Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tính Sư

Văn án Tính sư, là một nghề nghiệp cổ xưa ở nước ta mà trong dân gian cực ít được đề cập tới. Tương truyền rằng mỗi dòng họ đều che giấu một loại thiên phú thuộc về thị tộc cổ xưa, mà chỉ cần mang dòng họ nào cũng có nghĩa là sở hữu năng lực của dòng họ đó. Theo tổng điều tra số lượng dòng họ trên toàn quốc lần thứ 28 cho thấy, ở Trung Quốc hiện nay có hơn 13060 dòng họ. Vậy bạn có biết…… Dòng họ của mình trong quá khứ từng đại biểu cho cái gì không? Chú ý: Tính sư là một nghề nghiệp. (Tính nghĩa là họ á mn) Truyện phổ cập văn hóa truyền thống về dòng họ của vạn gia. Couple: Tấn Hành (Tấn Tỏa Dương) × Tần Giao, cao quý lãnh diễm què chân công × tà mị quyến cuồng thần kinh thụ, song chủ tuyến (cả chủ công lẫn chủ thụ) chớ chèo ngược couple, một câu chuyện về một kẻ tàn tật cứu vớt một kẻ thần kinh, cám ơn đã ủng hộ. Editor: Theo tui thì thuộc tính công thụ là: Công: chân thành, dịu dàng, dễ ngại, nghiêm túc, bảo thủ, thâm tình cưng vợ X Thụ: đảm đang, điên rồ, tâm cơ, quyến rũ, trái tim thiếu nữ, thâm tình cưng chồng. Thụ là nhân vật t thương nhất trong các bộ truyện nhà t làm, hic hic. *** Review:  Oà, đây là một bộ truyện khiến mình cảm giác kiến thức khá là đồ sộ luôn đấy. Đến giờ sau khi mình đọc thì cảm giác còn kiểu: Trầm ngâm về câu chuyện này ấy m.n Theo mình thì bộ này 3 quyển đều có phong thái và bối cảnh khác nhau. Quyển 1: Bối cảnh hiện đai Quyển 2: Bối cảnh cổ đạo Quyển 3: Bối cảnh rừng núi Tần Giao thường mang một miếng mặt nạ giả tạo ứng phó với những con người xung quanh mình. Anh tư tạo thành 1 con người chính trực, ân cần, dịu dàng nhưng nội tâm lại đầy sự máu lạnh sắt đá. Tần Giao chẳng có tuổi thơ hạnh phúc. Vì sự ích kỷ của người mẹ mà khi sinh ra anh đã bị vứt ở ven đường. Với khuôn mặt xấu xí đầy cái váy xanh trên mặt, mọi người chẳng yêu thương anh mà xem anh là một con quái vật xấu xí. Tần Giao có những hành động và ý nghĩ phản diện. Chính là một kẻ đại xấu xa rắp tâm hại người. Anh không vui chính là ngáng đường khiến cho chúng chết. Tần Giao là giao, từ giao hoá thành rắn rồi thành rồng. Vậy nên anh có bản lĩnh, có sự kiêu ngạo của loài hùng vĩ trên bầu trời. Trái ngược với trái tim đen tối của Tần Giao thì Tấn Hành lại là người chính trực. Muốn cứu vớt những người đang hoạn nạn và luôn mang đến sự bình yên cho nhân gian. Tấn Hành luôn mang bộ mặt lạnh tanh, nội tâm chôn sâu ở trong lòng nhưng trái lại khi yêu anh lại là người cực kỳ mạnh mẽ, bao dung nhưng khuyết điểm của đối phương và cực kù chiều chuộng người đó. Một người thực sự ấm áp về hành động và lời nói.  Thực ra mọi thứ từ đầu đến cuối là chúng ta tìm hiểu về cội nguồn của tính sư - Tần Hành. Đương nhiên cái này rât quan trọng nên mình không spoil đâu nhưng mọi người nhớ đội chục cái nón. Để mà nói về lượng kiếm thức mà bộ này truyền tải thì đa số là những mẩu truyện dân gian của TQ, mình đọc cũng hoang mang lắm m.n ạ. Đôi lúc hiểu lúc không, tác giả và editor có giải thích về sau và trong cmt 1 số bạn hỏi á. Bộ này có pass nha m.n, đa số là gần mấy chương H ấy. Mình ko đọc H nên mình ko giải. Ở quyển 1 chúng ta sẽ tìm hiểu được cội nguồn của Tần Giao. Anh có một người mẹ ích kỷ, sẵn sàng vứt bỏ đứa con mình ở lề đường để có thể bình yên với gia đình bình thường nhưng hạnh phúc. Tần Giao thiếu thốn tình yêu thương, sự quan tâm của người khác nên tâm lý lớn lên sẽ vặn vẹo. Tần Giao không làm ít chuyện bẩn tay khiến nhiều người ghê tởm. Thậm chí anh còn có chứng OCD, còn là một người vô cùng đảm đang. Trong thoi gian anh ở tù thì anh có tập đan len nè, nấu cơm các kỉu nè =))))) Tần Giao cực kỳ đảm đang luôn ý. Mặc dù mọi người khen Tần Giao nấu ăn giỏi nhưng Tần Giao lại không ăn được vì anh là Túy. Túy thì chỉ có ăn được thịt người thôi. Còn về sau trở đi thì sẽ tìm cội nguồn của Tần Hành. Tần Hành ở quyển 1 thì dằn vặt nỗi buồn mất chị. Cuốn 3 thì sinh ra ở 1 gia đình giàu có nhưng xung quanh toàn là những con người có cái nết như qq. Đọc tức anh ách ụ é.  