Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phế Hậu Xoay Người Ký - Hồi Sênh

Thất sủng, phế truất, ban chết, đây là kiếp trước của nàng. Mãi tới khi rượu độc rót vào miệng, mới như chợt tỉnh mộng. Trong cung điện này, tràn ngập oan hồn và máu tươi, Cũng tràn ngập lợi ích và cám dỗ. Nên tranh, không nên tranh, tranh được, không tranh được, Kiếp này nàng đã tinh tường hiểu hết. Con đường phía trước đã định sẵn trải đầy bụi gai đao kiếm, Mà chiếc phượng ấn đã không còn thuộc về mình, Liệu nàng còn có thể chấp chưởng lần nữa ? *** “Hôm nay nàng không còn là con ngốc hồ đồ mến mộ phu quân như trước kia nữa… Nàng thu hồi một mảnh tình si, thay vào đó là một bụng tính toán.” Năm mười ba tuổi, Cố Vân Tiện lần đầu tiên gặp Thái tử Cơ Tuân. Người thiếu niên khôi ngô, phóng khoáng sơ ý bắn lệch mũi tên suýt chút nữa khiến nàng bị thương. Thấy nàng tức giận, chàng ngắt cành hoa đào gài lên mái tóc nàng để bồi tội.  “Này, ta là Cơ Tuân, nàng tên là gì?” “A Vân. Ta là A Vân.” Giây phút đó, trái tim A Vân đã theo bước chân Cơ Tuân rời bỏ nàng. Nhưng chàng thiếu niên đó lại chẳng hề nhớ đến A Vân.  Chàng không nhận ra nàng khi Hoàng hậu mẹ chàng giới thiệu với chàng người em họ tên Cố Vân Tiện. Mặc cho nàng ngại ngùng bắt chuyện bao nhiêu lần, mặc cho nàng lặng lẽ dõi theo bóng lưng chàng bao nhiêu lần, đối với Cơ Tuân, nàng chỉ là một cô em họ mà chàng có lẽ chẳng hề nhớ tên.  Năm mười lăm tuổi, Cố Vân Tiện cùng Thái tử Cơ Tuân kết duyên thành vợ chồng. Thế nhưng những ngày ân ái lại chẳng dài lâu. Nàng cũng chỉ là một trong những giai nhân xung quanh Cơ Tuân, thậm chí còn chẳng hấp dẫn bằng họ. A Vân càng cố gắng đến gần bên Cơ Tuân bao nhiêu, chàng càng cảm thấy phiền toái bấy nhiêu. Chàng vẫn không nhận ra nàng. Hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi. Cô gái nhỏ Cố Vân Tiện từng bước trở thành Thái tử phi rồi sau đó là Hoàng hậu. Ngôi vị càng cao, khoảng cách giữa A Vân và Cơ Tuân càng xa dần. Hậu cung ba ngàn mỹ nữ, Cơ Tuân sao còn nhớ đến người vợ chàng vốn đã không yêu. Cơ Tuân càng lạnh nhạt, A Vân càng điên cuồng si mê.  Chàng càng mê luyến giai nhân chốn hậu cung, nàng càng ghen tuông đố kỵ. Nàng để mặc cho bản thân chìm trong những âm mưu toan tính. Cho tới một ngày nàng không còn là A Vân thuở ban đầu. Mùa đông năm ấy, nàng gián tiếp hại chết thai nhi còn chưa ra đời của phi tần, chàng ban chiếu phế hậu.  Mùa đông năm ấy, Thái hậu - người cô ruột bao nhiêu năm luôn yêu thương che chở cho nàng vì quá thất vọng và đau lòng mà qua đời, chàng ban cho nàng cái chết.  Đến thời khắc cuối cùng, A Vân mới hiểu ra trong cuộc đời này, nàng đối với Thái hậu có lỗi biết bao nhiêu. Nàng đối với chính mình có lỗi biết nhường nào. Nhưng tất cũng đã quá muộn. Chàng thiếu niên rạng rỡ tựa ánh mặt trời - người đã gài nhánh bích đào lên tóc nàng mùa xuân năm đó ngày hôm nay đã ban cho nàng cái chết. Chỉ là chàng vẫn chẳng nhận ra nàng.  * * * * * “Kiếp trước, nàng gần như điên cuồng và si mê quấn lấy hắn, cuối cùng lại đánh mất chính mình. Thế nhưng lúc này đây, lại đến lượt hắn vì nàng mà cuồng dại.” Trời cao thương xót, cho A Vân một cơ hội được sống. Khi nàng tỉnh lại, Thái hậu chưa băng hà, nàng chưa bị phán tội chết nhưng thân phận chỉ còn là một phế hậu. A Vân hiểu rằng giờ đây chính là thời điểm quan trọng nhất để nàng có thể sửa chữa sai lầm. A Vân của kiếp trước chỉ muốn có được tình yêu của Cơ Tuân, A Vân của kiếp này chỉ muốn được hiếu kính Thái hậu trọn đời. Thế nhưng sự đời trớ trêu, khi nàng nồng nhiệt dâng trái tim mình cho Cơ Tuân, hắn chẳng ngại ngần mà đem chân tình của nàng giẫm đạp dưới chân, đến khi lòng nàng nguội lạnh chỉ cầu bình an, hắn lại chẳng thể dời mắt khỏi nàng. Làm vợ chồng đã bao nhiêu năm, cho tới lúc này Cơ Tuân mới nhận ra hoá ra nàng thông minh đến thế, dịu dàng đến thế, tài hoa đến thế. Bao nhiêu nét đẹp của nàng trước đây bị vẻ ganh ghét đố kỵ che mờ giờ nở rộ hơn bao giờ hết. Nhưng chính sự quan tâm mà Cơ Tuân dành cho A Vân lại một lần nữa khiến nàng rơi vào hiểm cảnh.  Chốn hậu cung có ai không ham muốn ngôi vị mẫu nghi thiên hạ? A Vân chỉ muốn một đời bình lặng nhưng những kẻ mang dã tâm lại mỗi ngày muốn dồn nàng vào chỗ chết. Vì bảo vệ mạng sống của chính mình, nàng một lần nữa đến bên Cơ Tuân, dùng tất cả sự thông tuệ và mưu tính của mình giành lấy sự yêu thương, che chở của hắn. Kiếp trước nàng một lòng yêu hắn, kiếp này chỉ có lợi dụng. * * * * * “Kiếp trước, hắn không đáp lại tình yêu của nàng khiến nàng ôm hận mà chết. Kiếp này, đến tận thời khắc cuối cùng, hắn cũng không tin nàng thật sự lại yêu hắn một lần nữa.” Trong mắt người đời, Cơ Tuân đích thực là một hoàng đế cuồng ngạo. Hắn mê đắm đàn ca hơn lo chính sự, thích uống rượu ngoạn cảnh hơn chấn chỉnh triều cương. Hắn gạt đi mọi lý lẽ về luân thường đạo lý mà lập người em dâu goá bụa thành phi tử. Nhưng có ai biết được nếu hắn không hoang đàng, phóng đãng thì đã chẳng thể được người cha hôn quân phong làm Thái tử. Mấy ai biết được đứa em gái bé nhỏ ngây thơ hắn yêu thương nhất lại vì một âm mưu ám sát vốn nhằm vào hắn mà phát điên. Cơ Tuân không sắt đá cũng chẳng vô tình, hắn chỉ không được phép yêu. Ban đầu khi Cơ Tuân để mắt tới Cố Vân Tiện, đó có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời. Hắn tò mò vì sao một oán phụ cay nghiệt lại trở nên trầm tĩnh chỉ sau một đêm. Nhưng dần dần, hắn mê luyến sự dịu dàng thanh tao của nàng, hắn vấn vương sự thông minh có chủ kiến của nàng. Ngay đến cả mùi hương nàng thường dùng cũng khiến hắn nhung nhớ. Nếu trước đây hắn chỉ muốn xua đuổi nàng thì giờ đây lại chỉ muốn ở bên nàng mỗi giờ mỗi phút. Nhưng đời này có những thứ một khi đã bỏ lỡ thì chẳng thể lấy lại. Kiếp trước, hắn ngắt một đoá bích đào gài lên tóc nàng để bồi tội, ấy vậy mà lại quên mất nàng. Kiếp này, hắn cuối cùng đã nhớ ra nàng nhưng tiếc thay người con gái tên A Vân đem lòng yêu hắn mùa xuân năm đó đã chết tự bao giờ. Nếu vậy, hắn nguyện tự tay trồng một rừng đào giữa cung điện vàng son, chờ khi hoa đào nở rộ nàng sẽ quay về bên hắn. Chỉ là đến khi nàng quay về, hắn lại chẳng còn thời gian để tiếp tục chờ. Đến cuối cùng, họ vẫn bỏ lỡ nhau lần nữa. * * * * * Tôi biết đến Hồi Sênh sau khi đọc “Ta và Hoàng thượng cùng phe” nên khi đọc những chương đầu của “Phế hậu xoay người ký” thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Không còn vẻ hài hước, nhí nhảnh và tưng tửng, ngòi bút của Hồi Sênh trong “Phế hậu xoay người ký” sâu lắng và chau chuốt hơn nhiều. Những tình tiết cung đấu cũng lôi cuốn và thuyết phục hơn. Thú thực, trùng sinh vốn không phải thể loại yêu thích của tôi. Tôi không thích cách các tác giả đẩy nhân vật của mình vào những tấn bi kịch có phần “máu chó” để rồi sau đó nam nữ chính được sống lại và lợi hại hơn xưa, có thể một mình đấu với phần còn lại của thế giới. Những tình tiết này đối với tôi có phần khiên cưỡng và gượng ép. Nhưng thật may tác giả Hồi Sênh lại không đi trên con đường mòn này.  Kiếp trước của Cố Vân Tiện cũng là một tấn bi kịch, nhưng là một bi kịch do chính nàng tự tạo ra. Nếu nàng không yêu Cơ Tuân đến mất đi lý trí, nếu nàng không vì ghen tuông đố kỵ mà vứt đi lương tâm của bản thân, thì có lẽ nàng sẽ không đi đến kết cục bi thảm như vậy. Thứ mà Cố Vân Tiện đem theo khi chết đi không chỉ có hận mà hơn hết là sự ăn năn và hối tiếc. Chính vì hiểu được điều này mà sau khi sống lại, khác với nhiều nhân vật trùng sinh khác, Cố Vân Tiện không điên cuồng báo thù mà bình tĩnh dùng sự thông minh và tài hoa vốn có của mình để tự bảo vệ bản thân. Một điểm đặc biệt nữa, đa phần trong những bộ truyện ngược nữ, nam chính luôn được tác giả ưu ái một cách kỳ lạ. Bằng chứng là nam chính không phải chịu quá nhiều thử thách và khổ đau để có được sự tha thứ và tình yêu của nữ chính. Nhưng nam chính Cơ Tuân lại khá “nhọ” khi bị tác giả Hồi Sênh hành hạ cho tới lúc kết và chỉ có được hạnh phúc trọn vẹn trong… ngoại truyện.  Nhưng bản thân Cơ Tuân lại không hề oán trách một lời. Chàng hiểu rằng có nhân ắt sẽ có quả. Kiếp trước A Vân vì chàng mà chờ đợi lâu như vậy, chịu nhiều đau khổ đến vậy mà kết cục vẫn bị chính chàng giết chết. Vậy nên kiếp này, dù phải chờ bao nhiêu năm chàng cũng sẽ chờ, dù khổ đau bao nhiêu chàng cũng sẽ kiên trì, dù cho có phải đánh đổi bằng mạng sống, chàng cũng bằng lòng. Đến cuối cùng, dù có bỏ lỡ bao nhiêu lần, những người thực sự yêu nhau vẫn sẽ tìm được nhau, khi hoa đào nở rộ. Thế nên dù truyện chưa hoàn edit và sẽ bị chủ nhà set pass nhưng chỉ cần bạn có chân tình thì vẫn sẽ chờ được đến ngày truyện hoàn thôi. Thế nhé! _____________ " ": Trích dẫn từ truyện được dẫn theo nhà edit và rv-er Review by #Linh_Hy Tần Bìa: #Họa Gian Phi ... Mời các bạn đón đọc Phế Hậu Xoay Người Ký của tác giả Hồi Sênh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Thiên kim tiểu thư giàu có Thẩm Thiên Thiên và công tử hào phú Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, và họ đã luôn diễn vai thâm tình thắm thiết cho đến khi, một ngày trước lúc "bạch nguyệt quang*"của Thịnh Lạc trở về Trung Quốc, sau khi hai người đồng ý ly hôn, Thịnh Lạc ra khỏi cửa thì bị xe đụng phải. *Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Thịnh Lạc trở thành con chó rách ven đường. Được vợ cũ Thẩm Thiên Thiên nhặt về nhà. Vì thế anh mới biết, người vợ cũ mà anh cho là bình hoa di động, lại có "cường đại nhất não", được xem là tác giả viết cuốn sách bán chạy nhất với một thu nhập hàng năm trên 100 triệu nhân dân tệ. Còn anh, đến cả các nhà đầu tư đứng sau nhóm nghiên cứu, anh thậm chí không thể xử lý được! Lúc này, tất cả những gì Thịnh Lạc có thể làm là nằm dài nhìn ra cửa, nhìn những người đàn ông khác mỗi ngày tiễn Thẩm Thiên Thiên về nhà. Cuối cùng thì, một người đàn ông bước vào phòng, ngay trước mặt anh, hắn ta đẩy vợ cũ của anh vào cửa và ôm hôn kịch liệt. Sau đó... đọc truyện đi rồi biết chứ do giới hạn chữ nên không viết hết tóm tắt được. *** Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?" "Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà." Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm. Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô. Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng. Cô thấy hơi lạc lõng. "Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa." Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi của tác giả Mộc Chi Diễm.
Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123. 
Trùng Nhiên
Lời tác giả: Đã sáu năm trôi qua rồi từ khi Đại Niết Bàn kết thúc, quay đầu nhìn lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chẳng bao lâu mà tôi đã kết hôn, sinh con và trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Tới độ tuổi nào đó quay đầu nhìn lại, thời gian dường như trộm mất vậy, dường như cho vào ống phóng hỏa tiễn, vút cái đã biến mất. Có thứ gì khiến thời gian đóng băng lại đây, chỉ có câu chuyện. Vậy hãy chìm đắm trong câu chuyện lay động chúng ta, để cảm giác câu chuyện ở ngay bên cạnh đi. Trước khi viết Trùng Nhiên tôi vô cùng thấp thỏm, hi vọng thoát thai khỏi điều viết trước đó, có nhiều chỗ hoàn thiện hơn, vì thế ở mặt tiết tấu sẽ chậm một chút, tôi sẽ chú trọng chi tiết, cố gằng đi sâu vào khắc họa nhân vật, phác họa ra đoạn nhân sinh này của Trình Nhiên thật phong phú sắc màu, hi vọng trong đó không chỉ nhìn thấy một mình Trình Nhiên, còn có những người khác nữa ... Tôi cảm thấy may mắn vì giờ còn viết được, thấy may mắn vì có độc giả không rời bỏ mình, đã 6 năm rồi, độc giả trước kia đọc Đại Niết Bàn từ trung học đã lên đại học, đại học đã học nghiên cứu sinh, hoặc là công tác nhiều năm, thậm chí sinh ra một đống con bụ bẫm. Có lẽ lúc này bắt đầu câu chuyện của Trình Nhiên là thích hợp. Tục ngữ có câu "Hoa kia có ngày nở lại, con người chỉ một lần thiếu niên". Chúng ta đều đang trưởng thành, chúng ta cũng sẽ già đi, cảm xúc sẽ phai nhạt theo tháng năng, hi vọng chúng ta có thể lấy lại nhiệt huyết, hi vọng trong lòng chúng ta mãi mãi thiếu niên, hi vọng mọi người theo Trình Nhiên ở giai đoạn mới của cuộc đời. .... Hơn 30 tuổi, Trình Nhiên là giám đốc bộ phận của công ty lớn, bằng hai tay mình, y có nhà, có xe, có sự nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đồng thời là người lạnh lùng chỉ biết tới kế hoạch nhiệm vụ. Đến khi tình cờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời, người y luôn đinh ninh đã lập gia đình, định cư ở nước ngoài, cảm xúc Trình Nhiên mới được đánh thức … Trình Nhiên quay trở lại rồi, quay lại thời điểm mọi thứ bắt đầu, trở lại năm tháng thuần chân ấy, nhưng y không dựa vào tiên tri dẫm đạp lên người khác, mà là nhặt nhạnh lại từng chút một những như trân quý mà y bỏ quên. *** Nhóm dịch lanhdiendiemla Cảnh báo: Truyện có vài chi tiết thay đổi so với nguyên tác.   “ Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.” “ Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.” “ Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.” Tiếng khen ngợi không ngớt. “ Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.” Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi. Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thềm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi. Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trên đường như mờ đi. Trình Nhiên lững thững đi trên vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường. Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi. Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới. Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trên mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ. Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này. “ Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?” Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp. Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:” Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?” Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:” Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?” Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ. Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng. Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:” Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?” Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:” Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.” “ Dù sao cũng không tốt.” Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:” Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?” Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này. “ Hì nói đi chứ .” “ Đừng có hỏi mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.” Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch: - Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về. Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo: “ Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?” Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày . . .” , thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà. Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái: “ Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.” Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:|” Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.” Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp. Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu. Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm. Mời các bạn đón đọc Trùng Nhiên của tác giả Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo.