Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang

Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời quá hăng một chút sao? Tự nhiên bắt nàng xuyên không! Xuyên không cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà vì sao nàng xuyên qua liền xuất giá? Lại gả cho Vương gia trong truyền thuyết hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, giết người không chớp mắt? Trong Vương phủ, Vương gia hận nàng thấu xương; trắc phi hãm hại nàng không ngừng; tiểu thiếp bịt mũi diễu cợt nàng; đặc biệt ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ nàng! "Chết tiệt, lão tử không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu! *** "Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng, ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bên trong nhà. "A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng. "Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đến độ không biết làm gì cho phải. Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz! Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia Luật Trục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vui mừng đến điên rồi! "Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng, đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phải nàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa bé chưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng, "Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?" "Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúng cũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn. "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫu thân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế! ... Mời các bạn đón đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của tác giả Mê Loạn Giang Sơn.
Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.