Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Orlando

"Tới đây Orlando thức giấc. Chàng duỗi dài người. Chàng ngồi dậy. Chàng đứng thẳng người, hoàn toàn trần trụi... Không một con người nào, kể từ thuở hồng hoang, trông mê hồn hơn thế. Cơ thể chàng hợp nhất sức mạnh của một gã đàn ông và sự thanh tú của một phụ nữ... Orlando đã trở thành phụ nữ - không thể phủ nhận điều đó... Orlando là một người đàn ông cho tới ba mươi tuổi, sau đó chàng trở thành một phụ nữ và vẫn giữ nguyên giới tính kể từ khi ấy..." (Trích nội dung tiểu thuyết Orlando) "Tràn ngập các trang sách là một không khí huyền thoại, thể hiện một dạng tồn tại được cách điệu và nâng cao, không phải cuộc sống thật sự chúng ta vẫn sống, mà giống như một ảo ánh hay một giấc mơ". TED GIOIA - Nhà phê bình Mỹ *** Orlando được đánh giá là “bức thư tình dài và quyến rũ nhất trong lịch sử văn học” mà Virginia Woolf dành cho người yêu đồng giới. Vita Sackville West là nhà thơ, cô có một cuộc hôn nhân dài và hạnh phúc với Harold Nicolson.  Trong khi đó Virginia và người chồng của mình, Leonard Woolf cũng có mối quan hệ vợ chồng khá hòa hợp, nhưng Virginia không có hứng thú tình dục với Leonard. Điều đó  cũng không phải bất ngờ, bởi thời đó, những cuộc hôn nhân không có tình dục cũng khá phổ biến. Virginia Woolf và Vita Sackville West đã tình cờ gặp nhau, và rồi nhanh chóng bị cuốn vào nhau, trở thành tình nhân. Vita là người khá phóng khoáng trong tình dục, và thường xuyên theo đuổi những người phụ nữ khác, nên giữa Woolf và Vita, có thể có một mối quan hệ tình dục say đắm. Nếu mối tình này không diễn ra, Orlando sẽ không được sáng tác. Sách đề tặng Vita Sackville West, người tình đồng giới Orlando được đánh giá là “bức thư tình dài và quyến rũ nhất trong lịch sử văn học” mà Virginia Woolf dành cho người yêu đồng giới. Cuốn sách đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng và được độc giả khắp nơi say đắm. Mặc dù, trong lịch sử văn học, Orlando không phải là tác phẩm hư cấu đầu tiên nhắc đến chuyển giới. Hóa thân của Ovid là một tác phẩm vừa trào phúng vừa nghiêm túc về sự biến chuyển của vật thể - đặc biệt là hình hài con người, thành cây cối hay thú vật, hay thần linh biến thành người để theo đuổi tình nhân. Trong Nghìn lẻ một đêm cũng có cốt truyện và tình huống về  chuyển giới và cải trang thành giới tính khác. Shakespeare ưa thích việc giả trang, và vào thời ông, vì phụ nữ bị cấm đóng kịch trên sân khấu nên tất cả các vai phụ nữ đều là trai giả gái. Họ chìm trong những mối tình say đắm cùng nhau, và bản chất chúng đều là những mối tình đồng tính. Vita Sachville West chính là hình tượng ngoài đời của Orlando. Vita vốn là một người đam mê hóa trang. Cô thường hóa trang thành đàn ông, để tận hưởng sự tự do. Trong cuốn Orlando, Woolf đã “đảo ngược” tình huống đó, khi Orlando trở thành phụ nữ, phải vận những bộ trang phục phức tạp, đã tự mình cảm nhận sự khó chịu mà các cô gái bình thường vẫn hay chịu đựng. Ấy cũng chính là câu chuyện “nữ quyền” Woolf vẫn luôn hướng đến trong các tác phẩm của mình. Orlando có nhiều chi tiết dựa trên lịch sử của gia tộc Sackvilles, với bối cảnh chủ yếu là Knile House, một trong những biệt thự cổ còn tồn tại ở Hạt Kent, nước Anh. Đến năm 1566, đây là nơi thuộc quyền sở hữu của Thomas Sackville, em họ của Nữ hoàng Elizabeth I, cụ kỵ của Vita Sachville West. Orlando biến thành phụ nữ khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nhưng anh ta đối diện với trạng huống ấy một cách bình thản lạ lùng. Khi chứng kiến bộ dạng của mình trong hình hài một người phụ nữ, anh ta phán: “Khác giới, nhưng cùng một người”. Từ khi biến thành phụ nữ, cuộc đời anh ấy (cô ấy) bước vào những cuộc phiêu lưu mới, những gặp gỡ mới. Đôi lúc trong những khi chán chường, Orlando vẫn cải trang thành đàn ông, để tìm kiếm niềm hoan lạc chốc lát. Orlando vẫn đi đi về về giữa hai giới tính. Tìm kiếm tiếng nói riêng cho những người phụ nữ Sự khác biệt về giới ấy bao hàm những hệ quả về xã hội và pháp luật. Rất nhiều người đàn ông Woolf biết, trong đó có chồng bà, Leonard, và chồng của chị gái Vanessa, Clive Bell, được giáo dục tại Cambridge. Virginia và Vanessa được giáo dục tại gia, hình thức phổ biến cho con gái nhà thượng lưu. Phụ nữ hầu hết không được đi học. Khi Woolf viết Orlando, hơn 8 triệu phụ nữ tuổi 30 trở lên đã thắng trong cuộc bỏ phiếu cho Nghị định Đại diện cho Nhân dân năm 1918. Với đàn ông, độ tuổi là 21. Năm 1928, khi tiểu thuyết được hoàn thành, mọi phụ nữ trên 21 tuổi đã bình đẳng cùng đàn ông trong các cuộc tuyển cử. Chưa đầy hai tuần sau khi Orlando được phát hành, Woolf đến Girton cho buổi giảng thứ hai của mình, với cái tên Phụ nữ và Sáng tạo. Tuần trước đó, bà đã có mặt ở Newnham. Woolf tóm tắt lại hai bài giảng của mình thành bài luận nổi tiếng Căn phòng riêng, xuất bản 1929. Virginia Woolf trăn trở về sự bất công xã hội và kinh tế giữa hai giới tính, bất công bắt nguồn từ phân biệt giới tính được che đậy như những sự thực khách quan của thế giới. Orlando đã mở đường cho những khám phá nghiêm túc và đáng lo ngại về vị thế của phụ nữ. Nhân vật chính dành nhiều năm ròng lấy lại tài sản của mình, và cuối cùng bị tước đoạt một cách hợp pháp sau khi anh tỉnh dậy trong bộ dạng con gái. Orlando là một nhà thơ - có thể không giỏi cho lắm - nhưng khi là đàn ông, dù bất tài anh ta cũng được đánh giá kỹ. Trong khi những người con gái giỏi nhất có khi không được chú ý. “Nhưng chúng ta phải tiếp tục viết”, bà nói với những cô gái trẻ tại Cambridge, “vì trong 100 năm tới, với căn phòng của riêng mình và tiền của riêng mình, sẽ không còn  những giới hạn do phân biệt giới tính lên khả năng của phụ nữ và sức sáng tạo của họ”. Orlando thường bị phê phán là tác phẩm trào phúng, kém quan trọng hơn Bà Dalloway hay Đến ngọn hải đăng. Nhưng tác phẩm hoàn toàn vượt xa những tác phẩm thời kì của nó trong tranh luận về giới và bình đẳng giới. Đặt một phép so sánh với cuốn The Well of Loneliness , nhân vật Radclyffe Hall, người thích được gọi là John, là  một phụ nữ đồng tính tin rằng: phụ nữ yêu phụ nữ là những  người bị sinh ra trong hình hài sai lầm. Điều này đưa đồng tính nữ tới đau khổ suốt đời. Cuốn tiểu thuyết đó bị cấm tại Anh và đã bị đưa ra tòa. Virginia Woolf đồng ý làm nhân chứng, với niềm tin vào tự do ngôn luận và chống cấm đoán, nhưng e ngại khi phải nói The Well of Loneliness là văn chương. Bà đã đúng khi e ngại, cuốn sách đó không phải văn chương. Hai tác phẩm, cùng một năm, cùng chủ đề gây tranh cãi. Nhưng Virginia Woolf, vì bà biết viết, biết quyến rũ người đọc, vì bà hài hước, có thể vì bà đang yêu, và phong cách văn của bà bay bổng với sự tự nhiên, duyên dáng, đã thành công trong việc luồn qua những kiểm duyệt. Trong khi The Well of Loneliness củng cố tất cả những định kiến về giới tính và ham muốn tình dục. Cuốn sách bị cấm. Orlando phá vỡ hết những định kiến ấy, nó lại trở thành sách bán chạy. *** Orlando, A Biography xuất bản lần đầu vào ngày 11/10//1928 (cũng là thời điểm ở đoạn kết của tiểu thuyết). Virginia Woolf xem tác phẩm này như một sự thư giãn tinh thần, một “writer’s holiday” sau những tác phẩm đòi hỏi khắt khe hơn về cấu trúc, chủ đề như Căn phòng của Jacob, Bà Dalloway, Tới ngọn hải đăng… Tuy nhiên, dù chính tác giả không kỳ vọng, Orlando lại chính là tác phẩm được đọc nhiều nhất của bà, và ngay trong lần tái bản thứ hai, số lượng bản in bán ra là 6.000, gấp đôi so với Tới ngọn hải đăng. Thủ pháp dòng ý thức trong tác phẩm này cũng đi tới chỗ cực kỳ điêu luyện và tinh tế. Và có lẽ chính vì được viết với tình yêu và cảm hứng tột cùng, có thể những vấn đề sâu thẳm nhất về ý nghĩa của cuộc đời, tình yêu và sáng tạo được thể hiện trong Orlando, ở một số khía cạnh nhất định, vượt xa hơn rất nhiều so với các tác phẩm khác của Virginia.  Cho tới nay, nhiều tiểu luận, phê bình và luận văn tiến sĩ cũng đã soi rọi nhiều ánh sáng khác nhau lên tác phẩm, và những tranh luận vẫn còn tiếp diễn, dù nói chung tất cả các văn bản này đều xem Orlando là một tác phẩm “avant-garde” về nữ quyền và tình dục đồng giới nữ. Trước khi đọc Orlando, một tiểu thuyết hay tiểu sử giả cách (fake biography), có lẽ các độc giả cũng cần biết qua hai yếu tố sau: Thứ nhất, tác phẩm này được đề tặng cho V. Sackville-West,[1] (sau đây viết tắt là VSW) bạn thân và người tình của Virginia Woolf.[2] Theo lời của Nigel Nicholson[3], con trai của VSW, đây là “lá thư tình dài nhất và dễ thương nhất trong văn học, trong đó [Virginia] khám phá Vita… đẩy bà từ giới tính này sang giới tính khác… buông một màn sương mù xung quanh bà.”[4] VSW cũng là nguyên mẫu của nhân vật chính Orlando, với một số chi tiết đời thật của bà được hư cấu hóa.  Thứ hai,  các chi tiết trong tác phẩm dựa trên lịch sử của gia tộc Sackvilles, và có bối cảnh chủ yếu dựa trên các thực tế về Knole House[5], một trong số ít gia thự cổ và lớn nhất hiện còn tồn tại ở Hạt Kent, Anh Quốc. Knole House được thiết kế theo niên lịch của một năm, gồm 365 phòng (365 ngày), 52 cầu thang gác (52 tuần), 12 cổng vào (12 tháng) và bảy sân trong (bảy ngày trong tuần). Những phần lâu đời nhất của ngôi nhà này do Thomas Bourchier, Tổng Giám mục xứ Canterbury xây dựng vào khoảng giữa 1456 và 1486. Sau nhiều lần đổi chủ, năm 1566, nó thuộc quyền sở hữu của Thomas Sackville[6], em họ của Nữ hoàng Elizabeth I,[7] cụ kỵ của VSW. Khi viết về Orlando, hầu hết những nhận định của các nhà nghiên cứu và phê bình văn học Âu Mỹ đều nhấn mạnh tới sự táo bạo và đi trước thời đại của Virginia khi xóa nhòa ranh giới của giới tính trong tình yêu; hoặc sự sáng tạo đậm nét trào phúng của bà khi pha trộn giữa phong cách viết tiểu sử và tiểu thuyết, pha trộn giữa hiện thực và những ảo tượng. Những lý luận đó đều na ná như nhau và đều không có gì mới mẻ hay khai phá. Tuy nhiên, Ted Gioia[8] có một cách nhìn mà người dịch thấy khá mới mẻ và thú vị, ông cho rằng Orlando nhìn xa hơn nhiều vào tương lai so với bất kỳ tác phẩm nào trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng. Và ông cũng nhấn mạnh tới dòng văn xuôi đẹp như thơ của tác phẩm: “Nhưng không tóm lược cốt truyện nào có thể đánh giá đúng những phẩm chất đặc biệt của cuốn tiểu thuyết này. Cái mà độc giả sẽ nhớ tới là những tình tiết ly kỳ, sắc thái và bầu không khí. Tôi đọc cuốn sách của Woolf lần đầu trong những năm đại học, sau khi tới tham quan Knole House, một trong những thái ấp miền quê lớn nhất ở Anh Quốc… Trong ký ức của tôi, kết cấu của cuốn tiểu thuyết nhòa vào những sắc màu và hình ảnh của các bức tranh và những tấm thảm thêu ở Knole House. Tràn ngập các trang sách là một không khí huyền thoại, thể hiện một dạng tồn tại được cách điệu và nâng cao, không phải  cuộc sống thật sự chúng ta vẫn sống, mà giống như một ảo ảnh hay một giấc mơ. Nhưng ngày nay, khi đọc lại tác phẩm, tôi thu lượm được rất nhiều so với hồi ở lứa tuổi hai mươi. Giờ đây tôi khá quen thuộc với các tác phẩm khác của Woolf, và quay lại với bà vì vẻ đẹp đích thực trong ngôn ngữ của bà cũng như chính bản thân câu chuyện. Trong lịch sử ngôn ngữ Anh, có rất ít nhà văn viết hay hơn, trên nền tảng câu nối tiếp câu, hay đi xa hơn trong việc xóa nhòa các ranh giới giữa văn xuôi và thơ. Nhưng trên hết, ngày nay Orlando nổi bật lên với tư cách một tác phẩm đi đầu, tiên báo cho rất nhiều tiểu thuyết sau này – từ The Left Hand of Darkness cho tới Middlesex – những tác phẩm thể hiện giới tính với sự thay đổi không ngừng thay vì cố định, và đã biến nữ tính và nam tính thành những chủ đề bề mặt thay vì những giả đoán bất định trong tiểu thuyết đương thời.”