Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao (Tân Hoan Quan Ngoại Giao)

Sở cảnh sát, phòng lấy khẩu cung Một tiểu Loli mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã trước mặt, hận ý mỗi lúc một tăng, đôi tay bị còng không tự giác nắm chặt lại. Phía đối diện, một “ông chú” xinh đẹp vừa “thất thân” cách đây vài tiếng đồng hồ khoan thai bắt chéo chân, nhìn bộ dạng chật vật của cô đi tới, trên môi ẩn hiện nụ cười. Tô Noãn – “Anh rốt cuộc muốn thế nào, tôi rốt cuộc trộm cái gì đáng giá của anh, anh nói cho rõ ràng xem!” Lục Cảnh Hoằng – “Tim của anh có tính hay không?” ***   Bị cáo tên Tô Noãn, tuổi 24, nguyên là “vợ cũ” của Phó thị trưởng thành phố A – Cố Lăng Thành. Nghề nghiệp: Lao động tự do Mối quan hệ với nguyên cáo: Trước anh ta là ân nhân nhưng hiện giờ thì KHÔNG CÓ. Tô Noãn thật sự mong cô có thể đứng trước mọi người dõng dạc tuyên bố, cô cùng người đàn ông này không có chút quan hệ. Thế nhưng, đó đã là việc của vài tháng trước, còn hiện giờ, loại quan hệ mờ ám giữa cô và anh ta chỉ sợ đến kẻ mù cũng có thể nhìn ra được. Càng nghĩ, Tô Noãn càng cảm thấy mơ hồ, quan hệ của bọn họ từ khi nào lại thành như vậy? Lần đầu tiên gặp mặt, cô bị anh ta phi lễ, ngỡ anh ta là “cầm thú”, không chần chừ liền tặng một bạt tay. Lần thứ hai gặp mặt, người này khiến cô trượt chân rơi xuống biển, cô cũng tiện tay kéo anh ta xuống theo. Hôm sau, hai người cùng nhau xuất hiện trên bản tin lá cải với tiêu đề đôi uyên ương mệnh khổ, “tự tử vì tình”.  Lần thứ ba gặp mặt, người đàn ông này giễu cợt cô trình độ thấp kém, cô cũng không nhân nhượng liền phá nát danh dự của anh ta, biến Lục Cảnh Hoằng từ một người đàn ông có “mùi vị giống đực trưởng thành” thành một “tiểu bạch kiểm” (trai bao) không hơn không kém.  Tô Noãn cho rằng, cô và Lục Cảnh Hoằng là oan gia, chỉ cần lướt qua nhau là được. Nhưng oan gia cũng là một loại duyên, mà đã là duyên đâu ai có thể dự đoán trước điều gì. Lần duy nhất mượn rượu làm càn, cô biến thành “tửu quỷ háo sắc” cả gan “cướp” đi nụ hôn đầu của một ông chú thủ thân như ngọc hơn 30 năm trời. Chẳng thể nghĩ tới vị Quan ngoại giao nổi danh “không gần nữ sắc” lại hướng cô đòi nợ. Lục Cảnh Hoằng: “Không phải em nói thích anh sao? Nếu thích anh thì ở lại bên cạnh anh thôi, sau này vị trí của em chính là ở bên cạnh anh.” Tô Noãn: “Em nói thích anh khi nào chứ?” Lục Cảnh Hoằng: “Lần đầu tiên em uống say đã lớn tiếng thừa nhận, bây giờ còn muốn chống chế sao?” Tô Noãn: “Lời nói uống say cũng có thể xem là thật sao?” Lục Cảnh Hoằng: “Anh luôn tin chắc, rượu nói lời thật.” Đứng trước sự kiên quyết đến mức vô lý của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn như lâm vào mê hồn trận, cứ như vậy chìm sâu vào tình yêu của anh. Anh nói, anh đối với cô là nghiêm túc, sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của mình, bất luận cô đi đâu anh cũng phải tìm được