Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệnh Án Của Thần Linh Tập 1

Trẻ trung và tài năng, tương lai xán lạn bày ra trước mắt, nhưng sẵn tính khác người, chàng bác sĩ Kurihara Ichito đã vứt bỏ cơ hội thăng tiến ở văn phòng y tế đại học mà đâm đầu vào làm việc tại bệnh viện Honjou xứ nhà quê, hòng lánh xa chốn đông đúc, xô bồ. Vậy mà đời chẳng như mơ, tấm biển “Khám chữa bệnh 24 giờ, 365 ngày” treo trước cổng bệnh viện Honjou đã khiến Kurihara trở nên tiều tụy và quay cuồng trong nỗi hồ nghi về mục đích đời mình. Làm sao để trở thành một bác sĩ tốt? Hối hả chạy theo những kỹ thuật y học không ngừng phát triển, hay dừng hẳn lại để chăm lo cho những bệnh nhân già yếu cô độc bị xã hội bỏ rơi? Và rốt cuộc cái bệnh viện tỉnh lẻ này có gì để níu chân anh ở lại? Đầy ắp những khắc khoải nhân sinh, nhưng đồng thời nồng ấm tình người và bừng sáng niềm lạc quan tuổi trẻ, câu chuyện về người bác sĩ do một bác sĩ chấp bút đã làm rung động bao trái tim độc giả, trở thành một trong những cuốn sách bán chạy tại Nhật Bản và được dựng thành phim điện ảnh. *** Bệnh án của thần linh là quyển sách cuối cùng mà mình đọc trong năm 2018 (hoàn thành ngay trong đêm 31 luôn) và là quyển sách đầu tiên mình review của năm 2019. Lý do mình biết đến tác phẩm này thì phải quay ngược một chút về mấy năm trước, khi mình tình cờ biết đến nhóm sub phim Gothcafe. Hồi ấy mình theo bộ phim "Quán ăn đêm" mà nhóm thầu, xong thích luôn cách dịch và cách chọn phim để sub của các bạn ấy. Xong đến khi Nhã Nam thông báo sắp xuất bản quyển này và thấy status thông báo dịch giả chính là bạn chủ fanpage thì mình quyết định mua luôn, không đắn đo gì. Một là có niềm tin tuyệt đối về gu của bạn ấy, hai là cái tên truyện nghe đáng yêu quá chừng, và thứ ba là do bìa sách đẹp mê hồn, nhìn phát đã phải lòng luôn. Phải nói đây là quyển sách có bìa đẹp nhất mà mình từng đọc luôn.    Truyện kể về cuộc sống của bác sỹ trẻ tuổi Ichito Kurihara tại một tỉnh nhỏ Honjo. Tuy bị đánh giá là tính tình hơi lập dị nhưng với sự dày dặn kinh nghiệm y học và tấm lòng hết mình vì người bệnh và bạn bè mà anh được tất cả mọi người vô cùng kính trọng và thương mến. Đặc biệt trong tình trạng thiếu bác sỹ trầm trọng tại tỉnh lẻ thì người luôn thức đêm thức hôm làm việc suốt 40 tiếng đồng hồ như anh lại càng trở nên quan trọng. Có thể tóm gọn mô tả con người này trong 1 câu là y đức toàn  tài. Ngoài các mối quan hệ tốt trong công việc, Ichito có một người vợ không những luôn thấu hiểu, bao dung mình mà còn luôn khéo léo, tháo vát săn sóc căn hộ nhỏ bé của hai người. Anh còn có hai người bạn tốt đầy mơ mộng hàng xóm cùng khu nhà trọ cũ kỹ, lúc nào cũng sẵn sàng giúp anh giải tỏa bớt nỗi căng thẳng, mệt mỏi trong lòng. Nhìn qua thì có vẻ êm đềm là vậy nhưng vẫn có những lúc anh cảm thấy hoài nghi không biết con đường mình lựa chọn có đúng đắn hay không. Cho đến một ngày anh nhận được thư mời tham gia viện y tế tại trường đại học và...... Quyển sách chia thành 4 câu chuyện nhỏ xoay quanh công tác thường nhật của Ichito, đồng thời cũng nối tiếp nhau trở thành cuộc hành trình tìm ra ý nghĩa thực sự của nghề y cũng như quan niệm về sự thành công, sự sống của Ichito. Với thể loại Slice of life thế này thì thực sự là muốn spoil nội dung cũng không biết nên spoil thế nào cho phải, vì chỉ khi cầm quyển sách trên tay, yên tĩnh ngầm nghiễn từng trang sách thì người đọc mới thực sự tìm ra được điều mà tác giả muốn truyển tải. Thú thực là khoảng 50 trang đầu của quyển sách khiến mình hơi hụt hẫng một chút, vì giọng văn tự sự và tưng tửng vốn không phải là gu của mình. Nhưng càng kiên nhẫn đọc về sau mình càng tìm được cảm giác "A, đây chính là quyển sách dành cho mình." Lời văn càng về sau càng rất dịu dàng, mềm mại, đúng chất Nhật Bản mà mình yêu thích. Chưa kể ngoài những dòng tâm sự, triết lý thì những câu tả cảnh sắc và chuyển cảnh vô cùng uyển chuyển cũng cực kì hợp ý mình.  Mình thích những cuộc nói chuyện dí dỏm mà cũng vô cùng sâu sắc giữa những người sống trong khu nhà trọ ấy. Giữa những bộn bề cuộc sống, thật kì diệu khi đâu đó vẫn còn tồn tại những tình bạn đẹp, chân thành đến thế. Có những người bế tắc suốt bao năm trời luôn thất bại liền liều mình kết liễu bản thân nhưng chỉ một đêm tỉnh dậy, được thức tỉnh bởi hơi ấm tình bạn và gia đình lại tiếp tục tiến về phía trước. Đó chính là kiểu tình bạn mà mình luôn luôn tìm kiếm và ngưỡng mộ. Không cần phải quá thân thiết, dành quá nhiều thời gian cho nhau hay can thiệp đến cuộc sống của nhau nhưng đủ quan tâm và chân thành để làm cuộc sống đối phương hạnh phúc hơn, dù chỉ là những điều cỏn con nho nhỏ. Bên cạnh đó thì mối quan hệ giữa vợ chồng bác sỹ và tình đồng nghiệp giữa các bác sỹ với nhau cũng cực kì đáng yêu, là những điểm sáng của truyện nữa. Mình cũng cực kì thích cách tác giả truyền tải lí tưởng nghề y và nhiếp ảnh vào câu chuyện. Có thể vì giấc mơ hồi bé của mình là mua được một chiếc máy ảnh để lưu giữ mọi khoảnh khắc tự nhiên trên thế giới này nên mình cực kì thích thú khi đọc những phân đoạn về vợ của Ichito. Thật đáng tiếc là đến giờ mình vẫn chưa đủ đam mê, dũng cảm cũng như tài năng để làm được điều này. Với cá nhân mình thì dù tương đồng đề tài nhưng Bệnh án của thần linh có lẽ sẽ dễ đọc hơn là Người đan thuyền xếp chữ. Nếu ai đang tìm kiếm một câu chuyện nhẹ nhàng đậm chất Nhật với độ dài vừa phải thì đây sẽ là một lựa chọn hợp lý. Tổng kết: 8.5/10 (Định cho 8/10 nhưng thôi cho thêm 0.5 vì cái bìa sách quá sức xinh đẹp - đẹp nhất trong số các tác phẩm của Nhã Nam từ trước tới nay với mình -  và văn phong dịch trau chuốt của dịch giả) Người Review: Blue Faith *** Chuyện xoay quanh những câu chuyện nghề và trăn trở cuộc sống của bác sĩ Ichito Kurihara ở một bệnh viện nhỏ tuyến tỉnh, cùng với mối quan hệ giữa anh và vợ mình, những người xung quanh và các bệnh nhân “đặc biệt” ở đây. .Quay lại câu chuyện thì bác sĩ nhân vật chính có cái tên khá đặc biệt: Ichito 一止 nếu viết dọc sẽ là 正 (chính nghĩa). Bác sĩ này khá trẻ, theo mình nhớ là mới tốt nghiệp về lại bệnh viện đây 5 năm, làm việc ở một bệnh viện nhỏ tuyến dưới nhưng lại làm một điều hơi khác thường là treo biển khám chữa bệnh 24 giờ, 365 ngày trong năm. Điều này đồng nghĩa với việc cứ cuối tuần sẽ đầu tắt mặt tối, và những ngày nghỉ Tết cũng chỉ còn trong mộng tưởng, đã bận vậy rồi nhưng anh Ichito này còn mắc thêm cái xui là cứ hôm nào ảnh trực đêm thì ca cấp cứu rồi ca nhập viện lại tăng nhiều hơn, tới mức các y tá phải đánh dấu lại ngày nào anh làm để chuẩn bị tinh thần nghênh chiến bão táp. Cuốn này là cuốn đầu tay của tác giả Natsukawa Sosuke, cũng là một bác sĩ, nên những tình tiết trong bệnh viện được mô tả rất chân phương, mộc mạc, bản thân mình lúc đọc truyện quên mất là đã từng xem phim (xem phim lâu lắm rồi, hồi ấy xem vì idol đóng :”>) nhưng chỉ cần men theo những lời văn khắc hoạ trong truyện cũng có thể hình dung ra được một bệnh viện ở vùng quê nhỏ, rồi hình dung được cả con đường heo hắt ánh đèn ở ngoài cổng thành Matsumoto nơi vợ bác sĩ đợi anh về này nọ.   Cuốn này có ba mẩu truyện nhỏ, có những nhân vật khác nhau xuất hiện trong cuộc đời bác sĩ, để giúp bác sĩ đưa ra quyết định to lớn ảnh hưởng tới cuộc đời sau này: tiếp tục ở lại bệnh viện này chữa trị cho những ông bà cao tuổi và những kẻ nát rượu hay đi về bệnh viện đại học tuyến đầu để đương đầu với những ca khó nâng cao tay nghề. Mình rất phục cách viết của tác giả này, chi tiết truyện mà kể thì đau xé lòng, nhưng khi đọc tác giả đan xen những chi tiết rất nhỏ, giọng văn rất vui tươi, đọc xong cảm giác trong lòng nhẹ nhàng thư thái, và đương nhiên là càng thêm kính trọng một cái nghề mà trước giờ mình đã vốn rất ngưỡng mộ: nghề y :D. Có lẽ ở quanh ta không thiếu những người đang trăn trở về mỗi một quyết định của bản thân mình, nhưng rồi đọc cuốn này xong mình mới nhận thấy, suy nghĩ nhiều trước khi quyết định cũng là chuyện cần thiết, nhưng có những lúc chính một nhân vật không ngờ tới xuất hiện kéo theo câu chuyện giữa ta và họ, kết quả là lựa chọn sẽ rất tự nhiên mà có thôi, đọc hết gập truyện lại thì mình cũng thấy mừng cho bác sĩ, vì đã có quyết định của chính mình, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Sách đọc nhẹ nhàng mau hết, đáng ra thể loại văn học đọc nhanh không lắt léo này mình ít khi có ấn tượng nhiều nhưng cuốn này khá riêng lại đúng ngành nghề mình thích (mình thích bác sĩ và cảnh sát, truyện nào có yếu tố này tự dưng sẽ điểm cao lol), đánh giá cũng cao hơn bình thường chút ^^. Đánh giá: 4/5  Review: yuu3008.com *** Lời bạt Câu chuyện mùa Xuân Uehashi Nahoko Một câu chuyện thật ấm lòng... Gấp sách lại, đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tôi. Tác phẩm của tôi đã vinh hạnh được nhà văn trẻ Natsukawa ưa thích, và vì cái duyên ấy, anh đã ngỏ ý nhờ tôi viết lời bạt cho cuốn sách của anh. Lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi đã thưa với anh rằng chuyện "viết lời bạt" tôi thật không rành cho lắm. Nhưng anh nói rằng chỉ cần viết một đoạn cảm nghĩ là được, nên tôi xin mạn phép mượn một vài trang giấy để chia sẻ cảm giác dễ chịu ấm áp trong lòng tôi với quý độc giả vừa đọc xong truyện. Mong các bạn kiên nhẫn dành cho tôi một chút thời gian. Khi đọc xong cuốn sách, trái tim tôi như được thắp sáng vậy. Chẳng hề có những phút hồi hộp, thót tim. Chỉ có ánh sáng nhỏ bé và yên tĩnh tựa ánh lửa nơi đầu ngọn nến, nhẹ nhàng từ những con chữ truyền sang, sáng lên trong tâm khảm, khẽ rung rinh, rồi ngay sau đó lại tiếp tục lưu giữ hình hài một ngọn lửa tĩnh lặng. Đối với tôi, đây là một câu chuyện như thế. Vừa khắc họa sự sống và cái chết của con người, vừa viết nên một câu chuyện ấm áp tựa ánh nến nhỏ bé, việc ấy thực rất khó. Thế nên tôi đây có đôi phần cảm phục anh Natsukawa, người đã làm được điều đó ngay trong tác phẩm đầu tay. Sự sống, cái chết, tình yêu của con người, bản thân những điều ấy đã mang theo sức mạnh phi thường. Trong chương trình Hành trình nhỏ của đài truyền hình NHK có một phiên bản được thực hiện bằng cách đọc những lá thư từ khán giả, nếu quý độc giả đây đã từng xem chương trình ấy thì có lẽ sẽ hiểu được điều tôi muốn nói. Những câu chuyện liên quan đến sự sống - cái chết hay tình cảm hướng về người khác, dù chỉ xuất hiện trong hồi ức của những con người đã sống một cuộc đời hết mực bình thường, vẫn mang theo sức cuốn hút mãnh liệt, tác động mạnh mẽ tới trái tim người nghe. Khoảnh khắc đời thực ấy vô cùng sống động, lại mang sức mạnh sâu sắc nên chẳng cần phải biên tập làm tăng phần kịch tính, chỉ cần những câu chuyện từ những cánh thư đã vang vọng tới trái tim những khán thính giả ở nơi xa xôi. Tại những cơ sở y tế, nhất định cũng có rất nhiều câu chuyện như thế. Thiết nghĩ, trong tâm tư của người bệnh, hay trong vô vàn cách thức mà họ lìa bỏ cõi đời, hẳn đã khỏi sinh một điều gì đó sống động rực rỡ. Những vị bác sĩ ngày ngày chăm sóc cho họ, tiếp xúc trực tiếp với họ nhất định không thể ngăn bản thân mình trằn trọc suy nghĩ về điều ấy, rằng dù mô tả thế nào chăng nữa thì vẫn có gì đó không đúng, không chính xác... Thế nên, dẫu các bác sĩ biết rằng mọi trải nghiệm của họ khi thuật lại đều có thể làm lay động trái tim độc giả, nhưng để viết thành truyện thì thật là một công việc khó khăn. Tuy không phải là bác sĩ, nhưng bấy lâu nay tôi cũng đã xỏ hai chiếc dép rơm mang tên "nhà văn" và "nhà nghiên cứu nhân học văn hóa" mà bước đi, nên tôi hiểu rất rõ tình trạng tiến thoái lưỡng nan mà trải nghiệm cuộc đời trao tặng cho những người sống bằng ngòi bút. Muốn viết, nhưng càng viết lại càng cảm nhận được khoảng cách với "điều ấy". Sự tiến thoái lưỡng nan này, có lẽ những tác giả viết thể loại phi hư cấu sẽ nhận thấy rõ nét hơn. Còn đối với những nhà văn, tôi nghĩ đó chính là một viên đá thử vàng. Chỉ với những mô tả bằng văn chương - tức sự hư cấu mang tên "chuyện kể" - ta mới có thể biến những kinh nghiệm cá nhân thành thứ gì đó ngân vang trong lòng những độc giả chưa từng có trải nghiệm tương tự. Đó chính là công việc của một nhà văn.   Trong số những bác sĩ ngày ngày đối diện với sinh tử của con người, có vài vị đã viết nên những tác phẩm tuyệt vời. Phương pháp mà họ sử dụng để chuyển hóa "kinh nghiệm" thành "chuyện kể" vô cùng đa dạng, nhưng thảy đều hấp dẫn. Điều đó cũng giống với những chi tiết về "cà phê" xuất hiện nhiều lần trong cuốn sách này. Có người đặc biệt sử dụng bột cà phê hòa tan, tạo ra hương vị đậm đặc quá mức, tầm thường một cách có chủ đích, vừa ngọt lịm lại vừa đắng ngắt. Có người lại kén chọn hạt cà phê, chỉ uống loại cà phê đen nguyên chất thơm lừng. Tác giả Natsukawa không nhấn mạnh vị đắng gay gắt, cũng không câu nệ những giá trị lớn lao, mà đã tạo ra cho cuốn sách này một hương vị thơm ngon, chân thành, dễ chịu, giống như cà phê Trân Châu Ả Rập của hãng Inoda được pha đầy sữa - loại cà phê mà Ichito ưa thích. Cách nói chuyện của Ichito, vẻ dễ thương của Haru, không khí trong lành của Matsumoto, sự hiền từ của bà Azumi, sự quan tâm của các bác sĩ cấp trên, tất cả những điều ấy nhẹ nhàng bao bọc hiện thực nghiệt ngã về sinh và tử, khiến nó tái sinh trở thành một câu chuyện tựa như nắng ấm. Vì lẽ nào đó mà một số người thường hay hiểu sai về "truyện", họ cho rằng truyện là thứ nông cạn, ấu trĩ, và vô giá trị hơn nhiều so với "hiện thực cuộc sống". Theo tôi, định kiến ấy là hết sức sai lầm. Nếu không phải là một người đã cắm mũi kim cảm xúc vào sâu bên trong "hiện thực", thì không thể nào viết nên được một truyện hay. Một câu chuyện hay, đó là thứ kết tinh từ ước mong tha thiết rằng " muốn nó như thế này - nếu được như thế này thì...". Chính vì hiểu rõ mùa đông, nên mới có thể họa nên mùa xuân. Khi đối diện với cái chết của một người nào đó, đột nhiên hình hài cuộc sống hữu hạn của bản thân sẽ tiến gần đến tâm khảm của ta. Cuộc đời vốn dĩ vô thường... Chính vì ngày ngày không ngừng trăn trở suy tư về điều đó, nên mới không thể ngăn bản thân thôi trằn trọc nghĩ về việc ôm lấy sự trống rỗng đó mà sống tiếp. Truyện là thứ được tạo ra để những người đó, bất chấp trăn trở trong lòng, có thể thắp lên ngọn lửa nơi trái tim và tiến bước trên đường đời. Và trong tim các độc giả được trao gửi điều ấy, cũng mang theo năng lượng để thắp lửa. Ichito, Haru, và ngay cả tác giả đều là những người trẻ tuổi. Vô cùng trẻ. Những con người trẻ tuổi ấy đối diện với những người đã chạm tới điểm cuối của cuộc đời như bà Azumi, ngắm nhìn một mùa đông lạnh cóng xương. Dẫu vậy, họ đã nghĩ về mùa xuân. Một mùa trẻ trung và dễ chịu. Vậy nên, đối với tôi, cuốn sách này có lẽ là một câu chuyện mùa xuân rất đỗi ấm lòng. Abiko, ngày 14 tháng 4 năm Heisei thứ 23[20]. (Uehashi Nahoko/ - Nhà văn, giảng viên Đại học Nữ sinh Kawamura Gakuen) Mời các bạn đón đọc Bệnh Án Của Thần Linh Tập 1 của tác giả Natsukawa Sosuke.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dụ Quân Hoan (Tự Thị Cố Nhân Lai)
Ngu Quân Duệ thề rằng sẽ nuôi nấng và cưng chiều Diệp Tố Huân; Quyết giữ nàng bên người, mãi không thả Không phải vì lòng dạ chàng xấu xa… Dĩ nhiên, nếu như Diệp Tố Huân thích, Chàng sẵn sàng mang tim mình đi xào nấu đủ món —— dâng cho nàng thưởng thức.*** Tìm mua: Dụ Quân Hoan TiKi Lazada Shopee “Ngu Quân Duệ, ngươi buông ta ra, buông ta ra...” Diệp Tố Huân ở trong mộng khóc rống lên, liều mạng đẩy, chống cự lại người ở phía trên, cũng chống cự lại dục vọng trong cơ thể mình. ”Không buông.” Trong mộng, khuôn mặt của người ở phía trên nàng bởi vì kích tình mà vặn vẹo, nàng nhìn không rõ diện mạo thật sự của người kia, nhưng nàng cảm giác được thống khổ sâu trong nội tâm của chủ nhân khuôn mặt kia, chủ nhân của khuôn mặt đang thì thào nói: “Tố Tố, đừng rời khỏi ta.” Hắn không ngừng trêu đùa nàng, dùng lực quyến rũ, một đôi tay như mang theo lửa, đôi tay đó đi đến chỗ nào là da thịt chỗ đó dấy lên từng trận nóng bỏng, vừa chua xót lại vừa ngứa, trăm vị tạp trần khó phân biệt. ”Ngươi đừng trêu đùa ta, được không?” Đẩy cánh tay không có lực buông xuống cạnh người, khăn trải giường bị xoắn lại thành một đoàn, giọng nói trong tiếng khóc trừ kháng cự, còn là cầu xin sau khi bất đắc dĩ trầm luân.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Dụ Quân Hoan PDF của tác giả Tự Thị Cố Nhân Lai nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tượng Đồng Đen Một Chân (Xuân Đức)
Tác giả Xuân Đức cũng nói: bạn có quyền tin hoặc không tin vào những điều mà tôi sắp kể. Việc đó không sao, bởi chính tôi, khi chấm hết trang viết cuối cùng cũng chợt thấy bần thần. Tôi tự hỏi, liệu người đọc có thể tin được vào những điều mình kể không? Tôi loay hoay định sửa lại bản thảo, chợt nhớ đến lời dặn của thầy: đừng cố tìm cách làm cho người ta tin, hãy xem xem mình nói có thật lòng không? Thưa bạn, hãy coi như tôi đang làm cổ tích vậy. Còn gì gian khổ và nghiệt ngã bằng sự tự biết về mình. Người không tự biết mình, như chuyện dân gian vẫn kể, là người lúc nào cũng tỏ ra thông thạo tất cả mọi chuyện, là người chỉ thích nói cho người khác nghe mà không bao giờ chịu lắng nghe người khác nói, là người chỉ cắm cổ cắm đầu mà viết chứ chẳng bao giờ chịu khó đọc những trang viết của người xung quanh. Tôi tin cả tôi lẫn các bạn không có ai như vậy cả. Nếu bạn tò mò muốn biết thì tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn bạn đến thăm chơi cái xóm Linh Linh ấy, nơi có một người đàn ông lấy bảy bà vợ mà cũng là bảy chị em ruột. Còn các thầy mo và những phép thư của họ thì sao? Xin tranh thủ kể trước ra đây một trường hợp., một trong rất nhiều của truyện này. Vào năm 1962, có một người đàn ông chột mắt, tuổi cao, râu dê, cưỡi một con ngựa cùng với vợ, tự xưng là Tổng vương từ ngoài vùng đất Hàm Nghi vào. Dọc theo các bản dân tộc, người vợ đi trước một ngày dùng thuốc độc thư cho nhân dân bị ốm. Các thầy mo trong bản không có cách gì chữa được vì đó là một loại độc đặc biệt. Ngày hôm sau, tên Tổng vương ấy đi ngựa đến, dùng phép giải độc. Dĩ nhiên người được chữa khỏi bệnh phải trả tiền rất cao hoặc trả bằng các vòng bạc. Uỷ ban hành chính của các xã dân tộc đã cấp báo về huyện. Nhận thấy lão thầy mo kia có bằng chứng phạm pháp, huyện đã lệnh cho công nhân khai thác gỗ Bãi Hà kết hợp với dân quân vây bắt tên Tổng vương ấy. Chuyện đó ở quê tôi ai ai cũng biết. Có một thời gian, đặc biệt là trong chiến tranh, hiện tượng các thầy mo có phần giảm đi. Nhưng hiện nay, không hiểu vì lý do gì, cách chữa bệnh bằng phép thổi bỗng lan tràn, thậm chí không phải chỉ ở các thầy mo trên rừng mà còn lây ra vài ba thầy kiểu đó ở dưới xuôi. Rồi những sự kiện trả thù nhau bằng phép thư cũng trở nên rùng rợn hơn. Đã có địa phương xảy ra thành vụ án lớn... Tôi lược kể những điều ấy không phải để biện minh cho câu chuyện mình sắp kể, mà muốn nói rằng, dù sao cái xóm Linh Linh kia vẫn đang còn đó, và bản thân tôi vẫn đang ở đây, thì cái câu chuyện này không thể không buột mồm kể ra được. Người ta học nói đã khó rồi, nhưng khi đã biết nói thì học sự nín lặng còn khó khăn hơn. Ví thế, tôi xin các bạn bỏ chút thì giờ nghe tôi kể. Tìm mua: Tượng Đồng Đen Một Chân TiKi Lazada Shopee Chuyện rằng, ngày xửa ngày xưa...Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tượng Đồng Đen Một Chân PDF của tác giả Xuân Đức nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tượng Đồng Đen Một Chân (Xuân Đức)
Tác giả Xuân Đức cũng nói: bạn có quyền tin hoặc không tin vào những điều mà tôi sắp kể. Việc đó không sao, bởi chính tôi, khi chấm hết trang viết cuối cùng cũng chợt thấy bần thần. Tôi tự hỏi, liệu người đọc có thể tin được vào những điều mình kể không? Tôi loay hoay định sửa lại bản thảo, chợt nhớ đến lời dặn của thầy: đừng cố tìm cách làm cho người ta tin, hãy xem xem mình nói có thật lòng không? Thưa bạn, hãy coi như tôi đang làm cổ tích vậy. Còn gì gian khổ và nghiệt ngã bằng sự tự biết về mình. Người không tự biết mình, như chuyện dân gian vẫn kể, là người lúc nào cũng tỏ ra thông thạo tất cả mọi chuyện, là người chỉ thích nói cho người khác nghe mà không bao giờ chịu lắng nghe người khác nói, là người chỉ cắm cổ cắm đầu mà viết chứ chẳng bao giờ chịu khó đọc những trang viết của người xung quanh. Tôi tin cả tôi lẫn các bạn không có ai như vậy cả. Nếu bạn tò mò muốn biết thì tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn bạn đến thăm chơi cái xóm Linh Linh ấy, nơi có một người đàn ông lấy bảy bà vợ mà cũng là bảy chị em ruột. Còn các thầy mo và những phép thư của họ thì sao? Xin tranh thủ kể trước ra đây một trường hợp., một trong rất nhiều của truyện này. Vào năm 1962, có một người đàn ông chột mắt, tuổi cao, râu dê, cưỡi một con ngựa cùng với vợ, tự xưng là Tổng vương từ ngoài vùng đất Hàm Nghi vào. Dọc theo các bản dân tộc, người vợ đi trước một ngày dùng thuốc độc thư cho nhân dân bị ốm. Các thầy mo trong bản không có cách gì chữa được vì đó là một loại độc đặc biệt. Ngày hôm sau, tên Tổng vương ấy đi ngựa đến, dùng phép giải độc. Dĩ nhiên người được chữa khỏi bệnh phải trả tiền rất cao hoặc trả bằng các vòng bạc. Uỷ ban hành chính của các xã dân tộc đã cấp báo về huyện. Nhận thấy lão thầy mo kia có bằng chứng phạm pháp, huyện đã lệnh cho công nhân khai thác gỗ Bãi Hà kết hợp với dân quân vây bắt tên Tổng vương ấy. Chuyện đó ở quê tôi ai ai cũng biết. Có một thời gian, đặc biệt là trong chiến tranh, hiện tượng các thầy mo có phần giảm đi. Nhưng hiện nay, không hiểu vì lý do gì, cách chữa bệnh bằng phép thổi bỗng lan tràn, thậm chí không phải chỉ ở các thầy mo trên rừng mà còn lây ra vài ba thầy kiểu đó ở dưới xuôi. Rồi những sự kiện trả thù nhau bằng phép thư cũng trở nên rùng rợn hơn. Đã có địa phương xảy ra thành vụ án lớn... Tôi lược kể những điều ấy không phải để biện minh cho câu chuyện mình sắp kể, mà muốn nói rằng, dù sao cái xóm Linh Linh kia vẫn đang còn đó, và bản thân tôi vẫn đang ở đây, thì cái câu chuyện này không thể không buột mồm kể ra được. Người ta học nói đã khó rồi, nhưng khi đã biết nói thì học sự nín lặng còn khó khăn hơn. Ví thế, tôi xin các bạn bỏ chút thì giờ nghe tôi kể. Tìm mua: Tượng Đồng Đen Một Chân TiKi Lazada Shopee Chuyện rằng, ngày xửa ngày xưa...Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tượng Đồng Đen Một Chân PDF của tác giả Xuân Đức nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tuyển Tập Truyện Ngắn: Yêu Một Người Vô Tâm (Hà Vũ)
“Yêu một người vô tâm” quả là một truyện ngắn đáng để độc giả tìm tới. Ong đã đọc nó ba lần và mỗi lần đều có những cảm nhận rất riêng. Câu chuyện không có nhiều cuộc đối thoại, không có người ngoài chen vào, không mang quá đậm nét tình cảm nhưng lại rất độc đáo bởi sự hiện hữu của những lời độc thoại nội tâm sâu sắc, khuynh hướng cam chịu của nhân vật và lối văn mượt mà, trôi chảy của tác giả Thiên Dương Lâm. Mở đầu cũng như xuyên suốt tác phẩm, ta bắt gặp một người đàn ông trưởng thành, có cả tiền, tài, tình. Nhưng sao “hắn” vẫn ẩn chứa nét gì đó ưu phiền quá! Hắn yêu nàng, yêu người con gái bé nhỏ có nét dễ thương. Phải, hắn gọi nàng là bảo bối, hắn có thể chờ nàng, cố gắng vì nàng nhưng hắn không dám thừa nhận tình cảm ấy. Tại sao ư? Vì hắn chẳng còn được ở bên nàng bao lâu nữa. Nàng cũng yêu hắn, tình cảm xuất phát từ hai phía lẽ ra phải trọn vẹn biết bao nhưng tình yêu của hai người như ngôi sao đêm trên dải ngân hà, đẹp mà không chạm tới. “Hạnh phúc là những gì chúng ta không biết? Hạnh phúc là những gì chúng ta không giữ được? Hạnh phúc là những gì chúng ta có thể lãng quên. Tìm mua: Tuyển Tập Truyện Ngắn: Yêu Một Người Vô Tâm TiKi Lazada Shopee Hắn không trả lời, nhưng nàng vẫn chờ… Chờ hắn trả lời về hạnh phúc!” (Trích trong truyện ngắn “Yêu một người vô tâm”) Rõ là có yêu, tại sao không nói? Rõ là có thương, tại sao lại buông?Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tuyển Tập Truyện Ngắn: Yêu Một Người Vô Tâm PDF của tác giả Hà Vũ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.