Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đồng Xu Nhuốm Máu

Tác giả Thạch Bất Hoại đã giới thiệu với bạn đọc yêu thích thể loại truyện ma một truyện khá đặc sắc, vẫn là không khí ghê rợn thường thấy, vẫn là những chi tiết làm người ta phải nghẹt thở mỗi khi chạm vào, có những bí mật, những lời nguyền và cả những ám ảnh, truyện Đồng Xu Nhuốm Máu sẽ dẫn dắt bạn vào một thế giới đầy kì bí, ma mị như vậy rồi ta sẽ chạm mặt ít nhất một lần trong đời, rồi sẽ qua và rồi sẽ có chút nghi hoặc hay hoảng hốt không yên. *** Truyện Kinh Dị Chọn Lọc:  Hồn Ma Báo Mộng Nghiệp Chướng Sợi Dây Thừng Người Chết Người Đàn Bà Của Bóng Đêm Bến Đò Biệt Ly Vết Xăm Ma Ma Tình Một Xác Hai Hồn Linh Hồn Trong Ngọn Nến Trò Chơi Ma Quái Tình Người Kiếp Rắn Trở Về Từ Kiếp Sói Chuyến Xe Cuối Cùng Đồng Xu Nhuốm Máu Bức Tranh Chết Chóc Chiếc Áo Khoác Trên Mộ Tiếng Khóc Trên Mộ Gốc Cây Mặt Quỷ Bóng Người Trên Biển Vắng ... *** Tỉ ôm đầu lảo đảo chạy vào con hẻm sâu hun hút. Hắn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy như bị ma đuổi phía sau lưng, chạy không cần định hướng. Vừa chạy vừa thở hồng hộc. Một đám đàn bà, trẻ con đang ngồi túm tụm bên đường nói cười rôm rả, thấy bộ dạng điên cuồng của hắn chạy tới, tất cả đều dạt ra nhường đường cho Tỉ, không ai dại gì lại đi dây vào một đứa đang có vấn đề. Người dân ở đó cũng không biết Tỉ là ai, nhưng nhìn thoáng qua cũng đoán được đó là một kẻ thuộc thành phần bất hảo, không phải người lương thiện đàng hoàng! Tỉ cóc cần biết mọi người nghĩ sao về hắn. Hắn chỉ muốn trốn thoát, trốn thoát điều gì thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết! Hắn chỉ biết hắn cần phải chạy thật xa, phải làm một cái gì đó để xua tan những cảm xúc dữ dội đang trào ứ trong hắn. Con hẻm ngoằn ngoèo uốn khúc như một con rắn khổng lồ cuối cùng đâm ra một bãi rác lớn. Nơi đó người ta vứt tất cả những thứ rác rưởi và chất thải của cả cái thị xã này. Mùi xú uế nồng nặc bốc lên làm Tỉ bất giác muốn nôn ọe. Hắn giựt lùi muốn quay trở lại, nhưng không biết ma quỉ xui khiến gì tự nhiên hắn lại xăm xăm tiến về phía cuối bãi rác chỗ có những chiếc ống cống bằng xi măng đang nằm lăn lóc chờ ngày các cơ quan chức năng đưa chúng về đúng vị trí. Ở phía đó ngược chiều gió, đồng thời cũng phía cuối của bãi nên hầu như chỉ toàn là rác cũ, lâu năm, mùi hôi thối cũng không nồng nặc như ở chỗ lúc nãy. Tỉ bước chậm lại, hai tay buông thõng xuôi theo người một cách chán chường, mệt mỏi. Trong lòng Tỉ giờ đây ngổn ngang biết bao nỗi lo âu sợ hãi. Tỉ đã thua đến đồng bạc cuối cùng! Không những thế, cả giấy tờ nhà đất Tỉ cũng thế chấp mất rồi, cộng thêm tờ giấy nợ một trăm triệu kia nữa... Biết làm sao bây giờ? Chỉ còn mỗi một cách là chết đi mà thôi! Nhưng nếu Tỉ chết đi thì mẹ và vợ con Tỉ sẽ sống sao đây? Căn nhà nhỏ và mảnh đất bé xíu mà lâu nay vợ Tỉ vẫn chăn nuôi và trồng mấy liếp rau liếp cải ấy sẽ bị chủ nợ xiết đi, mẹ và vợ con Tỉ sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ, không chốn nương thân... Nhưng nếu Tỉ không chết thì sao? Nhà đất vẫn bị xiết, đồng thời chắc chắn sẽ bị truy tố ra tòa vì số nợ một trăm triệu có giấy tờ cam kết hẳn hoi kia. Chết! Chết! Đúng rồi, chỉ có cái chết mới có thể giúp được Tỉ trong lúc này... Nhưng làm sao Tỉ đành lòng... Mẹ Tỉ già rồi cứ nay yếu mai đau, vợ Tỉ lại sắp đến ngày sinh nở. Trời ơi... tại sao ông trời lại đẩy con vào đường cùng thế này? Ông trời ơi, ông không thương con thì xin ông hãy thương lấy mẹ và vợ con của con. Mẹ con đã khổ cả đời vì cha con rồi. Còn vợ con, từ ngày về làm vợ con, cô ấy chưa một ngày được thảnh thơi vui sướng. Nhưng cô ấy chưa khi nào hờn trách gì con mà vẫn vui vẻ chịu đựng, san sẻ cùng con những thiếu thốn, khó khăn... Con không có lỗi... chính vì con thương mẹ và vợ con con, con muốn họ được sống sung sướng hơn, vì vậy con mới... và bây giờ con ra nông nỗi thế này đây... hu hu hu... Không nhấc chân lên nổi nữa, Tỉ ngồi thụp xuống, lưng tựa vào một ống cống và khóc ngất lên từng hồi như có điều oan ức đớn đau lắm vậy. Công bằng mà nói, Tỉ không phải là đứa bỏ đi. Hắn là một đứa con hiếu thảo, là một người chồng biết yêu thương vợ. Nhưng có lẽ tại số phận của hắn, tại cái kiếp người của hắn đã được đặt để vào khuôn khổ nghèo hèn nên mặc dù hắn rất siêng năng làm lụng mà vẫn không khá lên được! Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã biết bưng thúng bánh đi dài theo các con hẻm, cất tiếng rao lanh lảnh để giúp mẹ kiếm tiền lo bừa ăn hàng ngày cho bốn miệng ăn: ba mẹ, hắn và đứa em gái út. Ba hắn là một gã đàn ông nát rượu. Không ngày nào ông không uống, mà không phải chỉ uống sương sương, nhâm nhi vui bạn vui bè... Ba hắn uống như hũ chìm, uống đến say khướt quên trời, quên đất. Hôm nào mẹ hắn không có tiền lo rượu cho ba hắn thì chắc chắn hôm đó bà sẽ bị một trận đòn nhừ tử đến nỗi cười cũng không chịu được, hoặc là chính mẹ hắn hoặc là hắn chạy tới quán bà Tư ở đầu đường mua chịu rượu và một ít cá khô về làm mồi cho hắn thì mới có thể yên thân được. Nhưng những hôm có rượu, có mồi thì cũng đau dễ được yên thân. Ba hắn khi đã uống say thường đem những chuyện bực mình từ năm xửa năm xưa ra dày vò mẹ hắn. Nếu mẹ hắn nín nhịn không cãi lại thì ba hắn bảo mẹ hắn coi thường: - Tao không đáng mặt nói chuyện với mày sao? Còn nếu mẹ hắn không nín nhịn được, có lời đôi co qua lại thì lập tức ba hắn hùng hổ: - À... à, cái con này hỗn! Mày dám ăn nói tay đôi với chồng mày à? Tao phải dạy ày một trận mày mới hiểu được câu "phu xướng phụ tùy"! Những ngày thơ ấu của Tỉ là những ngày thấm đẫm nước mắt khổ đau của người mẹ gầy gò khốn khổ. Có lần Tỉ hỏi: - Sao mẹ không bỏ phứt ổng đi, con thấy ba mẹ thằng Tam cũng bỏ nhau có, có sao đâu? Không có cha như thằng Tam coi bộ còn sướng hơn... Mẹ Tỉ khóc òa lên rồi ôm hắn vào lòng nói nhỏ: - Con không được nói vậy! Mẹ con mình mang ơn ông ấy, dù khổ hơn nữa mẹ cũng không thể nào bỏ ông ấy được, mẹ phải đền ơn ông ấy... - Ơn gì hở mẹ? Tỉ ngây thơ hỏi nhưng mẹ hắn lại gạt đi: - Con còn nhỏ, con chưa hiểu, chưa biết được đâu. Hiện nay, con chỉ biết nghe lời mẹ là đủ rồi! Dù ba con có thế nào đi nữa con vẫn phải thương yêu và kính trọng ông ấy, con không được quyền nói xấu ông ấy, nghe không? Bởi vì... với mẹ con mình, ông ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời! Tỉ rất hậm hực khi nghe mẹ nói thế, nhưng vốn là một đứa ngoan, biết nghe lời nên Tỉ cũng không dám hỏi nhiều. Nó miễn cưỡng yêu thương, miễn cưỡng kính trọng người đàn ông luôn hành hạ mẹ nó. Với Tỉ và em gái thì đỡ hơn, ông ấy hầu như không hề làm khó hai anh em Tỉ. Đồ nhậu có món gì ngon, thấy anh em Tỉ đi ngang ông đều ngoắt lại: - Ê... ê! Hai đứa bây vô đây ăn với tao nè... cái này ngon lắm nghe... ăn đi, ăn đi au lớn để mẹ mày nhờ... Hầu như ông luôn luôn lặp lại câu đó mỗi khi gọi anh em Tỉ vào ăn cùng. Ông cũng chưa hề đánh Tỉ dù chỉ là một roi phết nhẹ trên mông hay một bạt tai khi tức giận. Tuy nhiên ông cũng chưa bao giờ tỏ ra yêu thương, quyến luyến Tỉ. Với em gái Tỉ thì khác. Có những lúc ông ôm con bé vào lòng, vuốt tóc vuốt tay nó rồi cười khà khà đầy mãn nguyện: - Con gái rượu của tao! Con gái vàng gái ngọc đây mà... Không ít lần Tỉ thấy thắc mắc trong lòng, bởi vì hắn thấy ở những nhà khác, người cha thường tự hào về con trai của mình hơn. Mẹ Tỉ đã phải chịu đựng một người chồng như vậy hết năm này qua năm khác. Cho đến một ngày, ba Tỉ nhậu say về ngang qua cây cầu nhỏ, do sơ sẩy thế nào mà rơi tòm xuống dưới không ai hay, mãi đến sáng hôm sau đi tìm khắp nơi không thấy, chỉ nghe một người bạn nhậu bảo: - Chiều hôm qua anh ấy có tới đây uống rượu với tôi nhưng đã về lúc chập tối! Mẹ Tỉ hoảng lên, mếu máo kêu khóc, mọi người đổ xô đi tìm thì mới phát hiện xác ông vướng dưới đám lục bình ớ khúc sông gần đó. Sau đám tang ba, cuộc sống của mẹ con Tỉ dễ thở hơn rất nhiều, nhưng Tỉ vẫn không hiểu sao mẹ Tỉ cũng vẫn không vui mà mặt mày cứ u sầu ủ dột. Rồi một hôm, Tỉ được nghe mẹ kể cho nghe về bí mật đời mình, về lý do tại sao bao nhiêu năm qua mẹ Tỉ vẫn một lòng yêu thương ba Tỉ dù đã bị ông hành hạ không thương tiếc những khi say rượu. Ngày đó, mẹ Tỉ là một cô gái quê nghèo khổ trôi dạt lên Sài Gòn tìm kế sinh nhai. Vừa chân ướt chân ráo lên nơi thành thị, cô đã lọt ngay vào tầm ngắm của một tên sở khanh. Hắn tìm mọi cách để ve vãn, dụ dỗ cô, và hắn đã làm được điều đó không mấy khó khăn đối với một cô gái thật thà và cứ tưởng xung quanh mình ai cũng thật thà như thế! Hắn hứa hẹn đủ điều, nhưng đến lúc cô gái báo tin mình đã mang thai thì hắn cao chạy xa bay không một lời từ giã. Một mình thân gái nơi xứ lạ quê người, không người thân, không tiền bạc, cô làm sao tồn tại được? Còn trở về