Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Phải Khúc Tình Ca

Đây là một lời thú tội, không phải khúc tình ca. Lời người dịch: Xuân Thập Tam Thiếu luôn nằm trong số hiếm các tác giả ngôn tình mình yêu thích và không bỏ sót một tác phẩm nào. Mình đã dự định ấp ủ dịch một tác phẩm của chị rất lâu và cuối cùng nay đã thực hiện được. Hy vọng bạn sẽ thích câu chuyện này. ***   Review Trịnh Hoàng Phương - fb/XuanThapTamThieu: --- Tôi kể bạn nghe về thành phố Otaru khiến người ta khó quên. Nơi đây đã chứng kiến bốn cô gái với bốn cảm xúc khác biệt, nhưng tựu chung lại nó đều liên quan đến tình yêu. Là Hiroko đã bước tiếp khỏi cái vòng luẩn quẩn trong nỗi nhớ khắc khoải một người. Là Itsuki nhận ra mình cũng yêu người ấy khi đã quá muộn màng. Là Tưởng Dao có thể sống thật với bản thân, dũng cảm với tình yêu. Là Đinh Linh mang theo con tim vụn vỡ, mất hết cảm hứng sáng tác đến với thành phố này. Cả bốn người họ đều thể hiện cho mỗi mặt của phụ nữ trong cuộc sống. Chỉ là cuối cùng có người may mắn tìm được hạnh phúc, còn có người thì không. Xuân Thập Tam Thiếu nhận định "Không phải khúc tình ca" phỏng theo lối viết giống như búp bê Matryoshka tức là truyện lồng trong truyện và khi đọc tác phẩm tôi nhận ra được nguồn cảm hứng lớn lao của bộ phim "Bức thư tình" bản 1995 kinh điển xuất hiện mọi ngõ ngách trong tác phẩm này. Nếu trong phim "Bức thư tình" là những lá thư trao đổi không ngừng của hai cô gái Hiroko và Itsuki thì trong "Không phải khúc tình ca" nó đúng nghĩa là lá thư tình thực sự của Tưởng Dao và Chúc Gia Dịch. Tôi xin trích lại lá thư của Tưởng Dao viết trong khoảnh khắc cô ấy hạnh phúc nhất. "Tôi vẫn luôn muốn cám ơn cậu, nhưng lại sợ mất mặt. Tôi vẫn luôn muốn nói xin xin lỗi cậu, nhưng lại không thể lấy được dũng khí. Gia Dịch thân yêu, cám ơn cậu đã luôn trả giá cho dù không được báo đáp. Xin lỗi vì trước đó tôi thường xuyên làm tổn thương cậu, ngang ngạnh không chịu giải thích với cậu. Cuối cùng nếu tôi có thể lấy được dũng khí nói với cậu những lời này thì tôi muốn nhân tiện nói luôn với cậu, I love you." Đọc qua có lẽ ai cũng sẽ cảm nhận được tình cảm đã kìm nén bao lâu của cô dành cho người con trai kém mình năm tuổi Chúc Gia Dịch. Có lẽ suốt hai năm họ qua lại trong mối quan hệ ngoài luồng đã khiến cô phải kìm nén lắm khi không chịu chấp nhận mình yêu cậu, không chịu tin con tim đã rộng mở thêm một lần nữa khi tình yêu gõ cửa. Tưởng Dao là một nhân vật khiến tôi vừa thương vừa hận y như Chúc Gia Dịch. Tại sao tôi lại thương cô ấy ư? Thương vì cô ấy bị tổn thương quá sâu sắc nên không dám buông bỏ cuộc hôn nhân bế tắc để đến với Chúc Gia Dịch; thương vì như Tào Thư Lộ nhận xét cô ấy vẫn là một cô gái truyền thống từ trong xương tủy nên mới không từ bỏ cuộc hôn nhân mà cứ mãi giữ gìn vẻ bề ngoài hư ảo; thương vì ai cũng nghĩ là cô ấy mạnh mẽ, cô ấy sẽ vượt qua được nhưng ngờ đâu khi tinh thần sa sút cô ấy lại lao đầu vào nghiện thuốc lá, dường như Tưởng Dao cứ thế chịu đựng bao vây trong nỗi đau thắt tim chứ không muốn chia sẻ cho bất cứ ai; thương vì khi cô ấy muốn theo đuổi tình yêu thì đã sai thời điểm; thương vì cô ấy thể hiện cho hình ảnh chị em phụ nữ hiện đại phải chịu quá nhiều áp lực. Còn giận thì nhiều lắm: giận vì cô ấy bị phản bội, tổn thương nhưng lại dùng chính cách ấy đi làm tổn thương người cô yêu; giận vì tại sao cô ấy không rời khỏi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực sớm hơn; giận vì cô ấy hoàn toàn chỉ cần nói thẳng với Chúc Gia Dịch thì biết đâu mọi chuyện đã khác; giận vì cuối cùng cô ấy đã lựa chọn cách kết thúc bi kịch nhất. Tôi tin Tưởng Dao chắc chắn sẽ là một trong những nhân vật nữ khiến bạn tranh cãi hàng nghìn lần mà vẫn không thể đi đến một quan điểm chung thống nhất. Đối với tôi mà nói chuyến đi đến Otaru của 3 năm sau chính là hồi quang phản chiếu, là chiếc đèn kéo quân trong cuộc đời Tưởng Dao. Tôi chỉ ước giá như cô ấy đừng bao giờ gặp lại Chúc Gia Dịch sau ba năm thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Xuân Thập Tam Thiếu tàn nhẫn đến mức khiến tim tôi vụn vỡ khi những tưởng hạnh phúc đã ở bên họ, nhưng hóa ra nó chỉ giống như hư ảo. Bức thư của Chúc Gia Dịch như một cú tát thẳng vào mặt độc giả. "Tưởng Dao! Một tuần trước, tôi gọi đến công ty hàng không đổi vé máy bay, tôi vốn tính ở lại đây một tuần, nhưng sau khi gặp lại em, tôi quyết định ở thêm một tuần nữa. Đối với tôi mà nói chuyện này đúng là ngoài dự liệu, nhưng đó cũng là hiển nhiên. Tôi phải đáp chuyến bay đầu tiên vào sáng nay đến Tokyo thì mới bắt kịp chuyến bay buổi trưa đến Boston. Cho nên xin lỗi em vì đã ra đi mà không lời từ biệt. Ba năm trước, tôi cũng chỉ có một mình mang theo hành lý đơn giản, lưng đeo ba lô lên máy bay. Lúc đó tâm trạng hơi phức tạp, trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, tôi nhìn mặt đất dưới chân, bất giác rơi nước mắt. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em là ở trong nhà chị Tố Trân, hôm đó là ngày cuối cùng của năm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ có một mình em im lặng ngồi ở sô pha trước cửa sổ. Thực ra tôi đã bị em hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nếu em muốn hỏi tôi tại sao chỉ nhìn em thôi mà cũng bị hấp dẫn, chỉ sợ tôi cũng chẳng trả lời được. Em không quá xinh đẹp, không phải dạng phụ nữ biết cách làm cho đàn ông mê muội, thậm chí em còn mang lại cảm giác lạnh lùng cho người ta, không hề dễ dàng tiếp cận. Có lẽ tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng? Khi tôi quyết định bạo gan theo đuổi em cũng không suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng. Chỉ là dần dần tôi phát hiện, sự hấp dẫn giữa nam và nữ biến thành một thứ gì đó, ít nhất đối với tôi mà nói thì nó đã thay đổi, tôi nhận ra mình yêu em. Trước đó thực ra tôi không hiểu được ý nghĩa của tình yêu, tôi còn quá trẻ, chưa lo nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn vui vẻ mà thôi. Ở bên cạnh em, tôi vui hơn so với ở bên bất cứ người nào. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt em, ánh mắt của em, tôi đều cảm thấy lòng ấm áp, giống như tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, không tự chủ được muốn nhường nhịn em, yêu thương em, chiều chuộng em, còn cả vĩnh viễn muốn được ở bên em. Chỉ là dần dần tôi phát hiện ngoài sự vui vẻ tăng lên còn song hành một loại cảm xúc nữa không ngừng sản sinh, đó là đau khổ. Tôi phát hiện mỗi lần nghe chuyện về "anh ta", tôi cảm thấy rất khó chịu, thậm chí chỉ cần tưởng tượng hai người ở bên nhau, ở chung dưới một mái hiên, cùng nhau ăn cơm uống trà, còn cùng nằm chung giường, tôi cảm thấy phẫn nộ và khó chịu. Sau đó tôi hiểu ra sự phẫn nộ và khó chịu này xuất phát từ một loại tội ác nguyên thủy có tên là ghen tị. Vì thế tôi bắt đầu dùng cách của mình thể hiện sự bất mãn với em, nhưng phản ứng của em không rõ ràng như tôi mong muốn, thậm chí tôi thất vọng phát hiện em không muốn thay đổi hiện trang. Cho dù em luôn miệng nói cục diện hôn nhân của em thật đáng buồn, nhưng em không hề muốn thay đổi. Đối với sự thật này có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy hoang mang uể oải. Tôi nghĩ nhất định là do tôi không tốt cho nên em mới không hạ được quyết tâm rời bỏ anh ta. Cho nên tôi càng nhân nhượng em hơn, dù thỉnh thoảng tôi cũng sẽ giả vờ khôn vặt hoặc giận dỗi, nhưng tóm lại tôi là một kẻ tầm thường ở trước mặt em, tôi cảm thấy mình không đáng kể như thế đấy. Em có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào, mà tôi lại trở nên càng ngày càng không thể rời xa em. Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được. Mỗi ngày tôi đều chìm trong tâm trạng tự giày vò, cho đến khi chúng ta cùng đến nơi này. Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới. Chỉ là cuối cùng tôi phát hiện, thực ra tôi không có được may mắn như vậy. Tất cả chỉ là giả dối, khi em tuyên bố phải rời khỏi tôi, nó lập tức sụp đổ. Cuối cùng tôi đã biết kết quả mình lo lắng đã tới, nhưng tôi không có cách nào trách em mà chỉ có thể tự trách bản thân. Cuối cùng tôi đã hiểu được sâu sắc bất luận chuyện gì cũng đều phải trả giá, đây là chân lí vĩnh viễn không thay đổi được. Tinh thần tôi sa sút mất mấy tháng, đối với tôi mà nói đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc sống. Tôi không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi không quan tâm người khác đang làm gì, rốt cuộc thế giới này trở nên như thế nào. Tôi chỉ biết mình khó chịu muốn chết! Tôi từ chức, từ chối gặp gỡ mọi người, ngay cả cha mẹ tôi. Cả ngày tôi ru rú trong nhà trọ, hiếm khi ăn uống, chỉ khi thực sự đói đến mức không chịu nổi mới nhấm nháp tạm thứ gì đó. TV bật cả ngày, nhưng tôi không biết trên đó phát gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó có một ngày chị Tố Trân đến mắng tôi, thế là tôi bật khóc. Sau khi chị ấy đi, một mình tôi vẫn ngây người trong nhà trọ, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mình không thể tiếp tục sống như vậy nữa! Vì thế tôi xốc lại tinh thần, quyết định chấp nhận "đề nghị" của em đi Boston. Tôi nghĩ mình phải thay đổi, tôi phải làm gì đó mới có thể lôi mình ra khỏi "đầm lầy". Nếu tôi không làm gì thì sẽ không có ai kéo được tôi ra. Sau đó vào ngày mùng năm đầu năm nào đó, tôi cất bước đi, tất cả giống như trước đó tôi đã nói cho em. Tôi dùng hết sức lực để thích ứng với hoàn cảnh mới, vì thế dần dần thời gian trôi qua, tôi trở nên chẳng còn đau khổ nữa. Tôi nghĩ cuối cùng đã thoát khỏi bóng ma, vượt qua chuyện này rồi. Tôi trở nên chín chắn, rộng lượng hơn. Chỉ là mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ. Khi tôi bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, sau đó xung quanh tôi xuất hiện rất nhiều phụ nữ, tôi thử qua lại với một người trong số đó. Nửa năm sau cô ấy đề nghị chia tay với tôi, nói chúng tôi vẫn nên làm bạn bè thì hơn, tôi rất bình tĩnh chấp nhận. Sau đó tôi lại qua lại thêm với mấy người nữa, nhưng gần như mỗi mối quan hệ chỉ duy trì được vài tháng. Tôi cảm thấy nghi ngờ, vì thế có một lần không nhịn được hỏi một cô gái trong số đó, kết quả cô ấy trả lời, cô ấy cảm thấy tôi không yêu cô ấy, cảm thấy tôi không tập trung cho đoạn tình cảm này, điều đó khiến cô ấy tổn thương. Hơn nữa cô ấy cảm thấy cho dù làm gì cũng không thể thay đổi được, cho nên cô ấy nghĩ chấm dứt thì tốt hơn. Từ đầu tôi cho rằng chỉ là cô ấy lấy cớ, vì thế tôi cố lấy dũng khí đi hỏi những cô gái trước đó. Có lẽ bởi vì họ đá tôi, nên vẫn đối xử với tôi rất tốt, khi tôi hỏi câu đó, điều khiến tôi chấn động chính là họ cũng trả lời như vậy. Vì thế tôi nhận ra vấn đề nằm ở mình. Sau đó tôi tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình có vấn đề gì, tại sao lại khiến các cô ấy có chung cảm nhận như vậy? Cuối cùng tôi bình tĩnh suy nghĩ, sau khi trải qua cuộc trò chuyện dông dài với nhóm bạn gái cũ, tôi đã phát hiện hóa ra mình đã thay đổi, trở nên hiểu được phải bảo vệ mình thế nào để tránh khỏi tổn thương, nhưng đồng thời cũng không dám mở rộng lòng đi yêu một người. Hiểu được nguyên do của nó càng khiến tôi bất lực. Hơn nữa có một thời gian dài tôi cũng cho rằng đây không phải là vấn đề lớn. Tôi nghĩ sẽ tốt thôi, một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người phụ nữ mình nhiệt tình yêu thương, lúc đó tất cả vấn đề sẽ biến mất. Nhưng khi chúng ta gặp lại trên chuyến tàu từ Sapporo đến Otaru, khi tôi nhìn vào ánh mắt em, tôi đột nhiên nhận ra không thể, vấn đề này có lẽ sẽ đeo bám tôi suốt đời. Mấy hôm trước, em hay nửa đùa nửa giỡn hỏi tôi cô gái trong cửa hàng tiện lợi kia là ai, tôi không trả lời em. Song sự thật là cô ấy là vị hôn thê của tôi, chúng tôi quen nhau ở Boston, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, tính cách cởi mở, vô cùng hợp ý tôi. Chúng tôi có cùng sở thích và sở ghét, chúng tôi còn thường xuyên đồng thanh nói ra một câu nào đó. Rất nhiều lúc chúng tôi không cần giải thích gì với nhau hết, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là hiểu. Tất cả những người chúng tôi quen biết đều khen chúng tôi xứng đôi, quả là trời sinh một cặp. Khi bọn họ nghe nói tôi đã cầu hôn với cô ấy, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi. Nhưng quan trọng nhất là cô ấy yêu tôi và tôi cũng vậy, đây là một sự thật không cần phải tranh cãi, chúng tôi sẽ có tương lai hạnh phúc. Nhưng từ khi chúng ta gặp lại nhau, từ khoảnh khắc ánh mắt em nhìn tôi, cuối cùng tôi đã nhận ra mình sai rồi. Tôi không có cách nào yêu cô ấy được như đã từng yêu