Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Nhai Khách

Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ. *** [Review] Thiên Nhai Khách – Sơn Hà Lệnh Biết đến Priest khá muộn, đã đọc những tác phẩm thành danh của chị từ lâu và cũng đã biết đến Thiên Nhai Khách từ lâu, nhưng ta chưa bao giờ có ý định đọc tác phẩm này. Có thể là bởi lúc đó ghim vào đầu ấn tượng bốn chữ Ôn đại thiện nhân không quá tốt, có thể là do Thiên Nhai Khách cùng hệ liệt Thất gia, thuộc những tác phẩm đời đầu của Pi đại. Mà ta lại không đánh giá quá cao Thất Gia nữa… Nên mới bỏ lỡ Thiên Nhai Khách thật lâu như thế. Cho đến khi Thiên Nhai Khách được chuyển thể thành phim, đu phim hết cả mùa xuân, từ tháng hai tới cuối tháng tư, mà phim vẫn chưa ra hết, thế là tìm đọc nguyên tác vậy. Cám ơn mùa xuân đã cho ta gặp Sơn Hà Lệnh, lại cám ơn từ Sơn Hà Lệnh đã cho ta đọc Thiên Nhai Khách. Bộ phim – bộ truyện đã phá vỡ nguyên tắc của ta: xem phim rồi thì không đọc truyện, mà đọc truyện rồi thì ắt chẳng xem phim. Kì thực phim và truyện phải khác nhau đến 30%, đặc biệt là đoạn kết. Ta từng nghe nhiều khán giả phàn nàn phim chẳng khác nào đồng nhân của truyện. Đồng ý. Ừm, còn là một đồng nhân vô cùng xuất sắc. Trong truyện, Ôn Khách Hành là một kẻ tâm thần phân liệt thấy rõ, hắn bám theo Chu Tử Thư chỉ là vì tò mò với phong thái của y, thân phận của y, bộ mặt thật của y. Trong truyện, phải rất lâu mới thấy được cái tình của Quỷ chủ và thủ lĩnh Thiên Song có chuyển biến, dù rằng bọn họ gần như đã hiểu đối phương từ lần đầu gặp mặt, thì từ hiểu đến thừa nhận còn là chặng đường dài. Thậm chí đến gần cuối truyện, trước thềm trận đại chiến cuối cùng mưa máu gió tanh ở Quỷ cốc, Chu Tử Thư còn phải xác nhận một câu với hắn rằng: “Ngươi thật lòng ư?” Trong truyện, họ chỉ là hai kẻ cùng giãy dụa với vận mệnh vô tình gặp phải nhau. Trời sinh tri kỉ, nên dù hơi chậm một chút, hơi tốn thời giờ một chút, cuối cùng cũng sẽ phải lòng nhau. Lên phim đã cải biên ở chỗ này. Thực ra thì phim còn cải biên nhiều lắm, nhưng cơ bản kết cấu của phim và kết cấu của truyện là hai thể loại khác nhau, không chỉnh lý là chuyện không thể nào. Thôi thì xin được mạn phép phân tích theo góc nhìn bản thân đôi chút vậy. Thêm một tầng quan hệ cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành Trong phim, duyên phận giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bắt đầu từ rất sớm. Hơn hai mươi năm về trước, ngay lúc Ôn Như Ngọc xảy ra chuyện, sư phụ Tần Hoài Chương của y đã kịp thời cứu được phu phụ Ôn gia, lại nhận tiểu Chân Diễn làm đồ đệ. Đó là sư đệ đầu tiên của y, thật nhiều năm trước, trước cả Cửu Tiêu, trước tất cả những sư đệ khác. Y cũng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, bất ngờ lên chức sư huynh còn nhiều bỡ ngỡ, toàn quen miệng gọi cậu là đệ đệ. Trước mặt sư phụ, Chu Tử Thư đã nhận lời với phu phụ Ôn gia sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, còn nhiệt tình dắt cậu nhóc nhỏ bé yếu ớt lại đề phòng người lạ này đi chơi. Đoạn thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thở được hiếm hoi, thắp lên hi vọng trong tấn bi kịch đằng đẵng của Ôn Khách Hành thuở bé. Chỉ tiếc, sau khi dịch dung cho Ôn gia phu phụ xong, Tần Hoài Chương đã chủ quan để một nhà ba người ở lại, bản thân trở về Tứ Quý trang, không ngờ từ đây chẳng còn gặp lại. Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu bị truy sát đến chết, đứa con trai nhỏ của bọn họ bị bắt vào Quỷ cốc, hơn hai mươi năm không còn thấy dương gian. Cái tên Chân Diễn gắn với ấm áp và chở che tưởng như cũng rơi vào quên lãng, từ nay không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó nữa… Thế cho nên, trong truyện là tương ngộ, còn trong phim là tái ngộ. Ôn Khách Hành đã ngờ ngợ về thân phận người này từ lúc y thi triển khinh công Lưu Vân Cửu Cung Bộ đặc trưng của Tứ Quý trang, lại thêm thanh nhuyễn kiếm Bạch Y của Tần Hoài Chương ngày trước. Ba chữ Chu Tử Thư xuất hiện trong kí ức của Ôn Khách Hành từ hơn hai mươi năm về trước, vượt qua dược lực của Mạnh Bà Thang, vượt qua ranh giới dương gian – địa ngục, để rồi trong ảo cảnh, Ôn Khách Hành đã buột miệng gọi ra cái tên cố nhân một lần nữa: “Chu Tử Thư, huynh gạt người. Ta sẽ về mách mẹ ta.” Để lại một Chu Tử Thư ngơ ngẩn: “Hắn đã biết tên thật của ta từ lúc nào?” mà quên mất trọng điểm ở câu sau… Tại sao hắn lại dọa mách mẹ? Dù lại Ôn Khách Hành 29 tuổi hay Ôn Khách Hành 9 tuổi, hẳn đều không có thói quen bị bắt nạt là mách cha mẹ. Không hề! Chân tướng chỉ có thể là, hắn gặp lại một người quen cũ. Người quen đó không phải chỉ quen mình hắn, mà là cả nhà hắn đều quen biết, thậm chí ủy thác, nên khi người đó bắt nạt hắn, gạt hắn, lời dọa dẫm như vậy mới có ý nghĩa chứ: ta mách mẹ ta đây, huynh cứ liệu chừng mặt mũi với cha mẹ ta đi! Chu trang chủ ơi là Chu trang chủ, ngẫm kĩ lại từng lời Ôn Khách Hành nói, thân phận của hắn hẳn phải bộc lộ rất sớm mới phải! Về phần Ôn Khách Hành, khi thấy y dùng cái tên giả Chu Nhứ, hắn đã chắc đến mười phần y là sư huynh hụt của mình rồi. Gọi là sư huynh hụt, vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa bọn họ thủa nhỏ, thiện tâm của Tần Hoài Chương, cơ bản vẫn không thay đổi được gì kết cục bi kịch của một nhà Ôn thánh thủ. Cần chi phải thắp lên hi vọng nhất thời rồi lại dập đi? Cậu bé Chân Diễn còn chưa từng được bước vào Tứ Quý trang, chưa từng được sư phụ chỉ điểm công pháp, mới dập đầu làm lễ thì đã bị lôi vào Quỷ cốc. Cơ bản không có gì thay đổi. Chị biên kịch Tiểu Sơ cố ý thêm vào là để qua mắt Cục cho cái phim bia đia này được duyệt chăng? Để cho Chu trang chủ thay vì hô một câu xanh rờn: Người của ta mà ngươi cũng dám động? thì có thể hô một cách uyển chuyển hơn: Người của Tứ Quý trang mà ngươi cũng dám động? Bất kể dụng ý thực sự của chị là gì thì ta cũng thấy tầng quan hệ này được thêm vào khéo vô cùng. Bởi vì giờ đây họ không chỉ là tri kỉ, là ái nhân, mà còn là cả tình thân. Tình thân đó bao bọc Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh, cứu rỗi cả ba người bọn họ. Tình thân, tình bạn, tình yêu. Con người ta không thể nào sống mà thiếu đi một trong ba được, lại càng không thể lấy cái nọ bù đắp cho cái kia được. Tứ Quý trang tám mươi mốt mạng người và sư đệ Cửu Tiêu là cái dằm trong lòng Chu Tử Thư, y không buông xuống được. Nếu như không có một tầng tình thân kia, không để y thu về một tiểu đồ đệ, lại tìm thấy sư đệ thất lạc nhiều năm, chỉ sợ trong tim y vẫn cứ khoét một lỗ hổng đầm đìa máu mãi. Nhưng bởi vì có bọn họ, mà y có hi vọng trở lại với Tứ Quý trang. Sư phụ không còn, kẻ làm sư huynh như y nhất định phải thay sư phụ chăm nom sư đệ lầm đường lạc lối cho thật tốt. Ôn Khách Hành của phim thật sự đã người hơn rất nhiều Ôn Khách Hành của truyện thật sự khiến ta đau lòng đến vô cùng tận. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải tận mắt nhìn thấy mẹ cha chết thảm, phải ăn xác cha mà sống. Hai mươi năm lấy thù hận mà tồn tại, bày một thế cuộc lớn giăng bẫy kẻ thù. Tới khi tự tay giết chết kẻ thù rồi thì cũng chẳng còn lại gì, ngoại trừ trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng. Mấy câu chuyện ba xàm ba láp của hắn, nào là con cú mèo với thôn dân bưng bát nước màu đỏ, Hồng Hài nhi bổ núi cứu mẹ là Bạch Xà… có câu chuyện nào lại chẳng là một bi kịch đến lạnh cả người? Cha hắn, thánh thủ Ôn Như Ngọc thiện tâm nhân hậu, kiếm pháp lưu danh đời đời. Mẹ hắn, Cốc Diệu Diệu, mỹ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, có đôi hồ điệp cốt cõng hắn đi suốt những ngày ấu thơ. Vậy mà bọn họ chết đi, để đứa con trai nhỏ rơi vào Quỷ cốc, không điên cũng bị ép điên mà thôi. Phim nhân từ hơn, ít ra còn có một nữ nhân trong Quỷ cốc âm thầm che chở hắn, khi hắn trưởng thành rồi lại che chở cho nàng. La Phù Mộng, Liễu Thiên Xảo, các chị em trong Bạc Tình bộ ít nhiều cũng cho Vô Tâm Tử Sát và Cốc chủ một phương có thể tin được. Ôn Khách Hành cũng người hơn, hắn được dạo nhân gian nếm bao sản vật như đứa trẻ lên ba cùng A Nhứ của hắn, chứ chẳng phải kẻ tầm hoan nơi thanh lâu cũng chẳng biết sướng vui gì. Hắn được mượn thanh Bạch Y của người thương, đường hoàng mà tái hiện Thu Minh thập bát thức của phụ thân trước giang hồ lần nữa, được luận tội kẻ thù, được cười nhạo danh môn chính phái, tiêu tiêu sái sái. Chứ chẳng phải vô cảm kết liễu kẻ thù trong trận hỗn chiến, bằng lòng thù hận hai mươi năm, chẳng có chiêu thức gì, chẳng có tâm nguyện gì, nên chỉ còn trống rỗng. Và hơn hết, hắn được hi sinh vì A Nhứ. Sau tất cả, hắn bước trên con đường rải đầy máu tanh ở chốn ma quỷ kia, có thời khắc nào là được như ý mình? Giá như hắn sinh ra đã đeo trên lưng tội nghiệt, hay giá như hắn đứt hẳn lương tri và thiện tâm đi. Giá như cha mẹ hắn không phải thánh thủ thần y, cả đời quang minh lỗi lạc. Thì hắn đã có thể thống thống khoái khoái làm một ma đầu giết người không ghê tay, không biết đau, không biết dằn vặt và giãy dụa. Nhưng đáng buồn, hắn lại có một trái tim trong sạch. Bàn tay hắn đã vấy đầy máu người và quỷ, hắn trở nên bài xích cả chính mình. Hắn không dám nhận sư môn, nhận một tiếng sư đệ của Chu Tử Thư, hắn cấm cả Trương Thành Lĩnh gọi hắn là sư thúc. Hắn sợ gặp mặt cha mẹ hắn dưới hoàng tuyền… May sao, tất cả đã qua rồi. Phim xử lý rất đẹp khi để hắn được hi sinh vì A Nhứ, một thoáng bạc đầu, ẩn cư Trường Minh sơn, tội nghiệt cả đời gột rửa, giang hồ từ nay không hỏi nữa. Thôi thì deep về đôi phu phu kia cũng đủ rồi, phần này để dành cho cụ Diệp đi. Quả thực thì, đọc cả bộ truyện khiến ta buồn đến ngơ ngẩn cả người, nhưng lại chẳng có nỗi buồn nào giống nỗi buồn nào. Mỗi lần đều ngỡ đã trải qua nỗi đau đớn ghê gớm nhất rồi, thế mà tới phiên ngoại Diệp Bạch Y và Dung Trường Thanh, nước mắt vẫn không dừng được. Diệp Bạch Y a Diệp Bạch Y. Y vẫn một dáng vẻ thiếu niên, mà cố nhân đã không còn, đến cả hậu nhân của cố nhân mà thi cốt cũng đã lạnh mấy chục năm. Khó giữ thiếu niên thì, rồi lại có thiếu niên tiếp bước. Giang hồ sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ hiện nay đều đã cách y, và người kia, tới ba bốn đời. Cô đơn biết mấy… Chưa từng cầm lên, sao phải buông xuống? Mang Cổ Nhẫn Long Bối trên lưng, vẫy vùng khỏi vận mệnh hoạt tử nhân. Lục Hợp tâm pháp bao người thèm muốn mà không được, thậm chí Dung Trường Thanh cũng thất bại, tẩu hỏa nhập ma. Lại để cho y dễ dàng ngộ được, cứu xong Trường Thanh, liền nhất niệm thành tiên. Nhưng mà thành tiên để làm gì? Để cho y nhìn Dung Trường Thanh thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, dọn đến ở cạnh y cả đời, còn phải nhận con của y làm đệ tử ư? Lại để cho y nhìn Dung Trường Thanh chết đi, lại để cho y đi nhặt xác Dung Huyền, để bốn người nhà họ đoàn tụ, còn y phiêu bạt thiên nhai à? Đời người có bát khổ, sinh lão bệnh tử, xa người mình thương, gần người mình ghét, cầu mà không được, có ai được như y, vạn hạnh mới nếm đủ? Tiên nhân cái gì, đó là hoạt tử nhân, là kéo dài hơi tàn cho một kẻ lòng son đã chết. Trách ai bây giờ, trách tên ngốc Dung Trường Thanh ư? Y sẽ không nỡ đâu. Đau biết mấy, nên kiếp sau y chẳng thà chẳng gặp lại người kia… Như Tào Úy Ninh và Cố Tương dẫu bị vận mệnh chia lìa đôi lứa, chỉ cần có tình, tất sẽ còn gặp lại nhau trên cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi chuyển thế. Nhưng mà Diệp Bạch Y lại có gì đây? *Còn lại bát cơm chó của đôi phu phu Ôn Chu bắt cụ ăn* *ôi tôi khốn nạn quá* *** Cảnh báo: có spoil Danh lợi ta không ham, chỉ nguyện cùng người nắm tay đi đến chân trời góc biển. Tựa truyện “Thiên Nhai Khách” phải chăng chính là mang ý nghĩa đó? Các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng biệt, và câu chuyện gắn liền với họ đều khiến mình tò mò không thôi, muốn đọc để xem những con người ấy rồi sẽ ra sao, những gì sẽ chờ đón họ sau vô vàn những đao quang kiếm ảnh. Bài chỉ đề cập đến những nhân vật gây ấn tượng mạnh cho mình ????  Một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư vốn nhìn quen chuyện ngươi lừa ta gạt trên đời, đứng trên vạn người chỉ dưới một người, hưởng hết vinh hoa phú quý mà đời người mơ ước, thế nhưng cũng có lúc mỏi gối chùn chân. Những năm tháng ấy, y trả giá bằng máu, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại lạnh lẽo, tuyệt không có chút ấm áp tình người. May mắn khi y buông hết tất cả, gặp được hắn – khoảng trời tự do chỉ của mình y. Tình yêu của họ không nhiệt tình như lửa mà nhẹ nhàng, bình đạm như gió, như mây. Thường nói “chân nhân bất lộ tướng”, Ôn Khách Hành cũng thế. Hắn điên điên khùng khùng, cần đê tiện có đê tiện, nhiều lúc biến thái khiến ngươi đánh giá thấp hắn, nhưng lúc nghiêm túc, hắn sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác. Dường như trời sinh hắn để dành chi y, chỉ y chịu được sự điên khùng ở hắn và chỉ duy mình hắn mới có thể bức một thủ lĩnh Thiên Song nổi tiếng bình tĩnh như y phát điên mọi lúc.  Cặp đôi để lại niềm thương cảm sâu sắc nhất cho mình hẳn là cặp của Cố Tương và Tào Úy Ninh. Tuy có một kiếp sau viên mãn nhưng kiếp này lại gặp lắm chông gai. Ma đạo và chính đạo cần phân biệt rạch ròi đến thế sao? Tự xưng là chính phái nhưng lại “thừa gió bẻ măng”, “giậu đổ bìm leo”, để tâm ma điều khiển thì có khác gì những kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo? Nên nói, khó lường nhất vẫn là lòng người. Lại nói 2 người này, chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho âm mưu của kẻ khác. Thật may là duyên kiếp này không trọn được tiếp tục ở kiếp sau.  2 người nữa mình muốn nhắc đến, một là Liễu Thiên Xảo si tình, người kia là Diệp Bạch Y mãi ôm một mối tình tuyệt vọng. Nữ nhân, dù cường đại ra sao, đến cuối cùng vẫn muốn tìm cho mình một bờ vai nương tựa. Hắn rót vào tai nàng những lời đường mật, đối nàng dịu dàng – cách mà nhưng người từng gặp chưa từng đối xử với nàng như thế, khiến nàng rơi vào cạm bẫy mà hắn giăng ra. Nàng như con thiêu thân vẫy vùng trong tuyệt vọng, tin tưởng hắn và rồi hi sinh vì một kẻ chưa từng yêu mình. Có đáng giá không? Hắn sẽ yêu nàng vì chính nàng