Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hẹn đẹp như mơ - Phi Ngã Tư Tồn

Tên ebook: Hẹn Đẹp Như Mơ (full prc, pdf, epub)   Tác giả: Phi Ngã Tư Tồn     Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông     Công ty phát hành: Quảng Văn     Nhà xuất bản: NXB Văn Học     Trọng lượng vận chuyển: 460 grams     Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Dịch giả: Keichan (Huyền Trang)   Số trang: 432   Ngày xuất bản: 08/2012   Nguồn: trangsachhong.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   Bìa sách Hẹn đẹp như mơ - Phi Ngã Tư Tồn Giới thiệu:     Một câu chuyện dịu dàng và đầy xúc cảm.       Tình yêu đẹp của tuổi thanh xuân mơn mởn, những thời khắc ấm áp, tuyệt đẹp của mối tình Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mãi mãi sẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến mức không chân thực. Mối tình ấy khép lại, rồi Nguyễn Chính Đông bước vào cuộc đời của Giai Kỳ một cách lạ lùng.       Giằng xé giữa quá khứ và thực tại, giữa tình yêu và sự cao thượng, giữa hận thù và tin yêu, Giai Kỳ đã chọn lựa điều gì để có thể đem lại hạnh phúc cho mình và những người mình yêu?       Có nhiều khi, chúng ta cứ ngỡ rằng cái mình từ bỏ chỉ là tình cảm trong một thời điểm, nhưng đến phút cuối mới biết rằng, hóa ra nó là cả cuộc đời.   “Tình mềm tựa nước, Hẹn đẹp như mơ”… Một áng văn dịu dàng vô tận của Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn không thể bỏ qua.   Hẹn đẹp như mơ, đó là lời hứa hẹn 100 năm của Nguyễn Chính Đông và cả Vưu Giai Kỳ.    Tình yêu không nhất thiết phải là bên nhau thiên trường địa cửu. Thời gian thích hợp để gặp một người tri kỷ đã là hạnh phúc, thời gian thích hợp để gặp một người thích hợp là hạnh phúc trọn vẹn. Vưu Giai Kỳ gặp Nguyễn Chính Đông khi niềm tin vào sự sống đã gần cạn kiệt. Nguyễn Chính Đông gặp Vưu Giai Kỳ, yêu Vưu Giai Kỳ khi sự sống của bản thân cũng gần cạn kiệt. Hai con người cạn kiệt, gặp nhau, thành tri kỷ, và yêu nhau, thành thiên trường địa cửu.      “Gặp đúng người, đúng thời điểm là Hạnh phúc Gặp đúng người, sai thời điểm là Bi thương Gặp sai người, đúng thời điểm là Bất lực Gặp sai người, sai thời điểm là Thê lương”     Vưu Giai Kỳ yêu Mạnh Hòa Bình ở sai thời điểm, dù tình yêu đó có đẹp đến mấy, người đó có sẵn sàng trả giá và hy sinh để tình yêu tồn tại cách mấy thì cũng không vượt qua được ranh giới của chính bản thân Vưu Giai Kỳ. Người ta không thể nào yêu mà cứ canh cánh trong lòng nỗi đau mình là gánh nặng của người khác, mà Vưu Giai Kỳ thì càng không. Mạnh Hòa Bình sẵn sàng từ bỏ tất cả, để ở bên Giai Kỳ. Mà cái Giai Kỳ phải từ bỏ là lòng tự trọng bị chà đạp của bản thân, cái chết của người cha, sự đau thương của tình yêu để ở bên Mạnh Hòa Bình. Tình yêu ở đây, không hề có đúng - sai, chỉ là việc nó đến không đúng lúc. Tình yêu lúc nào cũng trông chờ vào duyên phận, duyên là do trời định, phận là do người tạo. Gặp nhau, yêu nhau, nhưng càng mong manh và yếu ớt.   Tình yêu của Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình cũng giống như câu chuyện "Cái Bóng" trong truyện cổ Andersen vậy. Không biết khi nào là thật, khi nào là giả. Những thứ tưởng chừng càng dễ vượt qua thì càng ảnh hưởng nặng nề.   Vưu Giai Kỳ, ngay từ bé, đã hiểu nỗi khổ của người mẹ, khát khao đi tìm hạnh phúc trong cái lẽ thường mà người ta khinh bỉ là "bỏ trốn theo trai", rồi cả sự cảm thông khi người mẹ gặp bất hạnh. Người phụ nữ như vậy thì càng không thể vượt qua những thứ tưởng chừng là "tình yêu sẵn sàng vượt qua" - sự tự tôn của bản thân và gia đình để bất chấp tiếp tục tình yêu với Mạnh Hòa Bình. Dù yêu, dù đau đớn, nhưng vẫn buông xuống. Cầm lên được, thả xuống được. Chính vì vậy, tình yêu của Mạnh Hòa Bình và Vưu Giai Kỳ mới là bi thương.   