Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Quân Về

Bạn đang đọc truyện Nghe Quân Về của tác giả Mễ Hoa. Sau này Thái tử mưu phản, hắn quyết tâm muốn lôi ta cùng chết.   Ta ôm eo hắn khóc rất to: "Thái tôn! Em không muốn chết! Người lấy oán trả ơn!"   Biển lửa hừng hực ánh vào vẻ mặt của hắn, trông lộng lẫy mà tàn khốc đến cực điểm: "Em là nữ nhân duy nhất của cô, cô ở đâu, đương nhiên em phải ở đó."   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nàng Tựa Mật Đào hay Ngọn Sóng Không Tên. *** Lần đầu tiên gặp hoàng thái tôn ta chỉ mới mười tuổi, khi ấy ta là một tiểu cung tỳ được lão ma ma trong lãnh cung nuôi lớn. Lãnh cung ở lối giữa của Tây Lục Viện, là một nơi hoang vu tràn đầy âm u và trầm lặng. Năm ấy ta vẫn đang múc nước giặt quần áo trong Nghi Môn Viện như thường lệ, chợt thấy trong hành lang mọc đầy cỏ dại kia có một vị tiểu công tử đang từ xa đi tới. Tuổi tác của tiểu công tử không lớn, người mặc áo gấm, thân như trúc xanh. Mà ở đằng sau hắn, có một con chó ngao to khổng lồ đang hung dữ đuổi theo. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nửa xô nước ta vất vả lắm mới kéo lên được lại đột nhiên rơi cái bịch vào đáy giếng theo chuyển động của chiếc trục cán bánh xe cũ kĩ. Sau đó ta quát to một tiếng, cầm chiếc gậy gỗ trong chậu ra rồi chạy qua đánh chó. Hôm đó là tết Thượng Tị. Dân gian có tục chơi xuân và tắm rửa trừ tà bên bờ sông, vị Trương quý phi trong cung kia còn cử hành thêm cả yến tiệc tế thần. Thái tôn bị chó cắn một phát, ta cũng xui xẻo bị nó cắn cho một miếng, sau đó nó đã bị thủ lĩnh của đội thị vệ tuần sát trong cung chạy đến bắn chết. Đó là một con chó ngao, nghe nói nó được tộc phiên ở phía bắc mang đến cống nạp, xưa nay vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Khu Vạn Sinh. Con có ngao có bộ lông dài đen nhánh, ngoại hình dũng mãnh, hung ác hơn mấy con chó được nuôi trong kinh kỳ nhiều. Càng quan trọng hơn là răng nanh của nó có độc. Hoàng thái tôn không bị sao cả, bởi vì hắn mặc áo giáp phòng thân ở bên trong. Ta thì không được như thế, suýt chút nữa đã đi tong một cái mạng. Lúc sau mãi mới nhặt được một cái mạng về, ta vừa tĩnh dưỡng được hơn một tháng thì đã bị gọi đến Điện Trọng Hoa ở Đông Cung. Năm đó hoàng thái tôn mười hai tuổi, hắn ngồi ngay ngắn trên cao đường, mặt mày bén nhọn, khí thế khiếp người. Ta dựa theo lời ma ma đã dặn trước đó, hai tay xếp lại trên mặt đất, quỳ xuống dập đầu không dám nhìn hắn. Cung điện cao lớn, nguy nga túc mục, chỉ nghe thấy thiếu niên lạnh lùng đầy uy nghiêm kia trầm giọng hỏi ta: "Tại sao lại muốn cứu cô?" Ta vốn định dựa theo lời ma ma đã dặn, trả lời hắn một câu [Thái tôn điện hạ là chủ tử, nô tỳ hộ chủ là việc nên làm.] Nhưng hết lần này tới lần khác do lo lắng quá nên ta lỡ quên béng hết lời bà ấy dặn. Thái tôn thấy ta không đáp lời, giọng nói không khỏi lại nghiêm khắc vài phần: "Ngẩng đầu lên, cô đang tra hỏi ngươi đấy!" Ta vội vàng ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp đôi mắt đen nhánh kia của hắn, cả người bỗng nhiên sửng sốt cực kỳ. Hoàng thái tôn là hậu duệ quý tộc, khí phách trên người sinh ra đã có. Trông hắn còn tuấn tú đẹp trai như thế, làn da trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính, mặt mày sắc bén, sống mũi cao thắng, màu môi hơi nhạt. Ta nhìn hắn, đầu óc đột nhiên quay cuồng, chợt buột miệng nói: "Điện hạ trông xinh đẹp." "Cái gì cơ?" "Điện hạ trông xinh đẹp." Ta lặp lại một lần nữa, vô cùng nghiêm túc: "A Ôn cũng xinh đẹp, hồi còn bé mỗi lần tổ chức tế thần vào ngày lễ Thượng Tị, mẹ ta đều sẽ mặc cho ta bộ quần áo nhìn hệt như long nữ để đi hội chùa. Chính là long nữ và đồng tử ở dưới tòa của Bồ Tát đó, được rất nhiều người khiêng lên đi trên phố, mẹ ta nói chỉ có người nào xinh đẹp thì mới được ngồi ở trên đó thôi." Trong lời nói không dấu được vẻ đắc ý. Thái tôn nghe vậy thì lại mím môi, hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi ta: "Ngươi là con gái út nhà quận trưởng của huyện Tiêu ở Dự Châu sao?" "Đúng vậy, cha ta tên là Văn Túc, ta tên là Văn Sênh, nhưng sau khi vào cung bọn họ nói ta không thể lại dùng tên cũ nữa, cho nên bây giờ ta tên là A Ôn." Ta thành thật trả lời. Văn Sênh vào cung năm sáu tuổi, trước đó cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều của nhà quan lại nơi quê quán. Năm Cảnh Thọ thứ năm, Hoàng đế đi tuần ở phía nam, lúc đi ngang qua huyện Tiêu ngắm đèn thì bị ám sát dẫn đến việc Hiếu Văn hoàng hậu tạ thế. Hiếu Văn hoàng hậu là vợ cả của Cảnh đế, hai người tình cảm thâm hậu, khi ấy hoàng đế cực kỳ bi ai, huyện Tiêu máu chảy thành sông. Thích sử của Dự Châu và các quan viên địa phương đều bởi vì không kịp thời hộ chủ nên cả nhà đều bị lưu đày, duy chỉ có mấy cô bé còn nhỏ thì bị bắt vào cung làm nô. Ta từng tên là Văn Sênh, ngay từ ngày thơ bé đã không giống với người khác, đến ba tuổi rưỡi rồi mà còn không thể mở miệng nói chuyện. Cha ta thường gọi ta là bé ngốc. Ông ấy thờ phụng đạo Năm đấu gạo (*), từng mời một đạo sư tới đoán mệnh cho ta. (*) Thiên sư Đạo, còn gọi là Ngũ Đấu Mễ Đạo (đạo Năm đấu gạo), Chính Nhất Đạo, Chính Nhất Minh Uy Chi Đạo, là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo, tức cuối đời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, do Trương Lăng sáng lập. Ban đầu, tôn giáo này không có tên gọi chính thức, thường được gọi là Ngũ Đấu Mễ Đạo do khi các tín đồ nhập giáo đều phải nộp 5 đấu gạo, do đó mà thành tên. Đạo sư nói mệnh của ta là đồng nữ mạng quý, tuy rằng tâm trí trẻ con nhưng lại cao quý hơn người thường. Cái miệng lưỡi dẻo quẹo của ông ta dỗ dành đến nỗi cha ta lại giao thêm vài chục đấu gạo nữa. Tội nô thì có mạng quý gì chứ. Trên đường bị áp giải về kinh ta lại ngã bệnh một hồi, sau đó bọn họ phát hiện ra rằng ta chỉ là một kẻ ngốc nên vừa vào cung thì vú già quản sự đã lập tức ném ta cho mấy lão ma ma trong lối giữa của lãnh cung. Chỉ để lại một câu ---- "Có sống được hay không thì phải xem mệnh của nó, nếu chết thì thông báo cho Lưu Xuân một tiếng, cuốn vào cái chiếu rồi ném ra bên ngoài chôn đi." Các ma ma đều đã lớn tuổi, thiện tâm. Ta còn nhỏ tuổi, mạng cứng. Cứ như vậy, ta sống trong lãnh cung đến năm mười tuổi. Hoàng thái tôn hỏi ta có bằng lòng ở lại Cung Trọng Hoa không. Ta trả lời không hề do dự: "Bằng lòng." Ta nghĩ sở dĩ hắn lên tiếng để cho ta ở lại Cung Trọng Hoa thế này, một là bởi vì ta cầm gậy đánh chó, còn hai nhất định là bởi vì gương mặt ta trông giống đứa bé ở trên bức tranh tết bằng gỗ trong đào hoa ổ ở dân gian. Các ma ma luôn nói như vậy, họ còn nói do hoàng thái tôn thấy ta ngoan ngoãn, lại còn trông xinh đẹp đáng yêu nên mới cố gắng giữ ta lại. Quế Hoa ma ma nói: "Nếu thái tôn bằng lòng giữ con lại thì con phải đồng ý ngay." "Sao phải thế ạ?" "Tiểu A Ôn, con nhìn khu vực lối giữa này mà xem, trừ mấy bà lão như chúng ta thì chỉ toàn là những phi tần bị phế kia, người bị điên, kẻ bị bệnh, chết thì cũng chết cả rồi. Còn có cả cái loại dơ bẩn như Lưu Xuân ở đây, chúng ta có thể che chở con mấy năm nữa đâu, bị nhốt ở nơi này thì vĩnh viễn sẽ không có đường ra. Nếu có thể đến chỗ của thái tôn thì đó chính là mệnh của con." Mời các bạn mượn đọc sách Nghe Quân Về của tác giả Mễ Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang
Truyện Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang thuộc thể loại quân nhân , vừa hay vừa thấm đẫm tinh thần yêu nước. Hai nhân vật chính có một tình yêu rất đẹp, không gấp gáp mà nhẹ nhàng vì họ chiếm một vị trí quan trong trong trái tim của cả hai. Có những đoạn văn ngắn gọn mà thật xúc động, lấy đi không ít nước mắt của bạn đọc. Khi nam chính chuẩn bị vào một trận chiến đấu anh viết thư an ủi chi ''Hạ Sơ đứng lo lắng cho anh , anh sẽ bảo vệ mình thật tốt , sẽ bình an trở về , sẽ đón e trở về nhà ''thật là cảm động. Câu chuyện rất hấp dẫn không nên bỏ qua. *** Xin chào xin chào, giữ đúng lời hứa, tuần này mình làm việc hiệu quả =)) viết tận 2 cái review liền mặc dù đang chạy 1 assignment bên cạnh nè, thế nên hãy ủng hộ mình nhé =))). Mình thì rất thích truyện quân nhân, truyện bác sĩ. Đơn giản với mình thì đấy chính là những anh hùng thời bình, mình hâm mộ thật sự những ai làm bộ đội với bác sĩ ấy. Thế nên truyện quân nhân là mình đam mê. Mà mình khá kì cục, hay để dành những truyện hay xong cứ đọc xong thì sợ hết truyện ý =)) Nên mãi mới review 1 truyện quân nhân đây. “Sự mềm mại dưới lớp quân trang” là câu chuyện về bác sĩ quân y Hạ Sơ và bộ đội đặc chủng Lương Mục Trạch. Tác giả viết truyện này chắc tay từ đầu tới cuối, khắc hoạ khá rõ hình tượng người lính, về cả những nỗi xa nhà, những khó khăn mà ít người để ý đến của hậu phương. Nhân vật được xây dựng nhất quán từ đầu tới cuối. Hạ Sơ là con nhà lính, tính tình thì thích hưởng thụ nhưng rất biết điều, gọi là gì nhỉ, kiểu dễ thích nghi trong từng môi trường ý. Mình rất thích Hạ Sơ tại cô ấy thông minh, khôn khéo nhưng vẫn trẻ con làm nũng người yêu khi có điều kiện =)) Hạ Sơ cũng không ngại khó ngại khổ mà sẵn sàng tham gia công tác ở khu vực lũ đầu nguồn cho dù nguy hiểm thiếu thốn chỉ để gặp Lương Mục Trạch. Lương Mục Trạch là bộ đội đặc chủng, là những người lính giỏi nhất của các binh đoàn khác nhau được tập hợp lại. Lính đặc chủng luôn là những người ra trận đầu tiên và trở về cuối cùng. Trước mỗi khi đi làm nhiệm vụ là phải viết di thư để lại cho người thân. Nói qua thế các bạn cũng hình dung ra được sự nguy hiểm vất vả của lính đặc chủng rồi nhỉ. 2 người gặp gỡ nhau là do 2 bà mẹ sắp xếp, thế nên gia cảnh nhà cửa đều môn đăng hộ đối. Mà cái cặp bác sĩ bộ đội đứng cạnh nhau thì không thể hợp hơn được rồi đúng không. Truyện này tác giả viết hay, mà edit cũng vô cùng mượt mà, đọc phê lắm. Mình nói thật là đọc