Nhưng mà cuối cùng thì 2 người bất hạnh đó về với nhau và sống hạnh phúc ngàn năm sau m.n ạ. Dù 200c nhưng mà ổn lắm. Nhân vật phụ ở đây đa số rất tấu hề =)) Vừa tấu hề còn vừa phải có nhiệm vụ mai mối cho cậu và mợ cơ. Cười xỉu. *** Triệu 《Tính thư》viết, Bách Gia Xuyến, là túy. Bách Gia Xuyến, là túy. Tiếng kêu như ổ, hình dạng như chuột, thích ăn ráy tai, dịch não và nước dãi của đồng tử. Ở nước Ngô Việt có người đàn bà họ Triệu có duy nhất một mụn con trai. Một ngày nọ đêm hôm khuya khoắt, đứa bé đột nhiên gào khóc, người mẹ vội khoác áo bật dậy kiểm tra nhưng chẳng phát hiện có gì khác thường. Ba ngày sau, đứa bé chết bất đắc kỳ tử, người bên cạnh lấy dầu đèn bịt kín hai lỗ tai đứa bé, dùng khói xông thi thể, thấy có một con chuột lông đỏ lớn hốt hoảng bò ra từ trong cổ họng, mới biết nhà họ Triệu có túy lẻn vào. ——《Túy thư • Thiên về Triệu thị》 (Túy nghĩa là tà ma, tai họa quấy phá, tác oai tác quái. Tiếng kêu như ổ, ổ ở đây ý là cái ụ, cái lô cốt ý.) * Bên ngoài trại giam nam số 2 trên núi Thúy Vi ở thành phố Dương Xuyên, ven con đường xi măng heo hút có một chiếc xe hơi sang trọng có thể xem là khá bắt mắt ở một nơi nhỏ bé như thế này. Nhìn biển số xe thì có vẻ là ở thành phố này, tài xế ngồi trong xe cứ thi thoảng lại căng thẳng nhìn ngó chung quanh, rõ ràng là đang chờ ai đó từ trong kia đi ra. Trại giam đằng xa có hàng rào sắt cao ngất, một bác bảo vệ luống tuổi cầm cái ấm trà sứt đi tới đi lui bên bờ tường, mười mấy phút sau, chiếc loa lớn trong sân xi măng vang lên, kèm theo đó là tiếng ồn như bẻ gỗ mục, một người đàn ông cao gầy tay xách chiếc túi đen cũ, mặc áo khoác quần dài quê mùa bước ra. “Tần…… Tần tiên sinh! Bên này bên này!” Thấy người mình cần đợi cuối cùng cũng đi ra, tài xế lập tức ló đầu ra vẫy tay lia lịa với y, Tần Giao vốn còn lưỡng lự không biết đi đằng nào, thấy thế thì trực tiếp cất bước đi về phía chiếc xe. Y mở cửa ngồi xuống, đặt chiếc túi đen xuống đầu gối, sau một hồi im hơi lặng tiếng, Tần Giao mới ngước mắt nhìn tài xe, cất lời nói: “Xưng hô thế nào nhỉ?” “À, tôi….. tôi họ Đổng, cậu cứ gọi tôi là Lão Đổng là được.” Tự dưng nghe Tần Giao chủ động nói chuyện với mình, tài xế Lão Đổng cũng ngạc nhiên quay sang nhìn y một chốc,trông bộ dáng người này lạnh nhạt nhìn đời bằng nửa con mắt nên ông vốn còn hơi thấp thỏm sợ hãi, lát sau Lão Đổng mới hoàn hồn mà nở một nụ cười gượng gạo. “Hôm nay lão gia bảo tôi đi đón cậu, dặn cậu tự mua lấy ít đồ dùng, đáng lẽ mấy thứ ấy phải thay cậu chuẩn bị toàn bộ rồi, nhưng không chắc cậu thích gì nên liền sai tôi tới đây. Buổi tối về nhà cũ ăn bữa cơm trước, bây giờ đang rất dư dả thời gian, cậu muốn đi đâu làm gì cũng được, à mà, bây giờ Tần tiên sinh có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?” Lão Đổng vừa nói như thế, Tần Giao mới chú ý thấy ghế sau có một cái túi giấy màu trắng, bên trong đựng một cái ví da dành cho nam, một chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê và một đôi găng tay đen, phía dưới cùng còn có một tờ giấy. 【Tự đi mua lấy mấy bộ quần áo, chỉn chu lịch sự chút, đừng quê mùa quá.】 Thoáng khựng lại vì câu nói kia, Tần Giao gấp kỹ tờ giấy rồi cất về chỗ cũ, lấy đôi găng tay da trong túi ra chậm rãi đeo vào hai bàn tay đầy chai sạn của mình, y nghiêm túc ngẫm nghĩ thế nào mới là đừng quá quê mùa rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi trước đó của Lão Đổng. “Tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, hay là về thành phố trước đi, đợi lát nữa tôi muốn một mình đi loanh quanh một chút, buổi chiều đến giờ chú cứ tới trung tâm thương mại bên thành Bắc đón tôi là được, mặt khác… Tôi hỏi chú chuyện này được chứ?” ……. Mời các bạn mượn đọc sách Tính Sư của tác giả Thạch Đầu Dương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Ân Hạo Đãng
