Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhiễu Chỉ Nhu

Thể loại: cổ trang, huyền huyễn, mặt than lạnh lùng vô tâm thần tiên công x si tình yêu nghiệt hồ vương dụ thụ, 1×1, hài, ngược tâm, HE. Editor: Canmilia Hồ Vương Chương Hoa đã nhiều lần tự lặp lời thề, lúc nào cũng văng vẳng bên tai: " “Hồ vương Chương Hoa xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Có thể hắn đã lập nhiều lời thề độc nhưng lại không chịu được nỗi khổ tương tư, vẫn tiếp tục chạy đi gặp người vô tình lạnh lùng kia. Kết quả, lời thề ứng nghiệm, thiên lôi đánh xuống, Ha, chính là tự mình tìm khổ! Tố Tu thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Hồ vương phong lưu tiêu sái này lại cuồng dại đến thế. Vì y mà nam phẫn nữ trang, vì y mà quấn quít không rời, cuối cùng thiếu chút nữa còn bị hồn phi phách tán! Báo hại y vốn là thần tiên thanh tâm quả dục cũng bị dính vào tình cảm trần tục, ngay cả là ý chí sắt đá cũng vì hắn mà hóa thành nhu tình. *** Hồ vương Chương Hoa phong lưu tiêu sái, hoa tâm bất kham, một lần vô tình gặp gỡ vị tiên quân siêu trần thoát tục Tố Tu liền nhất kiến chung tình. Năm trăm năm ôm trong lòng mối si tâm, không ngại khó khăn gian khổ vẫn một mực theo đuổi bóng hình người kia. Bị đánh, bị đá, bị lạnh nhạt, bị thờ ơ… Hồ vương chung quy vẫn không hề nản lòng thoái chí. Vì cứu đệ đệ trọng thương trong cơn nguy kịch, hồ vương nuốt lệ vào lòng hứa hẹn cùng tiên quân. Quỳ trước đất trời, ngẩng đầu khấn với thần linh… “Hồ vương Chương Hoa từ lúc này xin thề, kể từ hôm nay, một bước cũng không bước vào Thúy Phong sơn, một lần cũng không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân. Nếu làm trái lời thề này, nguyện cho ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh” Đau lòng là thế, khổ sở là thế, nhưng hồ vương thủy chung vẫn không thể buông tay. Mặc kệ lời thề, cho dù có hôi phi yên diệt cũng không kềm được nỗi khổ tương tư. Nào ngờ. Một mối tình si, đổi lại tiên quân thà tự mình hủy dung cũng muốn cùng hắn đoạn tuyệt. Hồ vương triệt để tuyệt vọng. Hắn có thể tàn nhẫn với bản thân, nhưng tuyệt không thể ngoan độc nhìn tiên quân chịu tổn thương. Thiên kiếp đến, trời giáng sấm sét, hồ vương đoạn khí… Chỉ là khi ấy, … Tiên quân đã quay đầu. Ôm trong lòng con hồ ly ngu ngốc si tình, dùng một viên hoàn hồn đan muốn đổi lấy nụ cười của người kia. Nhưng thiên ý trêu ngươi, từ giây phút hồ ly tỉnh lại, đôi mắt sáng trong ấy đã không còn hình bóng tiên quân… Đến tột cùng, là ai nợ ai, là ai phụ ai? Nợ duyên ngày trước, kiếp này trả lại… được không? *** Cảm nhận: truyện đọc khá. Vẫn theo mô típ quen thuộc của Khốn ỷ Nguy Lâu, trước ngược thụ sau ngược công, cuối cùng hốt cú chót ngược luôn hai đứa. Thụ khổ tình truy đuổi công, vì công không tiếc bất cứ điều gì, tự tôn, mặt mũi, địa vị, thậm chí đến cả tính mạng nhưng vẫn bị công lạnh lùng xua đuổi, cho đến khi tuyệt vọng, cho đến khi thân hãm trong nguy khốn không thể vãn hồi thì