quê thì cô biết ăn nói sao đây về cái bào thai đang lớn dần từng ngày trong bụng? Khổ đau, tuyệt vọng, một đêm mưa gió đầy trời, cô gái đã tìm tới bên sông vắng để quyên sinh. Nhưng bất ngờ, cũng trong đêm đó có một chàng trai lang thang đi dưới trời mưa trên đường vắng, tình cờ phát hiện cô gái định hủy mình. Chàng trai đã kịp thời cứu cô thoát chết và nghe cô kể về hoàn cảnh của mình. Xót thương cho thân phận người con gái bơ vơ nơi đất lạ, người con trai đã đứng ra nhận lấy trách nhiệm về mình. Ngay sáng hôm sau, anh dắt cô gái về quê thưa chuyện với gia đình rằng: - Con đã lỡ làm cho con gái người ta bụng mang dạ chửa, ba mẹ thương con, thương cháu nội mà đừng trách phạt chúng con, cho phép chúng con được thành vợ thành chồng ... Ai nấy ngớ người la trước cái tin hệ trọng của cậu con trai cả, nhưng sau đó cả nhà cũng mừng vui không kém vì sắp có cháu nội để bế bồng. Thế là việc cưới xin được tiến hành ngay sau đó, tuy đơn sơ giản dị nhưng đã cứu vớt được cuộc đời của cô gái và cả đứa bé chỉ mới là bào thai. Rồi khi đứa bé chào đời, người cha vẫn làm tròn bổn phận, không một chút đối xử phân biệt hay hà khắc nào với nó. Lắm lúc nó nghịch phá nhưng chưa bao giờ người cha vung roi đánh con lấy một lần. Chính điều đó làm cho người mẹ cảm động và nguyện với lòng mình, suốt đời này kiếp này mẹ con cô sẽ làm tất cả để đền đáp ân tình của người đàn ông đó. Nghe mẹ kể lại chuyện đời mình, Tỉ vô cùng hối hận vì đã có những lúc cảm thấy ghét cha, thù cha, và cả đến khi ông ấy chết, tuy Tỉ cũng buồn đau, cũng thương đấy, nhưng đâu đó bên cạnh vẫn là cảm giác được giải thoát, không phải giải thoát cho bản thân mình, mà là giải thoát cho người mẹ mà Tỉ luôn yêu thương, kính trọng. Tỉ giúp mẹ làm đủ thứ việc để kiếm tiền nuôi em. Từ bán bánh bán khoai, đến gánh nước, khiêng hàng,... thứ gì Tỉ cũng làm, miễn kiếm được ít tiền đem về ẹ. Mẹ Tỉ nhiều năm lao lực nên sức khỏe sa sút rất nhanh, bà không còn làm được những việc nặng nhọc nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà lo cơm nước vá, may cho anh em Tỉ, đã vậy bà cứ nay đau mai yếu quặt quẹo rất thương tâm. Những đồng tiền ít ỏi Tỉ kiếm được nếu chỉ để lo cho ba miệng ăn không thôi thì còn tạm đủ, chứ thêm khoản thuốc thang ẹ thì Tỉ không sao lo nổi. Thế nên cuộc sống của ba mẹ con vẫn cứ đắp đổi qua ngày. Năm hai mươi tuổi, trong một lần đi theo một ông thầu xây dựng làm một công trình lớn tận Bình Dương, Tỉ tình cờ quen Lan, một cô gái nhỏ hơn Tỉ hai tuổi, hiện đang làm công ở một lò gốm gần nơi công trình Tỉ đang thi công. Sau khi tìm hiểu, Tỉ biết được hoàn cảnh của Lan cũng bi đát không kém gì mình. Lan mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cô sống với vợ chồng người chú và thường xuyên bị bạc đãi. Lan phải làm việc và giữ em quần quật suốt ngày không được nghỉ tay, vậy mà vẫn bị chú thím chửi là "thứ đồ ăn hại", là "tội báo