CP chính: cơ mưu kiên cường ôn nhu công x bất tác bất tử* mỹ mạo ngu xuẩn ngạo kiều thái tử thụ – Bất tác bất tử: không tìm đường chết thì sẽ không chết Một người tính tình kiêu căng ngạo mạn ỷ vào mình có thân phận là hoàng thái tử mà làm trời làm đất  nhưng bỗng một ngày trở thành tù nhân, không chỉ vậy mà còn mang thai hài tử  của tình địch… Vậy cũng chỉ có thể dựa vào nghiệt chủng trong bụng bảo vệ cái mạng nhỏ trước. *** Giờ mão* vừa qua khỏi, cửa sắt dày nặng ngục Đại Lý Tự ở thành Bắc vang lên một tiếng “cọt kẹt” đẩy ra, hai ba tên canh ngục cấp thấp ngáp ngắn ngáp dài rồi duỗi cái eo lười đi tới, bắt đầu quét sạch đống tuyết đọng trước cửa. — Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng Tuyết rơi cả một đêm, giờ đã vào thời gian se lạnh rét đậm của mùa đông, những tên canh ngục này chỉ qua loa vung cây chổi mấy cái, thỉnh thoảng dừng lại xoa tay giậm chân, oán giận bực tức vừa nói vừa mắng. Xa xa, có tiếng xe dần tiến tới gần, đó là một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy được hai con tuấn mã cao to phiêu phì thể tráng* da lông bóng lưỡng kéo, dừng lại trước cửa ngục Đại Lý Tự. Có hai người nam nhân trẻ tuổi mạnh khỏe cường tráng nhảy xuống từ càng xe, đều mặc một thân trang phục đại nội thị vệ, mắt nhìn thẳng, khí thế lẫm liệt. — Phiêu phì thể tráng: béo tốt cường tráng. Mấy người canh ngục kia… người đẩy ta xô, ngó dáo dác, tiếp đó cửa xe đẩy ra một khe hở, có người dáng dấp như thái giám đi xuống từ trong xe, gã thoáng nhướn nhướn mày, rồi dùng thanh âm lanh lảnh mà lên tiếng: “Hoàng thái tử điện hạ giá lâm, còn không mau mau tiếp giá!” Mấy tên canh ngục run lẩy bẩy quỳ xuống, còn quan lại khi nghe tin cũng đến quỳ chung một chỗ. Người được thái giám đỡ xuống xe là một vị thiếu niên tuấn tú thân trường ngọc lập*, mặt tựa quan ngọc*, trên người mặc một bộ đỏ rực thường dùng cho hoàng thái tử, nơi vạt áo cùng ống tay áo dùng chỉ vàng phác họa ra hoa văn như ý tường vân*, khoác lên chiếc áo khoác lông cáo màu bạc, bên trong vẻ ngạo mạn hào hoa phú quý còn tăng thêm mấy phần quyến rũ phong lưu. — Thân trường ngọc lập: dáng người thon thả, cao gầy. — Diện tựa quan ngọc: nam nhân có nhan sắc đẹp. — Như ý tường vân: xem hình Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại mi mục như họa dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt thêm nốt lệ chí con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, mi mục như họa, dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt* thêm nốt lệ chí, con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển, dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ. — Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật, sinh động. — Mị nhãn như tơ: ví khi nhìn tới sẽ như quăng tơ võng tình, nắm giữ được lòng người => ánh mắt mê người Chỉ là thần thái lần này cũng không ai dám nhìn, càng không người dám nghị luận. Thái giám Vương Cửu hắng giọng một cái, hỏi đám người đang quỳ trên mặt đất: “Hứa hàn lâm có ở đây không?” Người đứng đầu ngục nơm nớp lo sợ trả lời: “Có… có ở, Hứa Hàn Lâm vẫn luôn được giam giữ trong ngục của Đại Lý Tự.” Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Mang cô đi.” Trong ngục giam giữ của Đại Lý Tự đều là trọng phạm triều đình, Hứa hàn lâm biên tu Hứa Sĩ Hiền bị liên lụy tới án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu, vì thế liền áp giải tới chỗ này chờ xử trí, tính ra cũng đã chừng hơn tháng nay rồi. Trong đại lao âm u u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời, xông vào mũi là mùi hôi thối, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu khóc chửi rủa từ tù nhân truyền đến. Chúc Vân Cảnh chợt chau mày, ngục thừa dẫn đường quan sát thần sắc của hắn, chỉ cười giả lả mà nói: “Chỗ này ô uế, thật sự là làm dơ tai mắt của điện hạ ngài…” Chúc Vân Cảnh không nhịn được ngắt lời hắn: “Ít nói nhảm, người đâu?” Hứa Sĩ Hiển bị giam giữ ở phòng giam tối tăm nhất nằm ở cuối hành lang, Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi vào, nhìn thấy người thanh niên tóc tai bù xù, quần áo đơn bạc, không hề có chút sức sống nào ngồi dựa ở trong góc, lúc này mới giận tái mặt. Vương Cửu đi tới chỗ quan lại thay hắn chất vấn quát: “Chuyện này là sao? Trời lạnh như thế này sao ngay cả chậu than cũng không có? Không lẽ là muốn rét chết người hay sao?!” Ngục thừa vội vã thỉnh tội: “Điện hạ rộng lượng khoan dung, là chúng thần sơ sót, kính xin điện hạ thứ tội!” Không lâu sau, hai chậu than ánh lửa nóng hổi được đưa đi vào, canh ngục còn đem đến thảm da lông dày đặt lên làm đệm trên ghế dự. Đôi mắt Chúc Vân Cảnh quét về phía Vương Cửu, Vương Cửu bèn vội vàng xua một đám người muốn nịnh hót ra ngoài, lúc này trong phòng giam chỉ còn dư lại Chúc Vân Cảnh cùng Hứa Sĩ Hiển âm u đầy mùi chết chóc không phản ứng gì. Sau khi ra khỏi phòng giam, tên ngục thừa vẫn mặt dày lấy lòng lấy lòng Vương Cửu: “Vương công công, thái tử điện hạ đây là…?” Ngay cả mí mắt Vương Cửu cũng chẳng thèm nhấc: “Sau này nhớ hầu hạ vị bên trong kia, đừng để đối phương bị đói lạnh, còn chuyện khác hỏi ít chút sẽ tốt hơn.” Trong phòng giam, Chúc Vân Cảnh lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dựa, mắt phượng nhẹ híp lại quan sát nam nhân trước mặt. Năm ngoái Hứa Sĩ Hiển là vị tân thám hoa, mới hai mươi tuổi đã ghi tên bảng vàng đứng ở ba vị trí đầu. Hắn tài học xuất chúng, mà dung mạo lại như Phan An, lúc trước có lần cưỡi ngựa dạo trên phố Trường An, làm cho vô số khuê tú quý nữ trong kinh thành quăng hoa tặng hương, danh tiếng nổi trội. Nhưng mà tạo hóa trêu người, cũng mới chỉ có một năm mà thôi, thám hoa lang tuấn tú lỗi lạc, phong quang vô hạn ngày xưa, giờ đã sa vào tù tội, đúng là đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. “Hứa Sĩ Hiển, lúc trước cô đối đãi dung túng ngươi đủ kiểu, ngươi cũng chớ hề cảm kích, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, có từng có hối hận qua chưa? Nếu như có cô che chở, ngươi cũng sẽ không cho ở mấy cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu này chờ chết.” Chúc Vân Cảnh cất cao thanh âm chứa đựng chút ý cười giễu cợt cùng cái vẻ cao cao tại thượng. Hứa Sĩ Hiển chậm rãi ngước mắt, trong đôi mắt đầy vẻ hờ hững, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, lạnh nhạt trả lời: “Đa tạ điện hạ ưu ái, thần không kham nổi.” Chúc Vân Cảnh “Hừ” một tiếng, trong lòng không khỏi nén giận, hắn dù gì cũng là thái tử trên vạn người, còn cái tên Hứa Sĩ Hiển này chẳng qua chỉ là cái tên thất phẩm Hàn Lâm biên tu, bây giờ đang trong cảnh nguy tính mạng đáng lo, thế mà vẫn như lúc trước không coi hắn ra gì. Bên trong tưởng tượng của hắn, con người kia có khóc ròng quỳ xuống đất xin tha, vẫn chưa đủ làm hắn toại nguyện. “Ngươi thật sự không sợ chết sao?” “Quân muốn thần chết, thần không thể không tuân.” Giờ khắc này, Hứa Sĩ Hiển tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, nhưng khí khái không hề giảm, hệt như chàng thám hoa lang vô số người nhớ thương năm ấy. Cũng bởi vì cái này, Chúc Vân Cảnh mới càng muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được được hắn.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân Hạo Đãng của tác giả Bạch Giới Tử.
