Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đêm Đẫm Máu - Trisha Baker

Được thụ thai trong bóng tối – và mầm mống của ma cà rồng sắp sửa ra đời. Hắn cho tôi sự sống muôn đời – và biến sự tồn tại của tôi thành địa ngục trần gian. Tên tôi là Meghann O’Neill, và tôi đang tháo chạy khỏi cuộc đời mình. Simon Baldevar, người chịu trách nhiệm cho sự bất tử của tôi, gần đây đã tìm ra tôi sau khi tôi đã bỏ mặc hắn chết cách đây 40 năm. Hắn không chỉ cướp đi linh hồn của tôi, mà cả lòng tự trọng của tôi nữa, biến tôi thành một con thú bạo dâm tuân theo mọi ý tưởng thất thường của hắn, chấp nhận đam mê lẫn độc ác hắn ban cho tôi. Tôi đã nghĩ tôi đủ mạnh để chống đối hắn. Đã sống sót và kiên cường mà không bị hắn ảnh hưởng. Tôi tạo dựng tên tuổi cho bản thân với tư cách nhà tâm lý học và có một người yêu là con người. Nhưng khi tôi gặp lại Simon, hắn đoạt lấy tôi như thể tôi không là gì cả ngoại trừ một cái bồn chứa những khao khát của hắn. Giờ, tôi đang mang trong mình đứa con của hắn. Simon luôn tin rằng con cái của ma cà rồng sẽ sở hữu mọi điểm mạnh và không một điểm yếu nào của cha mẹ chúng – thậm chí có thể bước đi dưới ánh sáng mặt trời. Một khi hắn biết mình đã tạo ra một "đứa con của buổi đêm", hắn sẽ không từ một việc nào để có nó. Nhưng Simon không thể thấu hiểu tình mẫu tử - cũng như những bản năng bảo bọc của ma cà rồng mẹ. Nếu hắn đến gần con tôi, hắn sẽ tận mắt chứng kiến tôi thưởng thức từng giọt máu xảo trá của hắn. “Đến đây ăn đi, cưng.” Simon nói với Meghann. Khi Meghann thấy máu chảy thành dòng nhỏ ra từ cổ Tommy, mọi thứ cô có thể nghĩ là cô muốn nó mãnh liệt đến mức nào. Simon chỉ vào con người đang chảy máu trên sàn, và Meghann cảm thấy răng nanh của cô đang xộc ra khỏi nướu. “Kết liễu hắn đi, bé con.” Meghann không cần được mời mọc thêm. Cô đè lên gã người và cắm răng vào những vết thương Simon đã tạo ra, hút máu và xé thịt nạn nhân như một người đàn bà bị ám. Cô cảm thấy một luồng cực khoái căng tràn qua cơ thể mình khi máu bắt đầu chảy xuống cổ họng. Cô không thấy buồn nôn chút nào trong lúc cô nhấm nháp ông chủ nhà, hối hả rút đi dòng máu bổ dưỡng, nóng hầm hập của anh ta. Cô hầu như đã quên mất cảm giác uống máu từ con người ra sao, cảm giác váng vất của sức sống và sinh khí bồi đắp linh hồn cô trong khi dòng máu truyền cho cô sức mạnh đáng kinh ngạc. *** Bộ sách Crimson series gồm có:  Crimson Kiss (2001) - Nụ Hôn Đẫm Máu Crimson Night (2002) - Đêm Đẫm Máu Crimson shadows (2003) Crimson Series đầy máu lửa, khốc liệt, nhưng thật sự cuốn hút người đọc với tình yêu giữa Huân Tước Simon Boulevard và Meghann. Một gã Vampire lạnh lùng, tàn nhẫn với tất cả, không tin ai ngoài bản thân nhưng lại yêu một cô gái bình thường. Một cô gái không bình thường..xinh đẹp, mạnh mẽ, khá thông minh nhưng luôn cứng đầu, yêu thích sự tự do, căm ghét việc bị kiểm soát lại bị KIỂM SOÁT MỘT CÁCH TRIỆT ĐỂ HOÀN TOÀN…. *** 17 Tháng Mười hai, 1957 Thành phố New York Gã ma cà rồng nằm ngửa, bị một que cời lửa bằng thép đóng xuyên qua ngực. Nó không phải cú đòn chí mạng, que cời đã không đâm trúng giữa tim hắn nhưng vết thương vẫn đủ làm hắn bất động. Hắn không thể nhúc nhích, thậm chí không thể vặn vẹo khi cơn đau gần như bị quên lãng đang giáng xuống người hắn. Đích ngắm của kẻ tấn công hắn có lẽ đã trượt, nhưng cô ta đủ thông minh để lôi hắn lên mái nhà. Cây cọc tạm bợ này không thể tiêu diệt hắn nhưng mặt trời có thể làm được việc đó nếu hắn không kịp vào nhà trước khi bình minh. Tên ma cà rồng hít một hơi giữa hai hàm răng nghiến chặt, phì phò bởi một cơn đau mới đang xuyên qua người hắn. Một lúc lâu sau, hắn hít được nhiều không khí hơn vào phổi. Tập trung hít thở đi, hắn tự nhủ, không được nghĩ về cơn đau. Nếu hắn không thể khóa cơn đau, hắn sẽ chết ở đây. Bằng những hơi thở sâu, gã ma cà rồng đã đặt bản thân vào tình trạng thiền tịnh. Dần dần, bóng tối được chào đón thay thế sự tỉnh táo của hắn, mang đi sự đau đớn và sợ hãi. Đầu tiên, hắn tập trung vào sự trống rỗng, không suy nghĩ gì hết. Khi sự tập trung của hắn trọn vẹn, hắn ép hồn rời khỏi thể xác. Ở trạng thái linh hồn, hắn đứng trên mái nhà và nhìn đăm đăm xuống thân thể vô dụng của mình. Sức lực cần để xuất hồn càng đẩy ma cà rồng đến gần cái chết, nhưng nó là cơ hội duy nhất của hắn. Hắn dùng hai bàn tay của linh hồn mình mà tóm que cời, biết ơn sâu sắc thứ ma thuật đã cho dạng linh hồn của hắn khả năng di chuyển đồ vật trong thế giới vật chất này. Hắn bị cám dỗ cố giật tung que cời khỏi tim nhưng việc đó có thể gây chết người. Mọi thứ phải làm ở mức độ từ từ, cho phép cơ thể hắn thích ứng với sự thay đổi, không phá vỡ sự tập trung của hắn. Kiên nhẫn và nén đau, gã ma cà rồng rút que cời từng inch một. Cuối cùng hắn đã có thể trục xuất que cời và ném nó qua mái nhà. Cái que thậm chí chưa chạm đất khi hắn vội vã nhập xác, rên rỉ vì cơn đau trầm trọng và nhu cầu cần máu khẩn thiết. Vết thương sâu hoắm trên ngực hắn và máu tuôn xối xả làm hắn khó chịu. Nếu hắn không ăn sớm, hắn sẽ xuất huyết đến chết. Máu là ý nghĩ duy nhất của hắn…mọi thứ khác, kể cả căm hờn và trả thù, đều bị dẹp qua một bên. Hắn cần máu để chữa lành cơ thể mình. Gã ma cà rồng ép bản thân ngồi lên. Hắn liếc qua thân thể Trevor, tên đầy tớ đã phục vụ hắn gần ba mươi năm. Hắn không tiếc thương gì cái chết của gã kia, chỉ thất vọng vì cơ thể đó đã bị hút kiệt máu bởi con ma cà rồng đã bỏ mặc hắn chết ở đây. Gã cố gắng đứng lên, nhưng phải vượt qua cơn buồn nôn và choáng váng. Hắn lê bước đến cửa mái nhà, khinh miệt tình trạng yếu ớt của mình. Bao nhiêu kẻ sẽ hoan hỉ khi thấy hắn thế này, bất lực và bệnh tật? Ý nghĩ về kẻ thù lởn vởn tiếp thêm cho hắn ít sức lực và xoay xở mở được cửa, lảo đảo xuống cầu thang. Một cái nhìn thoáng qua bầu trời báo hắn biết bình minh sẽ tới trong ba mươi phút nữa. Gã ma cà rồng đứng trên bậc thang trước căn nhà trong thành phố của hắn, lia mắt khắp phố tìm mồi. Mẹ kiếp! Không phải New York được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ hay sao? Sao đường phố giờ vắng hoe thế này? Công viên Trung Tâm, hắn tuyệt vọng nghĩ. Chắc chắn sẽ có vài cặp tình nhân hay có lẽ vài tên biến thái nào đó đang ngủ trên ghế công viên. Không thể đi thẳng lưng, gã ma cà rồng khập khiễng đi hết khu nhà hướng ra công viên vĩ đại. ... Mời các bạn đón đọc Đêm Đẫm Máu của tác giả Trisha Baker.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lời Nguyền Lâu Lan - Sái Tuấn
Tác phẩm bắt đầu từ cái chết đột ngột Giang Hà - 3 tuần sau khi trở về từ chuyến khảo sát ở thành cổ Lâu Lan. Manh mối duy nhất để lại cho cô vợ chưa cưới Bạch Bích chính là một chùm chìa khóa thần bí. Bạch Bích hy vọng nhờ vào chùm chìa khóa đó để tìm ra được đáp án sự thật. Nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng ly kỳ khôn lường. Một tháng sau đó, trong Trung tâm nghiên cứu Khảo cổ xảy ra liên tiếp năm vụ án mạng hết sức lạ lùng. Cảnh sát Diệp Tiêu tiếp nhận vụ án, triển khai điều tra và vô tình vén được bí mật đã cất giấu hàng nghìn năm. Lời nguyền cổ xưa và vĩnh cửu không chỉ làm cho cả một thành phố bị tiêu vong, mà còn thay đổi vận mệnh của biết bao con người... Sái Tuấn được đánh giá là một nhà văn kỳ tài. Tiểu thuyết kinh dị của Sái Tuấn thường giải phẫu, phân tích sâu sắc sự giao thoa giữa lịch sử và thực tế, giữa tình yêu và sự kinh dị, giữa huyền hoặc và suy diễn, mà vẫn thấm đậm chất nhân văn. Anh viết văn đã 10 năm nay và nổi tiếng với ác tác phẩm như: Trở lại Hoang thôn - Sái Tuấn Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn Quán Trọ Hoang Thôn - Sái Tuấn Mắt Mèo - Sái Tuấn Địa ngục tầng thứ 19 - Sái Tuấn Hồ Sinh Tử - Sái Tuấn Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn 120 Ngày Nhìn Trộm - Sái Tuấn ... *** Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn nhẫn. Diệp Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu thuật. Hứa An Đa. Hứa An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và não. - Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? - Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn này. ... Mời các bạn đón đọc Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn.
Người Điều Khiển Tâm Lý II - Dực Tô Thức Quỷ
Trong đội Điều tra đặc biệt có một báu vật: Chính là Mộc Cửu  Trong đội Điều tra đặc biệt có hai kẻ dở hơi: Lam Tiểu Nhã và Triệu Cường Trong đội điều tra trinh thám đặc biệt cũng có 3 chuyện kì tích: Giọng hát của đội trưởng, giọng cười của Mộc Cửu và Triệu Cường không lạc đường.  Mỗi vụ án riêng biệt nhau chỉ là cùng 1 đội điều tra nên bắt đầu đọc từ phần 2 cũng không sao. *** Đúng như Mộc Cửu suy đoán, trong phòng ngủ của Viên Đình dán đầy tư liệu về hoa hồng ăn thịt người, từ vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, cô ta sưu tầm tất cả tư liệu, phần lớn đều cắt trên báo xuống, còn dùng bút đỏ khoanh tròn lên những bức tranh, bên cạnh còn đính những tấm ảnh hiện trường vụ án, toàn bộ đều do cô ta chụp lại. Hơn mười năm, cảnh sát đang tìm hoa hồng ăn thịt người, cô ta cũng tìm, cảnh sát tìm vì muốn đưa hắn ra công lý, còn cô tìm chỉ vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí hy vọng trở thành 'thức ăn' của hắn. Chuyện điên khùng khiến người ta khó tin như vầy chỉ vì cô ta đã yêu đến điên cuồng, vặn vẹo mất rồi. Bên trong tư liệu có một bức tranh, là người đàn ông mặc âu phục khoảng hơn 30 tuổi, mày kiếm, ánh mắt kiên định và dịu dàng, khóe miệng hơi rướn lên giống như một quý ông tao nhã, nhưng hắn chính là hoa hồng ăn thịt người, kẻ biến thái giết bốn mươi lăm mạng người trong vòng bốn năm. Sau khi cảnh sát đến phòng ngủ của Viên Đình, lấy toàn bộ tư liệu trong tủ quần áo của cô ta, thì cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn, nhìn những thứ cô ta sưu tầm suốt mười năm bị bỏ vào trong thùng, cả người cô ta chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh cô ta vẽ cũng bị tháo xuống, chuyện này đã kích thích cô ta, cô ta nổi điên lên, gào thét muốn xông lên: "Không được đưa anh ấy đi! Trả anh ấy lại cho tôi! Đó là vật thuộc về tôi! Là của tôi đấy!" ... Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý II của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Zoo (Tiếng Việt)
Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng. *** Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế. Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về. Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu. Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.” Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay phải lút đến nách thì đầu ngón tay tôi chạm phải một vật. Đó là một thứ mềm và mát được chôn dưới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hơn nữa. Khi đầu ngón giữa gắng gượng đụng được vào nó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi. Tôi muốn nắm lấy để lôi lên nhưng không làm được. Tôi còn có cảm giác có thứ gì đó bám vào đầu ngón tay. Tôi rút tay lên để nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhưng vẫn nhận ra được đây là những sợi tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, định sờ vào cái vật bị chôn ở dưới. Nhưng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không đụng phải thứ gì cả. Tiếc ơi là tiếc! Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ đóng im ỉm chìm trong không gian đỏ ối, trông như những bức tường lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa. ... Mời các bạn đón đọc Zoo của tác giả Otsuichi.
Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tiểu Vận & Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khi nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa. Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ. Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ kia lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ? Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái". *** Ngôi biệt thự trên vách núi ấy là ngôi nhà duy nhất trông có vẻ hoành tráng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài châu Âu thời Trung Cổ thu nhỏ. Bên trong khu biệt thự này thực ra cũng thường thôi, phòng ở vuông vức, phía trên là mái ngói hình tam giác với tầng tầng lớp lớp ngói xếp cạnh nhau. Bên ngoài sơn màu hồng nhạt, được giữ gìn khá tốt, không có bất kỳ một vết nứt hay là cỏ dại mọc hoang nào cả. Một tòa tháp hai tầng hình bán nguyệt như được xây liền vào hai phần ba bức tường bên phải nhà chính, tầng thượng cao hơn nhà chính một đoạn. Mái nhà hình chóp lại đi sơn màu xanh, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào. Bên tay trái nhà chính không có những căn phòng sát nhau, mà cứ cách chừng một mét lại có một căn phòng tám góc, không rõ để làm gì, bên cạnh nó còn có một tháp chuông cao cao khá tinh tế, dưới mái nhà còn gắn thêm một cái đồng hồ tám góc, bên trên có một cây kim khổng lồ đang nhích từng chút từng chút. Căn phòng tám góc và tháp chuông cũng có những mái nhà nhọn, phía trên là một màu nâu sẫm, như được phủ lên một lớp cỏ khô màu nâu lên vậy, không nhìn thấy mái ngói. Dù sao những học viện của học viện múa cũng xem không hiểu kết cấu bên ngoài của những căn phòng này, bọn hỏi chỉ muốn hỏi thăm chủ nhà thử xem, có thể cho họ vào trong chơi hay không, xem như là trải nghiệm cảm giác được sống trong một tòa lâu đài. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của tác giả Tiểu Vận & Tiểu Vân.