mà không mê muội nàng vì lớp mặt nạ hoàn hảo ấy? Những tưởng đã tìm ra người thích hợp, tỉnh lại hóa hư không, giấc mộng một đời nàng chấp nhất như gió thoảng mây bay. Nếu nói Liễu Thiên Xảo si tâm vọng tưởng thì Diệp Bạch Y lại là kẻ cô đơn, tuyệt vọng nhất. Còn gì đau đớn hơn việc gặp đúng người ở sai lầm thời gian? Chỉ trách y gặp người kia quá trễ, chỉ trách hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì khi phải sống mà không có ái nhân bên cạnh? Dõi theo từng bước con hắn trưởng thành, làm việc cuối cùng cho hắn dưới tư cách một hảo hữu, rồi từ đây lưu lạc về phía chân trời. Bóng lưng ấy luôn thẳng tắp, bất khuất, nhưng lại càng cô đơn đến lạ. Ôm tình cảm tuyệt vọng, tưởng có thể cùng hắn trọn đời (dù chỉ với tư cách một bằng hữu), nhưng hắn cũng bỏ y mà đi. Cuộc đời này còn gì có thể giữ y lại? Chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người…  Bể tình vô biên, một khi lạc lối sẽ chẳng thể quay đầu. Có duyên nợ sẽ được cùng nhau, có duyên không phận cũng như 2 đường thẳng song song, lướt qua đời nhau mà thôi. Đời này chỉ nguyện cùng người, vĩnh viễn… Mời các bạn đón đọc Thiên Nhai Khách của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại - Cuồng Tưởng Chi Đồ
Cửa lớn tập đoàn Vạn Vật mở Hoan nghênh đón khách từ bốn phương Nếu hỏi các vị từ đâu tới Chỉ nghe đặc trợ hét thảm thương …Boss lớn, cứu mạng, có yêu quái! QAQ *** Thước tam thiếu gia - nhà mặt phố bố làm quan, tuyệt đối là một cậu ấm trung nhị được cưng chiều không biết sự đời, thành phần ất ơ không lo ăn mặc, có tiền tiêu như nước thì ba đời cũng không hết.  Nhưng nói Thước Cần là phá gia chi tử thì cũng không đúng lắm. Số lần theo mấy tên thiếu gia nhà giàu ăn chơi cũng chẳng được bao nhiêu lần. Đơn giản vì một điều: Thước Cần quá lười, không có động lực để phá, chỉ thích ở nhà xem TV, lên mạng chơi game. Vì vậy, Thước Cần có thể coi là bé ngoan giữa đám hồ cẩu bằng hữu khác. Dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người, 20 năm qua vô lo vô nghĩ mà lớn lên, Thước Cần chẳng biết cái gì gọi là khó khăn cuộc sống, đến việc học cũng đã được trải đường vào trường đại học tốt nhất nước rồi. Vậy cuối cùng thiếu gia Thước Cần của chúng ta đang làm gì? Đang lo nghĩ cho kế mưu sinh về sau. Tại sao ư? Thực ra đó bắt nguồn một câu chuyện rất bi thương rất bi kịch và cũng rất thối nát… Ngày qua ngày, cuối cùng đến một ngày nọ, Thước đại lão gia bùng nổ khi thấy đứa con thứ 3 của mình suốt ngày trốn học. Túm cổ được thằng con không còn từ gì để miêu tả của mình đang trốn tiết về nhà, Thước Cần lập tức bị lão già nhà mình dùng ba nghìn từ chửi bới giáo huấn, nào là không biết cầu tiến ăn không ngồi rồi, lại đến bại hoại gia phong là mất mặt gia đình, thậm chí còn cả cái gì mà làm ảnh hưởng đến phẩm chất dân tộc làm cho đất nước xấu hổ… đến chuyện kế thừa hương khói.  Thước Cần ngồi ngu ngơ nghe cha mình mắng mà lòng đầy dấu ???Từ khi nào sứ mệnh vĩ đại gánh vác vinh quang gia đình và danh dự dân tộc quăng lên vai cậu thế này? Vâng! Và trong một giây phút nông nổi, lời nói ra trước suy nghĩ, Thước tam thiếu gia của chúng ta đã thốt ra một câu nói có sức tàn phá 20 độ richter, khiến nhà cậu gà bay chó sủa: “Hiện tại con không có hứng thú với phụ nữ" < Ý của Thước Cần: Con bây giờ chỉ yêu bình trà nhỏ và kiếm Càn Khôn (trang bị trong game) thôi> Ý hiểu của Thước lão gia: Con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ < điều quan trọng phải nhấn mạnh n lần >… CHA NÓ CHỨ, CON MÌNH THÍCH