Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thính Hạ

Tên truyện: Thính Hạ Tác giả: Lộc Linh Độ dài: 52 chương Bìa: Chị Hoài (page Tui là Hoài nè) Editor: An Tĩnh Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào, vườn trường đến trưởng thành, HE Một câu giới thiệu vắn tắt: Sinh thời được đền đáp mong muốn Lập ý: Có người vì tên em mà thích mùa hạ Giới thiệu Năm lớp 11, Thẩm Thính Hạ yêu thầm một người. Anh thường xắn ống tay áo lên, trên làn da trắng có một nốt ruồi nhỏ mờ mờ, giờ ra chơi thích cầm một chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đứng tựa vào dưới cây dâu tằm cười đùa ngả ngớn. Anh sáng chói như vậy, sáng đến nỗi soi rọi cả một thời kỳ thanh xuân của cô. Trong lòng cô thầm cầu mong anh sẽ tốt hơn, mà đúng như mong muốn của cô, anh chuyển từ lớp A đến lớp Hỏa tiễn, từ một người bình thường đến một siêu sao, chỉ đóng một bộ phim đã nổi tiếng, vang dội cả giới. Người cô thầm thích trở thành người mà tất cả mọi người đều thích. Anh cứ tiến về phía trước như vậy, càng lúc càng xa cô. * Năm 24 tuổi, Giang Tố yêu lần đầu, với cô gái mà anh rất thích. Cô là họa sĩ được đoàn phim mời riêng, là bạn học chung trường cấp ba với anh, hai người chỉ cách nhau một dãy hành lang. Họ có rất nhiều kỷ niệm chung, ví dụ như gốc cây dâu tằm ở trường, những chai nước ngọt luôn hết hàng tại khu bán đồ ăn vặt, bộ đồng phục học sinh với đường may xốc xếch. Anh tưởng đó chỉ là trùng hợp. Cho đến khi vô tình mở chiếc hộp đựng những bản tốc họa cũ kỹ. Trên mỗi trang giấy vẽ cùng một người, thành thạo đến độ không cần nháp. Ban đầu anh chẳng nhận ra, xem đến cuối thì vài tấm vé phim mà anh đóng chính chợt rơi ra. Số vé luôn là ghế 6 hàng 7 — vị trí ngồi của anh ở trường. Hóa ra tuổi xuân mà anh lơ đãng quên đi lại là những ký ức mà cô nhớ mãi không quên. Dãy hành lang hẹp, chóng vánh trong trí nhớ anh lại là chiếc cầu nối dài giữa hai người đối với cô. Nhạy cảm, dịu dàng x Một người nổi bật *** Giang Thành độ giữa trưa, nắng gắt như lửa. Cả thành phố như một cái lò nướng, ở trung tâm thành phố, dòng xe cộ kẹt cứng giống hệt như những chiếc bánh quy bơ đang chờ được nướng chín. Thẩm Thính Hạ đóng laptop lại, sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe taxi đã đứng tại chỗ một lúc lâu, vành đai xanh mới tinh như một sợi dây ranh giới, tiếng còi thay nhau vang lên, không khí như ngưng đọng lại khiến người ta hít thở khó khăn. Cô mở cửa sổ xe, hơi nóng tràn vào, phả lên gò má cô. Tài xế thấy được sự gấp gáp của cô, thở dài cười bảo: “Ở đây kẹt xe là chắc chắn rồi, tối nay trung tâm thương mại Hoan Mậu mới khai trương, ai cũng đang xếp hàng chờ vào trong đi dạo.” Cô lịch sự hỏi: “Đến Hoan Mậu còn khoảng bao lâu ạ?” “Chắc phải kẹt xe thêm nửa tiếng đó, nếu cô gấp thì đi bộ về trước rồi rẽ là đến.” Tài xế chỉ đường cho cô. “Được, làm phiền bác ạ.” Thẩm Thính Hạ gật đầu rồi trả tiếng xuống xe. Trung tâm thương mại không xa lắm nhưng nếu đi xe phải lái một vòng lớn, cô băng qua đường theo lối tàu điện ngầm. Lúc vừa ra cửa thì nhận được cuộc gọi từ Nại Nại. “Cô Tiểu Thính, chị đến đâu rồi ạ? Triển lãm tranh sắp bắt đầu rồi, bên này còn một đơn trả lời địa điểm phải có chữ ký của người phụ trách mới lấy được.” Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác nhận với đối phương: “Không sao, tôi đến rồi —” Chưa kịp nói xong. Ánh mắt vừa ngước lên chợt khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Đây là trung tâm thương mại có diện tích lớn nhất đến hiện tại ở Trung Quốc, nổi tiếng với thiết kế tuyệt đẹp và phong cách màu xám bạc, để giữ tính thẩm mỹ, bên ngoài tuyệt đối sẽ không dám bất kỳ quảng cáo hay poster gì. Bất kể là ngôi sao hay thương hiệu nào, chưa từng có ngoại lệ. Vậy mà giờ phút này — Một tấm poster lớn được treo dài từ tầng ba xuống, giữa một phông nền đen có khói trắng lượn lờ là những loại nước cổ điển bán chạy toàn cầu được trưng bày ngay ngắn và chỉnh tề hai bên, thế mà trong hình, chúng lại trở thành nền. Ánh sáng tựa như dải lụa trải dài, ngay chính giữa poster là người ấy với ánh mắt lơ đãng. Ánh sáng kén chọn nhưng vừa khéo lại thuần phục trên khuôn mặt anh, khung xương hoàn mỹ tạo nên độ căng cho bóng tối. Trên người anh mặc một bộ vest vừa người, đầu ngón tay tuy xương xẩu nhưng tuyệt đẹp, cằm hơi nâng lên, hờ hững mà thanh tú. Nhìn chung toàn giới giải trí, anh là người duy nhất tạo cho người đối diện cảm giác vừa là một thiếu niên trẻ trung vừa là một người trưởng thành quyến rũ. Bên dưới tấm poster, vị trí ký tên của người phát ngôn toàn cầu là chữ ký phóng khoáng của anh — Thẩm Thính Hạ chưa kịp đọc lên thì sau lưng chợt có giọng nói vừa kinh ngạc và phấn khích của một nữ sinh: “Giang Tố! Poster của Giang Tố kìa!!” Có lẽ mỗi người đều từng thích một người như vậy, khi nói tên anh ra sẽ biến thành một niềm kiêu hãnh. Dù cho đã sớm biết câu trả lời nhưng vào khoảnh khắc nghe cái tên này được đọc lớn lên, tim cô vẫn không kiềm chế được mà giật thót. Dường như được trở về bảy năm trước một lần nữa, cách cả dãy phố nghe anh em của anh vẫy tay gọi chàng trai đứng dưới tàng cây: “Giang Tố! Giang Tố!!” Vì thế mà một ngày bình thường u tối được hai chữ này thắp sáng, trở nên vui vẻ, có một niềm sung sướng được ở cùng không gian với anh, ngay cả một cuộc đời khô khan cũng trở nên có ý nghĩa hơn. Sau đó hình ảnh chợt chuyển động, bạn học Giang Tố của cô đã trở thành siêu sao Giang Tố. Có lẽ không cô gái trẻ nào không phải là fan của anh, các cô gái sau lưng đang thảo luận gì đó, cô chỉ loáng thoáng nghe được: “Cậu xem hot search chưa, không biết làm bạn học với anh ấy… Sẽ có cảm giác gì nhỉ?” — Cảm giác gì nhỉ? Những lời này bỗng chốc đưa cô vào miền hồi ức. Nhưng đột nhiên tiếng thúc giục của Nại Nại vang lên bên tai, lúc này cô mới nhận ra điện thoại chưa ngắt kết nối. Nại Nại: “Alo? Đến đâu rồi ạ?” Thẩm Thính Hạ hoàn hồn: “Bên cửa hông, chờ chút, đến ngay đây.” Cô không kịp dừng lại quá lâu vì hôm nay là buổi triển lãm tranh đầu tiên của cô. Sở dĩ bận sứt đầu mẻ trán như vậy là vì buổi triển lãm được lên lịch lại, mà sáng nay cô vẫn còn đang đi công tác ở Vân Thành. Sau khi tốt nghiệp, cô được đặc cách tuyển dụng vào một số studio hàng đầu trong nước, cuốn lịch đồng thương hiệu đầu tiên mà cô tham gia vẽ đã cháy hàng. Dần dà bắt đầu có những bên IP lớn đồng thương hiệu chỉ đích danh muốn mời cô, thỉnh thoảng nếu cần thảo luận các chi tiết về việc hợp tác, cô chỉ cần mang theo công cụ rồi lập tức lên đường. Hôm qua vừa mới thương lượng với đối tác xong, sáng nay thức dậy đã nhận được thông tin quá trình vận chuyển những bức tranh nổi tiếng đến buổi triển lãm tại trung tâm thương mại Hoan Mậu xảy ra sự cố, cần tác phẩm khác bổ sung vào. Thế là bà chủ nhân cơ hội này tranh thủ giúp đỡ cô, may mà trong những năm đại học có cơ hội, cô đã cố gắng, vẽ được vài tấm poster tuyên truyền cho một số bộ phim. Vốn chỉ là nhân vật nhỏ trong giới, cộng thêm là người bản xứ nên tranh của cô không mất nhiều thời gian vận chuyển, thế là miếng bánh này cứ vậy mà đến tay cô. Sau khi có sân, nhân viên bắt đầu di chuyển các bức tranh vào trong. Thẩm Thính Hạ đứng ở cửa, vẫn cảm giác không chân thực: “… Cứ cảm thấy không thể tin được, vận may tốt quá.” “Đây gọi là cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.” Nại Nại nói: “Ở đây có nhiều họa sĩ như thế, sao lại chọn chị, là vì chị vẽ đẹp đó.” Tiểu Chúc ở bên cạnh gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, đừng tự xem nhẹ bản thân nha chị Tiểu Thính, đây là triển lãm đầu tiên ở trung tâm thương mại Hoan Mậu! Làm gì có họa sĩ nào được tham gia triển lãm tranh của trung tâm thương mại top 1 ở tuổi 24 đâu chứ!” Thật ra cô biết mình được chọn nhanh như vậy là vì chủ đề giám tuyển của cô là Seventeen. Tuổi 17. Mà năm nay vừa khéo là năm thứ 17 Hoan Mậu thành lập. Thẩm Thính Hạ thở dài: “Không biết có ai đến xem triển lãm tranh nghệ thuật ở trung tâm thương mại không nữa. Lúc trước đi dạo phố, tôi luôn cảm thấy mọi người không quá hứng thú với mấy cái này…” “Chắc chắn là có!” Nại Nại nói: “Chị không thấy có nhiều người đang chờ bên ngoài à, chỉ chờ đến bảy giờ, khi trung tâm thương mại mở cửa là lập tức ùa vào. Tôi có đến mấy tiệm trà sữa hết chỗ ngồi thì thấy vé của cô đã được lấy hết, cô cứ yên tâm đi, độ hot hôm nay chỉ khiến cô kinh ngạc mà thôi.” Nghe thế, cô bèn quay đầu hỏi: “Nhưng mà sao hôm nay nhiều người xếp hàng chờ quá vậy?” Thẩm Thính Hạ chưa kịp nói xong thì bị một tiếng hét chói tai cắt ngang. Nại Nại tiện tay lướt Weibo một lát, sau đó như nhìn thấy gì đó món báu vật đáng kinh ngạc gì đó nên không nghe thấy lời cô nói, mà vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Chúc. Hai cô gái ngạc nhiên reo hồ hồi lâu, Nại Nại mới đưa màn hình đến trước mặt cô, thậm chí còn chẳng nỡ rời mắt: “Chị xem hot search này! Hình cũ của Giang Tố!” Bức ảnh khá mờ, nhưng vừa nhìn đã thấy ngay tỷ lệ đầu so với cơ thể tuyệt đẹp và làn da trắng lạnh của thiếu niên, nổi bật giữa đám đông. Phía sau bộ bàn ghế bạc màu xếp ngay ngắn và một góc cây hương chương thân quen ở trường trung học trực thuộc ló ra ở bên ngoài cửa sổ. Đó là chỗ ngồi của thiếu niên quen thuộc nhất với cô, thuở thiếu nữ, cô đã từng lén lút ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ ảnh này được chụp trộm nên chủ thể chính của ảnh không được rõ ràng, cô thấp thoáng thấy một bím tóc đuôi ngựa ở dưới góc trái ảnh, bỗng thảng thốt. Góc độ này… Chẳng lẽ là cô? Sự trầm mặc của cô và sự hưng phấn của hai người bên cạnh tạo nên một sự tương phản mãnh liệt. Nại Nại nom sắc mặt cô thì chợt khựng lại, thận trọng hỏi: “… Chị không thích Giang Tố à?’ Lúc này Thẩm Thính Hạ mới hoàn hồn lại, cười đáp: “Không có, rất đẹp trai.” Nại Nại kêu “ồ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Chẳng mấy chốc việc bố trí tranh bên trong cần ý kiến của cô nên cô đi vào trong, thay đổi bố cục trưng bày. Nại Nại và Tiểu Chúc ở bên ngoài tán gẫu với nhau, kề tai thủ thỉ: “Cô biết tin gì chưa, nghe bảo tối nay lúc cắt băng khai trương, Giang Tố sẽ đến đó.” “Thật hả?!” Tiểu Chúc lớn tiếng hỏi, khi nhận ra ánh mắt của mọi người, cô lập tức che miệng nhưng khó mà kìm được vẻ phấn khích trong mắt: “Chắc chắn không?” “Chín mười phần là thế, nhưng sợ đông người đến quá nên không thông báo, rất ít người biết tin này. Nếu không cô nghĩ cả đống người xếp hàng chờ bên ngoài như thế chỉ để vào trung tâm thương mại chơi thôi à?” Tiểu Chúc trợn tròn mắt, đứng bất động hồi lâu mới nói: “Chỉ có ít người biết mà ngoài kia đông người vậy sao?” Nại Nại: “Đùa nữa, đây là đỉnh lưu quốc dân càn quét các bảng xếp hạng trong ngoài nước đấy.” Nếu tin tức này được công bố khéo tối nay cả trung tâm thương mại sẽ bị san bằng mất. Tiểu Chúc: “Thế chúng ta nói cho chị Tiểu Thính biết nha?” “Không cần đâu.” Nại Nại nghĩ đến vẻ mặt cô khi nãy: “Có lẽ là cô ấy… Không quá thích Giang Tố.” * Thẩm Thính Hạ giúp nhân viên trưng bày tranh hơn ba tiếng đồng hồ, lúc xong việc, cô mệt mỏi đến độ choáng váng. May mà thành quả cuối cùng rất hài lòng, ở cửa ra vào khu triển lãm đặt một bảng lời nhắn. Để phù hợp với chủ đề tuổi 17, kế hoạch của cô là những người đến xem tranh có thể dán hình năm 17 tuổi của họ lên bảng, kèm theo lời nhắn dành cho bản thân ở độ tuổi đó. Như vậy sẽ rất ý nghĩa. Máy in hình được đặt ngay bên cạnh, nhân viên nội bộ các cô phải dán ảnh của mình lên trước để mọi người hiểu hình thức. Cô thử nghiệm trước, chọn ảnh của mình năm lớp 11, chỉ chốc lát sau, máy in đã nhận ảnh và in ra. Cô nhón chân dán vào nơi cao nhất. Nại Nại cũng chọn được ảnh năm 17 tuổi của mình, vừa vẫy ảnh vừa ngửa đầu lơ đãng nhìn lướt qua, chợt nhận ra vấn đề lớn: “Má nó!” Thẩm Thính Hạ khó hiểu xoay người lại: “Sao thế?” Nại Nại nhìn cô, lại nhìn ảnh trong tay cô, khó tin hỏi: “Chị Tiểu Thính, đó là chị hồi 17 tuổi hả?” Nại Nại nhìn mặt cô kỹ càng như đang xác nhận, cô không phải là một mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc nhưng ngoại hình rất tươi sáng, đường nét ngũ quan rõ ràng, da trắng nõn, lúc này đây cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt tôn lên vẻ xinh xắn thanh thoát và rạng ngời hệt như lá sen còn động sương lúc sáng sớm. Môi và đuôi mắt cô hồng hào, một nét đẹp khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thoải mái và dịu dàng. Giờ phút này, trong tấm hình mà đầu ngón tay trắng bệch cô đang cầm, một khuôn mặt bình thường gần như ảm đạm, trong đôi mắt chẳng có tí ánh sáng, tóc mái chải ngược ra sau đầu, hai má có phần mũm mĩm, khí chất… Khí chất rất khó diễn tả, có chút rụt rè e sợ, thậm chí là không dám nhìn thẳng camera, tâm trạng căng thẳng cùng cực. Hoàn toàn không cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ. Có lẽ đã hiểu Nại Nại đang nói gì, Thẩm Thính Hạ cười cười, lúc này mới nói: “Đúng vậy, hồi đó ngay cả quần áo ôm sát chị cũng không dám mặc.” Chẳng mấy chốc mọi người đã tụm lại. “Mẹ nó ơi, từng là một con vịt xấu xí, vậy mà giờ Tiểu Thính đã hóa thành thiên nga rồi.” “Lúc trước đâu có xấu, chỉ là nhìn không ổn lắm thôi.” “Bảy năm mà thay đổi nhiều quá! Giống như một bản nháp hai ba nét bút xệch xoạc biến thành tiên trong tranh vậy, mau chỉ tôi với!” “Nói quá rồi, bảy năm thay đổi nhiều?” “Haiz — tại sao trông thì như không có gì thay đổi mấy nhưng lại có sự thay đổi rất lớn vậy?” Nghe thế, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lực kéo nơi mắt cá chân, chẳng biết là câu nào khiến bản thân thảng thốt như thế. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng đáp: “Bảy năm, cũng lâu rồi.” Lâu đến nỗi người cô thích đã càng ngày càng đi xa, như gió đi đến một nơi mà cô khó sánh bằng. Sau khi trưng bày ảnh triển lãm xong, cô đi vào trong kiểm tra lại một lần nữa xem có sơ suất nào không. Đúng như dự đoán, căn phòng nơi đặt máy chiếu vẫn tối om. Cô xoay người hỏi: “Máy chiếu đâu rồi?” Nại Nại đang bận chia vé, nghe vậy thì khựng lại: “Em bảo Tiểu Chúc mang theo mà, chưa lấy ra hả?” Tiểu Chúc cũng đang vội vàng gõ code lập trình: “Sáng nay em vội quá nên nhờ bạn trai bỏ vào hộ, chắc là ở trong túi xách của em!” “Không sao.” Cô lắc đầu: “Túi xách ở bên kia à, để chị qua đó tìm.” Tiếc là trong túi xách Tiểu Chúc thật sự không có, mà bạn trai cô ấy lại đang trượt tuyết ở tầng trên cùng, không nghe điện thoại. Tiểu Chúc cau mày: “Có phải anh ấy cất vào túi của ảnh không?” Thẩm Thính Hạ cố ép tim mình bình tĩnh lại, biết Tiểu Chúc bận việc không đi được nhưng tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nói: “Không sao, để chị đi tìm.” Cô cất bước chạy nhanh ngăn cách tiếng ồn ào và tiếng kêu ở sau lưng. Trung tâm thương mại quá lớn, hai tòa Nam Bắc, thang máy vô số, thang cuốn thì uốn lượn, thành thử phải chờ thang máy. Tìm tới tìm lui, mở radio tìm người khắp sân trượt tuyết, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lấy được túi của bạn trai Tiểu Chúc nhưng vẫn không thấy máy chiếu đâu. Chàng trai đã quên mất. Tình huống gấp gáp đến độ cô không có cảm xúc gì. Đây là lần thứ hai trong đời cô hốt hoảng như vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm bắt đầu. Cô đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ đành phải quay về studio để lấy máy chiếu. Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ánh đèn đường màu vàng ấm áp rọi sáng như ban ngày, bảy giờ tối là thời gian cao điểm kẹt xe ở trung tâm thành phố, chưa nói đến việc giờ phút này trời còn đổ mưa lất phất. Thẩm Thính Hạ không dư dả thời gian để tìm nơi bán dù, đành đội mưa chạy ra ngoài khoảng 3000 mét, cuối cùng ngồi lên xe taxi và phóng đi như bay. Đi tới đi lui một vòng, vừa đúng giờ khai trương. Cô đang định mở cửa xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Nại Nại: “Alo, chị Tiểu Thính…” Phía bên kia có hơi khó xử: “Ừm thì, bên trung tâm thương mại xảy ra vấn đề, hôm nay mới nhận được thông báo là không thể khai trương, có thể sẽ dời lại hai ngày.” Thẩm Thính Hạ sửng sốt: “Sao vậy?” “Hôm nay trung tâm thương mại có một khách mời bí mật, vốn không nhiều người biết lắm, nhưng sau đó không biết ai đăng lên mạng nên bây giờ bên ngoài đông người lắm, rất khủng khiếp. Người quản lý lo nếu tiếp tục khai trương theo kế hoạch thì sẽ xảy ra tai nạn, không khéo lại dẫm đạp nhau, nên…” Cô thở dài một hơi. Giọng Tiểu Chúc vang lên: “Em xin lỗi chị Tiểu Thính.” Cô biết họ cũng nhận được thông báo đến hỗ trợ đột xuất nên sẽ có chỗ thiếu sót, họ đi theo giúp đỡ cả ngày hôm nay đã là sự cố gắng lớn nhất rồi, cô biết ơn còn không kịp. “Không sao.” Thẩm Thính Hạ chân thành nói: “Mọi người đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của các em, chỉ là chị… Có hơi mệt.” Chạy trước chạy sau cả một buổi chiều, không một hạt cơm nào vào bụng. Giờ phút này, thần kinh căng cứng sáu tiếng đồng hồ được thả lỏng, sự mệt mỏi cô cố gắng chống cự cuối cùng xông đến như thủy triều, cô tê liệt ngồi dựa ra ghế. Tài xế hỏi: “Cô gái, có xuống không?’ “Ngồi một lúc nữa ạ.” Cô uể oải nói: “Cháu đi không nổi nữa.” Trong không khí có chút oi bức và mùi ẩm ướt của riêng trời mưa. Cô hạ cửa sổ xe xuống, đặt một điểm đến mới ngẫu nhiên. Khi tài xế xuống xe mua cơm, cô ngồi dựa ra ghế nghỉ ngơi. 15 phút sau, tài xế quay về, vừa nhìn đường phía trước vừa cười nói với cô: “Cô xem bên kia kẹt cứng kìa, có đi cũng không nhúc nhích được, vậy mà bên này chỉ có một mình xe tôi, nhiều người kẹt ở đây thế mà chỉ có chúng ta ra ngoài được.” Đang khởi động xe thì tài xế nhận được cuộc gọi, đối phương “alo?” mấy lần hệt như tượng gỗ, cuối cùng mới nói: “Vậy à, để tôi hỏi chút.” Sau khi cúp máy, tài xế quay đầu nhìn cô: “Cô gái à, xin lỗi cô nhiều, vừa nãy bên công ty gọi cho tôi, nói ở gần đây có một anh đang cần bắt xe gấp vì sau đó có việc, cần đưa anh ấy đến sân bay. Địa điểm mới cô đặt cũng thuận đường, có thể để anh ấy đi ghép xe không? Chỉ có một người thôi, chúng tôi sẽ không lấy tiền xe của cô nữa, có được không?” Để bên công ty đích thân gọi điện thì chắc là một nhân vật lớn rồi. Thẩm Thính Hạ dựa vào cửa sổ, để mặc tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lọt vào tai, nhẹ giọng trả lời: “Được.” Chỉ cần đừng bắt cô xuống xe là được, chân cô thật sự sắp gãy rồi. Có lẽ phải chờ người kia đến nên xe dừng tại chỗ một lúc. Cô lấy bánh quy trong túi xách ra ăn hai miếng, tiện tay mở gương trên ốp lưng điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện mình tiều tụy quá rồi. Mái tóc được kẹp lại bị mưa làm ướt rối bù, son đã phai màu, lớp phấn mỏng cũng trôi gần hết. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện phần vai áo bị mưa thấm ướt trở nên xộc xệch. Tóm lại trông không hề tinh tươm như lúc ban đầu. Có lẽ tài xế đang quan sát qua kính chiếu hậu, bỗng cất tiếng nói: “Có cả người hộ tống nữa…” Thẩm Thính Hạ không thèm để ý, vẫn luôn không quan tâm, cho đến khi cửa sau xe đột nhiên bị ai đó mở ra — Giọng nói trầm trầm nặng nề đột ngột vang lên bên tai, chuẩn xác như in với trí nhớ của cô và thời điểm hiện tại, giống như một dòng điện nóng bỏng chảy qua tầng tấc dây thần kinh, khiến linh hồn cô tức khắc tỉnh táo lại — “Xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Hơi khàn, hơi nhẹ. Cô không khống chế được nhịp tim đập nhanh, cũng không nhúc nhích cứ như sợ đến mức choáng người, không cách nào hít thở bình thường. Cô co người ngồi trong góc nhỏ, nhìn anh cong chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh mình. Hương cây cỏ dễ chịu thoang thoảng.   Mời các bạn mượn đọc sách Thính Hạ của tác giả Lộc Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đôi Nhạn Quay Về - Minh Nguyệt Đang
Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý. Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ. Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời? *** Phong Lưu lấy được đơn thuốc mà Thanh Hề đã uống từ chỗ Phong Cẩm, may mà trong đó không có vị thuốc nào quá mạnh. Thái y cầm đơn thuốc nghiên cứu một hồi rồi nói: "Tôi sẽ kê thử một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân từ từ điều dưỡng, biết đâu sau này lại có thai, chỉ có điều hi vọng không phải là lớn lắm. Phong Lưu đưa đơn thuốc cho thái y xem không phải đế nhờ ông ta chữa chứng vô sinh cho Thanh Hề, chỉ vì nàng thường xuyên kêu đau bụng nên hắn sợ bát thuốc đó đã làm hại đến cơ thể nàng, muốn nhờ thái y xem có thế chữa được chứng đau bụng này không. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày thành thân của Mi Thư Nhi, con gái của vợ chồng tam gia. Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vào cặp mông càng ngày càng nờ nang của Thanh Hề. “Đừng làm ồn, để thiếp ngủ thêm một lúc nữa, một tuần trà, chỉ một tuần trà thôi." Thanh Hề làu bàu trở mình, quay mặt về phía Phong Lưu. "Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, chẳng phải tối hôm qua nàng dặn đi dặn lại ta rằng sáng sớm thì gọi nàng dậy sao?" Phong Lưu nghĩ bụng, nha đầu này cũng biết tật ngủ nướng của mình càng ngày càng trầm trọng nên mới dặn hắn gọi nàng dậy. "Vậy thì nửa tuần trà, nửa tuần trà thôi." Thanh Hề cũng đã nhớ ra hôm nay là ngày gì, nhưng tật ngủ nướng thì không thể sửa ngay trong một sớm một chiều. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Nhạn Quay Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Nguyệt Chiếu Khê
