Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quái Đàm - Chuyện Yêu Quái Và Dị Trùng Nhật Bản

Ở Nhật, kem đá, cá vàng, chuông gió, pháo hoa và lễ hội các xứ là những thứ có tính đặc trưng của mùa hè, đem mát lành và thơ mộng đến làm dịu không khí oi nồng. Nhưng ngoài những thứ nghe rất tao nhã ấy ra, Nhật Bản còn một cách làm mát truyền thống, đó là truyện ma quái. Truyện ma quái được lồng vào rất nhiều hình thức sinh hoạt hè, như kịch kabuki, tấu nói rakugo, trò chơi gọi ma bách vật ngữ. Và đơn giản nhất, là ngồi quây quần với nhau, mỗi người kể một câu chuyện thật rùng rợn, sao cho sống lưng lạnh toát, mồ hôi dầm dề, cứ tự làm mát như thế đến khuya, tiết trời dịu đi là có thể ngủ được. Ma quái ở Nhật không chỉ có linh hồn người chết, mà còn đồ vật-thực vật-hiện tượng tự nhiên thành tinh, lảng vảng ở nhân gian với tâm tư mục đích vô cùng đa dạng, bày ra những trò rất đỗi ly kì. Tất cả những truyện như thế được xếp vào một thể loại, gọi là QUÁI ĐÀM (chuyện về ma quái hoặc sự lạ). Nhờ những hoạt động mùa hè ấy, và nhờ cả những bản chép tay quý báu của các tác giả dân gian, kho tàng quái đàm Nhật Bản được lặng lẽ lưu truyền qua nhiều thế hệ. Nhưng cũng trong rất nhiều thế hệ, chúng chỉ đi loanh quanh ở các thành trấn thôn làng trên đảo quốc này. Phải bước sang thế kỉ 20, kho tàng ấy mới lần đầu phát sáng ra ngoài biên giới, rọi sang châu Âu châu Mỹ, nhờ công sức của một tác giả phương Tây là Lafcadio Hearn. Ông đã lắng nghe bao truyện xưa tích cũ trên khắp đất Nhật, chắt lọc những điển lạ lùng nổi tiếng nhất và tiến hành nhuận sắc, tái hiện trên giấy bằng những kiến giải và cảm xúc của mình, để tạo ra một tác phẩm rồi đây sẽ trở thành nguồn mạch cho thể loại quái đàm cận đại Nhật Bản. Tác phẩm đó là QUÁI ĐÀM ~ Chuyện yêu quái và dị trùng Nhật Bản, triệu hồi những yêu quái nổi tiếng như quỷ ăn thịt người, yêu quái cổ dài, vô diện, nàng tuyết… tập hợp những điển tích lạ như uyên ương, Hoichi cụt tai, giấc mơ hóa kiến, kèm một bản ballad dịu dàng hoài niệm về cổ tích phương Tây, cuối cùng là ba tùy bút về thế giới côn trùng, trong đó khéo léo đan cài nhiều cảm nhận về hội họa, âm nhạc, tôn giáo, tiến hóa sinh vật và triết học. Từ sau QUÁI ĐÀM của Hearn, ma mãnh chúng nó không chịu ở yên đồng sâu nước đọng, mà chuyển về làm ma đô thị, ma trường học… không chỉ trườn bò trên câu chữ, mà vươn lên phim ảnh, kịch nghệ, diễn xướng, bò ra cả màn hình, cuối cùng biến thành một thứ văn hóa kinh dị riêng. Tác phẩm này cũng đã được chuyển thể thành phim, thành nguồn tham chiếu không thể thiếu khi cần tìm hiểu về yêu ma xứ Phù Tang. QUÁI ĐÀM ~ Chuyện yêu quái và dị trùng Nhật Bản của Lafcadio Hearn  nằm trong tủ sách kinh điển của IPM, sẽ có dạng bìa cứng ở lần đầu phát hành và bìa mềm từ lần thứ hai trở đi. *** Có lẽ "Quái đàm" không phải món ngon dành cho kẻ vội vàng, vì nó đúng như đầu đề "Quái đàm" - đàm luận về quái, hay câu "Chuyên yêu quái và dị trùng Nhật Bản". Cuốn sách chia ra làm hai phần, 17 truyện đầu tiên về yêu quái, 3 chương cuối về dị trùng. Những câu chuyện ngắn, ghi chép gãy gọn, nếu đọc nhanh sẽ khó đọng lại gì. Thực lòng rất khó đánh giá "Quái đàm" có phải một cuốn sách hay hay không, nếu mê kinh dị, thì cuốn sách không quá hấp dẫn, những câu chuyện khá ngắn, nội dung đơn giản. Nhưng nếu muốn tìm hiểu về văn hóa, những câu chuyện kỳ bí của Nhật, thì đây có thể là một cuốn sách hay đáng đọc. "Quái đàm" có phần hơi giống Truyền kỳ mạn lục, đều là những ghi chép những truyện kỳ bí trong dân gian, so ra, nếu Quái đàm nhỉnh hơn Truyền kỳ mạn lục ở những câu chuyện có đầu có kết hơn, cũng có phần dễ hiểu hơn, cũng có những lời bình, trích dẫn của tác giả ở phần dị trùng. Không chỉ trong mắt người phương Tây mà thực ra người phương Đông cũng cảm thấy nền văn hóa của mình rất kỳ bí. Nhưng nhìn chung, dù có khác ở vài điểm, nhưng nếu đặt lên bàn cân thì những câu chuyện truyền miệng từ xa xưa đều có rất nhiều điểm giống nhau. Cuốn Quái đàm này cũng có ghi chép lại một số truyện, có liên quan tới văn hóa Trung Hoa. Bản in lần đầu của "Quái đàm" có bìa cứng và áo, bìa cứng bên trong khá đẹp, có điều cảm giác giấy hơi mỏng, và cuốn sách này cũng chỉ dày gần 200 trang, đọc chút là hết. Điểm: 7.5/10 *** Review sách Quái Đàm Lafcadio Hearn để hiểu thêm về dòng chảy văn hóa Nhật Bản. Quái Đàm là một tác phẩm văn học đặc biệt, tạo nên từ sự cống hiến và sự tổng hợp của tác giả Lafcadio Hearn, một người mê mẩn văn hóa truyền thống Nhật Bản đến mức kết hôn với một phụ nữ Nhật, nhập quốc tịch vào đất nước này và có tên Nhật riêng là Koizumi Yakumo. Nội dung của truyện Quái Đàm tập trung vào những câu chuyện cổ truyền về yêu ma quỷ quái đã tồn tại từ thời cổ đại trong dân gian Nhật Bản. Tập truyện được chia thành hai phần: phần Yêu quái và phần Dị trùng. Với tác phẩm Quái Đàm, Lafcadio Hearn đã đưa độc giả vào một thế giới đa sắc, đa màu sắc của những câu chuyện kỳ ảo đậm đà truyền thống Nhật Bản. Truyện đưa chúng ta vào những hình ảnh về yêu quái, hiện tượng và con người mà chúng ta thường nghe được nhưng không phải ai cũng hiểu rõ về sự tồn tại và hoạt động của những yêu quái đó. Chẳng hạn như những câu chuyện về loài hoa anh đào, biểu tượng của Nhật Bản, và lòng kiên cường của người Nhật trong hình tượng việc hi sinh của một bà vú để cứu người con gái trẻ, hoặc hình bóng của một người đàn ông sẵn lòng đánh đổi cuộc sống của mình để bảo vệ sinh mệnh của loài hoa. Đó là những câu chuyện đáng sợ về con lửng có thể biến hình thành người nhưng thiếu hoàn toàn ngũ quan, hoặc về những yêu quái cổ dài dụ dỗ con người và ăn thịt. Còn có câu chuyện về Yuki, một nàng tuyết mang trong lòng tình yêu và hận thù, hay về Aoyagi, một cô gái liễu đầy tình yêu đối với một samurai tài ba… Quái Đàm – Truyện yêu ma quỷ quái lưu truyền trong dân gian nước Nhật Giới thiệu tác giả Quái Đàm – Lafcadio Hearn Lafcadio Hearn (1850-1904) là nhà báo và nhà văn gốc Hy Lạp, đã dành nhiều năm nghiên cứu về những câu chuyện yêu ma vô cùng hấp dẫn của Nhật Bản và cho ra đời tác phẩm Quái đàm. Lafcadio Hearn đã thay đổi tên thành Koizumi Yakumo sau khi cưới vợ là một người phụ nữ Nhật Bản và nhập quốc tịch vào Nhật Bản. Hearn có một cuộc đời đa sắc, đa văn hóa. Ông lớn lên ở Ireland và sau đó di cư sang Mỹ. Sau khi làm việc như một nhà báo tại Mỹ, ông đã có cơ hội du học và làm việc ở Nhật Bản từ năm 1890. Tại Nhật, Hearn đã phát triển sự đam mê với văn hóa truyền thống và thần thoại Nhật Bản. Ông đã tìm hiểu và sưu tầm rất nhiều câu chuyện cổ truyền, truyền thuyết và truyện dân gian Nhật Bản. Công lao lớn nhất của tác giả Quái Đàm Lafcadio Hearn là viết và dịch nhiều tác phẩm văn học về Nhật Bản, giúp đưa văn hóa Nhật Bản đến với công chúng quốc tế. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là “Kwaidan: Stories and Studies of Strange Things” (Quái Đàm – Chuyện Yêu Quái Và Dị Trùng Nhật Bản), xuất bản năm 1903. Lafcadio Hearn đã đóng góp quan trọng vào việc giới thiệu và khám phá văn hóa Nhật Bản đến với thế giới phương Tây. Ông đã tạo nên sự kết hợp độc đáo giữa tư duy phương Tây và truyền thống phương Đông trong những tác phẩm của mình, và trở thành một trong những tác giả tiên phong trong việc khám phá và phân tích văn hóa Nhật Bản. Sách Quái Đàm và chuyện Yêu Quái Dị Trùng Nhật Bản Là tác phẩm kết tinh từ công sức sưu tầm, tập hợp, nhuận sắc của tác giả Lafcadio Hearn, một người yêu văn hóa cổ truyền Nhật Bản vô ngần. Bao chứa trong Quái Đàm chính là mạch nguồn những câu chuyện cổ liêu trai về yêu ma quỷ quái lưu truyền trong dân gian nước Nhật từ cổ chí kim. Tập truyện được chia ra làm hai phần: phần Yêu quái và phần Dị trùng. Có thể nói sách hay Quái Đàm là “Liêu Trai Chí Dị” phiên bản Nhật. Tuy nhiên, Liêu Trai Chí Dị của tác giả Bồ Tùng Linh xoay quanh nhiều về những câu chuyện tình nam nữ, người âm kẻ dương cách trở với những pha 18+ dày đặt đến kì cục, thì Quái Đàm chỉ đơn thuần là sưu tầm lại những câu chuyện về yêu quái và dị trùng ở khắp nơi trên đất nước Nhật Bản mà tác giả đã gom nhặt từ những người địa phương. Mặc dù cuốn này khá ít truyện nhưng phần nào khiến đọc giả hiểu thêm 1 chút về truyện yêu quái và dị trùng trong văn hóa Nhật Bản. Ở Nhật, truyện ma quái được lồng vào rất nhiều hình thức sinh hoạt hè, như kịch kabuki, tấu nói rakugo, trò chơi gọi ma bách vật ngữ. Và đơn giản nhất, là ngồi quây quần với nhau, mỗi người kể một câu chuyện thật rùng rợn, sao cho sống lưng lạnh toát, mồ hôi dầm dề, cứ tự làm mát như thế đến khuya, tiết trời dịu đi. Ma quái ở Nhật không chỉ có linh hồn người chết, mà còn đồ vật-thực vật-hiện tượng tự nhiên thành tinh, lảng vảng ở nhân gian với tâm tư mục đích vô cùng đa dạng, bày ra những trò rất đỗi ly kì. Nhờ những hoạt động mùa hè ấy, và nhờ cả những bản chép tay quý báu của các tác giả dân gian, kho tàng quái đàm Nhật Bản được lặng lẽ lưu truyền qua nhiều thế hệ. Nhưng cũng trong rất nhiều thế hệ, chúng chỉ đi loanh quanh ở các thành trấn thôn làng trên đảo quốc này. Phần Quái Đàm – Yêu Quái gần với thể ghi chép một cách chân thực các câu chuyện được truyền miệng còn phần Quái Đàm – Dị Trùng ghi chép các tích truyện xưa chỉ là yếu tố phụ trợ cho những bình luận, triết lý, chiêm nghiệm của riêng tác giả. Vì thế, chất Nhật cổ xưa, liêu trai huyễn ảo vừa thể hiện ở không gian cổ tích, huyền thoại vừa thể hiện ở cách nhìn nhận của con người vào sâu lớp trầm tích văn hóa dân gian. Đặc biệt, bản thân Lafcadio Hearn còn có sự sáng tạo huyền thoại cho riêng bản thân trong chính tác phẩm ông sưu tầm, biện giải ở truyện Hoa hướng dương. Đọc