Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cướp Chồng Bạn Thân

Tôi từng nhớ có người đã nói với tôi rằng, tình bạn giữa phụ nữ là một thứ rất mong manh dễ vỡ. Khi còn bé tôi không hiểu lắm ý nghĩa của câu nói ấy. Sau này trưởng thành hơn tôi mới hay rằng thứ tình cảm nào cũng mong manh như vậy. Mong manh vì khoảng cách địa vị, gia cảnh, nhan sắc, học vấn... Năm ấy dưới gốc cây sấu tôi và Nguyệt trở thành bạn bè. Thế nhưng cuối cùng, vì một gã đàn ông tình bạn của tôi và nó đã vỡ tan tành.  Truyện này khuyên mọi ngườI nên đọc, bởI đó là một bài học, một hồi chuông cảnh tỉnh cho cả phụ nữ, lẫn đàn ông trong vấn đề yêu đương - ngoại tình. Đây là truyện dựa trên một câu chuyện được kể lại và thêm thắt bởI lờI văn của tác giả. Lịch post truyện các ngày trong tuần, nghỉ cuối tuần.  Trước khi đọc mong mọI người đọc kỹ, nữ chính trong truyện là nhân vật phản diện. MọI người có thể ném đá nhân vật nhưng xin nhẹ tay với tác giả. *** Tiếng hơi thở gấp gáp của Hải phả vào tai tôi, hai bàn tay anh cởi phăng chiếc áo con sót lại trên người rồi thì thầm: - Quý, nghe lời anh, chỉ cần em nghe lời anh muốn gì anh cũng chiều em tất. Tôi nhìn gương mặt đẹp trai đang nhễ nhại mồ hôi hỏi lại: - Có thật em muốn gì anh cũng nghe lời em không? - Thật mà… - Trước khi đưa ra yêu cầu, em hỏi anh một câu được không? - Được! - Anh có yêu em không? - Có, anh yêu em. - So với Nguyệt thì sao? Anh yêu em, hay yêu nó hơn? Hải hơi dừng lại, tôi đưa bàn tay vuốt ve tấm thân vạm vỡ của anh rồi chạm xuống nơi bí ẩn nhất. Anh bị tôi kích thích thở mạnh hơn đáp lại: - Anh yêu em hơn. Tôi nghe xong nhắm nghiền mắt, cuối cùng anh cũng nói anh yêu tôi hơn. Bên ngoài đột nhiên có tiếng cạch rất lớn. Hải nhìn tôi, rồi nhìn ra ngoài toàn thân sững lại. Phía cửa gỗ, Nguyệt đứng như trời trồng chằm chằm nhìn hai chúng tôi. Rồi bất chợt nó như điên như dại lao về phía tôi gào lên: - Quý, tại sao mày lại làm thế với tao? Tại sao mày lại làm thế với tao hả Quý? Tao đối xử với mày thế nào, bạc đãi mày cái gì mà mày lại đi ngủ với chồng tao? Tôi bặm môi, lùi lại run rẩy đứng nép vào người Hải van xin: - Nguyệt, tao…tao xin lỗi…tao… - Mày xin lỗi là xong à? Xin lỗi à xong à? Tại sao? Tại sao? Cả anh nữa…tại sao anh đối xử thế với tôi hả? Anh có biết đây là bạn thân tôi không, hai người…hai người… - Mày bình tĩnh đã - Bình tĩnh? Tại sao mày có thể làm thế với tao được cơ chứ? Tại sao hả? - Từ từ nghe tao nói. - Mày còn muốn nói gì? Nó còn chưa nói hết câu đã ngồi sụp xuống khóc nức nở. Nhìn nó khóc tôi cũng có chút xót xa, nhưng lúc này thì tôi cũng chẳng bận tâm lắm đến nỗi đau ấy bởi Hải đang quỳ xuống cầm tay nó van xin: - Nguyệt, anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Em đánh anh đi, anh sai rồi. Nguyệt đưa đôi mắt căm phẫn nhìn Hải đột nhiên thẳng tay tát bốp một phát vào mặt anh ta rít lên: - Đồ khốn nạn. Nó nói xong thì đứng dậy chạy vụt ra ngoài, lúc này trong căn phòng khách chỉ còn lại hai người. Hải nhìn tôi, đôi mắt đen xoáy thẳng vào mắt tôi bàng hoàng, lắp bắp nói: - Quý, chuyện này… - Chuyện này sao anh? - Quý… là cô, cô gọi Nguyệt đến đúng không? Cô đúng là một con cáo già. Không ngờ tôi lại mắc bẫy của cô. Nghe Hải nói, tim tôi bất chợt như có ai bóp