Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Kim Trở Về

Sống lại, cả đời này, tôi không muốn lại làm công chúa để người ta sắp đặt, tôi muốn làm nữ hoàng nắm giữ vận mệnh của mình trong tay! Những kẻ hại tôi, những người nợ tôi, tôi không chờ mong ông trời báo ứng, tôi sẽ tự tay đòi lại. Kiếp trước, mẹ cô chết trong oan khuất, cô rơi vào bẫy của cha và mẹ kế, vị hôn phu thanh mai trúc mã bị chị kế quyến rũ. Cô không còn là thiên kim nhu nhược dễ bị bắt nạt nữa. Tất cả những ai lợi dụng cô, thiếu nợ cô sẽ đòi lại cho bằng hết. Lúc này, cô là một nữ hoàng. Chỉ là, người đàn ông kiếp trước cô đã bỏ qua, kiếp này sao lại…  *** Nữ chính Trường Khanh kiếp trước bị hại thê thảm rồi chết oan sau đó mới biết cha ruột, mẹ kế và chị kế ngoài mặt tỏ ra yêu thương nhưng lại căm ghét và hãm hại cô, hại chết mẹ ruột và muốn chiếm đoạt hết gia sản thừa kế mà ông ngoại để lại cho cô. Trường Khanh sống lại năm 14 tuổi và bắt đầu lên kế hoạch bảo vệ bản thân và người thân, phấn đấu để trả thù và giành lại những gì vốn thuộc về mình. Tính toán từng đường đi nước nướ Bị tống đi qua Mỹ du học khi chỉ mới 15 tuổi, bị sai người giám sát và quyến rũ phạm tội, cô đã phải giả như mình chỉ là cô tiểu thư ăn chơi, chán học, lặng lẽ đưa người hãm hại mình vào tù. Phùng Tước - bạch mã hoàng tử ngay thẳng, chính trực chính là ánh sáng ấm áp mà cô dù đã cố gắng buông tay nhiều lần vẫn không ngăn được trái tim mà bước tới. Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm ấy đã khiến Hoàng Thao - một quý công tử lừng lẫy thương trường thầm yêu cô phải chùn bước. Anh hết lòng ủng hộ cô trong cuộc đua gia tộc và thậm chí là không màng sống chết bảo vệ cô và người cô yêu. Trường Khanh từng bước vạch tội kẻ thù, nắm quyền trong tập đoàn nhưng đồng thời gia đình Phùng Tước cũng không thể chấp nhận bối cảnh phức tạp của cô. Hai người biết dù cố gắng thế nào cũng không thể hạnh phúc chỉ làm nhau thêm đau khổ và làm tổn thương người thân nên chia tay. Phùng Tước ra nước ngoài, Hoàng Thao vẫn ở bên giúp đỡ và quan tâm cô. Sau tất cả cô đã mở lòng và đón nhận anh. Hai người hỗ trợ nhau giải quyết những khó khăn từ kẻ thù khác trên thương trường. Kết cục tất nhiên là Trường Khanh và Hoàng Thao có một gia đình hạnh phúc, kẻ thù thì thân bại danh liệt. *** Hơn 10 năm đọc tiểu thuyết, số truyện hấp dẫn làm mình cày thâu đêm cực ít, cày 2 đêm là chưa từng có luôn. Mình là người hơi cố chấp về thể loại: Nữ cường, nam cường, không N. P, không đam không bách, không ngược, tình tiết logic, tình cảm thì mưa dầm thấm lâu. Ngày xưa mới đến với ngôn tình thì mình đọc toàn cổ trang xuyên không vương gia, vương phi, hoàng hậu các kiểu sau đó nhảy qua hiện đại như Cố Mạn, Minh Hiểu Khê rồi lại huyền huyễn như Cửu Lộ Phi Hương, Đường Thất Công Tử. Mấy năm gần đây thì toàn đọc trọng sinh, dị giới, điền văn làm ruộng và mạt thế. Ai cần đề cử thể loại nào thì comment hay inbox cho mình nhé! Do đọc cùng thể loại nên nhiều chuyện tình tiết na ná nhau hoặc không đủ chiều sâu nên mình drop khá nhiều thậm chí những bộ còn lại của Thập Tam Xuân mình cũng drop hết. Quay lại chủ đề chính là tại sao mình đề cử bộ này nhé. Thứ nhất, là nội dung và tình tiết truyện rất hấp dẫn, lôi cuốn, logic và sắp xếp hợp lí. Phải khen tặng cho bạn edit rất mượt mà và dịch không có gì để chê luôn. Thủ đoạn hại người và phản công rất tinh vi có những khi tưởng đã thất bại nhưng chỉ là mới bắt đầu. Nữ chính phải chịu uất nghẹn vì sự đê tiện của kẻ thù đến mức làm mình muốn cáu lên (mình không thường có nhiều cảm xúc như vậy khi đọc truyện đâu), sự nhẫn nhịn chịu đựng rồi bày mưu tính kế nên tới lúc phản công càng thêm hả hê. Mỗi nhân vật đều khắc họa rõ nét và có cá tính riêng biệt và để lại ấn tượng cho dù là vai phụ. Nữ chính đã tận dụng những hiểu biết về tương lai để kinh doanh hợp lí và cũng có yếu tố may mắn khi gặp được những người hết lòng hỗ trợ, có bạn tốt có người yêu chứ không hoàn toàn ngập trong mưu toan và thù hận. Thứ hai là bối cảnh, bỏ qua phần hơi lố là có gia tộc giàu nhất thế giới và gặp gỡ nữ hoàng anh và Warren Buffet, truyện có bối cảnh rất rộng lớn từ tập đoàn Cố Thị có tiếng ở Bắc Kinh, cuộc sống du học chân thực ở Mỹ, đi công tác ở miền quê, bay qua Anh qua Nhật, kinh doanh ở Hồng Kông, Canada bị bắt cóc ở Tây Tạng rồi Đại Tây Dương. Tất nhiên đã vươn tay rộng như thế thì tác giả cũng miêu tả chi tiết và phù hợp với thời điểm làm người xem cũng mở mang thêm kiến thức và tưởng tượng cũng chân thực hơn. Thứ ba là về các nhân vật và 2 mối tình sâu đậm của Trường Khanh. Nữ chính Trường Khanh đích thực là một nữ cường nhân. Kiếp trước vì quá yêu thương và tin tưởng người nhà mới bị lừa, bị hại thê thãm và bị hại chết. Kiếp này dù biết trước tương lai, đã tính toán kĩ càng nhưng có những thứ vẫn vượt ngoài tầm tay của cô như người thân yêu vẫn lần lượt qua đời bỏ lại mình cô như người bạn thân nhất thuở nhỏ vẫn bị chị kế dụ dỗ, hãm hại hay như bị mẹ kế phát giác mà ra tay với cô càng ác hơn và bị đẩy đi nước ngoài du học sớm hơn. Dù luôn cháy bổng muốn báo thù nhưng cô không phải người bất chấp tất cả mà luôn trân trọng và sợ ảnh hưởng đến những người quan tâm mình nhưng cũng vì thế mà họ lại càng tự nguyện giúp đỡ cô, yêu thương và xót thương cô hơn. Trong thế giới u ám và đầy mưu toan của cô, thì Phùng Tước chính nghĩa, lạc quan là ánh sáng ấm áp mà cô muốn lại gần dù biết rằng hai người không cùng một thế giới. Khác biệt về hoàn cảnh và môi trường sống nên mâu thuẫn giữa họ rất lớn. Trường Khanh có phải quá tàn nhẫn vì thù hận hay không, với mình là không. Đối với người lừa gạt tình cảm làm mình yêu thương thật lòng rồi đẩy mình vào con đường nghiện ngập, đau đớn và nhục nhã, bạn sẽ đối xử với họ ra sao. Là mình mình còn muốn bầm thây họ ra chứ đẩy vô tù mấy năm như cô là quá nhẹ nhàng. Họ đã có một mối tình sâu đậm, chia xa hợp tan hết lần này tới lần khác. Cô đẩy anh ra nhưng anh thì không thể từ bỏ mà lại tìm đến. Phùng Tước cũng giúp đỡ Trường Khanh trong công việc bất chấp sự phản đối của gia đình và 2 lần quên thân mình cứu cô gặp nạn. Nhưng có cố thế nào thì thương nhân và quân nhân, mối quan hệ này sẽ làm tổn hại đến gia đình Phùng Tước và sự nghiệp của anh cũng như ngăn trở con đường báo thù của mình nên cô dứt khoát buông tay và Phùng Tước cũng đành bất lực. Nam chính thứ 2 là Hoàng Thao được bắt đầu mô tả là một người đàn ông hoàng kim có tài mạo, gia thế, học thức, là một gian thương điển hình, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Vì thế nữ chính rất không thích và không tin tưởng anh, luôn khó chịu và không hòa nhã khi gặp anh. Ấy thế mà lòng tôn nghiêm bị xâm phạm làm anh càng thêm chú ý đến cô muốn đánh bại cô rồi lại yêu cô mà không thể buông tay. Dù biết cô không thích mình, dù biết cô có một mối tình sâu đậm nhưng anh vẫn hết lòng giúp đỡ cô từ công việc đến cuộc sống, thậm chí là không ngại nguy hiểm sinh mạng cứu cô và người cô yêu. Trên mỗi bước đường cô tiến lên đều có bóng dáng của Hoàng Thao, những gì Phùng Tước không thể làm cho cô, không thể bảo vệ cô thì anh có thể và như sau này cô nhận ra Hoàng Thao cũng có những điểm tốt và từ từ đi vào lòng cô nhưng vì có Phùng Tước mà cô không nhìn thấy. Hoàng Thao muốn gì mà không có, anh chính là hình tượng tổng tài quyền thế nhưng chỉ vì một cành hoa mà bỏ cả vườn hoa. Bị cô lạnh nhạt, chán ghét, từ chối mà vẫn không chịu từ bỏ, vẫn ở sau lưng và có mặt khi cô cần, cứu cô bằng bất cứ giá nào. Nếu mối tình của Trường Khanh với Phùng Tước là một ngọn lửa cháy hừng hực nhưng sớm lụi tàn, gạt đi lí trí và càng yêu càng mệt mỏi đau khổ thì mối tình với Hoàng Thao lại êm ả như dòng nước, luôn tồn tại bao bọc cho cô và khiến cô thấy an tâm, không có rào cản, vì họ mới thật sự phù hợp. Mới đầu mình thật sự rất thích cặp Trường Khanh và Phùng Tước nhưng càng đọc càng thích Hoàng Thao khủng khiếp. Cả trên phim Lý Thấm và Lý Dịch Phong cũng nổi tiếng hơn Lý Uy. Nhưng lỡ thích Hoàng Thao nên mình cũng thích mê ông Lý Uy luôn. Lý Uy thật ra là diễn viên phim thần tượng Đài Loan những năm 2007 2008 qua các phim Sợi dây chuyền định mệnh, Sân bóng tình yêu.. Dàn nhân vật phụ cũng miêu tả rất xuất sắc Khổng Khánh Tường cha của Trường Khanh là người đàn ông đầy tham vọng và tự tôn. Là một chàng trai nghèo đã có người yêu có bầu lại dụ dỗ thiên kim tập đoàn Cố Thị là mẹ Trường Khanh để đi lên nắm quyền nhưng lại tự ti về xuất thân. Không ai được phép trái ý ông và ông ta cũng bất chấp tất cả để giữ gìn quyền lực. Bề ngoài ông là một danh nhân lão luyện, cũng phong lưu và nhiều phụ nữ ngã vào lòng nhưng về nhà thì gia trưởng, kiểm soát mọi thứ và vũ phu đánh đập vợ con. Đê tiện tới nổi dụ dỗ để lừa gạt tài sản đứa con chỉ mới mười mấy tuổi, bao che cho cho tình nhân giết vợ rồi con riêng giết Trường Khanh, hi sinh đứa con trai duy nhất để dàn cảnh bắt cóc âm mưu giết nữ chính. Kết cục của ông ta là thân bại danh liệt, bán thân bất toại, không còn ai bên cạnh và ân hận cả đời là xứng đáng. Khưu Uyển Di, mẹ kế của nữ chính là một người đàn bà đẹp, ít học nhưng đầy mưu mô và có nhẫn nại, chịu đựng kinh người. Bà ta tham lam, tàn nhẫn với người khác nhưng được cái thương con. Kiếp trước hại nữ chính hút ma túy thì kiếp này bà ta gánh đủ, thân tàn ma dại bị chính đứa con gái ruột yêu thương đưa vô trại cai nghiện chịu hết thống khổ. Khổng Ngọc Phân được miêu tả là một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ nhưng dung tục, cô ta vốn thông minh nhưng lại quá tự mãn, thích ganh đua và xem thường nữ chính. Cô ta đáng trách nhưng cũng có điểm đáng thương kết cục cũng coi như không quá thảm. Những nhân vật khác đều ổn hết duy chỉ có cặp trợ lí của nữ chính và Hoàng Thao trong truyện thì ổn trọng, xử lí rất nhiều công việc, trong phim lại là yếu tố gây hài rất không phù hợp với đặc tính nhân vật. Tóm lại: Nếu bạn thích thể loại trọng sinh, nữ cường, gia đấu, thương trường thì đây là một truyện xuất sắc để đào hố. Đây chỉ là quan điểm cá nhân của Helen vì gu và quan điểm mỗi người mỗi khác. Có truyện được nhiều đề cử mình lại không thấy hay. Đây cũng là lần đầu mình review truyện và viết bài trên điện thoại hơi khó edit. Nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nếu thấy hay hoặc muốn mình đề cử truyện nào hãy comment bên dưới nhé. *** Một chiếc Rolls-Royce màu vàng đỗ trước cửa một khách sạn năm sao, lập tức có người mặc đồng phục bước lên cung kính mở cửa xe. Sau đó, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái khoảng 20 tuổi bước xuống. Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm. Ông sửa lại âu phục sang trọng trên người, khuôn mặt có chút nghiêm túc, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười khanh khách ôm tay ông, quay đầu cười nói với cô gái trẻ tuổi đằng sau: – Trường Khanh, mau lên! Cô gái tên là Trường Khanh bưng miệng ngáp một cái rồi lười biếng trả lời: – Tới đây! Mái tóc cô xoăn dài, là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay, vì hôm nay đi coi mắt mà hôm qua vừa ngủ dậy đã phải đến salon làm tóc, bỏ ra một đống tiền mà làm. Nhưng quả thật cũng khiến vẻ xinh đẹp của cô hiện rõ. Cô bước nhanh vài bước, theo kịp đôi nam nữ trung niên kia. Ba người đi qua cửa xoay rồi bước vào đại sảnh tráng lệ. Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Trường Khanh một cái, nhíu mày nói: – Sao trông buồn bã ỉu xìu như thế? Bữa ăn hôm nay rất quan trọng, đối phương là tập đoàn Hoa Nhã, Hoàng Thao là thái tử tập đoàn Hoa Nhã đó, là người thừa kế duy nhất của Hoa Nhã, rất môn đăng hộ đối với nhà họ Khổng chúng ta. Lần này hai nhà chúng ta có một hạng mục hợp tác quan trọng, có thể kết làm thông gia thì không còn gì tốt hơn, con đừng có làm hỏng việc của cha! Giọng nói tuy không lớn nhưng ngữ khí có chút nghiêm khắc. Trường Khanh cúi đầu không lên tiếng. Người đàn ông trung niên thấy cô như vậy thì như vẫn còn giận: – Chuyện bát nháo lần trước cha đã thu xếp cả cho con rồi! Cơ hội lần này rất quý, nếu con không phải họ Cố thì cũng chẳng đến lượt con! Tỉnh ngủ lại cho cha! Nếu xảy ra sai sót gì thì đừng trách cha không nể tình cha con! Cố Trường Khanh nhìn cha một cái, mặt hơi tái lại. Cha họ Khổng, cô họ Cố, bởi vì cô theo họ mẹ. Lúc trước khi cha ở rể nhà họ Cố, ông ngoại đã nói trước với cha, sau này đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ cũng chỉ có thể mang họ Cố. Đáng tiếc, mẹ qua đời từ sớm, đại đa số cổ phần của tập đoàn Cố thị đều nằm trên tay cha cô, giờ, Cố thị đã thành Khổng thị. Người phụ nữ xinh đẹp ở bên thấy vẻ mặt buồn bã của Cố Trường Khanh, khuôn mặt trang điểm cẩn thận lộ vẻ không đành lòng, bà nói với Khổng Khánh Tường: – Khánh Tường, đang yên đang lành nhắc tới chuyện quá khứ làm gì? Ai mà chẳng phạm sai lầm? Làm gì mà cứ nhắc mãi không tha, để cho con phải khó xử? Ngày như hôm nay, nói những chuyện này chẳng phải càng ảnh hưởng đến tâm tình Trường Khanh sao? Giọng nói dịu dàng như nước, chẳng những vuốt xuôi cơn giận trong lòng Khổng Khánh Tường mà cũng xoa dịu được vết thương lòng của Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh nhìn mẹ kế bằng ánh mắt cảm kích. Ai cũng nói mẹ kế độc ác nhưng mẹ kế Khưu Uyển Di này rất tối với cô, không thể chê điểm nào, luôn quan tâm lo lắng, chỉ cần chuyện cô muốn thì sẽ làm được, còn chu đáo hơn cả con gái đẻ của bà. Sau khi mẹ qua đời, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ bà, bất kể là ở thành phố B hay là những ngày tháng du học ở nước ngoài, cả đoạn thời gian đen tối sau đó, mẹ kế vẫn luôn quan tâm đến cô. Có thể nói, trong lòng Cố Trường Khanh, địa vị của mẹ kế chẳng hề kém mẹ đẻ Cố Linh Lung chút nào. Khưu Uyển Di nắm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói: – Trường Khanh. Cha con cũng là quan tâm con thôi, đừng để bụng. Nói xong buông tay Khổng Khánh Tường, đi đến bên Cố Trường Khanh, đè thấp giọng, vẻ mặt vô cùng thân thiết nói: – Nghe nói Hoàng thái tử này tuấn tú lịch sự, có thể so với ngôi sao thần tượng, con cũng đừng trách cha con nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của con, bởi vì đối phương thật sự là người tốt hiếm có. Cũng chỉ có con mới có tư cách này, như Ngọc Phân, cho dù là muốn cũng không được. Hoàn toàn là ngữ khí an ủi, không có chút ghen tỵ nào. Cố Trường Khanh đáp: – Con cảm thấy chị phù hợp hơn con nhiều. Mời các bạn đón đọc Thiên Kim Trở Về của tác giả Thập Tam Xuân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Nghịch Chi Môn - Trí Bạch
Tạo phúc cho người thiện, khiển trách kẻ gian ác. Nhưng nếu không sử dụng đúng cách, luật pháp sẽ trở thành công cụ để kẻ ác ước thúc những người lương thiện, cản tay những người thực thi. Tự tìm con đường, nghịch thiên mà đi. Việc đại thiện xá gì thủ đoạn hung ác. Ta Niệm Vi Thiên Ý, Ta Nộ Vi Thiên Uy. *** Nhận xét: Đại Nghịch Chi Môn hiện đang đứng top trang tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc. Dưới ngòi bút nổi tiếng với những tiểu thuyết đầy tình tiết bí ẩn đan xen nhưng không kém phần logic của Trí Bạch, bạn sẽ không thể dứt mắt ra cuốn tiểu thuyết này. Với giấc mộng diệt tận gian tà của mình, nhân vật chính của Đại Nghịch Chi Môn sẽ đi đến đâu khi con đường cường giả ngày càng rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, mãi mãi như vô tận... *** Thương Man Sơn nằm ở phía bắc Yến Quốc, giáp với U Quốc. Nơi này không