Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đọc Thầm (Mặc Độc)

Đây là bộ đam mỹ khiến mình khâm phục khả năng viết truyện logic của Priest nhất. Những vụ án rất hay, tuyến tình cảm của nhân vật chính ổn và nhân vật phụ thì có nhiều cái đáng nói lắm. Đọc xong Đọc thầm của Priest, mình có đọc thêm một bộ đam mỹ phá án khác (được các bạn đề cử đọc), kết quả là không nuốt nổi, cố đọc xong và thấy đúng là phí thời gian. Công: Lạc Văn Chu, thụ: Phí Độ. Phải viết trước chứ truyện của Priest nhiều người hay nhầm lẫn công thụ lắm. Lúc đọc Đọc thầm mình đang ở trong giai đoạn chán đọc đam mỹ. Những bộ đam mỹ ngày nay chẳng có bộ nào hay ho nổi bật cả, tuyến tình cảm khá là nhàm chán, thấy Đọc thầm no.1 top đam mỹ và còn là truyện phá án thì mình mới đọc xem sao. Đọc thầm không hề làm mình thất vọng. Có thể Đọc thầm không có một chương mở đầu quá xuất sắc, quá kinh ngạc, quá bùng bổ khiến người đọc có cảm giác nhất định phải đọc tiếp, nhưng cũng đủ gây tò mò để người ta đọc tiếp (ít nhất là muốn đọc tiếp cho xong vụ án thứ nhất). Vụ án của Đọc thầm là án lồng án, cực kì rắc rối phức tạp và liên quan đến hằng hà vô số người, nhưng mình thấy đọc vẫn có thể hiểu được. Xong mỗi vụ án “đọc thầm” sẽ có một phần “đọc to” để kết thúc vụ án. Nhưng vì là án lồng án, nên sẽ có nhiều chi tiết trong những vụ án “đọc thầm” đó không được làm sáng tỏ, vậy nên càng đọc người ta mới càng cảm thấy hút vào, mới càng tò mò. Cách tác giả chuyển giữa hai vụ án cũng rất hấp dẫn và thú vị, dẫn mở rất hay. Từng vụ án “đọc thầm” được một thế lực nào đó dẫn đến phần kết “đọc to”. Mình cũng không biết phải nói thế nào, phá được những vụ án lớn, nhưng lại mở ra vết thương cũ, trong đó đều là nước mắt và đau thương… Về công thụ của chúng ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng trong các bộ truyện của Priest thì thụ luôn luôn có nhiều chuyện để nói hơn công. Phí Độ là con nhà giàu, mới hơn 20 tuổi đã lên làm chủ tịch của một công ty lớn. Cha Phí Độ là một tên biến thái giả vờ làm người đạo mạo, lấy mẹ Phí Độ để chiếm gia tài. Sau khi lấy xong thì hành hạ mẹ Phí Độ đến trầm cảm, cho rằng Phí Độ mang dòng máu yếu đuối, không sạch sẽ nên bắt đầu huấn luyện tinh thần Phí Độ một cách tàn nhẫn: giết mèo con, chó con, bắt xem những cảnh máu me bạo lực, còn lấy mẹ Phí Độ ra để huấn luyện Phí Độ nữa. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì tâm lý sẽ méo mó đến mức nào, mà Phí Độ còn rất yêu thương mẹ mình. Vậy nên Phí Độ trở thành một kẻ có thiên phú phạm tội. Năm 14 tuổi, mẹ Phí Độ tự tử, sau đó cha Phí Độ cũng gặp tai nạn thành người thực vật. Phí Độ làm chủ tịch công ty của cha mình. Lạc Văn Chu là con nhà quan chức. Cuộc đời anh cũng chẳng có gì để kể lắm, tóm lại là không ly kì như Phí Độ đâu, bố mẹ khoẻ mạnh tuổi thơ lành mạnh. Lúc mới vào làm cảnh sát có chút nhàm chán vì toàn bị phái đi làm mấy nhiệm vụ như bắt trộm, tìm chìa khoá vân vân, vụ án lớn duy nhất lúc Lạc Văn Chu mới vào làm ở cảnh sát chính là vụ tự tử của mẹ Phí Độ. Đó cũng là lúc 2 nhân vật chính gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Văn Chu mới là thanh niên 20 tuổi tràn đầy kiêu ngạo nhiệt huyết nên bị Phí Độ ghét. Bên cạnh Lạc Văn Chu là Đào Nhiên (người Lạc Văn Chu thầm thích), cũng mới vào làm cảnh sát như Lạc Văn Chu, nhưng hiển nhiên Đào Nhiên tính cách mềm mỏng hơn nhiều, nên sau này Phí Độ lớn lên thích Đào Nhiên. Đúng vậy, mở đầu câu chuyện, công thụ chính là tình địch của nhau. Đau lòng hơn nữa, người mà 2 kẻ này thích lại là trai thẳng. Thực lòng mà nói, theo mình thấy, với Lạc Văn Chu thì Đào Nhiên là mối tình đơn phương đầy nuối tiếc chứ không phải là yêu sâu đậm gì. Còn với Phí Độ thì chắc hắn cũng chỉ thích Đào Nhiên vì đã chăm sóc mình trong quãng thời gian khó khăn nhất, thích như kiểu hơn anh trai chút chút, quả thực cũng khó lòng mà nói Phí Độ yêu Đào Nhiên được. Sau khi Đào Nhiên tuyên bố đi xem mắt thì 2 kẻ được xem như tình địch của nhau mới hoà hoãn lại, bắt đầu thấy tên đối thủ kia cũng kha khá vừa mắt mới chết. Tình cảm cứ thế phát triển thôi. Về phá án, dường như suy luận của Phí Độ tài tình hơn những người trong cảnh sát một chút. Cái này cũng hợp lý, vì hắn có tâm lý của một tên tội phạm, tất nhiên phải hiểu tội phạm hơn là cảnh sát rồi. Nhờ Phí Độ mà nhóm Lạc Văn Chu đã bớt được bao nhiêu thời gian để phá án luôn ấy. Các vụ án đều cực kì thương tâm, đọc một lần mình chẳng bao giờ muốn đọc lại nữa, chỉ dám đọc mấy phần đọc to hoặc những phần đối thoại, gặp nhau của 2 nhân vật chính và về con mèo Lạc Một Nồi của Lạc Văn Chu thôi. Các nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng khá tốt, nhưng để lại ấn tượng với mình chỉ có vài người thôi. Đào Nhiên, Lang Kiều, Tiêu Hải Dương là các nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất thì cũng tàm tạm, không có gì quá ấn tượng. Mình có ấn tượng về những nạn nhân trong các vụ án hơn. Chẳng hạn mẹ của nạn nhân vụ án thứ nhất là một bà mẹ đúng nghĩa, mắc bệnh không thể làm việc, già rồi chẳng còn mong chờ gì ngoài đứa con nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tắt mất, sẵn sàng nhảy từ trên toà nhà cao tầng nhất để tìm lại công lý cho con. Có thể bà không có học vấn gì nhiều, có thể bà quá dễ bị lừa trong các xã hội đầy rẫy lừa lọc này nhưng tình thương của bà là vô tận. Hung thủ vụ án thứ nhất là một kẻ táng tận lương tâm, tâm lý cũng méo mó, mình chẳng có tội nghiệp cảm thông gì ở đây cả. Mình chỉ ấn tượng về gia đình của hắn: một gia đình cha mẹ con cái đều khuyết tật, chỉ có hắn là bình thường, hắn cố gắng học giỏi nhưng gia đình lại là gánh nặng của hắn, như đỉa hút máu. Mình chỉ thấy cha mẹ trong gia đình ấy đúng là đáng trách, nhà đã nghèo còn sinh nhiều con dù sinh ra toàn khuyết tật, cái tư tưởng sinh nhiều con để con giúp đỡ mình quả là không còn gì để nói. Còn nhiều nhân vật khác nữa, thường thì mỗi vụ án đều đào ra rất nhiều kẻ đáng ghê tởm. Cái chết khiến mình uất ức và thương tâm nhất là Tiểu Vũ, còn là chết dưới tay cô gái mà Tiểu Vũ vẫn luôn xem là đứa em bé bỏng của mình. Cô gái đó quá ngây thơ, quá hận thù dẫn đến mù quáng. Cô có đáng thương không? Mình nghĩ là có, nhưng đáng hận hơn vì đã tự tay lừa những người anh đã giúp gia đình mình, rồi tự tay giết Tiểu Vũ. Cô gái ấy sẽ phải ăn năn cả đời. Còn Phạm Tư Viễn – boss một phe phản diện trong truyện – cũng có kết thúc khiến người ta hả hê lắm. Quên