Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thua Bởi Động Lòng

Ông Lục dẫn về một cô gái mười tám tuổi, mắc chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông nhờ cậy đứa cháu trai cởi mở nhất trong gia đình, Lục Tập, chăm sóc cô. Nhưng cậu ấy lại bị bạn bè trêu đùa: "Ông nội cậu tìm vợ cho cậu đấy." "Ai lại đi thích đồ câm điếc tẻ nhạt đó chứ?". Lục Tập là người kiêu ngạo, ngoài mặt thì qua loa đối phó với ông nội, nhưng hết lần này đến lần khác âm thầm đùn đẩy việc chăm sóc ấy sang cho Lục Yến Thần. Mọi người đều coi Khương Dư Miên như một trò đùa, cho đến khi Khương Dư Miên tham gia cuộc thi, tin tức cô là “nữ thiên tài IT” từng nhận được giải thưởng lớn ở quốc tế bị tuôn ra. Mọi người cũng đối xử với cô theo cách khác, Lục Tập mới phát hiện ra, cô gái câm kia đã hoàn toàn thay đổi. Lục Tập ân hận về những chuyện mình đã làm, bắt đầu điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Mặt Khương Dư Miên không cảm xúc, thậm chí còn không nở nụ cười. Bạn bè hỏi cậu ấy đã phát triển đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng say xỉn nói: “Cô ấy căn bản không hiểu tình cảm.” Nhưng mà không lâu sau, cậu ấy lại tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động quấn lấy anh cả Lục Yến Thần, kiễng chân hôn. - --- Khương Dư Miên có một quyển nhật ký, tất cả nội dung bên trong đều là về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu rồi. *** “Hộc… Hộc…”   Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi. Dường như con đường xa lạ này không có điểm cuối, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.   “Bíp bíp…”   Tiếng còi xe chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn sót lại, khó khăn vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi khép lại, cô muốn nói “cứu mạng”, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.   Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cô cũng không cầm cự được nữa, ngã rạp xuống đất.   Mái tóc dài bù xù che khuất nửa bên mặt cô gái, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm màu đỏ giống như màu máu.   Người đàn ông từ trên xe bước xuống, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.   Mái tóc dài rũ xuống, dưới cái cổ trắng nõn, bên cạnh hõm xương quai xanh của cô gái có một hình xăm màu hồng nhạt to bằng đồng xu, trông giống như con bướm.   *   Hình ảnh biến mất, Khương Dư Miên bất chợt nắm chặt thứ bên cạnh. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.   Hóa ra chỉ là mơ.   Khương Dư Miên tháo nút bịt tai mà cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.   “Cốc cốc…”   Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô tiện tay mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.   Thím Đàm hiền từ cầm một ly nước ấm đứng trước cửa nói: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong thì chúng ta xuất phát.”   Xuất phát?   Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã chín rưỡi sáng.   Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua đến nửa đêm cô vẫn chưa ngủ được, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.   Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.   Dọc đường đi, Khương Dư Miên luôn nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.   Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.   Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng, cũng không có bất cứ phản ứng gì.   Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình hình nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”   “Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã về.”   “Còn có cậu Yến Thần…”   Lúc này Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.   Khương Dư Miên lén lúc liếc nhìn thím ấy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.   Một tiếng sau, xe ô tô tiến vào gara của biệt thự. Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng hai cánh cửa kiểu Trung Quốc cách tân. Tầm nhìn xung quanh rộng rãi, phía Nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy tiếng động nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.   Là bạn của ông nội, ông Lục.   Khương Dư Miên mím môi, hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô cụp mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông Lục.   Ba năm không gặp, ông Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.   Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.   Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.   Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt khiến cô trông không được khỏe mạnh cho lắm.   Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, yên tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.   Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục đều được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà bọn họ, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.   Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình. Cảnh này khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.   “Miên Miên.” Ông Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô, vừa đau lòng vừa tự trách.   Ông và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà mình. Kết quả, chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.   “Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông Lục cẩn thận hỏi.   Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, rồi khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.   Ông Lục thầm thở dài.   Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.   Bây giờ lại như hai người khác nhau.   Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.   Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.   Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.   Bây giờ ông đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.   Ông Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sau này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”   Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.   Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, thím ấy lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ. Ông gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”   Sau đó, ông lại dặn, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ cô thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.   Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”   Khương Dư Miên chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.   Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.   Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.   Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp.   Lúc này thím Đàm bỗng dừng lại, khom lưng nhặt cánh hoa giả rơi dưới đất lên, lẩm bẩm: “Quét dọn kiểu gì không biết…”   Thím Đàm quay người, thấy Khương Dư Miên đứng đằng sau thì cười nói: “Miên Miên, phòng của cháu ở phía tay trái.”   Khương Dư Miên cúi đầu nhìn mũi chân, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.   Chân của ông cụ Lục không tiện nên ở dưới tầng một, người giúp việc ngủ lại cũng ở tầng một. Bọn họ vốn định sắp xếp cho Khương Dư Miên ở trên tầng ba, nhưng nghĩ đến tính nhút nhát của cô, để cô ở một mình một tầng dễ xảy ra sơ suất, nên dứt khoát sắp xếp cho cô ở cùng tầng với hai cậu chủ.   Lục Yến Thần rất ít khi về nhà, cũng tiện cho Khương Dư Miên ở trong phòng phía bên trái.   Thím Đàm đẩy cửa phòng ra: “Miên Miên, cháu thích căn phòng này không?”   Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh.   Thím Đàm nghĩ thầm: Đứa nhỏ này căn bản không quan sát kỹ, chắc chắn là không muốn làm phiền bọn họ.   “Cháu có yêu cầu gì có thể nói với bọn thím.” Thím Đàm chăm sóc Khương Dư Miên hai tháng, có một chút hiểu biết về cách sống của cô bé này, cô thích ở một mình, không thích có người ở cạnh.   Thím Đàm dặn dò xong định thì đi ra ngoài, thím ấy đã quen với việc không có tiếng đáp lại, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ.   Khương Dư Miên viết chữ cảm ơn vào lòng bàn tay bà, ánh mắt thím Đàm nhìn cô lại càng thêm đau lòng.   Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Dư Miên.   Vừa rồi đã có người nói cho cô nghe về cách bài trí trong phòng ngủ, cô mở vali hành lý, lấy quần áo mang theo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra đặt vào vị trí tương ứng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Khương Dư Miên cúi đầu, trong vali hành lý chỉ còn lại một quyển sổ ghi chú màu vàng nằm một góc.   Cô khom người cầm lên, cọ vào má, rồi đặt nó lên bàn.   Khương Dư Miên nhìn quyển sổ ghi chú một lúc lâu, cảm thấy không hài lòng nên mở ngăn kéo ra bỏ quyển sổ vào.   Ngón tay nhấn mật mã, ngăn kéo khóa chặt lại.   Dọn dẹp xong xuôi, không lâu sau, có người gọi cô xuống tầng ăn cơm trưa.   Khương Dư Miên đi đến cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng răn dạy đầy tức giận của ông cụ Lục: “Lục Tập!”   “Anh còn biết đường về nhà à? Sắp khai giảng đến nơi rồi mà anh còn lêu lổng ngoài đường cả ngày, sang năm mà thi trượt Đại học thì đừng có đi học nữa, đừng có mơ tôi cho anh đi du học.”   Nghe ông cụ cằn nhằn khiến lỗ tai Lục Tập cũng kết kén, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, không để lời ông nội trong lòng.   Con cái nhà có tiền, hoặc là dựa vào bản lĩnh, hoặc là dựa vào gia đình. Những người có thành tích không tốt sẽ được đưa đi học ở một trường Đại học vớ vẩn nào đó ở nước ngoài, nhưng ông Lục không thích điều này.   Ông ủng hộ con cháu đi du học dựa vào khả năng của bản thân, nhưng nếu thi trượt Đại học rồi ra nước ngoài học một trường vớ vẩn nào đó thì ông tuyệt đối không đồng ý.   “Cô Khương ạ.”   Người giúp việc đi ngang qua gọi một tiếng, người dưới tầng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Khương Dư Miên.   “Miên Miên, cháu tới đúng lúc lắm.” Ông cụ Lục vẫy vẫy tay với cô. Khi Khương Dư Miên đến gần, ông từ một trưởng bối nghiêm khắc biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần: “Tới đây làm quen, đây là Lục Tập, cháu trai của ông, bằng tuổi cháu.”   Cuối cùng Khương Dư Miên cũng gặp thằng nhóc phá phách trong miệng ông Lục.   Lục Tập nằm dài trên ghế sô pha, áo phông rộng thùng thình vắt ngang hông, quần dài màu đen đeo dây xích trendy, điều khiến người khác chú ý nhất chính là một nhúm tóc đỏ trên đầu cậu.   Cậu bắt chéo chân giống một thiếu niên bất hảo.   Vừa quay đầu, ánh mắt ông cụ Lục nhìn cháu trai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Con bé tên là Khương Dư Miên, sau này sẽ ở lại nhà họ Lục.”   “Khương Dư Miên? Là ai?” Lục Tập vô cùng xa lạ với cái tên này, đứng phắt dậy.   Cậu chỉ ra ngoài đi du lịch một mùa hè, vậy mà trong nhà đã có thêm một đứa con gái?   Nghĩ đến thân thế của Khương Dư Miên, ông cụ Lục muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Miên Miên sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.”   “Miên Miên nhỏ hơn cháu, cháu phải chăm sóc con bé nhiều một chút.”   Khương Dư Miên sinh vào tháng Bảy, cô vừa qua mười tám tuổi, cô không tham gia thi Đại học nên chỉ có thể học lại thêm một năm.   Lục Tập lớn hơn Khương Dư Miên một tháng, nhưng cậu đi học muộn, học kỳ sau mới lên lớp mười hai.   Một người đi học muộn một người học lại, trùng hợp học chung một khối.   Lục Tập có tính tình xởi lởi, Khương Dư Miên lại im lặng ít nói, ông cụ Lục hi vọng hai người bọn họ có thể bổ sung cho nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Lục Tập khoanh tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Khương Dư Miên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.   Mời các bạn mượn đọc sách Thua Bởi Động Lòng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Câu Chuyện Ngày Xuân - Vương Thiển
Câu chuyện ngày xuân - Câu chuyện mang vẻ đẹp của tình người nở rộ trong những năm tháng khó khăn. Đây là tác phẩm đã lấy đi nước mắt của cả ba thế hệ 7X, 8X,9X. Tôi từng không hiểu tình yêu của những năm 70 sao có thể kiên trinh, thuần khiết đến thế. Cho đến khi đọc cuốn sách này, tôi thật sự xúc động.Vào những năm tháng ấy, tình yêu của họ không phải sự hiến dâng mà là kề vai sát cánh, chung sức chung lòng. Đây là tình yêu mà có lẽ giới trẻ chúng tôi ngày nay khó có thể hiểu được. Trong những năm tháng ấy, tình yêu không còn đúng với giai điệu của nó, tình yêu đã trở thành lý tưởng, nhiệt tình cách mạng. Đó là thứ tình yêu thuần khiết, không vụ lợi, là thứ tình yêu hy sinh vì nhau. Nhiều 8X, 9X có thể tự hỏi, liệu tình yêu như vậy có tồn tại trên đời. Không cần biết con đường phía trước còn bao nhiêu ghập ghềnh khúc khuỷu nhưng tôi biết câu chuyện mùa xuân của tôi và anh ấy vẫn còn tiếp tục... … Mặc Trì là con trai cả vị thị trưởng thành phố X. Trong cuộc Cách mạng văn hóa, anh bị Hồng vệ binh đánh đập, trói giam và vì không được chữa trị kịp thời, nên từ một thiếu niên 14 tuổi khỏe mạnh, anh đã trở thành một kẻ tàn phế, chân trái bị cưa cụt đến tận đùi, chân phải cũng không còn lành lặn, còn bị thêm bệnh viêm phổi và rất nhiều di chứng khác. Sau cuộc cách mạng văn hóa, cha mẹ Mặc Trì được khôi phục chức vụ. Lúc này anh đã 22 tuổi. Thương con trai mình, mẹ Mặc Trì – một cán bộ hội phụ nữ cấp cao đã quyết định nhờ người thân tìm cho Mặc Trì một cô gái nông thôn làm vợ. Chung Tư Tồn – cô gái nông thôn 16 tuổi đang học lớp 10 được mẹ Mặc Trì ngấm ngầm làm thủ tục kết hôn, đưa về nhà và trở thành vợ chính thức của anh. Mặc Trì không muốn một người tàn phế như mình làm lỡ dở cuộc đời một cô gái trẻnên ban đầu anh dùng mọi cách, từ lạnh nhạt đến quát mắng nhằm cố tình đuổi Tư Tồn đi. Nhưng Tư Tồn, cô gái nông thôn thật thà, do đã nhận lời người làm mai mối nên nhất quyết giữ lời hứa, muốn ở lại chăm sóc cho Mặc Trì suốt đời. Em gái Mặc Trì, Mặc Tĩnh Nhiên rất quý mến Tư Tồn nên đã nhanh chóng  trở thành người bạn thân thiết của cô. Tuy Tư Tồn là một cô gái nông thôn, nhưng lại được học hành, chỉ vì cha mẹ đồng ý gả cô cho nhà Mặc Trì nên Tư Tồn mới phải bỏ học. Là một cô gái thông minh, ham học, lại hết sức ngoan ngoãn nên chẳng bao lâu, Mặc Trì dần dần có tình cảm với cô. Cha mẹ Mặc Trì là quan chức cao cấp nên bận đi làm cả ngày, Tĩnh Nhiên cũng phải đi học, vì thế, đa số thời gian, trong nhà chỉ có Tư Tồn và Mặc Trì đều ở bên nhau. Mặc Trì tuy tàn phế, nhưng lại hết sức uyên bác, vì thế, anh dần dầndạy Tư Tồn rất nhiều tri thức, từ văn chương  thi phú tới đánh cờ, thưpháp. Tư Tồn trước nay vốn không hề chê bai hay để bụng việc Mặc Trì là mộtngười tàn phế, cũng không lấy việc phải hầu hạ anh suốt đời làm buồn phiền. Khiphát hiện ra Mặc Trì là một chàng trai học thức uyên bác, lại vô cùng dịu dàng,chu đáo, Tư Tồn cũng bắt đầu yêu thương Mặc Trì một cách chân thành. Sau cách mạng văn hóa, chính phủ Trung Quốc mở lại kỳ thi đại học. Tĩnh Nhiên thi vào Đại học Bắc Kinh, còn Tư Tồn,dưới sự động viên và giúp đỡ của Mặc Trì cũng thi vào Đại học Phương  Bắc.Tuy Mặc Trì rất tài giỏi, nhưng chỉ vì anh là một kẻ tàn phế nên không được dựthi, vì thế anh đặt hết hi vọng của mình lên vai Tư Tồn. Tư Tồn và Tĩnh Nhiênđều thi đỗ đại học, Tĩnh Nhiên lên Bắc Kinh, còn Tư Tồn vào nội trú của Đại học Phương Bắc. Mỗi tuần Tư Tồn và Mặc Trì chỉ được gặp nhau một lần. Thành tích học tập của Tư Tồn rất tốt, cô lại còn là một cô gái xinh đẹp, vì vậy trong thời gian học, có anh chàng tên Giang Thiên Nam theo đuổi cô, và vì cố tình hôn Tư Tồn, lại bị nhiều người nhìn thấy, nên Giang Thiên Nam đã khiến sự việc trở nên nghiêm trọng, khắp trường, lời đồn thổi bàn tán xôn xao. Mọi việc đến tai Mặc Trì, anh không hề tức giận mà còn hết sức bảo vệ Tư Tồn trước dư luận. Điều khiến Mặc Trì đau lòng nhất chính là bị Giang Thiên Nam hạ nhục, rằng một kẻ tàn phế cụt chân như anh, thì dù có là con thị trưởng, dù có tài hoa, dù có đẹp trai thì cũng không thể bảo vệ được Tư Tồn. Nhưng qua lần thử thách này, tình yêu của Tư Tồn và Mặc Trì càng trở nên thắm thiết, sâu đậm. Sau bốn năm lấy Mặc Trì, đúng lúc tình cảm của hai người đang vào lúc mặn nồng nhất thì có tin sét đánh: người cha đẻ của Tư Tồn tìm đến, đòi nhận cô sau 20 năm thất lạc. Cha đẻ của Tư Tồn tên LýThiệu Đường, là người con của gia đình trí thức Thượng Hải, vì cách mạng vănhóa mà nhà tan cửa nát, người vợ yêu qua đời khi sinh Tư Tồn. Ông không còn cách nào khác phải đưa Tư Tồn cho một nhà nông dân nuôi dưỡng, còn mình thì bỏ trốn sang Mỹ. Sau 20 năm ở Mỹ, ông đã có một sự nghiệp lớn, vào lúc Trung Quốc thay đổi chính sách, cải cách mở cửa, Lý Thiệu Đường quay về nước đầu tư, nhưngquan trọng hơn là tìm lại con gái. Khi biết con gái mình bị gia đình nông dân kia “bán” cho nhà Mặc Trì, lại nhìn thấy Mặc Trì là một kẻ tàn phế, ông rất tức giận và quyết tâm bắt hai người phải li hôn.  Lúc đó Tư Tồn đang có thai,nhưng chính Mặc Trì lại chưa chuẩn bị tinh thần để được làm cha, vì anh luôn canh cánh trong lòng việc mình chỉ là một kẻ tàn phế, chưa dám đối mặt với việc mình sẽ được làm cha, không muốn đứa con tương lai nhìn thấy bộ dạng tàn phế của mình. Lý Thiệu Đường là khách quý, là nhà đầu tư nước ngoài mang quốc tịchMỹ nên được thị ủy quan tâm, hơn nữa, chính vì gia đình Mặc Trì quả thực đã “mua” Tư Tồn nên quả thực đuối lý, đành thuận theo Lý Thiệu Đường bắt đôi vợ chồng trẻ phải li hôn. Trong một lần Lý Thiệu Đường và Mặc Trì cùng giằng co để giành Tư Tồn về phía mình, Tư Tồn đã bị ngã và sảy thai. Trong lúc chăm sóc Tư Tồn, Lý Thiệu Đường đột ngột bị xuất huyết não, gần như trở thành người thực vật. Và điều duy nhất khiến ông ổn định tinh thần là việc Tư Tồn và Mặc Trì li hôn để Tư Tồn theo ông về Mỹ chữa trị. Đôi vợ chồng trẻ không còn cách nàokhác, mẹ Mặc Trì cũng chỉ đành giấu hai người làm giấy li hôn cho họ. Đêm trước ngày tiễn Tư Tồn ra sân bay,  Mặc Trì lên cơn ốm nặng, không kịp đi tiễn cô. Tất cả thư từ Tư Tồn gửi từ Mỹ về đều bị mẹ Mặc Trì giữ lại, vì thế hai người mất liên lạc với nhau, và đều hiểu lầm rằng người kia không còn yêu mình nữa. Rốt cuộc tình cảm giữa hai người đi đến đâu, sau ngày gặp lại họ đã biến đổi thế nào? ***  Nếu ai đã trót yêu thích Gặp gỡ Vương Lịch Xuyên, mình nghĩ cũng sẽ có cảm tình với câu chuyện tình đẹp này. Mình đã có những cảm xúc tương tự như khi đọc Lịch Xuyên lúc đọc câu chuyện này. Mình nói thế không có nghĩa là chuyện này nhái chuyện kia đâu nhé, chỉ là vì 2 câu chuyện đều nói về một người con trai tàn tật nhưng tâm hồn đẹp đẽ và tình yêu của họ cũng thiêng liêng đẹp đẽ như vậy.  Ngay khi đọc văn án mình đã thấy rất có cảm tình với truyện này rồi. Không phải vì đây lại là một câu chuyện về một chàng mĩ nam tàn tật mà bởi vì đây là một câu chuyện về tình yêu của thế hệ cha mẹ chúng ta, một câu chuyện tình yêu về một chàng trai khiếm khuyết nhưng đã dùng tâm hồn mình soi sáng cuộc đời một cô gái thế nào. Mình luôn thích những câu chuyện tình yêu thiêng liêng vượt lên trên ý nghĩa của tình cảm nam nữ yêu hận thông thường. Nếu như tình yêu của Tiểu Thu luôn là ánh sáng cuối đường hầm dẫn dắt Lịch Xuyên vượt qua sinh tử thì tình yêu của Mặc Trì là ánh mặt trời chói lọi soi sáng, dẫn lối cuộc đời Tư Tồn. Nếu như tình yêu của Lịch Xuyên là báu vật, là tín ngưỡng của Tiểu Thu thì tình yêu của Tư Tồn chính là bóng râm, là dòng nước trong lành tưới mát cuộc đời vốn cằn cỗi của Mặc Trì. Mặc Trì và Tư Tồn, yêu nhau bằng thứ tình yêu thuần khiết như thế, thiêng liêng như thế, đẹp đẽ và cao cả như thế một cách tự nhiên và cảm động. Đó là một tình yêu làm tan chảy trái tim tất cả những người quen biết họ nhưng cũng k khiến họ thoát khỏi bi kịch chia ly.  Phân đoạn đầu về những năm tháng Tư Tồn được gả vào nhà họ Mặc và tình yêu nảy nở cùng với những nỗ lực để được Tư Tồn đi học ĐH của cả 2 vợ chồng thực sự rất hay, rất đẹp, rất lay động. MÌnh đọc từ tốn vì văn truyện đẹp, tâm lý nhân vật tinh tế. Có những đoạn mình còn đọc lại nữa. Khi Tư Tồn bị hiểu lầm ở trường đại học mình cũng đã cảm thấy bí bức, lo sợ y như nhân vật chứ k phải cảm giác bực bội, tức tối như hiểu lầm trong các câu chuyện khác. Mình cũng đã lo sợ chỉ vì chuyện này mà cả 2 sẽ phải chia xa nhau mất. Nhưng hóa ra họ vẫn vượt qua được. Chỉ khi đối diện với tình thân trong một tình huống trớ trêu cả 2 mới phải chia ly.  Nếu bạn đọc câu chuyện này, bạn nhất định sẽ rung động. Cái cách Mặc Trì quan tâm Tư Tồn cho dù anh có phải ngồi xe lăn, ốm yếu vì viêm phổi, viêm khớp thì anh vẫn là một vòng tay mạnh mẽ, sưởi ấm và bao bọc Tư Tồn bé nhỏ 16 tuổi. Mình tin bất kì một cô gái thuần khiết nào, khi đối diện với một chàng trai sâu sắc, bao dung, nho nhã và uyên bác đến thế, cho dù ko còn 1 chân hoặc thậm chí là liệt đi chăng nữa cũng sẽ muốn yêu thương anh, tôn sùng anh. Tình yêu của con gái vừa đơn thuần và lại vừa phức tạp. Đơn thuần ở chỗ cho dù anh có khiếm khuyết, thậm chí xấu xí, hay ko giàu có nhưng nếu anh bao dung cô ấy, làm cô ấy nể phục, chăm sóc cô ấy bằng tấm chân tình thì cô ấy sẽ trao cho anh tình yêu. Mình không nói ở đây việc Mặc Trì là con trai thị trưởng, cơm ko lo thiếu áo k lo đủ hay anh rất đẹp trai, tao nhã. Mình tin cho dù anh không giàu có, anh không đẹp trai, chỉ cần anh đối xử nâng niu với Tư Tồn như vậy, chỉ cần anh đem sự uyên bác, sâu sắc của mình soi sáng cho cuộc đời cô như vậy cũng đã đủ để cô yêu anh cả đời này. Anh nhà giàu anh đẹp trai chỉ là để cho fan girl chị em mình tự sướng thôi.  