Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trộm Mệnh

Người đã khuất tất có oan khiên, di nguyện cần hóa giải, người còn sống ắt có sân hận, buồn thương cần giãi bày. Âm dương cách biệt, tưởng chừng chỉ luân hồi chuyển kiếp mới có thể trả hết nghiệt duyên. Thế nhưng, có một người dường như đã bị Diêm Vương lãng quên - một người trải qua cả nghìn năm sóng gió mang trong mình sứ mệnh duy nhất - “trộm mệnh đổi mắt” cứu cả gia tộc thoát khỏi lời nguyền phục sinh. Nam Tinh là một “thầy trộm mệnh” , chỉ cần vật chủ còn mệnh, cô có thể hồi sinh bất cứ linh hồn người chết nào, cái giá phải trả cho cuộc giao dịch này là đôi mắt của kiếp sau. Chứng kiến sự đổi thay của biết bao triều đại, Nam Tinh vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, không bao giờ già đi, đồng nghĩa với việc chưa trả được thù, cô chưa thể chết. Trong hành trình thực thi sứ mệnh của mình, Nam Tinh đã gặp Khưu Từ - một chàng trai thời hiện đại, cũng mang trong mình những bí mật lớn lao. Định mệnh vốn luôn là một ẩn số, rốt cuộc họ là bạn hay thù? Đến cuối cùng, liệu Nam Tinh có tìm được kẻ thù, giải lời nguyền truyền kiếp của gia tộc và nếm trải cuộc sống như một người bình thường đúng như ước nguyện trải suốt nghìn năm qua của cô hay không? Hãy cùng bước vào thế giới bí hiểm của Trộm mệnh và dõi theo hành trình hồi sinh người chết của cô gái Nam Tinh. *** Chén rượu Thao Thiết đựng đầy tham dục, lư hương ngư văn đốt cháy phản bội, đèn lồng hình người nửa đêm du tẩu, đoạn hầu bảo kiếm vua ban...chúng nó đều là những mạng sống đã bị Diêm Vương quên lãng, mà người còn có thể trộm mà biết trộm loại mệnh này, gọi là Trộm mệnh sư.  Nam Tinh chính là một trộm mệnh sư, chuyên trộm mệnh đồ cổ cho người chết. *** Editor Review  Truyện là quá trình nữ chính săn lùng kẻ thù và tìm cách cứu gia tộc mình khỏi kiếp nạn ngàn năm có một. Truyện có yếu tố huyền huyễn nhưng vì bối cảnh hiện đại nên không được 'tiên hiệp phiêu phiêu' cho lắm. Nữ chính: Nam Tinh, là một món đồ cổ hơn 800 tuổi, vì mang sứ mệnh cứu cả gia tộc mới 'bị' sống lâu như vậy. Bà chị này có đặc điểm là rất đẹp, rất thông minh, rất lạnh, rất tỉnh, khô khan, bạo lực...nhưng giấu đằng sau vẻ ngầu lòi của bả là một trái tim thiếu nữ mong manh dễ vỡ đã sắp hóa đá do độc thân quá lâu và một tấm lòng lương thiện ngất ngưởng do được nuôi dạy quá tốt, nói chung là cụ bà luôn mang tôn chỉ là chuyện mình thì mình lo, lo xong rồi rút quân, nói càng ít càng tốt, cách tránh né phiền phức tốt nhất là đừng đi cửa chính mà hãy nhảy cửa sổ dù đang ở tầng 2...tôn chỉ luôn suôn sẻ cho đến khi gặp nam chính...Nghề của nữ chính là trộm mệnh sư, nghĩa là người dùng bí thuật gọi hồn người chết lên vài phút theo yêu cầu người nhà để hoàn thành một yêu cầu nào đó của người nhà người chết, việc này được thực hiện thông qua một món đồ cổ có quan hệ với chuyện đời của người chết. Ngầu hết biết luôn, nhưng cái giá phải trả thì khá là thốn! Trộm mệnh ở đây không phải mệnh người, mà là mệnh của đồ cổ. Nam chính: Khâu Từ, tất nhiên là trẻ hơn nữ chính 700++ tuổi vì sinh sau đẻ muộn đến mấy đời, nhưng điều này không cản được việc độ tò mò của anh dành cho nữ chính tăng vọt sau vài lần chạm mặt rất trùng hợp. Anh cũng đi săn đồ cổ, nhưng chỉ tìm để ngó một cái thôi, ko mua ko bán ko chôm chỉa gì hết, vì anh cũng mang một sứ mệnh do người nuôi anh cũng là sư phụ của anh giao cho trước khi chết. Anh trai khá đáng yêu, vô cùng tốt tính, mặt dày, bảnh trai (cái này thì đến tuốt mấy chương sau mới biết), tính cách rộng rãi trong sáng lương thiện như ánh mặt trời, nên dù cầm tinh con đỉa, cụ Tinh cũng không nỡ đạp bẹp do không nhẫn tâm được. Anh được sinh ra là để hâm nóng trái tim của nữ chính, hỗ trợ cụ ấy trên con đường báo thù, hmmm, đại loại là vậy, có thể coi anh là con rể nhặt được nuôi từ bé của Nam gia.  Nữ phụ: không có, may quá a. Nam phụ: có hai anh, lên sàn nửa sau của truyện, nhưng sức chiến đấu dành tình cảm của nữ chính thì gần như bằng 0, à thật ra là bằng 0 luôn, vì nữ chính căn bản ko có một cái cặn tình cảm gì với hai anh này, và chị từ chối cũng rất là huỵch toẹt, hai anh như hai bông hoa trên đường nữ chính đi qua, một anh là bông vạn thọ phơi khô rất đáng ghét, anh còn lại là hoa oải hương rất dễ thương, nhưng rất tiếc nữ chính không thích hoa. Theo chị thì hoa nếu A Từ tặng thì chị vẫn sẽ không thích, nhưng chắc là sẽ không lấy thùng rác làm bình cắm, cho nên mọi người tự suy đoán số phận của mấy bó bông không phải A Từ tặng kia đi ha.  Truyện được chia làm nhiều quyển, mỗi quyển là một vụ trộm mệnh, vụ nào cũng có mùi bi kịch, chỉ là không phải về cặp nam – nữ chính nên lão còn chấp nhận được?! Có thể coi bộ này như việc nam nữ chính xuyên nhanh về từng thời và cùng nhau coi một bộ phim tình cảm cẩu huyết SE với công nghệ 4D, nghe từng câu chuyện kể, thổn thức một chút rồi dẹp đường hồi phủ. Truyện có vài chi tiết hơi ghê rợn nhưng lão từ chối liệt nó vô thể loại kinh dị, vì nó không kinh dị lắm theo thang đo của lão, mà lão nhát cáy lắm nghe.  Truyện nhìn chung khá nhẹ nhàng, rất là đề cao tình cảm gia đình, tình tiết A Từ trêu chọc Tinh Tinh đáng yêu, nhân vật phụ cũng vô cùng đáng yêu (lão hết vốn từ rồi hay gì?!), có Đào lão bản nè, con golden retriever mà vì nó A Từ bị Tinh Tinh 'ghét bỏ' nè, hai mảnh giấy Hắc Bạch tùy tùng rất có cá tính của Tinh Tinh nè, và hai chú cá Âm Dương hiền hậu của A Từ nữa. Ông cố của Đào lão bản phải gọi Tinh Tinh là cụ nhưng ông vẫn lo cho Tinh Tinh như cháu gái mình, một ông nội nhà vườn đúng nghĩa, dù bản lĩnh nhìn đồ cổ của ông thì không hề nhà vườn chút nào. Đoạn cuối truyện có vài cái twist cũng ổn, kết thúc khá mỹ mãn bình an tươi sáng hài hòa tốt đẹp, có điều lão tìm không ra phiên ngoại. Thực ra khi lão làm bộ này là vừa làm vừa đọc luôn, cho tiện, không phải đọc hết mới làm như hai bộ trước, lý do thì nhiều lắm: concept của nó khá ngộ, lão muốn thử sức edit ngôn tình hiện đại, lại thấy nữ chính suy nghĩ có chút giống mình nên tự nhiên đồng cảm dâng trào ào ạt (ý là cái khoản ế mốc lâu năm với EQ thường xuyên rớt mạng thôi, còn mấy cái khác thì không dính biên), à rồi cũng có vài lý trấu nữa nhưng thành thật mà nói thì bộ này ko quá sảng như lão muốn, mạch truyện cứ đằm đằm. Về logic của truyện thì có lẽ lão đã đọc qua nhiều bộ logic mạnh mẽ rõ ràng hơn nên ở bộ này cảm thấy nhân vật hiền quá! Đọc bộ này cảm giác như làn gió nhân văn cứ thổi phiu phiu vào bản mặt đồ tể của lão.  Chẳng qua...sau khi làm xong bộ này thì lão cảm thấy mình không hợp với việc edit ngôn tình hiện đại cho lắm, đặc biệt là edit vì sở thích, (vì tiền thì khác nhoa xxx), chỉ vì phần xưng hô quá phiền phức, đây coi như là một lời nhá hàng cho những ai nhảy hố, vì có thể cách xưng hô mà lão edit không hợp miệng của vài người, cơ mà khổ lắm các tình yêu oyyy, đổi kiểu gì cũng thấy nó sao sao đó! Vì bối cảnh, tính cách của nam và nữ chính nên lão không thích lối xưng hô 'anh iem' hay 'tôi iem' như kiểu tổng tài bá đạo và tình nhân bé nhỏ (à thực ra lão ko đọc nổi thể loại này hô hô)! Mà 'ni wo' thì có nghĩ thành 'mày tao' cũng ko sao hả, có rất nhiều không gian để phăng! Dù sao tình cảm của nam nữ chính cũng rất ngọt, rất thơm, rất nhẹ nhàng! Chúc mọi người vừa miệng =)) *** Khi Tôn Phương bước ra từ gian nhà nhỏ cũ nát, trên những ngọn núi xanh ở phía xa xa, mặt trời đã muốn nhô lên. Đến khi hắn cài xong túi trên eo, ngẩng đầu lần nữa, thái dương đã lộ ra phần đầu, như một phiến quạt màu vàng nửa mở, thoáng chốc cả dãy núi đều phủ màu vàng.   Tôn Phương đón ánh nắng sớm chói chang, hơi híp mắt, trước mắt như tràn ngập vàng mảnh bị đập vụn.   Hắn cầm mâm đào treo trên cái kệ bằng trúc bên ngoài, chuẩn bị đi vào khe suối trong lòng sông, giờ này, nhất định đã có nhiều người đi đến đó rồi.   Giờ này...hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng nhỏ xiêu vẹo đằng sau.   Phía sau có mười bảy mười tám gian nhà gỗ nhỏ, là những người đào vàng* trước đây để lại, hắn và muội muội chọn hai gian để ở, Tưởng Chính cũng chọn một gian, ở ngay cách vách.   *nguyên văn truyện là Đào kim khách   Nhưng tối hôm qua Tưởng Chính cùng muội muội không trở về.   Làm ca ca kiêm bạn tốt hắn hiểu rõ, có mặt hắn, Tưởng Chính và muội muội cảm thấy rất bất tiện. Dù sao ở núi Bảo Châu này phòng cũ nhiều, bọn họ lâu lâu cũng sẽ ra bên ngoài ở một đêm.   Đối người trẻ tuổi tới nói, vừa mới lạ vừa vui. {LAOHU}   Tôn Phương ngừng suy nghĩ, cái gì mà người trẻ tuổi, khẩu khí như một lão yêu quái, hắn rõ ràng cũng còn rất trẻ, không phải mới 16, nhưng tốt xấu gì tuổi cũng mới 28, một cái tuổi còn rất thanh xuân.   Hắn chuẩn bị đi trước đến lòng sông bên kia, sau đó lại đi kiểm tra bẫy rập đặt tối hôm qua, xem có bắt được món ăn hoang dã nào không, làm bữa ăn ngon. Ăn một tháng bánh bao trắng với cải bẹ, hắn sắp phun ra rồi.   Thái dương dần dần nhô lên, không chút bủn xỉn mà đem kim quang phủ hết toàn bộ núi Bảo Châu, nhìn từ xa thật sự như đống kim châu lấp lánh, làm người say mê.   Làm một người đào vàng, Tôn Phương thích thấy loại thời tiết trong sáng này, như vậy thì lúc đào đãi kim sa sẽ dễ nhìn thấy vàng hơn.   5 năm trước một đám phượt thủ đi ngang qua nơi này, phát hiện núi Bảo Châu cất giấu đầy kim sa, tin tức vừa ra, thanh danh thước khởi, lập tức hấp dẫn rất nhiều người muốn mau phát tài. Vô số người dũng mãnh tiến vào núi Bảo Châu, dựng trại đóng quân, ở khổ một chút cũng không sao, ăn khổ một chút cũng không sao, chỉ cần có vàng, thì những gì thiếu thốn đều sẽ được bù đắp.   Tất cả bọn họ đều trầm mê trong lạc thú đãi vàng, bất kể ngày đêm.   Không ngừng có người tới, nhưng không có ai đi.   Núi rất nhanh đã bị đào rỗng, vàng càng ngày càng ít, người cũng càng ngày càng ít, đến năm thứ 5, nơi này chỉ còn lại có mười mấy người đào vàng. Nơi đã từng huy hoàng cùng biển người tấp nập giờ không còn nữa, chỉ còn lại những căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm vẫn sừng sững khắp nơi trên núi Bảo Châu, vẫn mỗi ngày nghênh mặt trời lên, tiễn mặt trời lặn.   Tràn ngập cảm giác bi thương.       Tôn Phương là đến năm thứ 4 mới mang theo muội muội tới núi Bảo Châu, đào một năm, ngẫu nhiên sẽ phát hiện kim sa, nhưng cũng không đủ để làm người ta phát tài bất chính, chỉ là duy trì ấm no, so với ra ngoài làm việc, cũng không có ưu thế gì.   Thâm sơn cùng cốc tín hiệu kém, muốn lên mạng còn phải dùng sức quơ quơ di động, chẳng khác gì hồi thập niên 80 trong nhà tín hiệu TV không tốt, phải dùng sức lay ăng-ten.   Hơn nữa trong núi nhiều muỗi, nhiều dã thú, tới mùa hè còn có rắn độc.   Tôn Phương đã từng đụng phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị nanh lợn rừng ủi chết, hiện tại trên đùi vẫn còn một cái lỗ, nghĩ tới còn thấy sợ hãi.   Nhưng có khổ nữa hắn cũng không rời đi, vì tiền, càng vì tìm người.   Huynh muội bọn họ khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt, bán vào khe suối. Gia đình kia vốn dĩ chỉ muốn một mình hắn, nhưng hắn không chịu, muội muội lại vì quá sợ hãi mà sinh bệnh, ốm yếu. Bọn buôn người thấy muội muội sắp chết, mới đề xuất "mua một tặng một", đưa luôn muội muội cho nhà này.   Năm đó hắn năm tuổi, muội muội hai tuổi.   Hắn hối hận vô số lần, ngày đó không nên dẫn muội muội đi ra cửa thôn chờ ba mẹ về. Nãi nãi nói sắp tết rồi, ba mẹ chắc sắp về nhà. Hắn liền dắt muội muội đi ra đường lớn ở cửa thôn chờ bọn họ, trên đường hắn còn mua một viên kẹo cho muội muội, trong tay còn nắm hai viên, chuẩn bị cho ba mẹ một năm không gặp mỗi người một viên.   Sắp ăn tết, mấy chiếc xe khách xập xệ đi ngang qua đường lớn của thôn hết chiếc này đến chiếc khác, rốt cuộc có một chiếc ngừng lại, hắn kéo muội muội đến thăm dò. Trên xe bước xuống hai người, lại không phải ba mẹ, mà là hai gã đàn ông, bịt miệng bọn họ rồi bế lên xe.   Chờ hắn tỉnh lại, đã ở một chỗ xa lạ.   Gia đình mua bọn họ kia đối với hắn rất tốt, đối với muội muội lại không tốt. Hắn mỗi lần ăn cơm khoai lang đỏ đều trộm giấu đi một ít, lén cho muội muội ăn. Mấy tháng sau, gia đình này muốn đem muội muội "tặng" cho người khác, hắn khóc lóc năn nỉ đều không ăn thua, vì thế khi người mua tới, hắn theo cây thang, bò lên trên ống khói ở nóc nhà, đứng ở đó kêu to: "Mấy người nếu đem muội muội của ta bán đi, ta liền nhảy xuống!" Mời các bạn mượn đọc sách Trộm Mệnh của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bi Kịch Người Sói - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Khuôn mặt chàng thanh niên đó nhợt nhạt và cứng đờ như đá khi bàn tay phải của anh đặt lên nắm đấm cửa đã rỉ sét. Anh biết rất rõ anh đang đi vào đâu, vào một địa điểm chẳng một người bình thường nào muốn tới, đây là con đường dẫn vào nhà xác. Cánh cửa rên lên, mở ra một khoảng tối, rộng và cao. Một luồng khí lạnh ẩm có mùi vị kỳ lạ thoát ra từ khoảng hở đó và phả thẳng vào mặt chàng thanh niên tóc vàng. Bầu không khí còn thấm đẫm hơi nến lưu cữu. Một thế giới khác ở lại sau lưng Vladimir Golenkov. Anh bước vào với thế giới của tĩnh lặng và của những xác chết... Trong nhà xác không có đèn điện, nhưng anh có thể dựa dẫm vào hai khuôn cửa sổ đang mở ra ở khoảng tường bên phải. Ánh nắng từ bên ngoài đang tuôn qua khuôn cửa vào trong, nó như đang cố sức vẽ lại một lần nữa tất cả những nỗi kihh hoàng. Thật ra, đó là một bức tranh bình thường. Không một giọt máu, không những cơ thể bị phá nát, không một cái đầu bị cắt rời ra hoặc nát tươm vì những vết đạn. Nhưng chính vì cái vẻ bình thường đó mà khung cảnh trong nhà xác càng gây ấn tượng bí hiểm, Vladimir Golenkov bắt đầu thấy rợn người. Anh không để ý đến những công cụ làm vườn dựng bên tường. Toàn bộ sự quan tâm của anh chỉ tập trung vào một nhóm đối tượng khác đang hiển hiện trước mắt anh. Bốn chiếc quan tài! Những quan tài đang đậy nắp, nhưng Vladimir Golenkov biết chúng không rỗng và người ta vẫn chưa siết chặt đinh ốc trên nắp. Chàng thanh niên biết chúng chứa những gì. Anh quay người một lần cuối về hướng cửa và lấy hơi thật sâu, chuẩn bị bắt tay vào việc. Nhiệm vụ của anh thật kỳ quái, nặng nề quá sức người. Nhưng anh không thể trốn tránh, nó là công việc nhất thiết phải được hoàn thành. Anh xoay người lại. Những bụi rác bám vào gót giày cạo sào sạo xuống nền nhà. Vladimir Golenkov nhìn kỹ bốn cái quan tài. Chúng thuộc loại rẻ tiền, người ta đã làm chúng bằng gỗ thông, nhưng đó không phải điều quan trọng. Ánh mặt trời chỉ phủ tới nắp của hai chiếc quan tài lớn, tạo thành những vệt sáng dài và mảnh như những dải nhỏ xé ra từ một tấm khăn liệm. Hai chiếc quan tài kia không cần ánh sáng. Tự chúng cũng đã đủ sáng rồi. Người ta đã quét ra bên ngoài một lớp sơn màu trắng. Hai chiếc này nhỏ hơn, bởi trẻ em không cần hòm rộng. Nghĩ tới đây, cảm giác rờn rợn trên da chàng thanh niên càng mạnh hơn, hai con ngươi căng lên như đang bị một bàn tay vô hình ấn lồi ra. Không biết thứ quái vật không tha cả trẻ em đó là kẻ nào? Anh rùng mình, lắc đầu, như muốn xóa đi những dòng suy nghĩ khủng khiếp. Nhưng chàng thanh niên cô đơn không thể xua đuổi chúng ra khỏi đầu óc, bởi chính anh đã tới mảnh đất của miền Đông Phổ này theo lời kêu gọi của một người quen, nhằm mục đích lần tìm dấu vết của tội ác kinh hoàng đó. Vladimir Golenkov đến đây chẳng phải chỉ để xem xét những thành viên của một gia đình nạn nhân, những con người đã bị hủy diệt bằng một phương thức cực kỳ dã man. Anh còn một nhiệm vụ khác phải hoàn thành, một nhiệm vụ không mấy ai muốn nhận lãnh. Xem quan tài nào trước thì cũng vậy thôi. Nhưng chàng thanh niên nghe theo linh cảm của anh và bắt đầu với chiếc quan tài ở phía bên phải, một chiếc quan tài dành cho người lớn. Đúng như lời người ta đã hứa hẹn, nắp quan tài chưa bị đóng chặt. Vladimir Golenkov cúi người xuống, nâng nắp quan tài lên một chút. Thế rồi anh đẩy nó trượt về phía cuối, cho tới khi phần đầu và một nửa thân trên của người nằm trong lộ ra. ... Mời các bạn đón đọc Bi Kịch Người Sói của tác giả Jason Dark.
Bàn Tay Gã Đao Phủ - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người. Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille. Giao tiếp! Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương. Liệu nó có đứng vững? Không, nó vỡ ra. Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới. Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua. Chỉ có thế. Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ. Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực. Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa. Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi. Nó đã rời tấm gương. Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm. Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao? Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng. Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng. Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn? Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức. Tôi mỉm cười với chị. - Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi! Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi. - Tanith, nói gì đi chứ! Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá. Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được. Tự động, tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm. Tôi để chị đi. Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại. Chị nhìn tôi trân trân. - Tanith. - Tôi nói khẽ. Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người. - A! Ông là ai, thưa ông? Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn. Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ, và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình. Lucille! * * * * * Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tỏi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logic trở lại. Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ. Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật. - Tôi vừa hỏi ông, thưa ông. - Tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi. Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gở này, tôi lấy hơi thật sâu. - Tôi là John Sinclair! Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai. - Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair? - Không. - Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé? - Dĩ nhiên rồi. Vừa lắc đầu và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không. Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động, tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ. - Mời ông ngồi. - Chị nói với tôi. Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ. - Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây? - Tùy ý bà. - Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi... - Bao giờ thì bà có thời gian? - Tôi cắt lời Tanith. - Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không? - Vâng. - Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi? - Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hỗ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt. Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp: - Ai cũng cố hết sức mình, ồng Sinclair. - Nói xong, chị gật đầu. Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe dọa gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy. Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu? Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này. Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút. - Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair. - Dĩ nhiên. - Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang. Tinh huống trở thành thú vị! * * * * * Tanith/Lucille rút bàn tay ra khỏi tay tôi. Chị vừa làm điều đó vừa nhăn trán, cân nhắc rồi có vẻ băn khoăn, rõ là chị không tính đến chuyện có khách. - Ai thế nhỉ? - Chị lẩm bẩm. Tôi cười. - Chẳng lẽ bà lại hỏi tôi? Tôi rất tiếc, bà mới là người lên lịch. - Vâng, dĩ nhiên, chỉ có điều tôi không biết tôi đã hẹn trước ai đến vào giờ này. Kỳ thật! - Có lẽ là một cô Judy Jackson nào đó. - Judy? A a... à, tôi tin rằng... không... - Chị nhún vai rồi xoay lưng lại phía tôi, trong khi chuông đổ hồi thứ hai. Lần này, tôi can thiệp một cách chủ động, mở cửa ra, không nhìn thấy một ai và bấm nút cửa để khách có thể mở cửa ở dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Thế rồi tôi nghe thấy những bước chân người và nhận ra rằng, có hai người đang nói chuyện với nhau. Một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không hiểu được họ nói gì. Nhưng họ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Đầu tiên là cô gái. Cô ta ngẩng lên nhìn phía tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi nhớ lại rõ là mình đã nhìn thấy gương mặt này trên những tờ quảng cáo. Judy Jackson là một ngôi sao địa phương. - Ông đâu có phải là bà Tanith. - Cô ta nói thay cho lời chào, khi đứng lại trước mặt tôi. - Không, không, cô Jackson. Bà Tanith đang chờ cô. - Thế thì ta vào thôi. - Câu này cô nói với người đi cùng, một anh chàng khoe khoang phách lối, gã không thèm ném lấy cho tôi một cái nhìn duy nhất và chen ngay qua ngưỡng cửa, nơi Tanith đang chờ. Tôi căng thẳng theo dõi cuộc gặp gỡ. Judy Jackson không phải đến đây lần đầu tiên. Cô gái sẽ phản ứng ra sao khi đột ngột nghe thấy giọng nói của Lucille từ một khuôn miệng khác? Tôi đóng cánh cửa lại đằng sau hai vị khách. ... Mời các bạn đón đọc Bàn Tay Gã Đao Phủ của tác giả Jason Dark.
