Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng)

Tác giả Thiên Yết được biết đến là một tác giả nổi tiếng với hơn 80,000 lượt theo dõi. Thiên Yết được đông đảo bạn đọc biết đến bởi những tác phẩm hot cộng đồng mạng như: Bảy nàng dâu, Bảy kiếm trùng sinh, Phi công tuổi 19…. Bộ tiểu thuyết Bảy nàng dâu là bộ sách đầu tay xuất bản của Thiên Yết và đây là bộ sách hứa hẹn đem lại nhiều cung bậc cảm xúc cũng như cực kỳ xứng đáng với mong đợi của độc giả. *** Ngày 15/7 trời âm u gió lộng, những người ở thôn Nguyệt Quế thi nhau ra đường đứng, nghe nói hôm nay nhà họ Hoàng rước dâu, mỗi lần nhà họ cưới dâu đều cho gia nô vác kiệu đi khắp thôn, còn rất hào phóng rải tiền khắp nơi trêи dọc đường, kiệu sẽ đi hết một vòng rồi mới quay về nhà, sở dĩ người dân ở đây biết chắc vì họ đã được nhận tiền từ nhà họ Hoàng những sáu lần, bây giờ họ cưới thêm một dâu, tất thảy đúng bảy người, mỗi năm nhà họ lại cưới một người, năm nay đã là năm thứ bảy tính từ ngày con trai nhà họ chết yểu, bảy nàng dâu trẻ đẹp son sắt lại chịu cảnh làm góa phụ, chẳng biết tại sao họ cưới nhiều dâu như thế, mọi người cũng đồn đoán rất nhiều, có người nói cậu chủ nhà đó chết rồi làm quỷ nhập tràng, hút máu trinh nữ mới sống được, có người lại nói linh hồn cậu ấy phá phách không chịu yên, đòi cưới vợ nên gia đình mới lo lót cưới, còn nhiều cái nữa nhưng chỉ dám nói sau lưng, đồn đoán thì cũng chỉ là đồn đoán mà thôi, chưa ai xác thực được, kể cả hỏi cũng chưa từng dám hỏi người làm nhà đó, thấy vẫn làm ăn phát đạt, có bị gì đâu  “Tính ra cậu chủ nhà họ Hoàng đó sung sướиɠ thật, chết rồi mà còn được cưới tận 7 người vợ!”  “Nhà họ giàu, tiền của ăn mấy đời chưa xê dịch một miếng nhỏ nữa là, nói gì cưới có bảy người con dâu!”  “Bao nhiêu con gái đẹp trong làng nhà họ bê về hết, chẳng sót một người”  “Không biết khi nào kiệu hoa đi ngang nữa, đợi từ sáng giờ!”  “Tôi đứng đây từ hồi 4 giờ sáng đấy! Mà yên tâm đi lát là tới ngay!”  Vừa nói xong thì tiếng kèn trống đã vang lên xa xa, mọi người hô hức nhốn nháo nhìn lên  Phía xa xa kiệu khiêng tới đâu tiền bạc bay ngập trời tới đó, tiền thật và tiền âm phủ lẫn lộn vào nhau, họ không kịp nhìn mặt cô dâu đã vội vàng lượm lấy lượm để, họ chen chút nhau, giành giật như hổ đói, lựa tiền thật mà lấy, họ vừa chen chút vừa hô hoán, thậm chí còn muốn đánh nhau, cô ngồi trêи kiệu hoa, đầu cài trâm vàng, người mặc bộ xiêm y thêu phượng, mắt vẽ thành mắt phượng môi đỏ hồng đào, đôi mắt tinh anh liếc qua đám người bên dưới  Họ thấy cô không rải tiền lên nữa mới ngẩn mặt lên nhìn, ai nấy đều há hốc mồm rồi quay lại nhìn nhau  “Con Hoài Thục ở thôn Vĩnh Kiên đây phải không, sao lại là nó nhỉ, chứ không phải là cưới tiểu thư Lam Phương bên thôn Vĩnh Hà sao?”  Mọi người thay nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt cô rồi thắc mắc, cô nắm một nắm tiền âm phủ quăng xuống rồi kiệu lại tiếp tục đi chầm chậm, bọn họ không nhặt được tiền thật nữa mới sinh bực mình quát tháo  “A… Cái con ăn mày này, hôm nay được làm dâu nhà Họ Hoàng rồi thì lên mặt gớm nhỉ? Mày tưởng tao là âm binh cô hồn à mà quăng toàn tiền âm phủ thế?”  Mọi người nhìn theo mà còn không tin vào mắt mình, lúc ấy có hai ba người lại vả vào mồm người đàn ông đang chửi bới đó, họ lấy cả cái miếng gỗ dẹp và đập vào miệng ông ta  Kiệu cô vừa đi qua tới thôn Vĩnh Kiên thì nhìn xuống, mắt cô đảo quanh như tìm kiếm một thứ gì đó  “Chị hai ơi! Chị hai!”  Thằng Cò nó ốm nhom lùn tè nên bị lấn át bởi đám đông, cô thấy nó thì giơ tay cầm sấp tiền thật rãi xuống, thôn Vĩnh Kiên này cô đã sinh ra và lớn lên, người ở đây ai cô cũng biết, thấy họ cô mỉm cười rồi rãi xuống rất nhiều tiền, họ vừa nhặt vừa hô hoán mừng rỡ  Thằng Cò len lỏi qua đám người rồi chen lên nắm cái kiệu của cô  “Chị hai, chị đi lấy chồng rồi chị có quay lại không? “  “Có, chị có, em cầm lấy, muốn ăn cái gì thì ăn!”  Cô đưa nó mấy tờ tiền giấy rồi xoa đầu nó, kiệu cô lại đi qua thôn khác, rãi hết chỗ tiền đó mới chính thức quay về nhà chồng  Cô kéo tấm màng xuống rồi co người ngồi trong kiệu, lời nói của bà thầy bói điên hôm ấy vẫn vang vọng trong đầu cô  “Này, cô gái!”  Cô đang nhổ mạ, nghe bà kêu thì quay lại!  “Mắt cô đẹp quá đi, đẹp quá đi!”  Thấy bà mặt mũi lấm lem, trêи tay còn cầm theo một cái tô lớn, tay chống gậy, cô liền hỏi  “Sao thế bà?”  Thấy bà như thế tưởng là ăn xin nên cô liền nói  “Bà đói hay sao, cháu đi ruộng không có mang theo tiền, bà lại phía kia kìa, bà thấy cái nhà đó không, nhà cháu đó, bà vào nói thằng em con nó mời cơm bà ăn, cháu nhận nhổ hết đám mạ này mới được!”  Cô vừa nhìn bà vừa chỉ, bà mỉm cười rồi quẹo đầu qua một bên  “Mắt đẹp quá!”  Bà chỉ cười hì hì rồi lại khen mắt đẹp, cô nhíu mày rồi nói  “Bà từ đâu tới, sao cháu chưa thấy bà bao giờ! “  Bà không trả lời chỉ ngồi thộp xuống rồi ngẩn mặt ra nhìn, cô nhìn lên thấy mặt trời đã lên cao, nắng gắt vô cùng, cô tháo cái nón trêи đầu xuống đội lên đầu bà một cái rồi rửa tay rửa chân leo lên bờ, cô xách tay bà rồi kéo đi  “Nắng gần chết mà bà lại lang thang đi đâu thế? Về với cháu!”  Nói rồi cô dắt bà về nhà, vừa tới sân đã gọi thằng Cò om sòm  “Cò ơi, mày dọn cơm ra đi Cò!”  Cô quay ra sau rửa mặt rồi quay lại, bà ấy ngồi trêи sạp ngoài cửa rồi mỉm cười, cô liếc qua cái mà giật mình, cô quay vào nhà thấy thằng Cò nó ngủ say, cô bước xuống bếp cái rồi đem ra một tô cơm có cá ngon lành đưa ra cho bà  “Bà ăn đi, cháu vào múc cho bà một tô canh, nhà không có gì nên bà ăn tạm đi nhé!”  Bà cầm lên vừa ăn vừa run, cô nhìn quanh người bà, trêи người chẳng có gì quan trọng, cũng không có gì đáng giá, làng này ai cũng biết Hoài Thục cô, hễ có ai đói kém hay người già không nơi nương tựa đều đến nhà cô xin cơm, người thiện chí họ bảo cô tốt bụng, người ích kỷ lại nói lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi rảnh hơi  “Bà người ở đâu thế?”  Cô phẩy cái quạt rồi nhìn bà hỏi  “Bên kia!”  Cô hỏi thế thôi, người ở đâu thì không quan trọng, cô vừa quạt vừa nói  “Bà ăn đi nhé, xong thì ngủ một giấc, cháu ra nhổ xong đám mạ cháu vô!”  Bà đang ăn thì chợt dừng lại, bà lườm lườm cô rồi liếc ra ngoài cánh đồng, bà nói vu vơ  “Có một con quỷ…”  Bà nói rồi thì lại cắm cúi ăn, bà vừa ăn vừa lầm bầm trong miệng  “Đừng ra đồng nữa, quỷ…”  Nói rồi cô ngẩn người ra, cô hỏi  “Bà nói gì?”  “Đừng nhổ mạ nữa, sét sẽ đánh quỷ, sẽ trúng vào đầu cô!”  Cô nhíu mày rồi mỉm cười, chợt hỏi  “Bà là thầy bói à?”  Bà bỏ tô cơm xuống rồi nói, tay chỉ ra phía ruộng chỗ cô đứng rồi nói  “Một con quỷ một mắt, râu rậm!”  Cô chợt nổi gai ốc rồi buông cái quạt xuống, tháng trước có một vụ trâu hút người khiến người ta chết ở dưới ruộng đó, còn nghe nói bị lòi một mắt, là một tên đâm trâu ngoài đầu làng, nổi tiếng đến độ cả làng ai cũng sợ, dạo ấy nghe nói trâu bò bên làng Vĩnh Kiên chết hàng loạt không có lí do, người dân trong làng nôn nao đồn đoán, đến nổi còn có mấy thầy bên làng bên được mời qua cúng bói đủ thứ, người ta nói ông ấy sinh thời đã hành nghề giết trâu, hôm ấy căn yếu nên bị trâu hút chết, nhưng do tâm tính dữ tợn nên quay lại trả thù, giết hết trâu trong làng, nghe phong phanh vậy thôi chứ cô không biết, hồi đó là lúc đồng mới gặt, trâu được thả ra ruộng ăn, ông ấy đi nhậu về ngang thì bị hút một phát chết tươi, tính ra cũng đã cả tháng, mảnh đất đó giờ mạ đã lên cao, ông chủ đất lại không mướn được ai ra nhổ, cô lại không sợ nên cô đứng ra nhổ, hôm nay nghe bà ấy nói thì giật mình, bán tính bán nghi  “Sao bà biết?”  Cô thấy nghi ngờ rồi nhìn bà, nếu bà là thầy bói thật thì đã làm bói cho người ta kiếm được tiền, không phải ăn xin thế này, cô cầm cây quạt lên phe phẩy rồi nhìn, bà lại tiếp tục ăn, lát bà nói  “Tin hay không tùy cô, lúc nãy tôi đi ngang đó còn thấy tên đó ngồi lù lù giữa ruộng, chuyện sống chết là chuyện của trời, nhưng thấy cô hiền lành tốt tính, tôi nói thế cho cô tránh!”  Cô vừa tưởng tượng vừa nổi da gà, từ phía sau thằng Còi nó mở cửa ra, cô giật bắn mình rồi nói  “Thằng khỉ, mày làm chị giật mình, thức dậy rồi ra sau bắt cơm đi, chạy qua thôn Vĩnh Hà gọi mẹ về ăn cơm, để nồi cơm lát chị canh lửa, nhanh!”  Nó quay lại thấy bà lão thì ngáp một cái, nó nói  “Chị lại dẫn ăn xin về à, nhanh nhanh đi đi, để lát mẹ về lại chửi cho, em đi gọi mẹ đây, bã mà đánh bài thua lại nắm đầu em chửi!”  Nói rồi nó cầm cái nón đội lên, chân chạy thoan thoát đi, nói với lại  “Chị tự mình bắt cơm đi!”  Cô nhìn theo rồi thở dài, lát quay qua bà rồi giật mình  “Trời ạ, bà khom lại sát mặt cháu giật cả mình! “  Bà lúi húi mở cái gói bằng vải trong tay ra rồi nói  “Đây là bảo vật của ta, ta già rồi nên thôi hôm nay cho cháu luôn này, cháu không chê thì cầm lấy đi nhé!”  “Thôi bà cầm lấy đi, có gì đâu!”  Bà bóc ra rồi xòe tay ra, cô không lấy nhưng cũng tò mò nhìn, vừa khom người xuống đã thấy một lớp bụi đen bay vào mắt, bà thổi bụi đó vào mắt cô rồi nói  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Nói rồi bà đi đâu mất, cô thì quằn quại trong cơn đau, mắt cô lợn cợn đau nhức, cứ tưởng rằng sẽ bị mù luôn rồi chứ, cô bò ra sau nhà rửa nước mà vẫn không khỏi, cô cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại, không hiểu tại sao bà già kia lại làm như vậy, cô thầm khóc rồi tức giận, lỡ cô mù luôn thì phải làm sao  Đang gào khóc trong nhà thì chợt nghe ngoài đồng có một tiếng sét nổ vang trời, cô ngơ người ra mấy giây thì mẹ và thằng Còi về tới, cô nheo mắt rồi nhìn ra, lúc ấy cô không thấy gì cả, mẹ phải mời thầy thuốc đến khám cho, đến tối khi cô nằm trêи giường, mẹ và Còi đã ngủ từ lâu, cô nằm đó oán trách bà cụ, vừa khóc vừa tức, đáng lẽ không nên dẫn bà ấy về, biết bà ấy bị điên nhưng vẫn ngồi nghe bà ấy nói, cô khóc xong thì ngủ quên, sáng sớm ra mẹ đã lay cô dậy  “Hoài Thục ơi! Hoài Thục!”  Cô mở mắt ra, mắt đã sáng bình thường, cô nhìn quanh rồi nói  “Mẹ, mắt con!”  Rồi cô nhìn ra cửa, một đám người đứng đó rồi chỉ tay vào nhà  “Bà nói đứa này à?”  “Đúng vậy!”  Mẹ cô cúi đầu rồi nói  Bên cạnh có thêm một người con gái trẻ, và thêm một người phụ nữ nữa  “Mày sẽ gả thay con gái tao! Về nhà họ Hoàng!”  Cô ngẩn mặt lên rồi thấy mẹ cô cắn môi  “Là sao mẹ, bà ấy nói vậy là sao?”  Cô quay qua hỏi mẹ, bà chỉ cúi đầu rồi im lặng, người phụ nữ bên kia đã cướp lời  “Là sao hả, để tao nói mày nghe! Mẹ mày thiếu tao ngót nghét đúng 5 cây vàng, bây giờ không trả nổi nên lấy mày ra thế thân con gái tao!”  “Thế thân?”  “Mấy hôm nữa nhà họ Hoàng sẽ đến rước con tao, nhưng mà mày biết con trai nhà họ đã chết bảy năm rồi, tao đâu thể nào gả con tao cho một người chết, mày gả thay nó, tao đã hứa gạt nợ cho mẹ mày, mà bên họ còn cho thêm 100 cây vàng nữa, mày gả đi thì chỉ có lợi thôi, cái thân mày cả đời chưa kiếm nổi 5 cây nữa nói chi là 100, mày chuẩn bị đi, tao đã nói rồi đó!’  Nói rồi hai mẹ con đó rời đi, cô quay qua mẹ rồi nói  “Bà làm vậy là sao, bao nhiêu năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Dù cho bà là mẹ kế đi chăng nữa tôi vẫn gọi bà là mẹ, bà lại đem bán tôi cho người ta, bà điên rồi!”  “Hoài Thục, mẹ xin lỗi, mẹ không phải là sợ chết, họ nói sẽ đem thằng Còi đi nhận nước nếu không đồng ý, con thương em đi được không? “  “Bà thương nó tại sao lại đâm đầu vào cờ bạc, không chịu đi làm chứ?”  “Hoài Thục à, mẹ chỉ muốn thắng lớn để hai con được ăn mặc đầy đủ ấm no, mẹ chỉ muốn con bớt khổ thôi!”  Cô nhìn gương mặt khắc khổ của bà, thấy bà quỳ xuống chân mình khóc lóc tự nhiên nước mắt cô chảy ra rồi quay lại nhìn lên bài vị của ba, cô thương bà nhưng cũng giận bà, sở dĩ năm đó nhà chỉ có hai ba con, nhà nghèo mà mẹ lại mất sớm, ba đón mẹ kế về ở để chăm cô, ba đi làm xa mới yên tâm, lúc rước bà về cô hay nghe mấy bà hàng xóm dọa nạt, bà ấy sẽ đánh cô, nhốt cô, mẹ kế không ai tốt lành cả, cô vừa sợ vừa ghét, lúc ấy lại còn nhỏ nên phải nghe theo ba, ở nhà với dì có cái gì ngon cũng cho cô, tối lại quạt cho ngủ, dần sau này sinh thằng Còi ra vẫn đối tốt với cô, lớn lên chút thì ba mất, cô gọi bà là mẹ, đến bây giờ thương bà quá nên cô cắn răng gật đầu  “Cái mạng tôi có mất thì bà ráng mà nuôi dạy thằng Còi cho tử tế, 100 cây vàng đó để dành mà làm ăn, bà mà còn đánh bài nữa tôi chết cũng không yên lòng! “  Bà trốn trong góc nhà rồi khóc, cô cúi mặt xuống gối mà khóc nức nở, tuổi 18 chưa có mối tình nào, gái ở làng toàn là mai mối cưới hỏi, cô cũng chỉ lo làm lụng kiếm ăn, đùng ra cái bây giờ phải đi lấy chồng, mà còn là lấy người chết nữa, cô vừa khóc vừa tủi  Nghe bảo cô gái được chọn kia sinh cùng ngày cùng tháng với cô, mẹ của nó phải van xin lắm nhà họ Hoàng mới chịu đổi cô dâu, hôm người ta đến búi tóc thay đồ cho cô rất đông, nhà họ giàu lắm, người khiêng kiệu cũng hơn chục, người búi tóc trang điểm cũng hai người, toàn mặc quần áo đỏ, cô ngồi thất thần rồi chờ giờ đẹp lên kiệu khiêng về, sáng ấy kiệu đến thôn Vĩnh Hà thì chợt nghe thấy tiếng kèn trống đám ma, cô mở màn ra vừa rải tiền vừa nhìn qua cái tấm ảnh của người chết, cô giật mình vì tấm ảnh đó là người con gái hôm đến nhà cô, nói đúng hơn là cô gái đã được tráo với cô, là người bắt cô đi gả thay, mới đây thôi tại sao cô ấy lại chết, cô nhìn kĩ rồi chợt lạnh người, ngày cô gả đi thay cho cô ta lại là ngày cô ta chết, trời ơi, nếu cô ta ngay từ đầu đã chịu gả đi thì có phải chết không? Cô ớn lạnh tay run tun vừa rãi tiền vừa lầm bầm  “Nam mô…mong cô ra đi thanh thản! “  Nói rồi cô chợt nghe người bên tai có mấy người bàn tán  “Đấy là tiểu thư của nhà bà phú hộ bên thôn Vĩnh Hà đấy! Nghe nói mới bị đuối nước hồi sáng nay, tìm thấy xác lúc tinh mơ, người dân đi đánh cá ngoài đó vớt lên, mà nghe nói đầu cắm xuống bùn, miệng ngậm toàn là bùn đất không! Mà coi ngày thấy thầy bảo là phải hỏa táng gấp, bây giờ khiêng đi đó!”  “Đuối nước? “  Cô nghe mang máng rồi lầm bầm, cô nhíu mày rồi chợt lời nói của bà cụ hôm trước hiện lên trong đầu  “Đây coi như lời cảm ơn của ta, ta sẽ cho cô đôi mắt này của ta, sau này mong rằng nó sẽ giúp cô thoát nạn, nhớ kĩ lời ta, đừng ra ngoài trong bảy ngày tới, đừng ra sông hay suối, nói có nước nhiều, hạn của cô rất lớn, có thể sẽ chết, nhưng mà không cần phải lo, ta sẽ thay cô, tạm biệt nhé, nếu có lòng tốt hãy gọi tên ta về trong mỗi bữa ăn, cứ gọi là bà bói điên!”  Cô rùng mình cái rồi chợt suy nghĩ, có khi nào… Phải rồi có khi nào mình thay cô ta gả đi, còn cô ta thay mình đi chết?  Cô trợn mắt lên rồi chân chợt lạnh toát  “Đúng rồi đó!”  Giọng nói ở đâu thổi vào tai cô, sự lạnh lẽo giữa buổi sáng này lại khiến trán cô nhễ nhại mồ hôi, cô nuốt nước bọt, tiền vàng mã tự dưng bị một cơn lốc xoáy thổi văng tung tóe, và kể từ giây phút cô nhận ra chuyện này, cô đã biết, lời bà lão nói hôm trước có ý nghĩa gì, và kể từ giây phút đó, cô nhận ra, bà lão nói tặng cho cô đôi mắt của bà là ý gì rồi, cô thấy được ma  Lúc ấy cô còn chưa tin, mắt lướt quanh một lượt, cô gái lúc nãy rõ là đã chết, thế người đứng giữa đường kia là gì, không phải là ma thì là gì? Cô ấy mặc một cái váy trắng, là dạng váy bằng lụa bóng loáng, dân nhà giàu mới có thể mặc, người ướt sũng, cô nhìn cô ấy trừng trừng, mắt cô long lanh ánh nước, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, môi tái nhợt xanh xao, mắt có một quần đỏ hằn lên, kiệu càng đến gần cô càng nổi gai óc, cô nuốt nước bọt rồi cuối cùng kiệu cũng dần xuyên qua người cô ta, nghe thấy tiếng rột rột phát ra bên ngoài kiệu, giống như móng tay cào vào, là ma thật rồi, cô quay lại nhìn thêm một lần nữa, thấy cô ta quay đi, bước theo cái quan tài mà mọi người khiên đi về phía ngược lại kia, cô ta còn ngoái lại nhìn cô, mỉm cười lạnh lẽo, cô quay ngược lại rồi tát vào mặt mình  “Tại sao mình lại nhìn cô ta? Mình thấy ma? Tại sao lại thấy ma? Ma…”  “Bà già ấy làm mình thấy ma, tại sao lại thấy ma chứ? Ảo giác? Là ảo giác mà thôi!”  “Không phải đâu! Là tao đó!”  Cô đứng hình rồi liếc qua cái rèm phất phơ bên kiệu, một ánh mắt ló nhìn vào, còn liếc qua liếc lại, cô nín thở mà môi run run  “Trời ơi sao kiệu nặng quá!”  “Mọi người ơi, bỏ xuống một lát, gãy vai mất!”  Một cái rầm, khói bụi bay mịt trời, lá cây xào xạc ngoài kia, người dân xì xào bàn tán, cô trong kiệu mà toát mồ hôi, một bàn tay giơ ra túm lấy miệng cô, hai chân cô ta bấu vào nhau, co rúm lại như bị tật vậy, móng chân cúp vào lòng bàn chân, cô liếc xuống rồi lại liếc lên, một người bên ngoài hô hoán lên  “Mau quay về gọi bà Hậu ngay, nhanh lên, dâu không khiêng nổi rồi, mau lên!”  Cô nghe thấy người chạy ầm ầm, tay cô cứng đờ không cử động được, cô ta lúc còn sống trông xinh đẹp bao nhiêu bây giờ lại nhìn kinh khϊế͙p͙ bấy nhiêu, cô mếu máo chảy nước mắt rồi run run, bên tai nghe thấy tiếng phì phò từ cổ họng cô ấy phát ra, một giọng nói lọt vào tai cô  “Tại sao tao lại phải chết thay cho mày?”  Cô lắc lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết, nước trêи tóc cô ta nhiễu xuống mặt cô, móng tay cô ta bấm vào mặt cô, cô tưởng chừng nó đã đâm sâu vào hàm của mình mất rồi  “Trả lại cho tao, trả mạng!…”  Một tiếng hét vang lên, cô cảm giác màng nhĩ bị xuyên thủng, lỗ tai ong ong không nghe được gì nữa, lúc sau có người nói  “Cút…”  Một cái bốp vang lên, một người lật cả kiệu lên, cô ngồi im trong đó nhìn ra, một người phụ nữ tuổi trạc 40 nhìn vào người cô, bà ta quay qua nhìn cái kiệu nằm sau lưng cô rồi một phát phóng một cây nhang cắm cái bựt vào cái kiệu, nó lêu lách tách rồi khói trắng bốc lên, một giọt nước trêи tóc cô rơi xuống nước, nước từ con ma đó nhiễu ướt cả tóc cô, bà ấy hô lớn  “Khiêng lên, mau lên! Không được trễ giờ lành!”  Cái nóc kiệu nằm lăn lóc giữa đường, cái ghế ngồi cô vẫn ngồi trêи đó, người được gọi là bà Hậu ấy bước lại đưa cho cô một cái ô rồi thì thầm  “Che lại, lát đừng nhìn vào mắt người âm nữa có biết không? Muốn chết à? Cô gan thật đó!”  Nói rồi mấy người đó nhấc kiệu lên, tiền bạc bay tán loạn, bà Hậu đi kè kè theo vừa rãi tiền vừa quay lại quát to  “Chia ra 3 nam đem cái nóc kiệu đó xuống sông ngâm!”  Người bên cạnh đi theo bà Hậu liền thắc mắc hỏi  “Tại sao lại ngâm vậy cô?”  Mời các bạn đón đọc Bảy Nàng Dâu (Nàng Dâu Thứ 7 Nhà Họ Hoàng) của tác giả Thiên Yết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư - Thiên Hạ Bá Xướng
Những năm 60 của thế kỉ XX, một phong trào sục sôi, cuồng nhiệt cuốn qua khắp mọi miền đất nước (Trans: Tức là Trung Quốc). Tôi và Tuyền béo, bộ binh bọn tôi bị phân công về tham gia sản xuất kiến thiết tại Hắc Long Giang, binh đoàn nông khẩn, nông trường số 17 của sư đoàn 3. Mắt thấy mùa đông sắp đến, lão trung đội trưởng an bài ba người là tôi cùng Tuyền béo và nhân viên liên lạc trực ở lại để trông coi vật tư, còn mình thì dẫn theo những người khác rời khỏi nông trường. Mấy người chúng tôi ở lại trông coi nông trường, phát hiện củi gỗ trong nhà kho ngày càng ít. Băng tuyết phủ kín núi, củi lửa chính là mạng sống của mỗi người. Thì ra là do một con hồ ly kiếm chuyện báo thù, lén lút lấy đi củi. Ít hôm sau, một trận bão tuyết trước giờ chưa từng thấy ập đến, mấy người dự tính úp sọt con hồ ly, chẳng ngờ gặp phải một đàn sói từ Siberia tới đang tán loạn chạy bão, vì chạy thoát thân nên đi theo con hồ ly chui vào một cái hang đất, nhưng mà lại nhầm lẫn đâm đầu vào một cổ mộ từ thời nhà Liêu bị che giấu từ vạn năm trước… *** Ngươi xem chuyện dưới vòm trời này, thật khó có thể chỉ một câu hai câu mà nói rõ được. Trên dưới 5000 năm lịch sử, qua nhiều thời kì nhiều thời đại cao nhân không ít, có người khởi đầu không hề dễ dàng, ví dụ nói đến Hàn Tín, người đó bản lĩnh tài giỏi ai mà không biết? Nhưng mà khi mới sinh ra, sớm đã phải chịu nhiều nhục nhã đến gập cả lưng, cho đến sau này được lên đài phong tướng, lấy cớ tu sửa sạn đạo để hoạt động bí mật, bố trí mai phục khắp nơi nhằm vây khốn Bá Vương, thẳng một hơi dồn ép đến sông Ô Giang buộc Hạng Vũ phải tự vẫn (Trans: Sở Bá Vương Hạng Vũ). Vậy mới nói, cuộc đời Hàn Tín thật gọi là lắm thăng trầm, khi lên voi lúc xuống chó, đầu đội trời chân đạp đất, cuối cùng lại thế nào? Vừa tiến cung đã bị Lã Hậu chém chết. Hàn Tín còn như vậy, huống chi là người thường? Cuộc đời này, có người trước bần sau phú, lại có người trước phú sau bần, đều là không giống nhau. Đời người gặp nhiều gian nan trắc trở, không ai thuận buồm xuôi gió một lèo cả. Năm ấy có một gia đình giàu có, ở địa phương đó có thể nói là không ai sánh kịp, phú giáp một phương, phòng ở không hết, buôn bán cực lớn, trong nhà có không biết bao nhiêu là tiền với tiền. Lão đương gia quyên tiền mua lấy một chức quan, do đó được mọi người gọi là lão viên ngoại, đối nhân xử thế đặc biệt tốt, thích làm việc thiện, kính lão thương bần, ai có khó khăn để ông ta biết, nhận định sẽ được ra tay cứu giúp. Tu cầu sửa lộ, trợ giúp kẻ nghèo, đông thí áo bông, hạ thí dược thang, cửa nhà quanh năm mở ra giúp đỡ nơi ăn chốn ở cho mọi người, người nghèo không có gì ăn, không có nơi để ở đều tìm đến đây, ngươi nói xem, bây giờ cái gì cũng không có, thì chỉ cần cháo bột ngô với màn thầu cũng là quá đủ, có thể ăn không thể mang theo. Việc trợ giúp chúng sinh này thật không dễ dàng gì, một ngày, hai ngày, mười ngày nửa tháng, lại quanh năm đều làm như thế, vậy phải gánh lấy chi phí nhiều như thế nào? Viên ngoại gia người này một đời không làm gì khác, suốt ngày chỉ làm việc tốt, cho nên mọi người đều gọi viên ngoại gia là Bồ Tát sống, hoặc gọi là đại thiện nhân, tìm khắp trên trời dưới đất cũng không thấy người nào tốt được bằng viên ngoại gia. Mặc dù lão tổ tiên nhà này cũng đã từng tại kim điện được thụ phong ban thưởng, nhưng đến thế hệ này của viên ngoại gia, sớm đã từ quan không làm nữa, chỉ một lòng lo liệu việc kinh doanh buôn bán. Bởi vì thường nói “từ bất chưởng binh, tình bất lập sự, nghĩa bất lập tài, thiện bất chưởng ấn” (Trans: ý nói người hiền lành không động binh đao, người tình cảm thì không dựng chuyện,... bản tính thế nào thì sẽ không làm việc trái với lương tâm mình.), những người thật sự tốt sẽ không nguyện ý ra làm quan, quan trường sóng gió chìm nổi nhiều sự tình không thể theo ý mình mà làm, không phải vì muốn lương tâm không bị vấy bẩn mà không nguyện ý làm việc xấu thì có thể không làm. Nói tóm lại người này là một người thiện lương từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, từ tim chạy sang phổi. Bất quá tục ngữ có câu “nhân bất thập toàn”, chớ nhìn viên ngoại gia đã là đại lão gia tiền nhiều vạn quán, bản thân ông ta cũng có sự tình buồn phiền riêng, sự tình đó là gì vậy? Chính là không có con! Viên ngoại gia trong lòng nói ra: “Bà nói xem ta cũng không làm điều gì thất đức, tu cầu sửa lộ, ăn chay niệm phật, thế nào mà ta lại vẫn không thể có một đứa con? Không nhất thiết phải là con trai, dù cho có là một cô nương đi nữa cũng được rồi! Tại sao đều không có lấy một đứa cơ chứ! Trong nhà không có người nối dõi, sau này ta nhắm mắt xuôi tay, gia nghiệp vĩ đại này biết để cho ai? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Trans: Trong ba điều bất hiếu, tuyệt hậu không có con là tội lớn nhất.), sau này xuống âm tào địa phủ gặp liệt tổ liệt tông ta biết ăn nói thế nào đây?” Sau khi nói ra những suy nghĩ lâu nay, trong tim lão đầu như có vết dao cứa, mùi vị đầy tội lỗi. Đôi vợ chồng già ngồi cạnh nhau, cũng không làm gì khác, chỉ biết người này oán hận người kia. Viên ngoại gia nhìn phu nhân đầy chướng mắt, lão phu nhân nhìn viên ngoại gia cũng đầy khó chịu. Một ngày này viên ngoại gia lại ngồi trong nhà chính mà lắc đầu rồi thở dài, nói với phu nhân: “Bà đừng thấy người ngoài đều gọi ta là đại thiện nhân, thế nhưng cũng có kẻ lén lút nói sau lưng để ta nghe thấy được, bà biết họ nói gì không? Người ta nói ta làm việc thiện để che giấu những tội ác bí mật, người trước người sau đều giống nhau, nói rằng ta làm việc tốt để cho người ngoài nhìn mà thôi, chứ không phải thật tâm thiện lương, nếu thật tâm thì không thể không có con nối dõi. Ta nghĩ trên trời có mắt, thần phật có linh, đáng ra phải cho ta có một đứa con mới đúng, nghĩ đi nghĩ lại, người phải trách chính là mụ già nhà bà, bà xem bà theo ta đã bao nhiêu năm rồi, ta lấy bà về để làm gì? Bà thế nào mãi không chịu đẻ lấy một đứa? Vẫn đừng có nói đến là sinh con trai, bà nghĩ đi, nghĩ cho kĩ đi, theo ta đến tận bây giờ, liền đến một cái rắm cũng không thả ra nổi!” Viên ngoại gia nói những lời đó, thật khiến phu nhân không thể nghe nổi, tại sao thế? Đánh người đừng đánh mặt, mắng người chớ mắng lâu, phu nhân từ khi vào cửa đến nay chưa từng sinh đẻ được, nên sợ nhất là bị người ngoài nhắc đến chuyện này, ngày thường chúng hạ nhân vô ý nhắc tới đều đủ mất mặt rồi. Mời các bạn đón đọc Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng.
Tên Sát Nhân Mercedes - Stephen King
Một buổi sáng sớm u ám tháng Tư,  một chiếc Mercedes điên cuồng cày qua đám đông hàng trăm người thất nghiệp đang bồn chồn xếp hàng chờ đợi tại một hội chợ việc làm. Tám người chết, mười lăm người bị thương. Tên sát nhân máu lạnh biến mất tăm như thể đã bốc hơi khỏi mặt đất. Cho đến một ngày, Hodges – thanh tra chính của vụ án – bất ngờ nhận được một bức thư khiêu khích từ thủ phạm của vụ thảm sát – tên Sát nhân Mercedes, và ông nhanh chóng nhận ra mình đã bị lôi kéo vào một cuộc chơi mèo vờn chuột với khoản đặt cược là tính mạng của hàng nghìn người dân vô tội. Hồi hộp, gay cấn và cũng không kém phần ám ảnh, Tên sát nhân Mercedes sẽ đưa bạn vào một cuộc rượt đuổi đầy rẫy hiểm nguy với những bất ngờ thót tim. Hãy sẵn sàng trước khi bắt đầu cuộc hành trình, vì cuốn sách sẽ khiến bạn chỉ muốn được đọc liền một mạch.   “Về khả năng thộp lấy cổ họng độc giả và không để cho họ có bất cứ lựa chọn nào khác ngoài miệt mài đọc tiếp, King không có đối thủ.” - Guardian *** Stephen King (sinh ngày 21 tháng 9 năm 1947) là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm. Những cốt truyện kinh dị và lối viết đa dạng của King đã giúp giới phê bình chấp nhận thể loại kinh dị giả tưởng là một thành phần của nền văn học trong thế kỷ 20. Cuối năm 2006, tổng số sách ông đã bán có khoảng 350 triệu cuốn. Stephen King là người đi tiên phong trong việc xuất bản "sách điện tử" (e-book) trên mạng internet. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học, kể cả giải Hugo cho tác phẩm Danse Macabre (1980) và Giải thưởng Tưởng niệm O. Henry cho truyện ngắn The Man in the Black Suit (1994). Tác phẩm mới nhất của ông là Lisey's Story, đã đạt mức bán chạy nhất nhiều tuần liền. Hầu hết tất cả các tác phẩm của ông khi tung ra đều đạt mức bán chạy nhất, nhưng có người gọi ông chỉ là một kẻ "viết truyện rùng rợn", như một cách chê bai thể loại văn học bình dân. Các tác phẩm của Stephen King đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Lái Xe Bự - Stephen King Người Đàn Ông Vận Đồ Đen - Stephen King Blaze - Stephen King Năm 1922, năm ác báo - Stephen King Dặm Đường Xanh - Stephen King (Dặm Xanh - Stephen King) Nó - Stephen King Tên Sát Nhân Mercedes - Stephen King ... *** Ngày 9-10 tháng Tư, 2009 Augie Odenkirk có một chiếc Datsun đời 1997 vẫn hoạt động tốt dù đã chạy nhiều, nhưng xăng dầu thì đắt đỏ, nhất là với một người thất nghiệp, trong khi City Center thì ở tít mạn bên kia thành phố, vì vậy gã quyết định bắt chuyến xe buýt cuối cùng đêm đó. Gã xuống xe lúc mười một giờ hai mươi với chiếc ba lô trên lưng và cái túi ngủ cuộn tròn dưới một bên nách. Gã chắc mẩm đến ba giờ sáng sẽ được sướng mê trong cái túi ngủ nhồi lông. Đêm vừa ẩm ướt vừa rét buốt. “Chúc may mắn nhé, anh bạn,” tay tài xế nói khi gã xuống xe. “Nhất định anh phải được gì đó vì là người đầu tiên có mặt.” Chỉ có điều đâu phải thế. Khi Augie lên đến đỉnh của lối đi rộng và dốc đứng dẫn vào hội trường lớn, gã thấy một lố ít nhất cũng hơn hai chục người đã chờ sẵn ngoài cửa, vài người đứng, còn hầu hết là ngồi. Những cây cọc với dải băng KHÔNG BƯỚC QUA màu vàng đã được dựng lên, tạo thành một lối đi ngoằn ngoèo quặt ngược gấp đôi lại, như một mê cung. Augie đã quen với những thứ này ở các rạp chiếu phim và cái ngân hàng mà hiện gã đã rút quá cả số dư, và hiểu mục đích của chúng: để nhồi được càng nhiều người vào một không gian bé tí càng tốt. ... Mời các bạn đón đọc Tên Sát Nhân Mercedes của tác giả Stephen King.
Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** “Giữa hương hoa đủ sắc màu, anh hùng đắm say mê mải; chàng phong lưu đệ nhất trên đời…“ Một giọng nữ đang hát. Giữa trưa ngày Thanh minh, trong gian đầu chái phía tây tầng ba của quán Tôn Dương ngã ba phố Hương Nhiễm và đại lộ Biện Hà, có hai người khách đang ngồi uống rượu, bên cạnh họ là một ca nữ. Cô là Trì Liễu Liễu, tuổi ngoài hai mươi, mặc áo choàng gấm thêu hoa văn lá sen viền mép, áo hơi cũ, bên trong là áo chẽn lụa tím, với áo lót lụa thêu hoa bách hợp và đai lụa hồng bó ngực, cô mặc váy lụa tím, cũng hơi cũ. Trì Liễu Liễu tuy là người miền Nam nhưng cô không được xinh lắm bởi khuôn mặt hơi vuông vuông, nước da rám nắng vì hay phải đi khắp các phố các ngõ kiếm sống. Riêng đôi mắt lá răm của cô thì long lanh rất có hồn. Phong trần gió bụi cũng khiến giọng ca của cô hơi thé không thật ngọt ngào nữa, kể cả hát những bài mà cô rất thích. Tuy nhiên Trì Liễu Liễu có trí nhớ rất tốt, cô nhớ được mười mấy bài trường ca, vài trăm bài hát dùng trong yến tiệc xã giao, cô gảy đàn tì bà cũng rất tuyệt. Trì Liễu Liễu cũng rất có bản lĩnh, không e dè, không bao giờ bị nhầm lẫn sai sót. Bài hát “Viên lý viên” hôm nay thì lại càng thuộc lòng vì cô đã hát đến vài trăm lần rồi, nhưng không hiểu sao cô lại vài lần quên lời và hát lạc giọng, tay đàn cũng bấm nhầm phím, thậm chí cô muốn ném đàn đi cho xong. Vất vả lắm cô mới hát xong đoạn cuối cùng của bài “Viên lý viên”. Trì Liễu Liễu không phải ca kỹ chính cống nên cô khó mà vào “làng nghề”, các kỹ viện hay ban ca kịch không nhận cô. Cô chỉ quen diễn một mình, và cũng dám đi một mình đến các yến tiệc tụ hội để diễn, để giúp vui cho thiên hạ, kinh thành gọi cô là “kỳ lộ nhân” hoặc “đả tửu tọa”[3]. Quán Tôn Dương là một trong bảy mươi hai chính điếm[4] trong hệ thống tửu lâu ở Biện Kinh, họ thuê vài chục ca kỹ chính cống, lẽ ra Trì Liễu Liễu không thể vào đây hát, nhưng vì mọi ngày cô có mối quan hệ tốt với vị chủ quản và các bác cao niên nên đôi khi vào ban ngày cô có thể vào diễn, nếu đông khách mà ca kỹ nội bộ không đủ để phục vụ. ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 của tác giả Dã Văn Bưu.
Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** Muốn biết rõ nhà Đại Tống thịnh suy ra sao, nên tìm hiểu bắt đầu từ những con thuyền buồm trên sông Biện Hà[3]. Thời Tống, việc vận chuyển hàng hóa chủ yếu dựa vào đường thủy, nếu nói Biện Kinh[4] là đầu não của cả nước thì Biện Hà là yết hầu. Sông này chạy chếch qua kinh thành, phía tây giáp Hoàng Hà, phía đông cận kề vùng Hoài - Tứ, phía nam chảy xuôi đến Trường Giang. Năm sáu chục phần trăm hàng hóa của cả nước thông qua Biện Hà chuyển đến Biện Kinh. Vì thế mà Đại Tống lấy Biện Lương làm kinh đô. Thuyền chở hàng trên sông Biện Hà quanh năm không ngớt, vô số buồm trắng đang vươn lên tựa những cánh chim đang khiêu vũ cùng những mái chèo nhịp nhàng sinh động, cùng vận chuyển lượng khách và hàng hóa vô cùng lớn. Nhất là khi vừa sang xuân, nước sông bắt đầu dâng lên, lại được gió đông trợ lực thì tàu thuyền ngược xuôi chật kín mặt sông không dễ gì mà lách qua được. Tuy nhiên kể từ năm ngoái khi Phương Lạp[5] nổi loạn ở miền đông nam thì tàu thuyền đi Biện Kinh thưa thớt hẳn, mặt sông hôm nay khá vắng vẻ. Tuy kém nhộn nhịp, tuy đông nam có bạo loạn, thì người Biện Kinh vẫn hào hứng thưởng xuân, huống chi hôm nay là tiết thanh minh, già nửa dân chúng đều ra ngoại thành tảo mộ, du xuân, đôi bờ Biện Hà vẫn hết sức đông đúc, ồn ã lao xao. Dòng nước đang êm ả chảy về đông, sương khói bảng lảng quanh những cành liễu xanh mới nhú, cảnh sắc vẫn tươi mới sinh động như xưa. Trong quán rượu của Chương Thất Lang ở bờ bắc Biện Hà, ngồi trước lan can nhìn ra bờ sông là một nam trung niên đang lim dim mắt, ngón tay gõ nhịp trên lan can. Đó là Cổ Đức Tín - quan lệnh sứ của Viện Khu Mật[6], phụ trách miền nam. Ông ta đang chờ người, cũng bởi thế mà ông chẳng thiết ngắm cảnh sông. Lúc này mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, tức chính ngọ. Cổ Đức Tín ngoảnh nhìn, thấy gã tùy tùng thân tín của mình là Cam Lượng đang tán chuyện với chủ quán, bèn hỏi: “Thế nào rồi?” ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 của tác giả Dã Văn Bưu.