Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

39 Manh Mối Tập 9: Cảnh báo Bão - Linda Sue Park

39 Manh mối là một bộ tiểu thuyết phiêu lưu được nhiều tác giả nổi tiếng của dòng fantasy cùng chắp bút. Qua từng cuốn sách, chúng ta sẽ cùng hai chị em Amy Cahill và Dan Cahill đến những đất nước khác nhau truy tìm 39 manh mối để sở hữu quyền lực vĩ đại nhất từng thấy. Bạn sẽ đắm mình vào cuộc phiêu lưu hồi hộp, tìm hiểu những câu chuyện hư hư thực thực về những con người nổi tiếng có trong phả hệ nhà Cahill như Benjamin Franklin, Mozart, hay Shakespeare... *Bộ sách còn được một số quốc gia đưa vào trò chơi trực tuyến với phần thưởng có giá trị. *** Cảnh báo Bão là quyển thứ 9 trong Bộ truyện 39 Manh Mối do Linda Sue Park viết. Amy và Dan di chuyển đến vùng biển Caribbean để tìm kiếm một Manh Mối liên quan đến một trong những kẻ ngoài vòng pháp luật của Jamaica - nữ cướp biển, Anne Bonny. Có những bằng chứng gần đây cho thấy Bonny là một Madrigal. Tụi nó đang đi đúng đường, nhưng chi Madrigal, dẫn dắt bởi Người Đàn Ông Mặc Đồ Đen Man In Black), cuối cùng cũng đã sẵn sàng để tấn công. *** “Bahamas.” “Jamaica.” “Bahamas.” “Jamaica.” Dan vặn vẹo người liên tục, nghiến răng nghiến lợi. Nó cố thêm lần nữa. “BA-HA-MAS. Amy, nghĩ về điều đó nào –” “Chị đang nghĩ về điều đó nè!” chị nó phản pháo. “Còn hơn cả điều em đang nghĩ nữa! Này nhé, nếu chúng ta đi tới nơi mà bà ấy từng đi, thì phải là Jamaica. Bà ấy thậm chí không phải là một cướp biển khi bà sống ở Bahamas!” Tụi nó đang nói về Anne Bonny, người giả trang thành nam giới và trở thành cướp biển dũng mãnh trong thế kỷ 18. Và có thể là – hoặc có thể không phải là – một trong những tổ tiên của tụi nó. Lúc ở Trung Quốc, Dan đã tìm thấy một tấm chân dung lồng trong mặt dây chuyền với tên của Anne Bonny ở phía sau. Đó chính là chỉ dẫn duy nhất của tụi nó cho bước tiếp theo trong cuộc truy tìm. Amy và Dan là người nhà Cahill. Suốt hơn năm trăm năm, các thành viên của gia tộc Cahill đã là những người có ảnh hưởng nhất trên thế giới. Các nhà khoa học như Galileo, và Marie Curie; các nghệ sỹ và nhà văn như Vincen Van Gogh và Mark Twain; các nhà lãnh đạo tầm cỡ thế giới – Napoleon và George Washington; danh sách cứ thế kéo dài … và nó vẻ như Anne Bonny có thể cũng là người nhà Cahill. Những năm đầu thế kỷ 16, gia tộc Cahill đã tách thành nhiều chi nhỏ, mỗi chi xuất phát từ một đứa trẻ con của Gideon và Olivia Cahill. Con trai cả, Luke: chi Lucian. Các chiến lược gia, chính trị gia, doanh nhân. Em gái Katherine: chi Ekaterina, các nhà sáng tạo và phát minh. Em trai Thomas: chi Tomas của các nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, và các vận động viên. Và em gái Jane: chi Janus, nổi tiếng như các nghệ sỹ và khả năng nhìn xa trông rộng. Kể từ thời điểm đó, các phe phái đã chiến đấu với nhau trong một cuộc đua đầy tuyệt vọng để tìm ra bí mật giúp trở thành người quyền lực nhất trên hành tinh. Amy và Dan đã tham gia vào cuộc đua đó. Lúc đầu tụi nó còn không biết gì về điều tụi nó làm. Khi bà ngoại Grace yêu quý của tụi nó mất đi, các điều khoản của di chúc từ bà đã đưa cho tụi nó một gợi ý dẫn tới Manh Mối đầu tiên – một loạt các hành động và phiêu lưu được định sẵn mà tụi nó chưa từng tưởng tượng ra. Cũng không hề đơn độc. Các đội khác cũng đang truy tìm các Manh Mối, các đội sẽ làm tất cả mọi thứ để không cho Amy và Dan đến đích đầu tiên. Các vụ nổ, sập hầm, nỗ lực đầu độc tụi nó, dìm chết tụi nó, chôn sống tụi nó. Ở Pháp, Áo, Nhật Bản, Hàn Quốc, Ai Cập, Úc, Nam Phi, Trung Quốc… Dan và Amy đã sống sót sau tất cả, tìm thấy một vài những Manh Mối quý báu trên đường đi. Và tụi nó vẫn không biết tụi nó đang làm cái gì. Giờ tụi nó đang ở phi trường Bắc Kinh đợi Nellie, cô nàng au pair của tụi nó, người đang ở ngay cửa đổi ngoại tệ. “Jamaica là nơi cuối cùng mà người ta từng thấy hoặc nghe về bà,” Amy nói. Con bé đã tìm kiếm thông tin về Anne Bonny trên mạng. “Vì vậy đó là nơi chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm.” “Nhưng –” Dan ngừng lại, cố gắng một cách tuyệt vọng nghĩ theo cách của Amy. Con bé giỏi ở điểm này, nhìn được toàn cảnh. Nó thì tiểu tiết hơn, và giờ đây nó đang rất hứng thú vào một chi tiết về Bahamas. Amy nhìn thẳng vào mắt nó. “Chị biết em đang nghĩ gì nha, Daniel Arthur Cahill,” con bé nghiêm khắc nói. “Đừng có nhảm nhí. Tụi mình phải đánh bại mấy đội kia ở manh mối kế tiếp. Chúng ta không có thời gian phí phạm cho mấy cái khu vui chơi ngớ ngẩn.” Dan la to. “’Khu vui chơi ngớ ngẩn’? Chị nghĩ vậy đó hả? Chị không biết gì sao? Oceanus là công viên nước lớn nhất trên thế giới đó! Họ có, kiểu như, cả trăm đường trượt nước! Và chị có thể bơi cùng cá heo! Và thấy cá đuối gai độc và cá piranha!” “Ha!” Amy nhìn nó đầy đắc thắng. “Chị biết em đang nghĩ về Oceanus mà!” “Ờ, đó chính là điều sau cùng mà chị nghĩ về,” Dan nói đầy cay đắng. “Người duy nhất trên thế giới chả biết gì về niềm vui, và người đó chính là chị tui. À chờ đã, em rút lại câu đó. Ý tưởng về niềm vui của chị chính là một thư viện mở cửa suốt hai bốn giờ một tuần.” Amy mở to mắt tổn thương. “D-Dan, không cô-công bằng,” con bé nói, chứng nói lắp của con bé luôn xuất hiện khi tức giận. Dan cụp vai xuống. Việc làm Amy cảm thấy bị tổn thương luôn làm nó thấy tệ, nhưng thực tế thì, đôi khi nó không kìm được. “Coi nè, em biết chị nghĩ chẳng ích gì khi mình tới Bahamas trước. Nhưng mình đâu có chắc chắn là đầu mối ở Jamaica hay không đâu.” “Đúng,” Amy thừa nhận. Dan cảm thấy giọng nói của con bé có vẻ mềm mỏng lại và nó ráng căng não ra để tìm ra điều gì đó có thể thuyết phục con bé. “Mỗi manh mối mà chúng ta tìm ra, nó luôn luôn là cái gì đó mà chúng ta khám phá ra được từ mấy thứ dọc đường, đúng không? Ở ‘sai’ địa điểm. Nhưng nếu chúng ta không đến sai địa điểm trước, chung ta sẽ không có được thứ chúng ta cần để tìm ra manh mối ở địa điểm đúng.” Mặt nó ửng đỏ vì những nỗ lực để giải thích. “Ý em là, hóa ra mình lại đúng khi đi đến sai địa điểm ban đầu. Vậy thì, Bahamas nhé!” Amy phá lên cười. “Em có nhận ra là mình đang nói gì không? Em đang thừa nhận là chị đúng về Jamaica!” Dan cười toe toét. “Chị có thể đúng, và em sẽ đi Oceanus.” Nó đấm lên tay con bé. “Đó chính là những gì được coi là trọn cả đôi đường.” Trong tất cả sự hài lòng cùng nhau, chẳng đứa nào trong tụi nó nhớ ra rằng nhà Kabra có một căn biệt thự ở Bahamas. Cái gia tộc siêu giàu có, siêu Lucian dẫn dắt bở Isabel Kabra, kẻ đã cố gắng để loại bỏ cả Dan và Amy khỏi cuộc săn tìm manh mối. Và cũng là kẻ mà nhiều năm trước đã sát hại bố mẹ tụi nó. Nellie nhập bọn với tụi nó, lắc lư đầu theo nhạc đang chơi từ máy iPod, như thường lệ. Dan đã một lần đề xuất cô nàng cấy luôn cái tai nghe vô người, vì cô nàng hiếm khi rời khỏi nó. “Được rồi, tụi nhóc, quầy vé,” Nellie nói. Cô nàng gật đầu tán thành. “Bahamas – giờ đó chính là điều mà chị dang nói tới, các cưng! Ghế bãi biển ơi, chị tới đây!” Trên đường tới quầy vé, Nellie tạt qua phòng vệ sinh. Khi cô nàng xuất hiện lại, cô nàng lấy hộ chiếu từ tụi nhỏ. Giờ tụi nó đã hình thành một thói quen: Nellie xếp hàng mua vé và dàn xếpvới nhân viên, trong khi Dan và Amy đứng sau cô nàng, cố gắng tỏ vẻ thoải mái như hai đứa trẻ đi du lịch cùng au pair của tụi nó trong một chuyến đi thoải mái để đi thăm họ hàng ở đâu đó. Chứ không phải như hai đứa nhỏ không ngừng chạy trốn khỏi những mưu mô, ám sát, đám họ hàng hiếu chiến, như tụi nó đã trải qua. “Ba vé đi Bahamas,” Nellie nói với nhân viên bán vé. Trong lúc chờ đợi, Dan kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Nó cau mày khi nghe. “Hamilton gọi,” nó nói với Amy sau khi tắt máy. “Nó muốn gì?” Dan lắc đầu. “Tín hiệu kém quá, cứ chập chờn hoài. Nhưng” – nó nhìn quanh đầy ngờ vực – “bằng cách nào đó ba nó đã biết tụi mình đi đâu.” Amy thở hổn hển. “Sao có thể chớ? Tụi mình còn không biết tụi mình đi đâu cho tới, khoảng chừng năm phút trước! Và người duy nhất –” Con bé ngừng lại, mắt mở to. “Lúc chị ta ở trong nhà vệ sinh!” Dan kêu lên. Hai đứa cùng quay qua nhìn chằm chằm vô Nellie đang đứng ở quầy vé. Amy cảm thấy tim mình nặng trĩu. Con bé nhắm nghiền mắt một lúc, nhớ lại những lần khác khi mà Nellie hành động có vẻ đáng ngờ. Khi con bé mở mắt lại, con bé thấy Dan có vẻ cũng cảm thấy y như mình. Vẻ buồn rầu hiện rõ trên từng điểm trên mặt nó. Cả mũi của nó nữa, nếu điều đó có thể xảy ra. Mấy tháng gần đây, tụi nó giành nhiều thời gian với Nellie hơn bất cứ ai khác. Cô nàng giờ không chỉ là một au pair – cô nàng như thể một người chị họ, Amy nghĩ. Sao cô nàng có thể – “Tụi mình phải tìm ra chị ấy tính làm gì.” Dan nói. “Tụi mình sẽ xử chị ta trên máy bay, chỗ mà chị ấy không thể trốn khỏi tụi mình. Nhưng phải nói cho chị nghe hết điều mà Hamilton đã nói.” Sau khi nhìn một cách lo lắng thêm lần nữa về phía Nellie, Amy quay trở lại với nó. “Vậy Eisenhower biết là tụi mình sẽ đi Bahamas,” Dan nói, “và Hamilton không thực sự hiểu hết, nhưng nó nói là ba nó nói gì đó về con mèo, và chúng ta đã sai lầm như thế nào, và Bahamas không phải là địa điểm đúng. Thay vào đó họ sẽ đi South Carolina.” “Ổng có biết gì về bức chân dung không? Về Anne Bonny?” Amy hỏi. “Em không biết. Nó không nói gì về bà ấy hết, chỉ nói vài điều về con mèo.” “Một con mèo? Nó nói về Saladin?” “Không. Cuộc gọi bị ngắt ngang, và em không nghe được hết, nhưng rõ ràng là không phải Saladin. Nói về điều –” Nó ôm Saladin ra khỏi lồng thú nuôi và vuốt ve con mèo một lúc. Amy có thể cảm nhận điều nó đang nghĩ về Nellie và quay sang Saladin một lúc đầy thoải mái. Saladin rúc vào vòng tay của Dan và gầm gừ khe khẽ – kẻ duy nhất trong ba đứa tụi nó đang hoàn toàn mãn nguyện. ... Mời các bạn đón đọc 39 Manh mối tập 9: Cảnh Báo Bão của tác giả Linda Sue Park.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sức Mạnh Hắc Ám - Kelley Armstrong
Kelley Armstrong là nữ tiểu thuyết gia người Canada sinh năm 1968 được biết đến như một bậc thầy về thể loại tiểu thuyết kỳ ảo. Bà bắt đầu bén duyên với thể loại này từ năm 2001, và sau đó xuất bản được 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 2 cuốn thuộc thể loại hình sự. Một số tác phẩm nổi tiếng của bà có thể kể đến bao gồm Bitten (tiểu thuyết đầu tay, 2001); sê-ri Women of the Otherworld; Exit Strategy (tiểu thuyết hình sự đầu tiên, 2007)… Trong đó, bộ tiểu thuyết đưa tên tuổi của Kelley Armstrong trở nên đình đám chính là bộ ba nằm trong sê-ri Sức mạnh hắc ám (Darkest Power). Trọn bộ tiểu thuyết này bao gồm 3 cuốn: Triệu hồi (tựa gốc: The Summoning); Thức tỉnh (tựa gốc: The Awakenning) và Đền tội (tựa gốc: The Reckoning). Trong đó, Triệu hồi – cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong bộ ba kể về những ngày đầu tiên trong chuyến phiêu lưu kinh hoàng của Chloe – cô bé có năng lực siêu phàm: nhìn thấy ma.   Tất cả những gì Chloe Saunders muốn là một cuộc sống như bao thiếu niên bình thường khác - có cơ hội hoàn thành chuyện học hành, kết bạn, và có lẽ là hẹn hò với một chàng trai. Nhưng đến khi Chloe bắt đầu trông thấy ma, cô biết cuộc sống ấy sẽ chẳng bao giờ còn như xưa nữa. Không lâu sau thì đâu đâu cũng có ma và họ đều muốn Chloe chú ý đến mình. Cuối cùng, khi tinh thần Chloe cũng bị suy sụp, cô được đưa vào một nhà mở dành cho trẻ gặp rắc rối. Ban đầu Nhà Lyle có vẻ ổn, nhưng thời điểm bắt đầu quen biết với những bệnh nhân khác - Simon quyến rũ và người anh trai lạnh lùng đáng ngại của cậu, Derek, Tori xấu tính và Rae, người có "thứ" tạo ra lửa - Chloe dần nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ và hiểm ác đang ràng buộc họ với nhau, và đấy không đơn thuần là do thái độ cư xử "rắc rối" bình thường. Đó cũng là lúc cô bé và những người bạn sắp sửa khám phá ra, nhà Lyle không phải là một nhà mở thông thường... Với những tình tiết gay cấn, hấp dẫn, cuốn tiểu thuyết rất có thể sẽ khiến bạn không thể đặt sách xuống giữa chừng khi đang đọc. Năm 2009, Triệu hồi đã đứng số 1 trong danh mục Sách dành cho thiếu niên bán chạy nhất của tờ New York Times. *** XE TẢI CỦA CHÚ BAE đậu ngoài siêu thị cách đó chừng hai cây số. Một tháng trước, vì không muốn bị phát hiện, chú dùng giấy tờ giả mua xe và hình như chú ăn ngủ luôn trên xe thì phải. Giờ chú ném túi ngủ và thùng giữ lạnh ra sau cho rộng chỗ đón tất cả cùng lên. Tôi chẳng biết xe đi đâu nữa. Hình như đến Pennsylvania thì phải. Chẳng ai hỏi. Chẳng ai quan tâm. Một chuyến đi dài trong im lặng. Ngồi trên hàng ghế sau với dì Lauren, và dù thi thoảng Derek vẫn lo âu ngó xuống, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong tiếng trò chuyện se sẽ của Simon và cha cậu ấy ở hàng ghế trước. Tôi tỉnh giấc khi chú Bae tấp xe trước một nhà nghỉ ven đường. Sau khi chú thuê hai phòng, chúng tôi chia nhau ra: con trai ở một phòng, con gái ở một phòng. Chú Bae bảo chú đã gọi pizza đãi cả nhà. Ăn xong, mọi người sẽ cùng bàn bạc. Dì Lauren bảo không cần phải vội. Chẳng ai thấy đói, với lại hai anh em Derek chắc chắn muốn ở riêng với cha của họ. Liz và Tori cũng biết tôi nên có thời gian trò chuyện riêng với dì Lauren. Trước khi ra đi, Liz dặn bạn ấy muốn ra ngoài dạo chơi, sáng hôm sau sẽ quay về. Tori lấy cớ đau bụng nôn nao sau khi phải ngồi xe lâu nên nó sẽ ra ngoài ngồi cho thoáng. Dì Lauren dặn nó nhớ ngồi ngay phía sau hai phòng tụi tôi vừa thuê để không bị người lái xe trên đường cao tốc nhìn thấy. Đến lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: bọn tôi chưa về nhà được, ít nhất là ngay lúc này. Lúc hai dì cháu ngồi bên nhau trên giường, dì quàng tay qua vai tôi. ... Mời các bạn đón đọc Sức Mạnh Hắc Ám của tác giả Kelley Armstrong.
Huyền Trung Mị
Bạch Chuẩn: Trong mắt ta, tình yêu là nhành liễu dưới hoa trăm xoay ngàn chuyển, là nhớ nhung bất tận rót dần vào tim, là gió mát, là chồi non, là phiêu du hồng trần vừa trăm ngàn cay đắng vừa như nếm mật nuốt đường.   Diễm Vô Phương: Chớ đùa nữa, cũng chỉ là hết giả ngây giả ngô, vắt óc tìm kế rồi tới cởi áo tụt quần, còn gì không làm nữa đâu? *** Nếu bạn muốn kiếm một bộ huyền huyễn tuyệt đôi sạch sủng, tuyệt đối hài hước, không xoắn não, không nhức óc, không máu chó, không tiểu tam, thì xin chúc mừng, hố này dành cho bạn rồi!!! Không có bựa nhất, chỉ có bựa hơn, bộ này vui lắm, đọc mà cứ cười khùng khục, đáng yêu hết sức, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, tình tiết đơn giản, nhẹ nhàng, đọc vô cùng thoải mái. Mại dô! Nội dung truyện là quá trình truy thê của Lệnh chủ Yểm Đô – Bạch Chuẩn, vùng trung tâm của khu vực Phạn Hành Sát Thổ, nơi mệnh danh là uế thổ với đủ mọi yêu ma quỷ quái, nơi bị chư Phật ruồng bỏ, yêu quái lộng hành. Lệnh chủ sức mạnh vô biên đại chiến vạn năm trước hạ gục hàng loạt yêu quái sừng sỏ, xưng vương 1 cõi, thống nhất nơi uế thổ hỗn tạp, vang danh khắp nơi, được xưng là lão yêu quái biến thái ai cũng phải sợ. Nữ chính là linh y của khu vực này, nàng là yêu quái được kết tụ từ sát khí của một tòa thành sau khi bị đồ sát. Xuất thân thấp kém, may mắn nàng được Liên Sư cứu độ và chỉ dạy tu hành, rồi trở thành linh y cứu chúng sinh để tự hóa giải sát khí. Nàng thanh tu nghìn năm, chẳng hay vì nổi lòng từ bi cứu một kẻ sắp chết mà bản thân vô ý trở thành vị hôn thê của người ta. Mà người ta ở đây là Lệnh chủ uy danh bốn bề Bạch Chuẩn. Nam chính truyện này đáng yêu cực, lâu lắm rồi ý mới gặp một nam chính moe đến vậy, phải nói là dở khóc dở cười với anh này. Người ta EQ thấp thì thường ít nói mặt lạnh còn anh đây đã EQ thấp lại còn chăm mở mồm, trình tự luyến thì không ai bằng, mở mồm ra là sát phong cảnh, khiến người ta muốn đạp cho vài nhát = )) Còn nữa, anh có bộ áo choàng đen Voldemort vạn năm ko đổi, mũ trùm cả mặt, ai đời gần 50c mà dân tình vẫn không biết mặt nam chính, vì anh chàng còn làm phép giấu mặt nữa. Bựa nhất là có lần anh chàng cool ngầu tung áo choàng đánh quái ra uy với nữ chính. Chẳng ngờ bị nữ 9 phán cho câu “Lệnh chủ hình như không mặc quần dưới áo choàng, sao ta thấy cả lông chân???” Anh chàng vội vàng nhanh nhảu chống chế “ta có mặc xà lỏn mà” = )) Ối dời ơi, dưới áo choàng là xà lỏn đỏ, lại còn giải thích mặc xà lỏn vì thân thể tính hỏa sợ nóng quá cháy quần dài = )) Sau đó thì mất cả tuần quắn quéo, nàng thấy lông chân ta rồi, ta phải làm sao, nàng sẽ chê ta thô bỉ = )) Lệnh chủ khét tiếng bên ngoài nhưng thực ra là ngây thơ như con cún, có sở thích nặn tượng đất hình người rồi làm phép biến thành người, nặn cả trăm đứa thành 1 tòa thành rồi gọi chúng nó là con, chăm chút cho từng đứa. Anh chàng còn biết may quần áo, tuy nhiên thẩm mỹ hơi có vấn đề chút, tỷ như quần xà lỏn thêu uyên ương màu vàng trên nền đỏ, 2 con uyên ương vươn cổ gặp nhau đúng chỗ đũng quần khiến cho nữ chính phải cảm thán “Bạch Chuẩn à, thẩm mỹ của chàng còn khuya mới đuổi kịp diện mạo chàng” =)) Anh chàng này truy thê siêu thảm, nhưng được cái, liệt nữ cũng sợ triền lang, đẹp zai ko bằng chai mặt nên chàng ta cuối cùng vẫn cưa đổ được đệ nhất mỹ nhân Sát Thổ, lại còn cưa đổ người ta trước khi cho người ta xem mặt nhé. Rõ là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Không phải ăn ruồi mà cưa được vợ đâu, có chiến thuật cả đấy. Trông ngốc ngốc, EQ thấp thế mà cưa gái cũng có bài. Từ việc ám thị chuyện chỉ có yêu thương chân chính mới nhìn được dung nhan mình (thực ra là anh chàng có thể làm phép tùy thời lộ 1 phần mặt hoặc cả mặt) khiến con gái người ta rối rắm mâu thuẩn, đến chuyện cho quân đóng giả người bệnh lợi dụng lòng thương của vợ để nàng đồng ý làm mẫu cho hắn nặn tượng nữ (mà món này thì ko khỏi phải sờ soạng). Thế rồi những lúc cần ra tay bảo vệ, anh chàng đều có mặt che chở cho nữ chính, cho nàng một cảm giác an toàn ấm áp. Tuy rằng chàng ta ngây ngô ngốc nghếch nhưng bản tính lương thiện và tấm lòng nhiệt tình lại chậm rãi cảm hóa trái tim sắt đá của nữ chính, khiến nàng tuy có tức giận nhưng nhiều hơn là thương là cảm. Mang tiếng là truy thê nhưng anh chàng quá ngốc nên hôn vợ cũng phải dạy, động phòng cũng vào nhầm chỗ, vợ lại phải chỉ cho tường tận. Hỏi ra mới biết anh chàng kiếm được bí kíp phòng the của bọn quái vật và mấy con thú, điển hình như bí kịp chịch nhau của rùa (> O
Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên - Thập Lý Kiếm Thần
Độ Kiếp kỳ Đại tu sĩ Trần Phàm ngã xuống tại Thiên kiếp trung, nhưng nhất mộng năm trăm năm trở lại Địa Cầu còn trẻ thời đại. Một đời trước ta đăng lâm Vũ Trụ đỉnh, quan sát vạn giới, nhưng không người làm bạn. Đời này chỉ nguyện không phụ trước kia không phụ khanh. Tu hành năm trăm năm Độ Kiếp kỳ người tu tiên sống lại hồi đô thị, bù đắp tiếc nuối, giả heo ăn hổ cố sự. *** inh hà mênh mông, một lá giữa trời. Tại trong hư không, có thể thấy một cái áo đen tóc đen, dung mạo bình thường thiếu niên, tay thuận bên trong chống một đầu vết rỉ loang lổ đen kịt cây sắt, dưới chân thật giẫm lên một lá thuyền gỗ nhỏ, tại trong vũ trụ khoan thai tự đắc lắc lư. “Đi.” Chỉ thấy thiếu niên mặc áo đen nhẹ nhàng điểm một cái trong tay thiết trượng, vô thanh vô tức, thuyền nhỏ liền trong nháy mắt xẹt qua hư không vô tận. ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên của tác giả Thập Lý Kiếm Thần.
Cửa Tiệm Cổ Quái - Minh Nguyệt Thính Phong
Thần tiên cũng có lúc chán sống, song muốn chết êm đẹp lại khó đến nhường nào, chẳng những vậy còn phải hy sinh nhan sắc và tôn nghiêm của một vị thần, đến giúp việc cho một cửa tiệm cổ quái... Đây là câu chuyện về một đại thần tham ăn biếng làm một lòng muốn chết, nhưng dù có làm thế nào cũng không được toại nguyện. *** Tất Phương - một vị thần chán sống nên muốn tìm cái chết. Muốn chết thì phải đốt Nến Hồn. Muốn có Nến Hồn thì phải đến tìm được Cửa Tiệm Tìm Cái Chết. Cửa Tiệm Cổ Quái của gia đình Hứa Tâm An là một trong những tiệm như thế. Thế nhưng đã mấy nghìn năm trôi qua, từ đời này truyền sang đời khác, nến hồn là vật như thế nào? Chưa ai tìm ra cũng chưa ai từng nhìn thấy nó. Đời này qua đời khác, những cửa tiệm tìm cái chết đơn thuần là phải bán nến. Kinh doanh lụi bại, đến đời Hứa Tâm An, các cửa tiệm Tìm Cái Chết chỉ còn 4/10 tiệm, lại có 2 chủ tiệm gần đây mới bị sát hại.... Chuyện gì đang xảy ra? Hứa Tâm An liệu có gặp nguy hiểm không? Vâng, muốn biết truyện diễn ra thế nào, mời các chị em đọc truyện, mình không spoil ạ. ----------- Dải phân cách nhận xét nhân vật và ưu khuyết điểm của truyện. ----------- ???? Truyện này theo mình hài là chủ yếu, yếu tố tình cảm có song vô cùng ít nhưng ít mà chất. Tuyệt đối không có H, chỉ có vài cái hun hun. ???? Trước hết xin báo cáo với các chị em là mình trước nay không đọc được truyện của Minh Nguyệt Thính Phong (ví dụ: Heo yêu diêm vương, Bài học yêu,..) vì mình thấy cái hài của Thính Phong nhạt quá, mình cười không nổi. Thế nhưng đến bộ này thì mình đã đọc được. Mặc dù có nhiều đoạn tác giả có hài hơi lố bịch, đọc không thấy buồn cười, chỉ thấy hài kéo dài nên hơi nhảm ruồi. ???? Minh Nguyệt Thính Phong tạo ra được cốt truyện khá hay, tìm Nến Hồn, đọc không chán, cũng không đoán ra được Nến Hồn ở đâu (hay tại mình ngu nhỉ =))), dễ cuốn và do hài nên đặc biệt không buồn ngủ :)). ???? Các nhân vật trong truyện. ???? 1. Tất Phương: Là một vị thần đẹp trai, siêu siêu lười, tham ăn, cực tham ăn, có mái tóc nâu đỏ? Đỏ rực? Mỗi lúc miêu tả một kiểu nên mình cũng không biết màu gì, nhưng đặc biệt là không hề giống màu tóc ở bìa truyện. Đây là điểm trừ cho bìa truyện. (Giống Cây lớn ở phương nam - nam nữ chính ở bìa truyện tuy rất đẹp nhưng khác hoàn toàn trong truyện). ???? Vì sao anh lại muốn tự sát? Anh nói rằng: Trên đời này chẳng còn chuyện gì vui thú cả, anh đã trải qua tất cả, hết thảy đều vô vị, sống đủ rồi, đủ quá rồi, thời gian ngắn ngủi mới biết trân trọng, cuộc sống vĩnh hằng không có gì để lưu luyến cả, thần sống lâu cũng lắm muộn phiền, chi bằng chết cho xong. ???? Tất Phương trong mắt Hứa Tâm An: Lười biếng, hơi vô lại, luôn tự cho mình là đúng, cũng thường tự luyến, hay dựa vào danh xưng đại thần, mặt dày, tham ăn nhưng anh ta là vị thần tốt. ???? Hứa Tâm An nói với bạn thân: "Đúng rồi đấy, nếu tham ăn, lười làm, bất lịch sự cũng coi là cá tính thì nam thần của cậu đúng là rất có cá tính." ???? Hứa Tâm An nói với Tất Phương: "Bởi vậy mới nói, trên con đường chông gai tìm tới cái chết, chướng ngại lớn nhất là sự lười biếng." ???? Trích đoạn vui 1: "Hứa Tâm An tắt nhạc nghiêm túc cảnh cáo Tất Phương phải biết chừng mực, tiệm của cô còn làm ăn buôn bán, không được phép mở nhạc, không được phép nhảy múa. Tất Phương bĩu môi, như chịu nhiều thiệt thòi lắm. Cầm mấy chậu cây và hoa tới một góc, lí nha lí nhí nói gì đó rồi âm thầm nhảy múa, đúng lúc có một vị khách bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ quá chạy mất luôn. Hứa Tâm An không nhịn được nữa, một lần nữa cảnh cáo Tất Phương, không ngờ anh ta lớn tiếng chống đối đòi dẫn theo đám cây cảnh và mấy chậu hoa bỏ nhà ra đi." ???? Trích đoạn vui 2: “Nên mới nói là do cô quá hẹp hòi. Cô thấy không, một vị thần viễn cổ như tôi bị con người nhỏ bé như cô cầm chổi đuổi đánh mà tôi còn chưa nói gì, cô cấm tôi làm hết chuyện này đến chuyện kia mà tôi có than thở chi đâu.” - Tất Phương. ???? Trích đoạn vui 3: Hứa Tâm An: “Tiệm chúng ta sắp đóng cửa rồi, bị tên yêu quái ăn hết đồ rồi, sắp không xoay sở được nữa rồi cha ơi.” Tất Phương nhận xét: “Phép tu từ phóng đại của cô vận dụng quá khoa trương.” “Vị thần này, anh im miệng được không?” Hứa Tâm An nổi giận. Thần không chịu im miệng mà nói tiếp: “Hay là tối nay ăn sườn xào chua ngọt đi.” “Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, hung thủ rốt cuộc là ai, chuyện này phải điều tra thế nào, anh có manh mối gì không?” Hứa Tâm An hỏi. “Món sườn xào chua ngọt nhất định có thể kích thích linh cảm của tôi.” Thần đáp. Đúng là đồ vô liêm sỉ. Thế nhưng, sau này khi đã hiểu rõ Tất Phương, cô kết luận rằng: "Anh biết hài lòng". "Anh ta không hề yếu đuối, vì anh ta sẵn sàng liều mạng bảo vệ những bằng hữu con người của mình, anh cũng không tiêu cực mà hàng ngày đều cố gắng sống thật vui vẻ. Là do anh biết hài lòng, cuộc sống vĩnh hằng, chỉ cần anh thấy quá trình này đủ là được." ???? 2. Hứa Tâm An - Một cô nàng thiện lương, nấu ăn ngon, nhưng mắc chứng cận thị nặng, nếu không đeo kính sẽ chỉ nhìn rõ thần tiên yêu ma quỷ quái. Một cô nàng không hề hứng thú với tiệm nến chỉ muốn chuyển sang kinh doanh cafe - sách, không biết thân phận thật sự của mình. ???? Hứa Tâm An là con người, một cô nàng hết sức ngây thơ, nhưng lại tiềm tàng một cường hồn vô cùng hấp dẫn yêu ma quỷ quái. ???? Một cô nàng yêu đời, biết hài lòng với cuộc sống của mình, không bi lụy, không sướt mướt, mạnh mẽ một cách đáng học hỏi. ???? Trích đoạn 4: Tất Phương biểu lộ sự khinh thường: “Nghiệp dư thì thôi đi còn ngốc nữa. Người ta nói cô làm gì thì làm đó, sập bẫy còn tưởng mình gặp may. Sẵn tiện ra tay là coi trọng cô lắm rồi, biết chưa?” ???? 3. Dàn nhân vật phụ: Không đông lắm, góp phần tạo nên sự gay cấn và hài hước cho truyện. Để đúc kết ra rằng: Con người đều có mặt tốt mặt xấu. Đừng để dã tâm lấn át phần người. Bởi dã tâm càng lớn, tham vọng sẽ vô tận. Chính nghĩa mà không có thiện lương thì không phải chính nghĩa. ???? 4. Trích đoạn tình bể bình của cặp đôi: Trích đoạn 5: Cô hiếu kì: “Tất Phương, anh từng có vợ chưa?”  Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Cô yêu tôi rồi sao?” Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: “Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?” Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: “Còn lười nữa.” Trích đoạn cuối siêu dài: “Cậu hôn đại thần chưa?” “Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?” Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: “Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ mình còn hối tiếc chuyện gì trong cuộc sống sao? Cậu nghĩ đi nào, cậu chưa có bạn trai, còn chưa nắm tay, chưa hôn nhau mà chết đi thì đáng tiếc biết mấy. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, nếu chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mạng tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn đi nào, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì.” Không ngờ nghe cũng có lý quá nhỉ. Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm bóng lưng của Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật mình. Vẻ mặt Tất Phương không hề thay đổi, cúi người sát xuống gần mặt cô, Hứa Tâm An đỏ mặt, suýt chút nữa tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lại giật lấy điện thoại trong tay cô: “Là tôi chịu thiệt thòi đó biết không?”, nói xong liền xoay người bỏ đi. Hứa Tâm An giận đỏ mặt, anh ta hống hách gì chứ! Nói chuyện điện thoại với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền đến trước mặt anh ta. Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: “Lại lạnh nữa sao?” Hứa Tâm An không nói gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi của Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn rất bình tĩnh nói với cha: “Cha ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây.” Cô trở về phòng với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa. Trời ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, hôn nhanh quá, không có cảm giác gì hết, mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi còn mềm nữa. Hứa Tâm An đứng tựa vào cửa, có chút bối rối. Có khi nào anh ta giận không nhỉ, khi tức giận khuôn mặt của anh ta sẽ thế nào nhỉ? Có phải anh ta cũng chắn cửa phòng rồi dán giấy lên trước cửa không? Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Tất Phương từ trên không xuất hiện, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng chẳng hề hời hợt. Môi anh áp chặt vào môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ. Tất Phương hôn đến khi Hứa Tâm An hoa mày chóng mặt mới dừng lại, tim Hứa Tâm An vẫn đập liên hồi, anh ta mỉm cười với cô: “Bây giờ cô có thể kể cho Cầu Tái Ngọc nghe rồi, tôi cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon.” Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, mở cửa huýt sáo bước ra ngoài. Ngoài ra còn n đoạn tình bể tình ngắn xíu, nhưng dành cho các chị em muốn đọc truyện cho bất ngờ và ấm áp. Mọi bài review đăng tại Hội Nhiều Chữ là do các cá nhân trực thuộc group HNC viết. Admin không chịu trách nhiệm về nội dung bài viết. *** Ngày hôm sau Hứa Tâm An dậy từ sáng sớm, cô thấy đêm qua mình ngủ rất ngon, ăn sáng với Đổng Khê xong hai người cùng nhau đến sân bay. Hai cha con gặp nhau, cảnh tượng không những hết sức cảm động mà còn đẫm nước mắt hơn cả những bộ phim cẩu huyết ở khung giờ Vàng tám giờ tối. Cha Hứa ôm chầm con gái khóc bù lu bù loa, Hứa Tâm An vỗn dĩ đỏ hoe đôi mắt, không ngờ nhìn cha cô khóc ghê như vậy cô liền thấy trươc mắt tối đen. Thấy Đổng Khê với bộ mặt nhịn cười bên cạnh, cô lại càng thấy ái ngại vô cùng, đành vừa vỗ vào lưng cha an ủi vừa nói: “Cha tôi dễ xúc động lắm.” Cha Hứa khóc xong cũng thấy hơi bối rối, ông kéo tay con gái, lòng có rất nhiều lời muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu. Đổng Khê cười nói: “Về nhà trước đã, có gì từ từ nói.” “Đúng đó, chúng ta về nhà đi.” Hứa Tâm An khoác tay cha, vui mừng khôn xiết. “Xe của Đổng Khê đậu dưới bãi, chúng ta về nhà trước đã.” ... Mời các bạn đón đọc Cửa Tiệm Cổ Quái của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.