Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nương Tử Nhà Săn Bắn

Thể loại: Ấm áp ngọt ngào, sủng kiều thê, điền văn……… Trên núi, Mai Tử thanh thuần thiện lương vì lời đồn đại mà phải tự tử, trên đường lại được Tiêu Kinh Sơn cứu, cuối cùng gả làm vợ cho hắn. Tiêu Kinh Sơn, cao lớn cường tráng, trầm mặc ít lời, trên ngực có một vết sẹo lớn, nghe nói trước kia hắn làm cướp đường? *** Thể loại: Điền văn, nhẹ nhàng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Mai Nguyễn - fb/hoinhieuchu ----- Mai tử một cô nương 16 tuổi ở thôn Bích Thủy có tình yêu đầu với Phúc ca. Nhưng Phúc ca đã chọn gia đình mà phụ nàng. Nàng chọn cái chết nhưng được Tiêu Kinh Sơn cứu, bế về. Với miệng lưỡi người đời , với thanh danh vấy bẩn có lẽ nàng sẽ không thể xuất giá. Vậy mà mấy hôm sau Tiêu Kinh Sơn đã mang lễ vật sang hỏi, chỉ sau mấy hôm nàng đã là nương tử nhà người ta. Giống như những người trong làng , nàng không biết nhiều về phu quân mình. Mọi người chỉ biết Kinh Sơn thợ săn, nhiều người hồ nghi chàng là từng là cướp. Mai Tử cũng mang trong mình sự nghi ngờ mà xuất giá. Tuy hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu nhưng cả hai luôn cố gắng thấu hiểu đối phương, làm trọn bổn phận của mình. "Nàng gả làm vợ ta, ta Tiêu Kinh Sơn nếu có thể làm cho nàng đều sẽ làm, tuyệt đối không để nàng chịu uất ức nào. Chàng yên tâm, trước kia tuy có rất nhiều lời đồn không tốt về ta, nhưng khi đã gả làm vợ chàng, tất nhiên ta sẽ giữ đúng khuôn phép. Ta tin tưởng nàng" Đoạn đối thoại này mình rất thích, nhẹ nhàng bình dị nhưng rất ấm áp. Sau khi thành hôn, Mai Tử đã biết chăm lo cho gia đình, suy tính cho tương lai. Nàng trồng trọt, chăn nuôi, học hỏi cây thuốc.. Nếu trước kia Kinh Sơn săn bắn lo từng bữa. Thì giờ đây chàng đã biết tích cóp, dành dùm. Chàng đã có có gia đình, có nương tử để chăm lo. Kết hôn rồi Tiêu Kinh Sơn không còn là thợ săn cô độc. Chàng chăm lo cho nhà vợ, đối tốt với hàng xóm. Trải qua nhiều chuyện, Kinh Sơn chứng tỏ được tài năng của mình. Dân trong thôn ngày càng thiện cảm yêu quý vợ chồng Mai Tử - Kinh Sơn. Mạch truyện nhẹ nhàng, xoay quanh những chuyện hàng ngày trong gia đình, quan hệ hàng xóm. Đoạn sau khi thân thế của Kinh Sơn được sáng tỏ, khi hai vợ chồng bước ra khỏi thôn Bích Thủy yên bình . Đối diện với quyền lực, tiền tài câu truyện có chút sóng gió. Nhưng chính lúc này tình yêu của Mai Tử và Kinh Sơn càng ngọt ngào hơn. Truyện này nam nữ chính sạch. Nam nữ phụ có nhưng bị nam nữ chính thổi bay trong một nốt nhạc. Truyện nhiều xôi thịt. *** Lâu rồi không review, Hoa Ban chắc sắp bị lục nghề. Hôm nay Sài Gòn không nắng gắt, tâm tình cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn. Gần đây mục Review không có bài mới, phụ lòng mong mỏi của không ít bạn đọc trong blog. Hôm nay hứng thú tràn trề, phá lệ viết một bài post lên. Truyện này mình biết đã lâu, thấy nhà Haran khen nức nỡ nhưng vì edit chưa hoàn nên Hoa Ban không dám rớ. Bây giờ đã có ebook rồi, mình rất phấn khởi quyết định nhảy vào mần luôn! Truyện này thuộc thể loại điền văn, nên bản chất là nhẹ nhàng, ngọt ngào, đời thường và nghiêng về sự lãng mạn giản dị. Mình đã trù liệu hết tính chất của bộ này rồi nhưng mà khi đọc vẫn hơi bất ngờ vì truyện này có rất nhiều cảnh Hot. Tác giả viết rất bốc lửa, dùng ẩn dụ và nhân hóa nên không thấy thô hay tục. Điền văn thông thường có không nhỉ? Thú thật là Hoa Ban chỉ đọc một ít truyện trong thể loại này, cũng không biết nó có tiêu chuẩn nào cụ thể không… Tiểu nương tử nhà thợ săn là câu chuyện về cuộc sống của cô vợ người thợ săn, tựa thế nào thì truyện thế đó ^^ Phong cách chủ đạo trong truyện là sự nhẹ nhàng, đề cập đến những tiểu tiết nhỏ nhất trong cuộc sống, phản phất sự ấm áp của tình người, sự nồng nàn cháy bỏng của tình yêu và sự giản dị đầm ấp của thôn xóm. Tất cả khởi đầu ở thôn nghèo Bích Thủy, trôi dạt đến các thành thị phồn hoa, chiến trường tàn khốc hay cung điện lộng lẫy rồi lại quay về với xóm nhỏ thân thương, để từ đó ta nhận ra không đâu yên bình bằng một túp lều tranh và bữa cơm gia đình mộc mạc. Truyện kể về những còn người tiềm tàng tài năng, cất giấu trí tuệ nhưng trốn tránh cuộc sống vinh hoa phú quý, buồn chán chốn quan trường hay khinh thường sự bon chen đấu đá. Họ từ những người hùng trên chiến mã mà lột xác làm lương dân áo vải cần cù, gắn bó với làng quê nghèo, quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ, chăm gà, nuôi lợn, trồng lúa ngô khoai,… họ hài lòng với cuộc sống bần nông, yêu quý tình làng nghĩa xóm và mãn nguyện với gia đình nhỏ có vợ hiền và những đứa con ngoan… Câu chuyện cho ta thấy một quan niệm đúng đắn về hạnh phúc: Con người hạnh phúc ở mức mà họ nghĩ. Mai Tử là cô gái quá tốt. Nàng trong trẻo như dòng suối, hiền lành như ngọn cỏ và giản dị như loài hoa dại. Nàng ấy lớn lên với núi rừng, gắn bó với ruộng nương và trưởng thành trong ngôi làng Bích Thủy bình an. Nàng cũng có một thời trẻ dại với mối tình đầu chân thành cùng Phúc ca, cũng từng một lần nổi loạn muốn bỏ trốn với người yêu vì sự ngăn cấm của gia đình. Nàng chỉ 16 tuổi nhưng ngốc nghếch nghĩ rằng đời này là tuyệt vọng, người tình phụ bạc, chồm xóm dị nghị, gia cảnh lại nghèo, gái cập kê mà không ai muốn cưới,… thế là Mai Tử quyết định tự vẫn. Nàng từng nghĩ đây là ngày đen tối nhất cuộc đời nhưng về sau thì lại bật cười nói rằng đó là ngày may mắn nhất. May mắn vì nó tạo nên duyên phận cho Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn. Người thợ săn sống một mình, tách biệt với thôn dân, mang trên người vết sẹo khủng khiếp và nhiều lời đòn đại ác miệng. Anh ta tình cờ cứu được Mai Tử rồi cũng ngẫu nhiên mang lễ đến hỏi cưới nàng. Có lẽ vì Kinh Sơn có gia cảnh và quá khứ không tốt, Mai Tử thì tai tiếng khó gả, thế là rổ thủng nia rách hợp lại một đôi. Mai Tử tuy ủy khuất nhưng thiết nghĩ bản thân có người chịu cưới mà may quá rồi, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, cũng không muốn làm gái ế để thiên hạ cười chê, vậy thôi gả quách đi! Sính lễ thôn quê có cái chết đạm bạc và nhà quê của nó. Một giỏ trứng, vài con gà, ít cân thịt, một con cá to, vài khúc vải, thêm mấy loại ngũ cốc, túi kẹo cùng bạc lẻ, thế là được coi như đầy đủ, chu tất. Cả việc cưới hỏi cũng dễ thương vậy đó! Mai Tử bắt đầu cuộc sống của phụ nữ có chồng, nàng không quen biết Tiêu Kinh Sơn, lại sợ hãi lời đồn hắn là tên cướp nên bước đầu có tiềm thức tẩy chay. Cuộc sống hai người lạ lẫm, khó xử và rất không thoải mái. Nhưng rồi Mai Tử bỗng nhận ra chồng mình là một nam nhân chu đáo, tế nhị, hiểu rộng và rất khoan dung. Cô dần quen thuộc với nếp sống của anh, thích nghi với từng sự gần gũi vợ chồng, chuyển từ sợ hãi sang tò mò, từ tò mò sang yêu thích, từ yêu thích đến say mê. Có lẽ những cuộc hôn nhân kiểu truyền thống ngày xưa cũng như vậy. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vợ chồng chẳng quen thân gì nhau nhưng một khi mở lòng và chấp nhận thì cũng không đến nổi tệ hại, biết đâu họ cũng tìm thấy sự hòa hợp từ đối phương, nhiều khi duyên phận chỉ đơn giản có thế. Mai Tử dần mãn nguyện với gia đình mới của mình. Cô hài lòng với một người chồng tuy trắng tay nhưng tài giỏi, tuy bề ngoài hơi đáng sợ nhưng ôn hòa. Từ cái lo âu ngày đầu, Mai Tử bắt đầu lo nghĩ cho tương lai. Cô muốn sửa lại ngôi nhà tranh thêm ấm cúng, muốn chăm một đàn gà, muốn trồng vài thứ ngô khoai, muốn học hỏi chút thảo dược để hái lấy tiền và còn dự định nuôi một đứa trẻ. Thế là Tiêu Kinh Sơn từ lối sồng bất cần, vô lo vô nghĩ cũng phải đặt tâm tư vào chuyện kiếm tiền. Anh muốn cùng cô vợ nhỏ xây đắp một mái ấp bằng công sức của hai người. Có thể nói Mai Tử là một gam màu rực rỡ trong thế giới xám xịt của anh, cô kéo anh gần với thôn dân, hòa vào cộng đồng. Cô tháo đỡ những rào cản ngôn luận để người làng Bích Thủy nhận ra Tiêu Kinh Sơn là một lương dân hiền lành, một người đàn ông giỏi giang và môt trượng phu hết lòng vì vợ. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mưa thuận gió hoa đến hết đời nhưng rồi biến cố đã xảy ra. Mai Tử biết chồng mình có một quá khứ, anh không muốn nói vì sợ dọa đến cô. Mai Tử cũng biết chồng mình có rất nhiều hiểu biết, những trãi nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của dân lành vùng núi, những hồi ức mà cô không bao giờ đoán ra… Mai Tử cũng biết anh có một sự phi thường, chiếc cung anh nâng niu là một món đồ lạ lẫm và thần bí, vết sẹo trên người là một bằng chứng cho quá khứ xa xôi. Anh có thể chống chọi lại bầy sói, mỗi cái giương cung là bách phát bách trúng. Anh khỏe mạnh và dẽo dai, anh dành mỗi buổi chiều để tập luyện những môn võ mà Mai Tử chưa bao giờ thấy. Nàng không mong mỏi chồng mình quá khác biệt, chỉ hy vọng anh là một người thợ săn lam lũ bình thường, cùng cô sống cuộc sống bình thường nhưng lúc nào cũng hạnh phúc. Có những dấu hiệu mập mờ làm Mai Tử bất an. Anh nói rằng thiên hạ thái bình thì sẽ ở bên cô mãi mãi. Vậy nếu thiên hạ đại loạn thì anh đi đâu? Tiêu Kinh Sơn giống như một cuốn sổ mà Mai Tử chưa đọc hết. Rồi đất nước có chiến tranh, một vị khách thần bí tới nhà, thêm những tên cướp đường đối với anh khuất phục và kính nể. Mai Tử chôn giấu niềm lo lắng bất an đó, tự khuyên nhủ mình phải sống lạc quan. Nhưng đến một ngày Kinh Sơn biến mất, chỉ để lại một bức thư lạnh nhạt. Anh đi vì nước, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, cũng có thể không bao giờ trở lại. Cô có thể chờ hoặc đi tái giá. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì dù tàn phế cũng sẽ quay về nhà. Nếu cô vẫn chờ được thì giắt một nhánh liễu trước cửa làm ám hiệu. Cành liễu không còn thì anh sẽ ra đi, không một chút quấy rầy cuộc sống mới của Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn cứ thế mà biệt vô âm tính. Một năm qua đi anh không về, Mai Tử quyết tâm rời bỏ thôn xóm đi xa tìm chồng. Bà con thương cảm mỗi người tích góp ít bạc, ít lương thực tiễn cô gái nhỏ lên đường. Mai Tử và con lừa Kinh Sơn mua cho cô, 1 người 1 vật thế là có bạn! Cô thôn nữ ngờ nghệch xuất núi, tìm chồng trong những thị trấn phồn hoa, gặp không ít lần bị khinh thường, bị phân biệt đối xử và chịu không ít thiệt thòi. Mai Tử ngộ ra thế giới này lớn lắm, cô chỉ là con ếch nhỏ sống trong đáy giếng mà thôi. Mai Tử nhớ người khách lạ năm đó có quen biết hoàng thượng. Cô sẽ lên kinh thành tìm hoàng thượng hỏi thăm, tìm được vị khách đó thì có hy vọng tìm được chồng. Trời ơi, Hoa Ban không biết comment thế nào về sự ngây thơ của cô vợ nhỏ này nữa! ^^ Mai Tử cứ thế mà đi, gặp chuyện không may đánh mất con lừa, cô nhớ đó là con lừa chồng mua cho, vô cùng thương tiếc mà khóc một trận, còn ăn vạ bắt người vô tội trả lại lừa. Người vô tội đó là A Mang, một cậu thanh niên xui xẻo vấp phải cô gái ngốc nghếch. A Mang thấy tiểu cô nương ngờ nghệch mà lại dễ thương, lòng hào hiệp nổi lên quyết định giúp cô tìm người. Tiêu Kinh Sơn? Người này A Mang biết chứ, tuy chẳng rõ Mai Tử với họ Tiêu kia là quan hệ gì nhưng thôi cứ thuận đường mà giúp. Thế là A Mang đưa Mai Tử tới Vân Châu tìm chồng. Một đêm ngủ trong quán trọ đột nhiên bị gọi ra khám xét. “Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?” “Ta từ huyện Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người .” “Vậy trong nhà ngươi có những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?” “… Phu quân ta họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta truyền cái tin a.” “Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phu quân ngươi là ai? Tên gì?” “Phu quân ta họ Tiêu, tên Kinh Sơn.” Và thế là bị giam vào tù với tội danh nói bậy bạ, nghi ngờ là gian tế! =)) Mai Tử đáng thương ngồi trong ngục ôm hành lý khóc ròng một đêm. Hôm sau thì được thả ra, còn gặp được chồng. Xúc động nghẹn ngào, câu đầu tiên cô nói là: “Lừa của chúng ta mất rồi.” =)) Tiêu đại tướng cũng đành bó tay với bé vợ nhà mình. Vợ chồng nhận mặt nhau, trình diễn thêm màn ôm ấp làm thuộc hạ xém bất tỉnh, sau đó thì Mai Tử an toàn ở lại chỗ của Kinh Sơn. Cô nhận ra chồng mình không như ngày trước. Anh là một công thần khai quốc, một tên tuổi mà hễ nhắc đến trên chiến trường thì tướng giặc đều sợ hãi. Anh là người nhuốm máu của trăm quân, anh là người với những suy tính ngoan tuyệt. Nhưng mà bên cạnh một Tiêu Kinh Sơn xa lạ như thế vẫn là Tiêu Kinh Sơn – chồng thợ săn của cô. Ở đó có sự dịu dàng chỉ dành cho Mai Tử, có một con người không màng vinh hoa mà chỉ yêu thích cuộc sống an bình nơi quê nghèo đạm bạc. Trãi qua nhiều tình huống, gặp phải nhiều nguy cơ, cái gì mà binh quyền, ngai vị, hoàng hậu, tham vọng, quá khứ,… tất cả đều bỏ lại, Tiêu Kinh Sơn tự phế cánh tay để hoàng đế trả lại sự tự do cho hai vợ chồng. Lại quay về xóm nhỏ, lại túp lều tranh và đàn gà con… hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế. Câu chuyện khép lại với cuộc sống bình an mãi mãi của hai vợ chồng. Thôn Bích Thủy trở thành mái nhà của Tiêu Kinh Sơn, Lỗi Chiêu An, Bù Chiếm Phong và những người anh hùng đã rời bỏ đao kiếm. Thôn Bích Thủy với sông núi trùng trùng, đồng ruộng bát ngát, rừng rậm âm u. Đó là nơi vàng bạc không bằng một rỗ khoai lang, lầu đài không bằng ngôi nhà tranh bé nhỏ, quyền lực phú quý không mua nổi một cô vợ hiền và những đứa con ngoan… Những người làm đại sư nhưng không cần giàu sang, những người đủ tài trí nhưng không thích quan trường, những người vì đất nước nhưng không cần báo đáp… họ dù là ai thì nơi làng Bích Thủy hẻo lánh này, họ chỉ là những nông dân chất phác yêu đời, những thanh niên tràn trề nhựa sống. Họ có mái nhà hạnh phúc, giống như Tiêu Kinh Sơn và Tô Mai Tử, vợ chồng ân ái, nắm tay đến bạc đầu răng long… hoabanland.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệnh Phú Quý
Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Tác giả: Tiếu Giai Nhân Chuyển ngữ: [L.A]_Hardys Beta: [L.A]_Hạ Tần Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Điền văn, Gia đấu - Trạch đấu, Hài hước, Hào môn thế gia, HE, Ngọt, Nhẹ nhàng, Sạch, Song xử, Sủng, Thâm tình, Trọng sinh, 1Vs1, Duyên trời tác hợp, Lâu ngày sinh tình, Nữ truy, Thầm mến... Văn án: Từ Ngũ Gia phủ Trấn Quốc Công vừa sinh ra đã có vai vế lớn hơn đám vãn bối, nhưng lúc đứng chung với đám chất tử lại giống như cùng một thế hệ. Nhưng nhóm nữ nhi khuê tú đều biết là trưởng bối, không ai dám quấn lấy hắn. Chỉ có Tứ cô nương Bình Dương Hầu phủ, mỗi lần nhìn thấy hắn đều xấu hổ, tình ý triền miên. Từ Ngũ Gia nghĩ, chính là nàng ấy. Đời trước A Ngư chịu không ít cực khổ, chính Từ Tiềm mang nàng ra khỏi vũng bùn, che chở nàng, cưng chiều nàng. Sau khi trọng sinh trở về, đương nhiên A Ngư cũng muốn lấy lại sự sủng ái đó. Nội dung chính: Duyên trời tác hợp, sủng văn. Nhân vật chính: A Ngư, Từ Tiềm Nhận xét tác phẩm: Văn phong tinh tế tỉ mỉ, tự thuật trôi chảy, mô tả nhân duyên hai đời của Từ Ngũ Gia Phủ Quốc Công cùng với Tứ Tiểu Thư Hầu Phủ vô cùng êm tai, không nhanh không chậm, giọng văn nhẹ nhàng, hình tượng nhân vật sống động trên giấy, yêu thích ngọt văn mỗi ngày thì tuyệt đối không thể bỏ qua! Truyện sẽ được giữ nguyên một số xưng hô cổ đại sau: chất tử: cháu trai chất nữ: cháu gái ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại nhi tử: con trai nhi nữ: con gái phụ nhân: phụ nữ có chồng nhạc phụ: cha vợ nhạc mẫu: mẹ vợ bà bà: mẹ chồng công công: cha chồng trưởng tử: con trai trưởng tức phụ: con dâu tôn/chất tức phụ: cháu dâu cữu cữu: cậu *** #Review TA VÌ BIỂU THÚC HỌA TÂN TRANG Tác giả: Tiếu Giai Nhân Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, cung đình hầu tước, gia đấu, nữ truy, Từ ngũ gia vai vế lớn - Tứ cô nương dịu dàng xinh đẹp, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thầm mến, nhẹ nhàng, HE. Độ dài: 114 chương + 27 NT Tình trạng: Hoàn edit.
Duyên Làm Phu Quân
Văn Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp trước. Một người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt thở. Tiểu muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật của tiểu muội vô dụng. Cùng nắm tay nhau đi tới phía trước, tiểu muội vô dụng phát hiện, truyện trạch đấu kịch liệt đã biến thành truyện điền văn sủng ngọt từ khi nào thế? Truyện hư cấu, không cần chứng thực, nam chính trọng sinh, không thích chớ nhảy hố. Nội dung nhãn: Xuyên qua thời không, kiếp trước kiếp này *** Diêu Tiên Y hay được gọi là Tiên Y, ban đầu là một nha đầu tam đẳng trong phủ Kim gia. Mẹ nàng là Trần ma ma nhất đẳng bên người Đại phu nhân, có thể coi như là hô mưa gọi gió trong phủ.  Cây cao thì bóng cả, dù làm nô tỳ nhưng sinh hoạt của Tiên Y cũng trôi qua nhẹ nhàng, nàng hiếm khi phải làm những việc nặng nhọc khổ sở. Mẹ nàng và bản thân Tiên Y đều là người thiện lương, tuy có vận dụng chút thủ đoạn nhưng cũng để cuộc sống của mình dễ thở hơn, không làm hại người khác. Kiếp này, Tiên Y tự nhận mình may mắn có được dung mạo khá đẹp, nhưng từ khi nàng diện kiến Kim Phong Hoa, chữ “đẹp” này chẳng khác gì “hàng fake”. Kim Phong Hoa thân là nam tử nhưng lại có gương mặt hại nước hại dân, tuấn nam mỹ nữ ở gần hắn cũng phải xấu hổ. Tuy sở hữu dung nhan dụ hoặc như nữ nhân nhưng không ai thấy gương mặt đó đặt trên Kim Phong Hoa có gì không phù hợp, dù ở cổ đại lạc hậu nhưng vẻ đẹp phi giới tính của hắn cũng được công nhận. ... Tên Kim gia đều có chữ Mộc, Tam thiếu gia lại được đặt Phong Hoa, vừa nghe là thấy ý trào phúng.  Ban đầu, mẫu thân hắn là vợ cả của Kim lão gia, nhưng vì chút tiền đồ mà ông ta không hề do dự vứt bỏ người cũ, thành gia lập thất với thê tử mới giúp ích cho mình trên đường làm quan. Mẫu thân từ vợ cả bị biếm xuống vợ lẽ, thân phận Kim Phong Hoa từ con dòng chính cũng trở thành con dòng thứ. Mà ở Phái quốc bọn họ, con vợ lẽ vốn chỉ là một món đồ chơi, bị hành hạ, mang đi trao đổi như những món hàng hóa vô tri cũng không có gì là lạ. Tiên Y thấy Kim Phong Hoa bị Đại thiếu gia lưu manh đùa giỡn, kìm lòng không đặng mới giải vây cho hắn. Nàng không ngờ chỉ một câu nói này đã rẽ lái tương lai của hai người vào hướng đi hoàn toàn mới. … Kim Phong Hoa từng chết một lần, đời này trọng sinh hắn vô cùng cẩn thận. Rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian khi hắn sống lại đều không thay đổi nhiều, ví dụ như mẹ hắn chết, ví dụ như hắn vẫn là đại ma đầu giết người,...  Nhưng Tiên Y lại là một sự kiện ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn. Theo ký ức kiếp trước, lẽ ra nàng là người bị hắn giết đầu tiên, hẳn là chôn thây dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Thế nhưng đời này hắn quen biết nàng sớm một chút, đối với Kim Phong Hoa, Tiên Y chính là định mệnh không biết trước. Ban đầu tìm tới nha đầu kia đơn thuần chỉ là tò mò, đúng là một phần vì lời mẹ trăng trối nên hắn mới giữ nàng lại. Vậy mà Kim Phong Hoa lại phát hiện, chỉ cần Tiên Y ở bên hắn, vận mệnh của hắn có thể chậm rãi khác với kiếp trước. … Cả nhà Tiên Y hy sinh vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, kết quả thì sao? Nếu không có Kim Phong Hoa nhúng tay vào, chỉ sợ nàng đã sớm bị Đại phu nhân đẩy vào hố lửa tự sinh tự diệt. Kim Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện nhưng hắn đã dốc lên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng.  Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai cản được bước chân hắn. Nếu có thể tiến bước thêm hắn không ngại vứt bỏ bất kỳ kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hy vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân hắn. So với một người kiếp trước chẳng biết họ tên, hình bóng nàng như được gột rửa ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ dung mạo nàng, hiểu tấm lòng nàng, cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng.  Hắn từng được giáo dục phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng giờ hắn sao hạ thủ được nữa? Nàng là của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, giữ chặt nàng trong tay, không dám phá huỷ. Thẳng nam sắt thép Kim Phong Hoa lần đầu động tâm, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tự bắt mạch tưởng mình bị hạ độc, đứng trước Tiên Y mà mặt đỏ phừng phừng. Còn Tiên Y chỉ hận không thể cắn hắn một cái, rõ ràng là ma đầu giết người như ngóe thản nhiên hủy thi diệt tích lại còn giả vờ thẹn thùng ngây thơ cái rắm! Tuy Tiên Y còn e sợ đại biến thái Kim Phong Hoa, hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nhưng từ những tháng ngày chung sống hòa thuận, hai người đã dần có chuyển biến mới. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn. *** Nữ chính Tiên Y là một vai khá phổ thông, phổ thông ở đây không có nghĩa là xấu. Nàng xinh đẹp, lương thiện, khá thông minh, lại còn hết mực yêu thương, trân trọng gia đình, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy tác giả có buff cho nam chính nhưng vẫn biết giới hạn, trọng sinh nhớ được đề thi khoa cử cũng không phải lúc nào cũng on top, thiên tài IQ 3000. Văn phong của tác giả vừa kể vừa tả nó cứ dài lê tha lê thê, ít cũng phải sau 20 chương đầu nam chính mới được lên sân, âm mưu gia đấu trước đó cũng không có sóng gió lớn gì mấy. Phần tác giả tô đen nhất trong truyện có lẽ là khi Kim Phong Hoa vào cung và bị hãm hại, mang danh xấu muôn đời.  Nhưng mà mình không muốn đề cập quá nhiều vì không đầu không đuôi thì khó hiểu, còn trình bày rành mạch sẽ hơi dài dòng một chút. Chẳng bằng các bạn tự tìm hiểu thì hơn ^^ Kể ra Kim Phong Hoa cũng khá bất hạnh, thoát được một Kim gia Kinh thành lại phải dấn thân vào một Kim gia Hoành thành. Mà gia tộc lớn thì nào có chuyện không đấu đá, không chỉ chống giặc ngoài còn phải phòng địch trong.  Hắn từng bước đi trên con đường làm quan, thâm nhập vào Hoàng cung lấy lại những gì đáng lẽ ra thuộc về hắn.  Báo thù là do oán hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ luôn che chở nàng, Tiên Y chỉ có thể thuộc về mình hắn. Bởi nói nhân sinh kỳ lạ, chỉ với một sợi tơ hồng mỏng manh đã kết duyên phu thê cho Tiên Y - Phong Hoa, hắn và nàng không còn là hai người, mà là một chỉnh thể. Thật ra đọc truyện cổ đại, nhất là trạch đấu đều cần có đức tính kiên nhẫn cao mà mình thì hơi thiếu nên đọc có chút buồn ngủ :(( Căn bản vì những phần tương tác giữa nam nữ chính rất là đáng yêu, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút rung động của những người vốn không có lòng tin vào ái tình. Cơ mà những âm mưu kế sách tranh đấu của truyện mới thật sự nặng nề và khó ngấm với những ai không quen. Vì thế mình khuyên những bạn nào thật sự yêu thích thể loại trạch đấu gia đấu hãy nhảy hố nhé, biết đâu bạn lại bị “bánh cuốn” bởi nàng Tiên Y xuyên không và chàng Kim Hoa trọng sinh thì sao ạ ^^ *** Diêu Tiên Y hay được gọi là Tiên Y, ban đầu là một nha đầu tam đẳng trong phủ Kim gia. Mẹ nàng là Trần ma ma nhất đẳng bên người Đại phu nhân, có thể coi như là hô mưa gọi gió trong phủ.  Cây cao thì bóng cả, dù làm nô tỳ nhưng sinh hoạt của Tiên Y cũng trôi qua nhẹ nhàng, nàng hiếm khi phải làm những việc nặng nhọc khổ sở. Mẹ nàng và bản thân Tiên Y đều là người thiện lương, tuy có vận dụng chút thủ đoạn nhưng cũng để cuộc sống của mình dễ thở hơn, không làm hại người khác. Kiếp này, Tiên Y tự nhận mình may mắn có được dung mạo khá đẹp, nhưng từ khi nàng diện kiến Kim Phong Hoa, chữ “đẹp” này chẳng khác gì “hàng fake”. Kim Phong Hoa thân là nam tử nhưng lại có gương mặt hại nước hại dân, tuấn nam mỹ nữ ở gần hắn cũng phải xấu hổ. Tuy sở hữu dung nhan dụ hoặc như nữ nhân nhưng không ai thấy gương mặt đó đặt trên Kim Phong Hoa có gì không phù hợp, dù ở cổ đại lạc hậu nhưng vẻ đẹp phi giới tính của hắn cũng được công nhận. ... Tên Kim gia đều có chữ Mộc, Tam thiếu gia lại được đặt Phong Hoa, vừa nghe là thấy ý trào phúng.  Ban đầu, mẫu thân hắn là vợ cả của Kim lão gia, nhưng vì chút tiền đồ mà ông ta không hề do dự vứt bỏ người cũ, thành gia lập thất với thê tử mới giúp ích cho mình trên đường làm quan. Mẫu thân từ vợ cả bị biếm xuống vợ lẽ, thân phận Kim Phong Hoa từ con dòng chính cũng trở thành con dòng thứ. Mà ở Phái quốc bọn họ, con vợ lẽ vốn chỉ là một món đồ chơi, bị hành hạ, mang đi trao đổi như những món hàng hóa vô tri cũng không có gì là lạ. Tiên Y thấy Kim Phong Hoa bị Đại thiếu gia lưu manh đùa giỡn, kìm lòng không đặng mới giải vây cho hắn. Nàng không ngờ chỉ một câu nói này đã rẽ lái tương lai của hai người vào hướng đi hoàn toàn mới. … Kim Phong Hoa từng chết một lần, đời này trọng sinh hắn vô cùng cẩn thận. Rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian khi hắn sống lại đều không thay đổi nhiều, ví dụ như mẹ hắn chết, ví dụ như hắn vẫn là đại ma đầu giết người,...  Nhưng Tiên Y lại là một sự kiện ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn. Theo ký ức kiếp trước, lẽ ra nàng là người bị hắn giết đầu tiên, hẳn là chôn thây dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Thế nhưng đời này hắn quen biết nàng sớm một chút, đối với Kim Phong Hoa, Tiên Y chính là định mệnh không biết trước. Ban đầu tìm tới nha đầu kia đơn thuần chỉ là tò mò, đúng là một phần vì lời mẹ trăng trối nên hắn mới giữ nàng lại. Vậy mà Kim Phong Hoa lại phát hiện, chỉ cần Tiên Y ở bên hắn, vận mệnh của hắn có thể chậm rãi khác với kiếp trước. … Cả nhà Tiên Y hy sinh vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, kết quả thì sao? Nếu không có Kim Phong Hoa nhúng tay vào, chỉ sợ nàng đã sớm bị Đại phu nhân đẩy vào hố lửa tự sinh tự diệt. Kim Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện nhưng hắn đã dốc lên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng.  Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai cản được bước chân hắn. Nếu có thể tiến bước thêm hắn không ngại vứt bỏ bất kỳ kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hy vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân hắn. So với một người kiếp trước chẳng biết họ tên, hình bóng nàng như được gột rửa ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ dung mạo nàng, hiểu tấm lòng nàng, cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng.  Hắn từng được giáo dục phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng giờ hắn sao hạ thủ được nữa? Nàng là của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, giữ chặt nàng trong tay, không dám phá huỷ. Thẳng nam sắt thép Kim Phong Hoa lần đầu động tâm, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tự bắt mạch tưởng mình bị hạ độc, đứng trước Tiên Y mà mặt đỏ phừng phừng. Còn Tiên Y chỉ hận không thể cắn hắn một cái, rõ ràng là ma đầu giết người như ngóe thản nhiên hủy thi diệt tích lại còn giả vờ thẹn thùng ngây thơ Advertisement cái rắm! Tuy Tiên Y còn e sợ đại biến thái Kim Phong Hoa, hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nhưng từ những tháng ngày chung sống hòa thuận, hai người đã dần có chuyển biến mới. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn. *** Nữ chính Tiên Y là một vai khá phổ thông, phổ thông ở đây không có nghĩa là xấu. Nàng xinh đẹp, lương thiện, khá thông minh, lại còn hết mực yêu thương, trân trọng gia đình, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy tác giả có buff cho nam chính nhưng vẫn biết giới hạn, trọng sinh nhớ được đề thi khoa cử cũng không phải lúc nào cũng on top, thiên tài IQ 3000. Văn phong của tác giả vừa kể vừa tả nó cứ dài lê tha lê thê, ít cũng phải sau 20 chương đầu nam chính mới được lên sân, âm mưu gia đấu trước đó cũng không có sóng gió lớn gì mấy. Phần tác giả tô đen nhất trong truyện có lẽ là khi Kim Phong Hoa vào cung và bị hãm hại, mang danh xấu muôn đời.  Nhưng mà mình không muốn đề cập quá nhiều vì không đầu không đuôi thì khó hiểu, còn trình bày rành mạch sẽ hơi dài dòng một chút. Chẳng bằng các bạn tự tìm hiểu thì hơn ^^ Kể ra Kim Phong Hoa cũng khá bất hạnh, thoát được một Kim gia Kinh thành lại phải dấn thân vào một Kim gia Hoành thành. Mà gia tộc lớn thì nào có chuyện không đấu đá, không chỉ chống giặc ngoài còn phải phòng địch trong.  Hắn từng bước đi trên con đường làm quan, thâm nhập vào Hoàng cung lấy lại những gì đáng lẽ ra thuộc về hắn.  Báo thù là do oán hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ luôn che chở nàng, Tiên Y chỉ có thể thuộc về mình hắn. Bởi nói nhân sinh kỳ lạ, chỉ với một sợi tơ hồng mỏng manh đã kết duyên phu thê cho Tiên Y - Phong Hoa, hắn và nàng không còn là hai người, mà là một chỉnh thể. Thật ra đọc truyện cổ đại, nhất là trạch đấu đều cần có đức tính kiên nhẫn cao mà mình thì hơi thiếu nên đọc có chút buồn ngủ :(( Căn bản vì những phần tương tác giữa nam nữ chính rất là đáng yêu, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút rung động của những người vốn không có lòng tin vào ái tình. Cơ mà những âm mưu kế sách tranh đấu của truyện mới thật sự nặng nề và khó ngấm với những ai không quen. Vì thế mình khuyên những bạn nào thật sự yêu thích thể loại trạch đấu gia đấu hãy nhảy hố nhé, biết đâu bạn lại bị “bánh cuốn” bởi nàng Tiên Y xuyên không và chàng Kim Hoa trọng sinh thì sao ạ ^^ Mời các bạn mượn đọc sách Duyên Làm Phu Quân của tác giả Tâm Nhụy.
