Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Nam chính là của nữ chính rồi, vậy nam phụ về đây em yêu thương. Thật sự thì câu này rất đúng với truyện này luôn đó. --- [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao! [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah) [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả! [Đàn Diệp]: Của độc giả! [Tác giả phản hồi]: Của mị! [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị! [Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu! Nữ chính Diệp Đàn sau một hồi bình luận giành giật nam phụ với tác giả, không biết rốt cuộc là cô may mắn hay đen đủi, cô nhận được một hộp bưu phẩm mang đến tận nhà, mở ra là một mỹ nam tử tóc dài áo trắng yên tĩnh ngủ yên trong quan tài. Bưu phẩm đó là chính nam phụ kiêm nam thần Phạm Huy mà Diệp Đàn đã đôi co tranh giành với tác giả. Nhưng do sự bất đồng ngôn ngữ của cô và mỹ nam nên Diệp Đàn còn định đem “gửi hoàn” quan tài bưu phẩm này đi vì ngỡ là bị ai đó đùa dai, rất lâu sau Diệp Đàn mới biết được thân phận người kia. Và sau đó cô điên cuồng mừng phát điên lên được. Phạm Huy là thượng thần canh giữ kết giới Thương Sơn, sau lần dùng thân mình bảo vệ kết giới không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, linh khí cạn kiệt, còn có một cô gái rất ngốc nữa, toàn nói những lời y không hiểu được. Sự bất đồng ngôn ngữ của hai người mang lại cho người đọc biết bao nhiêu chuyện để cười, nhưng may mắn Phạm Huy học nhanh hiểu nhanh, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới này. Phạm Huy ở thế giới này được Diệp Đàn lấy cho cái tên là Ngọc Bạch Y, tuy nhiên mình sẽ gọi y là Phạm Huy thôi ha, nhiều sẽ loạn mất. Phạm Huy nói ở thế giới kia có cả muôn vạn chúng sinh cần y bảo hộ, nhưng ở thế giới này chỉ có cô gái nhỏ này cần y bảo vệ thôi, tránh cho cô lại trốn vào góc khuất rồi khóc một mình. Sau đó tình cảm cả hai cứ theo dòng chảy thời gian, đều đều êm ả rồi đến khi bất chợt nhìn lại thì nhận ra đã đặt người kia ở một vị trí quan trọng trong tim. Một thượng thần “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai” tuổi, thích bay hơn thích đi bộ dấn thân vào showbiz sẽ hài hước cỡ nào? Mời bạn đọc thử. “Ngọc Bạch Y im lặng không nói lời nào, bất luận là đứa bé kia nói cái gì. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân mình có hơi lớn tuổi hơn so với Diệp Đàn, còn lại đều rất xứng với cô gái này đấy chứ. Không phải người khác cũng bình luận là, soái ca anh tuấn lạnh lùng phải đi cùng với mỹ nữ kiêu ngạo sao? Nói chung rất đẹp đôi.” => Vâng, anh hẳn là chỉ HƠI lớn hơn xíu thôi, còn đứa bé kia anh nhắc đến là tình địch, đến ba nữ chính lần đầu gặp anh cũng kêu là nhóc :v -- Một thượng thần xuất thân Long tộc ngay thẳng nói với Diệp Đàn “Tính rồng vốn dâ*.” một mực phá vỡ hình tượng cao quý lãnh diễm vốn có. Một thượng thần “sống ngàn năm ít yêu thích thứ gì” một mực bám theo Diệp Đàn lừa cưới, lừa cưới được rồi thì hết bám dính lấy vợ lại muốn cho cả thiên hạ biết y có vợ rồi, một show phỏng vấn nói bao nhiêu câu đều có thể "tổ lái" tới vợ. :v :v --- ”Nam thần, anh biết kết hôn là gì không?” "Ở cùng một chỗ.” “Anh nghĩ đơn giản vậy sao?! Kết hôn là chuyện rất quan trọng a!” “Ở chung một chỗ cũng rất quan trọng.” Do đó kết hôn = ở chung một chỗ. “… Nam thần lúc các anh làm thần tiên không phải là không cho phép yêu đương gì đó à?” “Có thể.” “Không ảnh hưởng gì đến tâm đạo sao?” “Có song tu mà.” --- Tuy ban đầu Diệp Đàn còn chút do dự vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sợ một ngày Phạm Huy sẽ rời đi, nhưng với thế tấn công dồn dập của Phạm Huy, nam thần lạnh lùng của lòng mình lại suốt ngày nói lời ngọt ngào thì làm sao Diệp Đàn chống lại nổi, nên kết quả là các nhân vật phụ của truyện trở thành nạn nhân bị cặp vợ chồng này ngược đãi. Phạm Huy nói lời ngon tiếng ngọt lời thề hẹn làm người đọc là mình tim đập chân run theo, đây mà là thượng thần cao quý lãnh diễm bất khả xâm phạm