Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phía Đông Vườn Địa Đàng

Phía đông vườn địa đàng là câu truyện của những người Mỹ, khoảng những năm từ nửa cuối thế kỷ trước đến chiến tranh thế giới lần thứ nhất. Tác giả cho nó diễn ra ở chính quê hương mình.  Tiểu thuyết được xuất bản năm 1952. Có thể là nhà văn đã thai nghén nó trong thời kỳ chiến tranh thế giới lần thứ hai. Phải chăng cuộc “người tàn sát người” khủng khiếp ấy đã làm cho Steinbeck băn khoăn về ý nghĩa cuộc sống, về bản chất của con người và cố tìm ra lời đáp.  Phía đông vườn Địa đàng, đây là cuốn truyện về con người. Nhận vật trung tâm mang cái tên Adam, con người đầu tiên của nhân loại. Với nó nhà văn muốn đặt cơ sở cho một chủ nghĩa nhân đạo hữu hiệu. Steinbeck khẳng định niềm tin vào con người, vào cuộc sống, nhưng không phải một niềm tin lý tưởng hóa. Niềm tin ấy phải là cái cây đứng chắc, bắt rễ sâu vào miếng đất thực tế có cả đất màu mỡ lẫn sỏi đá, biết tránh sỏi đá, hút màu mỡ mà sinh trái ngọt. *** John Ernst Steinbeck, Jr. (1902 – 1968) là một tiểu thuyết gia người Mỹ được biết đến như là ngòi bút đã miêu tả sự đấu tranh không ngừng nghỉ của những người phải bám trên mảnh đất của mình để sinh tồn. Tác phẩm đầu tiên gây tiếng vang của John Steinbeck là cuốn Của Chuột Và Người (Of Mice and Men) (1937), dựng nên một câu chuyện bi thảm về hai nông dân ít học thức hằng mong mỏi một mảnh đất cho riêng mình để canh tác. Tác phẩm được đánh giá cao nhất là Chùm Nho Phẫn Nộ (The Grapes of Wrath) (1939; đoạt giải Pulitzer năm 1940), dựng nên câu chuyện của gia đình Joad, bị nghèo khó ở vùng hoang hóa Dust Bowl của tiểu bang Oklahoma, phải chuyển đến California trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế của thập niên 1930. Quyển tiểu thuyết gây nhiều tranh cãi, được xem không những là truyện hư cấu nhưng có tính hiện thực mà còn là lời phản kháng xã hội đầy cảm động, đã trở nên một tác phẩm kinh điển trong nền văn học Mỹ. Là một trong những "tượng đài" văn học từ thập kỷ 1930, Steinbeck lấy chủ đề trung tâm là phẩm giá trầm lặng của những người cùng khổ, những người bị áp bức. Dù những nhân vật của ông thường bị vây bọc trong thế giới thiếu công bằng, họ vẫn giữ mình như là những con người đầy cảm thông và có anh hùng tính, tuy có thể bị khuất phục. John Steinbeck nhận Giải Nobel Văn học năm 1962. Tiểu thuyết của John Steinbeck đã được dịch ra tiếng Việt gồm có: Của chuột và người (Of Mice and Men, 1937) Chùm nho nổi giận, còn được dịch Chùm nho phẫn nộ hay "Chùm nho uất hận", (The Grapes of Wrath, 1939) Đoạt Giải Pulitzer năm 1940 Phía đông vườn địa đàng (East of Eden, 1952) Đồng cỏ nhà trời (The Pastures of Heaven, 1932) Tôi, Charley và hành trình nước Mĩ (Travels with Charley in search of America, 1961) *** Cách đây mấy năm, tôi có dịp nói chuyện với một giáo sư người Mỹ. Ông được giới thiệu là một nhà Việt Nam học. Trong lúc trò chuyện, tôi đặt một câu hỏi: “Tôi không hiểu tại sao nhà văn John Steinbeck lại ngồi trên phi cơ bay trên trời Việt Nam và ca ngợi những phi công ném bom nhân dân nước tôi?” Ông trả lời: “Đừng nói đến John Steinbeck nữa. Bây giờ thanh niên Mỹ không ai đọc ông ta nữa. Ông ta lẩm cẩm rồi.” Nói thế, không biết vì muốn làm vui lòng tôi, hay vì là nhà Việt Nam học, tự nhiên ông đứng về phía Việt Nam. Tôi chắc lý do thứ hai đúng hơn, ông tỏ ra là một người thẳng thắn. Nhưng câu trả lời không khiến tôi vui, mà làm tôi suy nghĩ. Tôi hiểu rằng thanh niên Mỹ bây giờ không đọc John Steinbeck nữa không phải vì họ bất bình về việc nhà văn ủng hộ ném bom Việt Nam. Chính ông giáo sư Việt Nam học ấy đã nói thanh niên Mỹ thuộc thế hệ sau chiến tranh Việt Nam hầu như không ai biết Việt Nam là gì. Vậy thì, không đọc John Steinbeck nữa, ấy là vì họ cho rằng nhà văn đã cổ lỗ rồi, không hợp thời nữa. Thanh niên Mỹ ưa chạy theo “mốt”. Nếu đúng như thế, thật đáng buồn. Vì tác giả củaChùm nho uất hận,Chuột và ngườivàPhía đông vườn Địa đàngmà chúng ta đang đọc đây là một nhà văn nhân văn chủ nghĩa. Các tác phẩm vừa kể mang giá trị nhân đạo cao cả. Đó là những tác phẩm làm vinh dự cho dân tộc Mỹ. Nếu thanh niên Mỹ bây giờ thấy những tư tưởng ấy là “lẩm cẩm” thì thật đó là một điều không hay. Nhưng tôi không tin là có điều ấy. Tôi vẫn thấy tác giảChùm nho uất hậnlà đáng kính mến. Bây giờ nói vềPhía đông vườn Địa đàng. Nghĩ về người Mỹ, người ta nghĩ ngay đếnchủ nghĩa thực dụng. Phương Tây cho là như thế. Đích thân người Mỹ cũng tự cho mình như thế. Tất nhiên là có nhiều cách hiểuchủ nghĩa thực dụngkhác nhau. Ta thì nói:chủ nghĩa thực dụng Mỹ, với ý phê phán. Đại khái như thế này: người Mỹ cái gì cũng tính toán bằng tiền. Ngồi với nhau, ai có thuốc lá thì lấy ra hút, không mời người khác. Bàn việc, hỏi ngay phần tôi bao nhiêu, phần anh bao nhiêu. Bố con mượn tiền nhau cũng là vay trả sòng phẳng. Đến những việc lớn hơn, Mỹ sản xuất vũ khí, buôn bán vũ khí, chỉ nhằm thu lợi nhuận, bất cần nhân nghĩa, đạo lý “sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.” Đối với Mỹ chẳng có gì thiêng liêng hết, họ đem tất cả ra làm quảng cáo, để bán hàng v.v... Ta nhìn nhận Mỹ như vậy là có lý do. Ta thù ghét Mỹ. Ta và Mỹ đã gặp gỡ nhau trong những trường hợp không có gì vui vẻ. Những người Việt Nam ở miền bắc, ở các vùng kháng chiến miền nam đã bị bom đạn Mỹ gây cho biết bao nhiêu đau thương tang tóc. Những người trong các vùng đô thị thì căm giận các cuộc bố ráp, những cuộc tra khảo, những tai nạn lính Mỹ gây ra trên đường phố, những phụ nữ bị lính Mỹ xúc phạm đến nhân phẩm, những thanh niên hư hỏng vì “lối sống Mỹ”. Tất cả những cái đó ta quy tội chochủ nghĩa thực dụng Mỹ. Nó đồng nghĩa vớibần tiện, tham lợi, tàn nhẫn, phi nhân. Cũng có thể đó là những biểu hiện sai xấu củachủ nghĩa thực dụngnhưng không nên hiểuchủ nghĩa thực dụng chỉ là như vậy. Nói một cách cô đúc thì nội dung căn bản củachủ nghĩa thực dụnglà ở điểm, chỉ thừa nhận các chân lý của một lý thuyết sau khi đã thể nghiệm nó trong ứng dụng vào thực tế. Nguyên lý này được dùng cho cả khoa, triết lý, đạo đức, tôn giáo. Chỉ được coi là chân lý, một nền triết lý, một nền đạo đức, một tôn giáo có tác dụng cải thiện cuộc sống. Như vậy chủ nghĩa thực dụng là mộttriết học vị nhân sinh. Nước Mỹ là một nước mới, lịch sử chỉ có hơn hai trăm năm. Những người dân ở Âu châu, Á