Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyện Cổ Tích Dung Tục

Mới bắt đầu, Chu Mịch tưởng rằng Trương Liễm là đoạn trích trong câu truyện cổ tích của cô. Không ngờ sau này, anh lại trở thành văn học hiện thực khiến cô cười lạnh ba tiếng. Mới bắt đầu, Trương Liễm tưởng rằng Chu Mịch là người có tính cách mềm mỏng hiền lành, ít phải lo lắng. Không ngờ sau này, cô lại trở thành cô nhóc hay gây chuyện, ngoài anh ra không có ai đối phó được. Câu chuyện về một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, vì yêu mà hoàn lương. Cũng là một câu chuyện “Gả cho chó nhất định không được thuận theo chó mà phải chó hơn cả anh ta”. Chuyện cũng có tên là “Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ông chủ công ty và mình có một quan hệ bí mật không thể nói cho người khác”. Cũng không phải kết hôn thật. *** Ba ngày trước Chu Mịch phát hiện ra có gì không đúng, bởi vì kinh nguyệt của cô đã trễ của một tuần.   Tình trạng thế này cũng không phải là ít thấy trên cơ thể những cô gái khác, nhưng nếu là Chu Mịch thì có chút bất thường rồi. Bà dì của cô luôn luôn tuân thủ thời gian, mười năm nay đều như vậy, độ lệch ngày đến thăm trước sau rất hiếm khi vượt quá hai ngày.   Thoạt đầu cô không đặc biệt nghĩ chuyện này quá quan trọng, quyết định đợi một tuần trước, thế nhưng đã đến ngày thứ chín, trên người cũng không có bất kỳ triệu chứng đau lưng đau bụng nào, cô không tránh khỏi sinh nghi.   Chu Mịch nhớ lại một hồi, lại càng thấy không hiểu, trước khi ngủ cô lên mạng lén tìm kiếm những câu hỏi đáp có liên quan.   Kết quả chỉ ra rõ ràng: “Nếu như phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ xuất hiện hiện tượng chậm kinh nguyệt 10 ngày, tình huống này rất nghi ngờ có khả năng mang thai, vậy nên tốt nhất dùng nước tiểu lần đầu tiên của buổi sáng để kiểm tra xem có phải mang thai không.”   Bây giờ không chỉ dừng lại ở lo sợ bất an nữa, quả thực là bay đến tận mây xanh rồi, trái tim của Chu Mịch treo lơ lửng, không chắc được là do nguyên do gì.   Cô không phải là loại người qua loa đại khái như vậy, ngược lại thần kinh còn có chút nhạy cảm, không ngoài dự liệu mà mất ngủ cả đêm.   Nửa đêm rạng sáng, Chu Minh đặt que thử thai trên Taobao, động lực lớn nhất để mua hàng cũng không phải là để kiểm tra ra được kết quả, mà là trong phần bình luận có không ít người mua nói: Đây là vũ khí sắc bén để thúc giục bà dì tới.   Nhưng một chút may mắn trên phương diện huyền học này không đem lại bất kỳ hiệu quả nào, sáng sớm hôm sau, quần trong của cô vẫn khô cong.   Đã kéo dài mười ngày rồi.   Kết quả đã sờ sờ trước mắt, cô lại không dám đối mặt, càng không dám làm lộ ra, bao gồm cả bạn thân của mình.   Đương nhiên, cô cũng sợ kiểm tra nước tiểu ở nhà sẽ để lại dấu vết, để bố mẹ nhìn ra manh mối, cầm hộp hàng thôi mà cũng dè dặt như buôn lậu thuốc nổ.   Vậy nên, sáng sớm ngày thứ mười một, cô ôm chúng đến nhà vệ sinh của công ty, làm đúng theo các bước.   Tờ hướng dẫn yêu cầu để tĩnh từ 10 đến 20 phút rồi xem kết quả, thế nhưng hai vạch trên que thử thai trong tay cô chuyển thành màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.   Hiện tượng này còn có một tên khoa học gọi là “Cường dương”, cho thấy việc mang thai là chuyện ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không có khả năng phá ù*.   (*Trong mạt chược, “Phá ù” là để chỉ trường hợp một người tưởng rằng mình đã ù rồi, kết quả sau khi mọi người kiểm tra bài thì thấy không đủ điều kiện để ù.)   Cô mang thai rồi? Sao có thể như vậy?   Nghĩ lại lần sinh hoạt cuối cùng đã là gần một tháng trước rồi.   Hôm đó là hoạt động team building của Austar, ở một thị trấn sinh thái khu ngoại ô bên cạnh, tên là Tinh Nguyệt Loan, người ở các chi nhánh của công ty trên toàn quốc đều đổ xô về. Năm sông bốn biển, đông đúc chật chội, một thực tập sinh bé nhỏ như cô cũng ở đây góp vui cùng, là một con cá con chưa trải qua sự đời.   Buổi sáng tổ chức hội nghị, buổi chiều cùng chơi trò chơi, hoạt động cũng coi như đầy đủ.   Tối đó quay trở về khách sạn, còn chưa ngồi nóng mông, giám đốc bộ phận đã gào trong nhóm chat, mời mọi người đến quán rượu ở bến tàu dô một trận.   Giám đốc bộ phận của Chu Mịch họ Nguyên, là một người phụ nữ có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, thế nhưng tính tình không nghiêm khắc, hòa đồng lại còn biết chơi.   Mọi người ngồi vây quanh trong phòng bao uống rượu, uống nhiều rồi, tinh thần khó tránh khỏi trở nên phấn khích, bắt đầu nói chuyện phiếm.   Tửu lượng của Chu Mịch bình thường, thói quen sau khi uống rượu cũng một lời khó nói hết, vậy nên cô không dám uống nhiều, chỉ yên phận làm tổ ở một góc sô pha, hai con mắt cứ chuyển động quay tròn, thỉnh thoảng lại cười đùa với mọi người.   Sau đó trong phòng bao có nhiều người hút thuốc, không khác gì lò luyện đan, khói hun lửa cháy. Cả người Chu Mịch khó chịu, lấy lý do đi vệ sinh để chạy khỏi quán bar, ra ngoài hít thở không khí.   Trong phòng và bên ngoài giống như hai thế giới.   Một bên yêu ma quỷ quái, đinh tai nhức óc, một bên không dính một chút phù phiếm, đất cùng trời yên lặng đến mức vừa vặn nhất.   Men theo hồ đi một đoạn, Chu Mịch nhìn ra xa thì thấy một người quen, cách cô một bến tàu hẹp, dáng người anh cao lớn, một tay chống lên lan can, hình như đang nói điện thoại.   Nói là người quen, cũng không phải hoàn toàn đúng.   Có lẽ anh cũng phát hiện ra cô, ánh mắt không tùy tiện lướt qua, chỉ yên lặng dừng trên khuôn mặt cô, môi trên dưới cũng không ngừng đóng mở, nhìn có vẻ chuyên tâm lại không tập trung.   Gió mang lời nói của người đàn ông bay đi, không còn được rõ ràng nữa.   Cũng làm cho chiếc áo sơ mi đen tuyền của anh phồng lên, làm nền cho nước da như phát sáng của anh.   Khoảnh khắc nhìn nhau, Chu Mịch dứt khoát quay đầu về hướng ngược lại, quyết định trở lại phòng bao, biến trở lại thành động vật sống thành đàn.   Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.   Chu Mịch rút ra, nhìn lướt qua cái tên, giống như bị bắt tại chỗ, tim đập mạnh một hồi.   Cô mím môi, nhận điện thoại.   Còn chưa kịp mở miệng, người đối diện đã nói trong tiếng gió: “Chạy cái gì.”   Chu Mịch bị đóng đinh tại chỗ bởi ba chữ lạnh nhạt mà dễ nghe ấy, buộc phải nói ra một lời chào hỏi tẻ ngắt từ đôi môi: “Chào sếp.”   Đối phương cười một tiếng, âm thanh trầm thấp, giống như hòn đá rơi xuống hồ, xao động thành vòng ánh sáng vỡ vụn, bắn lên tai người ta tạo nên cảm giác mát lạnh, Chu Mịch bất giác rụt cổ lại.   Mà câu chào hỏi cô vừa nói dường như đã làm lời tiếp theo của người đàn ông đặt thêm một tầng buff, đó chính là cảm giác mệnh lệnh và áp bức, anh nói bốn từ lời ít mà ý nhiều: “Qua đây nói chuyện.”   Mà không biết nói thế nào mà lại nói vào tận phòng khách sạn.   Người có quyền cao chức trọng đúng là giỏi, phòng đơn lớn hơn mấy lần so với phòng tiêu chuẩn của đám lắt nhắt bọn họ, giấy dán tường phức tạp, ánh đèn chói lọi, giống như là một cái lồng vàng mỹ lệ mà trống trải. Thế nhưng Chu Mịch không có thời gian để thưởng thức kỹ, anh như ngựa quen đường cũ, bắt chẹt cô phải kêu lên những tiếng “Ưm”. Lúc bị ép xuống, Chu Mịch hận không thể cong thành cây cung, chỉ để anh rút tên tiến vào.   Một khoảng thời gian không gặp, Chu Mịch hoàn toàn không có cách nào kháng cự, chỉ có thể để mặc mình nghẹt thở trong cơn sóng cuồn cuộn.   Nửa đường, anh còn thận trọng rút ra, mở ngăn kéo tìm đồ.   Sau khi kết thúc, Chu Mịch hướng mặt vào lồng ngực người đàn ông, anh gạt mái tóc ướt đẫm ra, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mình: “Chu Mịch.”   Tiếp theo đó lặp lại một lần nữa, giống như kiềm chế đã lâu: “Hóa ra em tên là Chu Mịch.”   Chu Mịch ngước mắt, ôm lấy mặt của anh, học theo giọng ấy: “Hóa ra anh tên là Trương Liễm.”   Anh cười: “Không phải gọi là sếp sao?”   “Không gọi nữa.” Chu Mịch lật người, quay lưng lại với anh, nói ra lý lẽ: “Trên giường trúc không có cấp bậc.”*   (*Trung Quốc có câu 床笫之欢 (Sàng chỉ chi hoan) – niềm vui trên giường trúc, để chỉ hoạt động tình dục giữa hai vợ chồng hoặc hai người khác tính.)   Trương Liễm bị câu nói của cô chọc cười, dùng khuỷu tay chống cao thân trên, hôn lên vai cô.   Chu Mịch cong người, vô tình đụng phải cằm anh, tự biết rằng lực không nhỏ, nhưng lại không xin lỗi: “Em phải ngủ một lát.”   Mặt Trương Liễm không biến sắc: “Có lẽ không được rồi.”   Chu Mịch liếc mắt qua, mái tóc mềm mại trượt qua những nếp nhăn ở gối: “Tại sao lại không được, hiệp hai anh còn phải đổi người sao?”   Trương Liễm không trả lời, chỉ hỏi: “Buổi tối không trở về phòng không sợ bị phát hiện sao?”   Chu Mịch rất có tài trong việc chế giễu người khác: “Chính anh mới là người sợ người khác phát hiện hơn đúng không.”   Thế nhưng Trương Liễm giống như là không biết tức giận, cảm xúc của anh hiếm khi dao động ở mức độ lớn: “Hôm nay em ở cùng phòng với ai?”   Chu Mịch thuận miệng nói dối một cái tên của đồng nghiệp nam cùng bộ phận.   Không thèm so đo, Trương Liễm bật cười, diễn cùng cô: “Ai sắp xếp vậy?”   Chu Mịch nói: “Nhân sự của anh.”   Trương Liễm nằm về, tiện tay ôm lấy cô: “Cố gắng không làm việc của người*.”   (*Đồng âm với nhân sự.)   Chu Mịch không kịp trở tay, va thẳng vào lồng ngực anh, tức giận liếc anh: “Nói như những việc anh làm đều là việc của người vậy.”   Trương Liễm rũ mắt, bắt gặp ánh mắt của cô, chút hư hỏng lỗi thời nhưng lại đúng mức lộ ra trong vẻ lười biếng: “Không phải anh vừa làm xong chuyện của người à?”   Chu Mịch không nặng không nhẹ đạp anh một cước, trần truồng rời khỏi giường, nhặt quần đùi ở trên thảm lên, rút điện thoại ở trong túi ra: “Sắp ba giờ rồi, em thật sự phải đi rồi.”   Trương Liễm ngồi thẳng dậy, nhìn cô thay quần áo xong, sau đó lại đưa mắt nhìn cô rời đi.   Lúc quay về phòng của mình, đồng nghiệp nữ ở cùng phòng đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ mà đều đặn. Chu Mịch ngồi trên đầu giường tối tăm, làn da trơn nhẵn, không biết là do mồ hôi đổ ra hay là bản chất vốn có đã như vậy.   Sau một trận kích thích tuyệt đối, luôn luôn đi kèm với sự chán nản và hụt hẫng, Chu Mịch thầm nghĩ cô thật sự giống như cô bé lọ lem lúc nửa đêm.   Đa sầu đa cảm một lúc, cô rón rén đi vào phòng tắm.   Trương Liễm để lại vài vết tích trên người cô, có đậm có nhạt, to nhỏ không giống nhau, giống như cánh hoa hồng rơi khắp nơi dưới làn da, thế nhưng vẫn tránh những vị trí trực quan, ẩn nấp ở nơi đủ kín đáo.   Trương Liễm là một con thú đực xảo quyệt, cho dù hoóc-môn đã chiếm lấy đại não, cũng có thể biểu đạt ý thức lãnh thổ của mình một cách trật tự.   Cô của sáng hôm sau mặc lên người một chiếc váy liền trắng bóp eo, lại biến trở về một cô sinh viên thanh thuần không rành thế sự.   Chu Mịch làm mặt quỷ với bản thân ở trong gương, mặc váy ngủ vào, trở về giường nghỉ ngơi.   Ngày hôm sau, trước khi lên xe buýt trở về, cô lại gặp Trương Liễm ở bãi đỗ xe.   Anh đang nói chuyện với một người phụ nữ ở lối đi. Người phụ nữ không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp, cười lên là có nếp nhăn, thế nhưng lại có chút phong tình khó gặp trên người thiếu nữ, giống như ca sĩ nổi tiếng trên họa báo vào những năm 60, 70.   Lúc nói chuyện hoặc lắng nghe người khác, anh thường mỉm cười, thế nhưng không phải là nụ cười từ bên trong, rất tạm thời, rất hời hợt, như phủ một tầng giả mạo mỏng mà tràn đầy sự lừa dối.   Chu Mịch thầm nghĩ, đây không phải là hiệp hai của anh đấy chứ.   Người ba mươi ba tuổi còn giỏi như này sao? Cô vô cùng nghi ngờ.   Nghiêng người dựa vào lưng ghế, Chu Mịch nhìn cặp đôi nam nữ từ sau cửa sổ lên cùng một chiếc xe. Xe của Trương Liễm, một chiếc Cayenne đen tuyền, cô chưa từng ngồi qua lần nào.   Chu Mịch vô cớ mỉm cười, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn thân:   [Tối qua tao lại làm cái đó với Anh Trai Người Sói rồi!]   Mức độ bùng nổ khiến bạn thân phải gửi vô số dấu chấm hỏi: [????????????]   Đồng thời là sự hoang mang khó hiểu: [Tháng trước hai người không liên lạc đúng không, không phải đã nói biết được thân phận của đối phương thì sẽ kết thúc mối quan hệ này lập tức sao?]   Chu Mịch hơi nhíu mày: [Tao cũng chẳng phải là người không tuân thủ nguyên tắc của trò chơi.]   Bạn thân: [Anh ta nhắc đến trước?]   Chu Mịch: [Đúng vậy, anh ta chủ động bắt chuyện với tao trước.]   Bạn thân: [Hôm qua là lần đầu tiên mày nói chuyện với anh ta kể từ khi đến công ty à?]   Chu Mịch: [Hình như là thế.]   Bạn thân: [Anh ta là ông chủ của mày đấy, như này có được coi là quy tắc ngầm không?]   Chu Mịch nói: [Ngầm cái đầu mày, nam vui nữ thích, ai cũng thỏa mãn. Tao cũng không phải làm thế vì để nhận được cái gì từ anh ta, đương nhiên tao cũng sẽ không chịu thiệt.]   Chu Mịch vẫn luôn cho rằng bản thân mình không thiệt.   Bao gồm cả lần đầu tiên lên giường với Trương Liễm một năm trước, tuyệt vời đến mức làm cô không thể quên đi.   Hôm đó cô thất tình, ngồi ở quán rượu, vô tình quen biết anh, không thể nói rõ là diễm ngộ hay là bừa bãi.   Cô buồn vui lẫn lộn trong men say, lúc lại khóc lúc lại cười, coi anh là bao cát, liên tục trách mắng rồi đánh đấm, lại coi anh là một con gấu đồ chơi, miệt mài kể khổ như đổ hạt đậu.   Người đàn ông không từ chối, hơn nữa lại còn vô cùng thành thạo, từ khúc dạo đầu đến đoạn cuối cùng, anh đều là một nghệ sĩ dương cầm tuyệt hảo, dẫn dắt cô lĩnh hội tổ khúc mây bay nước chảy.   Sáng hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên mới lên, khi ánh nắng nhạt chiếu lên giường, người đàn ông đứng dậy mặc áo vào. Thấy anh cài cúc cổ tay áo, trong lòng cô nảy sinh cảm giác không nỡ, lớn mật đề nghị: “Chúng ta còn có thể gặp nhau không, cứ duy trì quan hệ như thế này.”   Người đàn ông nghe vậy thì ngừng lại, buông tay lặng lẽ nhìn cô.   “Có đồng ý không vậy?” Chu Mịch không chùn bước bởi ánh mắt nghiên cứu và đánh giá của anh, thậm chí còn dũng cảm tiến lên như dòng thác, ngồi dậy làm nũng như một cô bạn gái nhỏ.   Anh cười nhạt: “Được.”   Hôm đó, bọn họ quy định rõ ràng, chỉ gặp mặt nhau ở khách sạn đã hẹn trước, không được để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào, không được làm phiền đối phương vào khoảng thời gian khác, hơn nữa chỉ được trao đổi số điện thoại.   