truyện mà cứ có “cô bé ngốc” với “đồ ngốc” thì mình hơi rợn rợn =)) Nghe thế nào ý không thật gì cả =)) Nhưng truyện này tuyệt đối không có. Đối thoại nhân vật cũng rất nhẹ nhàng đáng yêu. Hơn nữa bạn mình đang là học viên Học viện Quân Y =))) nên cảm thấy rất nhiều điểm cộng cho truyện này. Viết về người lính nhưng không khô khan lắm, mà cũng không hời hợt. Ôi nói chung khen quá nhiều rồi, tóm gọn lại thì đây là 1 truyện rất hay, rất đáng đọc, không có máu chó gì cả, cái gì cũng hay hết nên là các bạn hãy đọc truyện đi =)) Đánh giá: 4.75/5 *** Để nói về truyện này, đầu tiên tôi muốn nói rằng tôi đọc nó là do trước đó đã từng đọc “Em là đôi cánh của anh”. Nhân vật chính trong truyện này là hai nhân vật “siêu phụ” trong “Em là đôi cánh của anh”, nhưng một chút thoáng qua ấy cũng khá ấn tượng với tôi. Lương Mục Trạch và Hạ Sơ vô tình được sắp đặt để gặp nhau, nảy sinh tình cảm rồi đến với nhau. Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng đủ sâu sắc, thời gian không dài nhưng đủ để người trong cuộc biết ai là người họ muốn ở bên cạnh. Tình yêu của hai người lính được thể hiện rõ ràng và cũng chân thực. Một Lương Mục Trạch của lục quân và một Hạ Sơ làm việc trong bệnh viện quân đội, giữa họ có sự nhiệt huyết của những người trẻ với công việc của mình, cũng có sự nhiệt tình để thắp lên ngọn lửa tình yêu giữa họ, mặc cho những cách chia, thời gian cách trở và công việc bận rộn. Nếu để nói về nội dung của truyện này có gì ấn tượng không, thì thực sự đối với tôi, đây là truyện có nội dung nhẹ nhàng, cũng không có gì đặc biệt cả. Nhưng điều khiến tôi có thể đọc được hết truyện này là do cách viết của tác giả – cách viết xây dựng nhân vật hợp lý và nhất quán. Lương Mục Trạch – một người chẳng màng đến chuyện tình cảm, cũng không màng đến gia cảnh của mình, anh chỉ dốc hết sực cho công việc, cho những gì anh muốn. Tài năng, có nhiệt huyết và trách nhiệm với công việc. Chuyện tình cảm của anh chỉ bắt đầu rẽ sang Hạ Sơ khi anh cảm nhận được những ấm áp mà cô mang lại. Những cử chỉ nhỏ nhất, những cuộc đối thoại ngắn gọn nhưng lại cứ lẩn khuất mãi trong tâm trí anh. Tình yêu với anh chỉ nhẹ nhàng vậy thôi nhưng lại không thể nào đặt xuống được. Đó là người anh nhớ đến trước khi ngủ, được nghe giọng nói của cô gái ấy sẽ khiến anh vui sướng, tình yêu với anh chỉ đơn giản như vậy thôi. Hạ Sơ là một cô gái được bao bọc kỹ càng trong vòng tay cha mẹ, nhưng tách xa họ cô vẫn có thể tự chăm sóc mình, chỉ là những khi gặp mẹ cô sẽ khóc, sẽ làm nũng với những người cô yêu thương. Một cô gái được cưng chiều như vậy, đã từng tổn thương trong tình cảm với người bạn trai đầu tiên, lại bắt đầu có những rung cảm, những nhớ nhung với “chủ nhà” của cô. Cô có thể kể cho anh nghe chuyện tình ngày xưa của mình, có thể khóc khi bị anh nặng lời, có thể nhớ anh mà tự nguyện đi đến vùng lũ chỉ mong được nhìn anh. Những quan tâm nhỏ nhất của anh cũng có thể làm cô nghĩ vẩn vơ, những lời tỏ tình của anh không lãng mạn nhưng cô vẫn luôn khắc ghi. Những tâm tư của Hạ Sơ thể hiện rất rõ nét của cũng rất thực tâm trạng của một cô gái đang yêu và được yêu. Cũng có những ghen tuông, có những hờn giận nhưng tất cả đều được hóa giải một cách nhẹ nhàng. Những cách xa bởi những lần làm nhiệm vụ của Lương Mục Trạch cũng làm tăng thêm những nhớ nhung, những sâu đậm trong tình cảm của họ. Kết thúc viên mãn cho những thử thách họ đã cùng nhau vượt qua, truyện nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng những ngọt ngào, ấm áp của nó vẫn còn khi tôi đọc xong truyện này. Truyện có một phần lớn viết về công việc của nhân vật chính, từ cuộc sống trong quân đội đến những lần làm nhiệm vụ, từ cuộc sống của một quân y cho đến những khúc mắc trong cuộc sống thường ngày noi làm việc. Mọi thứ hiện lên đủ chân thực để người đọc có thể hình dung ra được bối cảnh của truyện, cũng đủ cảm nhận và mường tượng được công việc ấy bận rộn và vất vả như thế nào. *** 7/10 Hạ Sơ từ chối sự bảo bộc của cha mẹ, quyết định đến quân khu G làm bác sĩ thực tập. Điều này khiến cha mẹ cô vô cùng tức giận, cha cô không cho cô nói mình là con gái của ông, mẹ cô thì lén lút cho cô một phúc lợi cuối cùng, còn lại cô phải tự lo liệu. Phúc lợi của mẹ cô chính là một căn nhà ở khu chung cư cao cấp, đây là nhà của bà Mộc, một người bạn của mẹ Hạ Sơ, mua cho con mình. Vì đứa con này rất ít về đấy ở, nên quyết định cho Hạ Sơ ở nhà, và đứa con ấy chính là Lương Mục Trạch. Lại nói Hạ Sơ ở căn nhà này rất thoải mái, cô ở phòng dành cho khách, chưa bao giờ đụng chạm đến phòng ngủ chính của chủ nhà, nhưng lại tham luyến phòng tắm rộng lớn có bồn ngâm trong phòng ngủ chính. Chính vì thế mới có một màn kinh diễm, Hạ Sơ chỉ khoác cái khăn tắm chạy đi tìm quần áo thì thấy một người đàn ông cao lớn thản nhiên ngồi trên ghế salon. Thay quần áo xong, hai người nói chuyện giới thiệu