review sách Quái Đàm sẽ biết đây không chỉ là sự ghi chép một cách giản đơn tất cả những gì Lafcadio Hearn sưu tầm được trong dân gian. Ở tác phẩm này có sự gia công, gọt giũa, nhuận sắc viên ngọc thô từ những câu chuyện liêu trai truyền miệng. Để từ đấy, tạo lên một tập truyện vừa mang âm hưởng cổ xưa, cũng vừa mang nét hiện đại đương thời “tác phẩm dung hòa được hình thức hiện đại với chất liệu cổ điển, chan chứa mỹ cảm Đông – Tây, vừa có giá trị thưởng thức vừa có giá trị kiến thức”. Cũng bởi vậy, Quái đàm không chỉ là tập hợp những câu chuyện dân gian về một thời đã qua, do những con người vô danh kể lại mà còn là câu chuyện hôm nay, trong trục thời gian vẫn đang tiếp diễn. Truyện Quái đàm và dòng chảy văn hóa Nhật Bản Quái Đàm là tập hợp những truyện kỳ ảo về yêu ma và dị trùng. Nhưng sâu trong tác phẩm ấy là dòng chảy lịch sử cũng như đời sống, tâm thức con người Nhật Bản qua các thời kỳ. Và chính yếu tố lịch sử cùng yếu tố con người càng làm đậm sâu thêm tính đặc trưng riêng biệt cho mỗi câu chuyện xuất hiện trên trang sách. Đó là truyện về thời loạn Jisho – Juei với cuộc chiến giữa hai gia tộc Genji và Heike cùng những hệ lụy cuộc chiến đó gây ra với đời sống con người Nhật Bản dẫu chiến trận có kết thúc. Đó là thời loạn Eikyo đã xuất hiện một vị samurai kiệt xuất Isogai làm việc cho gia tộc Kikuji. Sau khi gia tộc sụp đổ, Isogai trở thành một vị sư mang dòng máu ngang tàng, kiên cường của người samurai năm nào. Hay đó là thời Bummei (1469 – 1486) đã diễn ra mối tình cảm động giữa người samurai trẻ tuổi Tomotada với nàng liễu Aoyagi khiến lãnh chúa cũng phải cảm động mà tác thành cho hai người… Từ những câu chuyện kỳ ảo về yêu ma và dị trùng đó, người xưa đã gián tiếp phê phán những cuộc chiến tranh phong kiến đẫm máu. Mặc dù chiến tranh đã xa xôi, nhưng hồn ma của quá khứ vẫn tiếp tục tồn tại và ảnh hưởng đến cuộc sống người dân, bất kể thời đại hay mức độ chúng ta “không nghe, không thấy”. Các câu chuyện cũng vẽ lên hình ảnh của con người Nhật Bản, sống đắm mình trong lịch sử với ý chí, nghị lực và tình thương, theo nguyên tắc “đạo” đã được ghi dấu mãi mãi. Ví dụ như câu chuyện về chàng mù Hoichi, tài năng và bất hạnh, nhưng dù bị yêu quái cắt mất đôi tai, anh ta vẫn quyết không than khóc. Có cả những samurai và những người theo đạo võ sĩ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì người khác. Có những đôi vợ chồng trung thành, vượt qua ranh giới và định kiến để tìm kiếm hạnh phúc hoặc giữ trọn vẹn tình yêu của họ. Đồng thời, thông qua Quái đàm, độc giả cũng có thể hiểu sâu hơn về phong tục, tập quán và đời sống của người Nhật trong lịch sử. Nơi đó có truyền thống kể chuyện kèm theo nhạc đàn biwa, lễ nghi đối với người đã khuất hoặc nguyện vọng của người sống tới kiếp sau. Tất cả này tạo nên một Quái đàm, đúng như nhận định: “Không chỉ chứa đựng tinh túy của văn học dân gian, Quái đàm còn phác họa diện mạo lịch sử Nhật Bản thông qua một số sự kiện và nhân vật đáng chú ý.” Hay nói cách khác, Quái đàm như một mảnh ghép chứa đựng những dấu vết quá khứ của đất nước Nhật. Thật vậy, qua tác phẩm Quái đàm, Lafcadio Hearn đã đưa độc giả từ một quốc gia khác, sống trong một nền văn hóa khác, đến một thế giới phong phú, đa dạng của truyền thuyết kỳ ảo đậm chất truyền thống của Nhật Bản. Những hình ảnh yêu quái, hiện tượng, con người mà chúng ta thường nghe kể, nhưng không phải ai cũng hiểu rõ về tính cách và hoạt động của những yêu quái đó. Đó là các câu chuyện về hoa anh đào, biểu tượng của Nhật Bản, về lòng kiên cường của con người Nhật trong hình tượng bà vú hy sinh để cứu người con gái trẻ hoặc người đàn ông sẵn sàng đánh đổi mạng sống để bảo vệ hoa anh đào. Đó là những câu chuyện đáng sợ về con lửng biến hình thành người nhưng không có mắt, mũi, miệng hoặc về những yêu quái dài có khả năng lừa dối và ăn thịt con người. Đó là câu chuyện về Yuki, nàng tuyết mang lòng yêu hận, hay chuyện Aoyagi, nàng liễu đầy tình yêu với samurai tài ba. Phải đến thế kỷ 20, những kho tàng đó mới được khám phá bên ngoài biên giới, lan rộng đến châu Âu và châu Mỹ, nhờ Lafcadio Hearn, một tác giả phương Tây. Ông lắng nghe những truyền thuyết cổ xưa trên khắp Nhật Bản, chọn lọc những câu chuyện nổi tiếng nhất và tái hiện chúng trên trang giấy bằng những giải thích và cảm xúc của mình, tạo ra một tác phẩm sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho thể loại quái đàm hiện đại của Nhật Bản. Kết luận review truyện Quái Đàm Như đã đề cập, Quái Đàm không chỉ đơn thuần là một sưu tập ghi chép của Lafcadio Hearn về những câu chuyện dân gian. Trong tác phẩm này, có sự khéo léo, chỉnh sửa và tinh tế để tạo nên một tập truyện kết hợp giữa sự cổ xưa và cái mới, kết hợp hài hòa hình thức hiện đại với tinh thần cổ điển. Tác phẩm này mang trong mình sự kết hợp của cảm nhận Đông – Tây, mang đến giá trị vừa về mặt thẩm mỹ vừa về mặt kiến thức. Quái Đàm – Lafcadio Hearn không chỉ đơn thuần là một tập hợp các câu chuyện dân gian về quá khứ, kể lại bởi những người vô danh, mà còn là một câu chuyện ngày nay, trong bối cảnh thời gian vẫn đang diễn ra. Mọi sự tinh tế và tạo hình trong tác phẩm này đã biến Quái Đàm trở thành một tác phẩm vừa dành cho hiện tại và cả tương lai. Bởi vì con người, bất kể sống ở thời đại nào, đều cần một nguyên tắc để không bị lạc lối, và cần trân trọng tình yêu và ý nghĩa trong cuộc sống, bởi cuối cùng, phú quý và vinh hoa chỉ là những giấc mộng thoáng qua. Và xã hội, cộng đồng loài người luôn tiến bộ để đạt đến sự hoàn thiện, cả về tổ chức và đạo đức cá nhân. Quái Đàm kể về những yêu ma nhưng nó cũng kể về con người như thế. Mời các bạn mượn đọc sách Quái Đàm - Chuyện Yêu Quái Và Dị Trùng Nhật Bản của tác giả Lafcadio Hearn & Khánh Linh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghiệp Chướng
“ Trong cuộc sống chúng ta thường nghe đến cái “ Nghiệp “ mà mỗi người phải gánh. Nghiệp của kiếp trước chưa trả hết thì kiếp sau phải trả. Đôi khi “ Nghiệp” được hình thành ngay trong cuộc sống hiện tại, những lầm lỗi gây ra trong một gia đình sẽ bị báo ứng vào con cái, anh chị em, người thân của họ với mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nói đơn giản “ Nghiệp “ chính là khi bạn mắc lỗi và tai ương sẽ giáng xuống đầu chính những người thân của bạn. Con người sống thường không biết, không chú ý hoặc không quan tâm đến cái “ Nghiệp “ của mình. Họ sống ích kỷ, sống chỉ biết bản thân và họ quên mất một điều : Cho dù họ có chết đi thì “ Nghiệp “ vẫn còn. Không chỉ thế, nếu gây Nghiệp Chướng quá nặng thì hậu quả sẽ không phải chỉ một người gánh chịu mà còn là rất nhiều người và đáng sợ hơn nó sẽ còn kéo dài cho đến nhiều đời kế tiếp. “ Đó là những lời nói của anh Huấn nói với tôi trong cuộc nói chuyện cách đây một tháng. Và hôm nay, khi đứng bên trên huyệt mộ nhìn người ta đang thòng dây thừng đưa quan tài anh xuống dưới cái hố mới được đào cách đây một ngày, trời thì mưa rả rích. Tháng 7 mưa ngâu, hay người ta còn gọi là Mưa Thất Tịch. Nhưng giữa nghĩa địa hoang vắng, nổi lên những nấm mồ lạnh lẽo, nhiều ngôi mộ đã phủ rêu xanh, nước ve trắng đã chuyển sang màu ố đen kịt. Tiếng gào khóc thảm thiết của mẹ anh Huấn như xé tan cái bầu không khí u ám, đau thương đến tột cùng này. Bởi đây là đứa con trai thứ 3 của bà Hoài được đưa xuống mồ trong 6 năm qua. Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com “ Kịch…kịch..” Nền đất bùn khá trơn bởi trời mưa nên vất vả lắm người ta mới đặt được chiếc quan tài nằm ngay ngắn đúng vị trí của huyệt mộ đã được đào sẵn. Cũng chẳng có ai đi đưa ngoài những người thân trong gia đình anh Huấn, tôi đúng ra cũng bị vợ bắt ở nhà bởi vì không chỉ riêng vợ tôi mà cả làng này đều rùng mình hoảng sợ khi anh Huấn qua đời. Cái họ sợ không phải là cái chết của anh Huấn, mà đã 6 năm nay, cách 2 năm một lần cứ vào ngày mùng 10 tháng 7 âm lịch, một người con của bà Hoài lại chết. Dân làng gọi đó là Trùng Tang. Nhưng không đi sao được khi mà nhà tôi với nhà anh Huấn chỉ cách nhau đúng một giậu mồng tơi. Trong số 4 người con của bà Hoài thì anh Huấn là người thân với tôi nhất, có lẽ cũng do tuổi của anh Huấn là trẻ nhất so với những người còn lại. Bà Hoài có cả thảy 4 người con, ba trai, 1 gái. Chồng bà Hoài đã qua đời cách đây cũng khá lâu. Ba người con trai lần lượt sinh năm 1972, 1975, 1980, còn người con gái sinh năm 1977. Anh Huấn là con út, anh hơn tôi 10 tuổi nhưng vì gần nhà nên từ bé tôi đã rất thân với anh. Bà Hoài năm nay cũng đã trên 80 tuổi, nếu phải nói ở đây ai là người bất hạnh nhất thì chính là bà Hoài. Sống đã gần hết cuộc đời, mái tóc của bà Hoài giờ đây bói không ra một sợi tóc đen. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của chồng, rồi cái chết của ba cậu con trai. Nhìn tấm lưng còng cúi rạp, phủ phục trên nền đất bùn, bàn tay bà Hòa túm chặt những khóm cỏ giày xéo trong đau đớn tuyệt vọng tôi thấy bà Hoài thật đáng thương. Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó là một câu chuyện được chú ý. Dân làng ngay từ cái chết của người con trai thứ 2 của bà Hoài đã truyền tai nhau những câu chuyện kỳ bí về cái mảnh đất mà gia đình bà Hoài đang ở. Những câu chuyện thoạt nghe qua có vẻ sẽ không ai tin, nhưng nó là sự thật. Bởi nếu là người dân bên ngoài đồn tôi cũng chẳng tin, nhưng những điều mà tôi sắp kể cho các bạn sau đây lại được chính một người trong gia đình bà Hoài kể lại. Người đang nằm trong quan tài bên dưới cái huyệt đang dần bị phủ kín kia, anh Huấn. Nghiệp Chướng Full Truyện Ma mới nhất của tác giả Trường Lê Mời các bạn đón đọc Nghiệp Chướng của tác giả Trường Lê.
Đạo Sĩ Kinh Kỳ
Ngày nay mọi người sống trong cuộc sống hiện đại mà liệu có còn tồn tại những loại bùa chú, ma thuật nữa hay không? Ngoài ra còn có ma quỷ tồn tại trên đời này không? Liệu có những đạo sĩ trừ ma diệt quỷ? Cùng đón đọc truyện Đạo Sĩ Kinh Kỳ của Trần Hữu Khương để phần nào có được câu trả lời cho riêng mình nhé. Tóm tắt truyện: Mọi chuyện bắt đầu từ cái chết của một người bạn mà một cậu học trò bình thường nghiện truyện ma bỗng chốc trở thành đạo sĩ tập sự. Từ đó, Lâm lại phát hiện ra nhiều điều kì lạ về chính bản thân mình. Liệu rằng cuộc sống của Lâm có bị đảo lộn? *** " - Tha thu... Lôi Phá Quyền...! Những tia sét vẫn còn bao quanh nắm đấm của tôi như xác nhận lại chưởng lực vừa rồi từ đâu mà ra, con ma cà rồng hộc máu tươi đau đớn nói không lên lời, rồi nó gồng hết sức lại rống lên một tiếng cực lớn... " Lâm chăm chú đọc bộ truyện "Tôi là đạo sĩ" của tác giả Nguyễn Điệp. Hắn rất thích bộ truyện này, luôn mơ ước trở nên bá đạo như nhân vật Đ trong truyện, đi khắp nơi trừ gian diệt ác với những khả năng dị thường... Mạc Lâm - một thiếu niên 17 tuổi, hiện đang theo học tại một trường nội trú tư thục của thành phố, lực học cũng không phải là yếu nhưng cũng tạm đủ để lên lớp đều đều. Sở thích của cậu là tìm hiểu về những bí ẩn tâm linh trong cuộc sống và đọc các tiểu thuyết kinh dị. Ước mơ của Lâm là trở nên bá đạo, sở hữu nhiều dị năng như các nhân vật chính trong các bộ truyện như "Đạo sĩ tản mạn kì", "Vùng đất vô hình" hay cực ngầu, nhiều tài phép như huyền thoại Lâm Chánh Anh... Vậy nên Lâm luôn chìm đắm trong mớ suy nghĩ viễn vông, tư tưởng luôn ở trên mây khiến vẻ bề ngoài lúc nào cũng khù khờ, lờ đờ như mấy thằng thiểu năng. ... - Lâm! Lâm...xuống dọn dẹp nhà cửa phụ mẹ coi! Đi học cả tuần về rồi cứ ở trên phòng suốt là sao? Chẳng là hôm nay chủ nhật, Lâm về nhà vào cuối tuần để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tuần học mới. Và như thường lệ lại nhốt mình trong phòng để nghiền ngẫm mấy bộ truyện yêu thích. Cho tới khi nghe mẹ gọi. - Dạ...! Con xuống liền... - Lâm uể oải đáp, mắt rời khỏi màn hình laptop, gấp máy lại rồi bước xuống lầu. - Mày coi dọn dẹp nhà kho cho gọn lại, để mẹ đem mớ đồ cũ cất vô cho đỡ chật nhà, đồ đạc gì đâu tha về cả đống... Lâm miễn cưỡng bước vào nhà kho cùng cây chổi, dọn nhà kho là công việc mà cậu ghét nhất... - Khụ khụ! Bụi bặm gì dữ vậy trời! Lâm vừa quét vừa than thở. - Ế! Có cái gì vậy ta? – Cậu chú ý đến một chiếc hộp nhỏ đặt trên nóc tủ đồ cũ - "Nguyễn Đ nhờ vớ được cái hộp của bà nội mà trở thành đạo sĩ bá đạo, có khi nào..." - Lâm thầm nghĩ, mừng rỡ khi mình đang trong hoàn cảnh giống nhân vật Đ, biết đâu lớ ngớ lại vớ huy chương thì bá cmn đạo rồi. Nhanh chóng, Lâm lôi ngay chiếc hộp xuống, phủi lớp bụi dày bám trên nắp và mở ra. Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, mọi giác quan hoạt động hết công suất. Hai tay run run mở chốt khóa, đẩy nhẹ nắp hộp ra. Lâm tưởng tượng trong hộp sẽ là một quyển sách cũ kỹ ghi đủ mọi loại bùa chú ấn quyết trừ tà. Nhưng đời thì méo bao giờ như mơ...à nhầm, méo như truyện... bên trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một quyển vở hiệu....ba cây bút cùng những dòng chữ và nhiều con số: "Cô 6 bán chè: 26 - 50 ngàn. Chị 7 đầu xóm: 39 - 70 ngàn. ......." - Mắc thằng bố nó! Làm mừng hụt - Lâm bực bội ném chiếc hộp vào một góc rồi nhanh chóng dọn dẹp lại nhà kho sau đó về phòng nghiền ngẫm tiếp những chương cuối dang dở của bộ "Tôi là đạo sĩ". Mà có cái Lâm rất bực đó là tác giả Nguyễn Điệp viết truyện rất ngắn, vừa liếc cái là hết ngay nên lúc nào cũng phải đợi tầm 3-4 chap truyện Lâm mới bắt đầu đọc. ________________ Sáng đầu tuần... - Ê Lâm, dậy đi, cô gọi mày kìa - Tuấn - bạn thân của Lâm đang lay mạnh. - A...a...a...Tha thu...Lôi Phá Quyền...! - Lâm đứng bật dậy la lớn, hai tay đẩy mạnh về trước làm bà cô già giật mình xém chút té ngửa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, Tuấn lắc đầu ngao ngán... - Ra hành lang đứng ngay cho tôi...! _________ -Còn nữa- Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Kinh Kỳ của tác giả Trần Hữu Khương.
Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó... *** Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng. -Khoan đã! Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi: -Có chuyện gì vậy sư? Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói: -Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà… Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa. Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối. -Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm. Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào. -Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con. Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc. “Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪ Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng: -Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa??? Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà. Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu. Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy. Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết. Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa. Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng … “Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi… À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v Mời các bạn đón đọc Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký của tác giả Tiểu Hỏa Long.
Hắn Đến Từ Địa Ngục
Hắn tên Lương Xuyên, có thể nghe thấy tiếng nói của người chết... *** Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục.   Nếu bạn đã từng đọc bộ Ma Lâm Thiên Hạ mà mình đã review trước đây, hẳn bạn sẽ có ấn tượng rất tốt với tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long, một tác giả văn học mạng Trung Quốc nổi tiếng với những tác phẩm đậm chất linh dị rùng rợn và bí ẩn cuốn hút. Về văn phong thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long có lối viết chắc tay, câu từ mạch lạc, diễn đạt phong phú. Còn về nội dung thì… xoắn não không có gì phải bàn. Độ logic trong truyện của tác giả rất cao, những đoạn linh dị rùng rợn chắc chắn sẽ khiến bạn lạnh cả sống lưng. Bên cạnh những bộ linh dị dài cả ngàn chương thì Thuần Khiết Tích Tiểu Long còn có một bộ trinh thám khá ngắn mà không phải ai cũng biết, đó chính là Trở Về Từ Địa Ngục. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đàm Quang Huy đi ra khỏi phòng, nhấc điện thoại ở trên quầy lên nghe. Thời điểm Đàm Quang Huy đang nói chuyện điện thoại, hắn không thể nào thấy được… đôi mắt của tượng sáp mô phỏng bà nội hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên khẽ nhắm lại rồi chậm rãi mở ra, dầu sáp trên người nhỏ xuống càng lúc càng nhanh hơn… Nhân vật chính trong truyện là Lương Xuyên, một chuyên gia tâm lý học có tiếng tăm nhưng đột nhiên biến mất không để lại chút dấu vết. Sau mấy năm, Lương Xuyên trở về và mở một cửa tiệm bán vàng mã, đồng thời được người bạn thân Ngô Đại Hải mời về làm cố vấn không lương cho Cục cảnh sát. Từ đó, Lương Xuyên đã giúp Ngô Đại Hải phá nhiều vụ án ly kỳ hóc búa và rùng rợn. Nhưng Ngô Đại Hải không hề biết một điều, Lương Xuyên có khả năng “giao lưu” với người chết, hoàn toàn theo nghĩa đen! Bản thân sự biến mất trong mấy năm trời của Lương Xuyên đã là một bí mật cực lớn xuyên suốt toàn bộ truyện, song song với đó là những vụ án bí ẩn, kinh dị có, mà linh dị cũng có. Cũng bởi vì phải tiếp xúc với người chết và linh hồn họ quá nhiều nên Lương Xuyên đặc biệt rất không thích bóng tối. Phòng ngủ của tôi và mẹ cách nhau một vách tường, bên kia cái lỗ là phòng ngủ của mẹ tôi, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều đã cúi đầu xuống nhìn về phía bên kia lỗ nhỏ. Sau đó… mặc dù lúc ấy ánh sáng không tốt lắm…. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy một con mắt ở phía bên kia! Tất cả những nỗi sợ hãi, bất bình, giận dữ, khó hiểu, đã bùng cháy ngay lúc đó, tôi cầm bút máy của mình đi đến vách tường toàn là các lỗ nhỏ chi chít dày đặc… trực tiếp dùng bút đâm xuyên qua lỗ nhỏ… Cốt truyện âm u rùng rợn và những vụ án giết người quá sức ly kỳ máu tanh đan xen với những linh hồn người đã chết vất vưởng mãi trên nhân gian, nhưng thỉnh thoảng lại được xoa dịu bởi sự hài hước đáng yêu của dàn nhân vật phụ như Ngô Đại Hải. Tuy chỉ vẻn vẹn có 150 chương nhưng Trở Về Từ Địa Ngục vẫn rất xứng đáng là một trong những bộ linh dị trinh thám hay nhất năm 2019. Nếu là fan của trinh thám và linh dị thì bạn chớ nên bỏ qua. - GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH - review *** Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục Biên: Lãng Nhân Môn *** "Cháu tên Tôn Hiểu Cường. Năm nay cháu 16 tuổi. Cha cháu mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cháu 10 tuổi, thế nên cháu vẫn sống cùng mẹ từ đó đến nay. Mẹ cháu rất thương cháu, cực kỳ thương luôn. Cháu cũng không hề cảm thấy mình thua kém bọn trẻ khác vì cha mất sớm, do mẹ luôn dành ánh mắt yêu thương nồng nàn cho cháu. Dù có đi đến phương trời nào, cháu vẫn cảm nhận được sự ấm áp của Mẹ. Với cháu, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi. Mẹ thích dõi theo cháu, thích quan sát cháu lớn lên từng ngày, nhìn cháu trưởng thành qua tháng năm. Cháu biết, trong mắt của mẹ, cháu chính là sự người nối tiếp sự sống của cha, cũng là hy vọng sống sót duy nhất của bản thân mẹ. Hai mẹ con cháu nương tựa nhau mà sống không phải là một việc rất tốt sao? Năm nay cháu lên lớp 10. Trường học không xa nhà lắm. Sau khi tan học, cháu chỉ cần đi khoảng mười mấy phút là về đến khu phố nơi cháu ở. Mỗi khi về tới cổng vào khu phố, chỉ cần cháu ngẩng đầu nhìn lên ban công nhà là có thể thấy mẹ đang đứng ở phòng bếp. Mẹ đang chờ cháu về nhà, mẹ đang mong đợi cháu quay lại. Cháu biết, chắc chắn là mẹ đã nấu xong bữa tối ngon lành cho cháu. Sau khi về nhà, cháu sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, mẹ sẽ bới cơm rồi ngồi nhìn cháu ăn. Bản thân mẹ thì không ăn cơm, mẹ nói là thích nhìn cháu ăn cơm bà nấu, điều đó làm mẹ vui sướng và cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Phải rồi, bác sĩ Từ! Cháu quên mất, do vấn đề sức khỏe nên từ sau khi cha qua đời, mẹ cháu cũng không còn đi làm nữa. Nhưng nhờ có tiền bồi thường tai nạn của cha nên hai mẹ con cháu không phải lo chuyện cơm ăn, áo mặc. Sau khi dùng cơm tối xong, cháu sẽ bắt đầu học bài. Mẹ thích ngồi cạnh mép giường của cháu, vừa đan áo len vừa nhìn cháu học bài. Cháu đã quen có mẹ ngồi bên cạnh, điều này làm cháu có cảm giác an toàn hơn. Nhất là ánh mắt của mẹ, luôn dịu dàng như vậy. Nhưng gần đây, cháu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trước ánh mắt của mẹ. Khi cháu về nhà, mẹ vẫn đứng ở cửa sổ phòng bếp nhìn cháu, vẫn lẳng lặng nhìn cháu ăn cơm, lúc cháu làm bài tập bà vẫn ngồi trên giường vừa đan áo vừa nhìn cháu. Nhưng có một ngày, lúc cháu đi WC sau khi làm bài tập xong đã vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ qua khe cửa khép hờ của phòng vệ sinh. Mẹ lại đứng ngoài cửa WC nhìn cháu đi vệ sinh. Cháu đã lớn rồi, không còn là trẻ con phải nhờ mẹ tắm táp rửa ráy cho nữa, cho nên lúc ấy cháu rất hoảng, sau đó kêu một tiếng "mẹ!" Tiếp theo, ánh mắt ngoài khe cửa cũng biến mất, cháu biết mẹ đã đi rồi. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cháu thấy mẹ đang ngồi xem TV ở sô pha. Cháu có hỏi tại sao mẹ lại đứng trước cửa phòng vệ sinh. Mẹ nói là mình không hề đứng trước cửa phòng vệ sinh, nãy giờ mẹ vẫn luôn ngồi xem TV ở đây. Cháu biết mẹ nói dối, vì trong nhà này chỉ có hai mẹ con mà thôi. Hơn nữa, khi ngồi trên bồn cầu nhìn ra, cháu thấy rõ đó là mép quần thêu hoa mà mẹ mặc hôm nay. Chắc chắn người đứng nhìn lén ở sau cánh cửa nhà vệ sinh là mẹ, nhưng bà không chịu nhận, cháu cũng bó tay. Sau đó, một buổi tối nọ, trong khi cháu đang ngủ... À mà khoan đã, để cháu miêu tả sơ qua về nhà cháu. Cháu ở ngôi nhà thuộc dạng có hai phòng ngủ, một phòng khách, cháu và mẹ ngủ mỗi phòng khác nhau. Hôm đó cháu thức dậy giữa đêm vì khát nên ngồi dậy định tìm nước uống. Cháu hay để một chai nước suối cạnh đầu giường do thói quen nhiều năm nay. Nhưng vừa ngồi dậy, cháu lại phát hiện cửa phòng đang mở hờ. Bác sĩ Từ! Nhà cháu nằm sát rìa khu phố, nhờ có xe cộ qua lại và ánh đèn đường chiếu vào, trong khi rèm cửa sổ không dày lắm, nên dù không bật đèn vẫn có thể nhìn mọi thứ xung quanh khá rõ ràng. Cháu nhìn thấy một đôi mắt sau khe cửa! Đó là mẹ, chắc chắn là mẹ! Mẹ đứng sau khe cửa. Trong khi cháu ngủ, mẹ vẫn đứng sau khe cửa để nhìn cháu, cứ nhìn lăm lăm như thế. Lúc đó cháu đã thét toáng lên vì sợ. Thế rồi ánh mắt sau khe cửa biến mất. Mẹ đã đi khỏi, rồi cháu nghe tiếng bật đèn bên phòng của mẹ. Chắc là mẹ đã quay lại phòng mình. Cháu ngồi trên giường, mất khoảng 15 phút đồng hồ mới bình tĩnh lại. Bác sĩ Từ, chắc là chú khó mà tưởng tượng ra được cái cảm giác của cháu khi đó. Cháu không chạy sang phòng mẹ ngay, mà cứ ngồi trên giường như thế. May mà khi đó trời cũng gần sáng, cháu đành thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến trường. Lúc cháu làm vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài thì mẹ đã thức dậy rồi. Mẹ đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cháu trong bếp. Cháu ngồi xuống bàn ăn, chẳng nói chẳng rằng mà cắm đầu nhai ngấu nghiến bát mì mà mẹ cháu dọn ra. Mẹ vẫn ngồi cạnh bàn ăn, quan sát cháu như cũ. Cháu không hề hỏi tại sao mẹ lại không chịu ngủ mà đến rình rập cháu làm gì. Cháu sợ làm mẹ buồn, ngộ nhỡ mẹ chỉ giật mình giữa đêm rồi muốn qua xem cháu ngủ có đắp kỹ chăn hay không mà thôi thì sao. Sau này, lúc đi vệ sinh cháu đã khóa trái cửa bên trong lại. Buổi tối đi ngủ, cháu cũng không quên khóa trái cửa phòng. Cháu hy vọng mẹ hiểu rõ thái độ của cháu. Cháu biết mẹ rất quan tâm cháu, nhưng cháu cũng cần không gian riêng tư. Thế nhưng, cháu không muốn tổn thương tình yêu của mẹ dành cho