Giai Kỳ cũng như một giấc mộng của Mạnh Hòa Bình "Giai Kỳ như mộng". Và cũng là giấc mộng của Nguyễn Chính Đông, chỉ khác là, giấc mộng này còn chờ sự bắt đầu ở 100 năm sau.   Nguyễn Chính Đông và Vưu Giai Kỳ bắt đầu từ 1 chiếc bật lửa, người ta gọi đó là cơ duyên. Khi Nguyễn Chính Đông cố gắng để yêu Vưu Giai Kỳ, thì tình yêu đó trở thành tình yêu tuyệt vọng của con người biết mình không còn khả năng để yêu và được yêu.   Nguyễn Chính Đông mua lại căn nhà cho Giai Kỳ, và cũng khi đó, tình yêu của Giai Kỳ thật sự bùng nổ, mà nó càng bùng nổ mãnh liệt bao nhiêu thì càng đau thương bấy nhiêu. Không ai biết, căn nhà đó biểu trưng cho sự ấm áp của tình thân mà Vưu Giai Kỳ khao khát từ khi người cha qua đời. Giai Kỳ sống, mà người ta không biết được, cuộc sống đó rốt cuộc còn có mầm sống hay không, cha mất, nhà mất, người yêu đi mất, tình yêu mất, mẹ sống đau khổ. Chính bởi vậy, ngôi nhà đó tượng trưng cho tất cả mạch sống mà Vưu Giai Kỳ cần. Mà Nguyễn Chính Đông hiểu. Đó là tri kỷ. Hiểu được, có một ngày cô sẽ về, cũng giống như có một ngày anh sẽ chết vậy. Càng thấu hiểu thì càng đau đớn, càng đau đớn thì càng tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì biết được khả năng có thể được yêu nhưng lại không có khả năng để tiếp nhận và duy trì tình yêu.    Mà Vưu Giai Kỳ cũng bắt đầu tình yêu với Nguyễn Chính Đông bằng 2 sự chọn lựa đầy bi thương. Lựa chọn lần thứ nhất là yêu Nguyễn Chính Đông. Lựa chọn lần thứ hai là không nói cho Nguyễn Chính Đông biết tình yêu đó.  Để khi anh chết rồi, cô vẫn lựa chọn lên máy bay như mong ước của anh. càng quay đầu, càng đau thương. Nếu đã có cơ hội gặp lại ở 100 năm sau thì sao lại phải đau thương cho 1 lần chia cắt nhất thời.   Truyện kết thúc với hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo chiếc nhẫn thay cho mặt dây chuyền, với lí do: tay trái đã đeo nhẫn kết hôn, tay phải làm việc, vì thế, đeo lên dây chuyền để gần tim. Mỗi lần cô thở là mỗi lần cô sống cho cả ước vọng của cả cô và anh, sống cho một cuộc đời không trọn vẹn của Nguyễn Chính Đông. Không có hình ảnh của chồng Giai Kỳ, chỉ có đứa con tên là Kỷ Niệm. Cho đến cuối cùng, Giai Kỳ vẫn sống, vẫn bắt đầu cuộc sống mới, với một người chồng mới, không phải là Mạnh Hòa Bình. Cả câu chuyện là một sự hồn nhiên đầy bi kịch, bởi vì cả nước mắt và nụ cười cùng song hành với nhau. Kết thúc luôn dựa vào cái bóng của duyên phận, mà đời người luôn bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ ấy.   Ở đây không có công chúa và hoàng tử, không có cô bé lọ lem và bà mẹ kế độc ác, không có sau bao đau thương thì đi đến bến bờ hạnh phúc. Ở đây chỉ có sự ngậm ngùi của một tình yêu đầy khát vọng, có sự cặm cụi miệt mài yêu thương để đối lấy lời hứa hẹn cho 100 năm sau, 100 năm của sự vĩnh hằng. Ở đây, có chú lính chì đứng bằng một chân, dũng cảm sống và chết đi, cùng cô vũ nữ cũng đứng bằng một chân.    Giống như thông điệp một bộ phim hoạt hình đoạt giải Oscar "Spirited Away" đã nói: Tuổi thơ đang đến thì phải chấp nhận nó sẽ ra đi. Mọi thứ tốt đẹp rồi phải từ bỏ, để trưởng thành và để lớn lên.   Mời các bạn đón đọc  Hẹn đẹp như mơ của tác giả Phi Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh
"Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết". Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng vợ cũ Phương Nam, chồng cũ La Thế Triết của hai người đều ra sức níu kéo cuộc hôn nhân, phá hoại mối quan hệ của Lăng Lệ và Giản Minh, hai người yêu nhau rốt cuộc cứ như gần như xa. Nhưng vì duyên nợ, cuộc sống cứ dần dần đưa hai người lại với nhau, tin cậy nhau, yêu thương nhau. Khi hai người chính thức bàn chuyện hôn nhân thì vận mệnh lại trêu ngươi họ lần nữa. *** Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, không cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi cô không còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của cô… Còn Lăng Lệ, thời khắc cô sống trong vô vọng nhất, không biết nương tựa vào ai, đã trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho cô, gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của cô, còn cô, vào thời khắc niềm tin của anh bị sụp đổ, không cho anh được một cái ôm ấm áp, không che chở được cho anh, không để cho anh được yên tâm mà khóc, để mặc anh trốn chạy hiện thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều cô lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được không? Có ly hôn không? Khó khăn lắm anh mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho cô, câu trả lời của cô lại chỉ là, “Anh chết quách đi.” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ. Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng anh chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày cô rất khó chịu, hiện tượng nghén ngẩm làm cô sống không được chết cũng không xong lại đến làm phiền cô. Khi ăn trưa, mọi người đều biết cô thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của cô. Một Giản Minh đã từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, đã muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cô lại không muốn để mọi người biết cô có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó sẽ không nghe lời, đa phần đều sẽ quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng anh chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sẽ không sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn không còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chóng mặt không chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả trên đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, không thể không gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng. ... Mời các bạn đón đọc Bệnh Tình Yêu của tác giả Phương Tranh.
Bản Tình Ca Buồn - Tạ Trang Trang
Một cô gái sinh ra và lớn lên suốt 17 năm với những điều bí ẩn xung quanh thân phận của mình. Cô chỉ biết mình là một con nha đầu trong một gia đình quý tộc giàu có, ngày ngày chịu sự đối xử tàn nhẫn của biết bao con người. Thiếu gia của gia đình quý tộc ấy luôn được vây quanh bởi hàng tá các cô gái xinh đẹp, thường tỏ ra kiêu ngạo nhưng anh lại đối xử với cô một cách tình cảm lạ thường. Một chàng trai khác cũng đào hoa không kém, luôn bên cô, mong muốn giúp cô tìm lại tình yêu và tìm lại quá khứ mà cô đã vô tình đánh mất. 3 người họ bị xoáy vào một cuộc tình không rõ trắng đen, không rõ người chiến thắng kẻ thua cuộc. Có những lúc tưởng chừng cô gái biết chắc tình yêu đích thực của mình nhưng rồi cô lại bất chợt nhận ra một tình yêu khác sâu nặng hơn. Điều trớ trêu hơn nữa là khi cô lầm tưởng mình đã nhận ra tình yêu đích thực của mình thì một lần nữa cô lại thấy mình thức dậy chất vấn, liệu đó có đúng hay không? Nhưng điều họ không ngờ đó là tất cả đều nằm trong một âm mưu của 1 người đàn bà. Câu hỏi đặt ra là tại sao cô gái ấy luôn dằn vặt về tình cảm của mình? Điều gì ngăn cản cô đến với người cô yêu? Ai thực sự là người thiếu gia kia đã đem lòng yêu? Người đàn bà quyền lực kia là ai mà có thể thao túng cuộc đời của 3 con người ấy? *** Ra đi. Thật sự đã đến lúc tôi phải ra đi rồi! Tất cả những đau thương mà nơi này gây ra cho tôi, cả đời này sẽ không thể nào trị lành. Tôi và Hạ Thất Lăng xét cho cùng vẫn là người của hai thế giới, duyên đã tận, ắt sẽ phải tan rã. Cái giấc mộng tàn của mùa hạ này, cứ để nó tự mình tan vỡ đi! Những ngày không có Bối Nhi, cuộc sống chẳng khác gì một đống bùn nhão, ngày càng trở nên đặc quánh, ngày càng trở nên lụi bại. Tôi nhất định phải tìm lại Bối Nhi, nhất định! Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, liệu có bị đói không? Có bị ai bắt nạt không? Tôi càng nghĩ càng hoang mang. “Yên tâm đi, Bối Nhi nhất định sẽ trở lại!”, Y Tùng Lạc ngồi đối diện đặt tay lên vai tôi, rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi như để truyền cho tôi niềm tin mãnh liệt của anh và cố giữ lấy những giọt nước mắt đau thương của tôi. Cố giữ lại cuộc đời nổi trôi của tôi. Mọi vật trước mắt tôi như mờ đi, nhưng tôi vẫn nhoẻn miệng cười với anh. “Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến Pháp được không em? Ở đây có quá nhiều hồi ức đau thương, cứ ở lại anh e em sẽ…”, càng nói giọng của anh càng nhỏ đi. Mặc dù anh cúi đầu không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh hào quang chân thành tỏa ra trong đôi mắt màu hổ phách của anh. ... Mời các bạn đón đọc Bản Tình Ca Buồn của tác giả Tạ Trang Trang.
Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên - Độc Mộc Châu
Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất. Hàng trăm triệu năm nay, nó không ngừng quay quanh trái đất. Nếu có sự lựa chọn chưa chắc nó đã đồng ý chuyển động một cách cô đơn quanh trái đất hết năm này sang năm khác. Nhưng đó là số mệnh của mặt trăng. Tình yêu cũng vậy, nó cũng có số mệnh, bất chấp bạn có cam tâm hay không, có muốn hay không. Giống như tôi gặp Cố Từ Viễn, Quân Lương gặp Đỗ Tầm, Thẩm Ngôn gặp Lê Lãng. Hay nói cách khác giống như Lâm Mộ Sắc gặp Cố Từ Viễn, Trần Chỉ Tình gặp Đỗ Tầm, Viên Tổ Vực gặp tôi. Những cuộc gặp gỡ này đều không do chúng tôi quyết định. Quân Lương, những thứ mà chúng ta đã từng tin tưởng, đã từng tưởng rằng đáng dùng cả sinh mệnh để theo đuổi và bảo vệ. Thì ra đều chỉ là ảo ảnh. Chúng ta trái ngược nhau, kiên định với niềm tin khác nhau nhưng cuối cùng lại nhận được cùng một kết quả. Rất nhiều năm sau tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đó là do vận mệnh quá tàn nhẫn hay là sự nhân từ mà vận mệnh đã ban phát. Chỉ trong một năm, sự trưởng thành trong lời văn của Độc Mộc Châu khiến tôi ngạc nhiên. Cô ấy đã lặng lẽ và tàn nhẫn lật đổ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã tin tưởng trong hiện thực. *** Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi. Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã. Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ. Bởi đó là mùi khói trần gian. Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm. Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích. Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén: - Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao. Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào. Cô ấy nói rất to: - Được, em sẽ xem cùng anh! World Cup tổ chức ở Đức bốn năm trước, Cố Từ Viễn đã từng nói tôi trước mặt rất nhiều người, những người nông cạn như các cậu chỉ biết coi đá bóng là trình diễn thời trang, coi cầu thủ là người mẫu. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã phản ứng như thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ sau khi nói xong câu ấy, cậu ta cười rất gian xảo. World Cup 2006, chức vô địch thuộc về đội Ý mà Cố Từ Viễn yêu thích điên cuồng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng đội Pháp có cầu thủ Zidane mới là đội vô địch năm ấy. Tối hôm đó, Cố Từ Viễn điên cuồng đổ bia đầy người, mùi vị chan chát bao trùm đêm tối mùa hè năm 2006 ấy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, tôi đã thích uống bia Heineken, thích chai bia màu xanh đẹp đẽ của nó. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên của tác giả Độc Mộc Châu.