đi người mình nhớ thương như thế nào, đến cuối cùng muốn nhìn một tấm ảnh cũng không được. Những kẻ dưới tay Phạm Tư Viễn là những kẻ rất đáng hận. Có thể họ đã mất đi người quan trọng của mình, có thể họ ra tay giết những hung thủ mà cảnh sát không bắt được, nhưng cũng chính họ trơ mắt nhìn hoặc tự tay đẩy những người vô tội khác vào cảnh như mình để bắt được hung thủ. Nói chính ra thì họ và kẻ thù của họ cũng chẳng khác gì nhau. Phe phản diện còn lại thì cũng bại trận. Những tên đầu sỏ có một tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến tâm lý méo mó, gây ra những vụ án kinh tởm. Ít ra câu chuyện cũng đã kết thúc viên mãn, những kẻ đáng trả giá thì đều phải trả giá, nhưng những vết thương trong lòng gia đình nạn nhân thì chẳng bao giờ lành lại được. Trong Đọc thầm vì vụ án quá hay nên mình có phần xem nhẹ tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng cũng khá là hay đó. Tuy nhiên, vẫn theo phong cách của Priest thì thụ luôn là kẻ lãnh đạm hơn trong tình yêu, dù thụ có tính cách như thế nào thì đọc truyện của Priest, mình luôn có cảm giác công yêu nhiều hơn.  Đọc “Đọc thầm” mình hiểu vì sao Ma đạo tổ sư lại không được no.1 mặc dù Ma đạo cũng rất xuất sắc. Một phần chắc chắn là do fan của Priest đông rồi, nhưng một phần cũng là do Đọc thầm khá là toàn vẹn cả tình tiết lẫn tình cảm, còn Ma đạo tổ sư phần tình tiết vẫn chưa được chặt chẽ lắm và còn nhiều lỗ hổng tác giả không chịu lấp. Đánh giá: 9,75/10 *** Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = ))))))) Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm. Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN. Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt). Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”. FANART (THỂ HIỆN RẤT RÕ MỘT TẦNG ẨN GIẤU CỦA TIỂU PHÍ) Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy. Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ. (Trích chương 11) Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước. Lạc: “Có kị ăn cái gì không?” Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.” Lạc: “. . .” Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.” Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!! = ))))))))))))))))) Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = ))))) Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu <3
Lạc: “Sao hôm nay tốt với anh thế? Có phải làm việc gì có lỗi với anh không?” Phí: “Ừ, chưa được phép đã tự ý thích anh rồi. Thật là ngại quá.” Nói một cách hài hước, đây là câu chuyện về hai anh giai cong cùng thích một anh giai thẳng. Chúng nó suốt ngày kích đểu nhau, kích hoài kích hoài, kích ra lửa tình. Từ đó chúng nó vào sinh ra tử, một bên phá án, một bên ân ái, cùng nhau chống lại thế lực hắc ám = )))))) Tui sẽ edit bộ này, nhưng với số chương của nó, cho dù mỗi ngày một chap thì phải nửa năm mới xong. Mà với tốc độ trung bình 1 tuần 1 chap như của bộ Hệ thống, chắc là ba năm sẽ xong. Lấp hố là cả một quá trình gian nan = ))))))) *** CP: Chuyên trị các loại không phục – lão lưu manh công VS vừa ngại ngùng vừa phóng túng – phú nhị đại thụ (Lạc Văn Chu X Phí Độ) Thể loại: Tình địch biến tình nhân, niên thượng, trinh thám suy luận, đô thị tình duyên Edit: almost Đọc thầm, mỗi một câu chuyện là một lời thì thầm, không phải của chân lý, chả phải của tội ác, nó là lời thì thầm từ sâu thảm trong vực tối. Mỗi một câu chuyện, mỗi một vụ án như có như không mà kết nối với nhau, rốt cuộc ai mới là kẻ chịu tội, ai mới là công lý, là ác quỷ hai thiên thần? không một ai biết được Từ nơi nào bắt đầu, cũng chính là kết thúc yêu cũng được hận cũng được đều là tâm tư cá nhân của một người, sao có thể lấy nó làm thước đo của công lý Phí độ là một người như thế nào? là một cậu ấm ăn chơi, một học sinh toàn năng, một giám đốc nhàn rỗi hay một kẻ có thiên phú về phạm tội? Thật ra có lẽ tất cả đều là câu, hoặc tất cả đều không? Phí độ giống như ở trong một chiếc hộp kính, cậu ở đó có thể bàn quan nhìn hết thẩy buồn vui yêu hân của thế giới, cậu ở đó nhìn thế giới qua một lớp kính chân thật nhất, nhưng cũng khiến cậu đóng kín bản thân triệt để nhất, bởi vì đó là hộp kính một mặt, cậu có thể thấy hết thẩy, nhưng chúng ta chẳng nhìn thấy cậu đâu cả còn chúng ta, người tiếp xúc với cậu thì thấy được gì? là bản thân chúng ta? vì sao ư, bởi vì chúng ta nhìn thấy trên chiếcgương đó chính là bản thân mình Chỉ có Lạc văn chu là người duy nhất nhìn thấy khe nứt trên chiếc hộp đó, phá vỡ từng chút từng chút một tầng kính kia để nhìn thấy một Phí độ đang co người bên trong Lạc Văn Chu từng nói phí độ là một người có thiên phú về Phạm Tội Nhưng khi anh phá vỡ lớp kinh kia mới phát hiện, cậu không phải châm biến, bỡn cợt, cậu chỉ đang tương thuật những gì mình thấy. ---------------------------------------------------------------- Tình yêu của họ cũng vậy, chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng là từng chút từng chút một khắc sâu Lạc văn chu trước giờ luôn nhìn Phí độ bằng ánh mắt của gia trưởng nhìn con cháu, cho nên anh luôn thấy Phí độ làm thế nào cũng không vừa mắt, nhưng lại không dừng được muốn bảo hộ, chăm lo cho đứa nhỏ này Nhưng đến một ngày tầng giấy kia bị xé xuống, anh phát hiện ra cậu bé năm nào thật sự đã lớn rồi, lớn đến trái tim anh cũng bị lệch nhịp, không kìm chế được mà sa vào. Bản thân phí độ luôn đặt mình ở ngoài vòng, cậu sợ hãi thân cận mọi người, sợ hãi bản thân là một quái vật, với đào nhiên, cậu hời hợt, nhưng là tia ấm mà cậu níu kéo, còn với Lạc văn chu, đó đơn giản là nơi mà cậu phát tiết hết thẩy bàn quan của mình. Nhưng đến một ngày cậu đột nhiên phát hiện, cái người luôn không vừa mắt cậu ấy, luôn từng chút, từng chút để mọi chuyện cậu làm, mọi lời cậu nói nơi nơi khắc ghi trong tâm. Nghĩ muốn chạy xa, nhưng lại muốn một lần buông bỏ bản thân. Yêu thật ra không có nhiều tính toán như vậy. Một lạc văn chu quyết đoán nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm thế nào với Phí độ Một phí độ đào hoa mị nhãn lại có thể vì một cái hôn lướt qua mà đỏ mặt từng chút ngọt ngào, hài hước nho nhỏ của cuộc sống đan xen với những tình tiết án chặt chẽ, những màn đấu trí căn não, khiến người đọc không cách nào buông xuống được "Đọc Thầm" Không tự chủ mà đem bản thân xa vào ---------------------------------------------------------------- Đề cử Nhà sút đang dịch đến quyển ba, mà ta chờ không nỗi đã mò xong QT, Với những bạn không hay đọc QT thì ta khuyên ngồi chờ sút dịch đi, bản dịch nhà sút khá chắc tay ps: ảnh này ta lưu vài năm trước, không thể nào nhớ nguồn, nếu mấy cái ảnh của ta đăng có phạm bản quyền của ai thì nhắc ta gở xuống nha   Mời các bạn đón đọc Đọc Thầm (Mặc Độc) của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Cửu
Cổ trang, ngắn, nhẹ nhàng, ấm áp, thụ truy công, thanh lãnh tướng quân công x nhân thê vương gia thụ Cửu vương gia Liễm Hoằng từ bé đã ngưỡng mộ Yến đại nhân- thị vệ kiêm bạn thân của thái tử ca ca nhà mình, trăm phương ngàn kế muốn “thân cận” người ta. Thế nhưng, tim Yến Hằng đã có người, khi người kia thành thân bèn xin ra chiến trường giết giặc. Tiểu Cửu đợi năm năm trời chờ “chồng” trở về, lại ngoan ngoãn theo đuôi. Lúc này, Yến đại nhân bắt đầu xiêu lòng. Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến cả hai chia lìa nhau… vài tháng =)) Người thương “bỏ chạy”, Yến Hằng phải bôn ba ngàn dặm về phương Bắc để tìm. Nói nghe tưởng khúc sau ngược công chứ thật ra chỉ mất mấy trang word là theo đuổi lại được rồi. Chả ngược gì cả. Thụ rất ngoan ngoãn, nghe lời, đúng kiểu dâu nhỏ. Công trầm tĩnh, ôn nhu, cầm được bỏ được. Truyện tuy ngắn nhưng đáng đọc. *** Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các ca ca từng người một đều tài hoa nổi bật, đặt cái tên thôi cũng có thể nhảy ra bông hoa, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Cùi chỏ hắn đụng vào người tiểu thị vệ: “Chữ ‘Hoằng’ thế nào, tên ta có một chữ ‘Thanh’, rất xứng phải không?” Tiểu thị vệ kia chính là Yến đại nhân lúc còn bé. Tiểu Yến đại nhân bằng tuổi tiểu Hoàng đế, huống hồ từ lúc sinh ra đã bắt đầu tập võ, nào hiểu được những thứ văn vẻ này. Vì vậy rụt rè gật đầu một cái: “Điện hạ thấy tốt là được.” Tiểu Hoàng đế đi tới trước mặt đứa trẻ mặc tã lót đang ngủ say, nhìn tiên hoàng nói: “Nhi thần cho rằng, chữ “Hoằng” rất được…” Lời còn chưa dứt, tiểu Vương gia mặc tã lót đang nhắm mắt bỗng nhiên há mồm gào khóc. Tiên hoàng vui vẻ: “Được, xem ra Tiểu Cửu thích tên này lắm, vậy cứ gọi là ‘Liễm Hoằng’ đi.” 3. Tiểu Vương gia người cũng như tên, quả nhiên vô cùng dễ xấu hổ. Nhất là khi tiểu Hoàng đế tới thăm y. Tiểu Hoàng đế mang theo tiểu Yến đại nhân đứng trước cái nôi, em bé ngậm ngón tay, mắt to ướt át nhìn chằm chằm hai người họ, khiến cho tiểu Hoàng đế vô cùng phấn khởi. Tiểu hoàng đế đưa tới cho tiểu Yến đại nhân ôm thử. Tiểu Yến đại nhân mang bộ dáng ông cụ non, trên mặt không hề gợn sóng, thành thật đưa tay ra ôm vào. Khoảnh khắc lọt vào trong ngực, em bé thế mà cũng đỏ mặt. Tiểu Hoàng đế mừng rỡ: “Cửu đệ thật sự quá đáng yêu!” Tiểu Yến đại nhân thì mặt lạnh: “Cửu đệ của ngài tiểu lên người ta.” 4. Chớp mắt tiểu Vương gia đã đến tuổi đi học cùng các ca ca, nhưng mà vóc người y phát triển rất chậm, mới cao có đến bàn đọc sách. Thầy giáo dạy dọc sợ tiểu Vương gia không với tới bàn nên đã sớm lót thêm ba cái đệm hương bồ trên ghế ngồi. Tiểu Vương gia ngây ngốc đứng đấy, không biết làm sao. Tiểu Yến đại nhân đi phía sau cùng tiểu Hoàng đế thấy được, liền bước tới. Tiểu Yến đại nhân bây giờ đã trổ mã thành một thiếu niên thân dài thườn thượt, thiếu niên không tốn chút sức nào nâng y lên, đặt trên đệm hương bồ cao chồng chất. Tiểu Vương gia buông lỏng chân lắc la lắc lư, mặt lại đỏ lên rồi. 5. Tiểu Hoàng đế là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, là người đứng đầu Đông cung. Tiểu Yến đại nhân với tư cách thiếp thân thị vệ, từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, coi như là người tâm phúc cạnh tiểu Hoàng đế. Yến đại nhân nói năng thận trọng, người ngoài khó có thể thân cận, đây là sự thật mọi người đều công nhận. Ngược là tiểu Hoàng đế, thân là Thái tử mà lại bình dị gần gũi. Tiểu Vương gia vẫn như thường ngày muốn chạy tới Đông cung, trong cung đều bảo y dính vị ca ca lớn hơn mình mười tuổi. Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh tiểu Vương gia hiểu: “À, lại đi tìm Yến đại nhân ấy mà.”   Mời các bạn đón đọc Tiểu Cửu của tác giả Hứa Bán Tiên.
Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Thẩm Viên chửi tác giả:“Còn có thể yên ổn đọc văn ngựa đực không!” Cũng bởi vì mắng này mà Thẩm Viên sống lại thành nhân vật phản diện cặn bã ngược thiếu niên nam chính đến chết đi sống lại – Thẩm Thanh Thu. Hệ thống: 【You can you up, nhiệm vụ tăng chỉ số ngầu của truyện này liền giao cho ngài. 】 Phải biết rằng, Thẩm Thanh Thu nguyên tác cuối cùng bị đồ đệ hắn, nam chính Lạc Băng Hà, gọt sống thành nhân côn a nhân côn! Nội tâm Thẩm Thanh Thu có một vạn câu ĐM chạy qua như điên: “Không phải ta không muốn ôm đùi nam chính, nhưng mà ai kêu nam chính cmn là tuyến hắc hóa. Là loại hình có thù tất báo, hoàn trả ngàn lần a!” Tại sao làm một nhân vật phản diện cặn bã lại phải không ngừng vì nhân vật chính chắn đao chắn thương xả thân cứu người?! Thẩm Thanh Thu: “… _(:з)∠)_ Ta cảm thấy ta còn có thể vớt vát được chút.” Hắn phải chứng minh — nhân vật phản diện cặn bã cũng có thể phấn đấu nên sự nghiệp! Không chỉ phải sống, còn phải sống thật ly kỳ đặc sắc! (Nhìn kỹ sẽ thấy _(:з)∠)_ giống một người nằm bò ra đất, tương đương với OTL) Giai đoạn đầu trung khuyển tiểu bạch hoa giai đoạn sau hắc hóa quỷ súc công x phản diện biến chất ngụy trang nhã nhặn phun tào cuồng ma thụ Đây kỳ thật là một câu chuyện thầy trò tu tu chân, đánh đánh quái, đàm tình thuyết ái rất ấm áp ~ Cũng là câu chuyện nhân vật phản diện tận mắt chứng kiến, nam chính như thế nào từ một đóa cừu non bạch liên hoa biến thành quỷ súc chí tôn tam quan bất chính, xưng bá tam giới! Vì đây là một bộ truyện khá hài hước, sử dụng nhiều ngôn ngữ mạng/ thuật ngữ game, nên bọn ta sẽ cố dịch nghĩa gần với tiếng Việt nhất chứ không để nguyên gốc. Để nguyên gốc rồi đọc chú thích thì sẽ chẳng còn hài hước nữa. Nếu mọi người cảm thấy không thích có thể hoan nghênh đi đọc QT chứ đừng ném đá tội nghiệp:( *** Có lẽ mình đã ôm quá nhiều kì vọng khi đọc xong MĐTS. Nên khi đọc đến tác phẩm này, lại cảm thấy hơi chút hụt hẫng…Nhưng sau đó tìm hiểu mình mới biết được nó được viết trước cả Ma đạo tổ sư nên phần nào vẫn thông cảm được. Câu chuyện được kể lại theo phong cách “tưng tửng” của giọng văn Mặc Hương Đồng Khứu, lại ẩn ẩn cảm giác đau lòng. Hố có phần đơn giản và dễ đoán, nhưng nhìn chung đây vẫn là một tác phẩm không tệ. Thẩm Thanh Thu, một nhân vật có nhiều đất diễn nhất. Là nhân vật chính xuyên thư có mang hệ thống, nhiều tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra. Vốn là nhân vật phản diện bị nam chính giết chết, Thẩm Thanh Thu xuyên một phát biến thành nhân vật không thể chết trong lòng nam chính. Thẩm Thanh Thu lương thiện hơn Thẩm Cửu bản gốc. Vốn từ đầu xem những người trong này là một nhân vật trong quyển sách. Nhưng cùng ăn cùng sống, y bắt đầu thay đổi cái nhìn, thay đổi mối quan hệ diễn ra xung quanh. Y đảm nhiệm vai trò tháo nút thắt. Đồng thời là nhân vật đem lại nhiều tiếng cười cho người đọc. Cách Thẩm Thanh Thu rít gào trong lòng, cách Thẩm Thanh Thu mắng chửi hệ thống, cách Thẩm Thanh Thu cùng Thượng Thanh Hoa quậy cho trời long đất lở đều liên tiêp khiến mình bật cười. Nhân vật Thượng Thanh Hoa này, cũng là một nhân vật mình rất thích. Mình chỉ không thích việc tình cảm của Thẩm Thanh Thu diễn biến rập khuôn. Vô tình, hiểu nhầm, tiếp tục hiểu nhầm, thử tiếp nhận, tiếp nhận. Trong quá trình này, ngoài trừ phần đầu vô tình tạo ra các hành động nho nhỏ thì phần còn lại toàn bộ đều nằm ở thế bị động. Trong khi tính cách được xây dựng theo kiểu mạnh mẽ, tự chủ, độc lập. Liên tiếp các hành động của Thẩm Thanh Thu đều xoay quanh việc trốn chạy khỏi nam chính, giải vây cho bản thân, tiện tay làm linh tinh gì đó. Mà linh tinh gì đó lại là nội lực thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Như việc y tự bạo để cứu nam chính lần đầu. Thực ra y chỉ muốn kim thiền thoát xác giải độc trong cơ thể. Nhưng trước khi bạo xong, y lại gieo một câu khiến lòng nam chính thổn thức. Nếu như không có câu nói ấy, chắc Lạc Băng Hà đã có thời gian khá khẩm hơn. Cách Thẩm Thanh Thu yêu nam chính khá “kì quái”. Mới đó còn rũ bỏ. Sau thấy thần trí nam chính sắp tan vỡ thì đồng ý, tiện tay cứu nhân giới bên bờ vực sụp đổ. Y luôn miệng giải thích việc trò sai là do sư yếu kém…Y luôn biện giải cho hành động của mình. Đến khi vỡ lẽ, lại chỉ vỏn vẹn trong đôi ba câu ân hận. Nói thật, không hẳn mình ghét nhân vật Thẩm Thanh Thu này. Nhưng nói trắng ra thì không quá yêu mến. Tính cách lẫn hành động đều ghi điểm với mình. Chỉ duy nhất trong tình yêu thì mình không cảm nổi. Dù sau này y có đối xử tốt với nam chính ra sao, dịu dàng ra sao thì những chần chờ, lưỡng lự của Thẩm Thanh Thu đã nhiều lần làm hai bên khó xử là không thể chối. Có thể càng về cuối tác giả càng buông lơi nhân vật này nên còn nhiều điểm trong suy nghĩ của y khiến mình khó lòng chấp nhận. Gía như tác giả chăm chút hơn phần tình cảm của Thẩm Thanh Thu, thì điều mình nhớ về y sẽ trọn vẹn hơn nữa. Tiếp nói đến nam chính Lạc Băng Hà. Vốn là nhân vật chính đi theo hướng phản diện. Chỉ vì yêu phải sư tôn liền biến thành Lạc muội muội hay khóc nhè. Thật tình mình khá thích LạcBăng Hà. Yêu hận rõ ràng, người nợ ta một ta đòi một, người cho ta hai ta trả hai. Chỉ có một người, người nọ nợ hắn trăm vạn lần, hắn chỉ cần hồi đáp một. Vì sinh trưởng trong môi trường kì quái, tính cách Lạc Băng Hà có phần vặn vẹo. Nhưng tâm tính hắn vẫn như đứa trẻ, cầu yêu thương, cầu quan tâm, cầu không rời bỏ. Thẩm Thanh Thu tổn thương hẳn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn xuề xòa sáp lại. Cũng vì Thẩm Thanh Thu, người nguyên bản vốn tự tin cường đại lại trở nên tự ti, yếu đuối. Mình không biết nên vui hay nên buồn với Lạc Băng Hà. Hắn vì sợ hãi Thẩm Thanh Thu bỏ rơi mình mà hóa điên muốn hủy diệt thế giới. Cũng vì Thẩm Thanh Thu mà thần sức kiệt quệ máu chảy thành suối. Năm năm ôm một xác chết không thay lòng, hắn khiến mọi người phải thổn thức. Lạc Băng Hà làm rất nhiều điều, vẫn luôn một lòng một dạ yêu thương sư tôn của hắn. Hắn danh dự, nhân phẩm, sinh mạng đều không cần. Gần như hèn mọn mà cầu xin Thẩm Thanh Thu yêu thương mình. Thẩm Thanh Thu đánh hắn, hắn vui thích. Thẩm Thanh Thu chịu nhìn nhận hắn, hắn vui sướng. Thẩm Thanh Thu ôn nhu với hắn, hắn hạnh phúc. Người như Lạc Băng Hà, quả thực xứng đáng được nhiều tình yêu thương hơn nữa. Hắn có thể có rất nhiều người yêu thương mình. Thói đời lại khiến Lạc Băng Hà chỉ cần mỗi Thẩm Thanh Thu. Là Thẩm Thanh Thu nợ Lạc Băng Hà, nợ rất nhiều. Phần tình cảm này, có phải không công bằng rồi hay không? Chính phần tình yêu lẫn tính cách quái dị của Lạc Băng Hà khiến mình thích nhân vật này hơn Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà can đảm nhận rõ tình yêu, can đảm hi sinh chỉ để Thẩm Thanh Thu vui lòng. Người nọ vô tình nói mấy câu, Lạc Băng Hà nguyện có chết cũng muốn hoàn thành nó. Chắc hẳn ngược công là phong cách của tác giả rồi… Mình phần nào có thể hiểu cách tác giả đi một vòng lớn rồi buộc phải trở về theo hướng nguyên tác ban đầu. Vì trong nguyên tác Lạc Băng Hà là boss cuối, khi Thẩm Thanh Thu xuyên thư cũng không thể xảy ra bug được. Vậy nên tình tiết cao trào ngược lại có hơi gượng ép. Lí do thúc đẩy cũng trở nên khiên cưỡng. Mục đích cuối cùng của tác giả là không để xảy ra kết quả ngược lại với nguyên bản. Dù sao nói như vậy thôi, tác phẩm vẫn xứng đáng là một câu chuyện hay. Mình vốn không thích thể loại xuyên thư hệ thống nhưng vẫn bị lôi cuốn đến trang cuối cùng. Dàn nhân vật phụ vẫn khiến mình yêu thích như trước, lại có phần nhỉnh hơn cả so với Thẩm Thanh Thu ấy. Ví như Thượng Thanh Hoa, một cây gây cười tạo nhiều bất ngờ, một cặp bài trùng với Thẩm Thanh Thu. Dường như có chút gian tình nho nhỏ với Mạc Bắc Quân, đáng yêu cực. Hay Liễu Thanh Ca, sư đệ luôn một mực bảo hộ và che chở người nhà mình. Khuôn mặt thanh tú, tính tình lại lớn vô cùng. Bên cạnh đó, vẫn xuất hiên những nhân vật đem đến nhiều tiếc nuối đau lòng. Như cố sự của Thanh Lang Quân với Tô Tịch Nhan. Như đứa trẻ xà nhân Trúc Chi Lang thiện lương ngốc nghếch vì báo ân mà mạng cũng không cần. Như Nhạc Thanh Nguyên dùng thân làm kiếm, một lần bỏ lỡ, lại bỏ lỡ mất Thẩm Cửu sư đệ của ngày xưa. Nhiều day dứt như thế, ngược lại đã cứu vớt được phần nào cho câu chuyện. Điểm nuối tiếc nhất, như mình đã nói ở trên, chính là phần tình yêu không được san sẻ công bình. *** Đọc xong bộ Ma đạo tổ sư rồi cái bạn bị cuồng cái văn phong của má Xú, thế là đi tìm truyện của má đọc, thì thấy của má Xú viết chỉ có vỏn vẹn 3 truyện mà thôi mà bộ Quan trời đức phúc thì còn chưa full, nên lọt hố vào bộ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện. Bộ này nghe bảo là được viết trước cả bộ MĐTS cơ. Riêng bản thân bạn thì thấy bộ này nhiều hơn yếu tố hài hước, coi mà cười rụng cả răng đau cả hàm. Bạn thụ là người hiện đại, motif của má Xú thì nhân vật chính thường có quá khứ đau khổ, riêng bạn thụ này thì không có nhắc tới, cơ mà bạn thắc mắc là vì ếu gì bạn này chết trẻ như vậy (nên mới xuyên). Bạn thụ bởi vì trước khi chết cố gắng cày cấy hết bộ truyện của một tác giả dở hơi Đâm máy bay lên giời, kết quả cũng có thể hiểu được, tức chết tại giường. Sau đó chính là sống lại ở bối cảnh trong cái truyện dở hơi kia, không những xuyên qua mà còn xuyên vào một tên nhân vật phản diện, tư cách tỉ bỉ, ngụy quân tủ, toàn bị ném đá, kết cuộc thảm nhất trong truyện nữa – Thẩm Thanh Thu. Vị Thẩm Thanh Thu nguyên bản thì đúng là có quá khứ cũng chả tốt đẹp gì, bạn này không cha không mẹ lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng tính tình vốn cũng chẳng có đẹp đẽ gì, bị người ta bán vào một gia đình, bị tên công tử nhà đó bắt nạt đánh đập mà lớn lên, một lần vì tức giận quá mà cầm kiếm một hơi giết hết những kẻ đã bắt nạt mình trong gia đình này. Sau đó bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản đi theo tên sư phụ mình học tu tiên, rồi cuối cùng giết sư phụ mình để gia nhập Thương Khung Sơn phái. Nam chính Lạc Băng Hà (công) là đệ tử dưới trướng của Thẩm tiên sư, vì ganh ghét bạn công thiên tư hơn người, mà bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản lúc nào cũng làm khó làm dễ con người ta, từ khi be bé mới bước dô dưới trướng của bạn, làm khó tận tới mấy năm giời. Cũng may là bạn thụ xuyên vào tại thời điểm bạn công còn chưa bước lên con đường hắc hóa, còn chưa có hận Thẩm Thanh Thu nguyên bản tận xương tủy, cứu vớt lại tí hình tượng cùng cày độ hảo cảm với nam chính, nếu không sau này bị gọt thành côn nhân thiệt bi thảm. Chính thức bước vào con đường ôm đùi nam chính. Cũng chả biết dạy dỗ, giáo huấn kiểu gì, mà nam chính của một án văn ngực đực vốn hậu cung ba ngàn không điếm được lại lội vào con đường làm gei. Thẩm Thanh Thu nguyên bản bề ngoài lúc nào cũng làm, ra vẻ tiên phong đạo cốt, ra vẻ thanh tĩnh tao nhã, thực chất chính là một tên cuồng d*m, ngụy quân tử lòng dạ hẹp hòi, bị tất cả mọi người khinh bỉ. Thẩm Thanh Thu sau khi xuyên không thì lại là một thanh niên cực kỳ yêu mạng sống, lại còn bị một hệ thống của google translate cưỡng ép đóng kịch cho giống với nguyên bản, thế là năm này qua năm nọ, càng giả càng giống, bề ngoài tựa như trích tiên, lúc nào cũng mang hào quan của tiên tu, chỉ là nội tâm thì không hề như vậy, thực sự một biệt nữu. Truyện này không có nhiều yếu tố kinh dị cho lắm, tuy là tu chân nhưng thực sự đọc như một bộ truyện hài, cười muốn xúc ruột. Nội tâm bạn thụ cực kì phong phú, mỗi lần đấu tranh cùng hệ thống google translate thì đều khiến người đọc cười muốn gập người. Lạc Băng Hà tiểu công chính là đặt sư tôn Thẩm Thanh Thu của mình lên đầu, miễn người này vui tên này có thể vừa là hầu nữ cận thân chăm lo giấc ngủ sinh hoạt vừa là đầu bếp tỉ mẩn mỗi bữa ăn, chuyện to chuyện bé trong phong đều một tay bạn công làm lấy, thực sự chính là nam nhân ba tốt, có thể lên được phòng khách vào được phòng bếp vô được phòng ngủ. Đương trường từ một bạch liên hoa trở thành hắc liên hoa. Nhưng cho dù là bạch hay là hắc thì cũng như cũ là liên hoa mà thôi, bạn này đối với người ngoài cũng không hơn không kém là một tên ma đầu, ít ra đối với người của mười hai đỉnh phong thì chính là phải đuổi cùng giết tận. Có điều, ở trước mặt sư tôn Thẩm Thanh Thu thì lại y như một tên tiểu bạch suốt ngày nũng nịu, hở tí là đỏ mắt khóc huhu, chắc còn cách nào khác, đại thần bay lên giời chính là chỉ như vậy mới có thể bẻ cong thẳng nam Thẩm Thanh Thu. Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: “Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?” . Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói :”Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn ?” Lạc Băng Hà cười hì hì nói :”Tất nhiên là cho. Sư tôn nhìn có thuận mắt không ?” . Thích nhất chính là cái hệ thống mười hai đỉnh của Thương Khung Sơn phái, tuy một phái chia làm mười hai đỉnh nhưng lại cực kì bao che khuyết điểm. Trước mặt ngoại nhân thì bảo là về phái tính chuyện, thực chất chính là chuyện đến đây kết thúc, chúng ta trở vể ăn cơm thôi. Khi người của mình bị người ta đánh hội đồng thì nhảy ra mang danh là bảo vệ chính nghĩa, nhưng thực chất chính là : Vô Vọng cuối cùng không nhịn được nữa, quát :”Liễu phong chủ!” Liễu Thanh Ca :”Nhỡ tay.” “Nhạc chưởng môn.” “Hoa mắt.” Quần chúng có mặt không hẹn mà gặp lén nghĩ :Chuyện Thương Khung Sơn phái bên người nhà, quả nhiên danh bất hư truyền. Hai vị này đây là đang dùng hành động thực tế để cho kẻ khác biết :Đánh lộn, có thể ; khi dễ phong chủ Thanh Tĩnh phong, đừng hòng! . Thẩm Thanh Thu không đau đầu nữa, nhưng vẫn thấy choáng. Nhạc Thanh Nguyên :”Vừa rồi bị đánh trúng rồi ?” Liễu Thanh Ca :”Kẻ nào đánh ?” Đùa ?! Ai có thể đánh trúng Thẩm Thanh Thu ?! Vời tình hình vừa nãy, ai bị đánh chứ Thẩm Thanh Thu không thể bị đánh được nghe không ?! Ba người hết trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn là ai hả ?! Còn choáng được ! Chỉ có hắn đi đánh kẻ khác thôi! Chưởng môn phái Nhạc Thanh Nguyên, là huynh đệ thuở hàn vi của bạn nguyên bản, vì thất hứa với nguyên bản mà bị nguyên bản ghi thù, theo nguyên tác chính là vì yêu thương người sư đệ này mà bị vạn tiễn xuyên tâm, chết cực oan uổng. May mắn thay, hàng thay thế không để chuyện đó xảy ra, Nhạc chưởng môn tới cuối cùng cũng không có việc gì, vui vui vẻ vẻ mà sống, một trong số những điều đáng yêu của má Xú. Thương nhất trong truyện là khúc bạn công trở về sau khi bị bạn thụ (thực chất là hệ thống Google Translate) ép buột nhảy xuống vực thẩm để trả thù bạn thụ, bạn thụ như chim sợ cành công, không thẻ nào tìm biện pháp khác chính là kim thiền thoát xác, để lại một cảnh tự bạo nhảy xuống từ đài cao, bạn công cứ tưởng mình mất đi sư tôn, đau lòng khóc ròng, ôm cái xác, một lần ôm tận năm năm. Thật ra tất cả cũng chỉ vì người không nguyện hỏi người không nguyện nói, nếu không đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi. Y nói từng câu, tiến gần từng bước, hung hăng bức người :”Hay là để cho ta giành đồ ăn với một con chó ? Hay để cho người mà ta giao ra chân tâm, đối xử hết lòng lừa gạt ta, vứt bỏ ta, phản bội ta, tự tay đẩy ta xuống nơi luyện ngục không bằng?” . Thẩm Thanh Thu buông ra Lạc Băng Hà, chầm chậm thối lui về sau, trên đường lảo đảo một chút. Tu Nhã