Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Phụ mẫu Vân Kiều mất sớm, một mình nàng tự buôn bán nhỏ, còn nhặt được một thư sinh nghèo mi thanh mục tú về làm phu quân, mỗi ngày trôi qua cũng có chút thú vị. Sau này, khi phu quân nàng vào kinh đi thi, hắn bỗng nhiên trở thành Thái tử tôn quý. Ai ai cũng đều nói Vân Kiều nàng có phúc, ấy vậy mà lại được gả cho hoàng tử lưu lạc ở dân gian. Song, Vân Kiều lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nàng không quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, cũng không am hiểu cầm kỳ thi hoạ, phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí chữ viết cũng rất xấu. Hoa phục của Trung cung mặc lên người nàng không hề giống một Hoàng Hậu. Vân Kiều cẩn tuân lời dạy bảo của Thái hậu, học quy củ, tuân thủ lễ nghi, không sân si, không đố kị, mãi đến khi Bùi Thừa Tư tìm được bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Cuối cùng, nàng mới hiểu, hoá ra Bùi Thừa Tư cũng có thể yêu một người đến vậy. Ngày Bùi Thừa Tư sửa tên đổi họ cho bạch nguyệt quang đã mất phu quân kia, cho nàng ta tiến cung phong phi, Vân Kiều uống chén thuốc ph* thai làm mất đi hài tử mà chính nàng đã mong đợi. Đối mặt với cơn giận lôi đình của Bùi Thừa Tư, nàng không màng đến vị trí Hoàng hậu, nàng muốn về lại trấn Quế Hoa. Nàng ghét phải nhìn bầu trời nhỏ hẹp trong cung cấm, nàng muốn trở về thị trấn nhỏ, thiên hạ rộng lớn, hương thơm tỏa khắp đất trời vào cuối thu. Nàng cũng ghét nhìn thấy Bùi Thừa Tư. Từ đầu tới cuối, nàng chỉ yêu chàng thư sinh áo xanh phóng khoáng nọ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy yêu thích vô cùng. Tiếc là, từ lúc hắn rời trấn vào kinh, hắn đã chết rồi. Vai chính: Vân Kiều ┃ vai phụ: Những người còn lại. Lập ý: Nếu ngươi vô tình vậy thì ta sẽ hưu. *** Mưa vào mùa hè thường kéo đến rất nhanh, rõ ràng vừa rồi trời quang mây tạnh, vậy mà chớp mắt, mây đen giăng kín, mưa rơi nặng hạt. Trên mạn thuyền, nước mưa như những hạt châu nhảy múa, làm ướt tà váy màu thiên thanh. Vân Kiều nhìn về bến tàu gần đó, đến khi Nguyên Anh giục, nàng mới nhấc váy vào thuyền tránh mưa. “Ta thấy mưa này nhanh đến nhanh đi, đến chiều sẽ tạnh thôi!” Nguyên Anh bình thản rót trà rồi đẩy đến trước mặt nàng, giọng điệu trêu chọc: “Ta biết ngươi muốn được gặp phu quân sớm, nhưng cũng không nên gấp gáp như vậy!” Vân Kiều dở khóc dở cười, nàng về chỗ ngồi, rồi lại nhìn ra ngoài qua nửa cánh cửa sổ. Dù trời mưa to, song, dòng người vẫn tấp nập qua lại trên bến tàu. Hàng hoá của lái buôn ở đó vẫn còn dang dở, mọi người vội vàng lấy vải che lại. Những tòa lâu san sát nhau và con đường rộng lớn ở đằng xa mờ ảo. Càng ra xa, tầm nhìn càng không được rõ. “Ta còn chưa hỏi..” Nguyên Anh nhẹ vỗ lên bàn, hỏi nàng: “Ngươi tìm Yến lang của ngươi bằng cách nào?” Nhắc đến chuyện này, mặt Vân Kiều lộ ra vài phần bất lực, nàng nâng chén trà lên rồi nói: “Vào kinh rồi tìm hiểu sau. Hắn đã thi đậu rồi thì trên nha môn sẽ lưu lại tên hắn, bỏ chút công tìm kiếm thì cũng sẽ ra!” Nói xong, nàng nghiến răng: “Đến lúc đó ta sẽ tính sổ với hắn!” Phụ mẫu của Vân Kiều mất sớm, những năm gần đây nàng làm ăn nhỏ, lại còn có một phu quân như Yến Đình, mỗi ngày trôi qua khiến nàng vô cùng hài lòng. Nàng không có khát vọng gì to lớn, cũng không buộc phu quân phải vươn cao, cứ an nhàn sống ở trấn Quế Hoa này đã là tốt lắm rồi. Hồi đầu năm, trước khi Yến Đình lên kinh đi thi, hai người đã nói rõ với nhau. Nếu hắn đậu cao trung, dù ở kinh thành hay đến nơi khác nhậm chức cũng được, nàng đều đi theo hắn. Nếu chẳng may thi rớt cũng không sao, hắn về nhà muốn làm cái gì nàng cũng chiều ý. Nhưng thực tế, sau khi Yến Đình được đề tên lên bảng vàng, hắn sai người gửi một phong thư về nhà. Trên thư hắn nói hắn đã thi đậu, nhưng không nói hạng thứ mấy, cũng không đề cập đến dự định sau này, hắn chỉ dặn Vân Kiều an tâm ở nhà đợi một thời gian, đợi đến khi xong chuyện hắn sẽ quay về đón nàng. Cái này không giống phong thái của Yến Đình, trước giờ hắn làm việc đều chu đáo, ổn thoả, hiếm khi nào nói kiểu mập mờ thế này. Vân Kiều đọc đi đọc lại tin tức trong tay, rõ ràng giọng điệu cùng nét chữ vô cùng quen thuộc nhưng từng câu từng chữ đều kỳ quái, thậm chí còn khiến nàng suy đoán lung tung. Nàng tin vào nhân phẩm của Yến Đình cũng như đôi mắt của mình, cho nên nàng không nghi ngờ hắn sẽ giống như những nam nhân trong sách, sau khi đậu cao trung sẽ bạc tình bạc nghĩa phụ bỏ tào khang. Nhưng làm phu thê với nhau hai năm, trực giác nói cho nàng biết trong chuyện này, Yến Đình tám phần là đang giấu nàng chuyện gì đó. Vừa lúc Nguyên Anh từ Dương Châu về Trường An, nhân tiện chở theo hàng hoá hương liệu của nàng. Ban đầu, Vân Kiều hơi do dự, sau còn thêm một nguyên nhân khác, cho nên nàng quyết định theo Nguyên Anh đến Trường An. Buổi trưa, cơn mưa dần ngớt, nhưng vẫn không có ý định tạnh hẳn. “Việc ở đây không phải lo!” Nguyên Anh phủi phủi ống tay áo, thương lượng với Vân Kiều: “Để người của Ngô bá lên thuyền trông coi, đợi mưa tạnh sẽ có người dỡ hàng, trước mắt chúng ta đưa muội muội của ngươi xuống thuyền, dạo chơi xung quanh một chút!” “Được!” Vân Kiều đồng ý, nàng đi vào bên trong gọi Thiên Thiên. Thiên Thiên mang họ Từ, nàng ấy là nữ nhi độc nhất của di (dì) Vân Kiều. Từ gia không phải là con người, không biết bọn họ làm cách nào để giao thiệp được với tri phủ, bọn họ muốn gả Thiên Thiên cho tri phủ đại nhân, cái người đáng bằng tuổi cha nàng ấy. Mẫu thân nàng ấy đã mất sớm, người đầu têu cho việc này là kế mẫu. Từ Thiên Thiên không còn nơi nào để cầu cứu, cuối cùng nhân lúc mấy bà tử uống rượu đánh bạc, vào đếm tối, nàng chạy trốn đến trấn của Vân Kiều cầu cứu. Nàng là một nữ tử yếu đuối chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, chạy một mạch đến đây, bộ dạng chật vật vô cùng, bàn chân bị mài mòn loang lổ vết máu, càng làm bộ dạng nàng đáng thương đến cực điểm. Sau khi Vân Kiều biết được chân tướng, nàng đã vô cùng tức giận. Nàng rất rõ tác phong làm việc của Từ gia, dù có chướng mắt di phụ (dượng) nhưng suy cho cùng Thiên Thiên cũng mang họ Từ, nàng là biểu tỷ khác họ muốn nhúng tay vào e là không thể. Chờ đến khi Từ gia tìm đến cửa đòi người, chưa chắc nàng có thể bảo vệ được nàng ấy. Đúng lúc Nguyên Anh đến, sau khi cân nhắc vài lần, nàng quyết định chống đối lại Từ gia, đưa Thiên Thiên rời khỏi Bình thành. Thân thể Thiên Thiên suy nhược, sau khi lên thuyền đã bị say sóng nặng, phần lớn thời gian đều ở trong phòng nghỉ ngơi, buồn bã yểu xìu. Đến khi theo Vân Kiều xuống thuyền, bàn chân giẫm lên được mặt đất cứng rắn, nàng mới khá lên được một chút. Từ Thiên Thiên nấp dưới ô của Vân Kiều nhìn bến tàu náo nhiệt rồi đến con phố rộng lớn bằng phẳng: “Vân tỷ, đây là Trường An sao?” Dưới màn mưa bụi bao phủ, hiện ra nơi phồn hoa lộng lẫy. Vân Kiều quan sát xung quanh, dù nàng đã sớm nghe người ta nhắc đến sự hưng thịnh và phong thái của kinh thành nhưng khi được nhìn tận mắt mới cảm nhận được cái gì gọi là “Hoàng thành”. Nguyên Anh sinh ra ở Trường An, đối với mọi thứ nơi đây nàng đã quen. Nàng chậm rãi đi phía trước dẫn đường, rồi kể cho các nàng nghe về cảnh sắc ở kinh thành. Sau cơn mưa, có thể nhìn rõ được những đám mây bay trên đỉnh núi cao chập chùng. Trên đó có Tướng Quốc Tự vang danh thiên hạ, hai tòa lầu cao ở bên trên gọi là Minh Nguyệt Đài. Hàng năm, vào dịp tết Nguyên Tiêu, Đế Hậu sẽ bước lên Minh Nguyệt Đài để vui cùng con dân. Đằng trước kia là cửa hiệu bán đồ trang sức tên Cẩm Tú Các, của hồi môn của nữ quyến cao môn đều mua ở đây, bao gồm tất thảy trang sức, son phấn, bột nước… “Cái này ta đã từng nghe qua!” Vân Kiều thích thú đánh giá cửa hiệu Cẩm Tú Các “Cũng coi như có chút giao thiệp!” Nguyên Anh biết được trong đó có gì, nàng cười cười ngầm hiểu ý, sau đó đưa Vân Kiều đến một con phố khác: “Nơi này là khách điếm Như Ý, còn gọi là “Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu”!” “Bởi vì khách ở nơi này từng đậu 3 vị Trạng Nguyên, 10 vị Bảng Nhãn, Thám Hoa, cho nên sĩ tử vào kinh đi thi sẽ cố gắng dùng nhiều bạc chút để được ở đây, để mượn chút may mắn!” Nguyên Anh giương cằm lên nói với Vân Kiều: “Chúng ta dùng cơm trưa ở đây, thừa dịp hỏi thăm về phu quân ngươi luôn!” Vân Kiều đến mái hiên, gấp ô giấy dầu lại, nói cảm ơn. Nàng rất rõ, Yến Đình sẽ không tin những chuyện này. Từ trước giờ hắn là người thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, không những hắn không đến Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu này, mà còn tránh xa nữa là. Nhưng trên thư Yến Đình không nhắc đến bản thân hắn ở nơi nào của Kinh Thành, trường An lớn như vậy cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu, chỉ đành đến đâu hay đến đấy. Sau khi vào quán, Nguyên Anh gọi những món ăn quen thuộc, còn Vân Kiều thì cho Tiểu nhị một ít tiền rồi hỏi han một chút. Tiểu nhị của khách điếm Như Ý này rất thật thà, khi nghe hỏi đến người đậu khoa cử ở đầu xuân năm nay, hắn liền cười phấn khởi: “Kim khoa Bảng Nhãn là người trọ ở chỗ chúng tôi, ngày đó tin vui truyền đến cực kỳ náo nhiệt…” Vân Kiều nhẫn nại nghe hắn khoe một hồi, chốc chốc lại phụ hoạ vài câu, sau đó mới nói về mục đích của mình đến đây. “Ngài cứ hỏi,” tiểu nhị niềm nở nói: “Chỉ cần người đã từng ở trọ chỗ chúng ta, người nào có tên trên bảng vàng, ta đều biết cả!” Vân Kiều nói tên của Yến Đình, tuy nàng biết không có mấy khả năng, nhưng nhìn ánh mắt của tiểu nhị trong lòng nàng có chút hy vọng. Trời sinh tướng mạo nàng mỹ miều, có thể gọi là mỹ nhân. Da trắng, tóc đen, môi đỏ nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt kia, phía đuôi mắt hơi vểnh lên toát ra dáng vẻ hào hoa, ánh mắt long lanh khiến cho người khác gặp rồi khó quên. Tiểu nhị bắt gặp ánh mắt trông chờ của nàng có chút giật mình, ngập ngừng nói: “Vị Yến công tử này không ở chỗ khách điếm chúng ta!” Mí mắt Vân Kiều khẽ run, nàng sớm đã đoán được, nên lúc này cũng không thất vọng lắm, chỉ vô thức thở dài. Tiểu nhị gãi gãi đầu, rồi nói: “Cũng có thể là vì trí nhớ của ta không tốt, ngài cứ dùng cơm đi, ta sẽ đi hỏi giúp ngài!” Mời các bạn mượn đọc sách Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu của tác giả Thâm Bích Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mưa Nhỏ Hồng Trần - Trang Trang
Mưa nhỏ hồng trần - Trang Trang Bốn cô gái khoa Văn tài sắc, kẻ cá tính, người dịu dàng, người tham vọng, kẻ lại bất cần. Bốn người đàn ông ưu tú, kẻ đa tình, người chung tình, người bao dung, kẻ không tha thứ. Đứng bên nhau tưởng như họ là những mảnh ghép hoàn hảo nhưng chỉ một cái nhấc tay của số phận, bánh răng đã trượt khỏi quỹ đạo ban đầu, trước biến cố bất ngờ, họ sẽ lựa chọn thế nào? Nghiêu Vũ sẽ chọn nối lại mối tình đầu đắm say suốt bốn năm đại học hay chạy theo đam mê mới suốt hai năm cô cô đơn? Tuệ An sẽ chọn tha thứ cho chồng để xây lại tổ ấm hay vứt bỏ cái tổ đã vỡ để xây tổ mới? Thiên Trần sẽ lựa chọn tình yêu hay tình thân? Đỗ Lối sẽ lựa chọn giành giật hay nhường nhịn? Còn những người đàn ông, họ sẽ mặc các cô lựa chọn hay chủ động quyết định trước? Mỗi lựa chọn, mỗi quyết định là một thông điệp về tình yêu và cuộc sống mà Trang Trang gửi tới độc giả. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... *** Cơ hồ từ khi con bướm đó bay đi, em đã không còn là Thiên Trần trong kí ức tôi. Hoặc là Thiên Trần trong kí ức chỉ thuộc về tôi, còn em không thuộc về tôi nữa. Một đoàn dài những chiếc xe Mescedes đen bóng từ từ lướt qua trước mặt tôi, bó hoa tươi và những quả bóng màu trên xe đâm vào lòng tôi. Ánh nắng sớm, mới hơn chín giờ đã mang cái nóng chói chang của mùa hè làm tôi nhức mắt. Tôi muốn tin, chính ánh nắng gay gắt nhất mùa hè chứ không phải nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi. Khi chiếc xe đi đầu lướt qua, từ xa tôi chỉ có thể nhìn thấy một góc tấm voăn trắng, chiếc xe đen bóng càng làm nó thêm nổi bật, như cánh bướm trắng bay trong gió, không nén được tôi gọi một câu, “Trần Trần…”, đó là giọng của tôi ư? Khàn đặc như của một khách bộ hành đi trên sa mạc quá lâu, khô chát không còn hơi nước, trầm như tiếng sấm từ xa lắc vọng về. Vừa thốt lên, chưa kịp vang hai mét đã tắt ngấm. Tôi không còn đủ sức gọi to hơn. Đó là người tôi yêu tại sao tôi cam chịu, tại sao tôi không giành lấy! Chân đã nhanh hơn đầu, sải một bước dài. Tôi như chiếc đinh, chôn chặt nơi góc phố, không cất nổi bước thứ hai. Nỗi khổ của em, tôi đương nhiên hiểu! Em có một người bố là vị giáo sư nho nhã khả kính, một người mẹ sắc sảo lạnh lùng, còn tôi có bố mẹ và ông cậu nghỉ hưu sớm cùng một căn nhà chật chội. Tôi có thể không chơi bài, có thể phấn đấu sự nghiệp riêng, nhưng tôi lấy gì lấp đầy cái hố sâu ngăn cách hai nhà? Tiền có thể lấp được không? Trong đầu luôn vang lên câu nói lạnh lùng của mẹ em, cuộc sống như vậy em có hạnh phúc? Có thể không? Nếu có thể, tôi quyết không từ bỏ, nhưng, Tiêu Dương! Tôi không ngừng hỏi chính mình, nếu Thiên Trần không hạnh phúc, mi lấy gì bù đắp? ... Mời các bạn đón đọc Mưa Nhỏ Hồng Trần của tác giả Trang Trang.
Ly Cà Phê Tình Yêu - Vô Xứ Khả Đào
“Anh xem hạt cà phê này.” Ngón tay mảnh khảnh của cô nhặt lên một hạt nhỏ màu nâu, trong không khí vị đắng nhàn nhạt lan tỏa. “Tương lai của nó như thế nào, còn phải xem cách người ta rang sấy, phối liệu [phối hợp nguyên liệu], có thể sẽ rất phức tạp.” Cô cười nhẹ, thời gian thấm thoát như thoi đưa, dường như chẳng có cái gì lưu lại dấu vết, lại dường như trước mắt chỗ nào cũng có vết tích. Cô ngồi đối diện người đàn ông ấy, sắc mặt thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Anh nhấp một ngụm cà phê chanh – vị chua của nước quả, vị đắng của cà phê, vị cay của rượu Brandi, vị ngọt của mật ong… Thế nhưng, anh có đủ kiên trì! *** Đã đọc qua rất nhiều truyện, nhưng đây là lần đầu viết review, cảm giác cũng là lạ. Đây là một câu truyện có mô tuýp không hề xa lạ, nhất là với những người đọc ngôn tình lâu năm. Bạn có thể đã từng đọc qua rất nhiều câu chuyện tương tự như thế này. Một câu chuyện ngắn gọn , 18 chương và 7 ngoại truyện, nhẹ nhàng, sủng, và nó có lẽ sẽ không phù hợp với các sắc nữ ưa ăn thịt vì truyện này là thanh thuỷ văn :)). Lôi thôi dài dòng quá rồi, bây giờ vào đề: Một ly cà phê tình yêu, một ly cà phê gắn cuộc đời hai con người lại với nhau. Nam chính Hàn Tự Dương cũng như bao nam chính ngôn tình mà bạn đã gặp. Với sự trầm ổn, lạnh lùng, kiên nghị, đi đến đâu anh cũng toả ra một loại khí chất bức người, hấp dẫn mọi sự chú ý. Vì vậy đương nhiên ong bướm vây quanh người cũng không phải chuyện gì lạ. Nữ chính Lí Quân Mạc, làm công việc quản lí trong một khách sạn năm sao. Quân Mạc so với Liêu Khuynh Nhã xinh đẹp, luôn toả sáng mọi nơi, so với mĩ nữ Hứa Ưu tự tin, chuyên nghiệp, hay với cô bé thực tập sinh ngọt ngào Miêu Mạn, cô hoàn toàn không có gì nổi trội, nhưng ở cô luôn một khí chất bình thản, ung dung, an tĩnh, không quá nổi bật nhưng hấp dẫn ánh mắt người khác. Lí Quân Mạc khiến mình nhớ đến lời cô giáo dạy văn từng nói: “Một người phụ nữ không cần phải quá xinh đẹp, nhưng phải có sự hấp dẫn.” Cô chưa bao giờ yêu thích công việc của mình, nhưng cô luôn cố gắng hoàn thành nó một cách tốt nhất. Cô là một người con gái thông minh, giỏi giang, biết co biết giãn đúng lúc, bình tĩnh đối mặt, giải quyết mọi việc trong khách sạn một cách ổn thoả. Quân Mạc rất thích đến quán cà phê dưới nhà ngồi, cô luôn mong muốn tự mình mở một quán cà phê, nhưng đáng tiếc là không thể thực hiện được. Mỗi lần đến quán, Quân Mạc luôn tìm một ví trí cạnh cửa sổ, bên cạnh là cốc cà phê thơm ngát, mở máy tính xử lí công việc, thi thoảng thì viết tiểu thuyết. Đây cũng là nơi mà cặp đôi chính của chúng ta gặp nhau. Hàn Tự Dương gặp Lí Quân Mạc khi cô giúp chị chủ quán đưa cà phê đến cho anh. Giọng nói của cô là ấn tượng đầu tiên của anh về cô. Một cô gái rất bình thường nhưng chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến anh nhớ rõ. Sau đó, anh gặp lại cô tại khách sạn nơi cô làm việc, giống như số mệnh đã an bài. Nhiều năm sau, khi đã kết hôn với Quân Mạc được hai năm, Hàn Tự Dương luôn cảm thấy bộ dáng của cô không được gọi là xinh đẹp, nhưng lại không hề khiến anh chán ghét cô lấy một lần. Anh rất kiên trì trong việc theo đuổi cô, anh luôn nghĩ rằng, chỉ cần mình kiên trì là có thể có được. Quân Mạc rất nhạy cảm, thấy được thái độ không bình thường của anh đối với mình, cô luôn cố gắng duy trì khoảng cách đúng mực, không dám vượt quá. Không phải cô không thấy cảm động trước tình cảm của anh, mà vì đã một lần thất bại trong mối tình đầu thời đại học, cô đóng chặt cánh cửa trái tim mình, vì cô sợ, khi đã trao đoạn tình cảm này đi, cô không dám chắc sau này sẽ thay đổi như thế nào. Trước đây cô luôn chìm đắm trong ảo tưởng về mối tình ấy, thậm chí hối hận vì đã chia tay anh ta một cách chóng vánh. Nhưng cái gì đã trôi qua thì sẽ biến thành quá khứ, con người vẫn phải tiếp tục tiến lên. Khi hai người cách xa nhau hàng trăm cây số, Hàn Tự Dương chỉ có thể mượn rượu mới có dũng khí gọi điện cho cô, nhưng tất cả mọi lời muốn lại chỉ biến thành ba chữ: “Anh nhớ em.” Câu nói mà mình thích nhất đó là: “Em không cần cử động, chỉ cần chờ anh chậm rãi đi đến, em nhất định phải kiên trì hơn anh.” Cuối cùng, sau một biến cố, họ cũng tìm về được với nhau. Có thể Hàn Tự Dương và Lí Quân Mạc chưa bao giờ nói những lời như: “Anh yêu em” “Em yêu anh”, những có lẽ những hành động, những tình cảm, sự quan tâm lẫn nhau dù nhỏ nhặt của hai người còn quý giá hơn ngàn lời nói. Truyện có một điểm khiến mình hơi thất vọng đó là  đất diễn của các nhân vật phụ hơi ít, nếu truyện dài hơn thì có thể khai thác sâu hơn. Nói chung đây là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, không có sóng gió, không có tiểu tam hay gì cả, khá ấm áp, hợp với gu của mình, :)))) Mẫn Mẫn *** Chương 1: Cà Phê Latte (拿铁咖啡) Chương 2: Cà Phê Ireland (爱尔兰咖啡) Chương 3: Cà Phê Viên (Vienna Coffee — 维也纳咖啡) Chương 4: Cà Phê Olay – Café Au Lait (Cà Phê Âu Lôi — 欧蕾咖啡) Chương 5: Cà Phê Than Cháy - 碳烧咖啡 Chương 6: Cà Phê Hawaii (Hawaii Coffee – 夏威夷咖啡) Chương 7: Cà Phê Java (Trảo Oa Cà Phê -爪哇咖啡) Chương 8: Cà Phê Vanilla (香草咖啡) Chương 9: Cà Phê Cappuccino (卡布基诺咖啡) Chương 10: Cà Phê Con Panna (Espresso Con Panna – 康宝兰咖啡) Chương 11: Cà Phê Mandailing – 曼特宁咖啡 Chương 12: Cà Phê Chanh (Lemon Coffee – 柠檬咖啡) Chương 13: Cà Phê Bạc Hà (Mint Coffee – 薄荷咖啡) Chương 14: Cà Phê Cam Ý – 橙意咖啡 Chương 15: Cà Phê Gloria 光环咖啡 Chương 16: Cà Phê Mocha (摩卡咖啡) Chương 17: Cà Phê Calypso (加力普索咖啡) Chương 18: Cà Phê Caramel Macchiato (焦糖玛其朵咖啡) Chương 19: Ngoại Truyện Nhỏ Chương 20: Tiramisu (提拉米苏) Chương 21: Rượu Chivas Chương 22: Trà Ceylon Chương 23: Ngoại Truyện: Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi   Mời các bạn đón đọc Ly Cà Phê Tình Yêu của tác giả Vô Xứ Khả Đào.
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi - Trương Vân Hân
Thiếu nữ La Tiểu Mạt là con gái của một thương nhân giàu có. Trong một lần về huyện Thụ Thủy với bố, cô đã tình cờ gặp được cặp anh em sinh đôi Lặc Kì Nặc và Lặc Kì Ngôn. Vì mẹ kế của La Tiểu Mạt không thể sinh nở nên bố của cô quyết định sẽ nhận nuôi Lặc Kì Nặc, một cậu bé ngoan ngoãn và có thành tích học tập rất xuất sắc với hi vọng sau này lớn, cậu bé có thể giúp ông lo lắng chuyện kinh doanh. Nhưng trước khi rời huyện Thụ Thủy để về Cảnh An, Lặc Kì Nặc đã âm thầm tráo đổi thân phận với Kì Ngôn….             Thời gian cứ thế trôi đi, La Tiểu Mạt ngày càng trở nên kiên cường, Lặc Kì Ngôn đã sửa đổi tính cách bướng bỉnh và ham chơi của mình để trở thành một chàng trai chững chạc và biết quan tâm đến người khác. Ngay cả Tô Linh San, Hạ Đóa Tuyết, Triển Khải Dương, Triển Khâm Dương cũng ngày một trưởng thành hơn.             Mỗi người trong câu chuyện đều từ từ hiểu được chân lí của sự trưởng thành, biết yêu thương cha mẹ, coi trọng tình bạn. Đồng thời, những chuyện ngốc nghếch vì tình yêu thời niên thiếu đã trở thành một dấu ấn không thể phai mờ trong kí ức của họ. *** Chúng tôi chặn một chiếc taxi lại rồi xin phép mẹ kế. Cũng may là hôm sau không phải đi học nên mẹ kế nhanh chóng gật đầu đồng ý. Xe chạy mất mười lăm phút thì Kì Ngôn trầm tư suốt ngần ấy thời gian. Hành vi “bất bình thường” của anh ấy khiến cho tôi đứng ngồi không yên. Đôi mắt của Kì Ngôn cứ dán chặt bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt của anh lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ mờ từ bên ngoài hắt vào. Anh ấy đang lo lắng điều gì nhỉ? Rốt cuộc có chuyện gì khiến cho Kì Ngôn lo lắng đến vậy? Khi đến nơi tổ chức sinh nhật cho Hạ Đóa Tuyết, cuối cùng tôi cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao anh ấy lại lo lắng suốt những ngày gần đây. Đó là một bữa tiệc lớn, được tổ chức rất hoành tráng. Bố của Hạ Đóa Tuyết đã xây cho con gái một khu giải trí cỡ nhỏ. Khu giải trí cỡ nhỏ này hôm nay rực rỡ ánh đèn, đẹp như trong những câu chuyện cổ tích. Hạ Đóa Tuyết điệu đà bước đến, trên tay cầm một đĩa bánh gato đưa ra trước mặt Kì Ngôn: -Lặc Kì Ngôn, cuối cùng anh cũng đến! Lúc buổi chiều em có đến xem anh thi đấu nhưng không thấy anh đâu cả!- rồi đột nhiên nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Kì Ngôn, Hạ Đóa Tuyết kinh ngạc chỉ tay vào tôi rồi hỏi: -Sao hai người lại cùng đến thế này? Tôi ngập ngừng định nói là chúng tôi tình cờ gặp nhau ở trên đường. Đột nhiên, một người mặc áo lông màu vàng xuất hiện trước mặt tôi, ôm chầm lấy Kì Ngôn và reo lên vui mừng: -Kì Ngôn! Em nhớ anh quá đi mất! Hành động này sao mà quen thế nhỉ? Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi? Khuôn mặt Hạ Đóa Tuyết ánh lên vẻ kinh ngạc, còn Kì Ngôn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tôi trợn tròn mắt để nhìn cho rõ người vừa xuất hiện là ai. Là Tô Linh San! Chính là Tô Linh San mà lúc còn ở huyện Thụ Thủy đã ôm chầm lấy Kì Ngôn và lo lắng hỏi:-Anh không sao chứ? Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy màu vàng, thứ màu mà cô ấy yêu thích. Lớp lông dày trên áo của Tô Linh San giống như một hồi ức ấm áp nhất trong mùa đông băng giá, nó nhanh chóng lôi tôi về cái mùa hè ấm áp của bốn tháng trước. -Kì Ngôn, sao anh đi mà chẳng nói gì với em? Làm cho em tìm anh muốn phát điên lên được!-đang làm nũng Kì Ngôn thì Tô Linh San nhìn thấy tôi, cô ấy liền trợn mắt, chuyển hết cơn giận dữ lên đầu tôi:-Còn cả cô nữa, La Tiểu Mạt! Cô dựa vào đâu mà mang Kì Ngôn của tôi đi mà không thèm nói với tôi một lời? Hạ Đóa Tuyết nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc. Triển Khải Dương không nén nổi tò mò, liền hỏi: -Cái con điên này là ai thế? Đầu tôi bắt đầu rối tinh lên, miệng lắp bắp: -Chuyện này…tôi cũng chỉ là một người bị hại, các người đừng oán trách tôi! Hạ Đóa Tuyết cũng bắt đầu nổi cáu. Cô ấy chạy đến kéo Tô Linh San ra rồi quát: -Con điên này, tại sao lại dám tùy tiện chạy đến bữa tiệc sinh nhật của tao rồi còn ôm chặt lấy Kì Nặc không chịu buông ra thế hả? ... Mời các bạn đón đọc Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi của tác giả Trương Vân Hân.
Lễ Tình Nhân Đến Muộn - Tử Trừng
Không muốn tâm huyết cả đời của cha bị hủy hoại, Kế Chỉ Tường đã đồng ý một "cuộc hôn nhân doanh nghiệp” với Cận Trọng Kỳ, tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng nổi tiếng, để có thể cứu công ty của gia đình đang trên bờ vực phá sản. Bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu, Chỉ Tường vốn không hy vọng vào sự rung động của trái tim nhưng không biết từ bao giờ Trọng Kỳ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Suốt ba năm cô ở bên anh, lặng lẽ vun đắp tình cảm giữa hai người, cố gắng để bước vào trái tim anh nhưng những gì cô nhận được chỉ là những tổn thương ngày một chất chồng. Vì cô vô tình xem những tấm ảnh của người anh yêu ngày xưa, anh cấm cô không được bước vào văn phòng của anh; cũng vì một cú điện thoại của người con gái ấy, anh bỏ cô lại một mình giữ căn nhà trống trong ngày Tết sum vầy của gia đình. Ngay cả khi cha cô mất, anh cũng không lựa chọn đứng cùng cô bên linh cữu mà xuất hiện như một vị khách xa lạ và đi bên cạnh anh, không ai khác, vẫn là người con gái ấy. Quá đau đớn với những tổn thương, quá mệt mỏi với những chờ đợi, Chỉ Tường bỏ lại sau lưng tất cả mọi thứ cùng một tờ đơn li hôn và ra đi. Có phải những tổn thương này đều do anh cố ý, hay tất cả chỉ là một sự hiểu lầm? Có phải những chờ đợi kia đều vô nghĩa hay đó chỉ là sự chờ đợi dài hơn để đến được một hạnh phúc lớn hơn? "Muốn tìm lại trái tim của cô ấy, thật ra không cần đến vật chất gì cả, chỉ có một thứ rất đơn giản lại có giá trị nhất là có thể đổi lấy trái tim của cô ấy, có điều, phải xem cậu có chịu bỏ ra không?" "Cái gì?” Chỉ cần cô ấy quay về, muốn điều kiện gì anh cũng đồng ý! "Trái tim, trái tim của cậu! Chỉ cần cậu trao cho cô ấy trái tim cậu, tất cả tình yêu của cậu…" *** Tử Trừng - Cô sinh ngày 17 tháng 6, chòm sao Song Tử. Cô có khuôn mặt tròn. Cô thích đọc tiểu thuyết và xem tranh châm biếm. *** Chỉ Tường được Cố Nhân Uyên đưa về chỗ trọ, cô đứng ngoài cửa cảm ơn, không có ý định mời anh ta vào trong nhà. “Vậy em cứ nghỉ đi, tôi không làm phiền nữa”, Cố Nhân Uyên không có ý kiến gì, chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, mọi chuyện đã vậy, anh cũng dứt khoát từ bỏ. Đợi xe của Cố Nhân Uyên đi hẳn, Kế Chỉ Tường mới lấy chìa khóa trong ví ra mở cửa, ánh mắt thấp thoáng nụ cười khi nhìn xuống bụng. Chúc mừng cô, thai nhi đã được ba tháng, hiện giờ kết quả siêu âm cho thấy vẫn bình thường. Lời bác sĩ phụ sản thông báo kết quả vẫn còn vọng bên tai, những thông tin này chỉ khiến cô càng thêm đau lòng... Buổi sáng thức dậy phát hiện bao tử của mình không được thoải mái, tuy vậy Kế Chỉ Tường vẫn cố gắng đi làm, không ngờ đến trưa, ăn xong phần cơm hộp, cảm giác buồn nôn buộc cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mấy nữ đồng nghiệp vội gọi Cố Nhân Uyên đến chở Kế Chỉ Tường đến bệnh viện cấp cứu, không ngờ sau khi trải qua một loạt các loại kiểm tra sức khỏe mới phát hiện một sinh mạng nhỏ bé đang tồn tại trong cô ngoài dự liệu. Cũng thật nực cười! Trước đây cô ngày đêm cầu khẩn mà không sao có được một đứa con, mãi đến khi gia đình đổ vỡ, đứa trẻ mới chịu xuất hiện. Kế Chỉ Tường không thể hiểu được mọi chuyện đã xảy ra với mình! Làm sao bây giờ? Cô tuyệt đối không nạo phá cái thai đó, nếu vậy... có nên báo cho bố của đứa trẻ không? Dù sao dòng máu của anh ấy vẫn đang chảy trong cơ thể nó, nếu cô không nói, chẳng phải sẽ đoạt quyền lợi mà đứa trẻ nên có sao? “Em vẫn sống tốt chứ?”, giọng nói lạnh lùng quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng, Kế Chỉ Tường giật bắn người làm rơi chùm chìa khóa trên tay, quay đầu lại, cô nhìn thấy người đàn ông mà cứ ngỡ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Là anh - Cận Trọng Kỳ. “Hình như anh đã làm phiền em.” Nheo mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kế Chỉ Tường, Cận Trọng Kỳ cúi người nhặt chìa khóa lên, sau đó nhanh nhẹn mở cửa cho cô. “Vào trong rồi nói.” Anh thuận tay kéo cô vào trong, không cho cô từ chối, rồi khóa cửa lại. “Anh ta là ai?”, Cận Trọng Kỳ đặt túi xách trong tay lên ghế, lạnh lùng hỏi thẳng Kế Chỉ Tường. Anh cũng không muốn như vậy! Những lời nói lạnh lùng này không hề xuất hiện trong dự định của anh, nhưng nhìn thấy người đàn ông khác ân cần đưa cô về tận nhà, anh lại thấy khó chịu! Không nhịn được cơn ghen của mình, những lời đó cứ thế buột ra khỏi miệng! “Anh... tại sao anh lại đến?” Làm sao anh biết được cô đang ở đây? Tại sao lại tìm đến? Kế Chỉ Tường đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người. “Là anh hỏi trước thì phải?” Nhanh như vậy đã chấp nhận người khác, trong lòng cô ấy thật ra có anh không? “Theo lẽ thường thì phải có trật tự, anh ta là ai?” Ít ra cũng để anh biết mình gặp phải đối thủ nào chứ! “Anh ấy... là chủ nhiệm trong nhà máy...”, Kế Chỉ Tường tủi thân, giọng nói ngập ngừng, cô không dám nhìn lên. Tại sao anh ấy lại đến? Anh đến để trách mắng cô sao? Cô không hiểu mình đã sai điều gì, anh có cần thiết phải lạnh nhạt như vậy không? “Nhà máy?”, nheo mắt nhìn Kế Chỉ Tường, anh lại cảm thấy đau lòng, “Em làm việc trong nhà máy?”. Cô ấy có học vấn cao, có năng lực, tại sao lại chọn công việc trong nhà máy? Cô xứng đáng có một chỗ làm việc tốt hơn, lương bổng cao hơn, cô vốn là thiên kim tiểu thư của Công ty Kế thị cơ mà! Trong ánh mắt Cận Trọng Kỳ nhìn cô, có tham lam, có khát vọng, gần như điên cuồng muốn nuốt trọn hình bóng gầy yếu đáng thương của cô! Đến khi gặp lại, anh mới biết nỗi nhớ điên cuồng trước đây của mình không bằng một phần nhỏ thực tế! “Vâng”, cô cũng không muốn giấu giếm. Nếu anh ấy đã tìm đến được đây, không thể không có cách tìm ra cô đang làm việc ở đâu, thế thì chẳng phải giấu giếm chỉ vô ích thôi sao? “Còn người đàn ông đó, tại sao lại đưa em về?” Sau khi bình tĩnh lại, Cận Trọng Kỳ bắt đầu nghi ngờ người kia có phải cũng giống như Đinh Bồi Doãn, hoàn toàn là do anh tự tưởng tượng ra hay không? ... Mời các bạn đón đọc Lễ Tình Nhân Đến Muộn của tác giả Tử Trừng.