Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Nam Dị Truyện

Năm Cảnh Hưng thứ bốn mươi ba, huyện Cốc Dương, trấn Sơn Tây, đêm rằm tháng Bảy. Một gã phù thủy đang lập trận thu nạp âm binh giữa bãi chôn người. Phạm Đình Quyết, dòng dõi của một gia đình chín đời làm nghề khâm liệm đã vô tình chứng kiến cảnh tượng kinh dị này. Từ đây, hắn bắt đầu bước chân vào một thế giới chưa từng biết. Hắn dần dần khám phá ra bí mật của gia đình mình. Và thân phận thực sự của hắn, một Lạc Vu Điện Súy của Trấn Quốc Hội, nơi tập hợp những phù thủy cao tay, những nhà huyền thuật xuất sắc đang âm thầm bảo vệ Đông Kinh trước sự tấn công của giáo phái Hàng Long tà đạo từ ngoại bang. Một câu chuyện về thế giới của phù thủy, vong hồn, bùa ngải, huyền thuật, tà thuật. Kinh dị, huyền bí, li kỳ, nhưng cũng đầy hào sảng. *** Hắn đã vượt qua ngôi làng ấy. Ngôi làng mà người ta gọi là ngôi làng ma. Hắn đã vượt qua nghĩa địa ấy. Nghĩa địa của ngôi làng ma. Bây giờ hắn đứng trước một rặng tre lớn. Trên khuôn mặt hắn, mồ hôi chảy thành từng hàng, thậm chí ngay cả trong cái không khí lạnh lẽo này. Khuôn mặt ấy, cái khuôn mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua một trận chiến mà trước khi dấn thân vào, hắn cũng không thể tin chắc mình có thể vượt qua hay không, bấy giờ có chút co giật. Cả đời hắn xuất hiện hai cơn co giật như thế, lần đầu tiên là vào một đêm mưa. Một ánh chớp lóe lên, kéo dài trên bầu trời. Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng hắn vẫn giật mình khi tiếng sấm vang lên sau đó vài khoảnh khác. Hắn đã bật chăn, vụt dậy, đẩy cửa chạy sang phòng bố mẹ hắn. Thật lạ, trong căn phòng, đèn vẫn sáng. Hẳn là đã khuya lắm rồi, nhưng đèn vẫn sáng. Cơn tò mò làm hắn không bước vào ngay mà ghé mắt qua cửa để nhìn. Hắn thấy bố hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một chiếc thìa, xúc ăn một vật gì đó. Một chậu cây cảnh đặt trong phòng che khuất món ăn của bố hắn, món ăn mà cứ nhìn theo cách ăn của bố hắn thì hẳn là ngon lành lắm. Khi ấy hắn đẩy cửa vào, toan làm mặt giận với bố vì không cho mình ăn cùng. Khi ấy, hắn thấy món ăn khoái khẩu của bố hắn. Đó là một cái đầu người! Trên bàn, một cái đầu người được đặt ngay ngắn trên đĩa. Phần đỉnh của cái đầu bị cắt phạt đi nhưng không quá sâu, như thể nếu cắt sâu quá thì “thức ăn” sẽ bị rớt ra vậy. Hắn có thể thấy được cái cán thìa nhô lên từ cái lỗ ấy. Như thể khi ăn xong người ta không đặt thìa xuống mâm mà đặt vào trong bát vậy. Khuôn mặt đờ đẫn của người chết không hề vương chút máu nào, hẳn là người ta đã rửa sạch trước khi sử dụng. Nhưng trên khuôn mặt ấy, ánh mắt trợn ngược của người chết không được vuốt mắt cho thấy nỗi hãi hùng của những giây phút cuối cùng khi sống. Cái miệng há hốc càng xác nhận cho sự kinh hãi ấy. Có cái bớt nhỏ trên trán người chết. Cái bớt nhỏ này, lại tô điểm cho sự kinh hoàng của hắn càng trở nên kinh hoàng hơn. Cái bớt xanh nhỏ bé này, là của mẹ hắn! Hiển nhiên, bố hắn khi nãy đã xúc lấy não của mẹ hắn mà ăn. Năm thìa! Bố hắn ăn toàn bộ bộ não của mẹ hắn chỉ trong năm thìa. Khi ấy, hắn mới năm tuổi. Năm thìa, hắn nhớ rất rõ, bởi từng chi tiết của bữa ăn diễn ra trong đầu hắn một cách tỉ mỉ đến hàng ngàn lần. Tận đến bây giờ, mỗi khi thức giấc, hắn vẫn có thói quen lẩm bẩm đếm từng thìa… Lần thứ hai, khi cơ mặt hắn co giật, chính là bây giờ. Trên đùi trái của hắn, máu đã ướt đẫm đến tận đôi giày vải. Hắn hiểu, nhờ vết thương chí mạng ấy, mà hắn sống sót. Hắn lê từng bước chân nặng nhọc vào bên trong lũy tre tối tăm. Có một tiếng hát ru văng vẳng đâu đó… Phía trên cái gò đất cao chưa đến hai trượng này, một cây đa khổng lồ đen đúa trong đêm đầy những rễ đâm từ trên cao xuống đất như một con quái thứ đang tìm cách chui xuống đất. Có một ngôi nhà nhỏ nằm lọt trong những móng vuốt ấy. Ngôi nhà sáng đèn. Cái thứ ánh sáng phát ra từ ngôi nhà nhỏ này quá mỏng manh yếu ớt so với bóng tối hùng vĩ bao trùm lấy nó, thành ra, nó chỉ đủ sức cho thấy những rặng tre đung đưa một cách ma quái khắp nơi xung quanh ngôi nhà Hắn bước chậm rãi đến trước cửa, toan đẩy ra. Chợt bên trong có tiếng nói yếu ớt vọng ra: – Hồ Nguyên Tấn, ngươi cũng có thể vượt qua “mê hồn địa” của ta thực ư? Hồ Nguyên Tấn lại đáp: – Tại hạ có uống một viên “đoạn trường[1] tễ”. Có tiếng cười nhạt bên trong nhà. – Chỉ có thế thôi sao? Hồ Nguyên Tấn bấy giờ đáp: – Tại hạ… Tại hạ… phải tự đâm vào đùi mình, chân bên phải, hẳn là… thành tật rồi. Tấn lại nhói đau, trên đùi hắn, con dao nhọn vẫn xuyên ngang qua đùi, khiến cho mỗi khi cử động, hắn đều cảm thấy đau thấu tâm can. Máu vẫn không ngừng rỉ ra trên đôi dao ấy. Trong nhà vang lên một tràng cười lớn, tuy yếu ớt nhưng cực kỳ ma quái, một tiếng nói cất lên: – Hay lắm, uống thuốc độc để cơn đau đớn giúp ngươi được tỉnh táo hơn, đến khi không chịu được thì tự đâm vào chân mình để cả hai cơn đau cùng hợp lực khống chế sự mê muội, từ đó thoát qua được “mê hồn địa” của ta. Cái nghĩa địa này, không dùng được nữa. Nói rồi tiếng ở trong nhà bật lên một tràng cười sảng khoái, như thể vừa được xem một vở tuồng hay vậy. – Ngươi đã mất công như thế, để ta cho ngươi xem cái ngươi vất vả đi tìm. Ngươi hãy vào đây… Hồ Nguyên Tấn nghe nói thế thì hít một hơi rất sâu, đẩy của bước vào. Trong nhà, tất cả mọi vật dường như đều được làm từ gỗ, một cái ban thờ lớn chiếm đến nửa gian nhà, một cái sập gụ lớn bóng lộn chắc nịch, bên trái có một tủ sách lớn với vô số sách sắp đầy, một bộ bàn ghế mà trên bàn vẫn còn bày một ấm trà có lẽ mới pha vì vẫn còn có thể thấy mùi thơm ngào ngạt và bốc khói từ ấm, tất cả đều được làm bằng gỗ, được khảm ốc rất cầu kỳ và tinh xảo nhưng vẫn tránh được sự diêm dúa dễ thấy ở đồ khảm ốc. Mọi đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ, chắc hẵn vẫn được thường xuyên lau dọn tỷ mỉ. Phía bên phải ngôi nhà có một cánh cửa nhỏ ngăn giữa hai phòng. “cạch” một tiếng, Tấn thấy cánh cửa này mở ra, để lộ ra bên trong một căn phòng hẳn cũng chỉ thắp một ngọn nến trong đó. Bóng đen vừa mở cửa đứng nguyên ở đó như mời hắn vào. Trống ngực hắn đập thình thịch, nhưng đích đã ở rất gần làm tâm trí hắn nhộn nhạo. Hắn bước tới gần cánh cửa, từ đây hắn có thể thấy rõ hơn bóng đen đứng đó. Đấy là một dáng hình phụ nữ mềm mại, yểu điệu nhưng hơi gầy gò, đầu nàng hơi cúi xuống đúng như cung cách của một người dưới, mái tóc người này không búi lên như những người phụ nữ Đại Nam thời ấy vẫn làm, mà xõa tóc che đi phần lớn khuôn mặt. Mặc dù thân hình người này tao nhã nhưng khi đến gần, hắn có thể thấy rõ hơn nước da nhợt nhạt đến xanh xao của nàng. Hắn biết nàng là ai. Đột nhiên nàng ngẩng cao đầu, để lộ bộ mặt xương xẩu và đôi mắt mở to, đôi mắt này thâm quầng mà đục ngàu máu rất hung tợn, nó không hề có lòng đen mà chỉ dày đặc những tia máu kết thành một màu đỏ thẫm cho cả đôi mắt. Trên gương mặt ấy, đôi môi cũng tái ngắt đi đến thâm đen như vừa đi giữa trời lạnh. Hàm răng đều đặn như những hạt lựu đỏ au những máu… Hiển nhiên, đó là một ma nữ. Ma nữ này vùng lên toan nhảy xổ vào Tấn. Tấn bình thản nhìn nó. Ngay lúc này phía bên trong có tiếng quát: – Mai con, đừng làm thế, không ích gì đâu. Ma nữ nghe thấy thế lại thôi không nhảy vào hắn nữa. Nó vẫn gầm ghè như một con chó bị chủ quát nhưng vẫn chỉ chực tấn công người khách lạ. Đầu ma nữ hơi cúi xuống theo lệnh người trong nhà nhưng đôi mắt vẫn hướng lên một cách giận dữ làm phần trắng trong con mắt chiếm đến quá nửa, khiến cho vẻ dữ tợn càng tăng thêm bội phần. Tấn dường như không quan tâm đến ma nữ này, thản nhiên lướt qua trước mặt nó. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn lướt qua như thế, ma nữ liền thét “Á” một tiếng man dại, bật ngược về sau đến một trượng. Tấn không thèm quay mình lại, chỉ đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Chợt lại có một tiếng “Á” vang lên. Nhưng đây không phải là tiếng của ma nữ, mà là tiếng của Hồ Nguyên Tấn. Dưới ánh đèn leo lét nhảy múa một cách ma quái, hắn mở to đôi mắt đến hết mức có thể. Trong chốc lát, hắn quên cả cơn đau, bởi hắn thấy một thứ kinh dị nhất từ trước đến giờ. “Thứ đó”, đang nằm trên giường! [1] Thuốc làm đứt ruột Mời các bạn đón đọc Đại Nam Dị Truyện của tác giả Phan Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

One Piece: Khởi Đầu Mới - Team Đang Bí Ý Tưởng
Một bộ đồng nhân do tác giả Việt Nam viết 100% . Câu Chuyện kể về Phong , một thanh niên có cuộc sống không mấy tốt đẹp do cơ duyên xảo hợp bất ngờ xuyên đến thế giới OnePiece .Cùng đọc để khám phá xem Phong sẽ làm gì để đứng trên đỉnh cao thế giới nhé . *** Vũ Phong 20 tuổi công việc hằng ngày lặp đi lặp lại ,Chơi game + lên mạng + ăn + ngủ, nhiều khi hắn cũng thấy mình giống con heo thật nhưng thói quen rồi hắn cũng lười sửa. Sống trong 1 căn nhà 2 tầng 30 m2 được ông bà nội cho , hàng tháng nhận tiền trợ cấp từ bố mẹ , Phong cũng không biết hắn đã bao lâu không gặp bố mẹ rồi. 5 năm trước Phong 15 tuổi không phải học sinh giỏi nhưng ít ra cũng thuộc dạng ngoan, cuộc sống có bố có mẹ quan tâm chăm sóc , dù 2 người họ hay cãi nhau nhưng Phong vẫn thấy những lúc đó tuyệt vời và ấm áp làm sao , hàng đêm trằn trọc hắn vẫn chỉ luôn ước quay về những năm tháng ý . Bố mẹ Phong ly hôn 5 năm trước , mỗi người có mái nhà riêng tổ ấm riêng còn có cả những đứa bé dễ thương của riêng họ nữa , những thứ họ nhớ đến Phong chỉ là gửi tiền trợ cấp hàng tháng nhưng Phong đâu cần , Phong cần tình cảm của họ chứ đâu cần những đồng tiền đó. Nhiều đêm Phong vẫn gặp ác mộng cái ngày mà cả 2 người đều từ chối nuôi mình với lý do một nửa kia của họ k đồng ý và thêm 1 câu Phong lớn rồi 15 tuổi rồi tự lo được rồi. Cô đơn , sự hoảng loạn tràn ngập tâm trí cậu. Phong sống khép kín, sợ đám đông sợ người lạ , sợ mọi thứ xung quanh chỉ biết núp dưới cái màn hình máy tính nhìn thế giới từ xa xa . Ở trên mạng chẳng ai biết Phong là ai, cậu có thể mạnh mẽ có thể tự tin , Phong chơi khá giỏi Dota và luôn lấy làm tự hào với bạn bè trên mạng của cậu . Phong cũng luôn ước mơ có thể làm ông Hoàng thế giới ngầm , những kẻ ban ngày có thể chỉ là viên chức quèn nhưng dưới cái vỏ bọc ý là quyền lực mà không ai theo đuổi được , quyền coi thường tất cả , quyền làm mọi người khúm núm sợ hãi nhưng sâu trong cái ước mơ đó Phong sợ cô đơn , cậu sợ cô đơn hơn tất cả, muốn thoát ra khỏi sự cô đơn mà không thể. Ngày hôm nay tủ lạnh hết thức ăn và Phong phải làm cái việc mà cậu chẳng thích chút nào : đi chợ. Giữa cái thời tiết se se lạnh của mùa đông Hà Nội ra ngoài đường là lựa chọn tồi nhưng biết làm sao được . Mặc chiếc áo khoác, buộc dây giày và ra ngoài. Chạy hết tốc độ ra chợ mong sẽ giảm được cái lạnh thời tiết này , bất chợt cậu thấy 1 cô nhóc chạy khỏi tay mẹ lao ra đường nhặt quả bóng bé làm rơi cùng lúc đó 1 chiếc taxi cũng đang phóng hết tốc độ về phía cô bé, không biết sức mạnh ở đâu Phong lao ra đẩy cô bé , thế rồi chiếc taxi đâm rầm vào cậu , tên tài xế vẫn phóng như điên . Phong không thấy đau đớn không cảm nhận thấy gì có chăng là sự giải thoát , cậu cũng chán sự cô đơn của 4 bức tường hàng đêm quá rồi . 1 chàng trai 20 tuổi đã ra đi thanh thản như vậy đấy !!. Nhưng có lẽ kết thúc cũng là bắt đầu ..... Phong mở mắt k đau đớn , k cảm xúc , cậu ngỡ ngàng nhìn xung quan , cậu chỉ là 1 đoàn linh hồn , sự vô lực đầy lên trong lòng cậu. Bất ngờ 1 cánh cửa ánh sáng mở ra, 1 người thanh niên bước ra tóc vàng, ánh mắt tà dị , khuôn mặt có nét lai giữa cả á và âu cùng hình xăm kéo dài nữa khuôn mặt . Phong chưa kịp nói gì , hắn tiến đến vỗ vai cậu tỏ ra thân thiện và nói Chào nhóc chết xong vui không , chúc mừng nhóc không phải ai cũng may như nhóc đâu , cười cái tạo tình cảm nào .Phong chỉ muốn nổi khùng cậu đưa nắm đấm lên muốn tấn công hắn nhưng thật bất ngờ nắm tay cậu xuyên qua hắn trong khi hắn có thể vỗ vai cậu , sự khó hiểu tràn ngập tâm trí Phong . Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Phong hắn nói :” nhóc có thể gọi ta là Thiên , đừng cố tấn công ta , việc đó chỉ tốn thời gian thôi “ . “ Tao không quan tâm mày tên gì đâu , sao tao lại ở đây , thả tao về nhà ngay “ Phong như gào lên với Thiên . Thiên cười ha hả : “ Ta đã sống và bảo vệ trái đất từ khi chưa có con người cơ nên nhóc nên tỏ ra ngoan ngoãn đi . Còn việc trở về là điều không thể với nhóc còn với ta thì cũng dễ lắm'.”Thế ông làm ơn cho tôi về nhà “ . Thiên phá lên cười :” trở về với 4 bức tường ý vui lắm à ?” Phong trầm mặc . Khuôn mặt Thiên lúc này lại bất chợt nghiêm túc :” không nói đùa với nhóc nữa , nói thật ta cai quản thế giới có chút chán rồi , nên cứ 300 năm ta lại bốc thăm cho 1 người có quyền xuyên việt coi như trò tiêu khiển và nhóc xin chúc mừng là người may mắn nhất trong 300 năm nay “. Mặt Phong nghệt ra , k diễn tả nổi bằng lời nữa rồi. Thiên bật cười :” ha ha ta đợi nhìn vẻ mặt này 300 năm rồi nhìn mấy lần rồi mà không chán , nhóc phải biết cảm giác nắm giữ tuyệt đỉnh sức mạnh rồi trêu đùa nhân sinh vui thế nào chứ , mà nhóc muốn biết thì khi xuyên việt nhớ sống cho tốt nhé” Bàn tay Thiên lóe một cái Linh hồn của Phong lịm dần , Phong có vô số câu hỏi mà k thể thứ duy nhất cậu nghe được là câu nói cuối cùng của Thiên:” Tuyệt đỉnh sức mạnh trêu đùa nhân sinh”. ... Mời các bạn đón đọc One Piece: Khởi Đầu Mới của tác giả Team Đang Bí Ý Tưởng.
Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Khỉ - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm vị dũng sư thoát chết trong cuộc hủy diệt chùa Ẩn Chân. Mỗi người là một cao thủ của một môn võ khác nhau, và được đặt cho một cái tên tương ứng. Thoát được vào rừng, năm người quyết tâm thực hành lời răn dạy của Ðại Sư của họ: truy tìm những bí mật trong quá khứ. Nhưng một năm trước đó, một thằng bé lớn hơn họ đã bị đuổi khỏi chùa Ẩn Chân. Cũng là một tay cao thủ như năm người kia, hắn tin rằng mình không được đặt cho một cái tên phù hợp. Chính thằng bé này là kẻ đã thực hiện cuộc thảm sát và thề báo thù những anh em đồng môn cũ của hắn. Hắn nguyện sẽ theo đuổi đến cùng tới khi nào giết được những kẻ mang sứ mệnh trở thành... NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** Lần đầu tiên trong một ngàn năm, có một tiếng sét vang lên trong ngôi chùa. Núp trong cái chum bằng đất nung nặng đặt ở sau một võ sảnh, thằng nhóc Hầu mười-một-tuổi hoảng kinh với từng tiếng BÙM, tiếng RẮC! Tiếng sấm bên trong ngôi chùa chỉ đến từ một nguồn thôi. Một con rồng. Một con rồng đang trong cơn thịnh nộ. Hầu rùng mình run rẩy. Theo truyền thuyết, rồng chế ngự gió mưa và sấm sét. Nhờ ơn rồng, mùa màng của con người sẽ nhận được đủ mưa cho một mùa gặt phong nhiêu; làm cho rồng giận, thì mùa màng sẽ bị cuốn trôi sạch - cả chính bạn, ngựa của bạn và cả gia đình bạn nữa. Làm cho rồng giận, thì nó sẽ tạo nên một cơn bão kinh dị, đập nát mọi thứ bằng cái đuôi hung bạo của nó, thiêu rụi mọi thứ còn lại bằng hơi thở rừng rực lửa của nó. Con rồng hẳn là nguyên do mà Đại Sư đã bắt Hầu và bốn người anh “trong chùa” của nó: Hổ, Xà, Hạc và Long nằm co ro trong chum. Đại Sư bảo rằng ngôi chùa đang bị quân lính tấn công, nhưng Hầu biết rằng nếu quân lính chỉ là những người bình thường thì họ không thể nào đánh bại được các dũng sư của chùa Ẩn Chân. Những kẻ tấn công hẳn đã liên minh với một con rồng. Những tiếng sấm động đó là gì chứ nếu không phải là tiếng động do con rồng quật cái đuôi khổng lồ của nó? Một con rồng quật đuôi làm cho Hầu nhớ đến người anh tên Ưng và chiếc roi xích của hắn. Ưng đã giận dữ rời bỏ chùa Ẩn Chân năm ngoái. Hắn giận vì đã được huấn luyện suốt đời như một con chim ưng, trong khi hắn luôn muốn là một con rồng mạnh mẽ. Ưng đã vung ngọn roi xích để có một chiếc đuôi rồng cho riêng mình. Hầu lại rùng mình. Ưng đã thề sẽ trở lại chùa Ẩn Chân để trừng phạt Đại Sư vì huấn luyện hắn như một con chim ưng, nhưng Ưng không ngu xuẩn chút nào. Hắn không bao giờ tấn công chùa Ẩn Chân và một trăm dũng sư của nó trừ phi hắn nắm chắc phần thắng. Và để cho việc đó xảy ra, thì hắn hẳn đã đạt được sức mạnh vượt xa những con người bình thường... Hầu nghĩ, “Ồ, không! Có lẽ Ưng đã tìm được cách biến mình thành một con rồng thật rồi! Có lẽ hắn mọc vảy và một cái đuôi và ...” CẮC-BÙM! ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn của tác giả Jeff Stone.
Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Hạc - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Chú tiểu Long dũng mãnh của chùa Ẩn Chân đã mất tích và chú nhóc Hầu thì bị bắt! Giờ đây, thay vì bị truy đuổi, Hổ, Xà và Hạc phải theo dấu kẻ thù để giải thoát cho một chú tiểu và truy tìm một chú tiểu khác. Ở hạ nguồn sông Hoàng Hà, dấu vết dẫn đến một thành phố đầy nguy hiểm và một thế giới ngầm u ám. Không biết rằng cậu em nhỏ nhất của chúng đang bị dùng như con mồi trong một cái bẫy tàn độc, ba kẻ đi giải cứu có thể phải tự cứu lấy chính mình. Còn Long thì sao đây? Dấu vết để lại thật mờ nhạt và chẳng biết được gì thêm ngoài những ngõ cụt và lời đồn đại. Tuy nhiên năm đứa phải tập hợp lại nếu chúng muốn hoàn tất định mệnh của mình như là... NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** “Con không hiểu, mẹ ơi. Tại sao mẹ cắt trụi hết tóc con vậy?”Con bé ba tuổi tên Nhiên An sụt sịt hỏi mẹ. Băng để lưỡi dao cạo xuống cái mặt bàn nhỏ được quét sơn, kế bên một đống những tấm hải đồ. Bà lau cái đầu trọc, nhợt nhạt của Nhiên An bằng một chiếc khăn ấm và quét những lọn tóc nâu dài ra khỏi chiếc áo ngủ của nó. Băng trả lời, “Ở chùa, cậu nào cũng phải cạo đầu cả. Đó là luật”. Nhiên An lại thút thít khóc, “Mẹ nói cậu nào cũng cạo đầu. Còn con là con gái mà”. Băng đáp, “Đúng vậy. Nhưng, từ giờ trở đi con phải giả vờ như mình là một đứa con trai. Đầu của con cũng phải cạo mỗi ngày”. “Nhưng tại sao vậy?”. “Bởi vì con phải náu mình ẩn tránh. Cha mẹ đang bị nguy hiểm, có nghĩa là con cũng bị nguy hiểm. Có bọn người đang truy tìm cả ba người nhà mình. Con phải giả làm một đứa con trai để lừa chúng và con không được để cho tóc mọc ra vì màu của nó khác hẳn với mọi người. Con biết điều này mà”. Nhiên An nói, “Con biết là mình khác. Bởi vì cha. Nhưng con mặc kệ. Con muốn ở với cha. Con muốn ở với cả hai cha và mẹ kìa!”. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Hạc của tác giả Jeff Stone.
Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn - Jeff Stone
Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Kẻ thù bám theo sát gót, ba chú tiểu của chùa Ẩn Chân bỏ trốn đến chùa Thiếu Lâm lừng danh tìm nơi ẩn náu. Khi đến đó, chúng kinh hoàng khám phá ra rằng chùa Thiếu Lâm đã bị hủy diệt! Rồi các chú tiểu nghe tin đồn về một đảng cướp, mà tay chúa đảng lại là một vị khách quen của chùa Ẩn Chân. Có lẽ hắn giữ chiếc chìa khóa nắm định mệnh của chúng như là định mệnh của... NĂM VỊ TỔ SƯ *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** Nhóc tì Xà, tám tuổi, trườn thân thể cao nghều, mảnh khảnh của nó dọc theo cái xà nhà to đùng trên cao, trên cái bàn tiệc của Ẩn Chân, cố gắng hết sức để không làm bụi bay. Cho dù trong một căn phòng tối om như thế này, Đại Sư cũng nhận ra một hạt nhỏ rơi xuống sàn nhà. Đại Sư giỏi như vậy đấy.   Nhưng Xà còn giỏi hơn. Miễn là nó không mất tập trung. Khi đã yên vị, Xà duỗi người dài ra hết cỡ và nằm ép sát người lên mặt trên của cái rầm gỗ. Nó thở chậm lại. Nhịp tim của nó chậm lại ngang với nhịp tim của một con vật thuộc loại bò sát đang ngủ đông bên dưới một lớp băng. Xà chờ. Một giờ sau, Đại Sư vào phòng. Mặc dù Đại Sư không nói một lời nào, Xà vẫn biết chính xác đó là ai. Nó cảm nhận được luồng khí - năng lực của đời sống - mãnh liệt phát ra từ thân thể của Đại Sư như nhiệt lượng từ mặt trời. Xà thở chậm hơn. Nó cần giữ nhịp tim càng chậm càng tốt để khí đang tuôn chảy qua hệ thần kinh của nó sẽ không báo cho Đai Sư biết được sự có mặt của nó. Miễn sao nó giữ được tĩnh lặng thì Đại Sư sẽ không phát hiện ra nó. Các cao thủ môn Long quyền như Đại Sư và ông anh Long của Xà có được một lượng khí rất mãnh liệt, nhưng họ lại không thực giỏi trong việc phát hiện ra khí ở trong những người khác. Tuy nhiên, những kẻ thuộc loại rắn như Xà, lại là cao thủ trong việc phát hiện ra lượng khí nhỏ nhất ở bất cứ sinh vật đang sống nào. Khi Đại Sư bước vào võ sảnh xa hơn, thì Xà nghe tiếng một người thứ hai dừng chân ở ngưỡng cửa. Xà hít một hơi dài và chậm. Xà tập trung vào vị khách và nhận thấy có điều gì lạ. Người này có vẻ như không có chút khí nào cả, điều này là bất khả. Tất cả mọi vật đang sống đều có khí. Điều này có một ý nghĩa một duy nhất thôi - vị khách của Đại Sư đang dấu khí của hắn, một việc mà chỉ có các cao thủ môn xà quyền biết cách làm thôi. Và vị cao thủ xà quyền duy nhất cho đến bây giờ đến thăm Đại Sư vào lúc giữa đêm là... Một góc miệng của Xà trượt xuống gương mặt dài của nó thành một cái cau mặt nghiêng hẳn về một bên. Nó lén nhìn qua cái rui nhà về phía cái ngưỡng cửa sáng ánh trăng và đôi mắt nó xác nhận điều mà lõm thượng vị của nó đã biết rồi. Vị khách của Đại Sư là một kẻ tên là Mãng, một tay thủ lãnh của bọn cướp địa phương. Mãng có nghĩa là “trăn” trong tiếng Quảng Đông. Xà đã có hơn một cú đụng đầu với tay cao thủ xà quyền khổng lồ này trong nhiều năm và nó không khoái gặp lại hắn chút nào. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn của tác giả Jeff Stone.