Kiếm rơi xuống trước. Chủ nhân đã tự bạo linh lực, người còn kiếm còn, giữa không trung đã gãy thành mấy mảnh. Thẩm Thanh Thu luôn có thói quen nuốt máu vào trong bụng, giờ phút này lại tùy ý máu tươi tuôn ra. Hắn nói chính là :”Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi.” Sau đó, ngã ngửa về phía sau, từ trên lầu rơi xuống. Trong truyện không thể không nhắc tới một giàn nhân vật phụ nhưng không thể thiếu như là bạn Liễu Thanh Ca của Bách Chiến phong rất lạnh lùng rất ham chiến nhưng cũng đáng yêu lắm rất là yêu thương sư huynh đệ đồng môn, bạn Thượng Thanh Hoa đại thần Đâm máy bay lên giời cũng xui xẻo bị xuyên vào trong quyển truyện đựa ngựa dở hơi của mình,một Trúc Chi Lang có suy nghĩ ân thù vặn vẹo nhưng cũng đáng thương, một Tề Thanh Thê miệng mồm dữ dằn nhưng rất có lòng,một đại boss đánh chẳng có chút nào vẻ vang, một đám nữ nhân vốn là hậu cung của bạn công Lạc Băng Hà, một đám yêu ma quỷ quái, vân vân và mây mây. “Chỉ là, tuy không phải bị y giết chết, nhưng là vì y mà chết.” Liễu Thanh Ca gằn từng tiếng, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ :”Thù này tất báo.” Tề Thanh Thê tức giận nói: “Thẩm Thanh Thu ngươi… Ngươi có biết hay không sư huynh bọn họ đã bị ngươi hại thảm đến thế nào! Đồ đệ của ngươi khi đó đã khóc thành cái dạng gì rồi? Cả ngày khóc lóc nỉ non đến mức cả Thanh Tĩnh Phong đều chướng khí mù mịt mà để tang báo hiếu một năm trời khiến ai cũng chẳng muốn lên! Vị trí phong chủ cũng để trống, thế nhưng ngươi lại ở ngoài tiêu dao khoái hoạt!” Túm cái váy lại thì đây cũng chỉ là một câu chuyện tu tiên cực kì hài hước, cực kì giải trí, văn phong má Xú thì không thể đỡ được, ngay từ những dòng đầu tiên đã khiến người đọc xoắn não, tình tiết thì phong phú khỏi bàn, bất ngờ từ những tình huống, má Xủ bỏ những chi tiết bé tẹo nhưng không hề vô dụng, dường như đọc một lần rồi lại muốn đọc lại lần nữa. Ahuhu!!!! *** Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện, hay Trùng sinh chi nhân tra phản phái đích tự cứu hệ thống, là bộ sư đồ niên hạ đầu tiên ta đọc, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ viết review cho nó. Bởi trong Hệ thống, dường như mọi thứ đều rất khúc chiết, dễ hiểu, tường minh, chả có gì để tranh cãi hay phản biện (không như Ma đạo tổ sư hay Thiên quan tứ phúc hố một nùi, một nùi cãi nhau, anti cũng ngang ngửa fans là vậy). Hệ thống, từ đầu chí cuối rõ ràng chỉ là áng văn phun tào của anh Thẩm. Có cái gì để tranh cãi nữa đâu. Đọc xong là thỏa mãn. Nhưng hình như chỉ có mỗi ta cho rằng Hệ thống là dễ hiểu rõ ràng. *Warning: Người viết sủng công, bias Lạc Băng Hà vô điều kiện. Bài này có rất nhiều yếu tố SPOIL, đặc biệt là từ 4 phiên ngoại mới nhất của truyện, thỉnh cân nhắc trước khi đọc. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Hôm trước tình cờ đọc được một topic trên mạng, rất nhiều bạn bảo: Lạc Băng Hà u ám quá, ghê rợn quá, chỉ có Thẩm Viên lạc quan thấy bà mới chịu được tình yêu vặn vẹo của y. Làm ta phải dừng lại một chút, lục lại trong ký ức. Lạc Băng Hà nhất định không phải con ma thích khóc như fans thường đùa cợt, hoặc các doujinshi tự phát cứ lấy đó làm vui đâu. Quả thực, từ chương đầu tiên, Lạc Băng Hà đã định là một kẻ tính toán chi li, có thù tất báo. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó mới là con người y. Là tính cách đã được dưỡng thành từ bao biến cố vây quanh khi y còn rất nhỏ. Nên đừng nói chỉ có Lạc Băng Hà trong nguyên tác Cuồng ngạo tiên ma đồ mới nham hiểm thủ đoạn, giả mù sa mưa. Bởi Lạc Băng Hà của Hệ thống, nhất định chỉ có u ám hơn chứ không kém. Chí ít, Lạc Băng Hà của Cuồng ngạo tiên ma đồ, thích em gái nào đều có thể đẩy ngã, sủng ai thì cho vào hậu cung, có ai chưa từng ưng thuận. Nhưng Lạc Băng Hà của Hệ thống, cứ việc giấu nhẹm tình cảm sôi trào từ thuở thiếu thời đến lúc thành niên, để kính sư tôn, đối xử với sư tôn vô tư chân thành, lấy sư tôn làm tín ngưỡng. Thổ lộ ư, cho y tám trăm lá gan y cũng chẳng dám để lộ lấy nửa phân. Y hèn mọn là thế. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Cái đêm đầu tiên chuyển từ phòng chứa củi vào phòng hông trúc xá, Thẩm Thanh Thu cởi áo trị thương cho y, y chỉ có thể chạy trối chết, sức lực bùng phát, dồn đến đường cùng liền lao mình xuống hồ nước lạnh. Y cẩn thận từng li từng tí, bảo vệ thứ tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng. Cho Thẩm Thanh Thu một thời vui vẻ vô tư lự. Nếu năm đó Thẩm Thanh Thu không tàn nhẫn đẩy y xuống vực, liệu y có trở thành như bây giờ? Ma khí xông vào tâm tưởng, không còn có thể tin tưởng một ai, sư tôn tùy thời đều có thể vứt bỏ y, muốn thứ gì chỉ có thể tự mình giành lấy. Chờ sư tôn đến bên y ư? Y cuối cùng đã biết, đó là chuyện không thể nào. “Ta không tin vào thiên mệnh. Thiên mệnh, nếu có, cũng chỉ là thứ để giẫm đạp dưới chân.” Cuồng ngạo đến thế! Kết cục thế nào? Năm năm ôm một thi thể đã không còn hơi thở. Y nói, nếu sư tôn còn không tỉnh, ta… sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng rồi y cũng đã chịu đựng hai ngàn ngày như thế. Lạc Băng Hà điên cuồng ư? Đúng. U ám ư? Đúng. Vặn vẹo? Không sai. Nhưng sau tất cả, y thành ra như bây giờ, ta thấy đáng thương nhiều hơn đáng sợ. Tựa như những giọt nước mắt giả dối của y, từ sau khi Thượng Thanh Hoa bày cho y trò đó để khơi dậy lòng trắc ẩn của Thẩm Thanh Thu, cuối cùng thì cũng là nước mắt giả mà thôi. Y đã không còn khóc nữa. Tựa như nội tâm tràn đầy sợ hãi bất an của y, cuối cùng cũng chẳng ai hay. Y có thể ép buộc, có thể mềm mỏng cầu xin, có thể diễn trò, cốt để giữ Thẩm Thanh Thu ở lại. Nhưng y lại chẳng thể làm gì để người y khát cầu hiểu y, tự nguyện yêu y. Y bất lực biết bao. Bé mọn biết bao. Trước cái con người xa xôi diệu vợi, như xa như gần, cuối cùng vẫn là xa không thể với. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện   Đến những chương gần cuối mới thấy Thẩm Thanh Thu thích y một chút. Dẫu vẫn còn vòng vo lắm, nhưng chí ít từ khi trở ra từ Thánh Lăng, Thẩm Thanh Thu đã hơi chấp nhận việc mình thích y rồi. Chỉ là thời gian ấy chóng vánh quá. Chóng vánh đến nỗi Lạc Băng Hà, cuối cùng, vẫn nhập ma. Hẳn là vấn vương giữa bọn họ đã bắt đầu từ lâu lắm. Chỉ trách một người đã nhận ra quá sớm, để rồi phải đè nén suốt bấy lâu. Một người lại nhận ra quá muộn, nhất thời không cách nào tiếp thu ngay cho được. Thiếu thời học đạo. Chia cắt Vô Gian. Nghi ngờ và trốn chạy khi gặp lại. Năm năm bỏ lỡ. Là vận mệnh từng chút từng chút dồn y vào bước đường cùng. Hệ thống tự cứu Lạc Băng Hà Thẩm Thanh Thu là sợ y đấy, là nghi kỵ y đấy, hoặc, là tán thưởng y đấy. Nhưng hắn không thương y. Nói thực, đến hết chính văn, ta vẫn không thấy HE cho Lạc Băng Hà ở chỗ nào. Y có được Thẩm Thanh Thu ở bên mình, nhưng y vẫn không biết tình cảm sư tôn đối với y đến tột cùng là cái gì. Hối hận nên bù đắp? Thương hại, mủi lòng nên miễn cưỡng chính mình? Ta không thấy HE ở chỗ nào. Rõ ràng là một cái OE! May sao, bốn phiên ngoại phía sau của Mặc Hương, ít nhiều đã rắc chút đường cho độc giả. Cho Thẩm Thanh Thu cơ hội để nhìn rõ lòng mình. Cho Lạc Băng Hà từng chút từng chút cảm nhận được, giữa bọn họ, vốn đã là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng qua là, một người sôi trào như viêm hỏa, một người lặng lẽ như nước sâu. Đều khắc cốt minh tâm vậy. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện P/S: Phim hoạt hình của Hệ thống sắp ra, tên là Xuyên thư tự cứu chỉ nam (Hướng dẫn tự cứu khi xuyên vào sách). Đẹp lắm lắm, nhất là Thẩm sư tôn, nên mọi người thử nghía qua đi nhé :))))) Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện của tác giả Mặc Hương Đồng Xú.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Văn án: Thú nhân trung khuyển công, bộ đội đặc chủng thụ. Một bộ đội đặc chủng nhảy dù xuyên tới dị thế gặp được thú nhân dực hổ tộc, từ đó về sau bắt đầu hành trình làm ruộng. Tình tiết chầm chậm không gấp gáp, không có cái gọi là vừa thấy đã yêu. Bộ đội đặc chủng là một thẳng nam. Tựa như một tác giả đã nói, đem thẳng nam bẻ cong là một quá trình tuyệt vời. Xin hãy đi theo tôi, chậm rãi cảm nhận tình yêu đặc biệt ở dị thế này. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có bánh bao nhỏ ra đời. *** Địch Nãi - xuất thân bộ đội đặc chủng thiết huyết mạnh mẽ. Trong một lần huấn luyện sinh tồn không ngờ lại nhảy dù rơi xuống một khu rừng rậm thần bí. Nơi này có cây cối dây leo quái dị biết ăn thịt người, có những con quái vật to lớn và vô số sinh vật thần kì cậu chưa từng thấy qua. Trong rừng rậm, Địch Nãi gặp một sinh vật đáng yêu hay kêu càu nhàu, đặt tên là Tiểu Nhị. Một người một thú ăn gió nằm sương, cố gắng sinh tồn trong khu rừng đầy nguy hiểm. Một ngày nọ, họ gặp phải một đám quái vật đầu người thân thú. Lúc Địch Nãi không thể chống chọi nổi, lúc lâm vào thời khắc nguy hiểm thì một con dực hổ hoàng kim từ trên trời giáng xuống giải cứu đồng thời mang cậu về bộ lạc. Lúc này cậu mới biết mình thế nhưng lại xuyên qua, lại còn là một xã hội nguyên thủy. Càng làm Địch Nãi hoảng hơn chính là nơi này thế mà không có nữ giới!!! Chỉ có thú nhân biết biến thân aka giống đực cùng phi thú nhân không biến thân aka giống cái. Mà Địch Nãi thân là con người, đương nhiên cậu không biết biến thân, liền bị quy vào hàng ngũ phi thú nhân - giống cái yếu hơn cành liễu. Hơn nữa vì đã uống nước thánh của bộ lạc mà còn có thể sinh con...Ôi cái thế giới hoang đường này!!! Cậu muốn về nhà!!!!!!!! Đây là câu chuyện xưa của một bộ đội đặc chủng dẫn dắt bộ lạc thú nhân nguyên thủy thay đổi cuộc sống. Bộ này chuẩn cường công cường thụ. Anh công là thú nhân, dực hổ to lớn, biết là cường sẵn rồi. Sau này ảnh còn lên làm tộc trưởng. Thụ thân là bộ đội đặc chủng, đương nhiên rất mạnh mẽ, không cần thú nhân bảo hộ, bởi vì cậu tự có năng lực bảo hộ bản thân. Nhưng cũng vì một mặt mạnh mẽ bất đồng với giống cái bình thường nên càng được nhiều người đặc biệt chú ý ở bộ lạc thú nhân, trong đó có anh công. Vì thế với phương châm "Thích cái gì là phải nhào lên đoạt cho bằng được", anh công bắt đầu vô sỉ mặt dày theo đuổi thụ, quan tâm bon chen làm nũng bán manh giả đáng thương...chiêu gì cũng xài tất. Cuối cùng cũng rước được vợ về nhà (〜 ̄▽ ̄)〜 Cho nên ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt nha! o(>﹏
Hình Bóng
Văn án: “Khi một người được nhớ đến Dù biết hay không biết Đều ở trong tim người tưởng niệm.” - Mộc Tâm - Tất cả may mắn và bất hạnh, đều là cam tâm tình nguyện. “Lựa chọn mãi mãi là việc khiến người ta khổ sở nhất, bởi việc đó có nghĩa là giữ hay bỏ. Dù giữ hay bỏ thì cũng luôn khiến những người phải lựa chọn cảm thấy vô cùng khó xử. Bởi vì giữ và bỏ thì đều có khả năng làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của chính mình.” – Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn. Cuộc đời của Lý Dật Sơ là những ngã rẽ lựa chọn. Một lần đưa ra quyết định là một lần đau, là một lần uất ức, nhẫn nại, chịu đựng. Năm 7 tuổi, sau biến cố gia đình tan hoang, thật may mắn khi ông trời đã đem đến cho Lý Dật Sơ một Lương Huyên, và cũng thật may mắn khi cậu đã chọn trở thành một người tồn tại ngoài ánh sáng. Mười năm, từ tình cảm anh em ngây ngô chăm sóc lẫn nhau, đến hạt giống tình không biết chớm nở từ khi nào, thuần khiết, chân thành, nồng nhiệt, ngọt ngào như đường mật, nhẹ nhàng thấm vào tâm can của người trong cuộc, cũng làm mình tan chảy trước trái ngọt tình yêu. Họ như hình với bóng, không thể tách rời. Mười năm ấy, không phải có được sự yêu thương của Lương Huyên và chứa chấp của nhà họ Lương thì đồng nghĩa với việc cuộc sống của Lý Dật Sơ đã êm ấm, mà thực chất cậu phải sống lo trước lo sau, làm vừa lòng người khác, đặc biệt là mẹ anh – Lưu Phàm. Đứng trên lập trường của một người xa lạ, không có lí do gì bà phải tốn công săn sóc cho một đứa nhỏ không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng bà đã không làm thế. Nhưng đóng một vai trò quan trọng trong mười năm nhẫn nhịn và hi sinh của Lý Dật Sơ, không thể không nói đến bà ấy. Với sự ích kỉ của một người mẹ, bà ấy thực sự xem cậu là phông nền cho anh, là một “kẻ mang ơn” với gia đình họ Lương. Cũng chính vì thế mà dẫn đến ngã rẽ cuộc đời Lý Dật Sơ năm 17 tuổi. Năm 17 tuổi, khi một viễn cảnh về tương lai tươi sáng, có cậu và anh, có tình yêu của hai người, có ước mơ mà cậu ấp ủ mười năm, chỉ một chút nữa thôi sẽ thành hiện thực, thì Lương Trường Bình và Lưu Phàm đã kiên quyết dập tắt nó. “Sau này ba mẹ anh nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng ta, em hứa với anh đi, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, từ từ tiến tới, tất cả đều sẽ có cách.” Cậu không thể giữ được lời hứa ấy, cậu đã đồng ý với yêu cầu của chú Lương, một dao cắt đứt quan hệ của hai người, cũng là một dao cậu tự đâm vào trái tim mình. Sau này biết được sự thật, Lý Dật sơ từng có ý nghĩ, tại sao khi ấy không kiên quyết giữ lời hứa với Lương Huyên, có lẽ cậu và anh không phải bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế. Nhưng mình biết, nếu cậu không nghe theo Lương Trường Bình, thì ba mươi, bốn mươi năm nữa, khi cậu già đi, có thể nằm ngay vị trí của chú Lương khi ấy trên giường bệnh, cậu sẽ hối hận, áy náy, day dứt, mà tình yêu có thể không còn như thuở ban đầu. Song, Lý Dật Sơ là chàng trai kiên cường. Số phận có thể đẩy cậu ngã từ chín tầng mây hạnh phúc xuống vực sâu địa ngục nhưng không thể đánh gục được cậu và tình yêu của cậu dành cho anh. Và với một Lương Huyên thâm tình, khi cả thế giới của anh chỉ mang ba chữ Lý Dật Sơ, đột ngột nhận ra tất cả chỉ là tự anh đa tình, tình yêu mà anh trân trọng chỉ là dối trá, người anh yêu lại là kẻ vì tiền bạc danh vọng, có thể từ bỏ tình yêu của hai người mà ra đi, thì cho dù có đau, có hận bao nhiêu, vẫn không bằng một chữ yêu, chữ nhớ, chữ mong, và rồi sau đó là những đau đớn tự trách khi chân tướng dần hé mở. “Reviens lusqu ‘à moi, je t’aime encore.” – “Hãy trở về với anh, anh vẫn yêu em.” ---------------- Hình Bóng là câu chuyện về tình yêu, ngọt ngào đấy nhưng cũng không kém đau thương, thực một cách thấm thía mà tàn nhẫn. Dõi theo câu chuyện của họ là những cung bậc cảm xúc khác nhau, lúc thăng lúc trầm, đi từ sự ngọt ngào thấm vào từng mạch máu đến mím môi lặng người, để nước mắt lăn dài đau xót, than trách sao đời quá nhiều đắng cay, để rồi lại không kìm được mà nở nụ cười vì những lần ghen, yêu sao mà ngây ngô như tuổi mười tám đôi mươi của hai người. Thứ cuối cùng mà chúng ta nhận ra, chính là tấm lòng son sắt thủy chung của họ, cũng là tình yêu đẹp rạng ngời không gục ngã trước số phận, Lý Dật Sơ và Lương Huyên sẽ vẫn như hình với bóng không thể tách rời. #Vanessa_Nguyễn - fb/reviewdammyngontinh *** Review bởi: Sapoche - fb/hoinhieuchu ---- Nhân vật chính: Lý Dật Sơ, Lương Huyên Nhân vật phụ: Hứa Phán, Lộ Tân, Lương Trường Bình, Lưu Phàm Thật ra mình không thích thể loại gương vỡ lại lành, nhưng vì được giới thiệu là bộ này không giống motip gương vỡ bình thường đâu, nên mình đã nhảy hố, và đó là một quyết định chính xác.  Lý Dật Sơ vốn là một đứa con cưng trong một gia đình khá giàu có, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra nên cậu mất cả ba lẫn mẹ, được gia đình của Lương Huyên nhận về nuôi. Từ một cậu bé bướng bỉnh cứng đầu, vì phải tiếp nhận sự thật tàn khốc khi còn quá bé, mà Dật Sơ trở nên ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến mình xót xa (vì mình là team sủng thụ). Vốn dĩ là một học sinh thông minh, nhưng cậu lại giấu tất cả tài năng của mình, vì mẹ Lương Huyên không vui khi thành tích của cậu vượt qua con của bà, không dám uống cả nước vì nghĩ nước rất tốn kém, sẽ làm phiền đến nhà người ta.  Anh công Lương Huyên là ánh sáng duy nhất trong quãng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà người ta của bé. Anh thương bé từ lần đầu gặp gỡ, cưng bé, chiều bé, muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho bé, đặt bé lên đầu quả tim. Khi nhận ra tình cảm của mình với bé, anh kiên quyết giữ chặt bé bên cạnh. Quãng thời gian đi học của hai người rất hường phấn, ngọt nhưng không ngấy chút nào, nỗ lực vươn lên của bé và cả tình cách anh bảo vệ bé rất dễ thương. Nhưng bi kịch bắt đầu khi kì thi đại học mở ra. Anh khi bé phản bội anh, bỏ lại gia đình anh theo người cậu ra nước ngoài, nhưng trong quãng thời gian tám năm xa nhau, anh luôn tìm kiếm cậu trên mọi nẻo đường anh đến. Còn cậu bé năm nào thì ngập trong mọi khốn khổ, bị hiểu nhầm, bị mất cơ hội đến trường đại học vẫn cố gắng sống vì anh. Để rồi tám năm sau gặp lại, hiểu lầm sẽ được giải thích như thế nào khi hiểu lầm càng chồng hiểu lầm?  Truyện được tác giả viết rất chắc tay, hiểu lầm chồng hiểu lầm nhưng được gỡ rối rất hợp lý không gượng ép. Anh công đúng chuẩn mình thích, chung tình, yêu thụ đến sống đi chết lại  dù cho có hiểu lầm em đến thế nào vẫn cắn răng dụ em quay lại với mình  Còn bé thụ thì khỏi phải bàn, mọi chuyện bé làm chỉ vì anh công.  Còn tuyến tình cảm gia đình công, tùy cảm nhận và suy nghĩ của mọi người, có người sẽ nói hành động của mẹ anh công là ích kỷ, có người sẽ nói là vì yêu con. Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, người đáng trách vẫn có chỗ đáng thương. Đối với mình thì hầu hết người mẹ nào thì chắc cũng sẽ hành động giống mẹ của công, nhưng đứng trên lập trường của người đọc, thì mình thật sự thấy bà rất ích kỷ, vì bà là nguyên nhân đẩy hai người họ cách xa 8 năm và làm cho tương lai đáng lẽ rất xán lạn của thụ là 8 năm tăm tối.  Một điểm cộng nữa là bạn editor chuyển ngữ rất mượt, đọc rất thích. Nhảy hố này đi, đảm bảo bạn sẽ không hối hận. *** Khi bắt tay vào viết review cho bộ truyện này, điều duy nhất mà mình muốn viết đó là “Truyện hay lắm, cực hay, hay vô cùng, đừng ngần ngại gì cả mà hãy đọc nó ngay đi”. Bởi mỗi chi tiết spoil nào cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc trọn vẹn khi bạn đọc truyện, sẽ mang đi một sợi tơ rung động nào đó xuất phát từ đáy lòng. Và nếu là một bạn đọc lâu năm những bộ truyện mình đã từng review thì liệu bạn có tin để nhảy hố một cách không ngại ngần không? Nếu có, hãy cho mình biết cảm xúc của bạn sau khi đọc xong bộ truyện này nhé, liệu đề cử của mình có làm bạn thất vọng không? Cảm ơn rất nhiều vì đã tin và dám thử nhé! Yêu bạn nhiều lắm! ... ... ... ... Còn sau đây là những dòng cảm nhận của mình cho những ai vẫn còn ngại ngần… Hiếm có bộ truyện nào khiến ta đọc một cách vấn vít say mê, làm rung lên những dòng cảm xúc từ tận sâu đáy lòng, để rồi khi trang truyện khép lại, vẫn còn đó là những tâm trạng ngổn ngang. 11 giờ tối, mình lại mở truyện ra đọc theo như thói quen hàng ngày. Đa số là đọc được vài chương rồi ngủ quên mất, nhưng nếu không đọc thì không chịu được. Đêm hôm đó, mình đã đọc “Hình bóng” mãi đến tận 5h sáng, cho đến khi cạn kiệt vài phần trăm pin cuối cùng của điện thoại. Nghỉ ngơi một chút, sạc pin đầy thì chính thức hoàn vào 8h sáng. Suốt 9 tiếng đọc ròng rã 51 chương truyện, không ít lần đã phải khựng lại, lắng nghe sự đau nhói buốt lên từng thớ thần kinh, tê dại đến từng đầu ngón tay, rồi vội vàng bình ổn tâm trạng, quẹt lung tung hàng nước mắt mở truyện đọc tiếp. Nhớ lại khung cảnh ấy, cảm thấy bạn thân mình chỉ đọc một bộ truyện thôi mà y như dũng sĩ bước ra trận tiền (thiệt mỏng manh, yếu đuối dễ sợ)