Tượng Tâm
Văn án: Ở quán bar bàn bạc, Lục Thương tiện tay cứu một cậu nhóc bẩn thỉu, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi, không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu thiếu niên, ký ức mười năm trước tràn vào trong óc. Lục Thương hỏi: “Cậu tên gì?” “Tiểu Lê… Em họ Lê, họ đều gọi em là Tiểu Lê.” “Không có tên sao?” “Không nhớ ạ.” Lục Thương nói: “Thế gọi Lê Thúy đi, sau này cậu theo tôi.” Kể từ hôm đó, bên cạnh Lục Thương có thêm một người yêu nhỏ tên Lê Thúy. Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Lương cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lục Thương buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi? “Sống chết có số” liệu bạn có tin vào điều đó? Hay việc sinh tử là việc mà con người có thể tự mình định đoạt? Lục Thương là người đàn ông anh tuấn, thành đạt nhưng anh luôn bị dằn vặt về cả thể chất lẫn tinh thần bởi căn bệnh tim bẩm sinh. Lê Thúy - cậu thiếu niên được Lục Thương cưu mang, dạy bảo. Chính nhờ Lục Thương, Lê Thúy từ một con rùa đen nhận diện mặt chữ còn không được đã trở thành một thanh niên ưu tú. Lục Thương nuôi dưỡng Lê Thúy, cũng vô tình nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người. Lục Thương - một con cáo già trên thương trường lại không ngần ngại giao hết gia sản của mình vào tay Lê Thúy, dung túng cho Lê Thúy, luôn dõi theo từng bước chân của Lê Thúy trên con đường trưởng thành, dạy cho Lê Thúy biết nóng lạnh cuộc đời. Ban đầu tình cảm của Lục Thương đối với Lê Thúy chỉ là mong muốn được chuộc những lỗi lầm trong quá khứ thế nhưng tình cảm cứ càng ngày càng lớn dần không thể kiểm soát nổi. Chính nhờ Lê Thúy mà Lục Thương - ở những năm tháng tưởng chừng như cuối đời, lại có thể can đảm trao hết tình cảm mà một đời người chưa từng trao cho ai, tình cảm đó đưa trọn Lê Thúy. Khi tình yêu đã lên tiếng thì hạnh phúc sẽ không dành cho những người nhút nhát. Lê Thúy và Lục Thương đã dũng cảm nói ra lòng mình, không quan trọng ngày tháng ngắn dài, em và anh chúng ta chỉ cần có nhau là đủ. “Cậu ấy có một trái tim nghệ nhân sâu sắc, sáng trong đích thực” đấy là những lời mà theo mình là mĩ miều và cực kì ngọt ngào của Lục Thương dành cho người yêu của mình. Lê Thúy có “tượng tâm”. “Tượng tâm trái với tượng khí, người ta thường đánh giá một vật “có tượng khí không tượng tâm” ý chỉ vật này cứng nhắc, được làm một cách máy móc, hoàn thành cho có chứ không hề đặt tâm tư tình cảm trong đó”. Ở đây mình xin hiểu là Lê Thúy luôn đặt Lục Thương ở nơi đầu quả tim của bản thân, Lục Thương chính là tâm đường tròn của cậu. Cậu lo lắng cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vì biết Lục Thương ghét uống thuốc đắng nên đã tự tay làm bộ ấm tách nung. Ở từng chiếc tách có ghi: “Lần sau bác sĩ Lương còn bắt anh uống thuốc đắng, em đánh anh ấy giúp anh.” “Uống hết một nửa rồi, ông chủ Lục giỏi quá!” “Thuốc đắng nhỉ, hôm nay ngoan lắm, mau lên lầu đi, mời anh ăn kẹo.” “Ngày mai uống li thuốc cuối cùng rồi, uống xong sẽ khỏe lại, cố lên!” “Không khỏe lại cũng không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh”. Lê Thúy khi ngủ luôn ôm chặt Lục Thương, cậu dùng cách này để phán đoán nhịp tim và thân nhiệt của anh, để nếu anh không khỏe cậu sẽ biết ngay lập tức. Lục Thương mù cũng được, bệnh cũng không sao bởi Lê Thúy không chỉ yêu anh khi anh có dáng vẻ khỏe mạnh mà còn yêu anh dù anh ốm đau bệnh tật bủa vây, chỉ cần Lục Thương đừng giấu cậu, đừng đẩy cậu ra khỏi anh, đừng vô tức vô thanh rời xa cậu bởi yêu Lục Thương là quyền lợi ý nghĩa duy nhất của cậu. Lục Thương biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, anh biết mình không sống được bao lâu nữa. Nhưng Lê Thúy đã từng lớp, từng lớp bóc tách sự bi quan luôn tồn tại trong Lục Thương: “Anh thường bảo em là rùa đen mà, anh đi không nổi, em cõng anh đi”. “Nếu một người dù liều cả mạng cũng muốn sống, ông trời rồi sẽ phải nhường đường cho người đó”. Chính Lê Thúy là người khiến Lục Thương đưa trọn tình cảm chỉ trao ra một lần, khiến Lục Thương tìm được mục đích sống, cảm thấy phải sống vì chính bản thân và vì chính Lê Thúy. Lục Thương từ bé đã chịu chấp nhận bệnh tật trong mình như chấp nhận việc bánh xe số phận một khi đã lên dây cót thì không gì thay đổi. Nhưng cũng chính số phận đã cho hai người gặp nhau, cùng giúp đỡ chở che đối phương, hoàn thiện đối phương và cả chính bản thân mình. Tình yêu đẹp không phải là một cuộc sống tĩnh lặng không cãi nhau mà tình yêu đẹp còn là khi bản thân ta như được tái sinh nhờ nó. Tình yêu, sự dũng cảm đã của Lê Thúy và Lục Thương đã làm thay đổi số mệnh, cả hai như thay da đổi thịt. Liệu có ai nhận ra được người đàn ông ốm yếu bệnh tật năm đó hay cậu thiếu niên gầy gò ngu ngơ năm nào không? Chúc các bạn tìm được người nghệ sĩ mang “tượng tâm”, mang tấm lòng tình cảm nhất của chính trái tim mình. #Xoài - fb/reviewdammyngontinh *** Một chiếc xe việt dã chạy đều đều trên quốc lộ thành phố. Bị tiếng thở dốc bên cạnh thu hút, Lục Thương quay đầu dời mắt