Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Vợ Trọng Sinh

Vẫn giống như bao truyện ngôn tình khác, đều là mở đầu câu chuyện với cảnh ân ái của hai người khác giới. Và họ đến với nhau bằng thể xác, chứ tinh thần, trái tim thì hầu như chỉ là từ một phía hay vì vụ lợi gì đó. Trong Cô Vợ Trọng Sinh cũng là như thế, nhưng chua xót hơn là cô lại bị nhân tình kia cho là xem như món quà vì đã giúp anh rất nhiều. Và còn chua xót hơn khi cô “đến xách dép cho cô ấy cũng không xứng”. Nội dung truyện của Tô Tử: Hai năm trời yêu anh ta hết lòng, vì anh mà cam chịu, nhẫn nhịn, bao dung, thế nhưng đổi lại chính là một cái tát và một câu nói cực kì tàn nhẫn với Trương Tuyết Chi “Cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu, cô xách giày cho cô ấy cũng không xứng!” Có lẽ cô được ông trời thương xót, cho cô sống lại một lần nữa. Lần này, tuyệt đối cô không cho mình sống thấp hèn nữa, thề phải bảo vệ người mình yêu quý! Nghe đồn cậu chủ nhà họ Tiêu máu lạnh vô tình, không gần nữ sắc, nhưng lại cưng chiều độc nhất cô đến tận xương tủy. *** “Trương Tuyết Chi khổ sở yêu anh hai năm trời, vì anh mà cửa nát nhà tan, chỉ để đổi lại một cái tát tàn nhẫn từ anh”. Và kèm theo câu nói “Cô ấy là người phụ nữ mà tôi yêu, cô xách giày cho cô ấy cũng không xứng!”. Nghe có vẻ quá xót xa cho một cô gái lụy tình. Không biết vì lý do gì mà anh này lại buông lời nhục mạ cô như vậy? Là do anh không tốt, là người sỏi đá không hề biết rung động? Hay là do bản thân cô không tốt? Mở đầu truyện Cô vợ trọng sinh đã lôi kéo được độc giả đi tiếp vào các chương khác để biết diễn biến câu chuyện như thế nào. Vẫn giống như bao truyện ngôn tình khác, đều là mở đầu câu chuyện với cảnh ân ái của hai người khác giới. Và họ đến với nhau bằng thể xác, chứ tinh thần, trái tim thì hầu như chỉ là từ một phía hay vì vụ lợi gì đó. Trong Cô vợ trọng sinh cũng là như thế, nhưng chua xót hơn là cô lại bị nhân tình kia cho là xem như món quà vì đã giúp anh rất nhiều. Và còn chua xót hơn khi cô “đến xách dép cho cô ấy cũng không xứng”. Bi kịch không chỉ dừng lại ở đó, Trương Tuyết Chi còn bị sốc nặng hơn khi nghe tin cha mình tự sát. Hơn hai năm qua, cô đã vì người đàn ông này mà khiến gia đình mình lâm vào cảnh “ba bị công an điều tra, mẹ kế lại cuỗm đi hết tiền gửi ngân hàng, em trai cùng cha khác mẹ vì muốn trút giận cho cô bị phán tội cố ý đả thương người khác bị phạt tù ba năm”. Và cô cũng bị chà đạp thể xác lẫn tình cảm chân thành của mình. Lúc này, chỉ muốn chết đi cho xong. Và như ước nguyện, nhưng chỉ là một nửa, Tuyết Chi đã được trọng sinh, qua trở về thời điểm hai năm trước, khi mà gia đình cô vẫn sống ấm êm, hạnh phúc, và nhất là vẫn chưa quen biết Bắc Minh Hạo. Từ lúc Cô vợ trọng sinh trương tuyết chi sống lại mới thật sự là trọng điểm chính của câu chuyện. Mở đầu câu chuyện là sự xuất hiện của Trương Tuyết Chi và Bắc Minh Hạo. Và cho rằng đây là hai nhân vật chính của truyện, nhưng tác giả đã khéo léo dẫn dắt người đọc, tạo nên sự lầm tưởng đây chính là phần chính, nhưng không. Trước lúc xảy ra thời điểm cô trọng sinh đã gặp lại Tiêu Chí Khiêm. Đây là người đàn ông yêu cô say đắm, đến mức quên cả lối về “Cho dù có vì cô mà mất đi đôi chân, anh cũng không nỡ trách cô một câu” nhưng cô lại làm tổn thương sâu sắc nhất người đàn ông này trong cuộc đời mình. Đây mới chính là mấu chốt để dẫn dắt, tạo nên nội dung ly kỳ, hấp dẫn của truyện ngôn tình này. Truyện cô vợ trọng sinh trương tuyết chi thật sự ly kỳ từ lúc Trương Tuyết Chi được trùng sinh. Nó giống như thể loại truyện xuyên không, quay về thời điểm quá khứ. Như trong truyện này chỉ lùi lại hai năm nhằm để cứu vãn cuộc sống bế tắc, nhiều lỗi lầm của một cô gái chỉ vì yêu lầm người. Nó là cơ hội để cô thay đổi lại mọi thứ, hạn chế đến mức tối thiểu nỗi đau mà mình đã gây ra cho gia đình và những người thân yêu. Ba bị tù tội, đến nỗi tự vẫn, em trai đi tù và nhất là “người cô không muốn tổn thương nhất chính là anh” Tiêu Chí Khiêm. Vụ tai nạn bất ngờ xảy ra đó đã khiến cô quay trở về 2 năm trước. Vì thế mà cô biết yêu thương em cùng mẹ khác cha với mình là Trương Thịnh Hải và tận hưởng sự chăm sóc của mẹ kế. Và nhất là bù đắp sự tổn thương của mình với Tiêu Chí Khiêm. Đúng là trời cao đã thương xót cho cô, giúp cô bù đắp lại mọi lỗi lầm của mình sau khi tái sinh. Mọi chi tiết sẽ càng thấy rõ hơn trong từng phân cảnh của Cô vợ trọng sinh tố tư. Tác giả đã khắc họa khá rõ tính cách của từng nhân vật. Đầu tiên là nhân vật nữ chính, Trương Tuyết Chi, một cô gái đúng như người xưa nói cô được đẻ bọc điều. Mọi người trong dòng họ Trương đã xem cô như báu vật, nhất là ba cô luôn có tư tưởng trọng nữ khinh nam, “nếu như con nhóc này xảy ra chuyện gì, ba con sẽ không tha cho con đâu”. Ngoài vị trí trong gia đình thì vị trí trong xã hội càng đáng là niềm mơ ước của bao cô gái, là con gái cưng của chủ tịch thành phố. Xét về ngoại hình thì không chê, “bờ mông căng tròn để lộ một đôi chân dài đẹp đẽ. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý thả xõa trước ngực, hai màu trắng đen tạo một cảm giác kích thích thị giác mạnh mẽ, tràn đầy khiêu gợi.” Về tính cách thì đây là một cô gái luôn có suy nghĩ chu đáo trước mọi hành động, lời nói và cử chỉ của mình. Tuy gia cảnh và ngoại hình của cô cao hơn nhiều người nhưng không vì thế mà tỏ ra cao ngạo với mọi người xung quanh. Đứng cùng vị trí nhân vật chính nữ thì Tiêu Chí Khiêm cũng được tác giả ưu ái nhiều hơn bằng các từ ngữ mỹ miều khi miêu tác vẻ đẹp, tính cách. Bề ngoài luôn toát lên vẻ đẹp chuẩn soái ca nhưng vô cùng lạnh lùng, mang băng giá đến mọi nơi, làm cho mọi cô gái đều bị mê hoặc, nhưng anh thì“ngoại trừ người mà anh cảm thấy hứng thú, còn lại đều là phông nền mà thôi.” Nói đúng hơn thì đây là nhân vật có tính cách khó đoán nhất. Không thể ngờ vẻ ngoài mang danh là con trai của tập đoàn họ Tiêu, lại đánh giá là bệnh thần kinh nhưng thân thế của anh mới thật đáng bất ngờ. Sau lưng anh có một thế lực rất lớn, “có ai có thể nghĩ đến, một người bị cười nhạo là thần kinh lại có thể là người Hồng Môn”, lại là một trong tứ đường chủ. Đây là một Thiên Địa hội có tiếng tăm lẫy lừng. Ngoài hai nhân vật chính ra thì trong Cô Vợ Trọng sinh của Tổng giám đốc còn có rất nhiều nhân vật khác. Sự xuất hiện của họ chủ yếu là làm tăng thêm sự hấp dẫn cho truyện, làm cho câu chuyện tình yêu của họ thêm phần sinh động. Một Bắc Minh Hạo tài giỏi, đẹp trai nhưng cũng lắm mưu mô và thủ đoạn, một Đỗ Hân Vinh dịu dàng, xinh đẹp, nhưng luôn có những đố kỵ và tính toán cho bản thân, một bà mẹ kế chỉ người đến lợi ích riêng cho mình như bà Nguyễn Thanh Mai, bà Kiều Nhã…. Và còn có những ông bố, đại diện là một người luôn hết mực yêu thương con như Trương Hồng Khánh, hay Tiêu Chính Thịnh mà nghĩ là hạnh phúc của bản thân mình. Truyện Cô Vợ Trọng Sinh là thể loại truyện ngôn tình. Vì thế mà những câu từ, ngôn ngữ chính chủ yếu là thiên về tình cảm, những biểu hiện của sự yêu thương dành cho đối phương. Như Chí Khiêm ngồi bên cạnh và “tay chống cằm, nhìn cô với ánh mắt say mê. Cứ như xung quanh không có ai. Hay khi anh tuyên bố chủ quyền “cô ấy là của tôi” với mọi người xung quanh. Trong tất cả danh sách các truyện Trọng Sinh hoàn Trang 2 thì Cô vợ trọng sinh của Tố Tư đã thành công hơn khi dẫn dắt người đọc qua những tình tiết gay cấn, khi em trai Tuyết Chi bị ức hiếp tại quán bar, bị đòi tiền mới để yên. Lúc này, cô đã đem tiền đầu tư hết vào cổ phiếu, nên không có tiền. Lúc đang suy tính thì Minh Hạo xuất hiện và cứu hai chị em nhà họ Chương. Và dọc đường đã gặp Chí Khiêm, từ đó xảy ra những ẩu đả của hai người đàn ông khi yêu cùng một cô gái. Trong truyện không thể thiếu những phân đoạn tình cảm lấy đi nước mắt của người xem. Nếu Trọng sinh thành có vợ nhỏ của Lục thiếu wikidich gây cho chúng ta cảm giác vừa thích, vừa tức khi xem diễn biến tình cảm của đôi nam nữ chính thì trong Cô vợ trọng sinh làm cho độc giả hiểu được từng suy nghĩ của nhân vật. Khi nằm trong tình thế nhận sự giúp đỡ của Minh Hạo để cứu em trai mình, Tuyết Chi đã phải thực hiện tờ giao kèo, buộc phải đi cùng anh một ngày. Với một nụ hôn không được báo trước, Minh Hạo lại nhìn thấy “ngọn lửa oán hạn đang hừng hực trong đôi mắt đang nhìn anh của cô”. Chính những khoảnh khắc này Tuyết Chi phát hiện, mình muốn quên đi mọi thứ nhưng không được. Khác hẳn với Nàng dâu trọng sinh Review, truyện này đã làm nổi bật tình cảm của hai nhân vật chính dành cho nhau. “Chỉ cần là việc em mong muốn… chỉ cần là việc em thích… chỉ cần là việc em muốn” thì Chí Khiêm sẽ hoàn thành đã làm cho trái tim của Trương tiểu thư quặn thắt từng đợt, rất đau. Hay với một câu nói đầy bá đạo của Chí Khiêm “nếu nó dám làm em bị thương anh sẽ san bằng nơi này” đủ làm mềm nhũn trái tim của bao cô gái. Truyện Cô Vợ Trọng Sinh đã dẫn dắt người xem từ tình tiết chính lúc đầu Trương Tuyết Chi đến với Tiêu Chí Khiêm là vì sự áy náy và trách nhiệm nhưng bây giờ vô tình đã trở thành thói quen. Đó là một thứ tình yêu trong sáng, không hề vụ lợi hay mang tính cá nhân nào. Tuy cũng là thể loại ngôn tình xuyên không nhưng nó vẫn ở lại thời đại của hiện tại nhưng giúp người đọc diễn hình dung mọi diễn biến cốt truyện hơn. Và đừng quên đến với Vietwriter.vn để đọc đầy đủ nội dung các chương của truyện. *** Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy.  Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Tuyết Chi. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má.  Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc.  Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng…  Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô.  Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào.  Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô.  Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc.Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Trọng Sinh của tác giả Tố Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Ngải Hề Hề
Trước khi sống lại, cô là một thầy bói nói dối ăn tiền, bị đánh chết. Nhưng, khi mở mắt ra, cô phát hiện mình sống lại lúc năm tuổi. Sau đó, trong một lần tình cờ, bị Ngọc Tịnh Bình của Bồ Tát rơi trúng đầu và mở Thiên Nhãn. Sau khi mở Thiên Nhãn, cô có một trí nhớ siêu phàm, tài năng xuất chúng. Chỉ cần nhìn một lần là nhớ, có thể đoán được họa phúc, sinh tử của mọi người qua tướng mạo đồng thời có thuật hồi sinh, thuật nhận biết báu vật không ai có được. Kiếp trước, cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, không người thân, không nơi nương tựa. Kiếp này, cô muốn thay đổi số phận của mình, cô muốn được hạnh phúc. Kiếp trước, cô không có gì cả, bị người đời khinh khi, rẻ rúng. Kiếp này, cô quyết tâm trở thành một đại sư Huyền Học chân chính, cô muốn đứng trên đỉnh cao của thế giới, muốn trở thành một nữ anh hùng trong giới doanh nhân được mọi người suy tôn, ngưỡng mộ.  *** - Dám nói tao gặp vận đen à? Bà nó chứ, để hôm nay tao cho mày biết thế nào là vận đen! Anh em đâu, cho con nhỏ này biết tay đi! Một người đàn ông bên má trái có vết sẹo, mặt mày hung dữ đang chỉ vào một cô gái gầy gò, nhỏ bé, ăn mặc quê mùa đang nằm run cầm cập trước mặt hắn. - Xin tha mạng. Cô gái mặt trắng bệch ôm lấy chân người đàn ông đó kêu khóc van xin thảm thiết. - Xin hãy tha cho tôi, là tôi không biết trời cao đất dày, tôi sai rồi, ông chủ Hoàng là chân mệnh thiên tử, tài đức vẹn toàn... ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài của tác giả Ngải Hề Hề.
Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư
Chuyển thế hồi sinh với võ học hưng thịnh thế giới, người mang Phật gia thần thông, từ quốc công phủ tạp dịch trở thành vương phủ tổng quản, từ một giới người bình thường trưởng thành lên thành trấn quốc võ học tông sư, nắm quyền thế, đến mỹ nữ, tận hưởng này thế giới tuyệt diệu. *** Vương triều Đại Quý, phủ Dật Quốc Công. Sở Ly chèo thuyền trên hồ, gió thổi hiu hiu, tâm hồn nhẹ bỗng. Phủ Dật Quốc Côngtọa lạc trên một mặt hồ mênh mông, trên hồ có chín mươi chín đảo lớn nhỏ. Diễn Võ điện mà Sở Ly muốn đến cách Đông Hoa viên khoảng mười tám dặm. Trên thuyền là một chàng trai dáng người tầm thước, tà áo xanh tung bay trong gió. Dung mạo hắn tuy bình thường nhưng khí chất lại rất oai hùng. Mặt nước mênh mông, tâm trạng của hắn cũng trôi lãng đãng theo dòng nước. Mười chín năm hai tháng lẻ ba ngày, đã mười chín năm hai tháng lẻ ba ngày rồi! Mời các bạn đón đọc Bạch Bào Tổng Quản của tác giả Tiêu Thư.
Phế Hậu Xoay Người Ký - Hồi Sênh
Thất sủng, phế truất, ban chết, đây là kiếp trước của nàng. Mãi tới khi rượu độc rót vào miệng, mới như chợt tỉnh mộng. Trong cung điện này, tràn ngập oan hồn và máu tươi, Cũng tràn ngập lợi ích và cám dỗ. Nên tranh, không nên tranh, tranh được, không tranh được, Kiếp này nàng đã tinh tường hiểu hết. Con đường phía trước đã định sẵn trải đầy bụi gai đao kiếm, Mà chiếc phượng ấn đã không còn thuộc về mình, Liệu nàng còn có thể chấp chưởng lần nữa ? *** “Hôm nay nàng không còn là con ngốc hồ đồ mến mộ phu quân như trước kia nữa… Nàng thu hồi một mảnh tình si, thay vào đó là một bụng tính toán.” Năm mười ba tuổi, Cố Vân Tiện lần đầu tiên gặp Thái tử Cơ Tuân. Người thiếu niên khôi ngô, phóng khoáng sơ ý bắn lệch mũi tên suýt chút nữa khiến nàng bị thương. Thấy nàng tức giận, chàng ngắt cành hoa đào gài lên mái tóc nàng để bồi tội.  “Này, ta là Cơ Tuân, nàng tên là gì?” “A Vân. Ta là A Vân.” Giây phút đó, trái tim A Vân đã theo bước chân Cơ Tuân rời bỏ nàng. Nhưng chàng thiếu niên đó lại chẳng hề nhớ đến A Vân.  Chàng không nhận ra nàng khi Hoàng hậu mẹ chàng giới thiệu với chàng người em họ tên Cố Vân Tiện. Mặc cho nàng ngại ngùng bắt chuyện bao nhiêu lần, mặc cho nàng lặng lẽ dõi theo bóng lưng chàng bao nhiêu lần, đối với Cơ Tuân, nàng chỉ là một cô em họ mà chàng có lẽ chẳng hề nhớ tên.  Năm mười lăm tuổi, Cố Vân Tiện cùng Thái tử Cơ Tuân kết duyên thành vợ chồng. Thế nhưng những ngày ân ái lại chẳng dài lâu. Nàng cũng chỉ là một trong những giai nhân xung quanh Cơ Tuân, thậm chí còn chẳng hấp dẫn bằng họ. A Vân càng cố gắng đến gần bên Cơ Tuân bao nhiêu, chàng càng cảm thấy phiền toái bấy nhiêu. Chàng vẫn không nhận ra nàng. Hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi. Cô gái nhỏ Cố Vân Tiện từng bước trở thành Thái tử phi rồi sau đó là Hoàng hậu. Ngôi vị càng cao, khoảng cách giữa A Vân và Cơ Tuân càng xa dần. Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, Cơ Tuân sao còn nhớ đến người vợ chàng vốn đã không yêu. Cơ Tuân càng lạnh nhạt, A Vân càng điên cuồng si mê.  Chàng càng mê luyến giai nhân chốn hậu cung, nàng càng ghen tuông đố kỵ. Nàng để mặc cho bản thân chìm trong những âm mưu toan tính. Cho tới một ngày nàng không còn là A Vân thuở ban đầu. Mùa đông năm ấy, nàng gián tiếp hại chết thai nhi còn chưa ra đời của phi tần, chàng ban chiếu phế hậu.  Mùa đông năm ấy, Thái hậu - người cô ruột bao nhiêu năm luôn yêu thương che chở cho nàng vì quá thất vọng và đau lòng mà qua đời, chàng ban cho nàng cái chết.  Đến thời khắc cuối cùng, A Vân mới hiểu ra trong cuộc đời này, nàng đối với Thái hậu có lỗi biết bao nhiêu. Nàng đối với chính mình có lỗi biết nhường nào. Nhưng tất cũng đã quá muộn. Chàng thiếu niên rạng rỡ tựa ánh mặt trời - người đã gài nhánh bích đào lên tóc nàng mùa xuân năm đó ngày hôm nay đã ban cho nàng cái chết. Chỉ là chàng vẫn chẳng nhận ra nàng.  * * * * * “Kiếp trước, nàng gần như điên cuồng và si mê quấn lấy hắn, cuối cùng lại đánh mất chính mình. Thế nhưng lúc này đây, lại đến lượt hắn vì nàng mà cuồng dại.” Trời cao thương xót, cho A Vân một cơ hội được sống. Khi nàng tỉnh lại, Thái hậu chưa băng hà, nàng chưa bị phán tội chết nhưng thân phận chỉ còn là một phế hậu. A Vân hiểu rằng giờ đây chính là thời điểm quan trọng nhất để nàng có thể sửa chữa sai lầm. A Vân của kiếp trước chỉ muốn có được tình yêu của Cơ Tuân, A Vân của kiếp này chỉ muốn được hiếu kính Thái hậu trọn đời. Thế nhưng sự đời trớ trêu, khi nàng nồng nhiệt dâng trái tim mình cho Cơ Tuân, hắn chẳng ngại ngần mà đem chân tình của nàng giẫm đạp dưới chân, đến khi lòng nàng nguội lạnh chỉ cầu bình an, hắn lại chẳng thể dời mắt khỏi nàng. Làm vợ chồng đã bao nhiêu năm, cho tới lúc này Cơ Tuân mới nhận ra hoá ra nàng thông minh đến thế, dịu dàng đến thế, tài hoa đến thế. Bao nhiêu nét đẹp của nàng trước đây bị vẻ ganh ghét đố kỵ che mờ giờ nở rộ hơn bao giờ hết. Nhưng chính sự quan tâm mà Cơ Tuân dành cho A Vân lại một lần nữa khiến nàng rơi vào hiểm cảnh.  Chốn hậu cung có ai không ham muốn ngôi vị mẫu nghi thiên hạ? A Vân chỉ muốn một đời bình lặng nhưng những kẻ mang dã tâm lại mỗi ngày muốn dồn nàng vào chỗ chết. Vì bảo vệ mạng sống của chính mình, nàng một lần nữa đến bên Cơ Tuân, dùng tất cả sự thông tuệ và mưu tính của mình giành lấy sự yêu thương, che chở của hắn. Kiếp trước nàng một lòng yêu hắn, kiếp này chỉ có lợi dụng. * * * * * “Kiếp trước, hắn không đáp lại tình yêu của nàng khiến nàng ôm hận mà chết. Kiếp này, đến tận thời khắc cuối cùng, hắn cũng không tin nàng thật sự lại yêu hắn một lần nữa.” Trong mắt người đời, Cơ Tuân đích thực là một hoàng đế cuồng ngạo. Hắn mê đắm đàn ca hơn lo chính sự, thích uống rượu ngoạn cảnh hơn chấn chỉnh triều cương. Hắn gạt đi mọi lý lẽ về luân thường đạo lý mà lập người em dâu goá bụa thành phi tử. Nhưng có ai biết được nếu hắn không hoang đàng, phóng đãng thì đã chẳng thể được người cha hôn quân phong làm Thái tử. Mấy ai biết được đứa em gái bé nhỏ ngây thơ hắn yêu thương nhất lại vì một âm mưu ám sát vốn nhằm vào hắn mà phát điên. Cơ Tuân không sắt đá cũng chẳng vô tình, hắn chỉ không được phép yêu. Ban đầu khi Cơ Tuân để mắt tới Cố Vân Tiện, đó có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời. Hắn tò mò vì sao một oán phụ cay nghiệt lại trở nên trầm tĩnh chỉ sau một đêm. Nhưng dần dần, hắn mê luyến sự dịu dàng thanh tao của nàng, hắn vấn vương sự thông minh có chủ kiến của nàng. Ngay đến cả mùi hương nàng thường dùng cũng khiến hắn nhung nhớ. Nếu trước đây hắn chỉ muốn xua đuổi nàng thì giờ đây lại chỉ muốn ở bên nàng mỗi giờ mỗi phút. Nhưng đời này có những thứ một khi đã bỏ lỡ thì chẳng thể lấy lại. Kiếp trước, hắn ngắt một đoá bích đào gài lên tóc nàng để bồi tội, ấy vậy mà lại quên mất nàng. Kiếp này, hắn cuối cùng đã nhớ ra nàng nhưng tiếc thay người con gái tên A Vân đem lòng yêu hắn mùa xuân năm đó đã chết tự bao giờ. Nếu vậy, hắn nguyện tự tay trồng một rừng đào giữa cung điện vàng son, chờ khi hoa đào nở rộ nàng sẽ quay về bên hắn. Chỉ là đến khi nàng quay về, hắn lại chẳng còn thời gian để tiếp tục chờ. Đến cuối cùng, họ vẫn bỏ lỡ nhau lần nữa. * * * * * Tôi biết đến Hồi Sênh sau khi đọc “Ta và Hoàng thượng cùng phe” nên khi đọc những chương đầu của “Phế hậu xoay người ký” thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Không còn vẻ hài hước, nhí nhảnh và tưng tửng, ngòi bút của Hồi Sênh trong “Phế hậu xoay người ký” sâu lắng và chau chuốt hơn nhiều. Những tình tiết cung đấu cũng lôi cuốn và thuyết phục hơn. Thú thực, trùng sinh vốn không phải thể loại yêu thích của tôi. Tôi không thích cách các tác giả đẩy nhân vật của mình vào những tấn bi kịch có phần “máu chó” để rồi sau đó nam nữ chính được sống lại và lợi hại hơn xưa, có thể một mình đấu với phần còn lại của thế giới. Những tình tiết này đối với tôi có phần khiên cưỡng và gượng ép. Nhưng thật may tác giả Hồi Sênh lại không đi trên con đường mòn này.  Kiếp trước của Cố Vân Tiện cũng là một tấn bi kịch, nhưng là một bi kịch do chính nàng tự tạo ra. Nếu nàng không yêu Cơ Tuân đến mất đi lý trí, nếu nàng không vì ghen tuông đố kỵ mà vứt đi lương tâm của bản thân, thì có lẽ nàng sẽ không đi đến kết cục bi thảm như vậy. Thứ mà Cố Vân Tiện đem theo khi chết đi không chỉ có hận mà hơn hết là sự ăn năn và hối tiếc. Chính vì hiểu được điều này mà sau khi sống lại, khác với nhiều nhân vật trùng sinh khác, Cố Vân Tiện không điên cuồng báo thù mà bình tĩnh dùng sự thông minh và tài hoa vốn có của mình để tự bảo vệ bản thân. Một điểm đặc biệt nữa, đa phần trong những bộ truyện ngược nữ, nam chính luôn được tác giả ưu ái một cách kỳ lạ. Bằng chứng là nam chính không phải chịu quá nhiều thử thách và khổ đau để có được sự tha thứ và tình yêu của nữ chính. Nhưng nam chính Cơ Tuân lại khá “nhọ” khi bị tác giả Hồi Sênh hành hạ cho tới lúc kết và chỉ có được hạnh phúc trọn vẹn trong… ngoại truyện.  Nhưng bản thân Cơ Tuân lại không hề oán trách một lời. Chàng hiểu rằng có nhân ắt sẽ có quả. Kiếp trước A Vân vì chàng mà chờ đợi lâu như vậy, chịu nhiều đau khổ đến vậy mà kết cục vẫn bị chính chàng giết chết. Vậy nên kiếp này, dù phải chờ bao nhiêu năm chàng cũng sẽ chờ, dù khổ đau bao nhiêu chàng cũng sẽ kiên trì, dù cho có phải đánh đổi bằng mạng sống, chàng cũng bằng lòng. Đến cuối cùng, dù có bỏ lỡ bao nhiêu lần, những người thực sự yêu nhau vẫn sẽ tìm được nhau, khi hoa đào nở rộ. Thế nên dù truyện chưa hoàn edit và sẽ bị chủ nhà set pass nhưng chỉ cần bạn có chân tình thì vẫn sẽ chờ được đến ngày truyện hoàn thôi. Thế nhé! _____________ " ": Trích dẫn từ truyện được dẫn theo nhà edit và rv-er Review by #Linh_Hy Tần Bìa: #Họa Gian Phi ... Mời các bạn đón đọc Phế Hậu Xoay Người Ký của tác giả Hồi Sênh.
Hãn Thê Hộ Gia - Mã Kỳ Đóa
Bất ngờ xuyên qua cổ đại, chưa kịp thích ứng với cuộc sống mới đã bị gả cho người ta. Nàng lập tức phải thực hiện nghĩa vụ một nàng dâu tốt, cố gắng lấy lòng người nhà chồng, càng phải làm một thê tử chẳng biết ghen tuông. Đáp ứng cho trượng phu mình nạp thiếp. Nhưng đổi lại chỉ là sự mất tích của nhi tử, bản thân thì chết già ở biệt viện. Ngày sống lại, nàng quyết tâm trở lên mạnh mẽ hơn, không làm quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Nhưng không nghĩ rằng, bản thân nàng thay đổi mà cả hắn cũng không còn giống với đời trước. Đời trước hắn mỗi ngày đều bận rộn việc...việc mua bán, rất ít khi để ý tới nàng. Nhưng đời này khi nàng tranh chấp cùng với mẹ chồng, hắn lại không chút do dự đứng về phía nàng. Ngày nạp thiếp cũng không đến bái đường, thậm chí còn nàng theo nàng cùng nhi tử tới biệt phủ. Ngay cả khi nàng bị tiểu cô vu tội cấu kết cùng với nam nhân khác, hắn tuy rằng vì ghen mà mặt thối, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng nàng. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có cử chỉ thân mật với nàng, còn có cả những lời tán tỉnh. Hắn như vậy, khiến cho nàng càng ngày càng thích hắn. Chẳng qua là hắn đối tốt với nàng, lại hại nàng bị bắt cóc, còn rước đến họa sát thân. *** Phạm Thành Khoa nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt cũng thấy có phần quen mắt, nhưng mà lập tức lại lắc đầu, nghĩ đến có lẽ là vừa rồi thê tử của ông gọi tên thứ tử, bản thân mình mới có ảo giác như vậy. Thấy thê tử vẫn nắm chặt ống tay áo của người ta, thậm chí còn không ngừng rơi lệ, ông vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ khuyên, "Phu nhân, đây không phải là Xuân Sinh của chúng ta, Xuân Sinh của chúng ta đã sớm không còn nữa..." Ôn thị liên tục lắc đầu, giống như phát điên, "Không! Đây là Xuân Sinh của ta! Là Xuân Sinh của ta!" Bà nhìn kỹ Bố Ngự Đình, gương mặt của hắn giống trượng phu của bà đến bảy tám phần, hơn nữa đôi mắt của hắn giống hệt đôi mắt của bà, bà vô cùng chắc chắn người trẻ tuổi này chính là Xuân Sinh của bà. Bà tìm lâu như vậy, không có lần nào chắc chắn như lần này. Phạm Thành Khoa có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chấp niệm muốn tìm lại hài tử của thê tử không ai rõ bằng ông, nhất thời ông cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt. Bố Ngự Đình cười khổ, không nghĩ tới bọn họ muốn đi về phía bắc, người muốn gặp lại đang ở phía Nam, nếu lần này bỏ qua, có phải là bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa không? ... Mời các bạn đón đọc Hãn Thê Hộ Gia của tác giả Mã Kỳ Đóa.