gì chứ, phim truyền hình làm Phạm Huy ngây ngô ngày nào trở thành tình thánh rồi. ”Tôi vì em mà đến, cô gái của tôi.” “Nếu như thế giới không có bài xích, rất muốn bên cạnh em mãi”. Nhưng phần linh khí mà Phạm Huy mang theo quá mạnh, chúng làm biến động thế giới này, làm thế giới này bài xích sự tồn tại của Phạm Huy, vậy họ vượt qua như thế nào để được bên nhau mãi đến cuối đời, các bạn đọc sẽ biết thôi, spoil là tội ác. :v :v Đây là một truyện mang hơi hướng hơi tưng tửng do được biên tập kiểu lầy, thích hợp cho team dễ tính, yêu đời yêu sủng yêu màu hồng nam tánh và thích đạp xe đạp dưới mưa lắm đó nha. -- Một vài trích đoạn nữa từ truyện: Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.” Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!! Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!! Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận. Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.” Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn. Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn. Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.” Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!! Ba Diệp: Mất dạy!!!! -- Diệp Đàn cầm chìa khóa đi ra cửa, cô nghĩ một chút, quyết định tiến lên phía trước ôm lấy Ngọc Bạch Y, sau đó nhẹ nhàng buông ra, lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: “Anh ở nhà chăm sóc cho phạm huy nhỏ và đàn diệp nhé, khoảng giữa trưa tôi sẽ về.” “… Được." Diệp Đàn yên lòng xoay người đi đến thang máy, lúc ở bãi đổ xe, cô mở cửa xe ra, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ. Diệp Đàn bị dọa sợ thiếu chút nữa hét lên. “Nam thần anh làm gì thế!” Diệp Đàn nhìn xuống ghế sau, phát hiện phạm huy nhỏ và đàn diệp đều có mặt, bốn ánh mắt căng tròn nhìn cô không chớp. Diệp Đàn lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó dở khóc dở cười hỏi Ngọc Bạch Y: “Tại sao… nam thần anh và bọn nó đều ngồi ở đây?” Hồi nãy hắn vừa đồng ý với mị mà không phải sao? Ngồi yên ở nhà đợi mới phải chứ (no=O=). Ngọc Bạch Y im lặng thắt dây an toàn, sau đó ngồi ngay ngắn, hắn bình tĩnh trả lời: “Sợ em nhớ con chó.” Phạm huy nhỏ: … Ngươi có bản lĩnh leo lên xe mà không có bản lĩnh thừa nhận a! Chỉ biết lợi dụng chó! Diệp Đàn: “Tôi không nhớ nó đâu, nó chỉ biết nuôi mèo tôi không thèm nhớ.” Ngọc Bạch Y nghe vậy im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Đàn ở ghế lái, cô ấy đang thắt dây an toàn cho mình, ngón tay thật bé nhỏ, mới nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn, giọng nói cũng nhạt, bổ sung thêm năm chữ đơn giản: “Tôi sợ tôi nhớ em.” Tôi sợ người khác tổn thương em, rồi em sẽ đi đến chỗ nào đó để khóc, bên cạnh em lại không có ai. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“. “Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?” Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?” Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?” “...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“. Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!” “Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...” Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Một Nam Phụ của tác giả Ngũ Gia Bì Đản.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tư Thái Cung Phi - Thanh Triệt Thấu Minh
Một câu giới thiệu tóm tắt: Quý nữ thế gia xuyên qua sống một cuộc sống thanh nhàn trong hậu cung. Hoàng đế: Nếu Hoa Phi là Hoàng hậu, kiếp này của trẫm quả thật không sai lầm. Hoàng hậu: Hoa Phi không phải là mối uy hiếp, Thục phi mới chính là cây đại thụ trong cung. Thục phi: Hoa Phi muội muội mọi thứ đều vô cùng tốt, chỉ là, mệnh không tốt. Trịnh Phi: Xem ra bổn cung không giết chết những tiểu tiện nhân tìm đường chết kia là không được mà! Hoa Phi muội muội, ngươi đừng ngăn ta! Ninh Quý tần: Hoa Phi tỷ tỷ nếu không có con, có thể chúng ta sẽ là tỷ muội tốt. Hoa Thường: ... Mời các bạn đón đọc Tư Thái Cung Phi của tác giả Thanh Triệt Thấu Minh.
Người Tình Trí Mạng - Ân Tầm
Nam chính lăng nhăng, bắt cá hai tay; nữ chính ngốc nghếch, bánh bèo Nhấn mạnh nghề nữ chính: Nhà tạo hương Hệ thống nhân vật: Lục Đông Thâm, Tưởng Ly, Thai Tử Tân, Tần Dịch, Nhiêu Tôn, Đàm Diệu Minh, Tưởng Tiểu Thiên, Tề Cương, Tả Thời, Phù Dung, Thanh Chi, Trần Du, Quý Phi, Vệ Bạc Tôn, Cảnh Ninh, Dương Viễn, Thương Xuyên, Cao Toàn, Julia, Đóa Á... *Nhà họ Lục: Lục Chấn Dương, Lục Chấn Danh, Lục Khởi Bạch. *Nhà họ Nhiêu: Nhiêu Nghị Chí, Nhiêu Cẩn Hoài, Nhiêu Cẩn Vũ, Nhiêu Tôn, Kiều Trân. *Nhà họ Hạ: Hạ Vận Thành, Hạ Trú. Cameo: Tố Diệp, Niên Bách Ngạn (Đừng để lỡ nhau), Lục Bắc Thần (Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc) Trên đời này có một thứ. Không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy hình, nhưng lại tồn tại ở khắp mọi nơi trên trời đất này. Mùi hương. Nó có thể chữa bệnh cho người trong yên lặng, lại có thể giết chết người ta trong vô hình. Nó ẩn nấp dưới từng lớp da thịt, trở thành hơi thở của bạn, khiến cho bí mật của bạn không có chỗ trốn. Cô là một nhà tạo hương, vì sở hữu một khứu giác trời sinh nhạy cảm nên được mệnh danh là bậc thầy hương thơm hiếm có trên đời, thế nhưng vào lúc danh tiếng lẫy lừng nhất, cô bỗng bất ngờ mai danh ẩn tích... Anh là một doanh nhân của Lục Môn, vì những hành động quyết đoán và những mưu kế khôn lường, được mệnh danh là chiến thần của giới thương nhân, nhưng ngay vào lúc chuẩn bị ngồi lên đỉnh cao quyền lực thì bỗng rơi vào vòng khốn đốn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc... Cô rong ruổi trên đại mạc, ẩn mình chốn cao nguyên. Anh tung hoành trên thương trường, thâm nhập vào nơi tận cùng của nhân tính. Gặp gỡ, tất cả đều không phải là ngẫu nhiên. Một bí kíp chế tạo mùi hương đã thất truyền ngàn năm bất ngờ tái xuất giang hồ, một tấm Giang sơn đồ ẩn chứa tà khí... Một cổ thành ngàn năm ẩn mình dưới nước sâu, một quan tài thần bí trôi nổi trong hang động. Gỗ tương tư của đôi trai gái si tình, một cô đào kép thật giả giả... Trùng trùng lớp lớp những sự kiện ly kỳ trông có vẻ chẳng hề dính líu tới nhau, kỳ thực đều gắn chặt với mùi hương. Người không thể trốn tránh mùi hương, thế nên, tôi có thể kiểm soát người trong thinh lặng. *** Từ đầu bộ truyện đến giờ là chuyên sâu về lĩnh vực mùi hương, nếu như ngược dòng thời gian về với "Dụ tình" thì mình nhớ có một nhân vật phụ là một nhà điều chế hương, nếu như khi đó chỉ là một nhân vật phụ thì bây giờ Ân Tầm đã nâng chủ đề mùi hương thành nhân vật chính khi nữ chính của chúng ta Hạ Trú (đầu truyện là Tưởng Ly) là một nhà sáng tạo mùi hương. Đề tài này là một đề tài chưa hẳn hiếm nhưng cũng khá mới lạ trong giới ngôn tình. Hiện tại bộ truyện đã đi được một phần ba chặng đường với lối viết quen thuộc nhưng cách dùng từ luôn đổi mới và sáng tạo của Ân Tầm làm các bạn độc giả ruột nhà Tầm phấn khích và hào hứng.   Mời các bạn đón đọc Người Tình Trí Mạng của tác giả Ân Tầm.
Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) - Chân Lật Tử
Xuyên qua thành cung phi không được sủng ái? Tiết Bích Đào quyết tâm: Tranh đấu! Đương nhiên phải tranh đấu! Học hỏi tinh thần người bán dầu rong, Nàng đem kỹ năng tranh thủ tình cảm này luyện tới mãn cấp, cuối cùng tạo thành tuyệt kỹ kinh thế: Độc bá hậu cung! Nguyên Trưng đế [Mặt không cảm xúc]:  Trẫm là cái hồ lô* đó sao? Tiết Bích Đào [Cười nịnh nọt]: Đương nhiên không phải! Hoàng thượng ngài chính là cái nắp đồng tiền của hồ lô, giá trị rất lớn nha! * Lời người edit: Hồ lô ở đây chắc là cái hồ lô đựng dầu của người bán hàng rong =)) Triều đại không có thật trong lịch sử, những đọc giả thích thực tế xin cân nhắc trước khi đọc ~ Nhân vật chính: Tiết Bích Đào/ Nhân Vật phụ: Tiểu Tiểu Giới thiệu của editor: Tiết Bích Đào trong khi đang chơi game thì vô tình đắc tội với NPC, nên phải nhận một nhiệm vụ đặc biệt: Xuyên qua một triều đại lạ, tiến cung làm hậu phi, dùng khả năng của mình và sự hỗ trợ của hệ thống để chiếm được sủng ái của hoàng đế. Nếu bạn thích nữ chính thông minh, thích nữ chính được sủng sinh kiêu, thích coi nữ chính phát huy cái gọi là sủng phi thì mời ghé vào =)) *** Ta còn một nhũ danh là Sủng nhi. Phụ hoàng từng nói, ta là con cưng của toàn bộ triều Đại Nguyên. Nhưng mà từ khi mình bắt đầu ghi nhớ được, ta đã cảm thấy phụ hoàng và mẫu phi rất thần bí. Cung nhân đều nói rằng hai người đã về cõi tiên, ca ca lại thường xuyên lén lút mang theo ta quanh đi quẩn lại, chạy đến rất nhiều chỗ đẹp trong cung ngoài cung, đi tìm bọn họ. Ta đoán, nhất định là bọn họ len lén chạy ra ngoài chơi, lại không muốn mang theo ta và ca ca. Bọn họ trông chẳng giống với người trong tranh - Dực Khôn cung có một bức họa, ca ca nói rằng gọi nó là "Ảnh gia đình". Trong bức họa kia, ta vẫn còn nhỏ, được mẫu phi ôm vào trong ngực, nhìn trông thật nhỏ - thế nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ chính là phụ hoàng và mẫu hậu. Có lẽ là vì ánh mắt bọn họ nhìn ta rất ấm áp. Hì hì, hoàng thúc từng khen ta, nói cảm giác của ta cũng nhanh nhạy như thúc ấy. Hoàng thúc thật là tự luyến quá đi!   Mời các bạn đón đọc Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng) của tác giả Chân Lật Tử.
Hiền Hậu Thực Nhàn - Nhất Thụ Anh Đào
 Nhắm mắt mở mắt một cái đã biến thành Hoàng hậu, xung quanh là lão công hoa tâm, bà bà hung hãn, phụ thân cặn bã, mẫu thân vô dụng, còn có một tên Vương gia cữu cữu phúc hắc thích nhảy vào giữa chừng.      Đột nhiên cảm thấy lạnh người, bản cung chỉ muốn những ngày nhàn nhã sao lại khó đến vậy?      Kỳ thật đây là một câu chuyện về nữ chiến sĩ sau khi xuyên qua tranh đấu với đủ loại người cực phẩm, cải tạo đám vô dụng, dốc lòng vì sinh mệnh Đại Tề. *** Hoàng hậu Triệu Yên Dung bị người khác hãm hại, vu tội trù yếm hoàng thượng mà bị giam lỏng tại cung Chiêu Dương điện của mình. Tất cả nô tài trong Chiêu Dương điện đều bị người khác mua chuộc hòng khiến cho Hoàng hậu sống không bằng chết ở đây. Lúc hoàng hậu đang ngoi ngóp thì nữ chính chúng ta xuyên vào. Chị là cảnh sát hay đặc công gì gì đấy, bị máy bay rơi nên xuyên về đây. Sau khi hoàng hậu tỉnh lại (nữ chính đã xuyên vào) thì bắt đầu xử lí bọn nô tài, tát cho