Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chào em Như Hoa

Chào em, Như Hoa là câu chuyện vô cùng hài hước về cặp đôi oan gia Lỗ Như Hoa và Văn Sơ. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược. Chàng kiêu ngạo, nàng mặt dày. Chàng châm biếm, nàng mỉa mai... Và câu chuyện của cặp đôi oan gia này sẽ diễn biến ra sao?... Và còn rất nhiều điều thú vị về cặp đôi oan gia này đang chờ đón bạn trong Chào em, Như Hoa.   *** Một cô gái yêu tiền hơn sinh mạng. Từ việc đóng vai nhân vật hoạt hình, cosplay theo đủ phong cách để chụp ảnh lưu niệm lấy tiền đến việc bán đĩa phim con heo tại cầu vượt, các hầm đi bộ hay mặt dày gõ cửa từng phòng trong kí túc xá nam sinh để bán đồ chuyên dành cho nam, không việc gì là cô không làm. Từ máy sấy nhỏ gọn tiện lợi đến nước hoa, dầu dưỡng tóc, dao cạo râu, thậm chí là cả... quần lót CK, không có gì là cô không bán. “Đồ con gái tham tiền hám của” - đó là suy nghĩ đầu tiên mà Văn Sơ, một anh chàng công tử kiêu ngạo, dành cho cô. Cô gái đó chính là Lỗ Như Hoa. Như Hoa, tân sinh viên khoa kiến trúc của Đại học S, vì cha mẹ mất sớm nên cả Như Hoa và Tự Ngọc - em trai sinh đôi của cô - phải nương tựa vào nhau để sống, tiền của cha mẹ để lại không nhiều nên Như Hoa làm đủ mọi cách để kiếm tiền cho cả hai chị em học đại học. Trái ngược với hoàn cảnh của Như Hoa, Văn Sơ lại là một công tử con nhà giàu chính hiệu, anh mới quay về từ Pháp và bị gia đình ép vào học tại khoa Sơn dầu của đại học S để trải nghiệm một cuộc sống sinh viên đích thực. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược, dường như Văn Sơ và Như Hoa đã được định sẵn là “oan gia” ngay từ lần đầu tiên gặp mặt: Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm. Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ răng: “Đây - Hình - Như - Là - Ký - Túc - Nam - Sinh!”. “A... tôi biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” “Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?” “Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả! “Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái, không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ! “Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà. Thật ra tôi cái gì cũng có, ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”. “Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng có trách.” ... “Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”. *** Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.   Như Hoa, sinh ra có lẽ mang kì vọng của cha mẹ, xinh đẹp như hoa, được nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ, bố mẹ cô mất sớm, để lại cô cùng cậu em sinh đôi_ Tự Ngọc, bị bệnh tim bẩm sinh. Từ bé, cô đã phải lăn lộn, không nghề gì không làm, không thứ gì không bán, từ cosplay nhân vật hoạt hình, bán đồ gia dụng lặt vặt, đến đĩa phim con heo, bao cao su hay thậm chí là gõ cửa từng phòng kí túc xá nam bán đồ nam. Hơn chục năm trong nghề bán hàng đã rèn luyện ra một Như Hoa mặt dầy hơn cả tường thành. Cô yêu tiền hơn sinh mạng, vì chỉ có tiền hai chị em cô mới có thể tiếp tục học đại học, tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục sống. Bên trong vẻ phớt đời, hớn hở, bộ mặt dầy hơn cả da trâu, là một ý chí kiên cường, mạnh mẽ không ai sánh được. Văn Sơ, anh chàng công tử nhà giàu, mới đi du học ở Pháp về, nói tiếng Trung câu được câu chăng, coi tiền như rác. Bố anh chàng lo cậu con quý tử quên gốc nên đã “tống” cậu vào khoa sơn dầu của Đại học S để trải nghiệm đời sống sinh viên và học tiếng Trung. Ngày đầu Văn Sơ gặp Như Hoa, là trong trạng thái không mảnh vải che thân, đập vào mắt cô là cả tiểu PP tròn bóng láng. Nguôi giận chưa được bao lâu, Văn Sơ lại nhận được cuộc điện thoại của Như Hoa, nhờ anh chăm sóc cho chú bé nhà tôi nhé. Văn Sơ vốn dốt tiếng Trung, liền tự động hiểu nhầm, “tiểu… của tôi không đến lượt cô quan tâm”!!! Không bị bắt gặp trong trạng thái áo rách quần manh thì cũng bị mất mặt, cộng thêm sự yêu tiền như mạng của Như Hoa, ấn tượng của Văn Sơ đối với cô, chẳng có gì ngoài đồ con gái ham tiền hám của !!! Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, em trai của Như Hoa_Tự Ngọc cùng phòng kí túc với Văn Sơ còn chưa tính, cô lại còn như ruồi muỗi, ngày ngày lượn lờ ở kí túc nam sinh. Ở đại học S, bạn có thể không biết số cứu hỏa 119, nhưng tuyệt đối phải biết số của Như Hoa. Trời nắng sao? Có kem chống nắng, nước khoáng, quạt các loại. Lạc đường sao? Có bản đồ Mất ngủ sao?  Có dầu thơm trị mất ngủ Đang đêm mà đói? Có dịch vụ cung cấp đồ ăn tận nơi. Thậm chí, ngay cả Băng vệ sinh cũng đã được nâng cấp lên thành đồ lót giày siêu dính siêu hút nước siêu bền !!!. Tóm lại, gọi cho Như Hoa, muốn gì cũng có! Văn Sơ càng cố gắng khinh bỉ, xỉa xói cô bao nhiêu, lại càng chú ý cô bấy nhiêu. Để rồi tới khi, anh chợt nhận ra anh đã thích cô từ lúc nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Phải mất bao nhiêu dũng khí, Văn Sơ mới dám thổ lộ tình cảm với Như Hoa. Anh tặng cô con búp bê thủy tinh cầm đĩnh vàng đang híp mắt cười y hệt cô, lòng tràn ngập hy vọng, vui sướng vì tình yêu đầu đời, có thể công khai khoác tay Như Hoa đi khắp nơi, giới thiệu cô là bạn gái anh. Nhưng mọi chuyện vốn không êm đẹp như vậy. Ngay ngày hôm sau, ảnh của Văn Sơ cùng 9 nam sinh khác bị dán lên bản tin trường, ảnh của 10 hotboy, cần mua xin liên hệ… Lỗ Như Hoa.  Đầu Văn Sơ như nổ ầm một cái, hóa ra cô ta là người như thế, cô ta tham tiền đến bất chấp thủ đoạn anh luôn biết rõ, là anh si tâm vọng tưởng, là anh tự mình đa tình, giấy phút ấy, Văn Sơ như phát điên. Lúc anh gặp cô, cô đang cô đơn đứng giữa ngã tư đường, khoác trên mình một chiếc áo jacket đã bạc màu giữa trời đông giá lạnh. Bóng dáng cô nhỏ bé tới mức không nỡ nhìn. Cô thế nhưng lại đang chào mời bán phim con heo!!! Máu nóng bốc lên đầu, làm Văn Sơ không nghĩ gì được nữa. Anh ném đi con búp bê thủy tinh mình tự tay mua cho cô, ném đi chiếc ba lô Tự Ngọc thức mấy đêm vẽ kiếm tiền  tặng cô, ném đi chiếc khăn quàng cô tặng anh đêm Noel, cố dập tắt tình yêu mới chớm nở của hai người. “Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi yêu cô, nhưng… có lẽ là sai lầm.” “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”. Từng câu từng lời như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Như Hoa, làm cô không có cách nào hô hấp, hoàn toàn chết tâm. Cô đột nhiên, không còn muốn giải thích gì nữa. Sau đó, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, dù anh đã rất cố gắng xin lỗi, nhưng không có kết quả. Như Hoa sợ tổn thương, sợ xa cách, cô không đủ can đảm để tiếp nhận thêm một chút tình cảm mập mờ nào nữa. “Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?” Văn Sơ tuyệt vọng, anh xin cô cho mình được vẽ cô một lần, nhưng nhìn cô ngủ mê mệt đến nỗi anh không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, từ Tự Ngọc, anh mới biết đến hoàn cảnh của cô, mới hiểu vì sao cô lại làm việc cật lực, hiểu tại sao cô yêu tiền, hiểu vì sao Tự Ngọc không thể giúp cô việc nặng nhọc gì. Văn Sơ càng hiểu, lại càng yêu Như Hoa, anh tiếc thương cô, cũng khâm phục cô, anh hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn nào mà bám theo cô. “A… Tâm Thành, cậu xem ảnh gái gú suốt cả buổi chiều, nhỡ mà Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Đối với cậu thì không hề gì, nhưng cô ấy cảm thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”. Mỗi đêm anh đều thức đan khăn cho cô, đầu tiên thì rối như sợi mì, đoạn sau mịn màng hơn, đoạn cuối còn bồi thêm mấy bông hoa xiên xiên xẹo xẹo, nhìn vẻ mặt của Văn Sơ kìa, không khác gì tiểu thiếp ngày xưa đan áo đợi phu quân về sủng hạnh ! Chỉ cần Như Hoa thích, đến thêu hoa Văn Sơ anh cũng làm ! Còi xe của Như Hoa bị hỏng, Văn Sơ kiếm cho cô một con búp bê kêu te te buộc vào xe, còn không quên tròng vào câu, em cứ bóp nó thoải mái, cứ coi như đang đánh anh ấy !! Một Văn Sơ toàn tâm toàn ý, yêu cô đến mức ỷ lại như thế, Như Hoa không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối được anh. Lần đầu tiên trong 19 năm, cô cảm nhận được sự ấm áp mà tình yêu mang lại, được trải qua cái cảm giác ỷ lại, vui mừng khi có người chăm lo đến mình, có một bờ vai rộng lớn cho cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một Văn Sơ như thế, cô cũng muốn giữ anh cho riêng mình. Sự cách biệt giàu nghèo, địa vị xã hội,cùng sự non nớt của Văn Sơ, và nỗi tự ti của Như Hoa, nhiều lần đã khiến họ hiểu nhầm nhau, làm tổn thương nhau. Nhưng rồi họ cũng lại phát hiện ra, họ không thể sống thiếu nhau. Một Văn Sơ tài hoa nhưng kích động, một Như Hoa điềm tĩnh, mạnh mẽ, thực tế, tưởng như không liên quan nhưng thực ra lại là mối lương duyên trời định. Ở bên Như Hoa, Văn Sơ từng ngày một trưởng thành, anh cho Như Hoa sự ấm áp, là người yêu cô không thể rời bỏ. Trong truyện, không thể không nhắc đến Lỗ Tự Ngọc. Tự Ngọc, thanh khiết tựa tên, ôn nhuận như ngọc. Mỗi ngày, cuộc sống của cậu như đi mượn, cậu không có thời gian để ghét bỏ ai, cậu trân trọng từng phút giây, được sống, được hít thở, đã là một niềm hạnh phúc. Như Hoa vì Tự Ngọc mà mạnh mẽ, Tự Ngọc vì Như Hoa mà sống. Tình cảm của hai chị em cô, là tình thân, tình chị em khăng khít, không thể chia lìa. Tự Ngọc ra sức tác thành cho Văn Sơ, vì anh muốn chị mình được hạnh phúc, để dù mình có rời đi, Như Hoa cũng sẽ không cô đơn trên thế giới này. Cuối cùng, ông trời đã không phụ lòng người tốt, Tự Ngọc vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục vẽ, có thể tiếp tục nhìn Như Hoa hạnh phúc. Kết thúc truyện, là cái kết trọn vẹn, viên mãn cho tất cả mọi người. Như trong truyện hay có câu “Họ sống với nhau hạnh phúc mãi về sau”. Chào em, Như Hoa, chỉ đơn giản là câu chuyện giản dị về Như Hoa, một cô gái không mong manh yếu ớt như hoa, nhưng lại xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai. Truyện là bài học nhân văn nhẹ nhàng về tình yêu. Hãy mạnh mẽ và sống đúng với bản thân mình, sẽ luôn có một người sinh ra giành cho bạn, nâng niu, trân trọng bạn suốt cuộc đời. Mời các bạn mượn đọc sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời (Bạn gái tôi đáng yêu nhất trên đời) - Xa Li Tửu
Văn án: Một ngày nọ, bạn cùng phòng thảo luận nữ sinh đáng yêu nhất phải hội tụ những yếu tố gì? Từ đầu tới cuối, Tô Lâm không hé răng nửa lời, chờ mọi người nói xong, mới khinh thường cười nhạo một câu, “Theo mấy cái tiêu chuẩn này của chúng mày, chỉ cần lớn lên xinh đẹp một chút, thấp thấp ngốc ngốc một chút, đều có thể gọi là đáng yêu.” - Sau đó, khi cậu chọn tiếng Pháp làm môn học tự chọn, lại cảm thấy có người đang chọc chọc vào lưng. Quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ. Mắt to, da trắng, lớn lên thật dễ nhìn, chiều cao hơi khiếm tốn, thoạt nhìn... vừa ngốc lại vừa manh… Lộc Viên Viên nhìn gương mặt tuấn lãng của nam sinh, thật cẩn thận hỏi: “Bạn học à, ngại quá, cậu có thể nhường một chút… tiến vào trong một chút không?” Thanh âm rất nhỏ, âm sắc cùng người thật giống nhau, mềm mềm mại mại. ................... Mẹ nó đáng yêu quá đi. Trái tim Tô Lâm đập mạnh đến muốn bệnh. Cậu cố không để bản thân kích động, liếm liếm môi: “Được thôi, nói cho tớ tên của cậu, tớ liền tiến vào.” *** "Bạn gái đáng yêu nhất trên đời" là bộ truyện mình đọc cv khá lâu rồi nhưng dư âm vẫn ngọt ngào quyến luyến khi nhớ lại. Bởi vì, đúng như tên gọi, nội dung câu chuyện vô cùng sủng ngọt và đáng yêu. Chỉ đơn giản kể về một nam thanh niên kiêu ngạo, "tự vả" mặt tìm cách ăn sạch cô gái nhỏ mềm mại mà thôi. Thật sự, nếu mình là nam chính Tô Lâm thì cũng sẽ rất thích bạn nhỏ Lộc Viên Viên. Vì tác giả đã xây dựng từ ngoại hình đến tính cách của hai nhân vật chính quá dễ thương, đến mình là người đọc mà còn kềm lòng không được. Ngoài ra, còn có các nhân vật phụ khác cũng đáng yêu không kém nhé, nhất là đám bạn cùng phòng với Tô Lâm, phải nói là vui nhộn và hài hước quá thể đáng. Nhờ các nhân vật này mà câu chuyện trở nên hài hòa, vui vẻ và cuốn hút rất nhiều. Thế nên, nếu bạn thích một câu chuyện sủng ngọt như rót mật vào lòng thì không nên bỏ qua truyện này nhé. Thật may khi mình đọc là convert và bây giờ đã có nhà edit rồi nên mình có dẫn link cho mn luôn ạ. Chúc mn trung thu vui vẻ nha ???????? *** Tô Lâm cẩn thận nghĩ lại. Thật sự gần đây có lẽ là do quá bận, nên anh không chú ý tới Lộc Viên Viên đã cho anh những ám chỉ. Ngay ở ngày hôm trước, buổi sáng thứ sáu học tiếng Pháp. Tô Lâm cưỡi xe đi đón cô bạn gái nhỏ, đến nhà ăn mua đồ ăn sáng. Tất nhiên cô đi nhận sữa đậu nành. Hôm đó là ngày ba mươi tháng mười. Đến phòng học, khi cô đưa sữa đậu nành cho anh, biểu cảm rất tiếc nuối, một bên hút hộp sữa của cô một bên thúc giục anh: "Sắp đến giờ học rồi, học trưởng anh uống nhanh đi, nếu không sẽ đói." Anh uống xong. Bạn gái nhỏ lại than thở: "Haiz, vì sao trường học không thuận tiện đưa thêm tháng mười một chứ..... Rõ ràng mùa đông càng cần sữa đậu nành nóng hơn mà....." Lúc ấy trong lòng anh còn rất vui vẻ. Nhưng vẫn rất phối hợp, không lộ ra biểu cảm vui sướng gì. Ngược lại phụ họa cô mà cảm khái hai câu. Sau đó, Lộc Viên Viên đột nhiên thay đổi lời nói, biểu cảm biến đổi, vỗ vỗ bả vai làm anh yên tâm rồi nói không sao đâu. Khi đó anh không hiểu tại sao bỗng nhiên lại nói không sao. Vừa vặn đúng lúc Nghiêm Xuyên bước vào lớp, nên cũng không hỏi. .....Bây giờ anh đã hiểu. Lúc Tô Lâm mở cái hộp ra đang ngồi trên mặt đất. Lúc này đã hoàn toàn mở ra, anh nhìn chằm chằm cái máy làm sữa đậu nành có nhan sắc cực kỳ nổi bật rực rỡ, rất lâu mới đứng dậy, ngồi ở mép giường. Anh có chút không biết nói gì. Điện thoại trong túi áo rung lên. Thẩm Cố Minh: [Sinh nhật vui vẻ.] Thẩm Cố Minh: [Đi du lịch mấy ngày mệt quá, tối hôm qua không thức được đến mười hai giờ.] Tô Lâm tùy ý ấn vào trả lời. Tô Lâm suy nghĩ một chút, rất nhanh liền gõ chữ: [11 tặng quà mà cậu không thích nên làm sao bây giờ?] [Làm sao có thể ngay lập tức thật vui vẻ mà nói với cô ấy cậu rất thích?] Bạn gái của Thẩm Cố Minh tên là Thời Y, cùng học chung trường cấp ba, bình thường đều gọi hài hước là "11". Thẩm Cố Minh: [Tặng quà gì cho cậu?] Tô Lâm thành thật trả lời. Thẩm Cố Minh: [Có quà tặng là được rồi, còn không thích? Không phải chứ, sao cậu lại kén chọn như thế?] Tô Lâm: [.......] Thật ra không phải là anh kén chọn. Chẳng qua anh nhìn máy làm sữa đậu nành. Trong miệng bắt đầu hiện lên đau khổ. Thậm chí còn có ảo giác cả miệng đầy cặn bã đậu. Sau đó liền đặc biệt muốn đi đánh răng, không thể sinh ra nổi cảm xúc vui vẻ gì. Nhưng mà cái này làm sao nói cho cậu ta được..... Còn chưa nhắn trả lời, bên kia lại tới một tin nhắn. Thẩm Cố Minh: 【 Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha máy làm sữa đậu nành ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó chứ không nhịn nổi.】 Tô Lâm: "......"Anh không trả lời lại, trực tiếp khóa lại màn hình điện thoại, đứng dậy ra khỏi phòng ký túc xá. Anh suy nghĩ một chút, thật ra cũng không sao. Chỉ là thích sữa đậu nành mà thôi. Dù sao cũng đã thích hai tháng. Anh cũng nên tin tưởng mình thật sự thích nó. Đúng thế. Anh thích. Vừa điều chỉnh tâm trạng xong. Lúc đang chờ thang máy. Thẩm Cố Minh lại lần nữa gửi tin nhắn đến. [Thật ra cũng không khó. Trong đầu cậu chỉ việc nghĩ đến hôn cô ấy. Tốt nhất là tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Xem xem cậu có vui vẻ hay không.] Tô Lâm lên lầu khoảng chừng mười phút. Lộc Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ. Bởi vì buổi sáng có hơi lạnh, hai tay cô nhét vào trong túi áo khoác không lấy ra. Cô giẫm lên ô gạch ở trên mặt đất. Cô vừa đi qua đi lại xung quanh chín ô gạch. Vừa giẫm lên vừa đếm. Đến cuối cùng cô cũng không biết mình đã đếm được tới bao nhiêu. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa rồi ôm cái hộp lên lầu đang ở ngay trước mặt. Lộc Viên Viên quan sát nét mặt của anh mấy giây. Mặt mày nhàn nhạt, khóe môi thẳng, đôi mắt trong suốt, giống như.....cùng với trước đó đi lên không thay đổi gì. Nhưng mà bình thường hầu như anh cũng là dáng vẻ như thế này. Cô không nhìn ra anh là vui vẻ hay là không vui, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi: "Học trưởng, anh mở quà chưa?" Anh gật đầu: "Mở rồi." "Vậy anh thích không?" Lời nói là hỏi như vậy. Nhưng thật ra trong lòng Lộc Viên Viên rất chắc chắn. Trước đó cô mua ở trên mạng. Suy tư rất lâu. Tổng hợp lại nhiều phương diện mới nghĩ ra được món quá này. Thứ sáu hôm đó, cô còn đặc biệt nói mấy loại lời như "Sau tháng mười một trường học không phát sữa đậu nành nữa", làm nền trước một chút, để cuối cùng khi mở quà ra càng kinh ngạc vui mừng hơn. Cô nhìn Tô Lâm cong môi, đôi mắt đẹp híp lại một nửa, anh đưa tay sờ lên đầu cô, giọng nói cực kỳ cảm khái: "Thích chứ." "....." Cô còn chưa kịp nói cái gì, anh lại nhìn chằm chằm cô nói: "Em tặng, anh đương nhiên thích." Lúc anh nói lời này, đôi đồng tử sáng trong, loại tỏ vẻ vui sướng kia không thể diễn tả được. Ngoại trừ....không biết tại sao, ánh mắt của anh luôn dừng ở hướng.....trên đôi môi cô. Anh vẫn luôn cười, Lộc Viên Viên nhìn hồi lâu, mặt có chút đỏ. Bất kể thế nào đi nữa, dù sao chỉ cần anh thích là được rồi. Tô Lâm đưa tay về phía cô: "Đi thôi." Cô cầm lấy, cúi đầu xuống, cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Vui vẻ thì rất vui vẻ. Nhưng mà máy làm sữa đậu nành đã là món quà tốt nhất cô có thể nghĩ ra. Tặng món quà này xong, lần sinh nhật tiếp cô muốn đưa nhiều loại --- Hả? Đợi một chút. Vì sao lại nghĩ đến sang năm? Rõ ràng vẫn còn chưa qua năm nay đâu??? "....Hửm?" Tô Lâm kéo cô đến, quay đầu lại, biểu cảm có chút nghi hoặc: "Sao lại không đi?" "...." Mời các bạn đón đọc Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời (Bạn gái tôi đáng yêu nhất trên đời) của tác giả Xa Li Tửu.
Mảnh Vá Trái Tim - Đản Đản 113
Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện hôn nhân, nơi tình yêu thanh xuân mãnh liệt của Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Chức Tâm đã đi qua thật lâu, nơi họ gắn bó, san sẻ cùng nhau những ngày bình dị hạnh phúc mà cũng đầy đau khổ bởi sự ra đi của những đứa con còn chưa kịp chào đời. Khi người ta trẻ tuổi, người ta yêu nồng nhiệt, cho đi tất cả mà không hề biết tương lai có gì. Sự bồng bột ấy, đến khi tỉnh dậy trong bệnh viện sau mỗi lần sẩy thai, Chức Tâm mới thấy mình đã phải trả giá đắt đến thế nào. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện nhà quyền quý, nơi những đứa trẻ lớn lên trong khát vọng quyền lực, ước mong chứng tỏ mình để có chỗ dựa vững chắc mà không ngần ngại dẫm đạp lên máu mủ ruột thịt. Gia đình ấy đã tạo nên một Hứa Ngạn Thâm cố chấp đến tàn nhẫn với người vợ anh yêu thương hơn cả chính mình, để rồi tự tay anh làm tan vỡ cái hạnh phúc vốn đã mong manh của hôn nhân. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện tình yêu điên cuồng, nơi Chức Tâm vùng vẫy muốn thoát ra, nơi Ngạn Thâm giam cầm người con gái anh yêu bằng mọi thủ đoạn, nơi họ tổn thương nhau và cào rách vết thương của chính mình bằng sự hiện diện của kẻ khác. Tình yêu như thế là máu thịt, là linh hồn, là lẽ sống để họ có thể tồn tại. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện cuộc sống, nơi con người ta phải đối mặt với những lựa chọn bởi chẳng thể vẹn cả đôi đường dù tình yêu chưa bao giờ tắt. Cuộc sống ấy có những giây phút bình yên bên gia đình, có nỗi cô đơn tê tái, có đau đớn đến tuyệt vọng… Họ chỉ có thể đối mặt, với cuộc sống và với nhau để tìm kiếm một cái kết cho riêng mình. *** Lời bạt       Chức Tâm: Hạnh phúc là gì? Tiếc nuối là gì?       Cô Trúc: Hạnh phúc là một loại cảm giác, miệng mỉm cười, trái tim sẽ cảm thấy ngọt ngào. Tiếc nuối là cái hố trong lồng ngực trống rỗng, luôn muốn lấp đầy nhưng mãi chỉ là cầu mà không được.       Chức Tâm       Tháng 5 năm 2009       Hứa Ngạn Thâm đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt nghiêm trọng, một người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như anh vậy mà lúc này hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.       Hôm qua, Chức Tâm vẫn còn nũng nịu, cười rạng rỡ lôi người đàn ông cao lớn là anh đến căn nhà màu hồng mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, thê mà bây giờ cô lại đang nằm trong kia.       Sáng sớm, dưới tấm chăn trắng muốt ướt đẫm máu tươi.       Trong phòng phẫu thuật, một phụ nữ trung niên có dáng vẻ như bác sĩ bước ra, bà chưa kịp lên tiếng thì một người đàn ông cao to đã nắm chặt lấy áo phẫu thuật loang lổ máu của bà.       "Vợ tôi thế nào rồi ạ?" Giọng nói bình tĩnh nhưng thực chất đã sốt ruột đến sắp nổ tung.       Bác sĩ nuối tiếc nói với anh, "Ông Hứa, nhóm máu của con ông bà thuộc nhóm RH-, bây giờ lại xuất hiện tình trạng tán huyết với cơ thể mẹ, thai nhi đã chết lưu, chúng tôi phải làm phẫu thuật hút thai cho bà Hứa, cần ông ký tên."       Một nỗi đau xót tột cùng đánh anh gục ngã.       Con. . . chết rồi? Đứa con mà Chức Tâm ngày đêm trông ngóng, cuối cùng vẫn không thể sống được.       Rõ ràng không phải là một phụ nữ mê tín, vậy mà dạo gần đây cứ hễ mồng một, ngày rằm là Chức Tâm lại thành tâm lên chùa thắp hương. Bây giờ, cô cầu Phật gì đây, vái Bồ Tát gì đây?       Anh kích động muốn đập phá tất cả các chùa chiền, đền miếu!       Anh còn chưa kịp nói gì với bác sĩ.       "Sao lại thế này cơ chứ?" Mẹ anh gào lên.       Bà Hứa lao đến trước mặt bác sĩ, như muốn nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, cố sức nói, "Bác sĩ, bác sĩ có chắc không? Nghĩ cách nào đó được không? Có lẽ vẫn giữ được chứ?!"       "Cơ bản là không giữ được, không nghe thấy tim thai nữa."       "Xoạt xoạt xoạt" anh ký têm mình một cách dứt khoát, rồi đặt mạnh bút xuống bàn, "Bác sĩ, vẫn nhớ, bất kể tình huống gì, vợ tôi là quan trọng nhất! Nhóm máu của cô ấy là AB RH-, dù là nhỏ nhất cũng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì với cô ấy!"       Cô thuộc nhóm máu hiếm, tỉ lệ có cùng nhóm máu không tới 0,3 phần ngàn.       Bác sĩ gật đầu, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa đóng chặt.       "Sao lại thế này? Lần này đã mang thai được hơn bốn tháng rồi, sao lại sảy giống mấy lần trước được?" Mẹ anh không hiểu nổi, gương mặt trắng bệch, vẫn cố sức rên rỉ, "Sau này phải làm sao đây? Cả nhà chúng ta dựa cả vào con, nếu con không có con nối dõi, ông ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận nỗ lực của con bao nhiêu năm qua, cho dù con có làm trâu làm ngựa cho công ty, gia sản cũng không có phần của chúng ta. . . Mẹ lớn, mẹ ba, mẹ tư của con nhất định mừng lắm đây. . . " Mẹ anh càng nói càng tuyệt vọng, hết như không còn bất cứ tia hi vọng nào vậy.       "Im đi!" Anh hạ giọng gắt.       Vợ anh đang chịu đau đớn trong phòng phẫu thuật, bây giờ anh không muốn nói gì hết!       Trán anh cau lại đáng sợ, khiến ngay cả người mẹ sinh ra anh cũng lạnh sống lưng.       Nhưng, lấy hết can đảm, bà Hứa lầm bầm với con trai, "Thâm à, con đừng trách mẹ, theo mẹ thì con nên ly hôn với Chức Tâm sớm đi, đừng để nó làm lỡ tiền đồ của con. . ."       Ánh mắt anh lạnh băng.       "Mẹ biết. . . Thâm của mẹ là rồng, con không giống những đứa anh cùng cha khác mẹ chẳng lớn nổi đó của con, từ nhỏ, con đã rất tham vọng. . ." Tình yêu là cái gì chứ? Chỉ cần có thể leo lên được vị trí đó, con trai của bà muốn gì mà không được!       "Im. . . miệng!" Cho dù là mẹ đẻ, sự kiên nhận của anh cũng có giới hạn.       Bà Hứa bị hai chữ lạnh lùng như được rít ra từ kẽ răng làm cho hoảng sợ, ngậm miệng không nói nữa.       Cửa phòng phẫu thuật "tách" một tiếng, gấp rút mở ra.       "Không xong rồi! Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều trong lúc hút thai, ngân hàng máu không còn nhóm máu AB RH- nữa, hiện giờ chúng tôi chưa liên lạc được với người cho máu khẩn cấp. . ." *** Một chút Ngược cho cuộc sống bạn thêm mặn mà… • Ngược nhưng HE nha cả nhà ơi, thấy nhiều bạn tưởng SE quá nên mình phải note ngay đây vì sợ bạn thấy SE lại chạy mất :( Bài review này của mình gần như không đề cập nhiều đến tình tiết của câu chuyện, là bởi vì mình cố tình giữ lại tất cả để bạn có thể tự trải nghiệm những bất ngờ và hoà mình vào những thăng trầm trong cuộc đời của hai nhân vật chính mà Đản Đản mang lại, sau đó bạn sẽ có những cảm nhận của riêng biệt nhất về câu chuyện này. Nếu bạn cảm thấy review không đủ hấp dẫn cũng không sao, nhưng nếu là một con mọt ngôn tình lâu năm như mình thì đừng bỏ qua câu chuyện này, mình đọc bộ truyện này đã được vài năm rồi, tình yêu của nam chính dành cho người con gái của mình đã khiến mình luôn day dứt không quên được… _________________________________ • Cuộc sống không có gì là hoàn hảo, cũng chẳng có gì là tuyệt đối, hạnh phúc luôn song hành với tiếc nuối.  “Mảnh vá trái tim” là một câu chuyện hôn nhân tưởng chừng như là cái kết viên mãn cho mối tình thanh xuân mãnh liệt nơi đại học của Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Chức Tâm, nhưng từ đây mọi sóng gió chỉ mới thực sự bắt đầu. Tuổi thơ của Hứa Ngạn Thâm lớn lên trong gia tộc nhà họ Hứa - nơi những đứa trẻ lớn lên trong khát vọng quyền lực, không ngần ngại dẫm đạp lên máu mủ ruột thịt để vươn lên đỉnh cao danh vọng. Bốn năm đại học cần mẫn, ba năm bước ra xã hội làm việc, sau đó chọn một người vợ phù hợp, có khả năng giúp anh thăng tiến, hoàn hảo nắm trọn Hứa thị trong tay. Cuộc đời của anh sẽ là như thế nếu không phải vào một ngày năm tư đại học, anh gặp gỡ được Thẩm Chức Tâm. Khi trẻ tuổi, bọn họ yêu nhau nồng nhiệt, cho đi tất cả những gì mình có mà chẳng nghĩ suy nhiều. Họ bỏ đi đứa con đầu tiên xuất hiện không đúng lúc khi sự nghiệp của anh vẫn chưa ổn định và cô lại chưa ra trường. Để rồi khi tỉnh dậy sau những lần sẩy thai đã khiến cô nhiều lần gục ngã tưởng chừng chẳng thể đứng lên được nữa vì đó là một cái giá vô cùng tàn khốc mà họ phải gánh chịu. Và rồi dưới áp lực của gia đình, dưới áp lực của trận đấu tranh quyền, dù yêu cô hơn sinh mạng, nhưng anh lại đưa ra một quyết định sai lầm nhất cuộc đời anh, không ngoài dự đoán, điều đó đã đẩy cô ra khỏi tầm tay anh. Ngày cô đưa lá đơn ly hôn khiến anh vô cùng bàng hoàng hốt hoảng, anh trăm tính ngàn tính mọi điều chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng anh lại không biết rằng điều cô thật sự cần là gì… Làm sao anh có thể chấp nhận điều này, anh là tất cả những điều đầu tiên của cô, cuộc đời cô mặc định chỉ có thể ở bên anh. Anh bất chấp mọi thủ đoạn để giữ cô bên mình, bất chấp mọi tổn thương cả hai dày vò lẫn nhau. Không thể hạnh phúc như xưa ? Được, vậy thì chúng ta cùng nhau đau khổ ! “Tính tôi thật tệ hại, cũng rất ích kỷ, luôn ỷ cô ấy yêu tôi, áp đặt cô ấy mọi thứ, mới có kết cục ngày hôm nay. Tôi thật sự nghĩ rằng, tình yêu sẽ không có ngày cạn vơi…” _________________________________  Cuộc sống là một chuỗi các lựa chọn không giới hạn. Khi chúng ta quyết định làm thứ này mà không làm thứ kia, chính là chúng ta đang đưa ra một lựa chọn. Thế nên, hãy luôn cố gắng hết sức mình để có những lựa chọn đúng đắn nhất và hãy làm hết sức có thể để học hỏi từ các lựa chọn sai lầm. Và quan trọng là đừng tự tin cho rằng bạn có thể kiểm soát tất cả trong tay như Hứa Ngạn Thâm, đời nay không thiếu những sai lầm mà bạn vĩnh viễn không thể sửa đổi được. Mỗi một tình tiết trong câu chuyện này đều có ý nghĩa của riêng nó, nếu được, bạn hãy cố gắng đọc thật chậm và cảm nhận sâu sắc những thông điệp của cuộc sống mà tác giả đã gửi gắm đến mọi người nhé !~ Chúc cả nhà ngủ ngon    Mời các bạn đón đọc Mảnh Vá Trái Tim của tác giả Đản Đản 113.
Trảm Xuân - Thập Tứ Lang
Văn án: Trước đến nay nàng là một người tốt, biết an phận, có tinh thần trách nhiệm rất cao. Trước sáu tuổi, vì muốn làm nha hoàn, mỗi ngày nàng đều tập quét dọn vệ sinh. Sau sáu tuổi, sư phụ buông lời “Con sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm”, từ đó, để Trảm Xuân kiếm đạt được tiếng tăm lẫy lừng đã trở thành mục tiêu của đời nàng. Phấn đấu nào! Cát Y Xuân! Những thứ tựa ái tình kia chỉ là mây bay thôi ~~ Trảm Xuân, suy cho cùng, đã chém mất mùa xuân của ai rồi? ***  Truyện văn hay, dịch mượt, nhẹ nhàng, nên thơ, có một chút hóm hỉnh nhưng cũng da diết.  Mà đểu lắm nhé, đọc 30 chương đầu thấy nam nữ chính cũng đáng yêu, bạn nam chính cũng ổn, tình cảm dễ thương ấm áp nhưng không hiểu sao vẫn bị thích bạn nam phụ. Sau đó thì quả thật, bạn nam phụ ý mới là nam chính, người yêu đầu của nữ chính mất mạng khi hai người trải qua bao nhiêu biến cố nhận ra tình cảm của nhau, đang trong men hạnh phúc thì bị kẻ thù hạ độc thủ. Cũng thương lắm!  Được cái nữ chính tuy một số lúc đầu gỗ nhưng lại là người chính trực, thấu hiểu, thắng thắn rõ ràng, đáng yêu, lạc quan, không phải kiểu người chìm đắm trong buồn thương hận thù.  Nam phụ (tức là bạn nam chính trong đoạn đầu truyện) cũng là một chàng trai tốt, sâu sắc, tiếc rằng phận bạc.  Nam chính (nam phụ trong nửa đầu truyện) rất cute, rất si tình, thích bạn này ngay từ đầu, thích hơn nam phụ (lúc đấy đang là nam chính) dù lúc đấy cũng ship cặp kia. Truyện đáng yêu dễ chịu lắm, bạn nam chính cute ghê, đẹp trai nhà giàu giỏi võ, điên đảo chúng nữ. Công tử thế gia à? Không phải? Võ lâm danh tiếng à? Không phải! Chàng là một tên cho vay nặng lãi kẹt xỉ quái gở =))  Truyện tuyệt đối ngược nam, nam chính làm nam phụ nửa truyện, thêm nửa truyện sống trong mặc cảm với người đã khuất, đến cuối mới hạnh phúc trọn vẹn, mới biết được trong lòng nàng y cũng quan trọng đến nhường nào.  Nhân vật phụ cute lạc lối, yêu không chịu được. Nó vừa là nha hoàn vừa làm thư đồng cho nam chính, cái mồm thì leo lẻo. Nó là đứa bé trai 12-13 tuổi xinh xẻo, suốt ngày bị chủ tử bắt giả gái để dễ hành tẩu giang hồ và giải vây cho chủ nó khỏi đám đàn bà đeo bám. Thằng bé còn suốt ngày đi PR cho chủ của nó với nữ chính như kiểu bán hàng đa cấp ấy, chết cười =))  Nói chung truyện còn sạn, có nút thắt chưa được xử lý thỏa đáng, chưa phải kiểu truyện đọc mà cảm thấy đã đời nhưng mình cộng nhiều điểm cho giọng văn và dịch thuật. *** Hôm ấy, con cáo già là Yến môn chủ gặp con cáo bự Thư Tuyển, một “con” thì vội vã chạy về nơi đã hẹn, giữa đường đã lạc vài chập, “con” còn lại thì vừa bị sát thủ tập kích, cả người nhếch nhác. Hai con cáo chạm mặt nhau, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả. Thư Tuyển hào phóng đưa Yến môn chủ đến núi tuyết ở phía Tây Bắc đất Điền, mộ của cha chàng đường hoàng nằm dưới gốc gây, khiến Yến môn chủ mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Thư Tuyển vác hai bình Thiêu Đao Tử đến, đưa lão một bình, chỉ bảo: “Giờ lão tới rồi, dù là thù cũ hay oán mới, cũng chẳng còn gì phải trốn tránh nữa. Lão muốn quật mộ, quất xác, cứ việc làm. Nhớ là làm xong thì chôn lại, dọn dẹp mồ mã đàng hoàng là được.” Dứt lời, chàng xoay người đi mất. Yến môn chủ cười nhẹ: “Ta không muốn quật mộ hay quất xác, cứ xem là đến thăm một anh hùng hiệp khách đã qua đời vậy. Thư Tuyển, cậu và cha cậu, thực ra rất giống nhau. Tới đây uống vài chén với lão già này đi.” Thư Tuyển cũng cười, gãi mũi, hãy còn trẻ nên vẫn còn tính hay hờn mát, “Ta sao mà giống ông ấy?” Yến môn chủ rót một bình Thiêu Đao tử lên bia của Thư Sướng, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Bao nhiêu năm rồi, đều đã qua cả. Nó chết rồi, ngươi cũng đã chết, người đã chết thì tính toán ân oán lúc còn tại thế làm gì? Cuối cùng cũng sẽ đến ngày những người còn sống đều chết cả, ngày ấy ta chỉ cho rằng nó nghĩ không thông, hóa ra ngươi cũng vậy.” Lão lặng lẽ uống một chén, hồi lâu không nói. Thư Tuyển ngồi xổm cùng lão giữa tuyết, uống Thiêu Đao Tử rồi cười: “Lão già ông nói thì hay, những người còn sống đều chết cả, vậy nghiệp bá phát triển Yến môn tính sao đây?” Yến môn chủ chậm rãi lắc đầu, “Chính vì con người rồi sẽ chết đi, nên mới phải mưu một phen bá nghiệp. Phải để lại một vài điều gì đó, dù là trong lòng người hay trên thế gian, đấy là những thứ mà chết đi rồi sẽ không thể mang theo, nếu không, uổng phí một đời, sống làm gì nữa?” Lão thấy Thư Tuyển chỉ cười, nụ cười thật nhạt lại lơ đãng, bèn nói: “Ta có hai đứa con gái, lớn mười chín, nhỏ mười bảy, chưa từng hứa gả. Nếu cậu có ý với Yến môn, ta gả cả hai cho cậu. Tiểu tử, đàn ông trên đời, sao có thể không mưu nghiệp lớn?” Thư Tuyển vẫn chỉ cười, đôi mắt cong cong. Chàng chỉ trời rồi chỏ đất, nói: “Nghiệp lớn của ta, chính là cả đời này làm một kẻ giang hồ lắm tiền nhiều thời gian, cưới một người vợ tốt, sinh một trai một gái. Dù là lòng người hay thế gian, có vết tích do ta để lại hay không, thì quan trọng gì? Chỉ cần cả đời này, mình sống vui vẻ hay không. Lão già, lão và ta không cùng đường.” Yến môn chủ ha hả cười hai tiếng, vỗ vai chàng, không bàn tiếp nữa. Ngày kế xuống núi, biết tin Y Xuân bị giam lỏng ở Yến môn, Thư Tuyển trẻ tuổi đi nhanh, đến Yến môn rước vợ ra trước một bước. Ra khỏi thành Giang, từ phía xa đã thấy xe ngựa của Yến môn chủ, lúc lướt qua hai người, xe dừng lại một chút, Yến môn chủ ló đầu ra nhìn, gật đầu cười: “Thế nhé, từ biệt không hẹn ngày hội ngộ.” Sau khi xe ngựa đi xa, vẫn có thể nghe được giọng của Y Xuân, “Hóa ra một tháng nay chàng đi cùng lão già Yến môn, lão là người thế nào?” Thư Tuyển nghiêng đầu suy nghĩ. “Ờ… Là một anh hùng, đại khái là kiểu thay triều đổi đại dựng trời mở đất ấy.” “Thế thì mệt mỏi quá.” “Thì thế, mệt lắm.” Mời các bạn đón đọc Trảm Xuân của tác giả Thập Tứ Lang.
Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.