có ai quản lý, cũng không ai tranh giành, thế núi hiểm ác, cho nên có rất nhiều ác nhân ẩn hiện. Những quốc gia như Yến Quốc, U Quốc, Bá Quốc, Trác Quốc…là mười sáu quốc gia nhỏ có diện tích khoảng mấy nghìn dặm vuông, được gọi là U Yến Thập Lục Quốc. Yến Quốc và U Quốc coi như là hai quốc gia cường thịnh trong đó, hai nước liên tục chinh chiến mấy năm, cho nên có rất nhiều dân chúng chạy nạn tới Thương Man Sơn ẩn cư. Nơi này chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Một nơi như vậy, không thiếu nhất chính là ác đồ. Đám kẻ ác hung hãn, xảo trá kia sống ở đây như cá gặp nước. Dần dần, nơi này trở thành thiên đường của kẻ ác. Đám ác đồ bị đuổi bắt chạy tới Thương Man Sơn không chỉ có ở hai nước Yến, U, mà cũng có từ quốc gia khác. Trong mấy chục năm qua, dân số ở Thương Man Sơn càng ngày càng đông, tạo thành một tòa sơn thành có nhân khẩu không ít. Một đám người xấu tụ lại với nhau ở một nơi, nhưng lại đặt tên rất đẹp cho nơi đó, Huyễn Thế Trường Cư. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần có nhiều người thì sẽ có học đường. Dù là nơi phồn hoa hay là nơi khỉ ho cò gáy, thì trẻ con vẫn phải học tập. Đương nhiên, trong thành Huyễn Thế Trường Cư, bất luận là học đường nào cũng không truyền học vấn đứng đắn. Nơi nào có người, thì nơi đó có phân chia, cho nên trong thành cũng có người giàu người nghèo, người cao kẻ thấp. Có người cao kẻ thấp thì có ức hiếp. Tuy nhiên từ mười bảy năm trước, có một thư sinh trắng trẻo tới Huyễn Thế Trường Cư, một mình đánh bại ba mươi sáu cường giả trong thành, tự định ra quy củ của chính mình. Từ lúc đó trở đi, cuộc sống của dân chúng trong thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần giao đủ tiền thuế là có thể sống bình yên. Phố Nam Sơn là con phố nằm tận cùng phía nam thành, dựa theo thế lực phân chia, là địa bàn của Cửu Đại Khấu. Trong học đường của phố Nam Sơn, có khoảng hơn bốn mươi hài tử tuổi chừng năm, sáu tuổi tới mười bốn, mười lăm tuổi đang lười nhác ngồi đó, ngã trái ngã phải, kẻ ngủ gật, kẻ nói chuyện phiếm. Trên thực tế, học đường này không có tiên sinh dạy học, người dạy là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là ác nhân thiên hạ thay phiên nhau truyền kỹ năng sinh tồn cho bọn trẻ. -Hôm nay là vị tiên sinh nào dạy nhỉ? Bàn tử Đỗ Sấu Sấu hỏi đồng học gầy teo bên cạnh. Đỗ Sấu Sấu năm nay mười tuổi, dù tên có chữ ‘gầy’ nhưng chẳng gầy chút nào, khá là cường tráng, cho nên ngoại trừ đám người Cao Đệ kia ra, hắn là anh cả của học đường. Hài tử ngồi bên cạnh hắn tên là An Tranh, ‘An’ trong an tĩnh, ‘Tranh’ trong tranh cường háo thắng. Dù cái tên là vậy, nhưng người này chẳng dám tranh giành cái gì, là kẻ mềm yếu nhất trong học đường. Nếu như không phải có Đỗ Sấu Sấu bảo vệ hắn, thì hắn đã bị đám học trò khác đánh cho tàn tật rồi. An Tranh luôn có cái vẻ khúm núm, Đỗ Sấu Sấu nhìn mà tức giận. Nếu là bình thường, Đỗ Sấu Sấu hỏi một câu, An Tranh liền vội vàng trả lời. Nhưng không biết vì sao hôm nay Đỗ Sấu Sấu hỏi một lúc lâu, An Tranh vẫn không đáp. Đỗ Sấu Sấu biêt An Tranh là người nhu nhược, khiếp đảm, hắn đã từng cố gắng huấn luyện An Tranh tàn ác chút, nhưng sau ba ngày hắn liền buông tha, bởi vì ngay cả một con chuột An Tranh cũng không dám giết. Đỗ Sấu Sấu trừng mắt nhìn: -Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau đó hắn phát hiện An Tranh hôm nay có chút quái dị. An Tranh một mực nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc buổi sáng đi học, An Tranh bị hai thủ hạ của Cao Đệ đánh đập, may mà Đỗ Sấu Sấu phát hiện kịp thời cứu hắn rồi vịn hắn vào phòng học. Từ lúc đó An Tranh một mực bất động, Đỗ Sấu Sấu thấy An Tranh nằm sấp xuống bàn đã tích một vũng máu. Hắn lập tức muốn vịn An Tranh đứng lên, nhưng vừa đụng vào cái liền phát hiện thân thể của An Tranh cứng ngắc, hơn nữa lạnh như băng. -Cao Đệ, ngươi là tên khốn kiếp! Tuy Đỗ Sấu Sấu còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. An Tranh là đứa nhu nhược nhất trong học đường này, bị người dánh cũng không dám kêu gào, cuối cùng là bị đánh chết. Người khác bảo hắn ngồi xuống ôm đầu, hắn tuyệt không dám đứng dậy. Người khác bảo hắn quỳ xuống liếm giày, hắn tuyệt không dám im lặng. Nhưng sự nhu nhược của hắn không đổi được sự tha thứ của các đứa trẻ khác, trái lại, bọn chúng rất thích tra tấn An Tranh. Lúc đầu chỉ là mắng mỏ đánh vài cái, sau đó là tra tấn. Đứa trẻ cao lớn ngồi ở bàn đầu phía trước tên là Cao Đệ, cũng là đứa lớn tuổi nhất của học đường, cường tráng giống như một nghé. Bình thường hắn cũng là kẻ bắt nạt An Tranh tàn nhẫn nhất, cho dù nhà hắn và nhà An Tranh cách nhau không xa. -Heo mập họ Đỗ, ngươi muốn chết phải không? Cao Đệ đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đỗ Sấu Sấu, ánh mắt đầy hung tàn mà chỉ người lớn mới có: -Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu không phải nể mặt anh trai ngươi là người tu hành ở tông môn, thì ta đã giết ngươi cho chó ăn rồi. Con mẹ ngươi nếu còn dám vô duyên vô cớ mắng ta, ta liền đánh gãy tay chân của ngươi. Hai mắt Đỗ Sấu Sấu đỏ lên như dã thú, hắn chỉ vào An Tranh, hô to: -Ngươi đã đánh chết hắn! Cao Đệ sửng sốt một lát, lập tức cười lạnh: -Giả chết? Chẳng phải bổn sự lớn nhất của tên thỏ đế này là giả chết đó sao? Sáng nay bọn ta chỉ tùy tiện đánh cho vài cái mà thôi, mọi lần còn đánh hung ác hơn, hôm nay làm sao lại chết được? Cao Đệ đá văng ghế ngồi đi về phía trước, sau đó đá một cước vào lưng An Tranh: -Đừng giả chết với lão tử, lão tử biết ngươi không có việc gì! Một cước đá ngã An Tranh, nhưng An Tranh ngã trong tư thế vẫn ngồi. Giờ khắc này Cao Đệ và Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy khuôn mặt của An Tranh tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, giống như thừa nhận đau đớn cực độ, hiển nhiên đã chết rồi. Đứa trẻ yếu đuổi này lúc sắp chết căn bản là đau không nhịn được, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng, chỉ nhíu lông mày, cắn chặt miệng. -Ngươi là đồ khốn kiếp! Đỗ Sấu Sấu tung một quyền về phía mặt của Cao Đệ, Cao Đệ bị đánh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống. Hắn vô thức nhìn thoáng qua An Tranh đã chết, trong lòng có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị đánh chết, hơn nữa chính là hắn phái người đánh An Tranh. Nhưng rất nhanh, bản tính hung hãn đẩy đi sợ hãi, hắn khoát tay hô một câu: -Vương Mãnh, Vương Tráng, hai tên khốn kiếp các ngươi còn không đi lên ngăn cản hắn cho ta. Là hai ngươi đánh chết hắn, vì sao lão tử phải chịu đánh! Vương Mãnh Vương Tráng là thủ hạ của Cao Đệ, hai người này đi lên ôm lấy Đỗ Sấu Sấu. Tuy Đỗ Sấu Sấu xem thường An Tranh, hắn cũng luôn cho rằng mình chỉ thương hại An Tranh, nhưng lúc nhìn thấy An Tranh bị chết, hắn mới biết trong lòng mình đã coi An Tranh là bạn. Đỗ Sấu Sấu giãy dụa điên cuồng: -Ngươi đánh chết bạn của ta, ta muốn báo thù! -Báo con mẹ ngươi! Cao Đệ chạy tới tung cước đá vào bụng của Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu đau tới gập người. -Bạn của ngươi? Ha hả! Cao Đệ lau khóe miệng, sau đó túm lấy tóc của Đỗ Sấu Sấu: -Làm bạn với một kẻ nhu nhược? Cả phố Nam Sơn này chỉ có mỗi ngươi là coi tên tiện chủng đó là bạn. Tiện chủng không cha không mẹ kia chết thì đã chết, thành Huyễn Thế Trường Cư này thiếu đi hắn cũng chẳng sao. Heo mập, con mẹ ngươi dù sao cũng là một hán tử, vậy mà lại kết bạn một tiện chủng như An Tranh. Hắn tát cho Đỗ Sấu Sấu một cái: -Nói xin lỗi ta! Đỗ Sấu Sấu ngẩng đầu, cố gắng giãy dụa, nhưng Vương Mãnh Vương Tráng có thân hình không kém gì hắn, cho nên hắn không thoát ra được. Thấy hắn không chịu xin lỗi, Cao Đệ túm tóc rồi không ngừng tát, thanh âm chói tai. -Mau xin lỗi! Cao Đệ tát tới đỏ cả tay. Khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu lúc đầu là đỏ, về sau biến thành tím, nhưng bản tính không chịu thua khiến hắn gắng gượng được: -Tên khốn kiếp Cao Đệ, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi báo thù cho An Tranh. Ngươi giết bạn của ta, ta không bao giờ bỏ qua cho ngươi. -Vậy thì ta liền giết chết ngươi! Cao Đệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy ra một con dao găm, hắn đi tới, vẻ mặt dữ tợn: -Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi, nơi này là Thương Man Sơn, giết người là chuyện bình thường. Hôm nay lão tử dù không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi tàn phế, để cho các ngươi biết ai mới là lão đại của phố Nam Sơn. -Đại ca, không được! Mấy đứa nhỏ khác chạy tới ngăn cản Cao Đệ: -Không thể giết hắn, đại ca hắn là người của tông môn, vạn nhất trả thù thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Giáo huấn hắn một cái là được, hắn không giống với phế vật An Tranh kia. An Tranh không cha không mẹ, chết cũng không ai quan tâm. -Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là phế vật! Con mẹ các ngươi mới là phế vật! Đỗ Sấu Sấu giống như phát điên, cuối cùng giãy khỏi Vương Mãnh Vương Tráng, xông lên tung một quyền vào miệng Cao Đệ, khiến Cao Đệ mất đi một cái răng. Cao Đệ đau đớn hô lên, hai mắt đỏ bừng, tung một cước đá văng một hài tử muốn ngăn cản hắn, sau đó đâm một dao vào bụng Đỗ Sấu Sấu: -Heo mập, ngươi và An Tranh đều là phế vật, hôm nay lão tử liền giết chết hai ngươi. Phốc! Dao găm đâm vào, máu tươi phun ra. Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, Cao Đệ cũng sửng sốt. Một bàn tay gầy teo không biết từ chỗ nào xuất hiện ngăn cản trước bụng Đỗ Sấu Sấu. Bàn tay nắm lấy dao găm, máu từ tay chảy xuống. Dao găm rất sắc bén, suýt nữa cắt đứt ngón tay, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy dao găm, không hề nhúc nhích. Đỗ Sấu Sấu và đám người Cao Đệ nhìn sang, sau đó trông thấy An Tranh vốn chết rồi không biết bò lên từ khi nào, bàn tay nắm chặt lấy dao găm của Cao Đệ. -Gặp quỷ! Đám trẻ nhỏ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khấu Lục, một trong Cửu Đại Khấu bước vào phòng học, vừa vặn thấy một màn này. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ đánh nhau dùng tới dao găm: -Dừng tay lại cho lão tử! Con mẹ các ngươi có tin là lão tử mang các ngươi ra ngoài bán không hả! Cao Đệ dùng sức rút dao găm lại, nhưng căn bản không rút ra được. Dao găm va chạm vào xương vang lên tiếng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn vô thức nhìn về phía đôi mắt của An Tranh, phát hiện đôi mắt vốn nhu nhược kia ánh lên ti hung ác chưa từng thấy. Sự hung ác này, giống như đôi mắt của man thú mà Cao Đệ từng trông thấy, đầy máu tanh, cuồng bạo. Cao Đệ sợ tới mức buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau. Khấu Lục bước tới: -An Tranh, tên chết tiệt nhà ngươi còn dám cầm dao? Mau buông ra cho lão tử! Đỗ Sấu Sấu biết Cửu Đại Khấu hung ác cỡ nào, vội vàng kéo An Tranh, nhưng phát hiện đôi mắt của An Tranh chuyển về hướng Vương Mãnh và Vương Tráng, sau đó hắn nghe thấy An Tranh gằn giọng nói: -Là kẻ nào giết ta? Vương Mãnh và Vương Tráng sợ choáng váng, xoay người muốn chạy. An Tranh đứng bật dậy, một tay ôm cổ Vương Mãnh, một tay dùng dao găm đụng vào bụng: -Là ngươi giết ta? -Quỷ..quỷ a! Vương Mãnh thất hồn bạt vía kêu lên. Khấu Lục nổi giận: -Khốn kiếp, ngươi có tin ta xé ngươi ra làm đôi không? -Xé ta? An Tranh quay đầu nhìn Khấu Lục, ánh mắt đầy hung ác khiến Khấu Lục cũng phải giật mình. An Tranh chợt nhếch môi cười lạnh lùng, hàm răng còn dính máu: -Xé ta? Vậy thì cũng phải chờ ta trả thù đã! Hắn giơ tay lên, sau đó đâm dao găm vào đùi Vương Mãnh. ... Mời các bạn đón đọc Đại Nghịch Chi Môn của tác giả Trí Bạch.
Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Tiến Đạt
Thần Tiên Đạo Hệ Thống nói về Phi Linh được chọn làm người kế thừa thần vị, trùng sinh dị giới làm một đời mới mang theo Thần Tiên Đạo Hệ Thống, cày lv, lĩnh ngộ chưởng khống thời không, tiếp tục xuyên không sang Đấu la đại lục 2, yêu thần ký,... *** Trong bóng tối mơ hồ, một thiếu niên mặt mũi khá tuấn tú đang nằm bất động không biết sống chết, mà thực tế là chết rồi. “Ưm… m..mình bị gì vậy nè ???” Thiếu niên ngồi dậy nhìn xung quanh mình không khỏi cảm khái nói. “… Oách, đau đau.” Cậu chạm vào đầu mình bỗng dưng xuất hiện cảm giác nhói ở đầu. “Haizz… chắc là chết mất rồi, tỉ lệ sống đâu có cao khi bị xe tông cơ chứ.” Thiếu niên dường như nhớ ra cái gì sau đó thở dài. Trước khi thiếu niên qua đời. Sáng sớm tinh mơ, trong một thành phố đông đúc tấp nập người qua lại, cậu thiếu niên khoác trên mình bộ đồng học sinh bình thường, áo trắng sơ-mi quần tây xanh đen, mà kì nghỉ hè sắp tới và thời tiết càng ngày càng gay gắt. “Haizz… nóng quá.” Thiếu niên chịu đựng cơn nóng hành hạ mình mà cảm thán. “Ôi, Phi Linh.” Một giọng nói trong trẻo cất lên hướng về chàng thiếu niên. Cậu trai trẻ này tên Phi Linh. “Ô, Eri cậu làm gì thế không đến trường à ?” ... Mời các bạn đón đọc Thần Tiên Đạo Hệ Thống của tác giả Tiến Đạt.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan
Trọng sinh ở nông thôn, gặp phải vận mệnh sắp bị bán đi . . . . . . Nội dung chủ yếu: Trọng sinh làm tiểu địa chủ, cuộc sống điền viên và chuyện nhà *** Bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế xa xa gần gần, Sa Mạn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình đang ở chỗ nào. Đã xảy ra chuyện gì, nàng bị làm sao vậy? Nàng nhớ được mình vừa mới tham gia xong biện luận bảo vệ luận văn, đang hứng thú hừng hực chạy đi tìm bạn trai của nàng. Kết quả nàng phát hiện bạn trai của mình đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái, mà đối phương là một nữ sinh học cùng khoa với nàng. Nàng cảm thấy như bị sét đánh, tên bạn trai bình thường chu đáo luôn miệng nói yêu nàng hiện tại lại như thế, Sa Mạn nhất thời có chút phản ứng không kịp. Sau đó, nữ sinh kia liền kể rõ sự tình dài dằng dặc. Nàng mới biết được, bạn trai nàng trong lúc đang cùng nàng cặp bồ đồng thời cũng âm thầm cùng nữ sinh này mập mờ không rõ. Hiện tại sắp đến tốt nghiệp, nữ sinh kia liền hướng bạn trai nàng nói rõ, nữ sinh kia có cha là một trưởng quận. Nữ sinh kia đối với bạn trai nàng đảm bảo, chỉ cần hắn theo nữ sinh kia về quê quán, làm một viên chức nhà nước, sau đó chỉ dựa vào quan hệ của cha cô ta thì sẽ được lên như diều gặp gió, trở ngôi sao mới của thành phố xx, sau đó thì danh lợi song thu. Bạn trai đáp ứng, trong lúc hai người đang đem gian tình từ trong lòng đất chuyển hướng trên mặt đất, thì bị Sa Mạn chạy tới phát hiện. “Anh vẫn hỏi ba và anh trai em làm cái gì đúng không?” Sa Mạn rất nhanh lấy lại tỉnh táo, hoàn toàn làm như không thấy nữ sinh kia đang dương dương tự đắc, nàng chỉ chuyển hướng qua bạn trai nói “Ba mẹ em đều là người siêu việt, cho nên họ của mẹ, chính là tên của ba. Nếu anh vẫn chú ý chuyện của nhà em ở thành phố kia, vậy thì không cần em nói, anh cũng biết ba em là ai.” ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ của tác giả Nhược Nhan.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Vệ Sơ Lãng
Truyện trọng sinh này kể về hắn lúc còn sáu tuổi, đôi mắt đa tình giống như bậc thần tiên không nhiễm bụi bẩn, khuôn mặt luôn nở nụ cười xấu xa, lại giống như tên ác ma tới từ địa ngục. “Tiểu nha đầu, ta đã hôn nàng, nàng đã là người của ta, lớn lên phải gả cho ta!”. Tô Mạt trừng mắt “Ngươi thích “cỏ non” nhưng ta không có hứng thú với “trâu già” !” Lời lẽ nàng thốt lên như những mũi tên đâm vào tận trong tim hắn, ấy vậy chính cái tính ngang ngược này của nàng lại khiến hắn khó lòng để nàng thoát thân. Bởi lẽ, chỉ số thông minh của nàng vượt 160 cơ mà. Ta đã xuyên không tới đây thì phải cố gắng làm chủ cuộc đời mình, sao có thể để người khác chi phối một cách dễ dàng? Nàng vốn xinh đẹp, có trí tuệ chứ không phải bình hoa di động, điều đó khiến không riêng ta mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn sở hữu nàng. Nam tử chỉ có thể phục tùng nàng, đừng nghĩ đến việc chinh phục nàng, huống chi lại nuôi lòng sở hữu nàng. Ta biết rằng, từ giây phút khi xuyên không đến thế giới này, từ giây phút mà đôi mắt ta toàn hình bóng nàng in đậm, ta biết nàng thuộc về ta, chí ít là kiếp này nàng sẽ thuộc về ta. *** Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Mời các bạn đón đọc Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi của tác giả Vệ Sơ Lãng.