Trước lần gặp nhau thứ hai, bọn họ đều có tinh thần tuân thủ lời hẹn rất cao, không nói một chữ nào, chỉ gửi cho nhau báo cáo kiểm tra sức khỏe trong vòng ba tháng đã xóa đi tên.   Bởi vì đã hẹn gặp nhau vào ngày mười lăm mỗi tháng, đều là ngày trăng tròn, Chu Mịch đổi tên người đàn ông thành “Anh Trai Người Sói”, khi nói với bạn về anh cũng hay dùng xưng hô này.   Nghĩ đến đây, Chu Mịch thoát khỏi Wechat, mở danh sách liên hệ ra nhìn một lượt.   Bốn chữ “Anh Trai Người Sói” vẫn sừng sững ở đó, không rõ là tên người hay nick name, thế nhưng cô không đổi thành “Trương Liễm” hay “Ông chủ”, cũng không đoán ra Trương Liễm lưu tên cô như thế nào.   Cô nghĩ, chắc cũng không phải hình dạng gì tốt đẹp.     Mời các bạn đón đọc Truyện Cổ Tích Dung Tục của tác giả Thất Bảo Tô.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mười Hai Năm, Kịch Cố Nhân
Review Hiền Vũ:   Yêu em từ thuở mới quen, tình dài sánh ngang trời đất Thân trao non sông, tim trao em. Tâm tư đôi bên, hai ta thấu hiểu. Biết Mặc Bảo Phi Bảo gần như muộn nhất trong giới ngôn tình Trung Quốc, nhưng đọc xong quyển đầu tiên (Trọn đời bên nhau) đã trót yêu cách viết của Nhị Bảo, sau đó tìm đọc hết các truyện khác trên Wattpad thì chính thức cho Nhị Bảo lên top favorites của mình (tiếc là biết muộn quá nên giờ có những quyển sold out, k thấy tái bản nữa). Cách hành văn của MBPB có gì đó rất tinh tế, nữ chính trong nhu có cương, trong cương có nhu và đặc biệt chung thủy, kiên định với tình yêu của mình. Nam chính thì thường hoặc mang nghĩa lớn, hoặc âm trầm, nhưng ai cũng siêuuuu thâm tình, nói ra những câu cứ gọi là chị em xin chết :))) à một cái thích nữa là truyện nào của MBPB cũng HE, nếu có rời xa rồi cũng sẽ quay về ???? Mười hai năm, kịch cố nhân là truyện mới nhất của MBPB được xuất bản ở VN, đây cũng là truyện ngôn tình dân quốc đầu tiên mình đọc. Thời Dân quốc là thời đại rối ren, chả mấy phim hay truyện lại có kết thúc có hậu cả, nên trước giờ chả dám đọc hay xem. Đợt này Nhị Bảo ra sách, biết là Dân quốc nhưng vì Bảo chưa bao giờ viết SE nên yên tâm nhảy hố, và may quá, văn Nhị Bảo vẫn tuyệt vời như ngày mới quen ???? Nói nhiều thành thừa, túm lại là bạn nào thích kiểu ngọt sủng HE nhẹ nhàng từ tốn tinh tế thì hãy về với Bảo, k làm bạn thất vọng đâu :3 *** Review bởi: Mốc. ----- Mười hai năm kịch người xưa được viết trong bối cảnh dân quốc, với tác phẩm này, Nhị Bảo đã rất nghiên cứu và có đầu tư về lịch sử. Bối cảnh xa hoa của những năm 20, văn viết rất thơ, rất trữ tình, và man mác buồn. Tình yêu trong truyện rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào, nhưng cũng lắm đau thương. Ai nói truyện ngược, chứ tôi không thấy ngược chút nào, bởi hai nhân vật chính dũng cảm yêu nhau, không hề dằn vặt nhau, dù anh ba Phó biết anh cả và cha mình góp tay đẩy cha Thẩm Hề vào tù, dù Thẩm Hề biết anh ba bị bệnh tim không biết sống được đến bao giờ, trong lòng lại ôm chí lớn. Thẩm Hề là cô gái yếu đuối mỏng manh, nhưng cũng kiên cường hơn bất cứ ai. Nước mất, cha vào tù, nhà cửa tan tác, cô đổi tên mình thành "Hề", để nhắc nhở mình về vụ án gia đình, quãng thời gian dài dằng đẵng sống trong động thuốc phiện, cô vẫn đau đáu mối thù ấy. Tôi không tưởng tượng ra nổi nếu Thẩm Hề biết tất cả sự thật sẽ như thế nào. Bề ngoài Anh Ba là người lạnh lùng, anh gánh vác nghiệp lớn, nhưng khi yêu cũng giống như bao chàng trai khác, biết nói lời ngọt ngào dỗ bạn gái, cũng dỗi khi Thẩm Hề bỏ mặc anh đi cứu bệnh nhân (và anh cũng biết mình dỗi vô cớ ????) *** “Chiều nay trên boong tàu, khi nhìn thấy Mũi Hảo Vọng, tôi đã nghĩ, nên gọi em ra xem, con đường sau này có lẽ rất khó khăn.” Anh nói xong, bầu không khí yên tĩnh trở lại. Cô nhìn anh từ từ cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay mình, hơi nóng làm cô sực tỉnh. “Sau này đi theo anh ba, nhé?” Anh thủ thỉ hỏi. *** "Ương Ương,    Kể cho em một câu chuyện trong "Truyện ngụ ngôn Aesop": Prometheus (2) tạo ra con người, rồi đeo trên cổ mỗi người hai cái túi, một cái là đựng khuyết điểm của người khác, cái còn lại đựng khuyết điểm của mình. Ông ta để túi đựng khuyết điểm của người khác trước ngực, cái kia thì đặt sau lưng. Con người luôn nhanh chóng nhìn thấy khuyết điểm của người khác, nhưng lại xem nhẹ khuyết điểm của mình.    