cô. Vậy thì... “Sau này anh phải bảo vệ em thật tốt. Nếu có người khi dễ em, anh liền giúp em đánh nó, nếu mà em khi dễ người khác, anh cũng phải giúp em đánh người đó!” Lục Cảnh Hoằng, em thừa nhận là em thích anh. Chúng ta thử yêu đương đi. … Nguyên cáo tên Lục Cảnh Hoằng, tuổi 33 (THIẾU MỘT THÁNG – chi tiết quan trọng, ai đó làm ơn nhớ rõ) Chức vụ: Phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Mối quan hệ với bị cáo: Suýt tí nữa thì trở thành chú - cháu dâu Đúng vậy, Tô Noãn – người phụ nữ đối diện anh lúc này chính là tình yêu duy nhất của Lục Thiếu Thần, người cháu mà anh yêu thương nhất. Để đổi lấy cuộc sống của Tô Noãn, ngay cả tính mạng Lục Thiếu Thần cũng không tiếc hy sinh. Trước khi rời khỏi trần thế, còn hướng anh cầu xin nhất định phải chăm sóc cô thật tốt. Nhưng hiện tại, anh lại yêu cô sâu sắc, chỉ muốn cô ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của anh. Lục Cảnh Hoằng… anh là muốn đoạt lấy phần tình yêu của cháu mình sao? Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, người lý trí như Lục Cảnh Hoằng cũng không giữ được bình tĩnh, chỉ có thể mượn rượu để tê liệt bản thân. Nhưng khi say, anh vẫn ngơ ngẩn chạy xe đến nhà Tô Noãn, cưỡng hôn cô, dẫu bị cô “đem rác đổ lên đầu”cũng mặt dày không chịu rời đi. Nếu đã yêu cô đến mức không có cách nào dừng lại, vậy thì yêu đi, chỉ có thể tiếp tục yêu thôi… Tô Noãn từng nói với anh rằng, anh xuất hiện quá muộn, nếu chín năm trước họ gặp nhau, có lẽ cô sẽ đồng ý kết hôn cùng anh. Đối với Lục Cảnh Hoằng anh mà nói, đó không phải là vấn đề. Xuất hiện muộn còn đỡ hơn không bao giờ xuất hiện, anh còn cho cô nhiều điều hơn chín năm trước đó. Tô Noãn không có tuổi thơ hạnh phúc, anh không quản ngại hóa thành “ba” cô, mua đầy thú bông chất trong nhà. Tô Noãn vì cái chết của Thiếu Thần mà dằn vặt, áy náy? Vậy thì thân phận này cũng không cần phải nói cho cô biết, tránh con rùa nhỏ lại rụt cổ vào mai khiến anh không tìm được. Tô Noãn từng trải qua một cuộc hôn nhân "hữu danh vô thực" với tra nam Cố Lăng Thành? Không quan trọng, hiện tại hay tương lai, người bên cạnh cô là anh. Bọn họ sẽ nắm tay đến chết, cùng sống đến già. Noãn Nhi... "Là anh một khắc cũng không muốn rời khỏi em. Để cho anh trở thành nơi nương tựa của em, giữ anh lại có được không?” ... Nếu như thật sự có một cuộc thi bầu chọn nam chính mình ấn tượng nhất, tôi chắc chắn không ngần ngại mà vote ngay một phiếu cho Lục Cảnh Hoằng. Tôi nghĩ, với một nam nhân ngót nghét 33, dùng từ “đáng yêu” hay “dễ thương” gì đó đều không thích hợp. Thế nhưng, ngoài những từ ấy ra, tôi quả thật “cạn” lời để nói về nhân vật này. Trong mắt chính giới, anh là người không biết nặng – nhẹ, sẵn sàng bỏ lại các vị quan chức cấp cao chỉ vì muốn đưa bạn gái đi… vệ sinh. Thê nô - Chính bởi vì thế mà luyện thành. Trong mắt thương giới, anh là người không biết xấu hổ. Rõ ràng giường là do anh