Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vong Xuyên

Y ở dưới chân cầu đưa đò ngàn năm, nhìn người kia ở trên cầu lần lượt tìm kiếm, lại lần lượt bi thương. Một người tìm đủ mọi cách để trốn chạy; một người bất chấp tất cả để đuổi theo; còn một người chỉ lặng lẽ ngồi dưới chân cầu, im lặng nhìn, im lặng lắng nghe, im lặng suy nghĩ. Mấy ngàn năm luân hồi, mấy ngàn năm trước lầm lỗi, để mấy ngàn năm sau còn mãi rơi lệ, ai, mới chân chính là người ngoài cuộc? *** Thiên Hoàng vẫn cắn răng đứng trong góc phòng, không hề nhúc nhích, mặt nạ màu đồng che khuất nét bi thương trên mặt. Máu tươi nhuộm khắp trên tường dưới đất, khiến cho đại điện xa hoa được phủ lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt. Thiếu niên ngồi giữa đại điện, suối tóc đen huyền giờ đã rơi xõa, người còn trẻ mà dung nhan tái nhợt, bạch y trên người đều đã bị nhuộm đỏ. Một người cầm kiếm đứng ngoài ba bước, kiếm quang lạnh lẽo, một nửa đã đâm vào trước ngực thiếu niên. Kiếm ảnh lóe lên, trường kiếm rút ra, toàn thân thiếu niên không khỏi co rút một hồi, máu theo thanh kiếm ồ ồ chảy xuống, y lại khe khẽ nở nụ cười: “Đại ca… cũng không nguyện tin ta một chút sao?” Cánh tay của người cầm kiếm run lên, thanh kiếm rơi xuống đất, hắn lui lại một bước: “Ngươi dung túng cho giáo chúng ma giáo tàn sát chính đạo, ta có thể tin là do ngươi bất lực, người khác nói ngươi vong ân phụ nghĩa, ta cũng có thể làm như toàn bộ đều không hay không biết, nhưng đại tẩu của ngươi… nàng, nàng không lí nào lại vu oan cho ngươi!” Thiếu niên hơi rủ mắt, ánh mắt dần có điểm rã rời, nét cười nơi khóe miệng lại làm cho dung nhan bình thường vẫn ảm đạm phủ lên một tầng ánh sáng áp đảo người khác: “Như vậy… cứ như vậy đi. Lấy một mạng của ta, để đền cho nàng một mạng, từ nay về sau, đại ca hãy quên nhị đệ, cứ coi như hai ta chưa từng quen biết”. Thanh âm cực nhẹ, lại lộ ra nét mệt mỏi vô cùng. “So với chết trong tay Trưởng lão, như thế này vẫn… có phần cam tâm… Khụ khụ!” Cơn ho khan dữ dội cắt ngang lời y, y há mồm thở hổn hển, máu tươi theo nụ cười yếu ớt không ngừng chảy ra nơi khóe môi khiến người kinh tâm. Ánh mắt người cầm kiếm chợt lóe lên: “Ngươi nói cái gì?” Thiếu niên khó nhọc lắc đầu, dường như không còn chống đỡ được nữa, tay bất giác bưng lấy ngực, ngã gục về phía trước. Người cầm kiếm cảnh giác lại lui thêm một bước, đến lúc phản ứng trở lại, người lập tức cương tại chỗ: “Nhị…” Một chữ sau chung quy giữ lại bên môi, không nói ra. Trong ánh mắt đã tản mác của thiếu niên phủ lên một mạt tịnh mịch thê lương: “Ngay cả gọi một tiếng… cũng không chịu sao? Thôi, như vậy, cũng đã đủ… cũng đã đủ…” Y khẽ lẩm bẩm, dần dần không còn thanh âm, nằm yên bất động giữa đại điện, bạch y đẫm máu, tựa như một con rối bị nghiền nát. Người cầm kiếm đứng yên thật lâu, cuối cùng không chịu nổi mà gọi to một câu, trong thanh âm có một tia nghẹn ngào: “Nhị đệ”. Thiếu niên không trả lời, cũng không còn trả lời được nữa. Thiên Hoàng từ đầu đến cuối đều chỉ đứng trong góc phòng, lúc này đã có điểm chết lặng. Bên trong tòa điện phủ to như vậy, ba người đều không có thanh âm, cũng không di chuyển một chút. Không biết qua bao lâu, người cầm kiếm mới chậm rãi nhìn qua Thiên Hoàng: “Tả ngự tọa muốn giết ta để báo thù cho Giáo chủ của các ngươi sao?” Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng, mặt nạ che đi toàn bộ biểu tình của y, chỉ nghe y chậm rãi nói: “Không cần, hối hận suốt phần đời còn lại, chính là sự trừng phạt của ngươi”. Trong mắt người cầm kiếm nổi lên một mạt mờ mịt. Rồi hắn nghe thấy thanh âm lạnh lẽo như sương của Thiên Hoàng tiếp tục vang lên: “Cả đời này, người duy nhất y phụ, chỉ có chính bản thân y. Vì bảo hộ cho ma giáo, y bị các ngươi trách là vong ân phụ nghĩa, các ngươi chẳng qua cũng chỉ nuôi y lớn lên, lại đã từng đối đãi tốt với y? Vì bảo hộ cho những cái mà các ngươi gọi là chính đạo, y nhiều lần vi phạm ý nguyện của giáo chúng, cho đến khi Trưởng lão hộ giáo đứng ra phế Giáo chủ, xử y tử hình… Các ngươi lại có ai thật sự nghe qua một lời giải thích của y?” Người cầm kiếm thất thần lui lại hai bước, gắt gao nhìn thi thể của thiếu niên trên mặt đất, không nhịn được phải lắc đầu, dường như đang cố gắng không tin. Thiên Hoàng ảm đạm cười, thân thủ tháo mặt nạ trên mặt xuống, vứt trên mặt đất, khom người cẩn thận ôm lấy thân thể của thiếu niên, giống như đang ôm một bảo vật vô cùng quý giá, không nhìn lại người kia một lần: “Ngươi tin hay không, đều đã không còn ý nghĩa nữa rồi”. Bởi vì người đã chết, tin hay không, đều không quan trọng. Người cầm kiếm đứng yên rất lâu, cuối cùng chậm rãi phủ phục xuống, trong cổ họng truyền ra một trận nức nở: “Chẳng lẽ… ta thật sự đã sai lầm rồi sao…” Thiên Hoàng vốn đã đi ra ngoài, nghe hắn nói một câu như vậy, chỉ mỉm cười thê lương: “Không, sai chính là ta”. Người cầm kiếm khó hiểu ngẩng đầu, lại chỉ thấy Thiên Hoàng phất phất tay, ống tay áo hạ xuống, trong điện liền dấy lên ngọn lửa đỏ rực quỷ dị, hắn cả kinh, đến khi bình tĩnh nhìn lại thì đã không còn trông thấy Thiên Hoàng đâu nữa. Bên ngoài đại điện, hành lang dài trăm bước, không một bóng người. Chỉ nhớ là ngoại trừ ánh lửa, tựa hồ có hiện ra một khuôn mặt, tao nhã tuyệt diễm, lại ẩn chứa nét bi thương không thể xua tan. Nại hà kiều, lộ đồ diêu, nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu; Vong xuyên hà, thiên niên xá, nhân diện bất thức đồ nại hà. (Cầu Nại Hà, lộ trình xa xôi, một bước tiêu dao đến ba dặm; Sông Vong Xuyên, ngàn năm thí xả, mỗi người chẳng biết làm sao qua.) Nước sông Vong Xuyên huyết hoàng yên ả tưởng chừng đã ngừng lại, sương mù dày đặc phủ trên mặt sông tựa như một màn khói, những đóa mạn châu sa hoa đỏ rực lan ra khắp đường, Thiên Hoàng đạp lên biển hoa trùng trùng điệp điệp mà chạy, linh đăng lần lượt phát ra ánh sáng bàng bạc u ám, những đóa hoa đỏ tươi như máu rơi xuống phía sau y đang dần hóa thành sương. Y giương mắt tìm kiếm phía xa, một thân ảnh đơn bạc đang theo hồn phách đã mất đi ý thức chậm rãi bước lên cầu. Không còn là thiếu niên ngây thơ được y ôm vào trong lòng nữa, dung nhan tái nhợt, chỉ có đôi mắt buông xuống cùng khuôn mặt vẫn còn có thể tìm được chút bóng dáng của thiếu niên, không hề xuất chúng, lại mang theo nét bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thư thái. Muốn mở miệng gọi, lại gọi không ra tiếng, người nọ đi lên đầu cầu, đứng giữa một đám cô hồn mà trông qua đây, nhưng chỉ liếc qua một cái liền thu tầm mắt, vẻ khinh miệt trong đôi mắt lại làm cho Thiên Hoàng như ngã vào giữa hố băng. “Xin thượng tiên dừng lại”. Đang muốn đuổi theo, không biết từ đâu xuất hiện hai tên quỷ tốt vận bạch y trắng toát, một tả một hữu chặn đường Thiên Hoàng, mặt không chút biểu tình. Thiên Hoàng cương lại tại chỗ, nhìn người trên cầu mỗi lúc mỗi đi xa, qua cầu Nại Hà, lên Vọng Hương đài mà chưa hề quay đầu nhìn lại, vươn tay uống xong chén canh Mạnh Bà không màu, trong nháy mắt lại rơi vào luân hồi. Y cuối cùng mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống đất, hai tên quỷ tốt áo trắng đã biến mất không chút tiếng động, chỉ để lại mình y bên sông Vong Xuyên, chầm chậm cúi người. “Khai Dương…” Thanh âm thấp như đang nói mớ, mang theo nghẹn ngào không cách nào kiềm chế, y ôm vai, liều mình cắn chặt răng, không ngừng run rẩy. Không biết qua bao lâu, bên cạnh truyền đến tiếng nước, kế đó còn có thể nghe được tiếng khua mái chèo, cuối cùng dừng ngay cạnh bên Thiên Hoàng, lại im lặng. Cảm giác được ánh mắt dừng trên người mình, Thiên Hoàng có chút ngỡ ngàng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên sông Vong Xuyên có một người bạch y như tuyết, dung nhan vô sắc, nhưng chỉ riêng đôi mắt, hệt như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, đặc biệt áp đảo người. Y phiêu dật đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, tay nâng mái chèo, nhìn thẳng vào mình, trong ánh mắt nhu hòa không hề che đậy vẻ tò mò. Thấy Thiên Hoàng ngẩng đầu, người kia dường như có chút hoang mang mà mỉm cười, hơi cúi đầu, khẽ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?” Một tiếng bình thản, lại như dòng suối trong mát chảy qua, Thiên Hoàng từ từ buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, mở miệng định nói, lại nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.   Mời các bạn đón đọc Vong Xuyên của tác giả Trần Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phong Mang - Sài Kê Đản
Hàn Đông là diễn viên quần chúng, kiêm thầy tướng số, biết trước tương lai, bói nhân duyên chuẩn như thần. Một ngày nọ, hắn tính ra được đại kim chủ trong nghành sẽ cùng mình có “nhân duyên xứng đôi”, làm một thẳng nam, hắn không tiếc tự hủy hoại hình tượng trước mặt kim chủ, chỉ vì sợ người ta nhìn trúng mà giả bộ ngu si, giả bộ xấu xa, làm bản thân càng trở nên đáng ghét càng tốt. Bạn cho là vị kim chủ này nhất định sẽ nhìn trúng hắn sao? Vậy bạn sai rồi. Hàn Đông tự mình gây sức ép cho mình tới tới lui lui cuối cùng lại trở thành người động tâm, bắt đầu trăm phương ngàn kế cứu vãn tình hình, kết quả kỹ thuật biểu diễn lúc trước quá tốt khiến hình tượng ngu ngốc đã sớm đi vào lòng người… Một tên thụ lưu manh, phúc hắc, am hiểu xem tướng, coi bói, mộng du là sở trường. Một anh công là đại kim chủ trong giới giải trí,  giai đoạn đầu là chính nhân quân tử, giai đoạn sau biến chất. Đây là câu chuyện về hai phu phu tay nắm tay cùng đi trong giới giải trí mây mưa thất thường, xưng vương Phong Thần, tạo ra một đoạn giai thoại. P/s: Câu chuyện đi theo phong cách