Xin lỗi đã để em nhìn thấy chiếc túi sau lưng anh. Một người đàn ông đầy rẫy khuyết điểm luôn muốn ngay lập tức giấu chiếc túi phía sau đi, nhưng quên phải suy nghĩ cho tâm trạng em. Hi vọng bệnh nhân của em tai qua nạn khỏi. Đương nhiên, trong phòng vẫn còn một người bệnh đang chờ em. Đồng Văn." *** Ở giữa hai người là mối thù gia đình, gánh nặng quốc gia, tình yêu của họ ngọt ngào đấy, nhưng cũng lắm xót xa, hai người đến với nhau nhưng không biết khi nào mới có được hạnh phúc thật sự. Anh không nên yêu cô, nhưng anh lại yêu mất rồi, yêu rồi mới sợ được sợ mất. Những ngày tháng trên biển, có lẽ là khoảng thời gian bình yên nhất trước khi giông tố ập tới. Đến giây phút sắp chia tay, câu nói của anh ba khiến tôi xót xa: “Giả như anh ba chết, sẽ có cách báo cho em.” *** "Trên thế giới này chỉ có hai thứ không cầm lên được cũng không đặt xuống nổi, một là quốc gia, hai là hận thù gia đình. Trên cán cân ấy, tình yêu không hề có sức nặng." “Thân trao non song, tim gửi em” *** Nghe có vẻ quằn quại thế thôi nhưng tui đảm bảo chết trong hũ mật của đôi này. Truyện không NGƯỢC nhé. Review được viết theo cảm xúc nên rất lộn xộn. Mời các bạn đón đọc Mười Hai Năm, Kịch Cố Nhân của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Tiếu Đằng không thể ngờ được một ngày hắn lại gặp phải đủ loại áp lực đến mức này, nào vợ bỏ đi, em trai phản nghịch, con lại càng không để ý đến hắn. Đã thế lại còn gặp phải sự cố khiến một vị thiếu gia nhất mực đi theo hắn, đuổi cũng đuổi không đi… … Truyện của Lam Lâm hot là một điều mà chúng ta không cần phải bàn cãi rồi. Cũng như Dịch Nhân Bắc, Lam Lâm đại tỉ là một cây bút chuyên viết truyện ngược tâm khiến người khóc hết nước mắt, cho đến khi mình đọc truyện này. Đây là một truyện mà mình thấy nhẹ nhàng nhất xuất ra từ tay Lam Lâm, truyện có vẻ rất hài hước chứ không u ám như những bộ truyện khác của đại tỷ ấy. Phải nói thế nào nhỉ, thôi không bàn luận về nội dung nữa, vì nó chỉ đơn giản là một ông chủ bị đủ chuyện buồn phiền quấn lấy đi bar uống rượu và lọt vào mắt cậu thiếu niên là thiếu gia của Dung gia giàu có thôi. Vấn đề là, sau đó hai người đã phát sinh loại quan hệ mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy. Mình thích tính cách của Tiếu Đằng vô cùng, thật sự khi đọc truyện mình cảm thấy Tiếu Đằng rất công. Bởi vì ảnh rất manly luôn á. Trong cuộc tình của hai người Tiếu Đằng – Dung Lục hầu như toàn do Dung Lục bắt đầu và theo đuổi. Có thể nói đây chính là tình tiết ngược tâm của câu chuyện. Tiếu Đằng vốn là trai thẳng, từng có vợ có con, Dung Lục lại đi thích Tiếu Đằng. Dường như trong bất cứ trường hợp nào, người thích trước luôn định sẽ là người thua cuộc, vậy nên nhìn những lúc Dung Lục buồn tủi mình thấy thương dữ lắm. Nếu như không phải càng về cuối, những tín hiệu của Dung Lục được Tiếu Đằng đáp trả, đặc biệt là khúc trao nhẫn ở đoạn cuối, nhìn Dung Lục nhảy dựng lên vì mừng rỡ, mình thấy đáng yêu sao đó, đốn tim luôn! Sự cố ngoài ý muốn theo mình thấy là một câu chuyện rất đời, cách khai thác tâm lý của Lam Lâm vẫn tốt như vậy, sự xoắn xuýt của anh ấy trong việc có nên ở lại bên Dung Lục khiến mình hiểu được con đường này vốn không dễ đi. Bản tính của Tiếu Đằng luôn vô tâm, ít lời, nhưng trong thầm lặng vẫn để ý đến người ấy, sợ người ấy buồn không vui… Bởi vì thế nên mình cảm thấy rất thỏa mãn với kết truyện, không cần đao to búa lớn nói yêu đương, bình đạm như Tiếu Đằng cũng đủ thấy ấm lòng rồi. ^^ *** Review Linh Lee:   Một sự thật không thể phủ nhận là tôi không thích Lam Lâm, từ bối cảnh tới nhân vật, đôi lúc còn cả ở các hành văn. Mua “Sự cố ngoài ý muốn” này cũng chỉ là một ý định bột phát, vì một cái bìa đẹp, cái bookmark tặng kèm, nhưng có có lẽ hơn cả là duyên phận. Cuốn truyện đề bút danh Lam Tiểu Mị khiến tôi dẹp đi định kiến, mà mở lòng thưởng thức nó. Tiêu Đằng có thể ví như một cái núi lửa di động, luôn im lìm chịu đựng tất cả, dù bên trong có đau đớn, tức giận, vui vẻ hay điên cuồng, thì bên ngoài vẫn trưng ra vẻ xa cách, rất dễ nổi nóng. Tiêu Đằng rất cô đơn. Chính cái tính cách khó ưa do cuộc sống khiến mọi người khó lòng thân thiết với anh được, con cái đang ở độ tuổi nổi loạn, ương bướng khó bảo, theo cách nói của anh, thì là anh cần mọi người, nhưng chẳng ai cần anh cả. Nhưng Tiêu Đằng cũng rất may mắn. Dung Lục chính là sự may mắn của anh, một người có thể quan tâm, chú ý tới từng cử động dù là nhỏ nhất, thấu hiểu lòng người, một người có thể bồi đắp vào những khuyết thiếu cho Tiêu Đằng… Tính cách của Dung Lục rất giống với cách khi anh cưỡi Glory, dù là con ngựa nóng nảy, khó thuần biết bao, dẫu rằng anh chẳng thể khí phách ép buộc, thuần phục nó, nhưng anh có thể lấy nhu thắng cương, như miếng cao su bám chắc tới nó, cho tới khi nó chẳng buồn giãy dụa nữa… Tôi đã nghĩ họ sẽ dây dưa suốt cả đời như vậy, nhưng Lam Lâm rất khéo léo đề ra những bước ngoặt… Nguyện cho những kẻ khuyết thiếu như Tiêu Đằng có thể tìm kiếm được miếng cao su của đời mình... Mời các bạn đón đọc Sự Cố Ngoài Ý Muốn của tác giả Lam Lâm.
