Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng - Tây Phương Bất Bại
“Tơ hồng liên minh” là một tổ chức công ích được chính phủ thành lập vì mục tiêu làm giảm bớt tình trạng lười hẹn hò, ngại yêu đương và sợ kết hôn của giới trẻ hiện nay. Có thể nói, hiện nay chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) đã trở thành một hiện tượng phổ biến, những người mang chủ nghĩa này cùng giơ cao ngọn cờ “Tôi vui sướng, tôi làm chủ” tuyên truyền khắp nơi.  Căn cứ vào thống kê trên cả nước, cứ trong 100 đôi năm nữ, chỉ có 30 đôi lựa chọn kết hôn, 10 đôi lựa chọn sinh con, dẫn đến dân số già và thiếu hụt lao động nghiêm trọng. Vì vậy, chính phủ thành lập tổ chức “Tơ hồng liên minh”, triệu tập các nhà tâm lý học và xã hội học đến làm tư vấn viên, giúp đỡ mọi người đi tìm một nửa thích hợp của mình. Và Mễ Nhiễm chính là một trong các tư vấn viên của tổ chức tơ hồng này.  Nói ra thì Mễ Nhiên là một ngoại lệ, cô không phải là nhà tâm lý học, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương hay hẹn hò, chẳng qua chỉ có chút biệt tài trong việc viết tiểu thuyết ngôn tình hay blog tự sự, vốn dĩ không liên quan gì đến việc trở thành “ông tơ bà nguyệt”, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ. Thế giới mà Mễ Nhiên đang sống không phải là thế giới trước đây của cô, Mễ Nhiên xuyên vào một bộ tiểu thuyết tên là “Khủng hôn chứng”, mà thân thể của cô bây giờ chính là của nữ phụ cùng tên “Mễ Nhiên”, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, khinh nghèo nịnh giàu, lúc nào cũng đeo bám nam chính Lục Phỉ Nguyên, cuối cùng lấy cái chết mà chấm dứt.  Thật ra nguyên chủ “Mễ Nhiên” là người có học thức cao, cô là thạc sĩ tâm lý học nên mới được tuyển chọn vào tổ chức “Tơ hồng liên minh”, chỉ là tâm tư không thuần nên kết cục thảm bại như vậy. Giờ đây, khi Mễ Nhiên trở thành “Mễ Nhiên”, vì trả nợ tiền thuê phòng mấy tháng nguyên chủ còn thiếu, vì trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở nơi thành thị, Mễ Nhiên đành nhắm mắt đưa chân, vận dùng hết tất cả các kinh nghiệm sách báo, các triết lý từng nghe kết hợp với tế bào cảm nhận tình yêu đi se duyên cho những ai đang cô đơn, cho những ai muốn tìm thấy hạnh phúc gia đình. Giúp vị thiên kim tiểu thư sợ hôn nhân tìm được bạn đời, giúp “Hoàng hậu Taekwondo” nhận ra tình yêu đơn phương chân thành của cậu bạn thân...Người có duyên rồi cũng thành quyến thuộc, từng cặp cô dâu chú rể sẽ bước vào lễ đường, là những cái nắm tay thề nguyện, là những nụ hôn hẹn ước, để họ cùng nhau bước vào đời sống hôn nhân, cho dù có cãi vã hay ngọt ngào, chỉ mong sao có thể cùng nhau đi được đến cuối con đường.  