Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bình Minh Rực Rỡ - Phi Thiên Dạ Tường

2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Bình Minh Rực Rỡ của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp - Tô Du Bính
Viên Chính Kiến qua vô số lần kinh nghiệm của mình khi thấy tiểu biểu đệ Vu Lâm dùng vẻ mặt đó nói chuyện thì nhất định không được nghe. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Vu Lâm đã nói một câu làm nước canh trong miệng Viên Chính Kiệt chảy hết lại bát canh vừa múc. "Đại ca, em đã tìm thấy bà xã của mình" "..." *** “Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch. “Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.” Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen. “Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.” Trở lại thế giới hiện thực?   Mời các bạn đón đọc Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp của tác giả Tô Du Bính.
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Đương Thả
Văn án:   Sau khi Quý Hoài sống lại, vốn định sống qua ngày đoạn tháng ở Hoa gia chờ mình thành niên rồi sẽ rời khỏi nơi đó, lại không ngờ ôm được đùi chú Mặc - người mà Hoa gia kiêng kị nhất. Đời trước cậu sợ chú muốn chết, đời này lại phải ôm chặt lấy đùi chú Mặc.   Cậu nhìn chú Mặc liên tục bày âm mưu quỷ kế giở hết thủ đoạn để đối phó người Hoa gia, trái tim nhỏ bé của cậu hơi bị run. Chú ơi, chỉ cần chú đừng đem mấy thủ đoạn đó ra dùng với cháu thì cháu chính là tùy tùng nhỏ bé của chú.   "Tuỳ tùng vẫn chưa đủ, trên giường chú còn thiếu một người." Giang Tử Mặc nghiêng người nhướn mày, ánh mắt nặng nề nhìn cậu, tựa như lưỡi rắn vươn ra trong màn đêm tăm tối. *** Kiếp trước, Qúy Hòa được đón về Ha gia, cứ ngỡ thế là đã chấm dứt những tháng ngày sống nghèo khổ vất vả, bắt đầu được cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng không ngờ lại biến thành một kẻ ngốc bị cả gia tộc khinh bỉ ruồng rẫy, sau cùng ra đi trong oan ức. Kiếp này sống lại, Qúy Hoài đã làm công tác tư tưởng cho bản thân vô cùng rõ ràng: tránh xa Hoa gia, cao chạy xa bay được thì càng tốt.    Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, Qúy Hoài gặp Giang Tử Mặc.   Thực ra gặp Giang Tử Mặc cũng không có gì đáng nói. Kiếp trước, Qúy Hoài không phải là không biết Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc chính là người cả Hoa gia đều sợ, ai cũng nói hắn chính là một tên điên, trên dưới Hoa gia cứ nghe tới tên Giang Tử Mặc, đều sẽ không giấu nổi vẻ khiếp sợ và chán ghét. Vì sao? Vì thủ đoạn của Giang Tử Mặc nhiều vô số kể, hắn đã không vừa mắt ai, thì người ấy cũng đừng mong sống tốt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Bị ảnh hưởng bởi những tin tức ấy, Qúy Hoài rất tự giác mà tránh xa Giang Tử Mặc tâm tình bất định này. Kiếp trước, cho đến tận lúc chết, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc cũng chẳng có nổi một cuộc gặp gỡ đàng hoàng nào; thế nhưng kiếp này, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc lại trở thành một đôi… một đôi chú cháu tình nghĩa bền lâu. :v   Qúy Hoài khi ấy cũng chỉ mới là một đứa bé mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng lại có cái vẻ cố chấp và bướng bỉnh cùng lối tư duy rất kì lạ. Qúy Hoài không chăm chăm lấy lòng người Hoa gia, cũng không tỏ ra ao ước vinh hoa phú quý của họ; dù cho trước khi về Hoa gia, cậu là một đứa trẻ rất nghèo. Chính vì vậy, Giang Tử Mặc mới cảm thấy rất lạ. Đứa bé này vì sao lại bài xích Hoa gia nhiều đến vậy? Vì sao dù có thể phải chết cũng muốn rời khỏi Hoa gia?   