cháu. Mẹ đã khổ lắm rồi. Cháu nghĩ, cháu và mẹ nên thông cảm cho nhau. Thực tế, trong những ngày tiếp theo thì cuộc sống của cháu cũng yên tĩnh hơn. Hai ngày kể từ sau đêm ấy, dường như cháu nghe thấy âm thanh nạy khóa vào buổi tối. Nhưng cháu đã khóa trái cửa, mẹ không thể vào được. Cháu tin rằng mẹ sẽ biết rõ được ý nghĩ của cháu. Mẹ sẽ thông cảm và hiểu cho cháu. Con trai của mẹ đã trưởng thành, cần có không gian độc lập. Chỉ như vậy thôi, cháu trải qua quãng thời gian nửa tháng rất yên bình. Cháu vẫn rất yêu thích hình ảnh mẹ chờ cháu tại ban công nhà bếp mong cháu về, thích thú với việc mẹ ngồi bên cạnh xem cháu ăn tối. Cháu cũng không ngại việc mẹ ngồi đan áo bên cạnh khi cháu học bài hằng đêm. Cuộc sống này đã quay lại thời khắc êm ấm như xưa. Ít nhất thì khi đó, cháu đã cảm thấycnhư thế. Chỉ là... Đêm ấy, cháu vẫn thức dậy uống nước. Cửa đang khóa trái. Cháu vẫn giữ thói quen này. Nhưng khi uống nước, cháu bỗng nhìn thấy một chấm đen ở vách tường đối diện. Khi đó, cháu cứ tưởng đó là một con sâu bò lên tường nên lấy một tờ giấy, định qua xử lý con côn trùng đó. Nhưng khi đến gần, cháu đã nhận rađó chẳng phải là sâu gì cả, mà là một cái hốc nhỏ xíu ngay trên vách tường! Phòng ngủ của mẹ và cháu chung vách. Sau cái hốc này chính là phòng ngủ của mẹ. Lúc đó, cháu cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà cúi đầu xuống, áp mắt nhìn vào cái hốc đó. Sau đó... Dù ánh sáng không rõ lắm, nhưng cháu đã trông thấy một con mắt khác cũng đang áp vào cái hốc đó để nhìn qua đây! Lúc đó, toàn thân cháu cứng đờ vì sợ rồi ngã nhoài xuống đất. Cháu điên tiết lên, mở tung cửa phòng, xông ra ngoài. Sau đó, cháu đẩy cửa phòng ngủ của mẹ ra, hỏi mẹ tại sao lại như thế. Hỏi nguyên nhân vì sao mẹ lại đục cái hốc đó! Mẹ nhìn cháu bằng một gương mặt đầy ngơ ngác. Mẹ bảo là chẳng hiểu gì cả. Mẹ còn nói cái hốc đó đã có từ lúc sửa nhà ngày xưa. Cháu và mẹ cãi nhau rất lâu, và chắc chắn là cháu không nhìn lầm. Nhưng mẹ cứ không chịu nhận, được rồi, cháu biết làm gì bây giờ? Cháu đành quay lại phòng ngủ của mình. Ngày hôm sau, khi tan trường về nhà, cháu bèn tìm đồ chặn cái hốc đó lại, rồi dáng băng keo màu đen lên. Nhưng do cảm giác chưa đủ an toàn, cháu lấy một cái ghế có lưng tựa chắn ngang nơi đó. Làm như thế, dù có dùng mảnh gỗ đâm thủng lớp băng keo thì cũng không thể nào thấy được cháu. Sau đó, cháu tiếp tục nằm chờ. Thấy cái ghế không hề động đậy, cháu rất yên tâm, ngủ một giấc ngon lành. Cứ nghĩ ngày tiếp theo cũng thế, nào ngờ khi cháu chuẩn bị ngủ, cháu lại phát hiện một cái hốc khác vừa được đục thủng ngay trên vách tường. Cháu giận lắm, lại cãi một trận với mẹ. Thế mà mẹ vẫn khăng khăng là chẳng biết mô tê chi cả, mẹ không dám nhận! Cháu đành bó tay, tiếp tục che kín cái hốc thứ hai. Để rồi... Ngày thứ ba… Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu... Mỗi ngày, chỉ cần cháu bịt kín một cái hốc thì ngày hôm sau mẹ cháu lại đục thủng một cái hốc mới. Cháu biết, mẹ muốn quan sát cháu mỗi ngày, nhưng cũng ép cháu sắp điên lên đây. Bác sĩ Từ, chú có tưởng tượng ra được cảnh tượng mà phòng ngủ của cháu có tới hàng chục cái hốc nhỏ trên tường không? Rốt cuộc, có một ngày, cháu hết nhịn nổi. Cháu vào nhà bếp, lấy bột tiêu mang vô phòng ngủ của mình. Chờ đến khi cái hốc mới lại xuất hiện vào buổi tối thì cháu bước đến, cúi đầu xuống. Vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ ở phía bên kia, cháu lập tức hất mớ bột tiêu này về phía bên kia. Thế rồi, cháu lại luống cuống tay chân. Cháu cảm giác mình thật xấu xa, quá trẻ trâu. Mẹ đã vì cháu mà sống cuộc đời cơ cực, trong khi cháu lại tự do, buông thả. Chẳng phải mẹ chỉ muốn nhìn cháu thêm một chút hay sao? Tại sao cháu lại tổn thương mẹ chứ? Thậm chí cháu không dám đi sang căn phòng sát vách, cứ nơm nớp lo sợ như thế rồi quay lại giường nằm. Trong bữa sáng ngày hôm sau, cháu nhìn thấy mắt mẹ sưng đỏ lên. Đó là do bột tiêu gây ra. Cháu nói lời xin lỗi mẹ, nhưng cũng mong mẹ đừng làm thế nữa. Mẹ hỏi cháu đang nói xàm gì đó, vì mắt của mẹ chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, tối nay nhỏ thuốc là ổn. Cứ như thế mãi, cháu ngủ ít dần. Tinh thần của cháu càng lúc càng suy sụp. Cứ đến giờ tan trường là cháu rất hốt hoảng, cảm giác bản thân mình tựa như một xác chết di động vậy. Mãi cho đến... Đêm hôm đó... Cháu hoàn toàn bùng nổ... Mọi sự sợ hãi, uất ức, tức giận, khó hiểu đều bị thiêu đốt bùng lên ở ngay khoảnh khắc đó. Cháu cầm cây bút bằng kim loại của mình... bước về phía bức tường với những hốc nhỏ chằng chịt kia. Cháu nhắm ngay cái hốc vừa mới xuất hiện ngày hôm nay... … Đâm thẳng cây bút bằng kim loại vào. Máu... Cháu thấy máu chảy ra từ cái hốc đó. Máu dính đầy tay cháu. Máu đổ đầy trên mặt đất. Máu lấm lem khắp vách tường. Máu thấm đẫm mọi nơi. Và đó... chính là máu của mẹ cháu!" Mời các bạn đón đọc Hắn Đến Từ Địa Ngục của tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long.