Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kính Vạn Hoa Chết Chóc

Mới đầu khác thường, là trong nhà miêu không cho ôm. Lâm Thu Thạch phát hiện chung quanh hết thảy đều bắt đầu trở nên tràn ngập không phối hợp cảm. Sau đó một ngày nào đó, đương hắn đẩy ra trong nhà môn, lại phát hiện quen thuộc hàng hiên biến thành thật dài hành lang. Hành lang hai đầu, là mười hai phiến giống nhau như đúc cửa sắt. Chuyện xưa bởi vậy bắt đầu. Nguyễn Nam Chúc đối Lâm Thu Thạch nói, đương ngươi chăm chú nhìn vực sâu khi, vực sâu cũng đang nhìn chăm chú ngươi. Lâm Thu Thạch nghe xong lâm vào trầm tư, sau đó đối với vực sâu kéo xuống dây kéo quần... Nguyễn Nam Chúc: "... Ngươi đem quần cho ta hảo hảo mặc vào!" Không quậy sẽ chết bệnh kiều công X cùng nhau quậy trầm ổn thụ, sữa đông hai tầng tổ hợp, thần quái phong cách thăng cấp lưu. *** [Review] Kính vạn hoa chết chóc – Tây Tử Tự 30/01/2019 / HƯƠNGHÓMHỈNH 24 Votes Huhu truyện hay vcl, hay quá trời hay luôn, truyện hay nhất mình đọc trong thời gian gần đây. Lọt ngay vô top yêu thích, nhưng mà ko đọc lại đâu ạ, sợ vãi ra, cũng là cái bộ đam kinh dị nhất t từng đọc nữa. Ai yếu tim nhát gan nên xem ở chốn đông người vào ban ngày. Dành mấy buổi tối cày nên sợ quá trời, bí kíp chống sợ ma cho bà con là bật bài nhạc nào sôi động bốc bốc một tí, vừa nghe vừa đọc cho đỡ sợ. Với Tấn Giang hiện nay thì t cũng hiểu vì sao truyện lại có tích phân khủng bố như vậy. Oa oa oa phục tác giả quá, thấy tác giả bảo lúc viết bộ này đã gặp ác mộng nhiều lần, phải dậy hít mèo mới vượt qua được :)))) Trước cũng đọc mấy bộ của Tây Tử Tự, nhưng đều bỏ giữa chừng, bộ này thì theo hết ko bỏ chi tiết nào, dù nó kinh vị vãi đái. Nội dung nó đại khái là thế này, Lâm Thu Thạch – anh thụ của chúng ta, một bữa nọ bỗng dưng thấy 12 cánh cửa trong hành lang, anh mở một trong các cánh cửa đó ra và đi tới một thế giới xa lạ, phải cùng những người trong đó vượt qua thử thách, trốn tránh sự đuổi giết của quái vật để tìm ra chìa khóa và mở cánh cửa trở lại thế giới thực. Những người tiến vào cánh cửa đều là những người sắp chết, vượt qua cửa sẽ giúp họ kéo dài mạng sống, nhưng chưa ai từng đi hết 12 cánh cửa. Ở đó thụ gặp công, đồng hành cùng công và sau đó gia nhập tổ chức Hắc Diệu Thạch. Nói thật thì mình thấy thà chết luôn bên ngoài nó còn sướng hơn trăm lần đi vào cửa, vào cửa bị quái vật giết, vừa sợ vừa đau. Ra được thì được sống thêm, nhưng phải sống với nỗi sợ hãi, phải liên tiếp vào cửa, thương tích đầy mình, đối mặt với quái vật, đù má nhưng kiểu xuyên không vào 1001 bộ phim kinh dị vậy. Thôi cứ thả cho đời nó trôi đi đâu thì trôi, chết ở thực tại còn đỡ hơn bị ma nữ/quái thú/slenderman/quỷ không đầu/…. giết. Rất ưng công với thụ luôn, đủ manly, đủ thông minh, đủ lý trí và cũng đủ… bình thường. Nhân vật tam quan chính, ko hắc hóa vặn vẹo blah bloh, ko dị năng hay IQ vô cực như Conan. Thụ mang đến cho mình cảm giác giống như Ngô Tà ấy, vừa tỉnh táo vừa trầm ổn, trong sự thành thục cũng có điểm ngây thơ, né thính thần sầu, thần kinh thô như cục đá, hiền mà lại còn thích mèo nữa chứ, mị là con người đơn giản, ai thích mèo là mị có thiện cảm với người đóa ^3^ Thụ trưởng thành theo thời gian, càng lúc càng lợi hại, mình cũng đến là phục những nhân vật trong truyện ạ, dù ko có bàn tay vàng nhưng họ vẫn vượt qua được hiểm nguy, nhờ lý trí, may mắn và (theo mình) nhờ một phần ko nhỏ vào cái sự không sợ ma. Thề là sợ vcl, ban đầu thấy còn đỡ, về sau hãi ơi là hãi, kiểu mở cái tủ thấy xác trẻ sơ sinh, liếc cửa sổ thấy đôi mắt ngó mình, ngủ dậy thấy dưới giường đầy dấu tay máu, nhìn lên trần nhà thấy con ma bám trên đó,…. chết ngất tại chỗ luôn chứ chả cần động dao. Công là Nguyễn Nam Chúc, mỹ công niên hạ, đại lão kinh nghiệm đầy mình, dẫn dắt thụ qua những cánh cửa, bao bọc thụ nhưng vẫn để thụ tự trưởng thành. Anh thả thính nhiệt cmn tình nhưng toàn bị xếp vô friendzone, tội anh. Ko cuồng soái khốc bá duệ, bá đạo tổng tài or đại boss bàn tay kim cương, anh cũng phải trầy trật qua cửa, cũng bị ám ảnh tâm lý, bị trọng thương, phải trải qua hàng trăm cánh cửa mới tích lũy được kỹ năng và kinh nghiệm. Ngoài cửa thì hình tượng với mọi người là boss tận tụy, cao lãnh, chỉ thể hiện sự quan tâm đặc biệt với thụ, nhưng ko có nghĩa là ảnh ko màng đến người khác nhé. Vẫn giúp đỡ mọi người trong tổ chức, quan tâm tiền bối hậu bối, có ơn báo ơn có oán báo oán. Trong cửa thì nhây và gian manh, cũng dê (ngầm) nữa ???? Tình cảm được tác giả diễn tả tốt, ko máu chó cẩu huyết gì, những thời khắc sinh tử bên nhau đã khiến hai người ý thức rõ ràng được sự quan trọng của đối phương, lúc đầu có hi sinh mình vì người kia, rồi sau đó đều hiểu rằng hai người thiếu một thì người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên họ hứa với nhau rằng, sẽ ko miễn cưỡng bắt người kia phải sống mà ko có mình. Có một đoạn mình thích nhất truyện, ko phải cảnh đao to búa lớn gì đâu, nó là hành động bình thường thôi nhưng khiến mình thấy ngọt ngào lắm lắm. Lúc ấy mọi người ko thể ăn đồ ăn mà cánh cửa cung cấp, nhóm của công thụ có mang ít đồ trong người, phải nhịn đói, buổi tối chị đồng đội kia đi ngủ, công lén leo lên giường thụ, chia cho thụ một phần sô cô la. “Sô cô la chỉ có một miếng, hắn sẽ chia một nửa đưa cho Lâm Thu Thạch, nửa còn lại giấu đi, ngày mai lại đưa cho Lâm Thu Thạch.” Hành động nho nhỏ thôi nhưng thể hiện sự yêu thương quá đỗi ấy, ko chia hai nửa mỗi người một nửa, chỉ bảo mình có rồi, lẳng lặng cho thụ hết ❤ Truyện viết chắc tay, ko hề bị xuống chút nào, mỗi cánh cửa đều có đặc sắc riêng, ban đầu đọc thấy khá loạn và có sạn, nhưng về sau nhờ phục bút cũng giải thích được. Ko đến mức rối não rối trí quá, IQ thấp như mềnh cũng hiểu được ok, vì ban đầu đa phần là đi cửa cấp thấp để kiếm manh mối và rèn luyện, với nhân vật chính thì có thể qua được, nhưng ko có nghĩa là ko nguy hiểm, ko trầy trật, ko đáng sợ, nhiều lần suýt mất mạng ấy chứ. Mình thì sợ mấy chuyện ma đô thị hơn là chuyện ma tâm linh, vì nó gần với cuộc sống của mình hơn á, hãi vcl hãi. Sợ nhất là cánh cửa của Người đàn bà trong mưa, xem bức tranh xong thấy ghê quá luôn ấy, ám cmn ảnh, hiểu sao nó lại là tranh bị ma ám rồi. Ngủ tầng trên, một mình t một tầng, đêm mắc mà ko dám xuống nhà đi xả :v IQ các nhân vật vẫn online, có pháo hôi nhưng hợp lý và (quả thực là) phim kinh dị nào chả có pháo hôi. Điểm mình thích là ko khí giữa những người qua cửa đều khá hòa bình, bởi vì ko thể giết người công khai trong cửa, và có người mở cửa rồi thì người khác cũng vào được, nên ko có mấy màn giết chóc đồng loại, mưu ma chước quỷ hại nhau đau hết đầu, thật luôn, đấu với mấy con ma đã tã lắm rồi, hơi đâu đi đấu với người nữa. Tổ chức Hắc Diệu Thạch như một gia đình nhỏ ấy, ấm áp chan hòa quá cơ ^^ Còn có 2 boss Hạt Dẻ (mèo) và Bánh Gối (cún), còn gì tuyệt hơn. Tất nhiên cũng có điểm mình ko thích, đầu tiên là tác giả giết mấy nhân vật mình quý, huhuhu tui phải đọc bao nhiêu chap truyện sợ vãi linh hồn để gây dựng cảm tình với người ta đó, sao bà nỡ giết!! Cái chết nó đến quá đột ngột luôn ấy, làm ngỡ ngàng hụt hẫng và cũng tiếc nữa. Quái vật trong các cánh cửa thừa sức tiễn nvc lên trời, vì điều kiện tử vong quá khó xác định ở thời điểm ban đầu, mình nghĩ là nhờ may mắn nhiều nên mới ko chết, chứ ko là đi tong mấy bận rồi. Thiết lập thế giới trong cửa đôi khi cũng hơi lỏng lẻo, có lỗ hổng, nhưng ko sao, đọc vẫn tuyệt. Thế giới nào cũng cân não, đáng sợ và cua khét, chị em đọc truyện nhớ mũ nón đầy đủ ko cua té dập cmn đầu. Còn đôi ba chỗ nghi vấn, ví dụ vì sao người đồng hành với thụ lại dễ ngủ sâu như vậy? Thấy đến cuối vẫn ko nói??? Và cái to đùng nhất là cú plot twist cuối truyện, nó cũng là một cái kết hợp đấy, nhưng mình lại ko thích như vậy, vì tự dưng khiến mọi chuyện rối thêm một cách hời hợt. Mình muốn công cũng qua cửa như thụ, hai người sống bình thường bên nhau, vậy thôi. Dù làm vậy đến cuối thì bí ẩn về cánh cửa vẫn chưa giải đáp hết, nhưng với mình thì đó là một cái kết trọn vẹn và dễ hiểu. Sao bỗng dưng lại lòi ra thân phận công như vậy? Whyyyy? Đã đắp nặn nên một con người bình thường thì để họ bình thường luôn ko được sao, làm vậy lại tạo ra một nùi câu đố nữa…. Đấy là ý kiến của mình thôi, chứ cái kết mình ko ghét, cũng ko thấy nó có chỗ nào, ờm, khó chấp nhận. Tuy nhiên, sự hình thành nên cánh cửa vẫn chưa có lời giải đáp, tại sao chúng lại tồn tại, sức mạnh nào tạo nên chúng, chúng có tồn tại mãi mãi không? Tại sao bao người mà công lại ấn tượng sâu sắc với thụ? Mình thấy lượng người qua cửa cũng kha khá nhiều đấy chứ, hẳn một cộng đồng nhỏ, nên khả năng người bên ngoài biết đến nó cũng ko phải thấp đâu. Huhu đọc đến phiên ngoại hai anh em Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cảm động lắm luôn ấy, dù đất diễn ko nhiều nhưng đều khắc sâu vào lòng mình, nhất là người anh trai Nhất Tạ, à mình cũng thích cả người anh trai Trác Phi Tuyền nữa. Sẵn sàng làm tất cả vì em, bao bọc bảo vệ em, người em Trình Thiên Lý dù ngốc nghếch, ngây thơ nhưng ko làm người ta ghét, ngược lại còn là một điểm sáng trong câu chuyện u tối. Rồi cả cô diễn viên Đàm Tào Tào nữa, rất dễ thương dễ mến, đã mong có thể đọc về cô ấy nhiều hơn, haiz….. Một câu chuyện tuyệt vời, tác giả thật là tài quá, viết được câu chuyện cỡ này thì gặp ác mộng cũng dễ hiểu thôi. Dù rất hay nhưng xin lỗi gan t bé, nhát lắm ko dám đọc lại đâu ạ. ĐỀ CỬ NHA MỌI NGƯỜI!!! ĐÓN TẾT VUI VẺ NHA!!! *** Cảm nhận: Bộ truyện này rất hay, là một trong những bộ có nội dung cực kì lạ đối với tôi. Trong truyện, 12 cánh cửa sẽ dẫn đến những thế giới khác nhau, mỗi người sẽ nhập vai vào một nhân vật, hoàn thành nội dung của thế giới đó và tìm ra chiếc chìa khóa dẫn đến lối thoát. Có thể tạm cho rằng đó là một trò chơi tàn sát, bởi lẽ chẳng ai biết được ẩn tình bên trong như thế nào. Trong thời gian "trải nghiệm", nếu có người trùng khớp với các yêu cầu thế giới đặt ra sẽ phải chết. Cái chết trong cánh cửa đồng nghĩa với tử vong ngoài đời thực, vì vậy, sinh mạng con người tựa hồ rất mong manh. Ngay cả nhân vật và độc giả cũng phải dò dẫm từng bước để tìm đến đáp án cuối cùng đằng sau 12 cánh cửa kia. Xét về độ kinh dị, bộ này lại là một trong số những bộ khiến cho tôi sợ hãi thật sự. Nỗi sợ hãi và sự khinh khủng đó bắt nguồn từ những sinh vật không thể phân rõ người hay quỷ, những cố sự u ám đến lạnh người, chưa kể, đó còn là sự hoang mang thấp thỏm khi lưỡi hái tử thần lững lờ đặt trên cổ, là sự bí bách bức con người ta phát điên. Truyện còn khai thác góc tối đằng sau của con người, mạng mình mình lo, thân mình mình giữ, tử vong ngay trước mắt, còn có thể bận tâm đến ai? Tuy nhiên, truyện không quá mức khủng bố tinh thần mà vẫn còn những yếu tố thả lỏng rất hợp lý. Điểm sáng của truyện này chính là nằm ở tính cách công thụ. Anh công nhây bựa là người tạo tiếng cười cho mạch truyện, tính cách của ảnh vô sỉ đến cạn lời. Cá nhân tôi đánh giá rất cao tính cách của anh thụ, ảnh hiểu rõ mọi đạo lý, ảnh cũng biết có nhiều chuyện không phải do bản thân mình quyết định nên ảnh cực kì lý trí, gặp chuyện không chạy loạn mà bình tĩnh phân tích, cũng phân biệt đươc lúc nào có thể cứu người lúc nào nên bỏ mặc. Ưng hơn nữa là ảnh ý thức được bản thân mình không mạnh nên lựa chọn hoàn toàn tin tưởng vào kẻ già đời là anh công, chưa từng tự thân dây vào rắc rối như một số truyện khác. Bản edit đến chương 26, hai nhân vật chính vừa trải qua chỉ có 2 cánh cửa nên mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ. Tuy nhiên do tôi đã lỡ sa hố nên tôi chắc chắn sẽ đu đến cùng. Truyện hay, tình tiết hợp tình hợp lý, cách giải quyết nhanh gọn dứt khoát, tuyến nhân vật đầy đủ và đa dạng, cách khai thác đề tài kinh dị mới mẻ, đây thật sự là một đam rất đáng đọc. Mấy cô nhảy hố chung với tôi đi, sẵn tiện qua bên nhà comment ủng hộ editor nữa cho mấy cổ có động lực nha. Edit khá là tốt. .Jeanne. *** Review | Kính vạn hoa chết chóc – Tây Tử Tự 10 THÁNG TƯ, 2021 / DU CA Tên sách: Kính vạn hoa chết chóc (Tử vong vạn hoa đồng) Tác giả: Tây Tử Tự Truyện này đã được Nxb Cẩm Phong mua bản quyền xuất bản gồm 4 tập. Theo mình đây là một quyển sách hay và khá trọn vẹn. Mặc dù cái kết vẫn khiến độc giả có nhiều ý kiến trái chiều. Vì sao lại gây ra nhiều ý kiến như vậy mình sẽ nói qua ở phần sau. Nguyễn Nam Chúc – Lâm Thu Thạch, ai là ngước bước vào cánh cửa? Đầu tiên phải nói là tác giả có lối viết vô cùng mạch lạc, kết nối câu chuyện logic. Bối cảnh diễn ra trong thế giới kỳ ảo nhưng lại mang đến cho người đọc một cảm giác rất thực. Vấn đề giữa sống và chết cũng như giá trị của con người được lồng ghép vào từng câu chuyện kinh dị hết sức tự nhiên. Tác giả sử dụng khá nhiều truyền thuyết kinh dị có thực nhưng lại mang đến một cảm giác khá tươi mới. Mỗi câu chuyện lại như bóc trần một bản chất của con người. Những kẻ hóa thành ma quỷ kia có khi thực tế bị những người xung quanh dồn ép vào đường chết. Mình nghĩ đến câu chuyện trong cánh cửa cấp 4 nhưng là lần vào cửa thứ 9 của Lâm Thu Thạch. Nữ chủ nhân họ Vu hóa thành quỷ bắt những đứa trẻ con đi hiến tế cho thần sông. Nhưng bắt đầu từ chuỗi bi kịch kia lại chính từ những con người trong ngôi làng ấy, đã nhẫn tâm đem con trai bà ta đi hiến tế. Đau thương biến thành thù hận. Đau thương đáp trả bằng đau thương và kinh hoàng. Có thể có những con người còn độc ác hơn cả ma quỷ. Dàn ma quỷ trong truyện Thứ hai là nói về nhân vật. Tác giả xây dựng một câu chuyện dài, cùng với số lượng nhân vật khá nhiều nhưng nhân vật nào cũng tạo được dấu ấn riêng, vô cùng sống động và đặc sắc. Không những nhân vật là con người mà nhân vật là ma quỷ cũng làm người đọc ấn tượng. Càng đọc về sau có lúc còn cảm thấy một số ma quỷ còn rất đáng yêu, tốt bụng nữa cơ, nhất là trong cánh cửa cấp 11 của Lâm Thu Thạch. Những ma quỷ như Tá Tử, Tương Nữ, hay Từ Cẩn trong cánh cửa trước có thể rất kinh dị, nhưng sang cửa 11 thì lại lộ ra những tính cách rất con người mang đên nhiều cảm thông cho độc giả. Về phần con người thì phải nói thật phần lớn nhân vật nào cũng rất dễ mến. Ai cũng có số lượng đất diễn vừa đủ, khi biến mất hoặc chết đi đều ít nhiều đã tạo một điểm nhấn nhất định trong lòng người đọc dù chỉ là thoáng qua hay đã theo sát các nhân vật chính. Anh chàng Lê Đông Nguyên ban đầu cứ nghĩ rằng xấu xa nhưng khi ra khỏi cánh cửa lại thành một chàng trai rất đáng yêu, cả cái cách theo đuổi Chúc Manh cũng quá ư là dễ thương. Chính vì một Lê Đông Nguyên như vậy nên khi thất bại ở cánh cửa lại khiến người đọc luyến tiếc. Tất nhiên khi nói đến nhân vật thì không thể không nói đến hai nhân vật chính. Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc. Phải nói là hai nhân vật được tác giả thiết kế tính cách khá mới lạ. Lâm Thu Thạch là một người an tĩnh, biết tiến biết lùi trong các vấn đề, hỏi những lúc cần hỏi, dù có tò mò đến mấy thì một khi người đối diện tỏ vẻ không muốn nói thì cũng sẽ không gắng sức tìm hiểu. Không cần phải là Nam Chúc, mình nghĩ một con người như vậy luôn tạo sự thoải mái cho những người xung quanh. Cứ ngỡ Lâm Thu Thạch là một hiền lành nhưng không phải, dù lần đầu vào cửa Lâm Thu Thạch đã có tố chất tâm lý cực tốt, lúc cần bạo lực cũng ra tay một cách không khoan nhượng. Nhưng nhìn chung từ đầu đến cuối Lâm Thu Thạch vẫn thể hiện là một người cực kỳ trầm ổn, chỉ duy nhất một lần Thu Thạch thể hiện cơn điên cuồng của bản thân là trong cánh cửa cấp 10. Một con người ôn hòa như vậy thế mà một khi điên lên thì bất chấp mọi điều. Nếu Nam Chúc chết đi thì Thu Thạch sẵn sàng cho mọi người chết cùng. Ban đầu mình cứ nghĩ Lâm Thu Thạch ở thế yếu và phụ thuộc trong mối quan hệ này nhưng những cánh cửa cuối lại quá ngạc nhiên về sự mạnh mẽ đáng kinh ngạc thậm chí còn hơn cả Nguyễn Nam chúc. Thực ra càng về cuối truyện mình lại luôn cảm thấy Lâm Thu Thạch lại giống một chàng trai vô cùng mạnh mẽ, trầm ổn không giống một anh chàng đơn giản, thuần khiết như ban đầu tưởng tượng. Đến những chương cuối cùng khi sự thật được hé mở thì ta càng thấy tính cách của Lâm Thu Thạch được xây dựng rất ổn định và đầy tính logic. Còn Nguyễn Nam Chúc nhân vật này được xây dựng bởi sự chồng lấn tính cách. Ngoài cửa một tính mà trong cửa một tính. Thế nhưng càng về cuối mình lại càng cảm giác Nguyễn Nam Chúc thậm chí còn có lúc nhân hậu hơn cả Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc thích giả gái, thích đóng kịch, có vẻ đẹp vô cùng rực rỡ thực sự tạo ấn tượng không chỉ với nhân vật trong truyện mà còn với cả độc giả. Dù mạnh mẽ, thông minh, quyết liệt nhưng Nguyễn Nam chúc lại gây cho mình cảm giác muốn bao bọc che chở. Nguyễn Nam Chúc một nhân vật vô cùng đặc sắc và khác biệt. Thứ ba, mình sẽ nói về đến cái kết. Có thể còn nhiều ý kiến nhưng với mình đây là một cái kết đẹp. Tất cả các nhân vật đều có một điểm dừng vừa đủ. Dù là người chết hay người còn sống đều đã chọn cho bản thân một lựa chọn phù hợp với hoàn cảnh. Có thể có nhiều người luyến tiếc về cái chết của Trình Thiên Lý nhưng việc lựa chọn của Trình Nhất Tạ ở cửa số 11 dường như giúp những trái tim tổn thương được sưởi ấm. Thậm chí cả Lê Đông Nguyên hay Đàm Tảo Tảo. Mình thích hai nhân vật này và cảm thấy rất đáng tiếc về cái chết của họ. Nhưng chính cánh cửa 11 đã là một cái kết đẹp mà tác giả yêu thương tất cả các nhân vật xây dựng lên. Còn về Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch. Tác giả muốn tạo một cú Plot twist ấn tượng, có thể nói gần như tất cả các độc giả đều bất ngờ về cái kết này. Cái kết này có thể giải thích cũng như củng cố một số vấn đề xuyên suốt câu chuyện. Đơn cử chính là tính cách của Lâm Thu Thạch. Rõ ràng đây là cánh cửa thứ 12 của Lâm Thu Thạch và với vai trò là thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch thì việc anh có bản lĩnh, sự trầm ổn, và mạnh mẽ là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, ấn tượng thì ấn tượng nhưng lại chưa tạo được độ mượt mà cần thiết cho tổng thể câu chuyện. khiến cho nhiều người đọc cảm giác bị mông lung ở những chương sau. Mình sẽ đi sâu chi tiết giải thích nguyên nhân về việc này. Nguyên nhân chính cho việc này theo mình chưa hẳn là nằm ở việc nội dung của cái kết mà chính là tính cách của Nguyễn Nam Chúc. Ban đầu tính cách của Nguyễn Nam Chúc đã có sự chồng lấn nhưng vẫn tạo mức độ ổn định và đặc biệt người đọc có thể cảm nhận ở Nguyễn Nam Chúc chính là năng lực, thông minh, mạnh mẽ và quyết đoán. Tuy nhiên, từ sau khi ra khỏi cửa thứ 12, tức là khi cửa thứ 12 thành người, thì tính cách của Nguyễn Nam Chúc bị chông chênh. Có thể tác giả muốn xây dựng tính cách của Nguyễn Nam Chúc trở về như lúc ở trong cánh cửa, đó mới là tính cách thực của anh, còn tính cách ở phía ngoài cánh cửa là Nguyễn Nam chúc học theo tính cách của Lâm Thu Thạch. Dù vậy, bởi vì toàn bộ câu chuyện trải dài đến tận 140 chương đã mặc định, khắc họa một tính cách cho Nguyễn Nam Chúc, giờ đây bị tác giả phá bỏ hết. Mình vẫn nghĩ một Nam Chúc đáng yêu thường chỉ khi mặc đồ nữ là hợp lý nhất. Chính sự đỗ vỡ tính cách tạo nên sự đột ngột đối với độc giả, và sự thiếu bám sát tính cách của nhân vật. Đặt bên cạnh một Lâm Thu Thạch cực kỳ ổn định từ đầu đến cuối truyện thì Nguyễn Nam Chúc bị vênh ra hẳn, khiến người đọc đang yêu mến cặp đôi này bị hẫng hụt. Cứ có cảm giác, Lâm Thu Thạch đang yêu người khác chứ không phải là Nguyễn nam Chúc. Cả những mối quan hệ giữa những người xung quanh cũng chính vì sự mông lung như vậy mà trở nên khó nắm bắt. Lần này hai thế giới bị chồng lấn, thế giới thực trước đây của Lâm Thu Thạch và thế giới do cánh cửa thứ 12 tạo ra. Tác giả xây dựng cho Lâm Thu Thạch vì Nguyễn Nam Chúc mà phá vỡ đi thế giới thực trước kia của anh, mà sống lại với thế giới mà Nguyễn Nam Chúc đã tạo ra. Nhưng thế nào là thực, thế nào là ảo? Việc để sức mạnh của cánh cửa thứ 12, tức là Nguyễn Nam Chúc chồng vào thế giới thực khiến người đọc một lần nữa khó hiểu. Chính sự mông lung, khó nắm bắt của tính cách nhân vật và bối cảnh sự kiện dẫn đến nhiều ý kiến trái chiều dành cho cái kết của truyện. Thôi dù sao hai nhân vật chính còn sống hạnh phúc bên nhau cũng đã là một cái kết đẹp mà tác giả muốn mang đến. Mời các bạn đón đọc Kính Vạn Hoa Chết Chóc của tác giả Tây Tử Tự.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Miền Linh Dị - Ấn Độ
Những trải nghiệm kinh hoàng đã chia tách hai người bạn, chỉ còn 1 người phiêu bạt sang Ấn Độ tiếp tục hành trình chân tướng. Từ đất nước của nền văn minh sông Hằng cổ xưa và huyền bí, những câu chuyện ly kỳ liên tục truyền về. Phong tục thủy táng trên sông Hằng, truyền thuyết về vua Asoka in dấu trên tám vạn bốn ngàn chùa tháp, bóng ma áo đỏ trên bãi biển Dumas và loài hoa địa ngục Manjusaka, tín ngưỡng thờ thần Silva và làng người mặt bò, thuật yoga Kundalini và người rắn bất tử, các tu sĩ Aghori chuyên ăn xác chết nổi trên sông Hằng, những bức phù điêu sắc dục trong đền thờ thần tình ái Khajuraho... Và hai người bạn lại gặp nhau trong trải nghiệm kinh hồn tại pháo đài ma ám Bhangarh Fort... *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi nằm trên giường, nghe Nguyệt Bính kể chuyện suốt đêm. Khi Nguyệt Bính kể xong câu chuyện cuối cùng thì cậu bạn phòng bên đã mở cửa tập thể dục buổi sáng. Tôi nhìn ra cửa, đôi mắt kèm nhèm và đỏ sọng khiến tôi nhìn cậu bạn mà như nhìn qua một lớp sương mù. Nguyệt Bính nằm vật ra giường: "Mệt quá, tao ngủ tí nhé. Mày nhớ mua cơm chiều cho tao, trưa đừng có gọi tao, có gọi tao cũng chẳng bò dậy nổi." Tuy mắt tôi cũng chực sập xuống, nhưng những câu chuyện của Nguyệt Bính khiến tôi sợ hãi và ám ảnh, cứ nhắm mắt lại là những lời kể của nó lại biến thành hình ảnh hiện ra sống động trong đầu. Tôi buộc phải ngồi dậy rửa mặt, rồi đứng trước tấm bản đồ thế giới treo trên tường ngắm nghía hồi lâu. Đất nước Ấn Độ nằm trong đường viền biên giới, trông y như một viên kim cương cỡ lớn. Ấn Độ, một đất nước gây ấn tượng với người ta bởi vẻ huyền bí vô tận, bởi nền văn hoá độc đáo, bởi nền văn minh cổ đại có lịch sử lâu đời, bởi lịch sử Phật Giáo, bởi Mahatma Gandhi và thi nhân Rabindranath Tagore, nhưng những câu chuyện ly kỳ ẩn sâu trong đó thì không phải ai cũng biết... Nguyệt Bính đã kể cho tôi nghe những câu chuyện đích thân nó đã trải qua, và cả những truyền thuyết lượm lặt được trên đường lang bạt. Tuy đã trải qua những chuyện kinh tâm động phách ở Thái Lan và Nhật Bản, nhưng những câu chuyện nó kể vẫn khiến tôi phải chấn động. Có lẽ đúng như nó nói: "Khi thực sự vươn tới đỉnh cao của khoa học, mày sẽ phát hiện, tất cả những điều người bình thường không thể lý giải nổi. Người thành thị hiện đại chỉ biết đến vài cảnh chiến tranh qua phim ảnh, không bao giờ có thể cảm nhận được sự thực tàn khốc của chiến tranh. Khoảng cách giữa sự thực và hư ảo chỉ là ở chỗ, có dám đặt chân vào một thế giới khác không, có dám động chạm đến những thứ khác biệt không. Giống như hai chúng ta, sau khi bước vào thế giới này, tự nhiên sẽ nhìn thấy thứ mà người khác không bao giờ nhìn thấy, không bao giờ chạm tới." Nó nói đúng, đây chính là số mệnh của chúng tôi! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ của tác giả Dương Hành Triệt.
Lời Cảnh Báo
Thời gian mười bốn ngày đã trôi qua quá nửa, những câu chuyện cũng ngày một đặc sắc. Sự trùng hợp kì lạ giữa những câu chuyện từ đâu mà có? Là "đạo văn" hay ẩn giấu một bí mật gì? Cậu bé lao ra từ nghĩa địa hoang vắng bị một vụ tai nạn xóa sạch mọi kí ức. Không biết chữ, không có cảm giác đau, sức khỏe phi thường, sở thích ăn thịt sống... cậu ta rốt cục là người hay ma quỷ? Trò chơi tử thần vẫn tiếp tục, điều gì đang đợi những "người chơi"? "Người tổ chức" sẽ tung thêm những "chiêu" gì mới? Mục đích của kẻ đó là gì? Bí ẩn nào sắp được hé lộ? *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng *** Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chỉ có người chết mới có thể rời khỏi nơi này!” Một tờ giấy được viết bằng máu, nhìn qua hệt như lá thư mời đến từ địa ngục, khiến cho mười ba tác giả tiểu thuyết kinh dị có mặt đều sốc đến sững người, toàn thân lạnh toát. Một câu đố mới đã được đặt ra. Nam Thiên hít một hơi khí lạnh - Lá huyết thư này được đặt trên ghế mà Uất Trì Thành bị hại, đây là ý gì? Còn thứ đáng ra phải ở trên ghế - xác của Uất Trì Thành - đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ thật sự giống như tình tiết câu chuyện Dự luật xác sống của Long Mã, Uất Trì Thành đã chết rồi biến thành “xác sống”, sau đó tự mình rời khỏi căn phòng này? “Không, chuyện này không thể nào...” Long Mã vừa nãy tinh thần còn rất hăng hái, là người giành được điểm số cao nhất (9,2) tính đến thời điểm hiện tại, giờ đây sắc mặt trắng bệch, cử chỉ thất thường. Ông ta kinh hãi lắc đầu, lẩm nhẩm một mình. Uất Trì Thành đã chết thật rồi, vĩnh viễn không thể sống lại được... Trên đời này không thể thật sự có ‘xác sống’ được... Đó chỉ là hư cấu! “Long Mã! Bình tĩnh lại đi.” Một giọng nói già nua chững chạc lên tiếng nhắc nhở, “Chúng ta đều biết người chết thì không thể sống lại, tất nhiên cũng rõ ‘xác sống’ không tồn tại. Nhưng rõ ràng là có người muốn tạo ra loại ám thị này, đó là - câu chuyện của anh đã trùng khớp với chuyện xảy ra trong hiện thực - anh cũng đã phạm quy.” Long Mã nhìn sang Hoang Mộc Chu đang nói, trừng mắt, môi mím chặt. “Không phải tôi nhắc để anh biết mình đã phạm quy, mà là hy vọng anh có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo. Long Mã, anh là người thông minh, đừng dễ dàng sa vào bẫy của đối thủ. Anh suy nghĩ cho kĩ đi, tình huống bây giờ tuy có chút kì lạ, nhưng đã cung cấp cho chúng ta một vài thông tin quan trọng.” Lời của Hoang Mộc Chu rõ ràng không chỉ nói cho mình Long Mã nghe, mà là đang nhắc nhở tất cả những người có mặt ở đây. Nam Thiên ý thức được, có lẽ Hoang Mộc Chu và mình đang nghĩ đến cùng một vấn đề. Thiếu niên thiên tài Chris cũng đã nghĩ ra. “Hoang Mộc Chu tiên sinh, thông tin quan trọng mà anh nói, là đang chỉ xác của Uất Trì Thành đã biến đi đâu mất rồi, đúng không?” Hoang Mộc Chu nhướng một bên chân mày: “Không sai.” “Các người nghĩ xác của Uất Trì Thành giờ đang ở đâu?” Goth kinh hoảng hỏi. “Ám Hỏa không phải đã nói, nửa đêm hôm qua anh ta nhìn thấy xác của Uất Trì Thành đi lại trên hành lang dưới tầng, sau đó thì biến mất trong một góc tối sao?” Hạ Hầu Thân nhìn qua Ám Hỏa, “Đúng không, anh đã nói như vậy mà.” Ám Hỏa mím chặt môi, không lên tiếng, thực tế là đã ngầm thừa nhận. “Các người tin lời nói nhảm của anh ta à? Uất Trì Thành thật sự biến thành một cái xác sống, rời khỏi nơi này?” Long Mã cố ý nói, “Theo tôi thấy, những lời anh ta nói vừa khéo chứng minh được một chuyện, đó là anh ta cố ý muốn hãm hại tôi!” “E là không chỉ đơn giản như thế.” Thiên Thu nói với Long Mã, “Nếu sự thật như lời anh nói, Ám Hỏa há chẳng phải chính là hắn - “người tổ chức” sao? Vậy thì chỉ số IQ của hắn chơi đùa với chúng ta bấy lâu nay cũng thấp quá rồi.” “Ý anh là, sau này dù người nào đó lộ rõ sơ hở hay chân tướng gì thì chúng ta cũng nhắm mắt làm ngơ à? Chỉ vì chúng ta tin chắc hắn sẽ không thể nào phạm phải sai lầm sơ đẳng, đúng không?” Long Mã châm chọc nói. “Tôi chỉ hy vọng, chúng ta không vì sự nghi ngờ với ai đó mà đưa ra cáo buộc không chính đáng với họ. Làm như vậy, chỉ đẩy chúng ta vào cục diện nghi ngờ và đối địch lẫn nhau thôi. Đây chính là chuyện mà hắn mong muốn xảy ra nhất, cũng là tình huống bất lợi với chúng ta nhất.” Thiên Thu nói thẳng. “Thiên Thu nói đúng.” Hoang Mộc Chu tiếp lời, “Nếu những gì Ám Hỏa nói là do anh ta bịa ra, vậy cái bẫy này cũng có chút quá ngu ngốc và ấu trĩ rồi.” Long Mã ngẩng đầu lên hỏi: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, theo ý anh nói thì cái mà Ám Hỏa nhìn thấy thật sự là... Uất Trì Thành biến thành xác sống và rời khỏi đây thật sao?” “Người trẻ tuổi, trước sau gì cũng dễ mắc phải sai lầm của người trẻ tuổi.” Hoang Mộc Chu ý vị sâu xa nói, “Nóng nảy sẽ làm mất đi khả năng suy nghĩ một cách thấu đáo.” Dù gì Long Mã cũng là người thông minh, nghe được lời ám chỉ của Hoang Mộc Chu dường như đã tỉnh táo lại. Ông ta khẽ mở miệng, vẻ mặt trở nên hòa hoãn hơn, dường như đã thu lại thái độ thù địch với Ám Hỏa. “Hoang Mộc Chu tiên sinh, ý của tiên sinh là thứ Ám Hỏa nhìn thấy đêm qua, có thể là hiện tượng giả do người khác cố ý dựng lên, là cái bẫy người đó cố ý bày ra?” Nam Thiên hỏi. “Tôi chỉ có thể nói, có khả năng là vậy, khả năng này lớn hơn khả năng Ám Hỏa bịa chuyện để gạt chúng ta nhiều.” Trước sau Hoang Mộc Chu vẫn giữ tính cách cẩn trọng, không dễ dàng đưa ra kết luận. Ông ta chỉ lá huyết thư đang đặt trên ghế nói, “Nhưng sau khi tôi thấy được tờ giấy này thì gần như có thể chắc chắn được sự thật.” “Ồ, tiên sinh nghĩ chuyện này là thế nào?” Bạch Kình hỏi.   Mời các bạn đón đọc Lời Cảnh Báo của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Ma Chó
Làng quê Việt Nam luôn gắn với những câu chuyện tâm linh đầy kỳ bí và không có lời giải thích được. Cùng tác giả Cố Sự Viên tìm hiểu về những câu truyện ma rùng rợn nhưng không kém phần hấp dẫn, lôi cuốn. Tóm tắt truyện: Gia đình ông bà H ở một vùng thôn quê bắc bộ, trong thời kỳ đất nước hậu giải phóng. Ông H là cựu chiến binh có ba người con, trong đó, người con trai cả học hết cấp ba thì xin đi lính. Trong một lần về thăm nhà trên chuyến xe khách, anh gặp Vàng, một chú chó nhỏ có bộ lông vàng dày và rậm. Chú chó lạ bỗng từ đâu xuất hiện, quấn quýt dưới chân anh. Như một cái duyên, anh bế nó đem theo về quê, và để lại cho bố mẹ mình nuôi, cũng chính là ông bà H. Không thể ngờ, cũng chính từ đây, gia đình vốn bình lặng của anh sẽ phải bước vào một phen sóng gió. Vàng là con chó như thế nào? Bố mẹ anh đã gặp phải biến cố gì? Ai là người giúp họ vượt qua hoạn nạn? Một bức tranh miền quê dung dị của Việt Nam những năm thập niên 90 được khắc hoạ chân thực và lôi cuốn trong từng chi tiết. Trong "Ma Chó", bức tranh quê ấy còn nhuốm màu kì bí và rùng rợn khi xuất hiện những yếu tố tâm linh, ma quái. Hãy cùng bước vào màn đêm kì bí trong khu vườn của ông bà H cùng "Ma Chó". *** Câu chuyện này xảy ra đã từ lâu lắm rồi, từ khi tôi còn chưa được sinh ra và câu chuyện là do tôi được nghe bà nội kể lại, sau đó tôi xin phát triển thêm dựa trên những tình tiết cơ bản ấy. Xen lẫn với con chó, là những chuyện tâm linh khác khá kì quái và khó có thể giải thích rõ ràng, phần vì trí nhớ không còn chính xác nữa, phần vì nó là những chuyện tâm linh, như người ta thường nói: “ có thờ có thiêng, có kiêng có lành “... Nay tôi xin được chọn lọc ra những gì có thể kể để chia sẻ cùng các bạn có sở thích tìm hiểu, theo dõi những vấn đề có liên quan đến tâm linh hay ma quái dị thường. Kì thực, lúc còn nhỏ nên vô tư không để tâm, lớn lên ngẫm lại thì không thể lí giải được nên tất cả, chỉ giống như những hình ảnh vụn vỡ trong ký ức còn sống mãi về tuổi thơ, gắn với hình ảnh quê nhà dung dị và ông bà nội mà thôi. Câu chuyện bắt đầu xuất phát từ ba tôi, nói là từ ba, nhưng thực ra, cũng không hẳn là như vậy. Hồi đó ba tôi mới 18, 19 tuổi, tốt nghiệp xong cấp ba, do thi vào trường vẽ mà điểm năng khiếu thiếu có 0,5 điểm trong khi dư hẳn 1 điểm văn hóa nên thành ra không đậu, đành nhập ngũ xin đi lính. Nhập ngũ được đâu gần nửa năm, ba tôi được doanh trại cho nghỉ phép mấy ngày về thăm nhà, là vào giữa mùa hè, tầm tháng bảy, tháng tám. Mà doanh trại ba đóng ở xa lắm, tận trên vùng rừng núi xa xôi, hẻo lánh nên về nhà thì phải bắt xe khách đường dài. Cũng từ chuyến xe khách bình thường đó mà ba tôi sau này, có thể nói là, “ đã cứu cả gia đình thoát khỏi một biến cố khủng khiếp!”. Có lẽ, đó là một cơ duyên. Lúc xe khách dừng nghỉ chân giữa một đoạn đường khá vắng vẻ cho mọi người đi vệ sinh và nghỉ ngơi chốc lát, ba tôi cũng xuống xe, lúc quay trở lên thì chợt thấy trong đám cỏ ven đường từ đâu chạy ra một con chó nhỏ lông vàng. Chuyện chẳng có gì lạ nếu nó không lẽo đẽo đi theo ba. Lúc đầu ba tôi cũng không để ý, nhưng khi đi vệ sinh xong đang tính quay lại chỗ xe đậu, thì thấy nó cứ đi theo mình, vẫy đuôi rối rít ra vẻ thân thiết lắm. Ngó xung quanh xem chó nhà ai thì chỗ đó chỉ độc toàn đồng và cỏ hoang mênh mông, bên cạnh là một bãi tha ma lạnh lẽo, xa tít tắp mới thấy thấp thoáng mái nhà. Ba chưa biết làm thế nào, cứ đứng nhìn con chó kì lạ kia, nó cũng ngồi chồm hỗm phía dưới ngẩng cổ nhìn lên với ánh mắt đáng yêu hết sức, cái đuôi thì không ngừng vẫy vẫy. Chỗ xe đậu, người phụ xe bấy giờ đang thúc giục mọi người mau chóng trở lại chỗ ngồi vì xe sắp sửa lăn bánh. Không kịp nghĩ nhiều, ba tôi bế con chó đem lên xe luôn. Đem về nhà, ông Bà nội cũng khá quý con chó, còn nó thì cũng nhanh chóng làm quen với mọi người, lại còn suốt ngày lẽo đẽo đi theo ba, từ trên nhà xuống dưới bếp, cứ như hình với bóng. Ở nhà được mấy ngày, hết phép, ba tôi lại sửa soạn hành lý để quay lai đơn vị, và tất nhiên, ba để con chó ở nhà cho ông bà nội nuôi. Vì bình thường, con cái đều đi xa, đứa đi học, đứa vào bộ đội, thành thử ở nhà chỉ có hai ông bà già với nhau, nay có thêm con chó, xem như là có thêm kẻ để bầu bạn cho vui cửa vui nhà. Sau đó khoảng mấy ngày thì bắt đầu có sự lạ. Em nhớ bà kể hình như là gần rằm thì phải. Đêm đó trăng sáng lắm,vùng nhà ông bà nội tôi ở vào mùa hè trời nóng nực kể cả ban ngày hay buổi tối nên hồi đó Bà nội hay có thói quen trải chiếu ra trước sân nằm cho mát đến tận 11, 12h đêm mới trở vào giường. Bà kể, đêm đó cũng vậy, nằm được một lát nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, xong phe phẩy cái quạt tay được mấy cái thì buồn ngủ. Đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng con Vàng sủa ( Vàng là tên ba tôi đặt cho con chó ). Bà nội tôi giật mình mở mắt ra thì thấy con Vàng đang đứng ở bờ hè gian nhà bên quay mặt về phía sau vườn mà sủa. Nó sủa vài tiếng rồi hai chân trước của nó làm động tác cào cào xuống nền gạch. Bà nội nhìn theo hướng nó sủa thì là nhận ra chỗ đó là chỗ ngọn dừa ở mép vườn sát bên với vườn nhà hàng xóm. Hồi đó nhà hàng xóm tôi trồng nhiều dừa lắm, cây nào cây nấy cao vượt xa nóc nhà ngói, tán rợp một góc trời. Quả chi chít mà cao quá, hai ông bà nhà bên cũng chả tài nào hái được, đành thi thoảng có người cháu câm điếc lên chơi thì nhờ chú đó trèo lên hái hộ, xong xuôi lại cho nhà e một hai quả. Giống gì mà nước dừa nhìn kỹ nó lại hơi có ánh đỏ. Bà nội cứ xuýt xoa nhà ông T xin đâu được giống dừa ngọt nước, cái ngon thế. Lại quay lại tình hình lúc đó. Nghe con chó sủa một cách kì cục, bà nội tôi mới nheo mắt nhìn về phía đó. Dưới nền trời hắt ánh sáng vàng nhợt nhạt của mặt trăng, nổi bật lên là dáng vẻ kì dị của những tàu lá dừa khổng lồ lúc đó chỉ toàn một màu đen thẫm đang đứng yên vì lặng gió. Trên thân cây cao chót vót, dưới mấy trái dừa là một thứ gì đó mà theo lời Bà nội kể là khó mà diễn tả được. Nó không phải là một cái bóng đen hay trắng như các bạn đã biết. Mà nó mờ mờ, không rõ nét nhưng lại để con người có thể nhìn thấy được. Trông nó giống như một ảo ảnh màu xám nhàn nhạt đang bám trên thân cây dừa. Bà nội đứng hình mất nửa phút, mắt không chớp nhìn chăm chăm vào " nó ". Sau đó, con Vàng lại càng sủa to hơn khiến bà như hoàn hồn, miệng ú ớ kêu ông em. Lúc bà quay lại nhìn thì tất nhiên, nó đã biến mất. Bà nội vội vàng vào lay ông dậy, kể đầu đuôi thì ông nội tôi gạt đi, giọng ngái ngủ nói rằng bà mắt nhắm mắt mở rồi nhìn gà hoá cuốc. Bà nội cũng im lặng trở vào giường nằm vì có thể ông tôi nói đúng. Chỉ có con Vàng là vẫn tiếp tục đứng ở đầu hè bên ngoài, thi thoảng lại sủa lên vài tiếng gọn lỏn.   Mời các bạn đón đọc Ma Chó của tác giả Cố Sự Viên.
