Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 2

Nhà sư trẻ tuổi Không Hải, cùng người bạn thân Quất Dật Thế, từ Nhật Bản xa xôi vượt biển tới Đại Đường với tư cách sứ thần sang du học. Vào thời đại đó, Trường An, kinh đô của nhà Đại Đường là nơi nổi tiếng thịnh vượng phồn hoa, tập trung nhiều sắc dân từ khắp nơi đổ về. Như bóng tối luôn song hành cùng ánh sáng, nhiều loài yêu ma quỷ quái cũng bị thu hút về đây. Một con yêu quái mèo đã ám dinh cơ của viên chức dịch họ Lưu và đưa ra lời tiên tri về cái chết của hoàng đế. Tự tin vào vốn kiến thức uyên bác cùng tài ứng biến phi thường của bản thân, Không Hải đã dẫn Quất Dật Thế đến nhà họ Lưu để đương đầu với yêu mèo. Song họ không ngờ, mình đã vô tình dính líu vào một sự kiện lớn làm rung chuyển nhà Đường. Kiệt tác tiểu thuyết truyền kỳ Nhật Bản lấy bối cảnh Trung Hoa mở ra từ đây. Lần theo manh mối từ tập một, Không Hải bắt tay vào điều tra từ bài ca mà người vợ bị mèo ám của nhà họ Lưu hát. Biết được đó là bài thơ khoảng 60 năm trước khi tiên Lý Bạch đã làm để ngợi ca vẻ đẹp của Dương Quý Phi sủng phi của Đường Huyền Tông, Không Hải và Dật Thế đã cùng Bạch Lạc Thiên - người bạn tình cờ quen biết, sau này sẽ trở thành đại thi hào - đi đến Mã Ngôi Dịch đào mộ của Dương Quý Phi. Kỳ lạ thay, ngôi mộ đã bị ếm bởi những lời nguyền ma quái, hơn nữa, thi hài Quý phi hoàn toàn không có trong quan tà TÁC PHẨM: Tác phẩm đã được chuyển thể thành phim "Yêu miêu truyện", đạo diễn bởi Trương Khải Ca, được báo chí ngợi khen như Mật mã Da Vinci phiên bản Trung Quốc. *** Không Hải (Kukai, 774 - 835) là Tổ sư của phái Chân Ngôn Tông (Shingon-shu) Phật giáo Nhật Bản. Với phương tiện tra cứu ngày nay, người ta có thể dễ dàng tìm thấy tranh vẽ chân dung, bút tích và các trước tác của Không Hải trên mạng, trong các sách nghiên cứu xưa nay nhưng những thông tin ấy không hề làm giảm sút nét “siêu phàm thoát tục”, thần bí nơi vị Tổ sư này. Sách xưa không thuật rõ thuở nhỏ như thế nào chỉ biết năm mười lăm tuổi Không Hải đã học thông các sách chữ Hán căn bản như Luận Ngữ, Hiếu Kinh; năm mười tám tuổi làu thông Tả Thị Xuân Thu, Thượng Thư. Từ năm mười chín tuổi, Không Hải bắt đầu tu tập trong rừng sâu núi cao; năm hai mươi tư tuổi đã viết sách so sánh, bình luận Phật - Nho - Lão. Cũng vào thời gian này, Không Hải bắt đầu tiếp xúc và nghiên cứu Đại Nhật Kính - một trong những bộ kinh Mật giáo cơ sở, học tiếng Trung Hoa, chữ Phạn (Sanskrit) và chữ Tất Đàm (Shiddam). Đồng thời, Không Hải được một vị sư không rõ danh tính truyền cho phép tu “Hư Không Tạng Cầu Văn Trì” và lui vào chuyên tu trong một hang đá (nay vẫn còn di tích ở thành phố Muroto, tỉnh Kochi). Sau khi tu tập thành công, tương truyền Không Hải có trí nhớ siêu phàm - sự việc gì đã nghe, đã thấy một lần lập tức nhớ mãi không quên, về sau, chính nhờ trí nhớ siêu việt và trình độ, năng lực ngoại ngữ tuyệt vời mà Không Hải được triều đình Nhật Bản thời bấy giờ chọn đưa sang Trung Hoa du học. Truyền kỳ kể Hòa thượng Huệ Quả - tổ thứ bảy của Mật giáo Trung Hoa - vừa nhìn thấy Không Hải lần đầu tại Thanh Long Tự đã nói “ta chờ con đã lâu” và lập tức truyền thụ mọi sở học của mình cho Không Hải. Với năng lực phi phàm của mình, Không Hải đã hoàn thành chương trình học trong hai năm thay vì du học hai mươi năm như dự định ban đầu. Sư đã dùng một số tiền rất lớn, vốn mang theo để trang trải cho vỉệc du học, vào việc thỉnh kinh sách và các pháp khí cần thiết mang về Nhật Bản. Năm 806, Không Hải từ Trung Hoa trở về Nhật Bản, sớm hơn rất nhiều so với dự kiến nhưng phải đợi đến năm 809 mới được chấp thuận cho vào kinh đô yết kiến Thiên hoàng. Câu chuyện chậm trễ này cũng không có ghi chép cụ thể nào trong sử sách chính thống và, do đó, phủ thêm một lớp thần bí nữa lên cuộc đời Không Hải. Sau khi về kinh, Không Hải lập tức được trọng dụng, đóng góp rất nhiều cho triều đình thời đó. Không Hải xây dựng tổ đình ở núi Koya (tỉnh Wakayama, Nhật Bản) đúc kết và phát triển kiến thức tu học từ Trung Hoa thành Chân Ngôn Tông và truyền dạy cho rất nhiều đệ tử. Năm 835, Không Hải “nhập định vĩnh viễn” ở tuổi sáu mươi mốt. Người ta không dùng từ “viên tịch” hay “nhập diệt” mà dùng “nhập định” vì tin rằng Không Hải vẫn còn sống và chỉ nhập định trong căn phòng nhỏ được xây ngầm dưới nền một ngôi miếu ở phía sau tổ đình Chân Ngôn Tông trên núi Koya. Cho đến tận khi bạn đang đọc những dòng này thì hằng ngày, các vị sư ở nơi ấy vẫn đều đặn dâng cơm nước đúng giờ buổi sáng và buổi trưa vào tận cửa phòng. Mỗi năm, các sư lại dâng một bộ cà sa mới cho Tổ sư và mang bộ cũ đi đốt. Không Hải ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn là một nhân vật thần bí sống động như thế. Bạn đọc đang cầm trên tay tập đầu tiên trong bộ trường thiên tiểu thuyết Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường gồm bốn tập của nhà văn Yumemakura Baku - tác giả rất nổi tiếng với thể loại tiểu thuyết truyền kỳ tại Nhật Bản, được Uyên Thiểm chuyển dịch sang tiếng Việt rất nhuần nhị. Uyên Thiểm là dịch giả quen thuộc được bạn đọc biết đến qua các bản dịch văn chương Nhật Bản do Nhã Nam ấn hành. Tôi tin bạn đọc lần này cũng sẽ đớn nhận và yêu quý tác phẩm Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đương, thích thú với tuyến nhân vật được xây dựng rất công phu, giàu cá tính và các tình tiết được đan xen khéo léo, đầy kịch tính. Mời các bạn vào truyện... Nguyễn Anh Phong Đà Lạt, Vu Lan 2019 *** CÁC NHÂN VẬT CHÍNH Từ đời Đức Tông hoàng đế đến đời Thuận Tông hoàng đế Không Hải (âm Nhật là Kukai): Vị tăng trẻ sang Đường tìm học Mật. Quất Dật Thế (âm Nhật là Tachibana-no-Hayanari): Nho sinh Nhật Bản tới Trường An theo đoàn thuyền Khiển Đường sứ. Bạn thân Không Hải. Đan Ông: Vị đạo sĩ luôn giúp rập và thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh Không Hải. Lưu Vân Tiêu: Chức dịch Trường An, bị yêu miêu ám trong nhà và cướp mất người vợ yêu. Từ Văn Cường: Chủ nhân của cánh đồng trồng bông, nơi xảy ra vụ án có tiếng thì thầm bí ẩn. Trương Ngạn Cao: Chức dịch Trường An, người quen của Từ Văn Cường. Đại Hầu: Gã hộ pháp sinh ra ở Thiên Trúc. Ngọc Liên: Kỹ nữ của Hồ Ngọc Lâu. Lệ Hương: Kỹ nữ của Nhã Phong Lâu. Mohammed: Thương nhân người Ba Tư, cớ ba cô con gái là Trisnai, Tursungri, Griteken. Huệ Quả: Vị hòa thượng của Thanh Long Tự. Phụng Minh: Tăng môn của Thanh Long Tự. Người Tây Tạng. An Tát Bảo: Người coi giữ đền thờ Hiên giáo. Bạch Lạc Thiên: Một thi nhân lớn về sau. Đang ấp ủ bản trường ca về mối tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Vương Thúc Văn: Tể tướng dưới thời Thuận Tông hoàng đế. Liễu Tông Nguyên: Kẻ thân cận của Vương Thúc Văn. Văn nhân tiêu biểu thời kỳ trung Đường. Hàn Dũ: Đồng liêu của Liễu Tông Nguyên. Cũng là một văn nhân tiêu biểu thời kỳ trung Đường. Tử Anh: Bộ hạ của Liễu Tông Nguyên. Xích: Bộ hạ của Liễu Tông Nguyên. Chu Minh Đức: Phương sĩ. Thủ hạ của Druj. Druj*: Karapan (một kiểu pháp sư ở Ba Tư). Đời Huyền Tông hoàng đế A Bội Trọng Ma Lữ (âm Nhật là Abe-no-Nakamaro): Sang Đường vào đời Huyền Tông. Sống ở Đường đến hết đời. Tên Trung Quốc là Triều Hành. Lý Bạch: Thi nhân tiêu biểu đời Đường. Được Huyền Tông sủng ái, nhưng về sau thì thất sủng. Huyền Tông: Hoàng đế nhà Đường. Mê đắm thiếp yêu là Dương Quý Phi. Dương Quý Phi: Thiếp yêu của Huyền Tông. Nhận được tất cả sự sủng ái của Huyền Tông, song đã phải chịu cải chết thê thảm bởi Loạn An Sử. An Lộc Sơn: Tướng nhà Đường. Được Quý Phi yêu mến và nhận làm con nuôi, nhưng về sau làm phản và đuổi bọn Huyền Tông chạy khỏi Trường An. Cao Lực Sĩ: Hoạn quan hầu cận của Huyền Tông. Hoàng Hạc: Đạo sĩ người Hồ. Kẻ đã hiến một kế về việc xử tử Dương Quý Phi. Đan Long: Đệ tử của Hoàng Hạc. Bạch Long: Đệ tử của Hoàng Hạc. Bất Không: Mật giáo tăng. *** Quất Dật Thế từ nãy tới giờ uống rượu bồ đào với vẻ mặt nặng trĩu. Cậu ta uống bằng chén lưu li. Ngắm nghía thứ chất lỏng màu đỏ được rót đầy trong chén một lát thì đưa lên miệng, uống xong lại nhìn sang Không Hải ngồi đối diện bên kia lô.   Chẳng rõ Không Hải có biết là Dật Thế đang rất muốn nói chuyện với mình hay không, nhưng có vẻ cậu đang chìm trong suy tư một mình. Cậu hầu như không động tay vào chén lưu li.   Đang ở Hồ Ngọc Lâu. Một kỹ viện nơi có các Hồ cơ. Vật trải sàn là thảm Ba Tư. Tranh treo trên tường, chum vại bày biện đều là đồ Tây vực.   Chén lưu li, tức là chén thủy tinh được đem tới Trường An từ Tây vực.   Trên đường trở về sau khi gặp Lưu Vân Tiêu, Dật Thế bảo hay là ghé vào Hồ Ngọc Lâu, nên Không Hải cùng Dật Thế mới đang có mặt ở đây.   Đại Hầu thì đã chia tay với Không Hải và Dật Thế ở giữa đường để đi xem xét tình hình ngôi nhà của đạo sĩ mà họ cho là Lệ Hương đang ở đó.   “Mây gợi nhớ xiêm y, hoa gợi nhớ dung nhan…” Không Hải lẩm nhẩm trong miệng.   Đó là bài thơ Lưu Vân Tiêu nói đến hôm nay. Là một khổ trong bài thơ mà cô vợ Xuân Cầm, bỗng nhiên biến thành bà lão, rồi vừa hát và vừa múa theo.   Không Hải đặt mảnh giấy trên mặt lô, hết nhìn mảnh giấy lại lẩm nhẩm những câu thơ ghi trên đó. Ngọc Liên ngoan ngoãn ngồi cạnh Không Hải, thi thoảng khi Không Hải nói gì đó vì sực nhớ ra có Ngọc Liên ngồi cạnh, nàng sẽ đáp lời với nụ cười tủm tỉm thường trực.   Mẫu Đơn thì ngồi cạnh Dật Thế nhưng bỗng sực nhớ ra điều gì nên vừa rời khỏi chỗ và chạy đi đâu đó mà chưa thấy quay lại. Có vẻ như bộ mặt nặng trĩu của Dật Thế một phần bắt nguồn từ đó.   “Dật Thế à, bài thơ này được lắm...” Không Hải nói trong khi nhìn như bị hút hồn vào mảnh giấy.   Đây là lần thứ ba Không Hải thốt ra câu này.   “Cái đó thì tớ biết rồi.” Dật Thế nhắc lại y nguyên câu trả lời ban nãy.     Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung   Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng   Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến   Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng     Bài thơ mà Không Hải đọc đi đọc lại từ ban nãy là một bài nói về tư dung của người con gái: Nhìn mây thì nhớ đến xiêm áo nàng, trông hoa thì nhớ đến dung nhan nàng. Gió xuân thổi qua song, sương rơi đẫm trên cánh hoa thật diễm lệ. Người con gái đẹp nhường ấy, nếu không gặp được ở chân núi Quần Ngọc, thì biết đâu có thể gặp dưới ánh trăng Dao Đài.   Ý của bài thơ là như vậy.   Theo truyền thuyết, núi Quần Ngọc là nơi các tiên nữ xinh đẹp cư ngụ; còn Dao Đài là cung điện xây bằng ngọc ngũ sắc, cũng là nơi ở của các nàng tiên.   Tóm lại, bài thơ ví tư dung của người con gái trong bài với vẻ đẹp của các tiên nữ trong truyền thuyết.   “Thật là tót vời...” Không Hải nói trong tiếng thở dài.   “Cái gì cơ?” Dật Thế hỏi.   “Bài thơ chứ còn cái gì.”   “Tót vời như thế nào?”   “Tót vời không phải bởi thơ hay, thơ đẹp, Dật Thế ạ. Bài thơ được viết ra không phải bằng chuẩn mực của thơ mà bởi một tài năng.”   “Tài năng?”   “Tớ thấy tài năng dâng trào trong đó. Một thứ tài năng sung mãn. Nó cứ tự nhiên tuôn ra từ miệng vậy thôi. Tài năng ấy có lẽ chẳng khi nào khô cạn. Tớ mường tượng ra chủ nhân của tài năng ấy, chỉ cần vừa uống rượu vừa ngắm trăng, là có thể thoăn thoắt viết ra những vần thơ như thế, thậm chí liên tục trong suốt cả một đêm, với tốc độ nhanh như nói.”   “Cách khen của cậu cũng hào hoa lắm.”   “Một tài năng thông thường sẽ cần đến một chút lý lẽ, thành thử khi rượu vào rồi thì khó mà làm được thơ, nhưng chủ nhân của tài năng này cứ như thể rượu càng vào thì thơ càng lai láng vậy.”   “Ừm.”   “Nói ví von thì nó như thể một thứ được viết bừa trên chiếu rượu vậy. Ấy thế mà tự nhiên lại thành thơ. Cái câu Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, nếu là người phàm thì hẳn đã viết thành: Nhìn xiêm y nàng ta tưởng đến mây, trong dung nhan nàng ta tưởng đến hoa mất rồi. Người viết bài thơ này đã đảo ý thơ ấy mới nhẹ nhàng làm sao: Nhìn mây ta tưởng đến xiêm y nàng, trông hoa ta tưởng đến dung nhan nàng...”   “Ra là vậy à?”   “Hoa ở đây chắc hẳn là mẫu đơn rồi.” Không Hải nói.   Sau thời Không Hải ít lâu, ở Nhật Bản khi nói đến hoa, thì có nghĩa là hoa anh đào. Ở Trung Quốc đời nhà Đường, khi nhắc đến hoa không, thì đó thường là mẫu đơn hoặc hoa đào.   “Dật Thế à, một nhân vật viết ra áng thơ tài hoa thế này, thì dù bọn mình không biết, cũng sẽ phải có ai đó biết. Chưa chừng chúng ta sẽ tìm ra gốc gác bài thơ này sớm hơn ta tưởng.” Không Hải đang tự nói với mình thì đúng hơn là nói với Dật Thế. ... Mời các bạn đón đọc Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 2 của tác giả Baku Yumemakura.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Pendragon tập 10: Chiến binh Halla - D. J. MacHale
