Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lao Tù Ác Ma

Người làm cậu bị thương chính là kẻ tàn ác máu lạnh luôn nói yêu cậu. Hắn cho người đánh gãy chân cậu, đã vậy sau đó còn cho người tiêm ma túy vào người cậu chỉ vì muốn trói cậu bên hắn cả đời. Cậu bị hắn ép đến bước đường tuyệt vọng, Không yêu nhưng cũng không trốn được trói buộc của hắn. Cuối cùng bị hắn hành hạ đến mức cả người như đã chết. Đàn em của hắn vô tình không để ý. Khiến hắn đột nhiên mất đi người của mình. Trong lòng hắn như bị lửa thiêu đốt. Thoáng như đã rơi vào bóng tối vô tận. Người hắn nhớ thương sống lại. Nhưng cậu trở thành vô tri. Đem tình yêu hóa thành tuyệt thương. Đem tình yêu biến thành tuyệt lộ. Hắn chỉ mới ôn nhu hôn cậu. “Mạc Mạc, để tôi yêu em lần nữa.” “Tiếu Tẫn Nghiêm, trừ khi tôi chết.” *** Review siêu có tâm by Jian xinh đẹp =)))))) Nhân vật chính, bé thụ Diệp Mạc, thanh tú nhỏ bé gầy yếu trắng trẻo xinh xắn ngây thơ trong sáng dịu dàng ngoan ngoãn lương thiện khí tức thanh khiết sạch sẽ bla bla chuẩn mỹ thụ người gặp người yêu hoa gặp hoa nở =)) đã thế còn được buff thêm cái mác thông minh tài giỏi nhanh nhạy trong kinh doanh, ngoài ra còn những ưu điểm được dặm thêm cho em nó thêm phần hào quang rực rỡ để thu hút nam chính chẳng hạn như cơ thể có mùi thơm tự nhiên, nấu ăn giỏi, thêu thùa may vá nữ công gia chánh (LOL đoạn sau bạn bịa đó =)) ếu có đâu =)))) ) Tóm lại là đạt tiêu chuẩn vợ hiền dâu đảm =))))) Diệp Mạc từ thời đi học đã có mối tình đầu rất đẹp và trong sáng kéo dài suốt 7 năm với Lạc Tần Thiên, con trai độc nhất của chủ nhân Lạc gia tộc, gia tộc hùng mạnh nhất nước Đức đồng thời cũng là người tương lai sẽ kế thừa Lạc gia tộc. Lạc Tần Thiên là chàng trai anh tuấn dương quang, đặc biệt yêu và cưng chiều Diệp Mạc hết mực, tưởng như mối tình sẽ có cái kết như mơ tuyệt đẹp nếu đây không phải là đam ngược máo chóa mà là đam ngọt hường phứn =)) Vào cái ngày định cmn mệnh, Lạc thiếu gia dẫn bé cưng nhà mình đi ra mắt thúc thúc Lạc Xuyên, người từ trước đến nay luôn chăm sóc lo lắng cho Lạc thiếu như con (con chồng =)) ) mình, nơi gặp mặt là Thiên Đường, một nơi nổi tiếng xa hoa đồi trụy dơ bẩn cho những kẻ đến tìm bạn tình một đêm (dẫn vợ ra mắt mà chui vô đây thì bạn Jian cũng ạ bà tác giả luôn =)))))) ) Em nhỏ Diệp Mạc hồi hộp vô cùng, lúc bạn trai đi ra ngoài gọi điện thoại, em nó đi vào nhà vệ sinh, nhờ cái vẻ ngoài được tác giả buff cho chuẩn mỹ thụ mà em nó gặp phải một ông già-dê-béo-xấu thường gặp tưởng nhầm em nó là nam kỹ, lý do, vào Thiên Đường chỉ có 2 dạng người, một là trai bao gái bao bán râm, hai là phú ông phú bà mua râm, em nó ăn mặc đơn giản dị, mặt lại non choẹt ngây thơ chong xáng => trai bao cmnr =)) Vại là em nó bị thả dê, dù cũng là đàn ông nhưng cái thân thụ yếu mềm mong manh nhỏ nhẹ, em nó ráng hết sức mới vùng chạy ra, và lúc này giống phim truyện khung giờ vàng, em nó đụng phải lồng ngực to lớn rắn chắc của nam chính =)) Công, Tiếu Tẫn Nghiêm, bà tác giả thiệt giống như kiểu hận không đủ ngôn từ để tâng bốc thằng công này =)) 26 tuổi, đíu hiểu nó làm mẹ gì mà giàu đíu ai sánh bằng, đứng đầu cả hắc đạo lẫn bạch đạo, một tay che trời, trong truyện có cái mợ gì số một như công ty, nhà hàng, khách sạn, club… thì tự động đều là tài sản của nó cả =)) Ngoài buff tài sản, thế lực ra thì tác giả còn buff thêm nhan sắc nữa, trời phật thánh thần thiên địa la hán phật tổ chúa Jesus ơi, mỗi lần edit tới đoạn tả cận cảnh body gương mặt nó là muốn xỉuuuuu, nói vại tự hiểu luôn =)))) ngoài ra bonus thêm tính tình lãnh khốc hắc ám tàn bạo lãnh huyết bla bla, thân thủ từng là lính đánh thuê đao súng bất nhập, tóm lại là cái gì nhất cũng là của nó, hời ơi =,=’ Quay trở lại lúc Diệp Mạc bị thả dê vùng chạy khỏi đụng phải Tiếu Tẫn Nghiêm, với sức mạnh được buff như siêu nhơn cuồng phong của mình thì chú già béo tội nghiệp kia bị đánh kêu như heo chọc tiết phải vắt giò lên cổ chạy =)) em Mạc tưởng đâu anh hùng cứu mỹ nhơn, ai dè cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm tưởng là nam kỹ dù em nó giải thích muốn mỏi miệng như vô ích, lại còn bị hiểu nhầm đang cố tình lạt mềm buộc chặt, thế là trực tiếp dùng miệng bịt miệng em nhỏ lại, hôn kiểu gì mà em nó xỉu và được khen là ngây thơ =))))))))))) Lúc Diệp Mạc ngất xỉu bị Tiếu Tẫn Nghiêm đưa vào phòng riêng và rape, lấy mất lần đầu của em nó =v= Diệp Mạc sau khi tỉnh lại trở về thì vừa sợ, vừa nhục vừa thấy có lỗi với Lạc Tần Thiên. Chuyện tình của Diệp Mạc với Lạc Tần Thiên gặp cản trở khi thúc thúc Lạc Xuyên của Lạc Tần Thiên không đồng ý việc Lạc Tần Thiên nói muốn kết hôn với Diệp Mạc bởi Lạc gia tộc đời đời độc đinh, Lạc Tần Thiên là dòng máu thuần chủng duy nhất tại Lạc gia tộc, tuyệt đối không thể kết hôn với nam nhân! Sự xuất hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm giống như quả bom lớn chia cắt Diệp Mạc và Lạc Tần Thiên, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa liên tục uy hiếp và cưỡng bức Diệp Mạc vừa đồng thời yêu cầu Lạc Xuyên bắt Lạc Tần Thiên trở về Đức. Diệp Mạc lo sợ Lạc Tần Thiên sẽ biết chuyện mình bị Tiếu Tẫn Nghiêm cưỡng bức nên đã nén sự uất ức và căm phẫn trong lòng để im lặng thuận theo yêu cầu của Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời giao kèo rằng mọi chuyện sẽ kết thúc khi Lạc Tần Thiên từ Đức quay về. Diệp Mạc hy vọng Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ sớm chán cậu và mong Lạc Tần Thiên mau sớm quay lại. Diệp Mạc sống chung với Tiếu Tẫn Nghiêm, ngoan ngoãn nhu thuận, chiều theo Tiếu Tẫn Nghiêm. Tiếu Tẫn Nghiêm từ khi nào bị dáng vẻ cung thuận ngoan ngoãn của Diệp Mạc, bị những món ăn gia đình ấm áp của Diệp Mạc, bị câu nói “Anh về rồi!” của Diệp Mạc mỗi khi hắn trở về chạm đến tâm can, nhớ đến bản thân mình trong quá khứ khi còn bé đã từng có cuộc sống gia đình hạnh phúc ấm áp thế nào cho đến cái ngày cha mẹ bị người ta hãm hại đến chết phải sống một mình cô độc đến giờ, cuối cùng lại có một người bước vào cuộc sống này sưởi ấm giá lạnh trong lòng. Tiếu Tẫn Nghiêm nhận ra mình không thể để Diệp Mạc rời đi, nhận ra mình đã yêu Diệp Mạc. Tiếu Tẫn Nghiêm đi công tác, Lạc Tần Thiên đã trốn khỏi Lạc gia tộc để quay trở về, Diệp Mạc vui mừng đến phát điên, cậu lên kế hoạch để trốn thoát khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm. Lúc Diệp Mạc ra sân bay đón Lạc Tần Thiên, vui sướng ôm chầm lấy Lạc Tần Thiên sau bao ngày bị nhốt trong lồng son, thì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng cay đắng chứng kiến hết tất cả, hắn cho rằng Diệp Mạc lừa dối hắn, phản bội hắn, sự tàn nhẫn lãnh khốc của Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra sau bao ngày ôn nhu yêu thương Diệp Mạc. Tiếu Tẫn Nghiêm dùng súng bắn gãy một chân Diệp Mạc, hắn bắt Diệp Mạc trở về, tra tấn đánh đập, dùng tính mạng đứa em gái Diệp Nhã, người thân duy nhất của Diệp Mạc trên đời, người mà Diệp Mạc luôn muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho cô, để uy hiếp ép buộc cậu phải chấp nhận tình yêu của hắn, ép buộc cậu phải yêu hắn. Tiếu Tẫn Nghiêm sai thủ hạ báo cho Lạc gia tộc biết nơi ở của Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên một lần nữa bị bắt trở về trong căm giận vì bị chia cắt với người yêu. Diệp Mạc một lần nữa bị nhốt trong lồng son của Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, nỗi căm hận của cậu càng ngày càng chất chồng mà tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu lại ngày càng điên cuồng, hắn tiêm ma túy vào cơ thể cậu để cậu phải lệ thuộc vào hắn, dùng tính mạng em gái cậu uy hiếp cậu, nói với cậu rằng Lạc Tần Thiên đã chết để cậu chết tâm không còn mơ tưởng gì đến việc sẽ trùng phùng với người đàn ông khác nữa, Diệp Mạc với thân thể tàn tật bị giam lỏng, nhiễm phải độc nghiện để mỗi lần độc tái phát phải hèn hạ nói yêu và hôn Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu giống như một hồn ma vật vờ sống không ra sống chết không ra chết. Tìm được cơ hội trốn thoát ra ngoài, Diệp Mạc đứng giữa vách núi cheo leo, thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm đuổi đến, Diệp Mạc lại nở nụ cười tươi sáng, nói một câu cuối cùng “Nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, tôi hận hắn!” sau đó thả mình rơi xuống vực núi. “Cho đến thời khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, lướt qua đại não của Diệp Mạc, lại là hình ảnh của Tiếu Tẫn Nghiêm. Hắc ám vô biên vô hạn, nước mắt lặng lẽ chảy qua khóe mắt Diệp Mạc… Tạm biệt…. Ác ma….” ……………………… Đời đíu như mơ =)) đây chỉ là chút tiết canh thôi chứ cả xô máo chóa còn ở phía sau. =))))) Diệp Mạc trọng sinh, với một thân phận mới, một con người mới lành lặn khỏe mạnh (và thân thể mới này vẫn là một bé mỹ thụ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn trắng trẻo mềm yếu =)))) ) tưởng như bắt đầu được một cuộc sống mới, nhưng ai ngờ bà tác giả lại máo chóa đến thế =)) Diệp Mạc trọng sinh vào Diệp Tuyền, con trai kẻ thù hại chết cha mẹ của Tiếu Tẫn Nghiêm, bắt đầu một chuỗi dây dưa không ngừng với kẻ mà Diệp Mạc căm hận nhất. Diệp Tuyền, tên thật là Hạ Tuyền, con trai Hạ Hải Long, một thương nhân tham lam ác độc ngày xưa đã chèn ép cha mẹ Tiếu Tẫn Nghiêm đến nỗi hai vợ chồng phải tự sát để lại đứa con trai còn nhỏ phải lang bạt mồ côi. Hạ Hải Long vốn dĩ đã có vợ con, Hạ Tuyền chỉ là đứa con riêng sinh ra trong một cuộc tình qua đường, ông ta không hề ưa đứa con riêng này nên đã ngụy tạo một tai nạn xe để đưa cậu ra nước ngoài, nhưng Hạ Tuyền đã lén trở về, cuối cùng thực sự lại bị tai nạn xe và mất đi trí nhớ. Hạ Hải Long thuận tiện Hạ Tuyền mất trí nhớ nên đã ngụy tạo thân phận trẻ mồ côi cho Hạ Tuyền, đổi tên cậu theo họ mẹ là Diệp Tuyền, rồi vứt bỏ cậu để cậu tự sinh tự diệt. Sự thực là, khi Hạ Tuyền bị đưa ra nước ngoài, Hạ Hải Long đã dâng đứa con trai riêng có vẻ bề ngoài hấp dẫn đàn ông này của mình đến chỗ Phục Luân, địch thủ số một của Tiếu Tẫn Nghiêm, một kẻ bề ngoài nho nhã anh tuấn hoàn mỹ khí chất quý tộc nhưng đầu óc mưu ma chước quỷ và cực kỳ biến thái, để lấy lòng. Hạ Tuyền dù bị Phục Luân đùa bỡn hành hạ, cậu lại vô tình không kiềm chế được mà yêu Phục Luân mất. Thế nhưng trong mắt Phục Luân, Hạ Tuyền chỉ giống như một món đồ chơi mới mẻ, dùng chán sẽ vứt bỏ. Phục Luân bảo Hạ Hải Long đưa Hạ Tuyền trở về và dâng đến chỗ Tiếu Tẫn Nghiêm làm gián điệp. Hạ Tuyền lúc đấy bị Phục Luân ngụy tạo tai nạn, ai cũng nghĩ cậu đã mất trí nhớ kể cả Hạ Hải Long, để rũ bỏ phiền phức, Hạ Hải Long đã tạo thân phận giả Diệp Tuyền cho Hạ Tuyền và bỏ rơi cậu. Diệp Tuyền theo lệnh Phục Luân ẩn ở thành phố X tìm cơ hội câu dẫn Tiếu Tẫn Nghiêm nhưng không được. Phục Luân xem cậu như quân cờ không có giá trị mà rũ bỏ, Diệp Tuyền tuyệt vọng cùng cực nên đã uống thuốc tự sát. Cùng lúc Diệp Mạc nhảy vực tự sát, ngay thời điểm đó, linh hồn Diệp Tuyền và Diệp Mạc đã tráo đổi cho nhau. Thân phận Diệp Tuyền còn phức tạp hơn Diệp Mạc nghĩ, chính Hạ Hải Long cũng không biết, mẹ ruột của Diệp Tuyền, kỳ thực là đứa con gái duy nhất của Diệp Trọng Quang, một thương nhân lão làng với gia tài khổng lồ và thế lực hùng mạnh. Tiếu Tẫn Nghiêm biết được điều này, hắn đã đề nghị Diệp Mạc trong thân phận Diệp Tuyền trở thành tình nhân của mình. Từng bước dùng thủ đoạn giết chết Diệp Trọng Quang, chiếm đoạt toàn bộ tài sản và thế lực của Diệp Trọng Quang thông qua Diệp Mạc. Xong việc, Tiếu Tẫn Nghiêm định thủ tiêu Diệp Mạc, nhưng hắn chợt nhận ra, mình có hứng thú với người con trai này… Diệp Mạc trọng sinh lần nữa trong thân xác Diệp Tuyền, những tưởng cuộc đời cậu sẽ sang trang, nhưng cậu cay đắng nhận ra cuộc sống của cậu thậm chí còn tăm tối và mờ mịt hơn kiếp trước, bởi sự hiện diện của Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc chịu đủ sự dày vò, uy hiếp, áp bức của Tiếu Tẫn Nghiêm đến mức sắp phát điên, hắn liên tục đem những người thân yêu nhất bên cạnh cậu ra hãm hại để uy hiếp cậu. Diệp Mạc nhận ra cậu không thể cứ tiếp tục nhu nhược như trước nữa. Diệp Mạc trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn để đối đầu với Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm càng ngày càng bị hình ảnh Diệp Mạc lúc trước ẩn hiện trong thân xác Diệp Mạc hiện tại, hắn bị thu hút và muốn chiếm đoạt cậu. Từ thô bạo đến ôn nhu, hắn muốn có được người con trai này. Giữa lúc Diệp Mạc tuyệt vọng nhất, Lạc Tần Thiên đã quay trở lại tìm cậu, hạnh phúc khi đoàn tụ với người yêu khiến Diệp Mạc quên hết tất cả mọi nguy cơ từ Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn đang rình rập cậu. Lạc Tần Thiên chạy trốn Lạc gia tộc để trở về tìm Diệp Mạc, với lời hứa sẽ mang Diệp Mạc rời đi. Diệp Mạc bị giằng co giữa Lạc Tần Thiên và sự bá đạo bám đuổi ráo riết của Tiếu Tẫn Nghiêm. Ngay khi cậu quyết định cùng Lạc Tần Thiên chạy trốn, thì bất ngờ, Lạc Tần Thiên đã buông tay cậu, anh nói rằng chờ khi anh nắm được thế lực của Lạc gia tộc trong tay, anh sẽ quay lại đón cậu. Diệp Mạc đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi lời hứa nào nữa, Lạc Tần Thiên từng từ bỏ tất cả để yêu cậu hiện tại lại trở nên tham vọng tìm kiếm quyền lực khiến cho cậu thực sự thất vọng và cả tuyệt vọng. Diệp Mạc đã suy sụp và chán chường vô cùng khi Lạc Tần Thiên rời đi, và khi đó sự ôn nhu ngọt ngào của Tiếu Tẫn Nghiêm đã khiến cậu dần xiêu lòng. Thế nhưng khi tâm cậu dường như đã ngả về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, thì Diệp Tuyền, trong thân xác cũ của cậu đã xuất hiện. Diệp Tuyền dễ dàng có được Tiếu Tẫn Nghiêm, với chiêu bài cũ rích em bị mất trí =))))) Diệp Tuyền, sau khi bị tráo đổi linh hồn trở thành Diệp Mạc, người phát hiện ra cậu chính là Phục Luân, Phục Luân đã hiểu hết câu chuyện hoán chuyển linh hồn thần kỳ này, hắn nghĩ ra kế hoạch đưa Diệp Tuyền đến chỗ Tiếu Tẫn Nghiêm để làm gián điệp đánh cắp cơ mật, Diệp Tuyền bởi yêu mù quáng Phục Luân nên sẵn sàng làm tất cả cho hắn. Phục Luân đưa Diệp Tuyền đến chỗ Tiếu Tẫn Nghiêm, người yêu đột nhiên quay về, Tiếu Tẫn Nghiêm mừng khôn xiết, mọi ôn nhu yêu thương hắn dành hết cho Diệp Tuyền. Và bỏ rơi Diệp Mạc, người yêu thực sự của hắn. Tuy nhiên, Diệp Mạc vẫn là Diệp Mạc và Diệp Tuyền thì vẫn là Diệp Tuyền, dù thân xác có hoán đổi nhưng bản chất vẫn không thể thay đổi. Tiếu Tẫn Nghiêm mơ hồ nhận ra mình đối với người yêu rất xa lạ, trong khi luôn luôn bị hấp dẫn bởi Diệp Tuyền (Diệp Mạc) “Trước mặt em ấy tôi là thánh nhân nhưng trước mặt cậu tôi lại là cầm thú” :))) Mỗi đêm Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn tìm đến Diệp Mạc, dù biết người yêu đang ở nhà chờ hắn nhưng hắn vẫn không thể kiềm được mà đến tìm Diệp Mạc. Diệp Tuyền thẳng thắn đối mặt với Diệp Mạc, Diệp Tuyền ngây thơ trong sáng lúc trước, kể từ khi tự sát đã thực sự chết rồi, cậu trở nên xảo quyệt và độc ác, Diệp Tuyền bắt đầu dùng thủ đoạn hãm hại Diệp Mạc, từ việc xô Diệp Mạc xuống biển và giả vờ bị té xuống cùng để Tiếu Tẫn Nghiêm bỏ mặc Diệp Mạc mà cứu mình, đỉnh điểm và vu oan cho Diệp Mạc là gián điệp của Phục Luân! Những hình ảnh của Diệp Tuyền lúc trước ở bên cạnh Phục Luân khiến Diệp Mạc đang ở trong thân xác Diệp Tuyền không thể chối cãi, chỉ có thể nghẹn ngào “Tôi mới là Diệp Mạc!” Tiếu Tẫn Nghiêm đã nhẫn tâm bắn Diệp Mạc, đồng thời, theo đúng kế hoạch của Phục Luân, kẻ đang có hứng thú với Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đã đưa Diệp Mạc đến chỗ Phục Luân. Diệp Mạc bị Phục Luân tra tấn hành hạ đến mức trở nên điên loạn thực sự. Tiếu Tẫn Nghiêm từ lúc đưa Diệp Mạc đến chỗ Phục Luân thì luôn bứt rứt khó hiểu, hắn lái xe đến nhà trọ Diệp Mạc, vô tình phát hiện ra quyển nhật ký của cậu viết từ khi trọng sinh. Phát hiện ra, cậu mới chính là Diệp Mạc, cậu mới chính là người hắn yêu nhất trên đời, và… hóa ra cậu cũng đã yêu hắn rồi! ………….. Sau khi xử lý Diệp Tuyền (bởi vì dù sao Diệp Tuyền cũng đang mang thân xác Diệp Mạc nên Tiếu Tẫn Nghiêm không nỡ giết, chỉ nhốt lại), mang Diệp Mạc trở về, Tiếu Tẫn Nghiêm thề rằng đời này sẽ không để Diệp Mạc phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Diệp Mạc có vấn đề về thần trí, cậu điên loạn, sau một hồi thì cậu hoàn toàn mất trí nhớ. Tiếu Tẫn Nghiêm ôn nhu nói rằng, hắn là người yêu của cậu, cả hai rất yêu nhau. Diệp Mạc thần trí mơ hồ đã tin tưởng hắn. Cả hai trải qua những ngày tháng thực sự ngọt ngào, Tiếu Tẫn Nghiêm cực kỳ sủng ái yêu thương Diệp Mạc, hoàn toàn là thê nô của cậu. Cả hai quyết định kết hôn, vào hôn lễ tưởng chừng như sẽ rất ngọt ngào hạnh phúc ấy, đoạn phim mà Phục Luân hành hạ Diệp Mạc đã được phát lên, Diệp Mạc nhớ lại tất cả những gì mình đã phải chịu đựng, cậu căm thù Tiếu Tẫn Nghiêm. Và khi ấy Lạc Tần Thiên lại trở lại, Diệp Mạc đã quá mệt mỏi với Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu trở về bên cạnh Lạc Tần Thiên. Có những chuyện đã không còn như cũ, cả trái tim Diệp Mạc cũng vậy, cho dù rất căm hận Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng cậu không thể không thừa nhận, mình đã yêu Tiếu Tẫn Nghiêm. Một cuộc đối đầu giữa ba người, Diệp Mạc đã đứng về phía Lạc Tần Thiên, khiến Tiếu Tẫn Nghiêm phải nhận thua cuộc và phải để Diệp Mạc đi. Tiếu Tẫn Nghiêm đã dùng súng tự bắn mình trước mặt Diệp Mạc để trả nợ cho cậu. Nhân lúc Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương, Lạc Tần Thiên muốn giết chết hắn, nhưng Diệp Mạc đã ngăn cản. Ngay lúc này, Lạc Tần Thiên nhận ra trái tim của Diệp Mạc không còn là của anh nữa. Anh thực sự đã đánh mất cậu rồi. ……………………. Diệp Mạc lựa chọn Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn thề thốt từ giờ trở đi tuyệt đối sẽ hết mực yêu thương cậu, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Diệp Mạc một lần nữa đặt niềm tin vào hắn. Một cuộc sống hôn nhân cực kỳ ngọt ngào của Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm diễn ra. Nhưng đm cái truyện này bao máu chóa mà =)))))))) Tiếu Tẫn Nghiêm vì muốn giữ Diệp Mạc lại lúc cậu định rời đi với Lạc Tần Thiên sau khi hắn thua cuộc, nên đã dùng tính mạng Diệp Nhã, em gái Diệp Mạc uy hiếp cậu. Ai ngờ đâu đó lại là sai lầm rất lớn của Tiếu Tẫn Nghiêm. Đêm đó, Diệp Nhã bị rút ống thở nên đã qua đời. Diệp Mạc không hề hay biết, chỉ nghĩ đứa em gái của mình đã khỏe mạnh lại và đang ở nước ngoài theo đuổi nghiệp dương cầm. Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn Diệp Mạc biết được sự thật, sợ rằng hạnh phúc hắn khó khăn lắm mới có được sẽ tan biến, thế nên bằng mọi thủ đoạn, hắn cũng phải che giấu Diệp Mạc. Tiếu Tẫn Nghiêm đáng sợ đến mức để Diệp Mạc uống thuốc bổ mà thực ra là một thứ thuốc mà nếu dùng một thời gian dài, cậu sẽ hoàn toàn trở nên ngây dại, chỉ biết cười ngây ngô, mãi mãi ở bên cạnh hắn. Phục Luân đã cài gián điệp là một tên bác sĩ, Phó Nhân, đến chỗ Tiếu Tẫn Nghiêm, gã này đã mập mờ ám chỉ có Diệp Mạc biết thuốc bổ Tiếu Tẫn Nghiêm cho cậu uống có vấn đề. Diệp Mạc phát hiện ra sự thật về thứ thuốc này, cậu giận Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm lời ngon tiếng ngọt nói rằng vì mình quá yêu cậu, sợ mất cậu nên mới làm thế. Diệp Mạc nói, đây là lần cuối cậu tha thứ cho hắn. Phó Nhân trước đây vốn là bác sĩ chăm sóc cho Diệp Nhã, gã đã ám chỉ cho Diệp Mạc biết sự thật về Diệp Nhã, cậu âm thầm đi tìm em gái mình và đau đớn phát hiện ra, đứa em gái duy nhất của cậu đã chết, chết trong tay người chồng của cậu! Thù hận trong Diệp Mạc dâng đến đỉnh điểm, cậu quyết định trả thù Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc trở thành gián điệp cho Phục Luân, cậu đánh cắp cơ mật của Tiếu Tẫn Nghiêm về cho Phục Luân, tiết lộ hành trình của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến hắn và một số thủ hạ bị tập kích đến bị thương, đỉnh điểm, cậu dùng thuốc độc của Phục Luân để giết chết Tiếu Tẫn Nghiêm. Thứ thuốc độc này, dùng đến một khoảng thời gian, người dùng thuốc sẽ chết không thể tìm ra nguyên nhân và không thể cứu chữa. Diệp Mạc giả vờ làm hòa và tha thứ cho Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu nấu canh cho Tiếu Tẫn Nghiêm ăn, mỗi ngày đều bỏ vào một ít thuốc. Mọi hành động của cậu đều có sự giám sát qua camera của Phó Nhân. Diệp Mạc dùng thù hận để sống, lấy phục thù làm mục tiêu sống. Nhưng, một ngày khi ra thăm mộ Diệp Nhã, cậu đã gặp cô y tá lúc trước chăm sóc cho Diệp Nhã và biết được sự thật, chính Diệp Nhã đã tự rút ống thở để tự sát, cô bé biết anh trai mình đang bị kẻ nào đó dùng mình để uy hiếp, cô không muốn mãi trở thành gánh nặng cho anh trai. Đều là âm mưu của Phục Luân, hắn đã sai Phó Nhân tìm cách lấp liếm sự thật này và đổ vấy tất cả mọi tội lỗi cho Tiếu Tẫn Nghiêm. Cách duy nhất để giết chết kẻ bất bại như Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có thể là dùng chính người Tiếu Tẫn Nghiêm yêu và tin tưởng nhất trên đời, Diệp Mạc. Sau khi biết toàn bộ sự thật, Diệp Mạc giống như bị rút hết sức lực, cậu đau khổ cùng cực. Một mình Diệp Mạc đã chịu đựng đau đớn và hối hận giày xéo này. Cậu quyết định kết thúc tất cả! Diệp Mạc nói muốn chia tay với Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng hắn không đồng ý, vẫn cố gắng tìm cách vãn hồi. Và rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra sự thật, Diệp Mạc đã đánh cắp cơ mật tối quan trọng của hắn cho Phục Luân, đồng thời cậu cũng đã hạ thuốc độc hắn từ trước đến nay, thời hạn đã đủ để hắn sắp phải chết! Hóa ra những gì gọi là đã tha thứ, những gì gọi là quay trở lại như lúc trước mà cậu nói, đều là lừa gạt. Tiếu Tẫn Nghiêm bị chính người mình yêu nhất lừa dối và hãm hại khiến hắn tức giận đến mức hận không thể giết chết Diệp Mạc! Cả hai người chấm dứt! Diệp Mạc rời đi, cậu giấu nước mắt, và không hối hận về những gì mình đã làm. Diệp Mạc mắc bệnh, Tiếu Tẫn Nghiêm đã đuổi cậu ra khỏi bệnh viện của hắn. Vứt bỏ kỷ vật của cả hai. Diệp Mạc im lặng chấp nhận. Diệp Mạc ngày càng tiều tụy, và cái chết đã thực sự kề cận cậu. Một ngày nọ, Diệp Mạc đã lặng lẽ ra đi. Sự thật đằng sau sự thật, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện, hóa ra, những gì mà hắn biết không hẳn là sự thật. Diệp Mạc hạ thuốc độc giết hắn, kỳ thực cậu đang qua mặt Phục Luân, người đã uống thuốc độc, chính là cậu. Cơ mật mà cậu đánh cắp cho Phục Luân, nhìn qua tưởng là thật, nhưng lại là giả!! Chỉ tiếc, khi Tiếu Tẫn Nghiêm biết được sự thật, đi tìm Diệp Mạc, thì đã muộn, cái hắn nhận được, chỉ còn là cái xác đã lạnh của Diệp Mạc. Tiếu Tẫn Nghiêm không chấp nhận được sự thật này, hắn xây một hầm băng giữ xác Diệp Mạc bên cạnh, ngày ngày đều đến ở bên cạnh cậu như cậu vẫn còn sống. Thủ hạ Tiếu Tẫn Nghiêm sợ rằng nếu cứ kéo dài như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ phát điên nên đã hỏa táng xác Diệp Mạc. Tiếu Tẫn Nghiêm mỗi đêm đều ôm tro cốt Diệp Mạc đi vào giấc ngủ…. ………………… Còn máo chóa nữa =)) chưa hết =)) đã bảo truyện này là cả xô máo chóa mà =)))) Diệp Mạc thời điểm chết đi, linh hồn cậu đã hoán đổi lại với Diệp Tuyền. Còn Diệp Tuyền, trong lúc chạy trốn đã rơi xuống sông chết đi. Diệp Mạc trở lại thân xác cũ của mình, tuy nhiên cậu mất trí nhớ, được hai vợ chồng ngư dân cứu sống. Hai vợ chồng ngư dân kia không may qua đời, để lại đứa con trai 2 tuổi tên Tiểu Phong, Diệp Mạc đã nhận nuôi thằng bé và đưa nó đến thành phố khác sinh sống, nhờ trí thông minh và tài kinh doanh, chẳng mấy chốc, ba năm sau, Diệp Mạc đã tạo dựng được một nhà hàng riêng cho mình, cuộc sống của cậu với đứa con trai rất yên bình. Một ngày tuyết rơi, tại một công viên thiếu nhi, Diệp Mạc đã gặp lại Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn lập tức nhận ra, cậu chính là Diệp Mạc, là người hắn yêu! Hắn quyết tâm một lần nữa theo đuổi cậu, dùng ôn nhu và chân thành để có được cậu! Sai lầm trong quá khứ, tuyệt đối sẽ không để lặp lại. Tiếu Tẫn Nghiêm vì Diệp Mạc rũ bỏ thân phận thật mà đổi tên thành Tiếu Tĩnh, có một đứa con trai, nhà nghèo khổ để được làm công trong nhà hàng của Diệp Mạc, vừa ôn nhu vừa mãnh liệt, Tiếu Tẫn Nghiêm dùng mọi cách để chiếm lấy trái tim Diệp Mạc, kể cả mua chuộc hai thằng nhóc nói tốt cho mình với Diệp Mạc. Phó Hữu, em trai Phó Nhân, thủ hạ của Phục Luân, gã vì trả thù cho em trai nên quyết tâm giết chết Tiếu Tẫn Nghiêm. Diệp Mạc rơi vào tay Phó Hữu, Tiếu Tẫn Nghiêm một mình đến cứu cậu, vì cậu mà chịu sự đánh đập tra tấn, lúc ấy Diệp Mạc chợt nhớ ra tất cả, nhớ mình đã từng hận nhưng cũng yêu người đàn ông này đến mức nào. Trải qua một hồi sóng gió, cuối cùng Diệp Mạc cũng trở về bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, sống một cuộc sống gia đình ngọt ngào hạnh phúc cùng hai đứa nhóc con đáng yêu. Mời các bạn đón đọc Lao Tù Ác Ma của tác giả Cáp Khiếm Huynh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vợ Tổng Tài Bá Đạo
Trình Ký Bình là một cô gái tài năng đến mức trên thương giới không ai là không biết đến. Nhưng họ lại không biết rằng để thành công như vậy ở tuổi mười tám thì cô phải trải qua bao nhiêu mất mát và đau khổ. Cô cũng đã lấy Tôn Hạo theo như nguyện vọng của mẹ trước lúc lâm chung, nhưng cô có thật sự hạnh phúc? *** 14h, ngày 20 tháng 7 năm 2016 "Chuyến bay số 108-BH chuẩn bị hạ cánh, xin hành khách chú ý an toàn." Tiếng cô tiếp viên hàng không nhẹ nhàng vang lên qua loa. 30p sau cánh cửa mở ra, một cô gái đẹp tuyệt vời xuất hiện trong bộ váy ngắn màu đỏ, khuôn mặt được che đi bằng chiếc kính bảng to, ai nhìn vào cũng có thể đoán được đó là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng lại toát ra hàn khí lạnh lùng và kiêu ngạo. Bộ váy màu đỏ được thiết kế rất đơn giản nhưng lại ôm sát từng đường cong quyến rũ trên cơ thể của cô. Trên tay còn bồng một tiểu công chúa khoảng 3,4 tuổi khuôn mặt khả ái, cực kỳ đáng yêu. Đi bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ mặt đồ vest đen chỉnh tề đẩy hành lý. Cô bước đến đâu mọi người đều dõi mắt theo nhưng ai cũng có thể đoán được cô là một nhân vật không hề tầm thường. Vừa ra khỏi sân bay đã có 3 chiếc xe cực kỳ sang trọng chạy tới và ngừng lại ngay chỗ cô. Những người trong ba chiếc xe điều bước ra cúi chào một cách cung kính nhất. Cô chỉ gật đầu rồi bước về phía chiếc xe ở giữa, vệ sĩ thấy vậy liền chạy lại mở cửa xe cho cô. Chiếc xe Mercedes-Benz S-class cùng hai chiếc Jaguar XJ chạy băng băng trên đường làm ai cũng phải chú ý tới. Cô ngồi trên xe suy nghĩ miên man về cuộc sống. Nói thật ra cô chẳng muốn về nước tí nào, đã hai mươi năm rồi cô không về thành phố E. Ngày trước cô theo mẹ sang Anh sống lúc 6 tuổi, tới 18 tuổi thì cô qua Mỹ quản lý chi nhánh tập đoàn, mặc dù tập đoàn của cô rất lớn nhưng cô rất ít khi đầu tư hay lui về Thành Phố E. Nếu không vì di nguyện trước lúc lâm chung thì cô cũng không về làm chi. Nhưng nói thật mẹ cô cũng buồn cười thật, đến phút cuối cùng của cuộc đời lại bắt cô về nước lấy chồng. Một người mà cô không quen, không biết. Bà ấy lại giao cô cho một người con trai cô không quen chỉ vì lý do người đó là con trai của bạn mẹ cô. Đúng là đùa với cô mà. Cô thà ký 10 bản hợp đồng một lúc chứ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện chồng con này. Cô là một người yêu công việc, yêu gia đình nhưng bây giờ thứ cô có chỉ là công việc và đứa trẻ đang ngồi dựa trên người cô này. Từ trước đến nay cô chưa từng tin vào tình yêu trai gái bởi vì nó quá xa xỉ với cô, thứ mà cô vĩnh viễn không có được. Nếu có cô đã không sống như đứa trẻ không cha từ lúc 6 tuổi và nếu có cô đã không mất đi người con trai mà cô yêu thương. Trái tim của cô nó đã khép kín và đóng băng lại rồi sẽ chẳng còn ai mở nó ra hay làm tan chảy nó được nữa cả. Cô vừa suy nghĩ vừa xoa đầu tiểu công chúa đang ngủ trên người mình. Thật sự mà nói những lúc cô cảm thấy có thêm niềm vui và nghị lực để sống tiếp điều là do cô công chúa nhỏ này cả. Không do cô sinh ra nhưng cô đã giành hết tình yêu thương của mình cho nó. Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xe dừng lại. Cô theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa kính. Xuất hiện trước mắt cô là một ngôi biệt thự lộng lẫy không kém phần tráng lệ. Cánh cổng màu đen cao vút hai bên còn có hai vệ sĩ canh giữ. Xe từ từ chạy vào căn biệt thự, dọc hai bên lối vào trồng rất nhiều hoa hồng, cỏ xanh được cắt tỉ mỉ, còn có rất nhiều cây lá phong. Điều làm cho cô nhớ nhất chính là hồ nước ở gần căn biệt thự, nước ở trong bức tượng phun ra khắp hồ nước tuyệt đẹp. Chiếc xe bắt đầu ngừng lại kế hồ nước, vệ sĩ liền bước lại mở cửa xe và cúi chào. Cô vừa bước xuống xe thì đã có hai hàng người hầu đứng chuẩn bị chào nhưng cô chỉ ra hiệu cho bọn họ im lặng rồi ôm tiểu công chúa còn đang ngủ xay bước vào và đi thẳng lên phòng. Người hầu thấy vậy liền giải tán đi làm chuyện của mình. Sau khi lên phòng cho tiểu công chúa của mình nằm ngủ yên ổn cô mới bước xuống phòng khách. "Tiểu thư. Cô có cần gì không ạ."-Một người hầu thấy cô bước xuống liền hỏi. "Khi nào cần tôi sẽ gọi. Cô đi làm việc của mình đi." Cô bước xuống ngồi vào ghế safa lạnh lùng nói. Cô người hầu thấy thái độ và lời nói băng lãnh của cô liền run rẩy nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh đi làm việc của mình. Vừa quay đi được hai bước thì một giọng nói băng lãnh vang lên: "Cô kêu quản gia Trương đến đây gặp tôi." Cô tựa người vào sofa nhắm nghiền mắt lười biếng nói. "Vâng ạ" cô người hầu lập tức chạy đi kêu Quản gia   Mời các bạn đón đọcVợ Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Tôn Thiên Hạo.
Bạo Vương Liệt Phi
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, Vương gia – Vương phi, ngược thân, ngược luyến tàn tâm, HE   Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương. Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được… ‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn. ‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’ ‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’ “Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… *** Review ntttrangvt.wordpress.com : Đây là một trong số ít những truyện mà tôi “cảm & phục” nữ chính hơn hẳn nam chính. Đọc truyện này cũng khá lâu rồi, nhưng thật sự, “điểm nhấn hoàn mỹ” trong “Bạo Vương Liệt Phi” vẫn chưa hề nhạt chút nào. Cái tôi muốn nói ở đây chính là nét “cường” của nữ chính. Khác với những truyện nữ cường mà tôi thường đọc, nét cuốn hút ở nữ chính không phải là sự cơ trí hoàn hảo như Mộc Thanh Dao (Thiên Giới Hoàng Hậu), cũng không giống với Thượng Quan Vãn Thanh (Thất Thân Làm Thiếp) ở sự mạnh mẽ. Cái tôi đề cập ở đây chính là chữ “TÌNH”. Chữ “TÌNH” tôi nói ở đây không phải là Tình Yêu, mà là Tình Thân. Tôi đã đọc rất nhiều truyện ngôn tình, nữ chính khi đã sa vào lưới tình, thường thì họ sẽ bênh vực người họ yêu hoặc bảo trì sự hòa bình, không tổn thương cả 2 bên. Nhưng nữ chính đây không như thế, dù yêu nhưng không quên trách nhiệm mình phải gánh vác, dù luyến tiếc nhưng vẫn phải gồng mình cố gắng vì “Tình thân đối với cô là vô giá”. Yêu thì sao khi “hắn là kẻ thù của quốc gia mình”, yêu thì sao khi “hắn là kẻ là giết cha” và yêu thì sao khi “hắn đã gây bao nhiêu tổn thương cho nàng”. Câu chuyện là cả quá trình dài xoay quanh sự thay đổi “hận” của nam chính và “tâm” của nữ chính. Hắn – U Linh Vương, quyền khuynh thiên hạ, cơ trí anh minh, võ học toàn tài nhưng vì một chữ YÊU sinh HẬN . Nàng – Vân Yên – mơ ước trở thành một tướng quân uy phong trên sa trường, nhưng mệnh trớ trêu, nàng cũng không thể thoát được bốn chữ “Sinh – Lão – Bệnh – Tử”. Hai con người tưởng chừng như cách xa nhau, nhưng dây tơ hồng lại quấn quanh họ, chỉ vì nàng chính là người sẽ tháo gỡ gút mắc trong tim nam chính. Có lẽ, tác giả đã xây dựng hình ảnh nữ chính quá hoàn hảo – hình mẫu mà tôi luôn tìm kiếm trong các truyện ngôn tình, nên dường như tôi trở nên thiên vị với nữ chính hơn. Nam chính – dám yêu dám hận, nhưng chàng vì ám ảnh xưa, vô tình làm tổn thương nàng đến tuyệt. Đọc đến 3 / 4, tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm đc một cuốn truyện hoàn hảo, nhưng lúc nào cũng vậy, phút cuối là lúc tôi cảm thấy tình tiết đã trở nên “nhàm”. Tối ghét nam chính không phả vì sự lạnh lùng, nhẫn tâm, điều làm tôi bứt rứt ở nam chính khi đã đóng truyện chính là “Rốt cuộc ai mới là người mà nam chính yêu nhất?” die Chắc các bạn sẽ thấy lạ, phải, tôi thiên vị nữ chính nên cảm thấy tiếc thay cho nàng. Tất cả những điều mà nam chính làm, những câu nói thậm chí đến sắc mặt, khiến tôi cảm thấy bất công cho nữ chính bởi hắn vẫn còn quá yêu mối tình đầu. Nàng vì hắn chịu bao nhiêu dày vò tinh thần lẫn thể xác, nàng quan tâm, lo lắng cho hắn, nàng ước muốn có đc “hạnh phúc đơn giản” nhưng tôi tự hỏi đã bao giờ nam chính đã quan tâm những điều nhỏ nhoi ấy, hay hắn chỉ đang kiếm cớ “vì mối tình đầu đau khổ”. Liệu nếu cô gái xưa còn sống, hắn sẽ chọn ai? Mối tình đầu đau khổ nhưng tuyệt đẹp hay mối tình đầy gian nan nhưng thấm đậm lòng người? Tôi không muốn nam chính là người phụ bạc, có người mới liền quên người cũ, nhưng cách hắn “luyến tiếc” khiến tôi thật sự có ý nghĩ “Nữ chính xứng đáng có một tình yêu đẹp và một chàng hoàng tử yêu thương nàng thật sự” chứ không phải chỉ vì nàng là người tháo gỡ “nghiệt duyên xưa”. Cho dù phút cuối tác giả có bù đắp bằng sự chờ đợi của nam chính thì thế nào? Liệu sự chờ đợi đó có thể xóa đi “ĐIỂM TRỪ” trong lòng tôi. Câu trả lời là “CHƯA BAO GIỜ”. Có thể nói đây là nam chính duy nhất trong những bộ truyện VIP mà tôi không dành tình cảm nhiều, thậm chí là “không thích”! ***   Mời các bạn đón đọc Bạo Vương Liệt Phi của tác giả Ngạn Thiến.
Phật Môn Ác Thê
Ở thế giới hiện tại hắn vốn nổi danh là ác nhân lại là một trong những ác nhân nổi tiếng toàn cầu, không biết vì sao mà hắn lại có thể xuyên không đến cổ đại nhập vào một hoàng thượng của  Vạn Phật Tự …… Bắt hắn làm hòa thượng thì thôi hắn cũng cố gắng chịu đựng, rồi hắn phải tụng kinh niệm phật đi hóa duyên hắn cũng cố nhịn. Thế nhưng lại quá đáng đến nổi.. Gạt hắn gả cho người ta!! Phắc! Bần tăng không hoàn tục! Đôi lời chủ nhà:  Thể loại Sảng văn, xoay quanh về câu chuyện của một anh hòa thượng bị ép gả cho người, cùng quá trình biến cường và hé lộ bí mật kiếp trước. Thụ có hiềm nghi vạn nhân mê, nhưng không phải vạn nhân mê. Từ đầu đến cuối chỉ có 2 người yêu thụ thôi. Tác giả mẹ ruột, cho nên toàn Tô Tô Tô, ai cảm thấy không hợp với thể loại này, xin hãy click back kể từ bây giờ, mình sẽ không chịu mọi trách nhiệm nếu như tổn thất tinh thần khi đọc nó đâu nhé. *** Review - vuonbachhop.wordpress.com:   Đọc xong bộ này, tôi thấy bội phục bản thân. Tôi chọn xem Phật môn ác thê vi tôi vô cùng thích Đệ nhất thi thê. Tôi đã kỳ vọng kiếm được bộ cùng tác giả hay như thế. Rất tiếc, tôi thất vọng toàn tập. Nếu sau khi xem Thi thê, tôi tràn đầy hào hứng kiếm thêm đam mạt thế để đọc thì sau Phật thê, tôi sẽ không đọc đam tu chân tu tiên nữa, trừ khi có bộ siêu khủng xuất hiện trước mặt. Phải nói rằng Phật thê không có điểm nào khen nổi, từ cốt truyện, tuyến nhân vật cho đến tình tiết. Yếu tố nào cũng làng nhàng. Tuy nhiên, tôi đọc hết 350 chap thì chắc chắn nó không dở tệ. Kỳ thực, tôi không hiểu tại sao mình không drop truyện này. Có lẽ đây là điểm đặc biệt duy nhất của tác phẩm. Cả công lẫn thụ tôi đều không ưa nhưng rất khó tả ra không ưa ở điểm nào, chỉ thấy càng đọc càng khó chịu với 2 kẻ này. Công thì ốm bệnh hư nhược (dĩ nhiên nguyên nhân rất cao cả vĩ đại), dặt dẹo 90% truyện, khá là vô dụng vì cứ một lúc lại mệt mỏi. Ngoài việc bắn ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đầy sát khí ra thì chả được cái vẹo gì. Từ đầu đến cuối, ngay cả khi công đã khôi phục năng lực thì vẫn chỉ là cái bóng của thụ. Đây là điểm quá dở của tác giả khi phân chia công đức không đều. Dù là chủ thụ cũng không nên nhất bên trọng nhất bên khinh như vầy. Truyện đa phần là thụ làm cho công vì thụ bàn tay vàng chưa từng thấy, có thể thống trị cmn lục giới luôn rồi. Truyện gần như thanh thuỷ khiến tôi muốn hộc mấy thăng máu. Hai đứa này cứ gần nhau là sờ soạng hôn hít chịch choạc bất kể đất trời, quên sạch mọi thứ xung quanh. Có đoạn đi đánh phó bản, bị tách ra mấy ngày xong gặp lại, hai đứa lao vào xoạc nhau ngay trên lưng yêu thú, trước mặt bàn dân thiên hạ, chịch cho đã đời mới ló mặt hỏi han chính sự. Đùa chứ tôi thấy vô văn hoá vcl. Mấy màn hài hước của chúng nó thì tôi méo hiểu nổi tại sao tác giả nghĩ ra nổi. Vô duyên siêu cấp. Ví dụ thụ bắt công không được lại gần trong vòng 5 thước, công bèn tạo 100 đôi đùa dài cả 6 thước để gắp đồ ăn cho thụ, nhưng lại đùa thụ bằng cách không đưa lên đúng miệng thụ mà chọc đôi đũa vào 2 lỗ mũi thụ xong cả 2 phá ra cười. Đù má chứ tôi déll thấy hài tẹo nào cả. Đoạn Bắc Minh sắp chết, cứ tưởng mình sẽ cảm động rưng rưng, ai dè xem 2 đứa diễn 1 màn dài dòng nhắn nhủ y như Cô dâu 8 tuổi thì bao cảm xúc của tôi mất sạch, chỉ muốn mau mau chốt hạ đi cho đỡ nhọc lòng. Hai người gặp lại nhau sau mấy ngày, nhảy bổ vào xịch xịch, có mấy con yêu thú che choẻ thật chả coi ai ra gì. Nhảm không để đâu cho hết. Đã thế H còn không có, gần như chỉ tả cảnh sắc xùng quanh chứ 1 bộ phận cơ thể cũng không nhắc tới. Quá khứ của 2 người này cũng nhàm chán phát ớn. Thụ hoá ra bẩn tính từ kiếp còn là thần, lợi dụng tình yêu của người khác để mình và người yêu ở gần nhau. Tôi không ngại mấy tiết mục dối gạt tư lợi nhưng riêng khoản cậy người ta yêu mình, lừa người ta rồi đá bỏ thì tôi cực kì khinh bỉ. Cả truyện có Hiên Viên Duật là khả dĩ nhất, mỗi tội là nam thứ xui xẻo, bị phũ thê thảm. Kỳ thực cũng không oan lắm vì so ra, nam thứ không yêu thụ nhiều bằng nam chính. Nhưng cũng thấy tội tội. May cuối truyện vớt vát được cái chức to, coi như đen tình đỏ bạc. Truyện dài nhưng tuyến nhân vật phụ không đặc sắc, nhạt nhoà, chủ yếu tập trung vào thụ. Chấm: 5/10 *** Âm Tế Thiên gian nan mở ra hai mắt, trong lúc mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy ba hòa thượng đang thì thầm nói nhỏ. “Linh căn bị hủy, tu vi tẫn tán, sau này không thể lại tu luyện được nữa, chỉ sợ Tịch Thiên từ nay về sau chẳng còn cơ hội trở mình!” “Ai! Ngoại thương của hắn không nặng lắm, từ đó cho thấy người đả thương hắn mục đích chỉ là hủy đi linh căn!” “A Di Đà Phật, hi vọng Tịch Thiên có thể sớm vượt qua cửa ải khó khăn, không cần vì chuyện này mà thống khổ!” Âm Tế Thiên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, dần dần rơi vào trong bóng tối. Tiếp theo, hắn làm một giấc mộng rất dài. Ở trong mộng, có một tiểu nam hài, mặc cổ trang ước chừng khoảng năm tuổi, bộ dáng như một búp bê được làm từ gốm sứ *** xảo và xinh đẹp. Sau đó, tiểu nam hài được một hòa thượng trẻ tuổi, cũng chính là Hư Không trưởng lão của Vạn Phật Tự mang về, thu đứa bé làm đệ tử quan môn(), đặt pháp danh là ‘Tịch Thiên’. [Đệ tử đóng cửa, nhận xong là không nhận thêm nữa] Tiểu nam hài trời sinh tư chất bất phàm, lại thêm thiên phú hơn người, khiến cho con đường tu hành vô cùng thông thuận. Người khác dùng vài thập niên mới có thể tu đến cảnh giới, hắn chỉ cần mười năm ngắn ngủi, đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Trúc Cơ kỳ, tại Tu Chân giới này, được mọi người xưng tụng là thiên tài. Không ngờ, bị người ám toán, bị người hủy diệt đi thứ quan trọng nhất cho việc tu hành – linh căn. Âm Tế Thiên mơ đến đây, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, trên trán thấm ướt mồ hôi. Hắn chớp chớp hai mắt, dùng lực khởi động thân mình, tựa vào vách tường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ xưa, nơi đây cũng không rộng lớn, bài trí cực kỳ đơn giản, một giá sách, một đài trang điểm, một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có một cái giường nơi mà hắn hiện tại đang nằm lên. Đây là nơi nào? Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe nghi hoặc, hắn nhớ trước đó hắn đang sống mái với kẻ địch, rồi sao nữa? Hắn dùng lực lắc đầu, như thế nào cũng không nghĩ ra được chuyện phía sau, trong lòng cứ tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì! Đột nhiên, não ùa lên một đoạn ký ức hoàn toàn không thuộc về hắn, tựa như một bộ phim, đang chầm chậm chiếu trong đầu của hắn, hình ảnh trong đó thế nhưng lại giống y như giấc mơ mà hắn vừa mơ ban nãy. Âm Tế Thiên ngẩn người, cái này không phải là mình xuyên việt đó chứ? Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đứng dậy bắt lấy gương đồng trên đài trang điểm, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên, ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan mĩ lệ *** xảo, hai tròng mắt xinh đẹp, ướt át và ngây ngô, đặc biệt giữa trán còn có một nốt chu sa chí, diễm đến kinh người, điều duy nhất khiến người xem tiếc nuối là cái đầu trọc lóc chẳng có sợi tóc. Âm Tế Thiên trừng lớn hai mắt. Thiếu niên bên trong kính giống y hệt như tiểu nam hài mà hắn đã trông thấy trong giấc mộng, chỉ có khác là trưởng thành hơn đôi chút. Ách, lại có khác một chỗ nữa, hắn hình như so với thiếu niên trong mộng nhiều thêm một nốt chu sa chí! Ở hiện đại, hắn cũng có nốt chu sa chí như vậy, chắc không phải là việc hắn xuyên đến đây có liên quan đến nốt chu sa chí này đó chứ? Âm Tế Thiên đột nhiên cảm thấy kinh sợ! Xem ra, hắn quả nhiên đã xuyên việt! Hơn nữa, còn xuyên vào một thân xác hòa thượng! Âm Tế Thiên nhịn không được phát ra một tiếng “xùy”, chỉ mới nghĩ tới người đường đường đứng đầu bảng danh sách ác nhân toàn cầu, từ nay về sau phải chìa ra bộ dáng từ bi hỉ xả giải cứu chúng sinh, hắn liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, chẳng những thế mà còn đáng cười đến cực điểm! Hắn không biết người ‘bị’ hắn cảm hóa có thể quay về chính đạo hay không nữa, chỉ sợ là, lầm đường lạc lối không thể vãn hồi. Âm Tế Thiên tựa hồ lại nhớ đến cái gì, phút chốc nheo lại mắt. Đúng rồi! Khối thân thể này bị hủy đi linh căn! Ở Thế giới Tu Chân lấy tu chân làm chủ, bất quá, phải có linh căn, thì mới có thể sải bước trên con đường này. Mà linh căn thì lại phân ra nhiều loại, phổ thông thường là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, năm chủng linh căn. Còn có các loại linh căn biến dị hiếm thấy, như phong, lôi, băng, ám. Nếu người không có linh căn, cho dù là mỹ mạo hơn người hay là trí tuệ vô song, thì cũng vô pháp đẩy ra được cánh tửa tu chân. Đương nhiên, linh căn cũng chia ra làm tốt xấu, tỷ như Thiên linh căn thì đẳng cấp nổi trội hơn Chân linh căn, Chân linh căn lại trội hơn Ngụy linh căn. Thiên linh căn chỉ có một loại thuộc tính linh căn duy nhất, linh căn thập phần đầy đủ, tốc độ tu luyện so Chân linh căn nhanh hơn gấp mấy lần. Chân linh căn có hai, ba loại thuộc tính linh căn, mỗi chủng thuộc tính linh căn đầy đủ, tốc độ tu luyện cũng coi như tương đối nhanh. Ngụy linh căn có bốn, năm chủng thuộc tính linh căn, rất loạn, lại không đầy đủ, mỗi chủng thuộc tính linh căn đều không toàn vẹn, tốc độ tu luyện rất chậm, là loại linh căn kém cỏi nhất, chỉ tốt hơn chút xíu so với phàm nhân không thể tu tiên mà thôi. Còn có một loại chính là biến dị linh căn, nói về tốc độ tu luyện, nó không hề thua kém Thiên linh căn, mà Tịch Thiên chính là người có được biến dị linh căn kia. Tuy nói đệ tử cửa Phật chỉ cần có đủ tuệ căn cùng Phật tính thì liền có thể tu hành, nhưng mà khối thân thể này chẳng hề có chút xíu gì dính dáng đến hai loại trên, bởi vì như thế, cho nên lúc trước, các trưởng lão của Vạn Phật Tự tỏ ra rất là bất mãn đối với việc Hư Không trưởng lão thu Tịch Thiên làm đồ đệ. Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, không khỏi bóp trán. Ở trong thế giới mà cường giả vi tôn như thế này, không thể tu chân chẳng khác nào một phế vật, đặc biệt hiện tại hắn còn bị hủy linh căn. Hơn nữa tính tình Tịch Thiên có phần thanh lãnh, không thích nói chuyện, thế cho nên khiến người xung quanh cảm giác hắn quá mức thanh cao, từ đó đắc tội không ít người. Nay, người có thể bảo vệ hắn lại đang bế quan, cho nên người xem Tịch Thiên không vừa mắt hoặc là người đã từng bị Tịch Thiên đắc tội, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Nói cách khác, hắn chết chắc rồi! –– Mời các bạn đón đọc Phật Môn Ác Thê của tác giả Kim Nguyên Bảo.
Công Chúa Tha Mạng
Couple: Nguyên Thương x Cố Nguyệt Mẫn, Cố Thường Y x Túc Sa Duyệt Dung Một nữ sát thủ vừa xuyên qua thế giới khác đã trở thành nữ phò mã. Nàng đã nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ có duy nhất mong muốn chạy trốn khỏi công chúa điện hạ. Nhưng vận mệnh như trêu đùa nàng, mỗi lần nàng tưởng chừng như trốn thoát thì lại bị bắt về. "Công chúa, người buông tha ta a!" *** Ở Yến hoàng triều, trừ bỏ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử, người tối không thể đắc tội là ai? Trong kinh thành, trừ bỏ đứa bé ba tuổi và tên ngốc ra tất cả dân chúng đều biết — đó là Minh Huy công chúa. Minh Huy Công chúa - Cố Nguyệt Mẫn, tiểu công chúa Yến hoàng triều con vợ cả, năm nay 16 tuổi. Vào mùa xuân này đã gả cho trưởng tôn của Vũ Dũng đại tướng quân Triệu quốc công Tô Phong, là Tô Kì. Nói đến nhân duyên của Phò mã và Công chúa, trong kinh thành có rất nhiều bát quái mà dân chúng truyền tai nhau, với vô vàn tình tiết truyền kỳ khác nhau. Bản chính thống có rất nhiều, lưu truyền rộng rãi, lãng mạn, làm mọi người tin tưởng nhất là một cái bản cũ chính thống như thế này: Mọi người đều biết, Triệu quốc công là người có công khai quốc, xuất thân là võ tướng, con cháu đều kế thừa tài năng, võ nghệ cao cường. Tương truyền, trưởng tôn Tô Kì thiên tư thông minh, không bao lâu được Thiên Vân Quan chân nhân trong truyền thuyết thu làm đồ đệ, võ nghệ siêu quần, ưu tú bất phàm...... Gì? Ngươi không biết Thiên Vân Quan là ai? Ta đây là dân chúng tầm thường như thế nào biết? Ta mà biết được Thiên Vân Quan là ai, ta còn không nhanh chân đi bái sư ư! Nghe đồn từ Thiên Vân Quan ra người người đều là võ lâm cao thủ a! Trưởng công chúa điện hạ quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, một lần cải trang đi Bạch Mã Tự dâng hương, không may thế nhưng xui xẻo gặp phải thích khách to gan! Mà Tô Kì thiếu hiệp của chúng ta vừa lúc đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ, vì thế nhân duyên ngàn năm có một, ngay lập tức xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân thiên cổ có một không hai! Công chúa ái mộ không cần phải nói, hoàng đế vui mừng, ngự ban thánh hôn! Chậc chậc, Kim Đồng Ngọc Nữ, quả thực là tuyệt phối a! Đại Yến đầu xuân năm thứ mười một, việc này làm vang dội khắp kinh thành, trở thành đề tài cho toàn bộ dân chúng Đại yến bàn tán say sưa. Các thiếu nữ khuê các vô cùng ngưỡng mộ phong thái của Tô Kì thiếu hiệp, sĩ tử văn nhân, đệ tử thế gia cũng đều hâm mộ không thôi. Câu chuyện trên kia là “ Chân tướng “ hùng hồn đầy lý lẽ. Nhưng mà, sự thật thì là như thế nào.... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Tha Mạng của tác giả Phượng Khi Vũ.