Khách Trọ Và Xác Sống
Trong ba buổi tối đầu tiên của "trò chơi tử thần", bằng những cách thức không thể tưởng tượng nổi, cả ba nhà văn đầu tiên đều đã vi phạm quy tắc trò chơi, và tất nhiên… sự trừng phạt đáng sợ cũng đã bắt đầu. Những câu chuyện mới vẫn liên tục được viết ra dưới ngòi bút của các tác giả: Căn nhà thuê với giá tiền rẻ mạt, nữ chủ nhà với nhiều thói quen lập dị, kẻ giết người với thủ đoạn biến thái, tất cả có liên quan gì đến nhau? Thời đại của "xác sống" đã tới, để chạy trốn hiện thực, không ít người chủ động lựa chọn việc trở thành "xác sống", thứ vi rút mới rốt cục là món quà của Thượng Đế, hay là sự bắt đầu của tuyệt diệt? Cùng với các câu chuyện này, những sự kiện kì quái liên tiếp xảy ra, nỗi sợ hãi vô hình đang đè nặng lên tâm trí của mỗi người trong cuộc. Họ còn gặp phải những điều gì? "Người tổ chức" rốt cục là ai? Mục đích của kẻ đó là gì? Tất cả những bí ẩn đó liệu có được hé lộ? *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng *** Đây có lẽ là quyển sách mang lại cho bạn cảm xúc cực kỳ quái dị! Quái ở đây bao gồm nhiều thứ mang lại lắm, ví như: 3 câu chuyện nhỏ với thể loại cùng sắc thái rất khác biệt, thậm chí thấy rõ sự thoát tuyến của tác giả qua từng chương truyện 1, truyện sau lệch pha truyện trước. Sau mỗi câu chuyện bạn gần như muốn bế mỏ, hẻm biết nói gì luôn, hẻm nói được bạn đành viết vậy. Câu chuyện số 1: viết về linh môi sư, linh môi sư là gì? Hiểu nôm na thế này, họ là mấy bà đồng, thầy pháp có khả năng gọi hồn, nhập xác, lên đồng các loại, đi kèm với họ bù chú chu sa hay mấy câu thiên linh địa linh gì đó (trong truyện k gặp câu nói huyền thoại ấy khiến bạn khá tiếc nuối ). Với phần này, tác giả kể chuyện với phong cách úp mở dẫn dụ đến buồn ngủ nhưng vì “nóng trong người” quá ngủ hổng được. Đến cuối cùng vỡ lẽ ra cớ sự rồi nhớ lại lời giải thích của nhỏ bạn gái Quý Ninh, bạn thật sự bùng cháy. Câu chuyện số 2: nói chung đây là câu chuyện cái gì cũng nhất, nhất toàn diện, cả ưu lẫn khuyết, ví như: hấp dẫn nhất mà cũng sạn nhiều nhất, lôi cuốn nhất mà tình tiết cũng dư thừa nhất nhưng nổi bậc hơn cả là lòi ra một đồng phạm theo kiểu bá đạo nhất, khiến bạn chỉ biết câm nín, chửi không được mà khen cũng không xong. Bạn có cảm giác bị Ninh Hàng Nhất gày hàng. Ơ sao bạn nói thế ư? Chuyện là vầy, vì trc khi tác giả Lake kể câu chuyện này, anh đã cho mọi người biết anh k chuẩn bị, kể đến đâu anh chế đến đó nên nhiều khi sẽ không chỉnh chu. Đó, trc khi lâm trận ng ta đã rào trc đón sau rồi, bạn muốn bắt bẻ sao đây.) Câu chuyện thứ 3 là câu chuyện khiến bạn lâm vào tình trạng quái dị. Khái quái đại khái thế này. Trích mẫu đối thoại của bạn và em trai bạn. Bạn: ê, nếu cho mày trường sinh bất tử trẻ mãi không già nhưng mất hết tư duy, trí thông minh chỉ bằng con gián mà có tự nguyện biến đổi không? Em trai: cái thể loại nhảm nhí gì đây? Xin lỗi, cái chủ đề mang tính XÀM HỌC đó để mình bà nghiên cứu đi, tui đi ngủ….. Hazz, nội dung của phần 3 nôm na là thế đó, thằng e không tham gia thảo luận vấn đề mang tầm nhảm học nên bạn tự nghiên tự cứu 1 mình. Sau tận tình suy gẫm bạn kết luận: vấn đề này bên ngoài nhìn vào thấy nó xàm, đọc một hồi cũng thấy nó xàm thiệt nhưng bao bọc bên trong cái xàm là vài cái vấn đề xã hội với nhiều quan điểm khác nhau hiện đang tranh cãi mà không có hồi kết thúc. Ví như kiểu: bệnh nhân chết não trở thành ng thực vật không có khả năng phục hồi, thì có nên rút ống thở để họ giải thoát hay không? Hoặc như những người bị bệnh nan y phải trãi qua quá trình trị liệu đau đớn, sống chỉ là gượng hơi tàn, vậy có nên thuận theo yêu cầu của họ mà cho tự sát nhân đạo? ……những vấn đề nhức nhối này đã dc tg biến tấu, trang điểm lại thành vấn đề Xác Sống nhốm màu khoa học viễn tưởng 1 cách mới mẻ, độc đáo. Trong 3 câu chuyện thì phần cuối là phần hay nhất ( mặc dù đọc oải nhất), ý nghĩa nhất và khiến bạn thích nhất, nổi sùng và cũng khen nhất (khen: Ninh Hàng Nhất hay khi setup cho Lạc Thần và Thằng bạn Tiểu Phùng chỉ mới 17 tuổi>>tg quá tỉ mĩ, nắm bắt tốt tâm lý và suy nghĩ của độ tuổi này mà khai thác. Sáng tác vậy mới là sáng tác, vô cùng có tâm ) Sách dịch rất mượt, bạn k phát hiện thấy lỗi type nhưng có 1 đoạn dịch bạn khá khó chịu, thời buổi này rồi mà còn dịch là NGƯƠI – TA, đừng có mang ý cảnh ra mà nói với mình, không chấp nhận, nếu dựa vào ý cảnh và Thái độ nhân vật lúc đó phải là MÀY – TAO mới phải, cho dù ng đó có là nhà xã hội học cũng phải thốt lên những từ như thế) Điểm : 7 Người viết: Tà Ngô Cảm nhận của mình về quyển 2 của series 1/14 là vẫn hấp dẫn và lôi cuốn không thua quyển 1. Trong 14 nhà văn được – lựa – chọn ấy, đã có người bị trừng phạt do phạm luật, có người luôn ở tình thế căng thẳng chờ đợi thần chết gọi tên, có người vắt óc suy nghĩ tác phẩm mới,và hơn hết là có kẻ đang bày mưu tính kế lẫn thưởng thức trò chơi chết chóc do hắn tạo nên… Linh môi, Khách trọ, và Xác sống là 3 nhân vật tượng trưng cho 3 câu chuyện được kể ở quyển 2. Dù vẫn còn vài điểm thiếu thuyết phục nhưng mình nghĩ 3 câu chuyện mới này đa sắc, sống động và mang nét mềm mại hơn chứ không “khô” như trước. Đặc biệt là truyện về Xác sống khiến mình có nhiều cảm xúc hơn bình thường, thậm chí còn nghĩ nếu được tách thành một tác phẩm riêng biệt, được đầu tư chăm chút hơn, phát triển hơn…thì chắc sẽ rất tuyệt. Về phần nội dung chính, sự nhận diện các nhà văn dần rõ ràng hơn, nhiều bí ẩn mới đã phát sinh, và diễn biến đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mình, chẳng thể nào đoán nổi tiếp theo sẽ xảy ra việc gì. Có thể nói đây chính là điểm hấp dẫn nhất của series 1/14. Rất nhiều câu đố được đưa ra để đánh đố không chỉ người chơi mà còn chính là độc giả. Câu này chưa xong đã sang câu khác, câu kế…và mức độ ngày càng cao. Vì vậy cứ lôi cuốn và kích thích mình đọc không ngừng để dõi theo và suy đoán. Tuy nhiên, đây cũng có thể là điểm khiến mình thất vọng và sẽ điên lên nếu cuối cùng không có câu trả lời thuyết phục cho những vấn đề này. Và không biết có phải vì mục đích thách thức độc giả suy luận không mà hầu như các nhân vật trong truyện, dù không phải thám tử, cảnh sát… nhưng họ cũng là nhà văn trinh thám mà, dù tài năng đầy mình nhưng dù đã 6 ngày trôi qua, trước hàng loạt biến cố kỳ quái chẳng thấy ai trổ tài suy luận gì, thậm chí các nhân vật này quá “hiền”, dù hung thủ đâu cấm họ hành động. Mong sớm ngày được đọc quyển 3, và sẽ được chứng kiến những màn suy luận đặc sắc của các nhà văn, nếu không thì thật không hợp lý. À, và mong truyện này trước khi kết thúc có thêm nhiều người đọc để cùng suy luận, chứ mình là lung tung cả lên.   Mời các bạn đón đọc Khách Trọ Và Xác Sống của tác giả Ninh Hàng Nhất.