công bỗng chốc quay đầu… Chương Hoa là hồ ly nhưng lại si tình hơn bất kỳ ai khác. 500 mải miết đuổi theo một bóng hình vô vọng, không ngại mất mặt hóa thành nguyên hình đào nhân sâm ngàn năm, không sợ khó khăn thức trắng ba đêm để hái về bằng được đóa Thiên Sơn Tuyết Liên tươi mới cho người kia làm thuốc, mặc kệ những việc đó đối với người kia chỉ đơn giản như một cái phất tay. Tất cả chỉ vì muốn người trong lòng được vui. Tố Tu, vị thần tiên phiêu dật tuấn mỹ nhưng lãnh mặt lãnh tâm, quá khứ từng bị người yêu nhất thương tổn mà trở nên sợ hãi, mất lòng tin vào tình yêu. Dù cho tận mắt thấy Hồ vương si mê quấn quýt mình, vì mình lâm vào khổ ải, tiên quân vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ. Dù cho trái tim đã lần nữa trỗi lên những cung điệu lạ lùng, thần nhân ấy vẫn cố chấp mà dùng băng giá từng tầng rồi từng tầng phủ kín. Mãi cho đến khi Hồ vương thực sự buông tay, tiên quân mới hoảng hốt nhìn lại. Thì ra, hình bóng con hồ ly ngốc ấy, đã khắc sâu trong lòng. Cứu người, không tiếc đan dược quý giá, rốt cuộc đổi lại… là lần nữa đánh mất tim mình. Chương Hoa mất trí nhớ, lại trở về là một Hồ vương tiêu sái phong lưu, đi giữa bụi hoa cũng không hề lay dính dù chỉ một mảnh lá. Tiên quân không cam lòng, bắt giữ Hồ vương, bướng bỉnh đòi Hồ vương trả cho mình mảnh tâm đã bị hắn trộm mất. Nhưng Hồ vương nào còn nhớ gì nữa, không những không dùng ánh mắt si mê mà nhìn tiên quân, lại còn vô tình tổn thương tiên quân. Thương ở trên vai, mà sao đau lại trong tim. Một hồi si mê một hồi thương tổn. Một mối chân tình một mảnh ký ức vỡ tan. Thì ra duyên định đã từ hơn năm trăm năm trước, vì ai mà tiên quân trở nên vô tình, lại vì ai mà Hồ vương đau khổ thương tâm. Tất cả, vòng đi hơn mười tám vạn ngày đêm, đến khi ngoảnh đầu lại… … hóa ra là một mối nghiệt duyên kéo dài…. Vẫn như cũ, văn phong lúc nhẹ nhàng hài hước, khi lãng mạn ấm áp, lúc lại đau triệt nội tâm. Trách tiên quân lạnh lùng lại không thể giận tiên quân vô tình, thương Hồ vương si tình lại không thể thứ tha ngày xưa hắn yếu nhược làm người yêu đau khổ. Truyện ngược tâm một cách dịu dàng, ngược không phải tê tâm liệt phế nhưng vẫn nhè nhẹ thấm vào trong lòng. Như đã nói, vẫn phong cách cũ của Khốn Khốn, tuy dằn vặt lẫn nhau nhưng đến cuối cùng, “người có tình sẽ trở thành quyến thuộc”, Hồ vương si tình ngốc nghếch sau chót vẫn thành công bắt được cả thân lẫn tâm của mỹ nhân, mà tiên quân tưởng như lạnh lùng vô cảm lại có thể mỉm cười ôn nhu mà hôn lên bờ môi mềm mại của ái nhân chỉ để nỉ non một câu: “Đồ ngốc, ta thích ngươi.” *** Chút ngoài lề của người viết review (nếu muốn đọc truyện hay cân nhắc edit thì không nên đọc cái này nha! ^^”): Thú thật là truyện của Khốn Khốn đọc tuy ngược mà rất sảng khoái, không có cảm giác tức muốn lật bàn hay xách dao chém chết cha thằng tra công hay tên quỷ súc thụ các loại, nhưng bản thân Gek lại không thích bộ này bằng “Phược long” hay “Siếp nhãn phong lưu”, trừ khúc đầu bạn thụ theo đuôi anh công rất dễ thương và hài hước hay phiên ngoại dụ dỗ anh công lên giường thì khúc ngược nó cứ… sực sực, cảm giác không được tự nhiên không được trôi chảy, và phản ứng của anh công khi bị thụ tổn thương vẫn có gì đó dường như quá dễ dàng buông tay. Ngoại trừ chút “sạn” này ra, còn lại toàn truyện vẫn ổn, thụ của Khốn Khốn vẫn cứ đáng yêu và đáng thương như thế, còn công thì dù trước đó có lạnh như nước đá hay đơ như cây cơ thì vì mấy em thụ cũng hóa thành vũng nước ngọt chết người! =))))))))))))) *** Huyền huyễn, hài xen ngược, lạnh lùng tiên quân công x phẫn nương hồ vương thụ, thụ truy công Thanh niên áo trắng vì người yêu phản bội mà lạnh lòng phàm, đi theo con đường tu đạo, trở thành Tử Dương chân nhân Tố Tu. Một ngày kia, thế giới bình yên của y bị một con hồ yêu nhảy vào quấy phá. Đánh không được, đuổi không xong, dù gì người ta cũng là hồ vương pháp lực hơn người. Chương Hoa đối người kia nhất kiến chung tình, không tiếc nam phẫn nữ trang, biến thành một tên bán nam bán nữ. Thế nhưng, có đúng là hắn vừa gặp đã yêu y? Hàng của Khốn Ỷ Nguy Lâu thì kiểu gì mình cũng xem dù ngược công hay ngược thụ. Hiếm có ai viết văn độ dài tầm trung mà chắc tay, không đầu voi đuôi chuột được như chị. Truyện này liên quan tí với Phược Long (cũng đã edit hoàn). Edit: Canmilia ***   Thụ là Hồ Vương, công là Tử Dương Chân Nhân. Công lên núi Tuyết Sơn hái thuốc thì gặp thụ do độ kiếp mà bị thương. Thụ gặp công thì nhất kiến chung tình, ngày ngày quấn lấy công. Vì công nói không thích nam nhân mà giả nữ mặc váy cài trâm , mặt thụ vốn tuấn tú mà tô son trát phấn thành dạng bất nam bất nữ. Thụ yêu công 500 năm, có tình địch là Tam công chúa Long tộc. Hai người ngày ngày gặp nhau là đánh nhau mắng chửi nhau các kiểu, tuy là tình địch nhưng hai người không giống như các tình địch khác giết nhau tính kế nhau. Thụ yêu công tới mức mạng cũng không cần, theo đuổi 500 năm lần nào cũng bị đánh . Leo vào nhà công thì bị công đá ra ngoài , nguyện hiện về nguyên hình để bắt nhan sâm ngàn năm cho công vì đó là thứ công thích . Nguyện đợi ba ngày trên núi tuyết để lấy Tuyết Liên Sơn cho công luyện đan. Có lần công tới yêu giới hái thuốc, thụ đòi đi theo, lúc thấy công bị yêu quái cấp thấp tấn công, thụ chưa kịp nghĩ gì chay tới cản cho công rồi bị thương. Công tức chửi thụ, chửi thì chửi nhưng vẫn rất dịu dàng chăm sóc cho thụ. Để thụ ngủ trên giường của mình. Công bị thụ ngày ngày nói lời thâm tình với hi sinh, mặt dày quấn lâu nên công dần quen thụ ở bên cạnh rồi động tâm. Kiếp trước công bị phụ lòng nên không muốn yêu thêm ai nữa. Vì vậy công đuổi thụ đi, uống thuốc để quên đi thụ. Nhưng bệnh tương tư là tâm bệnh chứ có phải thân bệnh đâu mà chữa. Đúng lúc ấy em của thụ bị đạo ãi lừa lấy nội đan, không có thuốc cải tử hoàn sinh của công thì cứu không được. Thụ đành phải tới xin công thuốc , công đồng ý nhưng với điều kiện là thụ không