Thế rồi từng câu chuyện nhỏ sẽ tạo thành một câu chuyện lớn, khi Lục Phỉ Nguyên bắt đầu rung động trước một Mễ Nhiên lạc quan hào phóng, một Mễ Nhiên luôn chân thành giúp đỡ người khác tìm kiếm hạnh phúc. Mễ Nhiên như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của Lục Phỉ Nguyên, đó là sức hút từ sự tự tin trong đôi mắt, là cảm giác dễ chịu thoải mái mỗi khi trò chuyện cùng cô, được cô thấu hiểu, sẻ chia và thông cảm...Cứ vậy, Lục Phỉ Nguyên yêu Mễ Nhiên. Lục Phỉ Nguyên tuy bình thường có chút lạnh lùng cứng ngắc nhưng một khi đã yêu ai thì sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất. Anh coi trọng tình yêu và gia đình, trân trọng người con gái anh yêu. Mễ Nhiên, anh không dám hứa sẽ mãi mãi bên em, bởi trên đời này không có gì là mãi mãi, nhưng ngày nào anh còn tồn tại, hãy để anh yêu em, bảo vệ và chăm sóc em. Mễ Nhiên, người con gái mà anh yêu thương.  *** “Không phải, là gác mái phía dưới kia một bộ. Tiểu Lục tới rồi cuối năm liền dọn đi ra ngoài, ngươi liền dọn thượng gác mái. Như thế nào, ngươi trí nhớ kém như vậy, đều không nhớ rõ?” “……” Nàng thật đúng là không nhớ rõ. Nguyên lai Lục Phỉ Nguyên cùng Mễ Nhiên ở chung quá. Như vậy vấn đề tới —— một bọn họ rốt cuộc phát triển đến nào một bước?! Có hay không phát sinh qua quan hệ?! Nghĩ đến đây, Mễ Nhiễm quả thực là vô ngữ hỏi trời xanh —— Vì cái gì nàng lúc trước đọc sách thời điểm, liền không thể nhiều phiên vài tờ a! Cốt truyện quả thực là ôm đồm hắc! Tác giả có lời muốn nói: 5000 đồng tiền sẽ còn. (;  ̄ェ ̄ ) Chương 6 kình ca Tô Nguyệt Phinh kỳ thật không thèm để ý người khác nói gì đó, dù sao nàng vốn dĩ chính là cái không hợp đàn người. Điểm này không phải lớn lên về sau mới phát hiện, mà là lúc còn rất nhỏ, nàng liền phát hiện chính mình cùng hài tử khác không quá giống nhau. Tập thể hoạt động cùng khóa ngoại phụ đạo đều không yêu tham gia, duy độc vẽ tranh mới có thể mang cho nàng yên lặng. Nàng yêu nhất họa đề tài là cá voi, nói đúng ra, là một đầu gọi là “Alice” cá voi. Từ tám tuổi năm ấy thấy được Alice phim phóng sự về sau, nàng liền đối nó nhớ mãi không quên. ... Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng của tác giả Tây Phương Bất Bại.
Yêu Em Từ Giọng Nói - Vạn Vật Hữu Ngôn
Bắt đầu từ lần hợp tác trong một dự án lồng tiếng cho phim điện ảnh, Tô Noãn Dương và Cố Hoài Cẩn đã được gặp nhau. Họ cùng đảm nhận lồng tiếng cho nam chính và nữ chính trong bộ phim “Kiếp phù du”, hai nhân vật yêu hận đan xen lâm li bi đát kết cục thảm sầu. =)) Một người tính tình cao lãnh lại xa cách thế tục như Cố ảnh đế khi hợp tác với Tô Noãn Dương thì lại tỏ vẻ dễ gần đến khó tin. Anh luôn trợ giúp, bao dung cô hết mực, “giống như kim chỉ nam chỉ thuộc về một hải đăng duy nhất, trong đêm đen chỉ vì cô mà chiếu sáng con đường trước mắt” làm cho Tô Noãn Dương ban đầu cảm thấy rất áp lực. Tô Noãn Dương tốt nghiệp đại học tốt, tìm được một công việc tốt, tiền lương cũng hậu hĩnh nhưng vì đam mê, cô từ bỏ tất cả để làm một người chủ trì radio, không hẳn là nổi tiếng nhưng cũng có fan yêu thương.  Tô Noãn Dương không phải mỹ nữ xinh đẹp hay hấp dẫn, không có tài năng vượt trội, lại ít nói và không giỏi giao tiếp với mọi người. Cô cũng không biết một người không có gì đặc biệt như mình làm thế nào lại lọt vào mắt xanh của Cố Hoài Cẩn. Qua những lời nói và hành động của Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương đã tưởng mình với anh tâm linh tương thông, ai dè anh chính là “Cẩn Du”. Anh khoác lên mình lớp áo “một người bạn trên mạng” âm thầm quan tâm cô từ lâu rất lâu, sớm chiều cùng cô tâm sự, an ủi khi cô buồn, chia sẻ khi cô vui. Anh từng không biết dung mạo cô ra sao, không biết cô có bạn trai hay chưa, không biết bất cứ thông tin gì ngoài cái tên “Tô Tô” nhưng anh vẫn không kiềm chế được thích cô. Vốn dĩ anh đã nghĩ cứ như vậy yên lặng bảo vệ cô cả đời, may mắn thay trời cao lại an bài cho hai người cơ hội gặp nhau. Anh ở thế giới ảo từng bước thăm dò phòng tuyến của cô, anh ở thế giới thực thì lại bước vào cuộc sống của cô. Anh ở thế giới ảo xem cô là chỗ dựa tinh thần, giọng nói của cô là nơi yên bình cứu anh khỏi áp lực của công việc. Anh ở thế giới thực lại muốn đem cô gái này cất vào trong lòng, đặt vào tương lai, thậm chí có thể buông tất cả để bảo vệ cô chu toàn. Mình không biết với đại đa số phái nữ sẽ suy nghĩ như thế nào nhưng đối với cá nhân mình, mình không thể chống cự lại với sự quan tâm ngọt ngào và chân thành từ người khác, không thể giữ “tâm lặng như nước” trước người đó, huống hồ trong truyện này người quan tâm nữ chính lại còn là một ảnh đế siêu cấp đẹp trai. Cho nên Tô Noãn Dương cũng vậy, cô không thể bình tâm với thế tấn công thầm lặng mà ồ ạt của Cố Hoài Cẩn được. Nghĩ đi nghĩ lại việc Cố Hoài Cẩn theo đuổi Tô Noãn Dương cứ y như việc một con sói nham hiểm dụ dỗ tiểu bạch thỏ vào bẫy mà nó giăng ra. Con thỏ nhỏ bé không còn khả năng chống cự, tình nguyện nắm tay con sói dung dăng dung dẻ về hang và viết nên kết thúc viên mãn. "Yêu em từ giọng nói" là một bộ truyện không dài nên trong xuyên suốt tình tiết truyện không phát sinh biến cố, có chăng chỉ có một vài scandal nhảm nhí nhỏ nhoi mà thôi bởi vì đó là thế giới showbiz mà. Hai nhân vật cứ một đường tiến tới với nhau, không xuất hiện một kẻ chen ngang nào. Bởi vì căn bản họ chen vào không nổi mà ngược lại còn bị tống cho cẩu lương vào mặt. Toàn bộ truyện là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, từ mạng ảo đến đời thực, từ những người xa lạ trở thành người thân thuộc nhất của đối phương. Trong truyện là vậy đó, còn ở ngoài đời thì các “cô gái” hãy tỉnh táo một chút nha, vì xác suất gặp được soái ca tử tế “lang thang trên mạng” rất ít ỏi đó. *** Tháng giêng ngày mười lăm, tết Nguyên Đán. Hôm nay, Tô Noãn Dương vốn phải về nhà ăn tết. Nhưng bởi vì phải đi tham gia nghi thức trao giải, cho nên đành phải lưu lại thành phố A. Lễ trao giải lần này, chính là “Bách Linh Ly” mỗi năm một lần. “Bách Linh Ly” chính là giải thưởng cho diễn viên phối âm, mỗi năm đều sẽ bình chọn một lần, Tô Noãn Dương lần này nhận đề cử giải thưởng nữ phối âm xuất sắc nhất và người mới xuất sắc nhất, đề cử thông qua hai tác phẩm chính là phim điện ảnh 《 kiếp phù du 》 và điện ảnh 《 Lục Bình 》. Trước đêm giao thừa Vương Ngọc đã nói với Tô Noãn Dương tin tức cô được đề cử tại “bách linh ly”, Tô Noãn Dương lúc ấy bị dọa tới hỏng. Phải biết rằng, “bách linh ly” là giải thưởng tối cao giành cho diễn viên phối âm, lực ảnh hưởng so với diễn viên giải thưởng Kim Mã và giải thưởng Kim Tượng là bằng nhau. Lần này là lần đầu tiên Tô Noãn Dương tham gia lễ trao giải lớn như vậy, Cố Hoài Cẩn làm khách quý đặc biệt cũng xuất hiện ở hiện trường. Hai người sóng vai cùng đi trên thảm đỏ, lễ phục trắng và tây trang đen, mới vừa bước ra, liền giành được hoan hô từ các fan. Hai người điền tên xong, liền đi đến trước mặt người chủ trì, người chủ trì nhìn hai người, bắt đầu rồi phỏng vấn đơn giản tại hiện trường. Tô Noãn Dương tuy rằng vừa mới xuất đạo, nhưng thực lực đúng là không thể khinh thường. Nhận được hai bộ tác phẩm đều là khởi đầu tốt đẹp, ratings bạo tăng không nói, đề tài cũng xáo xào không ít. Không chỉ có thu được tình yêu của Cố Hoài Cẩn, cũng thu được tình hữu nghị với Đường Tiếu, thậm chí đến cả Dương Đức Vinh tiền bối đều thu cô làm học trò. Tuy nói đã trải qua rất nhiều lần phong ba trên Weibo, nhưng cuối cùng đều an toàn thay đổi hướng phát triển của dư luận, chẳng những không có ảnh hưởng đến tinh đồ của cô, ngược lại còn thu hoạch rất nhiều fans ủng hộ cô. Không chỉ có trình độ phối âm lợi hại, kỹ thuật diễn cũng rất có thiên phú, được Lâm độc miệng nổi danh trong giới nhìn trúng, bộ phim truyền hình đầu tiên có thể cùng Lâm Hải và Đường Tiếu hợp tác, có thể nói như cá gặp nước, tiền đồ vô lượng. Người chủ trì nhìn vị tân binh vương bài ngang trời xuất thế này, tùy tiện hỏi mấy cái vấn đề không đau không ngứa, Tô Noãn Dương đều hoàn mỹ đáp lại. Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có một mình Tô Noãn Dương đi đến, cùng cô đi tới còn có ảnh đế Cố Hoài Cẩn. Bọn họ hai người gom lại cùng nhau, cái này chính là đại biểu cho đề tài, đại biểu cho nhiệt độ, người chủ trì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Chế nhạo nhìn hai vị trước mặt ân ái, cười hỏi vấn đề cuối cùng. “Kế tiếp chính là vấn đề cuối cùng, xin hỏi hai người là ai theo đuổi ai trước?” ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Từ Giọng Nói của tác giả Vạn Vật Hữu Ngôn.
Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) - Đông Thời
Tám năm thời gian, sẽ khiến cho rất nhiều thứ thay đổi. Tựa như thành phố từng quen nay đã chẳng còn thân thuộc. Lại giống như có những mối quan hệ đã chẳng còn như lúc bắt đầu. Hướng Vãn của tám năm trước, là một cô nữ sinh tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt trong lòng chỉ có một mình Lâm Dịch Bạch. Năm đó, chỉ một cái liếc mắt, chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới tán cây đã cướp mất trái tim cô gái nhỏ. Để rồi sau đó, mỗi ngày Hướng Vãn đều cố gắng, mặt dày mày dạn theo đuổi, chẳng sợ thiếu niên ấy tính tình lạnh nhạt, cũng chẳng ngại anh cả ngày chẳng nói một câu.  Thế rồi, đổi lại, cô nhận được gì? Là nước mắt? Là đau thương? Là sự im lặng trong một đêm mùa hạ? “Lâm Dịch Bạch, rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?" “Chúng ta, chia tay đi.” Ngắn gọn năm chữ, đem nhiệt tình của tất cả thành xuân hoá thành một vết sẹo, cùng Hướng Vãn rời xa nơi này. Tám năm thời gian, Hướng Vãn đã chẳng còn là cô tiểu thư thích cùng bạn bè đi ăn ở khắp phố lớn, ngõ nhỏ; cũng chẳng còn là cô gái lúc nào cũng bám sau lưng Lâm Dịch