châu, Úc châu đến đây tổ chức một xã hội mới. Ở xứ sở của họ, họ sống trong những khuôn khổ đã định hình từ bao nhiêu đời trước. Họ suy nghĩ phán đoán theo những nếp cũ, theo truyền thống. Đến vùng đất mới này, mọi cái đều mới mẻ. Những người đến đầu tiên tập mình làm trọng tài cho mình. Họ không có cách nào khác là lấy hiệu quả để đánh giá những chủ trương, những việc làm của mình và điều này trở thành một lối tư duy của người Mỹ. Rõ ràng là trong tiểu thuyếtPhía đông vườn Địa đàng John Steinbeck đã chấp nhận lối tư duy ấy và khẳng định nó. Tác phẩm của ông đầy sức thuyết phục. Giả sử ông là triết gia và trình bày chủ nghĩa thực dụng bằng triết học chưa chắc ông thuyết phục được mạnh mẽ. Nhưng ông là nhà văn, và tiểu thuyết chính là bức tranh phản ánh cuộc sống cho nên chính cuộc sống chứng minh và như thế không ai chối cãi được. Tuy nhiên, để điều vừa nói không bị nghi ngờ, tôi cần phải nói về bút pháp của Steinbeck. Tiểu thuyết Mỹ, chí ít là tác phẩm của tiểu thuyết gia tiêu biểu, thể hiện một tính hiện thực rất trội. Có những cuốn có giá trị như một công trình nghiên cứu xã hội học, nhân chủng học (tất nhiên là bằng văn chương cho nên có thể còn rõ ràng hơn là khoa học nữa vì sinh động hơn, cụ thể hơn, tỉ mỉ hơn). Chúng không chỉ khảo sát một quãng đời mà cả cuộc đời, có khi từ đời nọ sang đời kia. Nhưng chẳng phải vì vậy mà chúng dày cộm, rậm rạp. Và đấy chính là chủ nghĩa thực dụng áp dụng vào lĩnh vực viết văn. Trong cuốn tiểu thuyết ta đang đọc đây Steinbeck theo dõi những nhân vật từ đời cha đến đời con. Ông chú ý đến từng chi tiết rất nhỏ, nhiều khi người đọc phải ngạc nhiên không biết ông làm thế nào mà quan sát được tinh tế như thế. Nhưng ông lại bỏ qua rất nhiều hành động, lời nói, tình huống mà thường thường nhiều tiểu thuyết gia đưa vào tác phẩm. Nghĩa là ông chọn chi tiết trên hiệu quả thực tiễn mà nó mang lại. Sự chọn lọc này thật khe khắt. Đọc sách, người ta thấy ông trình bày rất khách quan. Người ta không thấy có dụng ý gì muốn lái độc giả theo hướng này hướng khác. Đôi khi ông cũng phát biểu ngoài lề những ý kiến của ông. Nhưng những ý kiến ấy cũng thật khách quan, đúng là cuộc sống như vậy, ông chỉ phiên dịch lại trung gian. Nhưng Steinbeckkhách quanmà khôngkhách quan chủ nghĩa. Tôi muốn nói: người ta không thấy ở ông sự vô tình, thái độ trối kệ. Tôi phải so sánh cho rõ ý: ĐọcCuốn theo chiều giótôi thấy tác giả miêu tả rất trung thực, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngòi bút hiện thực ấy hơi tàn nhẫn. Thuyền trưởng Butler có cái đầu óc thực tế rất hay, nhưng đối với Scarlett quả là ông đối xử quá tàn nhẫn. Tác giảNhững kẻ trần truồngvànhững người chếtcũng rất hiện thực, tôi không trách gì ông, nhưng ông cố ý phơi bày những mảng hiện thực kinh tởm quá. Vấn đề lànhìn hiện thực một cách hiện thực, nếu có thể nói như vậy. Cái hiện thực mà John Steinbeck trình bày, không bị tàn phế, uốn nắn chút nào, đầy những trầm luân khổ ải, nhưng nó không dọa nạt khủng bố người đọc mà làm cho người ta chấp nhận được. Chẳng phải là trong thực tế người ta vẫn sốngđượcvới đau khổ đó sao. Ta hãy nhớ lại bài thơ ngụ ngôn của La Phông-TenTử thần và tiều phu. Những người Mỹ đứng đắn thường bày tỏ thành thực cái ý muốn của họlàm cho cuộc sống có thể chịu đựng được. Nói thế nghĩa là: cuộc sống không chỉ có hoa thơm trái ngọt đâu, rất nhiều cay đắng nhưngcó thể chịu đựng được. Và người Mỹ thường có một phương châm, coi như một cách ngôn:Hãy giữ nụ cười. Cuộc sống là cuộc sống. Nó như thế. Vậy thì nhăn nhó cau có cũng chẳng thay đổi được gì. Tốt hơn là hãy giữ lấy nụ cười. Đó là chủ nghĩa thực dụng. Nó không phải dở, hay là khác. John Steinbeck chọn hai nhân vật để thuyết minh cho tư tưởng của ông. Hai con người bình thường. Một là ông Samuel Hamilton nguồn gốc Ái Nhĩ Lan nông dân, có nghề lò rèn và kiêm nghề đào giếng. Một là Lee nguồn gốc Trung Hoa, nấu bếp. Dường như John Steinbeck gửi gắm một ý nghĩ vào trong sự chọn lựa của mình: một người đơn giản hồn nhiên kiểu trẻ thơ, và một người đã được thừa kế, một gia tài khôn ngoan của một nền văn hóa lâu đời vào bậc nhất trên hành tinh này. Hai người gặp nhau thống nhất với nhau trong một quan niệm: chỉ có thực tiễn là chân lý. Thêm vào đó, tác giả lại viện dẫn Sáng thế ký của Kinh Thánh mà ông cho là người Trung Hoa đã tìm ra nghĩa đúng nhất. Đó là đem chúa Trời nói với Cain “Nếu người làm lành há chẳng ngước mặt lên sao? Còn như chẳng làm lành thì tội lỗi rình đợi trước cửa thềm người lắm, nhưng ngươi phải quản trị nó.” Phải quản trị nó trong nguyên văn hê-brơ, là Timshel. Theo LeeTimsheldịch làquản trịhaykiềm chếđều không đúng mà, phải dịch làngươi có thể chế ngự nó. Steinbeck dùng chi tiết này không phải do yêu cầu của nghĩa chữ mà chính là để nêu lên một quan niệm xử thế như bàn dưới đây. Hơn một thế kỉ nay, từ lúc các nước phương Tây đi chiếm các thuộc địa ở các nước phương Đông, có những triết gia, chính trị gia, nhà văn đặt câu hỏi: Phương Tây và phương Đông có thể gặp được nhau không? Trên thực tế, họ cũng gặp nhau rồi, đúng hơn là phương Tây đã gặp phương Đông bằng thế mạnh 1 Câu hỏi đặt ra là muốn có sự gặp gỡ tự nguyện kia. Nhiều câu trả lời khác nhau. Về phía phương Tây có người bảo có thể được. Có người bảo Tây là Tây, Đông là Đông không thể gặp nhau. Có người đề xuất công thức: Phương Tây là thầy, phương Đông là trò. Với nhân vật Lee, Steinbeck có câu trả lời độc đáo: Lee làđầy tớ trung thànhvà là thầy dạy khôn cho chủ. Không rõ nhà văn có đọc các truyện xưa của Trung Hoa không mà ông đã xây dựng nhân vật Lee như một quân sư, một mưu sĩ, một môn khách? Steinbeck tỏ ra rất hiểu phương Đông, rất hiểu cái thâm thúy của triết học, văn hóa Trung Hoa mà ông khâm phục. Nhân vật Lee, nhà văn xây dựng thật hay. Tim shel – ngươi có thể chế ngự nó: ấy là tư tưởng chỉ đạo của cuốn tiểu thuyết. Mỹ châu vốn là nơi tao ngộ của tứ hải anh hùng. Nói nôm na hơn và đúng với sự thực: tìm đến lập nghiệp ở nước Mỹ là những người thuộc nhiều quốc gia, nhiều màu da, có chung một cảnh ngộ bị thất cơ lỡ vận, không còn sống ở quê hương xứ sở mình. Cái cảnh ngộ chung ấy dạy họ nên biết chấp nhận những dị biệt của nhau, có khi những sự đối chọi nhau nữa, để chịu đựng, để sống chung với nhau trên miếng đất có thừa điều kiện để nuôi tất cả. Các nhà văn Mỹ thường có cái nhìn thực tế, nói là thực dụng cũng được đối với con người. Con người rất đa dạng, bao nhiêu người là bấy nhiêu mô hình, không ai có quyền áp đặt cái mô hình của mình cho người khác. Con người không phải làthầncũng không phải làquỷ, có cả xấu lẫn tốt, xấu hay tốt đều là tương Steinbeck cố ý đưa vào trong tiểu thuyết câu truyện trong Kinh Thánh về hai anh em sinh đôi Abel và Cain một tốt, một xấu và đặt cho hai nhân vật của ông là Aron và Cal cùng là anh em sinh đôi, hai cái tên gần giống như trong Kinh Thánh. Phải chăng tác giả muốn nói Abel cũng là con người, và Cain cũng là con người. Con người là cả Abel lẫn Cain, cái nghiệp dĩ là như vậy, phải chấp nhận thôi. Hơn thế, nhà văn lại có ý dành tấm lòng ưu ái của mình cho những người bị coi là xấu. Trong tiểu thuyết có hai tuyến nhân vật: Tốt, xấu. Adam, Aron được mô tả như những con người tốt. Họ muốn làm những việc tốt, họ nuôi trong tâm trí một lý tưởng. Nhưng họ chỉ thu hoạch được những thất bại mà chính khuynh hướng lý tưởng hóa là nguyên nhân. Còn những nhân vật bị coi là xấu thì lại thành công trong mọi việc làm. Bên cạnh Adam rất tốt là Cathy, vợ chàng, cực xấu. Cô lừa dối tất cả mọi người và ai cũng bị lừa. Bên cạnh Aron luôn luôn hướng về mục đích thánh thiện là người em Cal luôn luôn bị những ý tưởng xấu điều khiển và Cal bao giờ cũng đạt kết quả. Nhưng ta chớ vội tưởng Steinbeck chủ trươngác thắng thiện. Cuốn tiểu thuyết cho ta thấy những thành công của Cathy, Cal đem lại cho họ không phải sự sung sướng mà là sự đau khổ. Nhà văn muốn nói với chúng ta rằng: Cuộc sống là cuộc sống, nó không uốn theo những ý tốt của chúng ta đâu, đừng lý tưởng hóa. Bởi vì ta lý tưởng hóa cho nên ta liệt người này người khác vào loại xấu. Thực ra họ chỉ là sản phẩm khách quan của cuộc sống. Nếu ta biết nhìn họ một cách thực tế, không định kiến thì ta sẽ thấy họ đều có khả năng chế ngự cái phần xấu ở họ. Nhà văn đã nhờ người bếp Trung Hoa làm phát ngôn nhân cho ông. Lee nói với Cal: “Chú đã nhận ra rằng những điều thiêng liêng đễ bị tiêu diệt, trong khi điều ác lại cứ tồn tại và phát triển. Chú nghĩ rằng cơn thịnh nộ của Thượng đế đã trút lửa từ nồi kim loại nấu lỏng xuống hủy diệt hết để làm cho thanh khiết công trình nhỏ bé bằng bụi đất do ngài đã nặn ra... Mỗi người trong mỗi thế hệ đều được tầy uể bằng lửa... Không một người nào trên đời này tránh khỏi nguyên tắc đó nếu muốn trở nên một người hoàn toàn.” Mỗi người trong mỗi thế hệ đều cần được tẩy uế... cho nên cuộc sống yêu cầu mỗi người phải khoan dung, độ lượng với đồng loại của mình. Sự khoan dung độ lượng ấy là cần thiết, là yếu tố quyết định để mỗi người có thề vượt qua thử thách và hoàn thiện mình. Lee cầu xin ông Adam: “Ông Adam, xin ông hãy tha thứ cho Cal. Đừng để nó cô độc vì mặc cảm tội lỗi... Xin ông hãy giúp nó. Hãy cho nó một cơ hội. Hãy giải tỏa mặc cảm cho nó. Nhờ đó nó sẽ vượt được mọi thử thách, hãy giải thoát cho nó. Hãy tha thứ cho nó.” Đó là mấu chốt của vấn đề. Nhà văn bày tỏ một quan niệm sống rất nhân đạo, một chủ nghĩa nhân đạo không phải trên lý thuyết xa vời, đẹp thì có đẹp nhưng vô ích vì không thể vươn tới được, mà một chủnghĩa nhân đạothực tiễn, nói là thực đụng cũng được, phù hợp với kích thước, hoàn cảnh của con người. Phía đông vườn địa đànglà câu truyện của những người Mỹ, khoảng những năm từ nửa cuối thế kỉ trước đến chiến tranh thế giới lần thứ nhất. Tác giả cho nó diễn ra ở chính quê hương mình. Tiểu thuyết được xuất bản năm 1952. Có thể là nhà văn đã thai nghén nó trong thời kì chiến tranh thế giới lần thứ hai. Phải chăng cuộc “người tàn sát người” khủng khiếp ấy đã làm cho Steinbeck băn khoăn về ý nghĩa cuộc sống, về bản chất của con người và cố tìm ra lời đáp. Phía đông vườn Địa đàng, đây là cuốn truyện vềcon người. Nhận vật trung tâm mang cái tên Adam, con người đầu tiên của nhân loại. Với nó nhà văn muốn đặt cơ sở cho một chủ nghĩa nhân đạo hữu hiệu. Steinbeck khẳng định niềm tin vào con người, vào cuộc sống, nhưng không phải một niềm tin lý tưởng hóa. Niềm tin ấy phải là cái cây đứng chắc, bắt rễ sâu vào miếng đất thực tế có cả đất màu mỡ lẫn sỏi đá, biết tránh sỏi đá, hút màu mỡ mà sinh trái ngọt. Trong phong trào đổi mới của ta hiện nayPhía đông vườn Địa đànglà cuốn sách nên đọc. 9-1988 Tuy xuất bản rất nhiều tác phẩm từ xã hội đến hoạt kê qua tình cảm, John Steinbeck tuyên bố rằng “Phía đông vườn Địa đàng”, là tác phẩm quan trọng nhất của ông. Quan điểm đó cũng được nhiều nhà phê bình đồng ý. Sau ngày xuất bản “East of Eden” cho đến khi ông được trao tặng giải Nobel về Văn Chương năm 1962, không có tác phẩm nào quan trọng hơn tác phẩm này. “East of Eden” sau khi xuất bản, đã được đạo diễn kiêm văn sĩ Elia Kazan quay thành phim và do James Dean, nam tài tử lừng danh quốc tế đóng vai chính cùng nữ tài tử Pier Angeli, mối thất vọng lớn của James Dean, khiến anh phóng xe đua hết tốc lực đến ngộ nạn tử thương; gây thương tiếc cho giới trẻ mộ điệu một dạo. Ở Mỹ, “East of Eden”, đã được tái bản gần bốn mươi lần và đã được dịch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài.   Mời các bạn đón đọc Phía Đông Vườn Địa Đàng của tác giả John Steinbeck.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyện Tình Buồn Của Tôi
Truyện Hồi Ký: Chuyện Tình Buồn Của Tôi của hai1996 thuộc truyện teen full viết về cuộc đời tôi,về một chuyện tình buồn nhưng lại đẹp,tôi chỉ mong các bạn đừg lùng info của những nhân vật trong truyện. Những dòng chữ tôi sắp viết là lúc tôi đang học cấp 3,lớp 11a7...Tôi tên hải,,cao 1m65,gia đình nhà tôi cũng đủ dư giả,ấm no hạnh phúc, như ngọn gió mùa thu. Tôi có một chị gái tên huyền, hơn tôi 1 tuổi đang học lớp 12 cùng trườg với tôi, bố mẹ tôi đều đi làm xa,mỗi tháng gửi 5triệu về cho chị em tôi chi tiêu sinh hoạt. Mọi truyện hay vẫn còn chờ đời phía trước, hãy đọc và cảm nhận nhé. *** Chào mọi người mình là phương nhân vật trong chuyện đó,như lời anh hải đã nói hôm qua là mình sẽ viết một chap ngoại truyện,tóm tắt về hiện tại của chúng mình. hơn tháng qua anh hải tự nhiên vô tâm với mình,bỏ mặc mình,mình cũng không biết mình làm gì sai mà anh lại đối sử với mình như vậy nữa, đêm nào nước mắt mình cũng rơi,những giọt nước mắt đau khổ chảy ướt đẫm chiếc gối,phía bên ngực trái của mình thì nhói liền hồi. Muốn gọi điện anh lắm,muốn ghe