em, thậm chí cả những người khác cũng thế. Tôi cho rằng mình đã quên mất em, cho là đã hoàn toàn chỉ yêu mình cô ấy, nhưng thực ra không có, tôi không hề quên em, cũng không quên được nỗi đau em đã gây ra cho tôi. Tôi nhận ra có những vết thương cả đời không thể xoa dịu được, tôi từng tự tin cho rằng đó là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện tại tôi tin rồi. Bởi vì mỗi lần khi tôi nhìn vào mắt em, tôi nhìn thấy rõ được chính mình, nhìn tận sâu vào đáy lòng mình, nhìn thấy tôi từng yêu em như vậy, lại nhìn thấy sự bàng hoàng và sợ sệt của tôi chân thật nhất. Thực ra, tôi sẽ không và cũng không có cách nào yêu một người vô tư như trước, tôi trở nên giống như em, sau khi chịu tổn thương chỉ yêu bản thân mình đã trở thành bản năng. Sau chuyện xảy ra trong thang máy, hôm sau tôi lập tức từ chức. Tôi tự nhủ với bản thân còn có vị hôn thê, còn có cha mẹ, tôi quyết định quay về Boston. Ban đầu cô ấy cảm thấy khó hiểu, lúc trước tôi là người đề nghị về đây, hiện tại cũng là tôi nói rời đi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý. Chúng tôi quyết định qua Tết âm lịch sẽ quay về, tôi nói nếu tôi đã từ chức rồi thì nhân dịp này quay về tìm nhà. Vì thế tôi mua vé máy bay, một mình đeo ba lô đi. Song ma xuy quỷ khiến, chuyến bay của tôi lại quá cảnh ở Tokyo, lúc mua vé bọn họ họ tôi có muốn ở lại Nhật chơi vài ngày không, gần như là theo phản xạ, tôi nghĩ trước khi về Boston phải quay lại nơi này một lần, không vì gì hết, chỉ là tôi muốn quay lại xem thôi. Tôi đã nói gặp lại em ở đây, ở bên em, tất cả đều nằm ngoài tính toán, nhưng cũng là hợp lý. Dù em có tin hay không thì ngay từ đầu tôi đã từng thề đừng trở nên giống như em, nhưng tôi đã thua rồi. Đối với tôi mà nói cho dù quá khứ đã qua bao lâu, cho dù tôi đã trải qua chuyện gì, có được gì, mất đi gì, nhưng em vẫn là em. Em vẫn là liều thuốc độc trí mạng, là loại thuốc phiện không cai được. Tôi không muốn phản bội, làm tổn thương người khác giống như em, song trên thực tế cuối cùng tôi lại làm như vậy. Lúc ở bên em, tâm trạng của tôi rất phức tạp, vừa áy náy vừa đau khổ, nhưng cũng có cả đam mê và vui vẻ, nhưng tất cả chỉ có một kết quả là chết lặng. Tôi cảm thấy tôi vẫn còn yêu em, người tôi yêu nhất chỉ có mình em, tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây là sự thật. Song tôi đã không còn là tôi của ban đầu, tình yêu của tôi không thể còn được vô tư như xưa bao gồm cả em. Cho nên tôi biết chúng ta sẽ không thể vui vẻ được. Có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, chúng ta quả thật đã từng yêu nhau, nhưng thời khắc ấy đã qua rồi, con người không thể tìm lại quá khứ, không ai phủ nhận được điều này. Tôi không thể ở bên em, tôi phải trở về bên cô ấy. Tôi biết nếu tôi ở bên em, thế giới này sẽ có thêm một người như "tôi" bởi vì chịu tổn thương quá sâu nên không có cách nào hoàn toàn yêu người khác. Tôi không muốn làm như vậy, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, giống như tôi không muốn làm tổn thương em, giống như em luôn miệng nói "Tôi không muốn làm tổn thương cậu" vậy. Tôi chấp nhận lời giải thích và tự trách của em, tôi tin tưởng em, tôi đã không còn hận em nữa. Chỉ là cho dù tôi tin tưởng tất cả lời nói của em, nhưng không thể phủ nhận được sự thật là em từng làm tổn thương tôi. Chỉ sợ không có ai thay đổi được điều này. Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật đê tiện, cũng làm tổn thương cả em nữa. Song tôi muốn nói hiện tại có lẽ tôi giống như em năm đó, trong lòng yêu một người, nhưng về phương diện khác lại không thể không lựa chọn ở bên người khác. Khi tôi nhận ra điều này, ngoài việc cảm thán số phận trêu ngươi thì không còn cách giải thích nào khác. Em có thể hận tôi, có thể mắng tôi, thậm chí có thể cầu cho tôi trải qua nỗi đau giống em, nỗi đau mà tôi chưa từng hiểu được, chỉ là lúc này, tôi phải làm như vậy. Tôi không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại hay không, nếu có hy vọng đó là lúc hai ta đã quên lẫn nhau. Tạm biệt. Chúc Gia Dịch" Tôi từng nhận xét lý trí thì cảm thấy đây là kết thúc hợp lý nhất, con tim thì mong muốn họ có một kết thúc hạnh phúc. Chỉ là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế quá xa xôi, con người đều sẽ bị thực tế quất cho những nhát roi máu chảy đầm đìa rồi mới trưởng thành. Chúc Gia Dịch của năm 28 tuổi đã không còn là chàng trai xốc nổi, bồng bột, yêu hết mình không giữ lại gì cho bản thân của năm 25 tuổi. Chúc Gia Dịch của ngày xưa đã mất rồi, dù có là Tưởng Dao người cậu yêu thương nhất thì cậu cũng không thể trao trọn con tim như xưa. Bạn hỏi tôi sự lựa chọn của Chúc Gia Dịch có hợp lý không? Tôi vẫn sẵn sàng trả lời là hợp lý bởi cậu ấy là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của mình. Tuy nhiên tôi vẫn hận cậu vì sự bất công của cậu đối với Tưởng Dao. Cô ấy của ba năm sau đã không còn quá nhiều động lực, cô ấy có thể già đi về số tuổi, nhưng linh hồn của cô ấy mỏng manh dễ vỡ hơn bất cứ lúc nào. Những nỗi đau trước kia không là há gì bằng cái cú đẩy mạnh mẽ cuối cùng của cậu. Nếu Tưởng Dao là Hannah trong phim "13 the reasons why" tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ liệt kê hẳn n lý do về cậu là người khiến cô ấy đi đến bước đường cùng. "Không phải khúc tình ca" phơi bày hết tất cả mọi mặt xấu xí trong đời sống này: cuộc hôn nhân bế tắc mà không thể vứt bỏ, ngoại tình cả trong tư tưởng và thể xác, bạn bè hơn chục năm vẫn có thể sẵn sàng bán đứng nhau bất cứ lúc nào, con người luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, tự sát luôn là cách phụ nữ thường chọn khi níu giữ đàn ông. Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện màu hồng trong tác phẩm này thì không có đâu vì càng tìm bạn chỉ càng nghe thấy tiếng trái tim nát bấy. Nếu muốn tìm một liều thuốc hàn gắn trái tim tổn thương thì cũng xin đừng rớ vào vì nó là thuốc độc. Nếu muốn đọc giai xinh gái đẹp thâm tình thì có đấy chỉ là họ không ở bên nhau thôi. Nếu muốn có được bài học nào đó từ tác phẩm thì chắc chắn sẽ học được luôn phải yêu bản thân mình, đừng bao giờ đặt hết mọi thứ vào một người đàn ông. Phụ nữ cần phải có một sự nghiệp vững vàng để bảo bọc mình trong mọi thời khắc gian khó nhất, để mà ít nhất không có đàn ông thì bạn còn có công việc bận rộn vùi đầu để quên đi và còn có tiền cho những thú vui khác. Lời cuối muốn nhắn nhủ là đừng sống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao. *** Review bởi: Cúnnn - fb/hoinhieuchu ----- “Không phải khúc tình ca”: Không phải khúc tình ca, là một lời thú tội Thật ra mình thường hâm mộ những cuốn tiểu thuyết thanh xuân, nhân vật trong đó luôn ngập tràn hơi thở trẻ tuổi, đầy dũng khí, dám yêu dám hận, dám nghĩ dám làm, yêu một người không sợ ngày mai, không sợ có được không sợ mất đi. “Không phải khúc tình ca” lại không phải một câu chuyện như thế. Đây là một bản nhạc thực tế, về những nhân vật như được ghép lại từ những đau khổ, những mặt xấu xí nhất của xã hội trưởng thành. Đối nghịch với thanh xuân, đó là cuộc đời tàn nhẫn, là những đôi giày cao gót bo bo giữ mình, là trái tim nguột ngăt chằng chịt vết thương, khao khát được yêu nhưng chẳng dám trao đi, là hèn nhác là chán nản, là bi kịch không lối thoát. Motip là truyện lồng trong truyện. Nhân vật “tôi” – Đinh Linh - là một tác giả trẻ bị mất cảm hứng sáng tác. Cô ấy đại diện cho mặt tối luôn bị phỉ nhổ của tình yêu – một người thứ ba. Thực ra cô ấy luôn giằng co giữa yêu và hận, bản thân Đinh Linh biết tình yêu của mình là sai trái, nhưng mặt khác cô quá si mê người đàn ông kia. Đến khi lương tâm dằn vặt không chịu nổi, đến khi nhận ra người tình quá kiên cứng, cô lựa chọn rời đi. Chạy đến thành phố Otaru xinh đẹp, tại đây Đinh Linh đã nghe đôi ba câu chuyện do ông chủ khách sạn thần bí kể lại. Người đàn ông không có tên ấy đã khiến Đinh Linh nhận ra giá trị thực của cuộc sống, của sai lầm, và cô bắt đầu sáng tác một câu chuyện mới ở Otaru này. Câu chuyện về Tưởng Dao – một người phụ nữ đầu ba, đang bị kẽo dãn giữa cuộc sống tạm bợ. Tưởng Dao từng yêu và kết hôn với Vương Trí Vĩ. Cô yêu người này trong những tháng ngày bất chấp nhất, từng hi vọng về tương lai tốt đẹp, cuộc sống hôn nhân trong mơ “một đời một kiếp một đôi người”. Nhưng trái tim màu hồng dần trở nên khiếm khuyết và vặn vẹo khi Tưởng Dao phát hiện Vương Trí Vĩ ngoại tình. Và áp lực từ cha mẹ, xã hội, gia đình và từ chính bản thân khiến Tưởng Dao cứ duy trì cuộc hôn nhân “hữu danh vô thực” này nhiều năm nhiều năm. Một cặp vợ chồng, một mái nhà như phòng khách sạn trống, một cuộc hôn nhân mà chính người trong cuộc cũng chẳng hiểu duy trì nó để làm gì? “Ông ăn chả, bà ăn nem”. Tưởng Dao có người tình, cô cho rằng đây là mối quan hệ tùy ý vui vẻ, gặp dịp thì chơi, biết trước tương lai sẽ kết thúc vậy chẳng bằng vui chơi đã đời? Chúc Gia Dịch trong lòng Tưởng Dao chính là như vậy. Một chàng trai trẻ hơn cô năm tuổi, hừng hực khí chất thanh xuân. Một người tình tuyệt vời, đôi khi dịu dàng, đôi khi biết làm nũng, đôi khi ghen tuông, đôi khi nhỏ nhặn nhưng vẫn dễ thương. Không bao giờ quá phận nhắc về chồng và những điều cấm kị trong cuộc hôn nhân gần như đổ nát kia. Sự thỏa mãn của cậu chỉ là cái gật đầu của cô sau câu hỏi: “Đêm nay em đừng về có được không?” Nhưng cũng chính tính cách ngông cuồng yêu hết mình đó của Chúc Gia Dịch đã kéo Tưởng Dao từ bể chai sạn trở về với tình yêu. Cô thừa nhận trái tim chằng chịt của mình đã lại yêu, cô từng quyết tâm ly hôn, chấm dứt ngày tháng tạm bợ để ở bên Chúc Gia Dịch, để cho cậu một “danh phận” rõ ràng. Thật sự lúc đọc mình cực kỳ ức chế với Tưởng Dao. Sự phản bội từ chồng đã làm tổn thương cô ấy quá sâu nặng, cô nàng trở thành một người bo bo giữ mình. Sự dùng dằng, thiếu dứt khoát, lo được lo mất của Tưởng Dao nhiều lúc khiến độc giả phát điên, phát điên! Nhưng nhìn vào quá khứ của cô ấy lại chẳng nói được gì. Rốt cục thì “người đáng thương ắt có chỗ đáng giận”, Tưởng Dao chắc chắn không phải hình mẫu phụ nữ mình thích. Cô ấy quá thông minh, cũng quá lý trí, sự lý trí ấy như con dao hai lưỡi vừa đâm bản thân lại tổn thương những người muốn tới gần. Còn nam chính Chúc Gia Dịch. Nói thế nào nhỉ, dù tác giả miêu tả cậu quá tốt đẹp, sự ngông cuồng lẫn dịu dàng, sự ngốc nghếch lẫn thẳng thắn của cậu khiến mình cảm giác đây là luồng sáng duy nhất trong toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn không thể làm mờ đi sự thật rằng Chúc Gia Dịch là người thứ ba. Mặc dù cuộc hôn nhân đấy chỉ là sợi giây trước gió, chỉ là bên ngoài mạ vàng bên trong thối nát, thế nhưng phủ nhận sao được việc cậu ấy là người thứ ba? Chúc Gia Dịch cũng có đôi phần đại diện cho bản chất tàn nhẫn của xã hội, của trưởng thành. Hình ảnh ba năm sau, Chúc Gia Dịch trở lại, mà tính cách đàn ông trầm ổn hiện lên sau tổn thương của cậu ấy khiến mình đau lòng. “Đối với tôi mà nói, em đã trở thành thuốc độc, trở thành thuốc phiện, tôi nghiện em đến mức hỏng bét, nhưng không thể cai được.” Mình thương tiếc cho một tính cách từng rất góc cạnh, như viên ngọc chưa được mài giũa của năm xưa, nhưng sự thật vốn là như vậy, thời gian nào có bỏ qua cho ai? Nếu là năm ấy, Chúc Gia Dịch nhất định sẽ từ bỏ tất cả chạy theo tiếng gọi tình yêu phát ra từ trái tim cậu, không chút dao động, không chút lưỡng lự, nhưng về sau này, rơi vào trường hợp như thế, cậu ấy sẽ đặt tay lên trán tự hỏi, vậy còn bản thân mình, còn những người xung quanh thì sao? Học thương mình sau những tháng năm thương người chưa bao giờ là sai. Chúng ta ai cũng từng như Chúc Gia Dịch, nhưng rồi thời gian và xã hội nhất định sẽ biến chúng ta trở thành Tưởng Dao. Chính là mệnh, tránh không nổi. Cặp đôi chính có một chuyến du lịch ở Otaru, nơi Đinh Linh sáng tác về họ. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc, ngọt ngào nhất của cả hai. Mượn lời Chúc Gia Dịch: “Có thể nói chuyến du lịch lần đó là một hồi ức đẹp nhất kể từ khi tôi chào đời đến nay. Chúng ta không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, chúng ta có thể tay trong tay đi dưới ánh mặt trời, tôi có thể hôn em, ôm em. Hơn nữa tất cả mọi người đều cho rằng em là của tôi, chúng ta là tình nhân, thậm chí đến lúc cuối cùng bản thân tôi cũng tin như vậy. Khi tôi nhìn vào mắt em, tôi đã cho rằng em thực sự yêu tôi. Cho nên sau đó khi em nói với tôi, em quyết định ly hôn với "anh ta", em không biết được tôi vui đến nhường nào đâu! Loại cảm giác này giống như tôi có được toàn bộ thế giới.” Không phải khúc tình ca, đây là một lời thú tội. Đinh Linh dằn vặt vì đã yêu sai, đã làm kẻ thứ ba Tưởng Dao dằng xéo vì đã ngoại tình, đã làm tổn thương người sau những tổn thương mình Chúc Gia Dịch, cậu ấy xuất hiện ở đây không phải thú tội, là chuộc lỗi. Truyện được dịch bởi Rabbitlyn, bản dịch xuất sắc thực sự, không hề thua kém bất kỳ cuốn sách xuất bản nào. Mượt mà, thuần nghĩa nhưng không làm mất đi cái tôi cá nhân của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu. Nhiệt liệt đề cử. Mời các bạn đón đọc Không Phải Khúc Tình Ca của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ô Vuông Thủy Tinh
Văn án : Gần trường học có cửa hàng trà sữa mới mở, ai cũng nói ông chủ đẹp trai chết người. Có một ngày, Giang Nhiễm may mắn được thấy mặt mũi của người này. Giang Nhiễm: “…” Đây chả là đại thần đua xe nhà bên, suốt ngày trèo cửa sổ sang phòng cô còn gì? Ừm, mà đây cũng là tên khốn đã cưỡng hôn cô từ mấy ngày trước. Dương Kế Trầm gác hai chân lên bàn nhỏ, lười biếng dựa vào sofa. Anh gảy nhẹ đầu thuốc lá và cười tới vô lại: “Ồ bà chủ đến à, muốn uống gì không? Ca cao nóng nhé?” Tai Giang Nhiễm đỏ lên. Đêm đó, anh trèo cửa sổ vào với hai cốc ca cao, rồi vừa uống được mấy ngụm đã chợt hôn cô. Hôn xong còn cà lơ phất phơ hỏi: “Uống ngon không?” *** Cô gái đứng sau ô cửa thủy tinh, em có biết trên xương bướm của mình có vết bớt hình bông tuyết không? Trùng hợp thật, tuyết bắt đầu rơi rồi. Dương Kế Trầm nghĩ có lẽ đây chính là tiếp tục tồn tại, tiếp tục tồn tại để được gặp em. ------ Mình biết tới Liêm Thập Lí qua bộ "Trầm Ẩn". Nhưng không giống với mạch truyện chậm và man mát buồn của "Trầm Ẩn", "Ô Vuông Thủy Tinh" mang trong mình dáng vẻ tràn trề năng lượng và tươi vui. Chính trong những ngày mình cảm thấy mệt mỏi nhất thì "Ô Vuông Thủy Tinh" là một người bạn giúp mình thư giãn và giải tỏa stress rất nhiều. "Ô Vuông Thủy Tinh" hấp dẫn mình từ cái văn án, vì mình mê trà sữa như mạng sống vậy. Nhưng khi bắt đầu đọc truyện mình đắm chìm luôn với hình tượng cool ngầu lúc đua xe của Trầm ca nên tới khi anh mở quán trà sữa mình cũng hơi sốc nhẹ  Truyện bắt đầu vào một ngày cuối đông năm 2007, Dương Kế Trầm chuyển vào ngôi nhà gần nhà Giang Nhiễm. Cửa sổ phía đông nhà anh đối diện với cửa sổ phòng Giang Nhiễm. Đọc tới đây mình thấy bà nữ chính thực sự nhọ kinh khủng. Vì lần đầu gặp người ấy của đời mình thì ai mà chả muốn xinh đẹp lồng lộn như một nàng công chúa, đằng này chị lại bị anh thấy lúc đang mặc áo hai dây và đang cố gắng cạo lông nách nữa chứ. • "Anh ta nhìn thấy hết cảnh cô mặc áo hai dây lúc nãy rồi à? Hay là nhìn thấy nhiều hơn nữa?" Bạn thân Quý Vân Tiên rất mê đua xe, nên đã rủ rê Giang Nhiễm đi gặp đội đua xe của nam chính, tại đây Trầm ca và tiểu Nhiễm chính thức gặp nhau. Nói ra cũng lạ, Trầm ca mà mọi người biết bình thường cũng có chọc ghẹo con gái một chút nhưng quả thật chưa để ai vào mắt mà say mê, chiều chuộng như tiểu Nhiễm. Nói theo cách của Trầm ca thì anh đã muốn cua chị từ những ngày đầu mới gặp nhau. Đích thị là style lưu manh đây rồi nè. Chính xác mà nói Giang Nhiễm bắt đầu rung động với Dương Kế Trầm từ lúc thấy anh đua xe, cái dáng vẻ phóng khoáng, phách lối khi anh đua xe ấy đã hấp dẫn Giang Nhiễm theo một cách rất riêng, rất khác biệt. • "Anh tỏa ra khí chất buông thả mà phách lối như chính bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, tự tin và chắc chắn như vậy. Đường đua này cũng như đo thân mà làm vì Dương Kế Trầm, nơi đây như trường biểu diễn chuyên chỉ dành cho một người, ống kính và những lời bình luận từ đầu tới cuối đều vây quanh anh." Thầy phong thủy nói Dương Kế Trầm có một mối nhân duyên từ kiếp trước, với một cô gái có tính tình dịu dàng, mềm mại. Vốn lúc đầu anh cũng không tin vì cho là thầy chém gió nhưng sau đó anh đi cầu phật với đội đua xe của mình, một thầy tướng ở chùa cũng nói anh những lời y chang như thế. • "Cậu thanh niên, 08 là năm tốt, tuy có long đong nhưng sao Hồng Loan đổi ngôi, trời ban lương duyên." • "Kiếp trước có duyên, kiếp này tiếp nối, lấy vật tìm người, lấy ngọc làm tên." • "Mối di hận sinh ra trong trời đông giá rét, duyên phận sẽ tiếp nối vào trời đông giá rét, là đoạn duyên phận rất đặc biệt" Người ấy của Dương Kế Trầm có lưu lại một chút ấn ký, trùng hợp khi anh nhìn thấy Giang Nhiễm lại thấy trên người chị có một vết bớt hình bông tuyết, vả lại chữ Nhiễm trong tên chị cũng có nghĩa là Ngọc nữa. Số phận hai người dường như đã thuộc về nhau từ rất lâu, trước khi hai người biết đến sự tồn tại của nhau. Dương Kế Trầm vốn không thích mùa đông một chút nào, vì mùa đông đối với anh mà nói mang lại nhiều kỷ niệm buồn, đau thương và mất mát. Nhưng kể từ ngày Dương Kế Trầm gặp Giang Nhiễm, cũng là một ngày cuối đông, thì mùa đông đối với anh mà nói đã trở nên tốt đẹp và mang nhiều ý nghĩa hơn. Dương Kế Trầm là một trong những nam chính mà mình thấy lưu manh công khai, anh ghẹo Giang Nhiễm rất tỉnh, rất tiêu sái, cũng rất ngầu. Không nói thì thôi, chứ phun câu nào là tiểu Nhiễm cũng như người đọc ngã ngửa câu đó. • “Nhìn cái gì? Có phải tôi đẹp trai quá quấy rầy đến việc học của em không?" • "Đợi em thêm hai năm nữa, sau đó anh và em chơi tới bến." • "Đúng là nên giảm béo một chút, rồi chúng ta sẽ thật sự trở thành anh em." (Trầm ca trêu bà Nhiễm lép đó...) • “Bệnh viện quá kích thích, vẫn nên thôi đi.” • "Gọi chồng nghe thử chút đi, bảo bối." Trầm ca nhảy cửa sổ vào phòng tiểu Nhiễm với rất nhiều lý do phong phú đa dạng, ví như nhờ xoa thuốc, sửa ống nước, mua đồ ăn vặt, sang đọc ké sách,... Một câu miêu tả đúng nhất về sự mặt dày này của Trầm ca chính là phòng ngủ của tiểu Nhiễm dần trở thành ngôi nhà thứ hai của anh. Nói chung vào thời gian hai người mới cà cưa với nhau thôi nhưng mình lại thấy họ như đôi vợ chồng đã cưới nhau rất lâu rồi vậy -.