méo mó, hài vật vã, chân tình tràn đầy, kích thích không ngừng. Muốn coi gian tình thì mò vào, muốn nhìn nội đấu thì tới đây, muốn mấy câu chuyện thoải mái một phen cũng nhào vô đi! Đôi Lời của Zombie: Edit truyện này là vì thằng thụ ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°) nó đẹp mà bị khùng, dở hơi cám lợn, cười muốn banh ruột tuột quần là vì nó _(:>” ∠)_ *** Nhắc đến Sài Kê Đản, người ta sẽ nhớ đến những câu chuyện cực kì dài, những màn H nóng bỏng. Và trong hằng hà sa số đó, mình đặc biệt thích Phong Mang. Theo một bạn editor giải thích, Phong Mang chính là mũi nhọn – và Phong Mang là bộ phim mà diễn viên Nicolas Như Lai đã đem lại kinh diễm cho người xem. Haha, vâng! Là Hàn Đông của chúng ta đó. Câu chuyện kể về kì ba Hàn Đông, một cậu chàng có vẻ ngoài thu hút với đôi chân dài siêu chuẩn và tài bói toán của mình. Hàn Đông đã có thể biết trước được người tình tương lai, và đã làm trăm nghìn cách để thoát khỏi bàn tay người tình đó. Nhưng số mệnh đã an bài. Hàn Đông chạy không thoát. Toàn bộ câu chuyện đem đến cho người đọc rất nhiều tràng cười sảng khoái. Cách Hàn Đông tư duy và hành động luôn khiến mình bất ngờ. Như việc cậu chàng mộng du và đem thịt hộp để nhờ người tình ban ngày mình giấu mặt mở hộ. Hay như việc Hàn Đông chặt mất cây gỗ quý, làm thành giường lược các thứ linh tinh chỉ vì căn phòng được cung cấp toàn bằng đồ bơm hơi. Điều làm Hàn Đông trở nên cực kì đặc biệt, chính là việc mộng du. Trong khi mộng du, Hàn Đông sẽ có thể làm được những việc mà chắc gì người tỉnh táo đã có thể làm được. Nếu như không biết, không hiểu, sẽ bị Hàn Đông chọc cho tức chết. Và người tình chân mệnh của Hàn Đông đã được nhiều lần nếm thử. Dẫu sao không thể phủ nhận Hàn Đông cực kì thông minh, cực kì tốt bụng, cực kì tài giỏi và khéo léo. Hàn Đông đoán được lòng người, nhưng vẫn không hại người. Hàn Đông biết được tương lai, nhưng không dùng thủ đoạn. Cậu nghiêm túc với công việc, nghiêm túc lao động, nghiêm túc học hỏi. Bằng tài hoa và khả năng ứng biến nhanh nhạy, Hàn Đông đã đi rất xa trên con đường sự nghiệp của mình. Có đôi lúc Hàn Đông ngây ngô và đáng yêu đến lạ. Cũng sẽ khóc, cũng sẽ buồn, cũng sẽ tủi thân. Nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Hàn Đông có một quá khứ đặc biệt. Chính quá khứ này đã góp phần tạo nên một Hàn Đông đặc biệt. Và sự đặc biệt của Hàn Đông chính là bài toán đau đầu cho người tình trăm năm của Hàn Đông : Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh ghét một người có tất cả đặc điểm như Hàn Đông. Và cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại yêu Hàn Đông. Vì Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh phá vỡ mọi nguyên tắc, không còn bộ dáng lãnh cảm thờ ơ, không còn yêu cầu chính xác đến từng li trong mỗi kế hoạch có Hàn Đông thực hiện. Vương Trung Đỉnh dùng cách rất riêng để quan tâm đến cậu chàng nhà mình. Như việc đổi toàn bộ đồ dùng bằng hơi vì sợ Hàn Đông mộng du bị va đập. Anh cũng sẽ vì Hàn Đông thích ăn món thịt hộp mà ngồi mở cho cậu cả đêm. Vương Trung Đỉnh cũng sẽ vì Hàn Đông mà vạch ra cho cậu một con đường rực rỡ nhất, bao dung cậu hết thảy, cho cậu tình yêu thương không thua kém gì ai Qúa trình hai người đến với nhau là một chuỗi những sự kiện khiến mình không thể ngừng cười. Sự lém lỉnh của Hàn Đông cũng như sự bất lực của Vương Trung Đỉnh trước những trò Hàn Đông bày ra khiến mình không thể không bái phục khả năng tưởng tượng và sắp xếp tình tiết của tác giả. Những chi tiết và tình huống được tác giả lồng vào rất ngọt và giải quyết khá thoải mái. Có những chỗ tác giả sẽ dừng lại, làm sâu sắc thêm. Có những chỗ lướt nhanh, đọc rất dễ chịu. Tuyến nhân vật phụ buộc lòng phải nhắc đến Tây Tây, Du Minh và Hạ Hoằng Uy, đều là cực phẩm của cực phẩm. Còn có cô trợ lý Sơ Hoa, cậu thư kí Nhị Lôi và hằng hà những “nạn nhân” đã đi qua bàn tay nhào nặn áp bức của Hàn Đông nữa. Tác giả chơi chữ rất khéo khi dùng Đông Đông – Trung Đỉnh – Tây Tây. Đây chính là một nhà đó. Chưa kể cậu nhóc có vẻ ngoài, tính tình y hệt một ông cậu Hàn Đông con. Còn cặp đôi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Dù quá trình có không thuận lợi, nhưng kết quả sau cùng lại đáng ngưỡng mộ. Việc Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh thành một cặp làm mình thỏa mãn. Giống như hai người vốn là nên như thế, vốn là Hàn Đông phải ở chung một nhà với Vương Trung Đỉnh, phải để Vương Trung Đỉnh kèm cặp tránh đi gây họa cho nhân gian. Hai người cũng không phải không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Nhưng cách giải quyết lại rất nhẹ nhàng, rất kỳ ba. Vì vậy phân đoạn gây cảm xúc đau buồn vẫn có dẫu không nhiều. Dù sao, đây vẫn là một câu chuyện giải trí vô cùng thoải mái và hấp dẫn, li kì. Là chuỗi những bộ phim Hàn Đông tham gia, là đám tình địch giấu mặt của Vương tổng, là những âm mưu thương nghiệp, là những lần hai người giải quyết mẫu thuẫn để thấu hiểu nhau hơn. Chính những điều đó đã tạo nên một Phong Mang đầy sức thuyết phục và lôi cuốn người đọc đến những chương cuối cùng. Mình sẽ không nói nhiều ở tác phẩm này vì chắc chắc nó dễ cảm với bất kì ai. Bạn sẽ không thể không thích Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đâu, thật đấy *** Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn giao cho Du Minh. "Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi." Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt. "Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi." Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết. Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu." Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác, Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám đến gần. Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ cảnh quan thật là trắng ha." Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?" Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu, Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác ...." Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống. Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...." Lại bị Viên Tung nhấc lên. Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói, tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?" Mời các bạn đón đọc Phong Mang của tác giả Sài Kê Đản.
Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.