Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc

Bên cạnh tựa truyện đậm chất ngôn tình lại mang đến cho độc giả những tình khúc thùy mị, ngọt ngào thì huyền huyễn lại là truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo được đặt trong bối cảnh siêu tưởng. Bên cạnh đó, Cực Phầm Thiên Kiêu là truyện hay có nội dung vừa mang nét dịu dàng, ngọt ngào của ngôn tình lẫn nét mộng mị đầy huyền ảo của huyền huyễn, cho bạn đọc một tác phẩm mới lạ, đáng thưởng thức. ***  Dương Hiểu Đồng, một nữ sinh viên bình thường đến không thể nào bình thường hơn. Một lần vô tình, phát hiện người mình yêu sâu đậm cùng bạn thân mình phải bội! Nguyên lai tất cả mọi thứ cô tưởng là tình yêu sâu đậm cũng chỉ là lừa dối, sự khinh bỉ chán ghét mới chính là sự thật về cảm xúc họ dành cho cô. Khi cô đau khổ đến muốn chết đi sống lại, thì một Thiên Thượng Bảo Điển không biết từ đâu trên trời rơi xuống. Từ đây, tất cả các loại kỳ ngộ cùng nhau kéo đến. Trở nên xinh đẹp, thông thạo các kỹ năng: ngoại ngữ, khiêu vũ, luyện đan, nhạc khí, lễ nghi,…tất cả mọi thứ cô từ từ học thông thạo một cách dễ dàng Sau tất cả, sự kiên cường, ngạo khí…sáng rọi tỏa ra sức quyến rũ bốn phương, càng đưa tới vô số thiên tài tuấn nam cùng nhau tranh đoạt. Hắn, lãnh khốc tà mị Hắn, tuấn dật ôn nhu Hắn, bá đạo si tình Vô số hắn, hắn…. Đối mặt với tình yêu, cô cười nhạo không thôi, cuối cùng ai có thể dùng tình cảm chân thành ấm áp làm tan chảy trái tim băng giá này… ***  Chính cuộc đời đầy thử thách của Dương Hiểu Đồng đã thu hút không ít độc giả chiêm nghiệm. Mặt khác Tiên Ma Biến, Thế Giới Hoàn Mỹ sẽ là những tác phẩm đáng trải nghiệm mà bạn đọc có thể thưởng thức. *** Trong phòng ngủ 4 người, 4 chiếc giường đều ngăn nắp, sạch sẽ, vừa nhìn là có thể biết đây là phòng ngủ của nữ sinh, nắng tháng tư xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Hiểu Đồng, không khỏi làm cô nheo mắt lại. Lấy tay che thái dương che chắn tia nắng chói mắt, nâng tay nhìn đống hồ chỉ thời gian 11:30am, trên mặt mang theo tia cười ngọt ngào, đã sắp đến giờ cơm trưa a. Động tác nhanh chóng như cái máy, thay quần áo ngủ, sửa sang một phen, mang theo cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt tươi cười tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Bọn chị em trong phòng đã sớm đi ăn cơm, chỉ có mình cô bây giờ mới ra khỏi cửa, bởi vì cô phải đợi bạn trai mình, Trình Thiên Lỗi! Một năm nay, mỗi ngày cô đều cùng y ăn cơm, hiện tại cô rất muốn mau chóng được nhìn thấy hắn. Không giống như những đôi tình nhân bình thường, qua thời gian dài liền mệt mỏi, chán nhau, nhưng Dương Hiểu Đồng lại phát hiện, theo thời gian càng tăng, cô càng thích Trình Thiên Lỗi nhiều hơn, đem hết toàn bộ tâm tư của cô đặt trên người hắn. Nữ nhân, luôn như vậy, một khi chân chính yêu thương một người, sẽ một mực yêu hắn. Cô, Dương Hiểu Đồng, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai trường Đại Thụy. Cô là một sinh viên bình thường, diện mạo bình thường, cô học tập cũng tương đối, cho nên sau khi vào năm hai không chút do dự chuyển vào nơi này, vào môi trường mới, đối với cô mà nói cũng chưa có thay đổi gì quá lớn. Trong nhà khó khăn, khiến cuộc sống của cô túng quẫn, vì không muốn để cho ba mạ có thêm áp lực, nên cô vừa làm vừa học, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm tại một quán ăn, tuy không có thời gian rãnh rỗi, nhưng cô thấy cuộc sống thật phong phú. Một năm trước, vô tình cô phát hiện mình không phải con ruột của ba mẹ mình, về phần ba mẹ ruột của mình là ai cô cũng không biết, cũng không có thắc mắc hay tìm hiểu. Nhiều năm qua, cô đã sớm coi họ như ba mẹ ruột của mình, họ đối xử với cô không khác gì so với em trai mình, sau khi biết được sự thật này, cô đối với ba mẹ càng thêm cảm kích, đồng thời cũng biết rõ họ vì cô mà đã đánh đổi rất nhiều, cô cần tự lực của mình mà báo đáp họ. Cuộc sống vốn khó khăn, nếu không có cô cuộc sống của họ sẽ không giống như bậy giờ, cho nên quyết định tương lai cô nhất định phải hiếu thuận với bọn họ.Thời gian học đại học, niềm vui lớn nhất của cô chính là quen biết Trình Thiên Lỗi (Sally: chị đã vui mứng quá sớm). ... Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu của tác giả Mộ Anh Lạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vạn Tộc Chi Kiếp
Ta là kiếp nạn của chư thiên vạn tộc! Cảnh giới: Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch, Đằng Không, Lăng Vân... ------ Tác phẩm mới toanh của Lão Ưng Cật Tiểu Kê (tác giả của những hit đình đám như Toàn Cầu Cao Võ, Trọng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn) đã chính thức ra mắt và hiện đang có mặt trong top đầu tất cả các bản xếp hạng của Qidian, rất mong được đông đảo bằng hữu ủng hộ ♥️ Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch)! *** Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thành. Tô gia. Tô Vũ vào trong nhà liền nghe thấy mùi thức ăn thơm phức, hắn vứt túi xách qua một bên, đi đến trước bàn ăn, tiện tay bốc một khối thịt kho tàu lên ném vào trong miệng. Tô Vũ vừa nhai chóp chép, vừa hét về hướng phòng bếp, ngữ điệu hàm hồ nói: "Cha, ngày mai đổi món canh khác đi, ngày nào cũng ăn thịt đến phát ngán luôn rồi." "Có ăn là tốt rồi, lại còn kén chọn!" Trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh Tô Long phàn nàn, "Ngươi coi lại bản thân mình đi, năm nay cũng đã mười tám, lúc nào mới có thể học được cách tự chiếu cố chính mình? Lão tử vừa làm cha lại vừa làm mẹ, chăm sóc cho ngươi nhiều năm như vậy, cũng phải tới lúc cho ta nghỉ ngơi đi chứ." Tô Vũ nuốt trọng miếng thịt kho tàu xuống, cười ha hả nói: "Cha, tay nghề của cha là tốt nhất, không khác gì đầu bếp nhà hàng, thật ra con cũng rất muốn xuống bếp, nhưng vấn đề là con không biết nấu ăn!" Tô Long cười ha ha mấy tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng y cũng không than phiền gì đứa con này nữa. Rất nhanh, Tô Long liền bưng thêm một đĩa thức ăn đi ra, trên người còn đang mặc một bộ tạp dề. Một người đàn ông cao gần một mét chín, thân thể cao to khôi ngô, thế nhưng trên người lại treo một cái tạp dề nhỏ xíu, bó sát, thoạt nhìn phá lệ buồn cười. Tô Vũ mỗi lần trông thấy đều nhắc tới việc này, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, "Cha, cha không thể đổi một cái tạp dề khác lớn hơn hay sao? Nhà ta lại không thiếu tiền mua một bộ tạp dề!" "Ngươi thì biết cái gì!" Tô Long không thèm để ý, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cũng không trút bỏ tạp dề, y ngồi xuống ghế, vừa xới cơm vừa nhân tiện nói: "Ăn cơm đi! Có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó, vả lại cái tạp dề vẫn còn mới. . ." "Lời này cha nói ba năm nay rồi!" Tô Vũ trợn trắng mắt, ba năm trước đây ngài nói nó còn mới thì ta chịu, nhưng ba năm sau vẫn là những lời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi lão nhân gia ngài là dám không đỏ mắt nói xạo như thế. Tô Long vẫn không thèm để ý, ngồi xuống liền ăn, ăn như hổ đói, tốc độ cực nhanh. Tô Vũ sớm đã tạo thành thói quen, hắn cũng cầm chén lên, vừa và cơm vào miệng lại vừa buôn chuyện: "Cha, tiền tuyến lại có chiến tranh đúng không? Lúc con về tới dưới lầu thì thấy có xe của quân đội đang đi trưng binh, không nghĩ tới đã trưng binh tới cư xá nhà chúng ta luôn rồi. Cũng không biết là nhà ai. . ." Động tác ăn cơm của Tô Long thoáng chậm lại, sau đó y liền hạ bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của tất cả mọi người! Nghe giọng điệu này của ngươi, có phải ngươi cảm thấy việc tham gia quân ngũ là không tốt có phải không?" "Không!" Tô Vũ vội vàng phủ nhận, cha hắn chính là lính giải ngũ, không thể nói năng lung tung về vấn đề quốc gia ở trước mặt y, bằng không một chưởng của lão nhân gia cũng thừa sức đánh cho hắn té sấp. Tô Long khẽ hừ một tiếng, lúc này mới bưng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm. Tô Long ngẫm nghĩ một lát, ngữ khí có chút biến hóa, trầm giọng nói với con mình: "A Vũ, tiền tuyến lại rung chuyển rồi, các binh đoàn một lần nữa lại tuyên bố lệnh triệu tập! Vừa kêu gọi tân binh nhập ngũ, vừa triệu hồi lão binh trở về. . ." Động tác gắp thức ăn của Tô Vũ hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, cau mày nói: "Cha, việc này thì có quan hệ gì với nhà chúng ta? Cha cũng đã xuất ngũ 18 năm rồi, con thì vừa mới trưởng thành, vả lại con đã đăng ký thi vào cao đẳng học phủ, dù có trưng binh thì cũng không tới lượt cha con mình. . ." "18 năm sao?" Tô Long nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, đã 18 năm rồi. "Xuất ngũ 18 năm, lệnh triệu tập lão binh trở về của Trấn Ma quân cũng đã kêu gọi lần thứ năm rồi. Mà phàm là những người trên 50 tuổi thì sẽ không còn nằm trong phạm vi được triệu tập nữa." “Bốn lần triệu tập trước đây, bởi vì ngươi còn nhỏ, cha lo lắng cho ngươi không có ai chiếu cố cho nên đều không đi." Sắc mặt Tô Vũ lập tức biến đổi, "Cha, nhà chúng ta không cần đi mà, đây là chính sách quốc gia cho phép!" "Đúng, là chính sách quốc gia cho phép!" Tô Long nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử, "Cho nên mấy năm trước ta mới không đi, suốt 18 năm qua ta đã nhìn thấy lệnh điều động những 4 lần, nhưng ta đều không đi! Nhưng hôm nay con trai của ta đã trưởng thành! 18 tuổi rồi!" "Cha!" Vẻ mặt Tô Vũ dại ra, "Rốt cuộc cha muốn nói cái gì?" "Ngươi biết cha muốn nói cái gì." Tô Long nhìn về phía nhi tử, thoải mái cười nói: "18 năm trước, cha ngươi mặc dù vô dụng, nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu đội trưởng ở Trấn Ma quân, quản lý tiểu đội 30 người." "Khi đó mẹ ngươi sắp sinh ngươi, ta liền xin phép nghỉ trở về, nào biết được. . . ngươi vừa ra đời thì mẹ ngươi cứ như vậy mà đi. Trong nhà cũng không có lão nhân chiếu cố, ta thật sự không thể quay lại chiến trường. . ." "Không có cách nào khác, ta đành phải giải ngũ!" Tô Long mỉm cười đầy cay đắng, "Thời điểm ta rời khỏi Trấn Ma quân, nguyên cả một đội huynh đệ, không có một người đến tiễn ta! Không phải vì bọn họ ghét bỏ gì, hay là ước sao ta chóng đi, mà là vì họ sợ ta nhịn không được lại chạy trở về!" "18 năm, không ai liên hệ với ta, bọn họ đều sợ ta sẽ đòi trở về, ta nằm mơ cũng thường mơ thấy cảnh bọn hắn đang gào thét tên ta, bảo ta cứ yên lòng ở nhà chăm con đi. . ." "30 người, ta mới rời khỏi một năm, vậy mà 9 huynh đệ đã chết trận . . ." Hốc mắt Tô Long đỏ ửng, "Ta rất áy náy, cho nên ta không dám nghe ngóng thêm nữa, cũng không dám liên hệ với ai để hỏi về 21 huynh đệ còn lại. Bốn lần điều động trước đây, ta đều không báo danh, nhưng bây giờ… A Vũ, cha nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết thì ta cũng phải chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, lão tử của ngươi... không muốn chết già ở nhà như này!" Tô Vũ trầm mặc. Hắn đã sớm biết phụ thân vẫn muốn xông pha nơi tiền tuyến, vẫn muốn sát cánh bên các lão huynh đệ của y. Năm đó nếu không phải mẫu thân khó sinh qua đời, phụ thân hắn sẽ không đời nào xuất ngũ, rời khỏi Trấn Ma quân. Nhưng hắn cho rằng đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ phụ thân đã buông được chấp niệm này xuống. Nào ngờ hôm nay y lại nói cho hắn biết, y vẫn chưa bao giờ buông bỏ được! "Cha. . ." Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, "Tiền tuyến rung chuyển, binh sĩ chết trận càng ngày càng nhiều, chắc gì các đồng đội năm xưa của cha vẫn còn ở đó đợi cha? Cha từng đi chiến đấu, cha biết rõ chiến trường khắc nghiệt như thế nào. Con… con còn chưa kết hôn, còn chưa thi đậu cao đẳng học phủ, còn chưa cho cha ôm cháu trai mà. . ." Tô Long phì cười, nói: "Không có việc gì, cha chờ ngươi được! Chẳng lẽ ngươi cho rằng cha trở về đó là đi chịu chết? Lão tử đi là muốn đánh thắng trận kia kìa!" "Cha!" "Tiểu tử, bớt nói nhảm, mau ăn cơm đi!" Tô Long cắt ngang lời nhi tử, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ăn xong bữa cơm này thì về sau chính ngươi phải tự xuống bếp nấu cơm! Không nấu được thì đi ra ngoài mà ăn, trong thẻ có tiền, mật mã thì ngươi biết rồi." "Dưới lầu vẫn đang chờ ta, ta không thể chậm trễ quá lâu được." "Thi đậu cao đẳng xong thì nhớ phải viết thư nói cho ta biết, ta có thời gian rảnh thì nhất định sẽ hồi âm cho ngươi." "Nếu thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ, thì xem như tiểu tử ngươi đã cho cha mười phần thể diện. Ta đã từng trao đổi với các lão sư của ngươi, chỉ cần không xảy ra sự cố gì bất thường, ngươi khẳng định thi đậu. Ơn trời, Tô gia ta cuối cùng cũng có một nhân tài!" "Ngươi nói xem, đầu óc ngươi càng lớn lại càng thông minh, lắm lúc lão tử cũng hoài nghi ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta. . . Ha ha, phủi phui cái miệng, ngoại hình của ngươi giống hệt ta lúc còn trẻ, sao có thể không phải là con của ta được?"   Mời các bạn đón đọc Vạn Tộc Chi Kiếp của tác giả Lão Ưng Cật Tiểu Kê.
Vô Địch Hãn Dân
Thôn quả phụ Triệu Tiểu Ninh ngẫu nhiên thu được Thần Nông truyền thừa, từ đây Nhất Phi Trùng Thiên, trở thành người trong Long. Đấu ác bá, cưa gái đẹp, dẫn mọi người đi tới một cái làm giàu đường. *** Ân.     Kết thúc.     Từ lúc truyền xuống tới nay, hết hạn hôm nay, tổng cộng ba mươi bảy nguyệt.     Ba năm linh một tháng.     Khoảng thời gian này chứng kiến ta rất nhiều.     Nàng dâu mang thai.     Sinh ra Nhị nha đầu.     Cùng với tiểu nha đầu bây giờ lập tức liền muốn hai tuổi.     Đương nhiên.     Cũng cho cùng ta rất nhiều.     Mà hết thảy này đều là các anh em cấp cho.     Cảm ơn mọi người dọc theo đường đi làm bạn cùng chống đỡ.     Đồng dạng.     Lăn lộn cũng tin tưởng.     Ba năm nay linh thời gian một tháng cũng bồi tiếp rất nhiều các anh em đã trải qua rất nhiều chuyện.     Lăn lộn lớn nhất hi vọng chính là, một cái nào đó năm một cái nào đó nguyệt một ngày nào đó.     Các ngươi nghe được tiểu Ninh ca ca danh tự này, có thể liên tưởng đến truy quyển sách này lúc ký ức.     Có thể mang bọn ngươi trở về khoảng thời gian này.     