oan gia". Lớn lên một chút, Lan được thím giới thiệu vào làm ở đây, lương mỗi tháng đều bị thím ứng trước gần hết, chỉ chừa lại cho Lan một số ít ỏi, không đủ để cô ăn xôi mỗi sáng đi làm. Nhưng dẫu sao Lan vẫn thích đi làm hơn. Đi làm thế này vừa có bạn bè để trò chuyện, có những giây phút lặng lẽ một mình để thả cho tâm hồn thiếu nữ mười tám tuổi được bay bổng với những ước mơ, và đi làm thế này thì đỡ phải nghe những câu mắng chửi nặng nề vô lý... Chuyện không có tiền trong người với Lan cũng đã trở nên quen thuộc rồi, bình thường rồi nên cô cũng không cảm thấy buồn hay phẫn uất gì cả. Tỉ và Lan quen nhau không lâu thì cả hai đã thật sự cảm mến và thương yêu nhau vô hạn. Nhưng chuyện cưới xin đối với Tỉ lại là một vấn đề nan giải. Ngày mẹ Tỉ lặn lội lên Bình Dương tìm đến thưa chuyện với chú thím Lan, bà trở về nhà với vẻ mặt ỉu xìu buồn tủi... Chú thím Lan luôn miệng nói hai người đã nuôi dưỡng Lan từ hồi còn bé nên coi cô như con gái ruột của mình, giờ gả cô đi lấy chồng, họ không đòi hỏi gì nhiều, nhưng bắt buộc phía nhà trai phải lo đầy đủ các lễ vật và cả nữ trang cho cô dâu, tiền đưa cho nhà gái... Chỉ một trong những yêu cầu đó thôi cũng đủ làm mẹ con Tỉ xính vính rồi, có đâu tới nữ trang, lễ lộc... Mời các bạn đón đọc Đồng Xu Nhuốm Máu của tác giả Thạch Bất Hoại.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trò Chơi Chết Chóc - Tòng 0
Dư Tô lỡ mở phải một ứng dụng kỳ lạ trên điện thoại để rồi trong nháy mắt, những ngày tháng đơn điệu, nhịp sống chậm chạp tẻ ngắt, cuộc sống bí bách mệt mỏi bỗng chợt thay đổi hoàn toàn. Nhà nghỉ có vào mà không có ra, trò chơi trốn tìm chết chóc, sơn thôn tối tăm tàn ác, những cô gái bị nhốt kín trong tiệm làm đầu... Từng trò chơi khắc nghiệt, căng thẳng tới nín thở hóa ra đều liên kết với thế giới thực. *** Cái bàn là bị các người chơi dùng ga giường vặn thành dây thừng treo lên, nó bị lôi kéo tại cùng cửa phòng tương đối vách tường bên cạnh, tại trung niên nam nhân buông tay sau, nó liền dẫn lực lượng khổng lồ xông về cửa. Tiên tiến nhất môn gấu bông bị trương này nặng nề cái bàn đập ngay chính giữa, mặc dù không có làm bị thương nó, nhưng lại nện đến nó hướng về sau ngã xuống. Kia thân thể to lớn về sau ngửa mặt lên, liền trực tiếp đặt ở phía sau còn không gấu bông trên thân. Giống mét hơn ừ quân bài đồng dạng, cái thứ hai lại đảo hướng cái thứ ba. Cái thứ ba gấu bông có đầy đủ thời gian phản ứng, cho nên nó hướng bên cạnh lách mình tránh ra, không có bị cùng một chỗ đập ngã. Nhưng bởi vì trước hai con đổ xuống, cũng hoàn toàn cản trở nó vào cửa đường. Mà đúng lúc này đợi, cửa phòng hai bên nốt ruồi nam nhân và tóc húi cua cùng một chỗ vọt ra, một trái một phải, gần như đồng thời bắt lấy cái thứ nhất gấu bông hai đầu mềm nhũn chân, dùng hết sức lực đem nó kéo đi vào cửa! ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Chết Chóc của tác giả Tòng 0.