giọng nói của anh lắm,muốn gặp anh lắm,nhưng anh ác lắm,điện thoại thì tắt,trên trường gặp mặt thì anh làm như là không quen biết,em làm gì sai hả anh. mình cứ tưởng mình sẽ sống trong đau khổ cho tới chết,nhưng không ngờ là anh vẫn còn quan tâm tới mình,anh nhắn tin cho mình vào ngày noel đó,rủ mình đi chơi,kéo mình ra khỏi nơi đen tối,mình vẫn còn hi vọng. nhận được tin nhắn rủ đi chơi của anh,mình chạy luôn ra cổng đợi anh,mình không muốn anh phải đợi cả vì. 1:mùa hè thì mình sợ anh đợi sẽ bị nắng. 2:mùa đông thì mình sợ anh đợi lâu sẽ bị cảm lạnh. Mình lo cho anh bị nắng/lạnh,mình lo anh mọi thứ dù chỉ là nhỏ nhất mình vẫn lo cho anh. hôm đó mình tính là sẽ ngỏ lời yêu anh,nhưng không được,mình đang mở miệng nói thì đúng lúc anh bảo về. từ ngày đó mình bắt đầu “tán” anh,những ngày chịu đựng đau khổ cũng được đền đáp,mình ngỏ lời yêu anh và anh chấp nhận lời yêu của mình,mình ôm anh và khóc trong hạnh phúc. Từ ngày yêu anh,anh cấm mình vài thứ như là“ra đường cấm được mặc đồ hở hang” “ở nhà mà có đàn ông tới phải lên thay đồ kín đáo ngay” có nhiều người thì nói rằng là luật gì mà quá đáng như vậy,mà cũng nhiều cặp đôi phải bỏ nhau vì những luật lệ này. Nhưng với mình lại khác,mình chấp nhận những luật đó trong hạnh phúc vì nếu anh mà không yêu mình thì việc gì anh phải cấm mình không được mặc đồ ngắn,mình thật sự rất hạnh phúc khi anh nói với mình những luật này. có nhiều người nói là mình yêu anh mù quáng,ừ thì chắc cũng đúng, mình bỏ đi ước mơ của mình,để thi trường đại học cùng anh,với mọi người là mù quáng nhưng với mình đó là sự hi sinh về tình yêu,mình sợ xa anh,nên mình phải thi trường đại học mà nơi anh học,để được ở bên cạnh anh,chỉ cần ở bên cạnh anh mình mất tất cả mình cũng cam lòng. Có nhiều người nói là yêu nhau là trao 1 nửa trái tim cho người mình yêu,nhưng mình lại khác mình trao toàn bộ trái tim của mình dành cho anh,mình dâng hiến tất cả cho anh,và không hối hận gì cả. trên trường có nhiều lời đam tiếu,mỉa mai rằng,có 1 lời mà mình vẫn nhớ in tới bây giờ đó là“con kia xinh vậy mà lại yêu thằng nghèo kiết sác kia” mình không phải tự khen là mình xinh đâu,mình chỉ viết đúng sự thật thôi. Ghe xong câu đó mình vừa tức lại vừa sợ. Tức vì tại sao trên thế giới này,lại vẫn có người như vậy,chúng mình yêu nhau thì sao,nghèo thì sao,có ai đã giàu từ khi mới sinh ra đâu,họ tự ngây dựng từ hai bàn tay trắng mà,mình yêu anh và mình tin anh sẽ che chở bảo vệ cho mình,dù anh nghèo đến đâu anh vẫn là người mình yêu mãi mãi. Sợ là vì,mình sợ anh sẽ ghe được câu nói đó,anh sẽ chạnh lòng và bỏ mặc mình,nhưng không mình đã sai,mình hối hận vì suy nghĩ không tốt cho người yêu mình như vậy,anh vẫn yêu mình che chở cho mình,anh không bỏ mặc mình và còn yêu mình nhiều hơn. Có người nói “thằng kia yêu con này chắc chỉ là đào mỏ”mình ghét những người như vậy họ không biết gì mà cũng nói,anh hải không như vậy,sao mấy người đó cứ đêm so sánh anh với người khác thế nhỉ. nhiều lúc mình nhìn mỗi tay anh xách 1 xô vữa,chạy vất vả trong quán cafê,cứ thấy anh vất vả như vậy tim mình làm nhói lên,nhiều lần mình cũng đưa cho anh vài trăm để mua lấy 1 ngày làm của anh,chỉ cần anh được nghỉ ngơi 1 ngày mình mất 1triệu cũng cam lòng,nhưng anh bướng lắm anh không nhận còn quát mình làm mình sợ phát khiếp,mọi người nghĩ đi có vợ chồng nào mà vợ tiêu tiền vợ,chồng tiêu tiền chồng không,mai sau lấy nhau mà vẫn,vợ tiêu tiền vợ chồng tiêu chồng thì tôi giận thật luôn. Mình rất ít khi giận anh quá 1 ngày,nhiều lần anh trêu mình,mình tính giận cả ngày luôn cho bõ ghét,nhưng không chả bao giờ làm được như vậy,mỗi lần mình giận,bờ môi nóng ấm của anh lại hôn trên má mình,làm mình hết giận liền,chắc đó là điểm yếu nhất của mình. mình là một cô gái phải nói là mạnh mẽ không yếu đuối ít nói và rất ít cười,nhưng không hiểu tại sao cứ lúc nào ở bên anh mình lại trở thành một người khác,“nhõng nhẽo,dễ khóc,rất hay cười”chỉ cần anh quát 1 câu thì đảm bảo mình khóc liền. Từ ngày yêu anh,anh bắt mình bữa nào cũng phải ăn 2 bát cơm,mình sợ béo lắm nhưng vẫn phải ăn vì sợ anh mắng,chỉ khổ là ăn xong mình lại phải tập thể dục cho đỡ béo,may mà mình hay tập thể dục nên mình cũng không béo lên được. bây giờ anh vẫn như vậy,vẫn vô tâm tính cách nó chắc là in sâu vào người anh rồi,không sửa được rồi,nhiều lần anh vô tâm làm mình phát bực,có lần đến nhà mình ngồi chơi điện tử từ xáng đến trưa bỏ mặc mình bơ vơ với cuốn truyện tranh. mình yêu anh là bởi vì,như giới trẻ hay nói là “chơi đẹp”,anh rất tốt vs bạn bè,mọi người thử nghĩ đi nếu mà anh không tốt thì chả có người bạn online nào bỏ ra số tiền lớn để giúp anh trả nợ,anh rất nhiều bạn, hà nội,sài gòn,đà nẵng,anh đều có hết,mình đã gặp những người bạn của anh rồi,họ toàn người tốt cả. nhiều khi 2 đứa ngồi ôm nhau,lại bàn về tương lai,một ngôi nhà và những đứa trẻ,mình ước ao có được hạnh phúc như vậy,và mình với anh đã bàn trước rồi học xong mình với anh sẽ kết hôn. Nhiều lần anh nói là để anh tìm công việc ổn định có tiền thì mới tổ chức hôn lễ,đa số mọi người đều nói là đàn ông phải kiếm tiền còn phụ nữ ở nhà chăm con,nhưng với mình lại khác mình thích anh ở nhà chăm con hơn,mình không muốn anh đi làm nữa vì anh khổ lắm rồi,mà mình cũng đủ tiền để sống với anh cả đời mà không phải đi làm(số tiền nay mọi người cứ theo dõi chuyện là sẽ biết à)nhưng mà ở nhà hoài chán lắm vẫn phải đi làm chứ. Bây giờ là hiện tại đó,mình với anh đang rất hạnh phúc bên nhau,hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi mình tin là như vậy. Kết thúc chap ngoại truyện,mình chỉ muốn mọi người hãy thông cảm cho anh,tuy những chap anh viết có nhiều lần sai chính tả,nhiều lần mình bảo anh là viết xong hãy kiểm tra lại,nhưng anh ngốc lắm viết xong lại quên cứ thế đăng luôn, những chỗ anh viết sai chính tả,mong mọi người thông cảm giùm anh. Và một điều nữa là tại sao chuyện này lại ít người đọc là bởi vì do cái tên“(hồi kí) chuyện tình buồn của tôi” trong voz thì đã số mọi người thích đọc truyện HE còn SE thì rất ít, và điều thứ 2 nữa là chắc chuyện không được hay cho lắm.......nhưng đối với mình chuyện lại rất hay,hay nhất trong những tác phẩm mình từng đọc vì đây là tác phẩm do người yêu mình viết mà Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Buồn Của Tôi của tác giả hai1996.
Chị! Sao Không Thể Yêu Em?
