Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ác Mộng Của Đêm

Dưới bầu trời xanh thẳm, là một thế giới tràn ngập máy móc. Sau khi thế giới trải qua cuộc cách mạng khoa học là dòng lũ số liệu kỹ thuật, kèm theo đó là sự phân tranh giữa thực tại và hư ảo. Máy móc cùng thân thể, quá khứ và tương lai. Nơi này, thế giới bên ngoài và thế giới bên trong cùng tồn tại. Giống như được ngăn cách bằng bức tường thời gian. Bóng tối dần dần bao phủ. Bạn của ta à? Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng để đối phó với hắc ám được, mà phải dùng lửa. *** Nếu như bạn đã đọc qua những tác phẩm của Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử như Đệ Nhất Danh Sách, Đại Vương Tha Mạng... Thì đã biết được phong cách viết truyện cực logic, cùng đánh sâu vào trí tò mò của một trong những tác giả nằm trong nhóm tác giả Bạch Kim này rồi. Hôm nay mình xin giới thiệu cho các bạn một bộ mới của tác giả này. Một bộ truyện mà ngay những chương đầu thôi bạn đọc đã bị cuốn vào cuộc sống của main tên là Khánh Trần. Với khả năng gặp qua là không thể quên được. Chúng ta hãy cùng hoà mình vào cuộc sống của Khánh Trần, xem cậu xử lý thế nào trong những đêm tràn ngập khó khăn, giống như một cơn Ác Mộng này nhá! *** Dịch: Gia Cát Nô  Quyển thứ nhất  Đêm đầu tiên: Lộ ra năng lực.  Mùa thu năm 2020.  Trên bầu trời màu xám, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đọng lại trên đường phố của đô thị.  Hiện tại là mùa thu, nên trên đường đi vẫn có người không cầm dù, mà chỉ dùng hai bàn tay che đầu vội vàng bước qua. Trong một ngõ hẻm chật chội của quân đội đang có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi ngồi với một ông lão trong cái lều trú mưa cạnh siêu thị bán quà vặt.  Bên ngoài lều tránh mưa là thế giới u ám, mặt đất bị nước mưa thấm vào biến thành màu đen nhạt, chỉ còn lại vùng đất bên trong lều tránh mưa vẫn còn giữ lại nét khô ráo. Tựa như thế giới chỉ còn lại nơi đây một khối Tịnh Thổ.  Trước mặt hai người bày một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát, trên đỉnh đầu là biển hiệu 'Siêu Thị Phúc Lai'.  "Tướng quân." Thiếu niên tên Khánh Trần nói xong bèn đứng dậy, để lại một mình ông lão trên mái đầu lưa thưa tóc ngồi đó.  Thiếu niên Khánh Trần nhìn phía đối diện từ tốn nói ra: "Không cần vùng vẫy."  "Ta còn có thể..." Ông lão không cam lòng nói ra: "Mới đi được có mười ba nước thôi mà..."  Trong ngôn từ ông lão nói ra có phần bối rối, không ngờ mới 13 nước mà mình đã tơi bời hoa lá thế này.  Khánh Trần cũng không giải thích điều gì, trên bàn cơ đã lộ ra sát cục, chân tướng đã được phơi bày ra ở thời khắc cuối cùng.  Gương mặt thiếu niên rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, chỉ là trên người mặc bộ đồng phục khá mộc mạc, dường như để cơ thể mình biến thành vô hình trong thế giới này vậy.  Ông lão ném quân cơ đang cầm trong tay xuống bàn cờ, từ bỏ nhận t  Khánh Trần không coi ai ra gì, bước vào quầy trong siêu thị, lấy 20 tệ từ nơi để tiền lẻ trong đó nhét vào trong túi.  Ông lão tức giận nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày ta đều thua cậu 20 tệ! Sáng nay ta mới kiếm được 20 tệ từ lão già Lý Lão Trương, sau đó toàn thua cho cậu!"  Khánh Trần kiểm tra lại tiền, rồi tiếp tục ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, xếp lại những quân cờ: "Nếu không phải những người đó không muốn đánh cờ cùng tôi nữa, tôi cũng không phải thông qua ông để thắng tiền. Ông cần mặt mũi, còn tôi cần tiền, hợp lý quá còn gì nữa."  "Cậu nghĩ ăn chắc tôi có phải không?" Ông lão lầm bầm nói: "Thầy bói nói ta có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi. Ta hiện tại mới năm mươi, mà mỗi ngày thua cho cậu 20 tệ. ta phải thiệt hại bao nhiêu đây?"  "Nhưng tôi dạy ông chơi cờ tướng, giúp ông kiếm về mặt mũi." Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Nếu dùng phép tính này, ông cũng có thiệt thòi gì đâu?"  Ông lão lại tiếp tục lầm bầm: "Nhưng hai ngày này cậu dạy tôi toàn thứ vô dụng."  Khánh Trần nhìn lão nói: "Không nên nói như vậy với bản thân mình."  Ông lão: "???"  Ông lão tức giận, sau đó cũng sắp xếp lại quân cờ, rồi vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đánh ván nữa đi."  Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.  Cái quá khứ vừa mới trôi qua kia, giống như chiếu lại trong đầu hắn vậy.  Nước đầu tiên là pháo đầu, đây là một nước chủ động tấn công. Trong đầu từng nước cờ quanh quẩn.  Không chỉ có vậy.  Lúc hai người đánh cờ, còn có một người trung niên đi qua, tay cầm theo bốn cái bánh nướng. Bánh nướng hình như mới ra lò, còn bốc lên làn khói trắng, khiến cho cái túi đựng nó được bao phủ một lớp sương trắng.  Một cô gái mặc váy trắng cầm một cây dù bước qua. Trên chiếc giày da của cô ấy còn có hai con bướm trông thật xinh đẹp.  Trên trời cao, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay vào trong ngõ hẻm, óng ánh sáng long lanh.  Phía cuối con hẻm, chiếc xe bus 103 xuất hiện trong con đường chật hẹp. Có một cô gái mặc chiếc áo công nhân vàng nhạt cầm chặt chiếc dù chạy về phía trạm xe bus.  Tiếng bước chân, tiếng nước mưa đọng lại chảy vào nơi cống ngầm. Những âm thanh huyên náo ấy phá tan sự yên tĩnh của thế giới.  Những chuyện này, Khánh Trần chưa bao giờ quên, dù cho nhớ lại vẫn còn khá khó khăn.  Nhưng khó khăn không có nghĩa là không thể.  Đây là những điều kỳ lạ xuất hiện trong trí nhớ của hắn. Đó cũng là thiên phú bẩm sinh của Khánh Trần. tựa như hắn tiện tay cầm lấy những thông tin đó từ dòng sông thời gian, sau đó đặt nó vào một góc nào đó trong đầu của mình.  Khánh Trần cố chịu đựng cảm giác não mình muốn hôn mê, cầm lên một quân cờ trên bàn cờ.  Ông lão tập trung không nói, chăm chú nhìn vào bàn cờ, mỗi bước đi là một sự nghiền ngẫm.  Khánh Trần phụ trách dạy đánh cờ, ông lão thua tiền nhưng học được nhiều thế cờ.  Cảnh tượng này cũng thật quái dị, Khánh Trần không giống những thiếu niên khác là khiêm tốn ngại ngùng khi nói chuyện với người lớn tuổi, mà ngược lại đặt mình vào tư thế thầy giáo vậy.  Người đối diện cũng cảm thấy rất tự nhiên.  "Bên đỏ pháo hai tiến năm, phe đen pháo tám tiến năm, mã đỏ hai tiến ba, mã đen tám tiến bảy, xe đỏ tiến một..." Khánh Trần di chuyển quân cờ từng bước một.  Ông lão không hề nháy mắt lấy một lần, những nước cờ phía trước ông dễ dàng hiểu được, nhưng sau nước thứ sáu không hiểu sao, rõ ràng mình ăn quân mã đối phương, mà nước cờ lại có chiều hướng suy tàn.  "Bỏ mã mười ba là một chiêu thâm thuý. Nước thứ sáu, tiến xe bỏ mã, đây là chiêu sát thủ, phá bỏ phòng tuyến đối phương." Khánh Trần nhẹ nhàng nói: "Hôm trước, ông cùng một ông khác trong công viên Vương Thành đánh cờ, tôi đã xem rồi. Ông ta có phong cách đánh nhanh, ông học chiêu này của tôi thì việc dánh chiến thắng không thành vấn đề."  Ông lão phía đối diện yên lặng suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Có thật là thắng được chứ?"  "Trong tuần này, tôi dạy ông chiêu thí mã này, sẽ giúp ông lấy lại mặt mũi." Khánh Trần nói: "Dù sao... muốn thắng cũng không có gì đặc biệt."  Ông lão lộ ra vẻ vui mừng.  Nhưng đột nhiên ông lão hỏi thêm một câu: "Vậy học một tuần tôi có thể thắng ông ta. Còn muốn thắng cậu thì cần bao lâu?"  Phía dưới lều tránh mưa, Khánh Trần tập trung suy nghĩ: "Thầy bói nói ông sống được bảy tám mươi tuổi... khả năng không đủ."  Mặt ông lão bỗng đơ ra: "Cậu bớt nói vậy đi có được không? Nói không chừng tôi có thể sống đến bảy mươi chín tuổi đấy... A, lúc này đáng ra cậu phải có mặt ở chỗ tự học buổi tối chứ? Sao hôm nay lại tan sớm vậy?"  Ông ấy biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba cho nên bên trong hai con đường Thập Tam đang có lớp tự học buổi tối.  Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi đang chờ người."  "Chờ người?" Ông lão ngạc nhiên.  Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều tránh mưa, ánh mắt thả vào trong màn mưa ấy.  Ông lão nói: "Khánh Trần, tên nhóc nhà cậu chơi cờ rất giỏi, tại sao không vào đội tuyển đi thi? Không phải cậu nói mình thiếu tiền sao? Được chức vô địch cũng kiếm được nhiều tiền mà?"  Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ được nhiều kỳ phổ thôi, chứ không phải tôi đánh cờ rất giỏi. Trí nhớ không đại biểu cho năng lực phân tích. Đánh cùng các ông thì được, nếu gặp cao thủ là không có cửa. Đường của tôi không phải nơi đó, đánh cờ chỉ là tạm thời thôi."  "Tất cả đều nhớ trong đầu..." Ông lão xúc động: "Nếu trước kia, ta gặp được người nói chỉ gặp qua là không quên, chắc hẳn cho rằng đó là nói láo."  Mưa từ từ ngừng lại.  Nhưng vào lúc này, ông lão nhìn thấy Khánh Trần tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão nhìn theo ánh mắt thiếu niên, hướng phía cuối hẻm nhìn lại. Lúc này, có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé trai đi tới.  Cô gái trung tuổi mặc một chiếc áo khoác đẹp đẽ, cầm theo một hộp bánh ga tô được bọc bằng những sợi dây kim tuyến màu tím.  Thế giới tối tăm mù mịt cũng không che giấu được nét mặt vui sướng của ba người. Khánh Trần xoay người rời đi, để lại ông lão một mình ngồi tại lều tránh mưa cạnh siêu thị Phúc Lai, nhẹ nhàng thở dài.  Người phụ nữ trung niên nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần không quay lại mà dần dần biến mất tại một lối ra khác của hẻm.  Bức tường hai bên hẻm khá cũ kỹ, lớp hồ trắng của tường đã tróc gần hết, để lộ ra những viên gạch pha tạp không đồng đều.  Khánh Trần muốn chờ người đến, nhưng hắn lại không muốn chờ. Mời các bạn đón đọc Ác Mộng Của "Đêm" (Dạ Đích Mệnh Danh Thuật) của tác giả Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà
Hướng Nhật là một đại ca xã hội đen của bang Bạch Hổ tại Bắc Hải, vì đàn em thân tín phản bội truy sát, chết một cái chết tức tưởi.   Sau khi chết, vì cơ duyên mà hồn hắn nhập vào người một sinh viên đại học với cái tên là Hướng Quỳ, một kẻ đúng theo cái nghĩa "thư sinh trói gà không chặt". Thế nhưng khi Hướng Nhật nhập hồn vào xác Hướng Quỳ thì mọi việc trở lên khác trước rất nhiều. Đây gọi là Hướng Nhật hồi sinh trong một thân xác mới. Đỉnh Cấp Lưu Manh Thứ nhất, hắn rất giỏi võ. Với sự trui rèn võ thuật các môn từ Nhu đạo, Triệt quyền đạo, Đài quyền đạo và Không thủ đạo, đặc biệt là Triệt quyền đạo của đại cao thủ Bruce Lee, Hướng Nhật có một thân võ công thuộc vào hàng đại tông sư, có lần hồi trẻ còn cầm đao đuổi chạy một lúc gần 100 thằng du côn. Thứ nhì, hắn rất giàu có. Lúc trẻ vừa đi học, vừa làm lưu manh, khi tốt nghiệp lấy được hai bằng đại học về kinh tế và luật ra, hắn trong thời gian đó cũng đem số tiền của bang Bạch Hổ(thu được qua các phi vụ làm ăn hay bảo kê kiếm tiền) rót vào thương trường đầu tư lấy lãi. Thứ ba, hắn rất lưu manh. Tôn chỉ sống là một lưu manh chính nghĩa, dù làm gì cũng nhất quyết không buôn bán thuốc phiện hoặc các thuốc gây nghiện khác. Thứ tư, hắn rất sợ yêu, nhưng chính vì theo tình tình chạy, trốn tình tình theo mà hắn trở nên rất đào hoa.