khỏi cảnh đêm ngoài cửa sổ. Một người cuộn tròn ở chỗ ngồi bên cạnh y, toàn thân bê bết máu, hít thở dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Phát hiện điểm khác thường, Lục Thương đưa tay sờ trán đối phương, nhưng lại bị đối phương thô lỗ hất văng. “Đừng đụng.” Giọng nghe rất non, là một cậu thiếu niên. Tài xế ngồi đằng trước, chú Viên, khẽ quay đầu lại: “Ông chủ Lục?” “Không có gì.” Lục Thương bình thản rút tay về. Dường như đang gắng sức nhẫn nhịn điều gì đó, cậu thiếu niên nhích ra thật xa, áp sát vào cửa xe, cuộn mình càng chặt hơn. Đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, chỉ soi được vài sợi tóc mái dài ngoằng của cậu ấy, không thấy rõ mặt mũi. Chẳng biết cậu ấy bị thương chỗ nào mà trên đệm dây không ít máu, trong xe nồng nặc mùi máu tươi. “Bị thương ở đâu?” Lục Thương nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, cất giọng hỏi. Trả lời y chỉ có hơi thở ngày càng rối loạn, hệt như trong cơ thể cất giấu một con thú hoang sẽ bùng phát bất cứ lúc nào. “Cậu ta như vậy, có cần dẫn về nhà không?” Chú Viên ngồi đằng trước hỏi. Lục Thương quay đầu nhìn một lát, lâm vào trầm tư, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Bấy giờ xe phóng nhanh lên cầu vượt, thân xe ngoặt một cái, chếch sang bên phải, cậu thiếu niên nằm kế bên không có thắt dây an toàn, theo quán tính ngã sang đây, ngửi thấy mùi hương trên người Lục Thương, hình như nhất thời không kiềm chế nổi, há miệng cắn cổ tay y. “Chuyện gì vậy…” Chú Viên quay đầu lại. “Không có gì,” Lục Thương không ngẩng đầu lên cắt lời chú Viên, “Nhìn đường đi.” Chẳng biết có phải do kiệt sức hay không mà độ lực từ cổ tay truyền đến không nặng lắm, ngoại trừ thoáng chốc ban đầu thì không đau gì mấy. Lục Thương cảm nhận được cậu nhóc này không phải muốn tổn thương người, y khẽ nhíu nhíu mày, dùng tay còn lại sờ trán cậu ấy. Tay y lạnh ngắt, cậu thiếu niên như bỗng giật mình tỉnh giấc, thình lình nới lỏng hàm răng, cuống quít bò lại bên cửa xe, cuộn thành một cục, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm. Thế này là trúng độc rồi, sắc mặt Lục Thương trở nên nghiêm túc, y bụm cổ tay, ngẩng đầu dặn dò chú Viên: “Đi bệnh viện.” … Hai tiếng trước, quán bar Nam Thành. Nhiệt độ lại giảm mấy phần. Tôn Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp thỏm nhích tới nhích lui trên sô pha. “Vay bắc cầu hai mươi triệu?” *Vay bắc cầu (Bridge loan): Một khoản vay ngắn hạn được sử dụng cho tới khi một cá nhân hay công ty củng cố được khả năng tài chính dài hạn hoặc thanh toán được các nghĩa vụ nợ hiện tại. Các khoản nợ này là ngắn hạn (dưới một năm) với lãi suất cao và được bảo đảm bằng một vài dạng tài sản ký quỹ như bất động sản hoặc hàng hoá tồn kho. “Phải.” Tôn Mậu gật đầu lia lịa. “Cũng không phải không được, chỉ là tôi mới chợt nhớ đến chuyện năm xưa.” Người đang nói tên là Lý Nham, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tóc chải ngược ra sau, ngậm điếu thuốc tựa vào sô pha cười như không cười. Sắc mặt Tôn Mậu tức thì xanh mét, trực giác nói cho gã biết, lời tiếp theo mà Lý Nham muốn nói ắt khó lọt tai. Quả nhiên, Lý Nham phun một vòng khói, bắt đầu lôi chuyện cũ: “Năm đó bố tôi làm ăn thiếu tiền, đúng lúc chú là lãnh đạo ở chi nhánh ngân hàng, ban đầu chú nói thế nào với bố tôi nhỉ, ‘cho dù Thiên vương lão tử đến tôi cũng sẽ không cho các người vay’. Chậc, tôi nói chứ bí thư Tôn ạ, hôm nay sao chú lại đến cầu cạnh tôi, chú cũng biết tính tình bố tôi không tốt mà, chú làm tôi khó xử quá.” Lúc này Tôn Mậu gần năm chục tuổi trông như học sinh tiểu học bị thầy cô dạy dỗ, lão rũ mắt, ngượng ngùng cười xòa: “Năm đó là hiểu lầm thôi…” Lý Nham nở nụ cười, cắt lời lão: “Chuyện trước đây qua rồi thì cho qua đi, thật ra bố tôi mạnh miệng chứ mềm lòng lắm, thấy chú gặp nạn là bảo tôi tới giúp chú ngay đấy thôi.” Biểu cảm trên mặt Tôn Mậu hết sức phức tạp, lát sau lão mới nói tiếp: “Là ông chủ Lý đại nhân có đại lượng.” “Đúng thế,” Lý Nham không hề khách sáo nhận lời khen của lão, “Nhưng dù sao chúng tôi cũng là thương nhân, không giống loại làm công ăn lương như chú, tôi có thể cho chú vay bắc cầu khoản này, nhưng chú có thể cho tôi cái gì chứ? Lỡ như họ nhận tiền xong không cho chú vay tiếp, chẳng phải tôi sẽ lấp nợ không công cho chú?” “Tôi còn hai căn nhà, ở ngoại ô còn có một mẫu đất, nếu ông chủ Lý không yên tâm, tôi có thể gán nợ cho cậu.” Lý Nham phất tay: “Tạm thời khoan nói chút đồ của chú đáng bao nhiêu tiền, theo tôi được biết, hai căn nhà của chú làm sổ hồng rồi phải không? Tôi không muốn thứ vô nghĩa này, tôi chỉ muốn tiền mặt.” Tôn Mậu há miệng, nhưng không thốt được lời nào. Lão lăn lộn vài chục năm, lăn lộn đến vị trí hôm nay chẳng dễ dàng gì, nếu không phải nhất thời bị quỷ ám cờ bạc thua tiền, lão cũng không sa đọa đến mức ngần ấy tuổi đầu mà còn phải ăn nói khép nép với thằng nhóc miệng còn hôi sữa này. “Ông chủ Lục thấy thế nào?” Đang im lặng, Lý Nham đổi đề tài, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ngồi trong