làm hỏng lại hướng bọn họ đòi bồi thường, còn yêu cầu phải bảo hành trọn đời. Trong mắt nữ giới, anh là người chanh chua. Chỉ cần ai can đảm đến gần đều bị anh một câu “Đừng vọng tưởng, tôi sẽ không lên giường với cô” đá văng ra xa. Trong mắt phụ huynh, anh là kẻ ngang ngược. Phàm những ai có ý định sai bảo bà xã Tô Noãn đều bị anh lạnh lùng cự tuyệt. Vợ của anh, anh ngày đêm lấy lòng còn chưa "dụ" được cô vào cửa, sao có thể để người khác chỉ đông chỉ tây, dẫu “người khác” đó có là cha anh đi nữa. Trong mắt các hộ vệ, anh chính là kẻ cậy quyền cậy thế, ức hiếp bá tính dân lành. Rõ ràng vé máy bay là của bọn họ, anh còn tìm cách lừa đi. Kết quả, anh vui vẻ bên người đẹp, họ tứ cố vô thân ở thành phố A xa lạ suốt mấy ngày liền. Còn trong mắt “bà xã” Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng chính là điển hình cho tầng lớp thượng lưu vô sỉ mặt dày. Cô không chịu nổi tính khí của anh liền bỏ nhà ra đi, ấy vậy mà anh còn yêu cầu phải biết chỗ để “anh sắp xếp hành lý dọn qua”. … Có lẽ một bản review quá dài dễ khiến nội dung truyện nhạt đi. Chung quy lại vài câu… Nếu bạn thích thể loại phúc hắc – tiểu bạch thỏ, cán bộ cấp cao, nam cường x nữ cường, siêu sủng siêu sạch, hài hước, ấm áp gia đình, tiểu tam tiểu tứ, mưu mô tình ái… phù… “Người tình mới của quan ngoại giao” – Chính là một bộ truyện như thế đấy! ------------------ Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Phản bội, đố kỵ, sợ hãi, tội ác ra sao mới có thể từ trong khối trái tim lạnh giá này gạt đi, hay phải chờ một ngày nào đó tận thế đến, mới có thể từ nơi thượng đế, có được sự cứu rỗi cuối cùng? — Tô Noãn Trong hành lang sâu thẳm, vang lên tiếng gót giày chạm đất, từng bước, từng bước, giống như mặt nước yên tĩnh, chìm vào từng viên thạch đá một, dần dần mà, biến mất nơi tối tăm cuối cùng tràn ngập hơi thở âm trầm kia. “Lạch cạch……..” Trên hàng rào lạnh lẽo, gông xiềng cũ kỹ mở ra, cửa sắt từ bên ngoài bị đẩy ra, ánh mặt trời lành lạnh chiếu vào trên sàn nhà, cũng đem thân hình cao lớn của giám ngục chiếu rọi thành bóng râm thật lớn, giống như ác ma khủng bố cắn nuốt ánh sáng thưa thớt. Góc âm u, từng chút u ám bị chiếu sáng, thân thể cuộn tròn chậm rãi mở ra, cô ngẩng đầu, mái tóc màu nâu che khuất ánh mắt của cô, phấn lót dày đặc không che giấu được máu ứ đọng trên khóe môi, dung nhan trang điểm hoa hồ nhếch nhác mà dữ tợn. “Có người tới bảo lãnh cô, ra ngoài đi!” ————————— Tình yêu là cái gì? Tôi không muốn biết, cũng không cần thiết phải biết, trong cuộc đời ba mươi hai năm của tôi, chưa bao giờ có cái đầu đề này, tôi nghĩ sau này cũng không cần; Học được một loại ngôn ngữ, tôi chỉ cần mất thời gian một năm, mà cái gọi là tình yêu, lại muốn dùng cả đời để thực hiện, mà, tôi không có cách nào nắm chắc được kết cục của nó; nếu như thế, tôi hà tất phải vì tình yêu hư vô lãng phí thời gian? Chỉ là khi tôi gặp được cô ấy, lòng tin giữ vững trước kia của tôi đã bắt đầu lung lay sụp đổ……… — Lục Cảnh Hoằng Trên đường cao tốc, bên trong chiếc Ferrari màu xanh ngọc chạy băng băng, thanh niên cao quý lạnh lùng một thân âu phục màu đen cắt xén vừa vặn, cổ áo sơ mi màu trắng khẽ mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn đẹp mắt, một đôi mày rậm như mi bút họa ra xinh đẹp tuyệt trần mà không mất đi khí khái anh hùng. Bên trong tai phải là tai nghe lam nha chế tạo từ thủy tinh thuần khiết, chân mày đang nghe sau lời nói truyền ra từ tai nghe có chút che giấu, con ngươi màu hổ phách ẩn giấu sau mắt kính chỉ là yên tĩnh mà chăm chú nhìn đoạn đường phía trước. “Lục phó bộ, tôi đã dựa trên căn dặn của anh, làm xong công tác bảo lãnh, cô ta bây giờ ắt hẳn đã ra ngoài rồi.” Ánh mắt mạc sắc nhìn đường xe chạy phía trước, cổ tay tuyệt đẹp như thần khẽ chuyển động, chiếc xe thể thao vốn chạy nhanh trong nháy mắt đánh khúc cong, trực tiếp lái ra khỏi đầu đường cao tốc, hội tụ vào trong dòng xe cộ. Vòi nước tự động lệch dòng nước ào ra, giọt nước văng khắp nơi trên bồn rửa mặt dưới ánh mặt trời, phản xạ lóng lánh rực rỡ, chói lọi ánh mắt người. Đôi tay nhỏ gầy xuyên qua cột nước chảy xiết, hai tay bưng nước lạnh, tát tới mái tóc dài bị che dấu trên mặt, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu da thịt đông tụ máu, nhưng cô không chút cảm giác nào, trên gương mặt gầy gò có vẻ tái nhợt, chỉ có bình tĩnh đạm mạc. Mời các bạn đón đọc Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao (Tân Hoan Quan Ngoại Giao) của tác giả Cẩm Tố Lưu Niên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thả Thính Phi Phi - Tô Tiền Tiền
Hạ Thừa Nam nổi danh ở thành phố C vì độ ngông cuồng bành trướng, tàn độc ác liệt, bất kể là nam hay nữ hắn chưa bao giờ nương tay. Ai chọc phải hắn, nhất định hắn sẽ dồn vào chỗ chết. Kiều Phi không cẩn thận chọc hắn, sợ đến mức từ chức chạy trốn luôn, tuy nhiên chỉ 3 giây là bị bắt lại. Cô khóc lóc tưởng tượng ra một vạn cách bị trả thù, mãi cho đến lúc... "Bà Hạ, đến giờ đi ngủ rồi." *** Đồng hồ báo thức vang lên. Sáng sớm đệ nhất lũ ánh mặt trời xuyên thấu qua ôn nhu màu trắng bức màn chiếu tiến vào, chiếu vào trên giường ôm nhau nằm ở bên nhau nhân thân thượng. Kiều Phi nhíu nhíu mày, xoay người, hướng bên người nam nhân trong lòng ngực toản thâm chút, qua vài giây, nàng nhắm mắt lại hỏi: “Lão công, vài giờ?” Hạ Thừa Nam cũng nhắm mắt lại, từ trong ổ chăn vươn cánh tay dài ấn hạ đồng hồ báo thức: “Không biết.” Sau đó thu hồi tay, đem nữ nhân ôm đến càng khẩn, sủng ái mà nói: “Ngươi ngủ nhiều một hồi.” Kiều Phi mơ mơ màng màng, đang muốn liền Hạ Thừa Nam ấm áp yên ổn ôm ấp lại trộm sẽ lười, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng đột nhiên mở mắt ra: “Không được.” Hôm nay như thế nào đều không thể ngủ nướng! ... Mời các bạn đón đọc Thả Thính Phi Phi của tác giả Tô Tiền Tiền.
Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực - Chước Dạ
“Ngày nào đi học cũng phải bực", đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể" của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi. Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác. Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi. Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người. Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu. Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời" thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp" luôn. Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được. “Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó. “Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc. *** "Thế nên anh nói khách hàng khó giải quyết kia là em?" Thẩm Tịch và Tiết Diễm ở phía sau cùng lên lầu, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra. Cô đứng chống nạnh trên Tiết Diễm một bậc thang, bất mãn nhìn anh chằm chằm: "Em hiểu lòng người như thế, khó giải quyết chỗ nào?" Tiết Diễm buồn cười nhìn Thẩm Tịch rồi đưa tay ra vò đầu cô, sau đó phụ họa: "Phải phải phải, em hiểu lòng người, không có tí tật xấu nào." Thẩm Tịch đẩy tay của anh ra rồi xoay người lên cầu thang tiếp, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói qua quýt." Lúc Thẩm Tịch đi đến cửa nhà thì thấy trong tủ giày có thêm hai đôi giày lạ, cô hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch về rồi đấy à?" "Dì Trâu..." Thẩm Tịch ngơ ngác nhìn Trâu Tĩnh Thu trong phòng bếp và Tiết Thịnh Cảnh trong phòng khách. Cô còn tưởng Tiết Diễm đến một mình, không ngờ người này đưa cả bố mẹ anh đến, đúng là "lễ ra mắt" lớn rồi. Mãi đến khi Tiết Diễm vỗ nhẹ vào vai của cô, Thẩm Tịch mới tỉnh táo lại sau lúc ngây người rồi vội vàng chào to: "Chào chú, chào dì ạ." "Ừ, lâu ngày không gặp, Tiểu Tịch lại xinh hơn rồi." Trâu Tĩnh Thu cười nhẹ mà kéo cô: "Đến tâm sự với dì nào." Thẩm Tịch quay đầu nhìn Tiết Diễm một chút rồi ngập ngừng theo sát Trâu Tĩnh Thu vào phòng bếp, vừa giúp đỡ bà Thẩm vừa trò chuyện tình hình gần đây. ... Mời các bạn đón đọc Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực của tác giả Chước Dạ.
Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) - Ma Nữ Ân Ân
Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Cổ thứ nhất: xuyên không cổ, đưa đến thời đại chiến tranh loạn lạc, vĩnh viễn không thể phá giải… Cổ thứ hai: dung mạo cổ, bộ dạng xấu xí, chỉ khi nào cô trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông yêu cô, thì mới phá giải được loại cổ này… Uy Thất Thất nghĩ vô số biện pháp để trở về hiện đại, nhưng lợn lành chữa thành lợn què, cô trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh, gặp được Tam vương gia anh tuấn đầy cơ trí. Hoàng thượng trêu đùa Tam vương gia, ban hôn xấu nữ cho chàng, khiến chàng bị cả thiên hạ chê cười khi cưới phải đệ nhất xấu nữ… rnChuyện gì sẽ xảy ra khi dần dần Tam vương gia nảy sinh tình cảm với Thất Thất, chàng đã 2 lần cứu cô thoát chết trên sa mạc, còn cô chỉ một mực đòi quay về xã hội hiện đại, chuyện gì sẽ xảy ra khi Thất Thất được hóa giải dung mạo cổ, trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành của Đại Hán, khiến vô số trái tim nam nhân đập loạn nhịp, tất cả sẽ có trong bộ truyện “Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán” [tên sách bên TQ], mời các bạn đón đọc. Đây là bản dịch mới của bộ truyện “Nữ tướng quân đấu trí cùng Tam vương gia” nhé các bạn, mình làm lại hoàn thiện để đi in thành sách, nội dung vẫn y nguyên, chỉ thay đổi tên truyện và giọng văn dịch cho hay hơn thôi. rnNếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện này, gấp sách lại, và băn khoăn rằng, eo ôi, tiếc thế, bao anh như vậy biết chọn ai đây? Anh ơi anh theo em đi =)) Các anh nam phụ trong đây đều rất vô sỉ bỉ ổi theo nghĩa tiêu cực, không có chuyện chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ buông tay và chúc phúc cho em, mà các anh theo đúng tiêu chí “không ăn được thì đạp đổ”, ta không có được mỹ nhân thì đố đứa nào có nhé, mỹ nhân không theo ta thì ta thà để em chết cho đỡ chật đất còn hơn. Cảnh báo vậy thôi, đầu truyện theo hướng hài kịch, phần sau có hơi ngược tâm người đọc, đến tận chương cuối mà vẫn thấp thỏm đau tim vì không biết 2 nhân vật chính có được hạnh phúc trọn đời bên nhau không? *** Nếu bạn thích một truyện đầy những màn đấu trí, sự thông minh đến từ các nhân vật nhưng vật cực kì chân thực mà không quá tâng bốc họ lên thì “Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)” chính là một sự lựa chọn của bạn. Đọc truyện bạn sẽ mãn nhãn với những màn đấu trí của họ những lại không cảm thấy sự thông minh ấy là quá mức. Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Nàng xuyên không về cổ đại thì thôi, còn hại nàng mang dung mạo xấu xí chỉ khi trao đêm đầu tiên cho một người đàn ông yêu cô thì mới lấy lại được dung mạo khuynh thành. Thất Thất luôn cố gắng tìm mọi cách để quay về thời đại của mình, nhưng không hiểu sao lại bị phản tác dụng, số phận đưa đẩy nàng trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh. Nam chính chính là Tam vương gia đầy anh tuấn và mưu trí, bị hoàng thượng trêu đùa mà lấy xấu nữ tướng quân làm vương phi. Dần dần vị Tam vương gia này cũng nảy sinh tình cảm với Thất Thất. Khổ nỗi là trong lòng cô nàng này lúc nào cũng tâm tâm niệm quay về hiện đại nên quá trình ôm vợ về cũng đầy gian nan vất vả. Về cặp nam nữ chính không có gì để bình luận nhiều vì họ là một nửa hoàn hảo của nhau, một cặp tuyệt phối. Xung quanh nữ chính cũng có rất nhiều vệ tinh, rất nhiều anh nam phụ hoàn hảo thích chị. Nhưng mọi người yên tâm, kết thúc truyện chúng ta không phải tiếc nuối vì kết cục của những anh chàng này đâu. Họ đều là những con người vô sỉ, không có chuyện “chỉ cần nàng hạnh phúc ta chấp nhận buông tay đâu”. Họ đều đấu tranh vì quyền lợi của mình, điển hình cho việc “ăn không được thì đạp đổ”. Truyện khúc đầu giọng văn khá thoải mái và hài hước, hóm hỉnh. Đọc rất thu hút. Còn càng về sau tình tiết được đẩy lên cao, khiến câu chuyện trở nên hồi hộp, gay cấn hơn. Cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tình tiết ngược tâm hơn. Đọc càng về sau thì mọi người sẽ càng đau tim hơn. Truyện thắt nút mở nút rất hợp lí và logic. Thêm nữa là cốt truyện quá đáng yêu đi vì vậy không có lí do gì mà không nhảy hố truyện cả.   Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) của tác giả Ma Nữ Ân Ân.
Cây Lớn ở Phương Nam - Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Nam Kiều là một kỹ sư thiết kế máy bay không người lái, vào lễ Giáng Sinh, cô phát hiện Châu Nhiên - chồng sắp cưới đã phản bội mình liền quyết định chia tay. Quyết định này chính là bước ngoặt thay đổi toàn bộ cuộc đời cô: Châu Nhiên rút vốn ở công ty của Nam Kiều, khiến cô phải đi kêu gọi nhà đầu tư. Từ đó gặp được Thời Việt - một người đàn ông có quá khứ phức tạp, luôn mang trong mình phức cảm quân nhân. Từ đây cuộc đời Nam Kiều, sự nghiệp của Nam Kiều gắn với Thời Việt; tình yêu của anh dành cho cô là thật hay là giả, sự nghiệp của Nam Kiều sẽ tiếp tục phát triển hay lụi tàn? "Anh đã hơn ba mươi rồi, đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Tưởng rằng có tình yêu là có thể coi thường mọi thứ, vì một phút rực rỡ mà như thiêu thân lao vào biển lửa, đó là tình yêu của người trẻ tuổi. Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào" *** Tiểu Hồ Nhu Vĩ, người Hồ Bắc, sống tại Bắc Kinh, viết lách là nghề tay trái, thích dùng ngòi bút để diễn tả những nỗi bi thương hoan hỉ của nhân vật. Phong cách đa dạng, đề tài cổ kim phong phú, hiện tại đã có ba bộ tác phẩm được xuất bản. Tác phẩm đã xuất bản: - Nữ quan (2 tập) - Đại thiếu gia bị giam trong hồ - Cây lớn ở phương Nam -... *** Review bởi: Tâm Bùi Ánh  Giới thiệu truyện lấy từ bản dịch mạng Phương Nam có cây cao do Khánh Yên dịch: Thời Tiểu Thụ viết văn: “Ngoài cửa có hai cái cây, một cây là đại thụ, cây còn lại cũng là đại thụ”. Thời Việt tức giận: “Người ta tả cây táo nghe cao siêu biết bao, còn con viết thành cái dạng gì thế kia!” [1] Thời Tiểu Thụ tủi thân: “Mẹ viết như vậy mà!” Thời Việt: “Mẹ con đầu gỗ như thế, từ khi nào lại đi dạy con viết văn vậy?” Thời Tiểu Thụ lảo đảo lắc lư chạy đi lấy ra một tờ giấy: “Mẹ kẹp cái này trong sách!” Mở ra tờ giấy cũ đã ngả vàng. Chỉ có một câu, nét chữ ngập ngừng quen thuộc, có chút nhàu nhĩ. Thời Việt cúi đầu nở nụ cười. Đời này anh đã nói với cô biết bao câu yêu thương. Còn cô lại thế này? Thư tình cả đời chỉ có một câu, dẫu cho chưa từng gửi đi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi. Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm [2] [1] Trong “Đêm thu”, Lỗ Tấn viết: “Ở vườn sau nhà tôi, có thể nhìn thấy phía ngoài tường có hai cái cây, một là cây táo, còn cây kia cũng là cây táo“. [2] Nguyên văn: Nam phương hữu kiều mộc, thời hữu việt thụ (lấy ý từ tên của nam chính Thời Việt và nữ chính Nam Kiều).  Review: “Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm”, quả đúng là như vậy, Thời Việt như một cây đại thụ sum suê, luôn vì Nam Kiều mà vươn cành trổ lá, tỏa bóng râm bảo vệ, che chở cho cô.  Lần đầu họ gặp nhau trong quán bar của anh, khi cô vừa chia tay bạn trai bảy năm của mình. Anh ta là một kẻ xấu xa, vẫn léng phéng với những người con gái khác. Khi chia tay còn rút hết cổ phần ra khỏi Tức Khắc Phi Hành, khiến công ty cô lao đao. Cô đến bar không phải vì mượn rượu giải sầu, mà có một vài ông lớn muốn đầu tư hẹn gặp cô ở đó.  Nam Kiều gắn liền với hình ảnh áo sơ mi – quần bò xanh có lá cờ đỏ nho nhỏ ở mông. Xinh xắn, cao ráo, nhưng lúc nào cũng cứng đơ như khúc gỗ. Lại là dân kỹ thuật chính hiệu, nghiên cứu và chế tạo máy bay không người lái càng khiến cô không biết thể hiện cảm xúc của bản thân. Nam Kiều giống như một cái cây cứ im lặng đứng. Cô không biết nở hoa, cũng không biết tỏ vẻ quyến rũ. Lần đầu gặp cô, Thời Việt đã liên tưởng cô với nước tinh khiết dưới 25 độ C, độ pH7, vô cùng trung tính.  Thời Việt là ai? Bất cứ ai khi được hỏi câu này đều nói: Thời Việt là thằng xấu xa, khốn nạn. Anh không mang vẻ đẹp “cố tình chải chuốt” mà là nét phóng khoáng tự nhiên. Xuất thân là lính phòng không không quân, lại thành công vượt qua đợt huấn luyện dự bị của đại đội lính dù đặc chủng vô cùng khắc nghiệt, với trí thông mình của mình, cứ ngỡ sẽ có một tương lai tươi sáng mở ra với anh, nhưng, anh bị anh em tốt chơi xỏ. Khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Vốn sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, bố ham mê cờ bạc nợ đến mấy trăm triệu rồi chết, để lại cho anh một món nợ lớn. Anh lâm vào đường cùng. Sau bao nhiêu thời gian vật lộn với cuộc sống khó khăn, đã có một người đàn bà giàu có vươn cánh tay ra với anh, điều kiện phải làm trai bao cho bà ta. Anh có đồng ý không? Đồng ý chứ. Anh còn mẹ già, còn một đống nợ khổng lồ, anh không thể chết, anh không có lựa chọn nào khác.  Giờ đã là mười năm sau quãng thời gian tăm tối ấy, anh có tiền, giàu có. Anh đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành. Anh chuyển nhà đến cạnh nhà Nam Kiều. Anh luôn cợt nhả nói rằng: “Tôi á? Thích cô nào thì liền mua nhà cạnh cô ấy.” Ban đầu chỉ là vì muốn điều tra sự thật về lý do khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Rồi anh yêu cô lúc nào không biết. Anh đã quen nhìn sắc mặt người khác, lần đầu gặp mặt, Nam Kiều đã có hứng thú với anh, sao anh có thể không nhận ra. Nhưng một cô gái xuất thân tốt đến thế, sau khi hiểu được xuất thân hèn kém của anh sẽ nhìn anh thế nào. Cuộc đời này đều là mặt đầy bụi, tóc pha sương, làm gì có thế giới cổ tích lung linh tươi sáng chứ. Thế nhưng cô thật sự cho anh một thế giới cổ tích lung linh tươi sáng. Cô gái như khúc gỗ ấy đã mạnh mẽ đứng lên, cũng vươn cành lá bảo vệ, che chở cho anh. Từng là một quân nhân, nhưng anh chưa bao giờ quên khẩu hiệu của trường: “Danh dự, trung thành, trách nhiệm” Quá khứ kia của anh khi bị bố Nam Kiều ném vào mặt khiến anh không còn danh dự, chẳng còn tôn nghiêm, không còn lý trí, cũng chẳng đủ dũng khí để đối mặt với cô. Nụ hôn của cô khiến anh ngỡ mọi vết thương trong quá khứ của mình đã được chữa lành. Nhưng không, nó vẫn khiến anh chảy máu đầm đìa. “Thứ đáng quý nhất trên đời là sự kiên trì, dù là trong sự nghiệp hay tình cảm. May mắn thay, trước sau cô đã không từ bỏ”.  Ở bên anh, cô đã học được nhiều điều, sự chia sẻ, sự yêu thương, chủ động trong tình yêu, kiên cường, lý trí. Khi anh vào tù vì tội ngộ sát, cô không từ bỏ, mỗi tháng cô đều về quê anh thăm “mẹ của chúng ta”, hỏi han trò chuyện cùng bà. Khi anh ra tù, cô để anh có thời gian để gây dựng lại sự nghiệp. Thực sự, vô cùng thích cách yêu thương của hai người họ. Anh cố gắng vì cô, cô cố gắng vì anh. “Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ vậy anh phải là một cái cây lớn hơn có thể đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn như thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất kỳ sự ấm ức nào.” “Nam Kiều, nghe lời bố em đi. Trên đời này, đó là người thân thiết nhất với em, có quan hệ máu mủ với em, người mãi mãi yêu em, luôn nghĩ cho em một cách vô tư nhất. Không có anh, em vẫn có thể sống tốt. Nhưng không có bố mẹ, em sẽ hối hận cả đời. Anh cũng mãi mãi yêu em. Nhưng anh không thể để em vì anh mà trở mặt thành thù với bố mẹ được.” Vậy nên cho đến tận khi bố cô đồng ý, ở nước ngoài xa xôi, sau khi diễn thuyết xong, cô đã nói trên sóng truyền hình: “Về nhà đi, lão Tam sắp đẻ rồi”. Một câu nói nghe bình thường nhưng ý nghĩa với anh biết bao. Ba tiếng “về nhà đi” là câu nói ngọt ngào nhất, rung động nhất mà một người có thể nói với người mình yêu. Trái tim của một kẻ phiêu bạt cô độc suốt mười mấy năm trời cuối cùng đã có điểm tựa.  Truyện ngược ít, nữ chính kiên định, có lý tưởng phấn đấu sự nghiệp, không dây dưa tình cũ. Quá khứ đen tối của nam chính chỉ lướt qua nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nếu không để ý sẽ không biết. Cả nam và nữ chính đều là điểm sáng của truyện. Truyện hơi YY về sự nghiệp của nữ chính nhưng không sao. Mình cực kỳ đề cử. Mời các bạn đón đọc Cây Lớn ở Phương Nam của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.