Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nỗi Buồn Tháng Ba - Huyền Băng

Yến đã về Sài Gòn, Yến đã đổ Tòan phần và Yến đã có cơ hội vào đại học như lòng mong muốn. Nhưng tình cảm thì sao? Yến vẫn luôn nghĩ đến Sa và mong có một cơ hội nào gặp lại. Con đường dẫn vào sở mới bây giờ không là biển, không là những hàng dương. Chỉ là nhà, hết dãy nhà này đến dãy nhà khác, thỉnh thỏang được tô điểm một cây phượng vĩ cho đỡ buồn chán. Vào những buổi trưa Yến đứng tư lự hàng giờ ngắm nhìn cây phượng vĩ mà nhớ đến trời nước mênh mông nơi vùng xa tít đó. Trong tâm tưởng Yến, Yến mông lung không biết giờ này người ấy ở đâu, còn nhớ hay quên . . . và những người khác nữa! Nhiệm vụ mới của Yến bây giờ là theo đòan đo đạc. Yến rất thích những buổi chiều công trường lộng gió, đứng trên những ụ cảng theo dõi chiếc tàu sonar để định vị tọa độ và xác định độ sâu của lòng lạch, lòng cảng. Yến thích thú vì biết lúc nào nước lớn, lúc nào nước ròng. Nhìn những áng mây tratus, anto tratus, hoặc comulus để biết phải đi về hay tíếp tục làm việc. Yến lại có những người bạn mới cũng rất hòa nhã dễ thương. Nhưng hình ảnh của người cũ thì hình như cứ vương vấn mãi trong tim. Những bạn gái mới ở đây của Yến rất phá phách, cứ vào giờ nghỉ trưa là gọi điện chọc phá hết người này đến người nọ, họ làm quen nhau, rồi hẹn gặp nhau ở nơi nào đó, nhưng không ai chịu ra mặt, người này đưa người kia đến thể là chẳng ai biết ai cả. Trong những người họ chọc ghẹo có một tên, gọi điện đến gặp Yến, thế là hắn làm quen với Yến. Hắn có một giọng nói rất dễ mến, lại ăn nói rất lưu lóat, hắn tưởng tượng Yến là một cô gái tuyệt hảo, và hắn muốn gặp mặt Yến. Chính cái tưởng tượng tuyệt hảo, Yến nghĩ mình chỉ là một cô gái bình thường và thế là Yến từ chối gặp gỡ, và cũng không buồn nhận điện. Yến muốn tìm lại sự bình yên cho tâm hồn, Yến không muốn nghĩ ngợi gì đến những chuyện tình cảm linh tinh rồi mắc công sầu nhớ. . . Thế rồi Yến gặp lại Kha, và được biết mọi người đã đổi đi mỗi ngả gần hết, Kha nói: - Sa bây giờ đang làm chúa đảo. Nghe thì oai đấy nhưng Yến hiểu chẳng qua là bị đì ra quan ải mà thôi vì quá ba gai với xếp. Nhưng cũng tốt thôi vì nam nhi chí tại bốn phương mà. Nhưng đã thế thì khả năng gặp lại nhau là chuyện không phải dễ dàng gì! Suốt một tháng trời tàu neo ở cảng Sài gòn, Kha thường đến sở Yến chơi, tán gẩu lúc rảnh rang. Nhưng không hiểu sao cả hai chẳng ai nhắc nhở gì đến Sa, như là cố né tránh. . . Yến lại gặp một vài người bạn khác cũng vào đây công tác và Yến ước ao: Phải chi Sa cũng vào đây! Một buổi trưa, Yến đang cặm cụi bên tập san hải hành, thì một bóng dáng liu khiu quen thuộc xuất hiện bên cánh cửa, Yến ngẩng đầu lên và không tin vào mắt của mình. Tim Yến đập mạnh, và Yến buộc miệng hỏi một câu ngu ngơ mà không thể nào hiểu nổi: - Ủa đi đâu đây? - Tìm Yến chứ đi đâu? Sa đáp. - Anh vô đây hồi nào vậy? - Mới vô thôi – Anh đi học TMTC. Yến mời Sa lên câu lạc bộ để nói chuyện, trong khi Hòa, một sếp mới của Yến đang cau mày khó chịu. Câu lạc bộ của sở, rất ồn ào, rất đông đúc, Sa nói Sa vào đây học 2 tuần, cả hai lại nói những chuyện vu vơ như đã từng nói, nhìn vào khuôn mặt ngổ ngáo đó, Yến thấy vẫn đáng yêu như ngày nào, Yến khoe Yến đã đổ tòan phần, Sa khoe Sa sắp được thăng chức. Nói lòng vòng thì Sa lại nhắc lại chuyện của một năm trước, đó là chuyện ông bà già hối thúc Sa cưới vợ. Yến nghĩ, cả hai cần phải có một khung cảnh nào đó để nói chuyện thỏai mái hơn, tự nhiên hơn. Yến mời Sa đến nhà chơi, và Yến nghĩ trong khung cảnh gia đình, Yến không còn mặc cảm một người lang bạt, và Yến có thể nói chuyện một cách chân thành hơn. Thế là Yến hẹn Sa vào chiều thứ bảy, và Yến nghĩ mình sẽ làm một bữa cơm đãi Sa. Ở đó Sa không có phương tiện, Sa bảo sẽ đến cùng một người bạn và Yến đồng ý. Yến mong cho mau đến cuối tuần để có những giây phút đối đãi với nhau một cách thực lòng. Chiều thứ bảy đến, vừa tan sở Yến vội vã về nhà ngay để chuẩn bị buổi cơm chiều, nhà bấy giờ thì chỉ có ba mẹ và Yến thôi, chị gái thì đã đi lấy chồng, ông anh thì đi làm xa. Dựng xe vào nhà Yến thấy không khí sao yên lặng một cách lạ lùng, Yến hỏi mẹ: - Chiều nay mẹ nấu gì ăn vậy? Con đi chợ mua thêm đồ ăn nghen? Mẹ Yến đáp: - Ăn uống gì nỗi mà ăn! Mặt mẹ Yến buồn rầu! Yến hỏi: - Chuyện gì vậy? Mẹ Yến đáp: - Không biết ai thưa gởi gì trên bót, họ xuống mời ba con lên bót rồi? Yến tần ngần, chết lặng. Và tự hỏi: - Chuyện gì nữa đây? Sống trong cái thời lọan lạc, người thương kẻ ghét, không biết chuyện gì đã xảy ra cho ba nữa. Niềm vui háo hức đón tiếp Sa như một quả bóng bị xì hơi. Và Yến không lòng dạ nào đi chợ nấu nướng hay làm một cái gì nữa. Hai mẹ con ngồi ủ rủ và lâm râm khấn nguyện cho ba tai qua nạn khỏi. Lúc đó ba Yến cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng không biết liên quan đến việc gì mà bị mời lên bót (Lúc đó Yến không nghĩ gì đến chuyện chính trị). Mẹ Yến lại mang cơm vào cho ba vì họ còn thẩm tra gì đó. Sa đã đến với một người bạn, Yến pha cho họ hai ly cà phê với lời xin lỗi vì nhà có việc không thể làm cơm đãi họ, Yến không thể giải thích việc ba mình bị mời vào bót vì một lý do chưa rõ. Yến nói chuyện qua loa để khỏa lấp cái không khí không giống ai của ngày hôm đó. Hôm đó Sa bệnh, Yến đưa Sa một cái khăn mù soa, và một quyển tiểu thuyết để đọc lúc rổi rảnh. Và rồi chia tay. Ở đây Sa không có phương tiện cũng như thời gian, và Sa đã ghé sở Yến lúc Yến không có mặt, với quyển tiểu thuyết và mấy giòng chữ trong mãnh giấy ghi vội: Tạm biệt, Sa phải đi gấp. Mãnh giấy mà Yến còn mãi giữ sau nhiều năm. Yến cảm thấy định mệnh với mình quá trớ trêu. Tháng ba năm 1975, khi dòng người di tản từ miền Trung vào Nam, Yến không hiểu những bạn bè của mình ở ngòai đó ra sao. Yến nhớ những người đã từng giúp đỡ mình trong những tháng ngày xa xứ, Yến nhớ đến chú thiếm Nghiệp là người đã hết lòng giúp đỡ mình trong những khi tối lửa tắt đèn. Yến nghĩ đến cảnh họ phải chen chúc sống trong những liều tạm cư thiếu thốn. Yến xin phép nghĩ một ngày để đi tìm họ, nếu cuộc sống ở đó có quá khó khăn, Yến có thể mời họ về nhà ở tạm chờ ổn định. Trên con đường vào căn cứ Cát Lái, Yến miên man suy nghĩ, cuộc diện rồi sẽ đi về đâu, mọi người rồi sẽ ra sao? Trời hôm đó là tháng ba, nhưng nắng không gắt, bầu trời có vẽ u ám của trời thu hơn là trời hạ. Vượt qua nhiều căn liều tạm cư để đến khu của những người đến từ xứ Khánh, Yến gặp Chú Sùng, một người cùng sở mà cũng cùng một dãy nhà với Yến ở nhưng là cuối dãy, Yến muốn tìm vợ chồng chú Nghiệp, hai vợ chồng sát bên nhà Yến, luôn giúp đỡ Yến như người thân. . . nhưng không gặp. Chú Sùng nói: - Ông Sa cũng vào đây rồi! Yến đáp: - Vậy hả! Mà lòng buồn vô hạn. . . Yến chào chú để đi tìm những người kia, và quay ra; Sa từ ngòai bước vào bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải mừng vì tình cờ gặp lại nhau không cả hai chạy ào đến trước mặt nhau và như muốn ôm chầm lấy nhau, nhưng cả hai đều dừng lại ở một cự ly thật gần, và rồi lại giữ khỏang cách như ngày nào. Sa hỏi Yến; - Đi đâu đây? Yến đáp: - Nghe mấy người di tản vào đây, Yến nghĩ chắc chú thiếm Nghiệp cũng vào, trong khi Đòan còn nhỏ quá sợ ở đây cực khổ, Yến định tìm họ kêu họ về nhà mình ở đỡ. Sa đáp: - Anh không thấy họ trong đòan người này, có lẽ họ không di tản. Yến hỏi: - Còn anh thì sao? Sa cười với con dấu trong tay: - Lưu vong chớ còn sao! Yến nhìn Sa như muốn hỏi gì nhưng ngại không hỏi? Và có lẽ Sa hiểu nên nói: - Anh cưới vợ rồi! Giọng Sa trầm xuống: - Bốn tháng rồi! Yến nghe lòng mình thật xốn xang, bối rối. Như vậy là sau mới đây thôi. Cuộc gặp gở lần chót ở nhà Yến không cho Sa một ấn tượng nào để có một quyết định khác hơn... Không biết mặt Yến có đổi sắc không nhưng giọng thì hơi lạc đi: - Thế à? Vậy vợ đâu rồi? Gương mặt Sa sầm xuống: - Ổng bà cứ bắt cưới hòai thì cưới cho ông bà vừa lòng chớ biêt sao bây giờ! Cưới rồi để ở đó với ông bà đến nay chưa về lại. Yến không hiểu mình nên buồn hay vui khi nghe những lời như thế. Nhưng Yến vẫn nói với Sa: - Anh làm thế đâu được, đã cưới thì phải quan tâm tới người ta chứ! Trời đã về chiều, Yến phải về thôi, Sa đưa Yến ra cổng đề về . . .Trong khỏang thời gian mà tâm trạng ai cũng hoang mang hỏang lọan mọi suy nghĩ vu vơ nhường chỗ cho bao suy tư trăn trở về đất nước, về một tương lai một số mệnh mà không ai biết mình sẽ ra sao và đi về đâu. Hòa xếp mới của Yến đề nghị Yến cùng gia đình theo Hòa di tản, nhưng ba Yến thì không, ông là một người yêu nước đến độ cực đoan, ông không chấp nhận xa quê hương xứ sở dù bất cứ lý do gì? Và việc Yến ở lại coi như là một việc hiển nhiên. Có lẽ Sa đã theo đòan lưu dân ra đi kể từ ngày đó. Và cơ hội gặp lại nhau chỉ còn là mộng tưởng. Thỉnh thoảng Yến nhớ lại những tình cảm vụn dại, vu vơ mà cười buồn với chính mình rồi tự nhủ: tử vi của mình thân mệnh bị tuần triệt án ngử nên việc gì cũng chẳng hanh thông, thôi thì "Trôi theo dòng đời vậy.. " ... Mời các bạn đón đọc Nỗi Buồn Tháng Ba của tác giả Huyền Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bổ Thiên Ký (Hàn Vũ Ký)
Dạo một vòng những group Tiên hiệp thấy mọi người bàn tán nhiều về bộ truyện mới Bổ Thiên Ký nên mình cũng tò mò đọc thử. Sau khi đọc vài chương đầu tiên, mình bị thu hút ngay bởi cốt truyện độc đáo và nhân vật chính siêu đặc biệt của tác giả. Bộ truyện này nhìn qua có vẻ dài nhưng kì thực mỗi chương đều rất ngắn nên đọc sẽ nhanh thôi. Các mọt đừng lo nha. Nhân vật chính của chúng ta là cô nương Vinh Tuệ Khanh - một con người bình thường, không điểm gì nổi bật. Nàng đang sống hạnh phúc, êm ấm cùng cha mẹ và ông nội tại một sơn thôn hẻo lánh trên núi Lạc Thần. Biến cố bất chợt xảy ra khiến gia đình Vinh Tuệ Khanh rơi vào cảnh điêu đứng. Cha và ông nội nàng bị Vương gia Nguỵ Nam Tâm giết chết còn mẹ nàng thì bị bắt đi. Tất cả là vì Vinh Tuệ Khanh bình thường ấy nhưng lại có Lôi linh căn - một vật phẩm rất cần thiết cho quá trình tu tiên của Nguỵ Nam Tâm. Không chỉ Nguỵ Nam Tâm mà rất nhiều người tu tiên cũng nhòm ngó viên linh căn của cô, ví dụ như Đóa Linh phu nhân - người ráo riết truy lùng Tuệ Khanh. Vì để trả thù thù gia đình, bảo vệ bản thân khỏi sự truy lùng của kẻ ác, Tuệ Khanh quyết tâm tu tiên. Trong quá trình tu tiên, Tuệ Khanh gặp được Mão Tam Lang và được cậu ta cứu giúp. Chẳng những thế, Mão Tam Lang còn truyền cho Tuệ Khanh những bí kíp võ công, công pháp tu luyện tuyệt đỉnh. Nhưng rồi, Nguỵ Nam Tâm vẫn chưa chết tâm, ráo riết săn lùng Tuệ Khanh. Tuệ Khanh phải làm gì để có thể vượt qua cửa ải khó khăn này? Mời các bạn đón đọc bộ truyện Bổ Thiên Ký. Điều đầu tiên gây ấn tượng ở bộ truyện này là nhân vật tu tiên là con gái. Thường mình đọc tiên hiệp, người tu tiên đều là nam vì nam sẽ oai phong, dũng mãnh và mạnh mẽ chịu được gian khổ nhiều hơn. Ví dụ như Trương Tiểu Phàm trong Tru Tiên này. Nhưng bộ truyện tiên hiệp Bổ Thiên Ký lại xoay quanh nữ nhân vật Vinh Tuệ Khanh. Cô nương này cũng giống như nhân vật trong nhiều bộ tu tiên khác: đơn thuần, ngây thơ, quan trọng là không biết chút gì về công pháp tu tiên. Số phận cô nàng cũng thực sự đáng thương, mặc dù mang trên người Lôi linh căn quý báu nhưng chính vì vậy lại vô tình hại chết cả gia đình. Vinh Tuệ Khanh chỉ hận bản thân, tại nàng mà cha, mẹ, ông nội bị đẩy vào hoàn cảnh khốn khổ như thế. Nhưng sự ân hận càng nhiều, mối hận thù giết gia đình càng lớn. Vinh Tuệ Khanh chính thức bước vào con đường tu tiên. Tìm mua: Bổ Thiên Ký TiKi Lazada Shopee Sau khi bước vào con đường tu tiên này, Vinh Tuệ Khanh thảm thương không kém các nhân vật chính tiên hiệp khác, thậm chí là vì con gái nên càng đáng thương hơn. Thân cô thế cô, Tuệ Khanh liên tục bị truy bắt, săn lùng bởi Nguỵ Nam Tâm và Đoá Linh phu nhân. Nhưng thật may, nàng rất tài trí, thông minh và kiên cường. Hơn nữa, bản tính nàng ngây thơ, tốt bụng, nhân hậu nên dễ dàng cảm hoá mọi người trên con đường trốn chạy. Vì vậy, Mão Tam Lang đã xuất hiện, ở bên cạnh che chở và giúp đỡ Tuệ Khanh. Bộ truyện hiện đang được cập nhật trên Thư viện Ebook Waka. Trong những tập gần đây, Tuệ Khanh đang phải chạy trốn khỏi kẻ thù truy bắt nên chưa thực sự đi vào con đường tu tiên chân chính. Nhưng lối viết của tác giả rất mượt mà, lôi cuốn, càng tính tiết ngắn gọn, gấp gáp đan xen không ngừng như tái hiện sinh động hoàn cảnh chạy trốn “ngàn cân treo sợi tóc” của Tuệ Khanh. Bởi vậy, độc giả đọc sách mà không thể dời mắt khỏi cuộc chạy trốn đầy nguy hiểm và lọc lừa này. Nếu đã cảm thấy nhàm chán với những bộ nam tu tiên theo motif thông thường, Bổ Thiên Ký sẽ là bộ truyện tươi sáng, mới mẻ thổi cơn gió mát vào con đường “tu luyện tiên hiệp” của các đạo hữu đó nhé! Hãy cùng thưởng thức ngay bộ truyện giải trí này thôi!***Dốc Lạc Thần vốn là một thôn trang nhỏ bình thường sát biên giới phía Tây của nước Đại Sở, lưng dựa vào núi Lạc Thần, đối diện với con sông nhỏ xanh biếc, nằm trên một mảnh đất bằng phẳng có sông núi vây quanh. Ở đây có khoảng một trăm hộ gia đình sinh sống tập trung, hầu như đều là những người dân từ vùng đất phía Đông chạy đến đây để tránh loạn sau cuộc chiến tiền triều. Hiện nay Đại Sở đang bước đầu ổn định tại cuộc, xây dựng một thiên hạ thái bình, vì vậy Dốc Lạc Thần theo thời gian cũng ngày càng yên ổn trù phú. Bấy giờ Vinh Tuệ Khanh trên vai khoác một cái gùi nhỏ, vui vẻ cười nói cùng một đám trẻ con trong thôn từ núi Lạc thần đi xuống. Trong cái gùi đựng đầy quả dại hoa lá mà cô hái được trên núi, trong lòng cô còn đang ôm một chú sóc nhỏ trong lúc vô tình cứu được. Nó lúc đó bị thương do mắc phải bẫy thú, thân thể nhỏ xíu tròn mập bị kẹp dưới bẫy thú rất to từng bước từng bước một lệ người đến dưới bàn chân của Vinh Tuệ Khanh. Nó ngước đôi mắt đen lay láy nhìn Vinh Tuệ Khanh như đang cầu cứu cô. Vinh Tuệ Khanh trong thấy vậy liền mềm lòng, bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của chúng bạn đi cùng, bèn xông tới cứu lấy con sóc nhỏ khỏi cái bẫy thú. Đại Ngưu nhìn chú sóc bé xíu trong lòng của Vinh Tuệ Khanh, cười nói: “Con sóc nhỏ này gầy quá, cùng lắm thì chỉ có thể hầm một nồi lẩu nhỏ thôi.” Vinh Tuệ Khanh mỉm cười, vừa định nói gì đó thì cảm thấy con sóc nhỏ trong lòng mình co rúm người lại đến mấy lần, đôi chân nhỏ nhắn cho chặt lấy vạt áo trước ngực cô như thể đang cầu xin. “Muội định nuôi sẽ nuôi nó. Hầm canh thì không được đâu.” Vinh Tuệ Khanh nhướn lông mày không nói gì nữa, khẽ đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về chú sóc nhỏ trong lòng. Sóc nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, móng vuốt bé xíu buông vạt áo phía trước ngực của Vinh Tuệ Khanh ra, sau đó còn xoa một lúc như thế đang nịnh bợ... Vinh Tuệ Khanh ung dung thả bước cùng đám bạn đi về thôn. Cổng thôn Dốc Lạc Thần dưới cây đa cổ thụ, lúc này người lớn tuổi nhất trong thôn là Tường thúc với bộ râu bạc trắng đang ngồi dưới gốc đa, hăng say kể chuyện cổ tích cho đám trẻ con nghe đến mức nước miếng bắn tung tóe. “... Thần tiên ấy, bọn họ có thể ăn gió uống sương, cưỡi gió đạp mây. Có lúc chỉ cần một ánh nhìn của bọn họ thôi cũng đủ khiến các cháu chết như chưa bao giờ được chết vậy. Cho nên các cháu tuyệt đối không được gây sự với họ.” “Tường thúc lừa người. Cha cháu nói, trên đời này không hề có thần tiên.” Một đứa trẻ còn đang chảy nước mũi ròng ròng lớn giọng cãi trả.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bổ Thiên Ký PDF của tác giả Hàn Vũ Ký nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
BLOOD X BLOOD (Yêu Chu)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook BLOOD X BLOOD PDF của tác giả Yêu Chu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bình yên khung trời nhỏ (Khánh Mỹ)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bình yên khung trời nhỏ PDF của tác giả Khánh Mỹ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Bình Minh Mưa (K. Pauxtopxki)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bình Minh Mưa PDF của tác giả K. Pauxtopxki nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.