Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phôi Đạo - Hoại đạo

Editor: Tiểu Chi Chi Beta-er: Thư Nguyễn (Vụ 1 đến vụ 4), Ra (Vụ 5 đến vụ 9) Thể loại: Hiện đại, kinh hãi huyền nghi, couple xem trong văn án, 1×1, trinh thám, HE. Truyện mang nhiều yếu tố tâm lý biến thài cùng với các loại hành vi dị thường, cốt truyện xoay quanh việc điều tra và phá án. Sẽ có rất nhiều vụ án kỳ quái cùng nhiều mỹ nữ xuất hiện xen kẽ. Cường thế buồn bực tao công vs thiên nhiên ngốc phúc hắc thuộc tính không rõ thụ. Xen kẽ cặp đôi phụ: tử triền lạn đả công vs hoa hoa công tử thụ. Những đứa bé liên tiếp mất tích một cách bí ẩn, xác chết trong cống thoát nước, xác chết sống dậy mà giết người, đường phố bị tàn phá bởi việc ném bom một cách điên cuồng, thảm án diệt môn cùng hàng chữ máu để lại trên tường… Tóm lại, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc, bản chất của tội ác thì cứ vào xem. Khụ khụ, chư vị cảnh quan thỉnh nghiêm túc. Thể loại: Kinh dị, huyền ảo, oan gia, thiên chi kiêu tử. Nhân vật chính: Thẩm Dạ Hi, Khương Hồ. Nhân vật phụ: Thịnh Diêu, Thư Cửu, Tô Quân Tử, Dương Mạn, An Di Ninh, Địch Hành Viễn, An Tiệp, Mạc Thông. Cái khác: khách trọ lữ quán, tình tiết biến thái xuất hiện, 1vs1. *** #REVIEW: PHÔI ĐẠO/HOẠI ĐẠO Tác giả: Priest Thể loại: Hiện đại, kinh hãi huyền nghi, 1x1, trinh thám, HE Tình trạng: Hoàn edit (94 chương + 1 phiên ngoại) Review bởi: MeiTH từ Hội Nhiều Chữ ----- Văn án: Truyện mang nhiều yếu tố tâm lý biến thài cùng với các loại hành vi dị thường, cốt truyện xoay quanh việc điều tra và phá án. Sẽ có rất nhiều vụ án kỳ quái cùng nhiều mỹ nữ xuất hiện xen kẽ. Cường thế buồn bực tao công vs thiên nhiên ngốc phúc hắc thuộc tính không rõ thụ. Xen kẽ cặp đôi phụ: tử triền lạn đả công vs hoa hoa công tử thụ. Những đứa bé liên tiếp mất tích một cách bí ẩn, xác chết trong cống thoát nước, xác chết sống dậy mà giết người, đường phố bị tàn phá bởi việc ném bom một cách điên cuồng, thảm án diệt môn cùng hàng chữ máu để lại trên tường… Tóm lại, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc, bản chất của tội ác thì cứ vào xem. Khụ khụ, chư vị cảnh quan thỉnh nghiêm túc. Về tác giả Priest: Có thể khẳng định rằng nếu đọc đam mỹ mà không đọc truyện của Priest là một thiết sót rất lớn. Priest là một tác giả nổi tiếng, được coi như là một định mệnh của loại truyện đam mỹ, là một cái tên đảm bảo đối với người đọc. Truyện của Priest có rất nhiều bộ nổi tiếng, tỉ như Cẩm Sắt, Thất Gia, Thiên Nhai Khách hay bộ truyện đã được chuyển thể thành phim đang nổi đình đám hiện nay là Trấn Hồn. Nhưng bộ truyện đưa mình đến với Priest lại là Phôi Đạo, sau này được đổi tên thành Hoại Đạo. Phôi Đạo/Hoại Đạo là một bộ truyện trinh thám lồng tình cảm nam x nam giữa Thẩm Dạ Hi và Khương Hồ. Về nhân vật chính: Thẩm Dạ Hi (công): Là một cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Có lẽ do hoàn cảnh sống và cũng là đứa trẻ lớn nhất tại cô nhi viện nên Thẩm Dạ Hi từ nhỏ đã kiên cường, mạnh mẽ hơn người khác, theo như An Di Ninh nói thì anh còn là một người "đặc biệt liều mạng". Cũng chính vì bản tính này nên anh rất được người trong đội cảnh sát coi trọng. Anh là đội điều tra chuyên phụ trách những vụ án đặc biệt khó giải quyết, vô cùng ngay thẳng, thông minh, chính trực nhưng có đôi lúc lại rất lưu manh, đương nhiên là lưu manh với bà xã nhà mình rồi =))) Nói về mặt tốt của anh chàng này thì rất nhiều nhưng có một điểm Priest xây dựng đã khiến nhân vật này bớt cứng nhắc chính là dù bản thân Dạ Hi rất nóng tính nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ trầm tĩnh hay tôi không sao hết. Và quá trình cảm hóa, làm tan chảy tảng băng Khương Hồ cũng được miêu tả hết sức đáng yêu và đặc biệt. Cách theo đuổi của đội trưởng đội cảnh sát này không thể lãng mạn hay màu mè mà chỉ biết vùi đầu đọc sách, tìm hiểu về nghề nghiệp của người kia mặc dù bản thân là một người không tin vào lý luận của tâm lý học tội phạm. Khương Hồ (thụ): Priest trong tất cả các bộ truyện của mình thì luôn dành sự ưu ái nhiều hơn cho các nhân vật thụ, và đương nhiên bộ này cũng thế. Khương Hồ được xây dựng là một tiến sĩ tâm lý học tội phạm, trẻ tuổi (chỉ mới 24 tuổi) nhưng bằng cấp và hiểu biết đã treo đầy người. Học rộng tài cao, trên người có huyết thống Anh Quốc lại càng tôn thêm vẻ điềm đạm, quý tộc, trái ngược với Thẩm Dạ Hi nóng rực như lửa. Tuy nhiên Khương Hồ lại đúng là một điển hình cho IQ cao mà EQ thấp. Khương Hồ là sự kết hợp giữa thiên tài và tên ngốc. Lúc cần tư duy động não thì thông minh đến đáng sợ, mạch suy nghĩ nhanh đến nỗi người đọc như mình cũng không theo kịp. Nhưng nhiều lúc lại hiện nguyên hình là một bé cưng lúc nào cũng lơ mơ, lề mề, chậm hiểu, hồn vía trên mây khiến ai cũng muốn nổi bản tính làm mẹ, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu những góc khuất trong tâm lý con người nên 24 mùa xuân xanh mà Khương Hồ vẫn không có lấy một mảnh tình vắt vai. Cũng may là Thẩm Dạ Hi xuất hiện trong cuộc đời Khương Hồ, lửa nóng rốt cục vẫn làm băng tan chảy. Nhìn chung đây là một nhân vật rất moe, rất đáng yêu dù đôi lúc hơi đáng sợ (vì thông minh quá đáng ấy). Về tuyến nhân vật phụ: Trong bộ truyện này có rất nhiều nhân vật đáng yêu, những người trong đội điều tra mỗi người một vẻ. An Di Ninh, con gái của một cặp nam x nam lúc ẩn lúc hiện, cục trưởng Mạc - Mạc Thông. Dương Mạn nữ cường láu cá, tinh nghịch và là người khiến anh em trong cục phải sợ một phép. Thịnh Diêu, đây là nhân vật đối với mình là đáng thương nhất trong truyện, được gọi là "Thịnh thiếu gia" phong lưu sát gái nhưng thực chất là dùng điều đó làm vỏ bọc che lấp đi tình yêu thủy chung với một trai "thẳng" đã có vợ con - Tô Quân Tử. Tô Quân Tử cũng là một thành viên của đội điều tra, biết rõ tình cảm của Thịnh Diêu nhưng vì hiểu nên phải tỏ ra không biết thì tốt hơn. Thịnh Diêu si tình, đơn phương nhưng một mực giấu trong lòng vì không muốn "chị dâu" buồn, không muốn chen chân vào hạnh phúc của người khác. Tôi vừa thương vừa khâm phục nhân vật này. Và cũng vì thế mà phải cảm ơn đến Thư Cửu, một anh chàng đào hoa lưu manh nhưng lại phải lòng Thịnh Diêu, kết cục là cũng rước được bạn Diêu về nhà. Về quá trình theo đuổi thì cứ đọc để biết nó moe đến mức nào: ảnh đế mặt dày x cảnh sát phong lưu. Nhìn chung, đây là một bộ truyện ổn, đọc hay và cách hành văn của tác giả rất logic, dễ hiểu với người đọc. Bộ này có lẽ nghiêng về trinh thám nhiều hơn là tình cảm. Nhưng phần tình cảm không vì thế mà bị lướt nhanh hay lược một cách quá mức. Về phần trinh thám, nội dung của truyện được chia thành các vụ và đặt tên một cách rõ ràng. Truyện có 10 vụ án khác nhau, mỗi vụ đều có nội dung, diễn biến, lý do gây án... rõ ràng, cực kì gay cấn và thu hút người đọc. Cũng như các bộ truyện trinh thám khác như Đọc thầm (Priest) hay các bộ truyện của Dực Tô Thức Quỷ, đây cũng là án lồng án, vụ án này liên kết với vụ án kia tạo thành tổng thể một vụ án lớn có người đứng phía sau. Bắt đầu từ vụ án 2 thì người đọc sẽ hình dung được sự lờ mờ xuất hiện của nhân vật sau màn này - Kha Như Hối, nhà tâm lý học vĩ đại nhất thế giới, người thầy dẫn dắt Khương Hồ vào nghề, và cũng là người có tâm lý biến thái tạo ra những vụ án tra tấn + giết người dã man chỉ vì ông ta “muốn hiểu được tâm lý giết người của kẻ giết người”. Có đọc Phôi Đạo thì mới biết tâm lý con người rốt cục là như thế nào, cách viết của tác giả về vấn đề này theo mình đánh giá là cực kì tốt. Hơn thế nữa, trong truyện còn lồng ghép những đạo lí nhân sinh cơ bản mà không hề khô khan. Về phần tình cảm, mình khá ấn tượng với cách viết của tác giả này. Chuyện tình yêu trong truyện không phải là thứ tình yêu hừng hực như lửa cháy, không phải mới gặp đã yêu mà là một tình yêu nhẹ nhàng, tích góp từng chút từng chút rồi mới bén lửa mà cháy mãi. Tình cảm giữa cặp nhân vật chính cũng là như vậy, là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nhưng lại bền chặt, thiên trường địa cửu nhưng vẫn không thiếu đi cái si mê, điên cuồng. Cách viết của tác giả trong việc xây dựng tình cảm theo mình xuất sắc hơn Dực Tô Thức Quỷ rất nhiều. Người đọc sẽ không cảm thấy ngột ngạt, gượng gạo mà sẽ thấy rất tự nhiên, gần gũi và chân thực. Cũng không quá khi nói rằng Phôi Đạo/Hoại Đạo là một đứa con tinh thần xuất sắc của Priest. Đánh giá chung: Nếu bạn thích trinh thám, bạn không thể bỏ qua bộ truyện này. Nếu bạn thích đam mỹ, không đọc truyện của Priest chính là thiếu sót. Nên đọc, phải đọc, điều quan trọng phải nói 3 lần!!! P/s: Lâu lâu em Mê mới làm rv và đương nhiên vẫn là trinh thám, các chị các mẹ hãy ủng hộ em để em có động lực lên thêm vài bài rv trinh thám hay đam mỹ nữa. Yêu các chị các mẹ HNC *** Thấy trinh thám và thấy Pi đại là chang nhảy ngay, thế nhưng không ngờ motip của bộ này giống bộ Đọc Thầm dã man, thế nên nhịn không được, bài rv này chắc ít nhiều sẽ so sánh với bộ đó một xíu nhé! Về cơ bản, bộ này thật sự khá ổn. Nội dung Hoại Đạo bao gồm khá nhiều vụ án nhỏ, mỗi vụ đều có diễn biến, tình huống, lý do gây án… cực kỳ gay cấn và hồi hộp. Và thấp thoáng đâu đó ở từng manh mối của vụ thứ 2, thứ 3, thứ 4… lại thấy được sự liên quan đến một người - Kha Như Hối - nhà tâm lý học tội phạm vĩ đại nhất thế giới, kẻ đã bị cảnh sát quốc tế truy nã suốt mấy năm trời vì những vụ án tra tấn + giết người dã man chỉ vì ông ta “muốn hiểu được tâm lý giết người của kẻ giết người”. Cũng như Đọc Thầm, các vụ án của Hoại Đạo chính là dạng vụ án lồng trong vụ án, vụ án liên kết với vụ án, chính vì thế càng làm tăng thêm màu sắc hấp dẫn và bí ẩn của câu chuyện! Ưu điểm: So với đội trưởng