qua loa, trải qua một bữa cơm một ly trà, hôm sau anh đã rời đi trở về quân khu. Một tháng sau anh về nhà. Trước khi ra ngoài cô đã gặp anh trong thang máy, lúc trở về từ quán bar, tâm trạng cô rất tệ vì gặp lại bạn trai cũ. Thế là cô thuơng lượng muốn anh làm thùng rác để giải tỏa uất ức, anh đồng ý, im lặng đọc truyện manga đồng thời nghe cô nói. Sau đó, anh ở lại căn nhà này 20 ngày vì một khóa học bắt buộc của quân đội. Trong 20 ngày gần gũi này, hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Khi anh phải đi làm nhiệm vụ, cô bắt đầu nhớ anh, lo lắng cho anh. Cô còn tự nguyện làm đến khu vực xảy ra lũ lụt làm bác sĩ tình nguyện, chỉ để gặp anh, để đem thuốc cho anh khi vô tình nghe được bao tử anh không tốt. Chính những điều như vậy đã làm hai người đến gần nhau một cách nhẹ nhàng, đã tự mình đánh mất trái tim lúc nào không hay... Truyện này lúc đầu viết khá hay, nhẹ nhàng, nhưng mà đoạn sau khá đuối, thiếu logic với đoạn đầu. Cảm nhận riêng của mình chính là như vậy. Cho nên từ chương 48 mình bắt đầu đọc lướt. Nói về hai nhân vật chính. Lương Mục Trạch là một người đàn ông ít nói, lạnh lùng nhưng vô cùng xuất sắc, khi anh biết mình thích Hạ Sơ thì bắt đầu giở trò để có được cô, không để người khác cướp mất. Anh là người đổ chị trước, đỏi vì nụ cười xinh đẹp của Hạ Sơ. Còn nữ chính là một bác sĩ khoa tim tài năng, khi còn là bác sĩ thực tập, vì bất đắc dĩ mà phải mổ chính nhưng rất thành công cho một quân nhân, từ đó mà cô trở thành khách quý của quân khu G. Tình yêu của hai người đến rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng chứ không cuồng nhiệt hấp tấp. Nếu không vì vài đoạn thiếu logic thì truyện khá hay. Nếu để giết thời gian, các bạn có thể tìm truyện này. P/s: đoạn giữa edit không mượt nên một số chỗ hơi khó hiểu, đoạn sau thì mình thấy giọng văn không được trau chuốt như lúc đầu nữa nên làm mình cũng nản theo =((( Mời các bạn đón đọc Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang của tác giả Chiết Chỉ Mã Nghĩ.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Văn án: Thú nhân trung khuyển công, bộ đội đặc chủng thụ. Một bộ đội đặc chủng nhảy dù xuyên tới dị thế gặp được thú nhân dực hổ tộc, từ đó về sau bắt đầu hành trình làm ruộng. Tình tiết chầm chậm không gấp gáp, không có cái gọi là vừa thấy đã yêu. Bộ đội đặc chủng là một thẳng nam. Tựa như một tác giả đã nói, đem thẳng nam bẻ cong là một quá trình tuyệt vời. Xin hãy đi theo tôi, chậm rãi cảm nhận tình yêu đặc biệt ở dị thế này. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có bánh bao nhỏ ra đời. *** Địch Nãi - xuất thân bộ đội đặc chủng thiết huyết mạnh mẽ. Trong một lần huấn luyện sinh tồn không ngờ lại nhảy dù rơi xuống một khu rừng rậm thần bí. Nơi này có cây cối dây leo quái dị biết ăn thịt người, có những con quái vật to lớn và vô số sinh vật thần kì cậu chưa từng thấy qua. Trong rừng rậm, Địch Nãi gặp một sinh vật đáng yêu hay kêu càu nhàu, đặt tên là Tiểu Nhị. Một người một thú ăn gió nằm sương, cố gắng sinh tồn trong khu rừng đầy nguy hiểm. Một ngày nọ, họ gặp phải một đám quái vật đầu người thân thú. Lúc Địch Nãi không thể chống chọi nổi, lúc lâm vào thời khắc nguy hiểm thì một con dực hổ hoàng kim từ trên trời giáng xuống giải cứu đồng thời mang cậu về bộ lạc. Lúc này cậu mới biết mình thế nhưng lại xuyên qua, lại còn là một xã hội nguyên thủy. Càng làm Địch Nãi hoảng hơn chính là nơi này thế mà không có nữ giới!!! Chỉ có thú nhân biết biến thân aka giống đực cùng phi thú nhân không biến thân aka giống cái. Mà Địch Nãi thân là con người, đương nhiên cậu không biết biến thân, liền bị quy vào hàng ngũ phi thú nhân - giống cái yếu hơn cành liễu. Hơn nữa vì đã uống nước thánh của bộ lạc mà còn có thể sinh con...Ôi cái thế giới hoang đường này!!! Cậu muốn về nhà!!!!!!!! Đây là câu chuyện xưa của một bộ đội đặc chủng dẫn dắt bộ lạc thú nhân nguyên thủy thay đổi cuộc sống. Bộ này chuẩn cường công cường thụ. Anh công là thú nhân, dực hổ to lớn, biết là cường sẵn rồi. Sau này ảnh còn lên làm tộc trưởng. Thụ thân là bộ đội đặc chủng, đương nhiên rất mạnh mẽ, không cần thú nhân bảo hộ, bởi vì cậu tự có năng lực bảo hộ bản thân. Nhưng cũng vì một mặt mạnh mẽ bất đồng với giống cái bình thường nên càng được nhiều người đặc biệt chú ý ở bộ lạc thú nhân, trong đó có anh công. Vì thế với phương châm "Thích cái gì là phải nhào lên đoạt cho bằng được", anh công bắt đầu vô sỉ mặt dày theo đuổi thụ, quan tâm bon chen làm nũng bán manh giả đáng thương...chiêu gì cũng xài tất. Cuối cùng cũng rước được vợ về nhà (〜 ̄▽ ̄)〜 Cho nên ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt nha! o(>﹏
Khi Anh Gặp Em