Sóng Ngầm
“Mất em có lẽ sẽ khiến Cận Ngôn trở nên điên cuồng, nhưng mất đi Phó Tử Ngộ sẽ khiến anh ấy trở nên trầm lặng” Khi ấy, từng bước đi kiên định đầy dũng cảm của Cận Ngôn về phía Giản Dao để cứu cô là từng chuỗi đau thương và bi ai. Bởi, mỗi bước đi này của anh là một lần anh hủy đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Máu từ khóe mắt anh chảy ra, tràn qua khóe mi. Nhưng anh không quan tâm, anh cần tìm Giản Dao, anh cần tìm cô gái nhỏ ấy, cô ấy đang đợi anh… Ngày hôm ấy, Bạc Cận Ngôn mất đi Phó Tử Ngộ, người bạn thân duy nhất anh có. Ngày hôm ấy, Bạc Cân Ngôn mất đi ánh sáng trong đôi mắt của mình. Ngày hôm ấy, vợ anh Giản Dao cùng hai người bạn thân thiết trong đội là Phương Thanh, An Nham đều bị trọng thương rất nặng. Ngày hôm ấy, thế giới của anh chỉ còn lại tăm tối. Cho dù, công lý đã chiến thắng thì tất cả đều phải trả giá. Và, Bạc Cận Ngôn quyết định rời đi với trái tim cùng thân xác chằng chịt vết thương và đau đớn. *** Thể loại: Hiện đại, tâm lý tội phạm, trinh thám, tình cảm, gian nan hơn phần 1, đau thương hơn nhưng cũng vì thế mà có dấu ấn mạnh hơn, HE. Tình trạng: Đã xuất bản bởi Vanvietbooks' Page ----- “Chính nghĩa như hố sâu dưới trăng, như đá lạnh trong đầm. Bóng tối vẫn tồn tại dưới làn nước, cho dù có lúc mờ đục, có lúc đảo điên, nhưng rồi cuối cùng nước sẽ lại trong veo nhìn thấy đá. Nếu cuối cùng anh trở về, thì xin em từ đây hãy khép đôi mắt ngấn lệ trong đêm tối. Xin em, hãy nhắm mắt khi anh đến." Trước khi đọc “Hãy nhắm mắt khi anh đến 2” mình cũng đã cân nhắc. Bởi với mình (có lẽ với nhiều người khác nữa) thì cái kết của phần 1 đã khá toàn vẹn cho nhân vật chính, hạnh phúc bên nhau, có chăng là thiếu một đám cưới lãng mạn, hay thiếu một Phó Tử Ngộ cũng hạnh phúc như chính người bạn thân của anh... Cuối cùng vẫn quyết định đọc vì thích lối hành văn của má Mặc lắm :))) Mở đầu, Giáo sư Bạc Cận Ngôn vẫn đi làm việc không mang theo giấy tờ chứng nhận chuyên môn, thân phận mà mang theo chứng nhận kết hôn!!! Cãi nhau với Bạc phu nhân, lấy người ngoài làm lá chắn để làm hòa với vợ yêu, đúng là Bạc vô sỉ ngày nào. Công việc của Bạc Giáo sư vẫn như trước, đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm và tàn ác nhất, nhưng giờ anh đã chính thức có thêm những thành viên đắc lực của mình: trợ lý Bạc phu nhân, trạch nam An Nham, cảnh sát Phương Thanh si tình bỏ từ thành cổ an nhàn lên Bắc Kinh vì người mình yêu. Những vụ án trong Nhắm mắt 2 đều là cảm hứng từ một số sự việc thật trong xã hội mà má Mặc đọc được. Vụ án đầu tiên là án trong án. Từ một vụ án giết người bi thảm, dẫn đến phát hiện về con người thật của những kẻ bề ngoài hào nhoáng. Một gia đình giàu có với tiền bạc địa vị xã hội nhưng bên trong lại thối nát đến ghê rợn: một chồng năm vợ, vợ chồng cùng nhau hại chết vô số cô gái, người mẹ bươn trải tìm con cuối cùng trở nên điên loạn rồi bị giết chết... Cuộc đời mỗi người đều hoặc quá đáng sợ hoặc quá bi thương. Hiện thực cuộc sống chính là tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Vụ án thứ hai với cặp song sinh mang lại nhiều bất ngờ: Kha Thiển với tình yêu thương sâu đậm với chị gái, tội ác của nhóm bạn học vì tiền, kết cục của những kẻ nhẫn tâm,... Nhưng điều cuối cùng có lẽ khiến độc giả vừa bất ngờ vừa đau lòng hẳn là cái chết của Phó Tử Ngộ và tình yêu với Hàn Vũ Mông của anh, là Bạc Cận Ngôn mất đi ánh sáng, rời xa Giản Dao đến một nơi khác, là Giản Dao không còn dịu dàng, tươi vui như trước mà ngày càng trầm lặng ... “Một năm qua đã là giới hạn của em rồi. em muốn bao dung anh, cho anh không gian, ai ngờ hóa ra không có ngày nào em không ngừng nhớ đến anh, đau lòng vì anh. Cả em và Phó Tử Ngộ đều không ở bên anh, mắt anh không nhìn thấy, anh tan nát cõi lòng thành như vậy, rốt cuộc anh đã phải kiên cường đến thế nào? Em không bao giờ muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn à, anh phải biết rằng Giản Dao có thể chết vì anh.” Có người sẽ nói không thích Nhắm mắt 2 này, nhưng theo mình, khi đã đọc gần hết truyện, đây chính là lời giải thích, cũng là một khởi đầu, cũng là kết thúc. Phần này khiến mình đau lòng nhất chỉ là cái chết của Phó Tử Ngộ. Có lẽ Đinh Mặc muốn bạn đọc biết được rằng, cuộc đời không có gì là viên mãn cả, hạnh phúc phải được đánh đổi bằng những đau thương và mất mát. Thời gian không xóa nhòa đau thương mà khiến người ta nhớ về nó, cảm nhận nó và nhờ nó mà trưởng thành hơn. Bạc Cận Ngôn hay Giản Dao đều vậy. Bởi đau thương mà mạnh mẽ, bởi đau thương mà trân trọng, bởi đau thương mà quấn quýt, bởi đau thương mà khắc ghi... Đừng vì sợ phần 2 khiến bạn cảm thấy thất vọng. Thật ra với mình, phần 2 học được nhiều thứ lắm, cảm thấy yêu thương thêm những người quan trọng bên cạnh mình. À bật mí thêm là Bạc Cận Ngôn chỉ có một nhân cách thôi nha, đừng nghe lời đồn thổi ^^ *** Nếu từng ấn tượng về Bạc Cận Ngôn dở dở ương ương, bình thường ít nói nhưng phun ra câu nào ngã ngửa câu đó thì sang phần 2 cũng vẫn tiếp tục ngã ngửa nhưng lần này thấy anh Ngôn rất cute phô mai que, đỡ lập dị và mềm mại hơn rất nhiều. Khác với phần 1 là các vụ án độc lập thì phần 2 đa số là án trong án, từ một manh mối nhỏ lại là nguồn cơn của những chi tiết động trời, ảnh hưởng đến toàn cục sau này. Ở 2 vụ án đầu, hung thủ nếu ai tinh ý và đọc nhiều truyện trinh thám có thể đoán được hung thủ là ai, nhưng động cơ của hung thủ gây ra án mạng lại khiến người ta xót xa và buộc phải suy ngẫm. Từ con người bình thường lại trở nên sa ngã, tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, từ những dục vọng sâu xa của con người khiến họ không thể thoát ra khỏi cám dỗ, chỉ có thể thoả hiệp rồi lún sâu vào, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đâu đó thấy bóng dáng hiện thực của cuộc sống, một gia đình bề ngoài là mẫu mực nhưng bên trong thì thối nát, cuộc sống như tù ngục và quá bi thương. Còn 2 vụ án cuối cùng thì khá bất ngờ, vụ án thứ 3 cũng có thể đoán được nhưng đến vụ thứ 4 thì té ngửa vì sát thủ mặt nạ và sát thủ hồ điệp. Có 1 điểm trừ là các vụ án kết thúc khá nhanh, nhiều khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã kết thúc, còn rất nhiều câu hỏi chưa được sáng tỏ nhưng có lẽ đây là dụng ý của tác giả khi để mọi người phải suy nghĩ và suy luận =)). Đặc biệt là vụ thứ 4 ảo tung chảo, kết thúc cũng quá vội làm mình hụt hẫng, quái thế nào sát thủ đầu mưng mủ thế mà lại chết một cách nhanh chóng và quá dễ dàng. Phần này không chỉ có Bạc Cận Ngôn chiếm sóng, mà còn có bộ 3 anh hùng cái thế Phương Thanh, An Nham, và Giản Dao hỗ trợ và toả sáng. Phần 2 cũng là phần khá bi thương và đau buồn khi Phó Tử Ngộ chết, Bạc Cận Ngôn bị mù và phải rời xa Giản Dao 1 năm để bảo đảm an toàn cho cô. Bạc Cận Ngôn cũng không phải là thần thám không ai không xâm phạm được, anh cũng có mất mát, đau thương khi bạn thân nhất bị giết chết, phải rời xa người vợ nhất mực yêu thương, nuốt ngược nỗi đau biến nỗi đau thành hành động, quét sạch mọi kẻ thù. Giản Dao thì bị xoáy lại nỗi đau về vụ án của cha mình ngày trước. An Nham hay Phương Thanh đều bầm dập, trải qua vô vàn thương tích. Nói tóm lại thì phần 2 kết hợp yếu tố ngôn tình và phá án hay hơn, các vụ án cũng khó đoán và gay cấn hơn và cũng để lại nhiều nỗi xót xa cho người đọc, để người đọc tự hỏi liệu các hung thủ có phải là do bị dồn ép đến đường cùng mà bắt buộc phải làm ra tội ác, họ không hoàn toàn mất đi hết lương tri mà chỉ là đã bị hận thù che mờ hết lí trí? Mời các bạn đón đọc Sóng Ngầm của tác giả Đinh Mặc.
Lạc Nhi Ý
Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia. Ai ngờ ngày kiệu hoa tới cửa, bị hạ nhục ngay giữa đường, chưa vào tới nhà chồng đã bị đuổi về. Phu quân tương lai và tỷ tỷ ruột như chim liền cánh, như cây liền cành, bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành, chỉ còn lại ngọc nát hương tan! Nữ sát thủ thế kỷ 21 kinh hoàng sống lại! Mới biết: Phía sau dung nhan xấu xí ấy là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành. Người tỷ tỷ ‘thiên tài’ kia năm xưa đã cướp mất sáng tác của nàng mới bỗng nhiên nổi danh! Cuộc hôn nhân ấy vốn là một âm mưu tỷ tỷ và phu quân sắp đặt, gài bẫy nàng. Cô gái hiện đại thông minh sao có thể thua cổ nhân! Kẻ hạ nhục ta, ta hạ nhục! Kẻ ức hiếp ta, ta ức hiếp! Ta không có hoài bão lớn lao, càng chẳng có lý tưởng cao cả. Giấu kín tài năng chỉ mong được bình yên, đôi lần hồ đồ chẳng qua là không thèm tính toán. Nhưng nếu có kẻ nào làm tổn hại tới giới hạn của ta, vậy thì đừng trách ta, lấy oán báo oán, lấy đòn trả đòn! – Vân Tử Lạc. Nếu hắn thích tỷ tỷ của nàng vậy thì nàng sẽ tác thành cho hai người họ chàng thiếp sánh đôi. Sai lầm ở chỗ, hắn không nên chọc vào nàng! Vân Tử Lạc, bổn vương chính là muốn thấy ngươi ở vậy cả đời, nhìn ngươi đau khổ. Nàng cười lạnh nhạt: Cho dù ta gả cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ cũng sẽ không động vào ngươi, vì ta chê ngươi bẩn! Vậy mà khi gặp lại, tài hoa diễm lệ, một nụ cười khuynh thành, nàng đã gả về làm thê tử của người ta. [Hắn] thanh tao như tiên giáng trần, thân phận cao quý, yêu chiều vô hạn: Lạc Nhi, ta sẽ lấy nàng. Khi sự tình đã định, bất chợt quay đầu, nụ cười trên môi nàng sớm đã lạnh… Nếu yêu xin hãy yêu sâu đậm! [Hắn], trong tay nắm binh quyền, tấn công quyết đoán, lạnh lùng cao ngạo, ít giao du với bên ngoài, nhìn nàng hờ hững: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội làm quân cờ!” “Giang sơn như họa, quần hùng tranh giành, có ai không phải quân cờ của ngài đâu? Nhưng cái ta cần… là tự do.” Trong trò chơi này, ai đã đánh mất trái tim? [Hắn] phong lưu tà mị, xấc xược khó quản, ngay từ đầu đã thù địch, tới cuối cùng mới thật lòng: “Nếu nàng nguyện ý đi cùng ta, ta sẽ vì nàng ngắt gãy vạn bông hoa đào.” “Nhưng ta… cũng sẽ không phải đóa hoa trong số phận của ngài.” Nhân vật: Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Vân Kiến Thụ, Vân Khinh Bình, Vân Thái Lệ, Vân Thường, Hách Liên Ý,….. *** Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời. ‘Đùng’, tiếng sấm vang rền lũ lượt kéo tới, cùng với đó cơn mưa rào ào ào trút xuống. Một bóng hình gầy gò ôm vai, liều mạng chạy. “Đứng lại! Dừng ngay, em chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng, mười mấy chiếc bóng theo sát bước chân của anh ta, đuổi riết giữa cơn mưa đêm đen. “Đáng chết!” Vân Tử Lạc chửi thầm một tiếng, ngón tay nhỏ móc vào khẩu súng màu đen sáng loáng, ngón cái và ngón trỏ áp sát vào nhau. ‘Soạt’ một tiếng, một khoảng tà áo lớn bị xé xuống, được bọc lên vết thương bên vai trái. Máu tươi nhuộm đỏ cổ áo màu đen khiến cho màu sắc càng thêm u trầm. Cô thở dốc một hơi, nắm chặt lấy báng súng, từ từ quay đầu lại. Mái tóc dài đen nhánh đã bị nước mưa thấm ướt rượt từ lâu, dính bê bết lên gò má. Trong màn đêm u tối, không thể nhìn rõ dung mạo của cô, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực như sao trời, sáng quắc lên, nhìn về phía có người tới. Mười mấy nguồn sáng hắt cả lên người cô, đám người kia đang đứng ngay gần chỗ cô. “Buông vũ khí xuống, ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Người đàn ông trung niên dẫn đầu hét lớn. Vân Tử Lạc lạnh lùng nhếch môi cười, đầu hàng ư? Cô làm sát thủ đã năm năm, hơn ba mươi lần thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Phi Ưng, không phải lần đầu tiên bại lộ thân phận gián điệp, cũng không phải lần đầu tiên rơi vào cảnh ngộ này! Thế nên, chưa tới giây phút cuối cùng, cô sẽ không dễ dàng nhận thua! “Gọi đại ca của các người ra đây, các người không có tư cách đưa tôi đi.” Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng. “Anh Hổ, cô ta đã bị thương rồi, chạy không thoát được đâu!” Có người hạ giọng nhắc nhở người đàn ông trung niên. Anh Hổ hơi sững người. Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin. Chạy không thoát ư? Cứ thử xem sao! Khi hai bên đang ở trong thế cầm cự, một giọng nói khẽ khàng từ phía sau đám đông vang tới. “Lạc Nhi, em hãy đầu hàng đi, em bị thương rồi.” Cả người Vân Tử Lạc chợt run lên. Ngữ điệu quen thuộc là thế, thanh âm quen thuộc là thế, cả ngữ khí quan tâm cũng không hề xa lạ! Không… Không thể nào, sao anh có thể ở đây? ... Mời các bạn đón đọc Lạc Nhi Ý của tác giả Tuyết Sơn Tiểu Lộc.