sủng phi của hoàng đế một bạt tai rồi tìm cách giảng hòa với hoàng đế. Trước khi nữ chính xuyên về, hoàng hậu là cháu của cửu cửu kiêm luôn bạn hoàng đế, anh hoàng đế này lúc chọn chị làm hậu cũng muốn có một người vợ có thể giúp đỡ mình. Nhưng xui cái là vào đêm tân hôn, chỉ vì một câu nói của chị mà mối quan hệ giữa thái hậu, Ngụy thái phi và hoàng đế căng thẳng. Thế là chị chả được lòng ai từ hoàng đế, Chương thái hậu và Ngụy Thái phi. Sau này khi nữ chính chúng ta đã xuyên vào thì bắt đầu công việc vỗ mông hoàng đế, đấu trí với thái hậu và dàn sủng phi. Về nữ chính – Triệu Yên Dung: chị này được cái tỉnh táo và mồm mép không ai dám đụng )). Lúc đối mặt với hoàng thượng chị ấy luôn biết mình chỉ là cấp dưới phải làm theo lời boss là hoàng đế mà thôi, chứ mãi về sau mới có tình cảm. Đọc truyện thích nhất mấy màn đấu trí với Thái hậu với xử lí mấy em phi. Chị này muốn đi trên con đường hiền đức nên chỉ hiền lắm, ai đụng vào chị thì chị trả lại 10 thôi, lát sau còn lập cả một bàn mạt chược với mấy em phi tần. Nam chính – Lý Duệ: sau khi gặp lại nữ chính thì anh mới bắt đầu để ý chị vì anh cảm thấy đây mới đúng là cô vợ mà anh cần tìm, có thể đấu trí với thái hậu, phối hợp ăn ý với mình, còn gì hơn nữa chứ. Dần dần thì bị chị thu hút, anh ấy còn nhận mình bị chị bẻ “cong” nữa kìa, không hề đụng vào mấy em phi tần khác luôn. À điểm trừ cho anh này chính là đặt niềm tin sai người, rõ ràng là anh ấy biết rõ nhưng cứ cố tình trốn tránh, chính vì thế mà suýt mất đi đứa con gái đầu lòng của mình. Hừ. Về mấy nhân vật phụ, trong truyện có Bùi Hầu vô cùng bao che khuyết điểm người nhà, dì nữ chính vì muốn chăm sóc cháu mình mà chịu thiệt gả cho anh rể để mẹ chồng chèn ép, yêu thiếp cưỡi lên đầu, chồng thì cướp hết của hồi môn của mẹ mình để lại, Vinh Vương một lòng một dạ, Ngụy cô nương thông minh đáng yêu. Truyện này nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần gay cấn. Nhưng mà cuối cùng thì người có lòng đều đến với nhau, kẻ ác thì gặp quả báo. Nhẹ nhàng thế nào, gây cấn thế nào thì mời các bạn tự trải nghiệm nhé, một đứa cuồng ngọt sủng như em vẫn nuốt được mà nên yên tâm ạ. Truyện cung đấu em đọc chưa được một bàn tay nên không biết truyện này đã đủ chuẩn cũng đấu chưa. Nghe nói bộ này giống với bộ Thế nào là hiền thê, mà em chưa đọc bộ đó nên không biết như thế nào. Lần đầu em viết review nên chả ra cái ôn gì cả, xin các bác thứ tội  :( ________________ “Thái hậu thấy không nên nói thêm gì nữa, chỉ có thể đổi đề tài. “Phụ thân thân sinh của người cư nhiên vì một kĩ nữ mà tranh chấp với người khác ở ngoài phố, thật là buồn cười. “Đúng vậy.” Hoàng hậu nhưng thật thoải mái thừa nhận điều này, “Phẩm hạnh phụ thân trong chuyện này quả thật không đúng, cho nên mẫu thân ta mới cùng phụ thân cùng cách. Phụ thân chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, mới có thể bị người khác đánh mất mặt như vậy, nếu đổi là phụ thân của mẫu hậu, chính là ngoại tổ phụ của chúng ta, xuất râ một phen đao giết heo, đừng nói là vài nam tử nhàn hạ,cho dù có đến mười hai mươi cũng không làm gì được.” Chương Thái Hậu tức giận đến chút nữa ngất xỉu.”   Mời các bạn đón đọc Hiền Hậu Thực Nhàn của tác giả Nhất Thụ Anh Đào.