Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ác Mộng Của Đêm

Dưới bầu trời xanh thẳm, là một thế giới tràn ngập máy móc. Sau khi thế giới trải qua cuộc cách mạng khoa học là dòng lũ số liệu kỹ thuật, kèm theo đó là sự phân tranh giữa thực tại và hư ảo. Máy móc cùng thân thể, quá khứ và tương lai. Nơi này, thế giới bên ngoài và thế giới bên trong cùng tồn tại. Giống như được ngăn cách bằng bức tường thời gian. Bóng tối dần dần bao phủ. Bạn của ta à? Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng để đối phó với hắc ám được, mà phải dùng lửa. *** Nếu như bạn đã đọc qua những tác phẩm của Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử như Đệ Nhất Danh Sách, Đại Vương Tha Mạng... Thì đã biết được phong cách viết truyện cực logic, cùng đánh sâu vào trí tò mò của một trong những tác giả nằm trong nhóm tác giả Bạch Kim này rồi. Hôm nay mình xin giới thiệu cho các bạn một bộ mới của tác giả này. Một bộ truyện mà ngay những chương đầu thôi bạn đọc đã bị cuốn vào cuộc sống của main tên là Khánh Trần. Với khả năng gặp qua là không thể quên được. Chúng ta hãy cùng hoà mình vào cuộc sống của Khánh Trần, xem cậu xử lý thế nào trong những đêm tràn ngập khó khăn, giống như một cơn Ác Mộng này nhá! *** Dịch: Gia Cát Nô  Quyển thứ nhất  Đêm đầu tiên: Lộ ra năng lực.  Mùa thu năm 2020.  Trên bầu trời màu xám, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đọng lại trên đường phố của đô thị.  Hiện tại là mùa thu, nên trên đường đi vẫn có người không cầm dù, mà chỉ dùng hai bàn tay che đầu vội vàng bước qua. Trong một ngõ hẻm chật chội của quân đội đang có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi ngồi với một ông lão trong cái lều trú mưa cạnh siêu thị bán quà vặt.  Bên ngoài lều tránh mưa là thế giới u ám, mặt đất bị nước mưa thấm vào biến thành màu đen nhạt, chỉ còn lại vùng đất bên trong lều tránh mưa vẫn còn giữ lại nét khô ráo. Tựa như thế giới chỉ còn lại nơi đây một khối Tịnh Thổ.  Trước mặt hai người bày một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát, trên đỉnh đầu là biển hiệu 'Siêu Thị Phúc Lai'.  "Tướng quân." Thiếu niên tên Khánh Trần nói xong bèn đứng dậy, để lại một mình ông lão trên mái đầu lưa thưa tóc ngồi đó.  Thiếu niên Khánh Trần nhìn phía đối diện từ tốn nói ra: "Không cần vùng vẫy."  "Ta còn có thể..." Ông lão không cam lòng nói ra: "Mới đi được có mười ba nước thôi mà..."  Trong ngôn từ ông lão nói ra có phần bối rối, không ngờ mới 13 nước mà mình đã tơi bời hoa lá thế này.  Khánh Trần cũng không giải thích điều gì, trên bàn cơ đã lộ ra sát cục, chân tướng đã được phơi bày ra ở thời khắc cuối cùng.  Gương mặt thiếu niên rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, chỉ là trên người mặc bộ đồng phục khá mộc mạc, dường như để cơ thể mình biến thành vô hình trong thế giới này vậy.  Ông lão ném quân cơ đang cầm trong tay xuống bàn cờ, từ bỏ nhận t  Khánh Trần không coi ai ra gì, bước vào quầy trong siêu thị, lấy 20 tệ từ nơi để tiền lẻ trong đó nhét vào trong túi.  Ông lão tức giận nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày ta đều thua cậu 20 tệ! Sáng nay ta mới kiếm được 20 tệ từ lão già Lý Lão Trương, sau đó toàn thua cho cậu!"  Khánh Trần kiểm tra lại tiền, rồi tiếp tục ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, xếp lại những quân cờ: "Nếu không phải những người đó không muốn đánh cờ cùng tôi nữa, tôi cũng không phải thông qua ông để thắng tiền. Ông cần mặt mũi, còn tôi cần tiền, hợp lý quá còn gì nữa."  "Cậu nghĩ ăn chắc tôi có phải không?" Ông lão lầm bầm nói: "Thầy bói nói ta có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi. Ta hiện tại mới năm mươi, mà mỗi ngày thua cho cậu 20 tệ. ta phải thiệt hại bao nhiêu đây?"  "Nhưng tôi dạy ông chơi cờ tướng, giúp ông kiếm về mặt mũi." Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Nếu dùng phép tính này, ông cũng có thiệt thòi gì đâu?"  Ông lão lại tiếp tục lầm bầm: "Nhưng hai ngày này cậu dạy tôi toàn thứ vô dụng."  Khánh Trần nhìn lão nói: "Không nên nói như vậy với bản thân mình."  Ông lão: "???"  Ông lão tức giận, sau đó cũng sắp xếp lại quân cờ, rồi vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đánh ván nữa đi."  Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.  Cái quá khứ vừa mới trôi qua kia, giống như chiếu lại trong đầu hắn vậy.  Nước đầu tiên là pháo đầu, đây là một nước chủ động tấn công. Trong đầu từng nước cờ quanh quẩn.  Không chỉ có vậy.  Lúc hai người đánh cờ, còn có một người trung niên đi qua, tay cầm theo bốn cái bánh nướng. Bánh nướng hình như mới ra lò, còn bốc lên làn khói trắng, khiến cho cái túi đựng nó được bao phủ một lớp sương trắng.  Một cô gái mặc váy trắng cầm một cây dù bước qua. Trên chiếc giày da của cô ấy còn có hai con bướm trông thật xinh đẹp.  Trên trời cao, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay vào trong ngõ hẻm, óng ánh sáng long lanh.  Phía cuối con hẻm, chiếc xe bus 103 xuất hiện trong con đường chật hẹp. Có một cô gái mặc chiếc áo công nhân vàng nhạt cầm chặt chiếc dù chạy về phía trạm xe bus.  Tiếng bước chân, tiếng nước mưa đọng lại chảy vào nơi cống ngầm. Những âm thanh huyên náo ấy phá tan sự yên tĩnh của thế giới.  Những chuyện này, Khánh Trần chưa bao giờ quên, dù cho nhớ lại vẫn còn khá khó khăn.  Nhưng khó khăn không có nghĩa là không thể.  Đây là những điều kỳ lạ xuất hiện trong trí nhớ của hắn. Đó cũng là thiên phú bẩm sinh của Khánh Trần. tựa như hắn tiện tay cầm lấy những thông tin đó từ dòng sông thời gian, sau đó đặt nó vào một góc nào đó trong đầu của mình.  Khánh Trần cố chịu đựng cảm giác não mình muốn hôn mê, cầm lên một quân cờ trên bàn cờ.  Ông lão tập trung không nói, chăm chú nhìn vào bàn cờ, mỗi bước đi là một sự nghiền ngẫm.  Khánh Trần phụ trách dạy đánh cờ, ông lão thua tiền nhưng học được nhiều thế cờ.  Cảnh tượng này cũng thật quái dị, Khánh Trần không giống những thiếu niên khác là khiêm tốn ngại ngùng khi nói chuyện với người lớn tuổi, mà ngược lại đặt mình vào tư thế thầy giáo vậy.  Người đối diện cũng cảm thấy rất tự nhiên.  "Bên đỏ pháo hai tiến năm, phe đen pháo tám tiến năm, mã đỏ hai tiến ba, mã đen tám tiến bảy, xe đỏ tiến một..." Khánh Trần di chuyển quân cờ từng bước một.  Ông lão không hề nháy mắt lấy một lần, những nước cờ phía trước ông dễ dàng hiểu được, nhưng sau nước thứ sáu không hiểu sao, rõ ràng mình ăn quân mã đối phương, mà nước cờ lại có chiều hướng suy tàn.  "Bỏ mã mười ba là một chiêu thâm thuý. Nước thứ sáu, tiến xe bỏ mã, đây là chiêu sát thủ, phá bỏ phòng tuyến đối phương." Khánh Trần nhẹ nhàng nói: "Hôm trước, ông cùng một ông khác trong công viên Vương Thành đánh cờ, tôi đã xem rồi. Ông ta có phong cách đánh nhanh, ông học chiêu này của tôi thì việc dánh chiến thắng không thành vấn đề."  Ông lão phía đối diện yên lặng suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Có thật là thắng được chứ?"  "Trong tuần này, tôi dạy ông chiêu thí mã này, sẽ giúp ông lấy lại mặt mũi." Khánh Trần nói: "Dù sao... muốn thắng cũng không có gì đặc biệt."  Ông lão lộ ra vẻ vui mừng.  Nhưng đột nhiên ông lão hỏi thêm một câu: "Vậy học một tuần tôi có thể thắng ông ta. Còn muốn thắng cậu thì cần bao lâu?"  Phía dưới lều tránh mưa, Khánh Trần tập trung suy nghĩ: "Thầy bói nói ông sống được bảy tám mươi tuổi... khả năng không đủ."  Mặt ông lão bỗng đơ ra: "Cậu bớt nói vậy đi có được không? Nói không chừng tôi có thể sống đến bảy mươi chín tuổi đấy... A, lúc này đáng ra cậu phải có mặt ở chỗ tự học buổi tối chứ? Sao hôm nay lại tan sớm vậy?"  Ông ấy biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba cho nên bên trong hai con đường Thập Tam đang có lớp tự học buổi tối.  Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi đang chờ người."  "Chờ người?" Ông lão ngạc nhiên.  Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều tránh mưa, ánh mắt thả vào trong màn mưa ấy.  Ông lão nói: "Khánh Trần, tên nhóc nhà cậu chơi cờ rất giỏi, tại sao không vào đội tuyển đi thi? Không phải cậu nói mình thiếu tiền sao? Được chức vô địch cũng kiếm được nhiều tiền mà?"  Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ được nhiều kỳ phổ thôi, chứ không phải tôi đánh cờ rất giỏi. Trí nhớ không đại biểu cho năng lực phân tích. Đánh cùng các ông thì được, nếu gặp cao thủ là không có cửa. Đường của tôi không phải nơi đó, đánh cờ chỉ là tạm thời thôi."  "Tất cả đều nhớ trong đầu..." Ông lão xúc động: "Nếu trước kia, ta gặp được người nói chỉ gặp qua là không quên, chắc hẳn cho rằng đó là nói láo."  Mưa từ từ ngừng lại.  Nhưng vào lúc này, ông lão nhìn thấy Khánh Trần tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão nhìn theo ánh mắt thiếu niên, hướng phía cuối hẻm nhìn lại. Lúc này, có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé trai đi tới.  Cô gái trung tuổi mặc một chiếc áo khoác đẹp đẽ, cầm theo một hộp bánh ga tô được bọc bằng những sợi dây kim tuyến màu tím.  Thế giới tối tăm mù mịt cũng không che giấu được nét mặt vui sướng của ba người. Khánh Trần xoay người rời đi, để lại ông lão một mình ngồi tại lều tránh mưa cạnh siêu thị Phúc Lai, nhẹ nhàng thở dài.  Người phụ nữ trung niên nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần không quay lại mà dần dần biến mất tại một lối ra khác của hẻm.  Bức tường hai bên hẻm khá cũ kỹ, lớp hồ trắng của tường đã tróc gần hết, để lộ ra những viên gạch pha tạp không đồng đều.  Khánh Trần muốn chờ người đến, nhưng hắn lại không muốn chờ. Mời các bạn đón đọc Ác Mộng Của "Đêm" (Dạ Đích Mệnh Danh Thuật) của tác giả Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Là Đạo Sĩ - Nguyễn Điệp
Đ, một thanh niên vô công rồi nghề, hắn sống ngày nào hay ngày đó không có lý tưởng, cho đến một một hôm cuộc đời như rẽ sang bước ngoặt mới khi hắn tìm được chiếc hộp cũ mà bà nội hắn để lại. Một thế giới đạo giáo đầy huyền bí được mở ra, đây là số mệnh hay do nhân duyên của hắn? Chúng ta hãy cùng theo dõi... *** Con quái vật hạ cánh xuống căn phòng rồi từ từ biến về dạng người, ả ta nhếch mép cười nhìn về phía tên dưa chuột. Dưa chuột nhắm chặt đôi mắt rồi khẽ mỉm cười lên tiếng: - Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...? - Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...! Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có: - Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...! - Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....! ... Mời các bạn đón đọc Tôi Là Đạo Sĩ của tác giả Nguyễn Điệp.
Hư Lộ - Tam Sinh Mộng
Lộ... Mỗi con đường đưa chúng sinh đến những ngã rẽ vô tận...bước tiếp là do số phận lựa chọn hay ta lựa chọn số phận? Hư và thực... Cổng thiên đạo hay tử vong lộ? "Huynh đệ, nếu con đường này không có lối về, Nguyên Hạo ta lại sẽ đối ẩm với ngươi dưới vong lộ... hahaha" *Cấp độ tu luyện: - Linh giới: Ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp - Tiên giới: Hư tiên, hoàng tiên, huyền tiên, địa tiên, thiên tiên, đại tiên (tùy linh căn), tiên tôn, tiên vương, tiên đế, bán thần - Thần giới: Vị thần ( 9 bước thiên địa tạo hóa), nguyên thần (sinh thần nguyên căn), thần quân ( 3 kiếp luân hồi), vô cực thần (tự diệt để trùng sinh thần thân) - Chứng thánh: nắm giữ hư lộ, hợp thể thiên địa, chúa tể tất cả vị diện * Luyện thể: - Linh giới: luyện bì, luyện gân, luyện cốt, luyện huyết, kim thể - Tiên giới: Tinh thể, kim cương thể, ngũ hành thể - Thần giới: Nguyên thể, Âm dương thể, thiên địa thể - Thánh thể *** 1 sự im lặng tuyệt đối. Nếu 1 giây trước nhiều người đang hô hào, đả kích thì giờ tất cả chỉ còn 1 sắc thái duy nhất. - Ðời người vui buồn li hợp, Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. Lão tử ta đọc sách, sưu tầm thơ trù suốt 20 năm nhưng chưa từng gặp ý cảnh hay đến vậy, thật là tuyệt diệu 1 vị trung niên công tử trong đám người cuối cùng cũng thốt lên, lúc này mọi người mới đồng loạt vỡ òa ra. Hàng loạt những mỹ từ có cánh như thi thánh, lưu truyền hậu thế vvv liên tiếp dành tặng cho Nguyên Hạo và bài thơ. Không biết nếu Nguyên Hạo đọc cả tập thơ của Lý Bạch ra thì những người ở đây sẽ điên cuồng đến mức nào nữa. Nhưng với hắn những lời tán dương này không có ý nghĩa gì, hắn chỉ nhìn Vương Hiển với 1 nụ cười hèn mọn ... Mời các bạn đón đọc Hư Lộ của tác giả Tam Sinh Mộng.
Quyền Khuynh Nhất Thế - Thần Quan Lộ Tây Pháp
Câu chuyện về một trạch nam trọng sinh ngang dọc quan trường. Quật khởi từ cọng cỏ nhỏ bé, từng bước đi lên đỉnh cao quyền lực. Làm quan chú ý khôn khéo linh hoạt, đừng làm cho cấp trên của mình sượng mặt, nhưng Lục Duệ thẳng thắn khiến cho cấp trên không còn mặt mũi. Người khác lo lắng không tìm được bạn gái, thế nhưng Lục Duệ đang rầu rì vì nên chọn loli hay ngự tỷ? Hoặc là, hoa hậu giảng đường thanh thuần kia thích hợp với mình hơn? Danh ngôn của Lục đại thiếu gia : Nhân viên chính phủ hẳn là lưu manh am hiểu pháp luật nhất, dùng góc độ của pháp luật để quản lý xã hội, dùng phương pháp của lưu manh để quản lý người! Ý nghĩa của cuộc sống cũng là ở chổ, lựa chọn sinh tồn hay là lựa chọn tôn nghiêm? Không liên quan đến địa vị cao hay thấp. Say nằm đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ! *** Lúc Âu Văn Hải nhìn thấy Lục Duệ đến, là lúc hắn lái xe đến trước cửa nhà. "Tên nhóc cậu, lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?" Âu Văn Hải cười hỏi. Lục Duệ sờ sờ đầu nói : " Là của ba Lý Chí Cường, dù sao cũng không cần tốn tiền, mượn dùng thôi" "Tôi hỏi một chút, quan hệ của cậu và Lý Chí Cường rốt cục là vì sao lại tốt như vậy?" Âu Văn Hải im lặng nửa ngày, rốt cục hỏi ra những lời này, dù sao thì Lý Chí Cường cũng có quan hệ với Điền Mẫn Chính, nếu như mình không hỏi rõ ràng, một ngày nào đó sẽ trở thành đề tài cho người khác nói, hơn nữa biểu hiện của Lục Duệ làm cho ông có chút bất ngờ, không một chút nào giống sinh viên vừa tốt nghiệp cả, ngược lại giống như một lão bánh quẩy đã mài dũa tại cơ sở rất nhiều năm, làm cho người khác kỳ quái là có phải có cao nhân ở phía sau chỉ điểm cho hắn hay không. Đương nhiên, giọng điệu của Âu Văn Hải rất bình tĩnh, cũng không phải loại hỏi han gây sự gì. "Lúc sơ trung, tôi đã từng cứu mạng Lý Chí Cường, đỡ một đao cho hắn. Hai chúng tôi coi như là giao tình quá mệnh vậy" Lục Duệ không chút giấu diếm, nói đáp án cho Âu Văn Hải biết. Âu Văn Hải gật đầu, mở cửa ngồi lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Quyền Khuynh Nhất Thế của tác giả Thần Quan Lộ Tây Pháp.
Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan
Có lẽ đa phần độc giả bây giờ không xa lạ gì cái tên Nguyệt Quan, một vị đại thần của thể loại Lịch sử - quân sự, nhưng có lẽ ít ai biết rằng Nguyệt Quan từng viết cả truyện đô thị, đó là giai đoạn Nguyệt Quan chưa nổi tiếng, chưa định hình phong cách, đang tìm kiếm lối đi cho bản thân, truyện được viết giai đoạn đó, tuy xét các phương diện, đều thua kém so với bây giờ, nhưng ít nhất nó có điểm hơn, không đi vào lối mòn, không bị ảnh hưởng của trào lưu, chính điều đó biến một cuốn truyện cũ lại trở nên mới mẻ. Nhân vật chính của chúng ta là Trương Thắng, vốn là người trè tuổi vị làn sóng thời đại vứt bỏ, bị mắc cạn trong sinh hoạt, trong lúc vô tình y nắm được kỳ ngộ, từ đó trở mình thay đổi vận mệnh, vốn cho rằng bản thân đã bước trên con đường bằng phẳng tươi đẹp, nhưng không ngờ đó là lối vào "bãi săn danh lợi", bắt đầu cuộc sống có đầy đủ ngọt bùi chua cay, đầy sóng gió hiểm nguy, cũng không thiếu vinh quang kích tình ... *** Quách Y Tinh nghe thế mới nguôi giận, chưa nói người khác, nói bản thân hắn đi, từ lúc giảm biên chế tới giờ, vợ hắn cũng có chút lãnh đạm, khi đó ít nhất còn có cái quán ăn mà trông vào. Hôm kia quán ăn cũng đóng cửa rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng kết thúc, trừ cùng vợ đi bán hàng, bao việc to việc nhỏ trong nhà hắn cũng giành hết mà chẳng đổi lấy được một nụ cười của vợ. Vợ hắn không hai lòng ba ý, chỉ bị gánh nặng cuộc sống làm tiêu tan tình cảm thôi, mỗi ngày mở mắt ra là tính toán cơm áo gạo tiền, lo tiền điện tiền nước, lo tận dụng chút vốn liếng ít ỏi nhập hàng, tính bán sao cho lãi, tính kiếm bao nhiêu mới đủ miệng ăn, còn tinh lực rảnh rang đâu mà nghĩ tới tình cảm. Đi khuyên người ta, rốt cuộc bị người ta khơi lên tâm sự, mấy hôm rồi mới có tí hứng ba hoa bị đả kích tan tành, đầu cúi xuống như cà gặp sương. Trương Thắng biết hắn đa sầu đa cảm, bóp vai xin lỗi: - Anh Quách, em thừa nhận em thích Tiểu Lộ, nhưng nếu em không đủ năng lực và tự tin đứng trước mặt cô ấy dõng dạc tuyên bố điều đó, em thà đứng thật xa chúc phúc cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Cao Thủ Kiếm Tiền của tác giả Nguyệt Quan.