Ở trong mắt mọi người, quỷ có hình dạng gì? Là những tàn hồn hư vô bất định, là lớp sương đen dày đặc âm khí hay là những hình ảnh ghê rợn của huyết nhục lẫn lộn... Cũng có thể tất cả đều đúng. Nhưng đối với Việt Khê, quỷ chỉ có một hình thái duy nhất, đó chính là hương vị.  Việt Khê có thể ăn quỷ, từ nhỏ, âm khí trong người cô đã rất nặng, bất luận âm vật nào xuất hiện xung quanh đều trở thành đồ ăn của cô. Việt Khê không có ba mẹ, cô được một ông lão kỳ lạ nuôi lớn, ông đã dạy cô rất nhiều thứ: từ vẽ bùa, bói toán cho đến bắt quỷ... Tất cả những điều đó kết hợp với thể chất đặc biệt của Việt Khê, quỷ mỗi khi nhìn thấy cô đều run bần bật, quỳ lạy xin tha.  Trong mắt mọi người, Việt Khê là một con người kỳ lạ, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng âm trầm khó gần, khí chất có chút lạnh lẽo lại hay nói những lời khó hiểu làm lòng người sợ hãi. Trước giờ Việt Khê luôn độc lai độc vãng, không bạn bè, không hàng xóm, sau khi ông lão mất thì cũng chẳng còn người thân. Nhưng rồi có một ngày, Việt Khê nhận một đệ tử. Đệ tử này là bạn học cùng khối với cô, đó là một thiếu niên có đôi mắt rất đẹp, sáng ngời lộng lẫy, tựa hồ những điều xấu xa trong trời đất này cũng không thể nhiễm bẩn mắt anh. Đệ tử ấy tên là Hàn Húc, người có vòng sáng công đức mấy đời bao quanh được cả Thiên Đạo công nhận và che chở. Sau đó lại có một ngày, tu giới xuất hiện một đôi thầy trò, đôi thầy trò này tu vi cao thâm, gặp quỷ giết quỷ, gặp ma giết ma. Thời gian lâu rồi, người tu giới đều biết, ngàn vạn lần tuyệt đối không thể đắc tội đôi thầy trò này, đặc biệt là đồ đệ tính tình nhìn như rất tốt kia! *** “Nam chủ, anh ta công đức vô lượng” là một bộ truyện hài hước nhưng không kém phần cảm động và ý nghĩa. Ta có thể bật cười trước những câu nói ngây ngô thẳng thắn của Việt Khê, có thể cảm thấy rùng rợn trước những phân cảnh kỳ dị u ám, có thể bật khóc trước số phận của các oan hồn đã hóa thành lệ quỷ và sau cùng là cảm nhận được sự bình yên, thanh thản khi công lý đã được thực thi. Cốt truyện xây dựng hợp lý, hấp dẫn kết hợp với dàn nhân vật độc đáo và đáng yêu. “Nam chủ, anh ta công đức vô lượng” là sự lựa chọn thích hợp cho những ai thích linh dị thần quái xen chút ngôn tình ngọt ngào. Đây là một bộ truyện rất đáng xem, vì vậy hãy thử đọc và cảm nhận nhé.  *** Đợi đến khi về đến nhà, đã hơn hai giờ đêm, Việt Khê vừa mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một hàng bảy người giấy nhỏ đứng chắn trước mặt, nhóm người giấy tay chống eo, tức giận nhìn Việt Khê. Đừng nhìn tụi nó nhỏ xíu như vậy mà coi thường, nhìn con nào cũng vô cùng khí thế. "Việt Khê cả đêm không về nhà, cả đêm không về nhà." " A, Việt Khê không ngoan, Việt Khê học hư......làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Mấy người giấy nhỏ sốt ruột chạy vòng vòng, nhớ tới trong phim truyền hình nữ sinh cao trung học không giỏi thì cảm thấy sầu buồn muốn bạc hết cả tóc, tuy rằng bọn chúng không thể nào có tóc. "Việt Khê không tốt, Việt Khê không ngoan." .... Việt Khê: "...." Đối mặt với sự lên án của bảy người giấy, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống dưới mặt đất tỏ vẻ hối hận sẽ không bao giờ về trễ nữa, kiên nhẫn đảm bảo với tụi nó, thái độ vô cùng nghiêm túc thành khẩn. " Bạn giữ lời chứ? Chắc chắn?" " Tớ hứa, tớ chắc chắn!" Việt Khê chỉ thiếu một bước nữa là phải giơ tay lên trời thề, suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu "Nếu thực sự có việc bận, tớ nhất định sẽ gọi điện thông báo trước cho mọi người biết, để cho các bạn không phải lo lắng." Nhìn thái độ nhận lỗi của cô rất tốt, nhóm người giấy nhỏ mới khoan hồng độ lượng tha thứ cho cô, bọn chúng cứ lải nhải như người già, sau đó lại thúc giục cô, kêu cô nhanh chóng đi tắm rửa, rồi ngủ sớm một chút. " Không ngủ sớm, sẽ trở nên xấu xí, xấu xí đó." " Chính là như vậy, chính là như vậy a." ... Mời các bạn đón đọc Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng (Nam Chủ Hắn Công Đức Vô Lượng) của tác giả Nguyệt Chiếu Khê.
Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) - Nam Hề Xuyên
Khi còn nhỏ, bởi vì chai nước soda cam, Hạ Tang Tử trở thành người duy nhất có thể nói vài câu với Mạnh Hành Chu. Lúc thi đại học năm đó, Mạnh Hành Chu từ bỏ ngôi trường danh tiếng hàng đầu, nhờ vào thân phận thủ khoa mà gia nhập trường quân đội. Hàng xóm xung quanh đều xì xào ầm ĩ, Hạ Tang Tử cũng không nói một lời, chỉ là bỏ văn chuyển sang lý, tốt nghiệp ngành y. Lúc Mạnh Hành Chu tập huấn dã ngoại bị thương, cũng là Hạ Tang băng bó cho anh, trước sau cũng không nói một câu. Mạnh Hành Chu khó có khi nói nhiều: “Cô gái này cả người đều có y thuật, tất cả đều dùng trên người tôi.” Hạ Tang Tử buông tay, khom lưng, trán kề trán cùng anh, giọng nói đều không thiếu một chữ dừng ở tận sâu trong tim của anh. “Không dùng trên người anh, vậy em học y làm gì?” Sau này liên tục một tuần, trong đội đều đồn rằng ________ Đội trưởng Mạnh mặt lạnh bị tiểu thanh mai đùa giỡn, một tay che trán ngồi ở phòng y tế cả nửa ngày. -Váy trắng xe đạp, áo khoác bác sĩ rằn ri, những chú cá bay trên bầu trời xanh, tất cả đều là chúng ta. -Anh trai trúc mã dễ cáu giận x em gái áo bông tri kỉ nhà bên Nam chính có bệnh, nữ chính chuyên trị các chứng bệnh phức tạp như kiêu ngạo, khẩu phật tâm phi, hay ghen các loại. P/S: -Truyện sủng ngọt sâu răng aaa, không có sủng, chỉ có sủng hơn thoai – Nhảy hố đi, nhảy vào hố sâu không đáy này đi =))))) *** Nếu là lúc này ở đây là người xa lạ, Hạ Tang Tử nhất định sẽ không sốt ruột đi giải thích. Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, dù sao cũng không phải quen biết, muốn hiểu thế nào thì hiểu. Nhưng người này lại không phải người xa lạ, đáng sợ nhất, đây lại là người của Mạnh gia. Ở chỗ của Mạnh gia, bị người Mạnh gia thấy cô cùng Mạnh Hành Chu thật thật giả giả làm hành động thân mật, hơn nữa hành động này còn làm chú ấy hiểu lầm là tương lai của hai người còn phát sinh nhiều hành động thân mật hơn nữa, có thể giúp Mạnh gia có hậu. Hiểu lầm này đúng là hơi quá, nếu không giải thích rõ ràng, cô sao mà về đại viện đối mặt với vợ chồng già Giang Đông được, nha không đúng, đối mặt với trưởng bối hai nhà, sau đó cô phải đối mặt với nhiều cái miệng như vậy, sợ là nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Nghĩ đến đây, da đầu của Hạ Tang Tử tê dại, cô không kịp nghỉ nhiều, chỉ lo đuổi theo sau. Nhưng vị chú này, giống như đang nghĩ về giấc mơ đẹp "Mạnh gia sắp có hậu" không thể tự kiềm chế được, ôm cái dĩa đầy đủ hải sản bữa ăn khuya đầy hương sắc vị, trên chân giống như gắn động cơ, bưới đi mà cứ như bay. Sức của đôi bàn chân này, tốc độ này, thể năng này, chú à, chú chính là người đầy sức sống nhất trên thế giới này đấy. Hạ Tang Tử dùng toàn sức lực, miễn cưỡng mới đuổi kịp vị đại thúc đang tiêm máu gà này ở cổng lớn. Lại nói tiếp, cô cũng không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết chú ấy là người phụ trách trại nuôi ngựa của Mạnh gia, cụ thể gọi là gì, ngay cả họ cô cũng không rõ ràng lắm. Đuổi theo sau mà không nói gì thì có chút không lễ phép, Hạ Tang Tử dừng một chút, quy củ nói, "Vị tiên sinh này, ngài hiểu lầm rồi, chúng cháu kì thật là....." Lão Trương quay đầu, vẫn nhiệt tình như cũ: "Đừng khách khí như vậy, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ theo Hành Chu gọi một tiếng Chú Trương là được rồi." Đầu Hạ Tang Tử có chút khó tiêu, dừng lại, đầu óc hỗn loạn nên nói lắp: "Trương....Chú Trương, chúng cháu vừa rồi không phải như chú nghĩ đâu, chú thật sự hiểu lầm rồi, cháu nói với chú này, chúng cháu chỉ là....." "Hừ-----, cô gái à, phải rụt rè chút." ... Mời các bạn đón đọc Nước Cam Có Gas (Nước Soda Cam) của tác giả Nam Hề Xuyên.