Ảnh Hậu Tái Sinh - Mi Bảo
Chết đi sống lại, liệu tình yêu đã mất có thể quay trở lại? Tan rồi hợp, lòng tin đã đổ vỡ liệu có thể lấy lại được? Đời người vốn là một màn kịch đẹp, cô muốn thực hiện mơ ước của mình. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Minh Vi mất đi thân phận đầy quyền lực và tiền bạc của mình, thậm chí cả cuộc hôn nhân cô vốn tưởng là hạnh phúc. Nhưng bù lại, cô có sức khỏe, sắc đẹp và tuổi trẻ, có đủ điều kiện để theo đuổi mơ ước khát khao. Một kế hoạch được lập ra để trả thù người đàn ông đã phụ bạc mình... Sự tái sinh ngoài ý muốn, may thay, chỉ đổi họ và ngoại hình của cô, còn sự thông minh sắc sảo, nhạy bén, tài năng không hề thay đổi. Chỉ có điều, sự thật không hẳn như cô nghĩ, người chồng cô từng tôn thờ như thần thánh lại theo đuổi với một tình cảm hết sức nhiệt thành, quyết giành lấy cô bằng được. Liệu cô có thể vượt qua tất cả sóng gió để vươn tới mục đích cuối cùng của đời mình? *** Mùa hạ trên núi, từng cơn gió trong lành mát dịu thổi tới. Sau một cơn mưa lớn, trên không vẫn còn đầy hơi nước, những giọt nước mưa tròn xoe lăn theo đường gân phiến lá rồi rơi xuống đầu khách bộ hành. Minh Vi ôm một bó hoa bách hợp trắng muốt, đi theo sau Đường Hựu Đình lên từng bậc đá, sau đó men theo con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang. Nghĩa trang vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót. Hai người lặng yên hưởng thụ sự tĩnh mịch khác biệt hẳn với chốn đô thị ồn ào, không muốn lên tiếng làm những vong linh đang chìm trong giấc ngủ dài bị giật mình. - Đến rồi.- Đường Hựu Đình dừng lại trước một tấm bia. Trên bia mộ ghi dòng chữ “Mộ phần bà Diệp Bích Dao”. Phía trước mộ là một bó cúc trắng đã héo khô. - Chắc là ông Lâm đã qua đây. – Đường Hựu Đình nói. Minh Vi khẽ khàng đặt bó bách hợp trên tay xuống cạnh bó cúc, sau đó cung kính cúi mình trước mộ. - Mẹ, đây chính là Minh Vi con đã kể với mẹ, hôm nay con đưa cô ấy đến thăm mẹ. – Đường Hựu Đình vừa thắp nến vừa nói. – Thế nào hả mẹ? Cô con dâu này có xinh không? Sắp tới ông Lâm sẽ đưa mẹ sang Mỹ, sau này muốn gặp mẹ chắc khó hơn nhiều, vậy nên con đưa cô ấy đến cho mẹ xem mặt. Cô ấy rất tốt với con, con cũng sẽ đối đãi thật tốt với cô ấy. Chúng con sẽ sống bên nhau những ngày thật tươi đẹp, mẹ có thể yên tâm đi với người đó được rồi. ... Mời các bạn đón đọc Ảnh Hậu Tái Sinh của tác giả Mi Bảo.