Bạch. Hướng Vãn của bây giờ, là cô bác sĩ trung y mới vào làm việc, là cô gái chỉ muốn cách Lâm Dịch Bạch càng xa càng tốt. Thế nhưng, bác sĩ Lâm làm sao có thể dễ dàng khiến cô rời xa anh như vậy. Anh từng bỏ lỡ cô tám năm, đã từng khiến cho cô rời đi trong nước mắt, đã từng không thể dùng vòng tay của mình để che chở cho cô. Nay cô đã trở về, mà anh cũng đã có đủ năng lực, sẽ không để cô phải uất ức, càng không thể khiến cho cô rời xa mình. Thế nhưng, cô gái của anh đã không còn là cô nữ sinh ngốc luôn vây quanh anh ngày trước. Cô bây giờ lạnh nhạt, xa cách, đối với anh càng thêm đề phòng. Anh muốn tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ lùi thật xa. Cuộc sống của anh, vốn luôn thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có cô luôn khiến anh không có cách nào.  Thế nhưng, anh chính là cam tâm tình nguyện để cô trêu đùa, để cô trách mắng, để cô hờn dỗi. Bởi vì cô gái anh thích năm mười bảy tuổi ấy là cô bác sĩ trung y đối với anh mỗi ngày mỉm cười “Bác sĩ Lâm, có khoẻ không?” *** Vâng, tớ xin được kết thúc phần giới thiệu mang tính chất nghệ thuật và làm màu tại đây. Tiếp theo sẽ là chuyên mục “ăn ngay, nói thật” và phần review mang tính chất cục súc của tớ. Thế nên, tất cả những thanh niên yếu tim, yêu màu hường và thích sự giả dối thì mời đứng ngoài cửa, đây không phải là nơi dành cho bạn. Để bắt đầu thì tớ xin có vài lời tóm gọn về nội dung thế này. Đây thực sự là câu chuyện tình yêu của hai thanh niên thiếu nghị lực. Nhà gái thì tỏ vẻ đã tổn thương nên không muốn dây dưa, thế nhưng năm lần bảy lượt bị nam sắc mê hoặc đến mất trí, gọi là đến, đuổi... làm màu định đi nhưng mà chưa bao lâu lại quay về.  Còn về đằng trai, rõ là trong lòng thì thích người ta đến chết đi được, thế mà vừa gặp mặt đã gây khó dễ, lại còn tỏ vẻ cao lãnh, cả ngày không nói được năm câu, tính khí thì thất thường, hoa đào thì bay khắp chốn, may mà có cái mặt đẹp kéo lại. Nữ chính là kiểu tính cách thẳng thắn, từ lúc cấp ba cho đến sau này đã trải qua nhiều việc, từ thiên kim được nuông chiều đến bươn trải để giúp đỡ gia đình nên tính cách cũng có phần hiểu chuyện, biết nhẫn nhịn đúng chỗ nhưng cũng không để người ta bắt nạt. Tuy nhiên thì đôi khi nữ chính có những hành động hơi “mất não”, đặc biệt thiếu nghị lực trong các vấn đề liên quan đến nam chính. Nam chính đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, là thành viên câu lạc bộ nam thần cao lãnh. Từ lúc học trung học đã thích nữ chính rồi, cũng đã từng bên nhau, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên dẫn đến chia tay. Nói chung nam chính là kiểu nam thần “phổ biến” quá, bị một màu và không để lại nhiều ấn tượng. Ngay đến dàn nhân vật phụ nó cũng nhạt như cái câu chào hỏi "Đã lâu không gặp, có khoẻ không?” ý. Nữ phụ là đại diện ưu tú của hội bạch liên hoa, tính tình nhão nhoẹt, mở miệng là dẹo trai, hở tý là khóc nhưng tâm địa thì độc ác mưu mô. Đáng tiếc thích nhầm nam chính lạnh như nước đá nên mỗi ngày đều bị dội cho rét run. Nói chung chuyện mang tính chất giải trí, ngọt ngào, tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán, bối cảnh đơn giản, cốt truyện không có nhiều điểm mới. Nếu bạn là bánh bèo thích ăn cẩu lương thì có thể thử, còn không thì có thể bỏ qua nhé. *** Lâm Dịch Bạch nhìn di động thượng một hàng tự, không cấm sửng sốt sửng sốt. Tiểu bạch? Thật khó nghe. Chính là hắn như thế nào thế nhưng cảm thấy có điểm…… Ngọt? Hắn ngón tay lưu loát mà gõ hạ tự đi: 【 không được kêu ta tiểu bạch. 】 Đối phương thực mau trở về một cái: 【 ta đây kêu ngươi cái gì? Bạn trai? 】 Lâm Dịch Bạch dứt khoát không để ý tới nàng tra, gõ hạ hai chữ: 【 ra tới 】. * * Thẳng đến hôm nay ở thượng xong chủ nhiệm lớp khóa về sau, hướng vãn mới biết được vì cái gì ngày hôm qua Lâm Dịch Bạch muốn đi cùng mấy cái bằng hữu cùng nhau chơi bóng. Vị này chủ nhiệm lớp tại hạ khóa hết sức tuyên bố một tin tức —— “Các vị đồng học, dựa theo minh trung cho tới nay truyền thống, từ dưới chu bắt đầu, chúng ta đem nghênh đón trận bóng rổ. Lớp trưởng tan học thống kê một chút, muốn tham gia đồng học, thuận tiện lại thống kê một chút, dự thi đội viên đồng phục của đội lớn nhỏ, cùng mặt trên hào.” Hướng vãn vừa nghe xong liền nhìn về phía bên người Lâm Dịch Bạch, rất là hưng phấn nói: “Ngươi nhất định sẽ tham gia đúng hay không?” Lâm Dịch Bạch gật gật đầu: “Ân.” Cái này thi đấu hắn xác thật chờ mong đã lâu. Lúc này hướng vãn chính thâm chịu ngôn tình tiểu thuyết độc hại, thần bí hề hề thò lại gần: “Tiểu bạch, ta có thể hay không cầu ngươi sự kiện?” “Đừng gọi ta tiểu bạch.” “Úc, đó chính là có thể lạp!” Hướng vãn thật sự bội phục vị này tìm trọng điểm năng lực. Nàng cười, hơi có chút không có hảo ý mà nói: “Ta đây muốn đem tên của ta ấn đến ngươi cầu phục thượng!” Nàng chính là biết trận bóng rổ đối trong trường học tiểu cô nương có bao nhiêu quan trọng, không chuẩn các nàng muốn dự thi nam sinh còn hưng phấn đâu. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) của tác giả Đông Thời.
Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Năm 12 tuổi, Lý Huyền, cô công chúa nhỏ xinh đẹp đa tài đa nghệ cùng với năm ngôi sao nhí khác được tuyển chọn, theo chân Đoàn làm phim của Đài truyền hình Cà Chua, bôn ba mấy ngày đêm, đi vào nơi sâu nhất, hoang vu nhất của núi rừng Tây Bắc, đến một thôn trại tên là Hồng Câu Loan để tiến hành ghi hình một tập trong gameshow mới về khai quật tài năng trẻ "Ngôi sao nhỏ". Tại đây, vì một trong những bạn diễn nhí ăn phải đồ hỏng, bị đau bụng, không thể ghi hình nên tổ tiết mục đành kiếm một cậu bé trong thôn núi để tạm thay thế. Đó là một cậu bé gầy gò đang đốn củi trong rừng, tên Đại Ngưu, 9 tuổi, bề ngoài đen nhẻm, bẩn thỉu, quần áo cũ nát nhưng vẫn không che được ngũ quan và dáng vẻ vô cùng tuấn tú; ngay cả cách ăn nói, hành xử cũng thông minh nhanh nhẹn, không hề giống một đứa trẻ sống trên núi. Và rồi, khi cậu bé ấy được yêu cầu hát thử thì ngay lập tức, giọng hát tự nhiên, trong trẻo, quãng âm hoàn hảo vô cùng rộng đã thu hút tất cả mọi người. Đạo diễn mừng như bắt được vàng, ghép đôi cậu với Lý Huyền rồi tiến hành ghi hình ngay. Nhưng vừa lúc đó, một đám người tự xưng là bố mẹ Đại Ngưu hùng hổ kéo đến đòi người.  Cậu bé mới khóc lóc van xin, nói rằng đấy không phải bố mẹ ruột của cậu. Tên cậu cũng không phải là Đại Ngưu. Cậu là Lâm Hi, bố là Lâm Chính Huyền mẹ là Hà Nhược Lan, cậu bị bắt cóc rồi đem bán đến đây đã 3 năm rồi, cầu xin mọi người hãy cứu giúp. Tiếc rằng đám người kia quá mức hung hãn, đoàn ghi hình lại sợ phiền phức, nên mọi người đều làm như không biết, để bọn chúng dẫn cậu đi, còn cắt hết mọi hình ảnh về cậu bé đã quay, cứ thế trở lại thành phố. Lý Huyền khi đó mới 12 tuổi, còn quá non nớt, chẳng biết nên làm gì, cũng chỉ có thể cùng đoàn phim trở về, ôm theo hi vọng là sẽ có người lớn trong đoàn đứng ra giúp cậu bé. Nhưng tận sâu trong lòng cô, bao nhiêu năm sau, vẫn luôn có một sự áy náy không yên đối với cậu bé ấy. Hình ảnh cậu bé dùng hết sức lực nắm chặt lấy bàn tay cô như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, van cầu cứu giúp, đôi lúc vẫn trở đi trở lại giày vò lương tâm và ám ảnh giấc ngủ của cô. Vào năm 16 tuổi, Lý Huyền được debut và lập tức ghi dấu ấn mạnh mẽ trong công chúng nhờ giọng hát đầy nội lực. Cô nhanh chóng trở thành Thiên Hậu trong làng âm nhạc, đạt được vô số giải thưởng danh giá. Nhưng đúng lúc cô đang đứng trên đỉnh cao vinh quang nhất, thì lại chịu một cú sốc lớn: chứng kiến em gái Lý Sơ tự tử ngay trước mắt mình, lại ngỡ bản thân là nguyên nhân chính khiến em uất ức mà chết khiến cho Lý Huyền không thể cất giọng hát nữa. Cô tuyên bố giải nghệ và bằng tài năng thiên phú của mình, quay sang làm nhà soạn nhạc tài ba kiêm quản lý, dẫn dắt những ca sĩ trẻ, trở thành kim bài chế tác âm nhạc của công ty truyền thông giải trí hàng đầu Thịnh Ngu, có bàn tay Midas chạm vào ca sĩ nào là ca sĩ đó sẽ lập tức hóa vàng. *** Tiết mục được thu trong đại sảnh, hai mươi thí sinh lục tục ngồi vào khán phòng, từ giờ đến lúc bắt đầu vòng đối kháng còn một ngày, hôm nay các thí sinh phải thử giọng ca khúc dự thi vòng sơ tuyển trong nền nhạc, đồng thời tiến hành thảo luận với đạo diễn và ban giám khảo, ban giám khảo cũng sẽ căn cứ vào năng lực của thí sinh mà đưa ra ý kiến, hoặc yêu cầu đổi sang ca khúc mới. Buổi thử giọng chưa bắt đầu, các thí sinh túm năm tụm ba ngồi trong khán phòng buôn chuyện. "Nghe tin gì chưa? Năm nay 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 có bốn giáo viên đấy." "Hôm qua tôi nghe nhà sản xuất nói hình như mời thêm một giáo viên, mời Lý Huyền thì phải." "À, kim bài chế tác âm nhạc của truyền thông Thịnh Ngu Lý Huyền hả?" "Kim bài chế tác, là sao?" Có người không hiểu vội vàng quay đầu lại hỏi. "Nghĩa là cô ấy dẫn dắt ai, người đó sẽ nổi tiếng; cô ấy viết album cho ai, album người đó sẽ bán chạy, bây giờ minh tinh vì xin được một bài hát của cô ấy cũng phải xông vào phá cửa, nhưng yêu cầu của cô ấy rất cao, không dễ hợp tác với người khác, chỉ viết nhạc cho nghệ sĩ mình coi trọng." "Nói như vậy, ai có thể làm học trò của cô ấy, hát nhạc cô ấy viết, giải quán quân chẳng phải đã nằm sẵn trong tay rồi ư?" ... Mời các bạn đón đọc Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.