Cuộc sông bạn có màu gì..màu hồng hay màu đen, đó còn tùy thuộc vào cảm nhận của bạn. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, nhưng nó sẽ trở nên tươi đẹp khi Anh gặp được em! Không có em cuộc sông này chẳng còn có ý nghĩa gì hết.  Truyện Khi Anh Gặp Em của tác giả Vô Xứ Khả Đào kể về câu chuyện tình yêu của Tiêu Trí Viễn và Tang Tử Quan. Bốn năm qua chỉ vì một sự hiểu lầm không đáng mà hai người phải bước vào cuộc hôn nhân danh nghĩa. Anh yêu cô nhưng không thể làm gì, chỉ biết nhìn cô từ xa mà thôi. Còn cô vì hiểu lầm anh nên đã rất hận anh. Sau một thời gian hiểu lầm được hóa giải, nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào mời các bạn cùng đón đọc! *** Đây là câu chuyện tình yêu, là vòng xoay của nhân duyên định mệnh khi đưa đẩy cô và anh đến với nhau. Tình yêu của hai nhân vật nam nữ chính trong truyện là sự kéo dài và chinh phục thời gian, tất cả rồi sẽ qua đi nhưng tình cảm của anh và cô vẫn còn đó không nguội lạnh. Tưởng chừng như thời gian là thứ thuốc độc cho tình yêu nhưng không, nó chính là liều thuốc bổ làm cho tình cảm của cả hai thêm mặn nồng. Bốn năm trước, một cuộc hiểu lầm chết người đã khiến Tiêu Trí Viễn và Tang Tử Quan cùng có một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa. Họ cùng sống dưới một mái nhà, nuôi dưỡng đứa con chung của cả hai. Gần trong gang tấc nhưng trái tim của cả hai lại như xa tận chân trời. Anh rõ ràng rất yêu, nhưng chỉ có thể đứng ở một nơi không xa không gần mà chờ đợi như vậy, cô rõ ràng nói hận nhưng lại không thể lựa chọn thực sự làm tổn thương anh. Rồi cuối cùng cũng có một ngày chân tướng được giãi bày, bọn họ cuối cùng rồi sẽ biết vị trí của mình trong lòng đối phương. Thì ra, tất cả những điều tốt đẹp đều được bắt đầu từ khi anh gặp em… Vốn dĩ là như vậy, trong chuyện tình này, ngay từ lúc bắt đầu, anh và cô đã vô tình bước vào một vòng tròn định mệnh để dù có xoay vần thì vẫn ở bên nhau. Dưới ngòi bút của tác giả những câu truyện tình yêu trở nên thực sự sống động, cuốn hút, chạm đến góc khuất trong trái tim mỗi người và trở thành món ăn tinh thần quý giá. *** “Tổng giám đốc mới nhậm chức cuối tuần sẽ qua đây đấy.” “Biết rồi.” Tang Tử Quan không thèm ngẩng mặt, vẫn tiếp tục hăng say gắp cá viên cho vào miệng. Elle gọi một suất cơm cà ri gà, mới ăn có hai ba miếng đã bỏ đũa xuống, trông thấy dáng vẻ chẳng có gì gọi là thích thú của đối phương, không khỏi có chút thất vọng: “Tất cả các nhân viên nữ còn độc thân của công ty này đều sôi sục vì thông tin ấy, sao cậu lại thờ ơ như vậy?” “Thực sự đẹp trai như trong truyền thuyết ư? Nói không chừng người xuất hiện cuối tuần lại là một ông già bỉ ổi ấy chứ!” Tử Quan vô cùng nghi hoặc. “…” Elle bất lực đánh sang phía cô một ánh mắt khinh bỉ: “Lời mời của HR đầu tuần cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” (HR: giám đốc nhân sự) “Cậu giảm béo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi à? Con gà ngon như này mà không ăn ư?” Tử Quan không hề khách sáo gắp một miếng thịt gà trong suất cơm của cô bạn, miệng đầy thức ăn ậm ừ nói: “Đã cho họ câu trả lời hợp lý rồi, tạm thời vị trí công tác của tớ không có gì thay đổi!” “Sặc…” Elle lắc đầu, “Cậu cũng chảnh quá đi! Ngay cả trưởng phòng cũng không thèm làm?” “Tớ làm gì có tài đức ấy? Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao đã là tốt lắm rồi.” Tử Quan cười rồi nhai nốt miếng cơm cuối cùng, “Đi trước nhé, công ty vừa mới thay đổi nội thất, tớ phải đi xem tầng trệt làm vệ sinh đến đâu rồi” Là một cái đinh ốc bé tí tẹo trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa, thân phận chỉ là một office assistant (trợ lý văn phòng), Tang Tử Quan thường được bạn bè đồng nghiệp thân mật gọi là Đô-rê-mon. “Tử Quan, phòng chúng ta bị mất một bưu phẩm chuyển phát nhanh…” “Tử Quan, bảng kê lần trước cậu có lưu lại không?” “Tử Quan, tên người nhận của hóa đơn này có đúng không? Có thể báo nợ được không?” Trong phòng hành chính Tang Tử Quan là một người làm việc không biết ngừng tay, có lẽ tất cả mọi người đều thích tìm cô nhờ giúp đỡ, bởi vì thái độ của cô đối với mọi người luôn luôn ân cần và thân thiện như thế. Cũng chính vì lẽ đó mà phòng ban trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa nhiều như vậy, đồng nghiệp nhiều như vậy nhưng cô cũng quen biết không ít, quan hệ với mọi người cũng không tệ. “Tử Quan, công việc vặt vãnh như vậy mà cậu không chê phiền sao?” Mấy hôm trước, một đồng nghiệp chuyển đến công ty khác đã hỏi cô như vậy. Làm việc trong phòng hành chính là nhàm chán nhất mà lại vất vả và không có kết quả tốt nhất, nhưng Tang Tử Quan cô lại không dẻo miệng như những cô nàng tinh anh trong bộ phận PR, cũng không có bản lĩnh ngàn chén không say, cũng không giống với những anh chàng kỹ sư tài ba trong bộ phận nghiên cứu phát triển, ai ai cũng là tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Người tầm thường như cô cũng chỉ có thể cần mẫn mà làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi. Mời các bạn đón đọc Khi Anh Gặp Em của tác giả Vô Xứ Khả Đào.
Quý Phi Dậy Đi Học
Mọi người đều biết trong cung có một vị Tô Đường là Tô Quý Phi, xinh đẹp đáng yêu, gia thế hiển hách, vốn có thể muốn gì được nấy trong hậu cung. Thế nhưng, nói đến vị Tô Quý Phi này, mọi người đều biết, ai muốn tranh thì tranh, ai muốn ghen thì ghen, Hoàng Thượng muốn đến đâu thì đến, chỉ cần không ai cản trở nàng ăn điểm tâm đều được.   Tô Đường gả vào cung ba năm, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thật đơn giản. Nàng không cầu sủng ái, cũng chẳng nghĩ sẽ sinh một đứa con để mẫu bằng tử quý, càng không muốn sau này được chôn cùng một chỗ với đế vương.    Thứ nàng muốn, đơn giản là an ổn làm một “con tin”, bảo vệ người nhà, vượt qua năm tháng, làm một Thái Phi lúc về già.   Thế nhưng, bỗng một hôm Tô Đường nằm mộng, trong giấc mộng ấy nàng xuyên đến một thế giới khác, trở thành học sinh trung học, thành tích lúc nào cũng đứng thứ hai… từ dưới lên. Mà đứng thứ nhất từ dưới lên chính là một tên đại ngốc có gương mặt giống hệt Hoàng Thượng.   Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Ví dụ như, thế giới đó tên đại ngốc bị đánh, thế giới này ngày hôm sau Hoàng Thượng cũng bị đánh. Lại một ngày khác, đại ngốc “đội mũ xanh”, ngày hôm sau Tô Đường tỉnh lại, phát hiện ra Hoàng Thượng cũng bị phi tần trong cung cắm sừng. Lại nghe nói, đại ngốc bị “cong”, y rằng trong cung cũng lan truyền tin “cái đó” của Hoàng thượng… không được.   Quá nhiều sự kiện trùng hợp, khiến Tô Quý Phi có chút đăm chiêu. Những việc này nàng cũng chẳng muốn quan tâm, nếu không phải hết lần này đến lần khác, chuyện xảy ra đều dính líu đến nàng. Càng đáng sợ hơn là, những “chuyện kỳ lạ” này còn khiến cho Hoàng Thượng, người vốn dĩ đã quên mất sự tồn tại của Tô Đường, bắt đầu chú ý đến nàng hơn, còn tìm đủ mọi cách “bắt nạt” nàng.    Cho đến một ngày, dường như Hoàng Thượng cũng đã lờ mờ nhận ra mối liên kết giữa những “chuyện xui xẻo” của mình gần đây đều liên quan đến cô nàng Tô Quý Phi kia. Vì thế, chàng tìm Ma đạo sĩ xem một quẻ, không ngờ còn bị lừa uống một thứ thuốc, khiến cho chàng sau khi nằm mộng cũng xuyên đến thế giới kỳ lạ ấy, còn bị Tô Quý Phi ở thế giới này chào hỏi bằng một “nắm đấm nhỏ.”   Tống Hoành ở trong cung hô mưa gọi gió, là đế vương văn võ song toàn, yêu mị vô song. Thế nhưng ở thế giới này, chàng phát hiện bản thân là một “thằng ngốc”, còn phải dựa sự giúp đỡ của Tô Đường.   Rồi chẳng biết từ lúc nào, những lần qua lại giữa ảo mộng và thực tại, khiến cho trái tim Tống Hoành đối với Tô Đường ngày càng rung động. Hóa ra, những năm qua, chàng vì sự nghi ngờ của bản thân mà khiến cho bọn họ bỏ qua nhau. Bây giờ chàng chỉ muốn, dùng những điều tốt đẹp nhất, sủng ái Tô Quý Phi của chàng.    Thế nhưng, chàng vừa mới “sủng” nàng, đã khiến bản thân suýt mất mạng, khiến Thái Hậu tức giận biếm nàng thành thứ dân. Lúc Tống Hoành tỉnh lại, Tô Đường đã chẳng còn là Tô Quý Phi, nàng giờ là Tô tiểu thư của phủ Thừa Tướng, đã chẳng còn liên quan gì ngoài cái danh phận “vợ cũ” của chàng.   Lúc trước chàng muốn sủng, nàng đã chẳng muốn nhận, nay lại thêm thân phận cách biệt, làm thế nào để Hoàng Thượng có thể theo đuổi lại “vợ cũ” về tay?    Từ kinh thành đến Giang Nam, từ cổ đại đến hiện đại, giữa mộng và thực, chỉ mình ta biết trái tim này yêu nàng là thật.    Nếu thời gian đã chẳng thể quay về, vậy để ta dùng hai kiếp, che chở nàng, nắm tay nàng đi đến bạc đầu.   ****   Tô Đường là hòn ngọc quý của phủ Thừa Tướng, mặc dù vừa sinh ra đã mất đi phụ mẫu, nhưng lại được lớn lên trong sự yêu thương của gia gia, cùng vòng tay che chở của hai vị đại ca.    Vốn dĩ, gia gia nàng chỉ muốn tìm một nam nhân tốt để có thể yên tâm giao phó nàng cho người ấy. Vậy mà, giữa đường lại bị Tiên đế phá đám, hạ chỉ ban hôn nàng thành Trắc Phi của Thái Tử.    Ba người nam nhân nhà họ Tô đã bàn bạc tốt lắm, dù có thân bại danh liệt cũng không muốn để bảo bối của họn họ gả vào thâm cung vốn sâu như bể kia. Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ rằng, bảo bối mà bọn họ luôn bảo vệ lại cũng muốn bảo vệ cho bọn họ. Vì thế, đêm ấy, Tô Đường quỳ trước gia gia và hai vị đại ca, xin được gả cho Thái Tử.   Nàng vốn chỉ là Trắc Phi, không có đại hôn, cũng không được mặc giá y, từ cửa nhỏ đi vào Đông Cung trở thành Tô Trắc Phi sau lại thành Tô Quý Phi không được sủng ái.    Tống Hoành kiêng kị Tô gia, thành hôn đã ba năm nhưng số lần gặp nàng dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Mà Tô Đường, từ ngày gả nhập Đông Cung, phu quân lạnh lùng, hết lần này đến lần khác đều lựa chọn không tin nàng đã khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.    Nàng không tranh không giành, chỉ muốn yên phận ngoan ngoãn. Bởi vì chỉ cần nàng không gây chuyện, không tranh sủng, không làm loạn thì chắc chắn gia gia cùng hai đại ca của nàng sẽ bình an.   Tô Đường từ nhỏ được nuôi dưỡng như một bảo bối, tính cách mềm mại, đơn thuần. Nàng biết phu quân không yêu mình, vì thế nàng cũng không cố gắng cưỡng cầu. Nàng thương gia gia, thương hai vị đại ca, nhưng nàng không có khả năng lớn lao gì. Vì thế, nàng dùng hạnh phúc của mình đổi lại bình yên cho họ.   Tô Đường đã từng mong muốn được yêu, cũng muốn giống như những cô nương khác được mặc giá y đỏ thẫm, gả cho một trượng phu thương nàng, đau nàng. Thế nhưng, thâm cung thăm thẳm, đế vương lại càng là kẻ bạc tình. Nàng đã sớm hiểu rõ, nên chẳng còn khát cầu.    Vì thế, khi Tống Hoành nói yêu nàng, muốn sủng nàng, Tô Đường sợ hãi, sợ chàng đối với nàng chỉ là hứng thú nhất thời, sợ cái nắm tay này nửa đường lại buông lơi.    Tô Đường là cô nương dũng cảm nhất, cũng là cô nương đáng thương nhất. Nàng xứng đáng được bảo vệ, được yêu thương, xứng đáng với một trái tim vì nàng toàn tâm toàn ý.   Tống Hoành là một kẻ thông minh cũng là một quân vương bạc tình. Chàng cho rằng, đối với kẻ làm vua, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Vì thế tay phải chàng có một Đổng Quý Phi “thanh mai trúc mã” thay chàng chưởng quản lục cung, tay trái lại ôm một Nhu Phi ôn nhu hiền tuệ để sủng ái.    Nếu gần đây không có nhiều chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, có lẽ, Tống Hoành đã quên trong cung còn có một vị Tô Quý Phi, vốn là “quân cờ” được dùng để kiềm chế Tô gia.   Chàng sinh ra trong hoàng cung, đi lên ngôi vị bằng cái giá của tình thân. Thế nên, đối với chàng, cảm tình vốn là một thứ đạm bạc lại xa xỉ. Thế nhưng không biết từ lúc nào, chàng bắt đầu thích cảm giác yên bình thoải mái khi ở cạnh Tô Đường, thích được trêu chọc nàng đến khóc, rồi lại tự mình buồn bực vì khiến nàng buồn.   Dù sao, ở thế giới xa lạ kia nàng đã giúp đỡ chàng nhiều lắm. Vậy nên, Tống Hoành quyết định, khi quay về cổ đại sẽ “sủng ái” nàng một chút, để nàng không còn là Tô Quý Phi ngốc ngốc vô hình trong cung nữa.    Thế rồi, chàng còn chưa kịp biến nàng thành sủng phi, thì nàng đã trở thành “vợ cũ” của chàng mất rồi. Nhìn đám con cháu thế gia đang xếp hàng nhăm nhe muốn hỏi cưới Tô Đường, Tống Hoành mới chợt nhận ra, chàng muốn sủng nàng không đơn thuần vì một chút hứng thú nhất thời.    Vượt qua thời gian cùng không gian, từ lúc nào, nàng đã trở thành bảo bối duy nhất trong tim chàng.   ***   Có thể nói “Quý phi dậy đi học” là một trong những bộ truyện khiến tớ có nhiều cảm xúc nhất trong thời gian gần đây. Thứ nhất là bởi vì tính tiết khá độc đáo, đan xen giữa cổ đại và hiện đại, để bồi dưỡng tình cảm cho cặp đôi chính. Thứ hai là bởi vì cách tác giả sắp đặt từng chi tiết để bồi đắp tình cảm cho các nhân vật.   Nữ chính Tô Đường là một tiểu bạch thỏ hay khóc nhưng không hề đáng ghét. Mỗi một tình tiết tác giả viết ra đều khiến tớ thương nữ chính vô cùng. Không có những cảnh ngược tâm, ngược thân quằn quại, bi kịch, nhưng mỗi một mảnh ghép, mỗi một hồi ức đều có thể khiến trái tim bạn thắt lại, thương cảm với Tô Đường. Nam chính Tống Hoành đoạn đầu mang đúng tư tưởng và suy nghĩ của một vị đế vương. Xuất phát từ vị trí, hoàn cảnh thì suy nghĩ của chàng không sai. Nhưng chính “tư tưởng” này lại vô hình chung đã tạo ra áp bức và chèn ép đối với nữ chính.   Sau này khi Tống Hoành yêu Tô Đường rồi, muốn theo đuổi lại Tô Đường cũng rất đáng thương. Bởi vì mỗi một sợi ký ức đã qua là nỗi buồn trong quá khứ của nàng nhưng lại là vết dao cắt lên trái tim chàng của hiện tại. Khi chàng bị nàng chê bẩn, khi chàng không có được sự tin tưởng của nàng cũng rất tội nghiệp.    Mặc dù có vài chi tiết trong truyện chưa được xử lý “hoàn hảo”, nhưng đánh giá chung thì đây là một bộ truyện đáng đọc bởi tác giả có thể khiến bạn vừa khóc vừa cười bằng những tình huống siêu đáng yêu và dàn nhân vật cute vô đối.    Vậy nên, đang mùa dịch bệnh, để hạn chế lây nhiễm, bạn hãy tránh những nơi đông người bằng cách ở nhà đọc một câu chuyện siêu đáng yêu, cảm động và có nội hàm như này nhé.  ______   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nói hệ Quý Phi bốn liền: Ai ái tranh sủng ai tranh, ai thích ăn dấm ai ăn, hoàng đế ái đi chỗ nào đi chỗ nào, đừng làm trở ngại bổn cung ăn điểm tâm. Quý Phi có một bí mật, chính mình buổi tối ngủ sau, sẽ xuyên qua đến một thế giới khác đi, nàng ở nơi đó đọc cao trung, thành tích trong ban đếm ngược đệ nhị. Đếm ngược đệ nhất là cái cùng hoàng đế lớn lên giống nhau như đúc ngốc tử. Sau đó sự tình liền kỳ quái. Trong ban ngốc tử bị đánh. Ngày hôm sau hoàng đế cũng bị đánh. Trong ban ngốc tử trên đầu đeo đỉnh nón xanh Ngày hôm sau hoàng đế đã bị phi tần tái rồi, Trong ban ngốc tử nghe nói là cái đoạn tụ Ngày hôm sau hoàng đế đã bị truyền cái kia không được; Quý Phi như suy tư gì —— Hoàng đế ở liên tiếp đã trải qua bị đánh, bị lục, bị không được thảm thống tao ngộ, rốt cuộc ở mỗ vị thế ngoại cao nhân dưới sự trợ giúp Đi tới một cái thế giới xa lạ Hắn thấy cái kia đều mau bị chính mình quên trông như thế nào Quý Phi cũng ở chỗ này Hoàng đế tưởng đi lên cùng nàng cái tiếp đón, làm nàng không cần đối hắn hành quỳ lạy đại lễ Lại không nghĩ rằng trong cung này tính tình nhất nhút nhát nhát gan không sinh sự Quý Phi, trước bước tiểu toái bộ lại đây Cho hắn một quyền. Tag: Cổ xuyên kim trọng sinh ngọt văn sảng văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tô Đường ┃ vai phụ: Tống Hành ┃ cái khác: Chương 1 đệ nhất tiết khóa Kỳ trung khảo thí qua đi, nhất lệnh người khẩn trương kích thích không gì hơn phát bài thi. Đương các ban khóa đại biểu ôm một chồng trắng bóng trang giấy về phòng học thời điểm, trừ bỏ rất ít một bộ phận học bá cùng học thần còn có học tra, đại đa số người nội tâm hoạt động chỉ có một: Xong rồi, ngày lành lại đến cùng. Bất quá tựa hồ chỉ có chín ban ngoại lệ, cái này hội tụ toàn giáo “Tinh anh” trứ danh rác rưởi ban, đang xem đến lớp trưởng ôm hồi bài thi sau trong ban đại đa số người vẫn cứ không dao động, nam sinh tụ ở bên nhau ngươi điệp ta ta cưỡi ngươi, nữ sinh ba lượng cái ríu rít mà nói chuyện phiếm chiếu gương. Lớp trưởng đem bài thi quăng ngã ở bục giảng, Triệu Tiểu Phi liền rống lên hai tiếng “An tĩnh” không có hiệu quả, chỉ có thể một người cố sức mà xuyên qua ở trong đám người phát ra bài thi. Hắn một bên phát bài thi một bên đem điểm kêu ra tới, “Cố đông đông, 43 phân!” Thu được bài thi cố đông đông nhìn thoáng qua liền đem bài thi đoàn ba đoàn ba nhét vào hộc bàn: “Bình thường phát huy sao.” “Lý sảng, 56 phân!” Lý sảng từ di động trung ngẩng đầu, mừng rỡ như điên: “Ngọa tào lão tử thế nhưng còn kém bốn phần liền có thể đạt tiêu chuẩn ha ha ha ha ha ha ha.” …… “Tô Đường, 8 phân!” Triệu Tiểu Phi đang xem đến bài thi thượng con số sau do dự một chút, sau đó làm theo lớn tiếng đọc diễn cảm ra tới. Trong ban đang nghe đến điểm khi tựa hồ nháy mắt an tĩnh một giây, sau đó lại cảm thấy thấy nhiều không trách, tiếp theo ầm ĩ lên. Chỉ thấy phòng học nhất góc, cuối cùng một loạt tới gần rác rưởi sọt vị trí, một vị tên là Tô Đường nữ đồng học yên lặng mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, nàng cúi đầu, không nói một lời mà đi Triệu Tiểu Phi trong tay lãnh trở về chính mình bài thi. Nàng một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi, ninh lông mày, đem bài thi ở mặt bàn mở ra xem kỹ một phen. Nàng chỉ mông đúng rồi một đạo lựa chọn đề, năm phần, còn có hơn nửa tuyển đề, ba phần, hai đề thêm lên cộng tám phần. Ân, rất cát lợi con số, Tô Đường tự mình an ủi mà nghĩ. Trước tòa Hướng Manh Manh chuyển qua tới, cằm để ở Tô Đường trên mặt bàn, nhìn bài thi thượng cái kia chói mắt màu đỏ con số “8”, trịnh trọng chuyện lạ nói: “Ngốc tử, ta cảm thấy ngươi gần nhất lui bước.” “Trước kia ít nhất còn có thể khảo hai vị số, hiện tại chỉ có thể khảo một vị đếm.” Tô Đường: “……” Mời các bạn đón đọc Quý Phi Dậy Đi Học của tác giả Ma An.