Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Ngứa - Thanh Cù

 Văn Án Từ khi sinh ra tới giờ, Lâm Cam không sợ ai cả. Cho đến một ngày, mọi người phát hiện số lần gây chuyện của cô ngày càng ít ỏi. Lâm Cam: “Gây chuyện không có ý nghĩa.” “Ý cậu là gì?” Lâm Cam nhìn bóng dáng thẳng tắp của Chu Viễn Quang phía trước, nói từng chữ: “Vì có ‘ánh nắng’ rồi!” * Lâm Cam trả lời日光 – [rìguāng] là ánh nắng, chơi chữ với tên 远光 – [yuǎnguāng]: Viễn Quang. Ngày nọ, cô đang học ở thư viện cùng Chu Viễn Quang thì nhận được tờ giấy trả lời: “Chớ khiêu khích anh, anh sẽ đau đầu phát sốt. Có lẽ em chỉ muốn nắm tay, nhưng thân thể em khiến anh dục hỏa đốt người.” Cô cho rằng anh chỉ là một chú mèo nhút nhát, không ngờ lại là một con sói đuôi dài.  Văn Án Mang bên mình số mệnh đơn độc, anh chưa từng cầu nguyện với thượng đế. Cho đến khi gặp Lâm Cam, anh lại trở thành người mộ đạo nhất. Nói như vậy là bởi: Nếu thượng đế ban cho anh “món đồ” gì, thì đó chỉ có thể là Lâm Cam. ***  Dạo này mình học hành hơi vất vả nên đi tìm truyện thanh xuân vườn trường đọc giải stress, ai dè "Tâm Ngứa" làm quá tốt nhiệm vụ của mình. Mình bị dìm trong bể đường ngóc đầu lên không nổi luôn huhu...  Nam nữ chính gặp nhau lần đầu ở lớp học thêm. Chu Viễn Quang hỏi Lâm Cam đường tới lớp học thêm. Ấn tượng ban đầu của Chu Viễn Quang với Lâm Cam không tốt mấy đâu. Vì chị trang điểm khá đậm lại còn đang hút thuốc. Khá là bad girl và đại tỷ =)) Chu Viễn Quang lọt thẳng vào mắt xanh của Lâm Cam từ ánh nhìn đầu tiên. Mặt đẹp, body ổn, đã thế còn cao ráo. Haizz, đại tỷ Lâm Cam cũng là người phàm thôi nên chị rung động cái rụp )  Lớp học thêm của Lâm Cam là do thầy Trương Cương dạy, đồng thời thầy cũng là chủ nhiệm lớp của Lâm Cam luôn. Vô lớp cái chị chuyển luôn lên bàn đầu để tiện ngắm bạn học Chu. Cả lớp thì hú hồn một phen vì tự dưng một ngày đẹp trời chị đại lại từ bàn cuối phi lên luôn bàn đầu nghiêm túc học tập?!!?? Rồi chị cũng ngựa ngựa thể hiện một tí để ghi điểm với bạn học Chu. Xung phong lên bảng làm bài với anh, mà vậy thôi thì có gì đặc biệt đâu, chị ghẹo anh luôn cho nó máu  • "Tôi đâu có ăn thịt cậu?" • "Ăn tôi không ngon."  Đó vậy thôi, rồi Lâm Cam sốc khi phát hiện ra bạn học Chu là cháu trai của thầy Trương Cương =)) Sau khi chị thân với anh hơn rồi thì cũng nói là sáng có thầy quản, tối rồi thì lại gặp cháu trai thầy quản. Miệng thì nói vậy thôi chứ lại hớn hở ra mặt (Ôi bà chị không có tiền đồ này).  Từ các chương đầu, Chu Viễn Quang thể hiện mình là một người ít nói. Anh học giỏi nhưng tính tình khá trầm lặng, hướng nội. Vì hồi nhỏ từng là một đứa bé mập mạp và bị bạn bè bắt nạt, sau này anh ép bản thân giảm cân rồi gặp chứng chán ăn. Nhưng Lâm Cam như tia nắng thanh mát xông vào cuộc sống quạnh quẽ của anh vậy. Lúc đầu anh nghĩ chị như dân giang hồ nhưng khi bắt gặp cảnh chị đi giải vây cho bạn thân Tiết Giai Kỳ của mình thì anh nhận ra mình sai rồi. Vì Lâm Cam vốn là một cô gái có lòng nhiệt thành và tốt bụng vô bờ bến. • "Lưu Hân Tĩnh, không có ai trời sinh đã kiêu ngạo hơn người, cậu đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác. Vì thế tôi cũng không đánh cậu thêm nữa, cậu đàng hoàng một chút cho tôi. Nếu còn ngấm ngầm bắt nạt Tiết Giai Kỳ nữa, đừng mong tôi lại tha cho cậu."  Nhìn tag truyện nữ truy là tự động hiểu luôn. Lâm Cam năng suất lắm, truy là truy tới cùng. Chị ráng sửa thói xấu của mình. Lười nhưng vẫn ráng dậy sớm hơn vì sợ bạn học Chu chờ. Ghẹo anh muôn nơi, nói chuyện thì luôn có hơi thở lưu manh. Haha nhưng chia buồn với chị vì chị không phải sói xám trong câu chuyện "Cừu vui vẻ và sói xám" đâu. Chị là cừu đội lót sói, còn con sói thật thì đang lẳng lặng làm cừu non ngây thơ kia kìa   Truyện rất ngọt, ngọt từ lúc cà cưa tới lúc yêu nhau đến khi cưới về nhà luôn. Lúc còn đi học thì hai người giúp nhau học. Hai bạn đều học giỏi hết, Chu Viễn Quang thì ra sức phụ đạo môn tiếng Anh cho Lâm Cam. Chứ cái tài viết văn tiếng Anh của Tâm can nhi thật sự không nỡ nhìn thẳng. Từ đơn thì không có, chỉ biết dùng phương pháp ghép từ. Bài văn viết về ước mơ thì viết ước gì mình có bông hoa bảy cánh, mỗi cánh một điều ước, cánh cuối cùng ước thêm một bông khác  Tham deso luôn á :v  Nhà Lâm Cam thì có bame cực phẩm lắm, nhưng sau này mẹ chị thay đổi suy nghĩ đi thì đã tích cực hơn nhiều rồi. Còn ca của ba Lâm Cam khó quá bỏ qua, mọi người đọc truyện là biết. Thực ra vì tình trạng ích kỷ của ba mẹ Lâm mà Lâm Cam đã lỡ mất môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học. Nên chị quyết định học lại một năm. Thi xong thì tới học cùng trường với học trưởng Chu thôi.  Tới đại học thì mình sốc nhẹ vì tính cách của Chu học trưởng quay ngoắt 180 độ. Chính xác là bắt đầu lộ nguyên hình là con sói xám còn hay ghen tuông. Mặc dù cái hũ giấm to đùng đó đã phát tác từ hồi cấp 3 rồi :v. Có người tặng nước trái cây cho mình cũng sợ Lâm Cam hiểu lầm nên vội đi giải thích. Nói chung là anh đáng yêu dữ lắm   Các đoạn phía sau thì không ngược chút nào hết. Phải khẳng định là các tình tiết đầu ngược cẩu F.A nặng luôn. Yêu nhau, sống chung, tốt nghiệp, kiếm việc làm, kết hôn, có con,... Rất viên mãn.  Mình cảm động về bức thư ở cuối truyện mà Chu Viễn Quang viết cho Lâm Cam vào mùa đông 2016, khi Lâm Cam chạy tới trấn Phần để tìm Chu Viễn Quang trong khi mình thì chưa hết sốt. *** Lâm Cam luôn cảm thấy mặc áo cưới vào ngày hè ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Chu Viễn Quang luôn cưng chiều cô lần này thái độ lại rất kiên định. Chọn ngày chỉ là hình thức tượng trưng để gia trưởng tham khảo, thực chất vẫn do anh quyết định. Tới tối, Lâm Cam nằm trên giường nhìn ảnh tiệm áo cưới gửi đến: "Nếu không em lùi lại ngày nhé, mùa hè nóng quá." Chu Viễn Quang bỏ sách trong tay xuống bàn bên cạnh, đưa tay kéo cô vào ngực mình: "Ra cửa là vào xe, xuống xe là nhà hàng, nóng không tới người em." Lâm Cam tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, vùi đầu vào dụi dụi. Cô đưa tay nắm góc áo anh nghịch nghịch, nói chuyện thờ ơ: "Em mà vã mồ hôi, lớp trang điểm nhòe đi thì xấu lắm." Chu Viễn Quang cười khẽ, các ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào trán cô, sau đó cúi đầu hôn một cái, giọng mang vẻ dụ dỗ và cưng chiều: "Em có thế nào cũng xinh đẹp." Lâm Cam không vui, mặt xịu xuống, tay theo bản năng lần từ mép áo thăm dò vào trong, không ngừng vuốt ve vòng eo gầy gò của Chu Viễn Quang. Cảm giác tốt đẹp này khiến cô thỏa mãn híp mắt lại. "Xinh đẹp cũng phải so sánh với gì chứ? Lúc nào em xinh đẹp nhất, lúc nào khó coi nhất?" Chu Viễn Quang vểnh môi cười, giả bộ suy nghĩ. Lâm Cam nhướn mày: "Nghĩ một lúc, có phải phát hiện lúc nào em cũng xinh đẹp không." Chu Viễn Quang bật cười, đưa tay với lấy kính để ở bàn bên cạnh đeo lên, sau đó nhìn Lâm Cam chằm chằm. Bị ánh mắt của anh nhìn tới thẹn thùng, Lâm Cam vùi đầu, nói chuyện cũng có chút buồn bực: "Anh nhìn gì?" "Anh nhìn xem vợ nhà ai mà mặt dày như thế, không biết thẹn thùng chút nào." Lâm Cam híp mắt nhìn anh, tay ôm eo anh, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Viễn Quang để kính xuống bàn, ôm cô chui vào chăn. Đèn bị tắt đi, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ánh từ bên ngoài vào. Anh đỏ mắt, cô phải khóc lóc cầu xin như đêm cầu hôn đó. Cuối cùng, vào khoảnh khắc phóng thích, Chu Viễn Quang cắn rái tai cô, đầu lưỡi đưa ra liếm môi mỏng, giọng khàn khàn hấp dẫn: "Em lúc này, là đẹp nhất." Lâm Cam mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn tha lỗi cho anh vì bắt nạt cô tới sức cùng lực kiệt. Ai bảo anh luôn nói những lời ân ái như thế chứ. Hôm sau, vào lúc Lâm Cam rời giường, Chu Viễn Quang đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản. Hai người có giao hẹn, anh làm bữa sáng, cơm trưa hai người ăn ở bên ngoài, cơm tối do Lâm Cam làm. ... Mời các bạn đón đọc Tâm Ngứa của tác giả Thanh Cù.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Bỏ Trốn
Converter: ngocquynh520 Edit: Su_ri Thể loại: ngôn tình hiện đại, ngược sủng. Bởi vì cha mẹ chia tay cho nên Kiều Minh Hạ lại theo mẹ tái giá, ngày đầu tiên bước vào cửa thì cô đã phải chịu khổ bởi người anh trai mới ghét bỏ cô. Lúc nào anh ta cũng chỉ coi thường ý tốt của cô mà còn chê cười, hơn nữa còn đe dọa cô. Đối mặt với sự lạnh lùng của anh ta, cô quyết định nhẫn nại thuyết phục. Nào có thể biết được, tên đàn ông tồi tệ này lại tổn hại đến luân lý đạo đức. Chẳng những cường hôn cô, còn bắt cô trở thành người phụ nữ của anh ta. Tịch Mộc Thức Minh anh dám thề: cho đến bây giờ cô không phải em gái của anh. Mẹ anh vì uất ức mà chết, làm sao anh có thể tiếp nhận hai mẹ con bọn họ. Mà đứa con gái riêng kia lại muốn dùng sự ôn nhu dịu dàng tới cứu gia tộc hắc đạo bọn họ. Nực cười! Con gái của hồ ly tinh sao có thể là thiên sứ chứ! Vậy mà, sự đơn thuần, thiện lương của cô lai khiến anh có chút động lòng…… Không thể! Đối với bọn người xâm nhập này, anh tuyệt đối không thể mềm lòng… *** Trên chiếc xe danh tiếngxa hoamàu đen, Kiều Minh Hạ lại một lần nữa đảo mắt quan sát mọi người ngồi trong xe, bao gồm có mẹ cô ngồi bên cạnh, người lái xe và vị trợ lý cấp cao, cảm thấy không thú vị liền quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe. Vừa rồi lúc đi theo mẹ vào sân bay Naritathì cô vẫn liên mồm dùng tiếng Trung hỏi lung tung hết cái này đến cái kia, không nghĩ tới lại khiến mẹ nhìn cô với ánh mắt không vui. “Từ hôm nay con mang họ Tịch Mộc chứ không phải họ Kiều nữa, nhớ chưa?”