Lạc khá mờ nhạt vì bị Phí tổng lấn át, thì anh công Thẩm Dạ Hi bên này luôn luôn đồng hành cùng với bạn thụ Khương Hồ, hơn nữa Thẩm đội trưởng còn được mẹ ruột dành khá nhiều cảnh để miêu tả nội tâm nhân vật, kể những câu chuyện riêng về anh. Vậy nên, hình tượng nhân vật công trong này ít nhiều có vẻ khá nổi bật. Priest có vẻ khá ưu ái thụ, nếu không phải là dạng có thể năng cường đại, thì cũng là dạng có đầu óc siêu quần khiến người khác thán phục. Và Khương Hồ cũng là một cục cưng làm mình vô cùng ấn tượng của Pi đại. Cậu là một nhà tâm lý học tội phạm kiêm bác sĩ tâm lý cực giỏi, vì khả năng mạnh nhất của Khương Hồ đó chính là có thuật đọc tâm của người đối diện, cộng thêm khả năng quan sát và nhận xét đầy biến thái, khiến cho không chỉ các nhân vật khác trong truyện ‘sợ hãi’ cậu, mà ngay cả người đọc nhiều lúc cũng mắt tròn mắt dẹt với luồng suy nghĩ hack não của Khương Hồ. Đây cũng là một ưu điểm khác của truyện, do truyện này chú trọng nhiều đến diễn biến tâm lý tội phạm nên đọc cảm thấy rất cân não, có chiều sâu. Vì nội tâm con người là thứ phức tạp nhất, cũng là thứ đáng sợ nhất, thành ra nhiều lúc đọc cảm thấy lý do giết người tuy cực kỳ ‘vô lý’, nhưng dành thời gian ngẫm lại thì lại thấy rất ‘hợp lý’. Thành ra đọc xong, ít nhiều độc giả sẽ rút ra được cho mình những quyết định, cách hành xử, cách ứng phó... với nhiều tình huống trong cuộc sống mà chúng ta thường ít khi nghĩ tới. Ah, nhân tiện nói thêm một tí về bạn thụ trong này. Khương Hồ là sự kết hợp giữa thiên tài và kẻ ngốc. Nhiều lúc bản thông minh đến đáng sợ, nhưng nhiều lúc bản ngốc tới mức làm mình trỗi dậy thiên tính làm mẹ muốn bảo bọc luôn. Túm lại là một nhân vật rất moe, rất đáng yêu. Nhưng lại yêu không dễ tí nào, cũng chỉ vì bản quá hiểu lòng người, dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của người khác, thế nên gần như chẳng ai che giấu được góc khuất tối tăm trước mặt bản. Vậy nên dù có ngoại hình rất đẹp, năng lực lại xuất chúng, nhưng đã hai mươi mấy mà Khương Hồ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Cũng may, Thẩm Dạ Hi xuất hiện trong cuộc đời Khương Hồ. Một anh chàng cảnh sát ngay thẳng, thông minh, nhiệt tình, chính trực (đôi lúc có tí lưu manh), đã khiến 'tảng băng' họ Khương này dần dần bị tan chảy từ lúc nào không hay. “Dưới áo khoác của tôi, có một khẩu súng lục.” Thẩm Dạ Hi giật bắn mình bật dậy từ trên giường, anh sững sờ nửa ngày, mới líu lưỡi hỏi, “Dưới… dưới áo khoác của cậu, có cái gì cơ?” “Một khẩu súng lục.” Khương Hồ bình tĩnh nói. “Súng lục cái gì cơ? Cậu để sát người như vậy, đã kéo chốt an toàn gì gì đó chưa? Mang cái thứ đồ chơi nguy hiểm đó theo làm gì? Nhỡ đâu…” Khương Hồ đột nhiên chặn lời anh, “Lúc này, anh chẳng phải nên hỏi tôi, súng ở đâu ra, tôi mang theo một hung khí bên mình cả ngày như vậy, là có tư tâm gì sao?” Thẩm Dạ Hi ngây người, há hốc miệng, đầu óc loạn tùng phèo cả lên, không biết nên nói gì cho phải, Khương Hồ lại bật cười. Người đàn ông tên Thẩm Dạ Hi này, đối với bạn bè và đồng nghiệp luôn tỉ mỉ săn sóc, khi anh muốn đối tốt với một người, vậy… thật rất khó khiến người ta không rung động. (Đây là lúc một anh chàng cảnh sát chính trực Thẩm Dạ Hi - người vốn không tin vào mấy lý luận của việc nghiên cứu tâm lý tội phạm, lại vì người kia mà vùi đầu cả ngày đọc sách, học tập để hiểu được công việc và sở thích của Khương Hồ.) Có người lấy lòng người yêu bằng cách tặng hoa tặng quà, có người lấy lòng người yêu là xây dựng bầu không khí lãng mạn, có người tương đối chất phác, chỉ biết một lòng một dạ với người họ thích, chăm sóc đối phương chu đáo, Thẩm Dạ Hi cảm thấy vị này nhà mình đặc biệt quá cơ, người này hoàn toàn không có điểm nào giao với sự lãng mạn và hoa tươi linh tinh cả, nếu có đem đến trước mặt cậu đoán chừng cũng chỉ ngơ ngác hỏi một câu “Hôm nay là lễ gì thế”, người lại khá là mạnh mẽ, hiếm khi cần đến sự bảo vệ và chăm sóc của người khác, chỉ đành thông qua phương pháp bất thường này, cho cậu biết, mình vẫn luôn có ý đồ đến gần cậu, kể cả chuyên môn và lĩnh vực nghiên cứu của cậu. Ngoài ra thì khác với Đọc Thầm chủ yếu chỉ chú trọng đến hai nhân vật chính, bộ này lại dành không ít đất diễn cho các nhân vật phụ khác, đặc biệt là một cặp milky couple Ảnh đế mặt dày công x Cảnh sát phong lưu thụ còn có hẳn phiên ngoại riêng luôn cơ. Đôi đấy dễ thương kinh khủng, mình đọc nhiều cmt còn thấy có lắm bạn bảo thích họ hơn cả đôi chính! Túm lại là truyện hay, tên tuổi tác giả đủ uy tín để bảo đảm rồi nè, thêm cái nữa là nhà edit rất mượt, một combo vừa đủ để bộ này xứng đáng được các bạn lưu vào danh sách đọc ngay và luôn đó <3 Mời các bạn đón đọc Phôi Đạo - Hoại đạo của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệnh Phú Quý
Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.
Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
Tề Khê có tướng mạo xinh đẹp, là sinh viên tài năng của Học viện Pháp lý. Cả cuộc đời có thể nói là xuôi chèo mát mái. Chuyện duy nhất khiến cô không thể hài lòng là kình địch Cố Diễn luôn làm mọi cách khiến cô khó chịu. Làm bạn cùng trường bốn năm, số cơ hội và giải thưởng Tề Khê bị Cố Diễn cướp đi nhiều không kể xiết. Mà ngay tại lúc sắp bước lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp, Tề Khê lại được Cố Diễn mặt không đổi sắc nhét cho một phong thư_______ Một bức thư tỏ tình có thể xem là hành vi quấy rối tình dục?! Chữ ký phóng khoáng bất cần: Cố Diễn. Trong cảm xúc tức giận, Tề Khê sửa đổi bài diễn văn của mình. Trên sân khấu, bắt đầu phần phát biểu bằng lá thư tỏ tình này, hô hào xã hội tôn trọng phụ nữ, Cũng đồng thời bày tỏ niềm vui và những cảm xúc mãnh liệt dồn nén lâu ngày_______ “Cố Diễn, cậu có quyền yêu thầm, nhưng nếu tỏ tình như thế thì là phạm tội!” “Tôi là người cả đời này cậu cũng không theo đuổi được!” Chỉ là, sau khi kết thúc diễn văn, bước xuống đài, Tề Khê phát hiện một sự thật đáng sợ________ Ở phía sau chỗ tên tỏ tình đáng ghét kia ký tên, lật ra sau, còn có một hàng chữ: “bạn cùng phòng Trương Gia Lượng.” Cho nên, nếu ghép lại, chỗ ký tên phải đọc là: Bạn cùng phòng của Cố Diễn, Trương Gia Lượng… Thư cũng không phải Cố Diễn viết… Không lâu sau, Tề Khê nhận được đề nghị việc làm ở công ty luật Cạnh Hợp, Hơn nữa còn được chọn vào đội của Cộng sự Cố, một Cộng sự nữ rất mạnh của Cạnh Hợp, lại có một đồng đội là bạn cùng trường. Ngày nhận việc, Tề Khê bị gọi vào văn phòng làm việc của vị nữ Cộng sự___________ “Em và em trai chị học cùng trường, vậy em có biết hôm lễ tốt nghiệp ai cố tình bêu xấu, phỉ báng nó không?” “Dù sao cũng là chị gái, chị phải bảo vệ quyền lợi cho em mình.” Đôi môi đỏ mọng của vị nữ cộng sự khẽ mở, “Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng đội tương lai của em. Em biết nó chứ?” “…” “Từ bây giờ, trong vòng năm phút, chị muốn lấy được thông tin họ tên, số căn cước và số điện thoại liên lạc của cô gái dám bêu xấu em trai chị.” “Đây là công việc đầu tiên giao cho em, tận tụy mà điều tra nhé.” “…” # Bây giờ chết còn kịp không # Tag: Lâu ngày sinh tình, nhân tài công sở, ngọt ngào. Nhân vật chính: Tề Khê, Cố Diễn Tóm tắt: Yêu thầm là hợp pháp, tỏ tình là phạm tội. Ý tưởng: Thể hiện tác phong làm việc của luật sư tập sự thời đại mới. *** Rviewer: AI_Diên Vĩ Tình trạng: Hoàn edit Lần đầu tiên Cố Diễn để ý đến Tề Khê là ở thư viện của trường.   Vốn dĩ anh chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để say giấc nồng, ai ngờ chọn phải vị trí ngồi khá bất ổn.   Ngồi cách anh không xa là một nữ sinh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Cô gái quả thật đến thư viện để học, cũng không tìm người châu đầu ghé tai hay phát ra động tĩnh gì lớn. Nhưng xung quanh cô như thể phát ra từ trường, luôn có nam sinh không ngừng đến "check in" bắt chuyện làm quen.   Quá sức ồn ào. Cố Diễn cảm thấy mình nên đổi địa điểm ngủ.   Nhưng anh còn chưa đứng lên đã thấy Tề Khê ở cách đó không xa đứng dậy. Cô rời khỏi chỗ ngồi một lát, lúc quay trở lại trong tay cầm theo một tấm bìa cứng và một chiếc bút đánh dấu. Cố Diễn thấy cô cúi đầu viết gì đó trên tấm bìa carton, sau đó nhanh chóng mím môi, dựng thẳng tấm bìa lên trên mặt bàn cạnh chỗ mình ngồi.   "Làm ơn đừng quấy rầy bạn gái tôi học. Chỗ này có người, lộn xộn đến gần, tôi về tôi đánh."   Quả nhiên, sau khi tấm bìa được dựng lên, người đến gần thì cũng có, nhưng mật độ giảm xuống. Phần lớn nam sinh đi đến trước bàn Tề Khê, nhìn thấy tấm bìa bên cạnh cô rồi ngượng ngùng sờ mũi rút lui.   Cuối cùng thì thế giới cũng trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, nhưng Cố Diễn lại không sao ngủ được. Anh ghé vào bàn, nhìn chăm chăm vào gương mặt Tề Khê ở phía đối diện.   Tề Khê vẫn hết sức chăm chú giải đề. Cô không hề hay biết, chỉ một hành động nhỏ ấy của cô lại khiến trái tim Cố Diễn rung động suốt nhiều năm trời.   Mà chính Cố Diễn cũng chẳng lường trước được, tình cảm đơn phương vốn nghĩ chỉ là nhất thời lại kéo dài cả một đời.   ***   Thật ra Cố Diễn vốn không định yêu đương trong thời đại học, bởi vì một khi yêu sẽ là chịu trách nhiệm với cuộc đời của một ai đó. Nhưng kể từ khi yêu thầm Tề Khê, anh đã bắt đầu thay đổi bản thân.   