Nhân Gian Băng Khí - Khát Trí
Tên eBook: Nhân gian băng khí Tác Giả: Khát Trí Thể loại: Đô thị, Hắc bang, Văn học phương Đông   Nguồn: Tàng Thư Viện   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới Thiệu:      Một câu chuyện tưởng chừng như tàn bạo mà đầy tính nhân văn, những tình tiết bất ngờ đến nghẹt thở, những trường đoạn được miêu tả tinh tế đến lâm ly tận trí. Nhưng cũng có những sai lầm ngớ ngẩn của tác giả khiến người đọc phải cười xòa.       Tất cả xoay quanh Mười Một - Sở Nguyên, người bị cải tạo gien. Từ nhỏ y đã bị bắt cóc về làm thí nghiệm phẩm cho kế hoạch Nhân - Gian - Băng - Khí, và là người duy nhất may mắn sống sót. Nhưng cái gọi là may mắn ấy chẳng biết có phải may mắn thật không, y bị đưa tới Ma Quỷ đảo - nơi huấn luyện sát thủ của Ma Quỷ, một trong những tổ chức đang sợ nhất trên thế giới, bị biến thành một kẻ máu lạnh, vô nhân tính, giết người không chớp mắt.       Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, y đã gặp "Thần Kiếm" Lục Dương, được tiếp xúc với một Long Quốc đầy huyền bí. Cũng từ đây, nhân cách của y được khơi dậy và bắt đầu bước trên con đường tìm lại chính mình.      Tất nhiên, không thể thiếu được trên con đường ấy là những mỹ nhân xinh đẹp, một Âu Dương Nguyệt Nhi nóng bỏng nhiệt tình, một Nguyễn Thanh Ngữ dịu dàng mà đầy nghị lực, một Trương Hân Hân ngây thơ thuần khiết. Những cô gái với tính cách và số phận khác nhau cùng đi vào cuộc đời Mười Một với những tao ngộ động lòng người.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị -Tả Tự Bản
Tên Sách:  Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Tác giả:  Tả Tự Bản   Dịch:  RayIk   Biên dịch:  Sở Phong   Biên tập:  Bảo Bảo   Nguồn:  TTV   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu:       Trong Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, hồi nhỏ lên núi, lớn lên trở về thành thị, thiếu niên thần bí Hạ Thiên từ trên núi đi ra, từ đây tiến vào cái thế giới đầy phồn hoa và sôi động, hắn có võ công tuyệt thế, y thuật siêu quần, sau khi gia nhập vào cái thế giới này thì số đào hoa cũng không ngừng nối gót mà đến... Đôi lời nhận xét:      Bộ Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị này khá hay, giới thiệu về thằng nhóc khá là ngưu. Hihi nhưng cách viết Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị thì văn chương khá lưu loát. Đọc không đến nỗi  giải trí nhiều. Toàn về gái gú, nhưng cách tán tỉnh thì .... Trích cho các bác 1 đoạn khá là hay ho trong Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị.   “Ai, tiểu bại hoại, cứu tử lưu nhất vạn là cái gì ý tứ?” Liễu mộng có điểm tò mò. “Chính là chích cấp bệnh nhân lưu lại một vạn đồng, này hắn sở hữu tiền đô cho ta bái.” Hạ Thiên thuận miệng giải thích nói. “Hảo oa hảo oa, liền như vậy bạn!” Liễu mộng một bộ vui mừng bộ dáng. Liễu vân mạn có điểm dở khóc dở cười nhìn liễu mộng:“Bác, ngươi cư nhiên tán thành hắn như vậy sửa? Hắn yếu thật như vậy sửa, tam thúc nửa đời sau phải ăn không khí .”. “Ta đương nhiên tán thành a, tiểu bại hoại tiền chính là tiền của ta, hắn kiếm tiền càng nhiều, ta đây tiền cũng càng nhiều thôi!” Liễu mộng có vẻ thực vui vẻ,“Tam ca không có tiền không quan hệ, ta có thể vay tiền cấp hàm hàm, đến lúc đó hàm hàm cho ta mượn một trăm đồng, ta muốn hắn hoàn nhất vạn.”. Mời các bạn đón đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của tác giả Tả Tự Bản.
Cận chiến bảo tiêu - Phù Sinh Mộng Đoạn
Tục gia đệ tử duy nhất của phương trượng Nam Thiếu Lâm -- Sở Phàm, quyết tâm trở thành một bảo tiêu cận chiến! Tinh thông Thiếu Lâm các đại tuyệt kỹ, hắn tạo ra một sự tích dở khóc dở cười:   Quy Tức Công có thể giả chết.   Đồng Tử Công có thể "chịu đạn".   Đại Lực Kim Cương có thể đâm thủng đầu địch nhân cũng có thể đâm mỹ nữ...   Hắn tuy nói là tục gia đệ tử, sư phụ lại bắt hắn ghi nhớ ngũ giới, đặc biệt sắc giới, hắn đành phải không gần nữ sắc! Nhưng liệu hắn có cấm sắc được không?   Mời các bạn đón đọc Cận chiến bảo tiêu của tác giả Phù Sinh Mộng Đoạn.