[9] Ở đây, nhân tiện, từ gợi ý của Ted Gioia, người dịch chợt nghĩ có khi nào Orlando cũng là tác phẩm đầu tiên đã mở đường cho dòng văn học hiện thực huyền ảo (magic realism) với đại diện lẫy lừng nhất của nó là García Márquez hay chăng? Ở các tác phẩm khác của Virginia Woolf, thời gian và cái chết thường là một nỗi ám ảnh, một yếu tố can thiệp thô bạo vào đời sống hàng ngày, nhưng với Orlando, bà đã phá tan quyền lực tuyệt đối của thời gian và cái chết. Diễn tiến của tiểu thuyết này trải dài qua ba thế kỷ, từ 1588 đến 1928. Với nhân vật chính là Orlando, ban đầu là nam giới, rồi biến thành nữ giới sau một giấc ngủ dài, ở tuổi ba mươi, và dừng lại ở tuổi ba mươi sáu vào thời điểm tác phẩm kết thúc. Tiểu thuyết này cũng đặt ra những câu hỏi và lời giải đáp cực kỳ tế vi và sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống, tình yêu và sáng tạo. Tình yêu và Sáng tạo hiện ra, song song như hình với bóng, với từng khía cạnh say đắm, chán chường, ê chề, lố bịch, và cuối cùng là sự chấp nhận, sự tuân phục theo sức mạnh vô hình của “thời đại” trong cuộc đời kéo dài dằng dặc hơn ba trăm năm của Orlando. TÌNH YÊU    Chàng, với tư cách một người đàn ông, đã yêu đắm đuối Sasha, Công chúa nước Nga, và bị phụ tình. Chàng bỏ chạy khỏi nước Anh, sang làm Đại sứ ở Constantinople để thoát khỏi sự theo đuổi của Harriet, một nàng công chúa người Roumania vô duyên, kệch cỡm. Sau một giấc ngủ dài, chàng bỗng biến thành phụ nữ, và sống lang thang phiêu bạt cùng một bộ lạc dân du mục (quãng thời gian này khoảng chừng một thế kỷ). Rồi tình yêu quê hương trỗi dậy, nàng quay lại Anh. Sau một thời gian ẩn dật, nàng cảm thấy phải trở lại London. Ở đây, nàng lại bị theo đuổi lần nữa bởi Hoàng tử Harry (tức Công chúa Harriet), kẻ trước kia đã cải trang thành phụ nữ để tán tỉnh nàng, vì lúc đó nàng còn là một nam thanh niên. Tình yêu với nàng trở thành một trò đùa, nhưng nàng vẫn cần có tình nhân, bất kể nam hay nữ, vì thỉnh thoảng nàng lại cải trang thành đàn ông để du hí tìm vui. “Cuộc sống và một tình nhân,” đó là ý nghĩa của đời nàng. Sau đó, chán những mối tình hời hợt, có cũng như không, nàng lại trở về ngôi nhà ở quê hương. Rồi cuối cùng nàng nhận ra mình phải tuân theo thời đại, phải có một ông chồng. Nàng gặp Shelmerdine, một gã khoái lãng du giữa trùng khơi sóng dữ; hai người yêu nhau nhanh hơn chớp giật. Nàng kết hôn với chàng. Nhưng gió Tây nam nổi lên, chàng lại nổi máu hải hồ, dong buồm đi rong ruổi ở khu vực Mũi Sừng. Nàng lại sống một mình, có chồng cũng như không. Rồi một đêm chồng nàng quay trở lại, đó cũng là kết thúc của câu chuyện hơn ba trăm năm trôi nổi với tình yêu của Orlando. SÁNG TẠO Ở đầu câu chuyện, chàng thiếu niên mười sáu tuổi đã nhận ra sự khác biệt giữa ngôn ngữ và thực tại: “Tuy nhiên, cuối cùng chàng dừng bút. Chàng đang mô tả thiên nhiên, như tất cả mọi nhà thơ trẻ tuổi xưa nay luôn mô tả, và để tìm một sắc xanh chính xác, chàng nhìn vào (và ở đây chàng tỏ ra táo bạo hơn hầu hết mọi người) chính bản thân sự vật đó; ấy là một bụi nguyệt quế mọc bên dưới cửa sổ. Sau đó, dĩ nhiên, chàng không thể viết nữa. Màu xanh thiên nhiên là một chuyện, màu xanh trong văn chương lại là chuyện khác. Dường như thiên nhiên và những con chữ có một ác cảm tự nhiên với nhau; cứ đưa chúng tới gần nhau và chúng sẽ xé nhau thành từng mảnh. Sắc xanh lúc này Orlando trông thấy đã phá hỏng mất vần và nhịp của chàng.” (Chương I) Sau khi bị Nick Greene mang ra làm trò cười trong một bài thơ trào phúng, Orlando, lúc này là một thanh niên, cảm thấy chán ghét giới văn nghệ sĩ tiếng tăm. Giờ đây những mộng tưởng của chàng về tình yêu, về thi ca đã tan hoang sụp đổ:  “Như vậy, ở tuổi ba mươi, hay khoảng đó, chàng quý tộc trẻ tuổi này không chỉ có mọi kinh nghiệm mà cuộc sống đã mang tới, mà còn nhìn thấy sự vô giá trị của tất cả những kinh nghiệm đó. Tình yêu và tham vọng, phụ nữ và những nhà thơ, tất cả đều hão huyền như nhau. Văn học là một vở hài kịch trớ trêu. Cái đêm sau khi đọc tác phẩm “Tới thăm một quý tộc ở miền quê” của Greene, chàng gom năm mươi bảy sáng tác thơ đốt trong một đống lửa lớn, chỉ giữ lại “Cây Sồi”, vốn là giấc mơ trẻ con của chàng và rất ngắn. Giờ chỉ còn lại hai thứ mà chàng đặt hết mọi niềm tin vào đó: những con chó và thiên nhiên; một con chó săn Na Uy và một bụi hoa hồng. Thế giới, trong toàn bộ sự đa dạng của nó, cuộc sống trong toàn bộ sự phức tạp của nó, đã thu nhỏ thành hai thứ đó. Lũ chó và một bụi hoa là toàn thế giới.” Sau rất nhiều suy tư và tự vấn, cuối cùng chàng đã đi tới một kết luận cho mình: “Suốt một hồi lâu chàng chìm vào những ý nghĩ sâu xa như giá trị của sự vô danh, và niềm vui của việc không có tên tuổi, giống như một lượn sóng quay về với thân thể sâu thẳm của biển khơi; suy nghĩ về cách thức sự vô danh giải thoát tâm hồn khỏi sự quấy rầy của lòng ganh ghét và thù hằn; cách thức nó tạo ra trong huyết mạch dòng chảy tự do của sự khoan dung và lòng cao thượng; và cho phép người ta cho đi hoặc đón nhận mà không cần tới những lời cảm tạ hay ca ngợi; hẳn đó phải là cách thức của tất cả những thi sĩ lớn, chàng nghĩ (dù kiến thức của chàng về Hy Lạp không đủ để chàng khẳng định), bởi lẽ, ắt hẳn Shakespeare phải viết như thế, những người thợ xây dựng nhà thờ đã xây dựng như thế, không cần lời cám ơn hay tên tuổi, mà chỉ cần công việc của họ vào ban ngày và có lẽ một cuộc chè chén vui vẻ lúc đêm về… ‘Đó thật là một cuộc sống đáng ngưỡng mộ biết bao!’ Chàng nghĩ, duỗi thẳng tứ chi ra bên dưới táng sồi. ‘Và vì sao không tận hưởng nó ngay khoảnh khắc này?’ Ý nghĩ này xuyên qua chàng như một viên đạn. Tham vọng rơi xuống như một hòn chì ở đầu dây dọi. Thoát khỏi quả tim bỏng cháy vì tình yêu bị khước từ, thoát khỏi sự trách móc của thói phù hoa, và tất cả mọi gai góc dưới cái đáy tổ cuộc đời từng châm chích chàng đau buốt khi chàng còn giữ lòng tham danh vọng, nhưng không thể nào động chạm tới một kẻ không màng tới vinh quang; chàng mở mắt ra, vốn dĩ chúng vẫn mở to trong mọi lúc nhưng chỉ nhìn thấy những ý nghĩ, và nhìn thấy ngôi nhà, nằm trong thung lũng nhỏ bên dưới chân chàng.” Trong cuộc nổi dậy ở Constantinople, chàng ngủ một giấc dài và khi tỉnh lại nhận ra mình đã trở thành một phụ nữ, một cách thản nhiên và lãnh đạm. Nàng đi theo một ông già du mục, rời khỏi thành phố và tới sống với những người dân du mục lang thang, tiếp tục sửa chữa, bổ sung cho tập thơ “Cây Sồi” với phương tiện vô cùng hạn hẹp: mực làm từ quả mọng, không có giấy nên nàng buộc phải viết bên lề và chen vào giữa những dòng đã viết trước đó. Tình yêu đối với thi ca là đốm lửa chập chờn nhưng không hề tắt trong quả tim nàng. Sau đó, khi đã trở lại Anh, nàng sống ẩn dật một thời gian, rồi lại trở lên London hòa nhập vào xã hội thượng lưu, tiếp xúc với giới quý tộc và nghệ sĩ, rồi lại quay trở về quê nhà, sống một cuộc đời bình thản, vẫn luôn suy tư trăn trở với ý nghĩa của cuộc sống, thi ca. Rồi một hôm nàng hoàn thành tập thơ, kết thúc một tác phẩm đã được bắt đầu và viết đi viết lại suốt hơn ba trăm năm. Văn phong của nàng đã trưởng thành chín chắn, tài năng của nàng rốt cuộc đã lên tới đỉnh điểm của nó trong tập “Cây Sồi”, và nàng chợt nhận ra một điều: “Cuốn bản thảo thơ nằm bên trên quả tim nàng bắt đầu cựa quậy và đập thình thịch như thể nó là một sinh vật, và điều kỳ lạ hơn nữa, cho thấy có một sự đồng cảm tuyệt vời giữa họ, Orlano, bằng cách nghiêng đầu sang bên, có thể đoán ra ý nghĩa của những gì nó nói. Nó muốn được đọc. Nó phải được đọc. Nó sẽ chết trong lòng nàng nếu nó không được đọc. Bởi đây là lần đầu tiên trong đời mình nàng quay sang chống lại tự nhiên bằng bạo lực. Lũ chó săn Na Uy và những bụi hoa hồng đang quây quần xung quanh nàng. Nhưng không cá thể nào trong số những con chó săn và những bụi hoa hồng có thể đọc. Đây chính là sự sơ sót đáng tiếc của Đấng Hóa Công, điều mà nàng chưa bao giờ nhận ra trước đó. Duy chỉ con người được phú cho khả năng này.” Nàng trở lên London, gặp lại Greene, giờ đã trở thành một quý ông với nhiều tước vị. Nàng không định đưa tập thơ cho ông ta, nhưng tình cờ tập thơ rơi khỏi ngực áo nàng, Greene đề nghị được đọc, và đã giúp nàng xuất bản nó. Tập thơ được trao giải. Quá trình sáng tạo của nàng chấm dứt. Nhưng thi ca và sáng tạo vẫn quay đi quay lại trong những mộng tưởng của nàng. Thi ca là cơn mộng mị của nàng, và giống như hình ảnh con ngỗng trời ở cuối truyện, thi ca mãi mãi là cái gì đó sẽ bay ngang qua đời sống và mất hút. Hình ảnh ẩn dụ này rất tiếc không được nhiều nhà phê bình chú ý tới: “‘Bị ma ám!’ Nàng kêu lên, đột ngột nhấn ga. ‘Bị ma ám! Ngay từ lúc mình còn là một đứa nhóc. Con ngỗng trời bay tới đó. Nó bay ngang qua cửa sổ để ra biển. Mình đã nhảy lên (nàng xiết chặt bánh lái) và với tay theo nó. Những con ngỗng trời bay nhanh quá. Mình đã nhìn thấy nó, ở đây… ở đó… ở đó – Anh, Ba Tư, Ý. Nó luôn bay nhanh ra biển và mình luôn ném theo nó những từ giống như những tấm lưới (tới đây nàng vung tay ra) co rúm lại vì mình đã từng nhìn thấy những tấm lưới co rúm lại trên boong tàu, bên trong chỉ toàn rong biển; và đôi khi có một phân bạc – sáu từ – ở đáy của tấm lưới. Nhưng không bao giờ có con cá to sống trong những rặng san hô.’ Tới đây nàng cúi đầu, trầm ngâm rất mực.” Và rốt cuộc nàng cũng nhận chân được một điều: “Lúc đó nàng đã nghĩ tới cây sồi trên đỉnh đồi này, và cây sồi có liên quan gì tới việc này, nàng đã tự hỏi. Sự ca tụng và danh vọng có liên quan gì tới thi ca? Bảy đợt xuất bản (cuốn sách đã bán hết sạch) có liên quan gì tới giá trị của nó? Không phải làm thơ là một công việc ẩn mật, một tiếng nói đáp lại một tiếng nói hay sao? Vậy là tất cả những câu nói rối ra rối rít, ca tụng, trách móc và việc gặp những người hâm mộ lẫn những người không hâm mộ đều không ăn nhập gì với bản thân sự việc – một tiếng nói đáp lại một tiếng nói. Cái gì có thể ẩn mật hơn, nàng nghĩ, chậm chạp hơn, và giống với sự trao tặng nhau của những cặp tình nhân hơn câu trả lời ấp úng mà nàng đã thực hiện suốt bao năm nay để đáp lại bài ca lao xao xưa cũ của cánh rừng, của những nông trại, và lũ ngựa nâu đang đứng ở cổng, cổ kề bên cổ, và lò rèn, nhà bếp, và những cánh đồng đang nhọc nhằn nuôi dưỡng những cây lúa mì, những cây cải củ, cỏ, và những đóa hoa diên vĩ và bối mẫu đang bung nở trong vườn?” Người dịch xin được kết thúc phần giới thiệu tại đây. Rất mong các bạn đọc tìm được nhiều giá trị khác của tác phẩm Orlando từ bản dịch này. Trân trọng. Sài Gòn, tháng 03/2016 Nguyễn Thành Nhân Mời các bạn đón đọc Orlando của tác giả Virginia Woolf.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đọc Sách

Tôi Là Bảo Bối Của Ai
Nhân kiếp trước, quả đời sau. Nhân duyên đã lỡ có còn gặp lại? Ở lại cổ đại, đáp lại tình si của người? Trở về hiện đại, chăm sóc vết thương lòng của anh? Một lòng nếu hướng về cả hai người, Đã như vậy, ở lại cổ đại hay trở về hiện đại? Đi con đường nào? *** Ngồi trong phòng họp rộng lớn, tôi nhìn lên bệ diễn thuyết, chậm rãi tự nhủ, bình tĩnh nhìn anh ta, một nụ cười lạnh mê man đậu trên môi. Cả đời này, tôi đều phải vì người khác mà sống! Cả đời này, tôi đều phải sắm vai một con búp bê mặc cho người khác thao túng. Được cha mẹ nuôi nhận về, tôi vứt bỏ bản thân, khôn khéo, vâng lời, tám tuổi – một đứa bé mồ côi, chịu số phận một kẻ ăn nhờ ở đậu. Để có được tình yêu của anh Lăng, tôi tìm mọi cách, hết sức vì công ty, vẫn bị anh ta quẳng đi như chiếc giày. Là số phận của tôi? Không! Tôi không tin vào số phận! Anh ta và tôi yêu đương, sau lại tuyệt tình bỏ đi, anh ta trong ngày đính hôn của tôi và người khác hững hờ đối đáp, anh ta với chuyện tôi mất tích nửa năm hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh ta đã sớm không còn là anh họ Lăng Lỵ coi tôi như châu như ngọc! Anh ta có thể tuyệt tình với tôi, tôi cũng có thể vô nghĩa với anh ta! Tôi sẽ khiến anh ta phải giao ra số cổ phần của công ty bị anh ta chiếm! Tôi không sai! Tôi chỉ muốn tìm lại một thứ thuộc về mình! Tuy câu nói hôm ấy của tôi, làm sắc mặt anh ta như đất. “Hội nghị cổ đông đến đây chấm dứt, cuối cùng, tôi có một chuyện muốn công bố.” Anh Lăng duy trì nụ cười tao nhã, nhìn một vòng quanh phòng họp, cuối cùng, nụ cười dừng lại trên mặt tôi, thành một nụ cười lạnh. Anh ta luôn tao nhã như vậy, lịch sự và mẫu mực, thật khó mà tin được tiếng tăm vang dội, lãnh khốc vô tình của anh ta ở thương trường, thậm chí, lừng danh ở cả hải ngoại. “Tôi sẽ chuyển nhượng 8% cổ phần của tôi ở công ty cho tiểu thư Bối Nhi.” Giọng nói bình tĩnh của anh ta dường như đã châm ngòi cho một quả bom, trong phút chốc, phòng họp bị bao vây trong những tiếng ồn ào không ngớt. Nụ cười lạnh lẽo trên môi tôi càng sâu, đám hồ li già này có ý gì đây, tôi chỉ lấy lại phần cổ phần của tôi, việc gì phải kinh ngạc? “Chủ tịch Lăng, xin hỏi khi nào anh định giao quyền kinh doanh?” Lời căn vặn đến từ cha của anh Lăng, dượng tôi. Nhiều năm qua, anh họ và người dượng quỷ kế đa đoan vì quyền kinh doanh trong công ty không ngừng đối phó lẫn nhau. Thật buồn cười! Anh Lăng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Lăng thị, khi anh họ giao ra cổ phần, dượng cũng chỉ có 25% cổ phần công ty, còn chưa đủ tư cách. Nhưng… “Sau cuộc họp lãnh đạo, luật sư riêng của tôi sẽ tới, tôi sẽ giao quyền kinh doanh.” Anh Lăng lạnh lùng, mặt không gợn sóng. Tại sao lại như vậy? Tôi chỉ lấy lại phần mình, cái đó và quyền kinh doanh có quan hệ gì? Trong phút chốc, chiếc mặt nạ khinh miệt trên mặt bị tháo bỏ, tôi không ngừng đưa ánh mắt bối rối và nghi ngờ nhìn về phía anh ta, đáp lại tôi là một nụ cười thản nhiên. “Cháu gái, không ngờ nó lại quyết định như vậy, lúc cháu mất tích, nó bỏ bê công việc, chỉ lo đi tìm cháu, bị ba nó thừa cơ chiếm phần cổ phần của cháu, không ngờ, hôm nay nó vẫn lấy cổ phần của nó đưa lại cho cháu, bây giớ nó chỉ còn 32% cổ phần, làm sao có thể giành quyền kinh doanh với cha nó có tới 33%!” Lời bác làm tôi như rơi xuống vực sâu. Anh họ, sao anh lại làm chuyện ngu ngốc đến thế? Vì sao, khi tôi trách anh bỏ mặc tôi sống chết, anh không bận tâm, khi tôi trách anh chiếm đoạt di sản cha mẹ để lại cho tôi, anh không một câu giải thích? Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Đã quyết định cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi sẽ không bao giờ vì vài cử chỉ dịu dàng lơ đãng của anh ta mà trầm mê trong đó. Quên tình cảm, quên yêu đương, đó là quyết định trong khi tôi mất tích nửa năm. “Anh họ.” Tôi gọi anh Lăng, đang chuẩn bị ra khỏi phòng họp. Trong căn phòng rộng chỉ còn tôi và anh ta. “Tôi không cần phần cổ phần đó, khi luật sư còn chưa kịp làm thủ tục chuyển nhượng, dừng lại cả đi.” Cuối cùng, anh ta vẫn là mối uy hiếp của tôi, tôi không cho phép anh ta vì tôi mà lợi ích bị tổn hại. “Không được, không có số cổ phần đó, những ngày em ở nhà họ Trần không dễ dàng gì đâu.” Anh ta dứt khoát. Vào nhà họ Trần? Anh ta uổng công rồi. Anh ta cho rằng tôi còn có thể lại vì muốn khơi dậy sự ghen tuông của anh ta, tự ép bản thân chấp nhận vị hôn phu ngạo mạn nông cạn kia? Tôi định châm chọc anh ta, lại bị một vị khách không mời cắt ngang. “Lăng Lỵ! Mày muốn bức tao chết sao?” Bạn thân trước đây của anh ta, Sở Hoài. “Đáng đời mày!” Vẻ mặt anh Lăng luôn luôn tao nhã, bây giờ lại lộ ra vẻ tàn nhẫn tôi chưa từng thấy. “Mày làm tao phá sản! Trên thương trường, nhà họ Sở không còn đường sống mà về, đến khi nào thì mày mới chịu ngừng tay?” Sở Hoài dường như đã phát điên. Tôi hít một hơi khí lạnh, không thể ngờ anh Lăng tuyệt tình với Sở Hoài như vậy. “Trừ phi tao chết.” Lời nói lạnh lẽo như hàn băng đó không ngờ lại có thể thốt ra từ người luôn ôn hòa như anh Lăng! Anh ta luôn luôn như thế? Hay tôi thật sự không thể mang anh ta của bốn năm trước quay về? Một nòng súng đen ngòm chĩa về anh Lăng, người cầm khẩu súng là Sở Hoài. “Nổ súng đi! Tao đã sớm sống không bằng chết!” Anh Lăng cười lạnh, nhắm mắt, gương mặt kiên quyết. Một tiếng súng vang lên, trái tim tôi nghẹn cứng trong miệng. “Bối Bối!” Tiếng gào thê lương của anh Lăng như xé rách lớp không khí trong phòng. Ha ha….. Cuối cùng, tôi vẫn đẩy anh ta ra, thay anh ta nhận vết thương… Anh Lăng, ai nói anh sống không bằng chết? Kể từ bốn năm trước, từ thời khắc anh vứt bỏ tôi, kẻ sống không bằng chết là tôi. Sống có gì đáng sợ? Chết có gì đáng sợ? Yết hầu khô nóng, đau đớn như có ai đốt lửa trong đó. Tôi không chết? Rõ ràng viên đạn kia dường như đã xuyên sâu vào tim. “Cách cách?” Tiếng gọi kinh hoảng. Cách cách? Trong phòng bệnh còn bật ‘Hoàn Châu Cách cách’ sao? Làm ơn tắt đi, quê quá! “Cách cách, người tỉnh rồi?” Tôi cố gắng mở mắt, một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc trang phục đời Thanh đứng trước giường của tôi. Dạo này bệnh viện đang có phong trào y tá không mặc đồng phục? Lại mặc quần áo nha hoàn? Quá khôi hài. Tôi cố gắng “Ha ha” cười hai tiếng, không cần biết sẽ doạ đến nha hoàn kia. “Cách cách, mọi chuyện thương lượng sau, xin người đừng tự sát nữa.” Nha hoàn đã run rẩn quỳ trên mặt đất. Tự sát? Anh Lăng nói thế? Thật ý tứ. Nhưng… Hình như hơi kỳ lạ. Khắp người tôi trừ yết hầu đau nhói, những chỗ khác hoàn toàn bình thường. Tôi nâng tay, tốt, hơi nhức, bèn sờ soạng vết thương bị súng bắn. Ông trời! Sao lại không có một chút đau đớn? Tôi đứng bật dậy, trong phút chốc giật nảy mình. Tôi lại mặc phục trang của tiểu thư đời Thanh, trên người không một vết thương. Sao lại thế này? Ngay cả phòng ở cũng quá cổ kính, không có một chút hơi thở của thời đại tôi sống. Còn nằm mơ sao? Không! Trong mơ không bao giờ chân thật như vậy. “Gương! Lấy gương cho tôi!” Tôi hét chói tai. Cô nha hoàn ù chạy tới vấp ngã, vội vàng đưa gương lại. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, đây không phải là mặt của tôi! Nét kiều diễm trong vẻ tuấn mỹ, xinh đẹp nhưng quật cường, đây là một gương mặt rất mỹ lệ! Nhưng không phải là mặt tôi! Không thể tin được, chiếc gương rơi khỏi tay, âm thanh rạn vỡ đập vào tai, đau nhói. Tôi làm sao vậy? Tôi chết… Chết không đáng sợ! Nhưng….. Sao tôi có thể ở trong thân xác một người khác?….. Lại ở đời Thanh…. “Cách cách…..” Nha hoàn càng sợ hãi. Mời các bạn đón đọc Tôi Là Bảo Bối Của Ai của tác giả Đản Đản 1113 .
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Nàng thề, nếu biết hắn là Hoàng đế, thì cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám tranh nhà xí với hắn, còn suýt nữa đạp một cước cho hắn đâm thẳng đầu xuống hố xí, cuối cùng là suy bại đến mức phải đứng đây quét lá rơi! Nàng, là một sát thủ hàng đầu trong mắt chỉ có tiền, tính cách quái dị khiến người ta nhìn mà than thở… Khi không nhắc đến tiền, nàng là một Tu La khát máu, bình tĩnh, thông minh, giết người không chớp mắt! Khi nhắc đến tiền, nàng nháy mắt biến thành một cô nàng ngốc nghếch, động kinh, hung dữ, điên khùng. Mẹ ơi! Ai bảo sau khi xuyên qua, sát thủ vẫn có thể cố chấp, ngang bướng? Đối mặt với vị Hoàng đế nắm trong tay thiên quân vạn mã, ai dám cố chấp, ngang bướng thì làm ta xem nào, xem bị bắn thành con nhím có thích không? Thôi, thôi, ta phải giấu kín thực lực, chỉ cầu được thanh nhàn. Có điều, muốn thanh nhàn cũng đâu dễ như vậy. Ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với mấy vị chủ nhân; ngày nào cũng bị người ta châm biếm, mỉa mai tới mỉa mai lui; còn phải cầm chổi quét tới quét lui! F**k! Bà đây — nhịn!!! Vậy mà một chút bổng lộc khi nàng làm cung nữ cũng bị khấu trừ hết… — Bà nó chứ! Bà đây liều mạng với các ngươi! *** [Trọng điểm]: Nữ cường động kinh, là sát thủ ngoài lạnh lùng khát máu, còn rất rất tham tiền! [P/s]: Nam chính tuyệt đối, tuyệt đối sạch sẽ! *** [Phần thông minh đấu nam cặn bã] “Ngày đó, khi ta tới sân bay, đăng ký xong…” cô nàng nào đó đang kể lại chuyện kiếp trước của mình với tiểu cung nữ. “To gan!” Một tiếng quát khí phách vang lên: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà cũng muốn soán vị đăng cơ! Trẫm nhất định phải diệt cả nhà ngươi!” Hắn thật sự muốn xem một chút, xem nữ nhân này có bản lĩnh gì! Nàng quay đầu, là Hoàng thượng! Cô nàng nào đó khó khăn nuốt nước miệng: “Cái đó, Hoàng thượng, ý nô tỳ là… là…” Là cái quái gì chứ! Đột nhiên, có một con gà rừng chạy từ ngự thiện phòng ra, cô nàng nào đó cũng phi ba bước thành hai, bắt con gà kia lại, thở phào một hơi rồi dẫm lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ nói dẫm lên con gà này ạ!  … (*) Ở đây các bạn í chơi từ đồng âm. Từ ‘đăng ký’, với từ ‘đăng cơ’ và từ ‘dẫm lên gà’ ở cuối cùng có cùng một cách đọc là [dengji]. *** [Phần nam chính phúc hắc] Cô nàng nào đó ngắm nhìn nam tử tuyệt sắc bên cạnh, buồn chán muốn chết mở miệng hỏi: “Không biết anh đẹp trai được bao nhiêu xuân xanh rồi?” Nhắm mắt, không đáp. Vẫn không ngừng cố gắng: “Không biết chiều cao của mỹ nam là bao nhiêu?” Đôi môi mỏng hơi nhúc nhích, vẫn không nói. “Ta nói này, cái tính cách lạnh nhạt này của ngài, có phải là có người đến cướp đoạt, thì ngài cũng sẽ trực tiếp giao tiền ra không?” Cô nàng nào đó đen mặt phun phì phì. Nhưng thật ngoài dự tính, hắn lại mở miệng: “Còn phải xem là ai đã.” Cô nàng nào đó vội vàng đưa đầu tới trước mặt hắn: “Nếu là ta thì sao?” Ôi chao, có phải nàng sắp phát tài không? “Ta tình nguyện hiến sắc…” “Mẹ nó, buông ra, buông ra! Bà đây chỉ cướp tiền, không cướp sắc! Buông ra! Tên khốn lòng dạ hiểm độc này…” *** [Phần tự sướng vô hạn của tác giả]  Trong chính văn tuyệt đối sẽ còn hài hước hơn văn án rất rất rất nhiều. Tác phẩm này đề cập đến những vấn đề khôi hài đến mức động kinh, đề cập đến yêu hận tình thù, soán ngôi đoạt vị… thích hợp với khẩu vị của các loại độc giả. *** REVIEW TRUYỆN TIỀN CỦA BẢN CUNG! HOÀNG THƯỢNG, CÚT! CỦA TÁC GIẢ MÊ HOẶC GIANG SƠN – YÊU NGHIỆT MÊ TIỀN VÀ BƯỚC NGOẶT TRONG CUỘC ĐỜI. Là một độc giả tích cực của dòng truyện ngôn tình chắc chắn chúng ta không thể không biết đến một thể loại truyện rất rất quen thuộc này, đó là xuyên không. Xuyên không từ lâu đã trở thành thể loại truyện rất đỗi quen thuộc đối với những độc giả hâm mộ và yêu mến dòng truyện ngôn tình. Xuyên không vẫn luôn được đông đảo bạn trẻ yêu thích và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt khi những tác phẩm xuyên không hấp dẫn ra đời ngày càng nhiều. Tại sao mọi người lại đón nhận nó tích cực và cuồng nhiệt như thế? Bởi vì xuyên không mang những đặc điểm rất riêng biệt, đặc sắc, mà những thể loại truyện khác không có. Đọc truyện xuyên không nữ cường này, độc giả sẽ rất dễ dàng bắt gặp những tình huống truyện bất ngờ, những tình tiết gay cấn hấp dẫn, một số chi tiết khoa học chưa thể lí giải hay một số chi tiết hơi phi logic. Nhân vật chính trong truyện xuyên không thường là những người ở hiện tại, cuộc sống gặp một vài biến cố, và họ xuyên không đến quá khứ hoặc tương lai. Tại đây nhân vật tự mình bắt đầu một cuộc sống mới, cú sốc về thời gian và không gian thường dẫn đến những tình huống truyện dở khóc dở cười. Xuyên không mang đến cho chúng ta những tiếng cười thú vị và những giây phút lặng im suy ngẫm. Điều đặc biệt độc đáo chỉ có ở thể loại này chính là những mối tình tiền kiếp của nhân vật truyện, đó là một trong những minh chứng cho cái gọi là duyên tiền định. Dù giữa hai người có gặp trắc trở về thời gian và không gian nhưng bằng chính tình yêu chân thành và mọi nỗ lực, cuối cùng họ cũng về được bên nhau. Thể loại xuyên không như một bông hoa rực rỡ giữa khu vườn ngôn tình, nó đưa chúng ta đến với một thế giới truyện khác biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài. Ở đó ta có thể hòa chung dòng cảm xúc và suy nghĩ với nhân vật, cùng nhân vật chính trải nghiệm những điều mới mẻ. Là một fan của thể loại xuyên không các bạn đừng bỏ qua tác phẩm siêu hay Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Nha. Tiền Của Bản Cung Hoàng Thượng Cút - Review truyện Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn - Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. tiền của bản cung hoàng thượng cút là một tác phẩm truyện xuyên không hấp dẫn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn. Truyện bắt đầu với bối cảnh một trường đua ngựa ở Tây Ban Nha đang sôi động với các cuộc đua, hôm nay là ngày đua chung kết của các tay đua những chú ngựa đua đã gần đến đít người đang giữ vị trí nhất bảng là tay đua của Tây Ban Nha đã ba năm liền đoạt giải quán quân mọi người đều hồi hộp kết quả bỗng một tiếng bằng chói tai vang lên khiến bầy ngựa hoảng sợ chạy toán loạn, một tiếng bằng tiếp theo bắng trúng vào đối tượng là tay đua Tây Ban Nha khán giả chạy hỗn loạn sát thủ muốn bỏ chạy cũng khá khó khi mà cảnh sát đã nhập cuộc trấn an và khám xét từng người lần này quả thực sát thủ muốn chạy cũng khó. Nhờ vào nhan sắc và khả năng ve vãn đàn ông của cô mà có thể thoát khỏi điều nực cười nhất là người giúp cô thoát lại chính là cảnh sát. Yêu Nghiệt là nickname khá hot trong giới sát thủ tất cả nhiệm vụ đều được giải quyết gọn gàng và sạch sẽ. Trở về nhà với tâm trạng vô cùng bất an khi tự cảm giác rằng mình ngủ tối nay sẽ không tỉnh dậy nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy với khung cảnh toàn là cổ xưa vô cùng hoang mang và sau thời gian chạy loạn trong cung cô phát hiện mình đã xuyên không thật rồi. Thân phận của Yêu Nghiệt ở nơi xa xưa kia là một ả nô tì trong cung. Ôi thật là đau khổ vì cái thân phận này. Nói như thế nào đây khi duyên của nàng ở đời này lại được kết dây tơ hồng cùng hoàng thượng. Trong một lần di phục xuất tuần trở về hoàng cung, do chưa thay lại xiêm y Hoàng thượng thì đã vào nhà xí gần hoa viên để đi. Xui xẻo cho cô khi gặp phải cảnh cả hai cùng giành nhà xí. Cô cứ nghĩ hoàng thượng là tiểu thái giám trong cung nên không kiên nể mà tranh giành. Yêu Nghiệt đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng hoàng thượng. Tìm hiểu và biết được nàng là người rất ham tiền. Hoàng thượng giả dạng người hầu trong cung để tiếp cận nàng. Cho nàng tiền mỗi khi muốn đi nhà xí nơi nàng làm việc. Thời gian trôi qua cả hai trao đổi nhiều hơn dần dần nảy sinh tình cảm nhớ nhung khi xa nhau. Bí mật không thể che dấu mãi khi nàng tham gia đoàn phục vụ yến tiệc chiêu đãi sứ giả và có thể tận mắt nhìn ngắm dung nhan hoàng thượng, nàng càng không khỏi hoảng hốt vì đó không phải là tên tiểu thái giám hay đi nhờ nhà xí sao. Từ đó nàng đã được hoàng thượng sắc phong làm quý phi và sủng hạnh nàng nhưng nơi thâm cung luôn đầy rẫy nguy hiểm như những gì nàng nhìn thấy trong phim. Yêu Nghiệt phải đối phó sự hãm hại của các quý phí khác. Sự mệt mỏi và sống trong lo sợ đã khiến Yêu Nghiệt quyết định rời xa chàng dù thật là Hoàng Thượng rất giàu có. Hoàng thượng sẽ làm gì để níu giữ lại nàng. Truyện này đối với mình đặc biệt hấp dẫn và cuốn hút. Ngay từ nhan đề là đã thấy đặc biệt, khiến các độc giả muốn bấm vào xem ngay rồi. Và nội dung truyện thì cũng tuyệt luôn. Tình tiết truyện rất lôi cuốn, truyện cũng không quá phi logic khi nói về những khoản xuyên không như một số truyện khác cùng thể loại. Cách xây dựng hình tượng nhân vật độc đáo làm đọc là nhớ luôn. Ngoài ra còn có mấy đoạn siêu hài nữa. Nói chung là truyện rất hay. Review bởi Hạ Vy.   Mời các bạn đón đọc Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.
Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Năm 1991, Duy Duy được năm tuổi. Cết tuổi thơ của người khác ra sao, có thể đầy ắp tiếng cười vui vẻ nhưng tuổi thơ của cô tràn ngập ưu thương. Lúc nào cô cũng cảm thấy mình mắc phải chứng bệnh trầm cảm. “Mỹ Lệ! Anh van xin em, đừng đi!” Cha nắm chặt lấy túi hành lý xách tay của mẹ, cất giọng cầu khẩn. Mẹ cô có một cái tên rất đẹp: Mỹ Lệ. “Anh Hùng! Anh cũng biết rồi đó, giữa chúng ta không có cách nào sống chung được nữa.” Mẹ hoàn toàn phớt lờ những giọt nước mắt của cha đang rơi xuống, quyết liệt đẩy tay cha ra. Cha cô có cái một cái tên rất oai phong: Anh Hùng. Anh Hùng – Mỹ Lệ, thật là một sự kết hợp hài hòa nhưng cha mẹ cô không có hạnh phúc. Không đúng! Bọn họ từng có những tháng ngày hạnh phúc, có điều dấu vết của những ngày tháng đó cô chưa kịp tham gia vào. Duy Duy chỉ nhìn thấy hai người luôn cãi nhau, rồi van xin bỏ qua, lại cãi nhau rồi van xin bỏ qua… Mỹ Lệ – mẹ cô thật xinh đẹp, cao 1m70 dáng người chuẩn như một người mẫu, tóc dài uốn quăn nhìn rất lãng mạn và đôi mắt to như biết nói. Một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như một con búp bê Barbie tinh xảo. Nếu không phải mẹ thích nở nụ cười tươi như hoa đối với những người đàn ông xa lạ khác, thì Duy Duy cũng sẽ yêu mẹ như yêu thích con búp bê Barbie. “Mỹ Lệ, anh yêu em, xin đừng vứt bỏ anh như thế.” Cha bật khóc, tiếp tục những lời cầu xin đau khổ. Anh Hùng – cha của cô, tướng mạo không uy phong lẫm liệt. Cao chỉ có 1m62, bị cận thị nặng, bờ vai mong manh yếu đuối. “Anh cút đi, đừng có bám theo tôi nữa.” Mẹ hét lên, vung tay ra tát tới tấp lên mặt cha. Có lẽ do thua kém về chiều cao nên cha cô yếu thế. Duy Duy không thể nhắm mắt làm ngơ, liếc nhìn thì đã thấy cha mình sắp bị mẹ đá văng vào vách tường rồi. “Nếu em bỏ anh… anh sẽ chết cho em vừa lòng.” Cuối cùng cha cô vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố. “Vậy anh đi chết đi! Anh dám nói thì phải dám làm đó!” Mẹ nắm lấy cổ cha lôi đến bên cửa sổ, phía dưới đó là con đường “Á!” Cha rất sợ độ cao, vừa bị mẹ kéo đến đã ngồi thụp người xuống, khóc lóc nỉ non. Haiz, than ôi! Nhìn đến cảnh này, Duy Duy không còn quan tâm nữa, đem ánh mắt trở lại tiếp tục xem phim chú mèo máy ‘Đôrêmon’. Nếu Duy Duy có thể làm chú mèo máy Đôrêmon, cô sẽ biến cha mình cao hơn, lớn thêm, để cha không còn bị nắm tay của mẹ làm cho run rẩy nữa. Cô sẽ truyền cho cha nhiều sức mạnh, có thể làm một người nắm quyền. Thế nhưng loại tưởng tượng này, Duy Duy đã quyết định từ bỏ lâu lắm rồi. “Em không nhất thiết phải rời đi, phải chăng em muốn đi theo gã đàn ông khốn nạn kia? Anh ta tốt lành gì đâu? Anh ta là người đã có vợ rồi, anh ta chỉ muốn vui đùa với em mà thôi.” Cha sụp đổ hét lớn. Những lời nói sắc sảo như thế nhưng chỉ làm cho Duy Duy nhăn mày, cô mở tiếng TV lớn hơn. Người đàn ông khốn nạn trong miệng cha vừa thốt ra, chính là chú Tiêu. Mẹ là tình nhân của ông ấy. Chú Tiêu cao lớn, đẹp trai, mạnh mẽ nam tính lại giàu có. Hai người quen nhau không bao lâu đã hãm sâu trong bể tình say đắm, dường như muốn lập tức biến thành một đôi chim liền cánh, một thân cây liền cành. Thậm chí mẹ còn vụng trộm dắt cô cùng đi ăn cơm với chú Tiêu vài lần. Duy Duy không cảm thấy bất ngờ, thật sự không có bất ngờ, bởi vì chú Tiêu chẳng phải là người đàn ông thứ nhất mà cô từng gặp qua. “Tôi yêu anh ấy.” Mẹ cô biện hộ cho bản thân mình. “Em yêu anh ta sao? Em yêu anh ta cái gì? Không phải là em chỉ yêu tiền của anh ta ư?” Trái tim cha tan nát, khó chấp nhận được vấn đề. “Không, tôi còn yêu sự cường tráng của anh ấy nữa! Anh ấy không như anh, chỉ cảm lạnh bình thương thôi cũng kéo dài cả tháng. Anh yếu đến mức độ, người đàn bà sống chung với anh cũng xem như một góa phụ!” Mẹ cô lạnh lẽo, nhấn mạnh hai chữ ‘cường tráng’. Sắc mặt của cha cô xám lại như tro. Năm tuổi bé bỏng như Duy Duy thật sự không hiểu hết ý nghĩa của hai chữ ‘cường tráng’, cô cũng không hiểu hàm nghĩa của hai chữ ‘góa phụ’ ra sao. Cô chỉ biết rằng, nếu một người đàn ông không mạnh mẽ, phụ nữ sẽ không yêu. Nếu có say mê thì sau nà cũng sẽ giống như mẹ cô, đi tìm một ông chú cao to, mạnh mẽ để bù lại sự thiếu hụt này. Thật ra cha mẹ cô đã từng yêu nhau thắm thiết. Cha hay nói rằng, khi mẹ ngồi sau yên xe đạp ông chở, mẹ luôn nở nụ cười tươi như đóa hoa. Duy Duy không dám tàn nhẫn mở miệng nói cho cha mình biết, mẹ ngồi sau chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng của chú Tiêu cũng nở nụ cười đến thật xinh đẹp, thoải mái. Tình yêu đẹp đẽ của người phụ nữ chỉ có một thời kì, nếu muốn được yêu thương che chở phải cần có một vòng tay đủ mạnh mẽ ôm ấp mới có thể nở hoa. Đây chính là lời dạy của mẹ cô. “Các người, các người…” Cha chua xót nói không ra tiếng, bởi vì mẹ cô nói thẳng không một chút xấu hổ. Trong truyện ‘Đôrêmon’, nhân vật ‘Nôbita’ yếu đuối luôn bị bạn bè bắt nạt. Duy Duy cảm giác giờ đây cha mình đáng thương giống nhân vật ấy. Ngồi trong không gian yên tĩnh, cô nghĩ cô sẽ tuyệt đối không chọn làm Nôbita. Nếu được quyền lựa chọn, cô sẽ lựa chọn làm người bắt nạt Nôbita. Tiểu Mỹ là hàng xóm cũng là bạn thân của cô, cha của Tiểu Mỹ chính là người thích ‘bắt nạt Nobita’, khi cô cất tiếng gọi chú bằng chú Khải, chú cười rộ lên rất dữ tợn, tính cách chú lỗ mãng như một con tinh tinh to lớn trong rừng sâu chạy xuống núi. Nhưng tình cảm giữa chú và dì Khải rất tốt, ở trước mặt bọn họ, chú Khải luôn tự động giảm âm lượng giọng nói của mình xuống, tránh gây sợ hãi cho Tiểu Mỹ. Cô thích một người đàn ông như chú Khải. “Duy Duy! Chúng ta đi thôi con.” Mẹ ra quyết định thật nhanh. Duy Duy tắt TV, vâng lời đứng lên. “Không! Không thể được! Em… em… em còn dám