Chị là một cô gái lớn lên trong sự nghèo khó. Cha mẹ qua đời sớm chị phải ở với bà ngoại và làm nhiều công việc để trang trải cuộc sống.  Năm chị 22 tuổi thì theo chồng về nhà, nhưng cuộc sống hôn nhân của chị không hạnh phúc. Chồng chị và tình nhân có thai bên ngoài muốn chuyển về sống cùng nhau nên họ đã dựng nên màn kịch khiến chị phải oan ức, đau khổ đến tột cùng.  Chị bỏ lên Sài Gòn sống, tìm mọi công việc và kiếm sống. Liệu rằng cuộc sống của chị nơi đô thành có thay đổi? Chị có tìm được hạnh phúc cho bản thân mình? *** Chị sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo khó, cha mẹ chị qua đời khi chị 15 tuổi, chị sống với bà ngoại, chưa học hết lớp 12 chị đã phải nghỉ học để phụ Bà bán bún kiếm tiền sinh sống. 22 tuổi chị theo chồng là người cùng xã. Chồng chị con nhà khá giả nên không tu chí làm ăn mà chỉ rượu chè, chơi bời cùng bạn bè. Mẹ chồng Chị thấy thế mới cưới chị về để mong trói buộc Anh. Nhưng Anh chứng nào tật nấy, ăn chơi lêu lỏng và cặp kè với nhiều cô gái, nhiều lần chị khuyên nhủ nhưng Anh chẳng những không nghe mà còn ra tay đánh đập Chị. Anh cặp kè với cô gái bán cafe và có thai hơn 3 tháng. Anh đòi li dị, Chị vô cùng đau khổ nhưng biết làm sao khi 4 năm chung sống chị lại chẳng có 1 lần mang thai. Tuy vậy, chị nhất quyết không li hôn mặc cho anh chửi mắng đánh đập. Rồi 1 chiều cuối tuần, Anh vui vẻ về nhà sau 5 ngày đi Phú Quốc du lịch cùng bạn gái. Anh về cùng 1 người đàn ông và giới thiệu là bạn. Anh nói chị chuẩn bị ít thức ăn để anh tiếp bạn anh. Sau đó kêu chị ra ngồi và uống cùng bạn anh 1 ly bia. Chị chỉ nhớ rằng sau khi uống ly bia đó chị đã ngủ 1 giấc thật ngon lành, lờ mờ sáng chị nghe tiếng ồn ào la lối của chồng và tỉnh dậy, người chị như cứng lại khi trên người không 1 mảnh vải và kế bên là người đàn ông bạn của chồng chị. Cả đất trời như sụp đổ, chị chẳng còn biết gì ngoài việc quỳ lạy van xin và phân minh, nhưng chồng chị nhất quyết không nghe và cho chị 1 trận đòn nhừ tử. Rồi mọi chuyện xảy ra như được sắp sẵn, chồng chị nhất quyết li hôn, mẹ chồng dù rất thương chị nhưng cũng không giúp được. Bà thừa biết đó là màn kịch con trai bà dựng lên nhằm bỏ vợ và rước cô tình nhân về sống cùng, nhưng mọi chuyện diễn ra đúng ý anh, chị li hôn, xấu hổ tủi nhục vì mang tiếng ngoại tình, chị bỏ xứ ra đi. Chị cũng muốn về ở với bà ngoại nhưng bà không chấp nhận đứa cháu làm xấu hổ họ hàng. Chị lên Sài Gòn kiếm sống, từ bỏ mảnh đất Cà Mau yêu thương nơi bao đau khổ cuộc đời chị phải chịu. Nhưng Chị phải làm gì khi tiền không có, học vấn cũng không. Cuộc đời chị sẽ ra sao? Chị đặt chân lên thành phố mà chẳng biết phải làm gì, bởi trong lòng Chị giờ là sự oán giận đối với bản thân và căm ghét sự ngu dốt của bản thân. Chị thuê một căn phòng nhỏ và xin phụ bán cơm gần nơi chị ở. Chị phải dậy lúc 4h30 để phụ đến 22h đêm với tiền công 3 triệu/tháng, bà chủ là người khó tính,nóng nảy và rất ghen tuông. Chị làm được 7 tháng thì bà chủ cho chị nghỉ vì sợ chị quyến rủ chồng bà. Chị lang thang tìm việc làm và xin vào rửa chén cho 1 nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố,bà chủ là người hiền lành,thương người,bà hay đi làm từ thiện,đi chùa và hay giúp đở người gặp khó khăn.sau khi nghe được hoàn cảnh của chị bà càng thương hơn vì ngày xưa bà cũng đã từng bị chồng xua đuổi và ngoại tình như chị bây giờ. Công sống của chị cứ trôi qua như thế lặng lẽ và nhạt nhẽo. ngày đi làm tối đến chị thu mình trong 4 bức tường nhỏ nhớ về những cay đắng ngày xưa và rồi khóc, khóc thật nhiều như để trôi bớt đi nhưng uất ức mà chị phải gánh chịu.1 năm trôi qua bà chủ gọi chị lại và nói: Cô thấy con giỏi giang và hiền lành.cô thương con lắm Con có muốn về làm tại nhà cô không? Dạ? Con về làm phụ việc nhà cho con trai cô đi, Nó có nhà riêng đi làm về không người chăm sóc và trông coi nhà cửa con giúp cô nha. Dạ, con cảm ơn cô vì đã thương và tin tưởng con Thằng con trai cô nó hay nóng tính và cầu toàn.con cố gắng nhé. Dạ! Bà chủ đưa chị đến căn nhà nơi con trai bà sinh sống, căn biệt thự sang trọng với tiện nghi đầy đủ và hiện đại. Thằng Quân đi làm rồi, từ giờ con ở đây. Nó nhỏ hơn con 3 tuổi con cứ xem như em trai mình nhé, ngoài vườn cây cối thì có người chăm sóc rồi con chỉ trông coi nhà cửa và cơm nước cho em nó thôi. Nó kén ăn lắm, mà tính tình trẻ con nửa, con cố chịu nha. Dạ! Thôi cô phải đi công việc rồi con nghỉ ngơi và nấu cơm trưa Quân nó về ăn nhẹ Dạ, cô về ạ Ừ con ra khóa cổng cho cô đi Cô Phụng (tên bà chủ) đi rồi Chị mới dám nhìn thật kỉ ngôi nhà,thật lộng lẫy quá,nhà rộng rãi quá mà chỉ có 3 người sinh sống (cậu chủ,chị, và người làm vườn),không gian rộng quá khiến lòng chỉ tự nhiên cảm thấy cái gì đó miên man và lạnh lẻo.Chị quét dọn sơ qua vì nhà đã sạch sẽ từ trước rồi.nhìn qua trong tủ lạnh có đồ ăn, Chị xào cho cậu chủ ít thịt bò và chiên miếng thịt vì là ngày đầu nên chị cũng chẳng biết được Quân thích ăn gì. Chị xong việc lúc 10h30,ngồi đợi 1 lát thì Quân về, Chào cậu, tôi là Loan, cô Phụng nói tôi đến đây giúp việc nhà cho cậu …………… Từ nay cậu cần gì thì cứ sai tôi làm. …………… Cậu thích ăn gì hay uống gì thì dặn để tôi biết tôi làm cho cậu. ……………….. Vẫn im lặng, “đây sẽ là người khó hầu hạ đây” – chị nghĩ thầm trong bụng “Chị bao nhiêu tuổi?” Quân hỏi Dạ 29 tuổi Lớn hơn tôi 3 tuổi,chị giúp việc nhà ở đâu chưa? bao lâu rồi Dạ tôi chưa giúp việc nhà nhưng tôi phụ ở nhà hàng bà chủ được hơn 1 năm rồi, Tôi có thể…….. Quân ngắt lời chị Được rồi,Chị cứ làm theo những gì mẹ tôi dặn là được rồi À mà chị nói chị tên gì Dạ tôi tên Loan Chị biết sẽ ở phòng nào chưa? Dạ, bà nói để cậu tự sắp xếp ạ! Lầu 1 là của tôi,còn lại mấy phòng trên lầu 2,lầu 3 chị muốn ở phòng nào cũng được. À quên, trên lầu 3 có 1 phòng chú làm vườn ở đó,chị tự chọn đi,phòng nào cũng được không cần phải hỏi ý tôi Dạ. Chị trả lời lí nhí vì biết rằng chị sắp ở cùng 1 người rất ư là khó khăn, Chị cảm giác rằng đây là 1 người lạnh lùng khó chịu.   Mời các bạn đón đọc Chị! Sao Không Thể Yêu Em? của tác giả Tara Nguyễn.
Bồ Công Anh Nở Muộn
Cậu ấy, đối với tôi, như một đoá hoa bồ công anh nở muộn! ... Độ tuổi thích hợp: 16-22. Đây là bộ truyện ONGOING, không có thời gian ra chap. Mọi người cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố. Truyện viết riêng cho lứa tuổi thanh thiếu niên, truyện về tình yêu, đam mê và những hoài bão tuổi trẻ.   Thể loại: Thanh thiếu niên. Tác giả: Lan Rùa P/S: Lan Rua's story ~ Porcupine & Duck Family *** Có lẽ mỗi người trong số chúng ta đều có cho mình một thần tượng, là ca sĩ, là diễn viên, là nhà văn, hoặc cũng có thể họ không phải người nổi tiếng, chỉ đơn giản là người mà mình mến mộ. Đi qua tuổi thanh xuân ẩm ương nhiều xúc cảm, luôn có một người mang danh "crush" chiếm trọn lấy trái tim. Và xen lẫn với tình yêu còn nhiều ngây thơ vụng dại đầu đời, là người tri kỉ mà ta cùng nhau lớn lên, cùng chứng kiến nhau trưởng thành, cùng nhìn năm tháng vùn vụt qua đi mà đôi tay vẫn chẳng muốn xa rời. Nhưng nếu tất cả những điều thuộc về thanh xuân tươi đẹp ấy, cả thần tượng, người yêu lẫn tri kỉ đều ám chỉ một người thì sao?    Cùng lấy bối cảnh thanh xuân vườn trường, nhưng "Bồ Công Anh Nở Muộn" dường như đã tưới mát tâm hồn tôi bằng một màu sắc tươi mới. Cách kể chuyện độc đáo đan xen giữa cùng một ngôi kể nhưng ở hai thời điểm khác nhau, một còn thơ ngây, một đã trưởng thành, nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Quả thật là trong số ít truyện mà tôi từng đọc của Lan Rùa thì ấn tượng với bộ này nhất, cách hành văn của chị đã thực sự trưởng thành rất nhiều so với những bộ trước. Nút thắt được buộc từ những chap đầu cho đến chap gần cuối mới được giải đáp, điều đó cho thấy chị đã chuẩn bị rất kĩ càng cho những nút thắt này, đây là điều tôi cần học hỏi rất nhiều ở Nhím.   Những cuộc gặp gỡ tình cờ mà nên duyên.   Trên đại lộ Champs Élysées ngày mùa đông giá rét, một người đang cuộc trốn chạy gặp được kẻ nhảy múa nơi góc phố, họ không quen biết nhau từ trước, nhưng tình "đồng bào" được thể hiện ngay câu đầu tiên mà cậu bé Nguyên Anh nói: "Bạn này cũng là người Việt Nam mình nè ba." Có lẽ chính điều ấy khiến hai đứa trẻ gắn bó với nhau hơn nơi đất khách quê người. Họ chia nhau cái bánh, cùng chơi đùa. Và chính thời khắc nắm tay nhau chạy dọc đại lộ Champs Élysées xem pháo hoa, trái tim non nớt nguyên sơ của họ đã bắt đầu rung động. Những ngây thơ tuổi còn nhỏ khiến Kiều Anh rời xa nước Pháp khi chưa kịp để lại cho Nguyên Anh địa chỉ liên lạc. Tất cả những thứ mà Kiều Anh có được sau khi về nước cô đều thích, kể cả gia đình mới hay người chị gái mới cực kì xinh đẹp. Nhưng có lẽ, Kiều Anh chỉ không thích duy nhất mẹ kế của mình, mà bà cũng tỏ vẻ ghét cô bé ngay từ đầu. Hành trình làm thân với chị gái Mẫn Tiên của Kiều Anh đã chứng thực cô là người có lòng kiên định cao. Và cũng chính người chị này đã mang cơ hội được gặp lại Nguyên Anh gần hơn với Kiều Anh. Nhưng cô lại lần nữa làm mất cơ hội liên lạc với Nguyên Anh. Lần gặp nhau tiếp theo của họ đã là vào cấp ba, cuộc sống cấp ba vốn đã muôn màu, nay lại càng đặc sắc khi có cậu ở bên. Cái vờ như không quen thuở đầu của Nguyên Anh khiến bao lần Kiều Anh phải khốn đốn.   Tư vị ngọt ngào xen cả vào những lần giận dỗi.   Tôi không biết những bộ truyện khác của Nhím ra sao, ít nhất là trong số những bộ tôi từng đọc thì nữ chính luôn thuộc dạng ngô nghê, trong khi nam chính thì có vẻ giống với "cáo già" chuyên gia lừa nữ chính vào tròng. Và Bồ Công Anh Nở Muộn cũng không phải ngoại lệ.   Có lẽ nhân vật của truyện chính là minh chứng tốt nhất cho quan điểm, dù không hoàn hảo thì cũng chẳng thể ngăn cản bản thân vươn tới ước mơ. Mang trên mình sự khiếm khuyết ngay từ nhỏ, Kiều Anh đã biết chấp nhận và làm quen với việc không thể nghe. Mọi người dùng thính giác để nhận biết âm thanh, riêng cô lại dùng cả trái tim mình để cảm nhận. Có lẽ chính điều này khiến cô trở nên tinh ý và cảm quan cũng hơn hẳn người thường. Trong suốt những năm đi học, chẳng mấy ai nhận ra khiếm khuyết của Kiều Anh, bởi cô luôn cố gắng sống như một người bình thường. Cô có thể không đẹp và tài năng như Mẫn Tiên, cũng không có cơ thể hoàn hảo như bao người, nhưng cô vẫn có ước mơ và nỗ lực không ngừng nghỉ để chạm đến ước mơ ấy.   Nguyên Anh, là nhóm trưởng một nhóm nhạc đình đám, là người có bước nhảy điệu nghệ được so sánh như một Michael Jackson thu nhỏ, là thần tượng của biết bao cô gái. Nhưng tôi lại muốn hình dung cậu bằng một vai trò khác: một cậu học sinh cấp ba bình thường như bao người. Ở độ tuổi ấy, ở Nguyên Anh hình thành nét chững chạc do nhiều năm tự lập. Nhưng mỗi khi bên Kiều Anh, nét trẻ con trong cậu bỗng dưng bị bộc lộ hết ra ngoài. Những cuộc đối đáp lấp lửng thể hiện rằng cậu đang vô cùng bực bội, chỉ là đôi mắt lại luôn vô tình tìm kiếm Kiều Anh trong đám đông. Cậu vô tâm trước cách nhìn nhận của người khác, nhưng nếu Kiều Anh lên tiếng bảo vệ và một mực không gỡ bài đăng, cậu thậm chí có thể bất chấp cả việc bị đánh. Chính bởi tập hợp cả nét kiên cường, cứng đầu, chững chạc, trẻ con đan xen ở lứa tuổi đang hình thành tính cách khiến Nguyên Anh trở nên gần gũi hơn trong mắt độc giả.   Có lẽ ai đọc qua bộ truyện này cũng ấn tượng nhất với bà chị Mẫn Tiên bá đạo trên từng hạt gạo trong từng lời nói và hành động. Chị xinh đẹp, có tài năng, nhưng lại chẳng cần giữ hình tượng thục nữ trước người khác. Tính cách thoải mái, ngông nghênh và hay nóng giận của chị đôi ba lần khiến độc giả cười không nhặt được mồm trước mỗi lời phát ngôn. Chị có thể véo má vò đầu bắt nạt Kiều Anh, nhưng chỉ cần ai dám động đến một sợi tóc của cô thì chị sẵn sàng cãi lên bờ xuống ruộng, thậm chí đánh nhau với người ta. Tới nam chính Nguyên Anh cũng vài lần bị dính chưởng của Mẫn Tiên cơ mà. Mẫn Tiên rất hiếu thắng, tranh luận với giáo viên hay đánh nhau chị cũng từng thử qua để bảo vệ được luận điểm của mình.    Và tất nhiên kẻ mà không chỉ độc giả ghét cay ghét đắng mà còn trở thành đối tượng để Mẫn Tiên rủa xả không ai khác ngoài cô bạn Ánh Dương "thuỳ mị nết na dịu dàng", miệng tụng kinh bụng một bồ dao găm. Biết bao trò chọc ngoáy chơi bẩn của Ánh Dương đều bị Mẫn Tiên vạch trần không thương tiếc, chính bởi vậy mà Mẫn Tiên cũng gây nên biết bao scandal xoay quanh cuộc chiến không hồi kết của chị với Ánh Dương, đồng thời trở thành đối tượng bị liệt vào danh sách đen trong lòng fan của Ánh Dương.   Những nhân vật khác, như ba Kiều Anh luôn đưa ra những gợi ý và không bao giờ phản đối con gái yêu sớm; đến bạn Alex luôn mồm nói thích Kiều Anh nhưng đến sau cùng lại nhận ra tình cảm của mình là dành cho một cô gái khác; và còn những thần tượng cùng nhóm với Nguyên Anh mỗi người một vẻ, thương nhất là bạn Trường say Mẫn Tiên đứ đừ mà chị chẳng thèm để ý; ghét nhất là bạn Thái chuyên gia ném đá giấu tay hại Nguyên Anh nhiều lần hiểu lầm Kiều Anh. Không thích cả mẹ của Mẫn Tiên luôn độc mồm độc miệng mắng nhiếc Kiều Anh, sau cùng trước cái chết của chồng còn đổ hết mọi lỗi lên người của cô.   Đan xen với tình cảm ngọt ngào chông gai, là những tình tiết xúc động có thể lấy đi nước mắt của độc giả. Càng về sau mạch truyện càng trở nên nhanh hơn, những phiền phức chen chan vào mối quan hệ của hai người cũng ngày một nhiều, hết scandal này đến scandal khác. Và còn cảm xúc bàng hoàng của Nguyên Anh khi biết được Kiều Anh vốn bị khiếm thính, thì ra những lời tỏ tình trước kia của cậu không phải vì cô không thích cậu nên không đáp lại, mà bởi cô hoàn toàn không nghe thấy gì. Thì ra sự lạnh nhạt năm xưa của cậu đã tổn thương cô nhiều đến vậy. Và Kiều Anh, vốn tưởng công khai quan hệ với Nguyên Anh sẽ khiến hai người có thể bên nhau mà không lo trước sợ sau nữa. Thế nhưng chẳng ngờ áp lực dư luận lại lớn đến vậy, lớn đến mức có thể nhấn chìm cả một con người. Nhưng chỉ cần có Nguyên Anh ở bên, mọi sóng gió cô đều có thể vượt qua. Bộ phim đầu tiên do cô làm biên kịch đã được công chiếu, cô cũng đã mang trên mình đứa con của Nguyên Anh. Đó liệu có phải cái kết có hậu? Hay chỉ là khởi đầu của một chuỗi bi kịch khác?   Thật không may, Kiều Anh lại mắc phải căn bệnh hiếm về khiếm thính. Vì muốn giữ lại mạng sống cho cô mà Nguyên Anh quyết định bỏ đi đứa con của hai người khi nó còn chưa kịp hành hình. Không chấp nhận sự sắp đặt, Kiều Anh bỏ trốn và gặp lại chị gái Mẫn Tiên lúc này đã không còn vẻ điên loạn như đoạn thời gian sau ngày ba mất. Dưới sự giúp đỡ của Alex và Mẫn Tiên, Kiều Anh có niềm tin bản thân sẽ an toàn sinh ra đứa con này.   Cái kết hoàn mĩ kết thúc một chuỗi hành trình không quá dài của truyện, thông điệp được gửi gắm qua truyện cũng rất ý nghĩa. Cách viết chắc tay, tình tiết xây dựng hợp lí, đan xen với tiếng cười còn có nước mắt. Tất cả đã hòa quyện lại, làm nên một tác phẩm vô cùng ấn tượng.   Truy Quang Review *** Vào một ngày mưa phùn cuối đông, tiết trời se se lạnh, xe buýt tầm năm rưỡi sáng vắng vẻ và dễ chịu hơn những giờ cao điểm rất nhiều. Trên xe chỉ có tôi, bác tài và anh soát vé đang trầm mặc thưởng thức bản nhạc u sầu ướt át, lúc thấy tôi chìa vé tháng anh ta gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục ngâm nga. -"Tớ gọi tên cậu, tớ đã gọi cậu, không chỉ một lần, không chỉ một nơi. Vì sao cậu cứ nhất định không quay đầu lại?" Bài hát này do bạn tôi sáng tác, lời lẽ sến sẩm nhưng lại thành hit một thời, vượt ngoài sự mong đợi của tôi. Lúc mới phát hành, đêm đêm cày view cho thần tượng, đêm đêm tôi trằn trọc thao thức, cậu ta gọi ai? Là ai đã không quay đầu lại? Vì sao tôi không hề hay biết? Một loạt những nghi vấn cứ quẩn quanh trong tôi, giày vò tôi từ tuần này sang tuần khác. Cho đến khi xem được một clip phỏng vấn, thấy cậu ta đáp rằng giai điệu này viết thay quà cúng người bạn gái đã khuất núi, hôm nay tròn kỉ niệm ba tháng ngày giỗ của cô ấy, tự dưng tôi bật cười khanh khách. Đùa à? Tính đến ngày hôm đó thì chúng tôi cũng đã xa nhau ba tháng, nhưng vấn đề quan trọng là, cái thời khắc gặp mặt tạm biệt, tên chết dẫm ấy còn tâm sự với tôi hắn đang độc thân thì lấy đâu ra bạn gái, lại còn đã chết? Xin lưu ý đây không phải lần đầu tiên cậu ta chém gió trêu phóng viên, có lần khi được hỏi anh có cảm nghĩ gì khi mà album của mình bị đá văng khỏi top 5 bảng xếp hạng sau một năm bám dai như đỉa, bạn thân tôi đáp. -"Buồn kinh khủng em ạ, tối qua tính mua thuốc chuột tự tử rồi nhưng thế nào nhà lắm chuột quá, kêu lít nhít nhức đầu nên đành phải để cho tụi nó dùng trước." Chuyện sao hạng A tìm đến cái chết chỉ vì thứ hạng nhỏ nhoi ngay lập tức trở thành tiêu điểm nóng. Người thương cảm, kẻ chê trách, quả thật khi đọc bình luận, tôi chẳng biết nên khóc hay cười? Thấm thoát đã không gặp cậu ấy ba năm có thừa, chính xác là một ngàn không trăm chín tám ngày. Và tôi sẽ có cuộc phỏng vấn lúc tám giờ ở hãng phim của cậu ấy. Tôi xuống xe buýt tầm sáu giờ hai mươi, tôi luôn đi sớm hơn giờ hẹn ít nhất một tiếng, đối với người khác là thừa thãi, nhưng đối với tôi lại cần thiết. Tôi từ khi sinh ra đã chậm chạp, não nhỏ tưởng chừng chỉ chứa được một quả nho. Mà đời phàm những người không có tài năng nổi trội muốn đạt được thành công phải nỗ lực hơn kẻ khác mười phần, thậm chí một trăm phần, bởi vậy, ngoài tính thời gian trễ trong trường hợp kẹt xe và những sự cố bất ngờ thì tôi cần thời gian để ôn lại một lượt các câu hỏi đạo diễn có thể thắc mắc. Tôi muốn chuẩn bị kĩ càng để câu trả lời của mình trơn tru mạch lạc. Kịch bản phim của tôi đã qua vòng hai, có được ký hợp đồng hay không là ở lần gặp chốt điểm sắp tới. Tôi thật chẳng hiểu sao sáu tháng trước thần tượng nhà mình lại quyết định mua lại hãng phim này, tôi biết với những hãng phim lớn hơn thì trẻ tuổi như cậu ấy khó lòng thâu tóm toàn bộ, nhưng chí ít cũng có thể góp cổ phẩn, chứ cái hãng phim thua lỗ chồng chất chất chồng, tương lai e sẽ gặp nhiều khó khăn. Tôi càng không thể hiểu được một người ở vị trí cao như vậy, sao lại đích thân phỏng vấn một biên kịch chưa có tên tuổi? Tôi siết đôi bàn tay đang rịn mồ hôi của mình vào nhau thật chặt, cố hít một hơi thật sâu, lấy can đảm đối diện với hội đồng thẩm định. Cậu ấy ngồi chính giữa! Cậu ấy ở ngoài đời, đẹp hơn trên các phương tiện truyền thông rất nhiều. Ngược lại với trái tim đang run rẩy của tôi, cậu ấy thản nhiên hỏi. -"Bạn tên gì?" Tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không. Tôi đã quan sát khẩu hình miệng của cậu ấy rất kỹ, và cậu ấy thậm chí còn lặp lại hai lần. Không chút sửng sốt, ngạc nhiên hay bối rối, do thái độ làm việc quá chuyên nghiệp, hay do tôi đã thay đổi quá nhiều, khiến đối phương chẳng thể nhận ra? Tôi nhớ, lần đầu tiên cậu ấy hỏi tên tôi, cũng vào một ngày mùa đông giá rét. Khi ấy tôi bảy tuổi, đang cùng cha chạy trốn trên đất Pháp xa xôi. Mẹ tôi là doanh nhân, khoản nợ mẹ để lại cho cha con tôi trước khi sang thế giới bên kia, thực sự quá khủng khiếp. Ba tôi chỉ là một thầy giáo dạy văn. Mẹ mất, ba dắt tôi đến chân trời mới nương tựa sự giúp đỡ của họ hàng. Ngặt nỗi, hình như đi tới đâu, cũng có chủ nợ của mẹ tôi, cũng có người đòi mạng cha con tôi. -"Đêm khuya lắm rồi mà các bác chẳng chịu đi ngủ gì sất, cứ đuổi hoài ba à." Tôi mếu máo than thở, các bác to khoẻ ráo riết bám đằng sau, bất quá, ba nhét tôi vào đám đông ven đường, dặn tôi ở quanh đây chờ ba rồi một mình chạy đánh lạc hướng. Khi ấy, tôi cứ nấc nghẹn từng cơn, vừa sụt sịt chùi nước mắt vừa ngước lên nhìn những người da trắng tóc vàng xung quanh đang đắm chìm trong những điệu nhạc êm đềm. Tôi đoán vậy thôi, bởi tôi thấy ở góc đường có chú tóc đen ngồi đánh đàn, tiếng đàn kia chắc trầm bổng du dương lắm, bởi thi thoảng có người nán lại xem, họ vỗ tay rồi bỏ những đồng xu lẻ vào chiếc ống nhôm cũ kỹ. Bên cạnh chú là một cậu bé đang nhún nhảy theo phong cách của Michael Jackson. Cậu ta chỉ cao hơn tôi một cái đầu, nhưng từng bước chân thật điêu luyện, tôi ngưỡng mộ vô cùng. Màn biểu diễn kết thúc, tôi mon men đến gần bắt chuyện. -"Ê, dạy tớ nhảy được không?" -"Ơ ba ơi, bạn này cũng là người Việt mình nè ba." Cậu ấy thích thú khoe chú đánh đàn, đoạn quay sang hỏi tôi. -"Cậu thích học nhảy à?" -"Không thích lắm, nhưng tớ muốn được người ta cho tiền giống cậu." -"Cậu cần tiền làm gì?" -"Để trả nợ cho ba tớ." -"Nhưng giờ tớ bận đi xem pháo hoa rồi, mai tớ dạy cậu được không?" Tôi bẽn lẽn gật đầu, cậu ấy lấy trong ống nhôm vài đồng xu, đi một lát thì quay lại, cầm trên tay ba chiếc bánh crepe, một chiếc sầu riêng cho chú, một chiếc sô cô la của cậu ấy, và chiếc dâu tây cho tôi. -"Đi xem pháo hoa với tớ không?" Tôi lại tiếp tục gật đầu. Thì ra hôm đó là ngày cuối cùng của tháng mười hai, khoảnh khắc cậu ấy nắm tay dắt tôi chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées, chính là thời điểm giao thừa chào đón năm mới. Những chùm pháo hoa tíu tít bám đuôi nhau bay vút lên cao, sau đó nổ tung thành nhiều màu sắc và hình thù lạ lẫm, thứ ánh sáng mỹ miều lấp lánh trên bầu trời đêm khiến tôi mê mẩn. -"Sao cậu bóp tay tớ?" Bị làm phiền nên tôi quay sang cằn nhằn. Cậu bé bên cạnh tôi nhe răng giải thích. -"Đâu có, tớ chỉ siết nhẹ thôi mà, tại tớ gọi mãi cậu chả nghe gì cả." -"Ờ...tại pháo nổ to quá...với cả tớ bảo này, khi nói chuyện với tớ thì hãy nhìn thẳng vào mắt tớ!" -"Được rồi, con gái các cậu thật nhiễu sự." Tôi không giải thích gì thêm, bởi tôi thà là một đứa con gái nhiễu sự còn hơn là một đứa trẻ tật nguyền. Cậu ấy bảo rất thích âm thanh của pháo hoa, nghe vui tai lắm, cậu ấy còn phùng mang trợn má mô tả lại những tiếng động được cho là vô cùng thú vị, điệu bộ trông như chú ếch nhỏ vậy, tôi cười ngất. Tôi ước mình có thể nghe thứ âm thanh lộp bộp đó! -"Tớ tên Nguyên Anh, có nghĩa là vẻ đẹp tinh khôi. Mẹ tớ bảo thế, nhưng mẹ tớ đi tới một nơi rất xa rồi. Còn cậu, cậu tên gì?" Tôi đáp, tớ tên Kiều Anh. Tớ chả biết nghĩa là gì nữa, và mẹ tớ cũng tới chỗ của mẹ cậu rồi nên chắc tớ không hỏi được. Cậu ấy xoa đầu tôi tỏ vẻ cảm thông, còn đưa tôi cắn thử một miếng bánh crepe sô cô la. Nguyên rất lười, chỉ thích gọi Kiều. Mỗi lần tôi nhắc cậu ấy thường cằn nhằn, hai từ là quá dài, quá mất sức. Còn tôi thì tuỳ theo cảm hứng, lúc thích sẽ trịnh trọng kêu Nguyên Anh, khi nhọc thì học theo tính xấu của ai đó, có vẻ như Nguyên cũng không thấy phiền khi tên mình bị ăn bớt. Sau bao nhiêu năm, không biết vô tình hay cố ý, cậu ấy đã quên mất tên tôi. Tôi đành đáp rành mạch một lần nữa, cả họ lẫn tên, đầy trịnh trọng. -"Dạ, em tên Huỳnh Mai Kiều Anh." Tôi xưng em, vì còn có đạo diễn, hai tiểu thuyết gia đình đám và cả ba vị biên kịch gạo cội ngồi đó nữa. Nguyên lật qua lật lại tập hồ sơ của tôi, sau đó chất vấn. -"Bạn Kiều Anh, mong muốn của bạn nếu như được ký hợp đồng là nhận thù lao bằng hình thức chuyển khoản một lần. Tôi thắc mắc vì sao không phải là để sau khi chiếu rồi ăn chia theo doanh thu bộ phim?" Vì tớ cần tiền! Vì tớ có một khối u, bác sĩ nói cần phải cắt bỏ. Vì gấp lắm rồi, tớ không xoay được số tiền lớn như thế ở đâu cả. Lòng tôi trĩu nặng, thiết nghĩ những người giàu có ở đây chẳng thể thấu hiểu nỗi khổ sở của dân nghèo đâu, nên tôi chỉ kiếm đại cái cớ, lấp liếm cho qua. -"Tại em sợ phim flop thì nhà sản xuất quỵt tiền." Mấy người kia tủm tỉm cười, chị Loan, một trong hai tác giả viết tiểu thuyết còn khen tôi thật thà. Duy chỉ có cậu ấy, gương mặt cau có khó coi, nhàn nhạt kết luận. -"Nộp cho chúng tôi một kịch bản mà biết trước khi lên phim sẽ flop, chi bằng bạn về luôn cho rồi."   Mời các bạn đón đọc Bồ Công Anh Nở Muộn của tác giả Lan Rùa.
Bạn Thân Là Con Trai
Ai cũng từng có cơ hội yêu một người bạn của mình, và cũng rất nhiều người đã từng yêu bạn thân của mình. Nhưng chính sự xấu hổ, ngại ngần mà ta đã đánh mất nhau, bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời nhất. Lúc cô chỉ là cô nhóc 4 tuổi, thì luôn coi cậu là anh trai. Khi cô học cấp 1 lại cảm thấy khó chịu khi cậu ở cùng cô gái khác. Khi cô học cấp 2 lại chẳng nhận ra tình cảm của cậu cũng như chính bản thân mình. Chính vì thế mà đã bỏ lỡ cậu trong khoảnh khắc đó. *** "Minh ơi bài này khó quá!" "Biết sao không? Mỗi bài thơm một cái, tao giải tất cho mày!" "..." *** "Nguyễn Giản Đơn, IQ mày bao nhiêu? Sao ngu thế? Ngu hơn một con bò!" "Tao block mày!" *** "Gần tao mà mày không có tí cảm xúc gì sao? Con gái kiểu gì thế..." "Cút!" *** "Tại sao lại ngủ riêng?" Minh chần chừ, khẽ trả lời: "Giờ tao lớn rồi, ngủ chung tao sẽ ăn thịt mày!" Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Đơn biết ngại, đành lặng lẽ chịu thua quay về nhà. *** "Bạn thân khác giới có thể có mối tình trong sáng không?" "Còn tuỳ vào tình cảm của cậu dành cho cô bạn cậu như thế nào!" "Thế thì chắc là không rồi!" "..." Nghĩa là cậu thích cô ấy? *** "Tôi... có một người bạn thân... là con trai..." Trên thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít mà chân thành nhất. Rung động đầu đời-khoảnh khắc thiêng liêng khó diễn tả thành lời. Cô đã từng rung động, nhưng khi sự rung động ấy bị phá nát, còn có thể rung động được sao? Truyện không ngắn, cũng không dài, là tác phẩm của một đứa nhóc non nớt nghiện ngôn tình và chưa từng trải qua một mối tình vắt vai. Thế nên nếu có sửu nhi, vẫn thỉnh xin comment lịch sự. Truyện dành cho các nàng thích lãng mạn và thơ mộng hoặc thích thú với tình yêu tuổi học trò. Truyện cũng không nhằm mục đích thu lợi nhuận, đơn giản chỉ là viết cho vui, ai có hứng thú xin bắt đầu đọc. Tôi biết có nhiều bạn không thích nam chính tên Minh, nhưng mà thông cảm, nam chính của tôi họ Dạ tên Minh, đơn giản vì cuối hành lang lớp tôi của một anh Minh đẹp trai vl, và anh ý bí ẩn hệt như màn đêm vậy! =))) Thông cảm thông cảm.. -,- Chuyện là... Mời các bạn đón đọc Bạn Thân Là Con Trai của tác giả YiOtaKunii.