CON TRAI!!!!! Thế là trong khi bạn nhỏ Thước Cần của chúng ta chưa hiểu gì đã bị ông bố đang thay đổi sắc mặt như con tắc kè hoa, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang đen xách cổ đuổi ra khỏi nhà với lời tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi mày không còn là người của cái nhà này nữa, cũng đừng mong lấy được một đồng của tao! Cút ngay!” Bạn nhỏ Thước Cần từ nhỏ đã được mọi người trong nhà “nâng như trứng, hứng như hoa” chưa từng nói nặng một câu, hôm nay bị đuổi đi như thế, Thước Cần cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không cam lòng gào lên: “Con không cần! Ba yên tâm, con sẽ không lấy một đồng nào của ba hết, cho dù về sau ba muốn cho con cũng không nhận đâu!”. Nói xong thì cậu hiên ngang xoay người đi ra khỏi cửa, lái xe rời đi. Nói cho oai thế thôi chứ 5 phút sau, đúng 5 phút sau, Thước tam thiếu gia đã hối hận, chỉ muốn tự đập nát đầu mình. Cậu vừa nói cái gì thế này? Không lấy một đồng nào? Có cho cũng không nhận? Sao cái loại khẩu khí như thằng ngu mắc bệnh trung nhị giai đoạn cuối lại xuất phát từ mồm cậu cơ chứ Orz… Hết tự kiểm điểm lỗi lầm cho đến việc ấu trĩ như thế này: Thước Cần quỳ xuống khấn: ”Đèn thần của Aladdin, vừng ơi mở ra, phật pháp mười phương phổ độ chúng sinh, làm ơn hãy ban cho con sức mạnh để con trở thành She-ra, nhầm rồi, trở thành He-man… Xin cho thời gian đảo ngược trở lại, để con có cơ hội sửa sai, con sẽ không bao giờ nói ra câu nói não tàn như phim truyền hình kia một lần nữa đâu QAQ” mà Thước Cần cũng làm được là đủ để hiểu bạn nhỏ này phụ thuộc vào người nhà ra sao rồi ha:v :v  Và tiếp theo vì cái gọi là lòng tự tôn của bản thân Thước Cần đành ngậm đắng nuốt cay, đau khổ trở lại căn hộ đứng tên mình, ăn hết một rổ nho, tâm hồn vỡ nát của Thước Cần mới cảm thấy được an ủi phần nào. Tiếp theo khi dây thần kinh phản ứng của cậu chạy xong 3 vòng Trái Đất, Thước Cần mới suy nghĩ ra tại sao lão cha của cậu đột nhiên nổi giận đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu bất đắc dĩ “bị” come out. Đến cái lúc cậu kịp phản ứng, muốn về nhà giải thích sự hiểu lầm thì khắp thành phố A đã lưu truyền mấy cái tin lá cải như: Thước tam thiếu gia sau khi come out với gia đình tuyên bố ra đi với hai bàn tay trắng, phỏng vấn người tình đồng tính bí mật của cậu..v..v hay đủ các kịch bản cẩu huyết khác. Tài khoản thì bị đóng băng, đám anh em tốt thì cười trên nỗi đau khổ mà không chịu cứu vớt, hai ông anh mắc chứng “đệ luyến” thì đang ở tít mù khơi nào đó, Thước Cần rất muốn bắt chước những nhân vật trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích lúc 8h: quỳ xuống ngửa đầu lên trời hét dài: Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Lục tung từng ngóc ngách của nhà lên moi ra được 2,5 vạn (~100 triệu), cuối cùng gà công nghiệp Thước Cần dù đã sống 1 cuộc sống “bình dân” nhưng cuối cùng lại tiêu hết vèo trong vòng 2 tháng. < Trích ngang: Nỗi niềm tâm sự của rv-er khi thấy mức chi tiêu hằng ngày của Thước tam thiếu là: “Muốn ném cho tên thần kinh này vài quả trứng thối và lá rau rồi đó nha~ * nghiến răng*” > Thế là Thước Cần không bằng cấp, không kinh nghiệm lại phải lăn vào tìm việc nếu không muốn trở thành ma đói. Đúng lúc ấy, thông báo tuyển dụng trợ lí đặc biệt của tập đoàn Vạn Vật với tiêu chí: “Không cần thông minh, không yêu cầu nghiệp vụ chỉ cần có tâm lí vững vàng, lương thỏa thuận” lọt vào tầm mắt của cậu khiến Thước Cần lập tức “hăng tiết gà” mà đi thử việc. Đây là màn tường thuật trực tiếp màn phỏng vấn của Thước Cần: “Sao cậu lại lựa chọn tập đoàn của chúng tôi?” “Hoạt động của tập đoàn Vạn Vật những năm gần đây rất phát triển, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa trong nền kinh tế thị trường. Tôi hi vọng có thể trở thành một thành viên trong tập thể này, cùng công ty tiếp tục tiến lến.” “Tại sao lại muốn ứng tuyển vào vị trí này?” Thước Cần im lặng nghĩ, các người chỉ tuyển mỗi vị trí này, không ứng tuyển vào nó thì còn ứng tuyển vào đâu được nữa, ngoài miệng lưu loát trả lời, để phối hợp còn trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái:  “Đi theo người đứng đầu một tập đoàn lớn như ngài là cơ hội để tôi được học hỏi trau dồi kinh nghiệm và kiến thức hạn hẹp của bản thân.” < Chí hướng cao cả này nếu cha già Thước Cần nghe được nhất định sẽ ngồi thắp hương trong từ đường ba ngày ba đêm!> “Vậy cậu có gì muốn hỏi tôi không?" “Không có.”  “Chúc mừng, cậu được nhận.” “…”  (Tiếng lòng của Thước Cần: Đến trình độ người ta cũng không hỏi, thực ra mấy người đi lừa đảo đúng không hả?? (╯‵□′)╯) Và cứ như thế, con thỏ Thước Cần đã bị vứt vào một chỗ mà ở đó ai ai cũng không phải người “phình phường”. Đến lúc phát giác ra: Thước Cần: “Lão tử muốn nghỉ việc, muốn đình công!!!!!” Vị chủ tịch nào đó nở nụ cười hắc hóa: “Cậu đã kí hợp đồng bán thân, không nghỉ được đâu. Nếu cậu nhất quyết muốn nghỉ, để bảo toàn bí mật, chúng tôi đành…” Thước Cần: "Đành..” Chủ tịch ý vị thâm trường: "Cậu chắc không muốn biết đâu ha~~” Thước Cần: “(╯‵□′)╯︵┻━┻. Tôi muốn kiện mấy người….” Thiều Khuynh Tri - chủ tịch của tập đoàn vạn vật, vẻ trầm ổn lịch lãm ưu nhã ung dung, người đàn ông giá trị hàng tỷ bề ngoài là như vậy. Sự thật ra sao?? Đây chính là câu trả lời:  Thứ nhất, phải nhấn mạnh rằng anh ta là boss trong cái đám mà Thước Cần cho là yêu quái, nên nếu không có gì thì đừng có đụng chạm gì đến vị này. Chết lúc nào không biết đâu ~~ Thứ hai, là một vị tổng tài, Thiều Khuynh Tri có đầy đủ tính cách để xứng với chức vị. Đó là: tư bản độc tài, chuyên hút máu của nhân viên “lương thiện” như Thước Cần, bề ngoài ôn thuận như ngọc nhưng bên trong thì hắc hóa, chuyên đi lừa đảo người khác, bóc lột sức lao động. Ví dụ như sau: Thiều Khuynh Tri: “Tiểu Thước Cần < phiên bản Thước Cần chibi bằng cỏ do ngài chủ tịch đính thân làm> tôi cho em em có giữ cẩn thận không?" Thước Cần: “Hình như….” Thiều Khuynh Tri: “Nếu không giữ cẩn thận, trừ tiền lương.” Hay như thế này: Thước Cần: “Ngài chủ tịch à, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không phải so với đám thần thú của mấy người được. Đến đấy có lẽ hơi nguy hiểm, tôi sẽ chỉ làm vướng chân tay của ngài thôi. Ngài xem...” Thiều Khuynh Tri nhướng mày: “Tôi phải vất vả đi mà cậu dám không đi!” Thước Cần: “~~~ Đi, đi chứ ngài chủ tịch đi sao tôi không dám đi. Ha ha” Thiều Khuynh Tri: “Ngoan.” Thước Cần: *Lệ rơi đầy mặt* Và điều cuối cùng, người mà chủ tịch Thiều nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát. Nếu rơi vào trường hợp như vậy, tốt nhất về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bị ăn đi là vừa :v :v ------ Trích đoạn:  “Tôi hỏi lại lần nữa, phải nói đúng lương tâm, tôi đối với em thế nào?” “…… Có thể bỏ qua vụ đúng lương tâm được không?” Thiều Khuynh Tri từ chối cho ý kiến. “Anh đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi rất nhiều thứ, cho tôi môi trường để phát triển, rất tin tưởng tôi, lúc nào có nguy hiểm cũng xuất hiện cứu tôi...”  Nói xong, Thước Cần cảm giác hình như mình hơi bị có lương tâm quá đà, nhanh chóng bổ sung “Nhưng mà tôi gặp nguy hiểm cũng đều tại anh, thỉnh thoảng anh lại còn như phần liệt, dọa tôi sợ chết khiếp!” Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Đoạn trước nhận xét rất tốt.” Thước Cần phát điên: “Đoạn sau mới là mấu chốt!” “Nhân thân thì sao?” “Khống chế cuồng, tự đại cuồng, phần tử bạo lực, phúc hắc, không phải người!” Thiều Khuynh Tri mặt không đổi sắc: “Tiếp tục.” “… Mặt mũi cho qua, năng lực cho qua, sự nghiệp cho qua, chỉ số thông minh cho qua nốt, nấu ăn coi như không tệ.” Thước Cần cực kỳ trái lương tâm nói. “Em thấy chưa, tôi diện mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, thông minh trí tuệ, còn biết làm việc nhà, biết bảo vệ em, em còn bất mãn cái gì?” “…” Thước Cần nháy mắt sợ ngây người. Cái anh này anh tự luyến cmnr à? Còn có thể quang minh chính đại bẻ cong sự thật hơn nữa hay không? --------- Trước đây tôi đã từng đọc một truyện của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ và cảm thấy rất thích nên khi nhìn thấy tên truyện này tôi đã lập tức nhảy hố và cuối cùng nó cũng không làm tôi cảm thấy thất vọng. Truyện rất nhẹ nhàng hài hước có nhiều tình tiết dở khóc dở cười khiến cho người đọc có thể giải trí nên nếu ai muốn tìm một câu chuyện để thư giãn sau những ngày làm việc mệt mỏi thì hãy nhảy hố. Nhưng đặc biệt nhấn mạnh một điều: "Nếu ai đọc truyện này trông mong vào cái chân nhân của anh công thì tốt nhất từ bỏ ý định đi. Tại vì anh ấy trong dạng thần thú chỉ là một con cừu mà thôi ????????????.????????????.  ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Sống mấy ngàn năm, Yến đại giáo sư lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Yến Tây Như hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào hay phải nói cái gì trong tình trạng bị người ta lột sạch quăng lên giường, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Thước Thừa Dụ nhìn thân thể người trước mặt, chỉ hận không thể một phát ăn luôn, nhưng nhìn đến vẻ mặt quẫn bách của Yến Tây Như lại không đành lòng. “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, anh sẽ cẩn thận.” Thước Thừa Dụ vừa dỗ người vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu làm chính sự. Yến Tây Như khẽ rên một tiếng, cả người run lẩy bẩy. ... Mời các bạn đón đọc Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ.
Đằng Sau Lớp Mặt Nạ - Megan Derr
"Những ngón tay dài lần theo từng đường chạm trổ lấp lánh, lướt qua mũi và môi, màu sắc nơi đó dần sẫm màu, chuyển thành màu đen tuyền ở nửa phần bên trái. Mỗi một chiếc mặt nạ đều mang theo dáng vẻ riêng có. những ký hiệu độc nhất vô nhị chỉ có người trong bộ tộc mới hiểu được. Trừ chủ nhân không ai có thể làm hộ vệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó" Vậy khi một kẻ không phải chủ nhân lại ra lệnh cho người hộ vệ xuất sắc nhất tháo bỏ mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì? "Ta không thể cởi nó ra khi hai tay bị xích, nếu như ngươi thả ta thì ta sẽ giết mi" Cậu không dọa suông nhưng cậu lại dọa sai người. *** K asumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền. Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp. Và cậu ghét cảm giác đó. Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát. Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão. Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Đằng Sau Lớp Mặt Nạ của tác giả Megan Derr.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.