Một Mặc Trì luôn quan tâm cô từ những cái nhỏ nhất như cô sợ sấm sét, như áo cô mặc, như đồ cô ăn. Một Mặc Trì dù đau ốm vẫn dùng hết khả năng chắp cánh cho cô bay xa, cho cô được học hành đỗ đạt. Một Mặc Trì luôn bao dung mọi lỗi lầm của cô, sẵn sàng dang tay ôm cô vào lòng, cho cô 1 vòng tay bảo vệ, một bóng râm để trốn. Tình yêu này đối với Tư Tồn đã sớm trở thành chân lý, là định mệnh của cô rồi. Mặc Trì sớm đã trở thành 1 nửa linh hồn không thể tách rời của Tư Tồn. Với Mặc Trì, sự tồn tại của Tư Tồn cũng có ý nghĩa như vậy. Cô đã đến bên cuộc đời tưởng như đã không còn ánh sáng của Mặc Trì như thế. Ấm áp như ngọn lửa đêm đông mà dịu dàng mát lạnh như dòng suối mùa hè. Cô tôn sùng anh, bảo vệ anh, chăm sóc anh tận tụy. Cô cũng yêu thương anh, si mê anh, coi anh như mặt trời trong tim mình. Cả đời không rời xa tưởng như là lời hứa của cô sẽ chăm sóc anh suốt đời với Lưu Xuân Hồng nhưng thực ra đấy là lời hứa của cô với lòng mình, với tình yêu, với tín ngưỡng của mình.  Rất đẹp, rất cảm động, về tình yêu một thời của thế hệ cha mẹ chúng ta. Thật đấy? Tình yêu nảy nở giữa bao định kiến xã hội. Anh là người tàn tật, anh không được đi học đại học. Cô là cô gái nông thôn được mua về... Rồi còn bao nhiêu những nguyên tắc của 1 thời xã hội cũ cứng ngắc mà tình yêu của họ phải vượt qua...  Truyện không đi vào H kiểu thịt thà như các truyện khác nên mình rất thích. Những cảnh hôn hay cảnh H chỉ là tình tiết và cảm xúc nhân vật chứ k sống sượng, tràn ngập. Thấy bảo tác giả này còm viết truyện đam mỹ cơ, nhưng viết H thế này thì nhẹ nhàng và đẹp .Điểm này cả truyện Lịch Xuyên và truyện này đều là yếu tố làm mình thích. Nhưng mà đảm bảo nếu có cảnh nam nữ chính hôn nhau hay thân mật sẽ làm cho bạn thấy thót tim, hồi hộp.  Có 1 số điểm mình không thích trong truyện, làm nó đi vào lối mòn. Không đáng kể lắm nhưng đã có sạn thì cũng phải kể ra. Thứ 1 là chi tiết sảy thai, không cần thiết 1 chút nào. Trong giai đoạn căng thẳng mối quan giữa Tư Tồn, Mặc Trì và bố ruột của cô thì chi tiết cô có thai rồi lại sảy mất mình thấy chẳng có ý nghĩa gì đáng kể, hơi bị cẩu huyết và thừa thãi. Thà rằng có có thai và sẽ sinh đứa bé đã đành. Ngoài ra tình tiết bố mẹ đẻ bố mẹ nuôi mình thấy cũng hơi cũ. Nhưng ngẫm ra phải là tình tiết kiểu đấy mới chia cách được 2 người. Tư Tồn không thể chọn lựa giữa 1 nửa linh hồn mình và người cha ruột bán thân bất toại. Mặc Trì phải lựa chọn giúp cô, lựa chọn đau đớn, lựa chọn chia xa không biết đến ngày gặp lại. Mình khá thích chi tiết sau khi Tư Tồn đi Mặc Trì 1 mình lập nghiệp nơi đất khách. Giá mà tác giả đi chi tiết hơn vào quá trình lập nghiệp của Mặc Trì theo kiểu có câu chuyện, có khó khăn có gút thắt thay vì như kiểu liệt kê quá trình đi lên thành đạt của Mặc Trì thì tốt hơn. Như thế truyện sẽ dài hơn nhưng mình cảm thấy sẽ hay hơn. Tương tự như thế, giá mà tác giả đi sâu vào tả cuộc sống của tư tồn nơi đất khách quê người, nơi cô dùng tình yêu và sự soi sáng của Mặc Trì để phấn đấu học tập, giành lại lòng tin của cổ đông và chăm sóc ba mình thế nào thì hay hơn. Như thế giây phút gặp lại độc giả sẽ cảm thấy mong chờ và đáng giá hơn nữa. Khoảng 1/4 đoạn cuối của phần 2 câu chuyện hơi đuối, đọc hơi giống các truyện ngôn tình thông thường, cứ như k liên quan đến đoạn đầu tiên ấy vì đoạn đầu quá hay. 1 chút xíu sạn vậy thôi, truyện HE, không thì đau tim chết mất.  Đây là 1 trong số ít những truyện mình sẽ đọc lại lần 2, lần 3 nếu có thời gian. Mình đọc khá nhiều ngôn tình rồi, mấy chục quyển nhưng mà truyện khiến mình đọc 2 lần thì chỉ có khoảng 5-6 truyện thôi.   Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Ngày Xuân của tác giả Vương Thiển.
Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp)
Mình công nhận lời tác giả là đúng, đọc truyện này không cần mang theo não, nhất là cái logic xác ướp nghìn năm trước phải là tóc dài nó không có tồn tại đâu. Đây là một truyện với cốt truyện hơi hơi lạ, ừm mà thật ra đối với mình nó rất lạ rồi.  Nữ chính Ninh Mật Đường cùng bạn đi tham quan một ngôi mộ cổ vừa được phát hiện, cô lỡ đứt tay để máu mình chạm vào một chiếc áo bào trong quan tài và rồi một tối mưa sa bão táp cái xác ướp quấn đầy vải trắng đó đứng sừng sững cạnh chân giường cô. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nữ chính sợ ngất cmnl. Sáng dậy Ninh Mật Đường còn nghĩ mình nằm mơ, cho đến khi đi ra khỏi phòng vẫn thấy cái xác ướp quấn băng trắng đó đang ở trong nhà mình, băng vải trên người vẫn ướt do tối qua “nó” tự lẻn đi khỏi khu nghiên cứu khảo cổ thì bị mắc mưa :v  Đằng sau lớp vải quấn kia là một anh chàng đẹp trai cao to tám múi, chính là nam chính xác ướp Mạc Hoài của chúng ta, nam chính đã lên sàn một cách đáng sợ như vậy đấy.  Mạc Hoài là một cái xác ướp có vẻ giàu có, khi khai quật mộ anh là cả một khung cảnh chói lóa bởi bạch ngọc, bởi trận pháp hồi sinh tùy táng 111 người. Nhưng Mạc Hoài tỉnh lại sau hơn nghìn năm và không nhớ gì cả. Anh chỉ biết đi theo Ninh Mật Đường vì mùi máu của cô, đó là một sự ràng buộc. Sau đó Mạc Hoài bám dính lấy Ninh Mật Đường cầu thu dưỡng cầu chở che cầu yêu thương. Ninh Mật Đường là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung văn, hơn hết cô là một nhà văn mạng nổi tiếng, thành công trong việc xuất bản sách và cả bản quyền phim. Đặc biệt, cô có thể ngửi được mùi vị không bình thường, mùi vị đó cho cô biết người đối diện có bình an, sắp gặp nguy hiểm hay sắp tử vong. Ninh Mật Đường với tính cách không tranh đoạt, không so đo, tính cách khá trầm tĩnh và chững chạc.  Sau khi Ninh Mật Đường tìm mọi cách mà không “bỏ rơi” được Mạc Hoài, cô đành chấp nhận phải ở cùng anh ta. Ban đầu Ninh Mật Đường vẫn còn rất bài xích bởi vì Mạc Hoài đẹp thì có đẹp, hiền thì có hiền, lại hay bán manh tỏ ra ủy khuất, nhưng việc giữ một cái xác ướp sống lại trong nhà cũng rất thách thức thần kinh đó nha.  Nhưng dần dần Ninh Mật Đường lại bị sự ngây ngô quan tâm của Mạc Hoài làm cảm động và sa chân vào lưới tình ngọt ngào mà Mạc Hoài giăng ra – cách tán tỉnh do anh học từ tivi ra ạ :v Nên phải công nhận với mấy nam chính “không bình thường” kiểu này thì tivi là cả kho tàng kiến thức. Khi tình cảm hai người đang êm đẹp sến súa ngọt ngào ngược chết biết bao nhiêu F.A thì đùng một cái, Mạc Hoài có lại ký ức. Mạc Hoài vốn nghìn năm trước là một đế vương, với đế vương thì không nên có điểm yếu mà anh thấy Ninh Mật Đường chính là điểm yếu của mình nên đòi chia tay dọn nhà đi.  Người ta nói “quân vô hí ngôn”, nhưng Mạc Hoài lại tự vả mặt mình một phát vang dội khi chính anh chỉ vài hôm sau lại chạy theo Ninh Mật Đường cầu cô đừng bỏ rơi anh.  Dù có nhớ lại thì Mạc Hoài vẫn là Mạc Hoài, bản tính thích bán manh ủy khuất hay ghen tuông làm nũng cầu hôn hôn sờ sờ vẫn không thay đổi. Sở thích không mặc quần áo thích khoe thân với Ninh Mật Đường vẫn không thay đổi. Chỉ là sau khi nhớ lại thì bớt đi một xíu ngây ngô mà thôi.  Sau khi đọc xong mình cực thích tính cách nam chính vì anh ấy chính là muối của truyện mà: Mạc Hoài có đặc tính đặc trưng của nam chính trung khuyển thê nô, đội Ninh Mật Đường lên đầu và cực bám người. Mạc Hoài là xứng với câu “cao thủ không bằng tranh thủ”, là một thanh niên biết tranh thủ cơ hội. Mạc Hoài không thích mặc quần áo, Mạc Hoài thích khoe thân cho Ninh Mật Đường xem, hạnh phúc khi được Ninh Mật Đường sờ sờ, dù cô không muốn xem đâu. Mạc Hoài nói trừ anh ra tất cả đàn ông đều là người xấu, không ai tốt bằng anh đâu. Mạc Hoài nói với Ninh Mật Đường đừng ghét bỏ anh, em “ghét” anh cũng được nhưng đừng “bỏ” anh. Mạc Hoài thích ngược đám FA bằng cách khoe ân ái trắng trợn. Mạc Hoài sau khi có lại ký ức hay xưng “trẫm”, nhưng “trẫm” khi xưa hậu cung không một bóng hồng, nay sống lại triều đại cũng mất, nghèo túng.  Tóm lại là Mạc Hoài cực cực đáng yêu. Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp) của tác giả Mỹ Nhân Vô Sương.
Bạo Quân - Phong Lộng
Từ sau Ràng buộc cùng Diệp gia, ta đã thề là sẽ không chơi “cảm giác mạnh” nữa. Ngược tâm tim sẽ đau thắt cho vài cái, khóc 1 đêm liền xong nhưng ngược thân sẽ tàn phá giấc mộng yên bình của ta không chỉ 1 đêm, thành nỗi ám ảnh lâu dài. Thề????? Nhưng… xin lỗi chứ … lại cmn lọt hố :v   Âu cũng là thân bất do kỷ La lối thế thôi chứ lại chả thích Đam này bỏ mợ :3   Cổ Sách “ Ta là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay!” Bạn Cổ Sách chuẩn công bá đạo trên từng hạt gạo. Bạn 1 bụng cuồng chiếm hữu nhưng không bạo quân nửa vời kiểu mấy anh đe dọa thì to miệng lắm nhưng khi thụ nhăn mặt kêu 1 tiếng là liền hì hì buông tay kiếm trò ôn nhu dụ dỗ. Cổ Sách không cần ôn nhu. Bạn ấy sẽ hành cho đến khi gấu con chịu nghe lời mới thôi. Nghe lời rồi sẽ cưng tới bến. Cưng chứ không phải hạ mình làm thê nô. Đó là cái bá đạo ta thích ở Cổ Sách. Đỗ Vân Hiên – bạn là chuẩn thụ kiên cường, bất khuất, dù sống dù chết bạn vẫn vững vàng không chịu cúi đầu … cái lông ấy. Nghĩ lại đi, bị 1 tinh anh xã hội đen, lực kéo dài vô tận hành hạ từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới đêm thì rạng sáng cũng phải để người ta đầu hàng mà thở chứ. Cuộc đời giống như cưỡng bức ấy, nếu không chống cự được thì cách tốt nhất là dang chân ra mà hưởng thụ :3 và bạn gấu con Hiên Hiên nhà chúng ta rất thức thời mà hưởng thụ. Bạn không phải thánh mẫu vô sỉ giống như Mã Phu ( Mã Phu ) cũng không ngoan cố khiến người ta muốn phun 1 búng máu vô mặt giống như Dịch Thủy ( Nam nô ). Túm lại rất chi nà hài nòng với bạn gấu con Hiên Hiên a  Bạo quân – hiện đại, hắc bang, huynh đệ niên thượng, cường thủ hào đoạt, HE. Không hề ngược tâm nhưng không hề hường phấn, ngược thân nhẹ, không hề SM nhưng vẫn mở rộng kiến thức về SM cho độc giả :p Bá đạo, đáng yêu và đáng đọc ” Văn án: Cổ Sách, tản ra quang mang tà mị của đế vương bóng đêm, tượng trưng cho vương tử ngự đen cuồng dã hấp dẫn. Nhưng là, trong mắt Đỗ Vân Hiên cao ngạo lạnh lùng, Cổ Sách chỉ là một ——bạo quân! Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó , là cái bẫy tà ác, uy hiếp, xâm phạm, đe dọa, giám thị… Đối với người duy nhất mà mình nhận định kia, Cổ Sách không để ý thủ đoạn, hắn chỉ cần, chặt chẽ ôm vào trong ngực sẽ không cho phép rời đi. “Cút ngay!” “Tôi là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay?” Khi đế vương độc tài bá đạo bóng đêm, gặp gỡ nhà thiết kế châu báu tài hoa hơn người Khi nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được, tìm về gấu con đáng yêu đã từng mất đi. Bạo quân dùng đủ loại hành vi, ý nghĩa đến tột cùng…” *** Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết. Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức. Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!” Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều. Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân của tác giả Phong Lộng.
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Hạ Vũ
Tiểu nương tử của hắn, có chút kiều, mang điểm khờ, bảo hắn có thể nào không yêu? Đại trượng phu của nàng, có chút lãnh, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào không yêu? Lạc Hình Thiên, Cao ngất to lớn thân hình, lãnh ngạnh cao ngạo khí thế, Là nam nhân quyền thế khuynh thiên tại Ô Thác vương triều Nữ nhân vì hắn nhiều như sao trên trời, Hắn, chưa bao giờ vì ai dừng chân lưu lại, Thẳng đến nữ tử kêu Cảnh Nhan Ca xuất hiện. Năm năm trước vội vàng thoáng nhìn, năm năm sau gặp nhau, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của hắn. Cho nên, Hắn cường hãn đối đã quên chính mình là ai Cảnh Nhan Ca dối xưng, Hắn là trượng phu của nàng, Người của nàng, lòng của nàng nên là hắn độc chiếm. Này đây, Hắn cưỡng cầu nàng trên giường hầu hạ, bách nàng một đêm lại một đêm lấy lòng hắn, Cho dù lý do giữ lấy nàng chỉ là nói dối, Khả nàng trên giường yêu kiều giáo hắn muốn ngừng mà không được, ôn nhu thân hình càng dạy hắn tình dục khó nhịn. Ai biết, Lời nói dối bị vạch trần, ôn thuần tiểu nương tử của hắn lại phản kháng, Chính là, Sớm ái mộ cho nàng, Lạc Hình Thiên cũng không khẳng buông tay, Giữ lấy người nàng,  vì nàng thảo niềm vui, Mặc kệ nàng Cảnh Nhan Ca muốn hay không muốn nam nhân là hắn, Hắn đời này chỉ nhận thức nàng này một nữ nhân, Bởi vì đối nàng yêu, sớm không thể tự kềm chế. *** Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ. Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra. Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu. Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn. Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương. Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn. Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.  ... Mời các bạn đón đọc Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân của tác giả Hạ Vũ.