Hay là.     Đây chính là tình cảm chứ?     Nếu như là vậy, đây chính là đánh nhau lăn lớn nhất khẳng định.     Chính là thiên hạ không có tiệc không tan, có thể cùng mọi người đi qua thời gian lâu như vậy, thật sự thập phần vinh hạnh.     Có phần huynh đệ nói kết cục không Viên mãn, để lăn lộn một lần nữa viết một cái kết cục.     Kỳ thực dưới cái nhìn của ta.     Đây là kết cục tốt nhất.     Chính như trong lòng mỗi người đều có một cái không giống với Triệu Tiểu Ninh.     Chính như các ngươi vĩnh viễn cũng không biết ta dáng dấp cỡ nào soái.     Kỳ thực.     Hoàn toàn có thể viết ra một chữ cặn kẽ kết cục.     Chỉ bất quá.     Nhỏ như vậy Ninh ca ca liền tại trong lòng các ngươi định dạng hoàn chỉnh, cũng ở trong lòng ta định dạng hoàn chỉnh.     Nếu như là vậy, tiểu Ninh ca ca liền thật đã chết rồi.     Mà bây giờ.     Lại có vô tận không gian tưởng tượng.     Sở dĩ hấp dẫn người, không cũng là bởi vì trong lòng mỗi người bất đồng không gian tưởng tượng sao?     Bởi vì tưởng tượng, cho nên hấp dẫn người, cho nên có khiến người ta thăm dò đi xuống dục vọng.     Nói thật.     Trước đây Tạp Văn viết không được thời điểm, đều muốn hoàn thành kết thúc.     Nhưng là.     Làm ta tại tiêu đề thượng viết đến đại kết cục ba chữ thời điểm.     Trong lòng đột nhiên trở nên vắng vẻ.     Cảm giác trong cuộc sống đột nhiên mất đi cái gì.     Mọi người nói hai mươi mốt ngày liền có thể dưỡng thành một cái tốt đẹp quen thuộc.     Mà ta.     Viết Triệu Tiểu Ninh cố sự đã có hơn một ngàn một trăm mười thiên.     Thương cảm tâm ý hơn xa ở tất cả mọi người.     Quyển sách này bộc lộ ra lăn lộn rất nhiều nhược điểm, đặc biệt là cảnh tượng hoành tráng chưởng khống thượng, rõ ràng có phần cảm giác lực bất tòng tâm.     Dù sao đây là lăn lộn bản thứ nhất trường thiên.     Nhưng, muốn thật lòng Hướng huynh đệ nhóm nói một tiếng cảm tạ.     Là bao dung của các ngươi cùng cổ vũ mới khiến cho lăn lộn đi tới hôm nay.     Cúc cung gửi tới lời cảm ơn.     Lăn lộn tuổi tác không hề lớn, vừa vặn tam thập nhi lập.     Ngày đó vốn muốn tại chương tiết mặt sau cùng mọi người lao vài câu, nhưng tối cuối cùng vẫn là buông tha cho ý nghĩ này.     Bình xịt quá nhiều.     Mắng sợ.     Dù sao sinh nhật nha, thanh thanh thản thản là tốt rồi, sao có thể tự tìm không vui đi lấy mắng?     Nói nhiều như vậy không có ý gì khác.     Người nha, phải nhiều học tập, bù đắp chỗ thiếu sót của mình.     Nếu như.     Nếu như.     Nếu có huynh đệ thích xem lăn lộn viết, có thể tìm tòi 【 hắn đến từ Luyện Ngục 】.     Đúng thế.     Tiểu Ninh ca ca cố sự tuy rằng có một kết thúc, thế nhưng lăn lộn sinh hoạt từ lâu cùng gõ chữ hợp thành một thể, căn bản tựu không khả năng rảnh rỗi.     Cho nên, viết một quyển cùng tiểu Ninh ca ca bất đồng.     Quyển sách này cùng thượng vốn có khác nhau rất lớn, bất kể là văn phong, trả là nhân vật chính tính cách đều rõ ràng không giống.     Chỉ vì bù đắp quyển sách trước tiếc nuối.     Ta tin tưởng, các ngươi nhất định sẽ yêu thích.     Kỳ thực.     Lăn lộn nghề nghiệp chính là Internet tác giả, gõ chữ là hằng ngày.     Vốn muốn cùng đại gia hỏa nhiều lao vài câu, nhưng là.     Hẳn đem để tay tại trên bàn phím, nhưng lại không biết viết những gì.     Có câu lời nói đến mức được, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.     Chúng ta. . . Một cái khác giang hồ gặp lại được chứ?     Mạc Ba Cổn Đả    Mời các bạn đón đọc Vô Địch Hãn Dân của tác giả Mạc Ba Cổn Đả.
Văn Ngu Vạn Tuế
Đây là một cố sự về bạo quân phim trường tàn sát bừa bãi tại thời đại vui chơi giải trí lớn, cố sự về một thần thoại gánh vác sự phồn hoa của mảnh đất này, thành tựu bỉ ngạn ... "Trên thế giới chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng chân chính, đó chính là tại sau khi nhận rõ chân tướng của cuộc sống vẫn y nguyên yêu quý cuộc sống". Có thể nói là phi thường nói nhảm!!! *** Tuế nguyệt như lưu thủy xa xăm, vô luận thân ở nào thời không, thời gian đều là hết thảy biến hóa  người khởi xướng, triều khởi triều lạc, vô luận nào lĩnh vực, đều có không ngừng trình diễn  thiên kiêu ngang trời, yêu nghiệt hiện thế, chỉ là tại Hoa Hạ điện ảnh, thậm chí toàn cầu  truyền thông quyển, đã có một danh tự, đầy đủ trấn áp trăm năm !  Trước chưa từng có ai.  Thậm chí hậu vô lai giả.   Mời các bạn đón đọc Văn Ngu Vạn Tuế của tác giả Ngã Tối Bạch.
Ngã Đích Tuyệt Mỹ Giáo Hoa Vị Hôn Thê
Bất ngờ thu được hệ thống, nhân vật chính Đoàn Vân trở lại tám năm trước thời trung học. Siêu cấp ngũ hảo sinh hệ thống, đức trí thể đẹp lao phát triển toàn diện! Hắn là trên thế giới trẻ tuổi nhất Giải Nobel người đoạt giải. Hắn là Hoa Hạ trẻ tuổi nhất Trung Khoa Viện viện sĩ. Túc cầu, bóng rổ, điền kinh mọi thứ tinh thông, Thế Vận Hội Olympic, World Cup, Guinness kỷ lục thế giới, đều là cá nhân hắn biểu diễn sân khấu! Hắn được gọi là 'Âm nhạc thiên tài' 'Điện ảnh giáo phụ' 'Văn học ngôi sao sáng' 'Võ học tông sư ' Hắn viết tự truyện {{ một cái diễn viên tự mình tu dưỡng }} toàn cầu lượng tiêu thụ vượt qua {{ thánh kinh }}, trở thành từ trước tới nay nhân loại tối dễ bán thư tịch. Hoa Hạ truyền thông đã từng đánh giá như thế hắn: "Hắn là một cái cao thượng người, một cái thuần túy người, một cái thoát ly thú vị người " *** Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt Đoàn Vân cùng Lưu Lâm Na đã tại trên đảo sinh sống ròng rã một năm rồi. Đảo nhỏ như trước không ngừng xây dựng thêm bên trong. Hòn đảo phía đông lại mới xây một cái bến tàu, có thể dừng lại một ít cỡ trung thuyền rồi, nhưng bất kỳ thuyền nếu là muốn ở chỗ này ngừng lại, nhất định muốn trải qua Đoàn Vân cho phép. Xét thấy Đoàn Vân hầu như lấy sức một người, thành công bảo vệ đảo nhỏ, số một thiêm thự đặc biệt mệnh lệnh, trao tặng Đoàn Vân tại trên hòn đảo nhỏ đặc biệt quyền quản hạt, tại hòn đảo nhỏ này thượng, Đoàn Vân có độ cao tự trị quyền lợi, có thể thành lập đặc biệt tư pháp, tài chính, cùng với phòng vệ trật tự, điều này cũng làm cho đảo nhỏ đã trở thành danh xứng với thực quốc trong quốc. Sớm tới tìm một con thuyền chở hàng dừng sát ở bến tàu, tháo xuống ba cái thùng đựng hàng sau rời khỏi, lập tức liền có công nhân viên tướng hàng hóa tiến hành đăng ký sau, đưa đến ở vào đảo nhỏ bên trái hiểu rõ một kho hàng lớn bên trong. Trong này hai cái rương là đưa đạt trên đảo các loại sinh hoạt nhu phẩm cần thiết, bao quát nhiên liệu, yêu cầu thăng cấp thay thế tấm pin năng lượng mặt trời, cùng với khăn giấy, đồ sứ, nhập khẩu đông thịt bò, các loại đồ vật. ... Mời các bạn đón đọc Ngã Đích Tuyệt Mỹ Giáo Hoa Vị Hôn Thê của tác giả Thổ Đậu Đôn Đường Tăng.