- Gato hết sức. Trầm ca thực sự quá có lòng, anh nâng tiểu Nhiễm như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Sủng hết mức, còn vì chị mà mở một tiệm trà sữa lấy tên JY (ý nghĩa tên JY này đen tối nè haha). Chị ôn thi đại học mệt mỏi thì thuê đầu bếp nhà hàng nấu ăn bồi bổ cho chị, còn rất khôn khi dùng trà sữa dụ khị chị. Sau này khi hai người quen nhau rồi thì anh cắt giảm khẩu phần trà của chị vì anh nói bụng giống có bầu 3 tháng. Matday hết sức hà !!! Tính cách Giang Nhiễm mình thấy giống rất nhiều cô gái bình thường khác : Hay lo nghĩ, đấu tranh nội tâm nhưng phấn đấu để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn. Chị từng cho rằng thế giới của mình và Trầm ca vốn cách xa nhau, nhưng ai ngờ đâu lại gần nhau đến vậy. Giữa họ như có một sợi dây vô hình đã ràng buộc và kéo họ lại gần nhau hơn, sợi dây ấy tên là định mệnh. • "Thích một người sẽ khiến bản thân rơi vào tự ti. Người kia ở trong lòng bạn quá mức đẹp đẽ và hoàn hảo, tới mức có thế nào bạn cũng sẽ thấy mình không xứng với anh ấy." Tuy hai người vốn không thích cãi nhau, họ cho rằng cãi nhau chỉ gây tổn thương nhau và mệt mỏi hơn thôi. Nhưng hai người cũng từng giận, và tất nhiên là chiến tranh lạnh rồi. Giang Nhiễm hiểu lầm về đào hoa của Dương Kế Trầm nên chị gầy rộc đi, thành tích học tập cũng sụt hẳn (mẹ nữ phụ đoạn này quá đáng lắm luôn). Sau khi thi đại học thì hai người làm lành lại, Trầm ca còn mua cho chị một cây dương cầm rất to. Cuộc sống của họ về sau thì hạnh phúc, tuy cũng có ghen tuông, hờn dỗi một chút nhưng đó là điều bình thường trong truyện tình cảm của họ mà thôi. Ngoài cặp đôi chính Trầm ca và tiểu Nhiễm thì dàn nhân vật phụ rất đáng yêu. Như Giang Mi - mẹ nữ chính, người rất nghiêm khắc khi nhắc tới vấn đề yêu đương với Giang Nhiễm nhưng sau này biết đến Trầm ca, thậm chí biết anh là một tay đua thì bà lại không phản đối gay gắt mấy. Hay như Trịnh Phong - ba Giang Nhiễm, đây là một nhân vật tấu hài cực mạnh, bị Trầm ca phũ không còn chỗ đứng, mặc dù ông là ba vợ của Trầm ca :v. Hay như cặp đôi Trương Gia Khải - Quý Vân Tiên cũng rất đáng yêu, đôi này phải nói là bày tỏ tình cảm mọi lúc mọi nơi, nhưng tiếc vì họ không có một cái kết đẹp (đọc tới đoạn kết của cặp này mình khóc luôn). Về sau cũng xuất hiện ba người bạn cùng KTX đại học với tiểu Nhiễm cũng siêu hài. Lâm Vân coi Dương Kế Trầm là thần tượng mà sùng bái, Trương Giai Giai cảm động vì được gọi là mỹ nữ hay bà chị Từ Đan là người truyền bá tư tưởng đen tối cho cả phòng KTX. Một nam phụ lầy và nhây khác là Tống Dật Thịnh. Anh này là lớp trưởng ở lớp đại học của Giang Nhiễm, ban đầu mình còn tưởng anh là tình địch của Trầm ca để cướp chị Giang cơ, ai ngờ không phải :v Anh là em cùng cha khác mẹ với Dương Kế Trầm, cũng không cần anh trai phải đối tốt với mình, nhưng anh tự hào vì Trầm ca tài giỏi, tìm gặp Trầm ca cũng chỉ vì muốn có thêm một người thân cùng gắn bó với mình mà thôi. Mới đầu Tống Dật Thịnh nói chuyện với Trầm ca còn bị tiểu Nhiễm hiểu nhầm là yêu thầm bạn trai chị rồi tìm cách chia cắt hai người nữa cơ, hài hết sức. • "Giang Nhiễm ho khan một tiếng: “Thế nên… Tống Dật Thịnh, cậu là fan của A Trầm hay cậu vốn thích đàn ông?” Có một số câu trong truyện mình cảm thấy rất cảm xúc : • "Vì thích, nên anh ấy là tốt nhất trên đời." • "Ít nhất anh không còn một thân một mình nữa. Cảm giác có hai người thật tốt đẹp, không phải sao?" • "Yêu một người như vậy, đời này đáng giá." ------ Với mình, "Ô Vuông Thủy Tinh" là một câu chuyện có buồn có vui, cũng cho mọi người thấy được một khía cạnh về nghề đua xe và những nguy hiểm mà một tay đua có thể phải đối mặt. Hơn hết là tình cảm rất ngọt ngào giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Thực sự mình cũng không biết bày tỏ gì hơn vì dáng vẻ lưu manh của Trầm ca hay dáng vẻ trông thì dịu dàng nhưng thực ra cũng rất bạo dạn ngầm của tiểu Nhiễm làm mình phát điên lên được. Hơi tiếc vì đã đọc hết truyện rồi, mình mong truyện dài thêm chút để có thể đồng hành với họ lâu hơn. Review bởi: BaoYin - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Ô Vuông Thủy Tinh của tác giả Liêm Thập Lí.
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Người đời thường nói "nhất quá tam", nếu thử một lần thất bại là do ngẫu nhiên, lần 2 vẫn thất bại là do kém may mắn, lần 3 mà còn thất bại thì nên tự hiểu là ông trời bắt không thể thay đổi được mãi mãi không thay đổi được. Thẩm Thiên Thiên đời trước ngưỡng mộ Ninh Ngọc, nguyện gả cho hắn nhưng đêm tân phòng, hắn bỏ nàng một mình thì thôi đi, còn xông ra từ đâu 18 vị tiểu thiếp - thật là TMD mà. Qua được đêm tân phòng hắn lập tức đẩy nàng vào nơi dành cho hạ nhân mà ở, nàng ngây ngây ngốc ngốc ở đó tròn cả năm, mỗi ngày phải thấy hắn ngọt ngọt ngào ngào với tiểu thiếp của hắn trước mặt nàng, chả lẽ hắn rảnh rỗi thế sao? Một lần có thích khách, nàng "vô tình" té xuống ao mà chết đi. Được sống lại, nàng nên làm gì? Tất nhiên là tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng ai ngờ... Lần từ chối hôn sự thứ nhất: Thiên Thiên đã bị sét đánh chết. :))) Lần từ chối hôn sự thứ hai: Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Thiên không trực tiếp từ chối nữa, chỉ là tối lại lén dọn đồ bỏ đi, ai ngờ ra đường lại bị ngựa đá chết. :))) Lần hôn sự thứ ba: Nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nên đành âm thầm chấp nhận. :))) Và ngay đêm động phòng nàng đã tự giác, tự mình dọn dẹp đồ đạc đến nơi ở của hạ nhân mà ngủ, không cần ngây ngốc chờ đợi hắn cùng 18 vị tiểu thiếp của hắn đến mà chọc tức mình, ai ngờ.... ---------------------- :)) Đây là 1 truyện hài cực hài, nữ 9 vô sỉ nam chính siêu phúc hắc :))) mọi thứ sau khi trọng sinh đều đi ngược lại kết quả của kiếp trước, các nàng chuẩn bị đi nha sĩ đi :)) kiếp này anh sủng chị cực ngọt luôn đấy. À thêm 1 cái nữa là mọi người đừng nghĩ anh đã có 18 tiểu thiếp mà ghét anh nhé ☺️ anh là nam sạch sành sang từ đầu đấy ạ hí hí #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa. Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới. Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía. Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ. Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi. Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn. Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên. "Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn. Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì." "A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!" Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.   Mời các bạn đón đọc Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên của tác giả Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ.
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường
“Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó” Hầu hết các mối quan hệ yêu đương được chia thành hai loại: có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời và... ngược lại. Tình đầu của Lộ Nghiên là một cuộc tình thanh xuân đầy mơ mộng, những tưởng người ấy sẽ là người nắm tay mình tới đích cuối cùng, thế nhưng tình yêu của họ lại chẳng kiên cường được đến thế. Sau khi chia tay bạn trai, Lộ Nghiên cảm thấy thế giới xung quanh như sụp đổ, nhưng rất nhanh cô đã tự vực dậy, chuyển nhà tới nơi khác, xin việc ở một địa điểm mới, tập làm quen với một môi trường hoàn toàn lạ lẫm mang tên “độc thân”.  Lộ Nghiên gặp Trần Mặc Đông tại khách sạn cô làm việc, vì sự mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi trong căn phòng anh ở. Sau cái ngày ngủ quên đầy ngượng ngùng ấy, không biết do cố ý hay cố tình mà tần suất họ gặp nhau ngày càng phủ sóng thường xuyên, hơn nữa, bằng một vài cách thần kỳ nào đó mà anh luôn nhìn thấy cô tại những khoảnh khắc cô xấu hổ muốn “độn thổ” nhất.  Mới trải qua một cuộc tình tan vỡ đầy đau khổ, Lộ Nghiên không muốn thừa nhận sự thật mình đã yêu Trần Mặc Đông, vì thế anh tiến một bước, cô lùi một bước; anh hôn cô, cô cố chấp nhắn tin “không xảy ra chuyện gì cả”; ngay cả khi họ đã bước vào mối quan hệ mờ ám, cô vẫn coi anh như một người bạn lâu năm. Nhưng không biết từ bao giờ, được anh quan tâm, cô bắt đầu làm nũng mà òa khóc lên như một đứa trẻ chỉ vì vết xước bé tí ti, khi anh “chỉ” hôn cô thì lại bày ra dáng vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng… :v “Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”  ---- “Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quý nho nhã của anh đấy.”  “Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”  “Em mắt lé, anh quản được sao?”  “Mắt anh cũng lé.”  “Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”  … Trần Mặc Đông chẳng hề vô lại, trình độ như anh mà không được vào hàng “cực kỳ-vô cùng-hết sức” vô lại thì thật là có lỗi với nhân dân. :v “Tối qua em làm loạn lắm sao?”  “Em nghĩ sao?” Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.  “Em uống say quá, không nhớ nổi.”  “Nói gì cũng không nhớ sao?” “Không nhớ. Em nói gì vậy?”  “Em nói em ghen.” Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.  “Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy.”  “Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?”  “Em chưa từng nói những lời như vậy.” “Nói rồi còn không thừa nhận.” Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.  “Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ.” “Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng.” … Bề ngoài Trần Mặc Đông là một người lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại vô cùng cuồng nhiệt và biết cách quan tâm người khác, tất nhiên “người khác” chỉ có giới hạn trong gia đình, bạn bè và Lộ Nghiên. Lộ Nghiên không nhận ra anh, còn anh lại chưa bao giờ quên cô. Suốt những năm tháng niên thiếu, Trần Mặc Đông đã để lỡ cô vì sự chần chờ và thiếu quyết đoán, nhưng đến khi họ gặp lại nhau, dưới tay một cực phẩm vô sỉ như anh, cô “có mà chạy đằng trời”!   ---- Phải nói đây là một cuốn tiểu thuyết rất hay, có rất nhiều những chi tiết đặc sắc như khi Lộ Nghiên hiểu lầm Trần Mặc Đông đã có vợ và anh chỉ coi cô như một nhân tình bao nuôi bên ngoài, anh chẳng hề giải thích mà hành động luôn, trực tiếp dẫn cô về ra mắt gia đình. :v Nữ chính có những phát ngôn khiến bạn phải “sa mạc lời” còn nam chính vừa đáng yêu, vừa vô sỉ, lại còn mặt dày lắm lắm luôn, nhưng tôi sẽ không bật mí hết đâu, hãy tự khám phá để tìm hiểu những nét hấp dẫn của bộ truyện này nhé
Buổi Chiều Tình Yêu
Tuổi thanh xuân, anh cho em biết tình yêu là gì. Cùng nhau hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp đã qua. Ở thời điểm thích hợp gặp được người tốt nhất (*) Tuổi thanh xuân vẫn luôn là khoảng thời gian tràn ngập bao kỷ niệm đáng nhớ đối với cuộc đời của mỗi người. Tuổi trẻ ấy, có người đã khóc đã cười, có người lại ôm ấp tất cả tình cảm với một người bạn cùng lớp. Đó là mối tình đầu non nớt chân thật lại khắc sâu.  Khi ấy, ta vẫn còn dại khờ và ngây ngô đối với mọi thứ, thật khó tìm được một người thích hợp có thể cùng nhau sánh bước đến trọn đời. Nhưng cho dù tìm được thì việc ở bên nhau dài lâu càng khó hơn. Nhưng cho dù có ra sao, khi bước qua quãng thời gian tươi đẹp ấy, mỗi lần nhớ lại ta đều có thể mỉm cười cảm thán rằng mình đã có một tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ và thật tuyệt vời. Cũng giống như thanh xuân của Cố Lự và Mộc Đóa. Cố Lự chuyển đến lớp Mộc Đóa khi cả hai học năm cuối cấp 3. Cô và cậu có thể coi như quen biết, bởi cả hai từ nhỏ đã chung một nhà trẻ, sau đó học chung trường từ cấp 1 đến cấp 3, rồi lại học cùng các lớp luyện thi Olympic. Tuy vậy nhưng hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, có thể xem như là xa lạ. Cố Lự là một chàng trai có thể gọi là xuất sắc, ngoại hình lẫn thành tích đều nổi bật hơn người. Việc cậu chuyển từ lớp chọn xuống lớp phổ thông của Mộc Đóa luôn khiến mọi người không khỏi thắc mắc. Mộc Đóa là một cô gái không mấy chú tâm vào việc học, tuy vậy nhưng thành tích vẫn khá tốt. Điều khiến Mộc Đóa đau đầu chính là chứng "học lệch" của mình.  