Đuổi theo bước chân Tề Khê trong thầm lặng, Cố Diễn nhận ra một điều hết sức bi ai…   Ngoài việc học tập, Tề Khê không có hứng thú với bất kì điều gì hết. Cho dù anh có cố ý lượn qua lượn lại chục lần chỗ Tề Khê, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú vào đề thi trước mặt.   Nếu đã vậy, anh sẽ cố gắng đứng ở vị trí số một toàn bộ cuộc thi mà cô tham gia, ánh mắt Tề Khê chắc hẳn sẽ dần hướng về phía anh. Nhưng khi đó Cố Diễn cũng chẳng ngờ, ánh mắt Tề Khê nhìn anh sẽ mang dáng vẻ viên đạn.   Ban ngày Cố Diễn vờ như chẳng học hành gì, chơi game ngủ gật trong giờ; tối đến lại chong đèn học thâu đêm. Trong mắt người ngoài, anh giành vị trí số một chẳng mất bao nhiêu công sức, thiên tài làm gì cũng dễ dàng.   Tề Khê thấy vậy vừa cay cú lại vừa phải ra sức học hơn, vị trí đứng đầu của cô không thể mất đi dễ dàng như vậy được!   Cứ như vậy, cả hai cùng cố gắng học hành hộc máu để vượt qua nhau =))   Là sinh viên tài năng của Học viện Pháp lý, cả cuộc đời Tề Khê có thể nói là xuôi chèo mát mái, quả đắng duy nhất cô gặp phải là ở chỗ Cố Diễn. Kình địch này luôn làm mọi cách khiến cô khó chịu.   Làm bạn cùng trường bốn năm, số cơ hội và giải thưởng Tề Khê bị Cố Diễn cướp đi nhiều không kể xiết. Mà ngay tại lúc sắp bước lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp, Tề Khê lại được Cố Diễn mặt không đổi sắc nhét cho một phong thư_______   Một bức thư tỏ tình có thể xem là hành vi quấy rối tình dục?   Chữ ký phóng khoáng bất cần: Cố Diễn.   Trong cảm xúc tức giận, Tề Khê sửa đổi bài diễn văn của mình. Trên sân khấu, bắt đầu phần phát biểu bằng lá thư tỏ tình này, hô hào xã hội tôn trọng phụ nữ,   Cũng đồng thời bày tỏ niềm vui và những cảm xúc mãnh liệt dồn nén lâu ngày_______   "Cố Diễn, cậu có quyền yêu thầm, nhưng nếu tỏ tình như thế thì là phạm tội!"   "Tôi là người cả đời này cậu cũng không theo đuổi được!"   Chỉ là, sau khi kết thúc diễn văn, bước xuống đài, Tề Khê phát hiện một sự thật đáng sợ________   Ở phía sau chỗ tên tỏ tình đáng ghét kia ký tên, lật ra sau, còn có một hàng chữ: "bạn cùng phòng Trương Gia Lượng."   Cho nên, nếu ghép lại, chỗ ký tên phải đọc là: Bạn cùng phòng của Cố Diễn, Trương Gia Lượng…   Thư cũng không phải Cố Diễn viết…   Không lâu sau, Tề Khê nhận được đề nghị việc làm ở công ty luật Cạnh Hợp. Hơn nữa còn được chọn vào đội của Cộng sự Cố, một Cộng sự nữ rất mạnh của Cạnh Hợp, lại có một đồng đội là bạn cùng trường.   Nhiệm vụ đầu tiên cô được giao là truy tìm danh tính kẻ đã bêu xấu em trai chị ấy trong lễ tốt nghiệp, sau đó sẽ khởi tố theo quy định pháp luật để đòi lại công bằng và danh dự.   Đôi môi đỏ mọng của vị nữ cộng sự khẽ mở, "Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng đội tương lai của em. Em biết nó chứ?"   "..."   "Đây là công việc đầu tiên giao cho em, tận tụy mà điều tra nhé."   "..."   # Bây giờ chết còn kịp không #   ***   Thật lòng mà nói, lâu lắm rồi tớ mới tìm được bộ truyện nào hợp gu như này. Nam chính yêu thầm nhưng hay ra vẻ nên nhiều lần nhận quả đắng, nữ chính mạnh mẽ cá tính cute =)) Cặp đôi này khiến tớ cười mãi không thôi. Trong truyện tác giả có xây dựng nhiều chi tiết liên quan đến các vụ án, vụ kiện mà cả hai phải cùng hợp tác giải quyết đọc vô cùng cuốn luôn.   Xuyên suốt 86 chương truyện là hành trình trưởng thành của hai người cả về nội tâm và độ chín trong sự nghiệp. Hệ thống nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, không hề bị lu mờ tạo nên sự đặc sắc và phong phú cho tình tiết truyện.   Với motip yêu thầm, bạn sẽ được trải nghiệm cả ba sắc thái tình yêu ở ba độ tuổi khác nhau trong truyện.   Tình yêu thầm của Cố Diễn tuổi thanh xuân, vừa ngượng ngùng vừa nồng cháy.   Tình yêu đơn phương của couple chị gái anh rể Cố Diễn mang cả nét trưởng thành, nghiêm túc hòa với sự nồng cháy thiết tha.   Cuối cùng, tình yêu thầm song hướng tuổi trung niên của mẹ Tề Khê, dù đã trải qua mùa đông lạnh giá của cuộc đời những vẫn khao khát tình yêu như thuở ban đầu.   Xuân muộn thì vẫn là xuân.   Nếu những điều trên đã đủ sức lôi cuốn trí tò mò của bạn, ngại ngần gì mà không nhảy hố ngay! Chúc mọi người có phút giây đọc truyện thư giãn.   ____   “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Chém trái cây   *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết   Mời các bạn mượn đọc sách Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm của tác giả Diệp Phỉ Nhiên.
