Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Thiên phú tu luyện phế vật nhất? Không quan trọng, ta có một khóa tu luyện hệ thống, 1 phút tuần hoàn một lần tiểu chu thiên, 1 giờ tuần hoàn một lần đại chu thiên, 24 giờ tự động đột phá một lần! Không tu luyện được công pháp sao? Ta có cái không gian luyện võ, không cần bản thân tự mình động thủ, tự động liền có thể 24 giờ mỗi ngày thời thời khắc khắc lĩnh ngộ nghiên cứu diễn luyện công pháp! Không có tài nguyên tu luyện muốn liều sống liều chết sao? Ta có thể phân ra một cái cái bóng, trực tiếp đi dã ngoại tiến hành càn quét, ngủ một giấc ngày thứ hai tỉnh lại trong nhà tất cả đều là hung thú vật liệu! ... Ta có thể một khóa tu luyện, ta ngưu bức!  *** Review Một chữ: Sảng Hai chữ: Quá sảng Ba chữ: Cực kỳ sảng Nếu bạn đang tìm một bộ truyện siêu cực sảng, vả mặt bôm bốp thì “Ta có hệ thống Auto tu luyện” chính là thứ có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn. Tất nhiên với đại đa số truyện sảng quá mức như này thì việc BUFF cao là chuyện bình thường, nhưng miễn sao nó sảng là được các bạn nhỉ. Main nhà ta từ địa cầu xuyên đến một tinh cầu lấy tu luyện làm chủ, có sức mạnh mới có quyền lực. Tinh cầu nơi đây bị phá hủy, xuất hiện vô số sinh vật biến dị rất mạnh mẽ, và con người cũng có phân chia cấp bậc sức mạnh. Main nhà ta xuyên vào một cậu con trai 18 tuổi, tư chất tu luyện thuộc hàng phế vật, gia cảnh nghèo khó, bên cạnh đó còn có một người con dâu nuôi từ bé cũng tư chất phế vật giống hắn ta. Cứ tưởng cuộc đời lâm vào bế tắc, phải sống một cuộc sống bần hèn. Nhưng không, main của chúng ta dù sao cũng là nhân vật chính, có phế vật cỡ nào thì cũng sẽ được vớt vác lên cả thôi. Anh nhà nhận được một hệ thống tu luyện, có thể liên tục 24 giờ tự động hấp thu linh khí tu luyện không ngừng nghĩ, còn bản thân thì có thể ăn chơi lười biếng mà vẫn lên cấp đều đặn. Nhưng muốn mở ra hệ thống thì cần phải có tiền. Miếng ăn ngay trước mặt nhưng lại không thể mở miệng nuốt vào mới tức. Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào nàng dâu nuôi từ bé mỗi ngày ra ngoài kiếm về ít tiền để ăn uống qua ngày. Tưởng chừng như lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì nàng dâu mới tiết lộ trong nhà con một khoảng tiền, vốn được đền bù vì cha mẹ hắn trước đó bị tai nạn. Vừa đủ để lấp vào khoản cần để kích hoạt hệ thống. Dựa vào hệ thống mà main có được tốc độ tu luyện siêu cường, 1 ngày tu luyện bằng người khác tu luyện mấy chục năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền, chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền. Thực lực tăng lên giúp main cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Bắt đầu từ một tên nam sinh nhỏ bé phế vật, không có gia tộc cũng không có chống lưng, chỉ có một nàng dâu nuôi từ bé ở bên cạnh anh từ những ngày ban đầu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, một vị bạn học của anh phát hiện anh có thể là thiên tài tu luyên nên du dỗ main trở thành khanh khách trưởng lão trong gia tộc. Tuy ban đầu có người không phục nhưng sau đó main đã dùng nắm đấm đè xuống ý kiến của những người kia. Cũng chính từ đây mà main cũng bắt đầu dính vào những tư thù khác. Kẻ địch đầu tiên trong đời cũng giúp main nhận ra bản thân phải luôn luôn đề cao cấp bậc, ở thế giới này khi càng lên cao thì cũng sẽ có càng nhiều kẻ địch. Con người khi càng mạnh mẽ thì khát vọng sinh tồn cũng càng cao, không thể cứ mãi là con người lười biếng như ban đầu. Từ kẻ địch ban đầu là một tiểu gia tộc, rồi đến lúc chạm trán với một đại gia tộc tại căn cứ main đang ở, bọn họ xuýt chút thì đã xử luôn nàng dâu của anh. Và lại lần nữa main nhà ta bước lên con đường vả mặt không ngừng. Phải nói càng đọc chỉ càng thấy sảng nổ mắt. Bạn nào đang có áp lực trong cuộc sống, đi làm bị sếp đè ép, cuộc sống đầy áp lực thì nên lọt hố bộ này. Những pha vả mặt siêu sảng sẽ giúp bạn lấy lại chút cân bằng cảm xúc. *** Một khóa tu luyện không gian   "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, cấp bậc thân thể của ngài là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, đẳng cấp thiên phú tu luyện của ngài cũng là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay không có tu luyện qua bất kỳ công pháp nào." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay chính là một tên phế vật không hơn không kém." "Ngươi bà nội nó có thể đừng nói những điều hiển nhiên này không? !" Ở trên là đoạn đối thoại đơn giản khi Tô Tiểu Bạch vừa mới kích hoạt hệ thống. Tô Tiểu Bạch. Là người Địa Cầu. Mười phút trước, hắn xuyên qua đến thế giới cùng Địa Cầu như đúc này, nhưng trên thực tế thế giới này đã sớm biến dạng hoàn toàn. Cái thế giới này, hung thú, quái vật biến dị hoành hành. Nhân loại để sinh tồn, bước lên con đường võ giả, thành lập bức tường to lớn, cùng hàng rào phòng vệ lôi điện, hình thành căn cứ nhân loại, đem quái vật hung thú biến dị ngăn cách bên ngoài. Hung thú có đẳng cấp phân chia, võ giả cũng có mạnh yếu khác nhau. Cường đại võ giả, phi thiên độn địa, di sơn đảo hải, có thể hóa thành bom hạt nhân hình người, trong nháy mắt liền có thể chế tạo ra cảnh tượng sơn băng địa liệt! Bởi vậy cái thế giới này, võ giả vi thượng, thực lực vi tôn. Có thực lực, ngươi có thể thu hoạch được đặc quyền thường nhân không cách nào hưởng thụ! Có thực lực, ngươi có thể được vô số mỹ nữ ưu ái! Có thực lực, ngươi có thể dễ dàng được đến vinh hoa tài phú đếm mãi không hết! Ý thức được điểm này Tô Tiểu Bạch rất là hưng phấn. Hắn mặc dù là theo xã hội hài hòa xuyên không tới. Mặc dù trên thân không có chút sóng linh khí nào, là cái củi mục chính cống. Mặc dù tư chất tu luyện rác rưởi như bụi bặm, phế vật đến không thể lại phế vật. Nhưng hắn có hệ thống a! Một tiếng mỹ diệu "Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt. . ." kia, khiến cả người Tô Tiểu Bạch đều trở nên hưng phấn, suýt chút nữa liền ngửa mặt lên trời thét dài! Nhưng mà sau khi hệ thống kích hoạt, thế mà nói cho hắn biết, để chức năng thứ nhất có tác dụng cần trả tiền vàng mới có thể kích hoạt! Mà lại cần đằng đẵng một trăm ngàn Linh tệ! "Một trăm ngàn Linh tệ. . . Còn không bằng ta dứt khoát tự tử, lại xuyên qua một lần còn tốt hơn!" Tô Tiểu Bạch một mặt tuyệt vọng. Nếu như hắn là võ giả, một trăm ngàn Linh tệ có thể trong vài năm tích trữ ra. . . Dù sao võ giả có thực lực, thu hoạch được thù lao so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, mỗi tháng ít thì có hơn một ngàn Linh tệ, nhiều thì ba bốn ngàn. Mấu chốt là thực lực võ giả có thể tăng lên, thu nhập cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn là một cái củi mục cộng thêm phế nhân a! Không có bối cảnh, không có thực lực, không có thiên phú, lại nghèo rớt mồng tơi. . . Để hắn ra ngoài làm công mà nói, lấy thu nhập mỗi tháng một trăm khối Linh tệ của người bình thường, hắn phải tích lũy đến năm nào tháng nào đây? "Hệ thống, không thể ký sổ sao a?" Tô Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định. "Kí chủ, ngài nghe nói qua có cùng hệ thống ký sổ sao?" Hệ thống dùng giọng điệu thiên chân khả ái nói. "Vậy kích hoạt ngươi có cái rắm gì dùng!" Tô Tiểu Bạch lườm nguýt một cái. "Ca!" Lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo động lòng người. Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu một cái, đẩy cửa phòng ra, một tiểu mỹ nhân ước chừng mười lăm mười sáu tuổi buộc tóc đuôi ngựa, da trắng mỹ mạo, xinh đẹp mặn mà, mắt to vụt sáng đáng yêu đi tới. "Ca, anh tỉnh rồi!" Tiểu mỹ nhân xán lạn cười một tiếng, giống như là vạn vật khôi phục, làm cho người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Tô Tiểu Bạch có một nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền bị ký ức trong đầu làm tỉnh lại. Tô Linh Nhi. Muội muội của Tô Tiểu Bạch. Đồng thời nàng còn có một thân phận khác —— là con dâu nuôi từ bé của Tô Tiểu Bạch! Tô Tiểu Bạch là con một, cha mẹ là người bình thường, mấy năm trước hung thú xâm lấn, cha mẹ Tô Linh Nhi chết bởi tai nạn, vì để tương lai con trai có thể tìm tới lão bà, cha mẹ hắn từ trong trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên Tô Linh Nhi. Cho nên từ nhỏ, cha mẹ đều là lấy tiêu chuẩn con dâu đối đãi Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi cũng biết rõ người chồng tương lai của mình là Tô Tiểu Bạch từ nhỏ, một mực lấy tư thái đối đãi người yêu tương lai đối đãi Tô Tiểu Bạch. "Được rồi, chính mình phế vật lại thêm củi mục nghèo rớt mồng tơi không nói, còn có một nàng dâu!" "Mặc dù nàng dâu này đẹp mắt muốn mạng, nhưng cái trọng trách này cũng nặng nề không ít a!" Tô Tiểu Bạch một mặt bất đắc dĩ. "Ca, bụng của anh có đói không, có muốn ăn chút đồ vật gì hay không?" Tô Linh Nhi nhu thuận nói, " Hôm nay em làm công giúp thím mập ở sát vách, kiếm lời 5 khối Linh tệ đây! Không phải ca rất thích mì thịt bò sao? Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!" Nghe được lời này của Tô Linh Nhi, Đáy lòng Tô Tiểu Bạch yếu ớt thở dài. Tô Tiểu Bạch hiện nay 17 tuổi, còn là một học sinh. Từ sau khi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, chính là Tô Linh Nhi làm việc vặt bên ngoài kiếm tiền cung cấp nuôi dưỡng Tô Tiểu Bạch. Đôi khi vận khí tốt, tựa như bây giờ, một ngày có thể kiếm lời 5 khối Linh tệ. Đôi khi vận khí không tốt, một ngày không có một phân tiền thu nhập. "Cái kia. . . Linh Nhi, nhà chúng ta còn có tích góp gì hay không a?" Tô Tiểu Bạch thử dò hỏi. "Có a!" Tô Linh Nhi gật gật đầu. "Có bao nhiêu?" "Đại khái. . . Có một trăm ngàn đi!" Tô Linh Nhi nhu thuận nói. "Cái gì? !" "Nhà chúng ta lúc nào có nhiều tiền như vậy? !" Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tại sao hắn không biết trong nhà mình thế mà có tiền như vậy? ! Một trăm ngàn Linh tệ, đều có thể tiền đặt cọc mua một ngôi nhà tại căn cứ số 18 bên ngoài! "Là sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, người gây tai nạn đền." Giọng nói của Tô Linh Nhi có chút thương cảm, "Mẹ nói em len lén cầm, không cho em nói cho anh biết, nói chờ anh thi lên đại học, dùng số tiền này làm học phí đại học cho anh." Thời đại này đại học, học phí đắt đỏ cực kỳ! Liền giống như du học ở thời đại kia, chỉ riêng học phí hàng năm đều muốn hai ba chục ngàn linh tệ, người bình thường căn bản không trả nổi! "Ta thế mà vẫn luôn không biết rõ!" Tô Tiểu Bạch im lặng. Nhưng mà cũng không trách cha mẹ, đây là tiền bọn họ dùng mạng đổi lấy. Chắc hẳn cha mẹ cũng là lo lắng Tô Tiểu Bạch sau khi biết rõ việc này, dùng tiền vung tay quá trán, mấy hơi liền dùng hết, tự nhiên cũng không lên được đại học. . . Không phải sao, bọn hắn giấu diếm là đúng, hiện tại vừa lúc có tác dụng lớn! "Nhanh nhanh nhanh, Linh Nhi, đem tất cả tiền đều đưa cho anh!" Tô Tiểu Bạch vội vàng nói. "Ừm!" Tô Linh Nhi phi thường nghe lời Tô Tiểu Bạch, nàng vội vàng vào trong gian phòng của mình cúi xuống gầm giường lôi ra một cái rương, sau đó trong đống quần áo lấy ra một cái hộp, lại từ trong hộp lấy ra thẻ ngân hàng. "Một trăm ngàn Linh tệ a. . ." Tô Tiểu Bạch cầm thẻ ngân hàng, tay đang run rẩy. "Ca, số tiền này là cho anh lên đại học, anh cũng không thể tiêu lung tung." Tô Linh Nhi nhắc nhở. "Làm sao lại tiêu lung tung chứ?" "Bây giờ anh muốn đem tiêu nó tại sự việc có ý nghĩa nhất!" Trong mắt Tô Tiểu Bạch tỏa ra ánh sao. "Đinh! Hệ thống kiểm trắc được kí chủ có tiền!" "Kí chủ thân ái, phải chăng tiêu hao một trăm ngàn Linh tệ kích hoạt hạng chức năng thứ nhất của hệ thống?" Thanh âm hệ thống truyền đến. Ha ha. Lúc không có tiền, cũng không thấy ngươi hô "Thân ái" ! Tô Tiểu Bạch chửi bậy một câu trong lòng. Nhưng vẫn là lựa chọn "Đồng ý" . "Hệ thống, ngươi nhưng mà phải cho ta một điểm chức năng tốt a!" "Ta không cầu chế bá tinh không vũ trụ gì đó, nhưng ít ra đi đến đỉnh phong nhân sinh không có vấn đề a?" Tô Tiểu Bạch cầu nguyện trong lòng. Hiện tại hắn thật là một nghèo hai trắng. Nếu như hệ thống không góp sức mà nói, hắn cùng Tô Linh Nhi phỏng chừng ngay cả cơm cũng ăn không nổi! "Đinh! Kích hoạt thành công!" "Chúc mừng kí chủ, giải tỏa 'Một khóa không gian tu luyện' !" Mời các bạn đón đọc Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện của tác giả Thái Bạch Xanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính - Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
Cô được mệnh danh là bà chị đanh đá ghê gớm cả con phố quán bar, Tần Cần. Sở thích có ba thứ: Mặc đồ da, đi xe máy, chém gió. Nếu đứng ở quầy bar nhìn thấy cô đội tóc giả, mặc váy, mở miệng ra là nũng nịu: “Ghét ghê, váy của người ta nhăn hết cả rồi nè ~”. Vậy thì chứng tỏ rằng bác sĩ Hứa không ở trong quán bar, mà là đang trên đường đến quán bar. ----- Hứa Trì thường nói, răng khôn ấy mà, nhổ sớm một chút là “giải thoát”, nhổ muộn một chút là “thỏa hiệp.” Nhưng có một chiếc răng khôn khác mọc ngay trong tim, không nhổ được. Chiếc răng khôn này tên là “Tần Cần.” *** Hứa Trì vỗ bóng rổ, nhìn đã thua hơn mười phần Tần Phóng, nhịn không được cười nói: “Như thế nào hôm nay không ở trạng thái?” Tần Phóng vẫy vẫy ngọn tóc thượng mồ hôi, tức giận thở dài: “Mấy ngày nay ta thức khuya dậy sớm, khổ a ——” Hứa Trì đem cầu ném cho hắn, trêu chọc mà nói: “Có khoa trương như vậy sao? Còn thức khuya dậy sớm.” Tần Phóng vỗ bóng rổ vòng hồi khởi điểm tuyến ngoại, thảm hề hề oán giận nói: “Nhưng còn không phải là sao, buổi sáng đưa cái kia tiểu tổ tông đi học, buổi tối còn phải cho nàng học bù, trời biết tiểu thăng sơ đề như thế nào như vậy khó!” Hứa Trì lau mồ hôi, khom lưng chuẩn bị sẵn sàng động tác, sấn Tần Phóng một cái không lưu ý, lại lần nữa đoạt lấy cầu, ba bước thượng rổ. “Tóm lại là cái tiểu hài nhi, ngươi cái này đương ca, mệt điểm nhi cũng nên.” Ai ngờ Hứa Trì nói âm rơi xuống, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm. “Tần Phóng! Nhanh lên về nhà ăn cơm!” ... Mời các bạn đón đọc Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính của tác giả Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang.
Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh - Hàn Mạch Mạch
“Đại thần, em muốn sinh “khỉ con” cho anh!”. Đây chính là câu nói vô cùng phổ biến của các nữ sinh trên mạng xã hội. Là con gái, ai cũng có một thời cuồng si như thế. Đường Viên cũng không ngoại lệ. Nhưng cô khác với những cô gái kia ở chỗ, cô đã từng học chung lớp với đại thần, cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Rồi sau đó lại học cùng một trường đại học với anh, cho dù anh chẳng hề nhận ra cô. Không sao cả, Đường Viên không buồn, bởi vì con đường mà cô lựa chọn, là thầm mến. Đường Viên nhìn thấy Dung Giản lần đầu tiên chính là buổi khai giảng vào năm lớp 10. Được xếp vào cùng một lớp là ngẫu nhiên, nhưng vào cùng một trường đại học thì đã không còn là trùng hợp nữa rồi. Kể từ giây phút nhìn thấy anh phát biểu trên bục, Đường Viên đã không ngừng cố gắng để khoảng cách giữa anh và cô ngày càng ngắn lại. Nhưng mà cũng chỉ là như vậy thôi, Đường Viên không hề có thêm một ý nghĩ nào xa vời hơn, bởi vì cô mập. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Đường Viên luôn có thân hình tròn trịa mũm mĩm, nhưng bù lại khuôn mặt cô rất xinh đẹp. Điểm đáng quý của Đường Viên chính là, cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu tự tin với vóc dáng của mình, tuy rằng có đôi lúc tâm hồn con gái trỗi dậy cũng sẽ muốn giảm cân. Mà suy nghĩ này thường chỉ xuất hiện mỗi khi cô vô tình gặp được nam thần Dung Giản mà thôi. Thế nên đương nhiên cân nặng không tự nhiên tăng lên cũng không tự nhiên mất đi, mà nó sẽ tồn tại từ ngày này qua ngày khác một cách vô cùng bền vững. Tuy rằng Đường Viên luôn không thừa nhận, nhưng có lẽ vóc dáng cũng là một phần nguyên nhân khiến cho cô lựa chọn đoạn tình cảm đối với Dung Giản là thầm mến chứ không phải là theo đuổi. Một lần gặp gỡ, lại có thể kéo dài tình cảm này thật nhiều năm. Không nói ra, có thể là vì sợ lời từ chối, cũng có thể là vì muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng có thể chỉ đơn giản là chờ đợi, chờ đến một ngày tình cảm này không còn đủ sức để tồn tại nữa. Thế nhưng, Đường Viên lại không thể đợi được đến ngày đó. Bởi vì, một cách vô tình hay cố ý của số phận, mà cô và Dung Giản lại cùng tham gia một vài dự án, một vài hoạt động của trường. Rồi cứ như vậy, thời gian tiếp xúc nhiều lên, dũng khí kìm nén bấy lâu nay của Đường Viên cũng nhiều lên, cô quyết định tỏ tình. Giống như dự đoán, câu trả lời của Dung Giản chính là: “Hiện tại, yêu đương và kết hôn không nằm trong kế hoạch của anh.” *** Các cô ấy đều nói em là người không có kiên nhẫn. Nhưng có hai việc em vẫn luôn kiên trì cho tới tận bây giờ, một là béo, còn một điều nữa, đó là em thích anh. —— Đường Viên Khi Đường Viên dùng nick đi càn quét Weibo của nam thần cùng mấy cô gái với nội dung ‘Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh’, cô chưa từng ngờ rằng, có một ngày cô thực sẽ sinh khỉ con, à không, đứa con cho anh. Khi đại thần Dung Giản nhận nội dung kịch bản mới, anh phát hiện ra tên của nam chính trong tiểu thuyết giống như của mình.... Được ăn cả, ngã về không: Sinh.//Thịt viên chua ngọt: Đại thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh! P/s: 1. Cùng hệ liệt với Em có bệnh, phải trị 2. Truyện ngọt, đơn phương thầm mến, là mối tình đầu của nhau, HE 3. Hiện thực mới là chính, chỉ có một chút chút xíu là trên mạng. Câu chuyện về cô gái tròn trắng mập cùng với nam thần lạnh lùng tinh anh. Truyện này còn có tên "Tôi viết một câu chuyện, nam chính là nam thần trong lòng tôi", "Cô có kỹ năng thầm mến đặc biệt" Nhân vật chính: Đường Viên, Dung Giản | Nhân vật phụ: Đường Bao (con khỉ nhỏ), Hà Khánh Nguyên, Nguyễn Tâm, Nam An An, Cố Ly, An Ngưng, An Nại (An Nại trong truyện Nại Hà)   Mời các bạn đón đọc Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh của tác giả Hàn Mạch Mạch.
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Lạc Thuần
Hôn ước giữa cô và hắn được định sẵn từ nhỏ nhưng lại chưa từng gặp nhau. Cô xinh đẹp , đáng yêu hệt như bông hoa vừa nở rộ trong sắc xuân của tuổi mười tám , còn hắn , theo như cô nghĩ thì có thể xem là một ông chú (biến thái) ba mươi tuổi. Cô thật sự không hiểu nổi ngày xưa cha mẹ nàng ăn nhầm cái gì mà lại đi đồng ý kết thông gia với nhà hắn ! Chết tiệt.....cô không thể chịu thua được , có chết cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân "biến thái" này. Mà cho dù có chấp nhận , cô thề sẽ khiến cho ông chú kia phải hối hận.     "Cưới phải tôi là một điều rất vinh dự cho chú ! Chú nên thấy thật may mắn vì tôi đã đồng ý !" – Du Huân Huân đập màn cất giọng nói.     Người đàn ông ngồi đối diện cười khẩy "Là bất hạnh mới đúng !"     Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn "Nếu là bất hạnh thì tôi quả thực đã bất hạnh khi làm vợ một ông già như chú !"        Ngô Vũ Thần điềm đạm từ tốn trả lời "Phải lấy một con ngựa hoang tự cao như cô thì tôi...quả thật xui tận mạng."  --- ------ ---     "Động phòng hoa chúc đó là điều tuyệt vời nhất của đôi vợ chồng vừa cưới nhưng tôi....thà chết cũng không cho ông chú đó chạm vào người..." - Du Huân Huân ngồi trong phòng hùng hồn tuyên bố , chai xịt cay , gậy , đồ chích điện.....cô đã chuẩn bị tất cả , chỉ cần hắn làm càn thì cô sẽ cho hắn...tuyệt tử tuyệt tôn !!!  --- --------  19 tuổi , hắn đột nhiên tuyên bố yêu cô làm mọi cách khiến cô vui…..     "Nếu tôi nói tôi thích em...thì em sẽ làm gì ?" – Ngô Vũ Thần điềm đạm hỏi.        "Thì tôi sẽ tự tử !" - Du Huân Huân lập tức trả lời.        "Vậy tôi sẽ giúp em !" - Người đàn ông nọ , tư thế cao ngạo , nhếch miệng cười hời hợt như có như không.     "Chuyện gì ?" - Nàng ngây ngô nhìn hắn.     "Tự tử !"     "Tại sao ?"     "Vì tôi đã thật sự yêu em rồi ! Nhưng tôi nghĩ em...sẽ không thể chết nếu như tôi chưa cho phép !" - Hắn híp mắt cười , một nụ cười đầy thích thú , để lộ hàm răng trắng đều...  --- ------ -----     20 tuổi , sóng gió ập đến gia đình cô , cô mất tất cả người thân , chỉ còn duy nhất người chị là Du Ái My . Cú sốc quá lớn khiến Du Huân Huân mất trí nhớ , cả hắn cũng quên , trong trí nhớ cô là một khoảng trống vô định…    “Em không cần nhớ tất cả , chỉ cần em nhớ rằng , trên thế giới này người yêu em nhất…chỉ có tôi !” – Hắn ôm nhẹ cô vào lòng , dù đau đến mấy cũng cố gắng điềm tĩnh , người phụ nữ hắn yêu suốt ba năm qua , ngay cả một chút kí ức nhỏ về hắn cũng không còn…. ______________________________________________________________________    “Nếu kiếp này không thể cùng em sống đến răng long đầu bạc hay cùng đi đến cuối đoạn đường thì kiếp này với anh...thật vô vị” *** Ngày đầu năm không khí khá lạnh nên Du Huân Huân rất lười dậy , nàng rúc đầu trong tấm chăn bông ấm cúng say giấc. Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn im lặng ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp , đột nhiên nàng đưa tay kéo tấm chăn lên cao , rúc đầu vào chăn , cả cơ thể cuộn tròn . Nhìn hành động của nàng , Ngô Vũ Thần bật cười , đưa tay kéo chăn ra , cố gắng mãi mới lôi được thân hình kiều nhỏ ra ngoài , cất tiếng “Bà xã , sáng rồi , mau dậy đi anh đưa em đi chơi.” “Huân Huân !” Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên. Du Huân Huân xoay người vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn , lí nhí nói “Ưm…không dậy , ngủ thêm chút nữa….” Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn nàng , có lẽ do hôm qua thức khuya nên nàng còn mệt , hắn cưng chiều ôm lấy nàng nằm xuống “Được rồi , ngủ thêm chút nữa.” Gần trưa Du Huân Huân cũng không chịu dậy , Ngô Vũ Thần dọn sẵn cơm ra khay rồi đem lên phòng . Nhìn nàng vẫn say ngủ hắn cất tiếng “Huân Huân , trưa rồi. Em mau dậy ăn sáng đi.” Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , gục đầu vào lồng ngực rắn chắc , dụi dụi đầu “Ưm…ông xã…” Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng , cất tiếng “Hử ?” *Chụt…- Du Huân Huân nhướn đầu dậy hôn lên môi hắn , cười hì hì “Chào buổi sáng.” Hắn mỉm cười , đưa tay nhéo bên má phúng phính “Bây giờ mà là buổi sáng sao ?” Nàng không trả lời đi vào toilet rửa mặt , thay đồ . Một lát sau mới bước ra ngồi trên giường chờ hắn đưa cơm. “Em ăn đi.” – Ngô Vũ Thần đưa chén cho nàng , rồi cùng nàng ăn cơm. “Một lát nữa anh sẽ đưa em đến nhà ba mẹ anh.” ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh của tác giả Dư Lạc Thuần.
Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Loan Loan
Một nhân vật nữ trùng sinh, đến một triều đại xa lạ, có y thuật cao siêu, có khinh công tuyệt đỉnh, dù thế nhưng những chuyện tốt này không có gì có thể so sánh với tiền, không có gì có thể đáng tin hơn tiền, cho nên hãy cứ nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt ở trên giang hồ xông xáo, kiếm tiền, sau đó sẽ không để ý mọi người mà khi dễ ông chồng Vương gia, cuộc sống này cũng không tệ lắm…ha…ha….. *** “Đúng vậy, bất quá hiện tại muội muội xấu hổ, khi nào thân với hai con rồi, muội muội sẽ ra” Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói. Lần trước Viên Viên nháo muốn nàng ôm, nàng thương con liền ôm lên, ai ngờ Mạnh Dịch Vân trở về thấy thế, đen mặt, ôm lấy nhi tử trong tay nàng, hung hăng dạy dỗ một phen. Từ sau lần đó, hai nhóc không dám náo loạn nữa, làm gì cũng sợ phải hỏi trước, Hàn Nguyệt Nguyệt rất đau lòng, mắng Mạnh Dịch Vân một trận tơi bời. Hàn Nguyệt Nguyệt ốm nghén, rất nhiều thứ không ăn được, thấy là muốn ói, nhưng vì con, dù khó chịu thế nào, vẫn ráng ăn một ít. ... Mời các bạn đón đọc Vương Gia Ta Biết Sai Rồi của tác giả Loan Loan.