Giang Tử Mặc luôn quan sát Qúy Hoài, thế nhưng tất nhiên không thể biết được, đứa nhỏ mà hắn cảm thấy thú vị này, cậu đã sống qua hai kiếp; kiếp trước còn vì Hoa gia mà chết vô cùng oan ức. Nhưng hắn lại biết, Qúy Hoài chán ghét Hoa gia; vì thế, hắn sẵn sàng đưa tay cho cậu nắm. Bởi lẽ nhất định sẽ có ngày, hắn kéo cả Hoa gia xuống bùn.    Điều Giang Tử Mặc lúc ấy không liệu trước được, ấy là Qúy Tiểu Hoài của hắn không chỉ nắm lấy tay hắn, mà sẽ ôm luôn cả đùi hắn. :v   …   Kì thực, Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, hai người dù có cách biệt về địa vị và tuổi tác, nhưng đều là những đứa trẻ khiếm khuyết tình thương gia đình.   Giang Tử Mặc mồ côi từ sớm, phải lăn lộn trong trại giáo dưỡng rất lâu, có lúc còn suýt mất mạng. Biệt thự Giang gia bị Hoa gia chiếm lấy; hắn trơ mắt nhìn người Hoa gia ở trong chính nhà của mình diễn cảnh gia đình hạnh phúc.   Qúy Hoài mất mẹ từ nhỏ, cha ruột đem cậu về Hoa gia rồi vứt ở đó không chút đoái hoài; về sau còn bị chính những người cùng chung huyết thống với mình hại chết. Giang Tử Mặc đã sớm không còn gia đình để cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng Qúy Hoài, cậu ở trong gia đình, lại không cảm nhận được sự ấm áp của người thân ruột thịt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Mãi đến sau này, khi bánh xe định mệnh lần nữa xoay chuyển, Qúy Hoài sống lại, gặp gỡ Giang Tử Mặc. Rồi từ đây, từ đây về sau, cậu chính là nhà của hắn. Hắn chính là người thân của cậu.   Chỉ có khi ở bên Giang Tử Mặc, Qúy Hoài mới có thể thực sự thả lỏng mà tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, trở lại thành một cậu bé vô lo vô ưu. Cũng chỉ khi ở bên Qúy Hoài, Giang Tử Mặc mới bỏ xuống chiếc mặt nạ lạnh lùng của mình, phô bày dáng vẻ dịu dàng ấm áp với đứa nhỏ của hắn.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên cậu gọi hắn là “chú”.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên, hắn phải nuôi cậu thật tốt, sau đó mới… ăn được. :v   Tuy thế, cũng có lúc Giang Tử Mặc không chờ được, nên đã nảy ra ý tưởng sau: “Hay là tôi trực tiếp hack vài hệ thống của bên công an, sửa tuổi của em lên sớm một năm, vậy thì bây giờ em đủ 18 tuổi rồi.”   Rồi khi hai người tình nghĩa bền chặt, Qúy Hoài cũng đã mười tám tuổi, Giang Tử Mặc càng bộc lộ bản tính “cầm thú” của mình, miệt mài không biết mệt. “Từ lần Giang Tử Mặc gặp phải tình huống ra quá sớm, sau đó hắn không buông tha cho Qúy Hoài. Dường như hắn tự lập cho mình một cái bảng ghi chép kỉ lục Guiness, lần sau sẽ lâu hơn lần trước.” (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   …   “Chú, mượn đùi ôm một chút” là một bộ đam mỹ khá hay. Mình thích cách tác giả xây dựng quá trình trưởng thành của Qúy Hoài, từ một cậu bé bướng bỉnh đến một cậu thiếu niên thông minh sắt đá. Qúy Hoài không hề nhu nhược, mà vô cùng can đảm. Cậu có thể từng là một cậu bé nhút nhát, nhưng có thể vì Giang Tử Mặc mà tuyên bố sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào động đến hắn. Mình cũng thích Giang Tử Mặc lạnh lùng lại hơi “thần kinh” :v, thích cách hắn cưng chiều và lo lắng cho Qúy Hoài. Đây không phải là mối quan hệ chỉ một bên cho và một bên nhận, mà là cả hai cùng trao đi và nhận lại. Đó là lí do vì sao, họ lại có được sự tin tưởng tuyệt đối và tình yêu chân thành của đối phương.   Ngoài cặp đôi chính là Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, truyện còn hai đôi phụ nữa. Nhưng mình cảm thấy khi viết đến hai đôi này, bút lực tác giả bị yếu đi, đọc hơi dàn trải và thiếu hấp dẫn. Tuy thế, mình vẫn cực kì đề cử “Chú, mượn đùi ôm một chút” cho những bạn thích trọng sinh, ngọt sủng và là team niên thượng ạ. ^^ (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Và rồi, mình xin được khép lại review bằng màn đối thoại ngọt ngào của chú cháu Giang Tử Mặc. :v   “Em thật sự nghiêm túc yêu anh, thân thể này của em, trái tim này của em sẽ gửi gắm hết vào cả cuộc đời của anh, được không? Anh… anh đồng ý đi.” “Tôi đồng ý.” Giang Tử Mặc nghẹn ngào nói ra. “Tôi đã nhận rồi, vậy trái tim này của tôi, thân xác này của tôi, em có muốn tiếp nhận không?”   _________   " ": trích từ truyện Review by #Ám Tần ***   Edit: anh Dờ có nguy cơ bị đuổi việc nếu còn trốn việc thế này Hạ Dật nhập viện thì Hoa Cẩm Lăng một mình tới thăm hắn. Lúc Hoa Cẩm Niên tới thì Hạ Dật mới được đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Lúc đụng mặt Hoa Cẩm Lăng ở club, Hạ Dật sửng sốt, hắn biết Hoa Cẩm Lăng sẽ không ngăn cản hắn, cho dù hắn có làm gì Quý Hoài thì Hoa Cẩm Lăng cũng không quan tâm. Lúc nhỏ hắn có thể trở thành anh em bạn bè tốt với Hoa Cẩm Niên, nhưng lại không thể tiếp cận Hoa Cẩm Lăng. Từ nhỏ Hoa Cẩm Lăng đã tỏ ra trầm ổn, Hạ Dật mỗi lần nhìn anh ta đều có cảm giác bị nhìn thấu. Hắn có thể nghĩ mọi cách để khiến Hoa Cẩm Niên phải đưa mình vào giới công tử của Kim Thành, lại duy độc không dám tới gần Hoa Cẩm Lăng, mỗi khi có mặt Hoa Cẩm Lăng, Hạ Dật cảm thấy không được tự nhiên, có phần chột dạ. Hoa Cẩm Lăng đứng bên giường bệnh, hỏi: "Vết thương thế nào rồi?" "Không sao, cảm ơn đại ca hỏi thăm." Hắn theo Hoa Cẩm Niên gọi Hoa Cẩm Lăng là đại ca. "Cứ dưỡng thương cho tốt, để bác sĩ khám rồi từ từ điều trị, đừng để biến thành giống như Tiêu Đồng." Hạ Dật cũng biết chuyện Tiêu Đồng bị phế hoàn toàn mười ngón tay, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sợ, sợ mình cũng giống như Tiêu Đồng. Hoa Cẩm Lăng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Hạ Dật, cuối cùng nói: "Cậu giao dịch gì với Tiêu Đồng tôi biết hết, bây giờ Tiêu Đồng không giúp được cậu nữa, nhưng tôi thì có thể." Hạ Dật giật mình, Hoa Cẩm Lăng tiếp tục cười nói: "Cậu muốn nắm giữ hoàn toàn Hạ gia, việc này tôi có thể giúp được. Cậu muốn nổi bật ở Kim Thành, được người người xem trọng, tôi cũng có thể giúp cậu. Thậm chí cậu muốn Quý Hoài, tôi cũng có thể giúp." Tất cả mong muốn của Hạ Dật bị Hoa Cẩm Lăng nói sạch ra, giấu cũng không giấu được, tâm tư của hắn bị Hoa Cẩm Lăng nhìn thấu rõ ràng. Hạ Dật tức giận nhưng không dám chống lại ánh mắt bình thản của Hoa Cẩm Lăng, đành ngậm miệng không nói. Lời Hoa Cẩm Lăng là sự thật, hắn muốn Hạ gia, muốn trở nên nổi bật ở Kim Thành, muốn Quý Hoài ngoan ngoãn ở bên hắn. Mà chỉ Hoa Cẩm Lăng là có khả năng giúp hắn thực hiện mong muốn. Hạ Dật suy nghĩ không bao lâu liền gật đầu, nhưng vẫn hỏi thêm, "Anh giúp tôi như vậy, mục đích của anh là gì?" "Cậu không cần quan tâm tôi muốn gì, nếu chúng ta đã hợp tác thì tôi nhất định sẽ giúp cậu. Bây giờ cậu ở đây không an toàn, để tôi cho người đưa cậu đi." "Sao lại không an toàn? Ai dám..." Hạ Dật nghĩ không ra. Hoa Cẩm Lăng cười khẽ đáp: "Chẳng lẽ cậu nghĩ chuyện cậu ra tay với Quý Hoài sẽ giấu được hay sao?" ... Mời các bạn đón đọc Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút của tác giả Đương Thả.
Phong Mang - Sài Kê Đản
Hàn Đông là diễn viên quần chúng, kiêm thầy tướng số, biết trước tương lai, bói nhân duyên chuẩn như thần. Một ngày nọ, hắn tính ra được đại kim chủ trong nghành sẽ cùng mình có “nhân duyên xứng đôi”, làm một thẳng nam, hắn không tiếc tự hủy hoại hình tượng trước mặt kim chủ, chỉ vì sợ người ta nhìn trúng mà giả bộ ngu si, giả bộ xấu xa, làm bản thân càng trở nên đáng ghét càng tốt. Bạn cho là vị kim chủ này nhất định sẽ nhìn trúng hắn sao? Vậy bạn sai rồi. Hàn Đông tự mình gây sức ép cho mình tới tới lui lui cuối cùng lại trở thành người động tâm, bắt đầu trăm phương ngàn kế cứu vãn tình hình, kết quả kỹ thuật biểu diễn lúc trước quá tốt khiến hình tượng ngu ngốc đã sớm đi vào lòng người… Một tên thụ lưu manh, phúc hắc, am hiểu xem tướng, coi bói, mộng du là sở trường. Một anh công là đại kim chủ trong giới giải trí,  giai đoạn đầu là chính nhân quân tử, giai đoạn sau biến chất. Đây là câu chuyện về hai phu phu tay nắm tay cùng đi trong giới giải trí mây mưa thất thường, xưng vương Phong Thần, tạo ra một đoạn giai thoại. P/s: Câu chuyện đi theo phong cách méo mó, hài vật vã, chân tình tràn đầy, kích thích không ngừng. Muốn coi gian tình thì mò vào, muốn nhìn nội đấu thì tới đây, muốn mấy câu chuyện thoải mái một phen cũng nhào vô đi! Đôi Lời của Zombie: Edit truyện này là vì thằng thụ ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°) nó đẹp mà bị khùng, dở hơi cám lợn, cười muốn banh ruột tuột quần là vì nó _(:>” ∠)_ *** Nhắc đến Sài Kê Đản, người ta sẽ nhớ đến những câu chuyện cực kì dài, những màn H nóng bỏng. Và trong hằng hà sa số đó, mình đặc biệt thích Phong Mang. Theo một bạn editor giải thích, Phong Mang chính là mũi nhọn – và Phong Mang là bộ phim mà diễn viên Nicolas Như Lai đã đem lại kinh diễm cho người xem. Haha, vâng! Là Hàn Đông của chúng ta đó. Câu chuyện kể về kì ba Hàn Đông, một cậu chàng có vẻ ngoài thu hút với đôi chân dài siêu chuẩn và tài bói toán của mình. Hàn Đông đã có thể biết trước được người tình tương lai, và đã làm trăm nghìn cách để thoát khỏi bàn tay người tình đó. Nhưng số mệnh đã an bài. Hàn Đông chạy không thoát. Toàn bộ câu chuyện đem đến cho người đọc rất nhiều tràng cười sảng khoái. Cách Hàn Đông tư duy và hành động luôn khiến mình bất ngờ. Như việc cậu chàng mộng du và đem thịt hộp để nhờ người tình ban ngày mình giấu mặt mở hộ. Hay như việc Hàn Đông chặt mất cây gỗ quý, làm thành giường lược các thứ linh tinh chỉ vì căn phòng được cung cấp toàn bằng đồ bơm hơi. Điều làm Hàn Đông trở nên cực kì đặc biệt, chính là việc mộng du. Trong khi mộng du, Hàn Đông sẽ có thể làm được những việc mà chắc gì người tỉnh táo đã có thể làm được. Nếu như không biết, không hiểu, sẽ bị Hàn Đông chọc cho tức chết. Và người tình chân mệnh của Hàn Đông đã được nhiều lần nếm thử. Dẫu sao không thể phủ nhận Hàn Đông cực kì thông minh, cực kì tốt bụng, cực kì tài giỏi và khéo léo. Hàn Đông đoán được lòng người, nhưng vẫn không hại người. Hàn Đông biết được tương lai, nhưng không dùng thủ đoạn. Cậu nghiêm túc với công việc, nghiêm túc lao động, nghiêm túc học hỏi. Bằng tài hoa và khả năng ứng biến nhanh nhạy, Hàn Đông đã đi rất xa trên con đường sự nghiệp của mình. Có đôi lúc Hàn Đông ngây ngô và đáng yêu đến lạ. Cũng sẽ khóc, cũng sẽ buồn, cũng sẽ tủi thân. Nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Hàn Đông có một quá khứ đặc biệt. Chính quá khứ này đã góp phần tạo nên một Hàn Đông đặc biệt. Và sự đặc biệt của Hàn Đông chính là bài toán đau đầu cho người tình trăm năm của Hàn Đông : Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh ghét một người có tất cả đặc điểm như Hàn Đông. Và cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại yêu Hàn Đông. Vì Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh phá vỡ mọi nguyên tắc, không còn bộ dáng lãnh cảm thờ ơ, không còn yêu cầu chính xác đến từng li trong mỗi kế hoạch có Hàn Đông thực hiện. Vương Trung Đỉnh dùng cách rất riêng để quan tâm đến cậu chàng nhà mình. Như việc đổi toàn bộ đồ dùng bằng hơi vì sợ Hàn Đông mộng du bị va đập. Anh cũng sẽ vì Hàn Đông thích ăn món thịt hộp mà ngồi mở cho cậu cả đêm. Vương Trung Đỉnh cũng sẽ vì Hàn Đông mà vạch ra cho cậu một con đường rực rỡ nhất, bao dung cậu hết thảy, cho cậu tình yêu thương không thua kém gì ai Qúa trình hai người đến với nhau là một chuỗi những sự kiện khiến mình không thể ngừng cười. Sự lém lỉnh của Hàn Đông cũng như sự bất lực của Vương Trung Đỉnh trước những trò Hàn Đông bày ra khiến mình không thể không bái phục khả năng tưởng tượng và sắp xếp tình tiết của tác giả. Những chi tiết và tình huống được tác giả lồng vào rất ngọt và giải quyết khá thoải mái. Có những chỗ tác giả sẽ dừng lại, làm sâu sắc thêm. Có những chỗ lướt nhanh, đọc rất dễ chịu. Tuyến nhân vật phụ buộc lòng phải nhắc đến Tây Tây, Du Minh và Hạ Hoằng Uy, đều là cực phẩm của cực phẩm. Còn có cô trợ lý Sơ Hoa, cậu thư kí Nhị Lôi và hằng hà những “nạn nhân” đã đi qua bàn tay nhào nặn áp bức của Hàn Đông nữa. Tác giả chơi chữ rất khéo khi dùng Đông Đông – Trung Đỉnh – Tây Tây. Đây chính là một nhà đó. Chưa kể cậu nhóc có vẻ ngoài, tính tình y hệt một ông cậu Hàn Đông con. Còn cặp đôi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Dù quá trình có không thuận lợi, nhưng kết quả sau cùng lại đáng ngưỡng mộ. Việc Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh thành một cặp làm mình thỏa mãn. Giống như hai người vốn là nên như thế, vốn là Hàn Đông phải ở chung một nhà với Vương Trung Đỉnh, phải để Vương Trung Đỉnh kèm cặp tránh đi gây họa cho nhân gian. Hai người cũng không phải không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Nhưng cách giải quyết lại rất nhẹ nhàng, rất kỳ ba. Vì vậy phân đoạn gây cảm xúc đau buồn vẫn có dẫu không nhiều. Dù sao, đây vẫn là một câu chuyện giải trí vô cùng thoải mái và hấp dẫn, li kì. Là chuỗi những bộ phim Hàn Đông tham gia, là đám tình địch giấu mặt của Vương tổng, là những âm mưu thương nghiệp, là những lần hai người giải quyết mẫu thuẫn để thấu hiểu nhau hơn. Chính những điều đó đã tạo nên một Phong Mang đầy sức thuyết phục và lôi cuốn người đọc đến những chương cuối cùng. Mình sẽ không nói nhiều ở tác phẩm này vì chắc chắc nó dễ cảm với bất kì ai. Bạn sẽ không thể không thích Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đâu, thật đấy *** Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn giao cho Du Minh. "Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi." Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt. "Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi." Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết. Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu." Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác, Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám đến gần. Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ cảnh quan thật là trắng ha." Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?" Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu, Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác ...." Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống. Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...." Lại bị Viên Tung nhấc lên. Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói, tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?" Mời các bạn đón đọc Phong Mang của tác giả Sài Kê Đản.
Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.