Hòn Đảo Bí Hiểm - Jason Dark
Jason Dark khởi đầu sự nghiệp viết văn của mình vào năm 1966 với một tiểu thuyết giả tưởng. Sau đó, ông tiếp tục viết một vài tiểu thuyết hình sự và Western, cho tới khi sáng tác ra nhân vật John Singlair, một chàng thám tử tại London, nhân viên của Scotland Yard. Đối tượng theo dõi, diệt trừ của John không phải là những tội phạm bình thường. Cùng các bạn bè, cây thánh giá thần và khẩu Beretta bắn đạn bạc, John Singlair là một chuyên gia đuổi ma diệt quỷ. Thành công của những chuyến phiêu lưu mà John thực hiện đã đẩy sáng kiến thành một loạt truyện với số lượng độc giả không ngừng tăng.  Jason Dark sử dụng tất cả mọi “ngóc ngách” của thế giới bí hiểm, từ những huyền thoại cổ đại bao trùm châu lục như quỷ Medusa, ma cà rồng, cương thi... những câu chuyện của đạo Thiên Chúa, đạo Phật, đạo Hồi, các nhóm đạo Á, Mỹ, Âu, những truyền thuyết của từng địa phương cụ thể, trộn lẫn với những lý thuyết khoa học viễn tưởng hết sức hiện đại như trường thời gian, các trường vật chất, dòng điện sinh học cực mạnh... Chất huyền thoại được tác giả dùng để “xử lý” những vấn đề thời sự nóng bỏng theo một nhân sinh quan dương bản: bảo vệ môi trường, giữ gìn nền tảng gia đình, giữ gìn lòng tin vào cái thiện...  Trong mỗi một tiểu thuyết, tác giả cho người anh hùng của mình ra trận tại một địạ điểm cụ thể tại các nước châu Âu và kể cả các địa điểm tại châu Phi, châu Mỹ. Những yếu tố đặc thù trong những huyền thoại của địa phương được sử dụng làm nền tảng cho một cuộc đụng đầu quyết liệt giữa cái tốt và cái xấu. Mạch chuyện nhanh gọn là sức thu hút chính. Những nét miêu tả tuy thoáng qua song sắc sảo về phong cảnh, tập tục của địa phương cũng tạo nên một khía cạnh hấp dẫn khác. Một điểm cần nhấn mạnh trong loạt truyện John Singlair là giới hạn tuân thủ Luật Bảo vệ Thanh Thiếu niên của nước Đức được tác giả Jason Dark luôn luôn giữ vững: rất hấp dẫn, song không quá đẫm máu, không quá căng thẳng, không quá nhiều xác chết. Cái tốt, cái dương bản luôn vượt lên, luôn chiến thắng bản thân mình, đạt tới những đỉnh cao mới. *** Một số tác phẩm đã được dịch ra tiếng Việt do NXB Thanh Niên phát hành trong Tủ sách Lâu đài xanh hầu hết nằm trong series Geisterjäger John Sinclair hơn 300 cuốn lận: - Hòn đảo bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #002 - Die Totenkopf-Insel) - Bàn tay gã đao phủ (Geisterjäger John Sinclair #248 - Gatanos Galgenhand) - Điệu nhảy thầy tu (Geisterjäger John Sinclair #270 - Geistertanz der Teufelsmönche) - Câu đố bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #640 - Das Blut-Rätsel) - Nhóm đạo Wyang (Geisterjäger John Sinclair #688: Der Kult) - Điệu Tango bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #718: Tango Fatal) - Con quái vật sau những nụ hoa (Geisterjäger John Sinclair #731 - Die Blüten-Bestie) - Lưỡi dao bị nguyền rủa (Geisterjäger John Sinclair #740: Todesgruß der Templer) - Bi kịch người sói (Geisterjäger John Sinclair #759 - Werwolf-Wahnsinn) - Thiên tài bí hiểm (Geisterjäger John Sinclair #791 - Diondra, einfach mörderisch) - Bức tường đá kinh hoàng (Geisterjäger John Sinclair #865 - Auf ewig verflucht) - Con quỷ đất (Geisterjäger John Sinclair #879 - Das Erdmonster) - Con gái quỷ Medusa (Geisterjäger John Sinclair #1778 - Das Wappen der Medusa) - Lạc vào cõi ma - Đội quân ánh sáng - Dàn máy tính quỷ ám Các bản dịch tiếng Việt thường ghi nhầm tên tác giả là Jarson Dark. *** - Chèo đi, mạnh lên, chèo đi! Người đàn ông tóc bạc đã nắm lấy quyền chỉ huy và thúc đẩy đám hành khách bất đắc dĩ làm việc. Những lời thúc giục của ông thật ra không cần thiết, nhóm người bị đọa đầy đang huy động tới giọt sức cuối cùng. Không một ai ném mắt về phía con tàu ma đang dần bước vào sự hủy diệt chung cuộc. Những ngọn sóng cao dài đang giúp sức đẩy con thuyền lại gần đảo. Vệt sáng đầu tiên đã tuyên bố sự có mặt của bình minh. Không một ai trên thuyền biết hai mươi bốn đồng hồ sắp tới họ sẽ đến những đâu. Mà họ cũng quá mệt mỏi để suy nghĩ về chuyện đó. Họ chuyển động mái chèo như những cái máy vô hồn. Những vách đá xuất hiện. Nhóm đàn ông đó không phải những tay chèo lão luyện. Cả một thời gain dài, con thuyền cứ thế băng băng lướt thẳng tới, nhắm đúng vào cái gù đá màu nâu đang nhô lên, đe dọa. - Cẩn thận! Quá muộn rồi. Bởi vì đầu con thuyền đã đâm trúng vào vách đá. Hai mái chèo gãy vụn. Hai người ngồi đầu chỉ còn cầm trong tay cái cán chèo. Chiếc thuyền bị giật ngang. Một dòng nước xoáy hiểm độc tóm lấy nó, đẩy nó xoay tít quanh trục đứng. Những người trên thuyền ngã chồng lên nhau. Chỉ còn người đàn ông tóc bạc là còn giữ được tỉnh táo và bao quát tình hình. Ông cũng là người duy nhất nhìn thấy lỗ thủng mà vách đá đã chém vào lòng thuyền. Lần này, ông tự tay vào việc, và tóm lấy một trong những mái chèo còn nguyên. Nathan Grey tóm lấy mái chèo thứ hai. Cliff Kelland cũng vậy. Thế rồi bằng một cách nào đó rất kỳ diệu, người đàn ông lại đưa được con thuyền quay ra, hướng vào con vịnh nhỏ. Đúng vào lúc con tàu ma từ từ tan ra. Và cả con thuyền nhỏ cũng rời bỏ thế giới vật chất thực. - Nhìn thấy chưa? – Nathan Grey gào lên. – Con thuyền kìa! Tất cả nhìn vào phần mũi con thuyền nhỏ. Quả có thế. Nó đang dần dần biến từng chút vào cõi vô hình. Sóng bể theo nhau tràn lên phía con thuyền đang tan ra. Những đợt sóng cũng đập cả vào nhóm người. Nhưng lần này những tù nhân gặp may. Họ đã được đẩy đến rất gần hòn đảo, họ đã cảm nhận được đất cứng dưới chân mình. Cầm tay nhau, họ leo lên trên bờ, rồi kiệt sức lảo đảo đi về hướng lô cốt. Ông già tóc bạc biết khu nhà kho nằm ở đâu. Họ tìm thấy lương thực. Rất nhiều lương thực. Khi những con người đau khổ với tay về phía chúng, không khỏi có một vài ánh mắt bỗng hóa thành ẩm ướt. Không một ai trong số họ nhớ tới tên người Ả Rập và tay thuyền trưởng Barell, hai nhân vật chắc chắn còn tồi tại trên đảo.  Kẻ thù số một của John Singlair là Satan, tay quân vương nơi địa ngực, cho tới nay đã không ít lần tìm cách thổi tắt sự sống của chàng thợ săn ma. Nhưng gã chưa thành công. John Singlair cùng những thế lực Pháp Thuật Trắng phù trợ cho anh luôn tỏ ra là người mạnh mẽ hơn. Satan, theo đúng tính cách quỷ quyệt của hắn, chưa bao giờ đích thân tấn công John. Từ thuở hồng hoang gã đã bị nhốt chặt trong vương quốc của bóng tối. Và gã đang cầm quyền ở đó bằng sự tàn nhẫn có một không hai. ... Mời các bạn đón đọc Hòn Đảo Bí Hiểm của tác giả Jason Dark.
Làm Dâu Nhà Ma - Võ Anh Thơ
“ Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ. Và bài học khó nhất chính là Từ bỏ! ” Một cô nàng dễ thương, tinh nghịch và lắm chiêu, Yến Phi. Một anh chàng ma đẹp trai, hiền lành, có nụ cười như trẻ con, Du Hạo. Một anh chàng là con người luyện phép ma với vẻ đẹp lạnh lùng, độc ác nhưng đôi khi cũng khá ngốc, AJ. Ba con người, ba tính cách và ba số phận khác nhau nhưng lại chung một câu chuyện… … Làm dâu nhà ma.  *** Sáng hôm sau, Du Hạo vươn vai bước ra khỏi nhà gỗ, toàn thân ê ẩm vì cuộc chiến kịch liệt chiều hôm qua. Đưa mắt nhìn khu vườn vào buổi sớm mai, cậu thấy lòng bình yên nhẹ nhõm. Tất cả sau cùng cũng chấm dứt. Mừng nhất là AJ đã không chết bởi thuật phong ấn nhưng còn việc cậu ấy truyền hết ma thuật thì cậu vẫn thấy buồn. Một sự thật không vui còn giấu kín… Chợt từ xa, Song Song chạy lại nói gấp gáp: “Du Hạo, không xong rồi! AJ… AJ lại mất tích!” Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải. “Sao AJ lại biến mất? Cậu ấy còn yếu lắm!” – Du Hạo sốt sắng. “Tớ không biết. Tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã bên cậu ấy suốt. Lúc gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy.” – Yến Phi kể. “Hừ, cái tên đó đến lúc này mà vẫn làm người khác lo lắng. Quá quắt thật! Kệ cậu ta đi, lo làm gì!” – Song Song bực mình, bảo. “Song Song, đừng nói thế. Bây giờ là phải tìm AJ về nhưng biết cậu ấy ở đâu mà tìm đây.” – Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi. “Yến Phi, em suy nghĩ xem AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể đến nhất. Em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là mối liên quan đặc biệt.” – Du Phương gợi ý. “Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…?” Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình một điều gì đó, một chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh: “Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!” Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn: “Đừng! Đó là chuyện riêng của Yến Phi và AJ, cứ để Yến Phi tự lo!” Du Hạo nhìn Song Song, thở dài. Du Phương vỗ vai em trai: “Thôi, đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn. À đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên.” “Sao, lại thoa thuốc nữa ư?” – Du Hạo ngán ngẫm. “Mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được chị thoa thuốc rồi. Bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau!” – Du Phương ra lệnh. Bên cạnh, Song Song ngạc nhiên hỏi: “Bộ cậu bị thương hay sao mà phải thoa thuốc?” “Ừm, đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Du Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!” “Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!” Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên. Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài. “Vì sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?” Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên: “Em có tin vết sẹo đó của Du Hạo là của mười năm trước không? Mười năm nhưng nó vẫn chưa biến mất. Tối hôm đó Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Tim Song Song đập dồn dập. Nó vừa nghe gì thế? “Mười năm trước Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Lẽ nào… “Du Hạo!” – Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng – “Có phải lúc gặp, cô bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm? Vì đỡ cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép? Tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?” “Song Song, sao cậu biết?” – Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên. Tự dưng Song Song cười. Nó thấy sung sướng. Một niềm vui lớn dâng trào trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được… “Song Song, có gì ư? Sao cậu lại biết chuyện đó?” Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo: “Tớ biết điều đó là vì…” Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì thật bất ngờ. “Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu?!” Song Song mỉm cười, gật đầu: “Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi. Ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!” Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?” *** Khi đó trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn năm mộ bia nhạt màu vì gió mưa. Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc đeo trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”. “Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho mọi người. Con không biết phải nói gì lúc này. Không biết.” AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió. Gió lướt qua vai cậu như vỗ về. “Con đã không trả thù nhà họ Du! Con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...” … Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi còn bỏ dở không ai trả lời… Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?... AJ chỉ mang theo duy nhất một thứ, là tình yêu dành cho những người than.  Mãi mãi, mãi mãi là như thế…! *** Và sau đó, AJ lại trở về khu đồi núi ngay phía sau trường tiểu học. Bước chân đạp lên bãi cỏ xoàn xoạt, nghe buồn tẻ. Nơi này lúc nào cũng vậy, chỉ nắng và gió rượt đuổi nhau thật hồn nhiên. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, khu đồi vẫn không thay đổi. Vì vậy AJ mới mong muốn trở về. AJ ngước mặt trông thấy cây cổ thụ to, lại nhớ cái ngày mười năm trước khi cậu và Yến Phi gặp nhau. Một kỷ niệm về vải nơ đỏ. Bất chợt, sau thân cây sần sùi, AJ thấy mái tóc dài vung xòa trong gió. Tò mò, cậu tiến đến vòng ra phía trước rồi đôi mắt buồn tròn xoe phản chiếu hình ảnh cô gái đang ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo. Một lần nữa, người con gái ấy lại xuất hiện dưới làn hoa bay lất phất, một lần nữa trái tim AJ lại thổn thức, bừng tỉnh và cảm nhận niềm hạnh phúc bất tận. Yến Phi nghe tiếng động liền xoay qua thấy AJ, đã mỉm cười: “Tớ chờ cậu nãy giờ. Sao cậu đến trễ thế?” AJ tự dưng im lặng, giờ thấy bối rối không biết nói gì. Hiểu tâm trạng của người yêu, Yến Phi bước đến gần, thật chậm chạp. “Cậu đột nhiên biến mất như vậy khiến mọi người lo lắm, đừng thế nữa.” “Xin lỗi… xin lỗi Yến Phi… AJ chỉ là…” Không cần gì hết, không lời nói nào, chỉ là một cái ôm dịu dàng của Yến Phi cũng đủ để cảm xúc ngổn ngang trong AJ vỡ òa. “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ! Tớ và cậu, chỉ hai chúng ta thôi, sẽ bắt đầu lại!” Tựa cằm lên bờ vai Yến Phi, AJ chợt thấy mình nhỏ bé, cần che chở. Câu nói “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ!” của cô gái khiến toàn thân cậu run nhẹ. Cậu đã khóc, thật nhiều… Yến Phi ôm chặt AJ, miệng không ngừng thì thầm vào tai cậu bạn trai: “Chúng ta hãy làm lại từ đầu.” Hoa trải dài trong gió, ngọn đồi xưa ngập mình trong ánh nắng buổi sớm mai. Rồi đây, nơi này sẽ trở thành kỷ niệm, đáng gìn giữ trong mỗi người. *** Song Song nhìn Yến Phi đang thu xếp đồ đạc, hỏi: “Vậy là cậu và AJ sẽ đi sao? Cả hai đã quyết định như thế à?” Yến Phi gật đầu: “Ừm, chúng tớ sẽ đi xa một thời gian. Điều quan trọng là để AJ bình tâm lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.” Song Song giấu tiếng thở dài, tuy buồn nhưng biết làm sao được: “Ừ, thôi thì đó là quyết định của cậu, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui! Mà sao nãy giờ không thấy AJ?” “AJ đang ở ngoài nói chuyện với Access.” Bên ngoài, Access bay trên cao, nhìn xuống cậu bạn: “Thế là tôi có thể yên tâm được rồi. Tuy mất hết ma thuật nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Tôi rất vui vì cậu chọn lựa điều này.” “Ừm, ta và Yến Phi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Mi có dự định gì không?” “Tôi hả? Chắc tôi cũng sẽ ra đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng tôi tự lo được.” – Access cố giấu nỗi buồn, bảo – “Mong cậu và Yến Phi sẽ hạnh phúc. Điều tôi mong muốn cũng chỉ có thế!” AJ tự dưng thấy tên tiểu yêu trưởng thành hẳn, không còn giỡn cợt hay trách móc mà rất nghiêm túc. Cậu mỉm cười: “Mi cũng phải hạnh phúc nhé! Acc à, cám ơn mi nhiều lắm.Vì tất cả!” Trông nụ cười thân thiện của AJ, Access chợt nghe tiếng gọi thân thương của một thằng nhóc của ngày xa xưa… “Acc à, Acc ơi! Mi ở đâu rồi Acc?” – AJ mười tuổi, cười rạng rỡ giơ cả hai tay lên cao, mắt nhìn lên tán cây rậm rạp gọi Access. Access ngồi đung đưa trên nhánh cây to, đảo mắt nhìn xuống. Hắn đã ngẩn người khi thấy nụ cười đáng yêu của AJ. Để rồi Access tự nhủ rằng, mãi mãi hắn sẽ bảo vệ thằng nhóc đó, nhất định là vậy…” Giờ thằng nhóc đó đã lớn, đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống của riêng nó mà không cần Access bên cạnh. Nghĩ vậy thôi là hắn lại muốn khóc. “Thôi, tôi đi đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt!” ... Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Nhà Ma của tác giả Võ Anh Thơ.