nghẹn. Nhưng rồi tôi cố gắng để bản thân mình tĩnh nhất rồi đáp lại: - Mắc bẫy? Chuyện này chẳng phải do anh tự nguyện sao? Em ép anh ngủ với em sao? Hải không đáp, anh ta mặc vội bộ quần áo rồi ném mạnh chiếc cốc thuỷ tinh xuống mặt đất vỡ tan tành. Tôi chạy theo níu kéo: - Hải, anh đi đâu thế? Chẳng phải anh nói anh yêu em hơn nó sao? Anh phải yêu em, phải đến với em Hải hất văng tay tôi khiến tôi loạng choạng rồi gào lên: - Đến với cô? Cô điên rồi. Tôi nhắm nghiền mắt, Hải không quay lại lấy một lần cất bước đi thẳng. Lảo đảo mãi mới vào đến trong nhà nằm vật ra giường. Mấy tiếng sau tôi mới có thể đứng dậy đi dọn dẹp lại căn nhà. Vừa dọn xong thì có tiếng chuông điện thoại cất lên. Đầu dây bên kia là giọng của Nguyệt: - Nói cho tao biết vì sao mày lại làm thế? Nói đi. Dù nó có cố nói giọng điềm tĩnh nhất tôi vẫn nhận ra nó đang đau lắm, từng câu từng chữ nói ra nghẹn ngào đến đáng thương. Nguyệt, đứa bạn thân duy nhất của tôi, Nguyệt cô gái có lòng tự trọng cao hơn núi đến mức này vẫn cố giữ cho mình chút sĩ diện cuối cùng sao? Tôi đáp lại với thái độ bình tĩnh nhất có thể: - Mày nghĩ là vì sao? Nghe đến câu này đột nhiên nó lại như phát điên rít lên: - Rốt cuộc là vì gì? Tao đã làm gì có lỗi với mày? - Là vì tao với Hải yêu nhau, là tao yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tao, chúng tao xứng đáng được ở với nhau. - Yêu? - Đúng vậy. - Quý, tao thực sự kinh tởm con người mày. Mày còn đáng kinh tởm hơn mấy con đĩ điếm ngoài đường. Đầu dây bên kia nói xong thì nấc lên nghẹn ngào rồi tắt phụt máy, tôi ngồi xuống đất cố ngăn cơn tức giận nhưng chẳng ngăn nổi liền vung tay ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành. Phải mất một lúc sau tôi mới bình tĩnh trở lại liền đứng dậy vào nhà tắm dội nước lạnh từ trên xuống dưới. Nguyệt Anh! Lần này mày thua tao rồi. Xinh đẹp ư, thông minh ư, gia đình hạnh phúc ư? Nực cười! *** Tôi tên Quý, đầy đủ cả họ và tên thì là Nguyễn Thị Kim Quý. Thực lòng tôi không thích cái tên này, nhưng mẹ tôi thì lại rất thích. Mẹ tôi tên Nguyễn Thị Kim, đặt thêm mỗi chữ Quý là thành tên tôi. Thế nhưng biết làm sao? Gia cảnh và cái tên là hai thứ tôi muốn thay đổi nhất tôi lại chẳng thể thay đổi được. Từ nhỏ tôi sống với mẹ, theo họ mẹ và cũng chẳng biết bố mình là ai. Đến mẹ còn chả biết huống hồ là tôi. Ừ thì thực ra mẹ tôi làm gái, nói thô thiển hơn, chính xác hơn là làm đĩ! Mà làm đĩ thì ngủ với cả trăm ngàn người, tôi được tạo thành bởi gã đàn ông nào chính bà cũng chả nhớ nổi. Mẹ tôi làm đĩ cả làng cả xóm biết, từ cái hồi còn bé xíu bé xiu tôi đã gặp cảnh mẹ bị vợ người ta đến đánh ghen. Mẹ tôi ban đầu còn giấu giếm tôi, nhưng sau này khi bắt gặp mẹ đưa khách về nhà thì bà chẳng còn giấu nữa. Cái buổi đêm đó bà ôm tôi vào lòng khóc rưng rức nói: - Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ không thể làm gì khác được. Vì kiếm tiền lo cho con, mẹ phải làm cái nghề này. Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi vì không cho con được một gia cảnh như người ta. Mẹ khóc, tôi cũng khóc, từ tấm bé tý tin hin tôi đã bị người ta chửi rủa, chỉ trích chỉ vì bà. Bà làm đĩ, bị cả xã hội coi thường rẻ rúng, nhưng suy cho cùng bà vẫn là mẹ tôi, vẫn là người mang nặng đẻ đau sinh ra tôi nên tôi cũng không thể quay lưng với bà. Mẹ tôi đẹp, thực sự rất đẹp. Mái tóc đen láy, làn da trắng bóc, và vóc dáng thì nóng bỏng chẳng khác gì mấy cô gái tơ. Thế nên bà chẳng cần tranh giành khách với đám cave khác cũng có người tự động tìm đến. Từ hồi biết mẹ làm đĩ, tôi đã từng tự hứa với bản thân sẽ cố gắng học thật giỏi, sau này kiếm nhiều tiền cho mẹ để mẹ không làm cái nghề dơ dáy ấy nữa. Thế nhưng khi tôi chưa lớn, mẹ tôi đã chẳng làm đĩ nữa. Ấy là vào cái năm tôi vừa tròn mười lăm tuổi một buổi sáng mẹ tôi thu dọn quần áo rồi nói với tôi: - Quý, con có thích có ba không? Mời các bạn đón đọc Cướp Chồng Bạn Thân của tác giả Phạm Vũ Anh Thư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh
Sau khi mẹ ruột bị cha mình đánh chết, bản thân người cha đó cũng phải ngồi tù thì Thẩm Thiên Vi đã được vợ chồng Thẩm Tư Kiều và An Vịnh Tâm nhận nuôi. Một thời gian sau thì tiểu bá vương Thẩm gia – Thẩm Thiên Dục ra rời, cũng chính là điềm báo cho sự thay của cuộc đời cô.  Có thể nói ngay từ nhỏ tình cảm của hai chị em Thẩm Thiên Vi và Thẩm Thiên Dục rất tốt. Cô vô cùng thương yêu người em trai nhỏ này của mình, Thẩm Thiên Dục cũng rất nghe lời cô, có thể nói trong nhà, tiếng nói của cô là có trọng lực với Thẩm Thiên Dục nhất. Người em trai hoàn mỹ này thật sự khiến cô rất thỏa mãn, chỉ trừ một điều đó là: Thẩm Thiên Dục từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi cô là chị. Nhưng càng lớn lên, tình cảm của cả hai càng có sự thay đổi. Thẩm Thiên Vi dường như cảm thấy có điều gì đó không đúng giữa cô và cậu em trai. Cậu em trai bé nhỏ ngày nào của cô giờ đã trưởng thành, không chỉ giờ đây đã cao hơn cô, còn là thiên tài, cái gì cũng biết… làm cho Thẩm Thiên Vi không khỏi tự hỏi: "Người chị như cô còn có thể làm gì để bảo vệ, lý do gì để ở lại bên người em trai mình đây. Cảm xúc khó hiểu đang phát triển ngày một mạnh mẽ trong lòng cô lúc này là gì đây?"   Trong khi Thẩm Thiên Vi còn rối rắm với mớ suy nghĩ cũng như những mâu thuẫn trong lòng, thì bên kia Thẩm Thiên Dục lại rất rõ ràng tình cảm của mình. Ngay từ nhỏ trước mặt cô hắn luôn là cậu em trai ngoan ngoan nhu thuận, nhưng chỉ có vợ chồng Thẩm gia  à những người khác mới biết một mặt nham hiểm của hắn. Tin mình đi, khả năng đóng kịch và lật mặt của Thẩm Thiên Dục chẳng kém việc bạn lật úp mu bàn tay là bao đâu đâu. Vốn dĩ hắn muốn từ từ ở bên cô, dùng hành động để giúp cô hiểu ra tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện lại không như hắn dự liệu.  Đêm giáng sinh cô lại nói cô không thể ở bên hắn. Cô như vậy lại có thể ra ngoài hẹn hò với một người con trai khác. Thẩm Thiên Dục vốn định nhẫn nhịn, nhưng sự ghen tuông đã hoàn toàn đánh đổ lý trí của hắn. Đêm giáng sinh đó, cái mác chị em của cả hai người bọn họ đã hoàn toàn bị anh xé toạc ra bằng….một nụ hôn.  Hắn không cho cô trốn tránh nữa, hắn dùng “hành động” làm rõ mối quan hệ rõ ràng với cô, cho cô hiểu rõ: T"hẩm Thiên Dục hắn không phải là em trai của cô!" Uhm, mà các bạn đừng lo, giai đoạn này bạn nam chính vẫn biết chừng mực, chưa đi đến bước cuối đâu haha.  