Công Chúa Nghịch Thiên
Bạn đang đọc truyện Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà. Một công chúa cao quý bị ép gả tới Man tộc, bị lột sạch mọi thứ, thành trò vui của những kẻ ti tiện kia… “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Luân Hãm Cưỡng Chế hay Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn. *** “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” *** Vào cái đêm hôm mà mẫu hậu bị giết, Văn Thần đã quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội của nàng. Nàng, một đích trưởng công chúa con của chính cung Hoàng hậu, lại phải quỳ xuống trước mặt một thứ nữ do cung nữ sinh ra. Bọn họ liệt kê ra cho mẫu hậu của nàng rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời, ghen tị thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ nhiều lần bức vua thoái vị… Vào thời khắc khi nàng quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội thứ nữ của mình, lần đầu tiên, phụ vương của nàng đã nhìn nàng nhiều hơn mọi lần, nhìn thẳng, rõ ràng bằng cả hai mắt. Năm đó, nàng mười hai tuổi. Thời gian trôi qua thật mau, chỉ mới đảo mắt, bốn năm đã qua đi. Nàng trở thành một thứ dân trầm mặc sống trong lãnh cung, vô thân vô cố, không người thân thích, không có cung nữ thiếp thân hầu hạ, không có thanh mai trúc mã, không có khuê trung mật hữu, cái gì cũng không có. Cho đến một ngày, khi một đạo thánh chỉ hòa thân được đưa đến, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không còn nữa. Phụ vương hạ chỉ để nàng lập gia đình. Đối tượng chính là thủ lĩnh của Man tộc. Đúng vậy, nàng không hề nhìn lầm, đường đường là đích công chúa duy nhất của Đại Văn triều lại phải chịu nhục, phải gả đến Man hoang. 2. Man tộc. “Cái loại mặt hàng như thế này mà cũng gọi là Văn triều công chúa sao?! Đạt Lai, ngươi mang cái quái gì về đây thế hả?” Thủ lĩnh Man nộ khí mười phần, tiếng gầm rống chấn động khắp trong ngoài lều trại: “Lão tử hàng năm tiến cống nhiều rượu ngon vật phẩm như vậy qua đó, vậy mà Hoàng đế Văn triều lại gửi sang đây cho lão tử một đứa nha hoàn rửa chân là thế nào?” Văn Thần ngã sóng soài trên mặt đất, một bên má sưng lên đỏ bừng, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm, bộ dáng đáng thương nhưng không khiến cho bất luận kẻ nào trong lều vải cảm thấy đồng tình. Chỉ có vẻ đáng thương của mỹ nữ mới thật sự là đáng thương. “Nàng đích xác chính là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Văn triều – là đích công chúa duy nhất của Văn triều, là đích công chúa huyết thống cao quý nhất.” Đạt Lai cảm thấy hơi khó xử, còn việc bộ dáng công chúa xấu xí như thế, căn bản không phải là việc mà hắn có thể giải quyết được, phải không? Công chúa Văn triều này đúng thật là vô cùng phiền phức, một nữ nhân vô cùng phiền toái. “Thật sự phiền chết đi được! Giết cũng giết không được, làm cũng không có hứng để mà làm, chỉ mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!” Lão thủ lĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ghê tởm phất phất tay như đang xua đuổi mấy con ruồi bọ bẩn thỉu. “Phụ hãn, xin ngài bớt giận. Tuy nói rằng công chúa Văn triều không thể gi.ết ch.ết được, nhưng chúng ta vẫn còn biện pháp khác đối phó với nàng mà, huống hồ….Nhị ca không phải cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi sao?” Lời vừa nói ra, thủ lĩnh Man tộc lập tức nheo đôi mắt tàn bạo bất nhân lại. Đúng vậy, phong tục của bọn hắn ở nơi này, nhi tử cưới nữ nhân của phụ thân cũng chỉ là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàng đế Văn triều có tới đây cũng không thể nói được gì hết. Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây liền lộ ra nụ cười không có hảo ý, Nhị vương tử Trì Liệt mới mấy ngày trước chết bất đắc kỳ tử, đáng tiếc hắn vẫn chưa cưới được chính thê, nếu lúc này có thể thúc đẩy “mối nhân duyên” của hai người bọn họ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. “Cứ như vậy liền có thể nuốt trôi khẩu khí này à?” Thình lình, một giọng nữ khàn khàn trong trẻo vang lên: “Man tộc, quả nhiên là nhát như chuột.” “Ngươi nói cái gì?” Lão thủ lĩnh trực tiếp cầm đao gác ở trên cổ nàng. Văn Thần mím môi, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ nâng lên, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Ta nói, các ngươi phải chịu uất ức – Tứ công chúa Văn Nhiễm của Văn triều là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng các ngươi đến mơ tưởng cũng không dám mơ tưởng. Các ngươi vốn mộ danh nàng mà đến, nhưng đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt của Văn Nhiễm như thế nào cũng chưa thấy, quả thật là quá đáng thương mà…” “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh Man tộc trong cơn tức giận ghìm chặt cổ Văn Thần. Cảm giác đau đớn truyền đến, nàng sắp hít thở không thông. Đây chính là cảm giác sắp chết phải không? Thật là thoải mái! Đã rất lâu rồi nàng không được nếm trải cái kh.oái cảm kịch liệt đến tột cùng khi ở bên bờ vực của sự sống và cái chết như thế này rồi. “Đúng vậy, nhanh nhanh gi.ết ch.ết bản cung đi! Chỉ cần giết bản cung, các ngươi đã có thể được giải thoát rồi…” Khóe miệng xanh tím của nữ nhân nhếch lên một vòng cung khác thường. Đạt Lai vội vàng ngăn cản: “Phụ hãn, đây là phép khích tướng của nàng, người của Văn triều vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta gi.ết ch.ết nàng ta bây giờ, Văn triều sẽ có lý do để cùng chúng ta khai chiến!” Nghe vậy, lão thủ lĩnh hung hăng chấn động, muôn vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn bỗng nhiên thu lại ngay lập tức. “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi cho rằng lão tử không trị được ngươi hay sao?” Hắn âm trầm cười một tiếng, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: “Đi mang quan tài của Nhị vương tử tới đây! Còn nữa, đem toàn bộ quần áo của công chúa Văn triều này từng kiện từng kiện l.ột hết xuống cho ta!” Hắn vừa nói xong, đám binh lính nghe lệnh đều lộ nụ cười dâ.m đãng, tiến lên xé rách quần áo Văn Thần đang mặc trên người, chỉ chốc lát sau, trên người nàng ngay cả một cái yếm cũng không còn, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, lạnh đến run người. “Nghe nói nữ nhân Văn triều coi trinh tiết như sinh mệnh, bây giờ ở trước mặt mọi người bị l.ột sạch quần áo như thế này, nàng, liệu nàng có phát điên luôn không?” Nhóm thị nữ Man tộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng. Ngay cả nữ nhân Man tộc các nàng cũng hiếm người có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy, chứ nói gì đến một công chúa Văn triều cao quý kiêu ngạo như nàng! Đây quả thật là một ác mộng! “Hừ, ngay cả khi cở.i quần áo ra cũng khó coi đến như vậy, một chút dụ.c vọng cũng không dậy nổi!” Lão thủ lĩnh nhìn thân thể Văn Thần bởi vì phải chịu đói lâu ngày mà khô quắt, trắng bệch không có một tia huyết sắc nào càng muốn nôn ra, cho dù tùy tiện kéo một nữ nhân trên đường nào cũng đẹp hơn nàng cả trăm ngàn lần! Mà Đạt Lai đứng sừng sững ở một bên nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Văn Thần, không biết tại sao hắn chỉ cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, một người nữ nhân bình thường khi nhận một sự sỉ nhục lớn đến như vậy liệu có thể giữ được bình tĩnh không? Vậy thì vì cái gì mà một chút xấu hổ và ánh mắt giận dữ ở trên người Văn Thần hoàn toàn không thấy? Thậm chí ngay cả ánh mắt còn chẳng thèm trừng lên! Hắn đã từng nghe một lão nhân Văn triều nói rằng, nếu chịu đựng vũ nhục mà không phát tác ra ngoài, hoặc đó là một kẻ cực kỳ hèn nhát, hoặc chính là một người có dã tâm đến đáng sợ. Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái sau….Cần phải gi.ết ch.ết ngay lập tức! Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, liệu có thể nhấc lên được sóng to gió lớn gì chứ? Có khả năng nàng từ nhỏ bị người ta vũ nhục mà lớn lên, nên đơn giản chỉ là chết lặng rồi mà thôi. Lúc này, mấy binh lính nâng quan tài đi tới, trực tiếp đặt ở bên cạnh Văn Thần. “Tốt lắm! Nhanh lên! Đem nắp quan tài mở ra, để cho con ta được hưởng thụ một chút tư vị của nữ tử Văn triều….Ha ha —–” L.ột sạch quần áo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn trước mặt nhiều người như vậy để cho nàng vui hoan với thi thể nữa?! Thủ lĩnh quả nhiên càng ngày càng bi.ến thái! “……” Cho đến lúc này, ánh mắt không hề có một chút gợn sóng của Văn Thần rốt cuộc mới có một chút dao động. Nắp quan tài bị cạy mở, một người nam tử nằm trong đó, không có một chút huyết sắc nào. Nàng nhìn kỹ, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đây rõ ràng là một mỹ nam hiếm có khó tìm, không hề giống với nam nhân Man tộc thô kệch, ngược lại lại có vài nét tinh xảo như người Văn triều, nét phong tình dị vực trời sinh như phác họa thêm cho hắn mấy phần tà tứ mị hoặc. Gió thu thổi tới, mặt trời lặn đổ ánh chiều lên trường hà, tiếng bão cát gào thét tựa hồ như dung nhập vào trong cốt nhục nam nhân kia —- Hắn không cần mở mắt, đã là một tuyệt sắc rồi. Văn Thần khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp nho nhã đoan trang hiện lên một tia khác thường. “A a —–” Có người thị nữ nhát gan đã gần như ngất đi, bởi vì ở phía bên trên nắp quan tài có mấy dấu tay bằng máu, cái này nói rõ, nam nhân này bị hạ táng lúc hắn còn sống! Đó chính là vết máu lưu lại lúc hắn đang giãy dụa cố gắng mở nắp quan tài để thoát thân. Văn Thần nhìn đến đây, nội tâm hơi nổi lên một trận gợn sóng. A, lại thêm một vật hy sinh trong cuộc tranh đấu vương quyền à? Thật đáng thương, đáng thương giống như nàng vậy. Nàng chớp mắt hai lần, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nam tử đang nằm trong quan tài. Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí còn có mấy binh lính lui về sau hai bước, đây căn bản không phải là người bình thường! Nhất là lão thủ lĩnh, mặt mày đều xanh mét! “Ngài sợ cái gì? Cái này không phải là cái mà ngài muốn nhìn hay sao?” Văn Thần nở nụ cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi, giống như ác quỷ địa ngục đang chuẩn bị lấy mạng, nhất thời hầu như tất cả mọi người không dám nhúc nhích. Chỉ thấy nàng cúi người ghé sát vào bên tai nam tử, không biết đang làm gì. Rồi sau đó, một màn càng kinh sợ hơn xảy ra. Trong quan tài đột nhiên duỗi ra một bàn tay, kéo Văn Thần vào trong… Khi Văn Thần đứng lên một lần nữa, trên người đã choàng lên một kiện áo liệm giành cho nam nhân. Còn có ánh mắt kia —- lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cùng với những ý tứ hàm xúc không rõ. “Liệt, Liệt nhi?” Lão thủ lĩnh trợn trừng đôi mắt! Bàn tay với mấy khớp xương rõ ràng kia, chính là nhi tử của mình ở trong quan tài xác chết vùng dậy! Tràng diện này, có thể không kinh khủng sao? Đạt Lai ở một bên càng giật mình hơn, nhanh chóng rút loan đao ra. Hắn làm sao có thể còn sống chứ? “Phụ hãn, Lục đệ, đã lâu không gặp rồi.” Trì Liệt từ từ đứng dậy từ trong quan tài, khuôn mặt đầy ý cười. Trong phút chốc, cả tràng diện hỗn loạn… Mời các bạn mượn đọc sách Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà.