Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2

Outlander - Chuồn Chuồn Hổ Phách là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết lịch sử xuyên thời gian của Diana Gabaldon. Bà đã dệt nên một câu chuyện đầy ma lực đan xen giữa lịch sử và thần thoại, nó chứa đầy những đam mê mãnh liệt và sự táo bạo. Vô tình bị kéo về quá khứ, Claire - một nữ y tá quân đội người Anh - đã gặp gỡ và kết duyên với Jamie, một chàng chiến binh trẻ người Scot dũng mãnh, hào sảng. Sau nhiều biến cố, họ buộc phải rời nước Anh để sang Pháp. Tại đây, khi biết cuộc nổi dậy của phái Jacobite bắt đầu nhen nhóm, Jamie và Claire quyết định tìm mọi cách để ngăn chặn trận chiến Culloden đẫm máu xảy ra, nhằm bảo vệ sinh mạng của hàng nghìn người Scot vô tội. Thế nhưng thay đổi lịch sử có phải là chuyện dễ dàng? Liệu họ có thể cải biến vận mệnh của cả một dân tộc hay đành chịu cúi đầu khuất phục trước bàn tay tàn nhẫn của số phận? *** Một buổi yết kiến Bệ hạ Nhiều ngày trôi qua tại Fontainebleau, tôi đã dần lấy lại sức khỏe, mặc dù tâm trí vẫn lãng đãng và các suy nghĩ thường né tránh mọi loại ký ức hay hành động. Trong thời gian đó, tôi có vài vị khách đến thăm. Biệt thự đồng quê đã trở thành nơi trú ẩn cho tôi, tại đây cuộc sống náo nhiệt của xã hội Paris giống như là một giấc mơ khó chịu, ám ảnh tôi. Khi một người hầu mời tôi đến phòng nhỏ để gặp khách, tôi đã ngạc nhiên. Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu, biết đâu đó là Jamie, nhưng ngay tức thì cơ thể tôi trào lên một cảm giác chóng mặt, buồn nôn. Cuối cùng, lý trí đã đính chính lại; chắc chắn, vào thời điểm này, Jamie đang trên đường tới Tây Ban Nha, anh không thể quay về trước cuối tháng Tám. Vậy anh đã lên đường khi nào? Tôi không nên suy nghĩ thêm về vấn đề này và quyết định gạt nó vào sâu trong tâm trí. Tuy nhiên, trong lúc thắt những sợi dây buộc để xuống tầng, hai bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. “Vị khách” còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, đó chính là Magnus, quản gia của ngôi nhà Jared sở hữu trên Paris. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân,” ông ta nói, cúi thấp đầu khi trông thấy tôi. “Tôi không muốn làm phiền bà… nhưng tôi không biết vấn đề này có nghiêm trọng không… và ông chủ đã đi rồi…” Tuy là kẻ ngạo mạn trong phạm vi ảnh hưởng của mình nhưng ông lão tỏ ra rất bối rối khi ở một nơi xa xôi. Phải mất một lúc ông ta mới kể chuyện được liền mạch, nhưng rốt cuộc ông ta cũng trình ra một tờ giấy được gập lại và đóng xi, gửi cho tôi. “Người gửi cái này là ông Murtagh,” Magnus nói bằng âm điệu vừa ghê tởm vừa kính sợ. Tôi cho rằng điều này đã giải thích sự do dự của ông ta. Tất cả những người phục vụ ở Paris đều nhìn Murtagh với thái độ khiếp hãi pha lẫn kính cẩn và hình ảnh đó được thổi phồng bởi các báo cáo cùng những sự kiện ở đường Faubourg St.-Honoré. Tờ giấy đã đến Paris từ hai tuần trước, Magnus giải thích. Đám người hầu không biết phải làm sao với nó, họ đã run cầm cập bàn bạc với nhau, cuối cùng viên quản gia quyết định phải mang nó đến cho tôi. “Ông chủ đã đi rồi,” Magnus nhắc lại. Lần này, tôi chú ý tới điều ông ta nói. “Đã đi ư?” Tôi hỏi. Tờ giấy bị vò nát và ố màu bởi quãng đường vận chuyển, trông nó như một cái lá trên tay tôi. “Ý của ông là Jamie đã đi trước khi tờ giấy này đến ư?” Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Đây chắc hẳn là tin nhắn của Murtagh, ghi tên và ngày cập bến Lisbon của con thuyền chở rượu poóc-tô cho Charles Stuart. Jamie không thể đi Tây Ban Nha trước khi nhận được thông tin. Tôi bóc xi và mở nó ra để kiểm tra. Bức thư đề gửi cho tôi, bởi Jamie nghĩ thư từ của tôi sẽ ít bị chặn hơn của anh. Từ Lisbon, ngày gửi gần một tháng trước, tờ giấy không ký tên, nhưng cũng không cần thiết. “Thuyền Scalamandre sẽ nhổ neo từ Lisbon vào ngày Mười tám tháng Bảy”, tất cả chỉ ghi vậy. Tôi ngạc nhiên khi trông thấy chữ viết của Murtagh nhỏ và gọn gàng, bởi tôi đã mong chờ những dòng nguệch ngoạc, không rõ chữ. Tôi dời mắt khỏi tờ giấy, quan sát Magnus và Louise trao đổi một ánh nhìn rất kỳ lạ. “Chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Jamie đâu?” Tôi đã tin rằng anh vắng mặt tại nhà thương Des Anges sau vụ sẩy thai là do hối hận khi nhận ra rằng hành động khinh suất của mình đã gây nên cái chết của con chúng tôi, giết Frank và gần như trả giá bằng mạng sống của tôi. Vì thế, tôi không quan tâm, cũng không muốn gặp anh. Giờ thì tôi bắt đầu nghĩ tới một lý do mang nhiều điềm gở hơn về sự vắng mặt của anh. Cuối cùng, Louise là người lên tiếng, cô ấy đứng thẳng người, nâng đôi vai tròn trĩnh lên để quyết tâm nhận lấy trách nhiệm này. “Ông ấy ở trong ngục Bastille,” cô ấy nói, hít một hơi thật sâu. “Vì cuộc đấu kiếm.” Hai đầu gối tôi mềm nhũn, và tôi ngồi lên bề mặt gần nhất có thể. “Vì chuyện quái gì mà cô không nói với tôi?” Tôi chẳng biết mình cảm thấy thế nào trước tin tức này; choáng váng, kinh hoàng - hay khiếp sợ? Hoặc một chút thỏa mãn? “Tôi… tôi không muốn cô buồn, chérie,” Louise lắp bắp, lùi bước khi thấy rõ nỗi đau của tôi. “Cô quá yếu… không thể làm gì. Và cô cũng không hỏi,” cô ấy nói thẳng. “Nhưng… bản… bản án đã bao lâu rồi?” Tôi gặng hỏi. Dù tôi có cảm giác thế nào thì nó cũng được thay thế bằng sự việc cấp bách vừa ập tới. Tờ giấy của Murtagh đã đến đường Tremoulins được hai tuần. Lẽ ra Jamie phải xuất phát ngay khi nhận được nó - nhưng anh đã không thể đi. Louise gọi người hầu, yêu cầu mang rượu cùng lọ a-mô-ni-ắc và lông cháy đến ngay lập tức. Chắc chắn, vẻ mặt của tôi rất đáng báo động. “Việc đó vi phạm sắc lệnh của Đức vua,” cô ấy nói tiếp, tạm ngừng run rẩy. “Ông ấy bị nhốt trong ngục theo lệnh của Bệ hạ.” “Ôi, Jesus H. Roosevelt Christ,” tôi lẩm bẩm, ước rằng mình có thể nói điều gì mạnh mẽ hơn. “Thật may vì le petit James không giết đối thủ của mình,” Louise vội nói thêm. “Nếu rơi vào trường hợp đó, hình phạt sẽ còn nặng hơn… Ơ!” Cô ấy gạt phắt chiếc váy kẻ sọc sang bên, kịp tránh chỗ sô cô la và bánh quy rơi xuống sau khi tôi va phải những đồ ăn vừa mang đến. Cái khay rơi lạch cạch xuống sàn nhưng tôi chẳng quan tâm, thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm vào Louise. Hai bàn tay tôi ghì chặt trên ngực, bàn tay phải ôm lấy và bảo vệ chiếc nhẫn vàng trên bàn tay trái. Chất kim loại lạnh ngắt như đang thiêu đốt làn da tôi. “Khi đó, hắn ta chưa chết?” Tôi hỏi như trong mơ. “Đại úy Randall… còn sống?” “Ơ, đúng,” cô ấy đáp, nhìn tôi tò mò. “Cô không biết ư? Ông ta bị thương rất nặng, nhưng nghe nói đang dần hồi phục. Cô ổn chứ, Claire? Trông cô…” Nhưng những lời còn lại của cô ấy đã chuyển thành tiếng thét lấp đầy hai tai tôi. ••• “Cô phải chịu đựng quá nhiều,” Louise nghiêm khắc nói, kéo tấm rèm lại. “Tôi đã bảo rồi, đúng không?” “Tôi cũng tưởng vậy,” tôi đáp và ngồi thẳng dậy, thả chân xuống bên giường, kiểm tra kĩ càng những dấu hiệu còn sót lại sau khi ngất xỉu. Đầu không choáng váng, hai tai không ù, không bị hoa mắt hoặc có khuynh hướng ngã xuống sàn. Những dấu hiệu quan trọng đều ổn cả. “Tôi cần cái váy dài màu vàng và cô sẽ yêu cầu chuẩn bị xe cho tôi chứ, Louise?” Tôi hỏi. Louise hoảng hốt nhìn tôi. “Cô không định ra ngoài đấy chứ? Nhảm nhí! Ông Clouseau đang tới đây thăm bệnh cho cô! Tôi đã cử người đưa tin đi mời ông ấy ngay lúc đó!” Tin tức về vị bác sĩ thượng lưu nổi tiếng Clouseau đang từ Paris đến khám bệnh cho tôi sẽ là lý do đủ để giúp tôi đứng dậy và tôi cần nó. Mười ngày nữa sẽ là Mười tám tháng Bảy. Với một con ngựa chạy nhanh, thời tiết tốt và đủ sức khỏe thì chuyến đi từ Paris tới Orvieto có thể mất sáu ngày. Tức là tôi còn bốn ngày để tìm cách thả Jamie khỏi ngục Bastille, không có thời gian để lãng phí với ông Clouseau. “Hừm,” tôi ngẫm nghĩ, đưa mắt khắp căn phòng. “Dù sao, tôi cần người hầu chuẩn bị trang phục. Tôi không muốn ông Clouseau thấy tôi trong chiếc váy lót này.” Mời các bạn đón đọc Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2 của tác giả Diana Gabaldon & Diệu Hằng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Diệp Ức Lạc
Văn án: Mộ Thần nằm ở trên giường, nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi hắn xuyên tới một vị sẽ vì Bạch Liên Hoa từ hôn, sẽ vì Bạch Liên Hoa vung tiền như rác, sẽ vì Bạch Liên Hoa mà cùng nam chủ đánh nhau, cuối cùng lại hại chết phụ thân, kết quả hắn cũng sẽ bị chết oan chết uổng, hắn nên làm cái gì bây giờ?!!! *** -Thật ra thì mình đọc trên wattpad và cảm thấy truyện này hay nên muốn chia sẻ với mọi người. Đây là lần đầu tiên mình edit, mình edit theo bản convert nên chắc chỉ có 60% là đúng với bản của tác giả. Và bạn nào cảm thấy câu từ của mình khó đọc thì xin nhắc mình nhaaaa ^^ -Có những chỗ mình đọc không hiểu hoặc là mình không biết nên edit như thế nào, lúc đó bạn nào biết thì xin giúp đỡ mình ^^ -Đây là bản edit chui và phi thương mại. -Mong mọi người lúc mang đi đâu thì nhớ ghi nguồn, dù sao cũng là công sức của mình ^^ Với lại cấm chuyển ver nha ¬.¬ -Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~ Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng của tác giả Diệp Ức Lạc.
Diễm Cốt - Mộng Yểm Điện Hạ
Mắt nhắm hờ, khuôn miệng tỏa ra hơi rượu cay nồng, Phượng Huyết Ca ung dung nói: "Nữ tử mà bản tọa để ý chính là...một nữ nhân thông thạo võ công, không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên. Tuổi tác không quá lớn mà cũng không quá trẻ, từ mười lăm đến hai mươi. Tính cách không nhất định phải quá đoan trang, càng không cần quá dịu dàng nhưng nhất định phải khiến bản tọa vui vẻ...Tốt nhất là thứ tình buồn kiểu như “quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già”, được vậy thì càng tuyệt!” *** Nữ 9 Diễm Cốt là họa bì sư, người thay đổi từ gương mặt người này sang ngương mặt người khác, nói chung là khi đọc e auto cho thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ luôn :v , được miêu tả là người đẹp nhất thiên hạ. Cá nhân e khá thích cô nữ 9 này, nàng đẹp, nàng cường, nàng đáng yêu, đủ quan tâm đến người khác nhưng không thánh mẫu đến phát rồ. Có lẽ e thích truyện vì e rất có cảm tình vs nữ 9 :3 . Cô có 1 gia môn khá là "bất hạnh" vs sư phụ Phượng Huyết Ca là quốc sư quyền cao trọng vọng, võ công cái thế nhưng tính cách dị và sư huynh Hàn Quang hơi hơi đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Kính Ảnh - 1 tử sỹ đã được trao đổi thay cho phí họa bì, được Diễm Cốt thu nhận không phải vì chàng có gương mặt tuyệt sắc, mà bởi chàng trông giống hệt sư phụ, người đã ban cho nàng cuộc đời này. Tình cảm giữa 2 người nhẹ nhàng xuất hiện và đậm mùi thức ăn :v , nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như thế. Họa bì sư - người chuyên thay khuôn mặt, trao đổi cuộc đời mới cho người khác, nghịch thiên cải mệnh. Nhưng dường như việc nghịch thiên nên những người đã từng được họa bì, ko ai được hạnh phúc như họ tưởng. Đầu truyện có thể coi là những mẩu chuyện nhỏ về những cô gái mong mỏi thay đổi cuộc đời mình thông qua họa bì, nhưng họ đều thất bại, đan xen vào đó là câu chuyện tình cảm của Diêm Cốt và Kính Ảnh, dần dần xuất hiện những yếu tố làm nên phần cao trào truyện. Về phần cao trào truyện thì e ko đánh giá quá cao, nhưng ko đến nỗi vị ném đá. Đối vs e truyện có 2 nam 9, Kính Ảnh đại diện cho con tim, Phượng Huyết Ca đại diện cho lí trí. Kết truyện này HE hay SE tùy thuộc vào nam 9 mà chị e chọn, nhưng đối vs e thì cả 2 đều ko phải, nó chỉ đơn giản là cái kết hợp lí thôi, e cũng ko quá hài lòng về nó nhưng có lẽ vậy là ổn nhất. Rating 3,5/5 , truyện không quá xuất sắc nhưng không đến nỗi tồi, và là 1 trong những truyện hiếm hoi có thể lưu lại trong bộ não cá vàng của e trong thời gian gần đây ----- #BAT Mời các bạn đón đọc Diễm Cốt của tác giả Mộng Yểm Điện Hạ.
Đại Thúc, Nhẹ Nhàng Hôn - Vô Tẫn Tương Tư
1. Truyện thuộc thể loại Nhất Kiến Chung Tình, Ngạo Kiều, Bảo Bảo, Hào Môn, Tổng Tài, ai không thích thể loại này có thể next 2. Vì mình mới edit truyện đầu tay, nên có thể câu cú hơi lủng củng, mong nhận được đóng góp từ mọi người. “Tiểu khả ái, sinh cho anh một đứa con!” Đêm khuya, phú hào lão công nào đó không thể giao hợp đột nhiên ôm nàng vào ngực. Nàng sợ hết hồn, “Anh…không phải là bất lực sao?” Hôm sau, nàng khóc không ra nước mắt, là ai dám nói hắn không được? Cha mẹ trọng nam khinh nữ, đem cơ hội đi học duy nhất, cho em trai . Vì muốn góp đủ học phí học đại học, Diệp Phồn Tinh tự gả mình cho nam nhân ngồi trên xe lăn đó. Hắn gọi nàng là tiểu khả ái, dạy nàng đánh đàn dương cầm, tặng hoa cho nàng, đem nàng sủng thành người hạnh phúc nhất. Chỉ có một điều kiện, “Không thể bỏ rơi tôi” Bạn bè cùng lớp nói, Diệp Phồn Tinh gả cho người tàn phế, hắn lại phong độ nhanh nhẹn xuất hiện trước bạn bè cùng lớp, đánh mặt tất cả những người cười nhạo nàng… Mời các bạn đón đọc Đại Thúc, Nhẹ Nhàng Hôn của tác giả Vô Tẫn Tương Tư.
Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi - Priest
Diệp Tử Lộ là một cô gái 24 tuổi, không hoài bão, không một thành tựu trong tay, là một kẻ ăn bám bố mẹ điển hình. Cô có một công việc nhàm chán với những đồng nghiệp hoặc thích bắt bẻ hoặc giả tạo, đồng lương thì còm cõi. Một ngày của cô luôn trôi qua một cách tẻ nhạt với việc thức dậy, đi làm, mua đồ hộp bên ngoài ăn, lên mạng xem phim, đọc tiểu thuyết, lang thang các trang mạng xã hội và diễn đàn. Quan trọng hơn cả, Diệp Tử Lộ còn có một căn bệnh thâm căn cố đế - bệnh lề mề. Cô luôn để dành tất cả mọi công việc đến phút chót mới bắt đầu động tay vào làm. Sống cùng một thành phố nhưng Nhan Kha lại khác Diệp Tử Lộ một trời một vực. Nhan Kha là một anh chàng cao to, đẹp trai, giàu có. Từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học, Nhan Kha đã tự thành lập công ty quảng cáo và giờ đây công ty của anh đang gặt hái được những thành công rực rỡ. Tuy nhiên, Nhan Kha lại có cái miệng độc địa, sở thích của anh là mỉa mai người khác, không kiêng nể bất kỳ ai. Thế rồi tai họa đã đến với Nhan Kha. Một vụ tai nạn ô tô đã khiến Nhan Kha trở thành người thực vật, thân xác anh nằm trong bệnh viện còn linh hồn anh lại nhập vào… con gấu bông của Diệp Tử Lộ - một con gấu béo, lùn, xấu xí, rách nát. Từ sau khi Nhan Kha xuất hiện, hàng loạt biến cố đã xảy ra với Diệp Tử Lộ. Cô bị thất nghiệp, bố cô qua đời,… Đã đến lúc Diệp Tử Lộ trở thành trụ cột của gia đình, tự làm chủ cuộc đời cô. Từ hai người xa lạ, định mệnh đã khiến Nhan Kha trở thành người bạn đồng hành bất đắc dĩ của Diệp Tử Lộ trong cuộc chiến đánh bại căn bệnh lề mề của cô, giúp cô trưởng thành. Liệu Diệp Tử Lộ có chiến thắng được căn bệnh lề mề không? Liệu Nhan Kha có trở về thân xác của mình được không? Tất cả sẽ được hé lộ trong cuốn sách Cô bạn gái nhút nhát của tôi. *** Priest là một trong những tác giả hàng đầu trên mạng Văn học Tấn Giang. Văn phong điêu luyện, sắc sảo, phần lớn các tác phẩm đều có ngôn ngữ bề ngoài hài hước, châm chọc gây cười, thế nhưng ẩn sau nụ cười và câu chữ ấy lại mang giọt nước mắt, khiến ta phải suy ngẫm không thôi. Trong các tác phẩm luôn toát ra một điều rằng: "Nhân sinh vốn không hề đơn giản. Ta đã trải qua hơn mười năm, thế nhưng chớp mắt một cái, lại cứ ngỡ vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài". Tác Phẩm: Thất Gia - Priest Sát Phá Lang - Priest Trấn Hồn - Priest Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi ...   Mời các bạn đón đọc Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của Tôi của tác giả Priest.