bắt con của anh đi nữa sao?” Cha đã hoàn toàn suy sụp. “Tôi có hỏi qua ý của Duy Duy rồi, nó đồng ý đi theo tôi.” Mẹ cô hừ lạnh. “Không được, không được!” Cha lắc đầu liên tục. “Duy Duy là tất cả những gì quý giá anh có.” “Tất cả những gì quý giá anh có thì sao? Anh nuôi sống nó nổi không?” Mẹ thốt ra những lời nói sắc bén, khinh bỉ. “Dựaấy đồng bạc cắc tiền nhuận bút hàng tháng không đủ nhét kín kẽ răng của anh, anh lấy gì để nuôi sống con, để lo cho con đi học?” Cha là một nhà văn, dựa vào viết truyện để kiếm sống. Khi sáng tác một câu truyện xúc động nào đó, cha hòa mình vào tác phẩm, cùng khóc, cùng cười. Thậm chí khi viết đến đoạn gây cấn làm cho người ta tức giận, cha cũng đập phá luôn đồ trong phòng. Duy Duy nhìn thấy rất sợ hãi, rồi sau đó mẹ bắt đầu nguyền rủa cha. Bọn họ đã từng có tình yêu, thật sự đã từng yêu nhau. Mẹ xinh đẹp như thế, nếu không yêu tài hoa của cha làm sao có thể tiến đến hôn nhân với cha được? Nhưng tình yêu ấy không đủ mạnh, đôi vai bạc nhược của cha không đủ để che chở, làm cho tình cảm ngày càng héo rũ. Duy Duy ghét cay ghét đắng những người đàn ông yếu đuối. Cho dù khi cha xuất bản thành công một tác phẩm nào đó, luôn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của cô và nói. “Duy Duy! Duy Duy à! Cục cưng đáng yêu của cha! Trái tim của cha… Cha rất yêu con.” Duy Duy không thích cuộc sống như thế. Cô muốn một người cha giống như chú Khải, có đôi tay vững mạnh để hấp thu hết sự sung sướng chân thành của mình. “Đừng đi! Đừng đi, xin đừng đi mà.” Tiếng cha đau khổ phía sau hét to lên ngăn cản. “Thứ đàn ông vô dụng.” Mẹ khinh thường phỉ nhổ cha. Mẹ dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa nhà. Cuối cùng Duy Duy cũng nhìn thoáng qua cha, đôi mắt ngây thơ to tròn đỏ ửng lên, nói. “Cha ơi! Duy Duy cũng yêu cha lắm.” Sau khi lưỡng lự vài giây, Duy Duy gạt nước mắt, cúi đầu bước theo mẹ. Mỗi bước chân cô quay đầu lại nhìn cha một lần, nhưng vẫn phải dũng cảm đi về phía trước. Mời các bạn đón đọc Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ của tác giả Đản Đản 1113.
Ngã Ba Tình Yêu
Thể loại: Hiện đại, ngược Convert: Ngocquynh520 Edit: Thoa Xù & Melodysoyani Độ dài: 10 chương Chẳng có điều gì khó xử hơn tình đầu như vậy. Không ngờ ngoài ý muốn lại cùng hôn thê của người đó nằm chung một phòng bệnh. Sau đó thấy anh tới thăm vị hôn thê, gặp lại trong ngõ nhỏ, muốn trốn cũng không thoát được... Dương Ấu Tần mang theo mối cảm xúc ngổn ngang nhìn anh cùng vị hôn thê của mình thân mật.Anh vẫn là người đàn ông tốt bụng, đáng tin cậy nhưng tiếc rằng năm đó chính cô đã bỏ lỡ. Nếu như năm đó cô không đề nghị chia tay, hoặc anh lên tiếng giữ cô lại thì mọi chuyện có thay đổi hay không? Nhưng cuộc đời này chẳng có nếu như, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. ----- Dư Quán Chỉ không ngờ bản thân mình sẽ gặp lại người yêu cũ trong bệnh viện. Hai người cùng từng nhau bước trên một con đường nhưng cuối cùng lại lựa chọn rời xa nhau. Cô vẫn xinh đẹp như trước, vẫn còn độc thân, trước đây kiêu ngạo tùy hứng, bây giờ chín chắn nhưng cũng trầm lặng. Mà anh vẫn thật thà như xưa, bên cạnh đã có bầu bạn, sau khi chia tay lấy chuyện thành gia lập nghiệp làm mục tiêu. Hai người vốn sẽ không còn qua lại nữa, ông trời cố tình gây nên trò đùa trớ trêu. Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn, lúc đúng thời điểm, hai người phá tung vỏ bọc, cùng một tần số. Tình yêu chưa hết vẫn còn tiếp diễn.. *** "Ấu Ấu, Ấu Ấu --" "Không được gọi người ta như vậy nữa!" "Tại sao?" Anh cảm thấy rất hợp mà. "Nghe giống như đứa con nít chưa dứt sữa vậy." Cô nàng xinh đẹp rạng rỡ đang nhăn mặt nhăn mũi, từ chối làm đứa nhỏ chưa dứt sữa, sợ phá hỏng cái tên xinh đẹp. "Không có ai gọi em như vậy?" "Không có." "Vậy sau này anh sẽ gọi như vậy, chỉ để cho anh gọi thôi, chỉ làm đứa trẻ với một mình anh, chỉ để cho anh cưng chiều thôi." Cô còn muốn kháng nghị, lại đón nhận một nụ hôn vô cùng triền miên quấn quýt. "Anh yêu em, Ấu Ấu --" Đến cuối cùng, cô vẫn không thành công làm cho anh đổi lại cách xưng hô. Tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong phút chốc ngẩn ngơ không phân biệt rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ. Giọng nói kia đặc biệt du dương, văng vẳng bên tai, đã rất lâu rồi, rất lâu rồi cô không nghe thấy nữa, gần như cho rằng mình đã sớm quên đi. Âm thanh đặc biệt và lời âu yếm đó là của người yêu đầu của cô. Tình yêu cuồng nhiệt khi đó, lời âu yếm ngọt ngào sến súa gì cũng nói ra được, bây giờ nghĩ lại thật ra thì rất buồn nôn, nhưng lúc ấy hoàn toàn không cảm thấy vậy, không biết có phải bây giờ anh ấy cũng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ hay không? Mối tình đầu mà, ngây ngô hồ đồ lại không biết gì, nói thẳng ra chẳng qua chính là ghi lại một đoạn thanh xuân mà thôi, thật ra thì không có gì đặc biệt, sau khi chia tay bốn năm này cô ít khi nhớ đến anh, cũng không hiểu tại sao, đêm nay lại mơ thấy quãng thời gian qua lại với anh. Đại khái là dạo này cuộc sống quá vô vị, nhàm chán đến nỗi ngay cả những chuyện cũ rích năm xưa đều lôi ra nhớ lại. Chậc, cô mới không tệ như vậy! Giá trị con người của Dương đại tiểu thư cô đây thật sự rất được. Lúc tuổi trẻ, người theo đuổi tùy tiện kể ra cũng cả một xe tải rồi, điều kiện của mỗi người đều tốt hơn anh, càng hiểu được sự vui thích đòi hỏi của cô hơn anh... Anh đã muốn đi thì để cho anh đi đi, không có gì đáng lưu luyến cả, cô không lo không có ai bầu bạn. Ngày mai, lại chọn người vừa mắt từ đống thiệp mời trên bàn để ra ngoài giết thời gian đi! Cô trở mình, trùm chăn bông, lại chìm vào giấc ngủ. Mời các bạn đón đọc Ngã Ba Tình Yêu của tác giả Lâu Vũ Tình.