Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang

Warning: Đây là câu chuyện lấy bối cảnh nữ tôn, vì thế, vai trò của các nhân vật, hệ tư tưởng đều bị thay đổi, trở về với chế độ mẫu hệ, trọng nữ khinh nam, thỉnh các vị độc giả cân nhắc trước khi đọc. *** “Đậu hủ nương tử hành thái lang” đơn thuần chỉ là câu chuyện về quá trình truy phu của cô nương “sắp ế” Thu Diệp. Cụ thể thế nào thì cần phải quay ngược thời gian về mùa xuân năm nào đó, Thu Diệp trên đường hồi hương, ở bờ sông đầu xóm gặp được quả phu Hàn Lương, còn mua của chàng một con gà. Lúc ấy trong người không đủ tiền, Thu Diệp chỉ đành khất nợ chàng, chờ ngày sau trả lại. Hàn Lương gả tới Cố Hà thôn ba năm, hầu hết người trong thôn chàng đã đều gặp qua, chỉ duy có nàng là lạ mắt. Nàng nói nàng là muội muội của Xuân Hoa ở ngõ nhỏ đầu sông, xét theo quan hệ họ hàng, chàng còn phải gọi nàng một tiếng dì nhỏ.  Thế nhưng, vị dì nhỏ này cũng quá mức tùy tiện đi, vừa mới gặp mặt đã khất nợ, chẳng chờ chàng đồng ý đã mang đồ cầm đi. Cũng may, mấy ngày sau nàng cũng thật tới tìm chàng, đem tiền gà hôm ấy trả lại. Nhưng rủi một nỗi, ngày nàng tới vừa lúc đụng phải bà mai tới cửa, đang bị chàng hung tợn đuổi đi. Thê chủ của chàng ốm yếu, cưới chàng vốn để xung hỉ, thế nhưng, chàng vừa vào cửa thê chủ đã vội qua đời. Chàng vì đạo nghĩa mà để tang thê chủ ba năm, thời gian sắp hết liền có vài người không chịu được, ngo ngoe muốn hỏi chàng về làm trắc phu. Chàng vốn không tính toán tái giá, chờ hết tang kỳ qua đi, Hàn Lương muốn rời Cố Hà thôn, đi tìm đại tỷ thất lạc đã nhiều năm của mình. Ấy vậy mà mấy vị cô nương cùng phụ nhân trong thôn lại cứ không để chàng yên, dăm hôm ba bữa lại tới quấy rầy, đúng lúc còn để Thu Diệp bắt gặp. Thu Diệp vốn cũng chưa muốn thành thân. Bao năm bươn trải bên ngoài đã đủ long đong, vì thế, sau khi trọng thương tỉnh lại, nàng liền xin gia chủ hồi hương, tính toán mở một sập đậu hủ, xây một căn nhà vững chắc, sau đó chờ phía quan trên ban cho nàng một phu lang. Thế nhưng, giây phút nhìn thấy nụ cười của Hàn Lương dưới gốc cây hòe ngày ấy khiến nàng thay đổi, thầm nghĩ lập tức muốn thu chàng trai với má lúm đồng tiền kia vào cửa. Thu Diệp là cô nương thuộc phái hành động, một khi đã xác định liền lập tức thực hiện. Mặc cho sự ngăn cản của tỷ tỷ, cũng bất chấp sự “lạnh nhạt” của Hàn Lương, mỗi ngày nàng sẽ đẩy xe đậu hủ, cười tít mắt lắc lư trước mặt chàng.  Thế nhưng, cuộc rượt đuổi nào cũng có lúc mỏi mệt, nàng đã cố gắng hết sức, cũng bày đủ thành ý, đáng tiếc, lòng chàng đã quyết rời đi, có níu kéo cũng chỉ là nỗi buồn nối tiếp niềm đau. Thay vì cả hai cùng khổ sở, nàng nguyện ý buông tay, chỉ cầu một cái ôm cáo biệt. Ai biết rằng, một cái ôm này, nàng suýt mất mạng, còn chàng cuối cùng cũng nhận rõ lòng mình. Kết quả là truy phu biến thành triền thê, nàng từ bỏ còn chàng lại mặt dày quấn lấy, khiến nàng không thể không thu chàng vào cửa. Tháng ngày bình đạm, một sạp đậu hủ, trồng rau chăn gà, tóc mai kề mái đầu, thế nhưng ngọt ngào hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu? Đại tỷ thất lạc nhiều năm rốt cuộc tìm tới cùng một mối hôn ước đã định từ khi còn nhỏ, kinh thành phồn hoa, tráng lệ liệu có khiến chàng quên mất mái nhà tranh yên bình nơi thôn cũ!? *** “Đại tỷ, nếu đệ rời đi đại tỷ vẫn là đại tỷ của đệ. Thế nhưng, nếu đệ không trở lại, nàng sẽ không còn là Thê Chủ của đệ. Đời này của đệ, chỉ muốn giống như phụ thân, cả đời âu yếm một người, mà người đó, là nàng.” Hàn Lương vốn là quý công tử kinh thành, tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất Cố phủ, từ nhỏ đã được đính ước với Thôi thám hoa. Năm đó, Tần Châu xảy ra biến cố, Cố phủ cũng bị liên lụy khiến một nhà chết oan, may mắn đại tỷ kịp thời cứu chàng, đem chàng rời khỏi kinh đô. Dọc đường bị kẻ gian truy sát khiến tỷ đệ hai người tách xa, cuối cùng chàng lưu lạc đến Hàn gia.  Vì trả ơn nuôi dưỡng, năm đó chàng thay Hàn tiểu đệ gả tới Cố Hà thôn xung hỉ, đáng tiếc còn chưa động phòng, thê chủ đã yểu mệnh qua đời. Từ đó, Hàn Lương ở góa chịu tang, chờ đợi tang kỳ kết thúc liền rời khỏi nơi này, đi tìm tỷ tỷ đã thất lạc. Chàng tính toán tốt lắm, mọi việc cũng sẽ thuận lợi nếu mùa xuân đó không gặp phải Thu Diệp.  Hàn Lương là một người đàn ông “tam tòng, tứ đức”, có thể xuống bếp nấu cơm, cũng có thể lên núi săn thú. Hơn nữa, chàng là một người có chủ kiến, không giống những nam tử khác phụ thuộc vào thê chủ của mình. Chỉ cần là những điều chàng quyết định thì nhất định sẽ làm bằng được, tựa như mặt dày quấn lấy Thu Diệp đòi gả, hay lúc quyết tuyệt rời khỏi kinh thành tìm nàng. Có lẽ, người duy nhất khiến chàng dao động, khiến chàng thay đổi, khiến chàng nhún nhường, chỉ có Thu Diệp mà thôi. Thu Diệp là một cô nương mạnh mẽ, có chủ kiến, cũng rất thông minh. Phụ mẫu sớm qua đời, bởi vì gia cảnh khó khăn, nàng tự làm chủ đem mình bán vào Thôi phủ làm nô. Nàng bởi vì cứu Thôi đại nhân mà bị trọng thương, tâm trí bị ảnh hưởng, ký ức tựa như một bức tranh bị nhòe. Sau khi tỉnh lại, nàng bỗng cảm thấy, công danh tiền bạc cũng chẳng thể sánh được với tình thân, vì thế nàng đã quyết định hồi hương.  Ngày đầu trở lại, vô tình khiến nàng đụng phải Hàn Lương, nụ cười của chàng cùng hai má lúm khiến nàng cảm thấy thân thiết, dường như đã gặp ở đâu, khiến nàng đặc biệt nhớ kỹ chàng. Thu Diệp là một cô nương chủ động, nàng thích một người sẽ mạnh mẽ theo đuổi, thi triển đủ công phu lưu manh, mặt dày.  Thế nhưng, nàng cũng là người hiểu đạo lý, biết rõ không thể ép buộc liền chủ động buông tay. Thu Diệp là một cô nương tốt, không chỉ thông minh, còn rất hiểu đạo lý, biết rõ khi nơi đâu là điểm dừng. Có lẽ, người duy nhất khiến nàng cố chấp mê muội, khiến nàng thỏa hiệp, chỉ có Hàn Lương. *** Lúc đọc truyện này tớ khá là bất ngờ, ban đầu chỉ nghĩ là một cái hố giải trí, ngọt sủng vui vẻ thôi, nhưng mà lúc đọc đến đoạn gần cuối, thế mà tớ còn cảm động suýt khóc. “Đậu hủ nương tử hành thái lang” là một câu chuyện xưa giản dị, có vui có buồn, có hạnh phúc cũng có nước mắt. Mạch truyện nhanh, các tình tiết được sắp xếp hợp lý, ngoài việc lấy nữ vi tôn, xây dựng cốt truyện trên bối cảnh mẫu hệ (với nhiều định kiến bị đảo ngược) thì tớ cho rằng đây là một áng văn đẹp, phù hợp để giải trí và thư giãn.  ___________ '' '': Trích từ truyện. Review by #Gian Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngày đông giá rét vừa qua khỏi, thời tiết tình hảo, thu diệp tâm tình cũng không tồi, nàng dọc theo bờ ruộng chậm rãi đi tới, đồng ruộng gian cái hơi mỏng một tầng tuyết, kia tuyết phía dưới đã có nhàn nhạt lục ý, thu diệp ngồi xổm xuống thân tới, muốn tìm kiếm kia thanh thanh chồi non khi, chỉ nghe được mặt sau có người quát một tiếng: “Uy, ngươi đang làm cái gì” nàng quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau cách đó không xa trạm cái tuổi trẻ hậu sinh, cõng cung tiễn, dẫn theo chỉ gà rừng, một thân vải bố thô y, vai phải thượng lão đại một khối mụn vá, rất thấy được. Người nọ thấy thu diệp khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn xem, vì thế thả chậm thanh âm nói: “Đó là nhà ta mà.” Thu diệp xoay người đứng lên, hướng tới kia hậu sinh cười một chút: “Ngươi là nhà ai hậu sinh, sao chưa thấy qua ngươi.” “Ta kêu Hàn Lương, là đằng trước tố Mai gia, ngươi là ai?” Người nọ nói. “Ngươi là tố mai…… Phu lang đi, vậy ngươi phải gọi ta thanh dì, chúng ta phân so ngươi đại đâu.” Thu diệp cười nói. Kia hậu sinh nhất thời đỏ mặt, rốt cuộc không nghẹn ra cái “Dì” tới, hắn gả đến Cổ Hà thôn ba năm, gặp được người đại bộ phận bối phận đều so với hắn Thê Chủ cao, bất quá nói trở về, này trong thôn liền như vậy những người này, mấy năm nay cũng đều quen biết, chỉ là giống như chưa từng gặp qua nàng đâu. Thu diệp thấy hắn có chút xấu hổ, cảm thấy có điểm buồn cười, tính toán rời đi, vì thế nói: “Không quan hệ, ngươi kêu ta thu diệp cũng đúng, thượng ngoặt sông Xuân Hoa ngươi nhận thức sao, ta là nàng muội tử.” Hàn Lương không hé răng, thấy thu diệp hướng hắn đi tới, liền nhìn kỹ xem, này tiểu nương tử bất quá 20 xuất đầu bộ dáng, nhỏ gầy đơn bạc, tế mi tế mắt, tóc tùy ý lấy căn không biết từ nơi nào bẻ tới tiểu tế chi kéo, gió thổi qua, mơ hồ có thể thấy được thái dương chỗ dưới tóc mái mặt che đậy vết thương. Đang ngây người, lại thấy hắn vị này tuổi trẻ dì hãy còn nhìn chằm chằm chính mình trong tay gà rừng: “Hôm nay đi săn thú? Đã lâu không ăn thịt đâu, này gà nhìn không tồi, bán cho ta đi, chỉ là ta không lấy tiền, quay đầu lại cho ngươi đưa qua đi, được không?” Dứt lời liền lanh lẹ mà từ hắn trong tay đem hạt phịch đồ vật xách qua đi, xoay người đi rồi: “Cảm ơn lạp! Tiền vãn chút cho ngươi đưa lại đây.” Hàn Lương trong lòng thẳng phạm nói thầm: Này người nào nột…… Mời các bạn đón đọc Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang của tác giả Tô Kha An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại - Tô Nhị Thiếu
Kiếp trước, mắt Lâm Thư bị mù, nhận nhầm nam nhân cặn bã thành phu quân, dùng cả mẫu tộc (gia tộc bên mẹ), đưa hắn lên đế vị.  Kết quả là, bị đám nữ nhân trong hậu cung của nam cặn bã Triệu Á Thanh hạ độc hại chết. Kiếp này sống lại, Lâm Thư muốn bảo vệ người thân thật tốt, trả món nợ kiếp trước cho Hàn Lạc Tuyển, cách xa nam nhân cặn bã. Lại không ngờ, để bồi thường cho Hàn Lạc Tuyển thì phải trải qua rất nhiều khó khăn. Tại sao lúc ở cùng Hàn Lạc Tuyển thì tình huống lại khác xa với dự đoán chứ? Còn nam cặn bã Triệu Á Thanh, Lâm Thư vốn không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn cách xa.  Không ngờ, lại để nàng từng bước từng bước phát hiện ra những chuyện hắn muốn làm, khiến Lâm Thư nối lên quyết tâm, chỉnh chết hắn. P/S: Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng về một cô nương được sống lại và theo đuổi nam nhân của mình, nam chính là Thế tử ko dễ yêu ai, có chút ngược vì nữ chính bỏ ra cũng nhiều nhưng nam chính lại ko biết yêu nên đã khiến nữ chính đau lòng, mất đi trí nhớ của kiếp này. Spoil thế thôi, mn đọc sẽ biết nhiều chuyện thú vị hơn nữa đấy. Mn ủng hộ mình đê  :">  :">  *** Đợi vết thương trên người Hàn Lạc Tuyển khỏi hẳn thì đã sang tháng mười đầu đông rồi. Lá phong bắt đầu nhuộm đỏ, bầu trời gió nhẹ mây mờ, xanh thẳm xa xăm. Nội loạn đi qua, tân quân thượng vị, kinh thành đã từ từ khôi phục bình yên như xưa. Bởi vì có Lâm gia trợ giúp, Hàn gia đã tra ra được đám người mai phục xuống tay với Hàn Lạc Tuyển. Thì ra là, trong lúc lòng người toàn thành sợ hãi đối phó với nghịch tặc thì người Đỗ gia lại mua chuộc cai ngục trôm nom nhà giam, nhân cơ hội lén trốn đi. Đỗ Linh Nguyệt không cam lòng thấy Triệu Á Thanh cứ như vậy mà thất bại, liền dùng đám thế lực cuối cùng do Triệu Á Thanh lưu lại, mai phục trên con đường buộc phải đi qua để hồi kinh. Mất sức lực rất lớn, dùng thuốc nổ đối phó với Hàn Lạc Tuyển. Cho dù không thể cứu Triệu Á Thanh thì cũng muốn báo thù thay hắn ta. Kết quả cuối cùng, không cần nói cũng biết. Tâm vui vẻ, tinh thần thảnh thơi ngồi ở trong viện, Hàn Lạc Tuyển từ từ thưởng thức trà. Dịch Vương phi vừa tới liền thấy bộ dạng nhàn hạ tự đắc của nhi tử, giận dễ sợ, đi tới đoạt lấy chén trà trong tay Hàn Lạc Tuyển, cả giận nói: "Tuyển nhi! Con vẫn còn lòng dạ ở chỗ này uống trà à! Bà mối đến Lâm gia, bị người Lâm gia từ chối rồi! Người Lâm gia không hề có ý gả Lâm tiểu thư đâu!" Hàn Lạc Tuyển mù mờ một lát, khó tin nói: "Làm sao có thể! Mấy ngày trước con đã bàn bạc tốt với tam ca của Lâm Thư rồi mà, hắn đã cam đoan với con, hôn sự của con và Lâm Thư nhất định hoàn thành!" Nhớ tới ý cười xấu xa của Lâm Kỳ lúc đó, Hàn Lạc Tuyển đã hơi hiểu ra. Tên hồ ly có lòng dạ hiểm độc này, thì ra là có lệ với hắn! Đôi tay nắm thành quyền, hắn hận không thể lập tức đi tìm Lâm Kỳ hỏi cho rõ ràng. Dịch Vương phi nghe thế, buồn bực hỏi: "Nhưng nếu Lâm tam công tử đã đồng ý rồi thì vì sao bà mối của chúng ta đến lại bị từ chối không tiếp chứ?" ... Mời các bạn đón đọc Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại của tác giả Tô Nhị Thiếu.
Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.