Linh Thú - Trương Thanh Thùy
Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không." *** Trương Thanh Thùy sinh năm 1982  quê ở Đà Lạt, Lâm Đồng, hiện đang sinh sống tại TP HCM. Năm 2014, cô ra mắt cuốn sách thiếu nhi Đốm trắng. Ngoài sáng tác văn học, Trương Thanh Thùy còn viết kịch bản phim. Có thể kể một số bộ phim mà cô tham gia viết kịch bản như Bảo mẫu thời @, Tóc rối, Yêu anh, em dám không… Tác phẩm tiêu biểu: 2030 Thiên Linh Cái Linh Thú Một Nửa Của Tình Yêu Đốm Trắng Mít ơi ... *** Khi đặt "Linh thú" đứng cạnh "Thiên linh cái", thật sự, tôi có đôi chút e dè. Đây là một tác phẩm được viết ra bởi chuỗi những ngày tôi buộc mình phải "Tây hóa hoàn toàn", phải "lột xác hoàn toàn". Không còn rào cản đạo đức theo cách Việt. Không còn những tư tưởng thuần Việt. Tất cả phải khác đi! Tất cả phải hoàn toàn thoát xa tầm hiểu biết của tôi trong ranh giới nơi tôi ở. Tôi tự hỏi, tác phẩm của mình có thể được đón nhận hay không? Tôi đầu tư cho "Linh thú" thậm chí nhiều hơn thời gian đầu tư cho cả một bản thảo tiểu thuyết, thậm chí nhiều hơn cho cả một tập sách tôi từng viết. Tôi đã đọc, đã "phải thẩm thấu" những thứ lạ lùng đến bất ngờ với mình về mặt duy tâm của những con người ở những quốc gia tưởng chừng rất tiến bộ, đến độ, chuyện duy tâm, chuyện mê tín sẽ là xa xỉ. Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn – thứ khó thỏa mãn nhất trong những thứ khó thỏa mãn của con người – ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu, những nài xin buông ra về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại. Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ, nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm. Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu quả mà không chắc họ gánh nổi hay không.   Mời các bạn đón đọc Linh Thú của tác giả Trương Thanh Thùy.
2030 - Trương Thanh Thùy
Ma cà rồng và người sói đã được nhắc nhiều trong văn học, trong điện ảnh nên có thể độc giả sẽ e dè khi chọn 2030 vì không chắc tác giả có thể làm nên một điều gì mới mẻ hay không?! Thật ra, 2030 cũng nhắc đến những đặc điểm căn bản mà nhiều người đã từng nghe qua, đã từng biết đến về ma cà rồng, về người sói. Nhưng, ở 2030 có những điều rất thật, rất gần gũi với con người, đó là sự hy sinh không điều kiện của tình yêu, là sự cao cả của tình bạn chân thành đưa con người đi qua những quyết định khó khăn đơn giản hơn, để họ có thể đồng lòng, cùng nhau làm những việc lớn hơn. Những nhà ngoại cảm, những nhà tiên tri có quyền năng thật hay không, chưa ai chứng minh được cả! Nhưng, những tiên đoán của nhà tiên tri mù Vanga có vẻ đã xảy ra, và về lời tiên đoán thế giới đảo lộn năm 2030 khi châu Âu sụp đổ là điều rất đáng sợ mà con người phải tìm cách để tháo gỡ, để tránh cho những điều đáng tiếc có thể xảy ra. Dưới góc nhìn văn học, bằng lối kể chuyện, đặt một tình huống giả sử, tác giả viết nên 2030 như một lời cảnh tỉnh những con người vì lòng tham mà hủy hoại đi cả thế giới sống của mình, của đồng loại mình. Nhưng chắc chắn, bên cạnh đó sẽ còn có những con người sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu thế giới của họ. Điểm đặc biệt nhất trong 2030 có lẽ là mối giao kết đặc biệt giữa ma cà rồng và sói - thứ mà chưa từng được khai thác. Cũng ở đây, bằng phương pháp kể rất ẩn dụ, tác giả nhắc đến nhóm những con người “bán linh hồn cho quỷ dữ” để nhắc nhở chúng ta lại về lòng tham, tính ích kỷ, bản ngã sân si của mình rất có thể sẽ đem lại những hệ lụy khôn lường. *** Trương Thanh Thùy sinh năm 1982  quê ở Đà Lạt, Lâm Đồng, hiện đang sinh sống tại TP HCM. Năm 2014, cô ra mắt cuốn sách thiếu nhi Đốm trắng. Ngoài sáng tác văn học, Trương Thanh Thùy còn viết kịch bản phim. Có thể kể một số bộ phim mà cô tham gia viết kịch bản như Bảo mẫu thời @, Tóc rối, Yêu anh, em dám không… Tác phẩm tiêu biểu: 2030 Thiên Linh Cái Linh Thú Một Nửa Của Tình Yêu Đốm Trắng Mít ơi ... *** Thế giới năm 2030 - sau 14 năm châu Âu không còn một bóng người như lời tiên tri của bà mù Vanga - với những đổi thay nhanh đến chóng mặt. Các châu lục còn lại nới đất để dung chứa những đứa con châu Âu mất nhà. Kẻ tốt, người xấu, sự khác biệt về văn hóa, lối sống, cách nghĩ khiến thế giới chừng như hỗn loạn. Thế giới năm 2030, sau 14 năm thử thách lòng tốt của những con người may mắn, sự vị kỷ, lòng tham, tính đố kỵ của con người có cơ hội bùng phát dữ dội. Lý trí của họ bị lu mờ trước những toan tính thiệt hơn, khiến họ không nhìn thấy những nguy cơ đen tối đến từ một thế giới mà họ chỉ có thể nhìn thấy bằng trái tim. Thế giới năm 2030, sau 14 năm tìm cách sinh tồn của những con người lầm than, đất không đủ cho chuột bọ, bởi, cống rãnh được tận dụng để xây dựng những công trình lạ lùng nhằm phục vụ một thế giới khác - một thế giới luôn tồn tại song song với thế giới loài người mà con người không bao giờ có thể biết về sự tồn tại ấy - thế giới bóng đêm.   Mời các bạn đón đọc 2030 của tác giả Trương Thanh Thùy.
Kỳ Án Bệnh Viện Dạ Nguyệt - Võ Hoàng Phúc
Trong năm đầu tiên làm bác sĩ tại bệnh viện Dạ Nguyệt, tôi đã vô tình vướng vào một chuyện vô cùng kinh dị, hình ảnh lúc ẩn lúc hiện của những oan hồn đáng sợ, bí mật cách bố trí của bệnh viện và đằng sau câu chuyện về bệnh viện y Dạ Nguyệt sẽ được hé lộ trong tác phẩm này. *** Tác giả Võ Hoàng Phúc (sinh ngày 11 tháng 08 năm 1995) quê ở thôn Trinh Phụ, xã Long Thới, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh. Năm 2016, bắt đầu viết truyện trên mạng với tác phẩm "Nơi đây có quỷ". Tiếp theo đó là những tác phẩm thuộc thể loại kinh dị, trinh thám, trộm mộ, xuyên không... Thường gắn liền với những câu chuyện ma quái. Những câu chuyện được viết theo phong cách kinh dị Nam Phái, kết hợp với lối dẫn truyện cổ điển của thế giới, bỏ qua lối truyền thống truyện ma của Việt Nam. Hầu hết các câu chuyện đều là hư cấu, một số dựa trên những đều kỳ lạ đã từng nhìn thấy. Địa điểm của tác phẩm hoàn toàn không có thiệt, chúng được đặc cách tại Miền Nam Việt Nam. Đều mong mỏi của tác giả chính là muốn thổi một làn gió mới, và hoàn toàn khác biệt vào kho tàng những câu chuyện kinh dị ở Việt nam. "Ánh Trăng Đoạt Mạng" là một câu chuyện hư cấu. Là quyển một của bộ truyện dài kỳ Hàm Võ Kỳ Án truyện. Được lấy cảm hứng từ những câu chuyện ma quỷ về trường học, pha vào những đó là cuộc hành trình phá án. Bối cảnh chủ yếu của truyện là trường đại học y Dạ Nguyệt, thuộc khu vực Hàm Võ của thành phố Sài Gòn, tác phẩm là bức tranh về năm đầu đại học của một sinh viên điển hình khi đối diện với án mạng kinh dị. Mọi nhân vật trong truyện đều được tạo dựng chọn lọc tính cách điển hình nhất. Mơ hồ xen lẫn vào sự ma quỷ, cuộc rược đuổi tìm ra sự thật, những sự việc bí ẩn liên tiếp xảy ra, khiến cho người đọc đi từ sự sợ hãi này, tới sự sợ hãi khác. Cũng giống như những tác phẩm khác của tác giả, yếu tố bất ngờ luôn được đưa lên hàng đầu. *** T rong phút chốc suy nghĩ, mọi thứ xung quanh bỗng dưng im lặng. Đôi chân của tôi không biết vì sao lại tự mình di chuyển. Nó chậm rãi bước tới chỗ cái xác của Huỳnh Tuấn đang treo lơ lửng. "Cậu làm ơn..." Cái xác của Huỳnh Tuấn phát ra âm thanh, mặc dù miệng của hắn không hề cử động, "Hãy làm ơn chấm dứt mọi chuyện, tận sâu trong thâm tâm của tôi, thiệt không muốn có thêm một người chết vì huyệt nào nữa". Tôi giật mình một cái mạnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn. "Tôi chờ ngày này rất lâu rồi" khóe miệng của hắn hình như mỉm cười, "Chờ ngày cậu tới tìm tôi, chờ ngày cậu sẽ giải thoát tôi ra khỏi mọi đau khổ". Ánh mắt của tôi lúc này bị mớ ruột người phủ đầy máu me nhơn nhớn cuốn hút, có vẻ như chúng đang chầm chậm di chuyển xung quanh cái xác của Huỳnh Tuấn. Một cảm giác bất an len lỏi vào sâu trong tâm trí, cảnh tượng trước mắt hết sức kinh dị. "Thời gian đang bắt đầu ít dần, cậu phải mau hành động, trước khi chính bản thân của tôi trở thành "Nó", lúc đó cho dù số phận lựa chọn cậu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không làm được gì". Bàn tay của tôi vô thức nắm chặt lại, cơ thể run lên nhè nhẹ. Thời gian đang ít dần. Nếu như tôi không mau chóng cứu Huỳnh Tuấn ra, có lẽ mọi chuyện sẽ trở thành một câu chuyện kinh dị đáng sợ nhất. "Mau lên... Sắp tới thời điểm tế tự rồi... Chìa khóa ngân kiếm, cậu có giữ không?". Âm thanh lúc này bắt đầu rè rè, như trong một đoạn băng la-dô (radio cassette) vậy, nó làm cho tôi vô thức rùng mình. Thanh kiếm bạc của Ngô Chánh đưa tôi, chẳng phải lúc nãy đã giao cho Lý Hàn Thiên rồi sao?. "Đáng tiếc, thiệt đáng tiếc, kế hoạch phá giải tế tự đã thất bại, hiện tại, cậu sẽ bị chôn sống ở đây". Khi giọng nói quen thuộc này vang lên, tôi ngay lập tức cảm thấy bất an liền quay lại. Trong ánh sáng đèn huỳnh quang rực rỡ, hình ảnh của Lý Hàn Thiên từ từ méo mó. Sau đó biến thành Nguyễn Thừa Trí. ... Mời các bạn đón đọc Kỳ Án Bệnh Viện Dạ Nguyệt của tác giả Võ Hoàng Phúc.