Thẩm Thiên Vi theo thói quen yêu thương hắn từ nhỏ đến lớn, không biết phải cự tuyệt các hành động càn rỡ của hắn như thế nào chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cô không thể ngờ rằng, cũng chính vì vậy mà lời đồn trong trường về mối quan hệ chị em không bình thường của bọn họ ngày càng ác liệt. Một cô gái yếu đuối như Thẩm Thiên Vi lại lần nữa rơi vào khủng hoảng dẫn đến một sự thay đổi lớn. Trong một lần tranh cãi, vì bảo vệ cô mà Thẩm Thiên Dục bị tai nạn.  Và khi cô gần như định thừa nhận tình cảm của mình thì hắn lại hỏi:  “Cô là ai?” Câu hỏi đó chính thức đẩy bọn họ xa nhau, xa một lần tới tận bảy năm. Liệu bảy năm đó Thẩm Thiên Dục có nhớ lại được tình yêu mà hắn khắc cốt ghi tâm hay không? Thẩm Thiên Vi có bước ra được sự mặc cảm của bản thân mà tiến đến giữ lấy tình yêu này? Mọi chuyện bạn hãy khám phá ở những chương cuối nhé.  Thú thật thì mình hoàn toàn không thích nữ chính của truyện này tí nào. Yếu đuối và tự ti một cách thái quá, tính cách lại không có gì nổi bật. Điều giữ chân mình ở lại là vì anh nam chính và một vài yếu tố cũng như tình tiết trong truyện. Nó nhạy cảm và có chút kích thích mà =]]. Chỉ là mình thấy chi tiết nam 9 nhận thức nữ 9 từ khi còn bé xíu, lúc 2-3 tuổi gì ấy thì hơi xạo tí thôi :v :v  Mình là một người có gu đọc không quá khắt khe mà, nên những hạt sạn nhỏ còn lại trong truyện với mình đều có thể chấp nhận được. Truyện nội dung không mấy lạ, có mấy đoạn chị nữ chính cứ mãi lăn tăn quá lên về cái danh nghĩa “chị em” mà sinh ra ngược một chút, còn lại thì vẫn sủng – sắc vô tư. Nếu bạn giống mình, cần một bộ truyện giải trí thì có thể thử nhảy hố bộ này nhé. Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sự ra đời của hắn là một kỳ tích. Hắn ra đời không chỉ mang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp thêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong tình yêu mới đến được với nhau. Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, hai người thậm chí còn cho rằng họ vĩnh viễn sẽ không thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên không quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối cùng cũng ban cho họ một đứa con trai khỏe mạnh. Từ lúc hắn ra đời, mọi người liền đem hắn khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng không nói quá. Thế lực đứng đầu hắc đạo ở toàn bộ Châu Á hiện nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi tiếng khắp thế giới. Bất kỳ một người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu thư An gia sinh được đứa con trai này quả thật không dễ dàng gì. Cho nên tất cả mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở hắn, đem hắn so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn. Hắn quả thật là một thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn sự yêu thương nuông chiều. Vậy mà vô luận bọn họ yêu thương hắn như thế nào cũng so ra kém với “chị gái” hắn. Người này là con gái nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. Cô gái nhỏ đó xinh đẹp như búp bê... Ánh nắng buổi trưa ấm áp nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi nhà. Lúc này Thẩm Thiên Vi gần sáu tuổi, cô bé đang tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp một cách tỉ mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu làm cho cô bé giống như một tiểu tinh linh đáng yêu động lòng người. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như một con búp bê tinh xảo cho dù có dính một chút bùn đất cũng không làm tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của cô bé. Chóp mũi nho nhỏ mượt mà toát ra mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ cô bé đang rất nghiêm túc. “Vi, Vi...” Một giọng nói thật nhỏ đột nhiên vang lên ở phía sau. Cô bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như mình bị điện giật. Cô nhìn về phía cách đó không xa có một viên thịt nho nhỏ tròn tròn đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng. Hắn đang nhìn cô chằm chằm với cặp mắt đen đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn của cô nở ra một nụ cười hết sức sủng nịnh. Cô bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp dề rồi đi về phía xích đu, cúi người từ trên cao nhìn xuống. “Thiên Dục, em gọi chị phải không?” Mời các bạn đón đọc Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh của tác giả Đường Nhã.
Cùng Thú Triền Miên
Đường Lâm Một lần ngoài ý muốn “Trúng chiêu” Đi tới tinh cầu xa lạ, gặp những sinh vật không thể tưởng tượng được Bị bầy thú đông đảo ăn sạch sẽ ••• Lời editor: Văn án cực ngắn nhưng đầy hàm ý, giới thiệu nói lên bản chất truyện, nàng nào dị ứng với thể loại này thì vui lòng nhấn back vì ta không chịu trách nhiệm nếu mất máu quá nhiều. :)) *** Truyện cũng được, nhẹ nhàng, đọc giải trí khá ổn, bạn nào có khẩu vị nặng chút (thích H, thịt) thì chọn đọc truyện này khá okay. Có điều tác giả viết nữ chính là đặc công hiện đại, vậy mà xuyên đến thế giới thú nhân thì lập tức trở thành 1 cô gái yếu đuối. Tuy mình khá hiểu lập luận của tác giả là nữ chính gặp người thú cao to hơn mình rất nhiều không khỏi bị yếu thế hay đơn giản là nữ chính dù gì cũng là phụ nữ nên cần được bảo vệ. Nhưng sau này tính cách nữ chính được xây dựng yếu thế quá, tuy cũng có nhiều lúc hữu ích nhưng mình không hài lòng lắm. Truyện này đọc giải trí thôi, không có cao trào gì. Cho 3/5 điểm nhờ thể loại np, sắc, sủng, xuyên về thời không lạ… *** Gió thu xào xạc, cảnh vật im lìm. Đường Lâm suy yếu vô lực thở hổn hển nằm trên giường hơi, mắt nhìn đăm đăm cô gái cực kỳ xinh đẹp bên cạnh giường, trong đôi mắt hờ hững tỏa ra nét lạnh lùng, bởi vì khó chịu mà đôi môi đỏ mọng trở nên nức nẻ, hai má trắng nõn cũng đỏ bừng lên. "Tại sao lại bán đứng tôi? Cô không sợ bị người trong tổ chức phát hiện hay sao, điều thứ ba mươi tư trong đội đặc công, bán đứng đồng đội sẽ bị tử hình." Đường Lâm nghi hoặc nhìn người đồng nghiệp lâu năm của mình, gương mặt xinh xắn hằn sâu vẻ hung tàn, như thể muốn nuốt chửng cô ngay lập tức, mình đã đắc tội gì với cô ta? "Bán đứng cô, Đường Lâm cô nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi không nói, thì ai biết một đặc công ưu tú nhất nước Trung Quốc lại chết trong tay đồng đội đây? Tuy nhiên, tôi đã dám làm, cũng có nghĩa sẽ không sợ bị ai phát hiện, cho dù có bị phát hiện đi chăng nữa, thì mọi người cũng chỉ biết được là do cô phản bội tổ chức. Tôi và cô đều cống hiến như nhau, vậy tại sao cô luôn được cấp trên tuyên dương còn tôi thì không được, người không vì mình trời tru đất diệt. Jordan, phần quà tặng này anh có thích không?" Mời các bạn đón đọc Cùng Thú Triền Miên của tác giả Nhàn Thính Lạc Vũ​.
Nhật Kí Theo Đuổi Anh
Truyện Nhật Kí Theo Đuổi Anh của tác giả Khải Ly là truyện ngôn tình hiện đại mang nhiều yếu tố nóng bóng cuốn hút của hai nhân vật. Với kết cục thật hạnh phúc của nữ chính, đây được hy vọng là truyện được nhiều bạn đọc ủng hộ. Cô cảm thấy “đại ca” là một người đàn ông có thể gửi gắm cuộc đời mình, nhưng anh là một anh chàng lạnh lùng, anh có thể làm mọi người phải khuất phục theo ý của mình. *** Đây là lần đầu tiên Chung Vũ Thần nhìn thấy Lương Sùng Nghị. Oa, người này cực giỏi đó! Giống như Châu Nhuận Phát đi ra từ phim điện ảnh, tràn ngập vẻ oai phong của đại ca xã hội đen, nhưng lại xuất hiện một ít khí chất tang thương từng trải, Chung Vũ Thần không nhịn được bắt đầu nhìn anh ngây ngốc. "Đại ca, anh gần đây có khỏe không? Em thấy anh buôn bán càng ngày càng phát triển đó!" Hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ chào hỏi. Lương Sùng Nghị gật đầu với bọn họ, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đứa nhỏ xinh đẹp đứng ở giữa họ, nhìn qua ngũ quan của đứa nhỏ này giống anh em họ đến mấy phần, nhưng anh nhớ, hình như bọn họ không có em trai! Hai anh em Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ giới thiệu: "Đại ca, đây chính là em gái Chung Vũ Thần của chúng tôi, không phải anh thiếu một sinh viên vừa làm vừa học sao? Em gái chúng tôi học buổi tối, đúng lúc vào buổi sáng nó có thể tới giúp anh một tay." "Đứa nhỏ này là nữ?" Lương Sùng Nghị khẽ nhướng cao lông mày. Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nghe xong cười ha ha, "Không thể giả được, đây thật sự là em gái của chúng tôi!" Lương Sùng Nghị nhìn kỹ, mắt cô bé rất sáng, da cũng rất tinh tế, chẳng qua thân hình cao gầy, tóc lại ngắn, nhìn từ xa có phần giống con trai. Lương Sùng Nghị nhả ra một làn khói trắng, thích hợp: "Ở đây chúng tôi đều là đàn ông, các cậu có thể yên tâm sao?" *** Liệu cô có thể chinh phục được trái tim anh, mời độc giả khám phá tựa truyện mới. *** Đêm đó, Lương Sùng Nghị phải ngủ trên ghế sa lon trong thư phòng, vì có nói gì thì Chung Vũ Thần cũng không cho anh vào phòng, cô nói đó là chứng u uất vủa phụ nữ có thai, cho nên anh không được làm phiền. Không có vợ yêu để ôm, khiến anh không thể ngủ được.Thế nhưng, họ mới kết hôn được mấy ngày, mà anh đã có thói quen có cô bên cạnh. Nửa đêm, anh vẫn không buồn ngủ, liền đứng dậy rót ình một ly Whisky, chợt phát hiện ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, anh thản nhiên đẩy hé cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn thấy Chung Vũ Thần đang ngồi ở trước bàn, vẻ mặt nặng nề, không biết đang viết gì đó? Sẽ không phải là giấy chứng nhận ly hôn chứ? Nghe nói phụ nữ có thai rất khó phục vụ, một khi chọc phải thì sẽ có chuyện không may, có lẽ hôm nay anh đã quá đáng đối với cô. Anh bắt đầu lo lắng, yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, cho đến khi Chung Vũ Thần tắt đèn, lên giường, anh mới rón rén đi vào phòng ngủ, lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm phá án, tuyệt đối sẽ không khiến người trên giường tỉnh giấc. Anh lập tức nín thở, đưa tay cầm lấy đồ trên bàn, phát hiện đó là một quyển sổ ghi chép. Mặc kệ là cái gì, nhất định anh phải biết Chung Vũ Thần đang nghĩ gì, vì vậy, anh hạ quyết tâm lấy mất cuốn sổ, cho đến khi ra khỏi phòng ngủ, anh mới nhìn ra đó là một quyển ghi chép màu xanh. Mở ra tờ thứ nhất, anh đã nhìn thấy hai chữ mấu chốt, "Đại ca. . . . . ." Rốt cuộc cái này viết thứ gì? Hình như là bí mật quan trọng, khiến anh muốn khám phá, mà càng xem sẽ càng khiến anh kinh ngạc, càng cảm động hơn. . . ****** Sáng sớm hôm sau, là một ngày chủ nhật nhàn nhã, Lương Sùng Nghị đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, dự định làm mấy món thật ngon, để cho khẩu vị của vcô được tốt hơn. Anh đang định vươn tay lấy ra một điếu thuốc, sờ vào túi đều trống không, lúc này anh mới nhớ tới mình đã cai thuốc rồi, vì muốn vợ và đứa bé khỏe mạnh, mà anh không nên hút thuốc lá nữa. Như vậy, ăn kẹo cao su cũng được! "Anh!" Chung Vũ Thần đột nhiên vọt vào trong phòng bếp . "Anh không gọi là anh, anh có tên." Anh nhai kẹo cao su, đến đầu cũng không xoay lại. "Anh. . . . . Sùng Nghị." Cô rất gượng gạo, rất không tự nhiên gọi anh. "Có chuyện gì sao?" Lúc này anh mới mỉm cười nhìn cô. "Anh có phải là đã. . . . . . Đi vào trong phòng ngủ hay không?" Cô nắm chặt hai tay, hiển nhiên rất khẩn trương. "Không có! Anh luôn ở trong thư phòng. Làm sao vậy? Có đồ không tìm thấy sao?" "Không có. . . . . . Không có gì cả"   Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Theo Đuổi Anh của tác giả Khải Ly.
Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Diệp Tư ở trường học, là một con nhóc tinh quái bướng bỉnh, lúc còn ở nhà cũ của Diệp gia là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng. Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. Hắn cưng chiều cô yêu cô, bảo vệ cô tất cả những chuyện đều đem cô là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại sự thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát hiện hết thảy đều đã thay đổi. *** “Diệp Tư, Diệp Tư, cậu còn ngẩn ngơ gì đó?” Bên cạnh, Họa Họa đang dùng sức lay lay cánh tay Diệp Tư. Diệp Tư phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đâu có gì.” Mặt Họa Họa đầy vẻ không tin, “Diệp Tư, mình nghiêm trọng cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xem Kiều Hoa Hoa mình là bạn bè thì nhất định phải nói thật với mình, cậu ngẩn người như thế này đã hai ngày rồi! Còn dám nói không có chuyện gì?” Diệp Tư lắc đầu nói: “Thật sự không có gì, Họa Họa.” Nên nói gì với cô ấy đây? Nói mình thích chú của mình? Nói mình sợ chú mình sẽ kết hôn? Chính cô còn tự cảm thấy khinh thường bản thân, thì làm sao có thể nói với người khác? Nhất là Kiều Hoa Hoa đơn thuần gần như không có đầu óc này? “Thật sự không nói?” Mặt Họa Họa đầy vẻ uy hiếp hỏi: “Mình cho cậu một cơ hội cuối cùng.”   Mời các bạn đón đọc Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia của tác giả Lệ Lệ.