Pendragon là bộ truyện giả tưởng gồm 10 tập của nhà văn D. J. MacHale, với nhận vật chính là Bobby Pendragon, và hai người bạn thân nhất là Mark Dimond và Courtney Chetwynde, có sứ mệnh cứu vũ trụ gọi là Halla. Mỗi tập truyện trong Pendragon là mỗi chuyến phiêu lưu đến từng lãnh địa trong Halla. Tập đầu tiên của Pendragon phát hành vào năm 2002, bao gồm: - Pendragon 1: The Merchant of Dead - Con buôn tử thần,  - Pendragon 2: The Lost City of Faar - Faar - Thành phố mất tích,  - Pendragon 3: The Never War - Cuộc chiến bất thành,  - Pendragon 4: The Reality Bug - Thế giới ảo,  - Pendragon 5: Black Water - Nước đen,  - Pendragon 6: The Rivers of Zadaa - Những dòng sông Zadaa,  - Pendragon 7: The Quillan Game - Đặt cược sinh mệnh,  - Pendragon 8: The Pilgrims of Rayne - Ly hương tìm quá khứ - Pendragon 9: The Raven Rise - Quạ Đen Trỗi Dậy - Pendragon 10: The Soliders of Halla - Chiến binh Halla Mời các bạn đón đọc Pendragon tập 10: Chiến binh Halla của tác giả D. J. MacHale.
Mệnh Kỵ Sĩ - Ngự Ngã
Vương quốc Forgotten Sound nọ có một tòa thần điện ánh sáng. Trong thần điện ánh sáng có mười hai vị thánh kỵ sĩ rất mực tài hoa, là niềm ước mơ của mọi đứa trẻ trên lục địa. Từ năm mười tuổi, các ứng viên nhí được lựa chọn và tham gia vào cuộc huấn luyện vô cùng tàn khốc để có cơ hội trở thành một thành viên đủ tiêu chuẩn của hội mười hai thánh kỵ sĩ. Cuộc huấn luyện đó là gì... Luyện kiếm ư? Sai bét. Cưỡi ngựa? Bắn cung? Nhầm luôn. Xử lý công vụ? Chiến đấu tập thể? Giải cứu công chúa? Giết rồng? Tiêu diệt ma vương? Trật hết rồi. Để tôi tiết lộ bạn nghe, đó là: SAO Y BẢN CHÍNH! Mỗi thánh kỵ sĩ trong hội mười hai người đều có những cá tính đã tạo thành thương hiệu, sống mãi trong lòng người tiêu dùng... à không,  trong lòng dân chúng. Cậu bé Grisia may mắn được chọn để trở thành Sun Knight đời thứ 38. Nhưng khốn nỗi ngoài tổ hợp tóc vàng mắt xanh da trắng, cậu chẳng có đặc điểm nào giống với vị Sun Knight đời đầu tiên cả. Sun knight kiếm thuật giỏi giang, cưỡi ngựa điêu luyện. Cậu thì dốt cả hai món ấy. Sun Knight tao nhã, luôn cười xán lạn tựa ánh dương, luôn tha thứ cho tất cả mọi người. Cậu lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo. Sun knight thế nọ. Cậu thế kia. Khốn khổ nhất là, cậu luôn giơ cao tôn chỉ “tôi yêu phụ nữ”, còn Sun Knight không màng trai gái, chỉ yêu thần! Nếu muốn biết bí quyết trở thành một Sun Knight thành công nhất trong lịch sử của anh chàng Grisia cưỡi ngựa sợ ngã, cầm kiếm sợ rơi, ra nắng sợ đen, dầm mưa sợ bị cảm này, bạn còn chờ gì mà không tìm đọc ngay tập đầu tiên trong series - “Nhập môn kỵ sĩ” nào? *** Ta là một gã kỵsĩ, chính xác mà nói, là Sun knight của Thần Điện Ánh Sáng. Thần Điện Ánh Sáng thờ phụng chính là Thần Ánh Sáng, cũng là một trong ba tín ngưỡng có thế lực lớn nhất trên khối đại lục này. Người của toàn đại lục đều biết, Thần Điện Ánh Sáng có mười hai vị Thánhkỵsĩ, mỗi một thánhkỵsĩđều có tính cách và đặc trưng nên có của mình. Sun knight chính là phải có một đầu tóc vàng lóng lánh, đôi mắt xanh biếc, tính cách đầy lòng trắc ẩn và nụ cười rạng rỡ. “Thần Ánh Sáng nhân ái sẽ tha thứ tội ác của bạn.” Cái câu này ở trong kiếp sốngkỵsĩcủa ta ít nhất phải nói qua cả trăm vạn lần. Nhưng ta đời này kỳ vọng lớn nhất chính là có thể ở trước mặt toàn đại lục gào rống lên: “ĐM cái ‘toàn đại lục đều biết’ á, Ta cái Sun knight này chính là ghét cười! Ta chính là không muốn tha thứ cho cái lũ cặn bã kia! Ta chính là khi nói mỗi một câu đều muốn văng tục!” Đáng tiếc, cho tới bây giờ, ta vẫn là tiếp tục mang tươi cười nói: “Thần Ánh Sáng sẽ tha thứ tội ác của bạn.” Mở đầu: Chư Thần tín ngưỡng Đây là một khối đại lục đa tín ngưỡng. Trên khối đại lục này, “Thần” không phải là hư vô viễn tưởng, hay cái danh từ mà chỉ khi la hét kêu cứu mới xài tới. Thần là có thực, hơn nữa số lượng tồn tại còn không ít. Có Thần cực kỳ yếu, đương nhiên, cái gọi là “yếu” đó cũng là lấy tiêu chuẩn của Thần ra so sánh, cũng có những Thần cực kỳ mạnh, sức mạnh của Thần hầu hết xuất phát từ lòng mộ đạo của tín đồ, cho nên số lượng tín đồ thường thường là yếu tố quan trọng để quyết định mạnh yếu của Thần. Bởi vậy, chúng Thần giống như những trùm băng đảng tranh đoạt địa bàn, bạt mạng mở rộng tín ngưỡng của chính mình. Nhưng, nếu Thần vì mở rộng tín ngưỡng, mà tùy ý thi triển sức mạnh lên đại lục, cùng xung đột với các vị Thần khác, thì không cần bao lâu sau cả khối đại lục này sẽ không còn tồn tại. Để tránh tình huống trên, mấy vị Thần hùng mạnh nhất trong chúng Thần đã thiết lập “giao ước Thần thánh”, tất cả các vị Thần bị cấm sử dụng Thần lực trực tiếp lên đại lục này, cách duy nhất là ký thác sức mạnh của mình lên trên người tín đồ, từ tín đồ phát huy sức mạnh. Thế là, vô số tín ngưỡng từ đó mà hưng khởi. Trong đó tín ngưỡng nổi tiếng nhất chẳng có cái nào hơn Thần Điện Ánh Sáng của Thần Ánh Sáng. Mặc dù, dưới sự hưng khởi của Chiến Thần và Hỗn Độn Thần, Thần Điện Ánh Sáng đã không còn quang vinh và phồn thịnh như xưa, nhưng chính cái này gọi là, lạc đà chết vẫn to hơn ngựa sống, cho nên, mặc dù tín ngưỡng Ánh Sáng không còn hưng thịnh như dĩ vãng và lượng người tin tưởng giảm bớt qua mỗi năm, nhưng nói đến tín ngưỡng cổ xưa nhất và có truyền thống nhất, sợ rằng trong mười người thì hết mười người sẽ nói đó là tín ngưỡng Ánh Sáng. Tất cả mọi người đều biết, trong tín ngưỡng Ánh Sáng, nổi danh nhất chính là 12 Thánhkỵsĩ, với vị trí được truyền từ đời này sang đời khác. Nổi tiếng nhất trong đó, dù không phải là giáo đồ của Thần Ánh Sáng hay thậm chí gần như đứa trẻ lên ba nào cũng biết, người được xưng đến gần với sự hoàn mỹ nhất chính là “Sun knight”. ... Mời các bạn đón đọc Mệnh Kỵ Sĩ của tác giả Ngự Ngã.
Dành cho Quyền Lực, Chính Trị và Những Yêu Tinh gây phiền toái - J. K. Rowling
Mỗi bà phù thủy hoặc phù thủy với một cây đũa phép trong tay của ông hay bà ấy đã tạo nên nhiều quyền năng hơn và chúng ta sẽ không bao giờ biết hết. Với cách đọc thần chú đúng hay lọ thuốc độc dược, họ có thể chế tạo ra tình dược, du lịch xuyên thời gian, thay đổi hình thức bên ngoài và thậm chí là dập tắt cuộc sống. Trong những bọn tay sai, quyền năng và phép thuật có thể được dùng như mục đích hắc ám, gây chết người, và tàn phá. Chúa tể Voldemort cho chúng ta thấy rằng; hắn đã tìm kiếm sức mạnh để tạo ra cái ác mà ông ta đã xé những mảnh linh hồn của mình và mất tất cả mọi thứ vốn đã làm cho hắn là một con người. Hắn là nhân vật phản diện cuối cùng, được thúc đẩy bởi một mong muốn một cách lạnh băng cho quyền lực và sự hủy diệt. Rõ ràng là ít người có thể phù hợp với Voldemort trong các ý đồ xấu ác nói chung (mặc dù Bellatrix Lestrange và Dolores Umbridge thực sự cố gắng thể hiện), nhưng chắc chắn có những nhân vật khác vẫn có được quyền lực. Ở đây, chúng tôi đã thu thập bằng văn bản J.K. Rowling về quyền lực và chính trị ... Và chỉ để cho vui, yêu tinh.  *** Series Truyện ngắn về Hogwarts gồm có: Chủ Nghĩa Anh Hùng, Gian Nan Vất Vả và Những Thú Vui Nguy Hiểm Dành cho Quyền Lực, Chính Trị và Những Yêu Tinh gây phiền toái​  ... *** Dolores Umbridge có thể trông giống như một cái bánh bông lan kem ướp lạnh, nhưng bà có thể làm bất cứ điều gì nhưng ngọt ngào. Bà là dã man, tàn bạo và không ăn năn. Khi bà dám kiểm soát cả trường Hogwarts từ cụ Albus Dumbledore, bà cam kết sẽ làm tất cả các loại hành vi độc ác. Dưới tiêu đề mới được tạo ra của “Thanh tra cao cấp” bà một tay (và rất tốt, với một chút giúp đỡ từ Filch) hút đi của trường những sự thân yêu của tất cả niềm vui, đặt tất cả học sinh trong vòng nguy hiểm, và tra tấn Harry Potter. Theo như chúng tôi đã lo ngại, bà ấy xứng đáng hơn số phận của bà trong tay (móng?) của các nhân mã. Dưới đây là một cái nhìn thoáng qua rất cần thiết để vào quá khứ đen tối của bà ấy, được viết bởi J.K. Rowling. ... Mời các bạn đón đọc Truyện ngắn về Hogwarts: Dành cho Quyền Lực, Chính Trị và Những Yêu Tinh gây phiền toái​ của tác giả J. K. Rowling.
Tiên Vốn Thuần Lương - Chính Nguyệt Sơ Tứ
Tiêu Vốn Thuần Lương là truyện tiên hiệp mang nội dung về thần tiên và tu đạo đầy ma mị và đặc sắc, lôi kéo không ít độc giả chiêm nghiệm ngay từ những tình tiết đầu tiên. Truyện có những tình tiết đan xen hợp lý khiến người đọc cảm thấy dễ chịu. So với Cửu Tinh Thiên Thần Quyết và Tạo Thần thì Tiên Vốn Thuần Lương hứa hẹn mang đến cái kết đầy bất ngờ và thú vị. *** Sáng sớm, trên con đường Lạc Suối Phong có một nữ hài đang gùi một thùng nước cao đến bảy thước trên lưng, bước chân nhẹ nhàng hướng về dãy phòng ở Vân Diệp Cung. Nàng khoảng mười hai, mười ba tuổi, tóc búi thành hai búi tròn nhỏ, cố định bằng hai dải lụa xanh lục. Nàng mặc một bộ phục trang màu xám của đệ tử ngoại môn, chỗ đầu gối còn có một miếng vá. Mi thanh mục tú, dáng người vừa phải, lại gùi trên lưng chiếc thùng cao bằng hai lần nàng, bước đi như bay trên bậc thang đá. “Chu sư huynh, nữ hài kia khỏe quá!” Hai gã mặc thanh sam của đệ tử nội môn đi từ trên núi xuống, ngang qua nàng. Một tên tầm hai mươi tuổi giật mình nhìn chằm chằm chiếc thùng lớn trên lưng nữ hài, ngạc nhiên nói với sư huynh bên cạnh. Vị Chu sư huynh kia tầm trung niên, trong mắt hiện vẻ khinh bỉ, chẳng hề để ý nói: “Ngươi mới nhập môn nên không biết, nàng tên là Kim Phi Dao, vừa mới nhập ngoại môn được một năm. Nàng là nữ đệ tử tu thể duy nhất trong toàn bộ số đệ tử ngoại môn và nội môn của môn phái, cõng có chút ấy thì không có gì đáng ngại.” Tiểu sư đệ kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp một tu sĩ thuần linh căn mà lại tu thể, thật sự là lãng phí. Nam nhân không có thuần linh căn đi tu thể thì rất nhiều, mọi người trong nhà ta đều đã tu đến một, hai cấp.” Cũng không trách vị tiểu sư đệ này lại giật mình như vậy, mặc dù người có linh căn rất nhiều, mọi người nhìn các vị tiên sư cũng quen mắt lắm rồi, ngay cả người dân vùng núi đều biết đến. Nhưng người có thuần linh căn, có thể chân chính tu luyện tiên pháp thành đại đạo lại chẳng nhiều lắm. Mà đại bộ phận người ta chỉ có ngụy linh căn, thân thể chỉ có thể hấp thu rất ít linh khí, cũng không thể tụ linh khí lại trong đan điền, không thích hợp tu tiên. Nếu vẫn nhất định muốn tu tiên thì cuối cùng cũng chỉ mãi mãi tu đến Luyện Khí sơ kỳ thôi, đó là thành tựu nhỏ nhất, ngay đến việc phóng hỏa hình thuật cũng không dễ dàng. Cho nên những nhà bình thường đều sẽ để nam tử có ngụy linh căn đi tu thể, dùng linh khí để cải tạo thân thể. Tuy không thể sử dụng pháp thuật, tăng tuổi thọ như người tu tiên nhưng cũng có được thể lực vô cùng lớn, thân thể cường tráng, lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Tu thể đến cấp ba là có thể thoải mái đánh nát cự thạch ngàn cân, nếu có thể tu đến cấp mười hai – cấp đại viên mãn thì còn có thể trọng trúc cơ thể, đao thương bất nhập. Bởi vậy, hoàng tộc của các quốc gia đều có binh lính tu thể làm thị vệ bí mật. Hầu hết các cao thủ trong thế tục đều là những người có ngụy linh căn, ngay cả những hộ viện dùng trong các gia tộc cũng chỉ muốn tu thể. Chỉ cần tu đến cấp một, ở thế tục cũng có thể sống khá thoải mái rồi. Cho nên, nhà ai có tiểu hài tử có ngụy linh căn thì nhà đó liền coi như có cơ hội phất lên. Tuy nhiên, vì tu thể cho nên cơ bắp sẽ rất phát triển, cao lớn uy mãnh. Do vậy, nữ tử nếu có ngụy linh căn thì bình thường trong nhà sẽ không cho nàng tu thể, nhỡ mà tu cho bản thân cao lớn thô kệch như nam nhân, chỉ sợ sau này không thể gả đi. Chỉ có vài tướng môn, hoặc vài nhà có hoàn cảnh đặc biệt mới để nữ tử trong nhà tu thể, bằng không không có bất luận nữ tử nào hy vọng bản thân lớn lên giống hệt như đàn ông. Vì thế cho nên, người giống như Kim Phi Dao thực sự quá khó gặp, tiểu sư đệ liền quan sát đánh giá thêm vài lần, muốn nhìn xem nàng có mọc râu hay không. Điều này đương nhiên là không có khả năng xảy ra, tu thể chỉ có có thể cường tráng thân thể chứ không có khả năng biến nữ nhân thành nam nhân. Đi được vài bước, quay đầu lại vẫn thấy tiểu sư đệ đang sững sờ nhìn theo Kim Phi Dao, Chu sư huynh đành phải hô: “Đừng nhìn nữa, nếu còn chậm trễ sẽ bị Lý sư thúc mắng đó.” “Vâng…” Tiểu sư đệ phục hồi tinh thần, lên tiếng đáp rồi vội bước nhanh đuổi theo. *********** “Lão già thối tha, già khú đế còn muốn tắm sữa dê, cái gì mà gia tăng linh lực, lừa trẻ con à? Rõ ràng chính là muốn làm trắng da, lão yêu quái điệu đà! Tốt nhất là ngươi tắm ra một thân mùi dê, về sau mọc ra một đôi sừng dê, ngơi lên núi mà đứng đi.” Kim Phi Dao vừa đi vừa oán giận không ngừng, liên tục nguyền rủa Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung. Ngẩng đầu nhìn Vân Diệp cung phía xa, nàng tức giận bất bình xì một tiếng khinh miệt. Tình cảnh của những đệ tử ngoại môn như nàng giống y như tá điền trong nhà địa chủ, tuy mang danh là đệ tử nhưng đều phải làm những việc không phải là tu luyện. Chỉ cần ngươi mỗi năm nộp lên một số lượng linh thạch nhất định là có thể được phân công một phần công tác và một tấm lệnh bài, trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái. Mà nếu bọn họ muốn trở thành đệ tử chân chính của môn phái thì phải đạt đến Trúc Cơ kỳ mới được. Chỉ có những tu sĩ đã tu luyện tới Kim Đan kỳ mới có thể hoàn toàn ích cốc (nhịn ăn), cho nên môn phái còn phải cung cấp cho đệ tử nội môn cơm ăn. Đất đai phía ngoài sơn môn đều là thuê cho đệ tử ngoại môn làm ruộng, gieo trồng các loại linh thực. Những linh thực này không phải là thực vật bình thường, trong chúng đều chứa đựng linh khí, ăn vào sẽ có lợi cho thân thể. Một năm trước, khi Kim Phi Dao đi đến môn phái hạng ba Hằng Thực môn với hơn năm trăm đệ tử nội môn này, đã lựa chọn việc nuôi linh dương. Loại dê lông trắng cao hơn người này rất dễ nuôi, chỉ cần lùa chúng lên núi cho ăn cỏ dại là được, vì thế rất nhiều nữ đệ tử ngoại môn chọn công việc thoải mái này, chỉ có những nam đệ tử một thân nhiệt huyết mới có thể ngốc nghếch mới chọn công việc thuê đất trồng linh thực. Việc này vốn thoải mái, sản lượng lại cao, mỗi ngày trừ đi phần sữa phải nộp lên thì số còn lại có thể bán cho đệ tử nhà bếp của Hằng Thực môn. Thứ này chứa linh khí, mỗi ngày uống một chén có thể giúp cường tráng thân thể, gia tăng linh khí trong cơ thể. Từ dân gian đến các môn phái tu chân, ngay cả người ngụy linh căn tu thể hay các quý tộc giàu có đều mỗi ngày uống một bát sữa linh dương. Ai biết được nếu uống vào liệu có thể tăng khả năng sinh ra được tiểu hài tử thuần linh căn hay không? Cho nên, toàn bộ đại lục liền truyền lưu một câu nói: mỗi ngày một ly sữa, càng ngày càng cường tráng. Có thể thấy rằng không cần phải thắc mắc xem thứ này bán chạy thế nào. Hơn nữa, hàng năm còn có hai lần cắt lông, đó không chỉ là tài liệu để nhập môn luyện khí mà còn là chất liệu giữ ấm rất tốt. Các nữ tử nếu không có một hai tấm áo bằng lông dê thì mùa đông không có mặt mũi nào mà ra khỏi cửa. Cứ như vậy, cuộc sống của Kim Phi Dao miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, ban ngày thì thả dê, buổi tối tu luyện, rất hài lòng. Nhưng vừa đầu xuân năm nay, một việc không hay ho đã đổ lên đầu Kim Phi Dao, Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung không biết mắc chứng gì lại đột nhiên yêu cầu Kim Phi Dao mỗi ngày phải đưa lên một thùng sữa linh dương, nhưng không phải để uống mà là để tắm. Nếu là một vị tiên tử xinh đẹp muốn tắm sữa dưới trăng, Kim Phi Dao còn cam tâm tình nguyện đưa sữa, đằng này lại là Vân Phong chân nhân, là lão già xấu xa, toàn thân mấy trăm tầng nếp nhăn xếp chồng lên nhau, kéo căng ra là có thể phủ kín một dãy phố, ấy thế còn vô liêm sỉ muốn tắm sữa dê! Nghĩ đến tầng tầng nếp nhăn ngâm trong sữa dê trắng muốt, dập dềnh trôi nổi… Kim Phi Dao liền cảm thấy cả người nổi gai ốc, tự nhiên muốn nôn. Tuy nhiên, trong lòng Kim Phi Dao lại đang cười hắc hắc. Lúc cho sữa dê vào thùng nàng còn đổ thêm không ít nước tiểu dê. Nghĩ đến cảnh lão già ngâm mình trong nước tiểu mà không biết, khó nói còn có thể vô tình uống mấy ngụm là nàng lại không nhịn được cười sung sướng. Nhìn thấy một đệ tử nội môn đang từ trên núi đi xuống, nàng vội vàng thu lại nụ cười gian, cúi đầu bày ra bộ dáng thuần lương thành thật, yên lặng vùi đầu bước. ********* “Tuyết Man sư tỷ, công việc quét dọn này cứ giao cho người khác làm là được, sao có thể để ngươi tự mình làm chứ.” Kim Phi Dao đi đến trước Vân Diệp cung thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy thị nữ màu vàng, ánh mắt lạnh lùng đang cầm cái chổi quét rác liền nói. Vị nữ tử được Kim Phi Dao gọi là sư tỷ này chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, căn bản không thèm quan tâm tới nàng. Thấy nàng không đáp cũng không để ý đến mình, Kim Phi Dao cũng không thấy xấu hổ, đi thẳng vào bên trong. Trong lòng nàng đã hiểu rõ, thân là người kề cận Vân Phong chân nhân, việc Lưu Tuyết Mạn xuất hiện ở sân quét rác chắc chắn là do mình hôm qua đã lén mang phân của bạch sí phượng tới, lặng lẽ ném vào ly trà của Vân Phong chân nhân. Công việc ngày thường của Lưu Tuyết Mạn chủ yếu là chăm sóc con bạch sí phượng kia, tự nhiên hắn sẽ nghĩ do nàng không quản lý tốt, để cho chim đi vệ sinh lung tung cho nên bị phạt. Mấy cục phân này Kim Phi Dao đã tốn một tháng mới tìm thấy ở một nơi khác, tổng cộng đã ném bốn năm lần, lần này rốt cục đã có kết quả. Đệ tử ngoại môn và nội môn có một loại công việc chung. Công việc do các thiếu nữ hoặc thiếu niên thuần linh căn đảm nhiệm, tu vi của những người này đều không quá cao, tất cả đều đang ở Luyện Khí kỳ, đó là chuyên môn tới hầu hạ cho các sư thúc hoặc trưởng lão từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Ngày thường thì bọn họ làm những việc vặt vãnh, nếu các sư thúc tâm tình tốt sẽ thưởng cho linh đan hoặc pháp khí, đôi khi còn chỉ điểm một chút, tác dụng còn lớn hơn tự tu hành nhiều. Đợi đến khi đạt Trúc Cơ kỳ là có thể trở thành đệ tử nội môn. Nếu gặp may, được trưởng lão hoặc sư thúc mà mình hậu hạ yêu quý thì có thể trở thành chân truyền đệ tử, vậy là phát lớn. Tuy nhiên, cơ hội như vậy vô cùng ít, các ngoại môn đệ tử và người phục vụ đều là tạp linh căn. Chỉ có những người có địa linh căn mới có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, còn trở thành chân truyền đệ tử ư, bình thường cũng phải là người có dị linh căn hoặc thiên linh căn. Lưu Tuyết Mạn này chính là một trong những kẻ phục vụ đó, tuy chỉ là làm người hầu cho người khác nhưng cũng phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, hối lộ không ít linh thạch mới cướp được vị trí này. Đi theo Vân Phong chân nhân thời gian dài, nhãn giới cũng cao lên kha khá, những đệ tử ngoại môn tự nhiên không lọt vào tầm mắt của nàng. Nếu không vì nàng ta tỏ thái độ khinh ghét với Kim Phi Dao thì Kim Phi Dao cũng sẽ không chơi xỏ nàng. Mới chỉ phải đi quét sân thôi, trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi. Kim Phi Dao thất vọng đi vào Vân Diệp cung, nếu bản thân có thể mạnh hơn chút nữa là có thể rình lúc nàng ta chỉ có một mình mà hạ độc thủ, đánh nàng ta một trận. Đáng tiếc, tu vi bản thân quá thấp, ngay cả Luyện Khí kỳ còn chưa tới, chỉ có thân thể đã đạt tới cấp ba của tu thể. Trong khi đó lại không có bất kỳ một quyển pháp quyết tu tiên nào. Lẽ ra nàng đã có thể tích đủ linh thạch để mua được một quyển tu tiên nhập môn “Tiêu Linh quyết.” Không ngờ lạ bị Vân Phong chân nhân này chiếm mất hai phần ba sản lượng sữa mỗi ngày, doanh thu đại giảm. Hiện giờ cũng chỉ có đủ linh thạch để nộp lên hàng ngày, căn bản không có linh thạch mua “Tiểu Linh quyết”. “Tụ Lực quyết” trong tay nàng chính là công pháp nhập môn để tu thể, ngay cả trẻ con thò lò mũi xanh trên đường cũng có một quyển. ... Mời các bạn đón đọc Tiên Vốn Thuần Lương của tác giả Chính Nguyệt Sơ Tứ.