Các môn Toán Lý Sinh Văn của cô đều tốt, chỉ có môn Hóa học và Tiếng Anh là mất căn bản trầm trọng. Mộc Đóa có thể vượt qua bao kỳ thi trước đều là do gian lận trong thi cử. Tuy vậy nhưng điểm số của cô vẫn không được cao. Giáo viên đã nhiều lần nhắc nhở nhưng cô vẫn không thể cải thiện được. Cố Lự chuyển lớp đến, ngồi ở phía sau Mộc Đóa. Không hiểu sao cậu lại luôn bất giác mà chú ý đến cô gái nhỏ này. Có lẽ là khi cả lớp đều đang chú ý vào bài học, chỉ có mình cô là nằm dài lên bàn học mà ngủ gật, bộ dáng ấy quá nổi bật chăng? Hay khi cậu nghe thầy giáo nói về cô rằng "Mộc Đóa lớp chúng ta là nữ sinh có khả năng tiếp thu tốt nhất, nhưng cũng là người lười nhất... " Khi ấy, có lẽ cậu đã âm thầm khắc ghi. Biết được Mộc Đóa yếu Hóa học và Tiếng Anh, cậu liền tình nguyện làm gia sư giúp cô học tốt hơn. Cố Lự kiên nhẫn dạy Hóa cho cô từ những kiến thức căn bản của cấp 2 cho đến hiện tại. Anh Văn cũng tỉ mỉ sửa lại các lỗi sai của Mộc Đóa, còn yêu cầu mỗi ngày cô phải dịch nội dung một câu chuyện Tiếng Anh rồi gửi lại cho cậu. Ngày ngày cứ như vậy mà cả hai tiếp xúc nhiều hơn, Cố Lự cũng dần dần động lòng với cô bạn Mộc Đóa. Cậu thích Mộc Đóa nên luôn quan tâm cô, luôn chú ý đến cô mọi lúc mọi nơi. Chẳng hạn như khi thấy buổi trưa cô ăn rất ít, ngay tiết học sau cậu liền mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt phòng khi cô đói bụng. Hay khi cô đứng nhất, Cố Lự tặng cô trọn bộ đồ chơi tặng kèm của KFC vì biết cô thích sưu tầm những thứ trẻ con này. Bởi thích một người, là ánh nhìn và sự chú ý luôn hướng về phía người đó, muốn làm người đó có thể luôn vui vẻ, có thể vì mình mà nở nụ cười. Cố Lự nhận ra Mộc Đóa đã dần quen với cuộc sống có sự hiện diện của cậu, lập tức liền không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình. Lần thứ nhất, Cố Lự viết dòng chữ "Mình thích cậu" lên vở của cô. Mộc Đóa bất ngờ chẳng biết làm sao mà chỉ biết trốn tránh rồi lại vờ như không có chuyện gì xảy ra. ... Trích đoạn nhỏ lần thứ hai tỏ tình của Cố Lự: Hai người một trước một sau, Mộc Đóa ngơ ngác nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ngẩn ra một lúc rồi vội rút tay ra. Cố Lự lại mạnh mẽ nắm chặt, bất ngờ xoay người lại, nắm lấy tay kia của cô, dịu dàng nói, “Mộc Đóa, mình thích cậu.” “Mình, mình biết.” Hai má Mộc Đóa đỏ bừng, ánh mắt đảo khắp nơi, nhưng không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Mộc Đóa càng thêm bối rối. Cố Lự chỉ cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Ừ, biết là tốt rồi.” ... Mộc Đóa cũng dần nhận ra trong lòng mình có bạn học Cố Lự. Giống như khi cậu gọi mình là Tiểu Đóa, Đóa Nhi, cô oán thán cậu cứ coi cô là chó mèo, nhưng ý cười trên môi lại xua mãi không tan. Và khi hiểu lầm rằng Cố Lự đã có bạn gái, Mộc Đóa thật sự rất khó chịu. Trong đầu cô nảy sinh vô số câu hỏi và thắc mắc. Tại sao cậu đã có bạn gái xinh đẹp, nhưng vẫn chăm sóc cô một cách dịu dàng như vậy? Sao cậu lại quan tâm cô trên cả mức bạn bè?  Và khi Cố Lự biết được những suy nghĩ trong đầu Mộc Đóa, cậu dở khóc dở cười giải thích cho cô hiểu để giải quyết hiểu lầm. Biết được trong lòng cô cũng có cậu, Cố Lự liền nắm chắc cơ hội mà tỏ tình lần nữa. Cả hai liền xác nhận mối quan hệ, chính thức hẹn hò. Thanh xuân của Cố Lự mang tên Mộc Đóa, tuổi trẻ của Mộc Đóa dành trọn cho Cố Lự. Thuở thiếu thời ấy, nhờ có sự hiện diện của cô và cậu mà rực rỡ khó quên. Họ đã ở bên nhau từ buổi chiều hôm ấy cho đến hết tuổi học trò, họ cùng nhau nắm tay bước về phía trước và mở ra một trang mới cho chuyện tình của cả hai.  Xuyên suốt câu chuyện là quá trình gặp nhau, nảy sinh tình cảm cho đến ở bên nhau của cặp đôi nhân vật chính Cố Lự và Mộc Đóa. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng không nhàm chán, chuyện tình của họ nhẹ nhàng và hầu như không có biến cố gì.  Tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng đã viết lên thanh xuân của họ, nhưng cũng phần nào tái dựng được tuổi học trò của chúng ta năm ấy. Không chỉ là tình yêu mà tác giả còn tô vẽ những yếu tố như tình bạn, tình thầy trò và tình thân hết sức sinh động khiến mình có cảm giác như bắt gặp bản thân đâu đó trong câu chuyện. Cuối cùng khi khép lại "Buổi chiều tình yêu", mình hiểu được tác giả đã muốn truyền tải rằng hãy sống hết mình với tuổi trẻ, yêu một người cũng hãy yêu hết mình. Dù là đúng người sai thời điểm hay dù là người đó chẳng thể cùng đi với bạn đến khi trưởng thành thì bạn cũng có thể mỉm cười và nói rằng: "Tuổi thanh xuân, người ấy đã cho bạn biết tình yêu là gì." ________ (*): trích từ văn án " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tiểu Đóa tể: Mình không tức giận, chỉ vì cha mà cảm thấy giận dữ bất bình, cũng rất đau lòng." Cố Lự không khỏi nhíu mày. Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, Cố Lự lặng yên không một tiếng động đi ra ban công, gọi điện thoại cho Mộc Đóa.   "Sao cậu lại gọi?" Mộc Đóa bắt máy rất nhanh, hình như đang cầm điện thoại trong tay chờ. Thanh âm được ép xuống thấp, bốn bề tĩnh lặng. Vừa nói, Mộc Đóa khe khẽ đóng cửa gỗ nhà vệ sinh vào.   Nghe âm thanh mà bản thân luôn nhớ ở đầu dây bên kia, Cố Lự cảm thấy như được trấn an, "Mình về sớm một chút, nhé."   Anh len lén giấu tiền lì xì cho cô gái nhỏ, vốn sẽ kinh ngạc vui mừng nhưng lại bị hai gấu con gây phiền toái, bên trong bao tiền lì xì có chín mươi tám đồng, bị lấy mất chỉ còn lại mười tám đồng. Cha mẹ hai đứa chẳng những không lo lắng con mình dưỡng thành thói xấu, hết sức cưng chiều, lại còn nói Mộc Đóa chuyện bé xé ra to.   Mộc Đóa sờ hoa văn trên gạch men vách tường, thanh âm buồn bực, "Không phải nói mùng bảy về sao?"   "Nhớ cậu."   Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng Mộc Đóa giống như nụ hoa nở ngày xuân, cố gắng ép xuống cũng ép không được, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại,  "Ừ, được rồi."   "Ngoan."   Cái mà Cố Lự gọi là "Sớm một chút" chính là chiều ngày hôm sau đã về tới thành phố T, một thân một mình hòa vào dòng người, một tay nắm hai túi đồ bước ra trung tâm vận chuyển hành khách. Quần áo trên người mới thay bị đủ mùi hỗn tạp trên xe buýt nhiễm phải, Cố Lự liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn quyết định về nhà tắm rửa trước. ... Mời các bạn đón đọc Buổi Chiều Tình Yêu của tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng.