Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Định Hình Tâm Lý

Review by An Dung Ni: Câu chuyện được mang màu sắc khá u ám, tình tiết bất ngờ, thậm chí có những chỗ mà đọc đến tận chương cuối mới hiểu ra (cá nhân Ni thì edit đến phần giải thích của tác giả thì mới hiểu hết cả bộ truyện =))))) Bộ truyện này thật sự rất đáng để fan trinh thám đọc, tuy khá ngắn, số lượng vụ án cũng không nhiều, nhưng án nào cũng được đầu tư khá kĩ, văn phong chau chuốt, tình tiết logic, chủ yếu đề cập đến tâm lý học. Nữ chính tên Mộc Thất, là cảnh sát, cô có biệt danh là Mặt Liệt, Mặt Than,… Nữ chính tuy lạnh lùng và hơi đơ đơ nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, cách cô suy nghĩ, phá án, phân tích vụ án đều nhanh chóng và chính xác. Còn nam chính là Mai Tư Lễ, chuyên gia tâm lý, còn có cả khả năng thôi miên. Đây là một anh chàng cũng khá tài giỏi, mỗi tội tác giả cho nam chính ít đất diễn quá nên không bộc lộ được hết tài năng. Cốt truyện chính của truyện xoay quanh 2 biến cố lớn của cuộc đời nữ chính: vụ bắt cóc hồi bé và vụ tai nạn của cha mẹ Mộc Thất. Tình cảm của nam nữ chính khá ít  (đây cũng là một điểm trừ đối với những ai mê ngôn tình trinh thám), tuy không được viết nhiều, nhưng tình cảm của nam nữ chính khá hợp lý. Mộc Thất và Mai Tư Lễ (nam chính) vốn là thanh mai trúc mã, nhưng vì nhiều nguyên nhân thì Mộc Thất đã quên mất Mai Tư Lễ, còn Mai Tư Lễ sau khi nhận ra đây là cô bé hồi nhỏ hay bám theo mình thì bắt đầu mặt dày đeo bám Mộc Thất, lo lắng cho cô, rồi còn bỏ công bỏ việc để chăm lo cho cô nữa. Dần dần thì anh nhận ra người mình yêu chính là cô của hiện tại, mà không phải cô bé hồi nhỏ kia nữa…. Ừm, đoạn này thì nên đọc để cảm nhận truyện rõ hơn, spoil trước thì mất hay mất. À, truyện không ngược, HE, nam nữ chính đều thông minh cả và còn có dàn nhân vật phụ cũng rất đáng yêu nhé =))) Có anh IT vụng về, nhát gan, có một anh đại gia lười biếng thích ăn kem, một đội phó chín chắn trưởng thành, một chàng cảnh sát nhát gái, một cô pháp y mặt thì trẻ con nhưng tâm hồn lại không hề trẻ con tí nào và cả một đội trưởng luôn quan tâm đến các đội viên của mình… Đội điều tra đặc biệt này cũng chính là gia đình thứ hai của Mộc Thất, mình hơi tiếc chút xíu là bộ này không có ngoại truyện cho mấy người này. Nhìn chung truyện khá cân não người đọc, nếu bạn chỉ đọc qua loa thì đảm bảo sẽ không hiểu được ẩn ý của tác giả. Đến tận chương cuối cùng tác giả mới mở nút thắt, mặc dù vẫn hơi khó hiểu nhưng mình nghĩ vẫn sẽ gây bất ngờ cho người đọc vào chương cuối. Tác giả lồng ghép các ẩn ý vào từng chi tiết rất tinh tế, nhưng có vẻ do tinh tế quá nên nhiều người không hiểu được =))) __________________________________ Review by Lạc Dung: “Người Định Hình Tâm Lý” là một câu chuyện trinh thám với phần trinh thám là chủ yếu, còn tình cảm lại là phần phụ. Rất kỳ lạ phải không? Khi đa phần ngôn tình trinh thám thời nay đều là trinh thám phụ, tình cảm chính. Ngay từ đầu câu chuyện đã mang theo một bầu không khí rất âm u và tăm tối, mình chưa đọc được nhiều bộ của Dực Tô Thức Quỷ cho lắm nên cũng không rõ những bộ khác có u tối như bộ này không. Nhưng bộ truyện này đã gây ấn tượng mạnh với người đọc khi vừa mở đầu đã là những vụ án móc mắt, chặt đầu, chặt tay,… những vụ sau thì đỡ hơn một chút nhưng quả thật mình vẫn khá rợn người khi đọc những vụ mà phanh thây xác. Nhân vật chính của câu chuyện này là Mộc Thất, kiêm nữ chính, cô là một cảnh sát lạnh lùng, nhanh nhẹn, thường bị các đồng đội gọi là Mặt Liệt. Ngoài nữ chính Mộc Thất ra thì đội cảnh sát đặc biệt của cô cũng là dàn nhân vật chính của bộ truyện này, thời gian lên sàn còn nhiều hơn cả nam  chính :v Lúc mới đầu đọc mình phải mất một lúc lâu mới nhớ được hết tên của đội cảnh sát này, vì có kha khá nhân vật và não mình cũng hơi cá vàng nữa. Đội cảnh sát gồm có: Đội trưởng Cao Đình nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm đến đồng đội, đội phó Hề Thiên Tường chín chắn, anh chàng IT Tưởng Vân Kiệt nhát gan, hay bị bắt nạt, một anh chàng cảnh sát tên Lục Diệp, giàu có, tùy hứng và là fan cuồng của kem, cảnh sát Tôn Đống nhát gái nhưng cũng rất nhanh nhẹn và cuối cùng là bà chị pháp y Cố Mi với những sở thích kỳ dị siêu biến thái, dù đã gần 30 cái xuân xanh nhưng tính cách vẫn cực kỳ nhí nhảnh con cá cảnh. Những người này và Mộc Thất đã cùng nhau tạo nên một đội cảnh sát phá vô số các vụ án lớn nhỏ trong câu chuyện này. Còn nam chính của bộ này tên là Mai Tư Lễ (Cái tên mà theo mình thấy thì hơi dị), anh là một chuyên gia tâm lý, có mở văn phòng hẳn hoi luôn, tiện thể còn là chủ một nhà hàng ăn nổi tiếng, thêm nữa còn có khả năng thôi miên, mình ấn tượng nhất là lúc nam chính thôi miên đồng bọn của một hung thủ, bắt tên đồng bọn đó giết hung thủ để mình còn cứu nữ chính, lúc đó thật sự ngầu muốn chết!!!!! Tuy vậy, ngay từ đầu mình đã nói, bộ này thiên về trinh thám nhiều hơn tình cảm nên tình cảm của hai người không được đề cập đến nhiều, à tất nhiên yêu đương thì có nhưng nó không hường phấn hay sến sụa đâu. Về cơ bản mình thấy Mai Tư Lễ rất giỏi, anh có thể làm được rất nhiều việc nhưng vì tác giả cho anh ít đất diễn quá nên những tài năng của anh không được thể hiện ra, ngược lại còn khiến anh trở nên mờ nhạt trong bộ truyện này, có phần giống như làm nền cho nữ chính Mộc Thất vậy. Mình sẽ nói một chút về các vụ án và tình tiết trong truyện. Về vụ án, như có nói trên kia, các vụ án mở đầu khá máu me và dã man, các vụ sau thì đỡ hơn. Những vụ án cũng không hóc búa, đội cảnh sát cũng nhanh chóng phá án, số lượng vụ án không nhiều, vừa đủ, không xoắn não, nhiều khi mình thấy hơi đơn giản quá. Được cái tác giả thích lồng ghép các tình tiết gây bất ngờ nên câu chuyện cũng không bị nhạt nhẽo hay quá nhàm chán. Đây là một bộ truyện khá cân não người đọc, không phải vì vụ án, mà là về các ẩn ý để dẫn tới vụ cuối cùng. Những người chỉ đọc qua loa hay đọc cho vui thì mình nghĩ không nên thử sức với bộ này, vì nó rất khó hiểu nếu bạn không đọc kĩ và nghiền ngẫm qua từng câu. Đến cả bạn edit truyện này còn nói rằng edit đến tận chương cuối bạn ý mới hiểu được toàn bộ câu chuyện này :v. Có thể nói, Dực Tô Thức Quỷ đã lồng ghép các ẩn ý vào sâu từng câu chữ, từng lời thoại một cách rất tinh tế, nhưng mình nghĩ có khi do nó tinh tế quá nên độc giả không hiểu được :))) Bộ này mình cũng phải đọc đến chương cuối mới vỡ lẽ ra, vì tác giả đánh lừa độc giả quá tài tình. Tổng kết lại thì đây là một bộ trinh thám ổn, khá cân não, tình cảm không nhiều lắm, nam chính cũng hơi mờ nhạt, vụ án mình thấy vụ hay vụ thì dễ đoán quá, mình vẫn ấn tượng với những vụ phanh thây xác hơn, dù sao những vụ đó sẽ đánh mạnh vào trí tưởng tượng của người đọc mà. Truyện nhà Liệt Hỏa Các mà nên mình rất tin tưởng vào chất lượng edit. Truyện có pass, các bạn có thể chơi quiz để lấy pass. Cuối cùng thì, sau khi đọc review của mình, ai cảm thấy hợp rồi quyết định đọc thì mình rất vui, còn không hợp rồi không đọc thì cũng không sao, tại vì cũng không phải một bộ dễ hiểu gì cho cam :3 Review by Do Nhung:   Nhân vật: Nữ chính: Mộc Thất, biệt danh là Mặt Liệt, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, là người mà nam chính không thôi miên được và tìm mọi cách để thôi miên. Nam chính: Mai Tư Lễ, người thôi miên, vì không thôi miên được nữ chính nên đeo bám. Nhân vật phụ: toàn dễ thương, đều là những người không bình thường, đúng câu vật hợp theo loài, Cao Đình, Hề Thiên Tường, Tưởng Vân Kiệt, Cố Mi, Tôn Đống, Lục Diệp,... Bạn là người thích điều tra hãy đọc và đoán hung thủ trước khi tác giả cho đáp án vụ án, đội điều tra thì mỗi người một tính, rất lầy lội và bất thường, xen kẽ các vụ án là sự xuất hiện của nam chính, tìm mọi cách đeo bám để được thôi miên nữ chính, luôn bị nữ chính bắt bài và bị lừa một cách đơn giản. Mở đầu câu truyện là lời kể của nạn nhân, các vụ án xảy ra xen kẽ nhau, cứ tưởng giải quyết xong thì lại chưa xong, mạch truyện chậm, đọc truyện giống như những thước phim quay chậm về cuộc điều tra vụ án, trong truyện mỗi nhân vật có một sở trường riêng, không ai tài giỏi nhất, kể cả nhân vật chính cũng không phải là người tài giỏi nhất nên khi đọc sẽ không khó chịu, ngoài ra tác giả không tả về hình dáng bên ngoài của các nhân vật nên cũng sẽ không có soái ca hay chị đẹp. Truyện tập trung vào sự cố gắng của cả đội để phá án chứ ko phải là sự bất lực của đội và phải nhờ người giỏi nhất phá án. Xen kẽ vào điều tra là các mẫu đối thoại của các nhân vật về cuộc sống đời thường của nhau. ‼ Spoil: Khi nam chính lầy lội và bị nữ chính bắt bài: Đang đổi giày thì chuông cửa reo. Mộc Thất đưng dậy nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy một cái bọc, không thấy người bên ngoài là ai. Chuông cửa lại vang lên Mộc Thất hỏi: "Ai vậy?" "Cô Mộc, cô có bưu kiện." Một giọng nói kì lạ cất lên, vừa nghe qua đã biết là người kia cố tình bịt mũi lại để nói. Mộc Thất rất nhạy cảm với các loại âm thanh, nhất là giọng nói của người khác. Nên dù đã cố thay đổi, nhưng cô vẫn nhận ra được, người đứng ngoài cửa chính là Mai Tư Lễ. Sự lầy lội của đội cảnh sát, Mặt Liệt cũng vì điều này mà thay đổi: "A! A! A!” Đột nhiên phòng làm việc của đội cảnh sát đặc biệt vang lên những tiếng thét cực kì chói tai. Lục Diệp đang nghiêng người dựa vào cạnh bàn bị Mộc Thất kéo một cái, một giây sau liền trở thành bức tường thịt chắn trước mặt cô, mà cùng lúc đó, Tôn Đống – đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp cao 1m80 thì nhanh chóng nhảy tót lên trên ghế. Tưởng Vân Kiệt vẫn ngồi yên quan sát mọi thứ, Cao Đình cách quá xa, Hề Thiên Tường thì mắc bệnh sạch sẽ, anh ta đành thở dài, đưa chân ra đạp mạnh một cái ‘bẹp’, sau đó anh ta liền giơ chân lên, gọi lớn về phía cửa: “Cố Mi, có xác chết!” “Xác chết? Để tôi, để tôi!” Mặc dù chưa ai thấy Cố Mi đâu, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng nói hớn hở của cô ấy. Thế nhưng khi Cố Mi đeo bao tay chạy vào phòng làm việc, chỉ thấy xác chết của…. một con gián bên chân Tưởng Vân Kiệt…. “…” Hề Thiên Tường nhìn liếc cô ấy một cái: “Cô đeo bao tay rồi à, tốt quá, dọn nó đi đi.” “…” Mời các bạn đón đọc Người Định Hình Tâm Lý của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Miền Linh Dị - Thái Lan
Hai người bạn thân bị yểm trong mình những lời nguyền bí ẩn - lời nguyền mắt đỏ và lời nguyền phượng hoàng. Hoặc là định mệnh, hoặc là vô tình, họ cùng tới đất nước Thái Lan xa xôi thần bí. Bởi cổ trùng tắc quái, họ như những khối nam châm thu hút về mình vô số chuyện ma thiêng. Ngôi chùa cổ Wat Chiang Man với thế trận nhộng người, rừng sâu Vạn Độc với ngôi làng rắn, và truyền thuyết ma quái về cánh diều da người, người vợ ma Mae Nak, quỷ linh Kuman Thong... Nguy hiểm, âm mưu, chết chóc rình rập: đớn đau, mất mát, gian trá, sợ hãi, tuyệt vọng che mờ chân tướng, hành trình khám phá tưởng như vô vọng.  *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Tôi từng là sinh viên trao đổi, học ở Thái Lan một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều sự việc kì bí và rùng rợn, phủ định triệt để thuyết vô thần mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Vì sao đất nước Thái Lan lại có mối nhân duyên sâu đậm với loài rắn? Thuật Gong Tou là gì? Có phải Kuman Thong chứa đựng linh hồn của trẻ sơ sinh chết yểu? Dầu cúng đựng trong những lọ hũ bày la liệt tại các chùa chiền là dầu thơm hay là mỡ người chết? Những trải nghiệm của tôi, có lẽ đã giải đáp được! Cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, những kí ức kinh hoàng lại luồn lách vào trong trí óc tôi tựa như những âm hồn, đâm chích vào những dây thần kinh của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi chỉ biết ngồi cố thủ trước màn hình máy tính bợt bạt, lọ mọ gõ từng chữ trên mặt bàn phím. Những gì tôi viết, là ảo giác của tôi, hay chính là sự thực, tôi vẫn không thể nào khẳng định. Bởi tôi không biết, trở thành sinh viên trao đổi là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của số mệnh. Lẽ nào có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng cuộc đời tôi? Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy những chuyện ly kỳ. Đúng, đây chỉ là... ... SỰ KHỞI ĐẦU! Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Thái Lan của tác giả Dương Hành Triệt.
Mimizuku Và Vua Bóng Đêm
Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.
Những Miền Linh Dị - Hàn Quốc
"Hàn Quốc, là kết thúc hay lại là một khởi đầu cho những hành trình ly kỳ mới? Những người mới quen, là người, là yêu, là bạn hay thù? Những người tình cũ, những bạn thân, có còn hay đã mất? Hành trình xuyên qua những miền linh dị, là phiêu bạt ngẫu nhiên hay là kế hoạch hoàn hảo chủa những bàn tay trong bóng tối, khiến những cuộc đời đã bị sắp xếp - không phải bởi số phận - mà vì một mục đích đầy bí hiểm. Hàn Quốc, dưới vỏ ngoài hào nhoáng của những ban nhạc sôi động, những nhan sắc nhân tạo không tỳ vết, còn những mạch ngầm tăm tối vẫn chảy suốt trăm năm." *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Thái Lan, Nhật Bản , Ấn Độ , mỗi nước khác nhau , mỗi chuyện khác nhau , mỗi "người" khác nhau... Tôi và Nguyệt Bính , đã đổi sang cái tên Nam Hiểu Lâu và Nguyệt Vô Hoa xa lạ . Trong chốn vô hình , dường như có một bàn tay luôn âm thầm kiểm soát cuộc đời vốn dĩ cứ ngỡ là rất tầm thường của tôi . Tôi không còn tin vào số phận , bởi tôi hoàn toàn không có số phận . Tôi cũng không muốn tìm hiểu chân tướng , bởi vì đó là những hành trình tha hương dằng dặc không có hồi kết . Chúng tôi là ai ? Đáp án cho câu hỏi đơn giản này , với tôi ngày càng hóc búa Chân tướng , cũng giống như chúng tôi sắp sửa tiêu biến giữa Nam Ấm Độ Dương mờ mịt Chúng tôi giống như con mèo của *Schrodinger , trước khi mở hòm ra xem , không ai biết nó sống chết thế nào . Có lẽ, đây chính là số phận của chúng tôi ! Hi vọng Hàn Quốc sẽ là điểm kết thúc . Trước khi kết thúc , tôi muốn làm một việc : đi tìm Nguyệt Vô Hoa! *** *Con mèo của Schrodinger , một thí nghiệm giả tưởng của Erwin Schrodinger : Nhốt một con mèo vào hòm sắt , cùng một ống đếm và mẩu phóng xạ với xác suất phóng ra tia phóng xạ trong vòng một tiếng đồng hồ là 50% . Nếu nó phát ra tia phóng xạ, con mèo sẽ chết . Khi đó , trạng thái của con mèo , xét theo khía cạnh cơ học lượng tử , là sự chồng chập của sống và chết . Trước khi mở hòm ra , người ta sẽ không biết được con mèo còn sống hay đã chết. Chiếc dù từ từ hạ xuống mặt biển Nam Ấn Độ Dương. Hai tay tôi bấu chặt sợi dây dù , cố gắng kìm nén nỗi kinh hoàng khi sắp chạm xuống mặt biển . Nguyệt Bính cách tôi chừng hai trăm mét , trông như phiên lá bập bềnh giữa không trung . Tôi muốn hét lên vài câu , nhưng luồng khí lạnh vào đầy trong phổi , khoang ngực căng tức như sắp nổ tung . Máy bay đã mất hút phía chân trời , trong lòng tôi cũng thấy ít nhiều thanh thản : hành khách giờ đã tỉnh chưa ? Đến sân bay, phát hiện ra khoang chở hàng gần như mất hết hành lý , không biết sẽ lại ầm ĩ thế nào ? Thôi kệ , dù sao hỏi đã được sống ! Lúc nãy khi ở trên cao , không khí lạnh lẽo khiến tôi suýt đông cứng . Càng xuống gần mặt biển , không khí càng ấm dần , lúc này tôi mới thấy người ngợm từ từ mềm ra . Xoay cổ nhìn khắp xung quanh , chỉ thấy mặt biển bao la toàn nước là nước , đến một bóng thuyền còn không thấy , nói gì đến đảo hoang. Nguyệt Bính thành thạo điều khiển hướng dù , vẫy tay chỉ về phía đông nam , nhìn từ xa , trông nó chẳng khác nào con rối giật dây đang vẫy tay chào . Lúc mới tỉnh lại , do không khí thiếu oxy , đầu óc tôi mụ mị váng vất , lúc này mới như choàng tỉnh . Tôi nhìn về phía đông nam , ánh nắng chói chang khiến tôi chẳng thấy gì cả . Đang cố nặn óc nghĩ xem Nguyệt Bính vừa ra hiệu cái gì , tôi bỗng giật nảy mình khi nhớ ra một điều : quỷ thần ơi tôi không biết bơi ! Thế là xong , giờ thì đâm đầu vào đâu cũng chết ! Nhìn vào mặt biển hun hút tiến lại gần , chỉ còn cách chừng vài chục mét , tôi liền nhắm tịt mắt lại :"Thằng chó Nguyệt Bính , sao vừa nãy mày không cản tao lại , cứ để tao nhảy ra khỏi máy bay cơ chứ ? Nếu mày may mắn sống sót , hằng năm đến ngày giỗ tao , nhớ tìm cách quẳng xuống đây hai chai rượu và dăm điếu thuốc , cầu kinh siêu độ cho tao . Còn nữa , nói với Tsukino , hãy quên tao đi , và tìm lấy một người thật tốt , miễn là không phải thằng cha Kuroba . Nếu không , kiểu gì tao cũng hiện hồn về ám." " Mày thích thì tự đi mà nói với cô ấy ! Khi rơi xuống , đừng có quẫy loạn lên , cứ thả lỏng người ngợm chân tay , chờ tao bơi tới !" Nguyệt Bính gào lên với tôi , rồi cầm thứ gì đó cứu nhoay nhoáy vào dây dù . Sợi dây đứt phựt. Nguyệt Bính xoay người trên cao , giống như tư thế nhảy cầu , "ủm" một cái rơi gọn xuống biển , bọt nước bắn lên tung toé , trông rất chuyên nghiệp . Sau vài giây , đã thấy nó ngoi lên khỏi mặt nước , hụp lên bụp xuống bơi về phía tôi . Tôi tự nhủ , đúng là có những kẻ sinh ra đã dị , làm cái gì ra hồn cái đó . Còn tôi , trong thâm tâm đã từ bỏ hi vọng . Tôi cũng hiểu rõ , Nguyệt Bính cũng khó mà sống nổi . Chúng tôi đều sẽ bỏ xác giữa đại dương . " Tùm" , người tôi đập thẳng vào mặt nước , lực va đập quật mạnh lên hai đầu gối tưởng chừng gãy rời . Tôi còn chưa kịp cảm thấy đau , trong mũi , trong miệng đã ồng ộc toàn là nước biển , mắt tôi tối sầm không nhìn thấy gì nữa , màng nhĩ kêu lên ục ục giống như hàng tràng bọt đang thi nhau nổ . Giờ thì , tôi nào còn tâm trí đâu mà nhớ đến câu "đừng có quẫy loạn lên , cứ thả lỏng người ngợm chân tay" của Nguyệt Bính nữa , cả tay lẫn chân giãy đạp cuống cuồng như sắp chết . Đúng là trời thương , thế mà cũng ngoi được lên mặt biển . " Nguyệt..." tôi còn chưa kịp gọi dứt tiếng đầu tiên, nước biển đã trang vào đầy một miệng . Trước mặt tôi bọt nước trắng xoá , cố lắm mới nhìn thấy Nguyệt Bính đang nhấp nhô bơi lại gần , tôi chới với vươn tay về phía nó theo bản năng . Bỗng nhiên mặt biển trồi lên như một ụ nước lớn , che khuất Nguyệt Bính , nháy mắt sau , ụ nước đã lan đến chỗ tôi . Tôi cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ đẩy tôi lên , nhưng lại đồng thời kéo hai chân tôi xuống dưới . Tôi cố vùng vẫy để nhô lên , nhưng không nhìn thấy Nguyệt Bính đâu nữa . Sức hút kia lại lôi người tôi xuống , tôi giãy , nhưng bắp chân bỗng cứng lại , đau dữ dội như bị cấu xé . Tôi chới với hai tay , thấy mình từ từ chìm vào trong nước biển khổng lồ , hai mắt trợn trừng nhìn làn nước cao động bên trên , bọt khí từ trong miệng ùng ục tuôn ra , trộn lẫn với những tia nắng loa loá . Tôi chỉ kịp nghĩ , chắc chết rồi ! Còn mày thì sao , Nguyệt Bính ? Tao sẽ đợi mày , chúng ta cùng đi đầu thai , kiếp sau gặp lại, sá gì !   Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc của tác giả Dương Hành Triệt.
Đồng Trinh Ngải
  Nghe nói là truyện ma có thật ở Hòa Bình    Cô bé 12 tuổi bị ấu dâm và lạm dụng, dồn nén đến mức xuất hiện 2 nhân cách (theo tâm linh người ta gọi là ma nhập), tìm cách bỏ ngải tất cả những kẻ đã từng hại mình.   Hé lộ bí mật của Bùa Ngải xứ Bắc với những câu chuyện kinh dị mà bạn không nên đọc lúc nửa đêm!. *** "Lửa...lửa..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa kiệt sức tìm mồi lửa để đốt cây Ngải, chợt bị Hà đẩy ngã. "Mày còn muốn thế nào? Dịu chết rồi..." Tôi trừng mắt nhìn nó. "Mày không được đốt cây Ngải, Dịu chết rồi thì nó là của tao!" Hà gào lên. Nó chạy tới ôm cây Ngải vào người, nhặt con dao dưới đất lên rạch vào lòng bàn tay để máu chảy vào bông hoa đỏ chót kia. Chậu hoa tuy vỡ nhưng hoa vẫn tươi, đỏ thắm rực rỡ. "Mày điên à?" ... Mời các bạn đón đọc Đồng Trinh Ngải của tác giả Nghiêm Diệu Linh.