Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Số 10 phố Yên Đại Tà - Kiếm Tẩu Thiên Phong

Ta là soái ca: Sóc bông của tôi có thai!! Tình yêu 123: Chúc mừng ^_^ Ta là soái ca: Phải làm sao đây? Tình yêu 123: Màu gì? Ta là soái ca: Màu xám tro tiêu chuẩn, cả hai con luôn! Tình yêu 123: Cậu mua ở chỗ tôi khi nào? Ta là soái ca: A? Tôi không phải mua của anh! Hàng Hàng nhìn màn hình, mồ hôi to như hạt đậu lăn tròn trên trán... Cái người 'Ta là soái ca' kia vẫn tiếp tục oanh tạc cửa hàng trên taobao. Người này làm sao vậy? Không phải mua của mình, lại muốn tìm mình giải quyết. *** Nói chuyện với cậu ta, hiểu biết về tình hình sóc bông của cậu ta, Hàng Hàng nghĩ thôi thì quản một chút đi. Nếu cậu ta đã tìm được mình cũng xem như duyên phận, hơn nữa, bản thân cũng rất yêu thích sóc bông. Xem vị này cẩu thả, chỉ sợ thật sự không đối phó được với lần mang thai đầu tiên. Đã lỡ bất hạnh vướng vào rồi, Hàng Hàng không biết thì không sao, biết rồi thì rất khó chịu. Hơn nữa, cũng là một vị khách hàng tự động tìm tới cửa, thức ăn cho sóc bông, đồ ăn vặt vân vân, rồi lại đồ dùng linh tinh, đều rất có lợi nhuận. Tôi cũng không tin cậu sau này không mua ở chỗ của tôi. Đối phương hỏi địa chỉ, nghe nói là số 10 phố Yên Đại Tà liền liên tục trầm trồ khen ngợi, cậu ta nói cậu ta ở ngay Quốc Tử Giám, rất gần. Hàng Hàng nhìn tên ngốc đấy đăng xuất, lại ngồi trước máy tính thêm một chút, hôm nay việc làm ăn trên taobao khá quạnh quẽ. Chuông gió treo ở cửa vang lên, Hàng Hàng ngẩng đầu, quả nhiên là Chu tiểu thư và chú chó Bobtail (2) 'Siêu Nhân' của cô... "HI~~ Tôi tới đây." "Hôm nay cũng rất sớm a, mời cô ngồi, có thể làm đẹp ngay lập tức." Hàng Hàng mang cho Chu tiểu thư một ly nước đá, Bobtail ngồi bên cạnh cô, vô cùng hiền lành. "Tôi có thói quen đến đây trước tiên." Chu tiểu thư lấy một cuốn tạp chí mới từ trong túi xách, lại lấy ra chậu thức ăn của 'Siêu Nhân' rồi thả cho nó chút thức ăn vặt. "Xin chào." Chuông gió lại vang, người đẩy cửa là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi. "Xin chào, cô cần gì?" "Tôi muốn xem thức ăn cho chó." "Được, muốn hiệu nào?" "Pedigree (3) bao nhiêu tiền một cân?" "Loại có nhân hay là bình thường?" "Có nhân." "8 đồng." "A! Vẫn còn rất rẻ." "Phải. Lấy bao nhiêu?" "Ưm... Lấy cho tôi bốn cân, nhiều hơn tôi cầm không nổi đâu." "Được, chờ một chút. Có khát không? Trong máy nước uống có nước đá, ly ở bên cạnh." "Tốt quá, tôi vừa mới dọn đến chỗ này, có cửa hàng thú cưng rất tiện lợi." Cô gái cầm lấy ly rót nước, "Hôm nay nóng quá đi." "Phải, mùa hè mà. Cô ở đâu đến vậy?" "Ở Trung Hí." "A, vậy là rất gần." "Đúng vậy, sau này sẽ thường xuyên đến." Hàng Hàng đem ra hai túi bốn cân thức ăn cho chó: "Đây, thức ăn cho chó." "Được, để tôi đưa tiền cho anh." Cô gái nói xong tiến đến trước quầy thu ngân, "Đúng rồi, làm đẹp cho thú cưng bao nhiêu tiền a?" "Loại gì?" "Schnauzer!" (4) "Nếu chỉ tỉa lông thì 40, trọn gói 120." "Cũng không đắt lắm, tắm rửa thì sao?" "50." "Được." "Đây là tiền thối lại, tôi cho cô danh thiếp, có việc cần thì tư vấn." "Cảm ơn!" Lúc cô gái rời đi rất vui vẻ, chẳng những cửa hàng thú cưng gần như vậy, ông chủ lại đẹp trai, giá cả cũng hợp lý! Chắc chắn đến thường xuyên~~ Chu tiểu thư xem xong một bài báo, Hải Hồng từ trong phòng chuẩn bị đi ra. "Chị Chu, lại đến sớm rồi." "Mang 'Siêu Nhân' của chị đi đi." "Vâng. Nào, Siêu Nhân, đi thôi! Cùng chị đi tắm rửa sạch sẽ~" Chu tiểu thư nhìn 'Siêu Nhân' đi vào, tiếp tục cầm lấy tạp chí. Hàng Hàng hoạt động bả vai một chút rồi quay lại trước máy tính. Đây là một ngày trong cuộc sống bình thường của hắn. Đúng vậy, cuộc sống mỗi ngày của Hàng Hàng cơ bản đều là như thế, hắn có một tiệm thú cưng quy mô vừa phải, cung cấp cho những người yêu thú cưng nhiều loại thức ăn và dịch vụ, có hai nhân viên làm thuê, gọi là Lâm Hải Hồng và Thôi Doanh Doanh, là hai cô gái hoạt bát đáng yêu, có giấy chứng nhận bác sĩ thú y, nhiệt tình yêu thương động vật. Tiệm thú cưng của Hàng Hàng nằm ở số 10 phố Yên Đại Tà, là một sân trong độc lập, nhà hai tầng to theo kiểu cũ, phần tầng một và sân đều được xây dựng thành tiệm thú cưng, tầng hai là chỗ ở cá nhân của hắn. Sân nhà này là do cha hắn mua từ rất lâu trước đây, ngoại trừ ngôi nhà này bọn họ còn có một chỗ ở khác tại An Môn, đáng tiếc lại bỏ trống, vì cha mẹ đều làm ngoại giao, thường cư trú tại nước ngoài. Hàng Hàng mỗi ngày 10h rời giường, tiệm thú cưng đúng 10h30 mở cửa, thời gian buôn bán mỗi ngày là từ 10h30 sáng đến 10h30 tối. Hải Hồng và Doanh Doanh mỗi ngày 4h thay ca. Họ ở đây làm việc đã gần hai năm, quan hệ với thú cưng của khách hàng đều phi thường tốt. Hàng Hàng không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là thú cưng và du lịch. Thú cưng yêu nhất chính là sóc bông Ca Ca, giống đực, năm nay đã gần 4 tuổi, quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết. Theo lý thuyết, trong cuộc sống của Hàng Hàng, cái gì nên có cũng đã có, chỉ duy nhất thiếu một người bạn, con người, yêu cầu cũng là giống đực. ^_^ . "Đúng vậy, từ An Môn đi tới cửa hàng này, cứ đi như vậy." Lương Trạch ngồi ở ghế sau xe taxi, bên cạnh là hai con sóc bông màu xám của cậu, nhị vị hiện nay đã bị cách ly – do yêu cầu giống cái khi mang thai sẽ cự tuyệt giống đực, cho nên tóm lại cũng không thể không cách ly. Lương Trạch nhìn hai cục cưng yêu dấu của cậu, có chút lo lắng, sợ có cái gì sơ suất. Trước khi ra khỏi nhà cậu đã xác định trên người mình có hơn 700, hẳn là đủ dể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, lúc phát hiện tiền trong túi chỉ có hơn 700 cậu vẫn rất ảo não, ngày hôm qua lại đi uống lớn, đó là đương nhiên, nếu không túi tiền sao lại trống rỗng. Cả nhóm hồ bằng cẩu hữu đều thích uống rượu với Lương Trạch, cậu uống càng nhiều thì mọi người càng vui vẻ, bởi vì chỉ cần một khi cậu say, chuẩn là câu nói kia: "Ai tranh trả tiền với tôi là tôi cho người đó biết tay". Đối với Lương Trạch mà nói, lúc đó nhất định phải tranh trả tiền cho bằng được, nhưng mỗi khi tỉnh rượu cậu liền oán hận chính mình. Lương Trạch cảm thấy bản thân có thể là mê muội, như một quy định bất thành văn đã nhốt hắn vào tù: nhận tiền nhuận bút là mời mọi người uống rượu, hơn nữa mỗi lần uống đều tiêu hết tất cả tiền trong túi. = = Lương Trạch là một tác giả tự do, chủ yếu dựa vào văn kiếm tiền, thu nhập cố định mỗi tháng là viết bài cho tạp chí P, có chuyên mục của cậu, khoản thu vào này gần 1500 đồng, còn lại chính là viết bản thảo, cũng tương đối ổn định, ngoài ra cậu còn viết tiểu thuyết, năm trước phát hành một tiểu thuyết 'Manh' ở 'Cố sự', vinh quang nhận được một giải thưởng không nhỏ trong giới văn học, hiện nay đang cùng một nhà xuất bản nào đó ký hợp đồng, đang phấn đấu để phát hành bộ tiểu thuyết dài đầu tiên của cậu 'Hoa khai bất bại', đề tài được chọn là nói về ba người phụ nữ ở ba thời kỳ, cuộc đời của họ đã phải chứng kiến sự thịnh suy lên xuống của xã hội và gia tộc. Đúng vậy, Lương Trạch là một người nhìn thế nào cũng không giống tiểu thuyết gia văn học, nhưng lại là tiểu thuyết gia văn học... Tại sao lại nói cậu không giống? Dùng lời nói của bạn bè cậu – đầu óc của Lương Trạch bị giới hạn trong tác phẩm văn học của cậu. Phải, đây là lời nói thật. Cuộc sống của Lương Trạch rất lôi thôi, rất ngớ ngẩn, rất ngốc. Chúng tôi xin trình bày từng cái... Về lôi thôi... Lương Trạch sống một mình trong một căn hộ hai phòng ở Quốc Tử Giám, bởi vì lúc nhỏ cha mẹ bất ngờ qua đời, hơn nữa anh trai duy nhất cưới vợ sinh con, căn nhà chỉ còn lại một mình cậu. Phòng ngủ nhỏ được đổi thành phòng sách, đó là chỗ miễn cưỡng sạch sẽ duy nhất trong căn hộ. Phòng ngủ lớn quanh năm đều là chăn mền lộn xộn, quần áo tùy tiện thay, tiểu thuyết các quốc gia bừa bãi vân vân... Phòng khách lại vô cùng thê thảm, chất đầy các phế phẩm xa xỉ. Thật sự là phế phẩm, ví dụ như, có một cái gương, tên là: Ma gương Socrates, Lương Trạch dùng 7000 đồng (khoảng 25 triệu Đ) để mua nó, kỳ thực món đồ đó cái gì cũng không phải, đồ cổ còn không đúng, là một đại gia họ Phan lừa bán cho cậu; còn ví dụ như, trưng bày bên trên là một cái bình gốm màu đời Đường, nghe nói là từ trong cung thời nhà Thanh truyền ra, Lương Trạch mua 9000 (khoảng 32 triệu Đ), sau đó tìm người giám định: là sản phẩm năm 1999 ở trấn Cảnh Đức (một địa phương ở tỉnh Giang Tây nổi tiếng với nghề làm gốm); lại ví dụ như: gấu Teddy cao bằng nửa người, nghe nói là con gấu Teddy đầu tiên trên thế giới, Lương Trạch mua 5000 (khoảng 18 triệu Đ), theo khảo chứng thì là sản phẩm mô phỏng của Slovakia năm 95... Về ngớ ngẩn... Chuyện ngớ ngẩn của Lương Trạch nhiều lắm, thế nên bạn bè thân thiết đều gọi cậu là tên ngốc. Vài ví dụ. Một, về sóc bông. Lần đầu tiên Lương Trạch nhìn thấy sóc bông là đưa chị dâu đi cửa hàng thú cưng, lúc ấy chị dâu mang em chó Bắc Kinh (5)của cô đi tỉa lông, giữa rất nhiều động vật Lương Trạch đã nhìn thấy sóc bông. Khi đó Lương Trạch không biết rốt cuộc sóc bông là cái gì, cậu chỉ thấy một cục tròn vo béo lùn có hơi giống thỏ đang ngồi xổm quay mông về phía mình. Lương Trạch thò tay vào lồng sắt, không nói hai lời đã bị gặm một ngụm. Lương Trạch kêu to: Đây là cái gì vậy! Chủ tiệm nói: Sóc bông. Lương Trạch hỏi: Tại sao nó lại cắn tôi? Chủ tiệm nói: Bởi vì nó đang ăn. Lương Trạch hỏi: Khi nào thì nó không ăn. Chủ tiệm nói: Lúc nào cũng ăn. Sóc bông lúc này xoay mình một cái, Lương Trạch vừa thấy liền thích ngay. Cuối cùng hai bên thống nhất hai con sóc bông giá 5000 đồng. Chị dâu và chó Bắc Kinh đi ra hận không thể dùng ánh mắt giết chết chủ tiệm. Kỳ thật hai con kia giá trị chỉ khoảng 2000, vậy vẫn còn mắc. Hai, về được giải thưởng. Khi tiểu thuyết 'Manh' của Lương Trạch nhận được giải thưởng, biên tập của tạp chí 'Cố sự' thông báo trước cho cậu, khi đó Lương Trạch còn chưa tỉnh ngủ, tiếp điện thoại biết được tin này, cậu nói: A, được giải thưởng sao? Giỏi quá, tôi đã nói tôi là thiên tài! Một chút khiêm tốn cũng không biết, lão biên tập nắm điện thoại hận không thể bẻ cổ cậu. Ba, về bạn gái. Lương Trạch chỉ có một người thân, đó chính là anh trai cậu, anh trai yêu thương em trai là đương nhiên, nhưng em trai ngớ ngẩn thế thì anh trai phải nói ra: Em trai à, em đừng quen bạn gái, đừng quen nữa! Tại sao? Chậc, nói là việc lớn thì cũng không lớn, cứ cho là việc nhỏ đi... Bạn gái thứ nhất lừa Lương Trạch không ít tiền, bạn gái thứ hai lấy chuyện có thai buộc cậu kết hôn, kết quả phát hiện đứa bé không phải của cậu, người thứ ba, người thứ ba cũng được, chỉ là không phúc hậu cùng người khác bỏ trốn... Về ngốc... Tổng hợp hai điểm bên trên, cậu ngốc là chuyện tự nhiên không cần nhiều lời... Lương Trạch rất tịch mịch, chỉ có lúc viết văn là không tịch mịch, nhưng cuộc sống của cậu chung quy lại không có nhiều thời điểm viết văn. Sự tịch mịch của Lương Trạch chỉ có bọn nó có thể làm giảm – sóc bông. Đây là nguyên nhân cậu đấu đá lung tung cũng quyết tâm chạy đến số 10 phố Yên Đại Tà. Bọn nó không thể có chuyện, bọn nó có chuyện, cuộc sống của Lương Trạch cũng có chuyện theo... Nói về tìm được Hàng Hàng thật sự là ngẫu nhiên, chính là đêm hôm qua đã xảy ra đại chiến, con đực bị cắn đến không lành, Lương Trạch lên baidu, phát hiện có thể con cái mang thai. Chuyện này là đại hỉ sự a, lại có thêm một người bạn mới! Sau đó cậu vội vàng liên hệ tiệm thú cưng đã bán cho cậu, kết quả khi có người nghe máy, sáng sớm đã muốn giết người, cậu phát hiện chỗ đó đã đổi thành một quán ăn. Lương Trạch thật sự luống cuống, cậu làm sao đỡ đẻ cho sóc bông đây? Dưới tình thế cấp bách, cậu nhớ tới taobao, chọn đại một tiệm thú cưng, lại chính là của Hàng Hàng... . Chuông gió lại vang lên, Hàng Hàng quay đầu lại, là một chàng trai cao lớn, tuổi thoạt nhìn cũng xấp xỉ mình, cậu ta ôm một cái lồng to đựng sóc bông, dùng cả người ủi cửa mở ra y như lợn. Không cần phải nói, đây khẳng định chính là vị 'Ta là soái ca'. Hàng Hàng hứng thú đánh giá, dám xưng 'Ta là soái ca' bình thường có hai loại người: vừa mập vừa xấu, hoặc là bệnh tâm thần tự kỷ. Vị này diện mạo rất tốt, ngoại hình không tồi, hiển nhiên thuộc loại phía sau... "'Ta là soái ca'?" Hàng Hàng đứng dậy mỉm cười... Lương Trạch sửng sốt, trong lòng tự nói người này làm sao vậy a, anh đẹp trai, rất đẹp trai, tôi là đàn ông cũng phải thừa nhận anh đẹp trai, nhưng anh cũng không nên bắt tôi khen anh đẹp trai chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Trạch ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, được rồi, đây cũng không muốn đắc tội một người như anh ta làm gì, vì sóc bông của cậu và vì cục cưng sóc bông sắp ra đời... Nhịn! "Đẹp trai, anh rất là đẹp trai!" Lương Trạch thành khẩn gật đầu... "A?" Hàng Hàng suýt nữa thì hỏng mất. Tôi biết tôi rất đẹp trai, cũng biết căn nhà số 10 phố Yên Đại Tà này rất dễ bị người khác hiểu lầm, chính là... Khụ! Hàng Hàng trong lòng đảo ngược, hiểu rồi, cậu ta là hiểu lầm câu hỏi anh hỏi cậu ta có phải 'Ta là soái ca' không. "Anh hết sức đẹp trai, Brad Pitt (6) cũng không đẹp trai bằng anh, thiệt đó. Anh mau xem sóc bông dùm tôi đi, anh đẹp trai!" Lương Trạch đem lồng sắt đặt lên trên quầy thu ngân, thành khẩn khen ngợi Hàng Hàng... "Cậu em," Hàng Hàng thở dài một hơi, "Cậu không cần khen tôi đẹp trai, tôi chỉ là muốn xác định với cậu một chút, cậu có phải là 'Ta là soái ca' trên taobao kia không." "A! À! Ặc! Phải." Chỉ là một cái tên thuận cmn tay đặt ra, không có cách a, nhất định phải đăng ký, lúc đấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ đến sau này mình lại trở thành sát thủ taobao. Lương Trạch có một cảm xúc cá nhất, đó chính là – yêu quý sinh mệnh, phải rời xa taobao thôi. = = "Chính là tôi! Anh mau xem giúp tôi, đây là mang thai bao lâu rồi?" "Tôi xem thế nào đây?" "Xem mạch." Cái mũi Hàng Hàng cũng muốn lệch sang một bên, từng nghe qua bác sĩ Đông y xem mạch cho phụ nữ, chưa từng nghe qua bác sĩ thú y xem mạch cho sóc bông... "Có cảm giác nó mang thai từ lúc nào?" Hàng Hàng như cũ duy trì nụ cười chuyên nghiệp. "Tối hôm qua." "..." Hàng Hàng hoàn toàn không nói gì. "Cậu thấy chúng nó xx?" "Không có." "Vậy... Làm sao cậu kết luận như thế?" "Này, anh đó, rất không chuyên nghiệp, tôi đã nhìn ra, mà anh còn xem không được?" "Xin lỗi tôi ngu dốt, cậu nhắc nhở một chút đi?" "Anh không thấy hai con tôi mang đến sao! Con đực bị con cái cắn bị thương." Hàng Hàng đương nhiên không muốn nghe cậu ta nói xằng, mở lồng sắt, dùng miếng khoai lang dụ một con đến. "Đó là con đực!" "Để tôi xem lỗ tai nó." Hàng Hàng nâng niu sóc bông trong lòng bàn tay, quan sát một chút vết thương không nghiêm trọng lắm. Sóc bông không quá thân quen với hắn, ăn hết miếng khoai lang thì quay lưng muốn trở lại lồng sắt, trong phút chốc đó, phần bụng quét qua trước mắt, Hàng Hàng xác nhận đó là con cái. "Đây là con cái a." "Không thể nào!" Hàng Hàng thả con đó xuống, lại lấy một con khác ra, xem xét xong – cũng là con cái. "Sóc bông của cậu tuyệt đối sẽ không mang thai." Hàng Hàng vui sướng nhìn Lương Trạch. "Làm sao có chuyện đó, không phải con cái đã cắn con đực sao?" "Hai con này – đều là con cái." "A?" "Là thật." "Không thể nào, người bán cho tôi nói đây là một đôi, một đực một cái!" Hầy! Người này quá thành thật. Hàng Hàng không hề nổi nóng, lật cái bụng sóc bông, chỉ cho Lương Trạch. "Nhìn này?" "Ờ." Lại lấy thêm con khác. "Thấy chưa?" "Ờ." "Cảm thấy có khác nhau không?" "Này... Bọn nó cũng không khác nhau mấy." "Xong!" Thật đúng là không gặp tường thành không quay đầu lại. "Cậu theo tôi lại đây," Hàng Hàng nói xong tiến đến chỗ Ca Ca. "Ca Ca, lại đây!" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng tóm lấy một con sóc bông khác, lật cái bụng. "Lần này thì không giống." Phụt... Nước đá Lương Trạch vừa uống đến miệng toàn bộ văng ra. "Này này này..." "Cho nên ngài yên tâm, sẽ không mang thai. Bất quá đề nghị ngài tách ra nuôi, đây nếu là hai con đực, đã cắn nhau chết rồi." "Ặc..." Trao đổi với Hàng Hàng một lúc lâu, Lương Trạch cuối cùng cũng chịu đối mặt với hiện thực. Cậu nói muốn mua lồng sắt mới, Hàng Hàng giới thiệu cho vài loại. Lương Trạch cảm thấy lồng sắt của Hàng Hàng so với cái của mình tốt hơn như thế nào đấy, mọi người nói xem nếu chỉ mua một cái cho một con, con còn lại sẽ... Nghiến răng, mua hai cái! Không thể phân biệt đối xử. Cuối cùng giao dịch thành công – hai cái lồng xa hoa có trang bị bên trong, tặng thêm hai gói khoai lang vụn, hai gói cát tắm, hai gói đồ ăn, 750 đồng. Lương Trạch đem tất cả tiền trong túi đưa cho Hàng Hàng. Hàng Hàng thực thích vị khách hàng này nha, quả là chịu chi mạnh tay! Trước khi Lương Trạch đi, hai người trao đổi số điện thoại, Hàng Hàng nói với Lương Trạch có việc gì cần cứ gọi điện thoại, không tiện đến lấy có thể giao đến nhà. Đúng lúc này, cô giao cơm mang theo hai phần cơm đi vào, trực tiếp đặt ở trên quầy thu ngân. "Đến giờ cơm hả?" Lương Trạch vô hại cười. "Đúng vậy." "Cơm hộp?" "Ừ." Hàng Hàng gật đầu. "Nghe mùi rất thơm..." "Cậu đói bụng?" "A, vâng, ngày hôm qua uống nhiều rượu nên cả đêm đã nôn ra sạch sẽ." "Vậy nếu không... Cậu cũng ăn chút đi? Giờ này có thể kẹt xe..." Hàng Hàng thấy Lương Trạch đức hạnh như vậy, cảm thấy nếu hắn không nói như này thì hắn rất không tốt, vị kia rõ ràng nước miếng đều muốn dũng mãnh phun trào. = = "Được! Anh thât tốt!" "..." Đấy! Quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, thật là một con người... không... khách... khí. ... Mời các bạn đón đọc Số 10 phố Yên Đại Tà của tác giả Kiếm Tẩu Thiên Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Diễn viên chính: Hàn Mộc x Dương Tô Túc Diễn viên phụ: Ba mẹ thụ, bạn thân thụ Vu Mặc (Bé cá khô) và một số diễn viên quần chúng khác Thụ: Ông xã của tôi chính là kẻ thay lòng đổi dạ. Công: Bà xã của tôi chưa bao giờ bỏ suy nghĩ tôi là kẻ thay lòng đổi dạ. Đây chính là một câu chuyện Điềm văn a!  Mỗi một chương đều là câu chuyện nhỏ đáng yêu hằng ngày. Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )… *** Thụ: Người yêu tôi thay lòng đổi dạ. Công: Người yêu tôi rất hay ảo tưởng tôi thay lòng đổi dạ]  Thụ bị nhược trí, mỗi ngày đều ở nhà giam mình với những bộ phim tình cảm sến lụa cẩu huyết nên lúc nào cũng có suy nghĩ ông xã mình đã thay lòng rồi, không còn thương mình nữa :) Hôm thì nghi Hàn Mộc có người phụ nữ khác ở bên ngoài, rồi kịch bản ba mẹ chồng cấm đoán vân vân... trong khi Hàn Mộc là trẻ mồ côi. Mấy lần cậu định bỏ nhà đi, luôn bị Hàn Mộc tóm trở về giáo huấn một trận, bởi vì cậu bị mù đường a, đọc mà t cảm thấy là vừa xuống lầu đi một vòng chắc cũng có thể lạc được luôn quá =.=  Rồi đến một hôm cậu muốn đi gặp Hàn Mộc ở công ty, vì muốn đem lại bất ngờ cho anh, thế quái nào lại lên xe của kẻ sát nhân hàng loạt =.= Lúc Hàn Mộc về không thấy vợ đâu thì hoảng hốt vô cùng, huy động người đi tìm, sợ Dương Tô Túc gặp chuyện, nhưng tìm xong thì thấy hình như người gặp chuyện là kẻ sát nhân kia thì phải...  Haha ngốc ngốc cũng có cái lợi của nó chứ, Dương Tô Túc tất nhiên không biết người kia là kẻ sát nhân hàng loạt rồi, lại còn hồn nhiên mà mần người ta đến chết đi sống lại :))  Đọc truyện thấy ẻm ngốc quá thật buồn cười, nhưng Dương Tô Túc rất ngoan, nói chung đọc mấy bộ thụ ngoan ngoan chuẩn gout của t là bấn vch =v=~  Hàn Mộc là trẻ mồ côi, hồi còn nhỏ lầm lì ít nói lắm, gặp được em thụ xong là như được sống lại à, đấy là lí do vì sao Hàn Mộc thương vợ vô bờ bến.  Bên cạnh đó còn có bé Cá Khô là bạn thân của em thụ, haha bạn này cũng có đôi nhé, bạn Khối Băng chồng của ẻm cũng cưng ẻm lắm, đọc cũng khá cute. Tất nhiên "Cá Khô" và "Khối Băng" đều là tên em thụ gọi họ nhé, bộ này viết theo ngôi một của Dương Tô Túc á.  Bộ này là ngọt văn, mỗi chương đều là những câu chuyện đời sống hàng ngày rất đỗi bình thường của đôi chồng chồng trẻ qua lời kể của em thụ. Bộ này ngắn tí, đọc để giải trí khi mọi người vừa lọt hố mấy bộ ngược hoặc SE.  Chúc mọi người đọc truyện vui ^^ #review_dammy *** Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung! Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống. Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về. Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình. Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được. Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục. Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này. Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì. Cái vận may này, cũng là nghịch thiên. Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại. Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình. Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao? Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé. Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen. Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội. Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội. Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn. Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất. Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu. Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa. Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ. Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi. Miếng giữ nhiệt Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm. Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân! Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ. Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”   Mời các bạn đón đọc Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ của tác giả Mộc Hề Nương.
Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Trung Kính Tiết
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Vốn là một người xuất sắc không gì không làm được, tài năng vẹn phần, phong lưu tiêu sái cười trông nhân sinh; y, từ bỏ gia sản khuynh quốc, dấn thân quân ngũ, bảo vệ quốc gia, hàm oan mà chết lại là kết quả duy nhất của y… Đời này, y là Triệu quốc đại thương nhân Phong Kính Tiết… Luận đề: Lựa chọn của trung thần. *** “Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?” … “Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?” … “Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?” … “Kính Tiết…” “Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?” “Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.” “Lão thiên à, ông rảnh rỗi vô sự, muốn thảo luận thái độ của đời người thì đi mà tìm Tiểu Dung ấy, lời này dùng trên người y rất thích hợp, liên quan quái gì tới ta, ta chẳng qua là hoàn thành đầu đề thế thôi. Chân tâm chân thành cái quái gì chứ, ông về sau nói chuyện chú ý chút, người không biết còn cho ta là kẻ xúi quẩy muôn đời thất tình.” “Trong mấy học trò, chuyện của ngươi là nhàm chán vô vị nhất, ngươi cho là ta dư thời gian quan tâm tới ngươi chắc, chẳng qua là ngươi sắp chết, cho nên muốn biết chút tâm tình của ngươi trước lúc chết thôi.” “Cái gì, ta sắp chết.” “Đúng vậy, ngươi ngày mai sẽ chết, ngươi không biết hả?” “Ngươi nói hươu nói vượn!” Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, một người lao tới như gió, trong bóng đêm, người chưa đến, mũi đao sáng như tuyết đã ra khỏi vỏ: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy.” Trong tiếng quát to lẫm liệt, có mấy phần quan tâm, mấy phần khẩn trương. “Không việc gì không việc gì.” Thanh âm hơi uể oải, thấp thoáng có chút mơ màng vì trầm mộng chưa tỉnh, “Ngươi vào đây làm gì?” “Tôi vừa ở bên ngoài, nghe tướng quân quát to, ‘ngươi nói hươu nói vượn’ liền vội vàng chạy vào đây.” Thanh âm trong bóng tối mang theo sự nhiệt tình và quan tâm mà thiếu niên đặc biệt có. Phong Kính Tiết cười cười: “Hóa ra là như thế, đại khái là ta ở trong mộng quá kích động, mới kêu ra.” “Mộng?” Phong Kính Tiết uể oải nửa ngồi dậy trên giường: “Vừa nãy mơ thấy một tên khốn nạn chỉ mũi ta nói ta ngày mai sẽ chết.” “Tên khốn nạn nào nói lời kiểu này.” Cương đao vừa còn trong vỏ lại soạt một cái rút ra. “Chỉ là một giấc mộng, trong mộng tên đó…” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút mới nói, “Dùng cách nhìn của chúng ta mà nói, ừm, có thể xem như là một thần tiên nhàm chán, có chút thần thông nhưng lại vô học.” Vệ sĩ trầm mặc một chút, mới cười nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, mộng đều là ngược, trong mộng nói như vậy, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” “Được lắm, Tiểu Đao, cứ nhờ vào một câu tốt lành của ngươi.” Phong Kính Tiết khe khẽ cười rộ, qua một hồi lại thấp giọng hỏi, “Nếu mộng là thật thì sao?” Tiểu Đao trong bóng tối nhảy dựng lên: “Tướng quân, ngài là anh hùng bách chiến, không tin số mệnh, nhưng trong quân doanh vẫn nên kiêng kỵ chút đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất chinh đi đánh giặc, lời này không thể nói, mau nhổ hai cái, xem như chưa từng nói.” Phong Kính Tiết nhịn không được cười ha ha: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đã bị ta chiều hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên. Được rồi được rồi, đừng có tìm đá lửa, coi ta là tiểu cô nương, vừa gặp ác mộng là cần người ta đốt nến canh giữ bên cạnh cả đêm hả. Ra ngoài gác đêm đi.” “Vâng.” Tiểu Đao đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên, đi đến cạnh cửa lại dừng chân bảo: “Tướng quân, chuyện trong mộng, đừng xem là thật.” Phong Kính Tiết không biết là cười hay cáu, mắng: “Mau cút ra ngoài đi, ngày mai nhớ phải sửa cánh cửa cho ta.” Tiểu Đao cười hì hì mấy tiếng, bước ra ngoài cửa. Song Phong Kính Tiết không nằm xuống ngủ tiếp, y cứ thế dựa lưng lên đầu giường, ngồi im rất lâu, trong bóng tối, đôi mắt y an tĩnh ngóng nhìn phía trước, ánh mắt lại như xuyên thấu thiên địa vạn vật, tìm đến một chỗ nào đó trong vũ trụ hồng hoang. Rất lâu rất lâu sau, y nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tay cầm một kiện trường sam khoác lên người, dạo bước ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa phòng, thân binh Tiểu Đao giúp y gác đêm đã gọi nhỏ: “Tướng quân.” Phong Kính Tiết không chút để ý khoát tay: “Canh gác đàng hoàng đi, ta không sao, chỉ là không ngủ ngay được, ra đây đi dạo một chút.” Y không quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu niên thoáng lo lắng, cứ đi thẳng về phía trước. Biên thành ban đêm tĩnh lặng lạ thường, giữa trời đất chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt của chúng sĩ binh tuần đêm. Trọng trấn biên quan về đêm xưa nay phải giới nghiêm, bách tính tuyệt đối không được tùy tiện ra đường, cho nên đường sá cũng lộ vẻ trống trải dị thường. Phong Kính Tiết một mình dạo bước, những nơi đi qua, sĩ binh gác đêm không ai không giơ binh khí đứng trang nghiêm hành lễ, trong ánh mắt đều là vẻ trung thành và ngưỡng mộ. Mà y chỉ mỉm cười gật đầu, từ từ bước đến thành lâu, trông ra phương xa, nơi đen kịt ở cuối cùng là thành trì nối liền của địch quốc. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng biên quan, dù sao so với nơi khác, vẫn lộ vẻ thê lương quạnh quẽ. “Kính Tiết, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thanh âm ôn nhuận có phần quan tâm, nghe như gió xuân ùa vào lòng. Phong Kính Tiết quay đầu, nhoẻn miệng cười, dưới ánh trăng thanh lạnh liền có vẻ ấm áp đạm đạm: “Ngươi cũng vậy.”   Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.