góc phòng. Tôn Mậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lý Nham, bấy giờ mới thấy một người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên cạnh quầy bar, người nọ mặc áo bành tô màu đen, thân hình thon gầy, đang thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Lúc này vừa khéo có người bưng trà đến, Lý Nham nói: “Ông chủ Lục không uống rượu, đổi tách trà cho ngài ấy đi.” Nhân viên phục vụ có mắt nhìn nhanh nhẹn dẹp ly rượu trước mặt Lục Thương, đổi thành bình trà Phổ Nhị tốt nhất: “Xin lỗi vì phục vụ không chu toàn ạ.” Lục Thương khẽ gật đầu, người này thật sự quá yên lặng, từ đầu chí cuối không nói câu nào, nếu Lý Nham không nhắc, Tôn Mậu suýt quên trong phòng còn một người như thế. “Chắc bí thư Tôn cũng nghe tin hồi đầu năm ông chủ Lục bỏ vốn cho vài trường đại học trong thành phố xây lầu rồi nhỉ, nói đến thực lực, ông chủ Lục cũng không thua gì nhà họ Lý chúng tôi.” Lý Nham cười đầy thâm ý. Tôn Mậu lập tức hiểu ý, lần nữa dời mắt về phía Lục Thương: “Ý cậu là…” “Tôi và ông chủ Lục cũng xem như thân nhau mấy đời, nếu chuyện này do ngài ấy làm bảo lãnh đối ứng, vậy thì mọi việc dễ bàn rồi.” Lý Nham nói. *Bảo lãnh đối ứng: là một hình thức bảo lãnh ngân hàng, theo đó bên bảo lãnh đối ứng (Lục Thương) cam kết với bên bảo lãnh (Lý Nham) về việc sẽ thực hiện nghĩa vụ tài chính đối với bên bảo lãnh,trong trường hợp bên bảo lãnh (Lý Nham) phải trả thay cho khách hàng của bên bảo lãnh đối ứng (Tôn Mậu). Theo tui hiểu thì ở đây ý nói nếu Tôn Mậu không có tiền trả cho Lý Nham thì Lục Thương làm bên bảo lãnh đối ứng sẽ trả giúp rồi sau đó Tôn Mậu mới trả tiền lại cho Lục Thương. Mời các bạn đón đọc Tượng Tâm của tác giả Mao Hậu.
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Thể loại: Hồng hoang, huyền huyễn, hiện đại, thần tiên yêu quái, làm giàu, sảng văn, chậm nhiệt, HE Chuyển ngữ:Muối. Cuộc đời của Đoàn Giai Trạch có thể được xem không có gì trong tay nghèo rớt mùng tơi, mọi chuyện thay đổi từ sau khi tốt nghiệp anh  được thừa kế một vườn bách thú tư nhân, không chỉ vậy mà còn bị ép ký một hợp đồng, chào đón các loại ‘động vật’ quái dị như Lục Áp, Đát Kỷ, Bạch Tố Trinh, Hắc Hùng Tinh.. về nuôi. Từ đó, có nằm mơ anh cũng bị ám ảnh bởi lưu lượng khách tham quan.. Từ đó, nội quy đầu tiên của vườn bách thú xuất hiện, dưới 21 tuổi không được tham quan Lục Áp Từ đó, thời đại mạt pháp mà yêu ma quỷ quái, hòa thượng đạo sĩ tưng bừng sục sôi~ … Nhiều năm sau, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp bắt chước một đoạn nói chuyện trong buổi chầu ‘gặp nhau cuối năm’. Đoàn Giai Trạch: Lục Áp chưa từng học tiểu học, lại thêm đã mấy vạn năm rồi chưa làm việc, sau này tìm được công việc, ấy là ở lại vườn bách thú Linh Hữu làm động vật. Lục Áp: ………… - *- Tác giả: Logic phục vụ nội dung, có tô có sảng có bàn tay vàng, còn có cảnh tình cảm mà tác giả vùng vẫy đấu tranh trong cốt truyện dài dằng dặc. Đi ở tùy người, gạch hoa tùy ý. *** Sáng tinh mơ, đỉnh núi Hải Giác mờ hơi sương, giống như đang chìm trong mây mù. Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi. Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn. Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả. Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy. Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số. Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”. Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương. Đoàn Giai Trạch: “……………” … Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này. Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước —— Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm. Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi. Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước. Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác. —— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống. Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống. Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv… “Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này. Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.” Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp. “Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng. Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?” Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này. “Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy. .. Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ. Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy. [Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?] Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất. Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi. Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột. Đùa à, gì mà khủng bố thế?! Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng. Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.   Mời các bạn đón đọc Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú của tác giả Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử.
Mộ Sắc Thần Quang
Chú ý: – Bản edit này chưa có sự cho phép của tác giả, đồng thời cũng hoàn toàn mang tính phi thương mại, vì vậy mong mọi người tôn trọng người edit không mang bản dịch đi bất kì đâu khi chưa có sự cho phép của Vân. – Vân không biết tiếng Trung, nên bản dịch chỉ có thể đảm bảo độ chính từ 70 – 80 %. –  Xin hãy quên đi tính cách của các nhân vật trong chính văn trước khi đọc, còn nếu không, thỉnh rút lui. – Trong truyện này, giáo sư là thụ (T.T) nên ai chỉ chấp nhận được thể loại giáo-sư-công thì xin đi ra, nếu không hối hận thì đừng trách.   ♥•.ღ°•Văn án•.ღ°•♥ Giáo sư  Severus – Snape sau khi thốt ra câu “look at me” trứ danh khắp chốn,  lại bất ngờ xuyên qua thế giới “twilight” , sống lại thành cậu bé người Anh, Alan – Prince, sau đó gặp phải gia đình ma cà rồng Cullen. Câu chuyện dây dưa với ma cà rồng. Câu chuyện về cuộc chiến với kẻ thù của phù thủy. Viết về bản nhạc của phù thủy. Hát vang huyền thoại của hoàng hôn. Nội dung  vắn tắt Khi  giáo sư không được tự nhiên ăn nói ác độc  gặp phải anh ma cà rồng tuấn mỹ mẫn cảm thì sẽ ra sao? Khi đôi mắt xanh biếc ấm áp nhất trong cuộc đời  dần bị cặp mắt màu vàng  thay thế thì sao? Sau Hoàng hôn  là bóng tối vô tận , nhưng  ũng là khúc dạo đầu của ánh ban mai rực rỡ. Qúy tộc của màn đêm Chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể  tiếp cận chủng tộc cao quý kia như thế Quần áo màn đêm[?] cùng ánh mắt như sao trời lấp lánh Lóe ra sự mù quáng lạnh lùng không để người nào tiếp cận Có lẽ thật sự chỉ có màu đỏ tươi đẹp kia mới xứng đáng sánh đôi cùng hắn Cho nên hắn mới lựa chọn cuộc đời như vậy Khi tiếng gió nức nở  nói hết sợ hãi và vui sướng trong lòng Ta hiểu rõ  bản thân đã có sinh mệnh hoàn toàn mới Kiêu ngạo như vậy,  kiên cường như vậy  cũng  cô đơn như vậy Chỉ có đêm dài vĩnh hằng làm bạn bên người Đồng hành của ta Hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua  đêm dài mênh mang Yêu nhau trong tiếng ca của loài cú *** Twilight đồng nhân, xuyên không, 1×1, ôn nhu vợ nhỏ công x độc mồm độc miệng không tự nhiên thụ, ấm áp, HE Spoil: Giáo sư sau khi bị Nagini cắn, chấm dứt sinh mạng mình thì lại mở mắt ra với 1 sinh mạng mới, Allan Prince, thiếu gia của 1 gia tộc lâu đời ở Anh quốc, và cũng giống như bộ Vu sư nhà bọn ta thì giáo sư cũng vì thức tỉnh phép thuật muộn mà bị phép thuật bạo phát và không ổn định, đành phải chọn dọn tới Forks để tìm nơi che giấu mình và tìm hướng giải quyết. Trước đó vì hứng thú du lịch nên giáo sư bất hạnh đụng phải Volturi dẫn đến mở đầu cho việc khơi lại 1 "bí ẩn" đã bị giấu đi trong quá khứ. Sau khi dọn tới Forks, giáo sư đã gặp được gia đình Cullen và đặc biệt là mỹ nam Edward của chúng ta, bắt đầu cuộc sống trung học đầy kịch tính, cuối cùng còn khơi ra được bí mật kia, hồi sinh cho ông nội mình, và chúng ta có HE với cả bánh bao. Nói chung thì nội dung có chỉnh sửa khác nhiều so với nguyên tác Twillight nhưng cũng khá không đến nổi nào, đọc giải trí vẫn ổn. Mời các bạn đón đọc Mộ Sắc Thần Quang của tác giả Lãng Thấm.