Úy Tử dặn đi dặn lại cô. Cô gật đầu một cái đáp lại kỳ vọng tha thiết của mẹ. Cô cũng biết cuộc sống sau này sẽ thay đổi 180 độ. Nhưng cô không thể quên sạch khoảng thời gian 13 năm trước a! Đã hơn một giờ kể từ lúc rời sân bay mà mọi người vẫn một vẻ trầm mặc như vậy, không phải là buồn bực đến chết sao? Cô biết bây giờ bọn họ đang đến Kyoto, một cố đô nổi tiếng của Nhật Bản. Nhưng lần này không phải cô đi du lịch, cũng không phải đi nghỉ mát mà là đi định cư, bởi vì mẹ muốn tái giá với một người tên là Tịch Mộc Nhất Chi Trợ, về làm vợ kế của người đó. Tên mẹ rất đẹp, gọi là Úy Tử. Từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy cha mẹ đều “tương kính như tân”, không quá mức nồng nhiệt. Ba năm trước, cha cô vốn là bác sỹ trong tổ chức nhân đạo MSF(Bác sỹ xuyên biên giới - Medecins Sans Frontieres)sang Châu Phi rồi mắc bệnh mà qua đời, cho nên bây giờ mẹ tái giá rồi đem cô đến Nhật Bản. Tuy còn nhỏ nhưng cô biết cũng không ít. Lần trước mẹ nói cho cô cha dượng cô Tịch Mộc Nhất Chi Trợ là đại gia tộc trong giới kinh doanh, hai phái hắc bạch đều phải kính trọng gia tộc Tịch Mộc vài phần…., đến đây cô sẽ có thêm một chị gái và ba anh trai. Đây mới là điều làm cô cảm thấy tuyệt diệu nhất! Cô là con một, vẫn muốn có thêm anh chị em làm bạn, không phải bây giờ đã có rồi sao, trong lòng bèn đặc biệt trông đợi! Cô nhất định phải cùng anh chị em sống chung thật tốt, cùng nhau học tập, cùng nhau nói chuyện phiếm. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đột nhiên cười ra tiếng. Úy Tử thấy lạ hỏi con gái: “Sao vậy?” Minh Hạ mạnh mẽ lắc đầu. Làm sao cô có thể nói với mẹ vì sắp co anh chị em mà cười trộm đây? Lại trầm mặc một hồi lâu, đến khi xe đi vào một đình viện thật lớn, cô cực kỳ hưng phấn mà kêu lên: “A! Đến rồi”. Cô nhanh chóng nhảy xuống, hít thở sâu mấy cái. Không khí trong lành thật tốt a! Trên xe chật chội, không khí không được tuần hoàn khiến cô cực kỳ khó chịu, nhưng chưa được năm giậy, mẹ ở phía sau lập tứckéo cô đến bên cạnh, quở trách: “Minh Hạ, sao lại không có quy củ vậy!” Cô bĩu môi nói: “Con hóng mát một chút cũng không được sao? Vừa rồi ở trên xe thật khó chịu mà!” Úy Tử tức giận, lại dặn dò con gái: “Minh Hạ, ở nơi này là người mới đến, phải ngoan ngoãn nghe lời mới có thể hòa thuận với anh chị em. Chỉ cần con ngoan ngoãn thì con sẽ là ngũ tiểu thư có thể kêu mưa gọi gió, vô cùng uy phong. “Con đến đây không phải để thể hiện uy phong mà!” Trực giác cho cô thấy, đáp án này là tốt nhất. Cô không thích mẹ dặn dò như vậy, cảm thấy như vậy là dối trá. Vì để cho người khác yêu thích mà phải giả bộ ngoan hiền sao?” “Phu nhân, tiểu thư, xin vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!” Một người phụ nữ lớn tuổi mặc ki-mô-nô màu xanh đậm đi về phía bọn họ nói, đồng thời ra lệnh cho mấy người phụ nữ trung niên cũng mặc ki-mô-nô mang hành lý của bọn họ. Minh Hạ quay đầu nhìn lại, trời ạ! Đây là chuyện lạ thế giới nha! Đây chính là nhà mới của cô sao? Ngôi nhà lớn theo kiến trúc kiểu cổ kính truyền thống Nhật Bản, không nhìn được đến cuối tường rào, mà hai bên cửa chính có mấy người phụ nữ mặc ki-mô-nô cùng mấy người đàn ông mặc tây phục đứng xếp hàng. Lúc cô theo mẹ đi đến gần cửa chính thì mọi người đồng thời cúi gập 90 độ hành lễ với bọn họ, hô to: “Hoan nghênh phu nhân, tiểu thư về nhà!” Minh Hạ chưa bao giờ trải qua tình huống phô trương như vậy, không khỏi cảm thấy choáng váng, dừng bước lại, yên lặng chăm chú nhìn mọi người. Cô biết bộ dáng mình bây giờ chẳng khác gì một cô gái quê mùa, nhưng cô không thể khống chế được bản thân. “Minh Hạ”, Úy Tử không hài lòng gọi cô. “Dạ”, cô lập tức theo mẹ đi vào cửa. Ở đây mọi người đều lễ phép cung kính với cô, nhưng tất cả đều y phục giống nhau, động tác giống nhau, như đã được công thức hóa vậy. Đúng, trong đầu nàng lóelên ba chữ “công thức hóa”, mọi người giống như ở trong trường học, không có người tốt người xấu, mọi người đều mặc đồng phục, theo yêu cầu của giáo viên mà thi lễ. Cô cảm thấy nơi này….. có chút xa cách. Cô đi tới một vườn hoa rất lớn kiểu Nhật. Chiếc cầu nhỏ tao nhã, nước chảy róc rách, khắp nơi đều là trúc lá tươi tốt tỏa bóng mát, cảnh quan tự nhiên, cùng với bày trí của con người, chỉ cần hòa mình vào trong đó, tâm tình bỗng trở nên thư thái lạ thường. Đoàn người dừng lại ở sau một cánh cửa giấy lớn. “Lão gia, phu nhân và tiểu thư đã tới”, người phụ nữ mặc ki-mô-nô xanh đậm hướng bên trong cửa nói. “Vào đi” Lúc cánh cửa giấy kia được kéo ra, Minh Hạ thấyngười đàn ông trung niên mặc ki-mô-nô đối diện mỉm cười với mẹ. Đây là…. Cha dượng mới của cô? Trên trán người đàn ông có mấy nếp nhăn thật sâu cùng vài sợi tóc bạc đã ám chỉ tuổi tác thực sự của ông, nhưng thân thể khôi ngô cùng khuôn mặt cởi mở cho cô biết người đàn ông này tuyệt đối không vì tuổi đã xế chiều mà mất đi vẻ uy nghiêm trời sinh. Úy Tử nhìn thấy Tịch Mộc Nhất Chi Trợ, lập tức cúi đầu gập người chào, sau đó cả người quỳ sấp trên mặt đất. “Kính chào lão gia!” Minh Hạ ngẩn người, kinh ngạc nhìn hành động của mẹ. “Tốt lắm, mau đứng dậy đi, đừng làm đứa bé hoảng sợ!”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ tươi cười tiến lên đỡ Úy Tử dậy. “Sao lại hành lễ lớn vậy? Đừng để Minh Hạ nghĩ tôi là một người cha tồi tệ không ai bằng mà chán ghét chứ”. Úy Tử cười khẽ, quay đầu lại nói với con gái: “Minh Hạ, mau lại đây chào hỏi cha!” Minh Hạ chần chừ một lúc, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Mộc Nhất Chi Trợ rồi lớn tiếng tự giới thiệu: “Cha, lần đầu tiên gặp mặt, xin chào. Con tên là Minh Hạ, “Minh” trong “quang minh”, “Hạ” trong “xuân hạ thu đông”, năm nay mười ba tuổi, từ nay về sau đều nhờ người chăm sóc. “Tử, em dạy con nói như vậy ư? Không phải là con không hiểu tiếng Nhật sao?” “Nửa năm trước khi lão gia nói với em muôn đưa mẹ con em đến Nhật Bản thì em đã cho con học tiếng Nhật rồi, mặc dù không thể nói là tốt, nhưng cơ bản có thể ứng đối đơn giản được!” “Con nói sai gì sao?” Minh Hạ kéo tay mẹ, nghi ngờ hỏi. Mẹ cùng với cha mới rốt cuộc là đang nói chuyện gì? Cả hai người đều nói rất nhanh, cô nghe không hiểu được. “Minh Hạ, con không nói sai chuyện gì, ngược lại cha cảm thấy con rất giỏi!” Tịch Mộc Nhất Chi Trợ đi về phía cô, khen ngợi nói. “Cha…..” Minh Hạ ngạc nhiên nhìn ông, “Cha nói được tiếng Trung?” “Đúng”, người đàn ông trung niên nở nụ cười ấm áp, “Cho nên Minh Hạ, về sau nếu có việc gì cũng đừng ngại nói với cha, cha nhất định nghe hiểu được”. Minh Hạ nghe ông nói, gò má đỏ ửng, “Cảm ơn cha, nhưng mẹ nói ở Nhật Bản thì không thể không hiểu tiếng Nhật”. “Đúng, cho nên Minh Hạ phải ở đây học giỏi tiếng Nhật nha, có như vậy cuộc sống mới vui vẻ”, ông rất thích cô con gái mới ôn thuận động lòng người này. “Cha, cảm ơn cha!", cô không tự chủ được đưa hai cánh tay về phía cha, ánh mắt long lanh hơi mờ mịt. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ ôm lấy Minh Hạ nhỏ bé, hôn một cái lên mặt cô, “không cần cảm ơn, ngược lại cha muốn cảm ơn con đã nguyện ý làm con gái cha. Con xuất sắc như vậy làm người khác yêu thích, cô con gái này là ta được ban cho!”. Dường như bọn họ rất có duyên vời nhau, vừa nhìn thấy Minh Hạ ông đã cảm thấy rất vui mừng. “Lão gia, ông đừng nói vậy, là ông không ngại chứa chấp hai mẹ con em, chúng em mới không phải không có nơi nương tựa”. Úy Tử đi về phía hai cha con, xúc động ôm bọn họ. “Được rồi, đừng nói những lời khách sáo nữa, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, không nên quá khách khí!”, Tịch Mộc Nhất Chi Trợ mỉm cười, dùng cánh tay trống vỗ nhẹ bà xã. “Cha, cha thật tốt! Cha yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn không làm người phiền muộn”. Tịch Mộc Nhất Chi Trợ hòa ái dễ gần làm lo lắng của Minh Hạ hoàn toàn biến mất, trước khi đến Nhật cô còn tưởng người cha dượng này sẽ không thích cô vì cô không phải là con gái ruột, thì ra cô nghĩ sai rồi!”. Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Bỏ Trốn của tác giả Tiểu Đào.
Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
Tên gốc: 书虫在清朝的米虫生活 Tác giả: Thiên Bản Anh Cảnh Nghiêm - 千本樱景严 Edit: Vi Ánh Nữ chính: Đọc sách uyên bác, không đủ chiều sâu. Tiềm năng vô cùng, tính trơ mạnh mẽ. Thanh thuỷ văn, một nửa là hư cấu, cho nên nữ chính không phải là nhân vật có thật trong lịch sử, chỉ là tưởng tượng. Tứ Tứ vẫn là Tứ Tứ kia, sẽ không chuyên sủng một nữ nhân. Nữ chính vẫn là nữ chính, yêu nhất bản thân, sẽ không để một người nam nhân ngăn trở bầu trời của chính mình. *** Nữ chính: Thích đọc sách, uyên bác, nhưng không đủ sâu sắc. Rất có tiềm năng, nhưng bản tính trơ lì chậm tiến. Truyện một nửa là hư cấu, vậy nên nữ chính không phải là nhân vật có thật trong lịch sử, chỉ là tưởng tượng. Tứ Tứ vẫn là Tứ Tứ kia, sẽ không chuyên sủng một nữ nhân. Nữ chính vẫn là nữ chính, yêu nhất bản thân, sẽ không để một nam nhân che lấp khoảng trời của mình. NHẬN XÉT VỀ TRUYỆN: Của người edit: mình đã gặm nhấm xong convert, thấy truyện khá là hài hước và giải trí. Rất tiếc là không dành cho ai đang tìm truyện về tình yêu sâu đậm, chết đi sống lại =)) (Vụ tình cảm ở truyện này nhẹ hơn cả lông hồng ý ~) *** Nữ chính Trình Mỹ Hảo sống ở thời hiện đại là một người thích đọc sách, uyên bác hiểu nhiều nhưng không sâu sắc cho lắm. Một đêm mát trời cô đang đọc sách về triều đại Khang Hi thì chợt ngất đi, tỉnh dậy đã thấy bản thân xuyên không về thời Khang Hi, trở thành Đông Thục Lan, vợ mới cưới của Tứ bối lặc – hay còn gọi là Tứ Tứ. Thật ra tuy nội dung như vậy, nhưng bộ truyện có cái tên siêu dài và nội dung hơn một trăm chương này không giống như những tác phẩm xuyên không thường thấy. Không có những tình tiết đậm lãng mạn, nữ chính không si tình cũng không cao ngạo, nam chính cũng không cuồng mê chỉ yêu mỗi nữ chính, cũng không có nhịp điệu gay cấn lung trời chuyển đất thay đổi chính sự gì cả. Cả câu chuyện dường như kể lại cực kì chân thực cuộc sống sau xuyên không muốn khó thì khó, muốn nhàn thì sẽ nhàn của cô gái Mỹ Hảo. Mỹ Hảo không coi việc bị xuyên không là tai họa gì khủng khiếp, cũng không có nhu cầu thể hiện bản thân để thay đổi triều đại mà chỉ an phận đọc sách, sống đời cách cách trong phủ của Tứ Tứ. Nhàn nhã, vui vẻ, biết tận hưởng, lâu lâu làm nghĩa vụ gối chăn của vợ cho chồng thế là xong. Cá nhân tôi thấy truyện này có YY nhưng không quá lắm, nhưng không có yêu đương gì cả. Một vài người đọc thấy có thì có lẽ có, nhưng hơi nhạt. Dường như giữa Tứ gia và nữ chính Thục Lan chỉ là hai đường thẳng chạy song song, dính líu vào nhau ở nghĩa vụ của vợ và chồng đã được mặc định, ngoài ra thì không có gì đậm đà, sâu sắc giữa hai người cả. Vì vậy câu chuyện này vừa có một sự nhàm chán, không đặc sắc khiến người đọc có cảm giác không hay lắm, đọc cho vui thôi. Nhưng bên cạnh đó, cũng có thể công nhận rằng câu chuyện phản ánh cuộc đời xuyên không rất thực tế, không lãng mạn hóa nó quá đáng đồng thời thể hiện một nữ chính rất biết lý trí, biết nắm bắt tình hình của bản thân. *** Khác với bên ngoài đang sôi sùng sục, trong phủ Tứ bối lặc lại tương đối bình tĩnh, nếu mọi chuyện đã định thì điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ xem ai nên ra mặt. Ô Lạp Nạp Lạt Thị thân là đích phúc tấn, lại có đại a ca, vậy nên địa vị sẽ không chịu chút tổn hại nào, kể cả vị công chúa Triều Tiên kia có vào cửa thì tối đa cũng chỉ có thể làm trắc phúc tấn. Nếu Ô Lạp Nạp Lạt Thị nghênh chiến mà không may thua thì dường như sẽ tổn hại mặt mũi của Tứ bối lặc. Cho nên, sau khi mọi người thương thảo xong xuôi liền cho ra đáp án như bên ngoài phỏng đoán – bước đầu tốt nhất cứ để Niên trắc phúc tấn ra mặt. Hơn nữa xem tình hình này thì khá chắc chắn Khang Hi cũng sẽ đến xem náo nhiệt. “Tiểu thư, người thấy Niên trắc phúc tấn có bao nhiêu phần thắng?” Tiểu Thúy thấy Đông Thục Lan đọc được một đoạn đã khép sách lại, nhắm mắt dưỡng thần, liền đem nghi vấn của mình hỏi ra miệng. Khụ, chủ tử các viện bây giờ đều coi tiểu thư nhà nàng như thầy bói, không phải tiểu thư chỉ đánh cược thắng một lần vào năm ngoái thôi sao, vậy mà đại nha hoàn bên người trắc phúc tấn cứ liên tục tới tìm nàng. Với lại chuyện này thì sao có thể xem tướng mà đoán thắng thua? Cho dù có đoán ra được, chắc chắn tiểu thư cũng không tự nguyện dây vào mớ bòng bong này. “Phần thắng gì?” Thục Lan mở mắt ra. “Chính là chuyện Niên trắc phúc tấn cùng công chúa Triều Tiên tranh tài lần này. Cả kinh thành đều đang truyền nhau.” “Tranh tài gì?” “Còn tranh tài nào nữa? Hai bên đều là tài nữ có tiếng, đương nhiên là sẽ đấu cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, đủ các loại tài nghệ.” “Ồ tài nữ! Không biết là nước mấy phần(*)? Nếu khoảng cách giữa các nàng không rõ ràng như chữ viết bút lông của bản tiểu thư đặt cạnh chữ viết bút lông của phúc tấn thì kết quả của cuộc so tài này sẽ hiển nhiên phụ thuộc vào việc bối lặc gia có muốn thắng hay không thôi.” (*) Đọc tiếp sẽ hiểu =)) “Hả?” Tiểu Thúy có phần mơ hồ: “Tiểu thư, nước cái gì phần cơ?” “Chính là tài nữ đó. Không phải đều do người ngoài thổi phồng lên sao? Ra ngoài nhiều, thi từ nhiều, được người bình phẩm nhiều thì đương nhiên sẽ nổi tiếng. Nước ở đây giống như trong “rượu trộn nước” vậy, không thể nhìn mà nói trước được có bao nhiêu phần thực tài. Nếu ta là Niên thị thì bây giờ ta sẽ cấp tốc cho người đi thu thập chữ viết, thi từ cùng những bức họa của vị công chúa kia, nếu chênh lệch không quá lớn thì có thể vô ưu mà làm những gì nên làm.” “Nô tỳ không rõ.” “Trong thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, chỉ trừ mỗi “kỳ” là có thua thắng rõ ràng, còn lại những thứ khác đều vô cùng mơ hồ, không có quy định rạch ròi thắng thua. Ví dụ như chữ viết bằng bút lông, nếu như lấy chữ của ta so với phúc tấn thì đương nhiên không có gì để nói, thế nhưng khi đặt chữ của hai người thực lực tương đương nhau vào cùng một chỗ để so sánh thì sở thích cá nhân của người so sánh sẽ chiếm một phần rất lớn trong việc phân định thắng thua. Hắn có thể nói chữ của ngươi thiên về mềm mại, hay nói chúng thiên về cứng cỏi. Ngươi sẽ không phản bác được, bởi căn bản cũng đâu có luật nào quy định rõ ràng.” Đông Thục Lan thấy Tiểu Thúy vẫn còn chút khó hiểu liền thầm thở dài, nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ngốc nghếch. Nhưng mà ngốc một chút cũng không sao, mặc dù khi nói chuyện có hơi mệt nhưng rất hợp để giữ bên người. “Ta nói rõ ràng hơn là được. Ví dụ như khi nghe hát thì tiểu thư ta thích nghe những khúc anh hùng ca, còn ngươi lại thích nghe những điệu hát dân gian vùng Giang Nam. Khi hai người đàn hai thể loại khác nhau, không kể đến họ đàn hay hay dở, ta sẽ cảm thấy dân ca Giang Nam không đủ khí thế, ngươi sẽ cảm thấy anh hùng ca quá bi tráng, trên thực tế thì đây là hai thể loại nhạc khác nhau nên không thể đem ra so sánh được, thế nhưng nếu cho bỏ phiếu không phải ngươi sẽ chọn vị nhạc công đàn khúc dân ca Giang Nam sao?”   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều của tác giả Thiên Bản Anh Cảnh Nghiêm.
Ngoảnh Lại Mỉm Cười
Trái tim Tùy Ức xốn xang, vô thức nép sát người anh, “Thời niên thiếu anh có thứ gì mong mà không được không?” Tiêu Tử Uyên đắc ý, “Anh có mong, và cũng có được rồi.” Tùy Ức sửng sốt, mở to mắt nhìn anh. Tiêu Tử Uyên đan mười ngón tay vào tay Tùy Ức, ngoảnh nhìn cô, giọng từ tốn trầm thấp vang lên trong đêm vô cùng động lòng người, “Anh tính rồi, từ lần đầu tiên biết em đến giờ, anh đã yêu em mười bốn năm.” *** Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Họ quen nhau đã vài năm kể từ khi Tùy Ức bước chân vào ngôi trường này do một đàn anh chung của hai người giới thiệu, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ là sự lạnh lùng, khách sáo của đàn em và đàn anh trong trường. Họ biết trong lòng họ có đối phương, nhưng chẳng ai chịu nhấc chân đi về phía đối phương cả. Đến năm cuối đại học của Tử Uyên, anh cứ cho rằng mình có thể điềm đạm đợi xem đối phương làm gì, nhưng thoắt cái đã không chờ đợi nổi. Tiêu Tử Uyên bước đến đầu tiên, “thả thính” với Tùy Ức về tình cảm của anh một cách mạnh mẽ. Tuy rằng cô gái thanh cao đó còn nhiều góc tối trong tim, một lòng muốn học xong để trở về quê nhà phụng dưỡng mẹ nhưng vẫn không tránh nổi sự tấn công tuy trầm lặng mà mạnh mẽ của đàn anh Tử Uyên. Trái tim cô đã dần dần rung động. Dù có gặp anh hay không, dù ở gần hay xa, trong thế giới của cô, anh vẫn luôn hiện hữu. Cô do dự, do ban đầu hiểu lầm cô nên Tử Uyên cũng ngần ngại. Họ nghĩ rằng có duyên nhưng con đường của cả hai quá xa cách thì sẽ chẳng có cách nào ở cạnh nhau. Biết trước không có kết quả nên họ chẳng dám bắt đầu. Thế nhưng, trăm sông ngàn biển cũng chẳng ngăn cách được tiếng gọi trái tim. Tiêu Tử Uyên hiểu rõ lòng mình, anh hiểu rằng sẽ không thể để cô chạy thoát khỏi anh, không để Tùy Ức trốn chạy tình cảm của hai người. Tử Uyên đi du học. Nhưng giữa anh và Tùy Ức không bao giờ là kết thúc. Chỉ bằng một món quà gửi về, một chiếc chìa khóa nhà và lời dặn dò chăm sóc hai chậu cây cảnh, Tử Uyên đã rất rõ ràng: Cô sẽ không bao giờ xa rời anh được nữa. Giữa hai nhân vật không có nữ phụ, nam phụ. Không có gian truân do người thứ ba vì cả hai đều có lực sát thương cực mạnh mẽ với đối phương. Với những người không muốn liên quan, họ nhẹ nhàng chặt đứt quan hệ, không để dây dưa hay điều tiếng hiểu lầm. Trắc trở duy nhất giữa họ chính là bóng tối sợ hãi tình yêu trong lòng Tùy Ức và chuyện gia đình của Tiêu Tử Uyên. Từng bước, từng bước một, mọi thứ đều được đại sư huynh tài giỏi dần dần giải quyết. Anh về Giang Nam thuyết phục cô và mẹ. Anh để cô có niềm tin vào ngày mai của hai người. Anh nhờ bạn bè xây dựng viện dưỡng lão ngay chính quê hương của Tùy Ức, để cô có thể yên tâm về người mẹ của mình. Anh thuyết phục gia đình tin vào việc anh có thể gánh vác sự nghiệp và chăm lo cho cô. Anh cho cô thời gian, đồng thời cũng cho bản thân thêm cơ hội để hoàn thành mọi thứ, để cô có một bầu trời riêng tự do quyết định chuyện tình cảm của mình. Cuối cùng, anh đã thành công lôi cô ra khỏi chiếc vỏ ốc dè dặt, tự mình bước đến bên anh và trao cho anh tình cảm thuần khiết nhất của cô. Giữa họ, vốn đã định trước một cái kết vẹn toàn. “Bao nhiêu năm sau Tùy Ức cũng không nhớ rõ tại sao Tiêu Tử Uyên lại nhìn trúng cô, nhưng cô lại nhớ anh đã từng trịnh trọng ở bên tai nói với cô những câu nói thâm tình: “A Ức, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh, cho em sống ngang ngược cả đời.” Nhận xét truyện: Điều khiến bộ truyện này trở lên hấp dẫn có lẽ là sự an tĩnh và bình yên trong từng câu chữ của tác giả. Trung Quốc vốn là một đất nước coi trọng nhân khí và cốt cách con người. Các nhân vật trong truyện đều thể hiện rất rõ sự coi trọng đó. Không cần có tài sắc vẹn toàn, không cần quyền lực và tiền bạc, khí chất con người là điều quan trọng nhất. Tùy Ức là một cô gái mang hơi thở thời đại đậm nét như vậy. Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ như bộ ba cô bạn cùng phòng của Tùy Ức: Hà ca tomboy cá tính, Tam Bảo ngốc nghếch và luôn mạnh miệng một cách đáng yêu, Yêu Nữ dám yêu dám từ bỏ vì lý tưởng của mình. Những nhân vật khác như từng người trong gia đình của Tiêu Tử Uyên, bà Thẩm Sàn – mẹ của Tùy Ức, hay hội nam thần cùng phòng của đàn anh họ Tiêu. Họ đều có một khoảng không  khác của mình để thể hiện cá tính. Chỉ bằng một vài nét chấm phá, họ đã thể hiện được bản thân mình rất rõ ràng, đáng nhớ. Truyện đọc rất phù hợp với các bạn đang ở lứa tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Không có nhiều sóng gió, không có nghịch cảnh đối chọi. Đây là một tác phẩm hữu ích khi bạn đọc muốn đọc sách free, đem lại lời cổ vũ tốt nhất dành cho tương lai của mọi người: Hãy cứ sống hết mình khi bản thân còn có thể, tuổi trẻ là đặc ưu duy nhất của họ để sống cuộc đời viên mãn đó. Kết cục có thể gian truân đến đâu, chỉ cần bản thân chưa từng hối hận, vậy là đủ! *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, cán bộ cao cấp, hài hước, nhẹ nhàng, sạch bong kin kít, HE Độ dài: 74 chương + 10 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit ___________ "Cậu đang làm gì đấy?" "Đang làm." Đang làm. . . . . . Đang làm. . . . . . Làm. . . . . . * * * * * Trước tiên hãy để tôi tiết lộ với các bạn ba điều quan trọng. Thứ nhất, người đưa ra câu trả lời bá đạo như trên không phải nam chính mà là nữ chính cool ngầu của chúng ta. Thứ hai, tôi khẳng định với các bạn khi soạn dòng tin nhắn trên, nữ chính tuyệt đối không “đang làm”. Và cuối cùng, đến với "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ:, bạn sẽ thường xuyên gặp phải những tình huống cười muốn đập giường đập chiếu. Với ngoại hình xinh xắn, mỏng manh điển hình kiểu con gái Giang Nam, ấn tượng ban đầu của mọi người với Tuỳ Ức là một cô gái thông minh, dịu dàng, ngọt ngào. Nhưng đến khi tiếp xúc nhiều hơn, bất cứ ai cũng phải “ngã ngửa” bởi những phát ngôn gây sốc của cô. Khiếu hài hước của Tuỳ Ức thường đến rất ngẫu nhiên, tuỳ hứng, có chút thâm sâu và chẳng mấy khi trong sáng, trái ngược hoàn toàn với hình tượng “con gái nhà người ta” mà mọi người hình dung. Điều đặc biệt nhất là Tuỳ Ức có thể thốt lên những câu bông đùa với gương mặt điềm nhiên, lạnh nhạt. Quả thực ngay cả những người bạn thân thiết nhất cũng chưa từng thấy Tuỳ Ức kích động vì bất kỳ điều gì. Cô vừa hoà đồng nhưng cũng vừa xa cách, vừa thân thiện nhưng cũng rất lạnh nhạt. Không có niềm vui đặc biệt cũng chẳng có nỗi buồn sâu sắc. Càng không có ai có thể làm Tuỳ Ức rung động. Không một ai, ngoại trừ Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên là đàn anh của Tuỳ Ức trong trường Đại học. Anh đẹp trai, lịch lãm, thông minh và giỏi giang. Anh là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường. Mỗi người trong số họ đều muốn tới gần anh hơn một chút, hoặc thậm chí chỉ cần được ngắm nhìn anh lâu hơn cũng đủ bổ mắt rồi. Nhưng Tuỳ Ức lại là ngoại lệ. Mỗi lần gặp mặt dù chỉ là thoáng qua trên sân trường hay trong những lần cùng làm dự án, cô đều muốn trốn tránh Tiêu Tử Uyên. Có lẽ bởi cô thấy được ở anh sự lạnh nhạt, xa cách rất giống với chính cô. Có lẽ bởi những tin đồn đoán về gia thế hiển hách của anh khiến cô tự ti. Hoặc cũng có thể, ngay từ rất sớm cô đã cảm nhận được sự nồng nhiệt mà anh chỉ dành riêng cho cô. Những lời đoán về gia thế của Tiêu Tử Uyên không hoàn toàn vô căn cứ. Anh thực sự xuất thân từ danh môn thế gia nhưng cũng chính vì thế mà so với các bạn cùng lứa, tính cách Tiêu Tử Uyên có phần thâm trầm hơn. Anh che giấu những tính toán trong lòng bằng nụ cười điềm đạm. Anh dùng vẻ lịch sự, nhã nhặn để che đi sự lạnh lùng của bản thân. Tương lai và sự nghiệp của anh đã được sắp đặt sẵn từ những ngày còn mới chập chững bước đi. Xáo trộn duy nhất chính là sự xuất hiện của Tuỳ Ức. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Tiêu Tử Uyên đã bị ấn tượng bởi nụ cười trong sáng và vẻ đẹp duyên dáng Giang Nam của Tuỳ Ức. Anh cũng cảm nhận được Tuỳ Ức đang trốn tránh anh, thậm chí có phần sợ anh. Bản thân Tiêu Tử Uyên cũng đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình trong nhiều năm bởi hơn ai hết, anh hiểu rõ thân phận của anh không cho phép anh tuỳ tiện kết giao, nhất là với những người có gia thế đặc biệt như Tuỳ Ức. Nhưng tình cảm không phải là vòi nước, xoay một chiều có thể chảy ào ạt, xoay ngược lại là có thể khoá chặt. Khi biết được câu chuyện gia đình và những tổn thương mà Tuỳ Ức đã và đang phải chịu đựng, Tiêu Tử Uyên quyết tâm trở thành bến đỗ vững vàng cho cô cả đời này. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức là hai con người giống nhau đến kỳ lạ nhưng đồng thời, người này cũng chính là mảnh ghép còn thiếu của người kia. * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một tác phẩm của Đông Bôn Tây Cố. Thành thật mà nói, xét về nội dung hay văn phong thì "Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ" không quá ấn tượng đối với tôi. Nhìn chung, bộ truyện không có nhiều sóng gió hay cao trào mà tập trung khai thác diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính. Các tình tiết và hình tượng nhân vật mang tính “hường phấn” và hoàn mỹ nhiều hơn là thực tế. Thế nhưng sau nhiều bộ truyện dài và khá nặng nề, tôi lại rất tận hưởng không khí tươi mát, nhẹ nhàng và trẻ trung mà bộ truyện này đem lại. Đặc biệt, nói tới điểm đặc sắc của bộ truyện này thì không thể không nhắc tới nhân vật phụ Tam Bảo. Nếu như nhân vật chính Tuỳ Ức khiến tôi ngưỡng mộ thì Tam Bảo mới là cô gái khiến tôi tâm đắc và say mê. Xin dùng một đoạn trích về nhân vật này làm minh chứng và chúc các bạn một tối thứ 6 và cuối tuần vui vẻ! * * * * * Hà Ca lại sáp lại, “A Ức, đề thi chiều nay ấy, tên khoa học của Dolantin là gì, lúc ấy tớ nghĩ sao cũng không ra được.” “Pethidine” Hà Ca mặt ủ rũ, “Aizz, tớ viết sai rồi, Tam Bảo, cậu có đúng không?” Tam Bảo đang trong giai đoạn hưng phấn, cô có nhận thức sâu sắc và chính thức về chỉ số thông minh của mình, “Tớ làm sao mà viết đúng được, chỉ nhớ có ba chữ, tùy tiện viết ba chữ lên giấy.” "Cậu viết cái gì?" Tùy Ức có loại dự cảm không lành. Tam bảo cười bỉ ổi nói, trả lời rành mạch, “Smecta.” … Tam Bảo che giấu ho khan một tiếng, "Đưa tay ra, để tôi bắt mạch." Tam Bảo vừa bắt mạch vừa nói, "Ở đâu không thoải mái à?" Cô gái chỉ vào khuôn mặt bị đậu mùa, "Nội tiết mất cân đối." Tam Bảo vẻ mặt uyên thâm gật đầu một cái. Cô gái lại hỏi, "Bác sĩ kê cho tôi một liều thuốc bắc để uống với." Vị giáo sư từ phòng dược trở về đang định đẩy cửa đi vào thì đúng lúc nghe được Tam Bảo trả lời, ngay tức khắc vẻ mặt hiện lên hai vạch đen. "Cô gái, cô không phải thiếu thuốc, mà thứ cô thiếu là một người đàn ông." ________ " ": trích dẫn từ bộ truyện, có chỉnh sửa để phù hợp với nội dung bài review Review by #Linh_Hy Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Ngoảnh Lại Mỉm Cười của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Xích Quỷ Kiếm
"Vạn năm trước, ngươi đã nói sẽ bên cạnh ta đời đời kiếp, mãi không thay lòng. Nay, chính ngươi cũng là người buông tay ta trước. Thanh gươm này sao rửa hết những uất hận của lòng ta, Tĩnh Đình?" Hứa Thiên Châu là thượng thần của Tiên tộc, tu vi vạn năm, nắm giữ sức mạnh của trời đất, người đứng đầu cõi thần. Vì tình yêu với chiến thần Thủy tộc là Hoàng Tĩnh Đình mà hủy bỏ tu vi, tự phong ấn vào Xích Quỷ Kiếm, ngàn vạn kiếp bất phục, gây họa khắp nhân gian. - Thể loại: Tu tiên đam mỹ (cường công x cường thụ, công sủng thụ) - Ngược, H, HE - Tác giả: Minh Nguyệt Vô Ưu (M) *** "Vạn năm trước, ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta đời đời kiếp, mãi không thay lòng. Nay, chính ngươi cũng là người buông tay trước. Thanh gươm này sao rửa hết những uất hận của lòng ta, Tĩnh Đình?" Hứa Thiên Châu là thượng thần của Tiên tộc, tu vi vạn năm, nắm giữ sức mạnh của trời đất, người đứng đầu cõi thần. Vì tình yêu với chiến thần Thủy tộc là Hoàng Tĩnh Đình mà hủy bỏ tu vi, tự phong ấn vào Xích Quỷ Kiếm, ngàn vạn kiếp bất phục, gây họa khắp nhân gian. Hoàng Tĩnh Đình, người nắm giữ vận mệnh chúng sinh sẽ hủy Xích Quỷ Kiếm hay cù­­­­­ng ái nhân vùi thây chốn cửu tuyền? "Ta vì ngươi sẽ phụ cả thiên hạ, Thiên Châu!" ------------------- Vào thuở hồng hoang, thiên địa định thành bốn cõi: Thiên, Thần, Hạ và Ma giới. Trong hàng vạn năm biến hóa đó, cõi thần lại phân làm bốn phương, mỗi phương là một tộc thần trấn giữ. Tiên tộc ở vùng nam hạ do Lâm Thanh Vân thống lĩnh. Người này ôn hòa như mây, đạo cao như núi, tu vi hàng vạn năm, cân bằng sức mạnh cả cõi thần. Y có hai nữ nhi là Lâm Nguyệt Hà và Lâm Thanh Hà kết tóc se duyên cùng hai đồ đệ Trần Chính Hàn và Hứa Khai Nguyên. Trong đó, nhị nữ tử Lâm Thanh Hà hạ sinh nhi tử Hứa Thiên Châu cũng là người được tiên đoán sẽ là thiếu chủ tương lai của Tiên tộc. Cậu được sinh vào ngày nhật nguyệt giao thoa, hấp thu linh khí trời đất, được Hỏa Phụng Hoàng bảo hộ. Lâm Thanh Vân chọn Thiên Châu là người sẽ nắm giữ pháp khí trấn tộc Hàn Băng Kiếm khi bước vào tuổi trưởng thành. Hứa Thiên Châu sinh ra dung nhan diễm lệ, người cao mực thước, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mắt phượng mày ngài, tóc đen dài chấm hông mượt mà như suối, dung mạo thuộc hàng cực phẩm thế gian. Mỗi khi cười trời quang mây tạnh, hoa nhường nguyệt thẹn. Cậu được Thiên giới ban Nguyệt thần đàn làm bảo khí hộ thân. Âm thanh pháp khí có thể hồi sinh chữa lành vạn vật, cũng có thể hủy diệt chúng sinh. Ở một nơi khác chính là Hỏa tộc hùng mạnh, được thống lĩnh bởi Lục Bào lão tổ. Người này tính tình tàn bạo, thâm sâu khó lường. Có Liệt Hỏa Kiếm trong tay, hắn muốn thâu giữ sức mạnh cõi thần. Hắn luôn mang địch ý với Lâm Thanh Vân, hận chưa thể một ngày sớm phong ấn sức mạnh của y mãi mãi. Hai phương còn lại là Bạch Hồ và Thủy tộc. Thủ lĩnh Bạch Hồ cũng là bằng hữu tri kỷ của Lâm Thanh Vân, trong tay y nắm Phong Hành Kiếm sức mạnh khôn lường. Bạch Hồ khí chất phóng khoáng, chỉ thích cưỡi mây đạp gió, phong hoa tuyết nguyệt, tiếu ngạo nhân gian. Thật đáng tiếc, đến đời nhi tử của y là Bạch Phỉ, người này nhu nhược kém tài. Phong Hành Kiếm đến đời Bạch Phỉ thì không còn phát huy sức mạnh nữa. Còn lại chính là Thủy tộc do Hoàng Kiếm Phong thống lĩnh. Y tính tình cương trực, bình đạm như thủy. Pháp khí trấn tộc là Bích Thủy Kiếm. Nhi tử của y là Hoàng Chánh Tông cùng phu nhân Viên Tiểu Nguyệt là công chúa Thiên giới, năm đó hạ sinh ba nhi tử. Trong đó, vượt trội lên chính là Hoàng Tĩnh Đình. Hắn cương trực ngạo nghễ. Người cao thước chín, nếu dung nhan của Hứa Thiên Châu có thể ví như vầng thái dương ấm áp thì diện mạo Hoàng Tĩnh Đình tựa ánh trăng, lạnh lẽo bình đạm. Hắn độc bước dạ hành, không bằng không hữu. Mọi chuyện trong Thủy tộc đều do một tay hắn giải quyết dưới danh nghĩa Hoàng Cảnh Triết, đại ca hắn. Theo truyền thống của Thủy tộc, đại nhi tử sẽ là người kế thừa pháp khí của tổ tông. Sau thời kỳ hưng thịnh ban đầu của cõi Thần, Ma giới bỗng dưng bành trướng sức mạnh, hoành hành nhiễu loạn bốn phương. Lâm Thanh Vân kêu gọi bốn tộc thần hợp lực, hội tụ tại Vạn Trùng Sơn dùng bốn thanh pháp khí luyện thành Xích Quỷ Kiếm. Vạn Trùng Sơn là ngọn núi thuộc Thiên giới, quanh năm tiên khí bao quanh và được coi giữ bởi Hỏa Phụng Hoàng. Sau ngàn năm, Xích Quỷ Kiếm cũng được luyện thành. Đây là pháp khí vô địch thiên hạ, có thể tru tiên, diệt quỷ. Lục Bào lão tổ vì mưu đồ chiếm đoạt làm của riêng, khi pháp khí vừa luyện thành liền sát hại Lâm Thanh Vân. Bạch Hồ cùng Hoàng Kiếm Phong không chống nổi sức mạnh của Lục Bào liền bị đoạt mạng. Lâm Thanh Vân dùng vạn năm tu vi phong ấn Lục Bào vào Xích Quỷ Kiếm, sau đó nguyên thần và thân xác tan thành khói bụi. Trong vạn năm tiếp theo, liên minh bốn tộc tan rã, các pháp khí trở lại chủ cũ trấn sơn. Xích Quỷ Kiếm bị phong ấn ở Vạn Trùng Sơn dưới sự canh giữ ngày đêm của Hỏa Phụng Hoàng. Trong thiên hạ, chưa một pháp khí nào giết được Hỏa Phụng Hoàng, chỉ trừ Xích Quỷ Kiếm. Lúc này, Hỏa tộc dưới tay của Lục Cảnh Hào, đại nhi tử Lục Bào lão tổ dẫn dắt, trở nên vô cùng hùng mạnh, binh lính của hắn luôn khiến các tộc thần sống trong nơm nớp lo sợ. Hắn một mình một cõi âm thầm tu luyện tìm ngày mở phong ấn giải phóng Xích Quỷ Kiếm cùng linh hồn phụ thân mình. Trong giai đoạn này, Tiên tộc cũng gấp rút chuẩn bị cho lễ trưởng thành của Hứa Thiên Châu để cậu thay Lâm Thanh Vân tiếp giữ Hàn Băng Kiếm, chấn hưng Tiên tộc.   Mời các bạn đón đọc Xích Quỷ Kiếm của tác giả Minh Nguyệt Vô Ưu.