được xuất hiện trước mặt công nữa, còn để thu thề trước mặt công. Thụ nghe điều kiện công thì lòng đau như cắt, công cũng chả khá khẩm hơn, cuối cùng thụ nhận thuốc rồi quay về không quay đầu lại. Đưa thuốc cho em trai uống xong thụ bắt đầu tính toán đi Tuyết Sơn để chịu thiên kiếp. Công thì nhớ thụ không chịu nổi bèn đến yêu giới tìm thụ nhưng thụ đã sớm tới Tuyết Sơn. Lúc công tới gần thì thiên kiếp của thụ vừa đánh xuống, công thấy thụ ngã xuống không còn sinh mệnh, nhưng công đút đan dược cho thụ để thụ sống lại. Công đưa thụ về nhà mình chăm sóc thụ, cuối cùng tỉnh lại thụ không nhoa gì mình. Công giữ thụ lại chăm sóc,từng nhiều lần hỏi thụ muốn khôi phục trí nhớ hay không ,thụ chỉ cười cho rằng 500 năm chả có gì quan trọng nên không muốn nhớ lại , tới khi hai cung nữ tới rước thụ đi thì về. Công từ hôm đó ngày nào cũng lén đi rình thụ để ngắm thụ, trốn trên trần nhà để nhìn thụ, mất hết cả tiết tháo. Công nghe thụ tới một bữa tiệc nên đi để gặp thụ, lại bị bạn thụ cà khịa có không giữ mất thì tìm. Bạn thụ sắp xếp cho thụ với em gái mình đám cưới , tức tình địch của thụ. Công nghe vậy hỏi thụ nhưng thụ vẫn đồng ý cưới, công tức bỏ về. Tới hôm cưới thì thụ bị tình địch chửi, bạn thụ vào cản thì hai anh em đánh nhau, lúc đó thì công xông lên cướp rể. Công dẫn thụ về rồi nhốt thụ trong phòng, bạn thụ tới cứu, bạn thụ với công đánh nhau ngang tay, nên bạn thụ điều khiển thụ cầm kiếm đâm công. Công không tránh để thụ đâm, rồi đuổi cả hai người đi. Thụ cảm thấy đau lòng nhưng không nhớ được gì đi gặp tình địch nghe tình địch chửi mới biết hoá ra mình từng theo đuổi công cuồng nhiệt cỡ nào. Đi hỏi hai cung nữ thiếp thân thì càng rõ ràng hơn lúc mình yêu công mất tiết tháo cỡ nào. Thụ nhớ lại thì tới nhà công, kiên trì phá kết giới để gặp công. Công ra gặp nhưng lạnh lùng với thụ, đuổi thụ đi. Thụ đành phải tự rạch mặt mình uy hiếp công, đúng như dự đoán công lập tức ngăn cản giữ thụ lại ở nhà. Mấy ngày ủ trong phòng luyện đan để chế đan hồi phục da lại thụ. Lúc tình địch thụ tới gặp công thì công nói là công yêu thụ muốn cùng thụ bên nhau. Thật ra công bài xích với tình yêu vì kiếp trước công yêu thụ tha thiết, nhưng vì lý do gì đó hai người không bên nhau được. Nên kiếp này thụ mới bất chấp theo đuổi công. P/s : Nghe Chín Vạn Tự để có cảm xúc hơn khi đọc :> Mời các bạn đón đọc Nhiễu Chỉ Nhu của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm - Thập Thế
Truyện được tác giả viết dựa trên bộ phim Sương Hoa Điếm là bộ phim thể loại BG khoác áo BL đầu tiên của điện ảnh Hàn Quốc, cũng có thể nói là phim BL khoác áo BG. Tóm lại, tác phẩm này đã làm cho tác giả Thập mỗ như bị sét đánh chết đi sống lại, rồi lại đánh chết lần nữa…Hãn. Thập mỗ vì vậy phẫn hạ quyết tâm, nhất định phải cấp Vương một người hạnh phúc sinh hoạt! Hết thảy mọi chuyện đều không phải từ một hài tử mà bắt đầu sao? Ta là như thế nào? Chuyên viết về sinh tử văn đó a. Cho nên, Vương, ngươi không thể làm cho nữ nhân sinh, vậy ngươi liền chính mình sinh đi! Thập mỗ ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi, cho ngươi có thật nhiều con nối dòng, để ngươi cùng Hồng Lân không bao giờ nữa…xa nhau! Oa ha ha ha…… *** Một phi thuyền cực đại lẳng lặng đứng thẳng giữa vũ trụ. Phía dưới nó, chính là địa cầu mấy ngàn năm trước đã bị hủy diệt hoang phế. Tinh cầu lam sắc nguyên bản mỹ lệ, hiện tại trên bề mặt lại bị bụi đất màu vàng che lấp. Đại dương cực nhỏ bé tập trung ở hai cực nam bắc, cả tinh cầu ảm đạm không ánh sáng. Cùng so sánh với cố hương từng một thời huy hoàng, Maly càng thích Mặt Trăng ở bên cạnh kích thước không sai biệt lắm với căn cứ. Trong rất nhiều truyền thuyết từ xưa, nhân loại cũng không từ bỏ được sùng bái cùng yêu thích đối với ánh trăng. Nàng chống cằm nhìn vũ trụ bên kia cửa sổ, nhìn xem Mặt Trăng bên cạnh, lại nhìn địa cầu xa xa, trong lòng nghĩ buổi tối ở địa cầu ngắm trăng sẽ là cảnh sắc gì a? Đột nhiên máy truyền vang lên một tiếng minh địch (còi). Maly đứng dậy kiểm tra một chút, sau đó nhìn thấy chu vi máy truyền dần dần toát ra một kim sắc quang trụ (cột sáng màu vàng), một bóng người chậm rãi hiện ra. Nàng vui vẻ chào hỏi: “Hi, Len, lần này nhanh như vậy đã trở lại sao? Lão ca ta nơi đó hảo ngoạn không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Len không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Hoàn hảo. Ái nhân cùng hài tử của ca ca ngươi cũng rất tốt, không cần lo lắng” “Nga, ta mới không lo lắng hắn, hắn là phúc hắc. Ha hả, Len, ta là hỏi ngươi ở thế giới của lão ca ta có gặp được chuyện gì hảo ngoạn không? Tỷ như… tinh thần lực cường hãn mỹ nam tử? Ánh mắt của Maly toát ra lục quang, cái loại ánh sáng này làm cho Len lưng có chút phát lạnh. Nói thật, trừ bỏ nữ nhi Dương Bảo Nhi của Rox ra, tối kinh khủng phải kể tới em gái Maly này của Ander. Nghe nói nàng là thành viên của một cái gì đó được gọi là『 Tổ chức Hủ 』, thâm niên rất lâu, là cấp nguyên lão (ối =))). Hơn nữa thường xuyên sử dụng một ít ngôn ngữ cổ quái, chờ một chuyện tình nào đó không hiểu, mỗi lần ánh mắt theo dõi hắn đều làm cho hắn phát lạnh. Len nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nhi tử của Ander tinh thần lực rất cường hãn, hơn nữa thực tuấn mỹ, là một mỹ nam tử. Hai nhi tử của Rox cũng đều không tồi. Còn có Yam…” “Dừng dừng, ta không phải hỏi cái này. Ai, ngươi thật sự là thiên nhiên ngốc” (ý là ngốc trời sinh) Maly cảm thấy công tác tẩy não Len so với lão ca nàng còn khó làm hơn. Phải biết rằng giống như lão ca phúc hắc siêu cấp A tinh anh của nàng, từ nhỏ đến lớn tiếp thu nàng tẩy não không ngừng, thành công thoát khỏi biến thành một các băng sơn (núi băng). Nhưng là gặp được Len thiên nhiên ngốc như vậy, lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô lực giống như dùng nắm tay đấm vào bông vải. ... Mời các bạn đón đọc Song Hoa Điếm Đồng Nhân - Sương Hoa Dạ Ngâm của tác giả Thập Thế.
Mạch - Thanh - Huyễn Ái Vô Ái
Ở hiện đại, Tiếu Mạch không được cha mẹ thương yêu, vì y là đứa con ngoài ý muốn, vì y họ buộc phải lấy nhau. Tiếu Mạch khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc không mệt mỏi và Lâm là người cho y hạnh phúc, nhưng không bao lâu sau, y phát hiện Lâm phản bội y. Hạnh phúc tan vỡ, thất vọng tràn trề, Tiếu Mạch bị tai nạn xe cộ, linh hồn xuyên về cổ đại, nhập vào ngũ hoàng tử Ly Thanh. Ly Thanh cũng giống như Tiếu Mạch, bọn họ là kết quả của những cuộc say rượu, là những đứa trẻ không được hy vọng sinh ra. Ly Thanh là ngũ hoàng tử Nhật Diệu quốc, nhưng bị hoàng tộc khinh rẻ, bởi vì y không có năng lực của hoàng tộc, lại bị câm điếc, không được ai thương yêu, hạ nhân cũng chẳng kính trọng, nhưng y cũng khát khao hạnh phúc. Đồng cảm với Ly Thanh, Tiếu Mạch tự nói rằng, hạnh phúc không cần chúng ta thì chúng ta chẳng cần hạnh phúc. Nhưng thế giới riêng của Tiếu Mạch lại bị người phá vỡ. Người đó chính là Ly Nhật Diệu, đế vương Nhật Diệu quốc, phụ hoàng của thân xác Ly Thanh, chính Ly Nhật Diệu đã phá bỏ phòng tuyến của Tiếu Mạch, làm cho Tiếu Mạch mở cửa trái tim lần nữa. Tiếu Mạch lại lần nữa muốn có được hạnh phúc thân tình, và Ly Nhật Diệu nguyện ý trao phần tình cảm đó cho y, nhưng kết quả cuối cùng hắn lại thất hứa, hắn không muốn làm phụ thân tốt, hắn muốn làm hảo ái nhân. *** “Tiểu tử kia!” Khinh gọi, Ly Nhật Diệu nắm tay Tiếu Mạch để lên trên ngực hắn, tay kia hơi run rẩy bỏ vào miệng, giống như nhấm nháp mĩ vị, một chút lại một chút hấp duẫn, liếm dính. “Phụ hoàng…..Ô…..” Tiếu Mạch cảm thấy đầu lưỡi Ly Nhật Diệu như mang theo điện lưu, ngón tay bị hắn liếm qua tựa như bị điện giật. “Không…..Ân ~~ phụ hoàng…..” Cảm giác này làm cho Tiếu Mạch hoảng hốt, muốn rút tay về, nhưng bị Ly Nhật Diệu nắm thật chặt. “Đừng sợ, tiểu tử kia! Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ không thương tổn ngươi!” Đem tay Tiếu Mạch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ xát, Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm mãnh liệt. “Tiểu tử kia…..” Trên người Tiếu Mạch trắng nõn, Ly Nhật Diệu dùng đôi môi lửa nóng ngậm quả ô mai tiên diễm, tay trái đùa bỡn quả hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, nhìn thấy chúng nó đỏ tươi đứng thẳng trong tay mình, Ly Nhật Diệu rất có cảm giác thành tựu. Tay phải dọc theo thân hình Tiếu Mạch trượt vào giữa hai chân. “A ~~” Tiếu Mạch khó chịu dục vọng ngẩng đầu, hai chân muốn kẹp lại. “Ân ~~ buông tay a! Phụ ~~ a ~~ hoàng…..Ô…..” Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, Ly Nhật Diệu nắm dục vọng Tiếu Mạch trượt động, chợt nhanh chợt chậm, khi thì trọng khi thì khinh, còn không thì xẹt qua điểm thủy quang tràn ra kinh khẩu, ánh mắt tham lam đem mị thái Tiếu Mạch động tình cất chứa. ... Mời các bạn đón đọc Mạch - Thanh của tác giả Huyễn Ái Vô Ái.
Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp - Khải Tát Nguyệt
Đây là một chuyện xưa về việc tu kiếm lên con đường NP thần thánh… Thiên chi kiêu tử Lâm Phương Sinh trên đường tu hành ngoài ý muốn gặp gỡ một con yêu quái, từ nay đi theo con đường tu kiếm bất đồng với thiên hạ…. “Sư tôn người đừng như vậy…” “Sư huynh đừng như vậy…” “Súc sinh cút ngay!” “Sâu quá…” Về cơ bản, đây chính là phương pháp tu hành vô cùng mới lạ a~ Nhân vật chính: Lâm Phương Sinh Nhân vật phụ: Hách Liên Vạn Thành, Chinh Mạc, Tư Hoa Quân, Viêm Dạ,.. *** Ngày Huyền Xương diệt quốc ấy, cũng trùng vào ngày sinh thần chín tuổi của Mục Thiên Hàng. Thiên tử vốn không cótuổi thơ, mẫu phi Mục Thiên Hàng vì bị đế quân chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả lúc sinh hạ long mạch cũng không được đoái hoài. Cung đình thâm sâu, người người tâm kế, gọn lại là nâng cao dìm thấp, Mục Thiên Hàng tuy tuổi nhỏ đã nếm trải thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay. Khi Mục Thiên Hàng sáu tuổi, hắn được đưa tới trường thái học, chia lìa cùng mẫu phi. Thiên tử Huyền Xương kia nhiều kẻ nối dòng, chỉ riêng hoàng tử công chúa cùng tuổi Mục Thiên Hàng đã có sáu, bảy đứa, cho nên kẻ không được sủng ái như Mục Thiên Hàng, từ lúc sinh ra đến nay thật chưa từng nhìn thấy long nhan. Mục Thiên Hàng đương nhiên không chuốc khổ, mỗi ngày chăm chỉ đọc sách, luyện võ, được thị vệ thiếp thân là Lâm Tụng chăm nom cho thì càng muốn thành niên, làm ra chút sự nghiệp, để cho mẫu phi ốm yếu có thể được sống thoải mái hơn. Nhưng mà tâm nguyện rất rất nhỏ ấy của hắn, cuối cùng vẫn không thể trở thành sựthật. Năm Mục Thiên Hàng tám tuổi, bốn phía Huyền Xương nạn loạn nổi lên, bộ tộc Công Dã tự xưng là hậu duệ của rồng, khởi binh từ Đại Uyên đến, thế như chẻ tre. Nội triều Huyền Xương thì rối loạn, ai ai cũng thấy bất an, người nào còn rảnh lo lắng cho một phi tần bị thất sủng? Ngay khi mẫu phi bệnh nặng khó ngờ, Mục Thiên Hàng nhằm ngay giữa lúc thiên tử bàn luận chính sự giữa triều mà quỳ gối xuống chân thiên tử, khẩn cầu phụ hoàng cho hắn được vào cung gặp mẫu phi. Nhưng đúng lúc ấy quân Huyền Xương vừa thua trận, hoàng đế đương cơn tức giận, không ai dám lấy cái việc nhỏ ấy để phiền nhiễu ông ta. ... Mời các bạn đón đọc Kiếm Tu Lãnh Loại Tốc Thần Pháp của tác giả Khải Tát Nguyệt.
Khuynh Tàn Địa Tẫn - Hạ Nguyệt
Vừa mới sinh ra thì hắn đã là thiên tài, nhưng hắn sống cô đơn hơn 20 năm, mẫu thân hắn thì sợ hắn còn phụ thân thì chỉ toàn lợi dụng hắn.  Chỉ vì hắn là thiên tài trong các thiên tài.Từ bé hắn hiểu nhiều thứ mà người khác không hiểu. Hắn nhìn thấu nhân tâm kẻ khác làm họ vừa sợ vừa kính nể hắn.Hắn, thiên tài. Hắn, cô độc.Ngày 11/3/2011, Nhật Bản động đất. Hắn, ở đó. Khi đang đi trên cao tốc, hắn thấy sóng thần ập đến dưới chân. Hắn nhảy xuống cứu 1 đứa bé. Nhưng khi thấy đứa nhỏ an toàn, hắn mỉm cười. Buông thân mình cho sóng trôi đi. Tiếng hét, tiếng khóc vang lên. Hắn mỉm cười. Ít nhất, cuối cùng có người thật tâm khóc thương cho hắn. Nếu có kiếp sau, hắn ước gì có tình thân. Y nhíu mày nhìn đứa trẻ đang đối diện mình. Trong