Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Phong Độ

Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, duyên trời tác hợp, cưới trước yêu sau, cung đình hầu tước, HE Nhân vật chính: Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư Văn án: Thời cổ đại, nữ nhân chỉ có thể gả cho một người, sau đó là cuộc sống gia đình, giúp chồng dạy con, quản lý nhà cửa. Vì muón có thể gả cho một phu quân tốt, Liễu Ngọc Như noi theo mọi người, tận lực tu tâm dưỡng tính, trở thành khuê tủ điển phạm suốt mười lăm năm ròng. Không ngờ được, kết quả lại như công giã tràng, nàng bị buộc gả cho một kẻ ăn chơi trác tiếng có tiếng khắp Dương Châu - Cố Cửu Tư. Gả cho kẻ như vậy, đời nàng coi như đã bị hủy hoại. Nhất là gả xong nàng mới phát hiện người này cũng bị ép cưới nàng. Tâm Liễu Ngọc Như hóa tro tàn, nàng tự nhốt mình trong phòng. Ba ngày sau, nàng giác ngộ một điều. Gả cho kẻ ăn chơi trác táng thì việc gì phải làm khuê tú nữa? Vì thế ngày thứ ba sau khi thành hôn, vị khuê tú nổi tiếng dịu dàng ở Dương Châu run rẩy cầm đao, dùng hết dũng khí của cả một đời tiến vào thanh lâu. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đang say như chết mà nói, “Đứng lên.” Từ đó cuộc đời Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi. Dù là những tháng ngày ăn chơi hay khi làm quan nhất phẩm, nữ nhân này vẫn đứng bên hắn. Nàng đỡ lấy hắn bằng thân mình mảnh mai yếu đuối và bảo, “Đứng lên.” Thế nên mặc cho bị róc xương róc thịt, mặc cho giãy giụa đứng lên từ vũng bùn, hắn cũng muốn cắn răng cõng nàng trên lưng đi qua cả đời này. Với Liễu Ngọc Như mà nói, trong mười lăm năm đầu đời, sống là để tìm một nam nhân tốt. Đến khi gặp được Cố Cửu Tư nàng mới biết nam nhân tốt sẽ khiến nàng hiểu rằng sống là vì chính mình. Ta nguyện lấy máu thịt này che mưa chắn gió, để váy nàng không vương bụi trần, để thái dương kia chẳng đọng sương. Ta nguyện hóa thành cơn gió lớn, đưa quân đi vạn dặm. Một câu giới thiệu vắn tắt: Phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần. Cùng đọc truyện nhé!!!! *** (Review) Trường phong độ – Mặc Thư Bạch Vừa đọc xong “Trường phong độ”, sợ mọi người vì mấy dòng giới thiệu ngắn ngủi mà bỏ qua một tác phẩm hay nên phải viết vài dòng cho quyển này nè. Thực tế thì tên và giới thiệu truyện này không thu hút mình, thậm chí mình định bỏ qua vì thấy tag “sủng”, “hoan hỉ”… nên nghĩ nó chỉ thuộc thể loại sủng đơn thuần như những quyển lãng mạn khác, song nhìn thấy tên tác giả là Mặc Thư Bạch thì quyết định nhảy hố luôn. Mặc Thư Bạch là một trong số ít tác giả có văn phong khá ấn tượng với mình. Không biết có phải vì cùng tần số tâm hồn không mà quyển nào của tác giả này cũng phải vừa cầm khăn giấy sụt sùi vừa bật cười ngô nghê, dù là một bộ giải trí đơn thuần như “Giả quý tộc” hay bộ truyện đã phá vỡ định kiến của mình về thể loại “hệ thống nhân vật” như “Nhân vật phản diện tôi nuôi đều nghẻo” đều là vậy hết. Trở lại với “Trường phong độ”. Ban đầu mình nghĩ quyển này không có nhiều nội dung, sau đó lướt số trang liền ngạc nhiên tự hỏi: Ủa truyện gì mà dài dữ vậy? Rồi thì mới phát hiện đây đâu đơn thuần là truyện tình yêu, đó còn là bài hùng ca về tuổi trẻ, về tình bạn, về con đường trưởng thành của hai nhân vật chính và những ngừơi bạn cùng trang lứa của mình. Câu chuyện bắt đầu với những giấc mơ của nữ chính. Liễu Ngọc Như là cô tiểu thư nhà khá giả, sống trong gia đình cha không quan tâm, thiếp thất đè đầu mẹ con nàng. Liễu Ngọc Như chơi với cô bạn xuất thân nhà thư hương Diệp Vận và thường nghe bạn kể về người anh trai là Diệp Thế An, thiếu niên kiệt xuất của thế hệ này. Từ đó, một cô bé mười tuổi như Liễu Ngọc Như đã bắt đầu dồn toàn bộ tâm huyết để được gả cho Diệp Thế An. Nàng lấy lòng Diệp Vận và cả nhà họ Diệp, học trở thành một người đoan trang hiền thục nức tiếng trong thành để xứng với Diệp Thế An. Mục tiêu cuộc đời nàng chỉ có một, đó là lấy được Diệp Thế An. Nhưng rồi như trò đùa của số phận, nàng phải lấy Cố Cửu Tư, gã trai ăn chơi có tiếng trong thành.  Chấp nhận số phận, sau vài đêm suy sụp tinh thần, Liễu Ngọc Như quyết tâm cải tạo Cố Cửu Tư thành một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Nàng rũ bỏ lớp vỏ tiểu thư hiền thục để thay bằng hình tượng đanh đá, bắt hắn đọc sách, bắt hắn thay đổi tâm tính từng bước một. Cố Cửu Tư tuy ăn chơi nhưng lại trọng tình cảm. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng nên đành phải nhường nhịn nàng. Nhưng rồi loạn thế xảy ra, thành trấn bị kẻ thù bao vây, trong cảnh cửa nát nhà tan, người thân, bạn bè lần lượt ngã xuống, cả hai chạy trốn đến U Châu. Sau bao phen hoạn noạn, suýt chết vì đói, gặp cướp bóc, phải ăn cỏ cây để sống, rồi chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, cả hai dần trưởng thành. Họ kết thân với những người bạn cả cũ lẫn mới, rồi bắt đầu hành trình xây dựng lý tưởng, vì một thái bình thịnh thế, bá tánh no ấm. Bối cảnh câu chuyện rất rộng lớn. Hai nhân vật chính đi qua nhiều châu huyện khác nhau, với kịch tính được thúc đẩy dàn trải liên tục, từ chiến tranh, xây dựng thương nghiệp, dựng đê chống lũ, đấu đá gian thần hay quyền đấu trên triều đình, lắm nước mắt, nhưng cũng không ít những nụ cười ngọt ngào. Đó không chỉ là câu chuyện về sự trưởng thành của chàng thiếu niên lông bông Cố Cửu Tư hay sự kiên định thuỷ chung của Liễu Ngọc Như, đó còn là sự lột xác của nàng tiểu thư kiêu kỳ Diệp Vận, sự khôn lớn của gã sơn phỉ Thẩm Minh, hay cuộc đời bi kịch của nhân vật phản diện Lạc Tử Thương.  Đó là câu chuyện mà trong suốt quá trình dõi theo, rất nhiều lần chúng ta phải tự hỏi:  Chúng ta là ai? Và chúng ta sẽ là ai? Liệu trên chặng đường trưởng thành này, có khi nào chúng ta sẽ trở thành kiểu người mình từng ghét hay không? Nam chính Cố Cửu Tư là nhân vật ấn tượng và được chăm chút trong truyện. Khác với hình ảnh những nam chính nam thần lạnh lùng bá đạo thường thấy, xuất phát điểm của Cố Cửu Tư là một công tử ăn chơi, thích đánh bạc, chán học hành, lại thích chống đối cha mẹ. Thế nhưng trong nội tâm chàng thiếu niên này vẫn giữ bản chất lương thiện. Cũng chính vì bản chất lương thiện này đã giúp Cố Cửu Tư từng bước thay đổi, từng bước hình thành lý tưởng và chung thuỷ xây dựng nó. Thế giới trong trang sách bao giờ cũng đẹp. Lý tưởng nói ra thì dễ, song thực hiện mới thấy gian truân biết bao nhiêu. Quan trường nhiều cám dỗ, quá nhiều tầng lớp thế lực rối ren và âm mưu xảo trá. Rất nhiều lần, Cố Cửu Tư phải đã phải đối mặt với sự lựa chọn: giữ vững tấm lòng thuở ban đầu hay dần dần bị cuộc sống mài mòn, từng bước trở thành con người mình từng chán ghét. Cả câu chuyện tác giả luôn dành lời ngợi khen của mình cho tấm lòng son sắc vì lê dân trăm họ của Cố Cửu Tư. Song bản thân mình cảm thấy, Cố Cửu Tư có thể giữ được điều đó tới phút cuối cùng, không gục ngã, cũng không suýt sảy chân trước thực tại khắc nghiệt như những người bạn mình là vì bên cạnh hắn có một người vợ như Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như nói bản thân mình là người ích kỷ, nàng chỉ lo cho gia đình mình, còn trong lòng Cố Cửu Tư quá rộng, lòng hắn chứa đựng cả bá tánh thiên hạ. Song từ đầu tới cuối, vào những lúc Cố Cửu Tư sắp gục ngã, luôn là Liễu Ngọc Như kéo hắn đứng lên. Liễu Ngọc Như thông minh, kiên định và luôn hiểu rõ mình muốn gì. Thuở bé nàng muốn sống yên ổn mà không bị mẹ ghẻ chèn ép, nàng học nghe lời. Muốn lấy tấm chồng như ý, nàng thay đổi bản thân mình thành dáng vẻ mà nhà chồng tương lai ưa thích. Muốn thay đổi Cố Cửu Tư, nàng uốn nắn răn đe. Muốn trở thành người vợ duy nhất của Cố Cửu Tư, nàng cố gắng trở thành người giàu nhất, chỉ để hoàng đế nếu muốn trị tội kẻ chẳng có chống lưng như Cố Cửu Tư cũng phải nể mặt nàng. Nhưng sâu trong thâm tâm nàng trưởng thành nhưng chưa từng thay đổi. Liễu Ngọc Như nhìn thấu mọi chuyện. Nàng hiểu mọi chuyện có được có mất, muốn nhận được cũng phải cho đi. Nàng trân trọng nghĩa tình, có trách nhiệm và sẵn sàng hi sinh. Với nàng, Cố Cửu Tư là bờ bến vững chắc để nàng có thể sống với chính mình. Nhưng đối với Cố Cửu Tư, nàng chính là ánh sáng soi lối, để mỗi khi mờ mịt về con đường phía trước, chỉ cần nhìn thấy nàng hắn sẽ biết phải đi về đâu. Truyện có tuyến nhân vật dàn trải, rất nhiều nhân vật đáng chú ý. Song có vẻ tác giả quá cưng nam chính của mình nên đôi khi cố tình hạ thấp vài nhân vật khác để nâng Cố Cửu Tư lên. Điều này khiến mình ít nhiều cảm thấy tiếc nuối, bởi bớt đi một chút thì câu chuyện đã đẹp hơn rất nhiều. Vốn dĩ Cố Cửu Tư đã rất xuất sắc rồi mà. Theo đánh giá riêng của mình thì mô tả tính cách xuyên suốt của vài nhân vật phụ cũng không thật sự thuyết phục, như Lạc Tử Thương, Giang Hà, đặc biệt là Diệp Thế An ở phần kết truyện. Nhân vật phản diện như Lạc Tử Thương cũng là một tiếc nuối. Bi kịch của nhân vật này từng bước được phác hoạ rõ nét, nhưng quá nhiều nước thì dễ tràn ly. Vì quá “bi” nên câu chuyện đời y lại trở nên khá “kịch”, thêm nữa lại không đủ không gian thể hiện. Vì vậy mà cảm xúc dành cho Lạc Tử Thương ở đoạn kết cũng không được đẩy cao như mình mong muốn. Vốn dĩ với văn phong cảu mình, Mặc Thư Bạch có thể làm tốt hơn rất nhiều. Có tiếc chỉ tiếc Lạc Tử Thương là con ghẻ mà thôi. Cũng có thể vì bối cảnh rộng lớn nên bạn có thể nhặt được kha khá sạn trong câu chuyện, nhưng đừng nghĩ mình đang chê bộ truyện nhé. Chính vì mình đánh giá cao nội dung truyện này cũng như giọng văn của Mặc Thư Bạch nên mới tiếc nuối vì lẽ ra bộ truyện có thể làm được nhiều hơn thế. Ngoài những vấn đề này thì “Trường phong độ” là một câu chuyện rất ăn điểm. Nó phù hợp cho những ai thích đọc truyện dài có nội dung bối cảnh rộng lớn, có kịch tính, có nụ cười và nước mắt, có khát vọng sục sôi của tuổi trẻ, lại có chút trầm lắng về cuộc đời. Chúng ta có thể chiêm nghiệm được nhiều câu nói hay trong quyển truyện này, đồng thời rút ra nhiều bài học cho bản thân mình. Học cách khoan dung, cách thấu hiểu, cách để trở nên kiên cường và sống sao cho xứng đáng với cuộc đời. Đọc đến đoạn cuối, hy vọng bạn cũng như mình, có thể nhớ lời căn dặn mà Liễu Ngọc Như dành cho Cố Cửu Tư: “Ta hy vọng trong tương lai hai ta vĩnh viễn ghi nhớ tại sao mình đi trên con đường này.” Chẳng ai nói trước được tương lai, song có lẽ tất cả chúng ta đều thật lòng mong muốn mình có thể giữ được tấm lòng son thuở ban đầu, đúng không? _ _ _ Lâu quá không đụng tới câu chữ nên lờn tay, cảm thấy bài review này không thể hiện hết được cái hay của truyện đâu. Tốt nhất mọi người cứ đọc rồi tự chiêm nghiệm nhé. *** #REVIEW: TRƯỜNG PHONG ĐỘ Tên cũ: Gả hoàn khố/Gả ăn chơi trác táng. Tác giả: Mặc Thư Bạch. Thể loại: Cổ đại, cung đình, oan gia, #cưới_trước_yêu_sau, #cường_cường, HE. CP: Nam chính khách sống tình cảm x Nữ thương gia sống lý trí Tình trạng: Hoàn edit. Review:  Do Minh | Chỉnh ảnh: Aurora Link đọc: https://sunrises6.wordpress.com/ngon-tinh/truong-phong-do/ ---- Giới thiệu: Liễu Ngọc Như muốn gả cho hôn phu tốt nên làm khuê tú mẫu mực suốt mười lăm năm trời. Nhưng trước ngày đính hôn nàng lại bị buộc gả cho Cố Cửu Tư, kẻ ăn chơi trác táng khét tiếng Dương Châu. Gả cho kẻ như vậy, đời nàng coi như đã bị hủy hoại. Nhất là gả xong nàng mới phát hiện người này cũng bị ép cưới nàng. Tâm Liễu Ngọc Như hóa tro tàn, nàng tự nhốt mình trong phòng. Ba ngày sau, nàng giác ngộ một điều. Gả cho kẻ ăn chơi trác táng thì việc gì phải làm khuê tú nữa? Vì thế ngày thứ ba sau khi thành hôn, vị khuê tú nổi tiếng dịu dàng ở Dương Châu run rẩy cầm đao, dùng hết dũng khí của cả một đời tiến vào thanh lâu. Nàng nhìn Cố Cửu Tư đang say như chết mà nói, “Đứng lên.” Từ đó cuộc đời Cố Cửu Tư nhanh chóng thay đổi. Dù là những tháng ngày ăn chơi hay khi làm quan nhất phẩm, nữ nhân này vẫn đứng bên hắn. Nàng đỡ lấy hắn bằng thân mình mảnh mai yếu đuối và bảo, “Đứng lên.” Thế nên mặc cho bị róc xương róc thịt, mặc cho giãy giụa đứng lên từ vũng bùn, hắn cũng muốn cắn răng cõng nàng trên lưng đi qua cả đời này. Với Liễu Ngọc Như mà nói, trong mười lăm năm đầu đời, sống là để tìm một nam nhân tốt. Đến khi gặp được Cố Cửu Tư nàng mới biết nam nhân tốt sẽ khiến nàng hiểu rằng sống là vì chính mình. Ta nguyện lấy máu thịt này che mưa chắn gió, để váy nàng không vương bụi trần, để thái dương kia chẳng đọng sương. Ta nguyện hóa thành cơn gió lớn, đưa quân đi vạn dặm. Một câu giới thiệu vắn tắt: Phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần. ---- ???????????? Câu chuyện này bắt đầu từ hai con người không thể trái ngược hơn. Liễu Ngọc Như là đích nữ của một gia đình buôn vải nhỏ với phụ thân không thương, mẫu thân yếu đuối, di nương lộng hành. Sống trong hoàn cảnh như thế nên từ nhỏ Liễu Ngọc Như đã học cách nuốt nước mắt vào lòng và luôn hành xử theo khuôn phép để lấy thiện cảm từ người xung quanh. Cô nương bị vây bởi bốn bức tường hậu viện phấn đấu suốt mười lăm năm chỉ để lấy một lang quân như ý, để nửa đời sau mình có người dựa vào. Cố Cửu Tư là đích tử của nhà giàu số một Dương Châu, được phụ mẫu yêu chiều hết mực, chưa kể còn có cữu cữu giữ chức Lại Bộ Thượng thư. Hắn sống sướng từ nhỏ, thích gì làm nấy mà chả hề quan tâm miệng lưỡi thiên hạ. Mơ ước to lớn đời hắn là được lang bạt giang hồ để hành hiệp trượng nghĩa. Cuộc đời hai người sẽ vĩnh viễn chẳng giao nhau nếu Cố Cửu Tư không thốt ra câu đùa khiến phụ mẫu hắn hiểu nhầm con mình thích Liễu Ngọc Như. Và thế là chàng thì nghiến răng nghiến lợi còn nàng thì khóc cạn nước mắt để bước vào cuộc hôn nhân bất đắc dĩ. Ông bà ta đã nói: Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Chỉ tiếp xúc vài lần với vũng mực đen sì như Cố Cửu Tư đã đủ để Liễu Ngọc Như vứt bỏ hình tượng khuê tú mình dày công xây dựng sau ba ngày thành hôn. Ngày đó, cô khuê tú chuẩn mực cầm đao đến thanh lâu rồi lôi cổ phu quân về và bắt hắn đi trên con đường dùi mài kinh sử kiếm cáo mệnh cho nàng. Chính từ đây, mối quan hệ được xây dựng từ một trò đùa dần biến thành sự thật. Càng tiếp xúc với Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như càng hiểu hắn không phải mực mà là đèn; một ngọn đèn sáng rực tựa ánh mặt trời. Hắn thông minh, chính trực, trọng tình trọng nghĩa. Cố Cửu Tư có thể hết lòng vì huynh đệ thân thiết nhưng hắn cũng có thể nhận hai mươi roi để đòi lại công bằng cho cô thê tử mà hắn bị ép cưới. Liễu Ngọc Như biết mình quản được Cố Cửu Tư chẳng phải vì nàng giỏi mà vì hắn luôn nhường nhịn nàng. Cuộc hôn nhân này đâu phải lỗi của mình hắn nhưng hắn vẫn gánh hết trách nhiệm và chưa từng trút giận lên đầu Liễu Ngọc Như. Hắn biết nàng vô tội, giận chó đánh mèo nàng thì thật vô lý và quân tử không thể ngu muội làm điều vô lý. Từ ngày quen Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như đón nhận rất nhiều lần đầu tiên. Cô nương Liễu gia luôn phải chịu ấm ức kia lần đầu tiên được thử sức với kinh doanh; lần đầu tiên được đi chơi khắp chốn vào ngày sinh nhật; lần đầu tiên có người đứng trước kẻ ức hiếp nàng và khảng khái tuyên bố, “Nàng thích buôn bán thì ta cho nàng làm, nàng thích dạo phố thì ta cho nàng dạo. Lão tử sủng nàng, thương nàng, là để súc sinh như ngươi sỉ nhục nàng à? Hôm nay lão tử nói cho ngươi hay, lần sau nhìn thấy nàng thì cách xa ba trượng cho ta!” Đời này, gả cho Cố Cửu Tư chính là may mắn lớn nhất của nàng. Ban đầu Cố Cửu Tư nghĩ Liễu Ngọc Như là cô nương đậm chất vùng non nước Giang Nam: mảnh mai, điềm đạm, nho nhã. Trong mắt hắn, nàng là cô nương tốt nhưng không phải cô nương hắn thích; mẫu người lý tưởng của hắn là dám yêu dám hận, khoa trương, và thích làm càn. Song càng quen biết Liễu Ngọc Như, hắn càng hiểu có những sự cứng cỏi chỉ xuất hiện vào thời điểm nhất định. Khi hắn chờ chết dưới lưỡi đao của binh lính, có một nữ tử nhỏ nhắn đứng trên cao đốt lửa đánh lạc hướng cho hắn chạy thoát. Khi hắn gục ngã vì sự vô dụng của bản thân, có một nữ tử ngày thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ đã quát, “Đứng lên!” Khi hắn hoang mang trước muôn vàn ngã rẽ, có một nữ tử vĩnh viễn mỉm cười kiên định với hắn, “Có ta ở đây.” Liễu Ngọc Như không phải một cô nương tỏa sáng rực rỡ như thái dương, nàng là ánh trăng dịu dàng chỉ đường giữa đêm đen mỗi lần hắn lạc lối. Đời này, cưới Liễu Ngọc Như chính là may mắn lớn nhất của hắn. Nhưng Trường Phong Độ không chỉ đơn thuần là chuyện tình giữa hai con người nhỏ bé, đi cùng với sự trưởng thành của họ là hai chủ đề xuyên suốt cả bộ truyện. Con người có thể vượt qua định kiến dành cho bản thân không? Mười lăm năm đầu đời, ước mơ của Liễu Ngọc Như là gả cho lang quân tốt và đạt được địa vị cao thông qua hôn nhân. Thật ra cũng khó gọi đây là ước mơ của nàng, vì nó giống như một tiêu chuẩn mà các cô nương đều hướng tới. Họ lẫn Liễu Ngọc Như không biết đến nơi nào khác ngoại trừ chốn hậu viện chật hẹp và cũng chẳng rõ bản thân có thể làm gì ngoài lấy chồng sinh con. Nhưng Liễu Ngọc Như may mắn được trao cơ hội tỏa sáng trong lĩnh vực kinh doanh. Nhờ đó nàng mới biết bản thân có thể thành lập đội vận chuyển nối liền Bắc - Nam; có thể được gọi là Liễu lão bản chứ không chỉ là Liễu tiểu thư hay Cố thiếu phu nhân; có thể xây dựng học đường lẫn nhà từ thiện để trao cơ hội cho những mảnh đời bất hạnh. Hơn hết, nàng tự hào thành quả này do chính nàng gieo trồng gặt hái chứ chẳng dựa dẫm vào đức lang quân nào cả. Qua Liễu Ngọc Như và những cô nương quanh nàng như Vân Vân – người xuất thân nghèo khổ và từng nghĩ làm thiếp thôi cũng tốt lắm rồi – bộ truyện cho thấy chỉ cần được trao cơ hội, nữ nhân chẳng thua kém bất kỳ ai. Họ đủ sức gánh vác trách nhiệm trên đôi vai và lúc cần họ sẽ vung đao bảo vệ những điều quan trọng. Liễu Ngọc Như từng bước rời khỏi bốn bức tường hậu viện tù túng và đến cuối cùng, nàng đứng giữa sông nước mênh mông dùng thân giữ đê với quyết tâm lấy cái chết trấn giữ Hoàng Hà. Còn Cố Cửu Tư thì từ ngày làm quan, dường như xung quanh ai cũng đang ngấm ngầm nói với hắn làm quan phải biết uốn gối khom lưng, kết bè kết đảng, và thiên hạ bá tánh là cái gì đó rất vặt vãnh còn quan trọng nhất là tiền đồ của bản thân. Song Cố Cửu Tư cho mọi người thấy không chỉ có một cách làm quan. Hắn từ chối lợi dụng chức quyền để làm việc phi pháp; dù trên chiến trường hay khi tham gia cải tạo đê, hắn cũng lăn lộn cùng binh lính và dân chúng; giây phút bá tánh bỏ cuộc, hắn vẫn kiên quyết tuân thủ trách nhiệm của mình. Hắn bảo, “Vì ta là quan.” Chính vì là quan – ăn lương thực do bá tánh nuôi trồng và nhận bổng lộc từ tiền bá tánh nộp lên – nên phải làm đến cùng. Nếu là chuyện có lợi cho đất nước lẫn dân chúng thì sao lại không làm? Cố Cửu Tư từng bước chứng minh trên đời vẫn còn quan chân chính và đến cuối cùng, những vị quan khác tự nguyện theo hắn ngồi chắn trước đại quân chuẩn bị giày xéo kinh thành với quyết tâm lấy máu thịt bảo vệ Đông Đô. Trên tất cả, Trường Phong Độ là hành trình để các nhân vật tìm đáp án cho câu hỏi: Khi ngoảnh đầu nhìn lại sau một quãng đường dài, chúng ta có còn nhận ra mình của thuở thiếu thời? Chẳng ai chào đời với một trái tim đen tối, mỗi người đều từng là những thiếu niên mang tâm tư như trời xanh mây trắng. Ai chắc cũng có lúc ngạo mạn nhìn người đi trước rồi tự nhủ mình sẽ không như thế nhưng khi giật mình nhìn lại sau mười hay hai mươi năm, họ nhận ra mình đã già nua và còn trở thành phiên bản khác của người đi trước. Bởi vì cuộc sống là lưỡi dao tàn khốc nhất, nó có thể im hơi lặng tiếng thay đổi hoàn toàn một con người. Những kẻ ác độc biết đâu cũng từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố không phụ lòng bách tính thiên hạ, từng gửi gắm tình cảm sâu thẳm vào sơn hà này. Song hoàn cảnh buộc con người ta phải cúi đầu cho đến lúc họ chỉ còn là cái bóng của chính mình năm xưa. Sau thời gian dài ngụp lặn tại chốn quan trường nhơ nhớp, ngay cả Cố Cửu Tư cũng lưỡng lự khi bị ép lựa chọn giữa huynh đệ và tiền đồ. Diệp Thế An với Chu Diệp từ nhỏ đã được dạy dỗ làm quân tử, nhưng lại muốn tắm máu kinh thành khi mất đi người thân. Lạc Tử Thương từng là đứa bé dám đơn thương độc mã đòi công lý cho nghĩa phụ, thế mà lại trở thành kẻ có lỗi với cả thiên hạ. Phải chăng khi lần đầu lựa chọn trái lương tâm, những kẻ ác độc đã nghĩ chỉ một lần này thôi? Song một bước sai, từng bước sai, sau đó là muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại. Đã dám vượt qua ranh giới cuối cùng thì còn gì không dám vượt qua? Ai cũng có lý do để sa ngã: sự ích kỷ, nỗi khổ tâm riêng, hoặc vì tình thế bắt buộc. Nhưng sẽ không bao giờ có lý do chính đáng để làm việc ác. Thước đo bản lĩnh con người không phải lời nói thời bình mà là hành động thời loạn, là khi ở tận cùng của nỗi đau ta vẫn làm điều đúng đắn. Chúng ta làm thế chẳng phải vì thiên hạ, vì bằng hữu, vì gia đình mà chỉ đơn thuần để sau này có thể đối mặt với mình của thời niên thiếu và nói rằng: Ta không làm ngươi phải hổ thẹn. Trường Phong Độ là bộ truyện được viết chặt chẽ với các nhân vật có sự phát triển hợp lý – thể hiện rõ nhất qua hai nhân vật chính và đặc biệt ở các nhân vật phản diện chủ chốt. Họ không xuất hiện chỉ để làm ác mà là những con người bằng xương bằng thịt với hỉ nộ ái ố như bao người, là phiên bản mà nhân vật chính diện sẽ trở thành nếu đánh mất sơ tâm. Tác giả có thể hơi làm quá năng lực của Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nhưng hai người thường chỉ đóng vai trò kích thích còn để mọi việc hoàn thành thì cần sự góp sức lẫn hy sinh từ rất nhiều người, vì vậy truyện chẳng tạo cảm giác đây là cuộc chơi riêng cho hai nhân vật chính. Cái kết của truyện trọn vẹn không phải vì ai cũng hạnh phúc mà vì nó đầy đủ những cung bậc cảm xúc được đan xen hợp lý: đau thương, xót xa, vui mừng, và trên hết là niềm hy vọng xây dựng một tương lai nơi mọi người có thể sống sạch sẽ và mãi mãi giữ vững trái tim thuở thiếu thời. Mời các bạn đón đọc Trường Phong Độ của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Đây là một tiểu thuyết hơi bị tưng tưng, ngốc nghếch. Nhân vật chính mỗi khi có chuyện gấp thường tỏ ra mặt đen. Bàn tay vàng hiệu quả nhất là đại cả, còn có hai đứa khờ tham ăn; Phải chiến đấu với Mary Sue thích chiếm đoạt hết nam thần toàn thiên hạ, đủ đến khiến nàng ôm hận cả đời. P/S: 1/Đây là một cô nữ quỷ không may mắn xuyên qua thành nam nhân của Mary Sue hắc ám. Sau đó là câu chuyện với đủ các kiểu chạy trốn nữ chủ, phòng ngừa nữ phụ, rồi dưới sự chỉ đạo của một tên quỷ khác mà cố gắng khôi phục thân thể thực sự. 2/Truyện này bắt đầu là nữ xuyên nam, cuối cùng sẽ khôi phục thân con gái! 3/ Tu tiên thăng cấp. Nữ chủ Mary Sue hắc ám: Người của ta, vật của ta, những người khác đừng mơ tưởng chạm vào! Dám có tâm bất thường, ắt phải chết! Nữ phụ trùng sinh, bàn tay vàng : Đồ vật, nam chủ này nọ chính là công cụ hỗ trợ cho nữ chủ, cướp không được thì ắt phải tiêu diệt! Thân là nam chủ không thoát được: Tuyệt đối không thể trở thành nam nhân trong hậu cung của Mary Sue hắc ám, ta vẫn nên cố gắng tu tiên đi. Nhân vật chính: Tư Lăng ┃ phối hợp diễn: Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, ...┃ cái khác: Mary Sue xuyên việt hắc ám, nữ trùng sinh bàn tay vàng  *Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái. *** Đại lục Thương Vũ , biên giới phía Tây, thành Chiêu An. Ở trước cổng Tư gia, một thiếu nữ đang bạo dạn giằng co cùng Ngũ trưởng lão của Tư gia. Lúc này, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm của song phương đều âm trầm giống như có đại thù sống chết gì đó. Cách đó không xa, một vài kẻ lắm mồm nhìn xa xa, lén lút chỉ trỏ, âm thầm bội phục cô thiếu nữ kia, thế nhưng dám can đảm gây ầm ỹ với Tư gia. Ai mà không biết Tư gia này là một trong ba Đại thế gia tu tiên của thành Chiêu An, trong tộc có Kim Đan lão tổ trấn thủ. Những tu sĩ bình thường gặp phải Tư gia đều sẽ lễ ngộ vài phần, tuyệt đối không dám chống đối Tư gia. Lại nhìn cô gái kia, bộ dáng xinh đẹp rực rỡ, tuy rằng biết người tu tiên có linh khí dưỡng thân thể, được trời cao ưu ái; bộ dạng, khí chất đều là cao cấp, nhưng dung nhan thiếu nữ này phải diễm lệ hơn vài phần so với những nữ tu sĩ tầm thường, khí chất cũng hết sức cao quý, nhìn xa xa, tiên tư phiêu dật, đúng là khó được. Lại nhìn tu vi, càng làm người chấn động, nhìn linh cốt bất quá chỉ 17 tuổi, thế nhưng đã là luyện khí kỳ tầng mười. Nếu không ngoài ý muốn, phỏng chừng trước hai mươi tuổi, nàng ta tuyệt đối có thể thành công đến Trúc Cơ, trở thành một trong những Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi của Tây Cảnh này. Tại nơi Tây Cảnh với linh khí mỏng manh này, tu sĩ Trúc Cơ mà hai mươi tuổi tuyệt đối có thể được xưng là thế hệ kinh tài tuyệt diễm rồi. Rất nhanh, lại có người nhận ra cô thiếu nữ này chính là đệ tử của Nguyệt gia, cũng chính là ba Đại thế gia tu tiên còn lại của Thành Chiêu An, tên là Nguyệt Thiên Dạ. ... Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__
Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.