Ăn Hết Giới Giải Trí
Thao Thiết Khương Đào xuyên vào nữ phụ phản diện trong quyển truyện giới giải trí. Dựa theo cốt truyện, cô hãm hại nữ chính không thành, tin xấu đầy mình, hậm hực mà chết. Nhưng Khương Đào không quan tâm, bởi vì cô đã không ăn gì mười ngàn năm nay rồi. Cô rất đói bụng. Trong phần đoán đồ của chương trình, các nghệ sĩ đều muốn ăn các đồ vật khác nhau bằng socola. Tiểu hoa (1) cùng đội lừa Khương Đào chọn cái bàn. Đến khi ăn thử, tiểu hoa đợi Khương Đào bẽ mặt, cô lại há mồm gặm một góc bàn. Mọi người: “!!!” Fans nhà người khác: Su kem, trà sữa, bánh rán. Fans nhà Khương Đào: Tên fans đừng để giống tên đồ ăn, sẽ có cảm giác nguy hiểm… Nhà người khác tiếp ứng: Bảo bối dũng cảm bay lên, fans sẽ luôn luôn dõi theo em! Fans nhà Khương Đào tiếp ứng: Dâng lên sự kính sợ chân thành tới đỉnh chuỗi đồ ăn. Sau đó, Khương Đào và ảnh đế Thẩm Chi Diễn công khai mối quan hệ yêu đương. Phóng viên hỏi Khương Đào: Cô sẽ thể hiện tình yêu như thế nào? Khương Đào do dự một lát, bẻ một miếng to bằng đầu ngón út từ thỏi socola trong tay mình, đưa và miệng Thẩm Chi Diễn. Fans: Là chân ái!!! KDL (2) Bé Thao Thiết đáng yêu ăn cả thế giới x Ảnh đế mắc bệnh kén ăn. (1) Tiểu hoa: Chỉ chung các diễn viên trẻ tuổi, người mới vào nghề cũng được gọi là tiểu hoa nhưng chưa có thành tích nổi bật. (2) KDL là ke dao le = 磕到了: Tiếng lóng fans CP hay dùng khi nhìn thấy, nghe hay đọc được điều gì đó chứng tỏ cặp đôi mà mình ghép ngọt ngào như thế nào. *** Khương Đào là một Thao Thiết. À không đúng, là Thao Thiết có hình dáng giống Khương Đào xuyên vào một nhân vật nữ phụ phản diện chết yểu trong một cuốn sách, tên là Khương Đào. Rối quá rối quá, nói tóm lại, Thao Thiết Khương Đào sau mười ngàn năm bị phong ấn, đã thức tỉnh trong thân phận một cô diễn viên tuyến hai mươi mấy đang bị ghét bỏ trong một cuốn sách. Ừm, là vậy đó. Mặc dù thế giới xung quanh vô cùng lạ lẫm, người xung quanh vô cùng kỳ quái, nhưng tất cả những chuyện này đều không quan trọng, bởi vì đối với một Thao Thiết, chuyện duy nhất khiến cô quan tâm, chính là thức ăn. Ăn gì cũng được, ngon thì càng tốt, mà không ngon thì… ăn tạm cho no vậy. Thế nên, Khương Đào sau khi tỉnh dậy, ăn quá chừng ăn, người xung quanh cô mắt tròn mắt dẹt: còn muốn giữ dáng làm diễn viên, người mẫu nữa không đây! Dáng thì không cần giữ, vì Thao Thiết ăn bao nhiêu cũng không mập lên được. Nhưng làm diễn viên, người mẫu thì nhất định phải làm rồi, không làm thì lấy gì mà ăn??? Vậy nên, nhờ có ký ức của nguyên thân, Khương Đào biết mình đang ở trong giới giải trí, tuy rằng có hơi chật vật vì đang bị người ta ghét bỏ, bôi xấu đủ điều, nhưng cô thấy cũng không sao cả. Tham gia mấy cái gameshow, hay mấy cái chương trình giải trí này nọ không hề nề hà, còn cực kỳ nhiệt tình nếu có liên quan đến đồ ăn. Thế là, người quản lý cũ của Khương Đào, trước kia vì nhân khí của cô quá kém, muốn cô đi đường tắt đường vòng bao nhiêu lần vẫn không thành công, cuối cùng cũng không nhịn được mà bỏ rơi cô. Thế là Khương Đào có người quản lý mới. Nói chung Khương Đào không quan tâm lắm, ai quản lý cô cũng được, cho cô ăn uống đầy đủ là được. Thế nên, cô bé quản lý mới này, Khương Đào rất là thích. Vì sao? Vì cô ấy không cản Khương Đào ăn uống, còn tìm cho cô mấy cái chương trình liên quan đến thử đồ ăn này nọ, Khương Đào siêu thích! Chỉ có điều, trong lúc tham gia mấy cái chương trình này, Khương Đào gặp được một tên vô cùng kỳ quái, tên là Thẩm Chi Diễn! Cái người này, sao nghe nói bị bệnh kén ăn mà, đến khi gặp cô thì lại cứ thích tranh giành đồ ăn với cô là thế nào! Cái người đó ăn để sống, còn cô là sống để ăn đó, được chưa? Thẩm Chi Diễn nhìn thấy biểu hiện ghét bỏ của Khương Đào, cảm thấy rất thú vị. Dù sao anh cũng là đại ảnh đế vạn người mê đó nha, vậy mà cô gái xinh đẹp trước mặt này không hề có chút để ý nào. Hơn nữa, không hiểu sao khi ăn cùng cô ấy cảm thấy thức ăn cũng không phải là khó ăn đến thế, còn có chút, ừm, ngon miệng nữa. Thế là, giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Vì muốn cái dạ dày của mình bớt kén chọn, Thẩm Chi Diễn quyết định, khi có khi không, khi gần khi xa, vừa dụ vừa dỗ, khiến bản thân “vô tình” có nhiều cơ hội ăn cơm cùng Khương Đào. Ban đầu Khương Đào cũng ghét lắm, nhưng mà sau đó thì thấy cũng được, dù sao mấy món bị anh giành ăn đó, kiểu gì cũng sẽ kêu thêm cho cô! Xà quần xà áo được một thời gian, thế mà Khương Đào lại trở nên nổi tiếng. Thị hiếu của công chúng cũng lạ lùng ghê, cô có làm gì đâu, lên chương trình có gì nói nấy, chơi hết mình, ăn hết sức, có phải mất công diễn tới diễn lui không vui cũng cười như mấy cô nàng tiểu hoa đại hoa kia đâu? Khương Đào đâu biết được rằng, chính sự ngay thẳng chân thật của cô mới thực sự là đáng quý trong cái giới giải trí xô bồ ngoài cười trong chửi như này, thậm chí cái tiếng xấu ngày xưa của nguyên thân cũng đâu phải là do cô ấy, mà chính là những con người lòng sâu không đáy đam mê diễn xuất từ trong phim ra ngoài đời, một tay làm nên. Nhưng lúc đó nguyên thân đâu có được công phu sư tử ngoạm như Khương Đào bây giờ, ăn hết giới giải trí, ăn luôn mấy cái mưu mô xảo quyệt của đám người kia không còn một mảnh! Thế là một mình Khương Đào, từ may mắn cũng có, mà từ nỗ lực của bản thân cô cũng có, từ từ ngồi vững vàng trong giới, đồng thời thu hoạch được một lượng fan hùng hậu, và rất nhiều mối nhân duyên trong nghề. Trong số đó, có lẽ phải kể đến cái người kia một lần nữa, Thẩm Chi Diễn. Ngoài vai trò ảnh đế, Thẩm Chi Diễn còn là nhà đầu tư, sản xuất, và mấy cái chức danh gì đó nữa, nói tóm lại là trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần anh muốn, thì Khương Đào sẽ có việc làm, cùng với cơm ngon áo ấm. Áo ấm thì không cần, nhưng cơm ngon thì nhất định không được từ chối, Khương Đào cảm thấy bớt ghét người này hơn một chút rồi nha. Thậm chí đôi khi anh còn khiến cô liên tưởng đến một người khác mà cô từng quen biết, “Lương Thực Dự Trữ”. Nói quen biết thì hơi xa lạ, chính xác hơn là “chung sống”. Vì lúc đó cô là thần thú Thao Thiết, còn người đó chính là Tiên Tôn cai quản đất trời, ngụ trên núi Thương Lan. Sau khi cô chui vào kết giới của hắn, thì được hắn giữ lại. Hắn cho cô ăn, cũng dạy cô rất nhiều điều, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên biến mất, cho nên cô mới bị đám người kia phong ấn ngàn năm. Haizzz, không nhắc thì thôi, nhắc tới lại thấy đau lòng~~~ Giây phút hoài niệm cũng chỉ tồn tại trong chốc lát đó thôi, bởi vì sau khi xuyên vào đây, Khương Đào đã không còn nhớ nhiều về quá khứ đó nữa. Mặc dù không biết vì sao mình đến đây, nhưng ngoài thức ăn, con người và những tình cảm mà mọi người ở đây dành cho cô, cô đều cảm nhận được hết. Chính vì như thế, Khương Đào mặc dù rất muốn gặp lại  “Lương Thực Dự Trữ”, nhưng cô cũng không muốn phải rời xa nơi này. Có cách nào để có được cả hai không nhỉ? Câu hỏi này, sẽ để dành cho Thẩm Chi Diễn trả lời cô. Bởi vì anh cũng có bí mật, còn lớn hơn cả bí mật của Khương Đào. Một bí mật mà khi Khương Đào phát hiện, cô sẽ không còn thắc mắc vì sao “Lương Thực Dự Trữ” của cô đột nhiên rời bỏ cô nữa, sẽ không còn cảm thấy vì sao hai người mang lại cho cô những cảm giác giống nhau nữa… Có những mối tình chỉ tồn tại trong chốc lát rồi tan biến, nhưng cũng có những mối tình từ khi nảy mầm cho đến khi hái quả ngọt, cần rất nhiều thời gian, thậm chí là mấy đời mấy kiếp. Mà những mối tình như vậy, người ta gọi là khắc cốt ghi tâm, dù cho gặp lại nhau dưới hình dáng nào, thân phận ra sao, thì cũng sẽ theo sự sắp xếp của số phận mà lại đến bên nhau. Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, chính là nhân duyên như vậy. *** Đây là một câu chuyện xuyên sách, kết hợp huyền huyễn, showbiz, mỹ thực, thì bạn biết nó “ảo ma lazada” như nào rồi ha. Cho nên yếu tố “bàn tay vàng” là không thể thiếu, Khương Đào là nhân vật trung tâm, nhận được tất cả những gì may mắn và tốt đẹp nhất, đương nhiên cũng không thể phủ nhận sự nỗ lực của bản thân cô, nhưng mà như thế cũng khiến cho người ta ghen tỵ đến đỏ mắt rồi. Chuyện tình cảm của cô và ảnh đế Thẩm Chi Diễn rất ngọt ngào, mặc dù diễn biến tự nhiên trên nền tảng “thói quen ăn uống” của Khương Đào nhưng không sao, anh Thẩm ảnh chịu được là được rồi. Còn lại là dàn nhân vật phụ từ tốt tới xấu, ai cũng mang chút yếu tố hài hước, kiểu như: ủa lúc đầu mình có xấu dữ vậy đâu, sao giờ bị phong sát rồi???!!! Người qua đường: ai biết đâu, sách viết vậy mà~~~ Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vô cùng vui nhộn và hài hước, yếu tố tình cảm có hơi ít một chút nhưng vẫn đủ dùng, bàn tay vàng có hơi vàng một chút, nhưng áp dụng vào mấy cái chương trình tạp kỹ cũng vô cùng thú vị. Thế nên, nếu bạn chưa từng đọc qua thể loại lẩu thập cẩm như này, có thể thử xem, có khi đọc xong bạn lại muốn xuyên luôn vào cuốn sách nào đấy cũng chưa biết chừng ấy nhỉ? ____ *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Editor: AI_ Quýt  “Không phải chỉ là tiếp một bữa rượu, ăn một bữa cơm thôi sao?”  “Giả bộ ngây thơ trong trắng gì chứ, cố sống cố chết…”  “Được anh Lư để ý chính là may mắn của cô…”  Khương Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào, dường như có hàng trăm con ong bay vo ve ầm ĩ.  Cô cau mày: “Câm miệng! Còn ồn nữa là tôi ăn hết mấy người đó!”  Xung quanh lập tức yên ắng.  Khương Đào chầm chậm mở mắt lại phát hiện mình đang ở một nơi rất xa lạ.  Chẳng lẽ cô đã chạy ra khỏi nơi phong ấn rồi sao?  Cô vốn là một con Thao Thiết bị phong ấn từ vạn năm trước, do một tiểu tiên phụ trách trông coi.  Lần trước tiểu tiên sơ sẩy, một sợi thần thức (*)của cô đã chớp thời cơ trốn thoát.  (*) Một sợi/ tia ý thức/ linh hồn của thần thú.  Lúc này ký ức không thuộc về cô chợt lóe lên trong đầu.    Mời các bạn mượn đọc sách Ăn Hết Giới Giải Trí của tác giả Bạc Hà Miêu.
Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non , 1v1 Sở Huyền thức đêm xem hết xong một quyển ngọt vai chính ngược vai ác văn, toàn bộ hành trình cậu đối với vai ác hận đến ngứa răng. Bởi vì thời thơ ấu bi thảm, dẫn tới vai ác nhân cách khuyết tật, trở nên hỗn loạn lại cố chấp, liên lụy rất nhiều người vô tội. Trước khi ngủ cậu còn phun tào, nếu có thể nhìn thấy, chuyện thứ nhất chính là làm vai ác cảm thụ một chút phẫn nộ của cậu! Thẳng đến khi cậu lại mở mắt, Sở Huyền mới biết được chính mình xuyên thư. Mà lúc này một hắc y thiếu niên đang ngồi trước mắt, cười như không cười mà nhìn hắn. Cẩu thâm niên Sở Huyền: Thao! Thiếu niên này dùng ngũ quan của hắn chinh phục tam quan của ta. Nhan Mộng Sinh nhìn nam hài trên ghế, biểu tình biến hóa lặp lại. Hắn cười cười, đứng lên, đang định tới gần đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này hốc mắt hồng hồng, mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, thanh âm mềm mại, tràn ngập ủy khuất: Ca ca, ta lạnh, muốn ngươi ôm một cái! *** Tại sao lại lạnh như vậy? Cái lạnh như xuyên thấu qua da thịt cậu. Sở Huyền từ từ mở mắt ra, kèm theo một cơn đau đầu như búa bổ, Sở Huyền nhíu mày cắn răng nhịn trong chốc lát loại đau đớn này mới thong thả thối lui. Đến khi đầu hết đau, cậu mới ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt và bụi bặm, trong phòng hơi tối nên Sở Huyền chỉ có thể thấy rõ cậu đang ở trong một căn phòng lớn, trước mặt cậu có một cánh cửa màu đỏ sậm. Thời điểm cậu muốn dụi dụi mắt mới phát hiện cậu cư nhiên bị trói ở ghế trên. Cậu nhớ rõ trước khi ngủ cậu vẫn là ở trên giường, như thế nào đột nhiên đã bị trói tới mật thất rồi? Trước khi ngủ cậu đều mở di động ra, xem《 Nhật ký nuôi dưỡng tiểu tổng tài bá đạo, tiểu thuyết cậu đã theo dõi hơn nửa tháng, tối hôm qua là chương kết của tiểu thuyết, Sở Huyền xem xong đã thức đến sáng sớm viết một sáng tác nho nhỏ cho nhân vật phản diện trong sách để trút giận. Đồng nhân văn viết một nửa, Sở Huyền cảm thấy rất đau đầu, lúc sau liền hôn mê qua đi. Như thế nào tỉnh lại chính là cảnh tượng như vậy? Sở Huyền thử giật giật đôi tay bị trói, hoàn toàn không thể giãy giụa nửa phần, Sở Huyền bất đắc dĩ mà phun ra một hơi, buông xuống con mắt nhìn về phía thân thể của mình, càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Thân thể cậu như thế nào giống như thu nhỏ rồi? Trên người đang mặc quần áo trẻ em......... "Sao lại thế này?" Lời nói mới ra khỏi miệng, Sở Huyền không khỏi mở to hai mắt nhìn, này căn bản không phải thanh âm của cậu, mà là giọng nói như sữa của một đứa trẻ. Sở Huyền cảm thấy cậu rất có khả năng là đang nằm mơ, bằng không sao cậu có thể một đêm liền biến thành con nít chứ, nhắm hai mắt nghĩ quá một lát lại mở hẳn là là có thể tỉnh lại. Vài giây trôi qua... Lại mở mắt, vẫn là căn phòng như cũ với khung cảnh tối tăm và ngột ngạt. Sở Huyền chưa từ bỏ ý định, trên chân mượn lực chậm rãi đứng lên nghĩ đâm một chút bên cạnh ngăn tủ, là mộng vẫn là hiện thực va chạm xem có đau hay không sẽ biết. Cắn chặt răng, môi nhấp chặt muốn chết, trên người dùng sức hung hăng mà hướng bên cạnh ngăn tủ đánh tới. Ngăn tủ truyền đến loảng xoảng một tiếng, Sở Huyền phát ra thống khổ kê.u rên thanh. Va chạm này Sở Huyền cảm giác nước mắt của mình đều phải ra tới, quá con mẹ nó đau, cậu thậm chí hoài nghi đâm căn bản không phải tủ gỗ mà là đại thạch đầu. Nhưng hành động này cũng cho cậu câu trả lời cho câu hỏi của mình. Cậu không có nằm mơ, hết thảy điều này đều là thật sự. Do vừa rồi động tác quá mức, một người máy nhỏ từ trong túi ngực rơi ra, người máy ngã nhào xuống đất đến bên chân cậu, Sở Huyền nhìn chằm chằm cái người robot đồ chơi màu trắng nhìn một hồi lâu, mạc danh cảm thấy cái này cảnh tượng rất là quen thuộc. Trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc tối qua có một đoạn ngắn như vậy, Tưởng Huyền 6 tuổi cầm một cái người máy đồ chơi màu trắng đi ra ngoài chơi, lúc sau đã bị đại vai ác Nhan Mộng Sinh trong truyện bắt cóc giết, cũng là từ lúc này Nhan Mộng Sinh bắt đầu trong xương cốt tàn ngược càng ngày càng nặng, liên lụy không ít người vô tội. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác của tác giả Nhạn Minh Nguyệt.