mắt một mảng thanh tịnh. Đứa trẻ này mới 5 tuổi sao? Y không tin. Đôi mắt ấy, trầm lắng nhưng lại nhing thấu kẻ khác.Nhưng đôi mắt ấy, không xuất hiện hình ảnh của bất cứ ai, kể cả y.Y không muốn. Y muốn đôi mắt kia khắc sâu bóng hình y. Một mình y. Đứa con của y, chỉ thuộc về mình y. *** Hôm nay là lễ hội hoa đăng, năm nay nó còn náo nhiệt hơn mọi năm trước, bởi vào đúng dịp tân hoàng đăng cơ. Hoàng đế bỗng dưng thoái vị để lại ngôi vị cho thái tử, chuyện chóng vánh diễn ra chỉ trong một tháng khiến triều thần khiếp sợ. Có nhiều người đứng ra khuyên can nhưng cũng đành thất bại, đế vương kiên quyết nào ai dám nhổ lông ở đuôi cọp đâu chứ. Còn dân chúng sao? Ai làm vua hay không làm vua có đâu sao. Họ chỉ cần quan tâm rằng hôm nay trong bát có đủ cơm ăn không, ngày mai có thể cơm no áo ấm hay không, còn ai làm vua, thì họ chẳng cần để ý tới. Nhân dịp tân hoàng đăng cơ, lễ hội hoa đăng lần này càng được làm thêm rực rỡ và hoành tráng. Đêm nay, cả kinh thành rực sáng lung linh, ngay cả hang cùng ngõ hẻm cũng đều sang tỏ như ban ngày. Khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, trên sông cũng là những đèn hoa đăng nhỏ nhỏ, lững lờ trôi. Người tới người đi tấp nập, ngay cả những tiểu thư thường ngày ở trong khuê phòng cũng nhân dịp này cất bước ra khỏi cửa dạo chơi cùng những nữ tỳ, nên phải nói, trên đường phố hoan thanh tiếu ngữ không hề dứt, cảnh xuân mơn mởn cũng nhờ cảnh đẹp ý vui ấy mà thêm mê lòng người. Không ai chú ý tới một nam nhân tuấn mĩ vận thanh y đang đi một mình trong dòng người. Nam nhân đi như vô mục đích, không ngắm đèn lồng cũng chẳng nhìn những gian hàng, chỉ lặng lẽ đi như vậy mà thôi. Nam nhân thanh y đó chính là Hoàng đế bệ hạ, không, hiện tại hắn là thái thượng hoàng, hoặc là nói, ngay lúc này đây hắn chỉ là một người tên Hiên Viên Ngạo Thiên mà thôi. Hắn nhìn khắp trong đám người đang tấp nập tới tới đi đi, những đã mấy ngày rồi mà hắn chẳng tìm kiếm được bóng hình mình ấp ủ bấy lâu. Buồn khổ, có, sầu thương, có, nhưng không có tuyệt vọng. Lúc hắn nghĩ rằng Phong nhi đã mất, lúc đó hắn có tuyệt vọng, nhưng, hiện tại hắn biết y còn sống, còn sống là còn hi vọng. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, hắn đã đi rất nhiều ngày rồi nhưng chẳng thể tìm thấy người mình nhớ thương. Đột nhiên, có một tiếng chào mời vang lên bên cạnh hắn “ Công tử, mua hoa đăng đi, thả hoa đăng trên sông sẽ tìm thấy người thương.” Hiên Viên Ngạo Thiên khóe miệng co rúm, hắn là một nam nhân có đứa con lớn nhất cũng qua 20, mà còn được xưng là công tử, tuy rằng không thể phủ nhận bề ngoài được bảo dưỡng kĩ lưỡng của hắn cũng nom không quá thanh niên 25, nhưng nghe chữ công tử vẫn thấy cách ứng vô cùng. Nhìn lại thì thấy một nữ hài như tiên đồng đang mỉm cười với hắn, đưa ra trước mặt hắn một chiếc hoa đăng. “ Công tử, trời trao nhân duyên, viết tên của mình và ái nhân rồi thả hoa đăng này trên sông, ngài sẽ tìm được người thương của mình.” Nữ hài cười híp mắt, trao cho hắn chiếc hoa đăng rồi biến mất vào đám đông. ... Mời các bạn đón đọc Khuynh Tàn Địa Tẫn của tác giả Hạ Nguyệt.