Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Có Kiếp Sau

Edit: Bi Thể loại: ảo tưởng không gian, hoan hỉ oan gia, khoa học viễn tưởng, tương lai giá không, 1×1, HE. "Mọi việc xảy ra trong thế giới này đều vì con mà sinh ra" Nhân vật chính: Mục Căn, Olivia Nhân vật phụ: Alpha, Sigma… *** Thể loại: đam mỹ, ảo tưởng không gian, khoa học viễn tưởng, người máy, cơ giáp, khủng long biến hình, 1×1, HE. Số chương: 274 + 2 Phiên ngoại mới viết sau này. Sau hai ngày cuối tuần vứt bỏ hồng trần ôm điện thoại đọc truyện và chỉ đọc truyện, đọc tới đọc lui đã mấy lần rồi mà vẫn chưa đã ghiền, mình quyết định bắt tay vào viết review cho đỡ bấn, nhân tiện giới thiệu cho mọi người một bộ truyện cực hay ^_^   Trước hết xin nói rõ, mình không phải fan đam mỹ :D. Tỉ lệ đam : ngôn mà mình đã đọc trong 6 năm lăn lộn giới ngôn tình Trung Quốc vừa qua vào khoảng 1:100 (← Ghi chú: Theo trí nhớ tàm tạm của mình thì mình đã đọc được 4 bộ đam, trong đó đã bao gồm “Không có kiếp sau”). Ngoài ra mình cũng hổng phải fan của truyện Cơ giáp or Người máy gì đó luôn, vì hồi trước đọc trúng hai truyện mà thấy hổng hợp khẩu vị lắm nên đã không đọc nữa. Sau khi chính thức bắt đầu “nghiệp” sáng tác, mình đã và đang ấp ủ viết một tác phẩm về chủ đề phép thuật, học viện gì gì đó, sau đó thì được một chị bạn giới thiệu cho “Không có kiếp sau”, bảo là… đọc đi để lấy cảm hứng viết. Sau ba tháng chần chừ vì thấy thể loại không hợp gu, cuối cùng vào một chiều thứ Sáu mát mẻ, mình đã quyết định đọc. Và rồi… không dứt ra được. Có thể nói là đến hôm nay, “Không có kiếp sau” đã chính thức trở thành một trong những bộ truyện iu thích nhất nhất nhất của mình, số ít bộ trên 200 chương mà mình đọc cực kỳ cẩn thận, không lướt chương nào, đọc xong còn nhai đi nhai lại nhai tới nhai lui đến mức thuộc lòng từng câu thoại. (← Ghi chú quá trình đọc: Từ 6h chiều thứ Sáu đến 4h sáng thứ Bảy hôm sau xong chương 161, sau đó đuối quá ngủ tới 9h sáng, và rồi lại đọc tiếp, đến 5h chiều thì xong 274 chương. Sau đó lại dành nguyên ngày Chủ Nhật nhâm nhi lại và tìm Phiên Ngoại =]].) Okie! Lảm nhảm đủ rùi, giờ tới phần chính ha! Nội dung “Không có kiếp sau” nói về gì? Quá trình học tập và phấn đấu của hai cậu nhóc tính cách hoàn toàn khác nhau, từ lúc còn bé, là hai đứa nhóc không cha không mẹ, hầu như không có gì trong tay, cho đến lúc trưởng thành, trở thành hai đại nhân vật quan trọng nhất của thế giới trong truyện. Mục Căn và Olivia. Tuy tính cách của Mục Căn và Olivia khác nhau hoàn toàn nhưng mối quan hệ của hai đứa không phải kiểu oan gia cãi nhau suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, mà là bạn bè thân thiết nhất của nhau, hoạn nạn sinh tử có nhau. Như tác giả từng nói, thế giới đối với Mục Căn chỉ có hai màu trắng và đen (thiện và ác), còn thế giới trong mắt Olivia có màu đen, màu xám đậm đậm nhạt nhạt và chút xíu màu trắng. Mình nghĩ, 90% của “chút xíu màu trắng” đó chính là Mục Căn, và 10% còn lại “gia đình” của Mục Căn – cũng là gia đình của Olivia, cùng với những người hàng xóm đáng yêu ở hành tinh Bạch Lộ. Cùng là thiên tài nhưng với hai tính cách khác nhau, con đường mà cả hai đi từ những nhân vật vô danh thành đại nhân vật cũng khác nhau. Olivia ngay từ đầu bị quẳng vào Học viện quân sự đế quốc, một đường thẳng tiến bước vào Quân đội. Con đường cậu đi tràn ngập loại khí thế lãnh đạo nguy hiểm khiến người khác e sợ cùng những thủ đoạn sắc bén, quyết liệt. Mục Căn thì vòng vèo hơn, từ khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc (← chọn lộn ngành), sau đó thành chỉ huy viên giao thông, rồi đến làm thư ký cho Thủ tướng ở Quốc vụ viện. Cậu dùng thái độ thân thiện, khiêm nhường, thấu hiểu đối tượng giao tiếp, năng lực quan sát và tính tỉ mỉ cùng thành tích khủng trên mọi phương diện (← ngoại trừ Ẩm thực) lấy được sự tín nhiệm và phục tùng của mọi người. Minh xin nhắc lại lần nữa rằng đây không phải là câu chuyện tình yêu ngọt ngào sướt mướt hường phấn hay bá đạo chiếm đoạt gì hết, mà là câu chuyện về sự trưởng thành của hai chàng trai thiên tài. Phần lớn thời gian trong truyện cả hai không ở cùng nhau, phải sinh hoạt ở hai môi trường khác nhau, một năm chắc gặp nhau được 1-2 lần T_T. Tuy nhiên chỉ cần nghe tin người kia gặp nguy hiểm thì người còn lại sẽ tìm mọi cách để cứu trợ. Họ không vì nóng nảy mà hành động bốc đồng, ngược lại mọi việc đều có tính toán kỹ lưỡng, kế hoạch rõ ràng cùng sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho đối phương. Chính nhờ vậy mà cho dù bạn đọc là người kỳ thị đam mỹ thì cũng sẽ không cảm thấy mối quan hệ giữa họ phản cảm (Ghi chú: còn nếu bạn đọc không kỳ thị đam mỹ thì seo? À, thì sẽ phát cuồng như mềnh ~~~). Hai – Tuyến nhân vật chính phụ đáng yêu chết được: Điểm này thì có thể nói là rất giống với “Đến phủ Khai Phong”. Nhân vật chính nhiều đất diễn nhất thì khỏi nói, nhưng tuyến nhân vật phụ – từ gia đình người máy, thú cưng đến hàng xóm, bạn bè của nhân vật chính – toàn bộ đều được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Mỗi nhân vật đều có đất diễn vừa đủ, có những nhân vật tưởng chừng chỉ là xuất hiện chớp nhoáng rồi thôi, nhưng không ngờ đến đoạn nhân vật chính cần hỗ trợ thì sẽ lại xuất hiện như kỳ tích – nhưng vẫn rất logic và hợp lý, tạo nên một mạch truyện hoàn chỉnh. Lúc đó người đọc chỉ có thể ồ lên mà rằng, thì ra vai trò của nhân vật này trong truyện là như vậy! Cũng nhờ tuyến nhân vật phụ được xây dựng quá xuất sắc nên có thể nói, “Không có kiếp sau” vừa là câu chuyện về sự trưởng thành và vươn lên của hai nhân vật chính, nhưng cũng vừa là câu chuyện về sự trưởng thành và vươn lên của một học viện, một hành tinh, và rộng hơn nữa là cả một đế quốc.   Ba – Ngôn từ dịch cực chuẩn, cực thuần Việt, nhất là mấy câu thể hiện tiếng lòng của nhân vật. Tụi học sinh trường quân sự tính cách trẻ trâu ưa đánh đấm thì mấy câu chửi thầm luôn mở đầu bằng “Đờ mờ”, “Đậu xanh”, “Mọe nó”… (← Ghi chú: mình không phải kiểu người thích nói mấy từ đó, lúc chat với bạn bè cũng không luôn, nhưng mà lúc đọc truyện không hề thấy kỳ thị mà chỉ thấy mắc cười khủng khiếp). Mấy ông đại tướng đại tá thì tiếng lòng cũng nhiều sắc thái lắm, đa phần nghiêm túc nhưng lắm lúc cũng rất khôi hài.  Còn tiếng lòng của thú cưng thì cưng thôi rồi luôn, như đoạn con Sừng To của Olivia cứ phải ăn đống đồ ăn dở tệ của Mục Căn nấu mỗi ngày mà không nói được, chỉ có thể khóc thầm: “Moo ~ nhiều lắm ~ moo! Thứ khó ăn nhiều muốn chết luôn…” Mấy đoạn này mình vừa đọc vừa lăn lộn cười như điên, nhiều khi còn bấn tới mức tự giả giọng đọc lên mấy câu tả tiếng lòng của nhân vật kiểu này. Vậy nên, thật sự rất cảm ơn nhóm dịch truyện – nhà Bi – rất nhiều luôn!   Bốn – Vấn đề “bàn tay vàng”. Không biết mọi người thế nào chứ mình thì cũng thích thể loại truyện có một chút “bàn tay vàng” trong đó. Và mình confirm là truyện này có “bàn tay vàng” nha, nhưng mà, cực hài và cực hợp lý, với lại cũng vừa đủ chứ không tràn lan đại hải. Đảm bảo không làm mọi người khó chịu. Năm – Level tưởng tượng/sáng tạo trong truyện. Mình từng đọc qua vài bộ ngôn tình cũng thể loại người máy/ người ngoài hành tinh/ zombie, nhưng mà thật sự mà nói thì mình không ngấm nổi, đều là lướt lướt qua để đọc về sự phát triển tình cảm của nhân vật chính như mì ăn liền, rồi xong hết bộ thì không lưu lại gì trong đầu hết. Mình cũng hiểu là thể loại này đương nhiên yêu cầu level tưởng tượng/ sáng tạo cực cao, nhưng có lẽ trình mình chưa tới hoặc là hổng được may mắn lắm, nên trước đây mình toàn vớ trúng mấy quyển có sự phức tạp vượt quá sức tưởng tượng của bản thân, cảm thấy quá “ảo”, rồi đâm ra không thích thể loại này luôn. Nhưng mà cũng thiệt may mắn là bà chị bạn mình đã kiên trì thuyết phục mình đọc bộ này, để rồi giờ ghiền luôn ^_^. Có thể nói là level sáng tạo của bộ này hoàn toàn chấp nhận được, rất dễ hiểu, rất hợp lý, cũng rất từ từ, từ thấp đến cao, từ hẹp đến rộng, từ đơn giản đến phức tạp, thành ra đến cuối truyện dù có một số tình tiết cũng “cao” ngang tầm mấy truyện mình từng đọc, nhưng do phần nền trước đó được xây dựng chắc nên đọc đến cũng không cảm thấy khó hiểu hay khó chịu. Tóm lại là hai chữ: Tuyệt vời! ~(≧▽≦)~ Được rồi, mình chỉ viết được nhiu đây thoai, phần còn lại để mọi người tự trải nghiệm nha ???? Sờ-poi nhìu quá lại mất hay hí hí. Nguyên Ninh - nuisongnhuhoa.wordpress.com *** Nguyên tác: Nguyệt Hạ Tang 月下桑  Trans/Edit: Nhà Bi  Thể loại: Khoa học viễn tưởng, vũ trụ, tương lai giá không, thanh mai trúc mã, hài moe Năm hoàn thành: 2015 Năm xuất bản: 2016 (NXB Tri thức Thế giới, Trung Quốc) Năm chuyển thể anime (dự kiến): 2017   “Không có kiếp sau” là bộ đam mình thích nhất trong vòng 2 năm qua, cũng là bộ đam duy nhất mình đặt mua sách giấy từ trước đến nay, đơn giản vì có thể giở một chương bất kì ra đọc lại bất cứ lúc nào mà không hề cảm thấy nhàm chán. Nếu phải mô tả, thì nó là một dạng truyện thiếu nhi dành cho người lớn, tương tự như Hoàng Tử Bé, trong thân xác một cuốn hài moe dạng Doraemon hay Mít Đặc. Nếu phải nói điều gì đáng tiếc, thì là tag đam mỹ có thể sẽ khiến công chúng của nó hẹp đi rất nhiều so với phần nó đáng được nhận. Nói đam mỹ, chi bằng nói đó là một câu chuyện về con người, à không, sinh vật, à, cũng không nốt. Thế giới của những đứa trẻ, khủng long biết nói và người máy biết yêu thương. Thế giới không hiền hòa, có khủng long hoang dã và khủng long biến hình người ăn thịt lẫn nhau, đấu tranh sinh tồn theo cách nguyên thủy nhất, cũng có chiến tranh, có tâm cơ thủ đoạn, tàn nhẫn và triệt hạ lẫn nhau theo những cách rất người, có những khoảng tối hiện thực như Olivia ở Học viện Quân sự. Nhưng cả thế giới đó đều đang bị cảm hóa, biến đổi và xoay chuyển quanh sự xuất hiện của thiếu niên Mục Căn – đúng như tinh thần của lời đề từ:“这个世界,为你而生——” – “Thế giới này, vì con mà sinh ra”; hay như cách nói hài hước của một bạn đọc mà tác giả lấy lên làm đề từ: “Không có? Đến, sinh!” (Chơi chữ: 没有来生 = không có kiếp sau; 没有 = không có; 来 = đến; 生 = sinh ra, tạo ra) Mục Căn, chính là một thiếu niên có thể biến không thành có như thế. Bạn như loài cỏ dại có sức sống vô tận, lan tỏa vô tận. Bạn đối tốt với tất cả mọi người, nhưng không bạch liên hoa. Bạn yêu thương một cách hồn nhiên, quan tâm một cách hồn nhiên, tàn nhẫn, quyết liệt một cách hồn nhiên, và đến… đút lót cũng hồn nhiên nốt. Nhưng Mục Căn không chỉ tạo ra, bạn còn khám phá ra, khai quật ra những điều tích cực. Có bạn, Olivia mới biết đến bà cụ Beati hàng xóm hóa ra là một danh y hàng đầu đế quốc, cuối đời thực hiện ước mơ làm thợ đóng giày, và khi làm thợ giày cũng như khi làm bác sĩ đều tinh tế, tỉ mỉ đến tận cùng. Những hành động của Mục Căn nhiều lúc có vẻ như ngược đời, không biết tính toán, nhưng lại tạo ra kết quả hài hòa đến bất ngờ, như khi tặng đồng hồ trị giá 150 triệu cho người bán thức ăn nhanh, rồi tặng nốt hộp nhạc trị giá 150 triệu cho thầy hiệu trưởng Argos. Bạn đại diện cho sự cân bằng nguyên thủy của tự nhiên, để giữ một Olivia rất người bên bờ vực hố đen hận thù đặc sản của con người. Từ những truyện đầu còn trúc trắc của hệ liệt “Chú khủng long đáng yêu”, đến “Không có kiếp sau”, Nguyệt Hạ Tang đã chuyển tải khá nhuần nhuyễn những xung đột và nhất quán giữa con người nguyên thủy với con người xã hội, những câu hỏi luận đề về tính nhân văn của việc tạo ra trí tuệ nhân tạo. Chi tiết về các phụ huynh người máy, bà Dolai, thân thể bán cơ giới và đứa con người máy Bạch Vân Đóa Đóa của bà đã xóa nhòa khoảng cách giữa người và máy, giải quyết những giới hạn phức tạp một cách cực kì đơn giản.   Người máy trí năng có linh hồn không? Nếu không, thì sao lại biết yêu thương? Nếu có, thì sao lại không có kiếp sau? Những suy tư hoặc thoáng qua, hoặc dằn vặt đến rơi nước mắt như thế, đan xen giữa một cuốn truyện moe moe, lại hài hòa đến lạ. P/s: Trích dẫn được lấy từ bản dịch/edit nhà Bi. Mình biết đến bản dịch/edit khi nó đã hoàn thành, và phải nói đây là bản cực cực dễ thương, dù cho ai làm lại cũng khó làm hay hơn được. Có một số lỗi sai nhỏ, ví dụ “đế long trăng rằm” thực ra là “đế long trăng khuyết” – cách nói màu mè để mô tả long thú có một cái sừng cong; nhưng cái tên này nghe dễ thương quá đến nỗi lúc quen rồi chính mình cũng không muốn đổi lại =]]] *** [Con nói muốn ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng. Giây phút thế giới của ta lung lay sắp đổ, sắp bị hủy hoại trong thoáng chốc, con tựa như vầng thái dương ban tặng ánh sáng cho đời ta. Từ nay về sau, thế giới của ta tồn tại vì con!] Ban đầu mình tìm đến Không Có Kiếp Sau chỉ vì tag tương lai giá không, thậm chí lúc đọc vài dòng đầu tiên mình cũng không nghĩ rằng mình sẽ nảy sinh tình yêu sâu đậm với bộ truyện này như vậy. Nhưng lúc này đây, Không Có Kiếp Sau là bộ truyện top 1 trong lòng mình. Không Có Kiếp Sau lấy bối cảnh là tương lai tinh cầu, nơi mà phi thuyền bay vèo vèo và có rất nhiều hành tinh hợp thành một Đế quốc. Mở đầu truyện là cảnh sáu người máy quân dụng cao cấp dùng phi thuyền chạy trốn khỏi sự truy nã của con người, vì sắp cạn kiệt nhiên liệu, họ đành phải hạ cánh khẩn cấp trên một hành tinh hoang vắng nằm ngoài bản đồ Đế quốc. Ở hành tinh này, họ bất ngờ gặp một bé con người Trái Đất mới 4 tuổi tên là Mục Căn và người máy bảo mẫu lỗi thời cũ nát có tên được lấy từ chữ cái A. Tại sao ở một hành tinh hoang vắng thế này lại xuất hiện một bé con mới 4 tuổi? Bé con này vừa gặp họ lại còn chạy đến gọi ba ơi? Những người máy quân dụng cao cấp lại thiếu thường thức về sinh hoạt đời thường này sẽ bắt đầu công cuộc nuôi dạy loài người duy nhất là bé Mục Căn như thế nào đây? Với văn phong chắc tay, tinh tế, hài hước và giàu cảm xúc, Nguyệt Hạ Tang sẽ đưa các bạn đến với một câu chuyện vô cùng cảm động và dễ thương về quá trình trưởng thành của hai bé Mục Căn và Olivia dưới sự nuôi dưỡng của nhóm người máy. Các bạn thử nghĩ xem, một nhóm người máy quân dụng cứng nhắc và thiếu thường thức lại cố gắng học theo cách nuôi dạy trẻ con loài người từ một quyển sách hướng dẫn của người Trái Đất xưa để lại, ví như trong một gia đình, trẻ con sẽ phát triển tốt hơn nếu có anh chị em, từ đó người máy Sigma mới ra lò lơ ngơ được phân công làm em trai của bé Mục Căn, rồi họ lại phân chia dạy các môn toán, văn, mỹ thuật… với quy chế học và thi cử y hệt Trái Đất xưa cho bé, sau cùng còn tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp long trọng nữa. Đáng thương bé Mục Căn, dù đã là người Trái Đất cuối cùng còn sót lại trên hành tinh này mà vẫn không thoát khỏi hệ thống thi cử ấy, tất nhiên, Sigma là em trai của Mục Căn nên cũng được hưởng chế độ học tập y hệt cậu. Vì cậu, họ đã học rất nhiều thứ như học cách vỗ tay để chúc mừng cậu tốt nghiệp mẫu giáo (chương trình từ mẫu giáo đến tiến sĩ của Trái Đất chỉ bằng mẫu giáo của Đế quốc thôi hà), học cách xoa đầu và ôm để an ủi cậu v.v… Sau khi Mục Căn tốt nghiệp dĩ nhiên là phải tìm trường học cao hơn rồi, và thế là các phụ huynh người máy lại bắt đầu tìm cách chạy trường điểm cho con bằng cách hack hệ thống của Bộ giáo dục va đào tạo và Bộ tài nguyên và môi trường của Đế quốc để Mục Căn đạt tiêu chuẩn dự thi vào Học viện. Rất nhiều chuyện đời thường với con người như thế, nhưng vì phụ huynh là một nhóm người máy quân dụng mà câu chuyện đều trở nên rất moe, mang nét ngô nghê đơn thuần và hài hước, nhất là rất ấm áp tình cảm gia đình. Sau đó Mục Căn ôm 5 cái đầu người máy – vì để ráp phi thuyền cho cậu đi học mà họ dùng nguyên liệu từ chính thân thể của họ nên chỉ còn lại 5 cái đầu thôi – cùng Sigma rời khỏi hành tinh hoang vắng này và lên đường đến Đế quốc. Trên đường họ gặp Olivia và Manh Manh – người máy bảo mẫu của Olivia, và thế là gia đình họ lại có thêm hai thành viên mới. [“Đếm ngược thời gian phi thuyền cất cánh… Bốn mươi lăm giây… Bốn mươi bốn giây…” Ai dè cùng với tiếng đếm ngược của Alpha, Mục Căn thực sự chạy tới chỗ họ. Phóng như tên bắn về phía nhóm người máy, Mục Căn quả quyết xách Eta lên. “Con nhầm rồi, chúng ta không phải hành lý…” Eta nhịn không được phải nhắc nhở cậu. “Hành lý thế nào được, mọi người là người thân quan trọng nhất của con nha!” Mục Căn nhặt hết mấy cái đầu lên rồi ôm vào lòng bằng tốc độ nhanh nhất, rồi dùng tốc độ nhanh hơn chạy về phía phi thuyền. Bấy giờ nhóm người máy mới nghĩ: Hình như từ đầu đến cuối… bọn họ đâu hề nói với Mục Căn những lời này. Bởi “tâm” không muốn chia cách, nên chẳng ai trong số họ nói ra lời ly biệt, họ cho rằng Mục Căn làm nhân loại hẳn sẽ hiểu được. Song Mục Căn thế mà lại mang họ theo.] Olivia là một cậu bé lớn lên từ hoàn cảnh khắc nghiệt ở cô nhi viện, vì thế cậu lúc bấy giờ còn mang tâm tính trẻ trâu và hơi hướng phản xã hội. May thay, vì gặp gia đình Mục Căn đúng lúc, sau đó hai đứa trở thành bạn của nhau, nhóm người máy cũng xem Olivia là đứa nhỏ nhà mình mà chăm sóc, từ đó Olivia cũng được cảm nhận tình cảm ấm áp gia đình, dần cũng trở thành một bé ngoan như Mục Căn. [“Ừ, thật mà. Cậu không phải bạn tớ sao? Ba ba nói, bạn bè với nhau phải biết san sẻ nha ~” Tuy Mục Căn chưa từng có bạn, nhưng ba ba vẫn giải thích từ bạn bè cho cậu nghe. Bất đồng với người máy, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nhân loại sẽ trải qua vô số sự kiện và hằng hà cảm xúc. Trên đường đời, họ sẽ gặp được người thân, người yêu, bạn bè, người qua đường và kẻ thù, họ sẽ vì những người này mà nếm trải tình thân, tình yêu, tình bạn, đạo nghĩa và thù hận. Những tình cảm ấy, đến tận cuối đời người máy cũng chẳng hiểu được, song họ lại cho đây là chuyện Mục Căn nhất định phải trải qua trong tương lai, thế nên mới vắt cạn óc, lật hết tất cả sách nói về tình cảm, rồi quy nạp tổng kết cho Mục Căn biết. Bạn bè, là khi trong túi áo con chỉ còn mỗi quả trứng rồng, nhưng con vẫn sẵn lòng chia cho bạn con phân nửa — người máy A bảo với Mục Căn như thế. Mắt Olivia sáng lên ngay tắp lự. “Được, kể từ giờ cậu là bạn tôi.” Giọng điệu trở nên hết sức trịnh trọng, giờ đây, đổi thành Olivia vươn tay về phía Mục Căn.] Cũng bắt đầu từ đó, cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ và nhóm người máy đến với thế giới rộng lớn bên ngoài bắt đầu. Họ sẽ cùng nhau khám phá thuyền âm hồn, đưa Bạch Vân Đoá Đoá về nhà gặp bà Dolai, sau đó cùng đi thi vào khoa ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc v.v… Trong cuộc phiêu lưu đó gia đình Mục Căn và Olivia sẽ gặp gỡ rất nhiều người tốt như bà Dolai, Bạch Vân Đoá Đoá, các ông bà hàng xóm ở khu buôn bán Adori, các bạn học và thấy hiệu trưởng ở Học viện,… Trong câu chuyện này, các bạn sẽ cảm nhận sâu sắc về tình thân, tình bạn, tình yêu, tình làng nghĩa xóm, tình đồng đội, tình người với nhau. Dù là bối cảnh tương lai tinh cầu nhưng dưới ngòi bút của chị Tang, độc giả sẽ cảm thấy rất gần gũi với những chuyện như đi học, đi thi (và thi lại), phụ huynh nhóm người máy chạy trường điểm (gian lận) cho 2 đứa nhỏ nhà mình, mở tiệm bán bánh bao, gặp gỡ hàng xóm, đi du lịch, đi thực tập tốt nghiệp, đi làm, đi chiến đấu,… Rõ ràng là bình dị như thế, nhưng chị Tang lại viết vô cùng thú vị và mới lạ đủ để hấp dẫn độc giả dõi theo đến chữ cuối cùng, sau đó sẽ tiếc nuối sao chị Tang không viết dài thêm nữa. Truyện hài hước vui vẻ là thế, nhưng cũng có những đoạn khiến người đọc lặng đi vì cảm động, như đoạn Bà Dolai chờ đợi cả ngàn năm thậm chí phải lần lượt thay các bộ phận trong cơ thể thành máy móc để duy trì sự sống, mục đích cũng chỉ vì đợi đứa con Đoá Đoá của bà trở về; hay như nhóm người máy bảo mẫu vì chủ nhân mà lần lượt hy sinh giữa trời sao. [Tạm biệt, Số 21, xin đừng báo tin này cho chủ nhân tôi biết, cứ để cậu ấy tưởng tôi vẫn đang trên đường về nhà đi. Tạm biệt… Tạm biệt… Nếu người máy có thể có kiếp sau như nhân loại, hy vọng kiếp sau có thể về nhà. Ngày ngày đi chợ, trông coi gia súc, chuyên tâm phục vụ chủ nhân, rồi… Không bao giờ muốn xa nhà nữa. Tạm biệt. Người máy Viên Đá bước ra khỏi cửa khoang.] Và ông chú Boone hy sinh giữa bầu trời sao khi đưa các đồng đội cũ về nhà. [Không thể xuất phát cùng mọi người, song chí ít có thể dẫn mọi người về. “Chúng ta về nhà thôi.” Khoảnh khắc Tokto Lanhaida phá cửa mà ra, Boone — Boole Fatt Ryan thốt ra câu nói cuối cùng trong nhân sinh dài lâu của mình. Bởi là môi trường chân không, di ngôn của ông chẳng ai nghe thấy. Đến tận lúc vĩnh biệt cõi đời, mắt ông vẫn mở to, trời sao rực rỡ của đế quốc phản chiếu vào đôi mắt xám, tĩnh lặng mà xán lạn vô vàn.] Truyện hướng sáng, nơi cái thiện lan tràn khắp mọi nơi, lòng tốt được thắp sáng, cái xấu bị trừng phạt, và những điều tốt đẹp được nhân rộng. Truyện cũng rất “bé ngoan”, nào là trước khi ăn phải rửa tay, trước khi ngủ thì phải oánh răng, đi picnic thì phải dọn rác trước khi rời đi, đi học thì ngồi bàn đầu và nghe thầy cô giảng, cố gắng để được làm lớp trưởng, được giúp đỡ thì biết cảm ơn, có lỗi thì phải xin lỗi, lễ phép và biết chào hỏi với người lớn v.v… Một điều mình vô cùng thích ở truyện này cũng như các bộ truyện khác của chị Tang là rất chú trọng bốn chữ “đối nhân xử thế”. Đôi khi, một người sẽ trở nên tốt đẹp hay xấu xa cũng chỉ vì bốn chữ này mà thôi. Olivia, một cậu bé luôn tỏ ra ngầu lòi u ám nhưng thật ra tâm hồn rất nhạy cảm và đơn thuần, nếu cậu bị đối xử tệ một chút, cậu sẽ muốn hủy diệt người đó, thậm chí hủy diệt cả hành tinh, nhưng chỉ cần có người thương yêu cậu, cho cậu hơi ấm của nơi gọi là nhà, thì cậu sẽ vì họ mà trở nên lương thiện và tốt đẹp. Chính xác hơn, truyện là một cuộc cảm hoá thế giới, và Mục Căn là người đã dùng trái tim lương thiện, tươi sáng và nhiệt thành của mình để cảm hoá mọi thứ. Mình thích những con người và người máy hiền hoà trong đó, thích cái cách họ đối xử với nhau, thích tính nhân văn trải rộng và len lỏi trong từng góc nhỏ của truyện. Theo từng chương truyện, những câu chuyện của rất nhiều người và người máy được kể ra, nổi lên bề mặt, có nước mắt, có nụ cười, có cả bùi ngùi năm tháng, rồi lắng đọng giữa những vì sao. Dù mỗi người đều có một câu chuyện riêng, nhưng đều rất tốt, tốt lắm, cho dù có hy sinh, có chết, linh hồn có hoà tan vào vũ trụ, cũng vẫn mỉm cười vì họ đã sống rất tốt. Theo như lời một bạn từng viết, truyện là một bản hoà tấu giữa các yếu tố hài, moe và cảm động, từ đó bộc lộ giá trị nhân văn sâu sắc về sự hy sinh, lòng biết ơn và thực hiện lý tưởng. P/s: Trích đoạn được lấy từ bản edit của Bi. Mời các bạn đón đọc Không Có Kiếp Sau của tác giả Nguyệt Hạ Tang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tội Này, Tôi Không Nhận - Thiên Đường Phóng Trục Giả
Văn án: Diễn viên đóng thế – Giản Hoa, ngày nọ phát hiện cả người quen lẫn không quen đều thông qua mọi cách tìm kiếm cậu, ngay đến cơ quan quốc gia cũng đến tận cửa… Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Đồng chí Giản Hoa, tôi đại diện cho quốc gia đến nói cho cậu một bí mật thế giới vừa được phát hiện. Nhân vật chính: Cái gì? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Thế giới của chúng ta thật ra là một quyển sách. Nhân vật chính: WTF? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng: Còn cậu sẽ trở thành Boss cuối của bộ tiểu thuyết bảy tập này. Nhân vật chính:… Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. Kẻ xuyên sách Giáp: Chúng ta là trúc mã trúc mã, tôi phải là ánh trăng sáng trong lòng cậu chứ? Kẻ xuyên sách Ất: Tôi có ân với cậu, cậu phải chân thành với tôi chứ? Nhân vật chính:… Kẻ xuyên sách Bính: Tôi hiểu lòng người lại ân cần săn sóc, chúng ta phải thành bạn gay tốt lăn lộn cùng một chỗ chứ? Nhân vật chính:… Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. Mời các bạn đón đọc Tội Này, Tôi Không Nhận của tác giả Thiên Đường Phóng Trục Giả.
Ân Hữu Trọng Báo - Quyết Tuyệt
Hàn Trọng Viễn cả đời lên xuống thăng trầm, không ngờ sau khi ôm Mạnh Ân chết đi, lại có thể có cơ hội quay về lần nữa. Lần này, hắn có thù báo thù, có ơn báo ơn! Mạnh Ân sinh sống cẩn thận từng li, không ngờ Hàn Trọng Viễn mà mình vẫn luôn yêu thầm bỗng nhiên lại bắt đầu quan tâm mình, trân trọng mình, còn nói muốn cùng mình bên nhau trọn đời… Hàn Trọng Viễn – công, Mạnh Ân – thụ. Công là một tên yandere. *Mình thếch bạn công trong này lắm, sau khi trùng sinh ngoài bù đắp cho thụ ra thì bạn ấy vẫn quỷ súc, vẫn thần kinh, chứ hông có hoá trung khuyển chân tró suốt ngày vẫy đuôi với vợ nghen~ Ngoài ra thì tên truyện “Ân hữu trọng báo” có thể hiểu là đối với người có ơn thì sẽ báo đáp hết mình, nhưng chữ “ân” trong tên truyện cũng chính là chữ “Ân” trong tên của bạn thụ – Mạnh Ân. Còn chữ “trọng” trong tên truyện lại chính là chữ “Trọng” trong tên bạn công – Hàn Trọng Viễn. Thành ra tên truyện còn có một ý nghĩa khác, là Hàn Trọng Viễn báo đáp Mạnh Ân, đại loại vậy đó. (▰˘◡˘▰) Mời các bạn đón đọc Ân Hữu Trọng Báo của tác giả Quyết Tuyệt.
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Diệp Ức Lạc
Văn án: Mộ Thần nằm ở trên giường, nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi hắn xuyên tới một vị sẽ vì Bạch Liên Hoa từ hôn, sẽ vì Bạch Liên Hoa vung tiền như rác, sẽ vì Bạch Liên Hoa mà cùng nam chủ đánh nhau, cuối cùng lại hại chết phụ thân, kết quả hắn cũng sẽ bị chết oan chết uổng, hắn nên làm cái gì bây giờ?!!! *** -Thật ra thì mình đọc trên wattpad và cảm thấy truyện này hay nên muốn chia sẻ với mọi người. Đây là lần đầu tiên mình edit, mình edit theo bản convert nên chắc chỉ có 60% là đúng với bản của tác giả. Và bạn nào cảm thấy câu từ của mình khó đọc thì xin nhắc mình nhaaaa ^^ -Có những chỗ mình đọc không hiểu hoặc là mình không biết nên edit như thế nào, lúc đó bạn nào biết thì xin giúp đỡ mình ^^ -Đây là bản edit chui và phi thương mại. -Mong mọi người lúc mang đi đâu thì nhớ ghi nguồn, dù sao cũng là công sức của mình ^^ Với lại cấm chuyển ver nha ¬.¬ -Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~ Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng của tác giả Diệp Ức Lạc.
Chuông Gió Quyển 5 - Vĩ Ngư
Sách Nói Chuông Gió Một chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết… Một con đường phiêu bạt vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối…. *** Buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến Đa Mã. Quý Đường Đường dần dần hồi phục, trong lời lẽ cử chỉ đã không khác gì một người bình thường, nhưng bức tranh chắp vá vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng cũng là mảnh ghép quan trọng nhất, cô không nhớ Thịnh gia Tần gia, cũng không nhớ những chuyện bi thảm nhất đau khổ nhất đã trải qua trong một đời này. Có lẽ tiềm thức của con người trời sinh đã có cơ chế tự bảo vệ, nó sẽ tự động che đi những kí ức đau khổ đó, Nhạc Phong cũng không rõ là mình hy vọng cô nhớ lại hay là không hy vọng cô nhớ lại nữa, cứ nghe theo ý trời đi, ông trời sắp đặt như vậy, tự nhiên có lý của nó. ... *** Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau.   Mời các bạn đón đọc Chuông Gió Quyển 5 của tác giả Vĩ Ngư.