Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàn Đan phục mệnh thiên - Tiết Đạo Quang

还丹复命篇

Hoàn Đan phục mệnh thiên

薛道光

Tiết Đạo Quang

Lời tựa 

Than ôi! Người ta có thân, mà tăm tối đã lâu vậy. Để danh lợi trộm mất tâm, để thị phi hại đến chí, ngày dần qua ngày, dìm thành keo kiệt, không biết hiếu đạo, mà tự bị cách xa. Nhưng chí đạo không xa, thường ở trước mắt. Nên tiên kinh nói: Đại Đạo bồng bềnh hề, có thể trái phải, tuy người có Đạo, muốn đi khai phát, làm ai tin đây. Ta thì nông cạn mà cuồng ngôn, không đủ để thủ tín với người. Lấy Đạo Kim Đỉnh Hoàn Phản trình bày cho thế nhân, thực không thích hợp, tại người có Đạo, nên tự biết vậy. Năm xưa tự thân học Đạo, chẳng qua là kẻ sĩ theo lí tính, như thượng thừa của thiền tông, một câu thì liền lên Phật địa. Nếu như tập lậu chưa hết, thì còn quanh quẩn trong sinh tử. Cho đến tọa thoát lập vong, đầu thai đoạt xác, chưa thấy một ngày mà đã đi. Thường nghĩ Khổng Tử cùng lí tận Tính cho đến Mệnh, nhà Phật thì bất sinh bất diệt, Lão Trang thì thăng đằng phi cử. Do đó biết ý của thánh nhân, không thể giản đơn mà lấy được.

Người chia xẻ:  Nhất Tâm

Người chia xẻ: 

Nhóm: Kinh Thư Chính Thống Đạo Gia

Nguồn: dantocking.com

Đọc Sách

Chỉ Huyển Thiên - Lã Động Tân
“Chỉ huyển thiên” thi chú – Chú giải thơ trong sách “Chỉ huyển thiên”Tác giả: Lã Động TânNgười chú: Bạch Ngọc Thiềm Bài tự Ta vốn là người tinh thông Nho học, lên kinh ứng thì, giữa đường được gặp gỡ Chính Dương tiên ông, người thương xót chỉ cho ta tu luyện đại đạo, nhờ đó ta bèn từ bỏ công danh. Ban đầu, ta có lòng ngờ vực, sau được chỉ rõ mới tỉnh ngộ, lại tìm đến hỏi thánh sư, băng rừng lội suối, đi đến tận Chung Nam, rạp đầu xin hỏi nguồn căn của đạo. Người không trách cái lỗi trước của ta, truyền cho ta “Thái thượng vô lượng độ nhân diệu kinh”, và “Đan phòng bí quyết”, dặn dò nhấc nhở ta nhiều lần, dạy ta náu thân, âm thầm tu luyện đại đạo, luyện hái hoàn đan, thóat đường sinh tử, nhập vào cõi vô sắc vô thanh, ung dung dạo chơi chốn trường sinh. Ta nghe lời người, cảm thấy vui mừng và kính cẩn, rạp đầu bái tạ ân của người, rồi từ biệt thánh sư vân du chốn đời trần, nguyện sẽ độ cho trăm người thành đạo, quay về phụng sự đạo chân. Không ngờ đám người mê muội ở trần thế chỉ biết ghét chết mà không chịu cầu tìm cái sống, không ngộ ra huyền cơ, không hiểu diệu lý, ngược lại còn sinh lòng phỉ báng. Kẻ chấp trước mà ôm ấp dục vọng sai trái, kẻ uống lấy kim thạch, thảo mộc, thôi thì đủ kiêu ngu si, đến nỗi sa vào cõi mê, đến già chết vẫn không biết hối hận. thật đáng tiết vô cùng. Ta vốn thương xót họ mà không thể cứu với, bèn riêng làm ra sách “Chỉ huyền thiên”, cất giữ trong thach thất ở thành Châu Thanh, cúi đầu vái trời rồi phất áo ra đi. Bậc quân tử ngày sau gặp được sách này, chính là có mối duyên ba đời. Nhận lĩnh bí quyết của ta ắt phải mũ miện áo xống chỉnh tề, có đủ hương (nhang), hỏa (lửa), đèn và thủy (nước), vào giữa đêm thanh tĩnh quay mặt về hướng sao Bắc Đẩu, dốc lòng cảm tạ các bậc cao chân, ngày ngày kiên trì thành tâm, cảm kích đấng tiên thánh. Như vậy sẽ tự có bậc minh sư gợi mở tỉ mỉ, rõ ràng về các việc tiến thoái thủy hỏa, cân lạng của thuốc; sau khi tỏ tường, hãy bắt đầu ẩn thân tu luyện long hổ đại đan, thoát thai nhập khẩu, tiếp thêm mệnh sống, kéo dài tuổi thọ, dồn đuổi ma quái. Tu được ba nghìn ngày thì công hạnh viên mãn, đột ngột được triệu bay lên,tiêu dao ngoài cõi vật, thọ ngang cùng trời, không khác gì ta cả.Người chia xẻ:  Nhất TâmNgười chia xẻ: Nhóm: